1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái - TRÙNG TIỂU BIỂN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      GIAN TÌNH GIƯỜNG BỆNH

      EDITOR: DOCKE

      Nhìn thấy ánh mắt của đại thần, ta nghĩ. Có phải vui rồi . Nhưng chưa bao giờ để cho người khác nhận ra vui, cho nên ta cũng thể xác định được.

      lại chuyện hôm bị đụng xe, chính là sáng hôm có tiết dự giảng. Liên tục mấy ngày liền, bầu trời u, sấm sét ngừng, thỉnh thoảng còn bí mật xẹt ra chớp lửa.

      học gặp phải mầm tai vạ, giáo viên tất nhiên bỏ qua cho ta. Rơi vào đường cùng, ta đành phải thấy chết sờn, theo về văn phòng.

      Vừa đến văn phòng ta đúc kết được quyết định. vừa mở miệng ta nhào đến ôm chân , gào lên rằng ta xin lỗi. Nhưng lúc đó, giáo viên gần như chỉ nhìn ta chứ tiếng nào, mực điều chỉnh hô hấp.

      Ta nhìn chằm chằm vào môi . Hai mắt nhìn ta. Cả hai đều vận sức chờ phát động, mũi tên căng mình dây.

      Nhưng còn chưa kịp rống lên câu Tương Hiểu Mạn phía sau đột nhiên truyền đến giọng của đại thần, vừa mềm vừa mang theo cung kính, “ Trương.” Chính là giáo viên ngữ văn của ta.

      Ta tin tưởng, ở trong trường học của chúng ta, về đại thần chỉ có năm chữ: ai lại biết.

      giáo thoáng nhìn , hơi thở tắc nghẹn ở cửa miệng đành phải bị ép tiêu tan. Sau đó điều chỉnh lại tâm tình, thoáng mở cánh môi coi như ôn nhu, : “Đình Hiên đó hả, bây giờ bận. Nếu có gì gấp lát nữa hãy tìm .”

      “Ồ, vậy cũng được ạ.” Chỉ thấy đại thần nhàng mỉm cười ——

      “Ầm ầm!” Lúc này, bỗng nhiên tiếng sấm sét vang lên, trường học đột nhiên mất điện. Trong văn phòng lập tức trở lên u.

      Ngay sau đó, ngoài cửa sổ phút chốc nhoáng lên tia chớp, kèm theo tiếng sấm ầm ầm!

      Ánh mắt Trương ràng cũng lóe lên. Nhưng đại thần vẫn bất động như núi, trong tiếng sấm ánh chớp vẫn cười yếu ớt rồi chậm rãi : “Hôm nay có tiết dự giảng của tất cả các lớp. Em muốn thu thập những ý kiến nhận xét của giáo viên dự giảng để làm chủ đề cho hội lần này.”

      Nhắc đến tiết dự giảng này, sắc mặt Trương lập tức u như văn phòng bị mất điện, cực kỳ uất hận mà liếc mắt nhìn ta.

      Sau khắc, đại thần cũng nhìn về phía ta, hơi vẻ bất đắc dĩ, diễn kịch rất tài tình, “Tương Hiểu Mạn?”

      Sở dĩ ta biết diễn kịch, là bởi vì ta luôn nghĩ cái chủ đề của hội mà đại thần đưa ra là rất nhảm nhí.

      Có thể căn bản là đến để tìm ta thôi…

      Trực giác của ta có lúc chuẩn xác vô cùng… Chỉ thấy đại thần quay qua cười với ta, hơi vẻ trêu chọc, “Hôm nay em học trễ phải ?”

      Ta đoán xem làm sao biết được đại thần quay qua giáo – cũng rất nghi hoặc, giải thích: “ ra em cũng đoán được bạn Tương Hiểu Mạn hẳn bị trễ học. Sáng nay lúc em đến trường, ngang qua đường Đông Phong, vừa vặn trông thấy bạn ấy cõng em bé qua đường.”

      Sau đó đại thần nhìn ta. “Em bé đó hình như khóc. Có phải té ngã bị thương rồi hay ? Lúc đó em xe buýt, nên cũng nhìn lắm.”

      Mãi đến lúc này, ta mới hiểu được nguyên nhân đích thực tại sao mình lại học muộn.

      Vì thế cùng với Trương, cả hai đồng thời đều bừng tỉnh đại ngộ.

      Kì thực cũng có chút sợ ——

      “Tất cả đều nhờ vào giáo dục tha thiết của . luôn dạy chúng em phải lấy việc giúp người làm vui, làm việc thiện để lại tên tuổi, ơn nghĩa sâu nặng lời nào cảm tạ hết được!”

      Cho nên! Lúc em bé kia muốn tặng bữa sáng của nó cho ta, ta kiên quyết cự tuyệt!

      Cho nên bây giờ ta vẫn còn đói bụng, ha ~

      Đại thần mặt đổi sắc, tiếp tục tâng bốc ta: “Bạn Tương Hiểu Mạn vẫn luôn là thành viên nòng cốt của Hội Học Sinh chúng em. Hơn nữa tính tình lại tốt, cũng rất thích giúp đỡ mọi người.”

      Mãi đến khi giáo gần như định buông tha cho ta, còn tiếp: “Vậy làm phiền nữa, đợi khi nào tan học em trở lại tìm .” Sau đó mỉm cười cách nho nhã lễ độ, rồi xoay người bỏ .

      vừa rời tiếng nổ lại vang lên “Ầm ầm!”

      Đại thần!

      Nội dung kế tiếp của vở kịch, đương nhiên thể thoát khỏi dự tính của đại thần. giáo quả nhiên chỉ đơn giản giáo huấn ta hai câu, rồi bỏ qua.

      Ra khỏi văn phòng liền trông thấy đại thần đứng tựa nửa người vào tường. Vừa nhìn biết là đợi ta.

      cười khẽ: “Thời tiết thay đổi, em có mang ô ?”

      Đương nhiên lắc đầu.

      có.” thản nhiên mở miệng, “Chiều tan học chờ , cùng nhau về.”

      Ta liền suy đoán: Có phải là vì muốn chạy đến hỏi ta vấn đề này, vừa vặn thấy ta theo Trương về văn phòng, sau đó nghiêm hình tra tấn bạn cùng lớp của ta, biết được ta đích thực bị bắt, cho nên chạy tới cứu ta?

      Đến chiều lúc tan học về, trời lại mưa thêm trận nữa. Nhưng dù sao, thời tiết giông tố thay đổi thất thường, hơn nữa, giờ là đầu tháng ba, đại thần còn phải học bù.

      Ta cảm thấy có thiên thời, vì vậy kiên định, cho đại thần leo cây…

      Nghĩ đến đây, được rồi…

      Nếu như là bởi vì điều này, ta thừa nhận là ta bậy bạ! Nhưng nếu phân tích tình huống cụ thể, cũng phải người ta cố tình vong ân phụ nghĩa đâu…

      Chỉ có điều, nhìn vào đôi mắt , hiểu sao, đột nhiên lại có ý thức nguy hiểm.

      Liên hệ câu hỏi vừa rồi với ánh mắt kia, bây giờ ngẫm lại, nếu như giặm thêm vài phần cấp thiết, chẳng phải giống hệt với triệu chứng của bệnh hay sao…

      A ha! ?

      Ta xua tay. Theo như mẹ ta vẫn : Người nào xui lắm mới nhìn trúng mày. Đại thần nhìn thế nào vẫn là người rất có vận may.

      Đương nhiên, tiểu quái tính, sét cũng đánh trúng , chứng tỏ mạng rất lớn.

      Ta chịu nổi trầm mặc, rốt cuộc nghiêng đầu qua hỏi đại thần: “Sư huynh, nếu bị sét đánh làm sao?”

      Bình thường ta vẫn thường gọi là sư huynh.

      Đại thần cười, ném ngay vấn đề trở về, để lại chút vết tích, “Còn em?”

      “Sao lại thế được!” Ta kinh ngạc, ông trời nhất định nỡ! “Em chính là trợ thủ đắc lực của ông trời mà!”

      “Ừm.” Đại thần cười. “Nếu em là cánh tay trái,” Lại cười tiếp, “ chính là cánh tay phải.” Sau đó còn ra câu trong lòng ta, “Cho nên giống nhau, đều nỡ!”

      Lời này làm mấy bé giường bên kích động. Vốn nhàng lôi quyển “Lần đầu thân mật” ra giả vờ đọc, kết quả “Rẹt~” tiếng, sách bị phanh thây.

      Bà cụ dựa vào cửa kia từng trải qua mưa gió – mấy ngày nay nghe bé cùng phòng ta ra rả ra rả mà vẫn bình tĩnh uống trà, đột nhiên “Phốc~” tiếng, phun nguyên ngụm trà trong miệng, văng đầy vào mặt ông con trai có vẻ như… lo lắng cho tương lai tổ quốc.

      Tay y tá tiêm thuốc bỗng nhiên run lên. “Ai ui~” thím nằm ở góc trong cùng kêu lên thảm thiết.

      Khụ khụ, ta lắc đầu, bình tĩnh, bình tĩnh!

      Các đồng chí, hãy nghe ta . Mọi người cần phải bình tĩnh, có từng nghe chuyện tay trái cùng tay phải nhau hay chưa?

      hề!

      Ta nhún nhún vai, quyết định làm bộ như nghe thấy gì. Lúc này, trái tim ta thể chứa thêm ai khác nữa.

      Đại thần hơi hơi xích lại gần ta, đột nhiên vươn ma trảo về phía ta…

      Này! Ta nhất thời cuống quýt —— đối với hành vi vô lễ này, nên ngăn lại hay là… chờ đợi kịch tính hấp dẫn tiếp theo?

      ngờ, vươn tay ra là vì muốn…nhặt sợi chỉ bám bộ đồng phục bệnh nhân của ta mà thôi.

      Nhưng mà, giữa lúc ta thả lỏng cảnh giác, ngón tay đột nhiên lướt qua gương mặt ta, làm như muốn lên án, da mặt ta mịn. Sau đó nhàng cười, dùng giọng điệu dịu dàng câu: “Mau bình phục nha, tiểu biến thái.”

      Nghe được ba chữ “tiểu biến thái”, ta hơi run lên.

      Run kiểu này, phải là run kiểu kia.

      Con bà nó, ta xong rồi!

      Ta phấn khởi!

      Chờ đến khi ta tháo bó bột, ta khoét lỗ trần phòng học của bọn họ, sau đó nhai đầu của !

      Còn nữa, vì sao…

      Vì sao…

      Vì sao lần này ta nghe thấy gọi ta là biến thái mà ta lại sướng như trước…

      Đại thần rất đúng. Quả nhiên biến thái phải cứ ra miệng là được…

      “Thạch cao có vẻ cứng nhỉ?” đột nhiên hỏi.

      Nhất định là muốn đánh lạc hướng, ta lắc mạnh đầu: “ cứng! Khẳng định là cứng! nên bị bề ngoài của nó đánh lừa!”

      “Ồ, em , còn tưởng nó cứng đấy.” khẽ nhướng mi.

      “Nhìn người nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài!” Ta nghiêm khắc giáo huấn, “ đúng là trông mặt mà bắt hình dong!”

      “Ửm?” Đại thần nheo nheo mắt, mỉm cười, ý bảo nghe thấy.

      “…”

      Ta liền hạ thấp người xuống, “Em đổ mồ hôi trộm, chảy vào trong thạch cao, xảy ra phản ứng hóa học. Hơn nữa, chẳng phải mấy bữa nay trời nổi giông, khí hậu ẩm ướt đó sao!”

      “Em đổ mồ hôi trộm?” tỏ vẻ quan tâm.

      Cả câu dài ngoằng như vậy, lại chọn ra đúng ba chữ như vậy…

      Hơn nữa đại thần, ngài biết ta dối, cứ nhất định lật bài của ta hay sao?

      Ta nhớ hồi ta còn bé hay chạy lung tung. Mẹ ta luôn túm lấy vạt áo ta, luồn tay vào sau áo kiểm tra xem lưng ta có bị đổ mồ hôi hay

      Nhanh chóng cười tủm tỉm, “Em là, ‘Em đổ! Mồ hôi!’ chứ phải ‘Em đổ mồ hôi trộm’…”

      “Cũng đâu có sao, viết lên đó vài chữ.”

      “Em có bút!”

      có.” Rốt cuộc cũng chịu động đậy cái mông.

      “Tiểu thư thạch cao muốn!”

      có hỏi ý kiến nó đâu.”

      làm vậy là hủy dung của nàng.”

      quan tâm.”

      “Nàng có khả năng để ý!” Ôi chao? Chủ ngữ lệch lạc?

      thấy đại thần viết xuống rồi.

      ngờ lại còn là bút lông dầu màu đen. Căn bản là có mưu tính trước!

      Đại thần viết bên trái thạch cao câu: “Waiting for you…”

      Ở bên phải ký tên, rồng bay phượng múa, “Vương Đình Hiên.”

      Chữ rất to, rất to

      Ô ô…

      Đại thần, ta hận ngươi! chừa lại cho ta khoảng trống nào!

      Lúc ra về, đại thần đột nhiên gập thắt lưng cúi sát vào ta : “Lúc nãy em hát bài gì mà ‘la la la la’ cái kia…” hát theo điệu bài “Vong tình thủy*”, giọng hát mềm êm tai, sau đó cười, “Thứ nước đó, cần.”

      “…”

      Oa, sau này ai dám đại thần phải biến thái, ta đánh! ! ! ! ! ! !

      Mỗi ngày ta nằm giường bệnh, vừa mở mắt ra, nhất định nhìn thấy dòng chữ thạch cao.

      Có lúc hai đứa cháu của bà cụ đến thăm bệnh, liền đồng loạt vây quanh chân ta, dùng Hán ngữ ghép vần để đọc waiting for you.

      “w – ai – wai ‘Ngoại’!”

      “t – ing – ting ‘Thính’!”

      “Ph – o – pho ‘Phật’!”

      “Rư (Nhật)…”

      “Rư (Nhật)…”

      “Rư (Nhật)…”

      Ta nghe mà mất cả tự nhiên.

      Sau đó, dưới giảng dạy của bé cùng phòng, đồng loạt đọc.

      “Vương —— ”

      “Đình ——”

      “Hiên ——”



      Ngoại trừ lần đó ra, cả đời ta cũng chưa từng phải vào bệnh viện. Vốn hăng hái bừng bừng, lại bị đại thần khiến cho hứng thú rã rời …

      Chờ đến khi chân ta hơi hơi lành, ta dùng cây gậy mà cha chế tạo bằng những thanh gỗ chặt ra từ đồ gia dụng lén trộm trong nhà, bò lên tầng cao nhất của bệnh viện, bi tráng hát lên:

      “Nhà của ta ở sườn núi hoàng thổ ồ ố ô ~~~

      Nhà của ngươi ở trong nhà vệ sinh công cộng…

      …”

      —————————————————————————————————–

      Ghi chú:

      *Vong tình thủy: ( Lưu Đức Hòa )

      Thời niên thiếu từng theo đuổi mơ mộng

      Con tim chỉ mong được cất cánh bay xa

      đến nơi thiên sơn vạn thủy

      Cất bước ra thể quay trở lại

      Bổng dưng quay đầu thấy tình cảm trôi xa

      Nơi chân trời góc bể thể tự mình quyết định

      Lúc đó mới hiểu được thế nào là hận tình thù

      Hối hận chính là đau đớn tột cùng

      Nếu người chưa từng tan nát cõi lòng

      mãi mãi bao giờ hiểu được nỗi đau trong lòng tôi

      Những giọt lệ trong đôi mắt tôi

      Xin người đừng hỏi nước mắt tôi rơi vì ai

      Hãy để tôi quên tất cả

      Hãy cho tôi ly nước quên tình

      Để đổi lấy đêm rơi lệ**

      Tất cả tấm chân tình này

      Hãy cứ để cho mưa dập gió vùi

      Tình dành trao người thể lại được

      Hãy cho tôi ly nước quên tình

      Để đổi lấy đời đau thương

      Dù cho tôi có uống say

      Dù cho con tim tôi tan vỡ

      Cũng để người thấy tôi rơi lệ nữa

      ** Hai câu này bị Tương Hiểu Mạn chế lại trong chương 4: “A a… Cho ta ly nước tráng dương… Để đêm ta bị liệt dương…”. hát Vương Đình Hiên đến.
      Trâu thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      MÔNG CO DÃN

      EDITOR: DOCKE

      Mấy ngày nay, cái chân bị gãy khôi phục được bảy tám phần.

      Nhìn bề ngoài có lẽ để lại vết sẹo nào.

      Cả đời này, ta chỉ có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng vết sẹo duy nhất. Lúc làm phẫu thuật sinh con, nhờ bác sĩ mổ xong khâu cho ta bông hoa, để đứa con của ta danh xứng với thực: trở thành đứa trẻ được sinh ra từ bông hoa, ây da!

      Vốn dự định cầm thạch cao quay về trường khoe khoang chút. Nhưng dòng chữ của đại thần làm cho ta đành phải từ bỏ ý niệm mà có lẽ, tạo thành cơn chấn động lan khắp cả lớp, thậm chí là toàn trường.

      Nhưng ta lại lo lắng đại thần thỉnh thoảng hứng trí, muốn thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của , cho nên dám quăng .

      ra, nguyên nhân lúc đó chính là, ta phải tiếp tục bảo trì tôn sùng đối với đại thần, nên phải duy trì khoảng cách an toàn.

      Cuộc đời mà, dù sao ta cũng phải tìm chuyện biến thái để làm chứ.

      Cũng là nhất thời cao hứng, ngày quay trở lại trường học, ta dùng vải quấn từ đỉnh đầu đến cằm, giả làm xác ướp, còn vài giọt thuốc đỏ lên mặt. Vốn còn muốn vẽ thêm mấy vết chém nữa, nhưng vẽ vết chém ta lại sợ mình muốn vẽ độc nhãn long, vẽ độc nhãn long xong rồi lại muốn gắn thêm móc sắt vào tay nữa, cho nên đành nhịn xuống.

      Mẹ ta, cơ bản là đá thẳng ta ra khỏi cửa, ta là con nhãi ranh, sao mày bị xe đâm chết luôn cho rồi.

      Đánh là thương, mắng là . Mẹ ta ta, muốn chết được.

      Trở lại phòng học, cả lớp lặng ngắt như tờ.

      Ta hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thong dong ngồi vào vị trí.

      Bạn cùng bàn . “Lớp trưởng thăm bệnh về, cậu chỉ bị thương ở chân thôi mà…”

      Ta vỗ vỗ nó, cười : “Chúng ta phải học cách dùng ánh mắt phát triển để nhìn vật.”

      “Vậy mặt cậu bị sao vậy?”

      “Chẳng sao cả.”

      Bạn cùng bàn tin. Cả lớp, cũng chẳng ai tin.

      Xã hội phát triển, vậy mà năng lực quan sát của con người lại thụt lùi. hay dối mà cũng phân biệt được.

      Sau khi tan học, Quách Tiểu Bảo tới tìm ta, đoán chừng là tới thăm, an ủi ta.

      Nhưng ta vừa ra, liếc mắt nhìn ta cái rồi : “Vẫn chưa chết nhỉ!”

      Ta cười.

      Về phần nguyên nhân tại sao đến thăm ta, ta nghĩ, hẳn là sau khi trầm tư suy nghĩ cặn kẽ, quyết định, chấp nhận làm bạn với ta.

      rằng, thời gian qua ta hờ hững với , thái độ hoàn toàn trái ngược, cho nên rốt cuộc chịu đựng nổi, chủ động tới cửa giáp mặt chuyện.

      Nhưng ra, hôm đó khi nhìn thấy Quách Tiểu Bảo, ta tuyệt nhiên hề bất ngờ.

      Hôm đó, ta vội vàng giúp đại thần xử lý văn kiện, trông thấy Quách Tiểu Bảo ta liền nghĩ. Đây chính là lúc chứng minh thực lực của ta với đại thần. Vì vậy ta đứng lên, mỉm cười với đại thần rồi gọi Quách Tiểu Bảo cùng ra.

      Đại thần nho nhã cười, ngờ lại còn nhàng câu: “Mã đáo thành công.”

      Ngày đó ta mải miết theo Quách Tiểu Bảo, nhưng lại hề mở miệng.

      Xuất phát từ dãy phòng học, qua sân bóng rổ, vòng hết sân bóng lại tiếp tục đến cột cờ. Nhưng cũng có chút vui mừng, miễn cưỡng khôi phục lại bản sắc. Dáng thong dong quen thuộc, đường thẳng tắp.

      Bề ngoài của tự do tự tại, nhưng mơ hồ có thể nhận thấy được hơi căng thẳng.

      Nếu là căng thẳng, còn bằng tự tại.

      số người đường quen biết , tầm mắt đều hẹn mà đều rơi cả người ta. Ta liền nhiệt tình quay đầu lại, dùng ánh mắt như gặp được bạn thân cũ, vẫy tay chào hỏi.

      Khuôn mặt tươi cười dịu dàng.

      Nhưng chúng ta tiếp tục từ ký túc xá về lại cột cờ. Mãi đến khi mặt trời dần xế bóng, mới nhịn nổi nữa, hơi nhíu mày quay qua liếc mắt nhìn ta cái: “Cậu có gì để với tôi sao?”

      “Có chứ.” Lúc đó ta trả lời liền, hề do dự, cười cười : “Tôi rất thất vọng về cậu.”

      “…” chịu nổi, xoay người đứng đối diện với ta, “Cậu thể bình thường chút được sao?”

      Đương nhiên thể. Ta híp mắt cười, nghiêng lại gần nhìn , “Tôi xong rồi, cậu có muốn ?”

      Quách Tiểu Bảo trầm mặc hồi, rồi hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng : “Trước kia, vì sao cậu lại tìm đến tôi?”

      Đại thần từng , biến thái phải hiểu được cách thu mình.

      Vì thế ta cười đến là chân thành, “Bởi vì ngoại hình của cậu đẹp trai hào hiệp phi phàm. Thành tích của cậu ưu tú cầm cờ trước. Dáng người uyển chuyển hàm xúc tựa như hồ nước chiều thu. Nhất là những lúc suy tư, tự nhiên bộc lộ thần sắc cao ngạo chói lọi, thể làm cho tôi điên đảo…”

      nhíu mày, lộ vẻ kiên nhẫn ngắt lời ta, “Mấy điều này… tôi đều biết, điểm đặc biệt nhất của tôi xem.”

      Nghe xong lời này, ta thoáng dừng lại. Trong lòng bỗng bốc cháy lên hừng hực ngọn lửa có tên là chờ mong. Khoé miệng kiềm chế được cong lên. Gấp gáp mở miệng, gần như là khẩn cấp: “Quách Tiểu Bảo, cậu làm bạn với tôi nha!”

      “Ừm.” Vẻ mặt có vài phần tự phụ. “Tôi suy nghĩ.”

      Rất ràng, tại suy nghĩ của có đáp án.

      Ta nhớ là ngày đó, tầm mắt của luôn luôn lơ đãng miết về hướng cột cờ inox đài, dựa theo hình bóng của mình được phản chiếu đó mà vô ý thức điều chỉnh lại tư thế.

      Sau đó, ta cười đến là sáng lạn, rèn sắt phải rèn khi còn nóng, mời gia nhập Hội Học Sinh.

      Dù sao Quách Tiểu Bảo, ở trong mắt các giáo viên, cũng là động vật quốc bảo. Thành tích xuất sắc , nhạc mỹ thuật cũng toàn năng. Chỉ có điều, thích đụng chạm với người khác, cho nên cũng tham gia bất kì hoạt động đoàn thể xã hội nào.

      Đợi ta hết, đút hai tay vào túi, tằng hắng mấy tiếng, chậm rãi xoay người, chậm rãi trước, tiếp tục loanh quanh đến sân bóng.

      Ánh chiều tà chiếu xuống thân hình mấy cao to của tạo thành cái bóng dài, có thể là hoàn mỹ. Bóng người dưới ánh tà dương, tạo nên bức tranh tuyệt đẹp. Tiếp theo, phô bày tư thế sở trường với vẻ cực kỳ lơ đãng, mở miệng: “Gia nhập cũng được, nhưng tôi muốn làm chủ tịch.”

      Tất nhiên là chút do dự gật đầu đồng ý, với , “Tôi giúp cậu đạp Vương Đình Hiên xuống!”

      Đương nhiên, đại thần, ta tin chắc ngài ấy dễ dàng bị lật đổ như vậy!

      Tiếp theo nhàng, cũng quay đầu, liếc mắt nhìn ta cái, “Xem ra cậu và vẫn chưa thành đôi.”

      “Ai?” Ta giả ngu.

      cho ta ánh mắt “Trong lòng tự biết”, sau đó trầm tĩnh lại, thoải mái tự nhiên cất bước lại mang theo chút, cực kỳ , hoảng động. Bước giữa trung tạo thành độ cong hoàn mỹ.

      Toàn thân tràn ngập khí tức mê người.

      Tốt tốt, đúng là cảnh đẹp ý vui.

      Ta càng cảm nhận được, mình dâng trào.

      Tiếp theo ta tiến lên, vỗ vai , “Quyết định vậy nha!”

      nhíu nhíu đầu mày, chụp lấy cánh tay ta. “Hẳn cậu phải biết là tôi thích bị người khác chạm vào mà…”

      Ta cười cười, sau đó liền ra tay bất ngờ, nhéo vào mông cái, híp mắt cười, “Rất có cảm giác, ha hả ~”

      kinh ngạc nhìn ta, bất chấp hình tượng. “Cậu! Biến thái!”

      “Hư…” Lúc đó, ta đặt ngón trỏ lên môi, ra vẻ đứng đắn đá lông nheo cái.

      Nhìn thấy hít mạnh, ta mỉm cười dưới ánh tà dương, “Đây là tình bí mật!”

      Ôi… Nhớ lại cảm giác cực kỳ co dãn ngày ấy, tầm mắt ta bất giác hạ xuống ——

      Quách Tiểu Bảo nhất thời toàn thân cảnh giác, đột nhiên che mông bỏ chạy. ngờ lại dám mặc kệ người bạn là ta đây với cái chân bị thương chưa khỏi hẳn…

      Chậc chậc, cái đồ ngụy quân tử vô tình vô nghĩa!

      Sau đó, ta bị giáo viên chủ nhiệm mời lên văn phòng, bắt phải tháo băng.

      Thanh cực lớn, toàn bộ mọi người trong văn phòng đều nhìn .

      việc bất đắc dĩ xảy ra trước mắt, cũng làm gì ta nữa.

      Trở lại lớp học, bạn cùng bàn trừng to mắt nhìn ta. “Mặt cậu sao!” Vẻ mặt thất vọng.

      Ta cười cho qua.

      Tiếp theo lấy cái túi rác mới chồng chất bụi bặm ở cuối lớp, nhét đống vải băng vào, đóng gói đem tặng cho Quách Tiểu Bảo.

      Giữ lại cho dùng khi tự sát.

      Trực giác cho ta biết, ta mau chóng gặp lại tiểu quái. E rằng lúc đó, Quách Tiểu Bảo mắc bệnh tự kỷ mặc cảm, xấu hổ, quẫn đến mức thể chịu, còn thiết sống nữa…

      Quả nhiên, trực giác của ta mạnh mẽ đến mức đáng sợ. học lại bao lâu, ta bất ngờ gặp lại – Nghiêm Tử Tụng.
      Trâu thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      SA MẠC NHIỆT TÌNH
      EDITOR: DOCKE

      ra chỉ có lúc này mà cả sau này, cứ mỗi lần nhìn thấy , ta lại nhịn được cười.

      Cười từ nội tâm cười ra nét mặt, cần nguyên nhân, chỉ cảm thấy rất thư thái.

      Chỉ vì ta nghĩ, vì sao lại có người phản ứng chậm chạp như vậy, tính cách đặc biệt dễ nổi nóng như vậy?

      Nếu có người có thể dễ dàng hấp dẫn tầm nhìn của ngươi, vậy đừng do dự nữa, cứ bước lên làm quen với trước .

      ta rất muốn làm quen với .

      Rốt cuộc đây mới chỉ là lần thứ hai ta nhìn thấy . Nhưng ta lại nghĩ, ở trong lòng Nghiêm Tử Tụng, lần này chỉ như bình thủy tương phùng, nhất định là mặt nước gợn chút sóng, để lại chút ấn tượng nào.

      Ngày đó, vừa học đột nhiên nghe bên dưới dãy phòng học truyền đến giọng hơi khàn khàn, mang theo lượng dày: “Hoàng Vinh, chìa khóa cửa.”

      Gần như tiếng gọi to. ràng thanh phải là rất lớn, nhưng lại đánh thức toàn bộ cảm quan của ta.

      Có lẽ do phòng học của chúng ta ở lầu hai, cho nên nghe đặc biệt ràng. thanh khàn khàn hỗn tạp kia, bỗng biến thành thanh có tiêu chí đặc thù, bất ngờ hấp dẫn ta.

      Ta bất ngờ giật mình cái.

      Mấy bạn ngồi cạnh cửa sổ, thừa lúc giáo viên chú ý, bắt đầu nhìn dáo dác xuống dưới.

      Rất nhanh, ánh mắt kinh ngạc.

      Nhưng ta lại ngồi gần cửa sổ, chỉ có thể tò mò khó chịu.

      Vào thời gian đó, ra ta chưa bao giờ nghe Nghiêm Tử Tụng mở miệng chuyện, nhưng rốt cuộc ta lại tự chủ được, liên hệ thanh này với hình ảnh chàng thiếu niên tỏa ra khí, tản bộ trong mưa ngày nào.

      “Hoàng Vinh…”

      Nghe được thanh kia lần nữa, ta rốt cuộc kìm nén được, phút chốc nhảy đến bên cửa sổ, nhìn xuống.

      Khoảng cách tầng lầu đủ để ta nhìn thấy rất ràng, cũng ràng nghe được tiếng tim mình đập mạnh.

      ra, ta luôn biết nhất định ngày này đến, chúng ta gặp lại, nhưng ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

      A ——

      Quả nhiên là ! !

      mang đôi dép lê, chiếc quần màu cát rộng thùng thình phối hợp với chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm. Hai cúc áo phía trước ngực cài, để lộ xương quai xanh.

      Người cũng cao, áo sơ mi lại có vẻ hơi dài, thùng thình, lụp xụp.

      Đôi mắt hoa đào lưu chuyển câu hồn.

      ra, dù trời điên cuồng trút mưa xối xả vẫn như trước, vẫn có thể mê hoặc lòng người.

      Bác bảo vệ đuổi theo phía sau, được làm như vậy. Nhưng thèm để ý, vừa tiến lên phía trước vừa tiếp tục gọi Hoàng Vinh.

      Bây giờ là giờ học…

      Phụ trợ với tiếng gọi của mảnh an tĩnh đến quỷ dị.

      Gào khóc, ta dâng trào!

      Ta hề do dự, vươn tay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy , “Bên này nè!”

      Sau đó khẽ ngẩng đầu, nhìn lên.

      Nhìn qua rồi!

      Ta cười rạng rỡ.

      hơi nhíu mày, gì. Dáng dấp trưởng thành, nhưng lại mũm mĩm đến mức người ta vừa nhìn thấy lập tức muốn cắn miếng.

      Bảo vệ đuổi đến.

      ngáp cái, quay đầu lại, dừng chút, ra tay bất ngờ – đá vào chân bác bảo vệ cái.

      Bảo vệ đau nhức ôm chỗ đau.

      Sau đó chậm rãi ngửa đầu lên nhìn ta lần nữa, thanh lớn nhưng vẫn ràng như trước, “Hoàng Vinh?”

      Tiếp theo, dường như phân thanh của ta, đưa ra kết luận. “Ngươi phải Hoàng Vinh.”

      chuyện với ta nha!

      Dù chỉ là vài chữ nhưng tự dưng lại khiến ta cảm thấy vô cùng sung sướng, rất muốn hét to lên!

      Nhưng chẳng bao lâu, phía sau bị bóng đen bao phủ.

      Quay đầu lại, giáo viên vật lý của chúng ta lừ mắt, hắng giọng.

      Ôi, ta thầm nhủ, lần này ngươi nhất định phải chờ ta!

      ***

      Ta gấp gáp ôm bụng, nhăn nhó mặt mày, biểu tình đặc biệt mãnh liệt, kêu la: “Ai ~ dza” thanh tươi đẹp, cảm xúc dạt dào, “Sao đột nhiên lại… đau quá chừng?”

      Khuôn mặt thầy vật lý co quắp.

      Ta đợi thầy mở miệng, “Thầy Giang, em muốn WC!”

      “Tương Hiểu Mạn…” Học vật lý cho nên não trái tương đối phát triển, đàn ông chắc hẳn rất lý tính, nên trực tiếp quát rống mà chỉ chậm rãi nhìn ta, điều chỉnh hô hấp, giả cười: “Tôi làm giáo viên bao nhiêu năm nay, học sinh giả vờ thế nào chẳng lẽ tôi nhận ra…”

      Ta quyết định nhanh! Vận khí đan điền, phát công ——

      Tất sát kỹ: mười giây khóc đại pháp!

      Nhưng tình thế lúc này rất nghiêm trọng, may mà công lực của ta thâm hậu, chỉ cần ba giây nặn ra được giọt nước mắt. Sau đó ngẩng đầu lên, vạn phần ủy khuất mà nhìn thầy vật lý, phát ra tiếng nức nở, “Ô…”

      Ta cứ vậy mà ngồi xổm xuống, ôm bụng, tiếp tục ô ô

      Ô ô, em muốn WC!

      WC!

      WC!

      Trong lòng thầm nghĩ. Cái bóng độc của ta, dáng ngồi chồm hổm thế này, bầu khí ủy khuất bi thảm thê lương này, còn quấn chết ngươi sao!

      Ta lại muốn so tài diễn kịch với số người, nhưng phỏng chừng, những người đó chung con đường với ta.

      Ta ấy à, ta muốn thầy giáo dù biết ta giả vờ nhưng vẫn phải thả ta !

      Wow! Ta nhớ lại đại thần từng về cảnh giới cao nhất của biến thái. giờ ta sắp đạt đến rồi ~ ặc ặc ~

      Bởi vì bây giờ, ta vừa nghĩ đến bản thân là lập tức giật cả mình…

      Che mặt ~ ta quá kích động!

      Nhưng thời gian lại lười nhác trôi qua từng giây từng giây

      Ủa, sao có phản ứng gì hết vậy?

      “…” Ta vừa giả vờ nấc tiếng vừa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt thầy. Nghĩ thầm, nhanh lên chứ, tiểu quái sắp bỏ rồi kìa.

      Kết quả, thầy vật lý của chúng ta tiếp tục giảng bài…

      Mấy bạn ngồi phía trước nhìn ta với ánh mắt dị dạng, da mặt mực co giật, mí mắt rũ xuống, duy trì trạng thái Thành Cát Tư Hãn.



      lãng phí cảm xúc.

      Vì vậy ta thôi khóc, kéo lưng quần, len lén rón ra rón rén dịch chuyển ra cửa.

      Các ngươi nhìn thấy ta…

      Các ngươi nhìn thấy ta…

      “Tương Hiểu Mạn…” Thầy vật lý giả cười gọi ta lại, từ cao liếc mắt nhạo báng ta, “Bao tử còn đau nữa hả?”

      “…” Ta đảo tròng mắt, chỉ ra ngoài cửa sổ, “A! UFO!”

      Có lẽ vì quá đột ngột, hoặc là do học vật lý nên phản xạ có điều kiện quá cao.

      Ta trông thấy thầy vật lý chúng ta ràng tình nguyện nhưng đầu vẫn trực tiếp phản xạ, ngó qua ngoài cửa sổ.

      Nhún vai, thầy quá ngốc.

      Sau đó ta vọt thẳng ra khỏi phòng học: Ta tới đây!

      Ta giúp tìm chìa khóa cửa.

      Phải cầm lúc mới trả lại cho !

      Đột nhiên muốn hát lên bài bày tỏ tình cảm ——



      Nhiệt tình của ta, hô!

      Hệt như ngọn lửa, ha!

      Thiêu đốt toàn bộ sa mạc ác liệt ồ ố ô…

      Mặt trời thấy ta, hắc!

      Cũng lẩn trốn ta, rống!

      Nó cũng sợ – – ngọn lửa tình của ta…



      “Chào thầy hiệu trưởng!” đường nhìn thấy hiệu trưởng, tâm tình sung sướng chưa nguôi, ta cười chào hỏi.

      Hiệu trưởng cười vui vẻ. là giờ học mà con bé này sao lại ở đây, nhiệt tình chạy … Chạy! ?

      Thế nhưng, khi ta chạy vội tới tầng trệt của dãy phòng học thấy tiểu quái đâu nữa.

      Ta lại bỏ lỡ lần nữa.

      Ông trời quả nhiên biến thái, người nhà mà cũng đùa giỡn!

      Khó tránh khỏi tiếc nuối.

      Uể oải trở lại phòng học, tan học rồi.

      Bạn ngồi cùng bàn . “Thầy Giang tìm cậu đó.”

      Ta cúi đầu về phía văn phòng, nghe thấy các bạn phía sau hưng phấn cá cược: “Tiếng , Ngữ văn, Số học, lần này là Vật lý… Tiếp theo là ai?”

      Còn có nữa sao? Ta hữu khí vô lực nghĩ, lê từng bước từng bước…

      “Ai…” Trong văn phòng, ta thở dài tiếng, ai oán nhìn thầy vật lý, toàn thân tỏa ra oán niệm…

      Thầy ho khan tiếng, “Rốt cuộc hôm nay em ra ngoài làm gì?”

      “Ai…” Ta cúi đầu, là uể oải.

      Nếu tại thầy, có lẽ ta bỏ lỡ rồi.

      “Em khó chịu?” Thầy Giang nhíu mày.

      Nhưng ta lại có nghe thấy, đột nhiên nhớ ra chuyện gì…

      Ta phải Hoàng Vinh, nhưng Hoàng Vinh chính là Hoàng Vinh!

      sai! Ta tức giận làm gì, ta có thể tìm Hoàng Vinh mà!

      Phải ha! Ta cười!

      “…” Thầy giáo thấy ta chỉ trong nháy mắt mà nét mặt vạn biến, lâu cũng nên lời. Cuối cùng thầy chỉ với ta rằng, vừa nãy thầy nhìn thấy UFO.

      “Bình thường.” Ta cười tủm tỉm, “Thầy à, em cũng có thấy đâu!”

      thực tế, tiếc nuối là khó tránh khỏi, chỉ có điều, chờ mong lại càng sâu.

      Cũng chỉ có đời người khó đoán mới có thể tạo ra hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, hết niềm vui này đến niềm vui khác.
      Trâu thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      TÌM THẤY HOÀNG VINH
      EDITOR: DOCKE

      Họ Hoàng, họ Vương, thậm chí là nickname, tất cả đều bị ta điều tra qua, nhưng vẫn tìm ra người nào phù hợp.

      uổng phí quyết tâm của ta: bất luận là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù có bị ném vào chảo nổ thành bánh dù tạc cũng phải dốc toàn lực làm tốt chuyện này.

      Thế cho nên quyết định lần đầu tiên cúp học, thừa dịp mọi người tập trung học tập mà chạy hỏi thăm.

      Chỉ có điều, dãy phòng học của chúng ta tổng cộng có sáu tầng. Mỗi tầng có tới ba, bốn dãy phòng. Lại thêm phòng giáo vụ, phòng hiệu trưởng, phòng lưu trữ, còn có phòng vệ sinh nam nữ, là nhiều vô số kể.

      Gõ cửa phòng thứ nhất, nho nhã lễ độ hỏi thăm giáo viên, giết bọn trở tay kịp.

      Cũng biết thế nào, cái tên ngồi cạnh cửa sổ như con mèo kia, khóe miệng bỗng nhiên lại cong lên, trưng ra vẻ tươi cười…

      Đại thần.

      bất động thanh sắc mà nhìn ta, vừa trêu tức vừa hứng thú.

      Bán cao! Ta lùi mạnh về sau, “Ba!”, cánh cửa nặng nề bị đóng chặt lại…

      Sau khi đóng cửa lại, ta nhạy cảm nhận thấy, loại cử chỉ này của mình ràng rất khiêu khích.

      Vội vàng đẩy cửa ra lần nữa, vừa vỗ ngực vừa cười cười, cứu vãn: “Ai nha! Vừa rồi gió lớn quá! Làm mình sợ muốn chết ~”

      Ngay cả trời cao cũng rất phối hợp, ban tặng cho ta trận gió to. Cuốn giáo án bục giảng vốn chút sứt mẻ, cũng rất biết điều mà tung bay phất phới…

      Nhưng đại thần lại chịu buông tha cho ta. chậm rãi đứng lên, chẳng cần phải gian nan như lúc ta muốn ra khỏi lớp, tựa như biết chắc giáo viên bọn họ gật đầu. Bắt chuyện hồi, trong lúc giáo viên tươi cười, ngờ lại chậm rãi thẳng ra cửa.

      Ta liều mạng trốn chết.

      Trái lại, đại thần vừa nhìn thấy ta liền lộ vẻ tươi cười đặc biệt có tính sát thương. Ta vừa trốn chết, vừa tưởng nhớ, vừa nỗ lực học tập, kết quả khóe miệng co quắp.

      Nghe thấy đại thần ở phía sau, ho tiếng.

      Ta xuống cầu thang, đành phải dừng lại, cười đến là siêu cấp hàm súc. Sau đó ngẩng đầu nhìn đại thần, chờ tới gần. Đợi khi đến gần, ta : “Ai nha, sư huynh, khéo quá, ngài muốn tiêu hay tiểu vậy?”

      Đại thần liếc mắt nhìn ta cái, sau đó chậm rãi đút hai tay vào túi, đứng trước mặt ta, lại nhếch môi cười khẽ: “Thế nào, muốn cùng sao?”

      “…” Ta chớp mắt mấy cái.

      Ta khinh! Đại thần a, nhìn ra ngài lại có loại tâm nhãn này nha!

      Ta !

      Thấy ta cứ cười lời nào, hơi hơi quê độ, sau đó lướt qua ta, chậm rãi xuống lầu. chưa được hai bước lại dừng lại, nghiêng người chờ ta. Ta đành phải đuổi theo.

      Nghe thấy , “Tìm người à?”

      “Ơ, cần phiền đến sư huynh đâu…” Phiền ngài ha!

      phiền.” nhàng tiếp, “ giúp em là được.”

      “…”

      Ô ô, đại thần, ta hận ngươi. Hận ngươi, hận chết ngươi!

      Muốn đạt được toàn bộ uổng công phi, ta mới có được cảm giác thành tựu!

      Cho nên ta quyết định thuyết phục đại thần thay đổi chủ ý, “Việc đó…”

      “Việc đó…” lại quay đầu nhìn ta, “Là ban ân… cần báo đáp.” cười khẽ.

      Ta quýnh lên, đại thần muốn : ban ơn, ta chớ quên báo đáp…

      “Sư huynh, cần học sao?” Tuy rằng quýnh nhưng ta như cũ, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời. “Lớp chín rất bận rộn mà.” Mau trở về, mau về thôi!

      “Nhìn đống bài đó…” Đại thần quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt cười ám muội, “ bằng ra đây nhìn em…”

      Ớ… Ta làm bộ như biết gì hết, nhất định là đại thần lấy ta làm cái cớ để trốn tránh áp lực, liền thay bằng vẻ mặt lo lắng. “Bài quá khó nên làm được sao?”

      híp mắt nhìn ta. “Em nghĩ sao?”

      Hào quang chói lọi…

      Cắt! Trong ánh hào quang, ta dũng cảm ngẩng đầu. Người đứng đầu khóa có phải là ngươi đâu!

      Nhưng đại thần dường như biết được suy nghĩ trong đầu ta, “Đứng hạng nhất có tính khiêu chiến. Có tính khiêu chiến chính là, bất luận là ai hạng nhất, đạt bao nhiêu điểm, ngươi đều đứng hạng nhì.”

      “…” Ta quang vinh, trầm luân trong ánh hào quang…

      “À, đúng rồi, em biết ?” Đại thần chậm rãi xoay người lại đối mặt với ta.

      “Ửm?” đứng thấp hơn ta hai bậc thang, cho nên, là ta nhìn .

      Thấy , “ vẫn chỉ là phó chủ tịch…”

      Đồng thời cười đến là ôn hoà mà vô hại.





      Ai?! Ta phút chốc phản ứng!

      Gạt người!!

      Nhất định là gạt người!!

      Làm từ trước đến nay ta vẫn cho rằng bản thân là cánh tay thứ hai, kết quả ta chỉ là cánh tay thứ ba! !

      Gào khóc, ta dĩ nhiên dám hoài nghi có khả năng biến thái hay , ta sai rồi!

      Về sau đại thần giúp ta.

      Nhưng mà, việc thường thường là như thế này: Lúc đặc biệt muốn tìm, dù làm thế nào ngươi cũng tìm được .

      Cuối cùng ta tìm được Hoàng Vinh, cho dù có đại thần ra mặt giúp đỡ.

      Điều này làm cho thời điểm ta được kết giao cùng Nghiêm Tử Tụng, kéo dài đến mấy năm sau.

      Ta chỉ có thể tin tưởng đời có loại lực, gọi là bất khả kháng.

      **

      Thời gian giống như đánh rắm, “Phốc ~” tiếng trôi qua.

      Con người là loài động vật rất kỳ diệu. Làm xong những chuyện muốn làm, khiến trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Dần dần quên mất nguyên nhân gây ra chuyện này.

      Bởi vậy, rốt cuộc ta muốn gặp lại Nghiêm Tử Tụng lần nữa.

      Tỉ mỉ nhớ lại đôi mắt hoa đào của , đúng là tặng phẩm trời ban.

      Có người , con trai mà có đôi mắt hoa đào, sóng mắt mê ly là có số đào hoa.

      Tục ngữ có câu, “Đào hoa động, đào hoa động, du phong lãng điệp long quyển phong.” (động đào hoa, động đào hoa, cánh bướm bay lượn chơi đùa cùng gió, gió hóa thành bão táp)

      Đặc biệt là hình ảnh của tiểu quái trong màn mưa, làn mắt thoáng nhìn trước khi bỏ , mông lung tựa trong cơn say, nếu sống trong thời cổ nhất định là kẻ hại nước hại dân.

      Lại nghĩ, trời sinh ra ta mệnh khổ, mỗi ngày đều phải ngăn vận đào hoa của , nấu cơm nấu nước cho . chừng còn phải kiếm tiền nuôi nữa.

      Ừm, nếu ngày nào đó, đưa người đàn bà lắm tiền nhiều của gì sánh được về nhà, ném vào mặt ta mấy nghìn vạn rồi : Tương Hiểu Mạn, cút

      Âu cũng đành! Đến lúc đó, ta lại quyết định diễn thành phim kinh dị, phim tâm lý tình cảm tình ngang trái xướt mướt là được rồi!

      Về phần đại thần…

      Lớn lên quá chính diện, khuôn mặt tươi cười dịu dàng ôn nhuận như ngọc, phong độ phải là nho nhã lễ độ.

      Đàn ông như vậy tạo nên cảm giác rất xa cách, rất áp lực.

      Hơn nữa trực giác cho ta biết. Cho dù ở bên ngoài nuôi hơn mười mấy hai mươi vợ bé, mỗi vợ bé đều giúp giấu diếm đến già, sau đó còn mỉm cười cho ta biết: Tương Hiểu Mạn, là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

      Ôi, như vậy đâu có được.

      ———- *** ———-

      Chẳng bao lâu sau, cha ta làm ăn xuống dốc, sau đó tìm sư phụ học tay nghề rồi lại tiếp tục mở tiệm. Tối nào cũng dùng đôi tay chuyên làm mộc để nhồi bánh bao.

      Về phần ta, hàng ngày đều dùng dao băm thịt thành từng mảnh vụn ~

      Băm thịt mà đặc biệt dụng tâm đặc biệt có cảm tình.

      Cho nên bánh bao nhà ta làm đặc biệt mềm, có mùi hương đặc biệt, mùi vị cũng đặc biệt ngon ~

      Buôn bán cũng tệ.

      Kì thi kế tiếp, đại thần thi đậu vào trường trung học tốt nhất thành phố.

      Lớp bọn họ sau lại tổ chức tiệc chia tay, có mời cả ta.

      biết vì sao, rất nhiều người nhận ra ta. Có người còn : “Tương Hiểu Mạn, yên tâm , giúp em canh chừng Đình Hiên, cho trêu hoa ghẹo nguyệt.”

      Lời đồn đãi chỉ vu trí giả (Lời đồn đãi làm mờ mắt kẻ thông minh.)

      Nhưng rất ràng, tất cả mọi người đều rất ngốc, chưa từng nhận ra: kỳ , ta cùng đại thần phải là đôi.

      được, ta quyết định cần phải giải thích chút! Lúc này, đại thần đột nhiên cầm chai nước ngọt có ga ướp lạnh áp vào gáy ta. Xúc cảm lạnh lẽo nhất thời kích thích cảm quan của ta, lại thấy nhàn nhạt cười : “Đại trí giả ngu* (người thông minh giả ngu)…”

      “…”

      Ô ô, ta hận ngươi, ta hận ngươi!

      Tối hôm đó, chúng ta tạm biệt nhau.

      Đại thần cũng rời .

      Hai bên đều để lại phương thức liên lạc.

      Nhưng ngày trước khi nghỉ hè, có sư huynh quay về trường lấy đồ, đụng phải, bèn bắt chuyện với ta.

      Chẳng biết thế nào đột nhiên lại tới Hoàng Vinh, hỏi ta tìm được người đó chưa.

      Sau đó , Hoàng Vinh học ngay lớp bên cạnh.

      “…” thể nào, tuyệt đối thể nào! ràng là đại thần lấy toàn bộ danh sách học sinh trong hồ sơ đưa hết cho ta rồi mà…



      Gào khóc! Ta chán ghét kẻ nào dám biến thái hơn ta!

      Sau mùa hè đó, xảy ra kiện 9 – 11

      Tháng 10 cùng năm, Mỹ tấn công Afghanistan.

      Ta gói ghém quần áo, dự định vượt trùng dương xa xôi trải nghiệm cuộc đời.

      Nhưng cha ta, từ khi bán bánh bao tầm nhìn trở nên hạn hẹp, con người cũng học theo tính xấu. Ông cản đường ta, hừ tiếng, “Tao cho mày lộ phí.”



      ————————————————————————

      Ghi chú:

      *Đại trí giả ngu: LãoTử viết: Đại trí giả ngu, đại xảo giả vụng, đại hi thanh, đại tượng vô hình.

      Người đại trí, có thể thành đại ngu. Người đại ngu, có thể phản thành đại trí. Ngoài trí mà trong ngu, mới ngu; ngoài ngu mà trong trí, mới trí. Người trí ở bên ngoài, giỏi về kế xảo, quen mượn cớ che…

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      VA CHẠM KỊCH LIỆT
      EDITOR: DOCKE

      Đương nhiên là ta thành công. có lộ phí, ta cũng thể được. Nhưng Tiểu Bảo còn đáng thương hơn ta.

      Quách Tiểu Bảo có thành tích xuất sắc, đủ tư cách được cử đến học ở Thành Cao. Đến lúc đó, cũng có thể học cùng trường với Đại thần.

      người biến thái tự kỷ, thông thường coi ai ra gì. Nhưng đại thần phải là người, cho nên Quách Tiểu Bảo luôn tránh xa đại thần. Cũng hết cách, đây là trường hợp bất khả kháng.

      Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đại thần là đối thủ cạnh tranh quá mạnh. Để bảo trì lòng tự tin cao độ cùng cảm giác vẻ vang của mình, ta quyết định rời xa đại thần, quý trọng sinh mệnh!

      Nhưng ngày trước khi điền vào nguyện vọng, đại thần tới tìm ta. : “Chân thạch cao của em đâu?”

      Hừ hừ, ta biết trước ngươi trở lại tìm nó mà. Có chút đắc ý : “Giữ lại chứ sao, còn cắm hoa nữa!”

      Mẹ ta , dù thế nào cũng phải dùng tiền mới có được, nên lãng phí. Bởi vậy mới lấy nó để làm bình hoa, tuy chỉ dùng để cắm hoa giả.

      “Ừm, đó viết cái gì?”

      Thử ta hả? Hừm, trí nhớ của ta, dù thế nào cũng là sản phẩm miễn kiểm của quốc gia đó nha!

      Tự hào ngẩng cao đầu: “Waiting for you!”

      Đại thần híp mắt, đột nhiên vén tóc ta ra sau tai, mỉm cười dịu dàng: “Vậy, thi cho tốt nha.”

      “…” Ta cứng đơ.

      Híc, ta hận vì mình quá thông minh, vì sao lại hiểu ý tứ của đại thần chứ, muốn : Ta chờ ngươi ở Thành Cao.

      Đại thần, ngươi phải người, phải là người mà. Ngươi là giai cấp bóc lột, đồ địa chủ ác bá, đồ bạo quân.

      Kháng nghị! Kiên quyết kháng nghị!

      Nhưng ngoài mặt, ta lại cười đến ngây thơ xán lạn, nhìn , “Được.”

      Hừ hừ, núi cao hoàng đế xa, gần đây ta thành lập được đội du kích tiểu biến thái. Tuy rằng đội viên chỉ có… mình ta!

      Công tích nho đều dễ dàng gì có được, nhưng dù thế nào cũng phải chiến đấu với tới cùng!

      Đại thần cười: “Nhà em bán bánh bao à.”

      Ta dừng chút, cảnh giác gật đầu. Thời gian trước thuê được cửa hàng, chính thức đổi sang nghề bán bánh bao.

      Khụ, này đại thần, phải là ngài muốn ăn bánh bao trả tiền đấy chứ, khẩn trương.

      “Ừm, vậy sau này, bữa sáng do em phụ trách nha.” Sau đó lại cười ôn hòa, như thể vui đùa: “Mẹ cứ , nếu như chịu ăn sáng bị tuột huyết áp, tính tình tốt.”

      Ta hóa đá trong chớp mắt.

      Sau đó lại vỗ vỗ vào vai ta, “Nhà em bán cái bánh bao giá bao nhiêu?

      “… Năm đồng…”

      nhàng cười, “Đặt hàng số lượng lớn mà, giảm giá chút .”

      Tro cốt ta hóa đá…

      “Chuyện đó…”

      Ta ủy khuất nhìn .

      “Ửm?” Đại thần vốn là như vậy, bộ dáng nhàn nhã như chơi.

      Ta thấp giọng, nho , “Giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn bánh bao Tương Thị, là mẹ em…”

      Đại thần hơi hơi hí mắt. “Khụ, vậy hay là, thu tiền công băm thịt viên của em nhỉ.”

      Ô ô, hận ngươi hận ngươi, lại muốn ta làm công ư!

      ***

      Sau đó, ta cũng thể tránh được, thi đậu vào Thành Cao.

      Mẹ ta mừng rỡ kéo cha ta đến mảnh đất trống, nhảy múa suốt đêm.

      Mẹ ta còn , lăng xê ta lên làm người phát ngôn cho Công ty bánh bao Tương Thị. Lúc đó, ta đứng trước mặt tiền cửa hàng nhà chúng ta, ca hát…



      Bánh bao nhân xá xíu đây!

      Mời đến ăn bánh bao nhân xá xíu mới ra lò đây.

      Mời đến ăn bánh bao nhân xá xíu mới ra lò đây.

      Còn có cả bánh bao nhân thịt heo.

      Bánh bao đậu, bánh bao khoai, muốn loại nào có loại đó đây!



      Ôi… Từ vẫn cho rằng, thi vào đại học mới là cuộc thi quan trọng nhất mà đời người phải đối mặt, là bước ngoặt quan trọng nhất của đời người. Nhưng những lời này, hiển nhiên là thích hợp cho tất cả mọi người.

      Ví dụ như ta đây.

      Bởi vì trong lòng ta hiểu . Khi ta lựa chọn vào học ở Hoa Gia đồng thời, trường trung học và đại học cũng được quyết định. Mặc dù, ra là đại thần giúp ta quyết định…

      Nhưng cũng sao, học ở trường nào đối với ta mà , cho đến bây giờ cũng phải là điều quan trọng nhất.

      Đại thần, chẳng phải có tên là Vương Đình Hiên sao. Lên trung học rồi ta mới phát , các bạn học xung quanh ta bắt đầu có thói quen gọi đại thần là Vương đại tiên.

      Ta nhìn ra được đại thần rất thích, nhưng mọi người vẫn len lén gọi như vậy.

      Sau ta lại biết được, ở Hương Cảng (Hồng Kông) có Hoàng đại tiên* cầu được ước thấy, khiến cho vô số thiện nam tín nữ đổ xô đến quỳ bái ông.

      Bởi vì có lúc đại thần làm cho ta mất hứng, nên ta cũng muốn khiến phải mất hứng ——

      Vương đại tiên! Vương đại tiên! Này, còn nợ em hai năm tiền bánh bao đó nha!

      Nhưng từ khi lên trung học, cuộc sống của chúng ta thuận buồm xuôi gió.

      Sau đó lại có thêm năm vui sướng. Ta và đại thần, lần thứ hai xa cách năm trời.

      Tiếp sau đó, vào học ở ngôi trường đại học mà đại thần chọn.

      Ngày đầu tiên nhập học, ta gặp được tiểu quái.

      Đây đúng là duyên tiền định, chúng ta phải gặp nhau.

      ***

      Ta có cách nào hình dung được nỗi kích động trong lòng mình. lo lắng rất khó hiểu kia, sau vài năm niên thiếu, đến hôm nay cũng trưởng thành.

      Vẫn là đôi mắt hoa đào câu hồn như trước, mà điệu bộ cử chỉ lưu loát triền miên kia, vẫn tương tự như trong trí nhớ của ta, lại có chút khác biệt.

      Còn chưa hết kích động, ngờ đại thần bất thình lình, thần biết quỷ hay, xuất trước mặt ta. đón lấy hành lý trong tay ta, nhàng : “Tiểu biến thái, trưởng thành rồi nhỉ…”

      Lại đảo mắt qua vòng ngực của ta, có chút tiếc hận lắc đầu, “Ban đầu nếu lời của có chút hữu ích em cũng nên phản bội như vậy chứ.”

      Gào khóc! Đúng là khơi dậy nỗi đau nhức, khổ sở nhất trong lòng ta mà!

      từng , bộ ngực của ta có dậy được hay , còn phải chờ quan sát. Nhưng thế cục phát triển mấy lạc quan.

      Ta cũng cẩn thận đá cho cước. : “Ôi, để lại.”

      Nhưng tiếp theo lại cười cười, bổ sung câu, “ ra, viễn cảnh phát triển sau này cần phải kham ưu (lo lắng, chăm lo).”

      Sau đó, bộ ngực của ta vẫn ưu (lo) cho đến giờ…

      Ô ô, vì sao lại phải là ưu của ưu tú cơ chứ!

      Ta trộm liếc mắt nhìn đại thần, làm sao biết được ta ở đây? Đừng với ta là ở đây chờ ta nha. Ta tin, đánh chết cũng tin.

      Hại ta trong lòng quấn quýt yên. ra bây giờ, chuyện mà ta muốn làm nhất, chính là phải làm quen với tiểu quái.

      Được rồi, còn nữa, vậy phải đổi tên thành quái đại nhân!

      Ta yên lòng theo phía sau đại thần, nhưng vẫn luôn quay đầu ra sau nhìn dáo dác. Xung quanh liên tục vang lên tiếng than sợ hãi, ánh mắt kinh diễm dứt.

      Má ơi, đây chính là người chồng mà con thiết tha mơ ước bấy lâu! Trêu hoa ghẹo nguyệt, bất an vu thất! (chỉ đàn bà có chồng còn lẳng lơ, tìm đến người đàn ông khác)

      Ta tin tưởng, ánh mắt ta bây giờ đích thị là ai oán, thân ái triền miên. thế giới này, khoảng cách xa nhất là ta nhìn ngươi mà ngươi lại biết là ta nhìn ngươi…

      Sau đó, ta lại rơi vào trầm mặc.

      Cách biệt bao nhiêu năm nay, vậy mà tâm tình ta vẫn trước sau như – dâng trào…

      cách khác, có lẽ đây chính là loại si tình thể thay đổi cũng chừng.

      Ta cười cười.

      Ta cuối cùng vẫn làm theo thói quen giả ngu. Kẻ trước người sau, vẫn cứ sống khoa trương: Lời khoa trương, động tác khoa trương, biểu tình khoa trương.

      Nhưng ra, đối với tất cả các loại khoa trương tuổi tác của ta là… khoa trương nhất.

      Ta trưởng thành rồi, đến khi bánh kem phải cắm nhiều hơn chục cây nến mẹ ta bắt đầu có thói quen chỉ thắp ngọn nến duy nhất. Bởi vậy, cũng làm cho ta quên mất tiêu tuổi tác của mình.

      Mấy năm nay, cũng bị người nào hỏi han đến.

      Nhưng vào thời gian bị đại thần lợi dụng, ta cũng đồng thời mượn danh nghĩa của , quét dọn ít đào hoa của mình.

      Ba chữ Vương Đình Hiên kia, quả là rất có cao độ, có lúc, thậm chí còn phải ngưỡng mộ nữa.

      Vì vậy, ta độc thân cho đến nay.

      trở lại, đúng là lúc nhìn thấy quái đại nhân, ta có cảm giác tim đập rất nhanh.

      Loại xúc động này, ta muốn bỏ qua.

      Âu cũng là!

      Lập tức phấn chấn tinh thần, hôm nào phải lập đền thờ trinh tiết cho mình mới được!

      Bỗng nghe thấy thanh, “ đẹp trai ?”

      “Ừm, đẹp.” Ta gật đầu, tủm tỉm cười.

      “Hơn cả ?”

      “Hứ.” Khóe miệng khinh thường vung lên, hứ tiếng. Ta nhướng hàng lông mi gầy, khóe mắt xếch lên. Sau đó rung đùi đắc ý, tiện thể quay đầu lại liếc mắt nhìn xem kẻ nào lại biết tự lượng sức mình như vậy ——

      Mắt thấy đại thần vân đạm phong khinh xoa môi, dáng tươi cười ấm áp mà ôn hòa.



      Ôi chao! Đại thần, ngài thành thần thăng tiên rồi mà còn muốn so đo tướng mạo với quái sao? Tục! Quá tục!

      Nhưng lúc này, ta vẫn phe phẩy đầu, cái cổ lệch sang bên, ánh mắt khinh bỉ…



      Ánh mắt ta dường như cương cứng, duy trì góc độ khinh bỉ lớn nhất…

      Á, đại thần, ngài hiểu lầm rồi.

      phải ta khinh bỉ ngài. Có cho ta lá gan to bằng trời ta cũng dám!

      Ngài phải tin tưởng ta, đây tuyệt đối chỉ là loại cách điệu của ánh mắt sùng bái…

      “Ây dza!” Vì vậy, ta liền thuận thế kêu lên tiếng, tay đấm vào sau gáy, trừng to mắt, “ xong rồi!”

      Đại thần bất động thanh sắc, nhìn ta bằng nửa con mắt.

      “Chuột rút!” Ta ra sức tỏ ra mệt nhọc, “Cổ bị chuột rút!”

      “…” Đại thần nhếch môi, “Chuột rút lợi hại thế sao.” Như cười như . “Làm tổn thương luôn thần kinh thị giác của em rồi à.”

      “…” Ánh mắt ta rất chân thành, im lặng là vàng, đồng thời cười nịnh nọt.

      ra cứ như vậy mà đối với thôi, tuyệt cần cố sức, cũng cần phải hao tổn tâm tư.

      Nhưng biết đại thần có đúng là giả ngu với ta hay , chỉ thấy cười cười, “Được rồi, em vừa mới ‘hứ’ là có ý gì?”

      “Say nắng!”

      “Bị chuột rút cứ xoa bóp là được rồi…” lại hí mắt.

      “Chuyện đó…” Đầu tiên ta cười cười, quyết định nhanh, nghiêm túc điều chỉnh khuôn mặt “Hết rồi”. Sau đó nhàng bẻ xoay cổ. Mười ngón tay giao nhau bẻ đốt tay lên xuống, hít thở sâu ——

      “Hừ hừ.” Ta hoàn toàn trở về động tác cùng thần tình lúc nãy, sau đó dựng thẳng ngón tay cái, chỉ ra phía sau, nheo mắt lại, khinh thường , “Với dáng dấp của , làm sao so nổi với sư huynh ngài? Em ghét nhất là nhìn thấy mấy người như , ánh mắt quá câu hồn, sống mũi quá thẳng, cái mông quá căng…”

      “Vậy sao?” giọng hơi khàn khàn, mang theo nam trung đầy từ tính tiêu hồn, đột nhiên cắt ngang lời ta.

      Con bà nó, thấy ta bận lừa đại thần sao!

      Nhưng vừa quay đầu lại ——

      Ta lại quýnh.

      quái đại nhân…

      Khụ, nghe được bao nhiêu rồi?

      Nhưng mà đường nhìn của vẫn chưa rơi người ta, mà cực kỳ tùy ý, nhìn đại thần bằng nửa con mắt.

      Trong khoảng khắc, tia lửa canxi cácbua bắn ra, keng keng rung động.

      Hai người, lãnh đạm tự nhiên, lười nhác tùy ý, nhưng khí áp giữa hai người đều tự động hình thành, vừa vặn kẹp ta vào giữa.

      Bầu khí rất ngưng trọng, rất khẩn trương. Còn ta…

      Tự dưng hưng phấn!

      Có cãi nhau ? Có đánh nhau ?

      Chỉ thấy đại thần nhàng cười, hơi gật đầu, chân mày khẽ nhướng, tỏ vẻ muốn bắt chuyện.

      Mà tiểu quái cảm thấy thú vị bĩu môi, sau đó nhàng nhíu mi, thản nhiên liếc cái, ra vẻ hiểu biết.

      Trong lúc hai người có qua có lại, ta nhìn mà nhiệt huyết dâng trào.

      Chỉ là trước đây vóc dáng tiểu quái chẳng cao hơn ta bao nhiêu, nhưng bây giờ lại chênh lệch quá sức tưởng tượng.

      Cự ly này cùng cấp với độ cao mà ta thường phải ngước lên để nhìn đại thần.

      Rất tốt, thói quen từ nay về sau lo bị sái cổ.

      Nhìn ánh mắt nhìn đại thần, xem ra là chỗ quen biết. Hơn nữa tại bộ dáng nhàng thảnh thơi này, chẳng giống đám sinh viên mới lặn lội đường xa, mệt đến chịu nổi như chúng ta chút nào.

      Cho nên ta to gan đưa ra phán định, tủm tỉm cười chào hỏi câu: “Chào sư huynh!”

      khẽ liếc mắt nhìn ta cái, cũng phản đối cách xưng hô của ta.

      Cũng chẳng có mấy hứng thú với ta, sau đó nhàng nhăn nhíu vùng xung quanh lông mày, chậm rãi ngáp cái.

      tầng hơi nước mờ mờ bao phủ hai tròng mắt , rực rỡ phát sáng…

      Lấp lánh lấp lánh…

      Đây chính là sinh vật lấp lánh trong truyền thuyết a!

      Hàng nút áo của vẫn để hở như trước. Ta có thể thấy hàng xương quai xanh trơn bóng, cùng với trái cấm nhàng trượt lên trượt xuống của … (ực ực, chảy máu cam mất!)

      Ta cười tủm tủm hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh (tên họ) của sư huynh?”

      “Tiểu biến thái.” Đại thần gọi tiếng, kêu đến là nhu tình, mềm mại đến nỗi lông tơ của ta dựng đứng cả lên.

      Ta quay đầu lại cười hùa: “Dạ?”

      nhìn ta với ánh mắt đặc biệt thân thiết. “ nhờ bạn học giúp em xếp hàng đăng ký, mau qua đó .”

      “…” Thế nhưng… Ta tủi thân, còn chưa hỏi được họ tên của mà..

      “Nhanh lên.” Đại thần vẫn duy trì nụ cười ấm áp như làn gió mùa xuân.

      Lòng ta cam, tình ta nguyện hoạt động chân, quay đầu lại trộm liếc nhìn tiểu quái.

      Cánh tay đại thần duỗi ra, đột nhiên ôm lấy vai ta, rất có ham muốn chiếm hữu. Sau đó nhàng gật đầu, mỉm cười với tiểu quái: “Bọn tớ trước nha, Nghiêm Tử Tụng.”

      Nghiêm Tử Tụng!

      Rốt cuộc ta cũng biết được tên !

      Chỉ thấy gãi gãi đầu, vẻ mặt thèm để ý.

      Cũng có đáp lời, chỉ là đột nhiên liếc mắt ngắm nhìn ta, vừa vặn nhìn thấy nụ cười tươi sáng để lộ cả hai hàm răng ngọc của ta.

      liền thoáng quan sát ta phen, ngờ chỉ khắc sau, nghe thấy khinh thường, hừ tiếng đầy mỉm mai, “Tiểu biến thái?”

      Tiếp đó, lắc lư lắc lư, lướt qua ta cùng đại thần.

      Dưới chân, vẫn là đôi dép lê cũ kỹ tàn tạ.

      —————————————————————————————

      Ghi chú:

      Hoàng đại tiên – Wong Tai Sin là vị thần của Trung Quốc, phổ biến ở Kim Hoa và Hồng Kông với sức mạnh chữa bệnh. Tên là Wong Cho Ping, sinh ở tỉnh Chiết Giang. Wong Cho Ping xuất thân nghèo khổ, năm tám tuổi phải chăn cừu. Năm ông mười lăm tuổi, sau khi gặp được vị thần tiên ngọn núi Hoàng Thông ở quê nhà, ông theo đạo giáo. Truyền thuyết kể rằng, bốn mươi năm sau ông thành tiên. Về sau, Wong Tai Sin được gọi là Hoàng Thông đại tiên, hay Hoàng đại tiên theo tên ngọn núi mà ông cư.

      Đền Wong Tai Sin còn được đặt cho trong 18 quận của Hồng Kông

      Hàng ngày, người dân Hồng Kông đổ xô đến ngôi đền Wong Tai Sin để cầu cho sức khỏe và thịnh vượng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :