1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mối tình đầu của thiếu úy - Mặc Tô Lê (Full+eBook)(Quân Nhân)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65:

      Editor: Puck

      Hơn nữa mất buổi chiều, hai con sói núi hiển nhiên cũng đói bụng, húc mấy cái về phía cây, may mà là sói núi, có lực công kích gì với cây, con sói núi khác thử nhảy lên, bay vọt.

      Phó Sủng bị sợ đến vội vàng nhắm mắt lại, nhìn sói núi này rơi xuống lần nữa, trái tim giống như ngồi cáp treo, lúc lên lúc xuống, có thể hù dọa ra bệnh.

      Chỉ có điều đúng là mệt mỏi thay nhóc này, đổi lại là khác, vào lúc này dọa ngất cũng có thể, đó phải nhìn thế giới động vật, coi như người chụp hình thế giới động vật cũng dám đến gần động vật có tính công kích, đều ở xa xa vụng trộm quay chụp.

      Phó Sủng đột nhiên nhớ tới rơi vào miệng cọp, nghe là chuyện cười, nhưng bây giờ suy nghĩ chút, dưới mắt mình vào lúc này chính là tình cảnh của người nọ, cũng giống nhau như đúc, nên tìm người tới quay chụp xem sói nuốt vào bụng như thế nào.

      Dù sói ăn được , nhưng giằng co như vậy, cũng đói chết ở chỗ này, con sói buông bỏ nhảy lên, con khác gầm to, tình hình như thế, ở trong núi khỏi phải có bao nhiêu kinh người, nhiều quỷ dị.

      Khi ở thời khắc giằng co, trong rừng cây truyền đến thanh sàn sạt, cả người Phó Sủng giật mình, giương mắt nhìn sang, thân thể cũng cứng đờ, tập trung cao độ, chưa từng chú ý như vậy.

      Hiển nhiên hai con sói núi này cũng nhận thấy có cái gì tiến đến chỗ chúng, dừng công kích Phó Sủng, phòng bị nhìn về chỗ phát ra thanh, chỉ nghe tiếng gầm rú, Phó Sủng ngây ngốc, rốt cuộc đây là chỗ nào, còn có động vật hung mãnh như vậy?

      Tiếng gầm quả kinh người, nhớ họ Thành từng cứu con báo đốm ở đây, lần này hoàn toàn trợn tròn mắt, ngay cả báo đốm hiếm thấy cũng có thể thấy được, nơi này có thứ gì khác nữa cũng mới lạ.

      Phó Sủng cảm thấy thời gian sắp dừng lại, chỉ thấy trong rừng cây đột nhiên có hai con báo đốm lao ra, Phó Sủng thiếu chút nữa té xuống từ cây, ra có báo đốm, lần này chết chắc, chỉ có mình, còn chưa đủ phần cho những con thú hoang này.

      Hai con sói nhìn báo đốm mạnh mẽ lao tới, trong nháy mắt phòng bị cao độ, giữa động vật hung mãnh đều cạnh tranh, bọn chúng vì con mồi mà chém giết, vốn trông thấy báo đốm lao tới, sói núi cũng nên nhanh chóng chạy trốn.

      Xem chừng mất cả buổi chiều, được hưởng con mồi, cho nên có ý định cứ buông tha như vậy, huống chi hai con báo này lớn, hai con báo đốm ngẩng đầu nhìn Phó Sủng cây, hai mắt mở to, hình như hơi ngây ngốc.

      Ngược lại cúi đầu nhìn hai con sói núi, hai con sói núi cũng nhìn trực diện báo đốm, trong mắt tràn đầy sát khí, báo đốm thở gấp trầm thấp, phát ra hơi thở chỉ thuộc về thú hoang, rất dễ nhận thấy muốn cướp đoạt con mồi với sói núi.

      ‘Grào…” Gầm tiếng, hai con sói núi lui hai bước, dù sao lực công kích của báo đốm còn lớn hơn chúng nhiều, là kẻ thù tự nhiên cũng quá đáng, có thể nhìn con mồi đến miệng lại còn, sói núi định buông tha như vậy.

      con báo đốm thấy sói núi có ý định rời , gầm lên lần nữa với sói núi, mạnh mẽ vọt tới, chính là bắt đầu chém giết, Phó Sủng ở nhìn xuống chính là kinh thiên động địa.

      Tình hình kia chỉ xem qua tivi, ở trường càng thêm kích thích thị giác và thính giác nhiều hơn, cả trái tim Phó Sủng sắp nhảy lên tận cổ họng, ngốc đến cho rằng báo đốm đánh lại sói núi mà vui mừng.

      Dù sao mình cũng là con mồi những thứ này tranh đoạt, hy vọng duy nhất chính là mấy người Đường Dật nhanh chóng xuất cứu mình, nếu thành con mồi, phải đút vào mồm báo đốm chính là mồm sói núi.

      Ngày hôm sau, báo chí viết như thế nào? các trang đầu của các báo lớn truyền bá thế nào? Ông cụ Phó sáng suốt đời, cháu cưng chiều nhất bởi vì ham chơi mà trở thành thức ăn của báo săn, nhiều bi kịch, đến lúc đó sợ là vui mừng nhiều người, đau lòng ít người.

      nghiệt này cuối cùng còn, ông trời có mắt, cảm thán báo đốm thay trời hành đạo, Phó Sủng cũng buồn bực, mặc dù làm trò xấu xa chút, cũng đến nỗi thảm như vậy, rơi vào trình độ trở thành thức ăn bị sói núi và báo đốm tranh đoạt.

      phen tranh đấu, rất dễ nhận thấy sói núi hoàn toàn phải là đối thủ của báo đốm cường đại, con báo đốm kia đơn độc khiêu chiến hai con sói núi, con báo đốm khác nhàn nhã ngồi đó nhìn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Phó Sủng.

      Cảnh tượng thê thảm trước mắt khiến mặt mũi Phó Sủng trắng bệnh, có thể tưởng tượng mình bị xé rách đến thảm, vết tích loang lổ mặt đất, lòng Phó Sủng cũng run rẩy theo, nghe tiếng kêu thảm thiết, khỏi phải có bao nhiêu dọa nguời.

      con báo đốm khác nhìn thời cơ cẩn thận, mạnh mẽ tung người qua gia nhập vào trận chiến, hai con sói núi nhanh chóng bị hai con báo đốm cắn nát, gần như trạng thái thoi thóp hơi.

      Khóe miệng báo đốm mang theo chút vết tích lẻ tẻ, ngẩng đầu lên nhìn Phó Sủng lần nữa, trong cặp mắt to mông lun, hơi thở giết chóc chưa loại trừ hoàn toàn.

      Phó Sủng nhìn báo đốm , sắc mặt tái nhợt, cắn răng, lần này nếu quả bị cắn chết rồi, cũng có gì có thể .

      Khi Phó Sủng cho rằng báo đốm muốn công kích mình, báo đốm gầm tiếng về phía Phó Sủng, ngay sau đó ngậm sói núi nhanh chóng chui vào trong rừng, con báo đốm khác cũng liếc nhìn Phó Sủng, tiếng gầm rất lớn, vang vọng cả trong núi.

      Ngay sau đó giống như con báo đốm kia, ngậm con sói núi còn thoi thóp hơi đất, Phó Sủng ngã nằm cả người cành cây, có thể cảm giác cả bộ trang phục huấn luyện bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

      Trong lòng vạn lần may mắn, hai con báo đốm này bắt được con mồi, có tham lam ăn hết , cũng do tổ tiên tích đức, sống đời chưa từng cảm kích trời xanh như vậy, Phó Sủng cứ ngơ ngác ngồi cây.

      ngừng hóa giải áp lực trong lòng, cảnh quá mức kinh hãi từ đầu đến đuôi đều giống như nằm mơ, rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

      ‘’Phó Sủng… Phó Sủng…’’ Từng tiếng quát tháo, kèm theo tiếng chó săn truyền đến đây, Phó Sủng muốn đáp lại, nhưng làm thế nào cũng mở miệng ra được, cả người cũng .

      Tiếng chó săn ngày càng gần, Phó Sủng có thể nghe được giọng quen thuộc, là Đường Dật, cuối cùng tới, đống nước mắt nhanh chóng rơi xuống, giống như từng chết lần, Phó Sủng cúi đầu khóc.

      ‘’Phó Sủng, em ở đâu?’’ Đường Dật hắng giọng gọi lần nữa, những người khác cũng gọi tên Phó Sủng theo, vài giọng vang vọng trong núi, kèm theo tiếng chó săn, Phó Sủng nhìn mặt trời phía xa, hoàn toàn lặn xuống.







      Chương 66:

      Editor: Puck

      Từng tiếng Đường Dật quanh quẩn trong núi, trái tim lại đau đớn như xé rách, cuối cùng nghe thấy người cao giọng : “Tìm được, người ở đây, thiếu úy Phó ở đây.”

      Kèm theo tiếng chó săn kêu, Đường Dật gần như vừa chạy vừa bò tới bên kia, cây trong rừng đâm vào mặt, cũng có thời gian dự tính, muốn thấy Phó Sủng, liều mạng muốn thấy nhóc kia.

      Khi Đường Dật vọt tới, thấy Phó Sủng ngồi cành cây, cứ yên lặng ngồi đó cúi đầu khóc, cả khuôn mặt Đường Dật trắng bệch, tới dưới gốc cây, nhìn vết tích dưới gốc cây, rải rác thảm cỏ còn có dấu vết động vật cắn xé, chút da lông bị xé rách.

      Sâu hơn, còn có áo khoác rằn ri của Phó Sủng bị xé rách đất, cùng với đống quả dại lung tung lộn xộn, cũng biết vừa rồi nơi này tiến hành cuộc tranh đấu bao nhiêu thê thảm ác liệt, cả người Đường Dật ngây ngốc lần nữa.

      Những người khác cũng khiếp sợ ít, lính đặc chủng, trường hợp gì chưa từng thấy, vừa nhìn chỗ này, chắc chắn vừa rồi nhất định xảy ra cái gì ở đây.

      Qua nửa phút, Đường Dật mới lấy lại tinh thần, cảm thấy chân mình khẽ run, ngẩng đầu lên với Phó Sủng: “Sủng nhi, có chuyện gì chứ?”

      Sát hạch kết thúc, trở về khu nhà người thân thấy Phó Sủng có ở đây, tìm người hỏi chung quanh cũng thấy nhóc này, nghĩ đến chắc chạy vào trong rừng, Đường Dật lập tức run rẩy cả cõi lòng.

      Nơi này đặc biệt xa xôi, cái gì cũng có, Phó Sủng là nhóc đáng tín nhiệm, sợ trời sợ đất, kịp suy nghĩ nhiều, lập tức dẫn theo đội người, chó quân đội đến tìm Phó Sủng.

      Phó Sủng thuận tay lau nước mắt, nhìn Đường Dật, mím môi, hồi lâu mới đáp lại Đường Dật: “Đường Dật, chân em như nhũn ra, bẽ mặt.”

      Tình hìnhvừa rồi, là người khác cũng bị sợ đến chân nhũn ra, huống chi Phó Sủng là lần đầu tiên nhìn thấy, cả người hoàn toàn ngây ngốc, nếu phải thấy Đường Dật, sợ rằng ngay cả câu cũng được.

      Cuộc quyết đấu của báo đốm và sói núi còn sờ sờ trước mắt, vang vọng từng lần giống như chiếu phim.

      ‘’Chờ đó, lên cứu em.’’ Giọng Đường Dật cũng phát run, nhiều người như vậy ở đây, thể kìm nén tâm tình của mình, mình nhảy lên cây, bò tới trước mặt Phó Sủng.

      Khi Đường Dật vừa mới đến trước mặt Phó Sủng, cả người Phó Sủng nhào qua ôm chặt Đường Dật, cũng chuyện, chính là khóc đặc biệt dữ. Phó Sủng như vậy, Đường Dật lần đầu tiên nhìn thấy.

      nhóc này là có chuyện gì cũng khóc, lời cũng nhiều, người tim phổi, sao khóc?

      Đường Dật ôm Phó Sủng, cả trái tim cũng rỉ máu theo, vỗ sau lưng Phó Sủng, giọng ghẹn ngào dụ dỗ:’’ có chuyện gì, sợ, tới rồi, có ở đây’’.

      hận thể bóp chết mình, Phó Sủng như vậy, nhất định chịu bao nhiêu kích thích, vốn biết nhóc này yên phận, muốn thị trấn để cho là tốt rồi, chạy đến nơi này, nếu xảy ra chuyện gì nên làm như thế nào?

      ‘’Về nhà, em muốn về nhà”. Phó Sủng mơ hồ , ôm Đường Dật chặt cứng, Đường Dật gật đầu liên tục: ‘’Được, mình về nhà, về nhà nào.”

      Khi chuyện, Đường Dật xoay người thay đổi tư thế, cõng Phó Sủng trượt khỏi cây, những người khác lập tức tiến tới giúp tay, để Phó Sủng và Đường Dật an toàn từ cây xuống, nhìn Phó Sủng như vậy, mọi người cũng biết nhất định bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cũng ngơ ngác.

      Tiếu Khải vốn định hỏi chuyện gì cũng hỏi, sợ kích thích nhóc này lần nữa, trong lòng cũng đặc biệt đau.

      Đường Dật xuống, tới trước mặt Phó Sủng, đưa tay ôm Phó Sủng đặt lưng mình, ra lệnh với những nguời khác:’’Rút lui!”

      ‘’!’’. Tất cả mọi người lập tức đáp tiếng, theo Đường Dật, mang theo chó săn của mình trở về đơn vị, dọc theo đường , Phó sủng cứ ôm Đường Dật như vậy, chút cũng buông tay, dọc theo đường đều là đường núi rất dễ .

      Bóng đêm cũng sắp bao phủ cả rừng núi, chỉ còn lại mảng mờ mịt, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, trong rừng ngừng truyền đến tiếng chim chóc kêu, lẫn vào tiếng côn trùng kêu, có vẻ vắng lặng quỷ dị.

      Đường Dật thấy may mắn vì Phó Sủng có chuyện gì, cũng may vào lúc này tìm được , nếu trong đêm, chừng bị hù dọa thành cái dạng gì?

      Dọc theo đường , Đường Dât, tự trách mình vô số lần, cõng Phó Sủng, cắn chặt răng, nhìn Đường Dật cõng lâu như vậy, Tiếu Khải sợ hai người cũng chịu được, chủ động với Đường Dật:’’Phó đội trưởng Đường, để tôi cõng lát, đường núi ban đêm dễ

      ‘’ cần !’’ Phó Sủng chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, bây giờ rất sợ, chút cũng muốn rời khỏi Đường Dật, Phó Sủng như vậy giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, nửa phút cũng muốn buông tay.

      Tiếu Khải biết Phó Sủng sợ, nhìn Phó Sủng giọng dụ dỗ:’’Phó Sủng, con đường núi này dễ , trở về đơn vị còn đoạn đường, phó đội trưởng Đường cõng em quá mất lực”.

      Phó Sủng gì , mặt căng cứng, nắm chặt Đường Dật chính là buông tay, Đường Dật xốc Phó Sủng lên, giọng bình tĩnh:’’ giao em cho người khác, đừng sợ, cõng em về “

      lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển làm dịu, đây là ý nghĩ duy nhất của Đường Dật vào lúc này, nếu lại đưa Phó Sủng cho người khác, phải nhóc này hận chết ? Nhớ tới tình hình vừa rồi, đặc biệt sợ, sợ Phó Sủng oán hận , sợ Phó Sủng bao giờ muốn gặp .

      Phó Sủng cứ nằm lưng Đường Dật như vậy, dán chặt sau lưng Đường Dật, ngửi mùi vị quen thuộc, như thế mới cảm thấy đây phải mộng. Đường Dật tới , an toàn có thể về nhà.

      Tiếu Khải thấy vậy cũng miễn cưỡng Phó Sủng nữa, tiếp tục theo Đường Dật, thỉnh thoảng dìu đỡ, mọi người nhanh chóng rút về đơn vị, thời gian bao lâu, nhóm đội ngũ trở về khu nhà người thân.

      Đường Dật cõng Phó Sủng, ra lệnh cho Tiếu Khải:’’Tiếu Khải, mang theo bọn họ thu xếp cho chó quân đội, tiếp tục ra sân huấn luyện ”.

      ‘’Dạ, phó đội trưởng Đường.’’ Tiếu Khải đáp tiếng, ngược lại ra lệnh cho những người khác, mọi người mang theo chó quân đội rời khỏi khu nhà, Đường Dật cõng Phó Sủng về nhà Phó Sủng, đến nhà, cầm chìa khóa mở cửa, đóng cửa.

      Từ đầu đến cuối, như Đường Dật cam kết, buông Phó Sủng ra, đặt Phó Sủng ghế sa lon, nhìn tóc Phó Sủng, ánh mắt ngơ ngác, dáng vẻ hơi tiều tuy, lòng Đường Dật như bị kim châm.

      ‘’Sủng nhi, đừng sợ, ở đây.’’Đưa tay vuốt mặt Phó Sủng, trong mắt Đường Dật tràn đầy xót xa.
      Last edited by a moderator: 20/6/16
      tú cầuZenny Ngok thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67:

      Editor: Puck

      Hồi lâu, Đường Dật nhìn Phó Sủng, Phó Sủng vẫn chuyện, chữ cũng , ngơ ngác ngồi đó, cuối cùng Đường Dật nhịn được, hít sâu hơi, đột nhiên bế Phó Sủng lên: “ thu dọn chút cho em, em , cũng nghĩ, được ?”

      xong Đường Dật ôm Phó Sủng vào phòng tắm, cởi quần áo cho Phó Sủng, bật nước nóng, bắt đầu tắm, từ đầu tóc đến thân thể, mỗi chỗ đều mềm mỏng, trong lòng càng đau vô cùng.

      Khi tiếp xúc với nước ấm, Phó Sủng mới phát giác được mình sống lại lần nữa, có chút cảm giác, mặc cho Đường Dật tắm cho mình, sau khi tắm rửa cho Phó Sủng xong, Đường Dật cũng tắm rửa cho bản thân.

      Tùy ý mặc vào bộ quần áo, cầm khăn tắm bọc kỹ Phó Sủng, ôm nhóc này vào phòng, nhàng đặt Phó Sủng xuống, Đường Dật lại lấy máy sấy tóc khô cho nhóc này, lúc này mới ôm Phó Sủng nằm xuống.

      Đường Dật mới vừa nằm xuống, Phó Sủng lăn tới làm ổ, ôm hông Đường Dật, núp trong ngực Đường Dật, giống như mèo con, Đường Dật đưa tay vỗ về lưng Phó Sủng, gì, muốn chuyện, ở cùng là được rồi.

      Qua hồi lâu, lâu đến mức Đường Dật cho rằng Phó Sủng ngủ, Phó Sủng đột nhiên ngẩng đầu dậy, đỏ mắt nhào vào trong ngực Đường Dật, ôm cổ Đường Dật, khóc triệt triệt để để.

      Đường Dật ôm Phó Sủng, vỗ nhè lưng Phó Sủng để nhóc này thỏa sức trút hết. Khóc hồi lâu, lúc này thanh nghẹn ngào của Phó Sủng mới vang lên: “, biết ? Có sói núi, có báo đốm, nếu phải hai con báo đốm cắn chết hai con sói núi, em chết rồi, em muốn chết .”

      muốn sống, vì người nhà, vì hạnh phúc, sinh mạng là trân quý nhất, đúng như câu kia, nếu vì tự ái mà chết , bạn xác định có hy vọng ngày mai, ra thể làm gì, mỗi người đều quý sinh mạng.

      Đường Dật vỗ lưng, nghe Phó Sủng run rẩy nghẹn ngào xong câu chuyện, cả người hoàn toàn giống như ngồi cáp treo, bị sợ đến sắc mặt cũng trắng bệch, ôm Phó Sủng chặt hơn, như muốn ôm nát.

      “Xin lỗi, tới trế, em đừng khóc nữa, giống như bị chết lần.” Giọng Đường Dật cũng nghẹn ngào, Phó Sủng giống như ra trước mắt, tâm tình này sao lĩnh hội được?

      Phó Sủng lắc đầu liên tục, tầm mắt nhìn Đường Dật cũng mơ hồ: “Em biết nơi đó đáng sợ như vậy, có sói, có báo , do em nghe lời.”

      Chuyện như vậy đánh mạnh vào Phó Sủng, cũng khiến nhóc này chuyển biến được, biết rằng mặc dù luôn muốn có nhóc này giá lớn, giá hôm nay xem như lớn, cũng may được hai con báo đốm cứu.

      “Em nếu em xảy ra chuyện, nên làm như thế nào? Ông cụ nên làm cái gì? Cha mẹ em khóc chết, sao lại ham chơi như vậy?” Ánh mắt của Đường Dật cũng đỏ, cuối cùng nhóc này cũng biêt sợ.

      Sói núi, ngay cả bọn họ gặp cũng phải cần phòng bị cao độ, đều là động vật ăn thịt, cắn chết người.

      , em sai rồi, đừng tức giận.” Phó Sủng gật đầu liên tục, dán vào trong lòng Đường Dật: “Về sau em nghe lời của , chạy loạn, cần tức giận.”

      Biết mình gây họa, Đường Dật đặc biệt tức giận, cũng biết ông nội mà biết có hậu quả gì, biết sợ.

      nào có tâm tình tức giận chứ?” Đường Dật ôm Phó Sủng, đưa tay vuốt tóc Phó Sủng, gõ đầu suy nghĩ, thở hơi sâu: “May là mạng lớn, hai con báo đốm này nhất định định là hai con họ em cứu.”

      Thành từng ở trong đại đội Tuyết Lang cứu hai con báo đốm trong núi, con bị thương, sau khi mang chữa khỏi rồi lại thả về nơi này, những người khác cũng từng tìm tòi nghiên cứu, trước mắt phát những báo đốm khác.

      Trừ hai con báo đốm này ra, cũng đoán ra còn có động vật nào có linh tính nhưu vậy, mọi việc đều có nhân quả, người tốt được báo đáp, quả là đạo lý thể khiến người ta tin tưởng.

      Phó Sủng hơi giật mình ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Đường Dật: “Là bọn chúng sao? Trùng hợp vậy?”

      Lúc ấy tình hình rất căng thẳng, bị dọa sợ cũng còn kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có điều quả cảm giác được hai con báo đốm có ý thương hại mình, chẳng lẽ là báo đốm do Thành cứu.

      dám xác định, là bọn chúng.” Giọng Đường Dật đặc biệt kiên định, chuyện như vậy ở Tuyết Lang cũng truyền vô cùng kỳ diệu, đều báo đốm này đặc biệt nghe lời Thành, tình cảm với Thành cũng rất tốt, rất thân cận.

      Nếu phải từng thân cận với con người, hôm nay Phó Sủng nhất định là con mồi tới bên miệng, sao lại còn cứu ?

      Phó Sủng mím môi, khẽ gật đầu, phải cảm ơn họ, cả ơn hai con báo đốm này rồi, mặc dù bây giờ suy nghĩ vẫn rất sựm cứ vùi trong ngực Đường Dật như vậy, Phó Sủng khẽ nhắm mắt lại, được phép sợ, ngày này khó có thể thay đổi, bao lâu ngủ mất rồi.

      Đường Dật ôm Phó Sủng, chút cũng dám chợp mắt, trong lòng cũng bị dọa sợ .

      Sáng sớm hôm sau, lúc Phó Sủng mở mắt ra, Đường Dật thức dậy, lấy cơm từ phòng ăn tới đây, cầm quần áo cho mình ở bên cạnh, Phó Sủng nằm giường nhìn Đường Dật: “Tại sao gọi em, hôm nay lại huấn luyện rồi.”

      Hôm qua gây họa, hôm nay lại huấn luyện, lần đầu tiên Phó Sủng có cảm giác áy náy, rất thêm phiền cho Đường Dật, huống chi diễn tập ngày càng gần, mình đúng là kẻ phá hoại.

      “Nghỉ ngơi , bị sợ ít, lát nữa nah dẫn em phòng y tếm để tiểu Lôi xem.” Đường Dật thấy Phó Sủng tỉnh, tới giúp đỡ mặc quần áo, Phó Sủng cứ tùy Đường Dật hầu hạ như vậy, khóe miệng nhếch lên cười trong nháy mắt: “Còn gặp bác sỹ, nghiêm trọng như vậy?’’

      nhóc tim phổi, hôm qua bị dọa sợ, nhưng ngủ giấc chuyện gì cũng có, cũng đâu phải bị hù dọa lớn đúng ? Dù sao người có chuyện gì rồi, sống khở mạnh, còn có thể gặp Đường Dật, còn có thể hít thở khí mới mẻ.

      “Tư tưởng hơi lớn nhỉ, đảo mắt có việc gì rồi hả?” Đường Dật tức giận, khẽ gõ đầu Phó Sủng, “Em chuyện lớn như vậy, em quay đầu quên mất như lời sao nhóc?”

      Ngược lại hy vọng Phó Sủng nhớ chút, về sau đừng làm loạn nữa, lần sau chừng nhóc này còn bị dọa sợ, sợ điễng cả người.

      Phó Sủng cười khanh khách, vuốt mặt Đường Dật:

      “Gặp bác sỹ miễn, đợi có cơ hội, em gọi họ mang theo em đến gặp báo đốm, cảm kích ơn cứu mạng của bọn chúng mới đúng.”
      Last edited by a moderator: 22/6/16
      tú cầu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68:

      Trước kia Thành từng nuôi rắn, từng nuôi thằn lằn, người trong nhà đều nên nuôi những con vật khó cọi như này, nhưng rốt cuộc hết cách với , những con rắn và thằn lằn kia, cũng từng xem, đều cảm thấy rất đáng sợ.

      Nhưng khi Thành cầm rắn đến trước mặt , lộ ra cười: “Động vật cũng giống người, cũng có tình cảm, em hiểu được cảm ơn, bọn nó cũng hiểu được.”

      Từ khi đó lập tức nhớ lời này, báo đốm hôm nay là cơ duyên trùng hợp, còn cố ý cứu giúp, cái này đều quan trọng, nên tự mình cảm ơn chúng, dù sao cái mạng này là nhặt được.

      thấy vẫn nên miễn .” Đường Dật ôm Phó Sủng ra khỏi chăn, đưa đến toilet, tiếp tục : “Chuyện em gây ra nếu truyền đến tai ông cụ, nhà họ Phó lật trời rồi, ông cụ và ông nội đánh chết .”

      Chuyện lớn như vậy gạt cũng kịp, sao có thể khiên người trong nhà biết, cũng phải sợ bị đánh, ông nội và ông cụ lớn tuổi cho dù biết Phó Sủng có chuyện gì, nhưng trong lòng nghĩ cũng sợ suốt ngày phải lo âu cho an toàn của nhóc này.

      Phó Sủng nghe xong lời này, trong nháy mắt tỉnh ngộ lại, cắn rang với Phó Sủng: “Đúng, cũng thể để ông nội biết, nếu tới đơn vị bóp chết em, còn bắt em nhốt lại.”

      Hơi quên bản thân mình làm ác, chuyện như vậy phải gạt ông cụ mới đúng.

      Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, xoay người thuận tay xếp chăn mềm thành khối đậu hũ, vuông vuông thẳng tắp chỉnh tề, lại dọn dẹp những đồ vật khác cho Phó Sủng, Phó Sủng rửa mặt xong, tới ăn bữa sang.

      làm việc , em tự mình sân huấn luyện cũng được.” Phó Sủng ăn đến miếng bánh bao cuối cùng, với Đường Dật, Đường Dật rất bận, bản thân yên ổn cũng thể để quay quanh mình, bị người xấu.

      Đường Dật từ giữa nhà ra ngoài, đứng trước mặt Phó Sủng, nhìn Phó Sủng khẽ nhíu mày: “ xem chút hả? Hôm qua hù sợ .”

      Ngày hôm qua bị sợ đến mặt trắng như tờ giấy, Đường Dật vẫn yên lòng nhóc này, xảy ra chuyện, kham nổi.

      có chuyện gì, có chuyện gì, xem, phải em tốt vô cùng, ăn được ngủ được.” Phó Sủng cười ngọt ngào với Đường Dật, hù dọa là bị sợ, nhưng qua rồi có chuyện gì nữa, dù sao vẫn sống tốt, còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm nay.

      Đường Dật nhìn Phó Sủng vui mừng nhiệt tình, cũng cảm thấy nhóc này vô tâm, giống như con nít, đứa bé khóc xong rồi quên, ra như vậy cũng có gì tốt, tối thiểu sống ung dung tự tại, cần chịu nhiều gò bó, thích Phó Sủng nhất cũng ở điểm này.

      “Vậy được, em ăn xong rồi để đồ đó, sân huấn luyện thôi.” Đường Dật đưa tay sờ đầu Phó Sủng, thở dài, “ làm việc, diễn tập sắp tới, gần đây việc nhiều.”

      xong Đường Dật đưa tay chỉnh nón lính, xoay người rời khỏi nhà Phó Sủng, phòng là việc.

      Phó Sủng ăn no, cũng thỏa mãn rồi, cầm hộp cơm rửa qua, dọn dẹp chút rồi cũng sân huấn luyện, rời khỏi khu nhà người than, trong rừng cây, vừa sải bước vừa ngân nga dân ca.

      “Phó Sủng!” Khi Phó Sủng sắp tới ký túc xá, tiếng gọi, Phó Sủng dừng bbuowcss lại, quay đầu thấy Trọng Túc Dương đứng đo ngoắc mình.

      hai lời, Phó Sủng lập tức chạy tới trước mặt Trọng Túc Dương, đứng lại đó, bộp chào kiểu lính theo tiêu chuẩn: “Chào chính ủy!”

      Trọng Túc Dương cứ quan sát Phó Sủng như vậy, hơi ân cần hỏi han: “ có chuyện gì chứ?”

      Hôm qua nghe lúc nhóc này được cõng về, bị sợ đến hồn cũng mất, những người tham gia cứu viện cũng , thường ngày nhìn nhóc này có chuyện gì, cảnh tượng ngày hôm qua đoán chừng khiến sợ hãi.

      có chuyện gì, tốt vô cùng.” Phó Sủng nở nụ cười lưu manh với Trọng Túc Dương, bên trong đại đội ai cũng sợ Trọng Túc Dương, ngay cả Đường Dật cũng phải nhường mấy phần, nhưng riêng Phó Sủng, chút cũng sợ.

      Trọng Túc Dương hơi tin khẽ gật đầu, ngược lại nghiêm mặt, dạy dỗ Phó Sủng có bộ mặt phớt tỉnh: “Con nhóc chết tiệt kia, có chuyện gì chạy ra sau núi, gan nhỉ? Biết rất nguy hiểm ? chút quan niệm kỷ luật cũng có!”

      là chính ủy, có số việc vẫn cần phải nghiêm túc khuyên bảo nhóc này, dù sao trước mắt nhóc này là người của đại đội Tuyết Lang, hơn nữa sau khi biết Phó Sủng là cháu ông cụ Phó càng thêm sợ hết hồn, nếu xảy ra chuyện, phải ông cụ đến đơn vị làn lượt đánh chết bọn họ?”

      “Về sau em dám nữa, hơn nữa em cũng biết có sói.” Phó Sủng cúi đầu, chắp tay sau lung, chân ngừng di di mặt đất, dù sao sai là , đuối lý cũng là , Trọng Túc Dương mắng là đúng.

      Trọng Túc Dương tức giận ít, đưa tay dí dí trán Phó Sủng, cắn rang nghiến lợi: “Còn xạo? biết có sói nên em chạy ra sau núi? Viết bản kiểm điểm ấn tượng khắc sâu cho . viết xong, viết lại lần nữa.”

      chơi như vậy chứ?” Phó Sủng ngẩng đầu, ngước mắt nhìn Trọng Túc Dương: “Em thừa nhận sai lầm, ngài nên tha thứ lần sao?”

      phải mình sai rồi sao? còn chưa từng khách khí như vậy với ông nội, vốn tưởng rằng Trọng Túc Dương an ủi mình vài câu, điểm này cũng tốt, còn phạt viết kiểm điể, cầm cọng long gà giả làm lệnh tiễn.

      Trọng Túc Dương trợn mắt nhìn Phó Sủng, mặt trắng nõn cũng đỏ bừng tức giận: “Thế nào, muốn tạo phản hả? Phạm vào lỗi lớn như vậy, để cho em viết bản kiểm điểm là , bắt em nhốt lại là tệ rồi, trước kia vợ Thẩm Nhược Hằng trèo cây cũng viết kiểm điểm.”

      Nếu phải thấy nhóc này là con , sai lần như vậy phải nhốt lại ba ngày, còn trả treo với .

      phải, đó là vợ ấy, có liên quan gì đến em sao?” Phó Sủng rất nóng nảy, viết bản kiểm điểm, thà chịu phạt cũng nguyện ý viết bản kiểm điểm, “Em với Trọng Túc Dương, hoặc chuyện này thôi , so đo với em, hoặc nhốt em lại , dù sao em cũng viết bản kiểm điể, chữ cũng viết.”

      “Thái độ của em là gì vậy? Chú ý than phận, là chính ủy!” Trọng Túc Dương sững sờ rồi, nhóc này trực tiếp mà uy hiếp , quá coi trời bằng vung.

      “Chính đội trưởng Kiều tới em cũng viết.” Phó Sủng liếc Trọng Túc Dương, xoay người rời , vẫn lưu lại Trọng Túc Dương ngổn ngang trong gió, trước kia cảm giác sao nhóc này lại coi trọng thằng nhóc chết tiệt Đường Dật, hôm nay vừa nhìn, đúng là phải người nhà vào cùng cửa, cùng đức hạnh với Đường Dật.
      Last edited by a moderator: 22/6/16
      tú cầu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69:

      Editor: Puck –

      “Chính ủy, với ngài rồi, vô dụng, ngài còn tin.” Đường Dật vẫn đứng sân thượng xem kịch vui gào lên với Trọng Túc Dương, Trọng Túc Dương chuyện này đặc biệt nghiêm trọng, để Phó Sủng viết bản kiểm điểm.

      ta dám để Phó Sủng viết bản kiểm điểm, với Trọng Túc Dương rồi, để , chịu, ăn bế môn canh * , cũng hỏi thăm chút, Phó Sủng nghiệt kia, ai cũng chọc nổi, Trọng Túc Dương cũng ngoại lệ.

      (*) bế môn canh: từ chối cho khách vào nhà.

      Trọng Túc Dương nhìn Đường Dật cười hả hê, hận thể lên xé rách mặt cậu ta, quát Đường Dật: “Thằng nhóc chết tiệt, cậu rất rảnh rỗi hả, mang lính huấn luyện, lấy tiền lương đúng ?”

      Vẻ mặt Đường Dật sao cả, cười lạnh tiếng, quay lại phòng làm việc tiếp tục làm việc.

      Phó Sủng cũng trở về sân huấn luyện, thiếu được bị lính cũ giễu cợt phen, nhưng nghe kinh nghiệm của Phó Sủng vẫn cảm thấy rất tưởng tượng nổi, sau khi biết Phó Sủng là em họ Thành, càng cảm thấy trong cuộc sống này nhiều chuyện quá khéo, quá trùng hợp rồi.

      Đường Dật làm tài liệu, Kiều Chí Vĩ nhiều việc, nhưng công việc của còn nhiều hơn Kiều Chí Vĩ, Trọng Túc Dương có cách nào, Phó Sủng muốn viết bản kiểm điểm, cuối cùng vẫn là Đường Dật làm thay, quen với nhóc này rồi, viết chắc chắn viết.

      Đó là chính ủy, dù thế nào cũng thể khiến Trọng Túc Dương khó chịu, Phó Sủng bắt bẻ việc Đường Dật viết kiểm điểm, khẽ nhíu mày: “ phải em chỉ leo núi thôi sao? Viết vậy cũng hơi quá đáng? em có tư tưởng giác ngộ, có kỷ luật.”

      giống như mười tội nặng nhất, lập tức kéo ra ngoài bắn chết cũng quá, cũng là người bị hại mà? Sao lại thể tranh thủ chút đồng tình…?

      nghe Trọng Túc Dương sao? Ấn tượng khắc sâu, viết lần nữa.” Đường Dật đưa tay giật lấy bản kiểm điểm trong tay Phó Sủng, “ hài lòng tự mình viết , da mặt dày như thế, nhốt lại muốn nhốt, kiểm điểm muốn viết, viết cho em còn tốt chán.”

      Bản kiểm điểm của đều do Tiểu Hải viết thay, chỉ có điều sau lần dạy dỗ trước, dám để cho Tiểu Hải viết, thằng nhóc chết tiết đó quá thà, có gì viết nấy, đầu óc biết thay đổi.

      phải, viết như vậy, em rất bực tức?” Phó Sủng trả lại Đường Dật, uất ức bĩu môi, “Lúc đầu em vào đó phải định hái quả dại cho sao? giúp em viết bản kiểm điểm nên sao? Em thiếu chút nữa mạng cũng mất, em chơi, về nhà!”

      Khi Phó Sủng nóng nảy lên mặc kệ, xoay người kéo va li hành lý, thu dọn đồ đạc, Đường Dật buồn bực, đây chính là đứa bé, vội vàng ném bản kiểm điểm tay, thuận tay kéo Phó Sủng, nở nụ cười với nhóc này: “ sai rồi, nên viết, thủ trưởng đừng tức giận .”

      “Buông em ra, em muốn về nhà, nếu phải đưa em đến đơn vị, em có thê xảy ra chuyện sao?” Phó Sủng thuận tay đẩy Đường Dật, nếu phải tới đơn vị này, đặc biệt nhàm chán, có thể ra sau núi hái trái cây sao? ra sau núi, cũng chạm trán sói núi.

      Đường Dật kéo Phó Sủng, thuận tay đè Phó Sủng xuống giường, cái trán đè lên trán Phó Sủng: “Được rồi, biết em uất ức, nhưng em phải suy nghĩ chút, em là quân nhân, phạm sai lầm phải viết bản kiểm điểm, Trọng Túc Dương che chở em sao, đổi lại là người khác, cũng dễ dàng vượt qua kiểm tra như vậy.”

      Trọng Túc Dương vẫn hơi thiên vị Phó Sủng, bằng chuyện như vậy cần phải nhốt lại, sao chỉ có thể viết bản kiểm điểm nhàng như vậy.

      Phó Sủng nhìn Đường Dật, thêm gì, náo loạn náo loạn, được nước làm tới rồi, điểm này ràng, thấy Phó Sủng cáu kỉnh nữa, khóe miệng Đường Dật khẽ nhếch lên, có lúc đặc biệt thích nhóc này.

      Tốt nhất bạn nên phân tích lý với ấy, ấy vẫn có thể nghe lọt, cũng phải có thuốc nào cứu được nữa.

      Lúc nộp bản kiểm điểm cho Trọng Túc Dương, Phó Sủng nịnh nọt, lừa Trọng Túc Dương đặc biệt vui vẻ, chuyện như vậy lập tức xong, bản kiểm điểm cũng cần viết lại lần nữa.

      Chuyện như vậy của Phó Sủng cũng coi như rơi xuống, ngày cứ nhanh chậm trôi qua, huấn luyện trước sau như , chỉ có điều Đường Dật càng thêm bận rộn rồi, huấn luyện càng ngày càng hà khắc, có lúc Phó Sủng cảm giác mình cắn rang liều chết chịu đựng.

      Ngày diễn tập tới gần, Đường Dật cũng sợ cảm xúc của Phó Sủng trở về thị trấn chuyến, do thời gian quá gấp, Phó Sủng tháng về, vẫn luôn huấn luyện bên trong đại đội, hôm nay biết Thành trở lại, khiến Phó Sủng cao hứng đến hỏng rồi.

      Kể từ khi Từ Diêu mang lính , Thành hoafn toàn ở nước ngoài chính là ở đơn vị với Từ Diêu, cơ hội gặp Thành của đặc biệt ít.

      Thành vĩnh viễn để ý Từ Diêu như vậy, thay vì được Nhược Sơ bỏ qua, bằng duyên phận chân chính đợi chính là Từ Diêu.

      Sáng sớm, Phó Sủng khó có được dậy đặc biệt sớm, lục tung tủ quần áo rồi, lật quần áo, ném tooàn bộ từng chiếc lên giường, Đường Dật nhìn càn quét hang hái, vẻ mặt thất bại: “Bà à, em gặp họ em, em xem mắt hả?”

      Mặc đồ lính là được rồi? Còn phải ăn mặc long trọng? Cũng phải gặp nguời cũ.

      “Đường Dật, em có thể gặp họ rồi.” Phó Sủng cười khanh khách với Đường Dật, “Em phải mặc đẹp, nếu nhìn rất có mặt mũi?”

      Giữa Thành và Phó Mặc, thích Thành hơn chút, tính tình Thành tốt, lại đặc biệt cưng chiều phụ nữa, giống như mấy thằng nhóc nhà họ Thẩm, coi phụ nữa như con trong nhà mà nuôi dưỡng.

      đặc biệt hoài nghi, em phải là em của Phó Mặc mà là em của Thành, mỗi lần nhìn thấy ta đều kích động như vậy.”

      Đường Dật bất đắc dĩ giúp Phó Sủng dọn dẹp cục diện rối rắm, trước kia Phó Sủng gặp Thành cũng kích động như vậy, từ trường họ ra bắt đầu lẩm bẩm.

      Phó Sủng khó khăn mới tìm được bô quần áo, áo sơ mi vải chiffon màu trắng, kết hợp với quần da màu đen, giày đinh tán, chín chắn lại thời thượng.

      Vừa sửa sang lại quần áo, Phó Sủng vừa với Đường Dật: “Phó Mặc trừ dữ với em chính là chê bai, còn cho em thương với , giống Thành chẳng những cho em tiền, còn nuông chiều em, muốn gì cho cái đó.”

      Vẫn còn với , Đường Dật có lỗi, xứng đôi, chủ yếu khi đó Thành cảm thấy cũng chỉ có Đường Dật có thể trị được Phó Sủng, người khác làm được, nhưng Phó Mặc vẫn với Phó Sủng, Đường Dật phải người tốt gì, điểm này Phó Sủng nhớ đặc biệt ràng.
      Last edited by a moderator: 22/6/16
      tú cầu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70

      Lúc đó đặc biệt si mê Đường Dật, nào cho phép người khác xấu Đường Dật dù chỉ chút, càng để cho Phó Mặc , Phó Mặc càng đắc chí, Phó Sủng cũng mang thù luôn.

      Vào trong đổi quần áo rồi ra, Phó Sủng quay vòng trước mặt Đường Dật, cười : “Như thế nào, bộ này có đẹp ?”

      giống các khác trong vòng luẩn quẩn, người khác đều thích ăn mặc kiểu phụ nữ trưởng thành, cao quý trang nhã, thích quần áo tùy tiện, đây cũng là chỗ Phó Sủng khác người khác, cho nên đâu đều là nhóc chói mắt.

      “Đẹp, em đẹp như vậy, mặc cái gì cũng dễ nhìn.” Đường Dật dọn dẹp xong mấy thứ, thuận tay ôm Phó Sủng, “Được rồi, đừng trì hoãn thời gian, khó khăn mới có ngày nghỉ chủ nhật cho em.”

      Ôm Phó Sủng ra khỏi phòng, đóng cửa, vừa định rời , An An vợ Kiều Chí Vĩ vừa đúng lúc mở cửa ra ngoài, nhìn thấy hai người hơi kinh ngạc.

      “Hai người cũng quá liều lĩnh, dù ai ở đại đội đặc chủng cũng tự mãn như vậy.” An An vẻ mặt mập mờ nhìn hai người, cũng biết thu liễm chút, Trọng Túc Dương đâu rồi, đường tình cảm nhiều nhấp nhô, hễ là người nào trong đại đội ân ái bị cậu ta nhìn thấy đó chính là phê bình trận, hai nguoiwf này còn sợ chết.

      Phó Sủng nhảy khỏi người Đường Dật, cuoiwf nhìn An An: “Xin chào chị dâu.”

      Ở trong đại viện ai cũng công nhận An An là tốt, người nào thấy cũng khen câu, ngờ tiện nghi cho Kiều Phi.

      “Được, rốt cuộc trưởng thành.” An An cưng chiều vuốt tóc Phó Sủng, “Được rồi, hai ngời chơi , chị nhà ăn lấy cơm.” Cuối cùng tu thành chính quả, trước kia ở trong đại viện, hai ngời này náo loạn quá dữ, ai biết.

      “Tạm biệt chị dâu!” Phó Sủng cười ngọt ngào, rất ít than cận với các khác, chính là Nhược Sơ và Ôn Uyển cũng thể nào lui tới, cũng phải cao ngạo, chẳng qua luôn cảm thấy tính tình thua xa.

      Ông cụ còn luôn so sánh với các ấy ,cứ như vậy càng thích than cận với họ.

      “Được rồi, chúng ta cũng thôi.” Đường Dật nhìn Phó Sủng, ôm Phó Sủng rời , xuống khu nhà, lên xe, Đường Dật cho xe chạy mang theo Phó Sủng rời khỏi đơn vị, thẳng tới thị trấn.

      Trong xe để nhạc vui vẻ, tình cảm mãnh liệt tương tự như thích, Avril Lavigne hát “Here’s to never growing up.”

      Singing Radiohead at the top of our lungs

      Hát nhạc của Radiohead ở ngưỡng cao nhất của phổi

      With the boom box blaring as we’re falling in love

      Với cassette xách tay vang dội khi ta

      I got a bottle of whatever, but it’s getting us drunk

      Tớ có chai chứa gì cũng được, nhưng nó làm bọn mình say sưa

      Singing here’s to never growing up

      Ngân nga bài ca “ bao giờ lớn lên là đây”

      Call up all our friends

      Hãy gọi hết lũ bạn tụi mình

      Go hard this weekend

      Chơi tới bến cuối tuần này

      For no damn reason, I don’t think we’ll ever change

      vì lý do chết tiệt gì hết, tớ nghĩ tụi mình thay đổi

      Meet you at the spot, haft past ten o’clock

      Gặp cậu ở chỗ hẹn nhé, mời giờ rưỡi

      We don’t ever stop, and we’re never gonna change

      Tụi mình đời nào dừng lại, và tụi mình bao giờ thay đổi

      Say, won’t you say forever stay

      , sao cậu “Ở mãi thế này”

      If you stay forever hey

      Nếu cậu sống mãi mãi

      We can stay forever young

      Bọn mình có thể sống trẻ mãi mãi

      Đường Dật nghe lời bài hát tiếng này, khóe môi nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ: “Đồng chí Phó Sủng, sao em lại thích những bài hát như thế này?”

      Nghe đều là những lời bài hát gì đâu? Lãng phí thanh xuân, lãng phí sinh mạng, chỉ biết mở party, chỉ có điều như từng , đứa trẻ nước ngoài đều thích nhịp điệu sống như này, bọn họ cũng đặc biệt mãnh liệt.

      già rồi, biết thưởng thức, em cảm thấy vô cùng tốt, tối hôm nay phải mặc sức ăn chời.” Phó Sủng nghe bài hát, vui sướng hát theo, Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, lát nữa nhìn thấy nhóm Thành, chừng điên khùng thees nào.

      Xe lái rất nhanh, Đường Dật cũng vì tiết kiệm thời gian cho Phó Sủng để nhóc này ra ngoài chơi lâu chút, vui vui vẻ vẻ buông lỏng lần, tính mạng quan trọng, nhưng cũng càng cần đam mê.

      Sắc trời đen dần, chạy xe mấy giờ, hai người đến thị trấn, mới vừa rồi còn trời sao, đảo mắt thấy, Đường Dật thuận tay đánh lái vào khu đèn neon, thành thị tràn đầy phức tạp.

      Cảnh đêm rất đẹp, nhà nhà bật đèn, quảng cáo biển quảng cáo lóe tới lóe lui, Phó Sủng quay đầu, đặc biệt buồn bã nhìn Đường Dật: “, cuối cùng em vào thành rồi, lòng quá chua xót.”

      Đường Dật lập tức nhìn được cuời lên, cười cười nhưng cũng đau lòng, đại đội đặc chủng cách nào so sánh được với thành thị phồn hoa, ban đêm ở đó ngoại trừ sao, cái gì cũng nhìn thấy, , giống ở nơi này, làm cho nguoiwf ta cảm thấy máu đều sôi trào.

      Lái xe đến chỗ hội sở hẹn với Thành, Đường Dật nhìn Phó Sủng, đánh tay lái: “ họ em hội sở của ta hả?”

      “Đúng, là hội sở của ấy.” Phó Sủng cời ngọt ngào với Đường Dật, nhìn ra được bây giờ nhóc này đặc biệt hưng phấn, “Phòng khác quý cao cấp có hẹn trước, họ em xa hoa?”

      Đường Dật đáp tiếng: “Được, hôm nay cũng theo dính chút thơm lây.”

      Hội sở của Thành là nơi tụ họp giới quyền quý, trong phòng chỉ có bạn ngờ tới, có chuyện nó phục vụ tới, cho nên hạng ngạch buôn bán hàng năm cũng tương đối khổng lồ.

      Phòng khách quý hàng năm đều kín chỗ, nếu đặt trước, sắp xếp được.
      Last edited by a moderator: 22/6/16
      tú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :