1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mọi Điều Ta Chưa Nói - Marc Levy

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      MỌI ĐIỀU TA CHƯA
      Marc Levy - Chương 15 - Part 02




      - Vậy làm sao em đòi hỏi cậu ta phải biết điều ấy? phải gác máy đây, bên này hơn bảy giờ rồi và phải sửa soạn, có hẹn ăn tối.


      - Với ai?


      - Thế còn em, em dùng bữa tối với ai?


      - mình ạ.


      - Vì khiếp sợ rất chính đáng rằng em dối , gác máy đây, ngày mai gọi lại cho nhé. Hôn em.


      Julia có đủ thời gian để tiếp tục cuộc trò chuyện, nghe thấy tiếng cạch, Stanley biến nhanh, hẳn là về phía tủ quần áo.


      ° ° °


      hồi chuông kéo ra khỏi giấc ngủ. Julia vươn dài người, nhấc điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng tút dài. đứng dậy, ngang phòng, chợt nhận ra người mặc gì, liền vớ lấy chiếc áo choàng tắm bỏ lại ở chân giường từ hôm qua, lập tức khoác lên người.


      Đằng sau cánh cửa, người phục vụ tầng đợi. Khi Julia mở cửa, ta đẩy vào phòng chiếc bàn đó có bày bữa sáng kiểu Âu và hai quả trứng chần.


      - Tôi đâu có gọi đồ ăn gì, với cậu thanh niên bày bộ đồ ăn lên cái bàn thấp.


      - Ba phút ba mươi giây chính là độ chín lý tưởng của trứng chần theo ý , có phải thế ạ?


      - Chính xác, Julia đáp và vò cho tóc rối tung lên.


      - Ông Walsh dặn kỹ chúng tôi như vậy!


      - Nhưng tôi đói..., thêm trong khi cậu thanh niên nhàng cắt vỏ trứng.


      - Ông Walsh báo tôi biết là thể nào cũng vậy. À, còn điều cuối cùng trước khi tôi thôi quấy rầy , ông ấy đợi dưới đại sảnh khách sạn lúc tám giờ, tức là ba mươi bảy phút nữa, cậu ta sau khi nhìn đồng hồ đeo tay. Chúc ngày tốt lành, Walsh, trời nắng đẹp, hẳn kỳ nghỉ dễ chịu tại Berlin.


      Và cậu thanh niên lui ra trước ánh mắt ngơ ngác của Julia.


      nhìn bàn, nước cam ép, ngũ cốc, bánh mì tươi, thiếu thứ gì. Quyết định phớt lờ bữa sáng này, vào phòng tắm, quay trở lại, rồi ngồi xuống tràng kỷ. nhúng ngón tay vào món trứng rồi rốt cuộc cũng ngấu nghiến gần như hết sạch tất cả các món bày trước mặt.


      Tắm nhanh dưới vòi sen, vừa mặc quần áo vừa sấy khô tóc, vừa nhảy lò cò vừa xỏ giày vào chân, rồi ra khỏi phòng. Vừa đúng tám giờ!


      Anthony đứng đợi gần quầy lễ tân.


      - Con xuống muộn! ông khi ra khỏi thang máy.


      - Ba phút rưỡi ư? đáp và nhìn ông vẻ hồ nghi.


      - phải con thích ăn trứng chần trong khoảng thời gian đó sao? Đừng lần chần nữa, nửa tiếng nữa chúng ta có cuộc hẹn và với những vụ tắc đường này, chúng ta chỉ tới nơi khít giờ thôi.


      - Chúng ta có hẹn gặp ai và ở đâu?


      - Ở trụ sở của công đoàn báo chí Đức. Cũng phải bắt đầu cuộc điều tra của bố con ta ở đâu đó chứ, phải ?


      Anthony bước qua cánh cửa xoay rồi gọi chiếc taxi.


      - Bố làm thế nào vậy? Julia chất vấn khi ngồi lên chiếc Mercedes màu vàng.


      - Bố gọi đến đó vào đầu giờ sáng, trong khi con ngủ!


      - Bố tiếng Đức?


      - Bố có thể với con rằng trong những kỳ quan công nghệ mà bố được trang bị cho phép bố có thể sử dụng thành thạo khoảng mười lăm ngôn ngữ; có lẽ điều ấy khiến con kinh ngạc, cũng có thể , nhưng con hãy bằng lòng với lời giải thích về vài năm bố hoàn thành nghĩa vụ quân tại đây, nếu con chưa quên. Bố vẫn còn giữ được vài kiến thức sơ đẳng về tiếng Đức cho phép bố có thể diễn đạt bằng ngôn ngữ này khi cần thiết. Còn con, người muốn sống cả đời mình tại đây, con có thực hành đôi chút ngôn ngữ của Goethe chứ?


      - Con quên sạch rồi!


      Chiếc taxi lao nhanh Stülerstrasse, nó quẹo trái ở ngã tư tiếp theo và chạy ngang qua công viên. Bóng của cây đoạn to trải thảm cỏ xanh rờn.


      Lúc này chiếc xe chạy dọc theo hai bờ được quy hoạch lại của sông Spree. Hai bên bờ sông, những căn nhà, căn này đại hơn căn kia đua tranh độ trong suốt, kiến trúc tự do, bằng chứng cho thấy thời thế đổi thay. Khu phố mà họ qua sát gần biên giới cũ nơi xưa kia từng mọc lên bức tường tai ác. Nhưng giờ đây còn sót lại chút gì của thời kỳ đó. Phía trước họ, đại sảnh khổng lồ chứa bên trong vách kính ghép màu của nó trung tâm hội nghị. Xa hơn chút nữa, khu tổ hợp đồ sộ hơn vẫn trải rộng ra từ cả bờ bên này lẫn bờ bên kia sông. cây cầu màu trắng có hình dạng như treo trung dẫn vào đó. Họ đẩy cánh cửa rồi theo con đường dẫn họ đến với khu văn phòng của công đoàn báo chí. nhân viên nam đón họ tại quầy tiếp tân. Sử dụng thứ tiếng Đức khá chuẩn, Anthony giải thích rằng ông tìm gặp người tên là Tomas Meyer.


      - Về việc gì thế nhỉ? người nhân viên hỏi, buồn ngẩng đầu lên khỏi thứ đọc dở.


      - Tôi cần phó thác số thông tin cho Tomas Meyer, chỉ mình cậu ta đủ tư cách nhận những thông tin này, Anthony trả lời bằng giọng nhã nhặn.


      Và vì lưu ý sau này dường như rốt cuộc thu hút chú ý của người đối thoại với ông, ông ngay lập tức thêm rằng ông vô cùng biết ơn nếu công đoàn chia sẻ địa chỉ nơi có thể gặp được Meyer. Dĩ nhiên phải những địa chỉ mang tính cá nhân, mà là địa chỉ của cơ quan báo chí nơi cậu ta làm việc.


      Nam nhân viên lễ tân cầu ông đợi rồi bỏ gặp cấp của ta.


      Viên phó giám đốc mời Anthony và Julia vào phòng làm việc riêng. Ngồi chiếc tràng kỷ, bên dưới bức ảnh treo tường khổ lớn ràng là chụp chân dung của vị chủ nhân tay cầm món chiến lợi phẩm quan trọng của buổi câu, Anthony nhắc lại bài của mình từ lời đầu tiên. Người đàn ông đánh giá Anthony bằng cái nhìn chăm chú.


      - Chính xác ông tìm cái người mang tên Tomas Meyer này để tiết lộ với ta loại thông tin nào vậy? ông ta vừa hỏi vừa xoắn xoắn ria mép.


      - Đó chính xác là điều mà tôi thể tiết lộ với ông được, nhưng xin hãy yên tâm rằng thông tin này là điều cốt yếu đối với ta, Anthony hứa với thái độ thành thực nhất trần đời.


      - Tôi nhớ những bài báo quan trọng do Tomas Meyer nào đó viết, viên phó giám đốc , vẻ nghi hoặc.


      - Và đó chính xác là điều có thể thay đổi, nếu nhờ ông mà chúng tôi tìm ra cách liên hệ với cậu ta.


      - Thế còn đây có liên quan gì trong tất cả những chuyện này? viên phó giám đốc hỏi, đồng thời xoay ghế hướng về phía cửa sổ.


      Anthony quay sang Julia, vẫn chưa lời kể từ khi họ đến nơi.


      - Hoàn toàn liên quan gì hết, ông đáp, Julia là trợ lý của tôi.


      - Tôi được phép cung cấp cho các vị bất cứ thông tin nào, dù là nhất, về trong số những thành viên của công đoàn chúng tôi, viên phó giám đốc kết luận và đứng lên.


      Anthony đến lượt mình cũng đứng lên và lại gần ông ta, đặt tay lên vai ông ta.


      - Điều tôi phải giao phó cho Tomas Meyer, và chỉ ình cậu ta mà thôi, ông nhấn mạnh bằng giọng độc đoán, có thể thay đổi cuộc đời cậu ta, theo chiều hướng tốt, rất tốt là đằng khác. Đừng để tôi phải nghĩ là người phụ trách công đoàn có thẩm quyền như ông lại gây cản trở cho bước thăng tiến ngoạn mục của trong số các thành viên công đoàn chứ? Bởi lẽ, trong trường hợp này, tôi gặp khó khăn gì khi đem thái độ này ra trước công luận.


      Người đàn ông vuốt ria mép và lại ngồi xuống. Ông ta gõ gõ bàn phím của máy tính rồi quay màn hình về phía Anthony.


      - Các vị nhìn đây, chẳng có Thomas Meyer nào xuất trong danh sách của chúng tôi cả. Tôi lấy làm tiếc. Và dù cho ta có thẻ nhà báo nữa, điều đó là thể, ta cũng xuất niên giám nghề nghiệp của chúng tôi, các vị có thể tự mình xác minh. Bây giờ, tôi có việc, vậy nên nếu ai khác ngoài người tên là Meyer có thể tiếp nhận những điều bí mật quý báu của quý vị tôi cầu hai vị thôi làm phiền tôi nữa.


      Anthony đứng dậy và ra hiệu cho Julia theo mình. Ông nồng nhiệt cảm ơn người tiếp chuyện dành thời gian tiếp đón rồi rời khỏi khu văn phòng của công đoàn.


      - Có thể là con có lý, ông lẩm nhẩm khi lại bộ ngược lên vỉa hè.


      - Trợ lý của bố ư? Julia nhướn mày hỏi.


      - Ồ, bố xin con, đừng làm cái vẻ mặt ấy, bố cũng phải nghĩ ra lý do nào đấy chứ?


      - Julia! Lại còn chuyện gì nữa thế này...


      Anthony vẫy chiếc taxi chạy phía bên kia đường.


      - Tomas của con có lẽ đổi nghề.


      - Dĩ nhiên là , phóng viên đối với ấy phải là nghề, mà là thiên hướng. Con thể hình dung ấy lại có thể làm nghề khác.


      - Cậu ta chắc là có chứ! Hãy nhắc cho bố tên con phố bẩn thỉu nơi hai đứa sống hồi đó , ông hỏi con .


      - Comeniusplatz, đằng sau đại lộ Karl-Marx.


      - Đấy!


      - Sao lại đấy!


      - có gì, toàn những kỷ niệm hay ho, phải nào?


      Rồi Anthony địa chỉ cho tài xế taxi.


      Chiếc xe xuyên thành phố. Lần này còn những chốt an ninh, còn dấu vết của bức tường, chẳng còn gì để hồi tưởng lại đâu là nơi kết thúc phần phía Tây, đâu là nơi bắt đầu phần phía Đông. Họ qua trước tháp truyền hình, chóp tháp đẹp như tạc có phần nóc vòm và ăng ten chĩa lên trời. Và càng tiến lên trước, cảnh vật càng đổi khác. Khi đến nơi, Julia thể nhận ra khu phố nơi từng sống. Mọi thứ từ giờ trở khác lạ tới mức ký ức của dường như trở thành ký ức về cuộc sống khác.





      - Chính tại chốn tuyệt đẹp này diễn ra những giây phút đẹp nhất trong đời con của con hả? Anthony hỏi bằng giọng châm chọc. Bố công nhận là nơi này có vẻ rất lôi cuốn.


      - Đủ rồi đấy! Julia kêu lên.


      Anthony ngạc nhiên vì thái độ sừng sộ quá đột ngột của con .


      - Nhưng bố lại điều gì sai cơ chứ?


      - Con van bố đấy, bố im .


      Những tòa nàh và những căn nhà cũ kỹ năm xưa từng án ngữ khu phố nay nhường chỗ cho những tòa nhà kiến trúc đại. gì trong số những kỷ niệm của Julia còn tồn tại, ngoại trừ công viên.


      tiến đến căn nhà số 2. Nơi đây trước kia là căn nhà xập xệ, đằng sau cánh cửa màu xanh lục là cầu thang gỗ dẫn lên tầng gác; Julia giúp bà của Tomas leo những bậc cao nhất. nhắm mắt và nhớ lại. Thoạt tiên là mùi xi bốc lên khit lại gần tủ mốt, những tấm rèm cửa bằng voan lúc nào cũng kéo kín lọc ánh sáng và chặn đứng ánh mắt của người lạ; chiếc khăn lót vải bông muôn thuở trải mặt bàn, ba chiếc ghế trong phòng ăn; xa hơn chút nữa, chiếc tràng kỷ cũ sờn, đối diện với máy thu hình đen trắng. Bà của Tomas bật lại nó kể từ khi nó chỉ phát những tin tức tốt lành mà chính phủ muốn đưa ra. Thế rồi, phía đằng sau, tấm vách mỏng ngăn giữa phòng khách với phòng ngủ của họ. bao lần Tomas thiếu chút nữa khiến Julia nghẹt thở với chiếc gối khi cười phá lên vì những vuốt ve mơn trớn vụng về của ?


      - Hồi đó tóc con dài hơn, Anthony và kéo ra khỏi phút mộng mơ.


      - Gì kia? Julia quay lại hỏi.


      - Hồi mười tám tuổi, tóc con dài hơn bây giờ.


      Anthony nhìn lướt về phía đường chân trời.


      - Còn lại chẳng nhiều nhặn gì, phải vậy ?


      - Đúng ra là chẳng còn gì hết, bố muốn thế chứ gì, Julia ấp úng.


      - thôi, bố con ta đến ngồi băng ghế phía bên kia, trông con xanh lắm, con phải nghỉ cho lại sức .


      Họ đến ngồi góc cỏ ngả vàng bởi vết chân trẻ con.


      Julia nín thinh, Anthony hơi nhấc cánh tay, như thể ông muốn vòng tay ôm lấy vai , nhưng rốt cuộc tay ông lại thõng xuống lưng ghế.


      - Ở đây từng có những ngôi nhà khác, bố biết đấy. Những mặt tiền của chúng bị lở vữa, những khối nhà xây trồng hết sức lôm côm, nhưng bên trong rất êm ái, nó trông...


      - Đẹp hơn trong ký ức của con, phải, chuyện thường xảy ra như thế, Anthony bằng giọng trấn an. Trí nhớ là nghệ sĩ lạ thường, nó vẽ lại những màu sắc của cuộc sống, tẩy xóa cái tầm thường để chỉ giữ lại những đường nét đặc sắc nhất, những đường con khơi gợi nhiều cảm xúc nhất.


      - Ở đầu phố, thay vào chỗ cái thư viện xấu kinh người kia, từng có quán cà phê . Con chưa từng thấy nơi nào tồi tàn đến vậy; căn phòng màu xám, những bóng đèn nê ông treo lủng lẳng trần nhà, những chiếc bàn bằng foóc mi ca phần lớn là khập khiễng, nhưng giá mà bố biết được bọn con cười thế nào, hạnh phúc thế nào trong cái quán rượu nhớp nhúa ấy. Chỉ có thể tìm thấy ở đó rượu vốt ka và thứ bia dở tệ. Con thường giúp đỡ ông chủ quán khi đông khách, con đeo tạp dề và phục vụ khách. Bố thấy chưa, đằng kia kìa, Julia kết thúc và chỉ tòa thư viện thế chỗ quán cà phê.


      Anthony ho húng hắng.


      - Con chắc là nó ở phía bên kia phố đấy chứ? Bố nhận ra quán rượu rất giống với những gì con vừa tả.


      Julia quay đầu lại. Ở góc đại lộ và nằm đối diện với tòa nhà vừa chỉ, biểu nhấp nháy mặt tiền xỉn màu của quán rượu cũ kỹ.


      Julia đứng dậy, Anthony bám theo . ngược lên đầu phố, rảo bước và bắt đầu chạy trong khi những mét cuối cùng dường như kéo dài mãi mãi. Thở hổn hển, đẩy cửa quán bar và bước vào bên trong.


      Căn phòng được sơn lại, hai chùm đèn thế chỗ những bóng đèn nê ông, nhưng những chiếc bàn bằng foóc mi ca vẫn còn nguyên, đem lại cho nơi này phong cách hồi cổ tuyệt vời. Đằng sau quầy hề đổi khác, người đàn ông tóc bạc nhận ra .


      Người khách hàng duy nhất ngồi chiếc ghế ở cuối phòng. Nhìn từ đằng sau lưng, người ta đoán chừng ta đọc báo. Nín thở, Julia tiến đến gần ta.


      - Tomas phải ?

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      MỌI ĐIỀU TA CHƯA
      Marc Levy - Chương 16

      Mọi điều ta chưa


      CHƯƠNG 16





      Tại Rome, người đứng đầu chính phủ vừa từ nhiệm. Cuộc họp báo kết thúc, ông ta chấp nhận lần cuối cùng đứng tạo dáng trước những phóng viên ảnh. Những ánh đèn flash liên tục lóe lên, chiếu sáng bục phát biểu. Nơi cuối phòng, người đàn ông chống khuỷu tay lên lò sưởi xếp dọn đồ nghề của mình.


      - chụp cảnh này à? Người phụ nữ trẻ đứng kế bên chất vấn.


      - đâu, Marian, chụp cùng kiểu ảnh với năm mươi phóng viên khác chẳng đem lại chút hứng thú nào. thẳng ra đó phải là cái gọi là nghề phóng viên.


      - Xấu tính chưa kìa, cũng may là có cái mồm dẻo quẹo để gạt người!


      - Đây là cách như mọi cách khác để công nhận rằng có lý. Hay để mời em ăn trưa thay vì nghe em lên lớp?


      - nghĩ ra chỗ nào chưa? Nữ nhà báo hỏi.


      - Chưa, nhưng biết chắc là em nghĩ ra rồi!


      nhà báo của RAI [1] ngang qua chỗ họ và hôn tay Marian trước khi chuồn mất dạng.


      - Ai thế?


      - gã ngốc, Marian đáp.


      - Dù thế nào chăng nữa cũng là gã ngốc mà em dường như muốn làm mất lòng.


      - Chính xác là điều em , thôi ta chứ?


      - Ta lấy lại giấy tờ chỗ cửa vào rồi rút khỏi đây thôi.


      Khoác tay nhau, họ rời căn phòng lớn nơi diễn ra cuộc họp báo và theo hành lang dẫn tới lối ra của tòa nhà.


      - định làm gì tiếp theo? Marian hỏi trong lúc chìa thẻ nhà báo của mình ra cho nhân viên an ninh.


      - chờ tin từ tòa soạn. Từ ba tuần nay toàn làm những việc chẳng có gì hay ho, hôm nay là ví dụ, trong khi ngày nào cũng hy vọng nhận được lệnh cử đến Somalie.


      - Em thấy thú vị đấy!


      Tới lượt mình, người phóng viên chìa thẻ hành nghề ra để nhân viên an ninh trả lại cho chứng minh thư mà mỗi khách mời buộc phải gửi lại mới có thể vào bên trong Palazzo Montecitorio [2].


      - Ông Ullmann? nhân viên chất vấn


      - Vâng, tôi biết, họ đề thẻ phóng viên của tôi khác với họ ghi hộ chiếu, nhưng hãy nhìn ảnh chụp thẻ phóng viên của tôi, cả tên nữa, đều giống nhau.


      nhân viên kiểm tra giống nhau giữa hai khuôn mặt và đặt thêm câu hỏi nào nữa, trả lại họ chiếu cho chủ sở hữu.


      - Cái ý định ký tên dưới các bài báo của mình là từ đâu ra vậy. Tính làm đỏm của ngôi sao ư?


      - Tế nhị hơn thế nhiều, người phóng viên đáp và vòng tay ngang eo Marian.


      Họ ngang tiệm pizza Colonna dưới ánh nắng gay gắt. Nhiều khách du lịch chọn kem làm món giải khát.


      - may giữ lại cái tên.


      - Chuyện đó thay đổi được gì?


      - Em thích tên Tomas lắm, vả lại cái tên đó rất hợp với , có vẻ mặt của Tomas.


      - Thế cơ đấy? Bởi vì bây giờ mỗi cái tên lại có vẻ mặt riêng cơ đấy? Ý tưởng mới kỳ quặc làm sao!


      - Đúng thế, Marian tiếp, thể mang tên nào khác được; em thấy hợp với tên Massimo hay Alfredo hay thậm chí là Karl. Tomas, đó chính xác là cái tên phải mang.


      - Em linh tinh rồi, thế ta đâu đây?


      - Cái tiết trời nóng như đổ lửa này và tất cả mọi người đều ăn kem làm em thèm suất kem tráng miệng kiểu Sicile, ta đến quán Tazza d'ổ , quảng trường Panthéon ấy, xa đâu.


      Tomas dừng lại ở chân cột Antonina. mở túi đeo chéo, chọn chiếc hộp, chỉnh lại ống kính, quỳ gối và chụp ảnh Marian ngắm những họa tiết chạm nổi vinh danh chiến thắng của hoàng đế La Mã Marc Aurèle.


      - Còn đây phải bức ảnh được chụp bởi năm mươi gã khác chứ gì? vừa hỏi vừa cười.


      - biết em lại có chừng ấy người hâm mộ cơ đấy, Tomas mỉm cười và ấn lần nữa vào nút chụp, lần này là để chụp cận cảnh.


      - Em với về cây cột cơ mà! chụp em đấy à?


      - Cây cột này giống hệt cây cột Chiến thắng ở Berlin, nhưng em độc nhất vô nhị.


      - Đúng như em vẫn đấy, toàn bộ công trạng là từ cái miệng của ; tên nịnh đầm đáng sợ, Tomas ạ, sang Ý chẳng có cơ hội nào đâu, nào, ở đây nóng quá.


      Marian cầm tay Tomas và họ bỏ lại cây cột Antonina lại phía sau.


      ° ° °


      Ánh mắt của Julia nhìn lượt từ xuống dưới cây cột Chiến thắng vươn thẳng nền trời Berlin. Ngồi bệ đỡ, Anthony nhún vai.


      - Dẫu sao cũng thể bắn trúng hồng tâm ngay từ lần ngắm đầu tiên, ông thở dài. Con công nhận rằng nếu cái gã ngồi trong quán bar là Tomas của con, trùng hợp chỉ khiến ta lúng túng.


      - Con biết, con nhầm, thế thôi.


      - Có lẽ bởi vì con thầm mong đó là cậu ta.


      - Nhìn từ đằng sau, ta có cùng vóc dáng, cùng kiểu tóc, cách lật trang báo cũng giống, lật từ trang cuối trở lại.


      - Tại sao chủ quán lại chường cái vẻ mặt ấy ra, khi ta hỏi ông ấy có còn nhớ cậu ta ? Đáng lẽ phải tỏ ra vui mừng khi con gợi lại với ông ta những kỷ niệm đẹp chứ?


      - Dẫu sao chăng nữa, ông ấy cũng tử tế khi bảo rằng con hề thay đổi, con ngờ ông ấy vẫn còn nhận ra con.


      - Nhưng ai có thể quên được con cơ chứ, con của bố?


      Julia hích khuỷu tay bố vẻ đồng lõa.


      - Bố tin chắc ông ta dối và ông ta vẫn còn nhớ Tomas của con, đúng lúc con ra tên cậu ấy nét mặt ông ta lập tức rắn đanh lại.


      - Đừng Tomas của con nữa. Thậm chí con biết chúng ta làm gì ở đây, cũng hiểu tất cả chuyện này nhằm mục đích gì.


      - Để lần nữa nhắc bố nhớ rằng tuần trước bố chọn đúng ngày để chết!


      - Bố đừng có như thế nữa ! Nếu bố cho là con chia tay Adam để chạy theo bóng ma bố lầm hoàn toàn rồi đấy!


      - Con bé bỏng ơi, với nguy cơ chọc tức con thêm chút xíu, cho phép bố được nhắc nhở con rằng bóng ma duy nhất trong đời con chính là bố. Con nhắc bố khá nhiều về chuyện ấy, thế nên giờ phải là lúc con tước mất của bố đặc quyền đó đâu.


      - Bố chẳng hóm hỉnh chút nào cả...


      - Bố hóm hỉnh, ngay khi bố mở miệng con chặn họng bố rồi... Đồng ý, bố hóm hỉnh và con muốn nghe những gì bố với con, nhưng đánh giá phản ứng của con trong quán cà phê khi con ngỡ nhận ra Tomas bố thích ở vào vị trí của Adam chút nào. Và bây giờ, hãy với bố là bố nhầm !


      - Bố nhầm!


      - Thế nào, đây là thói quen bố mãi trung thành đấy! Anthony vặc lại và khoanh hai tay vẻ bất cần.


      Julia mỉm cười.


      - Bố lại làm cái gì nữa thế?


      - có gì, có gì, Julia ạ.


      - Nào, bố xin con đấy!


      - Dẫu sao bố cũng phần nào theo chủ nghĩa truyền thống, thế mà con chưa biết đấy nhé.


      - Chớ xúc phạm người khác thế, làm ơn! Anthony bẻ lại và đứng dậy. Nào, bố đưa con ăn trưa, ba giờ chiều rồi mà từ sáng đến giờ con ăn gì đâu.


      ° ° °


      đường làm, Adam dừng chân trong tiệm bán rượu mùi. Nhân viên bán hàng giới thiệu loại vang Californie với tinh chất nho hảo hạng, thứ màu tuyệt đẹp, có lẽ hàm lượng cồn hơi mạnh. Ý tưởng này quyến rũ Adam, nhưng tìm thứ gì đó tinh tế hơn, căn cứ vào hình ảnh của người nhận chai rượu. Hiểu được mong muốn của khách hàng, nhân viên bán hàng lại về phía phòng sau đêm và mang ra chai vang Bordeaux to. niên hiệu hiếm như thế dĩ nhiên ở cùng thang giá, nhưng tuyệt vời phải chăng chỉ có ? Julia chẳng bảo với rằng bạn thân nhất của thể cưỡng lại sức lôi cuốn của loại vang ngon đó sao, và rằng khi nó là loại hảo hạng Stanley biết đến giới hạn của mình nữa đó sao? Hai chai là đủ để chuốc ta say, và dù muốn hay , ta rốt cuộc thú nhận cho biết Julia ở đâu.


      ° ° °


      - Hãy làm lại từ đầu , Anthony khi ngồi trong sân hiên của tiệm sandwich. Bố con ta thử chỗ công đoàn, cậu ta xuất bất cứ danh sách nào. Con tin chắc cậu ta vẫn theo đuổi nghề phóng viên, nghĩa là chúng ta hãy phó thác cho bản năng của con, ngay cả khi mọi thứ đều gợi ý cho chúng ta điều ngược lại. Chúng ta quay lại nơi cậu ta từng sống, tòa nhà bị phá hủy. Chí ít đó cũng chính là cái được gọi là cạo sạch quá khứ. Bố đến phải băn khoăn tự hỏi phải chăng tất cả chuyện này được trông đợi.


      - Con hiểu rồi. Và chính xác bố muốn tới đâu đây? Tomas cắt đứt mọi liên hệ với thời đại nối liền hai đứa con với nhau; vậy chúng ta còn làm gì ở đây nưa? Chúng ta hãy quay trở về nhà nếu đó đúng là điều bố nghĩ tới! Julia nổi khùng, trả lại tách cà phê cappuccino bồi rót ra cho .


      Anthony ra hiệu cho người bồi bàn đặt nó lên bàn.


      - Bố biết, con thích cà phê, nhưng khi được chế biến theo cách này, cà phê ngon lắm đấy.


      - Con thích trà hơn có liên quan gì đến bố nào?


      - liên quan gì, chỉ là nếu con nỗ lực bố rất hài lòng, bố có đòi hỏi ở con điều gì to tát đâu!


      Julia nuốt ngụm, mặt nhăn lại.


      - cần phải tỏ ra chán ngấy thế đâu, bố hiểu mà, nhưng bố với con rồi đấy, ngày kia con vượt qua cảm giác về vị đắng ngăn cản con thưởng thức hương vị của mọi thứ. Vả lại nếu con tin rằng cậu bạn của con tìm cách xóa sạch mọi liên hệ hằng gắn bó cậu ta với câu chuyện của hai đứa con, con tự quá coi trọng mình rồi đấy. Có lẽ cậu ta chỉ đơn giản cắt đứt với quá khứ của bản thân, chứ phải với quá khứ của hai đứa. Bố nghĩ con hiểu hết được mọi khó khăn mà cậu ta phải đương đầu để hòa nhập với thế giới trong đó những tục lệ đều trái ngược so với những gì cậu ta từng biết. hệ thống nơi tự do chỉ đạt được với cái giá là mâu thuẫn với những giá trị thời thơ ấu của cậu ta.


      - Bây giờ bố lại bênh vực ấy sao?


      - Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới bao giờ đổi ý. Sân bay cách đây ba mươi phút chạy xe, bố con ta có thể ghé qua khách sạn, thu dọn hành lý và đáp chuyến cuối. Đêm nay con ngủ trong căn hộ xinh xắn của mình tại New York. Dù có phải nhắc lại lời bố chút, chỉ có những kẻ ngu mới bao giờ đổi ý, con làm đúng nếu nghĩ đến điều đó trước khi quá muộn! Con muốn quay về hay muốn tiếp tục tìm kiếm?


      Julia đứng dậy; uống hơi cạn sạch cốc cappuccino, điềm nhiêm, đưa mu bàn tay quệt miệng và đặt lại cái tách lên bàn gây tiếng động ầm ĩ.


      - Thế nào, Sherlock, ông có hướng điều tra mới nào cho chúng ta ?


      Anthony bỏ lại vài đồng xu trong chiếc cốc và đến lượt mình cũng đứng dậy.


      - Chẳng phải có lần con nhắc với bố về người bạn rất thân với Tomas, thường đến chỗ hai đứa chơi sao?


      - Knapp ấy ạ? Đó là bạn thân nhất của ấy, nhưng con nhớ kể với bố về Knapp.


      - Thế nên, cứ thỏa thuận rằng trí nhớ của bố sắc bén hơn trí nhớ của con . Hồi đó cái chàng Knapp này làm nghề gì ấy nhỉ? Chẳng phải cậu ta cũng là phóng viên sao?


      - Phải chứ, dĩ nhiên rồi!


      - Và con thấy là sáng suốt khi kể tên cậu ta ra khi sáng nay bố con ta truy cập được vào danh bạ báo chí chuyên nghiệp hả?


      - giây nào con nghĩ đến chuyện đó...


      - Con thấy đấy, chính xác như bố mà, con trở nên ngớ ngẩn! Ta thôi!


      - Quay lại trụ sở công đoàn ấy ạ?


      - Hoàn toàn ngớ ngẩn! Anthony và ngước mắt nhìn trời. Bố có cảm tưởng là chúng ta được chào đón ở đó đâu.


      - Vậy đâu ạ?


      - Chính người đàn ông ở tuổi bố lại phải hướng dẫn phụ nữ trẻ cả đời ngồi chôn chân trước màn hình máy tính khám phá những điều kỳ diệu của Internet ư? Cảm động quá mất! Bố con ta hãy kiếm quán cà phê nối mạng nào đó xung quanh đây và, con làm ơn buộc tóc lại , gió thổi thế này chẳng nhìn thấy mặt con đâu nữa.


      ° ° °


      Marian nhất định mời Tomas bằng được. Dù sao họ cũng đứng lãnh địa của và khi đến Berlin thăm , luôn thanh toán hóa đơn kia mà, Tomas đành để trả tiền hai tách cà phê đá.


      - Hôm nay em có bận ? hỏi.


      - nhìn giờ rồi đấy, sắp cuối buổi chiều rồi, vả lại chính là việc của em. chụp ảnh, viết bài!


      - Thế em muốn làm gì?


      - Từ giờ đến tối, em thích nhất là dạo, trời dịu mát thế này, chúng ta lại có mặt tại thành phố cổ kính, hãy tranh thủ cơ hôi này .


      - phải gọi cho Knapp trước khi cậu ấy rời tòa soạn.


      Marian đưa tay vuốt má Tomas.


      - Em biết sẵn sàng làm tất cả để rời xa em nhanh nhất có thể, nhưng đừng lo lắng như thế chứ, lên đường Somalie. Knapp cần có ở đó, giải thích chuyện đó với em cả trăm lần rồi. Em thuộc lòng bài thuyết trình đây. ấy nhắm đến ghé tổng biên tập, là phóng viên giỏi nhất ấy có và công việc của mang tính quyết định đối với thăng tiến của ấy. Hãy để ấy có thời gian chuẩn bị chu đáo.


      - Cậu ấy chuẩn bị chu đáo ba tuần nay rồi, khỉ !


      - ấy cẩn trọng hơn bởi vì đó chính là chứ gì? Thế sao nào? thể trách cứ Knapp được, ấy là cấp đồng thời cũng là bạn ! Thôi nào, dẫn em dạo trong thành phố của em .


      - phải em ngẫu nhiên hoán đổi vai trò đấy chứ?


      - Phải, nhưng với em thích như vậy hơn!


      - Em giễu đấy à?


      - Nhất định là thế rồi! Marian đốp lại và cười phá lên.


      Rồi kéo về phía cầu thang của quảng trường Piazza di Spagna, tay chỉ vào hai đỉnh vòm của nhà thờ Trinité-des-Monts.


      - Còn nơi nào đẹp hơn nơi này ? Marian hỏi.


      - Còn Berlin! Tomas đáp lại chút do dự.


      - thể tin được! Và nếu ngừng tuôn ra những câu ngớ ngẩn, lát nữa em đưa đến quán cà phê Greco, uống tách cappuccino rồi em biết liệu ở Berlin có thứ cà phê ngon như vậy !


      ° ° °


      Mắt dán chặt vào màn hình máy tính, Anthony thử mày mò dịch những chỉ dẫn xuất màn hình.


      - Con cứ tưởng bố sử dụng thành thạo tiếng Đức? Julia lên tiếng.


      - được, nhưng món đọc và viết hoàn toàn như thế, vả lại đây phải là vấn đề ngôn ngữ, bố hiểu gì về mấy cái thứ máy móc này.


      - Bố lui ra xem nào! Julia ra lệnh và giành lấy bàn phím.


      gõ rất nhanh và công cụ tìm kiếm ngay lập tức xuất . gõ Knapp trong ô chỉ định rồi bỗng nhiên ngừng lại.


      - Có chuyện gì vậy?


      - Con nhớ họ ấy, thú , con thậm chí còn nhớ Knapp là tên hay họ của ấy kia. Bọn con lúc nào cũng gọi ấy bằng cái tên này.


      - Con tránh sang bên ! Đến lượt Anthony cũng vậy, rồi ông gõ cữ "Journalist" bên cạnh chữ Knapp.


      Tức khắc, danh sách gồm mười cái họ lên. Bảy đàn ông và bốn phụ nữ có họ là Knapp và cùng làm nghề phóng viên.


      - Cậu ta đấy! Anthony thốt lên, tay chỉ vào dòng thứ ba. Jürgen Knapp!


      - Tại sao lại nhất định là ấy?


      - Bởi vì chữ Chefredakteur chắc chắn có nghĩa là tổng biên tập.


      - đùa đấy chứ!


      - Nếu bố nhớ nhầm cái cách con về cậu thanh niên này, bố hình dung rằng ở tuổi bốn mươi cậu ta đủ thông minh để làm nên nghiệp, nếu cậu ta chắc chắn đổi nghề, giống như Tomas của con vậy. Hãy ngợi khen sáng suốt của bố thay vì nổi khùng lên.


      - Con nhớ con nhắc đến Knapp với bố khi nào và lại càng hiểu điều gì cho phép bố xác định diễn biến tâm lý của ấy, Julia sửng sốt đáp.


      - Con thực muốn chúng ta bàn về độ thính nhạy trong những ký ức của con? Con muốn nhắc bố nhớ quán cà phê nơi con trải qua những khoảnh khắc tuyệt vời ở đầu phố nào ư? Knapp của con làm việc tại tòa soạn báo Tagesspiegel, ban thời quốc tế. Ta đến thăm cậu ấy hay con muốn bố con ta ngồi đây buôn nước bọt?


      ° ° °


      Vào giờ các văn phòng bắt đầu đóng cửa, họ phải mất khoảng thời gian dài mới xuyên qua được Berlin do tình trạng giao thông tắc nghẽn. Chiếc taxi thả họ xuống trowowcsquarng trường Brandebourg. Sau khi đương đầu với dòng xe cộ ngược xuôi chen chúc, giờ họ phải tự vạch lối giữa đám đông dày đặc những người dân trở về nhà từ công sở và hàng đàn du khách đến thăm những danh thắng nổi tiếng này. Chính tại đây Tổng thống Mỹ từng có lần kêu gọi người đồng nhiệm phía Xô Viết, qua bức tường này, xây dựng hòa bình thế giới, phá bỏ đường biên giới bê tông xưa kia từng mọc lên đằng sau những cây cột của vòm cầu lớn. lần chẳng chết ai, hai vị nguyên thủ lắng nghe nhau và đồng tình để thống nhất Đông Đức và Tây Đức.


      Julia rảo bước, Anthony vất vả lắm mới theo kịp . Nhiều lần ông gọi tên , trong bụng chắc mẩm lạc mất , nhưng rốt cuộc ông lúc nào cũng nhìn ra dáng của trong đám đông ồn ã trong tràn ngập Pariserplatz.


      chờ ông trước cửa tòa nhà. Họ cùng đến quầy tiếp tân. Anthony xin gặp Jürgen Knapp. nhân viên lễ tân chuyện điện thoại. tạm ngưng cuộc gọi rồi hỏi họ có hẹn trước .


      - , nhưng tôi chắc chắn cậu ta vui khi tiếp đón chúng tôi, Anthony khẳng định.


      - Tôi phải báo là có ai cần gặp đây ạ? tiếp tân hỏi và ngắm chiếc khăn trùm kín mái tóc người phụ nữ tỳ khuỷu tay lên bàn của .


      - Julia Walsh, người phụ nữ đáp.


      Ngồi đằng sau bàn làm việc ở tầng ba, Jürgen Knapp cầu người gọi điện thoại vui lòng nhắc lại cái tên vừa . xin đừng bỏ máy, dùng tay bịt ống nghe và tiến đến ô cửa sổ nhô ra trông xuống vách kính tầng dưới.


      Từ đây, có thể nhìn thấy đại sảnh và đặc biệt hơn là xuống quầy tiếp tân. Người phụ nữ cởi khăn để luồn tay qua tóc, ngay cả khi mái tóc này ngắn hơn so với trong ký ức của người phụ nữ mang dáng vẻ thanh lịch tự nhiên bách bộ dưới khung cửa sổ này vẫn chắc chắn là biết mười tám năm về trước.


      áp ống nghe lên tai.


      - Bảo với họ tôi có ở đây, rằng tuần này tôi bận công tác xa, luôn là tôi về trước cuối tháng. Và làm ơn khéo léo vào!


      - Tốt thôi, nhân viên lễ tân đáp, chú ý để gọi tên người ở bên kia đầu dây. Có người gọi điện xin gặp ông, tôi nối máy cho ông chứ?


      - Ai vậy?


      - Tôi kịp hỏi tên ông ta.


      - Nối máy cho tôi.


      nhân viên lễ tân gác máy rồi đóng vai của mình chê vào đâu được.


      ° ° °


      - Jürgen à?


      - Ai ở đầu dây thế?


      - Tomas đây, cậu nhận ra giọng tớ à?


      - Có chứ, dĩ nhiên là có, bỏ qua cho tớ, tớ lơ đễnh.


      - Tớ phải đợi máy ít nhất là năm phút rồi, mà tớ lại gọi cho cậu từ nước ngoài đây! Cậu tiếp chuyện với bộ trưởng hay sao mà bắt đợi lâu thế?


      - , , tớ xin lỗi, có gì quan trọng đâu. Tớ có tin tốt lành cho cậu đây, tớ định tối nay mới báo cho cậu biết, tớ được bật đèn xanh rồi, cậu Somalie.


      - Tuyệt, Tomas thốt lên, tớ ghé về Berlin rồi lên đường tới đó ngay.


      - cần phải về Berlin đâu, cứ ở lại Rome, tớ đặt vé qua mạng rồi bọn tớ gửi cho cậu mọi tài liệu cần thiết qua chuyển phát nhanh, sáng mai cậu nhận được.


      - Cậu chắc là tớ nên ghé về tòa soạn gặp cậu à?


      - Ừ, cứ tin tớ , chúng ta chờ những giấy phép này đủ lâu rồi, nên lãng phí thêm ngày nào nữa. Chuyến bay của cậu tới châu Phi khởi hành từ Fiumicino vào cuối giờ chiều, sáng mai tớ gọi cho cậu để thông báo chi tiết.


      - Cậu ổn chứ? Tomas hỏi, giọng cậu nghe lạ quá...


      - Mọi chuyện đều rất ổn. Cậu hiểu tớ quá mà, chỉ là tớ muốn ở bên cậu ngay bây giờ để ăn mừng chuyến lần này.


      - Tớ biết phải cảm ơn cậu thế nào, Jürgen ạ; tớ mang từ đó về giải Pulitzer cho tớ và chức tổng biên tập ban quốc tế cho cậu!


      Tomas gác máy. Knapp nhìn Julia và người đàn ông cùng băng qua đại sảnh và rời khỏi tòa soạn báo.


      quay lại bàn làm việc của mình và đặt lại máy điện thoại lên kệ.


      Chú thích:


      1 Viết tắt của Radiotelevisione Italiana: Đài phát thanh truyền hình Ý.


      2 Trụ sở của Hạ viện Ý.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      MỌI ĐIỀU TA CHƯA
      Marc Levy - Chương 17 - Part 01

      Mọi điều ta chưa


      CHƯƠNG 17





      Tomas gặp lại Marian ngồi chờ ở bậc cùng của Piazza di Spagna. Quảng trường tấp nập người lại.


      - Thế nào, chuyện với ấy rồi chứ? Marian hỏi.


      - nào, ở đây đông người quá, ta chết ngạt mất; hãy bát phố chút và nếu chúng ta tìm lại được cửa hàng bán loại khăn choàng đủ màu sắc mà em nhìn thấy, mua tặng em.


      Marian đẩy cặp kính râm lên mắt rồi đứng dậy thêm lời nào.


      - Đây phải đường đến chỗ bán khăn, Tomas kêu lên với bạn vội vã rảo bước xuôi về phía đài phun nước.


      - , thậm chí là hướng ngược lại, và dẫu sao em cũng chẳng thèm khăn tặng!


      Tomas chạy theo và bắt kịp ở những bậc thang dưới cùng.


      - Mới hôm qua em còn thích mê món quà đó cơ mà!


      - Chính đấy nhé, đó là chuyện hôm qua, còn hôm nay em màng đến nó nữa! Phụ nữ là thế đấy, lúc nào cũng đổi ý còn đàn ông các lũ ngốc.


      - Có chuyện gì vậy? Tomas hỏi.


      - Có chuyện là nếu thực muốn tặng em món quà, phải tự tay chọn, nhờ người ta gói lại đẹp, rồi phải giấu như điều bất ngờ, bởi vì chuyện đó lẽ ra phải là điều bất ngờ mà. Cái này được gọi là ân cần chăm chút, Tomas à, đó là trong những phẩm chất hiếm hoi được phụ nữ đánh giá rất cao. Và nếu điều này có thể làm yên lòng, phải chỉ cần có thế mà người ta lồng nhẫn cưới vào tay đâu.


      - xin lỗi, cứ nghĩ làm em vui.


      - Thế sao, kết quả lại trái ngược hoàn toàn. Em muốn nhận món quà người ta tặng mình cốt được bỏ qua.


      - Nhưng đâu mắc lỗi gì cần em bỏ qua!


      - Lại còn à? Mũi dài ra chẳng khác gì Pinocchio kìa! nào, chẳng thà ăn mừng chuyến công tác của còn hơn đứng đây tranh luận. Đó đúng là điều Knapp báo với qua điện thoại, phải nào? nên tìm bàn vị trí đẹp để tối nay đưa em đến dùng bữa tối .


      Rồi Marian bắt đầu bước đợi Tomas.


      ° ° °


      Julia mở cửa xe taxi, Anthony tiến về phía cửa quay của khách sạn.


      - Nhất định có giải pháp. Tomas của con thể biến mất được. Cậu ta ở đâu đó và bố con ta tìm ra cậu ta, vấn đề chỉ là kiên trì thôi.


      - Trong hai mươi tư tiếng đồng hồ ấy à? Chúng ta chỉ còn ngày mai thôi, thứ Bảy chúng ta phải lên máy bay rồi. Bố quên chuyện ấy chứ?


      - Thời gian chỉ gấp gáp với mình bố thôi, Julia ạ, con còn cả cuộc đời phía trước. Nếu muốn đến tận cùng cuộc phiêu lưu này, con quay trở lại, dù chỉ có mình, nhưng con quay trở lại. Ít ra, chuyến này khiến cho cả hai bố con ta lại có cảm tình với thành phố này. Điều đó cũng đến nỗi quá tệ.


      - Vì thế mà bố đưa con đến tận đây ư? Để thấy lòng thanh thản ư?


      - Con muốn nhìn nhận việc theo cách đó cũng được. Bố thể ép con phải tha thứ cho bố chuyện bố làm và vẫn làm nếu lại rơi vào những tình huống tương tự. Nhưng bố con ta đừng cãi cọ nữa, chỉ lần này thôi, chỉ hai ta hãy cùng cố gắng. Mọi chuyện vẫn có thể diễn ra chỉ trong vòng ngày, tin bố .


      Julia quay nhìn ra chỗ khác. Bàn tay sượt qua bàn tay Anthony, ông ngập ngừng nhưng rồi lại thôi, tiếp tục băng ngang đại sảnh rồi dừng lại trước cửa thang máy.


      - Bố e là thể cùng con tối nay, ông tuyên bố với con . Đừng giận bố, bố mệt quá. Bố nên tiết kiệm pin cho ngày mai hơn; bố chưa từng hình dung là ta có thể câu này đúng theo nghĩa đen.


      - Bố nghỉ ngơi . Con cũng kiệt sức rồi, con gọi bữa tối lên phòng. Ngày mai chúng ta gặp nhau vào giờ điểm tâm, nếu bố muốn, con dùng bữa sáng với bố.


      - Tốt lắm, Anthony mỉm cười đáp.


      Họ cùng lên tầng, Julia ra khỏi thang máy trước. Khi cánh cửa thang máy khép lại, khẽ vẫy tay chào bố mình rồi đứng lại nơi thềm nghỉ, rình đợi những con số màu đỏ lướt qua mặt đồng hồ treo phía đầu .


      Vừa vào đến phòng, Julia liền vặn vòi cho làn nước nóng giãy chảy vào bồn, dốc vào đó hai lọ tinh dầu để sẵn mép bồn rồi quay trở ra gọi phục vụ phòng mang lên bát ngũ cốc cùng đĩa trái cây. tranh thủ lúc ngang qua để bật màn hình plasma treo đối diện với giường, cởi bỏ quần áo và vào phòng tắm.


      ° ° °


      Knapp ngắm mình trong gương hồi lâu. chỉnh lại nút thắt cà vạt rồi ngắm mình lần cuối cùng trước khi ra khỏi toa lét. Đúng tám giờ tối nay, cuộc triển lãm do chủ trì khai mạc ở cung Nhiếp ảnh với tham dự của Bộ trưởng bộ Văn hóa. Dự án này buộc phải làm việc quá tải, nhưng cái lợi chủ yếu là đối với bước tiến trong nghiệp của . Nếu buổi tối nay kết thúc tốt đẹp, nếu các đồng nghiệp báo viết khen ngợi những thành quả có được từ nỗ lực của trong các ấn phẩm ra sạp ngày mai, chẳng mấy chốc chuyển đến phòng làm việc rộng rãi ốp kính ở lối vào của phòng biên tập. Knapp nhìn chiếc đồng hồ quả lắc đặt trong đại sảnh của tòa nhà, còn mười lăm phút, thừa thời gian để cuốc bộ tới Pariserplatz và đến đứng dưới bậc tam cấp phía trước thảm đỏ, để đón tiếp ngài Bộ trưởng và những máy quay truyền hình.


      ° ° °


      Adam cuộn tròn tờ giấy tráng nhôm bọc chiếc bánh sandwich đem theo và nhắm vào sọt rác được móc vào cột đèn trong công viên. ném trượt và đứng dậy để nhặt lại tờ giấy nhầy mỡ. Ngay khi tiến lại gần thảm cỏ, chú sóc ngẩng đầu lên và đứng thẳng dậy hai chân.


      - Xin lỗi chú mày, Adam lên tiếng, tao có hạt phỉ trong túi, còn Julia có mặt ở thành phố. Cả hai ta đều bị bỏ rơi rồi.


      Con vật bé nhìn , cái đầu đu đưa theo mỗi lời được phát ra.


      - Tao tin là loài sóc lại khoái món thịt lợn ướt, và quẳng cho con vật mẩu giăm bông nhô ra giữa hai lát bánh mì.


      Con vật thuộc loài gặm nhấm từ chối món ăn đưa cho và lại quay ra nhảy nhót dọc theo thân cây. chạy bộ thể dục dừng lại ngang tầm Adam.


      - chuyện với con sóc đấy ư? Tôi cũng vậy, tôi thích mê khi chúng chạy ào đến và những bộ mặt non choẹt của chúng lúc lắc tứ phía.


      - Tôi biết, phụ nữ đều thấy chúng hấp dẫn thể cưỡng lại, thế nhưng đây lại là em chú bác với loài chuột cơ đấy, Adam khẽ cằn nhằn.


      ném chiếc bánh sandwich của mình vào sọt rác và rời khỏi công viên, tay đút túi.


      ° ° °


      Có tiếng gõ cửa, Julia vớ lấy cái găng trang điểm và chùi nhanh lớp mặt nạ phủ mặt. ra khỏi phòng tắm và khoác lên người chiếc áo choàng tắm treo mắc. ngang phòng, mở cửa cho người phục vụ và bảo ta đặt khay đồ ăn của lên giường. lấy tờ bạc trong túi cầm tay, kẹp vào bản kê tiền cần thanh toán rồi đưa lại cho bồi. Ngay khi ta khỏi, liền luồn xuống dưới lớp khăn trải giường và bắt đầu tấn công đĩa ngũ cốc. Điều khiển ti vi trong tay, bật lướt từng kênh , tìm chương trình phát bằng tiếng Đức.


      Ba kênh Tây Ban Nha, kênh Thụy Sĩ và sau đó đến hai kênh Pháp, muốn xem những hình ảnh chiến tranh phát CNN - quá bạo lực -, những hình ảnh tỷ giá chứng khoán Bloomberg - chẳng lý thú gì, dốt đặc môn toán -, trò chơi được giới thiệu RAI - người dẫn chương trình theo là quá tầm thường - và lại bắt đầu chọn từ đầu.


      ° ° °


      Đoàn hộ tống được dẫn đầu bởi hai cảnh sát cưỡi mô tô. Knapp kiễng chân để nhìn cho . Người đứng cạnh cố gắng len lên đằng trước , thúc khuỷu tay để giành lại chỗ của mình, người đồng nghiệp của chỉ việc có mặt ở đó sớm hơn. chiếc xe bốn chỗ dừng trước mặt . vệ sĩ mở cửa xe và vị Bộ trưởng bước xuống, được chào đón bởi rừng máy quay. Cùng với giám đốc trung tâm triển lãm, Knapp tiến lên trước bước và nghiêng mình để chào mừng vị quan chức cấp cao trước hộ tống ông ta dọc thảm đỏ.


      ° ° °


      Julia nhìn lướt qua tờ thực đơn, vẻ đăm chiêu. đĩa ngũ cốc chỉ còn sót lại quả nho khô, cùng hai cái hạt trong chiếc cốc có chân đựng hoa quả. thể đưa ra lựa chọn cuối cùng, phân vân giữa thanh kẹo tan vị sô la, chiếc bánh hoa quả vị quế, những chiếc bánh kếp (c và club sandwich [1]. săm soi kỹ lưỡng phần bụng, hông của mình rồi quẳng tờ thực đơn ra tít đầu kia căn phòng. Bản tin truyền hình khép lại với những hình ảnh đẹp đẽ giả tạo tại buổi tiệc khai mạc triển lãm của giới thượng lưu. Đàn ông và đàn bà, những kẻ có địa vị trong lễ phục, bước tấm thảm đỏ trong tiếng lác tách của đèn flash. Chiếc đầm dài thanh lịch của nữ diễn viên hay nữ danh ca gì đó, hẳn là dân Berlin, khiến chú ý. thấy khuôn mặt nào thân quen trong đám nhân vật quan trọng này, chỉ trừ khuôn mặt! đứng phắt dậy, hất đổ cả khay đồ ăn và bước tới dán mắt vào màn hình ti vi. chắc chắn nhận ra người đàn ông vừa bước vào trong tòa nhà, mỉm cười với những ống kính chĩa vào mình. Máy quay quét về phía hàng cột của quảng trường Brandebourg.


      - Tên khốn đểu giả! Julia kêu lên và chạy vội vào phòng tắm.


      ° ° °


      Người thường trực cam đoan với rằng bữa tiệc được đến đều thể diễn ra ở đâu khác ngoài Stiftung Brandenburger. Dinh thự thuộc hàng những đột phá gần đây nhất của kiến trúc Berlin , và từ những bậc thang quả thực người ta được tận hưởng quang cảnh tuyệt vời về phía những cây cột. Buổi tiệc khai mạc triển lãm mà Julia vừa với ông chắc chắn là do báo Tagesspiegel tổ chức. Walsh chẳng có lý do gì để vội đến đó, cuộc triển lãm ảnh báo chí quy mô lớn kéo dài đến tận ngày kỷ niệm sụp đổ bức tường, tức là còn năm tháng nữa. Nếu Walsh muốn, ông chắc chắn có thể lấy được cho hai tấm giấy mời trước trưa mai. Nhưng cái mà Julia muốn, đó là cách nào kiếm bộ váy dạ hội ngay lập tức.


      - Sắp chín giờ tối rồi, Walsh ạ!


      Julia mở túi xắc, dốc tuột xuống mặt quầy, phân loại tất cả những thứ có bên trong, đô la, euro, tiền xu, thậm chí còn thấy cả tờ mác Đức cũ mèm mà bao giờ rời xa, tháo đồng hồ đeo tay rồi đẩy bằng cả hai tay đống đồ ấy như con bạc bàn chơi.


      - Dù có là màu đỏ, tím hay vàng cũng hề gì, tôi xin nhờ ông kiếm cho tôi chiếc váy dạ hội.


      Người thường trực rụng rời nhìn . Ông nhướn lông mày bên trái. Lương tâm nghề nghiệp buộc ông thể để mặc con của ngài Walsh trong cơn túng quẫn. Ông tìm cách giải quyết khó khăn của .


      - Hãy thu dọn lại đống hỗn độn này vào túi xắc của rồi theo tôi, ông rồi kéo Julia về phía xưởng giặt là.


      Bất chấp cảnh tranh tối tranh sáng trong xưởng, chiếc đầm dài ông chỉ cho thấy vẫn bộc lộ vẻ đẹp hoàn hảo của nó. Chiếc đầm thuộc về khách hàng nữ nghỉ tại phòng hạng sang 1206. Hãng thời trang chuyển nó đến vào đúng lúc bà bá tước muốn bị làm phiền, người thường trực giải thích như vậy. Dĩ nhiên là thể dung thứ cho bất cứ vết bẩn nào và nàng Lọ Lem, trong trường hợp này là Julia phải trả nó cho ông trước mười hai giờ đêm.


      Ông để lại mình trong xưởng giặt và bảo cứ việc treo quần áo của lên mắc.


      Julia cởi đồ, khoác lên người bộ đồ thời trang cao cấp tinh tế hết sức thận trọng. có chiếc gương nào để ngắm mình trong đó, tìm hình ảnh phản chiếu của mình lớp vỏ kim loại của giá treo quần áo, nhưng chiếc ống hình trụ bày ra trước mắt hình ảnh méo mó. thả tóc, dò dẫm trang điểm trong bóng tối, bỏ lại chiếc túi xắc cùng với quần âu, áo len, rồi trở lại con đường tối tăm dẫn ra đại sảnh.


      Người thường trực ra hiệu cho bước lại gần. Julia lặng lẽ làm theo lời ông. chiếc gương treo tường phía sau ông, nhưng ngay khi Julia muốn soi gương xem bộ dạng mình thế nào ông đứng chắn trước mặt để ngăn làm việc đó.


      - , , ! Ông trong khi Julia thử tiến lên lần nữa. Nếu quý cho phép...


      Rút từ ngăn kéo bàn ra chiếc khăn giấy, ông lau bớt vệt son chờm ra ngoài viền môi .


      - Giờ có thể chiêm ngưỡng bản thân được rồi! ông kết luận và tránh qua bên.


      Julia chưa từng thấy thứ gì tuyệt vời hơn chiếc đầm này. Đẹp hơn nhiều so với mọi thứ từng mơ trước tủ kính bày hàng của những hãng thời trang danh tiếng nhất.


      - Tôi biết cảm ơn ông thế nào đây! sửng sốt thào.


      - đem lại vinh dự cho người thiết kế ra chiếc váy, tôi chắc chắn nó hợp với hơn với bà bá tước cả trăm lần, ông hạ giọng. Tôi gọi xe cho , tài xế đợi tại đó và đưa quay lại khách sạn.


      - Tôi bắt taxi được mà.


      - Với trang phục thế này, đùa hay sao thế! Cứ coi như đó là cỗ xe tứ mã của , và để tôi yên tâm nữa. Lọ Lem mà, nhớ ra chưa? Chúc buổi tối vui vẻ, Walsh, người thường trực và đưa ra tận chiếc limousine.


      Ra đến bên ngoài, Julia kiễng chân để ôm hôn người thường trực.


      - Walsh à, ân huệ sau cùng..


      - Ông muốn gì cũng được!


      - May cho chúng ta là chiếc váy này dài, thậm chí rất dài. Thế nên làm ơn, đừng vén nó lên kiểu ấy, đôi giày vải đế cói chẳng hợp với nó chút nào!


      ° ° °


      Người phục vụ dọn ra bàn món nhập bữa. Tomas gắp vài quả đậu xào cho Marian.


      - có thể biết tại sao em lại đeo kính râm khi ngồi trong nhà hàng được chiếu sáng lờ mờ đến nỗi thậm chí thể đọc nổi thực đơn viết gì được ?


      - chính thế! Marian đáp.


      - Đó là lời giải thích mới ràng làm sao, Tomas bật lại với vẻ chế giễu.


      - Vì em muốn nhìn thấy ánh mắt đó.


      - Ánh mắt nào?


      - Ánh mắt này.


      - Ra là thế! xin lỗi, nhưng hiểu ý em muốn gì.


      - Em với về cái ánh mắt mà đàn ông các thường thấy trong mắt phụ nữ tụi em khi tụi em cảm thấy dễ chịu lúc ở bên các .


      - biết lại có ánh mắt đặc thù để biểu đạt cảm giác này.


      - Có chứ, cũng như toàn bộ nam giới, thừa sức nhận ra nó, thôi nào!


      - Nhất trí, vì em thế mà! Và tại sao lại nên nhìn thấy ánh mắt này, ánh mắt tiết lộ rằng ít ra lần em cũng dễ chịu khi ở bên ?


      - Bởi vì nếu thấy nó, ngay lập tức bắt đầu suy tính cách tốt nhất để rời xa em.


      - Nhưng em linh tinh gì thế?


      - Tomas à, đa phần đàn ông khỏa lấp nỗi đơn của họ bằng cách nuôi dưỡng thứ tình cảm đồng lõa gắn bó lâu dài, với những lời âu yếm tình tứ, nhưng bao giờ đả động đến chữ , ngữ đàn ông ấy đều rất sợ ngày nào đó phải nhìn thấy ở người phụ nữ mình kết thân ánh mắt này!


      - Nhưng rốt cuộc là ánh mắt nào cơ chứ?


      - Cái ánh mắt khiến đàn ông các tin rằng phụ nữ chúng em phải lòng các đến phát điên! Rằng chúng em còn muốn hơn thế. Những chuyện ngu xuẩn như lên kế hoạch nghỉ, mới chỉ là những kế hoạch thôi, hơn! Và nếu chẳng may chúng em mỉm cười trước mặt đàn ông các khi tình cờ gặp chiếc xe nôi phố, thế là mọi chuyện hỏng bét từ đây!


      - Và đằng sau cặp kính râm em đeo có ánh mắt này ư?


      - kiêu quá ! Em đau mắt, có thế thôi, tưởng bở cái gì vậy?


      - Tại sao em lại với tất cả những chuyện này hả Marian?


      - Khi nào mới quyết định báo cho em biết là sắp lên đường Somalie, trước hay sau món Tiramisu tráng miệng nào?


      - Ai bảo em là gọi món bánh Tiramisu thế?


      - Em quen biết và làm việc cùng từ hai năm nay, em vẫn để ý cách sống mà.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      MỌI ĐIỀU TA CHƯA
      Marc Levy - Chương 17 - Part 02




      Marian kéo cặp kính trễ xuống chóp mũi và để nó rơi xuống đĩa của .


      - Đồng ý, ngày mai rồi! Nhưng cũng chỉ vừa mới biết tin thôi.


      - Mai quay lại Berlin rồi sao?


      - Knapp muốn từ đây bay thẳng đến Mogadiscio.


      - chờ đợi chuyến này ba tháng nay rồi còn gì, suốt ba tháng ròng rã đợi ấy nhắc chuyện này với , bạn chỉ tay năm ngón còn tuân lệnh!


      - Làm thế chỉ để có thêm ngày thôi mà, như thế này bọn đủ mất thời gian rồi.


      - Chính ấy mới là người làm mất thời gian của mới là người giúp đỡ ấy. ấy cần để được thăng chức trong khi cần đến ấy giúp mới giành được giải thưởng. Với tài năng của , chỉ cần chụp con chó xịt vào cột đèn đường cũng có thể giành giải!


      - Em muốn đưa chuyện này tới đâu đây?


      - Hãy khẳng định mình, Tomas ạ, đừng nên lãng phí cuộc đời mình vào việc chạy trốn những người quý, thay vì thế hãy đối mặt với họ. Trước tiên là đối mặt với em đây. Thí dụ hãy với em là em khiến phát bực với cách em chuyện, rằng chúng ta chỉ là những người tình và rằng em cần phải lên lớp cho , rồi hãy với Knapp là lên đường tới Somalie nếu chưa ghé qua nhà , chuẩn bị hành lý và ôm hôn tạm biệt bạn bè! Nhất là khi biết chắc mình còn sống sót trở về hay .


      - Có lẽ em đúng.


      Tomas lấy điện thoại di động ra.


      - làm gì vậy?


      - Ừ em thấy đấy, gửi tin nhắn cho Knapp báo cho cậu ấy biết để đặt vé cho xuất phát ngày thứ Bảy từ Berlin.


      - Em chỉ tin chừng nào nhấn nút gửi tin thôi!


      - Và lúc bấy giờ có thể thấy ánh mắt nó được chứ?


      - Có thể...


      ° ° °


      Chiếc limousine đỗ xịch trước thảm đỏ, Julia phải cúi gập người để xuống khỏi xe mà để lộ đôi giày dưới chân. leo cầu thang, loạt những ánh đèn flash chớp lấy ở những bậc cùng.


      - Tôi phải nhân vật quan trọng gì đâu! với người phụ trách máy quay hiểu tí gì tiếng . Ở cửa ra vào, nhân viên tiếp tân ngắm nhìn chiếc đầm lộng lẫy đến khó tin của Julia. Bị lóa mắt bởi thứ ánh sáng chói mắt của chiếc máy quay ghi lại cảnh bước vào bên trong, ta cho rằng cần thiết phải cầu xuất trình giấy tờ.


      Căn phòng rộng thênh thang. Ánh mắt Julia lướt nhanh khắp đám đông. Ly rượu tay, các khách mời lững thững qua lại, chiêm ngưỡng những bức ảnh phóng khổ lớn. Julia nở nụ cười gượng gạo đáp lại lời thăm hỏi của những người quen biết, những gương mặt đặc trưng của giới thượng lưu. Xa hơn chút, nữ nghệ sĩ chơi đàn hạc ngồi vắt vẻo cái bục chơi nhạc Mozart. Vượt qua cái đám đông trông giống như vở ba lê nực cười, Julia dạo loăng quăng tìm kiếm con mồi của mình.


      bức ảnh cao ngót nghét ba mét thu hút chú ý của . Bức ảnh được chụp trong vùng núi Kandahar hay Tadjikistan, hay có lẽ ở biên giới Pakistan? Bộ quân phục của người lính nằm bất động trong đường hào cho phép khẳng định chắc chắn địa điểm chụp, còn đứa trẻ đứng bên cạnh, dường như muốn trấn an , lại giống mọi đứa trẻ thế gian này, với đôi chân trần.


      bàn tay đặt lên vai khiến giật bắn mình.


      - Em hề thay đổi. Em làm gì ở đây vậy? biết em lại có trong danh sách khách mời. Đây là điều bất ngờ tốt lành, em ngang qua thành phố của bọn sao? Knapp hỏi.


      - Thế còn , làm gì ở đây nào? Em cứ ngỡ bận công tác xa tới tận cuối tháng, dẫu sao đó cũng là điều người ta với em khi chiều nay em đến văn phòng . Họ để lại tin nhắn cho chứ?


      - về sớm hơn dự kiến. từ sân bay đến thẳng đây.


      - phải luyện tập thêm , dối dở lắm, Knapp ạ; em biết mình gì; mấy ngày qua em có chút ít kinh nghiệm trong lĩnh vực này rồi.


      - Được thôi, nhất trí. Nhưng làm sao em lại muốn có giây phút nào hình dung là chính em tìm gặp cơ chứ? có tin gì của em từ hai mươi năm nay rồi.


      - Mười tám năm! còn quen ai khác tên là Julia Walsh sao?


      - quên khuấy họ của em rồi, Julia ạ, tên em dĩ nhiên là quên, nhưng quen gọi cả tên kèm họ. Bây giờ phải gánh nhiều trọng trách, và có biết bao nhiêu người cố bán cho những câu chuyện tẻ ngắt của họ, buộc phải lọc bớt .


      - Cám ơn vì lời khen!


      - Em đến Berlin làm gì vậy Julia?


      ngước mắt nhìn bức ảnh treo tường. đó có chữ ký của T.Ullmann nào đó.


      - Người chụp bức ảnh này rất có thể là Tomas, nó rất giống với phong cách của ấy, Julia buồn bã .


      - Nhưng Tomas bỏ nghề báo từ nhiều năm nay rồi! Cậu ta còn sống ở Đức nữa kia. Cậu ta bỏ ngang tất cả rồi.


      Julia đứng chịu trận, tự buộc mình để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Knapp tiếp:


      - Cậu ta sống ở nước ngoài.


      - Ở đâu?


      - Ở Ý, cùng vợ, bây giờ bọn chuyện thường xuyên nữa; mỗi năm lần, hơn và phải năm nào cũng vậy.


      - Các giận nhau à?


      - , làm gì có chuyện đó, đơn giản là cuộc sống ấy mà. làm hết sức mình để giúp cậu ta thực ước mơ nhưng khi quay trở về từ Afghanistan, cậu ta còn như trước nữa. Em hẳn phải hiểu điều đó hơn chứ, phải ? Cậu ta chọn cuộc sống khác.


      - , em chẳng hiểu gì hết! Julia phản bác trong lúc hàm nghiến chặt.


      - Theo tin mới nhất có được cậu ta cùng vợ quản lý nhà hàng tại Rome. Bây giờ, nếu em vui lòng thứ lỗi cho , có những khách mời khác phải tiếp chuyện. Rất vui được gặp lại em, lấy làm tiếc vì cuộc trò chuyện này quá ngắn ngủi. Em sắp rời khỏi Berlin à?


      - Ngay sáng ngày mai! Julia đáp.


      - Em vẫn chưa tiết lộ cho biết mục đích chuyến lần này của em tới Berlin, em công tác à?


      - Tạm biệt, Knapp.


      Julia bước quay đầu nhìn lại. rảo bước và khi vừa bước qua khung cửa kính lớn, bắt đầu chạy thêm tấm thảm đỏ về phía chiếc xe chờ sẵn.


      ° ° °


      Về tới khách sạn, Julia vội vã băng qua đại sảnh và mở cánh cửa bí mật dẫn ra hành lang của xưởng giặt là. cởi chiếc đầm, đặt nó vào đúng chỗ chiếc mắc áo rồi xỏ lại chiếc quần jean và áo len chui đầu. nghe đằng sau có tiếng ho khẽ.


      - Có thể gặp được chứ? Người thường trực hỏi, tay ông che mắt, tay kia giơ ra trước hộp khăn giấy Kleenex.


      - ! Julia nấc lên.


      Người thường trực rút chiếc khăn giấy rồi đưa qua vai cho .


      - Cảm ơn ông, đáp.


      - Lúc nãy khi ngang, tôi trông hình như lớp trang điểm của bị nhòe mất đôi chút. Buổi dạ hội được như trông đợi ư?


      - thế còn là quá , Julia vừa đáp vừa sịt mũi.


      - Than ôi, chuyện tương tự đôi khi vẫn xảy ra... Việc gì dự tính trước bao giờ cũng phải chấp nhận rủi ro!


      - Nhưng từ đầu đến cuối chuyện này chẳng có gì là được tính trước cả, khỉ ! Chẳng có điều gì cả, kể cả chuyến này, cả khách sạn này, cả thành phố này, cả vụ rùm beng vô ích này. Tôi sống đời mình theo ý mình, vậy cớ gì...


      Người thường trực tiến bước về phía , vừa đủ để gục đầu lên vai ông, rồi vỗ lưng , cố hết sức dỗ dành .


      - Tôi biết chuyện gì khiến phiền muộn đến thế, nhưng nếu cho phép... nên chia sẻ nỗi buồn này với cha , chắc chắn ông ấy khiến vững lòng. may mắn vì vẫn còn cha ở bên và hai cha con có vẻ rất tâm đầu ý hợp. Tôi dám chắc đó là người đàn ông biết lắng nghe.


      - Đến đây , giá mà ông biết được là ông hoàn toàn lầm, mà lại còn lầm hết lần này đến lần khác; bố tôi và tôi mà tâm đầu ý hợp ấy à? Ông ấy mà biết lắng nghe người khác ấy à? Hình như chúng ta về hai người khác nhau mất rồi.


      - Tôi nhiều lần vinh hạnh được phục vụ ngài Walsh, thưa , và tôi có thể đảm bảo với rằng ông ấy lúc nào cũng là quý ông lịch thiệp.


      - ai cá nhân chủ nghĩa bằng ông ấy có!


      - Quả là chúng ta về cùng người. Người đàn ông mà tôi biết lúc nào cũng nhân từ và khoan dung. Ông ấy nhắc đến như thành công duy nhất của mình vậy.


      Julia sững sờ im bặt.


      - Đến gặp cha , tôi chắc chắn ông ấy thấu hiểu.


      - Mọi chuyện trong đời tôi đều rối tung lên. , bố tôi ngủ, ông ấy kiệt sức rồi.


      - Ông Walsh hẳn là tẩm bổ cho lại sức rồi, tôi vừa mang lên phòng ông khay đồ ăn mà.


      - Bố tôi gọi đồ ăn ư?


      - tôi chả vừa với đấy thôi, thưa .


      Julia xỏ lại đôi giày vải đế cói rồi cảm ơn người thường trực bằng nụ hôn vào má.


      - Dĩ nhiên là cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng diễn ra nhé, tôi có thể tin ở chứ? Người thường trực lên tiếng.


      - Chúng ta thậm chí còn chưa từng gặp nhau kia! Julia hứa.


      - Và chúng ta có thể chụp lại vỏ bao vào bộ váy này mà phải lo nó bị dây bẩn chứ?


      Julia giơ bàn tay phải lên và mỉm cười với người thường trực, ông ra hiệu cho rảo bước hơn.


      lại băng qua đại sảnh vào thang máy. Ca bin thang máy dừng lại ở tầng bảy, Julia lưỡng lự rồi nhấn nút dẫn thang lên tầng cùng.


      Từ hành lang nghe thấy tiếng ti vi vọng ra. Julia gõ cửa, bố ngay lập tức ra mở.


      - Trông con tuyệt trong chiếc váy đó, ông và lại nằm dài giường.


      Julia nhìn màn hình ti vi phát lại những hình ảnh của buổi tiệc khai mạc triển lãm trong chương trình tin tức buổi tối.


      - Khó mà bỏ qua được xuất ấn tượng thế này. Bố chưa từng thấy con thanh lịch như thế bao giờ, nhưng điều này chỉ khẳng định thêm suy nghĩ của bố, rằng đến lúc con từ bỏ những chiếc quần jean thủng lỗ chỗ này , chúng còn hợp với tuổi của con nữa. Giá mà bố được biết kế hoạch của con, bố cùng con đến đó. Bố vô cùng hãnh diện được khoác tay con.


      - Con chẳng có kế hoạch nào cả, con xem cùng chương trình với bố Knapp xuất thảm đỏ, thế nên con tìm đến tận nơi.


      - Hay đấy! Anthony và lại đứng dậy. Với người khẳng định là vắng mặt cho tới cuối tháng... hoặc là ta dối bố con ta, hoặc là có tài phân thân. Bố nên hỏi cuộc gặp gỡ giữa con và cậu ta diễn ra thế nào đúng ? Theo như bố thấy con rất bực bội.


      - Con là người có lý, Tomas kết hôn. Và bố đúng, ấy theo nghề báo nữa..., Julia giải thích và buông người xuống chiếc phô tơi. nhìn khay đồ ăn đặt cái bàn thấp trước mặt.


      - Bố gọi đồ ăn tối à?


      - Bố gọi bữa ăn này cho con đấy chứ.


      - Bố biết là con đến gõ cửa phòng bố à?


      - Bố biết nhiều hơn con tưởng đấy. Khi nhìn thấy con ở buổi tiệc này và thừa hiểu tình cảm hâm mộ con dành cho giới thượng lưu, bố ngờ là xảy ra chuyện gì. Bố cứ tưởng đâu Tomas lại xuất để con phải gấp gáp lên đường như vậy giữa đêm hôm. Rốt cuộc, đó chính là điều bố tự nhủ khi người thường trực tìm gặp bố để xin phép gọi cho con chiếc limousine đưa đón. Bố cho chuẩn bị khay bánh ngọt phòng khi buổi dạ hội của con diễn ra theo dự kiến. Nhấc lồng chụp lên , chỉ là mấy chiếc bánh kếp thôi mà, nó thay thế được tình đâu, nhưng ăn cùng si rô vị cây thích đựng trong chiếc bình bên cạnh tạo thành thứ gì đó xóa sạch được cả khối sầu muộn cỡ bự đấy.


      ° ° °


      Trong phòng hạng sang kế bên, bá tước phu nhân cũng xem bản tin thời khuya. Bà nhờ chồng ngay ngày mai nhắc bà liên lạc với ông bạn Karl để chúc mừng ông ta. Tuy nhiên, bà có nhiệm vụ báo cho ông ta biết rằng lần sau nếu có thiết kế chiếc đầm dạ hội dành riêng cho bà tốt hơn hết đó thực là phiên bản duy nhất và bà muốn thấy nó được khoác lên người phụ nữ trẻ, thêm vào đó lại có thể hình chuẩn hơn bà. Karl nhất định hiểu rằng bà gửi trả lại nó cho ông ta, món đồ lộng lẫy còn gây hứng thú cho bà nữa!


      ° ° °


      Julia kể cho bố nghe chi tiết về buổi dạ hội vừa dự. Chuyến định trước đến buổi dạ hội đáng nguyền rủa, cuộc trò chuyện với Knapp và chuyến trở về đẫm nước mắt của , hiểu cũng muốn thú nhận tại sao cảm giác như vậy lại xâm chiếm lấy . phải vì biết Tomas làm lại cuộc đời, ngay từ đầu tính đến chuyện ấy và làm sao chuyện có thể khác được cơ chứ? Điều đau buồn nhất, và thể lý giải được, là biết từ bỏ nghề báo. Anthony lắng nghe cắt ngang, cũng đưa ra bất cứ lời bình luận nào. Nuốt xong miếng bánh kếp cuối cùng, cảm ơn bố mình về điều bất ngờ này, thay vì giúp bình tĩnh suy xét mọi việc chắc chắn khiến tăng thêm ki lô. còn chút hứng thú nào để ở lại đây nữa. Dù có tồn tại những dấu hiệu của cuộc sống hay cũng chẳng còn gì để tìm kiếm, chỉ còn phải sắp xếp lại cuộc đời cho ngăn nắp nữa thôi. sắp sẵn túi trước khi lên giường ngủ và cả hai người bọn họ có thể đáp máy bay ngay sáng mai. Lần này, thêm trước khi ra về, chính có cảm tưởng quen thuộc với chuyện này, thậm chí là quá quen thuộc, phải như thế nếu muốn sử dụng những từ thích đáng.


      Ra đến hành lang, cởi giày ra và xuống phòng mình theo lối cầu thang bộ.


      Julia vừa khỏi, Anthony vớ lấy điện thoại. Ở San Francisco lúc này là bốn giờ chiều, người ông cần gặp nhấc máy ngay từ hồi chuông đầu tiên.


      - Pilguez xin nghe!


      - Tôi có làm phiền ? Là Anthony đây.


      - Bạn cũ bao giờ làm phiền nhau cả, thấy gọi tôi mừng quá, lâu lắm rồi ấy nhỉ?


      - Tôi có việc muốn nhờ giúp, cuộc điều tra , nếu chuyện này vẫn trong khả năng của .


      - Giá mà biết được tôi buồn chán thế nào từ khi về nghỉ hưu, ngay cả khi gọi cho tôi để rằng đánh mất chùm chìa khóa tôi vẫn rất muốn tiến hành điều tra vụ này!


      - còn giữ liên lạc với cảnh sát biên giới , ai đó ở phòng cấp thị thực có thể tiến hành tìm kiếm giúp chúng ta?


      - Tôi vẫn có uy lắm mà, nghĩ thế nào vậy!


      - Thế đấy, tôi muốn phát huy tối đa cái uy đó, chuyện là thế này...


      Cuộc trao đổi giữa hai người bạn hữu kéo dài hơn nửa giờ đồng hồ. Thanh tra Pilguez hứa với Anthony cung cấp những thông tin ông cầu ngay khi có thể.


      ° ° °


      Tại New York lúc đó là tám giờ tối. Tấm biển được gắn cửa ra vào của tiệm đồ cổ thông báo tiệm đóng cửa đến ngày mai. Bên trong, Stanley bố trí các tầng giá của tủ sách có niên đại cuối thế kỷ XIX mới nhận được hồi chiều. Adam gõ vào ô cửa kính.


      - Bám dai như đỉa vậy! Stanley thở dài và núp đằng sau chiếc tủ buýp phê.


      - Stanley, là tôi, Adam đây! Tôi biết ở trong đó!


      Stanley ngồi thụp xuống, nín thở.


      - Tôi có hai chai Château Lafite đây!


      Stanley chậm rãi ngẩng đầu lên.


      - 1989! Adam gào vọng vào từ ngoài phố.


      Cánh cửa tiệm bật mở.


      - Tôi xin lỗi, tôi mải xếp dọn nên nghe thấy cậu gọi, Stanley và nhường lối cho khách tới thăm. Cậu ăn tối chưa?


      Chú thích:


      1 Tên gọi của loại bánh kẹp ( crêpe) nhiều tầng.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      MỌI ĐIỀU TA CHƯA
      Marc Levy - Chương 18 - Part 01

      Mọi điều ta chưa


      CHƯƠNG 18





      Tomas vươn vai và trườn ra khỏi giường, chú ý để đánh thức Marian nằm ngủ bên cạnh. bước xuống những bậc cầu thang xoáy trôn ốc và băng qua phòng khách ở tầng dưới của căn hộ hai tầng. Vòng ra đằng sau quầy bar, đặt chiếc tách xuống dưới ống trút của máy pha cà phê, trùm kín máy bằng chiếc khăn để dập tắt tiếng ồn rồi nhấn nút. đẩy tấm cửa kính trượt theo rãnh rồi ra ngoài sân hiên tận hưởng những tia nắng đầu tiên lúc này mơn trớn những mái nhà của Rome. lại gần lan can và nhìn ngắm phố phường phía dưới. người giao hàng dỡ những sọt rau trước tiệm tạp hóa ngay gần quán cà phê nơi tầng trệt tòa nhà của Marian.


      Liền sau mùi bánh mì nướng hơi khét là tràng rủa xả bằng tiếng Ý. Marian xuất trong chiếc áo choàng tắm, vẻ mặt cáu kỉnh.


      - Có hai vấn đề! . Thứ nhất, ở trần và em nghi là hàng xóm phía đối diện nhà em ăn sáng rất thích thú với cảnh tượng này.


      - Còn vấn đề thứ hai? Tomas chất vấn, vẫn quay người lại.


      - Ta xuống nhà ăn sáng, này chẳng có gì để ăn cả.


      - Tối qua ta chưa mua ciabatta [1] sao? Tomas hỏi vẻ giễu cợt.


      - mặc đồ vào ! Marian đáp và quay vào trong căn hộ.


      - Dẫu sao cũng chúc ngày tốt lành! Tomas lẩm nhẩm trong miệng.


      bà cụ già tưới cây giơ tay ra hiệu chào từ ban công phía bên kia con phố hẹp. Tomas cười đáp lại rồi rời khỏi khoảnh sân.


      Còn chưa đến tám giờ sáng mà bầu khí trở nên nóng bức. Ông chủ tiệm ăn bình dân sắp dọn lại mặt tiền cửa tiệm; Tomas giúp ông mang những cây dù ra vỉa hè. Marian ngồi bên bàn và chụp lấy chiếc bánh sừng bò trong giỏ đựng bánh ngọt.


      - Em định mang bộ mặt này cả ngày sao? Tomas hỏi và cũng tự lấy chiếc bánh. Em giận vì à?


      - Bây giờ em mới biết điều gì cuốn hút em ở , Tomas ạ, chính là tài hoạt ngôn của .


      Ông chủ tiệm đặt trước họ hai tách cappuccino bốc khói nghi ngút. Ông nhìn trời, cầu ột cơn giông nổ ra trước cuối ngày và khen Marian về vẻ đẹp của vào buổi sáng sớm. Ông nháy mắt với Tomas rồi quay trở lại đứng sau quầy.


      - Giá như ta lãng phí buổi sáng hôm nay, Tomas tiếp.


      - Có chứ, ý kiến mới hay làm sao. Tại sao ăn nốt cái bánh sừng bò của rồi âu yếm em; tiếp đến là chầu tắm đời trong phòng tắm nhà em trong khi em sắm vai ngốc để chuẩn bị hành lý cho . nụ hôn phớt ngưỡng cửa rồi mất hút hai ba tháng trời, hoặc có thể là mãi mãi. Ôi, đừng trả lời gì hết, bây giờ gì nghe cũng ngốc lắm.


      - cùng !


      - Em là thông tín viên chứ phải phóng viên.


      - Chúng ta cùng lên đường, cùng trải qua buổi tối ở Berlin và ngày mai, khi bay đến Mogadiscio em quay về Rome.


      Marian quay lại ra hiệu để chủ quán mang cho tách cà phê nữa.


      - phải, chào từ biệt ở sân bay hay hơn nhiều, chút thống thiết giả tạo đâu có hại gì, đúng ?!


      - Chuyện hại gì, đó là em đến tòa soạn ra mắt, Tomas thêm.


      - Tranh thủ uống cà phê của trong lúc nó còn nóng nào!


      - Nếu em vâng thay vì cằn nhằn, đặt vé cho em rồi.


      ° ° °


      chiếc phong bì được đẩy vào qua khe cửa. Anthony nhăn mặt khi cúi xuống để nhặt lên. Ông mở ra đọc bức điện gửi đến ình.


      "Rất tiếc vì chưa tìm ra nhưng tôi bỏ cuộc đâu. Hy vọng thu được kết quả dù hơi muộn hơn dự kiến." Bức điện ký tên người gửi là GP, viết tắt chữ cái đầu của George Pilguez.


      Anthony Walsh ngồi vào bàn giấy trong phòng khách sạn và thảo vội lời nhắn gửi cho Julia. Ông gọi bộ phận tiếp đón khách để họ chuẩn bị cho ông chiếc xe hơi với tài xế. Ông rời khỏi phòng và ghé qua tầng bảy. Ông rón rén đến trước phòng con , tuồn tờ giấy nhắn qua khe cửa rồi luôn.


      - Số nhà 31 phố Karl-Liebknecht-Strasse, làm ơn, ông thông báo với tài xế.


      Chiếc xe bốn chỗ màu đen khởi động ngay tức khắc.


      ° ° °


      Uống vội tách trà, Julia với lấy túi hành lý tầng giá của tủ quần áo rồi đặt nó lên giường. bắt đầu gấp lại quần áo rồi cuối cùng quyết định chất đống chúng vào va li cách cẩu thả. Bỏ ngang việc sửa soạn hành lý, bước tới cửa sổ. làn mưa mỏng rơi thành phố. Dưới phố, chiếc xe bốn chỗ xa dần.


      ° ° °


      - Nếu muốn em xếp hộp cạo râu của vào hành lý mang nó ra đây cho em nào, Marian gọi với từ trong phòng ngủ.


      Tomas từ phòng tắm ló đầu ra.


      - Em biết đấy, tự chuẩn bị hành lý được mà.


      - Ẩu lắm! có thể tự mình chuẩn bị hành lý nhưng ẩu lắm và em sang tận Somalie để là quần áo cho đâu.


      - Bởi vì em từng làm vậy ư? Tomas hỏi, gần như lo ngại.


      - Chưa từng! Nhưng em có thể làm thế đấy.


      - Em quyết định chưa?


      - Để biết liệu em bỏ rơi hôm nay hay ngày mai ấy à? đúng là gặp may nhé, em quyết định đến chào tổng biên tập tương lai của chúng ta khiến nghiệp của em thăng tiến nhanh hơn. Tin tốt lành cho dính dáng gì đến chuyến bay của về Berlin cả, may mắn có thể ở bên em thêm tối nữa còn gì.


      - rất vui vì chuyện đó đấy, Tomas khẳng định.


      - chứ? Marian vừa hỏi lại vừa kéo khóa hành lý. Ta phải rời Rome trước mười hai giờ trưa, định độc chiếm phòng tắm cả buổi sáng hay sao?


      - cứ nghĩ trong hai ta mới là người hay cự nự chứ nhỉ?


      - làm lây sang người khác rồi đấy, bạn thân mến ạ, phải lỗi của em.


      Marian đẩy Tomas sang bên để len vào phòng tắm; cởi dây đai chiếc áo choàng tắm của rồi kéo đến đứng dưới vòi sen.


      ° ° °


      Chiếc Mercedes màu đen đổi hướng, nó dừng lại bãi đỗ xe đằng trước dãy những tòa nhà cao tầng màu xám. Anthony cầu tài xế vui lòng đợi, ông hy vọng quay trở lại sau tiếng.


      Ông leo vài bậc cầu thang có mái che và bước vào tòa nhà nay là thư viện lưu trữ của Stasi.


      Anthony đến trình diện tại quầy tiếp tân rồi hỏi đường.


      Dãy hành lang ông có cái gì khiến người ta lạnh sống lưng. Cả hai bên, những tủ kính trưng bày đủ mẫu micro, camera, máy ảnh, máy thổi hơi nước để mở thư từ và máy quết hồ để dán kín lại sau khi đọc lén, bản sao và tài liệu lưu trữ. Dụng cụ đủ loại để theo dõi cuộc sống thường nhật của cả dân tộc, tù nhân của nhà nước cảnh sát. Những tờ truyền đơn, những sách báo tuyên truyền, những hệ thống nghe trộm mỗi lúc thêm tinh vi. Hàng triệu người bị dò xét như vậy, bị phán xét, chứng kiến cuộc đời họ bị công khai để đảm bảo cho bền vững của nhà nước chuyên chế. Mải đắm chìm trong suy tưởng, Anthony dừng lại trước bức ảnh chụp phòng khảo cung.


      Bố biết mình lầm. khi bức tường sụp đổ, tiến trình đó thể đảo ngược, nhưng ai có thể đảm bảo chuyện ấy hả Julia? Những người từng biết đến mùa xuân của Praha chăng? Những người theo phe dân chủ của chúng ta từ đó mặc ình phạm phải ngần ấy tội ác và bất công chăng? Và ngày nay ai có thể hứa rằng nước Nga vĩnh viễn thoát khỏi những kẻ chuyên chế tai ngược của ngày hôm qua? Thế nên phải, bố sợ, nỗi lo sợ khủng khiếp rằng nền chuyên chính khép lại những cánh cửa vừa mới mở ra trước tự do và giam cầm con trong gọng kìm cực quyền của nó. Bố sợ mãi mãi là người cha bị chia rẽ với con mình, phải vì đứa con chọn như thế, mà bởi vì nền chuyên chính thay nó quyết định chuyện đó. Bố biết con vẫn giận bố, nhưng nếu tình hình diễn biến xấu , chính bố bao giờ tha thứ cho bản thân mình vì đến tìm con và, ở đâu đấy, bố thú nhận với con là bố hạnh phúc vì mình lầm.


      - Tôi có thể chỉ dẫn cho ông chăng? giọng vang lên từ cuối hành lang.


      - Tôi tìm hồ sơ lưu trữ, Anthony ấp úng.


      - Đằng này, thưa ông, tôi có thể giúp gì cho ông?


      Vài ngày sau khi bức tường sụp đổ, những nhân viên cảnh sát chính trị của RDA, dự đoán được sụp đổ thể tránh khỏi của chế độ, bắt đầu tiến hành tẩu tán tất cả những gì có thể làm chứng cho những mưu toan của họ. Nhưng làm sao để xé rách cho nhanh nhất hàng triệu tờ phiếu có ghi thông tin cá nhân tích tụ trong gần bốn mươi năm tồn tại của chế độ cực quyền? Ngay từ tháng Mười hai 1989, quần chúng, được báo về những mưu toan này, bao vây những chi nhánh của Cơ quan An ninh Quốc gia. Trong mỗi thành phố của Đông Đức, các công dân đánh chiếm trụ sở của Stasi và bằng cách đó ngăn chặn được phá hủy trăm tám mươi kilomet báo cáo đủ loại, những tài liệu ngày nay công chúng có thể tiếp cận được.


      Anthony cầu được tra cứu hồ sơ về người tên là Tomas Meyer hồi đó sống tại số 2 Comeniusplatz, Đông Đức.


      - Ôi, tôi thể làm theo cầu của ông được, thưa ông, nhân viên thừa hành xin lỗi.


      - Tôi cứ tưởng đạo luật quy định phải tạo điều kiện ọi người tiếp cận các tài liệu lưu trữ này?


      - Đúng vậy, nhưng đạo luật này cũng được hình thành nhằm mục đích bảo vệ các công dân Đức khỏi những tổn hại đến cuộc sống riêng tư do việc sử dụng các dữ liệu cá nhân, người nhân viên bác lại, đọc bài phát biểu dường như ta thuộc làu.


      - Chính ở điểm này mà giải thích những văn bản luật là rất quan trọng. Nếu tôi lầm, mục đích đầu tiên của đạo luật mà cả hai chúng ta quan tâm này đúng ra là tạo điều kiện cho bất cứ ai cũng có thể tra cứu các phiếu thông tin của Stasi, để họ có thể làm sáng tỏ ảnh hưởng của Cơ quan An ninh Quốc gia đến số phận riêng họ, phải thế ? Anthony tiếp, lần này ông nhắc lại đoạn văn ghi tấm biển gắn nơi lối vào.


      - Vâng, dĩ nhiên, người nhân viên thừa nhận mà hiểu vị khách muốn dẫn dắt câu chuyện tới đâu.


      - Tomas Meyer là con rể tôi, Anthony dối với vẻ tỉnh bơ. Từ đó đến nay, nó định cư tại Mỹ và tôi rất vui được chia sẻ cùng rằng chẳng bao lâu nữa tôi lên chức ông ngoại. chớ nghi ngờ, điều quan trọng là ngày nào đó nó có thể kể với con cái về quá khứ của mình. Ai lại muốn làm điều đó cơ chứ? Xin được hỏi, có cháu nào chưa nhỉ, ...?


      - Hans Dietrich! Người nhân viên đáp, tôi có hai con xinh xắn, Emma năm tuổi và Anna lên bảy.


      - Tuyệt quá! Anthony thốt lên trong lúc chìa tay ra bắt, hẳn là phải hạnh phúc lắm.


      - Tôi chúng đến phát điên!


      - Tội nghiệp Tomas, những kiện bi thảm in dấu trong tuổi thiếu niên của nó vẫn còn quá nhức nhối để nó có thể tự mình kể lại cho người khác nghe. Tôi từ rất xa lặn lội tới đây, nhân danh nó, để đem lại cho nó cơ may giảng hòa với quá khứ, và ai biết được, ngày nào đó, nó lại tìm được sức mạnh để đưa con mình tới đây; bởi lẽ, riêng với , tôi biết là gia đình mình sắp chào đón . Đưa con bé về đây, tôi đến đó, về với quê cha đất tổ để nó được gắn kết với nguồn cội. Hans thân mến, Anthony trịnh trọng tiếp, đây là người sắp trở thành ông ngoại với bố của hai bé kháu khỉnh, hãy giúp tôi, giúp con của người đồng hương Tomas Meyer của ; hãy trở thành người, bằng nghĩa cử cao thượng, đem lại cho con bé niềm hạnh phúc mà chúng tôi vẫn thường ao ước cho cháu.


      Bối rối, Hans Dietrich biết phải nghĩ sao nữa. Đôi mắt nhòa lệ của người khách hạ gục . đưa cho Anthony chiếc khăn mùi soa.


      - Ông vừa là Tomas Meyer phải ?


      - Phải rồi, chính thế! Anthony đáp.


      - Ông hãy ngồi vào bàn trong phòng này, tôi xem liệu chúng tôi có tài liệu gì về người này .


      Mười lăm phút sau, Hans Dietrich đặt cặp hồ sơ bằng kim loại lên mặt bàn nơi Anthony Walsh đợi.


      - Tôi cho là tìm lại được hồ sơ của con rể ông, thông báo với nét mặt rạng rỡ. Chúng ta gặp may vì nó nằm trong số những hồ sơ bị tiêu hủy, công tác khôi phục những hộp phiếu bị xé rách hầu như chưa thể hoàn thành, chúng tôi vẫn luôn đợi những khoản kinh phí cần thiết.


      Anthony nồng nhiệt cảm ơn và với ánh mắt bối rối giả tạo, giúp hiểu rằng bây giờ ông cần chút riêng tư để nghiên cứu quá khứ của người con rể. Hans lánh ngay và Anthony mải miết đọc chồng hồ sơ dày cộp được xác lập từ năm 1980 về thanh niên bị theo dõi trong suốt chín năm trời. Hàng chục trang thống kê những việc và hành vi, những mối giao du, những năng khiếu, những lựa chọn văn học, báo cáo chi tiết về những lời riêng tư cũng như tại nơi đông người, những quan điểm, gắn bó với các giá trị của Quốc gia. Những tham vọng, những hy vọng, những rung động đầu đời, những kinh nghiệm từng trải đầu tiên và những thất vọng đầu tiên, dường như gì trong số những điều tạo thành nhân cách của Tomas bị bỏ qua. Còn xa mới hoàn toàn làm chủ về ngôn ngữ, Anthony quyết định nhờ đến Hans Dietrich để giúp ông hiểu được tờ phiếu tổng hợp đính kèm ở cuối hồ sơ, và được cập nhật lần cuối cùng vào ngày 9 tháng Mười 1989.


      Tomas Meyer, mồ côi cả cha lẫn mẹ, là nam sinh viên khả nghi. Bạn thân nhất đồng thời là hàng xóm mà ta chơi cùng từ , tẩu thoát sang Tây Đức. Người tên Jürgen Knapp vượt qua bức tường, hẳn là nấp dưới ghế sau ô tô và bao giờ trở lại RDA. có bất kỳ bằng chứng nào cho phép xác nhận vụ này có tiếp tay của Tomas, và ngây thơ khi với chỉ điểm của Cơ quan An ninh về những dự định của bạn mình cho thấy vô tội của ta. Người nhân viên cung cấp hồ sơ này nhờ vậy cũng phát ra công cuộc chuẩn bị bỏ trốn, nhưng tiếc thay, quá muộn để cho phép bắt giữ Jürgen Knapp. Tuy nhiên, những quan hệ mật thiết Tomas duy trì với tên phản quốc này và việc ta tố giác sớm hơn mưu đào tẩu của bạn mình thể cho phép coi ta như phần tử nhiều hứa hẹn của nền Dân chủ Cộng hòa. Căn cứ vào những kiện được nêu ra trong hồ sơ, người ta cho rằng cần phải tiếp tục chống lại ta, nhưng ràng là từ nay trở về sau nên giao phó cho ta bất kỳ chức vụ quan trọng nào của bộ máy Quốc gia. Cuối cùng bản báo cáo khuyên nên giám sát ta tích cực để đảm bảo rằng Tomas tìm cách bắt liên lạc với người bạn cũ, hay với bất cứ ai khác sống ở phía Tây. Nên áp dụng biện pháp thử tách cho đến khi đối tượng ba mươi tuổi mới được duyệt lại hoặc đóng hồ sơ này.


      Hans Dietrich đọc xong. sửng sốt đọc lại hai lần tên của người chỉ điểm cung cấp thông tin cho hồ sơ để chắc chắn mình nhìn nhầm, thể che giấu thái độ bối rối của mình.


      - Nhưng ai có thể hình dung ra chuyện như vậy cơ chứ! Anthony , mắt dán chặt xuống cái tên được dán ở cuối tờ phiếu. Đáng buồn thay!


      Hans Dietrich cũng bàng hoàng rụng rời và hoàn toàn đồng tình với ông.


      Anthony cảm ơn người hướng dẫn viên vì hợp tác quý báu dành cho ông. Bị lôi kéo bởi chi tiết, người nhân viên phụ trách tài liệu lưu trữ ngập ngừng giây lát trước khi tiết lộ điều ta vừa phát ra.


      - Tôi cho là cần thiết, trong khuôn khổ công việc ông tiến hành, phải ông biết rằng con rể ông chắc chắn có cùng phát đáng buồn với chúng ta. Ghi chú mép gấp của hồ sơ này chứng nhận rằng ta từng đích thân tra cứu nó.


      Anthony chân thành cảm ơn Dietrich; ông đóng góp trong khả năng hạn hẹp của mình vào việc tài trợ cho công tác phục hồi tài liệu lưu trữ. Giờ ông nhận thức hơn ngày hôm qua rằng thấu hiểu quá khứ có thể cho phép con người lĩnh hội tương lai của họ như thế nào.


      Rời khỏi trung tâm lưu trữ, Anthony cảm thấy cần phải hít thở khí trời để định thần lại. Ông ngồi xuống băng ghế trong vườn hoa bao quanh bãi đỗ xe.


      Nhớ lại điều bí mật của Dietrich, ông ngước mắt nhìn trời và thốt lên:


      - Nhưng tại sao mình lại nghĩ ra sớm hơn nhỉ!


      Ông đứng dậy và về phía xe ô tô chờ. Vừa ngồi lên xe, ông lấy di động ra để bấm số điện thoại ở San Francisco.


      - Tôi đánh thức à?


      - Dĩ nhiên là , bây giờ mới có ba giờ sáng thôi mà!


      - Xin lỗi nhưng tôi cho là có thêm thông tin quan trọng.


      George Pilguez bật đèn ngủ, mở ngăn kéo bàn đầu giường và tìm cái gì đó để ghi chép.


      - Tôi nghe đây! ông .


      - Bây giờ tôi có đầy đủ lý do để nghĩ rằng người đàn ông mà chúng ta tìm muốn từ bỏ họ của mình, bao giờ muốn dùng đến nó hoặc ít ra là muốn nghe nhắc đến nó càng ít bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.


      - Tại sao thế?


      - Đó là câu chuyện dài...


      - Và có gợi ý gì về căn cước mới của ta ?


      - hề!


      - Tuyệt lắm, làm rất tốt khi gọi điện vào giữa đêm hôm thế này, chuyện này tạo nên bước đột phá cho cuộc điều tra của tôi đấy! Pilguez vặc lại với giọng điệu châm chọc trước khi gác máy.


      Ông tắt đèn, khoanh tay kê sau gáy và tìm cách ngủ lại mà được. Nửa tiếng sau, vợ ông ra lệnh cho ông quay lại với công việc. Trời sáng hay chưa quan trọng, bà thể chịu nổi khi cảm thấy ông cứ cựa quậy như thế giường mà bà quyết tâm tìm lại giấc ngủ.


      George Pilguez khoác áo choàng ngủ lên người và vừa vào bếp vừa càu nhàu. Ông bắt đầu bằng việc tự làm ình chiếc bánh kẹp, phết bơ dày lên hai lát bánh vì Natalia có mặt ở đây để lên lớp cho ông về hàm lượng cholesterol trong máu ông. Ông mang theo bữa ăn tạm ra ngồi sau bàn giấy. số cơ quan hành chính biết đến giờ đóng cửa, ông nhấc máy và gọi ột người bạn làm bên cục xuất nhập cảnh.


      - Nếu người đổi họ theo luật định nhập cảnh vào lãnh thổ của chúng ta, họ gốc của người đó có xuất trong hệ thống dữ liệu của chúng ta ?


      - Người đó mang quốc tịch gì kia? người đàm thoại với ông hỏi.


      - Quốc tịch Đức, sinh tại RDA.


      - Vậy trong trường hợp này, để có được thị thực cấp bởi trong những lãnh của chúng ta, gần như chắc chắn để lại dấu vết ở đâu đó.


      - có gì để ghi lại ? George hỏi.


      - Tôi ngồi trước máy vi tính đây, ông bạn, người bạn tên Rick Bram, viên chức phòng Nhập cư tại sân bay John Fitzgerald Kennedy, trả lời.


      ° ° °

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :