1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mọi Điều Ta Chưa Nói - Marc Levy

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      MỌI ĐIỀU TA CHƯA
      Marc Levy - Chương 21 - Part 02




      Ông chỉ cho Adam chiếc tràng kỷ.


      - Phải, ngồi xuống đó , cậu vẫn nhận biết được chỗ có thể đặt mông lên hay mất hết cả nơ ron thần kinh khi nhìn thấy tôi rồi?


      Adam vâng lời. thả người đánh phịch lên chiếc gối tựa và trong lúc làm thế, vô tình ngồi lên cái nút của chiếc điều khiển.


      Athony lập tức câm bặt, đôi mắt ông khép lại và ông ngã vật xuống thảm trước mặt Adam, bất động.


      ° ° °


      - đoán là em mang theo bức ảnh nào của cậu ấy đúng ? Stanley hỏi. rất muốn xem cậu ấy trông như thế nào. cứ luyên thuyên thế đấy nhưng ghét thấy em im lặng như thế này.


      - Tại sao?


      - Vì thể đếm được số ý nghĩ lướt qua đầu em.


      Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn vì Gloria Gaynor hát lầm rầm Tôi sống sót trong túi xách của Julia.


      chộp lấy điện thoại di động và chỉ cho Stanley thấy màn hình hiển thị tên Adam. Stanley nhún vai và Julia nhận cuộc gọi. nghe thấy giọng hốt hoảng của vị hôn phu.


      - Giữa hai ta có ít chuyện để , nhất là em, nhưng chuyện đó để sau, bố em vừa bị bất tỉnh.


      - Trong những hoàn cảnh khác có lẽ em thấy chuyện này đáng cười, nhưng vào lúc này trò đùa đấy bất nhã.


      - ở trong nhà em, Julia ạ...


      - làm gì ở nhà em thế, em hẹn tiếng nữa cơ mà? , toàn thân đông cứng lại.


      - Trợ lý của em gọi điện để nhắn với là em muốn đẩy giờ hẹn lên sớm hơn.


      - Trợ lý của em? Trợ lý nào?


      - Chuyện đó giải quyết được gì? báo với em rằng bố em nằm sóng soài dưới đất, bất động ngay giữa phòng khách nhà em, về nhà ngay nhé, gọi xe cấp cứu!


      Stanley giặt bắn mình khi bạn rú lên.


      - Đừng làm thế! Em về ngay đây!


      - Em mất trí rồi hay sao? Julia, lay bố em mãi rồi nhưng vô ích, ông cụ nhúc nhích nữa; gọi 911 ngay bây giờ!


      - Nghe em đây, gọi ai hết, năm phút nữa em có mặt, Julia và đứng dậy.


      - Em ở đâu?


      - Bên kia đường, quán Pastis; em qua đường rồi lên nhà ngay; trong lúc chờ đợi đừng làm gì hết, chớ đụng vào cái gì và nhất là đừng chạm vào ông ấy!


      Stanley nãy giờ hiểu nổi chuyện gì xảy ra ghé tai với bạn rằng lo thanh toán hóa đơn. Trong khi chạy băng qua phòng còn hét lên dặn gọi cho ngay khi đám cháy được dập tắt!


      ° ° °


      leo cầu thang bốn bậc và khi bước vào nhà, liền lập tức trông thấy cơ thể bất động của bố mình thõng thượt ngay giữa phòng khách.


      - Cái điều khiển đâu rồi? hỏi rồi vội vã chạy vào tận nơi.


      - Gì cơ? Adam hỏi, hoàn toàn bối rối.


      - cái hộp , bên có những cái nút ấy, trong trường hợp này chỉ có duy nhất cái nút, cái điều khiển ti vi, vẫn biết cái thứ đó chứ? đáp và nhìn lượt quanh phòng.


      - Bố em bất tỉnh, vậy mà em còn muốn xem ti vi ư? gọi cấp cứu để họ cử hai chiếc xe cứu thương đến.


      - động vào cái gì? Chuyện xảy ra như thế nào? Julia chất vấn trong lúc mở lần lượt từng ngăn kéo .


      - chẳng làm gì đặc biệt cả, trừ việc tranh luận với bố em rằng chúng ta an táng ông từ tuần trước, tóm lại dù thế nào chuyện này cũng khá đặc biệt nhỉ.


      - Để sau hẵng bàn, Adam, tí nữa hẵng đùa, ngay lúc này phải nhanh lên mới được.


      - hề cố tình đùa cợt. Em có định giải thích cho chuyện diễn ra ở đây ? Hay ít ra cũng cho biết sắp tỉnh dậy và phá lên cười mình về cơn ác mộng ngay lúc này phải trải qua...


      - Ban đầu em cũng tự nhủ mình như thế đấy! Rốt cuộc nó biến đâu mới được nhỉ?


      - Nhưng em về cái gì cơ?


      - Về cái điều khiển từ xa của bố em.


      - Lần này gọi đây! Adam chắc và tiến về phía điện thoại gắn tường bếp.


      Hai tay khoanh trước ngực, Julia chắn ngang đường cho qua.


      - Chớ có tiến thêm bước nào và giải thích cho em chính xác chuyện xảy ra thế nào .


      - với em rồi còn gì, Adam nổi cáu, bố em ra mở cửa cho , xin lỗi vì quá sửng sốt khi nhìn thấy ông, ông mời vào nhà, hứa giải thích nghe vì sao ông có mặt ở đây. Sau đó ông ra lệnh cho ngồi và trong lúc ngồi lên tràng kỷ ông ngã vật xuống, còn chưa hết câu.


      - Tràng kỷ! tránh ra, Julia hét lên và xô Adam ngã nhào.


      lật tung từng chiếc gối tựa và thở phào nhõm khi rốt cuộc cũng tìm thấy vật cần.


      - Đúng như nghĩ, em điên mất rồi, Adam gắt gỏng trong khi lồm cồm bò dậy.


      - Cầu xin Thượng Đế, hãy làm thế nào để nó hoạt động , Julia van vỉ, tay với lấy chiếc hộp màu trắng.


      - Julia! Adam hét lên. biết em chơi trò gì , mẹ kiếp!


      - im , tiếp, mắt ngấn nước, em hết sức tránh cho chúng ta những lời cần thiết, hai phút nữa hiểu. Miễn là hiểu, miễn sao nó hoạt động trở lại...


      khẩn nài Thượng Đế bằng cái nhìn hướng ra phía cửa sổ, nhắm mắt lại và nhấn nút chiếc hộp màu trắng.


      - Cậu thấy đấy, Adam thân mến, mọi chuyện phải lúc nào cũng giống như vẻ bề ngoài đâu...., Anthony mở choàng mắt và lên tiếng rồi khưng lại khi thấy Julia đứng giữa phòng khách.


      Ông ho khẽ và đứng dậy trong khi Adam từ từ thả người đánh phịch xuống chiếc ghế bành tay chìa về phía .


      - Ủa, Anthony tiếp, bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? tám giờ rồi cơ à? Bố thấy thời gian trôi qua, ông vừa thêm vừa phủi bụi ống tay áo.


      Julia ném về phía ông cái nhìn nảy lửa.


      - Bố để hai đứa lại với nhau, như thế tốt hơn, ông tiếp với vẻ hết sức bối rối. Hẳn là hai đứa có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe. Hãy lắng nghe cho kỹ những gì Julia sắp với cậu, Adam thân mến ạ, hãy chăm chú hết sức và đừng ngắt lời con bé. Thoạt tiên, cậu thấy hơi khó chấp nhận, nhưng nếu tập trung suy nghĩ, cậu thấy, mọi chuyện sáng . Đấy, đến lúc tôi phải lấy áo khoác và khỏi đây rồi...


      Anthony chụp lấy chiếc áo mưa của Adam treo móc, nhón chân băng qua phòng để lấy lại cây dù bỏ quên gần cửa sổ rồi ra khỏi nhà.


      ° ° °


      Ban đầu, Julia chỉ tay vào chiếc hòm ngự chính giữa phòng khách và cố thử giải thích chuyện khó tin. Đến lượt mình, ngồi xệp xuống tràng kỷ trong khi Adam lại lại.


      - làm gì nếu ở vào vị trí của em?


      - , thậm chí còn hiểu vị trí của mình là ở đâu nữa. Em dối trong suốt tuần lễ, bây giờ em lại muốn tin vào câu chuyện hoang đường này nữa chứ.


      - Adam này, nếu bố bấm chuông cửa nhà ngay sáng hôm sau ngày ông chết, nếu cuộc sống mang đến cho cơ hội sống thêm thời gian nữa cùng ông, sáu ngày để có thể với nhau mọi điều chưa từng dám thú nhận, thăm lại tất cả những kỷ niệm thời thơ ấu, từ chối cơ hội này chăng, chấp nhận chuyến hành trình này ngay cả khi nó nghe chừng rất phi lý chăng?


      - cứ tưởng em ghét bỏ bố mình?


      - Em cũng từng nghĩ như vậy đấy, vậy mà như thấy đấy, giờ em muốn có thêm vài khoảnh khắc với ông. Em khiến ông chỉ về em trong khi còn có biết bao điều em muốn hiểu về ông, về cuộc đời ông. Lần đầu tiên, em có thể nhìn ông với đôi mắt trưởng thành, được giải phóng khỏi hầu hết những ích kỷ của bản thân. Em công nhận bố em có những khiếm khuyết, em cũng vậy thôi, nhưng như thế có nghĩa là em quý ông. Khi quay trở về, em tự nhủ nếu biết chắc ngày nào đó các con em cũng tỏ ra độ lượng như vậy với em, có lẽ em bớt sợ hơn khi đến lượt mình trở thành cha mẹ, có lẽ em cảm thấy xứng đáng được làm mẹ hơn.


      - Em ngây thơ quá đấy. Bố em sắp xếp cuộc đời em từ khi em ra đời; chẳng phải tất cả những lần hiếm hoi nhắc đến ông trước mặt em đều như vậy sao? Nếu chấp nhận tin câu chuyện vô lý này là có , ông ấy thành công theo đuổi công trình của mình ngay cả sau khi chết. Em chia sẻ gì với ông ấy cả, Julia ạ, đó là cỗ máy! Tất cả những gì ông ấy với em đều được thu sẵn. Làm sao em lại rơi vào cái bẫy này cơ chứ? Đó phải là cuộc trò chuyện giữa hai bố con em, mà là lời độc thoại. Chính em, người sáng tạo ra những nhân vật hư cấu, em cho phép bọn trẻ sống với chúng ? Dĩ nhiên là , em chỉ dự đoán những khát khao của chúng, nghĩ ra những câu khiến chúng vui thích, khiến chúng an lòng. Bằng cách của riêng ông, bố em sử dụng cùng chiến thuật đó. Ông ấy điều khiển em, thêm lần nữa. Cái tuần lễ ngắn ngủi hai bố con em có với nhau chỉ là bải nhại nực cười của cuộc hội ngộ, có mặt của ông là ảo tưởng, điều này vẫn tiếp diễn thêm vài ngày nữa. Còn em, vì thiếu thốn tình cảm trước đây ông dành cho em, em lập tức sa bẫy. Đến mức để mặc ông ấy phá hỏng kế hoạch đám cưới của chúng ta, và đó phải là thử nghiệm thành công đầu tiên của ông.


      - Đừng nực cười như thế chứ, Adam, bố em quyết định chết chỉ để chia rẽ chúng ta.


      - Cả tuần rồi hai bố con em ở đâu hả Julia?


      - Biết chuyện ấy có ích gì?


      - Nếu em thể thú cùng , cũng đừng lo lắng làm gì, Stanley làm chuyện đó thay em. Đừng trách ấy, lúc đó ấy say như chết; chính em bảo rằng ấy cưỡng nổi cám dỗ của loại vang hảo hạng, và chọn trong những loại đỉnh nhất. lôi ấy từ Pháp về để tìm ra em, để hiểu tại sao em rời xa , để biết liệu có nên em nữa hay . chờ cả trăm năm, Julia ạ, để cưới em làm vợ. Hôm nay chỉ còn cảm thấy trống rỗng vô hạn.


      - Em có thể giải thích để hiểu, Adam ạ.


      - Bây giờ em lại có thể giải thích cơ đấy? Và khi em ghé qua văn phòng để báo cho biết em lên đường du lịch, cái ngày tiếp theo khi chúng ta sượt qua nhau tại Montréal, ngày hôm sau và tất cả những ngày còn lại khi gọi cho em mà em hề nhận điện hay trả lời tin nhắn của sao? Em chọn đến Berlin tìm gặp người đàn ông vẫn ảm ảnh quá khứ của em và em đâu có nhắc gì với về chuyện đó. là cái gì đối với em, cây cầu nối giữa hai chặng đời em ư? giải pháp an toàn em đeo bám trong khi vẫn hy vọng ngày nào đó người đàn ông em ngừng thương quay trở lại?


      - thể nghĩ như thế được, Julia van nài.


      - Nếu ta gõ cửa nhà em, ngay lúc này đây, em làm gì?


      Julia sững lại, im lặng.


      - Vậy làm sao có thể biết được điều đó, bởi đến chính em còn biết cơ mà?


      Adam tiến ra phía thềm nghỉ.


      - Em cứ với bố em, hay với con rô bốt mang hình dạng ông ấy, là tặng cho nó chiếc áo mưa của .


      Adam bỏ . Julia đếm bước chân vang lên trong cầu thang rồi nghe thấy tiếng cửa ra vào tầng trệt khép lại sau lưng .


      ° ° °


      Anthony gõ cửa trước khi bước vào phòng khách. Julia đứng tựa người vào cửa sổ, ánh mắt mải miết nhìn xuống phố.


      - Tại sao bố lại làm vậy? hỏi.


      - Bố chẳng làm gì cả, đó chỉ là ngẫu nhiên, Anthony đáp.


      - Ngẫu nhiên Adam đến nhà con sớm tiếng; ngẫu nhiên bố ra mở cửa cho ấy; ngẫu nhiên ấy ngồi lên chiếc điều khiển và cũng hoàn toàn ngẫu nhiên, bố thấy mình nằm sóng soài ra đất giữa phòng khách.


      - Bố công nhận là chuyện đó tạo nên loạt những dấu hiệu khá nhất quán... có lẽ cả hai bố con ta phải thử bắt tay vào tìm hiểu tầm quan trọng của nó.


      - Bố đừng mỉa mai nữa, con hề muốn cười chút nào đâu, con hỏi bố lần cuối cùng, tại sao bố làm như vậy?


      - Để giúp con thú nhận với cậu ta , để giúp con tự đối diện với trong đời con. Con có dám với bố là con hề cảm thấy nhõm hơn ? Nhìn bề ngoài chắc chắn là đơn hơn bao giờ hết, nhưng ít ra, con có thể thanh thản với lòng mình.


      - Con chỉ đến màn diễn cả bố tối nay...


      Anthony hít vào sâu.


      - Chứng bệnh của mẹ con khiến bà còn nhận ra bố là ai trước khi bà qua đời, nhưng bố chắc chắn rằng tận đáy lòng bà ấy chưa bao giờ quên cái cách bố mẹ nhau. Bố bao giờ quên. Bố và mẹ phải là cặp đôi hoàn hảo, cũng phải những bậc phụ huynh kiểu mẫu, còn lâu mới được như thế. Bố mẹ biết đến những giây phút bấp bênh hay cãi vã, nhưng chưa bao giờ, con nghe bố cho đây, chưa bao giờ bố mẹ nghi ngờ về lựa chọn chung sống với nhau, về tình bố mẹ dành cho con. Chinh phục mẹ con, bà ấy, được bà ấy sinh ột đứa con, tất cả những điều này hẳn là những quyết định hệ trọng nhất đời bố, những quyết định đúng đắn nhất, ngay cả khi bố phải mất thời gian quá dài mới tìm ra những từ thích đáng để thổ lộ cùng con điều ấy.


      - Và bố nhân danh tình tuyệt vời này để gây ra chừng ấy tổn hại cho cuộc sống của con?


      - Con còn nhớ mẩu giấy bố nhắc với con dọc đường ? Con biết đấy, cái mà người ta luôn giữ đâu đó bên mình, trong ví, trong túi áo, trong đầu; đối với bố nó là lời nhắn viết vội mẹ con để lại cho bố vào buổi tối khi bố thể thanh toán hóa đơn trong quán bia đại lộ Champs-Élysées - giờ con hiểu tại sao bố lại muốn kết thúc đời mình tại Paris rồi chứ - nhưng đối với con, phải chăng đó là tờ mark cũ chưa từng rời khỏi túi xách của con hay những lá thư của Tomas con vẫn cất trong phòng riêng?


      - Bố đọc chúng ạ?


      - Bố bao giờ cho phép mình làm vậy. Nhưng bố nhìn thấy chúng khi vào phòng con để cất bức thư cuối cùng cậu ấy gửi. Khi nhận được thiệp báo tin đám cưới của con, bố lên phòng con. Giữa cái gian dẫn bố về bên con, về với những gì bố quên và bao giờ quên, bố ngừng băn khoăn tự hỏi con làm gì nếu biết về lá thư này của Tomas, liệu bố nên hủy nó hay trao lại cho con, liệu có tốt hơn khi trao lại nó cho con vào đúng ngày con kết hôn? Bố có nhiều thời gian để quyết định chuyện đó. Nhưng con thấy đấy, như con rất nhiều lần, khi người ta quan tâm đến nó chút, cuộc sống ban tặng cho chúng ta những dấu hiệu tuyệt vời. Tại Montréal, bố tìm ra dấu hiệu trả lời cho câu hỏi tự vấn của mình, chỉ phần thôi; phần tiếp theo phụ thuộc vào con. Bố có thể bằng lòng với việc gửi lá thư của Tomas đến tay con qua đường bưu điện, nhưng con quá thành công trong việc cắt đứt liên hệ, đến mức dù được mời dự đám cưới con bố thậm chí cũng được biết địa chỉ của con, còn nữa, liệu con có mở ra xem bức thư do bố gửi? Vả lại, lúc ấy bố biết là mình sắp chết!


      - Bố lúc nào cũng có câu trả lời ọi chuyện, đúng ?


      - đâu, Julia, con mình đối diện với những lựa chọn con đưa ra, và điều đó dã xảy ra từ lâu rồi, lâu hơn là con tưởng. Con có thể dùng điều khiển tắt bố , con nhớ ? Con chỉ cần ấn cái nút thôi. Con toàn quyền quyết định tới Berlin. Bố để con lại mình khi con quyết định đến sân bay chờ Tomas; bố cũng ở cùng con khi con quay trở lại nơi chứng kiến lần đầu hai người gặp gỡ, và bố lại càng có mặt khi con dẫn cậu ấy về khách sạn. Julia ạ, người ta có thể trách móc tuổi thơ ấu của mình, mãi mãi lên án cha mẹ mình về tất cả những nỗi đau đè nặng lên mình, biến họ thành thủ phạm tạo ra những thử thách trong đời, tạo ra những khiếm khuyết, những hèn nhát của mình, nhưng cho cùng, ta mới chính là người chịu trách nhiệm trước cuộc sống riêng, ta trở thành người mà ta quyết định trở thành. Vả lại, con cần phải học lấy cách tương đối hóa những thảm kịch của mình, luôn tồn tại gia đình nào đó tệ hơn gia đình của chính mình chứ.


      - Ví dụ như gia đình nào?


      - Chẳng hạn như bà của Tomas phản bội lại cậu ấy!


      - Làm sao bố biết được chuyện này?


      - Bố với con rồi, chẳng có bậc cha mẹ nào sống thay cho các con mình hết, nhưng điều đó ngăn cản bố mẹ lo lắng và đau khổ mỗi khi các con gặp bất hạnh. Đôi khi điều này thôi thúc bố mẹ hành động, cố gắng soi sáng đường các con , có lẽ lầm lẫn do vụng về, do thương quá mức còn hơn đứng đó khoanh tay làm gì.


      - Nếu chủ ý của bố là soi sáng đường con bố thất bại rồi, con trong đêm tối đen như mực.


      - Đành rằng trong đêm tối, nhưng còn mù nữa!


      - Đúng như Adam , tuần vừa rồi giữa hai chúng ta chưa bao giờ là cuộc đối thoại...


      - Phải, có lẽ cậu ta đúng, Julia ạ, bố hoàn toàn là bố của con, chỉ là những gì còn lại từ ông ấy. Nhưng phải chăng cỗ máy này có khả năng tìm ra giải pháp ỗi rắc rối của con? Trong suốt những ngày vừa qua, có khi nào bố thể trả lời, dù chỉ câu hỏi của con ? ràng là bố hiểu con hơn con tưởng và có lẽ, có lẽ điều đó ngày kia giúp con hiểu ra rằng bố vẫn thương con hơn con tưởng nhiều. Giờ con biết điều đó, bố có thể nhắm mắt xuôi tay thực được rồi.





      Julia nhìn bố mình hồi lâu rồi quay vào ngồi gần ông. Cả hai người họ ngồi như thế hồi lâu, yên lặng.


      - Có là con nghĩ về bố giống như những gì con ? Anthony .


      - với Adam ấy ạ? Bởi vì bố lại còn đứng ngoài cửa nghe lén?


      - cho đúng ra là nghe qua ván sàn! Bố lên căn hộ tầng của con, dù sao bố cũng thể ra ngoài dưới trời mưa tầm tã thế này, bố có thể bị chập mạch điện lắm chứ, ông vừa chống chế vừa mỉm cười.


      - Tại sao con hiểu về bố sớm hơn cơ chứ? hỏi.


      - Bố mẹ và con cái thường phải mất hàng năm trời mới gặp được nhau cơ mà.


      - Con mong sao bố con mình có thêm vài ngày nữa.


      - Bố cho là bố con ta có vài ngày đó rồi mà, Julia của bố.


      - Ngày mai chuyện ấy diễn ra thế nào ạ?


      - Con đừng lo, con gặp may đấy, cái chết của người cha bao giờ cũng là thời khắc tồi tệ phải trải qua, nhưng ít ra đối với con chuyện đó cũng xảy ra rồi.


      - Con chẳng muốn đùa kiểu ấy đâu.


      - Ngày mai ngày mới, rồi hai bố con ta thấy ngay thôi.


      Trong khi bóng tối dần buông, bàn tay Anthony nhích dần về phía tay Julia và cuối cùng ông cũng nắm gọn tay trong tay mình. Những ngón tay của họ đan vào nhau và vẫn ghì chặt như thế. Rồi sau đó, khi Julia ngủ thiếp , đầu gục vào vai bố mình.


      ° ° °


      Bình minh vẫn chưa thức giấc. Anthony Walsh hết sức cẩn trọng để đánh thức con khi ngồi dậy. Ông khẽ khàng đặt nằm dài tràng kỷ rồi phủ tấm đắp ngang vai . Julia lẩm bẩm mơ rồi trở mình.


      Sau khi yên tâm là vẫn ngủ sâu, ông đến ngồi vào bàn viết, lấy tờ giấy, cây bút và bắt đầu viết.


      Viết xong thư, ông để nó ở vị trí dễ thấy bàn. Rồi ông mở va li hành lý của mình, lấy ra gói gồm hàng trăm bức thư khác được buộc gọn bằng sợi ruy băng màu đỏ và vào phòng ngủ của con . Ông cất chúng , chú ý để làm quăn góc bức ảnh ố vàng chụp Tomas được buộc kèm chồng thư, rồi mỉm cười đóng ngăn kéo tủ mốt.


      Khi quay trở ra phòng khách, ông tiến lại gần tràng kỷ, cầm lấy chiếc điều khiển màu trắng, đút nó vào ngực túi áo vest rồi cúi xuống đặt nụ hôn lên trán Julia.


      - Ngủ , con , bố con.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      MỌI ĐIỀU TA CHƯA
      Marc Levy - Chương 22 + 23 + 24 (hết)

      Mọi điều ta chưa


      CHƯƠNG 22





      Khi mở mắt, Julia vươn vai hồi lâu. Căn phòng vắng tanh và cánh cửa chiếc hòm đóng chặt.


      - Bố ơi?


      Nhưng lời đáp nào phá vỡ bầu khí tĩnh mịch ngự trị. Bộ đồ ăn sáng được bày sẵn bàn bếp. chiếc phong bì được đặt tựa vào lọ mật ong, giữa hộp ngũ cốc và hộp sữa bằng giấy. Julia ngồi vào bàn và lập tức nhận ra nét chữ.


      Con của bố,


      Khi con đọc được thư này, sức lực của bố cạn kiệt rồi; bố hy vọng con giận bố vì điều đó, bố muốn tránh cho con những lời từ biệt vô ích. An táng cha mình lần thôi cũng là đủ lắm rồi. Khi đọc được những dòng cuối cùng này, con hãy rời khỏi nhà vài giờ đồng hồ. Họ đến đưa bố và bố muốn con có mặt chứng kiến. Đừng mở chiếc hòm này ra lần nữa, bố ngủ trong đó, bình yên, nhờ có con. Julia của bố, cảm ơn vì dành tặng bố những ngày vừa qua. Bố chờ dịp này quá lâu rồi, bố mơ được làm quen với người phụ nữ tuyệt vời mà con trở thành. Đó là trong những bí mật vĩ đại nhất của đời làm cha mà bố khám phá những ngày vừa qua. Cần phải biết tập quen với thời điểm khi ta gặp cái người trưởng thành mà con mình trở thành, học cách nhường chỗ của ó cho chính nó. Bố cũng xin lỗi con vì tất cả những thiếu hụt bố gây ra cho tuổi thơ của con. Bố làm hết sức mình. Trong trường hợp này bố cố gắng chưa đủ, chưa cố gắng như con mong muốn; bố muốn trở thành bạn của con, đồng lõa của con, bạn tâm giao của con, bố chỉ là bố của con, nhưng là bố của con mãi mãi. Từ giờ trở , dù có đến đâu, bố cũng mang theo mình ký ức về tình thương vô bờ bến, tình bố dành cho con. Con còn nhớ truyền thuyết Trung Hoa đó , cái câu chuyện đẹp đẽ kể về những tính năng của ánh trăng phản chiếu mặt nước ấy. Bố lầm khi tin vào đó, trong trường hợp này cũng vậy, tất cả chỉ là vấn đề kiên trì; ước nguyện của bố cuối cùng cũng thành thực bởi lẽ người phụ nữ bố mong được thấy lại trong đời mình chính là con.


      Bố lại thấy con còn bé xíu, khi con chạy ùa vào vòng tay bố, thế ngốc, nhưng đó là điều đẹp đẽ nhất bố từng gặp trong đời. gì khiến bố hạnh phúc hơn tiếng con cười lanh lảnh, những âu yếm thơ trẻ con dành tặng bố mỗi tối bố về nhà. Bố biết ngày nào đó, khi con được giải thoát khỏi muộn phiền, những kỷ niệm quay trở lại trong con. Bố cũng biết con bao giờ quên những giấc mơ con thường kể bố nghe khi bố đến ngồi bên giường con. Ngay cả trong những lúc bố vắng mặt, bố cũng ở xa con như con tưởng đâu, dù có vụng về lóng ngóng bố vẫn con. Bố chỉ cầu con điều duy nhất, hãy hứa với bố là con sống hạnh phúc.


      Bố của con.


      Julia gấp tờ thư lại. tiến đến bên chiếc hòm đặt giữa phòng khách. vuốt ve mặt gỗ và thầm với bố rằng ông. Tim trĩu nặng, tuân theo ước nguyện cuối cùng của ông, để ý chuyện gửi lại chìa khóa nhà cho người hàng xóm đường xuống cầu thang. báo với ông Zimoure là nội trong sáng nay chiếc xe tải đến lấy chiếc hòm trong nhà và xin ông vui lòng mở cửa cho họ vào. để ông kịp đôi co lời nào bộ ngược lên đầu phố, nhằm thẳng hướng tiệm đồ cổ.








      CHƯƠNG 23





      Mười lăm phút nữa trôi qua, bầu khí yên lặng lại lần nữa bao trùm căn hộ của Julia. Tiếng cạch tiếp theo đó là tiếng cọt kẹt của nắp hòm bật mở. Anthony bước từ trong hòm ra, phủi bụi vai áo và tiến đến trước gương để chỉnh lại nút cà vạt. Ông đặt chiếc khung lồng ảnh mình vào đúng chỗ giá sách, rồi đưa mắt nhìn quanh lượt.


      Ông rời khỏi căn hộ rồi xuống phố. chiếc ô tô đậu phía trước tòa nhà chờ sẵn.


      - Xin chào, Wallace, ông khi ngồi vào ghế phía sau.


      - Rất mừng được gặp lại ngài, thưa ngài, viên thư ký riêng của ông đáp.


      - Các nhân viên vận chuyển được báo trước chưa?


      - Chiếc xe tải đậu ngay đằng sau xe ta.


      - Tuyệt lắm, Anthony đáp.


      - Tôi đưa ngài về bệnh viện chứ, thưa ngài?


      - , như thế này tôi đủ mất thời gian rồi. Chúng ta ghé về qua nhà trước rồi ra sân bay, tôi phải thay va li. cũng chuẩn bị hành lý riêng, tôi dẫn theo, tôi mất cái thú du lịch mình rồi.


      - Tôi có thể hỏi chúng ta đâu thưa ngài?


      - Tôi giải thích nghe đường . phải nhớ cầm theo hộ chiếu đấy nhé.


      Chiếc ô tô rẽ sang Greenwich Street. Đến ngã tư kế tiếp, cửa kính hạ xuống và chiếc điều khiển từ xa màu trắng hạ cánh xuống rãnh nước ven đường.





      CHƯƠNG 24 - HẾT





      Trong ký ức của người dân New York, chưa bao giờ tháng Mười lại đem đến nhiệt độ dịu mát như vậy. Ngày thu muộn này là trong những ngày đẹp trời nhất thành phố từng biết đến. Như mỗi dịp cuối tuần từ ba tháng nay, Stanley ghé qua đón Julia để dùng bữa trưa cùng . Hôm nay, chiếc bàn được dành sẵn cho họ tại nhà hàng Pastis phải chờ. Chủ nhật này là ngày đặc biệt, ông Zimoure bắt đầu đợt bán hàng hạ giá của ông và để ăn mừng lần đầu tiên Julia gõ cửa nhà ông phải để báo cho ông biết thảm họa, ông chấp nhận mở cửa tiệm cho riêng hai tiếng trước giờ mở cửa chính thức.


      - Sao, thấy em thế nào?


      - Xoay người vòng để ngắm xem nào.


      - Stanley, soi chân em nửa tiếng nay rồi, em thể tiếp tục đứng vững cái bục này nữa.


      - Em muốn biết ý kiến của hay là nào, em thâm mến? Xoay người lần nữa để nhìn em chính diện nào. Đúng như nghĩ, chiều cao gót hoàn toàn loại dành cho em.


      - Stanley!


      - Cái thói mua hàng hạ giá này khiến tức chết.


      - nhìn thấy giá niêm yết ở đây rồi đấy! Xin lỗi nếu em có lựa chọn nào khác với đồng lương chuyên viên đồ họa của mình, thào.


      - Chà, em đừng có lại bắt đầu đấy!


      - Được rồi, có lấy đôi này ? Ông Zimoure hỏi với vẻ kiệt sức. Tôi cho là lấy ra cho các vị xem cả rồi đấy, chỉ cần có hai người mà dỡ được tan tành cửa tiệm của tôi rồi.


      - , Stanley tiếp, chúng tôi còn chưa thử đôi giày ban xinh xắn tôi vừa tia thấy giá kia, phải rồi, tầng giá cùng ấy.


      - Tôi còn cỡ của đây đâu.


      - Thế còn trong kho? Stanley cố nài.


      - Tôi phải xuống xem , ông Zimoure thở dài trong lúc khuất dần.


      - Ông ấy may mắn có được lịch thiệp từ trong máu, bởi vì với tính cách như vậy...


      - thấy ông ấy là hóa thân của lịch thiệp? Julia bật cười thành tiếng.


      - Lâu rồi đấy nhỉ, có lẽ ta nên mời ông ấy đến nhà em dùng bữa tối ít ra là lần.


      - đùa đấy à?


      - phải người ngừng nhắc nhắc lại rằng ông ấy bán những đôi giày đẹp nhất New York, biết chứ.


      - Và chính vì thế mà muốn...


      - góa bụa đến hết đời đâu, em có phản đối gì ?


      - Hoàn toàn phản đối, nhưng rốt cuộc ông Zimoure...?


      - Quên Zimoure ! Stanley trong lúc liếc nhìn về phía cửa kính.


      - Đến thế rồi sao?


      - Tuyệt đối đừng quay lại nhìn, những gã đàn ông quan sát chúng ta từ đằng sau cửa kính nom quyến rũ thể cưỡng lại được!


      - Ai cơ? Julia hỏi mà dám cử động tí nào.


      - Cái gã dán mắt vào cửa kính từ mười phút nay và nhìn em như thể nhìn thấy Đức mẹ Đồng trinh... Theo những gì biết, Đức mẹ mang những đôi giày ban giá ba trăm đô đâu, lại càng phải những đôi bán hạ giá! bảo rồi, đừng quay lại nhìn, mới là người nhìn thấy gã đầu tiên cơ mà!


      Julia ngước nhìn và môi bắt đầu run lên.


      - Ôi , bằng giọng yếu ớt, người này em nhìn thấy trước lâu rồi...


      bỏ lại đôi giày bục, xoay chốt mở cửa tiệm rồi chạy vội ra phố.


      ° ° °


      Khi ông Zimoure quay lại tiệm, ông thấy Stanley ngồi mình bục, tay cầm đôi giày ban.


      - Walsh rồi sao? Ông hốt hoảng cất giọng hỏi.


      - Đúng thế, Stanley đáp, nhưng ông đừng lo, ấy quay trở lại, chắc chắn phải hôm nay, nhưng ấy quay lại.


      Ông Zimoure buông rơi cái hộp cầm tay. Stanley nhặt nó lên và đưa lại cho ông.


      - Ông có vẻ thất vọng quá đỗi, thôi nào, tôi giúp ông xếp dọn lại, sau đó tôi đưa ông uống tách cà phê, hoặc tách trà nếu ông thích.


      ° ° °


      Tomas lướt đầu ngón tay lên môi Julia rồi đặt nụ hôn lên mi mắt .


      - cố tự thuyết phục mình rằng có thể sống mà có em, nhưng em thấy đấy, thể làm thế.


      - Thế còn châu Phi, những phóng ảnh của , Knapp sao?


      - cần gì phải chạy khắp nơi để mang về của người khác nếu như tự dối lòng mình, cần gì phải hết xứ này sang xứ khác khi người con có ở đó?


      - Vậy đừng đặt ra ình câu hỏi nào khác nữa, đây là cách hay nhất để chào em đấy, Julia rồi kiễng gót chân lên.


      Họ ôm nhau và nụ hôn của họ kéo dài, giống như nụ hôn của hai người tình nhau đến độ quên cả phần còn lại của thế giới.


      - Làm thế nào tìm được em? Julia hỏi khi nép mình trong vòng tay của Tomas.


      - tìm em hai mươi năm nay, dưới chân tòa nhà em ở, chuyện này đâu có khó, đáp.


      - Mười tám năm chứ, và tin em , như thế quá đủ lâu rồi!


      Rồi Julia lại hôn lần nữa.


      - Nhưng còn em, Julia, điều gì khiến em quyết định đến Berlin?


      - Em chẳng với rồi đấy thôi, dấu hiệu từ định mệnh... Định mệnh run rủi cho em nhìn thấy bức chân dung vẽ bị bỏ quên lại bàn của nữ họa sĩ đường phố.


      - chưa từng làm mẫu cho người khác vẽ chân dung.


      - Dĩ nhiên là có chứ, đó là gương mặt , đôi mắt , cái miệng của , thậm chí có cả lúm đồng tiền ở cằm nữa.


      - Cái bức tranh giống đến thế được bày ở đâu vậy?


      - khu cảng cũ ở Montréal.


      - còn chưa từng đặt chân đến Montréal...


      Julia ngước mắt nhìn, đám mây lướt qua bầu trời New York, mỉm cười khi nhìn hình dạng đám mây tạo thành.


      - Em nhớ ông nhiều lắm đây.


      - Ai vậy?


      - Bố em. Giờ lại đây nào, chúng ta cùng dạo, em phải giới thiệu với về thành phố của em.


      - Em chân trần kìa!


      - Chuyện đó thực còn quan trọng nữa, Julia đáp.


      CẲM ƠN


      Emmanuelle Hardouin,


      Pauline Lévêque,


      Raymond và Danièle Levy,


      Louis Levy,


      Lorraine.


      Susanna Lea và Antoine Audouard.


      Nicole Lattès, Leonello Brandolini, Brigitte Lannaud, Antoine Caro, Anne-Marie Lenfant, Élisabeth Villeneuve, Sylvie Bardeau, Tine Gerber, Lydie Leroy, Aude de Margerie, Joël Renaudat, Arié Sberro và toàn bộ ê kíp của Nhà xuất bản Robert Laffont.


      Katrin Hodapp, Mark Kessler, Marie Garnero, Marion Millet.


      Pauline Normand, Marie-Ève Provost.


      Brigitte Forissier, Sarah Forissier.


      Léonard Anthony và cả ê kíp của ông.


      Christine Steffen-Reimann.


      Philippe Guez, Éric Brame và Miguel Courtois.


      Yves và Martyn Lévêque, Charles Veillet-Lavallée.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :