1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mối tình đầu của thiếu úy - Mặc Tô Lê (Full+eBook)(Quân Nhân)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84


      Editor: Puck


      Phó Sủng nằm giường, khi tỉnh lại, đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở, ngẩng đầu lên thấy Đường Dật ngủ say, Phó Sủng đưa tay sờ mặt Đường Dật, khóe miệng nhịn được nhếch lên cười.


      Ôm cổ Đường Dật, hơi thở nhè phả đến, tính cảnh giác của Đường Dật vốn cao, vừa mở mắt nhìn thấy Phó Sủng chạm lên cằm mình, khẽ nhíu mày: “Thân thể chịu được, tại sao ?”


      Trong mắt Phó Sủng tràn đầy ý cười, chớp chớp hai mắt: “Đường Dật, hôm nay kết hôn .”


      “Hôm nay? Kịp sao? Còn chưa chuẩn bị?” Đường Dật hơi giật mình nhìn Phó Sủng, hôn lễ này, áo cưới, thiệp mời, còn đống lớn gì đó cần chuẩn bị, còn phải thông báo họ hàng thân thuộc.


      Phó Sủng khẽ lắc đầu, rất : “Em muốn những thứ giả tạo kia, em chính là muốn kết hôn, hôm nay, lập tức kết hôn.”


      Đường Dật cứ kinh ngạc nhìn Phó Sủng như vậy, hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Được, điên cuồng cùng em lần.”


      “Được!” cũng biết, Đường Dật cưng chiều , đặc biệt, đặc biệt cưng chiều .


      Đường Dật tung người, vừa mặc quần áo vừa lấy điện thoại di động ra, bấm số: “Tiểu Hoa, ông đây muốn kết hôn, tìm Kiều Lộ Phi, lấy chìa khóa câu lạc bộ tới, đặt giúp tôi chỗ, ba giờ sau chúng tôi đến.”


      có bất kỳ chỗ nào thích hợp để kết hôn hơn chỗ kia.


      Tiểu Hoa bên kia “Oh” tiếng: “Kết hôn à?”


      Chỉ chốc lát, tiểu Hoa mãnh liệt lấy lại tinh thần, quát vào trong điện thoại: “Mẹ nó, kết hôn, đùa chứ?”


      Đường Dật điên rồi sao, kết hôn vào lúc này? có gì cả, ba giờ bố trí hội trường?


      “Tôi biết cậu có thể giải quyết, cần xa hoa như vậy, Phó Sủng muốn kết hôn, hôm nay đây phải kết hôn!” Đường Dật mặc áo khoác, đặc biệt nghiêm túc trả lời vào điện thoại, Phó Sủng bên kia mặc quần áo, mặt là nụ cười hạnh phúc.


      Khoảnh khắc khi té xỉu, lúc nằm mơ, mơ thấy mình ngừng làm bậy, Đường Dật cần nữa, liều mạng đuổi theo bước chân Đường Dật, nhưng đuổi kịp, với Đường Dật, làm chuyện xấu, chúng ta kết hôn ?


      Lúc tỉnh lập tức muốn kết hôn với Đường Dật, mặc dù biết đó là mộng, nhưng chính là muốn kết hôn rồi.


      “Kiếp trước tôi đặc biệt thiếu nợ , cho biết, đây là lần cuối cùng, lần sau ông đây dù chết cũng giúp .” Tiểu Hoa quát vào trong điện thoại, kết giao với người em Đường Dật này, biết loại hàng này nhất định vĩnh viễn vợ là số .


      Đường Dật mặc xong quân trang, đặc biệt chân thành đáp câu vào trong điện thoại: “Tiểu Hoa, cảm ơn cậu.”


      Từ trong đáy lòng đặc biệt cảm ơn tiểu Hoa, nhiều năm như vậy, đều là tiểu Hoa tận tâm tận lực giúp đỡ , có thể ở chung chỗ với Phó Sủng cũng do tiểu Hoa thúc đẩy, có thể hòa hảo với Phó Sủng cũng do tiểu Hoa giúp đỡ ít.


      “Khỏi phải con mẹ nó kiểu cách, ông đây cho biết, hội trường bố trí cho , lát nữa thanh toán nợ nần cho ràng, thể ngay cả tiền cưới cũng để ông đây bỏ ra cho chứ?” Lời tiểu Hoa tràn đầy kiên nhẫn.


      thích giữa em vài lời đặc biệt nhiệt tình, hoặc là kết giao, hoặc là quen thân.


      Bên kia xong, tiểu Hoa lập tức cúp điện thoại, chuẩn bị hôn lễ cho Đường Dật, cháu trai này có chuyện gì nổi điên, cũng phải điên theo.


      “Vợ, chúng ta , kết hôn thôi!” Đường Dật vui mừng thuận tay ôm lấy Phó Sủng, thẳng ra khỏi nhà, Phó Sủng cứ treo người Đường Dật như vậy, theo Đường Dật ra cửa, kết hôn thôi, vậy tốt!


      Hai người ra cửa, lúc ở cửa ra vào vừa vặn chạm mặt Kiều Chí Vĩ, Đường Dật dừng bước, Kiều Chí Vĩ ngước mắt nhìn hai người, cũng biết chú ý chút ảnh hưởng, cả ngày cứ như vậy, làm cho người ta thấy được, thành cái dạng gì?


      “Đội trưởng Kiều, chúng tôi xin nghỉ!” Đường Dật đặt Phó Sủng xuống, nhếch miệng cười tiếng với Kiều Chí Vĩ


      đến đúng lúc, giống như vừa khéo, vào lúc này vừa đúng lúc gặp Kiều Chí Vĩ, tránh cho lát nữa phải đến phòng làm việc xin nghỉ.


      Kiều Chí Vĩ nhìn hai người, vẻ mặt mất hứng: “Xin nghỉ làm gì?”


      Hai giày thối này, diễn tập vừa kết thúc muốn ra ngoài lắc lư, bao thê thảm chứ, An An bận rộn, có thời gian để ý đến , chỉ có thể ở đơn vị ngây ngô, lúc An An bận rộn còn nhiều việc hơn .


      “Kết hôn!” Vẻ mặt Đường Dật như chuyện đương nhiên, “Sáng mai mang kẹo cưới về cho !”


      xong Đường Dật kéo Phó Sủng rời , Kiều Chí Vĩ hồi lâu chưa kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần, đứng ban công, quát Đường Dật: “Cậu kết hôn báo cáo phê duyệt kết hôn cái gì, hơn nữa Phó Sủng kết hôn phải được ông cụ gật đầu.”


      Đừng Đường Dật cho phê duyệt, hôn của Phó Sủng, ông cụ gật đầu, ai dám đồng ý?


      có chuyện gì, báo cáo bổ sung, hôm nay em kết hôn.” Đường Dật đặt Phó Sủng vào trong xe, mình xoay người nhảy vào trong xe jeep nghênh ngang rời , Kiều Chí Vĩ vẻ mặt buồn bực, hai đứa bé này, đúng là đáng tin cậy.


      hợp lại hợp lại, kết hôn lập tức kết hôn, báo cáo cũng đánh, nhớ ngày đó, đuổi theo An An bao nhiêu khó khăn, thằng cháu Đường Dật này, việc gì tốt cũng để cho cậu ta chiếm tiện nghi.


      Đường Dật lái xe ra khỏi đại đội, dọc đường gió bụi mệt mỏi, nhìn kính chắn gió phía trước, tay Đường Dật cầm lái, tay cầm tay Phó Sủng.


      “Vợ, có muốn mua áo cưới, bổ sung nhẫn gì đó?” Đường Dật cảm thấy hôn lễ làm hơi hấp tấp, nhưng chỗ người lớn qua cửa được, sớm muộn gì cũng phải bổ sung .


      Gia tộc lớn chính là như vậy, cũng thể mặc kệ, bọn họ muốn tổ chức lớn, thu được chính là mặt mũi.


      Dọc theo đường Phó Sủng vẫn cười, quay đầu: “ cần, em thích quân trang, em thích bộ quần áo này, kết hôn em mặc nó, cũng cho đổi.”


      Đường Dật mặc quân trang đẹp trai nhất, chính là muốn trong hôn lễ mặc như vậy, chiếc nhẫn và áo cưới gì, đó, hoàn toàn để ý.


      uất ức sao?” Đường Dật đột nhiên hỏi câu, phải phụ nữ đều thích mặc áo cưới xinh đẹp sao?


      Phó Sủng lắc đầu: “ uất ức, kết hôn với , cho dù làm hôn lễ, em cũng vui vẻ vậy.”


      Đường Dật cười, cười đặc biệt vui vẻ, chính là thích lầm người, xe lái rất nhanh, khi tỉnh lại chính là trưa rồi, ra khỏi đơn vị, mấy giờ chạy xe, trước mắt sắc trời dần dần tối.


      Vào trong thành phố, đường cái sớm lên đèn, mảnh rực rỡ đâm vào mắt người cũng mở ra được, ở xã hội này, chúng ta cầu mong nhiều lắm, phần tình , phần giữ vững, phần trái tim đồng cam cộng khổ.
      Last edited: 18/7/16
      tú cầu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85


      Editor: Puck


      Xe lái đến câu lạc bộ, cửa đậu đầy xe, điều này khiến Đường Dật bất ngờ, với tiểu Hoa rồi, làm hôn lễ đơn giản, bởi vì Phó Sủng thích, nhưng hay chưa, động tĩnh lớn như vậy.


      “Mình đến rồi, vợ.” Đường Dật dừng xe, thuận tay tháo dây an toàn, xuống xe, Phó Sủng cũng theo xuống xe, nhìn cửa câu lạc bộ quen thuộc, mặt tràn ra nụ cười to.


      tới kéo cánh tay Đường Dật: “Ông xã nào, kết hôn thôi!”


      Đường Dật cũng cười theo, ôm Phó Sủng tới câu lạc bộ, vừa đưa tay đẩy cửa ra, cả câu lạc bộ vốn đen ngòm, trong nháy mắt sáng lên ánh đèn đủ màu, mấy tiếng nổ, pháo hoa nổ bung.


      Cả câu lạc bộ toàn tiếng vui mừng, Phó Sủng nhìn câu lạc bộ, mặc dù thời gian eo hẹp, nhưng muốn hôn lễ, chung quanh treo bóng bay, treo hoa hồng đỏ, cả sân khấu bày đầy hoa hồng hình trái tim.


      Ở giữa là hoa hồng vàng ghép lại chữ Phó Sủng, mỗi người đều mặc đồ đua xe, trước mắt đều là dáng người quen thuộc, bọn họ chứng kiến và Đường Dật từ lúc mới quen, đến cảm mến nhau, rồi đến ngày hôm nay.


      tường phía sau sân khấu, trong màn ảnh lớn chiếu đủ hình ngọt ngào của Phó Sủng và Đường Dật, những hình kia đều do Đường Dật khoe khoang với tiểu Hoa, hôm nay tiểu Hoa cũng tỉ mỉ chuẩn bị., từng cái từng cái ra.


      sân khấu, Xuyến Xuyến và Lâm Hiểu cầm microphone, về phía hai người: “Hoan nghênh nhiệt liệt dâu và chú rể của chúng ta, ở nơi đây trong thời gian này kích động lòng người, để cho chúng ta chúc phúc vì bọn họ!”


      Tiếng hoan hô vang lên, mặt Đường Dật mang nụ cười hạnh phúc, ôm ngang Phó Sủng lên, tới sân khấu, lên sân khấu, để Phó Sủng xuống, Đường Dật cầm tay Phó Sủng, nhìn quần chúng hoan hô phía dưới.


      “Vợ, muốn kết hôn rồi, chỉ muốn cam kết.” Lúc giọng Đường Dật vang lên, cả hội trường yên tĩnh, lại, Đường Dật nhìn Phó Sủng, mím mím môi: “Từ năm mười tám tuổi ấy cùng tôi, để cho ấy bị uất ức bốn năm, tôi phải đàn ông, nhưng mà tôi rất cảm kích, cảm kích mỗi người ở đây, có thể để cho chúng tôi lại lần nữa chung chỗ.”


      Bốn năm này, mọi người chăm sóc Phó Sủng, trợ giúp hai người, đều nhìn vào trong mắt.


      “Tôi chưa bao giờ từng nghĩ tình sao yếu ớt, yếu ớt đến mức chỉ hiểu lầm tổn thương nhau sâu.” Đường Dật đỏ mắt, nhưng mặt là nụ cười, “Mỗi người chúng ta đều rất ngu, ngốc đến mức dùng thời gian chữa trị tất cả, có thể đam mê tất cả, nhưng chúng tôi sai rồi, có số thứ, chôn ở trong lòng chính là khắc sâu sắc, tôn trọng bản thân, tôn trọng tình mới là con đường tươi sáng.”


      Mọi người nghe lời Đường Dật , có cười cay đắng, có ôm vợ, cũng may để lỡ lẫn nhau, đôi này đúng là rất dễ dàng.


      Hứa Xán ở phía dưới rơi nước mắt, nhìn Phó Sủng, nhìn và Đường Dật thành chính quả, Xuyến Xuyến dựa bả vai Lâm Hiểu cũng đỏ mắt.


      “Đường Dật này có tí tinh thần nào, ngày vui, là ngày mọi người vui vẻ, những lời mủi lòng này.” Phó Sủng rút tay ra khỏi tay Đường Dật thay đổi chủ đề, nhìn mọi người, cười đặc biệt vui vẻ, “Chúng ta là thế hệ mới, chúng ta có cuộc sống và cách nghĩ của chúng ta, cho dù áp lực dư luận hay gia tộc, bên ngoài hiểu lầm, hay cuộc sống bức bách, chúng ta sống tự tại mới là quan trọng nhất.”


      biết những lời Đường Dật đều từ cảm xúc, hy vọng mọi người đều quý trọng người bên cạnh, từ khi bọn họ ra đời, nhất định bị đủ chú ý, biểu tốt, bạn tốt số, có cha mẹ tốt.


      Biểu tốt, bạn mê muội mất ý chí, mỗi người có cách sống của riêng mình, cũng có cuộc sống của mình, cuộc sống này có cách cho người khác xem.


      “Đúng, sống tự tại mới là tốt nhất.” Tiểu Hoa nhìn Phó Sủng, bước mấy bước lên sân khấu, “ rất vui mừng, Đường Dật cưới em, bởi vì hai người để cho chúng ta biết, tình có thể kiên trì.”


      Dừng chút, tiểu Hoa tiếp: “Được rồi, bắt đầu hôn lễ !”


      Khoảnh khắc khi tiếng vừa dứt, nhạc vui mừng trong hội trường lập tức đổi thành bài hát tiếng lãng mạn, Đường Dật nhìn Phó Sủng, người điều khiển chương trình nhìn thấy Phó Sủng đeo chiếc nhẫn, phải kim cương, chỉ là chiếc nhẫn bằng vỏ đạn.


      Toàn bộ quá trình, là hôn lễ xa hoa, chỉ có nhóm người trẻ tuổi hoan hô, thiên đường của bọn họ, đây là hôn lễ xa hoa nhất.


      Quá trình kết thúc, Đường Dật hôn Phó Sủng trước mắt bao nhiêu người.


      Sau loạt tiếng hoan hô, Đường Dật và Phó Sủng mời rượu mọi người chung quanh, Phó Sủng cười rạng rỡ như hoa, ánh mắt Đường Dật rời khỏi người Phó Sủng.


      Tiểu Hoa rất vui vẻ, cũng uống nhiều hơn, ôm cổ Đường Dật cười mắng: “Đường Dật, kiếm lợi lớn nha, Kiều Lộ Phi ra nước ngoài, chỗ này miễn phí cho , những đồ ăn thức uống này do công tử nhà họ Diệp tài trợ, những rượu này đều do Lâm Hiểu lấy ra, lấy được vợ tốt, cầu gì, phát tài rồi.”


      Mọi người biết tiểu Hoa vui vẻ hơn bất kỳ ai khác, Đường Dật ôm tiểu Hoa, ngừng cám ơn.


      Hôn lễ kết thúc, hôn lễ rất đặc biệt, thậm chí là trận chè chén say sưa điên cuồng, có quá trình vặt vãnh, biểu tình công khai, có giáo đường, áo cưới màu trắng, bọn họ mặc bộ lễ phục thần thánh nhất.


      Quân trang màu xanh lá cây, cao quý hơn bất cứ điều gì khác, tối thiểu chính là như thế đối với quân nhân mà .


      Chè chén say sưa trắng đêm, hôn lễ kết thúc, Phó Sủng và Đường Dật về nhà làm hôn lễ, người lớn hai nhà tức giận , hai đứa bé này ngừng giày vò, làm lập tức làm?


      Cái gì cũng quan tâm, Đường Dật bị chửi thảm nhất, nên nuông chiều Phó Sủng, ngược lại ông cụ bình tĩnh, cháu mình nuôi lớn tự mình biết, cũng phải đứa bé có thế lực, tiền bạc là vật ngoài thân quan tâm.


      Nhưng vẫn phải chú ý mặt mũi gia tộc, phải để ý đến người lớn, làm hôn lễ lần nữa, tổ chức lớn, Đường Dật mặc âu phục, Phó Sủng mặc áo cưới màu trắng, ông cụ đỏ mắt.


      Nhìn cháu quý giá nhất của mình lấy chồng rồi, hôn lễ kết thúc, Phó Mặc chỉ câu với Đường Dật: “Những năm này ông cụ vẫn chịu đựng chính là vì Phó Sủng, cậu phải đối xử tốt với Phó Sủng, con bé có ý xấu, là bé ngoan.”


      “Yên tâm , ấy như mạng em.” Đường Dật vỗ bả vai Phó Mặc, Phó Mặc thêm gì nữa.


      Nhiều khi, bạn luôn dự đoán được trước quá nhiều chuyện, kỳ vọng và mong mỏi của chúng ta vĩnh viễn giống nhau, cuộc sống chính là như vậy, cho dù bạn tim phổi, luôn có lúc dần thay đổi.


      có người triệt để thiện cực kỳ ác, nhìn Phó Sủng mặc áo cưới trắng tinh khiết, mọi người cũng cảm thấy nhóc này rất đẹp, đẹp vô cùng.


      Mẹ Đường Dật vui vẻ nhất, mỗi người đều giống vậy, Đường Dật có phúc, cưới bảo bối nhà họ Phó, bà mới hiểu được, trước kia mình ngu xuẩn cỡ nào, lúc mắc lỗi Phó Sủng là đứa bé, khi trưởng thành Phó Sủng là tốt.


      HOÀN CHÍNH VĂN
      Last edited: 18/7/16
      tú cầu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 1


      Editor: Puck


      Sau khi diễn tập kết thúc, hôn lễ cử hành đúng hạn, nhà họ Phó cũng coi như dễ dàng, cha Phó mẹ Phó cũng cần cả ngày quan tâm đứa ai thèm lấy, còn ông cụ Phó cũng rộng lòng hơn.


      Hoàn hảo chính là Đường Dật ở trong nhà ông nội, Phó Sủng cũng có thể trở về thăm ông cụ mỗi ngày, cũng rất thân mật với ông cụ cùng nhà, người nếu hiểu được cám ơn, trở nên đặc biệt hiền lành.


      “Gần đây đơn vị với Đường Dật à?” Ông cụ nằm trong sân phơi nắng, nhìn Phó Sủng ở bên cạnh nghịch máy tính của mình, đứa này vĩnh viễn thể yên tĩnh chút.


      Phó Sủng chỉnh xong máy tính, nhìn ông cụ: “ phải ấy bận sao, cháu cũng bận, mấy ngày nữa lại cùng đơn vị.”


      Từ sau biểu xuất sắc lần trước khi theo đại đội đặc chủng, từ cải nát nhảy lên thành miếng mồi ngon, mấy đơn vị sớm chào hỏi chủ nhiệm, muốn điều qua, miệng chủ nhiệm Nghiêm thể khép lại được.


      Nhưng hết cách rồi, chỉ có thể như thế, lệnh hạ xuống, lập tức phải xuất phát, ngày hôm qua vừa rời khỏi đơn vị, hai người mới có thời gian nghỉ ngơi chút.


      “Tốt lắm, cháu là cháu của ông, là cháu nhà lão Phó, phải tiến bộ!” Cả đời ông cụ chịu thua kém quen, vào lúc này vẫn là tính khí này, Phó Sủng cũng hiểu, gật đầu liên tục: “Được, được, đều nghe ngài.”


      Ông cụ vui mừng, xem kịch quân đội trong ti vi, hưởng thụ Phó Sủng bên cạnh mỗi ngày.


      Thời gian dễ dàng trôi qua, chớp mắt cái, Phó Sủng ngờ mình mang thai, đây đều là chuyện lớn với ông cụ Phó, với Đường Dật.


      Bụng mỗi ngày lớn, thời tiết cũng ngày càng lạnh, giống như mùa đông đến đây, trong nhà cũng mở hệ thống sưởi, mùa đông ở Tứ Cửu thành rất lạnh, làm cho người ta làm ổ trong nhà cũng muốn ra cửa.


      Nhưng Đường Dật rất bận rộn, là lính đặc chủng, bất cứ lúc nào cũng có thể làm nhiệm vụ, tất cả diễn tập lớn càng phải , có lúc Đường Dật trở lại lúc ba giờ, chỉ vì muốn trông thấy Phó Sủng.


      Đôi khi Phó Sủng ở trong sở nghiên cứu, Đường Dật thở hổn hển liếc nhìn Phó Sủng, đặt đồ ăn trong tay xuống, chỉ câu: “ phải làm nhiệm vụ, chờ trở lại.”


      Trước kia còn có cảm giác, nhưng Phó Sủng cảm thấy kể từ sau khi mình mang thai trở nên yếu ớt rất nhiều, lệ thuộc vào Đường Dật cũng nhiều hơn, nghe Đường Dật lời này lập tức đặc biệt mất hứng.


      Nhưng ngay cả cơ hội nổi giận cũng có, ngay cả cơ hội được dỗ dành cũng có, Đường Dật phải làm nhiệm vụ, nhìn bóng lưng xa, Phó Sủng vuốt ve bụng, cố nén nước mắt trong mắt.


      Phó Sủng chính là Phó Sủng, khóc, bị chút khó khăn này đánh ngã.


      Mỗi lần Đường Dật làm nhiệm vụ trở lại cũng ra sức tự trách, nhưng quân trang kia mặc lên người, ngay cả tự trách sắp chết, đến giờ phút lên đường cũng cho phép trì hoãn chút nào, bọn họ chính là phòng tuyến cuối cùng.


      Bụng ngày lớn, mùa đông càng lạnh hơn, Phó Sủng với chủ nhiệm Nghiêm về nhà nghỉ ngơi.


      Như thế cũng bắt đầu nghỉ sinh, giống như tất cả quân tẩu, phải thừa nhận chồng thể hầu hạ bên cạnh, nghỉ sinh có ở đây, thậm chí sinh ocn, chắc có thể xuất chuẩn bị.


      Có lúc ngồi ban công, ngồi cho tới qua trưa, mẹ Đường nhìn thấy Phó Sủng hơi trầm mặc, qua trêu chọc : “Ơ, con cưng nhà ta thích chuyện nữa à, đây là nhịp điệu gì, tính về sau nuôi cho mẹ cháu trai khôn ngoan?”


      “Mẹ, sao mẹ biết là cháu trai, vậy lỡ như là cháu làm thế nào?” Phó Sủng quay đầu cười nhìn mẹ Đường, kể từ sau khi gả tới đây, mẹ Đường Dật càng thêm thương .


      Hết sức cưng chiều, giống như con ruột, Phó Sủng cẩm thấy có lúc con người thay đổi.


      “Vậy quá tốt, mẹ hy vọng là cháu , có vẻ tín nhiệm hơn thằng nhóc Đường Dật kia nhiều, mẹ có thể dạy con bé khiêu vũ, ca hát, có thể để con bé mặc như công chúa .” Mẹ Đường Dật như đứa bé tưởng tượng dáng vẻ cháu lớn lên, miêu tả cho Phó Sủng nghe, mẹ Đường Dật là giáo dạy ba lê, hiểu được ảo tưởng của phụ nữ, đều có lòng ngây thơ chất phác mà tốt đẹp, chỉ có điều phụ nữ như vậy dễ rơi vào trạng thái, có lúc mắc kẹt trong tư tưởng đó.


      Nghe mẹ Đường miêu tả, Phó Sủng vừa gặm trái cây, cười đến ngửa trước ngửa sau: “Vậy lỡ như sinh ra bé giống hệt con, làm bậy sao?”


      “Vậy đưa làm lính, hơn nữa sao làm bậy?” Vẻ mặt mẹ Đường Dật vui, “Cháu nhà họ Đường chúng ta, mạnh hơn ai khác, dám tốt, mẹ trở mặt với người đó.”


      Phó Sủng cười vui vẻ, tâm trạng của mẹ như vậy giống như ông nội đối với mình năm đó, chính là che chở này, mới có thể làm bậy chứ?


      Có lúc chính là như vậy, rất khó làm cho người ta hiểu, còn về cha Đường Dật, càng cực kỳ vui vẻ, mỗi ngày đều nghiên cứu sách dạy nấu ăn, nghiên cứu nuôi dưỡng con nít, còn để tâm hơn khi Đường Dật ra đời.


      Ông làm đàn ông, từng lính, càng có thể hiểu khổ cực của con trai, bây giờ ông lui về, con trai cũng bận rộn, ông càng nên chăm sóc tốt mẹ Đường Dật, con dâu, còn có cháu trai tương lai của ông, để thằng nhóc kia có thể yên tâm làm lính.


      Mặc bộ quần áo này, làm người lính tốt.


      “Tới đây, nếm thử chút canh gà cha mới làm, gà này cha lừa từ nhà lão Lâm sản phẩm nông thôn tinh khiết nuôi trong nhà, ăn thức ăn gia súc.” Cha Đường thận trọng bưng cháo gà lên.


      Từ lúc lừa từ nhà lão Lâm tới đây, lão Lâm còn , về sau thứ cho tiếp đãi!


      Phó Sủng nhìn cháo gà, khẽ nhíu mày: “Cha, người xem cả ngày con đều ăn gì, sao lại uống canh gà?”


      Mỗi ngày được phục vụ còn thoải mái hơn lão phật gia, mình thành lười.


      “Nhìn con bé này xem, đây phải thân thể có quan trọng , nghe lời, mẹ con cũng uống chút, tốt cho thân thể.” Cha Đường Dật vẫn mời hai người uống canh gà, càng ngày càng có tư thái của gia đình chồng nấu ăn, khiến mẹ Đường Dật cũng cảm thấy hạnh phúc.


      ra hạnh phúc đơn giản như vậy, cầu xa vời dư thừa.


      “Gần đây Đường Dật có về nhà ? Nửa tháng cũng cú điện thoại.” Mẹ Đường Dật buông chén canh trong tay, hỏi cha Đường Dật, đứa này bận rộn, bà cũng thể cái gì.


      Cha Đường Dật nhìn chằm chằm Phó Sủng uống canh gà, tránh cho đứa này làm đổ, cũng quay đầu lại trả lời: “Đó phải làm nhiệm vụ sao? Làm gì có thời gian, xem chừng chắc sắp trở lại.”
      Last edited by a moderator: 18/7/16
      tú cầu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 2


      Editor: Puck


      Đường Dật làm nhiệm vụ nhiều ngày, có số việc cũng thể hỏi tới, thằng nhóc này cho đến giờ vẫn gọi cú điện thoại về nhà, trong bụng vợ còn có con, chắc chắn mong Đường Dật an toàn.


      “Cha, có chuyện gì, con tốt vô cùng.” Phó Sủng uống canh gà, nở nụ cười, “Chỉ cần ấy tốt, con và đứa bé cũng tốt.”


      Đến giờ này, khi bạn lựa chọn thân phận quân tẩu, rất nhiều chuyện phải do mình, chỉ hy vọng Đường Dật an toàn trở lại, cái gì cũng tốt, vậy là đủ rồi, những lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ bên cạnh bạn, với , với Đường Dật mà , đều là xa xỉ.


      Cha mẹ Đường Dật thêm gì nữa, uống xong canh gà, Phó Sủng nằm đó, lẳng lặng nghe nhạc, xem báo, sắp làm mẹ rồi, cũng bình tĩnh nhiều, cũng thay đổi rất nhiều.


      Dưới ánh mặt trời, êm đềm này có vẻ đặc biệt tốt đẹp, tuyết rơi dày khắp nơi dưới ánh mặt trời, luôn tràn đầy sáng rỡ vô tận, giống như năm tháng khỏe mạnh.


      Cứ lật sách trong tay, thời gian trôi qua từng giây từng phút, đảo mắt, trời tối.


      Cơm tối do mẹ Phó Sủng mang từ nhà tới ăn chung, Thành mang chút thuốc bổ quý giá từ nước ngoài, hầm chung với sườn hầm cách thủy, Phó Sủng ăn nhiều lắm, dưới giám sát của mẹ mình mới gắng gượng ăn chút.


      Cơm nước xong, ngồi ghế sa lon hàn huyên lát rồi mẹ Phó mới về, Phó Sủng nhìn mẹ mình, khẽ nhíu mày: “Mẹ, con ở đây vô cùng tốt, mẹ đừng luôn đưa thức ăn như này tới.”


      Biết mẹ mình đau lòng mình, nhưng tới nhiều lần, khó tránh khỏi có người xấu, cho rằng nhà họ Đường tốt với mình, cho nên mẹ mới ngừng chạy tới đây, bà để ý cách của người khác, có nghĩa cha mẹ Đường Dật để ý.


      “Đây phải đau lòng con sao? biết phân biệt.” Mẹ Phó gõ lên trán Phó Sủng, đứa này càng lớn càng đáng tin cậy rồi, suốt ngày ở trong nhà lo lắng, oách, ghét bỏ bà tới thường xuyên.


      Phó Sủng còn muốn tiếp cái gì, mẹ Đường Dật cười đón: “Đúng đó, phải mẹ con đau lòng con sao? Làm mẹ nên hiểu khó xử của mẹ, phải biết cảm kích mới đúng.”


      Nuôi con mới biết ơn cha mẹ, phụ nữ mang thai mới biết được lúc đầu mẹ mình dễ dàng nhường nào.


      Phó Sủng khẽ gật đầu, kéo tay mẹ mình, cười khúc khích, nếu mẹ Đường Dật quan tâm càng so, vốn hy vọng có thể thường xuyên gặp mẹ mình.


      “Được rồi, con nhóc chết tiệt kia, tốt. Đường Dật ở đây, làm chính , con phải hiểu, cũng càng phải hiểu cha mẹ chồng con.” Cán bộ viên chức chính là tính cách này, thái độ nữ kiệt.


      Cũng có thể hiểu khó xử của Phó Sủng, huống chi cha mẹ Đường Dật chăm sóc tốt cho Phó Sủng.


      Phó Sủng khéo léo gật đầu: “Được, con biết rồi, mẹ trở về thôi, thay con chăm sóc ông nội, bên ngoài đường tuyết trơn, mẹ chậm chút.”


      “Được, con cũng đừng ra, mẹ về.” xong mẹ Phó khoác áo khoác rời khỏi nhà họ Đường, Phó Sủng cũng theo mẹ Đường ra phòng khách xem ti vi, nghịch ngợm như trước kia.


      Phó Sủng ngược lại thích xem phim hoạt hình, thích “Cuộc phiêu lưu của Chihiro đến vùng đất linh hồn” *, Chihiro tuyệt vời, cho dù người đàn ông Vô Diện cho bé những gì, bé đều muốn, dù là tiền hay là thứ gì khác, bé chỉ muốn .


      (*) Sen to Chihiro no Kamikakushi: là phim hoạt hình Nhật Bản ra mắt vào năm 2001 do Studio Ghibli sản xuất, Miyazaki Hayao biên kịch và đạo diễn. Phim có diễn xuất của Hiiragi Rumi, Irino Miyu, Natsuki Mari, Naito Takeshi, Sawaguchi Yasuko, Kamijō Tsunehiko, Ono Takehiko và Sugawara Bunta, kể về câu chuyện của Ogino Chihiro (Hiiragi), bé 10 tuổi luôn buồn chán, bị mắc kẹt ở thế giới của những linh hồn và ma quỷ. Sau khi bố mẹ bị phù thủy Yubaba (Natsuki) biến thành heo, Chihiro buộc phải làm công việc tại nhà tắm công cộng của Yubaba để tìm cách giải thoát bố mẹ và mình rồi trở về với thế giới loài người. (nguồn: Wikipedia)


      Thế giới giận dữ tham lam đó, tâm tình đó, chỉ sợ chỉ có đứa bé mới có được? Phó Sủng nhìn dáng vẻ đáng xinh đẹp của Chihiro, khóe miệng nhếch lên cười, thích đứa này.


      Tay tự chủ sờ lên bụng phồng to, đứa bé của , về sau thể giống như , làm bậy chung quanh, phải ngoan ngoãn, tốt đẹp như Chihiro.


      Bên ngoài tuyết trắng bay nhiều, từng bông từng bông, Phó Sủng nhìn ngoài cửa sổ, lúc và Đường Dật mới quen, tuyết cũng rơi lớn như vậy, mẹ Đường nhìn Phó Sủng: “Mệt ? Mệt mỏi ngủ ?”


      “Vâng, ngủ ngay ạ.” Phó Sủng nhìn hình ảnh kết thúc phim, đáp tiếng, nhưng đáy lòng lại hơi mất mát, Đường Dật có tốt ? Nhiệm vụ có nguy hiểm ? Lúc Đường Dật , cái gì cũng kịp , chỉ gọi điện thoại từ đơn vị.


      muốn lên đường, mấy ngày thể liên lạc, cũng bất kỳ cái gì khác rồi cúp điện thoại.


      Vừa định đứng dậy, bên ngoài truyền đến tiếng thắng xe gấp, ngay sau đó chính là tiếng cửa xe mở ra, rất lớn, Phó Sủng dừng lại, ngồi ghế sa lon nhìn ra cửa, nhưng trong lòng đặc biệt khẩn trương.


      Mẹ Đường cũng kinh ngạc, khỏi lầm bầm trong miệng: “Hmm, giờ này rồi, ai tới? phải Đường Dụ chứ?”


      Em họ Đường Dật, có chuyện gì cũng tới nhìn chút, đưa thuốc bổ tốt hơn, Đường Dụ đặc biệt tôn trọng người đại ca Đường Dật này, tự nhiên cũng thêm phần để ý chị dâu.


      Mẹ Đường Dật vừa mới đứng dậy, cửa mở ra, Phó Sủng kinh ngạc nhìn cửa, chỉ thấy Đường Dật phong trần mệt mỏi trở lại, chỉ mặc trang phục huấn luyện, bả vai và tóc còn có bông tuyết lả tả.


      “A, xem như con trở lại.” Mẹ Đường mở miệng trước, rất vui vẻ, cuối cùng con trai trở lại, cha Đường nghe tiếng cũng từ trong nhà ra, nhìn thấy Đường Dật coi như yên tâm.


      Ông từng làm lính, chuyện làm nhiệm vụ này, cầu gì, khác, chỉ cần thằng bé bình yên vô .


      Đường Dật thuận tay cởi áo khoác, đáp tiếng: “Vâng, mới từ chỗ nhiệm vụ xuống, chạy thẳng về.”


      Nhiệm vụ lần này đặc biệt khó khăn, mấy người Đường Dật có thể thuận lợi làm xong nhiệm vụ như vậy cũng vui mừng, mọi người đều đánh đến đỏ mắt rồi, vốn sáng nay Đường Dật về đơn vị, trở lại, nguyên đám bị cấm trại.


      Ở trong phòng, Đường Dật ngồi đó hút nửa bao thuốc lá, mới dám với Kiều Chí Vĩ muốn trở về, Trọng Túc Dương mắng hồ đồ, Đường Dật quát Trọng Túc Dương: “Vợ ông đây ở nhà mang thai, ba tháng chưa trở về liếc mắt nhìn, nửa tháng gọi điện thoại!”


      mắc nợ Phó Sủng quá nhiều, cũng biết thân làm quân nhân, chính là năm thấy cũng bình thường, phụ quân phục có lỗi với cợ.


      Cuối cùng Trọng Túc Dương cũng thả người, Đường Dật trở về tắm rửa sạch , thay áo khoác rồi bắt chuyến tàu đêm chạy về.


      Mẹ Đường Dật còn định thêm gì, bị cha Đường kéo : “Được rồi, mình nghỉ ngơi thôi, trời còn sớm.”


      Lâu như vậy thấy, hai đứa nhất định có nhiều lời muốn , mẹ Đường Dật cũng hiểu, thêm gì, theo cha Đường Dật rời .


      Đường Dật nhìn Phó Sủng đắp mền, ngồi ghế sa lon trong phòng khách, bụng khẽ phồng lên, vì mang thai nên mặt cũng tròn rất nhiều, nhưng từ khi vào cửa nhóc này vẫn chưa từng liếc nhìn mình.
      tú cầu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 3

      Editor: Puck

      Thấy cha mẹ mình rời , Đường Dật đưa tay kéo quần áo, bước nhanh về phía trước mặt Phó Sủng, đáy lòng kích động, thua gì lúc đầu gặp lại sau khi tách ra khỏi Phó Sủng bốn năm, Phó Sủng đột nhiên xông tới hôn mình, Đường Dật cảm giác cả người đều run rẩy.

      Ngồi bên cạnh Phó Sủng, Đường Dật định đưa tay ôm Phó Sủng, lại dừng giữa trung, mới từ bên ngoài về, tay cũng lạnh, sợ làm lạnh Phó Sủng, mím mím môi: “Vợ, về.”

      Nhiều lời hơn, Đường Dật nên lời, cũng biết vì sao lại thế.

      Bây giờ Phó Sủng mang thai đứa bé của , lại thể bảo vệ , nuông chiều , cũng chỉ có thể lo lắng suông, nhất là nhóc này tức giận như trước kia, yên tĩnh rất nhiều, khiến Đường Dật đặc biệt đau lòng.

      cần để ý đến em!” Phó Sủng xoay mặt, nước mắt lập tức rơi xuống, rất ít khi khóc, từ đến lớn đều vậy, nhưng lúc này lại kiềm chế được dây cung, khống chế thế nào cũng khống chế nổi.

      Nước mắt rơi xuống từng giọt, khóc còn may, khóc rồi, Đường Dật hoàn toàn rối loạn, khiến giọng cũng mắc nghẹn: “ biết có lỗi với em, có lỗi với đứa bé, thể ở bên cạnh em, những lời thề non hẹn biển kia đều thành nhảm.”

      Đường Dật càng Phó Sủng càng khóc ác hơn, dứt khoát ôm chầm lấy Phó Sủng từ sau lưng.

      “Em đừng khóc, mang thai đứa bé, tốt cho thân thể, cũng tốt cho đứa bé, em tức giận, em đánh mấy cái, mắng mấy câu, được ?” Ôm Phó Sủng, Đường Dật lại dám dùng quá sức.

      Cảm thấy giờ phút này Phó Sủng chính là búp bê, thể chạm vào, vừa đụng là có thể hư.

      biết em nhiều khổ cực sao? Mỗi ngày em lo lắng cho sao? Emcòn thể ra, lại được khóc, ngày ngày ngồi ban công chỉ hy vọng có thể xuất , em cho rằng lúc em sinh bé cưng, trở về, bốn tháng, Đường Dật, sao lòng ác vậy?”

      Phó Sủng níu lấy quân phục của Đường Dật, biết Đường Dật thân bất do kỷ, nhưng bản thân cũng sắp sụp đổ, thể tự kiềm chế vĩnh viễn nhớ nhung đó, thể tự kiểm soát, thậm chí điên rồi muốn đơn vị tìm Đường Dật.

      Đường Dật nhắm hai mắt, ngừng gật đầu: “Đúng, khốn kiếp, phải thứ gì.”

      Phó Sủng nằm sấp người Đường Dật, khóc hồi lâu, có lẽ vì quá mệt mỏi nên dần ngủ thiếp , Đường Dật ôm Phó Sủng lên lầu, đặt nhóc lên giường, xoay người vừa định tắm, Phó Sủng đưa tay níu quần áo Đường Dật, rù rì : “ được , em sợ…”

      “Ngoan, , tắm, người rất bẩn, lập tức trở lại.” Đường Dật ngừng dụ dỗ, gỡ tay Phó Sủng ra, đắp chăn cho Phó Sủng, xoay người chạy vào phòng tắm, chỉ năm phút đồng hồ trở lại.

      Làm ổ bên cạnh Phó Sủng, nhìn Phó Sủng, chưa từng nghĩ Phó Sủng yếu ớt như hôm nay, lệ thuộc vào mình như vậy, nhưng lại ở đây.

      Đường Dật ôm Phó Sủng, mím mím môi, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, nhìn bông tuyết bay phất phơ ngoài cửa sổ, thề, chờ cởi xuống bộ quần áo này, nhất định bồi thường nhóc đầy đủ, bây giờ thể làm gì.

      Diễn tập xong, nhiệm vụ xong, Đường Dật tranh thủ trở lại nhìn Phó Sủng, càng cảm giác cha mẹ mình chăm sóc tốt cho nhóc này như vậy.

      Cuối tháng hai, đầu tháng ba, vạn vật bắt đầu sống dậy, mặc dù hơi lạnh, Phó Sủng sinh, ông cụ và tất cả người nhà họ Phó, người nhà họ Đường vội vàng theo, cũng sắp đứng đầy hành lang bệnh viện.

      Đường Dật biết tin, gần như điên xông vào bệnh viện, mấy giờ chạy xe, đến bệnh viện là chiều rồi, trong sảnh chính bệnh viện, Đường Dật xoay loạn như con ruồi đậu, kéo người hỏi: “Bác sỹ, y tá, vợ tôi ở đâu? Khoa phụ sản ở đâu, phòng sinh ở đâu?”


      Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Đường Dật, có người che miệng cười khẽ, người đàn ông này tám phần là vợ sinh, kích động thành ra như vậy.

      đừng cười, thôi !” Đường Dật thuận tay đẩy y tá , tiếp tục xoay chuyển.

      Nhìn thấy An An trong hành lang bệnh viện, Đường Dật mấy bước vọt tới, đưa tay kéo An An lại, gần như đầy đủ: “Chị dâu, vợ em đâu?”

      “Hả, sao giờ cậu mới đến, sinh buổi trưa, mẹ còn con vuông, ở phía trước…” Lời còn chưa hết, Đường Dật chạy , nhìn bóng lưng Đường Dật xa, An An cười lắc đầu, thằng nhóc này cùng đức hạnh với Kiều Chí Vĩ, đáng tin cậy.

      Chỉ có điều suy nghĩ chút, lúc đầu khi mình sinh, Kiều Chí Vĩ còn khoa trương hơn cậu ta, đồng nghiệp Kiều Chí Vĩ có dáng vẻ có thể phá hủy bệnh viện, dẫn theo nhóm chiến sỹ tới, dáng vẻ đó giống đến tìm vợ, ngược lại giống như đến bệnh viện đánh nhau. Kiều Chí Vĩ thành danh sách đen trong bệnh viện của , mỗi lần mọi người thấy đều vòng, quá thành tinh rồi, quá du côn rồi, nhất là những cậu lính du côn của , mỗi người đều hung ác.

      May mà có bác sỹ chững chạc, dẫn Kiều Chí Vĩ ngay, nếu xảy ra chuyện.

      Đường Dật cũng để ý nhiều như vậy, thẳng đến khoa phụ sản, đến trước khoa, hỏi phòng bệnh Phó Sủng, Đường Dật vọt tới, lúc đẩy cửa, trong phòng đầy người giọng cười, Đường Dật nhìn Phó Sủng nằm giường bệnh, khuôn mặt nhắn mệt mỏi.

      “Đứng ngốc ở đó làm gì vậy, vợ cháu sinh cho cháu thằng nhóc mập mạp!” Mở miệng trước là ông cụ Phó, kiêu ngạo ra được mặt, cháu nhất sinh đứa bé đáng như vậy.

      Lúc ôm ra, mấy bác sỹ đều dáng dấp cha mẹ đều tốt mới có thể sinh ra đứa bé đẹp mắt như vậy, chỉ có điều đúng thế, Đường Dật vốn đẹp mắt, Phó Sủng càng cần phải , ánh mắt kia, dáng vẻ kia, vừa nhìn biết xinh đẹp đúng tiêu chuẩn.

      Đường Dật kiềm chế kích động trong lòng, tới trước mặt Phó Sủng, mọi người lập tức tránh ra, Đường Dật nhìn Phó Sủng, muốn nhưng biết gì.

      Phó Sủng nhìn Đường Dật, cười tươi như hoa, cưng chiều nhìn bé cưng ngủ: “Ngoan, xem xem cha con tới, mau gọi cha.”

      Đường Dật nhìn bé cưng càng thêm biết làm thế nào, như vậy, chạm hư làm thế nào? Dáng vẻ rất đáng khỏi phải .

      “Đứa ngốc, thằng bé như vậy, sao gọi cha?” Mẹ Đường Dật cưng chiều nhìn Phó Sủng, nở nụ cười, “Đường Dật, tên bé cưng do ông cụ lấy tên, Đường Tuấn, ông cụ nhìn kỹ rồi lấy cái tên này, dễ nhớ cũng dễ nghe.”

      Vốn tên do ông nội Đường Dật đặt, nhưng ông cụ Phó ở đây, bá đạo quen, ông nội Đường Dật cũng lười so đo, ai đặt cũng giống nhau, đứa tốt là được, huống chi cháu bảo bối sinh cho ông ấy chắt ngoại, ông cụ Phó vô cùng cao hứng, ông nội Đường Dật hiểu được lòng ông nội Phó Sủng.
      tú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :