1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mối tình đầu của thiếu úy - Mặc Tô Lê (Full+eBook)(Quân Nhân)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 4

      Editor: Puck

      “Đường Tuấn?” Đường Dật lẩm bẩm lại, tên vô cùng tốt, cũng đặc biệt dễ nhớ, ngồi bên cạnh Phó Sủng, nhìn con trai mình, nhìn Phó Sủng, Đường Dật hơi đỏ mắt.

      nhóc này chịu khổ, biết khái niệm sinh con là gì, chỉ nghe rất đau, dĩ nhiên biết khái niệm đau đớn, sau lại nghe mẹ mình Phó Sủng sinh thường, bác sỹ sinh thường đương nhiên tốt cho đứa bé, đứa bé trở nên thông minh, cũng càng khỏe mạnh, cho nên Phó Sủng kiên trì sinh thường.

      Nhưng mẹ cũng cho biết, đau đớn khi phụ nữ sinh con, thân thể con người chỉ có thể chịu đựng tối đau bốn mươi lăm (đơn vị) đau, nhưng khi sinh người phụ nữ phải chịu đau cao gần năm mươi bảy (đơn vị), cơn đau này tương đương với hai mươi chiếc xương cùng gãy!

      Đường Dật cách nào tưởng tượng ra nổi, từng lính cũng biết, thương gân động cốt là chuyện thường xảy ra, có thể nhịn, nhưng biết đau bao nhiêu, chưa từng nghĩ Phó Sủng có thể vĩ đại như vậy, càng thêm quý trọng Phó Sủng, dĩ nhiên đây là sau.

      “Được rồi, Đường Dật cũng trở lại rồi, chúng ta cũng về sớm chút, để nhóc Phó Sủng này nghỉ ngơi chút.” Ông cụ mở miệng trước, những người khác cũng đáp tiếng, chỉ trong chốc lát, toàn bộ lui ra ngoài.

      Phó Sủng thấy lúc ông cụ rời hơi đành lòng liếc nhìn Phó Sủng, mẹ của với rồi, dạy cho chút lương tri, ông cụ cưng chiều nhiều năm như vậy, lập gia đình, mặc dù vẫn ở đại viện, nhưng ông cụ giống như bị người đào đáy lòng.

      Có lúc cũng nguyện ý dạo ở tứ hợp viện, ngồi ngẩn người trong nhà, vốn tưởng ông cụ xem báo, nhưng qua nhìn lại thấy báo cũng cầm ngược, họ biết ông cụ chính là bỏ được Phó Sủng, nhớ nhung nhóc này rồi.

      Mẹ Phó Sủng thường : “Nhớ con bé thăm, cách cũng xa.”

      “Sao có thể? Con bé trở lại, có chuyện gì lại thăm, để mẹ chồng Phó Sủng nghĩ về chúng ta như thế nào?” Mặt ông cụ mất hứng, mọi người cũng tiện gì nữa, bây giờ mặc dù gả con như tát nước ra ngoài.

      Nhưng gả chính là gả, thể như ở trước mặt, bị uất ức, có thể dụ dỗ, bị thua thiệt, có thể nuông chiều.

      “Ông nội, chăm sóc mình tốt, chờ ít ngày nữa cháu mang Đường Tuấn về chơi với ông.” Phó Sủng hơi phù phiếm với ông cụ, ông cụ già hơn nhiều, mặc dù mặc quân trang, vẫn khỏe mạnh như cũ, nhưng lớn tuổi rồi, nhận mình già cũng được.

      Ông cụ khẽ gật đầu, cười hì hì, ngây thơ y như con nít, chọc cho Phó Sủng căng thẳng trong lòng, rồi nhìn thấy ông cụ đóng cửa rời .

      Đường Dật nhìn Phó Sủng, lại nhìn đứa bé, cười đặc biệt vui vẻ: “Bảo bối, về sau bồi thường em gấp bội.”

      được những lời khác, cũng có tư cách , huống chi đều là lời hứa xuông.

      “Ông xã, em rất vui vẻ.” Phó Sủng cười vô cùng sáng lạn, chưa bao giờ nghĩ làm mẹ lại có thể vui đến vậy, nhìn Đường Tuấn, cảm giác hạnh phúc đó tràn đầy lòng mình.

      Đường Dật khẽ gật đầu, tuyết tan rồi, xuân về hoa nở, tất cả đều trở nên tốt đẹp.

      Thời gian trôi qua, đứa bé cũng dần lớn lên, đứa bé mấy tháng hoàn toàn phân biệt được vẻ ngoài rồi, đứa bé lớn lên giống Phó Sủng, nhất là ánh mắt, mọi người vừa nhìn thích ngừng.

      Mẹ Đường Dật càng thêm vui vẻ, mang về quân khu mấy lần, người trong đại viện thấy đều thích.

      Phó Mặc thấy Đường Tuấn, trợn to mắt, thể tin : “Thằng nhóc này trưởng thành đáng tin cậy giống mẹ nó chứ, làm bậy chung quanh?”

      “Cút!” Phó Sủng chút khách khí mắng ngược lại Phó Mặc, “Em cho biết, Phó Mặc, về sau dám phá hỏng hình tượng hoàn mỹ của em trước mặt con trai em, em dạy con trai biết thế nào là nghiệt.”

      Phó Mặc này miệng cũng quá bỉ ổi? rất được tín nhiệm rồi, Phó Mặc lườm Phó Sủng, đây là đức hạnh gì, mọi người đều cho rằng sửa lại giống như trước kia, còn đáng khinh sao?

      Tuy vậy, nhưng Phó Mặc vẫn dám tuyệt tình, Phó Sủng chuyện gì cũng có thể làm được, mặc dù khi đó còn chưa có đứa bé, cũng biết có phải con trai ?

      Chủ nhật, Đường Dật từ đơn vị trở lại, khó có được mấy ngày nghỉ, đó chính là để cha mẹ nghỉ ngơi, Phó Sủng sảng khoái, Đường Dật toàn chức làm ông vú.

      Tạp dề này, trang phục vô cùng khả ái này, đó là có hình có dạng, tiểu Hoa đến thăm đứa bé, nhìn thấy trang phục này của Đường Dật, cười ở cửa ra vào đứng thẳng lên được.

      Trong nhà họ Đường, Đường Dật ôm đứa bé, ngồi ghế sa lon đút sữa bột cho bé cưng, Phó Sủng ở bên kia đứng máy chạy bộ, khẽ nhíu mày: “ phải chứ, em chạy nhiệt tình gì vậy?”

      “Giảm cân.” Mục tiêu lớn nhất của Phó Sủng chính là trước khi bé cưng nửa tuổi, khôi phục vóc người ma quỷ của mình.

      Đường Dật lườm Phó Sủng, ngại, nhóc này giảm cái gì, mọi việc thuận theo tự nhiên chứ, cúi đầu nhìn Đường Tuấn, Đường Tuấn mở to mắt nhìn chằm chằm, vừa mút núm vú cao su, dáng vẻ rất hưởng thụ.

      Trong chốc lát, bé cưng bắt đầu nhả ra, xem chừng uống no.

      phải chứ, nhóc thúi, sữa này vừa pha, ngược lại con uống? Sao lại uống?” Nhìn Đường Tuấn đột nhiên uống, Đường Dật thúc giục, vừa mới hỏi, cục cưng bắt đầu khóc, Phó Sủng ở bên kia thuận tay tháo tai nghe, rời khỏi máy chạy bộ, quát Đường Dật: “Đường Dật, để cho con ăn sữa bột, coi con như thế nào?”

      Đường Dật hài hước? Cho con ăn sữa bột còn được, đòi làm ông vú, đây phải giỡn sao?

      làm gì nó cả, nó khóc, cho nó bú sữa, nó lại uống, cũng tiếng, đây phải chọc chơi sao?” nào dám đắc tội với thằng nhóc tiểu tổ tông này, bây giờ cả nhà cưng chiều, vừa khóc lập tức kinh thiên động địa, cả nhà ra.

      Tiếng vừa rơi xuống, mẹ Đường Dật từ trong phòng ra, vừa vừa trách móc: “Lớn tiếng như vậy làm gì? Hù dọa cháu mẹ làm thế nào? Thằng bé bao lớn, chuyện, hơn nữa uống chính là ăn no, con làm lính thành ngốc à?”

      Trong nháy mắt Đường Dật hết ý kiến rồi, Phó Sủng lườm Đường Dật, ôm đứa bé trong ngực Đường Dật giao cho mẹ Đường Dật ôm, trịnh trọng tuyên bố với Đường Dật: “Nhớ tuyên ngôn của vú em , dụ dỗ được đứa bé, vào phòng vợ, nếu có dị nghị, mời làm theo điều thứ nhất, tối nay ngủ ghế sa lon !”

      Ban đầu, sau khi biết Phó Sủng sinh con khổ sở, Đường Dật thề ngày nghỉ làm tốt ông vú, cũng liệt kê ra đống tuyên ngôn của ông vú.

      Ngoại truyện 5

      Editor: Puck

      Ném lời xuống, Phó Sủng xoay người rời , lưu lại Đường Dật vẻ mặt buồn bực, theo Phó Sủng: “Này, vợ, chơi như vậy, thằng nhóc kia vừa khóc ngủ ghế sa lon, vậy cả đời này cần vào phòng nữa rồi.”

      Nhiều uất ức, vừa nghỉ phép, từ đơn vị trở lại, nhọc công khổ sở hầu hạ thằng nhóc kia, trẻ con bé, động chút là khóc.

      “Em mới bỏ qua…” Tiếng vừa dứt, Phó Sủng bị Đường Dật bế lên, về phòng: “Mặc kệ cũng được, hôm nay ngủ ghế sa lon.”

      Phó Sủng cười cách hồn nhiên, trong mắt tràn đầy rực rỡ, Đường Dật cảm thấy hình như bị đầu độc, nghiệt chính là như vậy, luôn có thể đầu độc người trong lúc vô tình.

      Tiểu Tuấn cũng dần lớn lên, bắt đầu học chạy loạn trong xe, ông cụ mặc quân trang, nhìn đứa bé mặc đồ con gấu chạy loạn khắp sân, cười ha ha, Phó Sủng ở bên cạnh, cưng chiều nhìn con trai mình.

      Cục cưng rất đáng , gần như người trong đại viện nhìn thấy đều nhịn được muốn ôm lên, Phó Sủng hả hê nhất, trước mắt chính là Đường Tuấn rồi, ông cụ nhìn Phó Sủng, nhấp ngụm trà: “Chắt ngoại của ông về sau có tiền đồ.”

      Mặc dù thằng bé còn , nhưng được mẹ Đường Dật dạy rất tốt, lớn chút như vậy bắt đầu học gọi người, chuyện cũng tương đối sớm, chỉ thích học tập trong xe của mình, thích người khác ôm.

      “Tất nhiên, đứa bé nhà lão Phó, gánh vác tiền đồ.” Vẻ mặt Phó Sủng kiêu ngạo, bây giờ được thượng úy rồi, đây là chuyện ông cụ vui mừng nhất.

      Thời gian ở cùng đứa bé, trôi đặc biệt nhanh.

      Hè vừa đến, chính là ngày vui mừng với đứa bé trong đại viện, tháng bảy tháng tám đứa bé cũng nghỉ, ve kêu ầm ĩ cây, mặt trời nóng rực đâm vào mắt người mở ra.

      đất cũng giống như bàn ủi, đeo giày xăng-đan phía cũng có thể tự nóng mình.

      Lúc này còn chưa đến trưa, mặt trời gay gắt chịu nổi, bên ngoài trừ mấy tiếng chó sủa, ngoài xa cũng thấy người nào trong sân.

      Với đứa bé mà đây hoàn toàn phải là chuyện gì, vừa nghỉ mất hút bóng dáng, ngay cả Đường Tuấn cũng vậy, buổi sáng vừa rời giường, mặc quần áo lên náo loạn ra cửa.

      “Tiểu Tuấn, hôm nay cho phép ra ngoài, mẹ cháu trở về, biết cháu chạy lại giận.” Mẹ Đường ngăn Đường Tuấn định ra cửa, cháu nội bảo bối này, bà có biện pháp nào.

      Đường Tuấn trưởng thành, lúc sáu bảy tuổi chính là nghịch ngợm phá phách nhiệt tình, điểm này làm người ta đặc biệt nhức đầu, nhưng trong nhà ai cũng nuông chiều.

      Phó Sủng về nhà, xác định thấy bóng dáng Đường Tuấn, đến tối bảy tám giờ mới về, trở về đều vô cùng bẩn, quần áo kia giặt cũng giặt sạch được, Phó Sủng tức giận ít, thằng nhóc này bắt đầu nghịch ngợm khi còn hơn .

      Đường Tuấn lập tức mặc kệ, khéo léo tránh thoát: “Bà nội, bà buông tay, cháu hẹn mấy đứa trong đại viện mò cá.”

      “Mò cá cái gì? Trong nhà thiếu, hôm nay cháu ra ngoài, cẩn thận khi trở lại mẹ đánh cháu, nghe bà nội , hôm nay dẫn cháu khu vui chơi, được ?” Mẹ Đường nhẫn nại dụ dỗ.

      Cháu nội bảo bối này, hứng như hứng hoa, cầm tay sợ rớt, nhưng Phó Sủng rồi, cứ nuông chiều như vậy nữa, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện, nếu bọn họ trông nom, đưa đến trường quân đội, để cho Phó Dạ quản.

      Phó Dạ là hai Phó Sủng, là người nóng tính, trừ có thể nhịn vợ chút, gặp Đường Tuấn khó quản như vậy, đó là hai lời, luyện đến chết, trường học bộ đội xa, có thể thường nhìn thấy.

      Đường Tuấn cũng để ý nhiều như vậy, trong lòng nghịch ngợm, cái gì cũng sợ: “Mẹ cháu trở lại để mẹ cháu trông cháu, bà cũng đừng quản, cha rồi, là người đàn ông, thể thất hứa với người, cháu trước.”

      Đường Tuấn thoát khỏi mẹ Đường lập tức chạy, lần này có thể khiến cho mẹ Đường có cách nào rồi, nhìn bóng lưng Đường Tuấn xa, hy vọng trước khi Phó Sủng trở lại, Đường Tuấn có thể về nhà rồi.

      Chạy thẳng dọc đường, mấy đời trong đại viện đều qua lại như vậy, đếm tới đếm lui đều là đứa của mình, tính tính lại nhiều thân thích.

      “Thẩm Hàn, ra ngoài mò cá !” Đường Tuấn đứng dưới nhà họ Thẩm, gọi to vào bên trong, trong chốc lát, bé đáng tóc đuôi sam thò đầu ra liếc mắt nhìn, trong chốc lát rời rồi từ từ xuống lâu.f

      như chạy, đến trước mặt Đường Tuấn, giọng ngọt ngào: “Cha em ở nhà rồi, em được, Đường Tuấn, tự chơi .”

      Con nhà Thẩm Nhược Vũ, cũng coi như thanh mai trúc mã với Đường Tuấn, Đường Tuấn có việc gì cũng đến tìm Thẩm Hàn chơi.

      chỉ lần, Thẩm Nhược Vũ quát Phó Sủng: “Để cho thằng nhóc nhà cậu cách xa con tôi chút, cả ngày dạy hư công chúa nhà chúng tôi.”

      Thẩm Nhược Vũ và Diệp Khả cũng là đôi cha mẹ nghiệt, khó khăn lắm mới sinh được con , quyết chí bồi dưỡng con mình thành quý , công chúa cao quý, kết quả thằng nhóc Đường Tuấn này, có chuyện gì cứ đến đây dạy hư con bé, khiến Thẩm Nhược Vũ tức giận .

      “Em còn sợ cha em à?” Đường Tuấn đưa tay sửa lại tóc cho Thẩm Hàn, “ có chuyện gì, có ở đây, cùng lắm thay em chịu đánh, theo mò cá.”

      Dù thế nào nữa, chú Thẩm vẫn còn sợ thái hậu nhà cậu, điểm này, Đường Tuấn mới bảy tuổi hết sức ràng.

      “Cha em , còn dạy hư em nữa, cha nhốt em lại.” Thẩm Hàn vẫn hơi băn khoăn, trước kia hai người từng bị nhốt rồi.

      Đường Tuấn cười thản nhiên, đưa tay sờ đầu nhóc: “Lớn lên còn cưới em, em thể nghe lời cha , phải nghe , nếu cưới Diệp Nhiễm.”

      “Nhưng…” Thẩm Hàn còn định gì nữa, bị Đường Tuấn kéo .

      Thẩm Nhược Vũ nhìn thấy hai đứa bé từ ban công, lập tức cực kỳ tức giận: “Nhóc kia, sao lại tới, cha cho con biết Thẩm Hàn, được chơi cùng thằng nhóc đó, nếu cha cần con nữa.”

      Thằng nhóc này ngày ngày đều đến trình diện, lật trời rồi, đáng tin cậy giống mẹ nó, cùng đức hạnh.

      cần càng tốt.” Nghe Thẩm Nhược Vũ uy hiếp, Đường Tuấn cười vô cùng sáng lạn, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhắn rất đẹp trai: “Vậy đưa về nhfa cháu thôi, chú Thẩm, lời người lớn phải chắc chắn, cho chú đổi ý.”

      xong, Đường Tuấn kéo Thẩm Hàn , từ Đường Tuấn chỉ thích dẫn Thẩm Hàn chơi, học cũng thế, tan học cũng vậy, nhưng Thẩm Nhược Vũ thích Đường Tuấn, điểm này khiến Phó Sủng đặc biệt buồn bực, cho dù để ý thế nào, mắng Đường Tuấn thế nào, cũng vô dụng.
      tú cầu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 6: Đại kết cục

      Editor: Puck

      Đường Tuấn mang theo Thẩm Hàn ra ngoài chơi, chuyện thanh mai trúc mã như vậy, rất lâu chính xác, ví dụ như cha con bé thích cậu bé, Phó Sủng trở lại, nghe Đường Tuấn lại chạy, tức giận ít.

      Ngồi ghế sa lon chờ Đường Tuấn tự chui đầu vào lưới, ngờ lúc trở lại còn mang theo Thẩm Hàn về.

      “Còn dám trở lại, nhóc con, con có biết , chú Thẩm của con muốn chúng ta cả đời qua lại với nhau.” trở lại, Thẩm Nhược Vũ ở cửa chính chặn , đống lời dứt khoát, còn buồn bực, ngờ thằng nhóc Đường Tuấn chết tiệt này lại kéo con người ta .

      Đường Tuấn nhìn Phó Sủng vắt chéo chân, khuôn mặt nhắn tỏ vẻ o sao cả: “Mẹ à, con này, con ưu tú làm sao, dáng dấp đẹp mắt như mẹ vậy, tính khí giống cha, có tiền đồ, chú Thẩm thích con, đó là chú ấy có mắt.”

      Cậu cũng rất thích Thẩm Hàn, như búp bê vậy, đáng .

      phải, lời trẻ con như vậy rất hợp lý, nhưng con thể biểu ưu tú hơn chút?” Phó Sủng cũng cảm thấy con trai sao tốt như vậy, nhưng nếu Thẩm Nhược Vũ nhìn vừa mắt, cũng buồn bực.

      Đường Tuấn bĩu bĩu môi, mặt cười khẩy: “Đây phải vì năm đó ngài quá ưu tú, chú tiểu Hoa rồi, về sau con lấy được vợ, đều là lỗi của ngài.”

      Lời Đường Tuấn vừa dứt, dép bay từ trong tay Phó Sủng ra ngoài, được Đường Tuấn vững vàng đón trong tay, Thẩm Hàn ở bên cạnh hiển nhiên là mắt điếc tai ngơ rồi, mẹ Đường Dật cũng thể làm gì.

      Đây là phương thức chung đụng của hai mẹ con, thế nào cũng vô dụng.

      “Thằng nhóc chết tiệt, mẹ cho con biết, chờ cha con trở lại thu thập con!” Phó Sủng quát Đường Tuấn, thằng nhóc chết tiệt này, lòng tức chết , mỗi lần đều bắt bí .

      Đường Tuấn cười hì hì, bỏ dép trong tay xuống: “Chờ cha con trở lại rồi , ngài đừng tức giận, bị chọc tức, cha con lại đau lòng.”

      xong kéo Thẩm Hàn chạy lên lầu, Phó Sủng vỗ ngực, sắc mặt trắng bệch, thằng nhóc chết tiệt này, lớn hơn chút nữa đưa doanh trại thôi, như vậy quá vô pháp vô thiên.

      Đường Tuấn giống như mọi người dự đoán, pha trộn đức hạnh của Phó Sủng và Đường Dật.

      Chuyện xưa của đại viện vẫn còn tiếp tục, rất lâu ai cũng chưa đoán được chuyện, thường lục tục xảy ra, Lâm Hiểu và Xuyến Xuyến ở chung chỗ, lúc Phó Sủng , uống rất nhiều, Đường Tuấn và Thẩm Hàn làm hoa đồng.

      Mà ngày hôn lễ ấy, Trần Mộ tới, khoảnh khắc khi xe đua dừng lại, mọi người đều kinh ngạc thôi, ngày Phó Sủng kết hôn, Trần Mộ ra nước ngoài, ai biết đâu, mẹ Trần Mộ cũng khóc đến hôn mê.

      Khó khăn lắm mới mong đợi con trai trở về, mấ năm nay Phó Sủng thể vô tâm, nhưng chuyện tình cảm có cách nào thay đổi.

      Chỉ có điều chẳng ai nghĩ tới Trần Mộ lại đột nhiên trở lại tham dự hôn lễ của Lâm Hiểu, Đường Dật ôm Phó Sủng, hơi phòng bị nhìn Trần Mộ, cho dù qua nhiều năm như vậy, vẫn rất đề phòng Trần Mộ.

      lâu gặp.” Trần Mộ tháo kính mát xuống, tao nhã đưa tay, thành thục hơn trước kia nhiều, Phó Sủng cười khanh khách, đưa tay: “Rốt cuộc chịu trở lại.”

      Trần Mộ cười đặc biệt rực rỡ, dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp trai sáng lạn đó chịu được, đưa tay kéo đứng bên cạnh: “Đúng vậy, hạnh phúc trở lại.”

      “Xin chào, tôi tên Tịch Dương.” mặc sườn xám bên cạnh có hai mắt to, mang theo nụ cười nhã nhặn, tiếng Trung lưu loát lắm, tên do Trần Mộ đặt, lúc ấy Trần Mộ , Phó Sủng là trời chiều xa vời, phải sớm mai chói mắt, làm người ta thể quên được.

      Phó Sủng hơi sững sờ, nhìn kỹ, này hơi giống , Đường Dật ôm Phó Sủng chặthơn.

      (*) Tịch dương có nghĩa là trời chiều.

      nên suy nghĩ nhiều, tương tự rất nhiều, độc nhất vô nhị mới là của mình.” Thản nhiên đó, nụ cười đó, khiến cho có vẻ đặc biệt rực rỡ, Phó Sủng cũng cười theo, nhìn trước mắt: “Hoan nghênh trở lại.”

      Trần Mộ khẽ gật đầu, ôm vào hội trường, Lâm Hiểu và Xuyến Xuyến rất kinh ngạc, dù sao Xuyến Xuyến cũng từng quen biết Trần Mộ, cũng coi như quá giật mình, ngược lại Lâm Hiểu làm sao cho sắc mặt tốt, biết Xuyến Xuyến lời ác độc, mới buông phòng bị.

      “Có phải động lòng, xúc động ?” Đường Dật ôm chặt eo Phó Sủng, cắn răng nghiến lợi, Phó Sủng cười càng nghiệt: “Ừ, có chút thôi.”

      câu khiến cả mặt Đường Dật trắng bệch trong nháy mắt, chọc Phó Sủng cười càng ác hơn.

      nuôi con trai lớn như vậy, còn thế nữa, sợ người ta cười sao?” Đưa tay vỗ mặt Đường Dật, kéo Đường Dật cùng nhau vào lễ đường, Trần Mộ xấu, tìm phụ nữ gì chứ.

      muốn suy nghĩ nhiều, hy vọng Lâm Hiểu và Xuyến Xuyến, Trần Mộ có thể vui vẻ là tốt rồi, người cả đời này cầu được nhiều lắm, cũng trưởng thành, còn là đứa bé từng lớn nữa.

      Cuộc sống rất tốt đẹp, hy vọng tất cả đều tốt, mong đợi Đường Dật lui về, họ có thể ra nước ngoài du lịch, mong đợi Đường Tuấn vui vẻ lớn lên, mong đợi mỗi người đều rất hạnh phúc.

      từng nghiệt, cũng có tình cảm, bọn họ lớn lên, chuyện xưa của mỗi người cũng tiếp tục, hoàn cảnh cuộc sống như vậy, bọn họ dần hiểu nhiều rồi, theo đuổi chút, hạnh phúc rất đơn giản.

      Ví dụ như tại, kéo tay Đường Dật, nhìn Lâm Hiểu và Xuyến Xuyến sân khấu, nghe con trai giọng : “Mẹ, về sau Tuấn Tuấn cũng muốn cưới Thẩm Hàn, làm hôn lễ xinh đẹp như vậy, có được ?”

      Nghe Thẩm Nhược Vũ cố chấp mắng Đường Tuấn, muốn Đường Tuấn hết hy vọng, nghe Diệp Khả mắng to Thẩm Nhược Vũ, hù dọa đứa , nhìn ánh mắt hạnh phúc và hâm mộ bên kia, chuyện xưa của và Đường Dật cũng nên tới đây.

      HOÀN TRỌN BỘ
      tú cầu thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :