1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mối tình đầu của thiếu úy - Mặc Tô Lê (Full+eBook)(Quân Nhân)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 16:

      Editor: Puck

      Lúc Phó Sủng quay đầu lại chỉ nhìn thấy Đường Dật cười mình, trong mắt tràn đầy hài hước, ngờ thể dục buổi sáng còn chưa kịp lười biếng, Đường Dật chờ túm bím tóc của rồi, đây là đạo lý gì?

      rất rảnh rỗi hả phó đội trưởng Đường, suốt ngày có chuyện gì cứ nhìn chuyên gia mật mã bé tôi đây chằm chằm, có mệt ?” Phó Sủng lườm Đường Dật, tức giận trả lời, nếu có thể đánh thắng Đường Dật, hôm nay ở đây quật ngã Đường Dật là thể.

      Đường Dật nhìn về phía trước, giọng rất nghiêm túc: “Lúc chúng ta diễn tập đều là tốc độ này, hết cách rồi, em phải cùng lên, biết , nhóc?!”

      Ngược lại phải sợ Phó Sủng lười biếng, mà vốn thể lười biếng! Đến lúc vào trong khu vực diễn tập, tốc độ lúc đó còn nhanh hơn bây giờ, Phó Sủng phải cùng lên.

      “Được rồi, tôi biết rồi, chạy!” Phó Sủng nhắm mắt lại, dùng hết sức theo đội ngũ, Đường Dật cũng thuận thế theo, chạy bên cạnh Phó Sủng, khiến Phó Sủng giống như trở lại trước kia, lúc bị ông nội phạt hết lần này đến lần khác, Đường Dật giúp .

      Nhưng khi chạy bộ, Đường Dật lẳng lặng chạy bên cạnh, tư thế hành quân cũng thế, Đường Dật rồi, phạt để nhớ lâu, nhưng cũng đau lòng, có cách nào chịu thay , cũng chỉ có thể chịu đựng cùng .

      Phó Sủng thở hổn hển theo cả đội ngũ, quay về bãi tập lần nữa, Đường Dật rồi, Phó Sủng thuộc về đội, đứng giữa đám lính, Tiếu Khải quét qua đám người cao giọng : “Hôm nay sau khi ăn điểm tâm xong chúng ta tiếp tục bài tập năng lực, toàn thể giải tán!”

      Tiếng vừa dứt, cả liên đội nhanh chóng tản ra, Phó Sủng cảm thấy cả người giống như bị co rút, đại đội đặc chủng này đúng là phải dành cho người, chờ xem sau khi ra ngoài, có ngày Đường Dật hối hận, nhất định phải đòi lại gấp mười, gấp trăm lần!

      Phó Sủng lê thân thể mệt mỏi đến căn tin, vừa mới chuẩn bị lấy cơm, chú nhà ăn cầm phần đưa cho Phó Sủng, dùng giọng Đông Bắc: “ , đây là phần phó đội trưởng Đường của chúng ta cố ý đưa cho , ăn .”

      Phần ăn này do Đường Dật làm, coi như đặc biệt rồi, cũng phải gì khác, Phó Sủng thích ăn trứng gà tươi, căn tin có điều kiện làm riêng, sáng sớm dậy đều rất vội, lúc Đường Dật dậy sớm tới đây làm, sau đó lại huấn luyện sớm.

      Phó Sủng tức giận, Đường Dật đây là muốn tuyên bố với cả thế giới bọn họ từng có cái gì à? Phó Sủng đặt chén lên bàn, lạnh lùng : “Tôi muốn, cho ta biết, sau này đừng làm, tôi ăn.”

      xong Phó Sủng bưng cơm về bàn, ngồi ở đó im lặng ăn cơm, quá khứ dù tươi đẹp đến đâu cũng quay trở lại được, cũng muốn.

      Mấy chiến hữu cùng đại đội ngồi đối diện với Phó Sủng tán gẫu mấy câu, phần lớn hỏi từ đâu đến, bao nhiêu tuổi, nhưng ai cũng nghĩ tới đây là cháu ông cụ Phó, đưa đến đây chịu khổ.

      “Phó Sủng, tại sao lại có tên này?” Mao Hiểu mở miệng hỏi Phó Sủng, hôm qua nghe nhóc này này tên, mọi người chỉ cảm thấy mới mẻ. Phó Sủng gặm bánh tiêu trong tay, nhìn cậu nhóc đen thui đối diện, cũng cười rộ lên lộ ra cặp răng nanh: “ biết, ông nội lấy cho tôi.”

      ngậm thìa vàng ra đời, nhà họ Phó từ xuống dưới, ngoài ra ngoài, trong nhà có con nào nữa, cho nên tự nhiên trở thành người được cưng chiều nhất, cả nhà mở từ điển Khang Hi, lúc biết lấy tên gì, ông cụ vỗ bàn gọi Phó Sủng, chữ Sủng có thể biểu địa vị của ở nhà họ Phó.

      Mao Hiểu khẽ gật đầu, thêm gì nữa, người đàn ông vào, mọi người lập tức đứng dậy cao giọng : “Chào chính ủy!”

      Trọng Túc Dương khẽ gật đầu, thẳng tới chỗ đối diện với Phó Sủng, lính lập tức đứng dậy nhường chỗ, Trọng Túc Dương ngồi xuống, mọi người cũng tiếp tục vùi đầu ăn cơm, Trọng Túc Dương quan sát Phó Sủng, sau hôm qua suy nghĩ cả đêm.

      cảm thấy Đường Dật đứng hồi lâu trước cửa nhà chuyên gia mật mã mới tới rất thích hợp rồi, làm chính ủy phải thường xuyên quan tâm tới cuộc sống các chiến sỹ, nhịn được lòng hiếu kỳ, tới đây quan tâm Phó Sủng chút.

      “Sinh hoạt trong bộ đội sao?” Trọng Túc Dương hỏi Phó Sủng, người khác biết lai lịch nhóc này, nhưng biết, nghiệt nổi tiếng kinh thành, Kiều Chí Vĩ với phải đề phòng chút, nếu xảy ra chuyện lớn.

      Phó Sủng nhìn Trọng Túc Dương, sao trong bộ đội có thể có đàn ông đẹp mắt thế này? Dáng dấp trắng trẻo, cái này khoa học? Cả ngày gió thổi nắng chiếu, lại có thể bị rám đen, rất khoa học rồi.

      “Báo cáo chính ủy, trừ chút chuyện thể làm cho người ta vui vẻ, tất cả cái khác đều tốt vô cùng!” Quan sát chút, lúc này Phó Sủng mới lên tiếng đáp lời Trọng Túc Dương.

      Trọng Túc Dương vừa nghe, mặt mang theo ý cười, quả nhiên có chuyện gì, Đường Dật có bí mật, ngược lại tiếp tục ân cần hỏi han Phó Sủng: “Sao lại vui? Các chiến sỹ ức hiếp em? Có chuyện tìm chính ủy, chính ủy làm chủ cho em, biết chưa?”

      Có khó khăn tìm chính ủy? có khó khăn, tạo ra khó khăn cũng phải tìm chính ủy, chính là làm tròn bổn phận như vậy.

      Chỉ có điều Trọng Túc Dương chưa bao giờ nghĩ tới, lời này của thành kim bài lệnh tiễn cho Phó Sủng, chuyện gì cũng tới tìm làm chủ, dĩ nhiên đây là sau.

      “Có ?” mặt Phó Sủng khó nén được vui sướng bị che giấu, ở đại đội đặc chủng này, chính ủy có thể lợi hại hơn Đường Dật, Đường Dật phạm sai lầm, chính ủy cũng có thể để cho ta mang nặng chạy bốn mươi năm mươi cây số, lúc này có thể có núi dựa rồi.

      Trọng Túc Dương nhìn Phó Sủng, mặt nghiêm trang: “Đương nhiên là , em phải tin tưởng tổ chức!”

      nhóc này nên nhanh chút, và Đường Dật rốt cuộc là thế nào? đến đây, dường như Đường Dật thay đổi thành người khác, có lúc ngồi trong phòng làm việc cũng trở nên ngây ngô, rất khoa học rồi, làm chính ủy phải quan tâm tới cuộc sống của chiến sỹ, phải biết tin tức nội bộ, mới có thể giải bài toán nan giải cho các chiến sỹ, bạn có đúng ?

      “Em với , Đường Dật rất phải, cầu điều em tới đây, để cho em phối hợp diễn tập với các , nhưng…” Lời Phó Sủng còn chưa hết, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng của Đường Dật: “Nhưng em muốn tự mình mang em huấn luyện à?”

      nhóc này rất cố gắng dằn lòng, trước xếp đặt con đường với Tiếu Khải, xong rồi lại bắt đầu lôi kéo chính ủy, chuyện này nhất định phải kéo đến .

      Phó Sủng vừa thấy Đường Dật tới, tay chỉ Đường Dật, tố cáo với Trọng Túc Dương: “Nhìn thấy , vẫn ở bên ngoài nghe trộm, vấn đề tác phong, chính ủy, đây chính là phó đội trưởng đại đội Tuyết Lang, chính là người dẫn đầu ảnh hưởng đến các chiến sỹ.”
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17:

      Editor: Puck

      “Ai nghe trộm, bôi đen sau lưng thủ trưởng, lúc này còn chụp mũ, độc ác?”

      Lời Phó Sủng vừa ra, Đường Dật thiếu chút nữa hộc máu, mũ này quá lớn, may phải ở cổ đại, nếu ở cổ đại, đây là tội danh đủ để kéo ra ngoài loạn côn đánh chết, chiếu rơm rách quấn lên, ném ra núi hoang đồng vắng.

      Trọng Túc Dương ở bên cạnh có biểu cảm gì, liếc nhìn Phó Sủng, rồi lại nhìn Đường Dật, chỉ nghe thấy giọng vô cùng kích động của Phó Sủng: “Người nào bôi đen , nhìn xem, còn cần tôi bôi đen sao? Nhìn đen thui như vậy, đây là ban ngày, nếu buổi tối, chỉ nhìn thấy áo lính động đậy, người khác còn tưởng bị quỷ ám.”

      Bôi đen sao? cần ? Nhân phẩm, tác phong này của Đường Dật, chút cũng đáng mặt đàn ông!

      Lời Phó Sủng vừa ra, nên phun cháo phun cháo, nên phun bánh bao phun bánh bao, thỉnh thoảng có trận cười khẽ nén?

      Đường Dật lạnh lùng nhìn chung quanh vòng, chợt cất cao giọng: “Cười cái gì mà cười? Các cậu trắng hơn sao?”

      Bạn lòng phụ nữ đoán ra đúng ? Trước kia hỏi vì sao Phó Sủng lại coi trọng ? Chưa từng nghĩ tới dáng dấp trắng trẻo? Nhiều tuấn tú, Phó Sủng , đàn ông hơi đen chút, có khí khái của đàn ông!

      Bây giờ nhóc này gì? Mắng chửi người ta đều mang câu chữ thô tục, có ?!

      Phó Sủng lườm Đường Dật, lại nhìn Trọng Túc Dương dieend4nleequuydon nhịn cười bên cạnh, đều như nhau cả? Quả nhiên đại đội Tuyết Lang có cái gì tốt cả!

      Ngay sau đó Phó Sủng cầm cặp lồng cơm xoay người rời , chính ủy này thú vị, cảm giác chính là đến để xem chuyện cười, hoàn toàn định đứng về phía .

      Sau khi ăn cơm, cửa lại vang lên tiếng còi tập hợp khẩn cấp, Phó Sủng theo cả liên đội, trở lại sân huấn luyện.

      Tiếu Khải vẫn khuôn mặt poker * muôn thuở đổi, nghiêm túc mang theo chút nghiêm chỉnh: “Hôm nay tôi hy vọng phải nhìn ai khóc! có ai có cảm xúc tốt! Có nghe ?”

      (*) khuôn mặt poker = poker face = mặt lạnh như tiền

      “Nghe được!” Câu này là chỉ Phó Sủng, tuy chỉ đích danh nhưng ràng Phó Sủng, cũng thể giả bộ như biết? Mọi người nghe xong cười ầm trận, này nghĩ là mình à.

      Tiếu Khải giật giật khóe miệng khó có, tiếp tục hô: “Tốt lắm! Toàn thể chú ý, phút điều chỉnh đội hình, làm xong chuẩn bị chạy nước rút!”

      Tiếng vừa dứt, đồng thời loạt bước chân, mọi người điều chỉnh đội hình bằng tốc độ nhanh nhất, từng hàng chỉnh chỉnh tề tề, đứng hàng ngang điểm danh chuẩn bị chạy nước rút.

      Khoảnh khắc khi tay Tiếu Khải phất xuống, hàng xông ra ngoài, ngay sau đó, nhóm tiếp theo cũng theo, sau khi mọi người xuất phát còn dư lại Phó Sủng, Tiếu Khải nhìn Phó Sủng, thử hỏi: “Cũng bấm đồng hồ cho , thử lần?”

      Phó đội trưởng Đường hạ mệnh lệnh, hôm nay Phó Sủng phải qua kỹ năng, nếu phải mang nặng chạy qua cánh rừng phong.

      “Dạ, liên đội trưởng Tiếu!” Phó Sủng chỉ cảm thấy buồn cười, xem ra Đường Dật dụ dỗ , khóc lần quả khiến Tiếu Khải sợ hãi, đàn ông bộ đội dễ lừa gạt.

      Tiếu Khải gật đầu, dạt sang bên, Phó Sủng nhìn chướng ngại vật phía trước, làm xong chuẩn bị lấy đà mạnh mẽ xông ra, nhanh chóng vượt qua chướng ngại vật, xông qua từng tầng , Tiếu Khải nhìn động tác của Phó Sủng; mắt choáng váng, cảm giác hôm qua là giả bộ?

      Chẳng trách phó đội trưởng Đường tức thành như vậy, Tiếu Khải cứ nhìn như thế, những người khác cũng dừng lại, nhìn chuyên gia mật mã khóc nhè, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?

      Suốt dọc đường Phó Sủng cũng coi như thuận lợi, đến lúc leo lưới sắt, động tác hơi chậm lại, lưới sắt này giống leo cây, lưới sắt cao vài mét, dựng thẳng tắp, bạn phải dùng tay leo lên.

      Vừa xông lên, trèo được mấy, gai lưới sắt đâm đau tay, Phó Sủng lui lại, bắt tay trèo lên lần nữa, cuối cùng vẫn lui xuống, huấn luyện ở đại đội đặc chủng quả nhiên hà khắc, còn khó khăn quá nhiều so với tướng tưởng của .

      Khi Phó Sủng sắp còn cách nào, bóng người nhanh chóng vọt tới, leo vài cái lên lưới sắt, đưa tay cho Phó Sủng : “Hôm nay nhất định phải qua lưới sắt này, nào, kéo em lên!”

      “Tôi muốn!” Phó Sủng với Đường Dật.

      “Đừng làm cho coi thường em, Phó Sủng!” Đường Dật trầm giọng , đây là chiến trường, chỉ có tới, có đường lui.

      Phó Sủng nhìn Đường Dật, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, ánh mắt trời chiếu từ đỉnh đầu xuống đâm vào hơi mở mắt ra.

      “Phó Sủng, đừng sợ, kéo em, để em té xuống.” Đường Dật vịn tảng đá, đưa tay về phía Phó Sủng.

      “Tôi bò lên được, vứt bỏ tôi.” Phó Sủng yếu ớt .

      “Hồ đồ, đừng để coi thường em!” Đường Dật với Phó Sủng, Phó Sủng khẽ nhíu mày, chìa tay ra, mặc cho Đường Dật kéo mình leo lên núi dốc đứng, thể để cho Đường Dật xem thường.

      Ngay khi Phó Sủng sắp mất hồn, bên tai lại vang lên tiếng la của Đường Dật: “Đây là chiến trường, ngẩn người cái gì? nhanh lên chút!”

      Phó Sủng cũng còn kiểu cách nữa, vươn tay về phía Đường Dật, hai tay nắm chặt, Đường Dật di~enda`nlequ'uydon kéo Phó Sủng leo lưới sắt, bay qua, lại từ bên kia bò xuống, biết có phải do Đường Dật ?

      Vẫn bởi vì muốn nhận thua, cho dù mệt đến sắp hít thở thông, Phó Sủng vẫn , vẫn theo bước Đường Dật, lúc qua Đường Dật giúp đỡ chút, đến lúc nằm rạp trườn , tất cả đỉnh đầu đều là lưới sắt.

      Cự ly giữa người với mặt đất có, Đường Dật nhìn Phó Sủng, trầm giọng : “Đừng ngẩng đầu, chú ý động tác mấu chốt! Bắt đầu!”

      Tiếng vừa ngừng, hai người đồng thời bò ra ngoài, tay áo lính ma sát với mặt đất tạo ra thanh sột soạt, hòa quyện với thanh luyện tập sân huấn luyện, giống như tấu nên khúc hài hòa.

      Phó Sủng chỉ cảm thấy mồ hôi trán ngừng giọt, môi cũng khô nứt rồi, nhưng Đường Dật , đây là chiến trường.

      ngừng, cũng thể ngừng, lúc Đường Dật quay đầu đau lòng thôi, biết để Phó Sủng đến đây là đúng hay là sai.

      Nhưng hy vọng sau lần huấn luyện này, nhóc hề băn khoăn trong sinh hoạt, hề tinh thần sa sút trong những năm tháng tuổi trẻ lông bông, trở lại quỹ đạo bình thường của con , cho dù Phó Sủng hận oán , đều sao cả.

      được ngừng!” Đường Dật với Phó Sủng, dù sao lâu huấn luyện, cường độ này tuyệt đối là cố hết sức, huống chi tính tình Phó Sủng bướng bỉnh, đoạn đường này gần như theo tốc độ của .

      Mặc dù chậm rất nhiều, nhưng quả là thách thức cực hạn với Phó Sủng.

      “Ai được, đừng xem thường người khác!” Phó Sủng ráng sức , tốc độ dưới thân nhanh hơn, trước mắt bị mồ hôi làm mơ hồ, trong lòng chỉ có ý tưởng, thể ngừng lại, thể mất mặt, càng thể để cho Đường Dật xem thường!

      Last edited by a moderator: 1/7/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18:

      Editor: Puck

      Đường Dật gật đầu, nhóc này cố chấp, nhưng là người cố chấp, khi nhận thức được có tiềm lực vô cùng vô tận, có thể khai thác, có thể phát huy, vẫn cảm thấy Phó Sủng là bảo tàng khổng lồ, cần dần dần khám phá, hướng dẫn con đường đúng đắn.

      Tầm mắt phía trước mơ hồ, Phó Sủng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, lực lượng để tiếp tục chỉ có , Đường Dật ở đây, có chuyện gì.

      Cách lối ra ngày càng gần, Phó Sủng nhắm mắt lại, đột nhiên dùng sức xông ra ngoài, mặt mệt mỏi mang ý cười, Đường Dật mạnh mẽ tiến lên, đỡ lấy Phó Sủng ngồi xuống bên cạnh.

      biết ngay em nhất định có thể làm được.” Đường Dật để Phó Sủng tựa lên giá đỡ ngồi nghỉ ngơi, bản thân cầm nón lính, quạt mát cho Phó Sủng, lại đưa bình nước quân dụng cho Phó Sủng.

      Phó Sủng nhận lấy, ực mạnh vài hớp, lấy tay áo lau mồ hôi, yếu ớt : “Tất nhiên, tôi dùng chính tính mạng để chiến đấu!” Chuyện này quá liều mạng rồi, may mà thông minh, để cho Đường Dật huấn luyện , nếu bị đùa chết rồi.

      Đường Dật cười , vỗ vỗ bả vai Phó Sủng: “Ngoan, nghỉ lát rồi tiếp tục huấn luyện, dẫn lính.”

      tin tưởng có lần này, về sau Phó Sủng dieendaanleequuydonn cũng có thể chống đỡ được, giống như phá vỡ chướng ngại, khi lao ra được, huấn luyện sau này Phó Sủng cũng có thể từ từ tiếp thu, thích ứng.

      Phó Sủng nhìn bóng lưng Đường Dật xa, chân mày nhíu chặt, cuối cùng vẫn bị Đường Dật sắp xếp vào bẫy, cố chấp bị thua thiệt, ông nội quả nhiên sai.

      Ngồi đây nghỉ ngơi lát, gió mát thổi, vừa rồi huấn luyện hung ác trận, giờ phút này khiến Phó Sủng cảm thấy cả người, cả người bỗng nhiên , thể tại sao, chính là cảm thấy rất vui vẻ.

      “Phó Sủng, làm được hả?” Tiếu Khải ở bên kia hắng giọng với Phó Sủng.

      “Có thể làm!” Phó Sủng đứng dậy , ôm bình nước quân dụng, chạy về liên đội, có lần đầu tiên, huấn luyện lần thứ hai khó khăn như trong tưởng tượng. Tiếu Khải cũng cầu tốc độ với .

      Dù sao là chuyên gia mật mã, thể đạt tới trình độ của lính đặc biệt, vậy quá khó khăn.

      Lính đặc biệt đều là đội quân mũi nhọn ưu tú của các nơi, trong liên đội, mỗi người đều ưu tú, mà việc Phó Sủng phải làm chính là theo bước chân họ, thể ảnh hưởng đến tốc độ, vậy là đủ rồi.

      Cho nên Tiếu Khải cũng để cho Phó Sủng ở mức độ rộng rãi lớn.

      Trải qua đợt huấn luyện, Phó Sủng thiếu chút nữa suy sụp vì mệt mỏi, buổi chiều chính là huấn luyện chạy bộ, chỉ , cũng tốc độ này rồi còn phải luyện chạy bộ, hết cách rồi, cũng chỉ có thể theo phía sau, thỉnh thoảng túm lấy hai đóa hoa.

      Nếu như bị Tiếu Khải thấy được trừng mắt, Phó Sủng cười hì hì hai tiếng, Tiếu Khải lập tức nóng nảy, đàn ông bộ đội chính là hết cách với phụ nữ, nhất là Phó Sủng kia, vốn là đứa , còn là kiểu đặc biệt hiểu chuyện…

      ngày huấn luyện trôi qua, Phó Sủng tới căn tin cũng lười ăn, tập huấn buổi tối cường độ đặc biệt lớn.

      Bình thường Phó Sủng cần tham gia, đây là Kiều Chí Vĩ đặc biệt cho, hận thể cảm ơn tám đợi tổ tông của Kiều Chí Vĩ, cũng là điểm nhân đạo duy nhất mà cảm thấy trong lần tập huấn này.

      Tùy ý khoác áo lính lên vai, Phó Sủng lấy cuốn sách trong túi ra, gạch ngày, xem như giày vò xong ngày.

      Xuyên qua rừng hoa, đến khu nhà người thân, cả khu nhà nhiều người ở lắm, điều kiện nơi này gian khổ, tới theo quân cũng nhiều, có mấy nhà sáng đèn, hiểu sao khiến Phó Sủng cảm thấy thê lương.

      Phó Sủng lên cầu thang, lúc vừa tới cửa phòng lại lui lại, nếu nhớ nhầm nhà Đường Dật ở sát vách , nhìn khóa cửa chằm chằm lúc, mặt Phó Sủng mang ý cười.

      Vài bước trở về nhà, cầm chìa khóa mở cửa, đảo lung tung hộp công cụ trong phòng, tìm cây kìm, kẹp hai lần, rồi xoay người ra khỏi phòng.

      Phó Sủng đứng ở cửa ra vào nhìn bốn phía, thấy có ai, cầm kìm, đến cửa nhà Đường Dật, chìa khóa trong phòng đều có hai cái, khóa cũng khác nhau lắm, chìa khóa đương nhiên cũng khác xa nhau, nhưng cách nào mở được cửa nhà người ta.

      Phó Sủng lấy chìa khóa trong túi, tiện tay nhét vào, đưa tay vặn vặn, quả nhiên chìa khóa bị kẹt trong ổ khóa.

      Cầm kìm, Phó Sủng đưa về phía chìa khóa, dùng sức bẻ, chỉ nghe tiếng rắc thanh thúy vang lên, ngay sau đó, nửa chìa khóa rớt cạch đất, Phó Sủng ngồi xổm xuống nhặt lên, lại nhìn khóa cửa nhà Đường Dật bị bị phá hỏng.

      “Lần này để xem trở về nhà như thế nào, Đường Dật?” Nụ cười mặt Phó Sủng sâu hơn, phải Đường Dật die.endaln.leqqu.ydon có năng lực sao? cố ý gây khó dễ cho Phó Sủng được sao?

      Có bản lĩnh trở về nhà ? Có bản lĩnh ngả lưng ra hành lang nằm đất nghỉ , ngay cả chăn cũng có, suy nghĩ chút đều hả giận.

      Người Tứ Cửu thành ai biết, chọc ai cũng đừng chọc đến Phó Sủng , Đường Dật hiểu hơn bất kỳ ai, còn cố ý trêu chọc , hoàn toàn tìm đường chết, Phó Sủng cầm kìm xoay người nghênh ngang về nhà, rầm tiếng đóng cửa lại.

      Cởi bộ đồ lính bẩn thỉu, xoay người vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong thay áo ngủ, Phó Sủng lại giặt quần áo rồi phơi lên, trước kia khi học trường quân đội, vốn giặt quần áo.

      Sau khi sỹ quan huấn luyện biết giặt quần áo, để cho giặt quần áo cho cả lớp, hết cách rồi cũng chỉ có thể học.

      Phơi xong quần áo, ăn chút thức ăn, Phó Sủng xoay người trở về phòng, ngồi trước máy vi tính, bắt đầu chơi trò chơi, ngồi chờ Đường Dật trở lại, nhìn thấy khóa cửa bị chặn lại có vẻ mặt gì, Phó Sủng tỏ vẻ rất chờ mong.

      Mở máy vi tính ra, chọn cửa sổ trò chơi, Phó Sủng mất hứng trong nháy mắt, toàn thân đau nhức thôi, ôm đồ ăn vặt, lăn lên giường, bắt đầu ăn, nghe nhạc, sợ lúc Đường Dật trở lại bỏ qua kịch hay.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Phó Sủng ăn no, cả người mệt mỏi vô cùng buồn ngủ, người quanh năm huấn luyện, mạnh mẽ huấn luyện đó chính là ba chữ, chịu nổi!

      Phó Sủng nằm giường, mí mắt và mí mắt dưới ngừng đánh nhau, có công mài sắt có ngày nên kim, khi Phó Sủng dùng ý chí cố gắng chống đỡ chờ Đường Dật về nhà, Đường Dật trở lại.

      Đường Dật nghiêm, vững vàng lên lầu, đến cửa nhà quay đàu nhìn thấy đèn trong phòng Phó Sủng vẫn sáng, nhóc này mệt à? Lúc này còn chưa ngủ, khẳng định lại chơi game, lúc nào ấy mới có thể ngoan chút vậy?

      Đường Dật lấy chìa khóa trong túi ra, vừa muốn mở cửa lại phát cắm hồi lâu vẫn đút được chìa khóa vào trong ổ khóa.

      Đường Dật khẽ nhíu mày, lại lấy điện thoại trong túi ra, mượn ánh đèn lờ mờ, Đường Dật ngây người, phát cả lỗ khóa bị nửa chìa khóa bị gẫy lấp kín.
      Last edited by a moderator: 1/7/16
      meomeoni, thư hồhonglak thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19:

      Editor: Puck

      Nhìn khóa cửa bị lấp kín, Đường Dật dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết là ai làm, thuận tay cất điện thoại di động và chìa khóa vào trong túi, xoay người rời .

      Phó Sủng ở trong phòng nghe thấy tiếng Đường Dật trở về, dựa sát cửa hồi lâu nghe vẫn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, phải Đường Dật nên nổi trận lôi đình sao? phải nên tức giận đạp thẳng cửa vào sao? Sao lại có động tĩnh gì?

      Phó Sủng thận trọng mở cửa, vừa hé được chút khe hở, chỉ thấy bóng người nhanh tới đây, đẩy cửa vào.

      Trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Phó Sủng thiếu chút nữa giơ chân, hét Đường Dật: “Đường Dật, tự ý xông vào nhà dân, tôi kiện !”

      Hừ, sao lại có động tĩnh? ra người đàn ông này núp trong bóng tối, chuẩn bị bất cứ lúc nào nhào vô, đúng ?

      “Kiện tự tiện xông vào nhà dân, chặn lỗ khóa nhà , còn tìm em tính sổ sao?” Đường Dật đưa tay giữ chặt Phó Sủng, nhóc này tốt, học bóp méo rồi hả?

      “Người nào chặn lỗ khóa nhà ? Đây là vu oan! Phải có trách nhiệm pháp luật.” Mặt Phó Sủng trấn tĩnh, có chứng cứ làm, Đường Dật rất có ý tứ đấy, khu nhà người thân này có mấy chục người ở.

      Đường Dật dien.dnal.êqud,yon nhìn Phó Sủng, mặt vẫn cười: “Trừ em ra, người khác làm chuyện nhàm chán như vậy, biết ?”

      xong Đường Dật thuận tay đẩy Phó Sủng ra, tự mình vào phòng Phó Sủng, chỉ thấy máy vi tính mở trò chơi, Đường Dật khẽ nhíu mày, vĩnh viễn ngoại trừ chơi chính là chơi, huấn luyện ngày cũng biết mệt mỏi.

      vào phòng tôi làm gì?” Phó Sủng lập tức theo, với Đường Dật.

      Đường Dật nhìn xung quanh gian phòng của Phó Sủng, thuận miệng lên tiếng: “Xem tối nay có thích hợp ở lại đây đêm , em chặn khóa phòng , vào được, đâu thể ngủ hành lang?”

      Dạo quanh phòng Phó Sủng, Đường Dật giống như đứa bé, sờ đông xem tây.

      Trong nháy mắt Phó Sủng nhớ mình là nghiệt, mà quên mất Đường Dật cũng là nghiệt, bình thường vô lại, vô lại rồi cũng phải người.

      , tự nghĩ cách, thể ngủ ở chỗ tôi, biết chưa?” Phó Sủng vài bước xông tới, muốn kéo Đường Dật ra, Đường Dật thuận thế tránh, đưa tay kéo Phó Sủng chính xác nhầm ôm sát vào trong ngực.

      Đường Dật giữ chặt eo Phó Sủng, cố định Phó Sủng trong lòng mình, Phó Sủng ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi sâu đen của Đường Dật.

      Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, bốn năm rồi, bốn năm nhìn thấy Phó Sủng, duy nhất thấy chính là ảnh bọn tiểu Hoa chụp, chính là dựa vào hình Phó Sủng mà chống đỡ đến ngày hôm nay.

      “Nhóc, biết chuyện quá khứ, em có cách nào tha thứ cho , giải thích nhiều hơn cũng có tác dụng, nhưng mà hy vọng em có thể tốt.” Đường Dật vuốt ve mặt Phó Sủng, giọng hơi run rẩy.

      Mỗi lần đề cập đến quá khứ, đối với , đối với Phó Sủng mà , đều là nhát dao đâm vào ngực.

      Phó Sủng mím môi, sắc mặt hơi tái nhợt, quay mặt nhìn Đường Dật nữa, lạnh lùng : “Tôi sống rất tốt, tốt hơn bất kỳ ai khác.” muốn suy nghĩ mấy chuyện kia, cũng muốn lại, Phó Sủng nắm chặt tay.

      Đường Dật gật đầu cười cười: “Tốt là được rồi!” Cái khác có bất kỳ cưỡng ép gì, vốn quyết định, đời này cứ lẳng lặng bảo vệ Phó Sủng là được rồi, nhưng hôm nay có thể gần như vậy, rất thỏa mãn.

      Nhìn Đường Dật, Phó Sủng mím môi, cho dù chung đụng ngắn ngủi, cũng khiến muốn bỏ quá khứ xuống, hòa bình chút với Đường Dật, chỉ chút thôi cũng được, mắt Phó Sủng đảo vòng, giọng gọi Đường Dật: “.”

      Phó Sủng đưa tay nắm quần áo Đường Dật, gọi tiếng khiến Đường Dật đứng ngây đó, thể tin nhìn Phó Sủng, người đàn ông to lớn, hốc mắt cũng đỏ.

      “Sao vậy? Ngốc!” Giọng Đường Dật hơi khàn, nhìn Phó Sủng cười .

      Phó Sủng cười hì hì với Đường Dật: “, chơi game giúp em lát?”

      Đường Dật đánh CS cực kỳ lợi hại, cần quan tâm bạn chơi cùng giống heo, còn đối thủ giống như thần, có thể khiến đối phương die rồi, theo Đường Dật họp thành đội, Phó Sủng cảm thấy đời này đánh CS là chuyện vui vẻ nhất.

      Đưa tay nhìn đồng hồ, Đường Dật ddieendaanleequuydon khẽ nhíu mày, hơi khó xử: “Sáng mai em còn phải huấn luyện, hôm nay chơi quá muộn, sáng mai có thể dậy nổi sao?”

      nguyện ý cưng chiều Phó Sủng, nhưng nhóc này huấn luyện ngày cũng nên nghỉ ngơi sớm chút mới có thể tiếp tục huấn luyện.

      “Có thể dậy, em bảo đảm đến muộn, đánh giúp em lần chứ?” xong Phó Sủng kéo Đường Dật đến trước máy vi tính, Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, cùng theo đến trước máy vi tính.

      Đường Dật vừa mới ngồi xuống, Phó Sủng ở bên cạnh đăng nhập trò chơi, nhanh chóng tiến vào, Đường Dật thuần thục điều khiển trò chơi, chọn trang bị.

      Phó Sủng vui mừng đeo tai nghe cho Đường Dật, trận hôm qua để cho đám cháu chắt kia ngược, hôm nay nhất định phải để Đường Dật đòi lại công đạo cho mình, vừa đeo tai nghe lên, bên kia truyền đến giọng nam: “Vợ, xem như em cam lòng đến, cũng chờ em cả đêm.”

      câu vợ khiến chân mày Đường Dật nhíu chặt, vào tai nghe: “Kêu ai là vợ đấy?”

      Trong trò chơi, kêu như vậy thường có, nhưng là lần đầu tiên Đường Dật nghe được có người gọi Phó Sủng như vậy, trong lòng đặc biệt có cảm giác, trong trò chơi cũng được.

      “Gọi Phó Sủng đó, là ai?” Người đàn ông bên kia hơi kích động mà hỏi, hình như còn sức sống hơn Đường Dật.

      Đường Dật bình tĩnh đổi trang bị, mở miệng vào tai nghe: “ quan tâm tôi là ai làm gì? kêu vợ lần nữa, tôi chắc chắn phế bỏ !”

      hề giỡn, biết đời này Phó Sủng tha thứ cho , nhưng chưa nhìn thấy Phó Sủng gả cho người đàn ông tốt, cho phép bất kỳ kẻ nào chiếm vị trí này, dù là trò chơi cũng cho phép.

      Phó Sủng ở bên cạnh vội giật tai nghe của Đường Dật xuống, với người đàn ông kia: “Trần Mộ, tôi để cho ấy chơi game giúp tôi, làm gì thế?”

      “Thế làm gì? ta là kiểu người gì vậy? Sao em với ta là bạn trai em?” Giọng bên kia rất kích động, tai nghe vọng ra rất lớn, Đường Dật nghe ràng thanh truyền ra từ bên trong, trong lòng đau đớn từng cơn.

      ngờ Phó Sủng có bạn trai, cứ yên lặng nhìn Phó Sủng như vậy, trực diện, nhìn khiến Phó Sủng hơi sợ hãi, Phó Sủng vào tai nghe: “Đó là cha mẹ tôi và cha mẹ , tôi đồng ý chưa? Phá nát trò chơi , nhiều chuyện như vậy, chơi!”

      Phó Sủng tiến lên phát tắt máy vi tính, mặt tức giận đỏ bừng, cha Phó Sủng làm buôn bán, cha Trần Mộ và cha Phó Sủng lui tới tệ, Trần Mộ từ nước ngoài về, liếc thấy nhìn trúng Phó Sủng rồi, hai nhà cũng thấy hai đứa đặc biệt đẹp mắt.

      câu , môn đăng hộ đối thôi, là môn đăng hộ đối, nhưng Phó Sủng xem ra cha mẹ vui mừng trong lòng, cuối cùng cũng có mắt mù nhìn trúng Phó Sủng nhà họ.
      Last edited by a moderator: 1/7/16
      tú cầuthư hồ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20:

      Editor: Puck

      “Có bạn trai rồi à? Cha mẹ của em thừa nhận?” Đường Dật cảm thấy trong lòng vô cùng đè nén, kiểu ép tới thở nổi, cho dù Phó Sủng có thừa nhận hay , cha mẹ cũng nhận, đối phương mới có thể cậu ta là bạn trai của Phó Sủng đương nhiên như vậy.

      Dòng họ kết thân quá đỗi bình thường với con em quyền quý, cho dù bạn nguyện ý hay , liên quan đến tình cảm, thuần túy vì quan hệ lợi ích.

      Phó Sủng mở to mắt, lạnh nhạt : “Cái này có liên quan gì đến ?”

      câu khiến Đường Dật yên lặng hồi lâu, đột nhiên xông tới kéo Phó Sủng lại, nghiêm mặt nhìn Phó Sủng chằm chằm.

      “Có liên quan gì đến sao? Sao em trực tiếp đâm đao? sảng khoái chút! Biết bốn năm nay vì đến gần em, có bao nhiêu vất vả sao? Biết được điều đến Tứ Cửu thành, trường học thợ săn, chính là vì có thể thường xuyên gặp lại em, Phó Sủng!” Đường Dật nắm cánh tay Phó Sủng.

      Cả người hơi mất kiểm soát, tiếng vừa ngừng, nước mắt cố nén trong mắt Phó Sủng cũng rơi xuống theo, vẫn là giọng nóng lạnh: “Vậy em sao, em sống tốt sao?”

      Phó Sủng nhắm hai mắt lại, nhìn mặt Đường Dật.

      Mùa xuân năm đó, đào hạnh trổ bông, cành liễu đong đưa trong gió, Phó Sủng và Đường Dật ở chung chỗ, lại xa, hai người đều là lính, thời gian vốn ít, cơ hội đến lượt Đường Dật nghỉ phép quá ít.

      Phó Sủng nhớ Đường Dật khủng khiếp, ngồi máy bay bay thẳng đến thành phố D gặp Đường Dật, Đường Dật dieenddaanleequuydon cũng có thời gian nghỉ phép, nghỉ phép đợt trước quá ngắn, vẫn nghỉ ngơi, Phó Sủng vừa đến, cao hứng thôi.

      Từ máy bay xuống, bộ quần áo thể thao nhàng, va li hành lý, ngay cả ăn mặc đơn giản như vậy, nhưng Phó Sủng ở đó cũng có nét đặc biệt riêng, phong cách độc lập mà riêng biệt che giấu được hào quang của trong đám người, mang đến từng ánh mắt.

      Kéo theo va li hành lý, Phó Sủng sải bước, nghĩ tới lát nữa có thể nhìn thấy Đường Dật, trong lòng khỏi phải có bao nhiêu vui mừng, cũng là lần đầu tiên tới thành phố nhà Đường Dật, trước kia đều đơn vị Đường Dật, Đường Dật cho biết, dẫn về nhà.

      Ra khỏi cửa sân bay, Phó Sủng chỉ nhìn thấy người đàn ông mặc bộ quần áo thoải mái, mang theo kính mát lớn, ngoắc ngoắc tay về phía mình, kéo theo va li hành lý.

      Phó Sủng chạy mấy bước tới, phát nhào vào trong ngực Đường Dật, cả người treo người Đường Dật, vui mừng : “Đường Dật, em rất nhớ !”

      chút hiền thục, quan tâm ánh mắt người khác quăng tới, đây chính là Phó Sủng, dám dám hận!

      Đường Dật thuận thế ôm chầm Phó Sủng vào trong ngực, cưng chiều cười : “Trời ạ, dè dặt, bao nhiêu lần rồi, con phải biết dè dặt!”

      Tuy như vậy, nhưng trong lòng cao hứng thôi, người phụ nữ của vĩnh viễn đều là tính cách này, để cho vừa vừa hận, xong Đường Dật ôm Phó Sủng đặt vào trong xe, ngồi bên ghế phụ, cài dây an toàn cho Phó Sủng.

      Lại bỏ hành lý của Phó Sủng vào trong xe, mình cũng xoay người ngồi lên ghế lái, đóng cửa, Đường Dật cho xe chạy rời khỏi sân bay.

      “Ở trường học thế nào?” Đường Dật hỏi Phó Sủng, ra cần hỏi, mấy chuyện làm, mọi người thay phiên nhau tố cáo với , vừa mở điện thoại di động ra, bên trong đều là tội trạng của Phó Sủng, muốn mắng lại nỡ, mắng lại hận nghiến răng.

      Vẻ mặt Phó Sủng như có chuyện gì, cười cười: “Vô cùng tốt đó!”

      “Em vô cùng tốt, bắt nạt người khác đến thảm.” Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, lớn như vậy mà tư tưởng lớn chút, về sau làm sao bây giờ?

      Phó Sủng le lưỡi, cũng biết đám người kia mật báo với Đường Dật rồi, Phó Sủng đổi đề tài: “Chúng ta đâu?”

      “Về nhà! Hôm nay với mẹ rồi, dẫn con dâu về nhà.” Đường Dật cười với Phó Sủng, định chờ Phó Sủng tốt nghiệp rồi kết hôn với Phó Sủng, kết hôn, nhóc này cũng có thể trưởng thành chút rồi chứ?

      Phó Sủng hơi khó xử nhìn Đường Dật, mím mím môi: “Em cảm thấy mẹ có thể thích em?”

      Nhà Đường Dật sớm rời khỏi đại viện, thỉnh thoảng mẹ Đường Dật trở lại, cũng nghe chuyện của Phó Sủng, thường đứa này hiểu chuyện, lớn như vậy rồi mà trong nhà còn nuông chiều như thế.

      “Đừng suy nghĩ lung tung, cưới vợ chứ phải mẹ , về sau em sống qua ngày với , hơn nữa em động lòng người như vậy, sao mẹ lại thích?” Ngày hôm qua cũng chuyện về Phó Sủng, mẹ vui mừng nhưng cũng nhiều.

      Từ trước đến giờ vẫn có chủ kiến, mẹ cũng thể can thiệp, Đường Dật cũng cảm thấy cha mẹ cần chút die.nda`nleq'uydon thời gian để tiếp nhận, vừa đúng lúc Phó Sủng đến đây, cũng có thể bồi dưỡng tình cảm.

      Hai người thêm gì nữa, bắt đầu tán gẫu, mặc dù thành phố D thua kém Tứ Cửu thành, nhưng cũng phồn hoa, có ít địa điểm du lịch, Phó Sủng giống như rất hưng phấn, nhất là biết nơi này có nhiều quà vặt, là hấp dẫn chống cự nổi với người tham ăn.

      Xe chạy thẳng đến đại viện, nhân viên cảnh vệ chào kiểu lính với hai người, Đường Dật lái xe chạy thẳng vào đại viện đến nhà mình.

      Đến tòa nhà màu trắng, Đường Dật dừng xe, quay đầu với Phó Sủng: “Tới rồi, xuống xe !”

      xong mở cửa xuống xe trước, Đường Dật lấy hành lý, Phó Sủng cũng theo xuống xe, lớn như vậy, lần đầu khẩn trương như thế, dù sao cũng là con dâu thấy cha mẹ chồng, ổn được sao?

      “Ngây ngốc làm gì đó? thôi, vợ!” Đường Dật tới, thuận thế ôm Phó Sủng, bước nhanh vào phòng.

      Vừa đến cửa nhà, mở cửa, Đường Dật vào trong nhà: “Cha, mẹ, con đón con dâu hai người về tới!”

      câu , cha Đường cầm xẻng nấu ăn từ trong phòng ra, nhà Đường Dật do mẹ định đoạt, cha Đường nóng tính cũng quen với xu thế tình tình càng ngày càng mạnh của mẹ Đường Dật.

      “Chào chú Đường!” Phó Sủng khéo léo chào hỏi cha Đường Dật.

      Cha Đường cười nhìn Phó Sủng, che giấu được vui mừng: “Chà, bé con, đều lớn như vậy rồi? Càng dễ nhìn hà hà!”

      Gien nhà lão Phó tốt, hết cách rồi, ngay cả mấy thằng nhóc kia nhà họ Phó cũng có dáng dấp rất tốt, này càng sâu bậc, Phó Sủng nghe khoa trương, ngượng ngùng cười cười.

      “Đường Dật, con trở lại?” Giọng mẹ Đường truyền xuống từ lầu hai, Phó Sủng thuận thế nhìn sang, chỉ thấy mẹ Đường từ lầu hai xuống, bên cạnh mẹ Đường còn có , nhìn xinh đẹp trong sáng, hơi cổ điển, là Giang Nam dịu dàng.

      Mang theo vài phần kín đáo, khi thấy Đường Dật, trong ánh mắt che giấu được mừng rỡ, giác quan thứ sáu của phụ nữ đều bén nhạy, nhất là Phó Sủng, nhìn tim lớn nhưng cũng là thông minh, liếc thấy được này vì Đường Dật mà đến.

      Last edited by a moderator: 1/7/16
      tú cầuthư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :