1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mối tình đầu của thiếu úy - Mặc Tô Lê (Full+eBook)(Quân Nhân)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71:
      Editor: Puck –
      Lái xe, Đường Dật tới hội sở của Thành, hai mươi phút đường, đến hội sở, biển quảng cáo chói mắt ở cửa, có thể làm mù con mắt của bạn, Đường Dật dừng xe trước cửa, lập tức có cậu bé giữ cửa đón.
      Mở cửa cho hai người, Phó Sủng xuống xe, Đường Dật cũng xuống theo, ném chìa khóa cho đứa bé giữ cửa đậu xe, ôm Phó Sủng, nhìn hội sở trước mắt, cũng phải chưa từng tới, chỉ có điều ít cơ hội, huống chi phòng cao cấp như vậy, cho dù có dự định chơi, có tiền cũng đặt được.
      !” Đường Dật còn chưa kịp phản ứng, Phó Sủng gọi trước, Đường Dật quay đầu, nhìn thấy cách đó xa, người đàn ông đặc biệt tuấn tú đứng đó, mặc trang phục giản dị, nhìn Phó Sủng khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như , Đường Dật nhận ra đó chính là Thành, mấy năm gặp, cũng thành thục rất nhiều.
      Phó Sủng buông Đường Dật ra, mấy bước vọt tới nhào vào trong ngực Thành, ôm cổ Thành làm nũng: “, nhớ em ?”
      “Em lớn vậy rồi, sao vẫn đáng tin cậy chút?” tay Thành ôm Phó Sủng, tay nhéo mặt Phó Sủng, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
      Phó Sủng ngẩng đầu lên, cười nhìn Thành: “ cũng là, trong mắt chỉ có Từ Diêu, có em này.”
      Dáng vẻ này quả nhiên giống hệt dâu ghen tuông, cũng làm người khác đau lòng, Phó Sủng như vậy cũng chỉ ở trước mặt Đường Dật, trong này thường đều là dáng vẻ thể trêu vào.
      “Chậc, để người khác tới nhìn xem, đây vẫn trong Tứ Cửu thành, ai cũng sợ nghiệt?” Vẻ mặt Thành bất đắc dĩ, tính khí nhóc này vĩnh viễn như vậy, người khác đều Phó Sủng dễ chọc, ở trước mặt đặc biệt được lòng người, cũng khiến Thành thể che chở chút.
      “Đó phải đối với người khác sao? giống với .” Phó Sủng lưu manh vô lại cười với Thành.
      Thành bất đắc dĩ mà lắc đầu, canthiệp vào nhóc này nữa, ngược lại nhìn Đường Dật: “Trở về lúc nào? Nghe mẹ tôi , hai người lại chung chỗ, tôi còn tin.”
      Hai người này chính là tự hành hạ đến hôm nay, còn phải chia ra, lãng phí bao nhiêu năm như vậy.
      “Đây phải thể rời bỏ ấy sao?” Vẻ mặt Đường Dật sao cả, vốn chơi chung nhóm với Thành, nhưng bao lâu như vậy cũng coi như biết, gặp mặt vài lần, sau khi tốt đẹp với Phó Sủng, số lần gặp mặt cũng ít, thường xuyên qua lại, coi như quen biết.
      “Hai người đừng nhảm, em muốn vào tha hồ vui chơi, , hôm nay mời người nào?” Phó Sủng xong kéo Thành vào lối đặc biệt, Thành cũng thuận thế dẫn Phó Sủng, bước nhanh vào trong: “Rất nhiều, mời mấy người, kết quả toàn bộ mang theo bạn tới.”
      Mọi người vừa nghe Thành định mời khách, đây phải có thể kéo cả nhà mang miệng tới toàn bộ sao.
      có gì, người có tiền mà, sợ bày đặt.” Phó Sủng mặt dày mày dạn cười cười với Thành, Thành lườm Phó Sủng, lười phản ứng lại nhóc này, Đường Dật cũng lằng lặng theo phía sau.
      Đột nhiên cảm thấy Phó Sủng mặc bộ quần áo này đúng, tới tham gia tụ họp lại mặc trang phục huấn luyện, lát nữa gặp người quen, chừng còn chê bai đấy.
      Đến phòng, đẩy cửa ra, hình thức quầy rượu bên trong đặc biệt trang nhã, thoải mái được, nhạc tao nhã, để cho bạn thưởng thức rượu ngon, hưởng thụ cuộc sống, nếu sao dám đám quyền quý đều biết hưởng thụ cuộc sống chứ?
      Bên trong đủ loại rượu trong ngoài nước, đủ các món điểm tâm ngọt và trái cây đĩa thủy tinh in hoa to như vậy, tấm thảm duới đất, dẫm lên mềm mại, thoải mái giống như chân trần dậm lên cỏ dốc sức vun trồng.
      Trong ngực nhóm thái tử ôm người đẹp, lười biếng nằm ngửa ghế sa lon, nghe người đẹp chơi piano sân khấu, nhạc nhàng trôi ra, từ đáy lòng trút xuống, xinh đẹp tựa đáy lòng.
      Nhìn những đồ quý này, cao quý đến đâu mắc đến đâu, Phó Sủng cũng mất hứng thú, vốn cho rằng là buổi tụ họp đặc biệt lớn, ngờ là nhóm thái tử ngồi chung chỗ uống rượu chuyện phiếm, ca hát thôi, trong nháy mắt khuôn mặt nhắn xị xuống.
      Trong nháy mắt khi đẩy cửa ra, mọi người dừng mọi thanh, Dương nhìn thấy Phó Sủng, mở miệng trước: “Ơ, Phó Sủng tới, đến chỗ này”
      Phó Sủng nhìn thấy Dương, hai lời, tới trước mặt Dương, Thành và Đường Dật cũng vào theo, ngồi xuống bên cạnh ghế salon.
      “Như thế nào, nghe đại đội đặc chủng rồi hả?” Dương buông người đẹp bên cạnh, ngược lại vẻ mặt đùa giỡn nhìn Phó Sủng.
      Phó Sủng thuận tay túm Phật, : “ phải như vậy, chạy bộ, huấn luyện bò chướng ngại vật.”
      Cũng phải lần đầu tiên biết làm lính, ngạc nhiên, có kiến thức, phải tụ họp như trong tưởng tượng của Phó Sủng, để cho rất thất vọng.
      “Sao vậy, mất hứng hả?” Dương có chút nghĩ ra, Đường Dật cũng ra ngoài chơi với mình, bà này có gì hài lòng? Những người khác cũng đặc biệt nghĩ ra, dù là Thành cũng thế, hiểu vì sao em bảo bối này của mình mất hứng.
      Phó Sủng cầm chai rượu nho quơ quơ, nhìn Dương: “Các cảm thấy cuộc sống đặc biệt có chút nhiệt tình nào sao? Ở chỗ này uống rượu tán gẫu, còn bằng về nhà chơi game.”
      Dưới cái nhìn của Phó Sủng, bọn họ như vậy là lãng phí sinh mạng, đặc biệt chút nhiệt tình nào, cũng phải tụ họp quan trọng gì.
      “Em lớn vậy, còn định bày ra như thế nào?” Dương vỗ đầu Phó Sủng, chính là thói quen xấu của đứa , may mà Đường Dật coi trọng, nếu sao gả ra ngoài?
      Phó Sủng lườm Dương, đứng dậy đến chỗ chơi Piano, giọng đôi câu với đó, ta hai lời, đứng dậy dời , Phó Sủng tới bên cạnh sân khấu, đổi nhạc đặc biệt kích thích.
      Ngược lại tới bên dàn trống, giơ tay lên cầm dùi trống bắt đầu gõ, vốn là phòng trang nhã, trong nháy mắt có cảm giác như câu lạc bộ, Thành quay đầu nhìn Đường Dật, bất đắc dĩ cười : “Như trước kia khác nhau gì cả? Cậu cũng quan tâm trông nom?”
      “Tôi dám mặc kệ ấy sao? Đường Dật cười ác hơn, khẽ nhấp ngụm rượu, “Chỉ có điều ai cũng có cách nào với ấy.”
      Thành gật đầu, nhóc này vĩnh viễn sống chút kiêng kỵ nào như vậy, khiến người khác hâm mộ, tất cả mọi người thích Phó Sủng còn cách nào, ngược lại thích tính khí này của Phó Sủng, dám có dung khí sống, muốn cái gì, làm cái gì, cách sống kiểu này, cho dù bọn họ là con ông cháu cha cũng làm được.
      Áp lực của dòng họ và người lớn, dư luận xã hội, còn rất nhiều người nữa…, người ngoài nhìn phóng khoáng thanh thản, ra mỗi người đều có khó xử riêng, cuộc sống vốn dễ dàng, nhìn trêu đùa ghen tỵ, chưa chắc sống vui vẻ hơn người.
      Last edited by a moderator: 22/6/16
      tú cầuZenny Ngok thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72:

      Editor: Puck –

      Phó Sủng đặc biệt biết đánh trống, chỉ biết chơi, còn có thiên phú, làm chuyện gì cũng đặc biệt mãnh liệt, nhịp trống gõ đặc biệt tốt, người am hiểu ít nhất cũng phải luyện bảy tám năm.

      Chơi trống là việc tốn sức, đàn ông chơi rất thuận buồm xuôi gió, nhưng có rất ít phụ nữ chơi thuận lợi được như vậy, Phó Sủng rất thích khiêu chiến, với , tính là hiếm lạ gì.

      Mọi người cũng bởi vì Phó Sủng vui vẻ mà mang đến ảnh hưởng gì, trước sau như đều từng trải việc đời, xử sợ hãi, cũng là bản năng cơ bản nhất với bọn họ.

      Đường Dật ngồi bên cạnh Thành, hơi cất cao giọng: “Cùng Từ Diêu thế nào? Bây giờ danh tiếng kia vang xa.”

      Ai cũng ngờ Thành thành đôi với Từ Diêu, cũng chưa bao giờ thích chuyện như vậy, ở chung chỗ với Từ Diêu, chỉ có điều đính hôn báo tiếng, kết hôn báo tiếng, nhìn Thành để ý như vậy, mọi người cũng biết Thành tâm với kia.

      “Phó Sủng cho cậu biết sao? Sinh cho tôi thai long phượng, hôm nay mang tới đây, cha mẹ tôi mang ra ngoài khoe khoang rồi.” Lúc lời này, trong mắt Thành tràn đầy hài lòng, Đường Dật cũng cười theo, hâm mộ, nếu chia tách với Phó Sủng, hôm nay cũng có thể làm cha.

      Bên kia đổi nhạc cũng coi như kích thích, mọi người bắt đầu chơi tiếp, theo Từ Diêu lâu, Thành cũng thích tiếp cận náo nhiệt hơi nóng này, Từ Diêu thích, cho nên hôm nay cũng tới đây.

      thích sinh hoạt của bộ đội đặc chủng, cho dù thế nào, cũng nguyện ý vào vòng quay này, hoàn toàn khác Phó Sủng, cho dù huấn luyện ở đơn vị thế nào, Phó Sủng chỉ thích vòng quay này, đuổi cũng đuổi ra.

      Đường Dật vung ly rượu, mở miệng chuyện, Thành mở miệng lần nữa: “ chuyển nhà, từ đơn vị ở thành phố G xa chạy về, chính là nghe cậu và Phó Sủng lại tốt hơn rồi, trong lòng khôngnỡ, tới xem chút.”

      Dù sao chuyện kia quá lớn, ông cụ cũng lật mặt, Thành mở miệng lần nữa: “ chuyển nhà, từ đơn vị ở thành phố G xa chạy về, chính là nghe cậu và Phó Sủng lại tốt hơn rồi, trong lòng nỡ tới xem chút.”

      Dù sao chuyện kia quá lớn, ông cụ cũng lật mặt, Thành lớn như vậy mà chưa từng thấy ông ngoại tức giận như thế, lúc nhìn Phó Sủng được tìm về, ném toàn bộ đồ trong nhà có thể ném.

      Bộ ly trà bằng xứ xanh thích nhất cũng ném sạch, chính là lòng cưng chiều Phó Sủng.

      “Tôi biết , trước kia là tôi đúng.” Đường Dật uống ngụm rượu, quay đầu nhìn Thành, đặc biệt chân thành ở miệng lần nữa: “Vẫn nợ câu cảm ơn và lòng xin lỗi.”

      và Phó Sủng ở chung chỗ, hồi mới đầu ông cụ Phó coi trọng, muốn gả Phó Sủng cho lính, nhất là khi đó ở đội dã chiến, chăm sóc cho Phó Sủng được bao nhiêu, ông cụ cần chính là giống Thành, cưng chiều Phó Sủng chừng mực, bất kỳ lúc nào cũng bảo vệ nhóc kia.

      Ở chính giữa, Thành ít lời có ích giúp , coi nhưu nể mặt Phó Sủng, cũng cảm thấy nhân phẩm tốt, nhưng rốt cuộc vẫn làm Thành thất vọng, để Phó Sủng bị tổn thương lớn như vậy.

      “Tôi lúc đó quả rất muốn đánh cậu.” Thành nở nụ cười, “Sau suy nghĩ chút, có thể duyên cạn, tình sâu có ý nghãi gì, đúng ? Mọi người đều có số mệnh của mình, nhưng hai người là duyên phận ác nghiệt, đúng là bỏ xong.”

      Làm dễ dàng, nhất là gặp phải em như vậy, giống Ôn Uyển, nhóc kia cố chấp, biết mình muốn cái gì, có thể vứt bỏ tất cả, giống Phó Sủng, người phụ nữ cao ngạo tận xương.

      “Về sau tôi nhất định đối xử tốt với ấy.” Đường Dật bỏ ly trong tay xuống, đứng dậy đến trước mặt Phó Sủng.

      Phó Sủng gõ đặc biệt hang say, nhìn Đường Dật tới, lúc này mới ném dùi trống, khuôn mặt bé đỏ bừng, thở hổn hển nhìn Đường Dật cười rực rỡ: “Đây mới là họp mặt, hiểu chưa? Chính là phải có chút kích thích.”

      “Nhóc này, người ta tụ họp chung chỗ để buôn chuyện nhà, em lại sửa thành câu lạc bộ.” Đường Dật đưa tay kéo Phó Sủng, mình tới bắt đầu gõ trống.

      Trước kia cũng từng chơi, nhưng luyện quen như Phó Sủng, chỉ có điều đàn ông chính là đàn ông, dù lực đủ, cũng tạo ra khí đến cao điểm nhất.

      Phó Sủng đến bên cạnh kệ rượu, thuận tay cầm nhiều loại rượu tây, đặt bàn kiếng, lại cầm đống ly, nhìn Thành cười hài hước: “, em biểu diễn cho chút, tặng em cái điện thoại?”

      Đường Dật ném hỏng điện thoại của rồi, về nhà đòi Phó Mặc, lại bị kinh bỉ trận, cho nên đặt tâm tư người Thành.

      “Thích món đồ còn để đưa à, tiệm của Hoa cầm cái, cậu ta đòi tiền em.” Thành kéo Phó Sủng ngồi xuống, nhóc này chịu thua thiệt, cả ngày tính toán nhặt, xe của nhóc, quần áo của nhóc đều do lừa dỗi xung quanh mà có.

      Mấu chốt của vấn đề chính là cũng đặc biệt tiện nghi, toàn bộ là bản số lượng hạn chế, đồ hỏng rồi, có tiền cũng mua được.

      phải, loại điện thoại di động đó, em tùy tiện mua đường cái cũng có thể.” Phó Sủng cầm chai rượu, bắt đầu pha, “Đường Dật ghen, đập điện thoại di động của em, đó là Phó Mặc cài, cài hệ thống định vị cho em.”

      Nhỡ lần sau lại vào trong núi, gặp phải sói, báo , có điện thoại cầu cứu, chỉ có thể ngồi chờ chết rồi, rất thê lương?

      biết em phải đàn cạn dầu, đừng biểu diễn cho , nhìn.” Thành thuận tay cản Phó Sủng, điện thoại di động kia đắt lắm, nhóc này vừa mở miệng, đều tiện nghi, “Em tìm Phó Mặc đòi , cậu ta là trai ruột của em.”

      phải là ruột của em à?” Phó Sủng giương mắt nhìn Thành, trước kia vừa mở miệng, Thành đưa cho, sao đột nhiên thay đổi?

      “Cậu ta cùn cha mẹ với em, họ, kém xa đó.” Thành cố ý đùa Phó Sủng, phải thiếu tiền, chính là giống như bắt nạt nhóc này.

      Phó Sủng kêu tiếng, thể tin nhìn Thành: “Em vẫn coi ruột, chơi kì thị như vậy? Hơn nữa cũng thiếu tiền, em mà tìm Phó Mặc đòi, chắc chắn ấy mua cho em, em tố cáo chuyện ấy kim ốc tàng kiều rồi, ấy bóp chết em tệ rồi, còn mua điện thoại di động cho em, có khả năng sao?”

      Vào lúc này, chắc chắn Phó Mặc hận chết , mua cho ư, chút biết người biết tta vẫn phải có.

      “Tự mình làm bậy thể sống, chuyện như vậy em cũng dám , cậu ta đnahs chết em, đều là em đáng đời rồi.” Thành đưa tay ấn đầu Phó Sủng, đó là xương sườn mềm của Phó Mặc, ngay cả trong nhóm cũng ai dám , nhóc chết tiệt này lại làm hỏng rồi, đúng là trưởng thành.

      Phó Sủng lườm Thành, tiếp tục pha rượu: “ ấy có thể lừa gạt cả đời sao? Chẳng lẽ cưới vợ?” Đây phải vì tốt cho Phó Mặc sao, còn oán trách , quá uất ức phải ?
      Last edited by a moderator: 22/6/16
      tú cầuZenny Ngok thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73:

      Editor: Puck

      Thành nhìn dáng vẻ của Phó Sủng, mặt mang cười, đưa tay cầm ly rượu uống ngụm.

      “Sủng nhi, em có biết ở Tứ Cửu thành này, cho dù là nhóm quyền quý hay nhóm bên ngoài, có bao nhiêu người hâm mộ em ?” Nhìn lên trần nhà, là người trong số đó, từ đến lớn đều đặc biệt hâm mộ Phó Sủng.

      Phó Sủng quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thành: “Hâm mộ em sao? lính nghèo, ngôi sao tai họa, hâm mộ mới sai, tiền nhiều, lại đẹp trai, còn có thai long phượng, công việc tốt, đều mình chiếm hết, biết đủ .”

      Mặc dù mất Nhược Sơ, nhưng bây giờ sống rất tốt, câu kia vẫn có đạo lý, hôm qua khi bạn buông tay, hôm nay ôm, bạn phát toàn thế giới đều ở đây ôm bạn, Thành bây giờ được cả danh và lợi, trai song toàn.

      rất khiến người ta hâm mộ đó.” Thành nở nụ cười, “Nhưng là đàn ông, có trách nhiệm gia đình, có trách nhiệm của gia tộc, có em cần bận tâm nhiều lắm, còn em, mình ăn no cả nhà đói bụng, còn có Đường Dật si tình đó, toàn tâm toàn ý ở người em.”

      Bình thường là kẻ ngốc vẫn nghe ra ý tứ của Thành, Phó Sủng tim phổi, nhưng ngốc, có thể nghe ra ý tứ của Thành.

      phải em học được dần trưởng thành sao?” Phó Sủng mím môi, pha chế rượu, màu sắc rất xinh đẹp, pha cocktail, đẹp mắt, hơn nữa uống ngon, lại dễ dàng uống say, nhưng tác dụng chậm đặc biệt đủ, cũng coi như khả năng. Thành nhìn màu sắc xinh đẹp trong ly, thở dài cái: “Cúng phải em cần trưởng thành hơn, chính là đừng để ông cụ đau lòng em, từ nay về sau theo Đường Dật sống cho tốt, cũng hy vọng em hạnh phúc, ông cụ lớn tuổi rồi, chịu nổi đả kích lần hai”

      Có mấy lời người khác , nhóc này chưa chắc nghe, Phó Sủng, lời này phải ràng cho Phó Sủng.

      Phó Sủng đưa cocktail pha xong cho Thành, mắt trong suốt nhìn Thành, “Em biết mỗi người đều cảm thấy em hết thuốc chữa rồi, nhưng em là Phó Sủng, muốn em giống như Nhược Sơ, như Ôn Tuyền, em trở thành phiên bản của bọn họ, em phải là Phó Sủng.”

      Thành nhận ly rượu, nhìn Phó Sủng, khẽ cau mày, vừa định chuyện, Đường Dật tới ngồi xuống bên cạnh Phó Sủng, thuận tay cầm ly cocktail, uống ngụm.

      muốn em giống họ, em làm chính em là tốt rồi, vui vui vẻ vẻ, những việc khác quan tâm, cái gì em cũng cần để ý.” Đường Dật nhìn Phó Sủng, thẳng thắn, cần Phó Sủng như vậy, vừa bắt đầu Phó Sủng khác người hấp dẫn .

      cũng hy vọng mọi người biến Phó Sủng thành theo quy củ, gặp người quen khen quý , như vậy thích hợp với Phó Sủng.

      “Nuông chiều !” Thành bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhìn Đường Dật, “Thói quen rôi, cậu cũng đừng để cho ấy gieo họa cho ông cụ, những cái khác tôi cũng lười quản.”

      Ngược lại Đường Dật vui lòng nuông chiều, vậy cũng hết cách rồi, trách được Phó Mặc muốn đảm nhận người thuyết phục, ràng chính là người muốn đánh, người tình nguyện chịu đựng, ai cũng có cách nào.

      Phó Sủng núp trong ngực Đường Dật, cười đặc biệt vui vẻ, nếu sao lại Đường Dật mắt mù, quả như thế.

      “Tôi biết , có chừng mực.”” Đường Dật để ly xuống, ôm Phó Sủng đứng lên, “”Mọi người tiếp tục chơi , cũng còn sớm nữa, theo náo loạn như vậy, thân thể chịu nổi.”

      “Được, hai người trở về , tôi ở lại cùng bọn họ lát, cũng phải về ôm con.” Thành cười cười, Đường Dật và Phó Sủng gật đầu, “, vậy chúng em , sáng mai nếu có thời gian em thăm hai bé cưng.”

      “Được.” Thành vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Ngàn vạn lần đừng tới dạy bậy con .”

      Người khác ngại, nhưng Phó Sủng phải đề phòng chút, lỡ dạy thành , vậy coi như là chuyện cười lớn rồi.

      Phó Sủng lườm Thành, kéo Đường Dật dời , vui vẻ như vậy tới gặp Thành, ngờ lại khinh bỉ mình, càng ngày càng giống Phó Mặc, người làm cha quả nhiên có khác nhau.

      Ra khỏi hội sở, đến cửa, đứa bé giữ cửa lái xe Đường Dật tới, Đường Dật cho tiền boa, đẩy Phó Sủng lên ghế lái, mình lên ghế phụ, kiểm tra cồn đặc biệt lợi hại, dù sao uống rượu, lỡ như đụng phải cũng có cách khai báo.

      Phó Sủng lên xe, cho xe chạy, quay đầu nhìn Đường Dật: “Chúng ta về nhà sao, em còn chưa chơi đủ đâu.”

      khó khăn mới ra ngoài chuyến, còn chưa chơi ra sao mà trở về, rất có ý nghĩa? Rốt cuộc là đứa bé, ham muốn chơi cũng nặng, Đườn Dật giơ tay nhìn đồng hồ, cũng hơn mười giờ, quả hơi sớm với thành phố đêm này.

      “Vậy em muốn đâu chơi? cùng với em.” Đường Dật cưng chiều nhìn Phó Sủng, dẫn ra rồi, để cho chơi thoải mái.

      Phó Sủng cầm lái, chuyển phương hướng, rời khỏi hội sở, lái vào dòng xe chạy, với Đường Dật: “Chúng ta đánh bi- a , lâu chơi với rồi.”

      Đường Dật chơi bi-a rất lợi hại, giống như đánh CS, vốn si mê Đường Dât, nhìn kỹ thuật đánh bi-a chết mảng, Phó Sủng càng thêm thích Đường Dật.

      “Được, chỉ cần phải là bowling là được.” Đường Dật hơi có men say, mới vừa rồi Phó Sủng pha rượu, có uống hai ly, ngờ tửu lượng nổi, bình thường uống nhiều hơn nữa cũng có chuyện gì với , hôm nay có lẽ là vui vẻ , rượu say mà người tự say.

      Phó Sủng lái xe đến câu lạc bộ bi-a, đó là do nhà Lâm Hiểu mở, cũng vậy, làm quen với đám chị em, cũng phải trong vòng quyền quý, nhưng là người đặ biệt trượng nghĩa, điểm này Phó Sủng thích, cũng đặc biệt nguyện ý chơi chung chỗ với bọn họ.

      Tứ Cửu thành luôn phồn hoa thế này, giờ này, giờ phút này khắp nơi đèn neon sáng như ban ngày, mặc dù bị kẹt xe, nhưng dòng xe chạy chưa từng giảm bao nhiêu, giây đèn đỏ sau cùng, Phó Sủng đạp chân ga phóng ra.

      Đường Dật quay đầu nhìn Phó Sủng, trừng mắt: “Lại bắt đầu càn quấy như vậy hả, lo lái xe , liều mạng gì?”

      , có ở đây, em làm loạn, mạng của trân quý hơn bất cứ cái gì.” Phó Sủng nhìn về phía trước, vẫn theo lời , kỹ lái xe của vốn kém, mấy giây chạy ra trước là chuyện gì với .

      Đường Dật ngồi bên cạnh, hôm nay Phó Sủng lái xe chững chạc hơn bình thường nhiều, đúng như lời , quan tâm Đường Dật, làm loạn.
      Last edited by a moderator: 22/6/16
      tú cầuZenny Ngok thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74:

      Editor: Puck

      Nghe Phó Sủng lời này, Đường Dật nhìn đường xuyên qua kính chắn gió trước mặt, vẻ mặt rạng rỡ tràn ra ý cười, Đường Dật cười đặc biệt lợi hại, cảnh tượng quen thuộc, con đường quen thuộc, ánh đèn quen thuộc.

      Tứ Cửu thành biến hóa rất nhanh, gần như hàng năm đều giống nhau, nhưng cảnh tượng đó lại khiến cho dường như trở lại hồi mới gặp gỡ, khi đó và Phó Sủng đánh cuộc lái xe trở lại, lái xe, mang theo Phó Sủng chạy con đường này.

      Điểm khác nhau chính là trời đầy tuyết rơi như lông ngỗng bay dày đặc, rất đẹp, đẹp đến nhìn thấy mà giật mình, vẫn sống suốt ở phương nam nhiều hơn, Đường Dật rất ít khi thấy tuyết, nhưng ngờ thời khắc đẹp như thế, quả có ý nghĩa kỷ niệm.

      “Sủng nhi, với em chưa, em?” Bởi vì uống nhiều quá, Đường Dật hơi mủi lòng, suy nghĩ rất ít, có vẻ hơi lười biếng, Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, hơi sững sờ, đặc biệt thành lắc đầu: “ chưa từng , để cho , muốn.”

      Đường Dật chưa bao giờ câu thế kia, chưa từng , chỉ có điều mỗi lần bị ép buộc thể làm gì, mới có thể gật đầu cái, ừ tiếng xem như đáp lời, Đường Dật , đàn ông làm lính nào có lề mề như vậy, tới thích lời ngon tiếng ngọt.

      Đường Dật cho rằng, có hay phải làm ra, phải ra, ngàn vạn lần em, làm đủ có ích lợi gì.

      Nhìn dáng vẻ được tự nhiên của Đường Dật, lần nào Phó Sủng cũng cười, cảm thấy có lúc Đường Dật đặc biệt khô khan.

      Nhưng Phó Sủng cũng làm lính, người đàn ông làm lính đều thành như vậy, bọn họ trải qua quá nhiều, cảm thấy thời gian chung đụng ngăn ngủi đến dễ, muốn cho bạn thứ tốt nhất.

      Bọn họ cũng rất đơn giản, học được những lời hoa mỹ kia, bởi vì quân đội cho phép lời suông, dần dần bọn họ quên thế nào.

      “Cái kia, cho em biết, em, đặc biệt .” Đầu Đường Dật tựa vào sau ghế, khóe môi nhếch lên cười, “ giống người khác, em, cần em thay đổi gì vì cả, chỉ cần em vui vẻ, vậy là đủ.”

      Có lẽ nên nuông chiều Phó Sủng như vậy, nhưng mỗi lần đều nỡ đành lòng oán hận gì cả, nhóc này, cuộc sống của , người khác sống được, nghiêm chỉnh, Phó Sủng còn là Phó Sủng rồi.

      “Yên tâm , Thành hai câu là có thể để cho em thay da đổi thịt rồi, nào dễ dàng như vậy?” Phó Sủng cười khanh khách, ưu điểm duy nhất của chính là thừa nhận sai lầm của mình, khuyết điểm lớn nhất chính là tính cách cứng nhắc thay đổi.

      Đây là tổng kết của Phó Mặc, nhưng Phó Sủng cảm thấy, tổng kết hết sức đến nơi đến chốn.

      “Em ấy, bây giờ nên làm gì em mới phải?” Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, phải đè nén, nghĩ tới nhóc này để ý Thành như vậy, còn sợ lời Thành khiến lòng nhóc này thoải mái.

      Xem ra nghĩ nhiều, gặp phải sói núi và báo đốm, bị sợ đến hồn cũng mất, lại có thể ngủ giấc tỉnh lại, đảo mắt quên, vậy những lời Thành cũng đau nhột với Phó Sủng?

      Phó Sủng cười khanh khách, thuận tay đán lại, chạy thẳng đến câu lạc bộ bi-da của Lâm Hiểu.

      Chạy chốc lát, xe vừa đến bãi đậu xe của câu lạc bộ, Phó Sủng lái vào, dừng xe hẳn, nhìn ánh đèn câu lạc bộ bi-da lóe lên trước mắt, cửa phun nhiều màu sắc trang trí, xa xa có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nhạc.

      Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, cười : “, đến rồi, chính là chỗ này.”

      Đường Dật ngẩng đầu, nhìn xuyên qua kính chắn gió, phải là câu lạc bộ bi-da quen thuộc, ngược lại chưa từng tới đây chơi với Phó Sủng, nghĩ đến chắc rất quen thuộc với Phó Sủng, nhóc này, phải người quen biết mở tiệm, rất ít .

      “Chỗ này bạn em mở?” Đường Dật thuận tay tháo dây an tòa, mở cửa xuống xe, thuận tay đóng cửa xe.

      Phó Sủng cũng theo xuống xe, đóng cửa khóa xe, nhìn câu lạc bộ trước mắt cười : “Đúng vậy, là bạn thân của em, Lâm Hiểu mở, đúng là tệ, thôi.”

      xong Phó Sủng tới kéo Đường Dật, thẳng vào câu lạc bộ, Đường Dật quan sát câu lạc bộ trước mắt, tường vẽ nhiều màu sắc, bên trong hơi ầm ĩ, để nhạc hơi nhanh, bước vào, có cảm giác thanh xuân hùng dũng.

      Hai người bậc thềm đá, vào bên trong, lúc gần quầy bar thấy từ xa, Lâm Hiểu bận rộn ở quầy bar, mặc áo len trùm đầu, dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt đẹp trai như ánh mặt trời, rực rỡ thuộc kiểu thằng nhóc chừng hai mươi.

      “Lâm Hiểu!” Phó Sủng gọi Lâm Hiểu tiếng, nhạc hỗn tạp ngăn cản hơn phân nửa giọng , nhưng Lâm Hiểu vẫn nghe thấy.

      Lâm Hiểu dừng lắc chai rượu trong tay lại, quay đầu, nhìn thấy Phó Sủng, trong nháy mắt mặt tràn ra nụ cười.

      cú tung người, Lâm Hiểu trực tiếp nhảy ra từ trong quầy bar, khiến mấy ăn mặc sành điệu bên cạnh hô to trận, Lâm Hiểu cũng để ý, thẳng đến trước mặt Phó Sủng và Đường Dật, đặc biệt vui vẻ nhìn Phó Sủng, “Bà , mắt tôi mờ chứ?”

      Nghe Xuyên Xuyên , phải bà này đại đội đặc chủng sao, còn nghe rất thảm, nhìn lại phải tốt sao? Còn mập mạp, xem ra điều kiện tệ.

      Nhưng lại, nghiệt này, ấy là nghiệt, cho dù bị vây ở Ngũ Chỉ Sơn cũng có cách xuống, lợi hại như Tôn Ngộ , trước kia đúng, ai làm gì được Phó Sủng, điều này vẫn luôn tin tưởng.

      mờ, thế nào nhỉ, bà của cậu hôm nay tới đây để ý việc buôn bán của cậu.” Phó Sủng đưa tay nhéo khuôn mặt xinh xắn của Lâm Hiểu, cảm xúc tốt. Lâm Hiểu giống như con , từ trước đến nay chú trọng bảo dưỡng làn da, đến nhà cậu ta, nhìn tủ mỹ phẩm dưỡng da của cậu ta, tràn đầy.

      Lúc ấy và Xuyên Xuyên nhiệt tình chê bai Lâm Hiểu, động lòng người rồi, dáng dấp tốt, mới có thể cưới được đẹp mắt như bọn họ, trong nháy mắt Xuyên Xuyên sửa quan điểm, cảm thấy Lâm Hiểu ra tệ, biết thưởng thức, Phó Sủng thất bại cười cười.
      Last edited by a moderator: 23/6/16
      tú cầu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 75:

      Editor: Puck

      Lâm Hiểu là thái tử cao quý trong nhóm, cùng nhóm với Phó Sủng, mặc dù tuổi lớn lắm, nhưng cũng biết chuyện, câu lạc bộ bi-a này do cậu ta quản lý cũng náo nhiệt rực rỡ.

      Lâm Hiểu nhìn Phó Sủng, cười hì hì, giả khuôn mẫu giả nghi lễ thở dài: “Tạ ơn bà .”

      Quan hệ của và Phó Sủng thân thiết, hồ đồ quen, ở trong nhóm ai dám trêu chọc Phó Sủng, chỉ có dám, Phó Sủng cũng cưng chiều như em trai.

      “Đừng hà tiện.” Phó Sủng ôm cánh tay Đường Dật, cười với Lâm Hiểu: “Để tôi giới thiệu cho cậu, người đàn ông của tôi, Đường Dật.”

      Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn Đường Dật, người đàn ông đặc biệt tuấn, cả người tỏa ra khí thế phong độ, thân trang phục huấn luyện, vừa nhìn biết đàn ông làm lính, chẳng qua cảm thấy hơi quen mắt, khẽ nhíu mày, Lâm Hiểu nhớ ra trong nháy mắt.

      “Đây phải ngày ở Kỳ Lân đánh cuộc, chị hôn người đàn ông này sao?” Lâm Hiểu trừng to mắt nhìn Phó Sủng, lúc biết Phó Sủng, Phó Sủng chia tay với Đường Dật, người bên cạnh là Trần Mộ, vào lúc này nhìn hai người thân mật, dĩ nhiên muốn hù dọa giật mình.

      Phó Sủng cười khanh khách, đưa tay đập Lâm Hiểu cái: “Còn biết xấu hổ mà , phải đều do cậu làm hư?”

      Nếu phải đại mạo hiểm đó, hôn Đường Dật, nếu phải cái hôn này, có lẽ hết cách tách ra xa rời Đường Dật, trắng ra, có số việc , chính là cơ duyên sao trùng hợp.

      “Ôi, tôi uống rượu, đại mạo hiểm, chính chị muốn hôn rể, còn đổ thừa tôi, có tôi chị có thể thành sao?” Mặc dù hiểu ràng, tại sao Phó Sủng thể tốt hơn với Trần Mộ, nhưng cũng đặc biệt thích Trần Mộ, cảm giác người đàn ông kia có tự tôn.

      người phải nghĩ cách vây khốn lấy ấy, hoặc xoay chung quanh ấy, người phải khiến cho ấy vui vẻ, lúc Phó Sủng và Trần Mộ cùng nhau, đặc biệt thích Trần Mộ, nhưng người đàn ông này, luôn đúng là hồn bất tán.

      lần, có thể vì chuyện này mà đánh nhau với Trần Mộ, chính là vì Phó Sủng, Trần Mộ cho rằng Lâm Hiểu die enda anle equy ydonn thích Phó Sủng, ở sau lưng ngáng chân ta ít, thậm chí động quan hệ tới tra câu lạc bộ của .

      trộm, hai giành, thuế nộp phần cũng thiếu, sợ thằng cháu trai kia tìm người điều tra.

      “Ơ, phải chị phải cho cậu khen thưởng cống hiến chứ?” Phó Sủng lườm Lâm Hiểu, “Sau đó mời ăn bữa?”

      Lâm Hiểu sao biết xấu hổ mà tranh công, người đàn ông này quá tín nhiệm rồi, càng lớn da mặt càng dày

      “Mời khách là nhất định, để cho rể mời, để chị mời nhất định là tôi trả tiền.” Ngược lại Lâm Hiểu nhìn Đường Dật, thản nhiên đưa tay: “Xin chào rể, tôi là Lâm Hiểu, mong rể chăm sóc nhiều.”

      Lâm Hiểu cười đặc biệt thản nhiên, mặt tràn đầy ánh mặt trời, cũng đầy sức sống, khiến người khác có thể cảm nhận được nhiệt tình tuổi trẻ.

      “Tôi, Đường Dật, nhóc tệ, nhìn câu lạc bộ này.” Đường Dật đưa tay tùy ý cầm tay Lâm Hiểu, nhìn thằng nhóc trước mắt, khóe miệng mang theo ý cười.

      Bên trong trang trí tệ, nhất là vài món kỷ niệm treo tượng trưng, vừa nhìn biết là hàng chợ, phải thông qua biện pháp đặc biệt mới lấy được hàng trân quý, đáng giá khỏi , vấn đề là nó quá quý giá, có tiền cũng lấy được.

      “Tất nhiên, tệ là được, có chuyện gì, ngài chăm sóc việc buôn bán của tôi nhiều chút, Lâm Hiểu nháy nháy mắt với Đường Dật, tính toán nhặt trong đầu đánh bùm bùm vang dội, khiến Phó Sủng khinh thường trận.

      Lâm Hiểu có thể làm, đặc biệt thông minh, dẫn người qua chơi, đến mấy hôm Lâm Hiểu có thể biến đối phương thành khách quen, đàn ông phụ nữ đều vậy, ngay cả Phó Mặc, có lúc dẫn vợ tới đây chơi đùa.

      Lâm Hiểu cho phòng riêng, khiến Phó Mặc hài lòng.

      “Phải, tôi phải nuôi sống mình, làm ra tiền chết đói?” Lâm Hiểu cười vui vẻ với Phó Sủng, đại tiểu thư này nào biết cuộc sống khó khăn?

      “Lâm Hiểu, bên này, tới đây chút!” Lâm Hiểu còn định nữa, người làm bên kia gọi Lâm Hiểu tiếng.

      “Đây, lập tức tới ngay.” Lâm Hiểu đáp tiếng, quay đầu nhìn Đường Dật và Phó Sủng, cười hì hì: “Được rồi, chị, rể, hai người chơi , tôi còn bận rộn, ăn gì uống gì cứ tùy tiện cầm, với bọn họ tiếng là được, toàn bộ tính cho tôi.”

      xong Lâm Hiểu vội vã trở về quầy bên kia, tràn đầy cảm xúc mãnh liệt với cuộc sống, với chuyện mình thích cũng thế, cũng là trong những lý do Phó Sủng thích cậu ta.

      Lâm Hiểu vừa rời , Phó Sủng cũng tiếp tục lưu lại.

      thôi, chúng ta đánh ván.” Phó Sủng kéo Đường Dật thẳng vào trong phòng chơi bi-da, phóng tầm mắt nhìn tới, nhiều kiểu nam nữ tụ tập tại đó đùa nhiều hơn, Phó Sủng đặc biệt quen thuộc nơi này.

      Đường Dật đưa tay ôm Phó Sủng, liếc mắt nhìn Phó Sủng, hơi chua chua mở miệng: “Rất gần gũi thằng nhóc kia sao? phải cho lại có Trần ba Mộ bốn gì đó sao?”

      Thân cận với Thanh, gì, nhưng gặp người lập tức thân cận, ghen, nhất là tính khí nhóc này, với ai cũng có thể thân mật như vậy, bối cảnh sau lưng và thân phận của , chỉ cần nguyện ý đến gần đối phương, rất nhiều người thích ở cùng chỗ với .

      suy nghĩ nhiều, đó là Lâm Hiểu, cậu ấy giống như em trai.” Phó Sủng bĩu môi nhìn Đường Dật, kéo Đường Dật đến bàn gần cửa sổ.

      Phó Sủng mím mím môi mới mở miệng lần nữa, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, “Lâm Hiểu là thái tử giả, nhưng cũng đáng thương, cậu ấy còn mẹ, cha suốt ngày làm ăn cũng quan tâm, nhân tình cũng ít, trong nhà có bà dì ưa cậu ấy, nhưng Lâm Hiểu là người rất tốt, rất có lòng cầu tiến, mạnh hơn em nhiều, em rất thích cậu ấy.”

      Đây chính là Lâm Hiểu trong mắt Phó Sủng, cho nên mới cho phép Lâm Hiểu làm chút kiêng kị gì trước mặt , có đôi khi Phó Sủng thông cảm tràn lan, ở trong mắt , đứa bé có mẹ là đáng thương nhất.

      Thái tử cũng có khó xử của Thái tử, cũng phải quang vinh chói lọi như người ngoài thấy, trước kia khi Lâm Hiểu chưa mở câu lạc bộ, lấy tiền trong nhà, cha hai lời cho, trừ tiền cũng cho cậu nhọc được cái gì.

      Nhưng bà dì của Lâm Hiểu mất hứng, cuối cùng xấu Lâm Hiểu trước mặt cha Lâm Hiểu, Lâm Hiểu theo nhóm quyền quý, gây chuyện thị phi, cậu ấy mù quáng kiếm tiền, có lần, Lâm Hiểu nhịn được, cãi nhau trận với người phụ nữ kia.

      Sau lần đó, Lâm Hiểu mình tự dùng tiền tự kiếm, dựa vào cha cậu ấy, hôm nay Lâm Hiểu giao thiệp rất nhiều, có lúc cha cậu ấy cũng nhờ giúp đỡ ra mặt vài lời tốt, bà dì càng thêm khách khí với cậu ấy.

      Phó Sủng nghe xong phá lên cười, làm kẻ ăn bám, quả nhiên nền tảng cứng rắn, thân thể đủ, kẻ ăn bám như , ngày nào đó người trong nhà mặc kệ phải chết đói đầu đường, ai ngờ Lâm Hiểu đặc biệt chăm chú nhìn Phó Sủng, câu: “ , nếu có ngày như vậy, chỉ cần Lâm Hiểu còn sống, tôi nuôi chị.”

      Trong lời nghe ra chút lường gạt nào, mà nghe lời Lâm Hiểu , lúc ấy Phó Sủng gì, nhưng người sáng suốt nhìn cái cũng biết, từ khi đó Phó Sủng bắt đầu đặc biệt chăm sóc Lâm Hiểu.

      Đây là lần đầu tiên Đường Dật nhìn thấy hai chữ đồng tình trong mắt Phó Sủng, nhóc này sống tim phổi, chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy đối với bất kỳ ai, Đường Dật nhớ Phó Sủng từng , mọi người đều phải có lòng tự tôn.

      Mặc kệ bạn có giúp đỡ người ta hay , đó là chuyện của bạn, nên cảm giác mình là thánh nhân, cầu xa với báo đáp bố thí, bằng bạn nên giúp đỡ.

      “Được, nể mặt em, về sau để bọn tiểu Hoa tới đây để ý buôn bán.” Đường Dật nhíu mày, trong nháy mắt bật cười rồi, ghen, vào lúc này cũng biết phải ăn như thế nào?

      Phó Sủng soải người bàn, cầm khung tam giác, dọn xong bi số: “Trễ rồi, nhóm tiểu Hoa sớm là khách quen ở đây, em mua được rồi.”

      thích Lâm Hiểu, hận thể để người quen biết cũng kéo tới đây chơi, cho nên có lúc Lâm Hiểu Phó Sủng là thần tài của cậu, phải cung phụng!




      Chương 76:

      Editor: Puck

      Đường Dật nghe lời Phó Sủng , bất đắc dĩ mà lắc đầu, nhóc này đúng là quỷ linh tinh.

      Bày xong bàn bóng, Phó Sủng nhìn Đường Dật, cầm gôm xoa đầu cây cơ, dùng đề phòng trơn trượt, sau khi xoa, dùng cũng thuận buồm xuôi gió.

      Đường Dật cũng cầm cục gôm xoa xoa đầu cây cơ, nhìn Phó Sủng, dáng vẻ rất đểu: “Để cho em đánh trước!”

      “Stop!” Phó Sủng xì mũi coi thường, cũng khách khí, nhắm ngay trái đầu tiên, trái thứ nhất tất nhiên vào hố, đây cũng là chỗ tốt của đánh trước, qua, cầm cây cơ, Phó Sủng nằm xuống.

      Cầm gậy nhắm vào trái màu trắng, rời tay, bi trắng va vào đống bi số, vốn Đường Dật cho rằng Phó Sủng nhất định vào bóng, ai ngờ mấy cái đụng, trúng ba cái liên tiếp.

      “Hô, mấy năm gặp, kỹ thuật tiến bộ?” Đường Dật thể sợ hãi than, trái bắt đầu lợi hại, ngay cả cũng dám đảm bảo chơi lưu loát như vậy.

      “Tất nhiên, cũng nhìn xem em là ai, Phó Sủng đó!” Phó Sủng cũng nhiệt tình lên mặt, vẻ mặt khoe khoang, mặc dù hôm nay số hên, nhưng chơi bi, có lúc đánh cuộc chính là số đỏ, kỹ thuật cao hơn, vào được vẫn tốt.

      trái sát biên, nhưng người ngoài nghề có thể vào, đây chính là số hên.

      Bởi vì bi vào, cho nên Phó Sủng có thể tiếp tục, theo phương hướng bi, tìm được đường thẳng thích hợp dẫn bi, lại vào , chỉ có điều lúc cầu sát biên, bắn ra,bị khung cản lại, ngược lại bi trắng vào lỗ rồi.

      Đường Dật tới, lấy bi trắng trong lỗ ra, ngược lại Phó Sủng cảm thấy gì, mặt khiêu khích nhìn Đường Dật: “Em cá bốn bi, đến lúc đó thua, phải mua điện thoại di động làm quà cho em!”

      Điện thoại di động do Đường Dật làm rớt, phải đền , chỗ Thành tính toán đến, Đường Dật phải đền bù, tự mình làm bậy, tự mình trả.

      Đường Dật nhìn dáng vẻ Phó Sủng, đưa tay búng lên trán Phó Sủng: “Hôm nay thể xem thường, phải đề phòng chút.”

      Hai năm qua, xem ra Phó Sủng luyện tệ, nhóc này cái gì cũng có thiên phú, lúc mới dạy Phó Sủng, ngay cả cầm cây cơ cũng cầm tốt, hôm nay muốn gì được nấy.

      Bây giờ thể khinh địch, Phó Sủng nhìn Đường Dật, nắm cây cơ trong tay, mặt vừa lòng nhìn Đường Dật, Đường Dật cầm cây cơ, nhìn bi bàn tản ra, tìm góc độ thích hợp.

      Buông bi trắng trong tay, tìm kỹ phương hướng, Đường Dật cầm cây cơ cứ đánh ra ngoài như vậy, liên tiếp mấy chạm, bi số màu hồng dễ dàng lăn vào lỗ, Phó Sủng nhìn Đường Dật, khóe miệng vẫn cười như cũ.

      Người đàn ông này vĩnh viễn lợi hại như vậy, nguyên nhân Đường Dật để cho si mê chính là biết chơi, biết hơn những người đàn ông mà biết, hơn nữa mọi việc đều thích khiêu chiến, thích kích thích, có kích thích chính là tính cách như vậy, cũng thích người đàn ông như vậy.

      “Như thế nào? cơ đẹp ?” Đường Dật tới bên cạnh Phó Sủng, nâng cầm Phó Sủng, mặt Phó Sủng lộ ra nụ cười sáng lạn, đưa tay ôm cổ Đường Dật, ừ tiếng, cứ như thế hôn lên gò má Đường Dật.

      Người chơi bên kia tình cờ nhìn thấy cũng giọng cười, hai người này vừa nhìn là biết quyền quý, cả người giấu được hơi thở ngang ngược.

      “Này, dùng mỹ nhân kế đúng ?” Đường Dật cười hài lòng, thuận tay ôm eo Phó Sủng, “Nhưng đáng tiếc, dùng được với , điện thoại di động của em quá mắc, thể thua, nếu đền nổi.”

      Phó Sủng hơi híp mắt nhìn Đường Dật, thuận tay ôm ngang hông Đường Dật, tay bé bắt đầu chơi xấu di chuyện, Đường Dật hít sâu hơi, nhóc này đúng là cái gì cũng sợ, trường hợp công khai như vậy, cũng dám làm loạn.

      Ho hai tiếng, vội vàng cười làm lành với Phó Sủng: “Vợ, sai rồi, có tác dụng, đặc biệt có tác dụng.”

      Đường Dật cười xấu xa, hạ thấp giọng, phun khí nóng bên tai Phó Sủng: “Đặc biệt muốn đè em xuống bây giờ.”

      “Uống rượu cũng khiến cho lời của Đường Dật trở nên lớn mật, trong mắt Phó Sủng tràn đầy ý cười, khác nghe lời này xấu hổ, nhưng , rất mê Đường Dật , cũng bằng lòng thích Đường Dật si mê dáng vẻ của .

      “Đừng làm rộn, chơi nhanh chút.” Phó Sủng ném xuống câu, đến bên kia cầm hai lon coca, thuận tay mở lon ngửa đầu uống vài ngụm, lúc kích thích, uống đồ này khiến người ta càng cảm thấy kích thích thêm.

      Đường Dật cười khanh khách, vòng quanh bàn đánh bóng, biến sắc lướt qua bên môi Phó Sủng, hơi ngừa, khiến Phó Sủng khỏi liếm môi, khẽ nhíu mày, đây ràng Đường Dật kết thúc?

      Nhìn dáng vẻ Phó Sủng, Đường Dật cười ác hơn, cầm cây cơ, nhìn bi bàn vào lỗ, Phó Sủng trừng mắt nhìn Đường Dật, quát: “ phải để cho em chút.”

      Người đàn ông này đánh toàn bộ vào rồi, còn chơi cái gì? quá đáng.

      Đường Dật ngẩng đầu nhìn Phó Sủng thêm gì, cầm cây cơ tiếp tục đánh, bao lâu chỉ còn lại hai bi, Phó Sủng càng thêm nổi đóa, đây ràng muốn đền điện thoại di động cho .

      Khi Đường Dật nhìn kỹ góc độ đánh rớt bi, Phó Sủng thuận tay ngăn, cây cơ nghiêng nghiêng, chạy hướng khác, vốn đánh trúng bi lại lăn sang bên, Đường Dật nhìn Phó Sủng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ăn vạ hả nhóc?”

      Còn trơ tráo như vậy? Càng ngày càng lầy lội rồi, Phó Sủng lườm Đường Dật, cũng quản ý tứ Đường Dật, tới nắm cây cơ, nhắm vào bi bàn, bắt đầu đánh, tới hai cái, cuối cùng hai quả bi khó khăn vào.

      Phó Sủng khiêu khích nhìn Đường Dật, vui : “So lần nữa, em muốn điện thoại di động của em, phải đền cho em.”

      xong lại tới bày bi, cây cơ trong tay bị Đường Dật cầm rồi, cùng với cây cơ của chính mình đặt ở bên, Đường Dật tự mình tới ôm cổ Phó Sủng, giọng êm ái, “ mệt mỏi, chúng ta về nhà .”

      Người bên cạnh ngừng huýt sáo, có cũng hâm mộ, Đường Dật rất tuấn tú, nhất là khi mặc trang phục huấn luyện, đồ đồng phục hấp dẫn trí mạng, ngược lại Đường Dật để ý.

      “Em mới ra ngoài chơi, em muốn về nhà!” Phó Sủng đưa tay nắm quần áo Đường Dật, lúc này mới ra ngoài, về cũng có tí nhiệt tình nào. “ muốn yên lặng với em như thế này, nơi này quá ồn, muốn yên lặng với em lúc.”
      Last edited by a moderator: 23/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :