1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mọi Điều Ta Chưa Nói - Marc Levy

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      rc Levy - Chương 13 - Part 01

      Mọi điều ta chưa


      CHƯƠNG 13





      Họ trao đổi với nhau lời nào về chuyến . Julia chúi mũi vào ô cửa kính.


      ° ° °


      Mỗi lần ngồi máy bay, em lại ngóng đợi gương mặt ra giữa những đám mây, lần nào cũng lại hình dung ra những đường nét của trong những hình dạng trải ra trong bầu trời. Em viết cho hàng trăm lá thư, nhận hàng trăm lá thư từ , mỗi tuần hai lá. Chúng ta thề gặp lại nhau, ngay khi em đủ khả năng tài chính. Thời gian rảnh sau giờ học, em làm việc kiếm tiền để quay về bên . Em phục vụ trong các nhà hàng, xếp chỗ cho người xem trong các phòng chiếu phim, là phát tờ rơi; và làm việc gì em cũng nghĩ đến buổi sáng khi rốt cuộc em cũng có thể đặt chân đến Berlin, sân bay nơi đợi em.


      Biết bao đêm em ngủ thiếp trong ánh mắt , trong ký ức về những tràng cười bám riết chúng ta những đường phố của thành phố màu xám? Đôi khi, lúc để em lại mình với bà , bà bảo em rằng chớ có tin vào tình giữa và em. Rằng nó bền đâu. Giữa hai ta có quá nhiều khác biệt, giữa miền Tây là em và cậu trai miền Đông là . Nhưng mỗi lần trở về và ôm em trong vòng tay, em lại nhìn bà qua bờ vai và mỉm cười với bà, chắc mẩm rằng bà lầm đấy thôi. Khi bố ép em ngồi lên chiếc xe đậu dưới khung cửa sổ nhà , em thét gọi tên , em những muốn nghe thấy tiếng em. Buổi tối hôm chương trình thời thông báo về "vụ rắc rối" tại Kaboul cướp sinh mạng của bốn phóng viên, trong đó có người Đức, thậm chí ngay lúc ấy em biết rằng họ nhắc đến . Máu rời khỏi cơ thể em. Và trong nhà hàng nơi em lau chùi cốc chén đằng sau cái quầy bằng gỗ cũ kỹ, em bất tỉnh nhân . Người dẫn chương trình rằng chiếc ô tô chở nổ tung vì cán phải quả mìn của quân đội Xô Viết còn sót lại. Như thể số phận muốn bắt kịp , bao giờ để về phía tự do của mình. Những tờ báo đưa ra lời giải thích ràng nào, bốn nạn nhân, thế là đủ với thiên hạ; danh tính của những người thiệt mạng có gì là quan trọng, cuộc sống của họ, tên của những người mà họ bỏ lại trong niềm thiếu vắng. Nhưng em vẫn biết rằng người Đức mà họ nhắc tới chính là . Em phải mất đến hai ngày mới gặp được Knapp; hai ngày thể nuốt nổi bất cứ thứ gì.


      Thế rồi rốt cuộc ấy cũn gọi lại cho em; nghe giọng ấy, em lập tức hiểu rằng ấy mất người bạn, còn em mất người mình . Bạn thân nhất của ấy, ấy nhắc nhắc lại cụm từ này. ấy cảm thấy có lỗi vì giúp trở thành phóng viên; còn em, cõi lòng tan nát, em an ủi ấy. ấy giúp trở thành người như muốn. Em với ấy rằng tự trách mình biết mấy vì chưa bao giờ tìm ra đủ lời để cảm ơn ấy. Thế là, Knapp và em về , để hoàn toàn rời bỏ bọn em. Chính ấy với em rằng thi thể của bao giờ được nhận dạng. nhân chứng kể lại rằng khi quả mìn được phát nổ, chiếc xe tải chở các bị thổi tung. Những mảnh tôn vụn phủ đầy mặt đường suốt hàng chục mét, và chính tại đấy các chết, chỉ còn lại miệng hố rộng hoác, bộ khung xe rời rã, những chứng nhân cho tính phi lý và tàn ác của con người. Knapp tha thứ ình vì cử tới đó, tới Afghanistan. thay thế vào phút chót, ấy giữa những tiếng thổn thức. Giá như chỉ cần có mặt ngay gần bên ấy khi ấy tìm người có thể mau chóng lên đường. Nhưng em biết rằng ấy tặng món quà đẹp nhất mà có thể mong chờ. Xin lỗi, xin lỗi, Knapp vừa khóc nấc lên vừa nhắc nhắc lại, còn em tuyệt vọng, em thể ra dù chỉ giọt nước mắt, khóc lóc tước mất của em thêm chút nữa về . Em bao giờ có thể gác máy, Tomas ạ, em đặt ống nghe lên giá, cởi bỏ tấm tạp dề rồi em ra phố. Em cứ bước về phía trước mà biết mình đâu. Xung quanh em, thành phố sôi động như có chuyện gì xảy ra.


      Ai ở đây có thể biết rằng sáng nay, trong vùng ngoại ô Kaboul, người đàn ông ba mươi tuổi tên là Tomas chết tan xác vì cán phải quả mìn? Ai bận tâm đến chuyện đó? Ai có thể hiểu được rằng em còn gặp lại nữa, rằng thế giới của em bao giờ giống như trước nữa?


      Em ăn gì từ hai ngày nay, em với rồi nhỉ? Có hề chi. Em mọi chuyện hai lần để tiếp tục kể nghe về em, để nghe kể em nghe về . Đến góc phố, em ngã sụp xuống.


      có biết rằng nhờ có mà em quen Stanley, cái người trở thành bạn thân nhất của em, thậm chí là ngay từ giây phút bọn em gặp nhau ? ấy bước ra từ căn phòng kế bên phòng em. ấy bước , vẻ thẫn thờ, trong hành lang bệnh viện dài dằng dăc; cánh cửa phòng em để ngỏ, ấy dừng lại, nhìn em lúc ấy nằm buồn thiu giường, rồi ấy mỉm cười với em. hề nào thế gian này có thể tô vẽ cho gương mặt mình nụ cười sầu thảm đếm vậy. Môi ấy run run. Bỗng nhiên, ấy khẽ bốn từ mà em vẫn cho phép mình thốt ra lời; nhưng, với ấy, dường như em có thể biến nó thành lời thú tội bởi vì em chưa hề quen ấy. Tâm với người chưa từng quen giống như tâm với người thân cận, nó khiến trở nên thể đảo ngược, đó chỉ là ruồng bỏ mà ta có thể xóa với cục tẩy của hay biết: " ấy chết rồi" Stanley , và em đáp lại ấy, "Vâng, ấy chết rồi". ấy với em về bạn trai của mình, còn em với ấy về . Em và Stanley, bọn em quen nhau như thế, vào cái ngày mà cả hai bọn em đều mất người mình . Edward chết vì Sida còn chết vì đại dịch khác vẫn tiếp tục tàn phá nhân loại. ấy ngồi ở cuối giường em, hỏi em rằng liệu em có thể khóc , và vì em với ấy , ấy cũng thú nhận rằng mình cũng thể khóc nổi. ấy chìa tay ra cho em, em nắm lấy bàn tay ấy và bọn em những giọt nước mắt đầu tiên, những giọt nước mắt kéo ra xa khỏi em, và kéo Edward ra xa khỏi ấy.


      ° ° °


      Anthony Walsh từ chối đồ uống do tiếp viên hàng đem đến. Ông liếc nhìn về phía cuối máy bay. Khoang hành khách hầu như thưa thớt, nhưng Julia vẫn muốn ngồi cách ông mười hàng ghế, ngồi bên ô cửa kính, ánh mắt vẫn đăm đắm nhìn ra bầu trời.


      ° ° °


      Sau khi xuất viện, em bỏ nhà , buộc dải ruy băng màu đỏ quanh chồng thư ngót trăm lá của . Em cất chúng vào ngăn kéo bàn trong phòng riêng. Em cần phải đọc lại chúng mới nhớ thương. Em chất quần áo đầy va li rồi ra lời từ biệt bố em, thể tha thứ cho ông vì chia lìa hai ta. Khoản tiền dành dụm tích cóp này là để ngày kia gặp lại , em dùng nó để sống xa ông. Vài tháng sau, em bắt đầu nghiệp hình họa và bắt đầu cuộc sống .


      Stanley và em gặp gỡ nhau thường xuyên. Tình bạn giữa bọn em nảy sinh từ đó. Ngày ấy, ấy bán hàng tại khu chợ trời ở Brooklyn. Bọn em hình thành thói quen mỗi tối gặp nhau ở giữa cầu. Đôi khi bọn em đứng đó hàng giờ liền, tựa người vào lan can cầu, ngắm những con tàu diễu qua trước mắt, xuôi hay ngược dòng nước; có những lúc, bọn em lại dạo bộ dọc hai bờ sông. ấy kể em nghe về Edward, còn em kể ấy nghe về và khi ai về nhà nấy, ấy mang theo chút về hai người các trong hành lý đêm của mình.


      Em tìm kiếm hình bóng trong những bóng cây đổ dài vỉa hè vào buổi sáng, những đường nét của gương mặt trong những tia phản chiếu sông Hudson; em tìm kiếm vô vọng những lời của trong mọi làn gió thổi qua thành phố. Trong hai năm liền, em cũng thăm lại mỏi khoảnh khắc chúng ta có tại Berlin, đôi khi em cười vì chúng ta, nhưng bao giờ ngừng nghĩ về .


      Em chưa hề nhận được lá thư gửi, Tomas ạ, lá thư hẳn báo cho em biết là vẫn còn sống. Em biết viết gì cho em. ngót hai chục năm trôi qua và em có cái cảm giác lạ lùng là vừa gửi lá thư đó cho em hôm qua. Có lẽ là sau ngần ấy tháng bặt tin nhau, cho em hay rằng quyết định bao giờ đợi em ở sân bay nào nữa. Rằng thời gian trôi qua kể từ ngày em ra trở nên quá dài. Rằng có thể tới lúc tình cảm giữa hai ta phai nhạt; tình rồi cũng có lúc kết thúc đối với những ai quên hơi của người kia. Có lẽ thôi còn tin vào tình nữa, nếu có lẽ là em đánh mất . Hai mươi năm hay ngót quãng thời gian đó để đến nơi là quá dài đối với bức thư.


      Chúng ta còn như trước nữa. Em lại vượt qua quãng đường từ Paris đến Berlin chăng? Chuyện gì xảy ra khi ánh mắt của chúng ta giao nhau lần nữa, ở phía này của bức tường và em ở phía bên kia? có dang rộng vòng tay đón em, như làm với Knapp vào buổi tối tháng Mười năm 1989 ? Chúng ta lại chạy khắp những con đường của thành phố, nó trẻ lại trong khi chúng ta lại già . Hôm nay đôi môi có còn dịu ngọt như trước ? Lá thư ấy có lẽ nên nằm lại trong ngăn kéo bàn viết, có lẽ như thế tốt hơn.


      ° ° °


      Tiếp viên hàng vỗ vào vai . đến lúc phải thắt chặt dây an toàn, máy bay tiến lại gần New York.


      ° ° °


      Adam đành phải trải qua phần thời gian trong ngày tại Montréal. Nữ nhân viên của hãng hàng Air Canada gắng hết sức để tỏ ra lịch thiệp với , than ôi, chiếc ghế trống duy nhất để quay trở lại New York được tìm thấy chuyến bay cất cánh lúc bốn giờ chiều. Nhiều lần thử gọi cho Julia nhưng đều gặp lời nhắn cài sẵn của .


      ° ° °


      Xa lộ khác, lần này qua cửa kính xe người ta có thể nhận ra những tòa tháp của Manhattan. Chiếc Lincoln chui vào đường hầm cùng tên.


      - Bố có cái cảm giác lạ thường là được chào đón tại nhà con mình nữa. Nếu phải chọn giữa căn phòng áp mái dột nát của con với những căn hộ của bố, bố thà ở nhà mình còn hơn. Thứ Bảy bố quay lại để nằm vào hòm trước khi họ đến mang nó . Tốt hơn là con gọi cho Wallace, để yên tâm rằng ông ấy ở đó, Anthony và chìa ra cho Julia mẩu giấy có ghi số điện thoại.


      - Quản gia của bố vẫn ở trong nhà bố hả?


      - Bố biết đích xác thư ký riêng của bố làm gì. Từ khi chết , bố chưa có dịp nào để hỏi ông ấy về thời gian biểu mới. Nhưng nếu con muốn tránh cho ông ấy cơn nhồi máu, là sáng suốt khi ông ấy có mặt tại nhà lúc chúng ta quay về. Và dù con có với ông ấy chuyện gì nữa, tiện hơn nhiều cho bố nếu con cho ông ấy lý do hợp lý để đến tận chân trời góc bể cho đến cuối tuần.


      Thay cho câu trả lời, Julia bằng lòng bấm số của Wallace. thông báo giải thích rằng vì chủ nhân vừa qua đời, ông nghỉ tháng. thể để lại tin nhắn cho ông. Trong trường hợp khẩn cấp liên quan đến việc làm ăn của ngài Walsh, xin liên lạc trực tiếp với công chứng viên của ông.


      - Bố có thể yên tâm được rồi, đường thông hè thoáng! Julia và cất điện thoại di động vào túi áo.


      Nửa tiếng sau, chiếc xe đỗ dọc theo vỉa hè, trước dinh thự riêng của Anthony Walsh. Julia ngắm nhìn mặt tiền tòa dinh thự và ánh mắt ngay lập tức hướng lên khung cửa sổ tầng ba. Chính tại nơi đó, vào cuối buổi chiều, khi ở trường về, trông thấy mẹ mình nghiêng người qua ban công trong tư thế rất nguy hiểm. làm gì nếu phải là thét gọi tên bà? Mẹ , khi nhìn thấy con , vẫy vẫy tay chào , như thể cử chỉ này xóa sạch mọi dấu vết của việc bấy giờ bà sắp làm.


      Anthony mở chiếc va li của mình ra và giơ lên chùm chìa khóa.


      - Họ giao cho bố cả chìa khóa nhà nữa sao?


      - Cứ cho là bọn bố dự kiến giả thuyết con muốn giữ bố trong nhà riêng, cũng hủy bố trước thời hạn... Con mở cửa nhé? nên chờ đến lúc người hàng xóm nhận ra bố!


      - Bởi vì bây giờ bố lại còn quen biết hàng xóm của mình hay sao? Chuyện này cũng mới đây!


      - Julia!


      - Thôi được, thở dài và xoay nắm đấm cửa của cánh cửa sắt uốn nặng trịch.


      Ánh sáng ùa vào cùng . Mọi thứ đều nguyên vẹn, như vẫn được sắp đặt trong những ký ức xưa cũ nhất của ; những viên gạch lát ca rô màu đen và trắng trong đại sảnh tạo thành bàn cờ khổng lồ. Bên phải, nhịp cầu thang bằng gỗ tối màu dẫn lên gác vẽ nên đường cong duyên dáng. Lan can bằng gỗ lúp, được chạm trổ bởi bàn tay của nghệ nhân danh tiếng trong giới, bố rất thích thú khi dẫn tên người thợ đó ra khi dẫn khách tham quan những diện tích sinh hoạt chung trong ngôi nhà. Phía cuối, cánh cửa mở thông sang phòng ăn và phòng bếp, chỉ riêng hai phòng này thôi cũng rộng hơn bất cứ nơi nào Julia sống kể từ khi bỏ nhà ra . Bên trái là phòng làm việc nơi bố thường ngồi điền những sổ sách chứng từ cá nhân, những tối hiếm hoi mà ông có mặt ở nhà. Những dấu hiệu cho thấy giàu sang có mặt ở khắp mọi nơi này đưa Anthony Walsh ra xa khỏi quãng thời gian ông phục vụ cà phê trong tòa tháp tại Montréal. bức tường lớn, bức chân dung vẽ hồi . Liệu rằng hôm nay, trong đôi mắt có còn lại vài tia sáng của ánh mắt nhìn mà họa sĩ nắm bắt được khi mới lên năm? Julia ngước đầu để ngắm nhìn khối kiến trúc ô lõm trần nhà. Nếu đây đó có vài mạng nhện để rủ xuống những góc cạnh của gỗ lát tường cảnh bài trí mang hơi hướng ma quái, nhưng ngôi nhà của Anthony Walsh luôn được bảo dưỡng cách hoàn hảo.


      - Con còn nhớ phòng riêng của con nằm ở bên chái nào ? Anthony hỏi khi bước vào phòng làm việc. Bố để con tự tìm tới đó nhé, bố chắc là con vẫn còn nhớ đường. Nếu con đói, chắc vẫn còn gì đó để ăn tạm trong tủ bếp, các loại mứt hoặc vài món đồ hộp. Bố chết chưa lâu đến mức ấy.


      Và ông nhìn Julia leo cầu thang hai bậc , bàn tay lướt tay vịn, hệt như thói quen ngày còn bé; và khi đến thềm nghỉ, hệt như khi còn , quay lại để xem có ai dõi theo mình .


      - Gì thế? hỏi khi đứng nhìn ông từ đầu cầu thang.


      - có gì, Anthony đáp và mỉm cười.


      Rồi ông bước vào phòng làm việc.


      Hành lang trải dài trước mắt . Cánh cửa đầu tiên dẫn vào phòng mẹ . Julia đặt bàn tay lên nắm đấm cửa, tay nắm xoay chầm chậm và nảy lên hết sức khẽ khàng đúng lúc từ bỏ ý định bước vào bên trong. tiến bước cho đến cuối hành lang mà rẽ vào đâu nữa.


      ° ° °


      thứ ánh sáng màu trắng sữa kỳ lạ lan tỏa trong căn phòng. Những tấm màn cửa bằng voan che kín các khung cửa sổ bay phấp phới tấm thảm với màu sắc nguyên vẹn. tiến lại gần chiếc giường, ngồi xuống mép giường và dụi mặt vào gối, hít sâu mùi thơm tỏa ra từ áo gối. Ký ức về những đêm trôi qua dưới tấm ga trải giường, lén lút đọc sách với cây đèn pin chợt ùa về; những buổi tối khi mà các nhân vật được sáng tạo ra nhảy múa sôi động những tấm rèm cửa, khi cửa sổ để mở. Chừng ấy hình bóng đồng lõa đến theo cách đó và lấp đầy những lúc giấc ngủ chưa đến. duỗi hai chân và nhìn quanh lượt. Chiếc đèn chùm, giống như vật chuyển động nhưng quá nặng để những chiếc cánh màu đen của nó có thể xoay mình khi trèo lên chiếc ghế và thổi vào đó. Gần cái tủ, chiếc rương bằng gỗ nơi lèn chặt ních những cuốn vở, vài bức ảnh, mấy tấm bưu ảnh về những xứ sở mang cái tên thần diệu, được mua ở tiệm bán đồ văn phòng phẩm hoặc đổi bằng những xứ sở mà có nhiều bản trùng lặp; sao phải đến cùng nơi những hai lần trong khi còn bao nhiêu nơi khác để khám phá cơ chứ? Ánh mắt hướng về phía giá sách đó những cuốn sách giáo khoa của được xếp gọn ghẽ, thẳng hàng, được dồn sát lại bằng hai món đồ chơi cũ, con chó màu đỏ và con mèo màu xanh lơ từ bấy lâu nay hề quen biết. Trang bìa màu đỏ lựu của cuốn sách giáo khoa lịch sử, bị bỏ quên từ cuối năm cấp hai, mời gọi ngồi vào bàn học. Julia rời khỏi giường và lại gần bàn.


      Mặt gỗ bị mũi nhọn của pa cào xước, ngồi hàng giờ liền để chơi lông bông như thế, chép cẩn thận vào các cuốn vở chuỗi dài đổi, ngay khi Wallace gõ cửa để kiểm tra xem có làm đầy đủ bài tập về nhà . Hàng trang liền chỉ toàn "tôi chán, tôi chán, tôi chán". Tay nắm bằng sứ của ngăn kéo mang hình ngôi sao. Chỉ cần hơi nhấc lên là ngăn kéo trượt ra dễ dàng. mở hé ra. cây bút dạ màu đỏ lăn xuống đáy ngăn. Julia lập tức thọc tay vào. Độ mở rộng lắm, và đồ xác láo vuột mất. Julia bị cuốn vào cuộc chơi, bàn tay tiếp tục dò dẫm thám hiểm bên trong ngăn kéo.


      Ngón cái của nhận thấy trong đó chiếc ê ke, ngón út của nhận biết chuỗi hạt thắng được ở chợ phiên, quá xấu để có thể đem ra trưng. Ngón đeo nhẫn vẫn ngập ngừng. Có phải con ếch gọt bút chì hay con rùa trục cuộn băng dính? Ngón giữa sượt qua mặt giấy. Ở góc, phía bên phải, đường nổi rất mảnh hé lộ mép răng cưa của con tem. Năm tháng trôi qua làm đường viền bị bong . phong bì lướt ngón tay trong góc tối của ngăn kéo bàn, lần theo những dòng chữ được viết nên bằng nét bực của chiếc bút lông. Ra sức để mất dấu nét chữ, như trong trò chơi đoán biết những chữ được vạch ra bằng đầu ngón tay da của người mà ta , Julia nhận ra nét chữ của Tomas.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      MỌI ĐIỀU TA CHƯA
      Marc Levy - Chương 13 - Part 02




      tóm lấy chiếc phong bì, bóc niêm và lôi từ đó ra bức thư.


      Tháng Chín 1991,


      Julia,


      sống sót qua cơn điên loại của loài người. là người duy nhất thoát nạn trở về từ cuộc phiêu lưu ảm đạm. Như kể với em trong thư trước, bọn rốt cuộc lên đường tìm kiếm Massoud. quên khuấy trong tiếng nổ ngay lúc này đây vẫn còn vang vọng trong là tại sao lại muốn gặp ông ấy đến thế. quên lòng nhiệt tình thúc đẩy đến chỗ quay phim thực về ông ấy. chỉ còn thấy nỗi căm hận sượt qua và cướp mất mạng sống của những người bạn đồng hành với trong chuyến đó. Dân làng lôi được ra từ đống đổ nát, cách nơi lẽ ra phải chết hai chục mét. Tại sao luồng hơi đó lại chỉ hất tung lên trong khi cũng chính nó khiến những người khác chết tan xác? bao giờ biết được. Vì ngỡ là chết, họ đặt nằm lên chiếc xe bò. Nếu cậu bé cưỡng lại được mong muốn tháo chiếc đồng hồ của để đeo vào tay mình, bất chấp nỗi sợ hãi đến mức ấy, nếu cánh tay cử động và cậu bé hét lên, hẳn là họ đem chôn rồi. Nhưng với em rồi mà, sống sót qua cơn điên loạn của loài người. Người ta kể rằng khi cái chết chọn ai đó, người ta nhìn lại cả cuộc đời mình. Khi nó nuốt chửng rồi người ta nhìn thấy gì như thế nữa. Trong cơn mê sảng luôn đồng hành với những cơn sốt của , chỉ nhìn thấy gương mặt em. những muốn khiến em phải ghen khi với em rằng y tá chăm sóc phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, nhưng đó lại là người đàn ông và bộ râu dài của ông có gì là hấp dẫn cả. trải qua bốn tháng trời giường bệnh tại Kaboul. Da phỏng rộp, nhưng viết cho em để than phiền đâu.


      Năm tháng trời gửi thư cho em, thế là quá nhiều khi chúng ta quen viết cho nhau hai lá mỗi tuần. Năm tháng im lặng, gần nửa năm im lặng, còn dài hơn thế nhiều khi bao lâu nay chúng ta được gặp mà cũng được chạm vào nhau. nhau mà phải xa nhau thế này quá tàn nhẫn, thế nên ngày nào chuyện này cũng cứ ám ảnh tâm trí .


      Knapp bay sang Kaboul ngay khi cậu ấy biết tin. Em phải chứng kiến cảnh cậu ấy khóc như thế nào khi bước vào phòng bệnh chung, và cũng có phần khóc như vậy, thừa nhận với em điều đó. may là người bị thương nằm giường kế bên say giấc, nếu , bọn bị xem như loại người nào giữa những người lính có lòng dũng cảm bền bỉ này? Nếu cậu ấy gọi cho em trước khi lên đường cũng là vì cầu cậu ấy đừng làm vậy. biết cậu ấy báo cho em biết về cái chết của , chính đích thân với em rằng còn sống. Có lẽ lý do thực phải vậy, có lẽ bằng cách viết thư cho em, muốn để em được tự do theo đuổi cái đám tang của câu chuyện của chúng ta, nếu như em biết đến nó.


      Julia, tình của chúng ta nảy sinh từ những điều khác biệt giữa hai ta, từ cái ham thích khám phá mà chúng ta lại tìm được mỗi sáng khi thức dậy. Và bởi nhắc với em về buổi sáng,em bao giờ biết được số giờ trải qua để ngắm em say giấc, ngắm em mỉm cười đâu. Bởi em mỉm cười trong giấc ngủ, ngay cả khi em biết điều ấy. Em bao giờ đếm được số lần em nép mình vào , mơ những từ hiểu nổi; có đến cả trăm lần, đó là con số chính xác đấy.


      Julia, biết rằng cùng nhau vun đắp là cuộc phiêu lưu khác. ưa gì bố em và rồi lại muốn hiểu tâm trạng của ông. Nếu ở vào cùng hoàn cảnh, liệu có hành động như bố em ? Nếu em sinh cho đứa con , nếu em bỏ lại mình với con bé, nếu con bé phải lòng người nước ngoài sống trong thế giới được tạo nên bởi chẳng gì hết, hoặc bởi tát cả những thứ khiến khiếp sợ, có lẽ cũng hành động như ông. bao giờ muốn kể em nghe về những năm tháng sống đằng sau bức tường, muốn phá hỏng bất cứ giây phút nào trong thời gian ta bên nhau bằng những ký ức về điều phi lý, em xứng đáng được nghe những điều tốt đẹp hơn là những câu chuyện buồn về điều tệ hại nhất mà con người có thể tạo ra, nhưng bố em chắc chắn biết về tồn tại của những điều như thế và đó phải là điều ông mong muốn cho em.


      hận bố em vì bắt cóc em và bỏ lại với khuôn mặt đầu máu trong phòng, thể giữ em lại. giận dữ đấm vào những bức tường nơi giọng của em vẫn còn vang, nhưng muốn hiểu. Làm thế nào để cho em biết là em mà thử ít ra là lần?


      Em quay lại với cuộc sống của em, trước sức ép từ mọi phía. Em còn nhớ , em lúc nào cũng nhắc đến những dấu hiệu mà cuộc sống vẽ nên trước mắt chúng ta, tin vào những dấu hiệu ấy, nhưng cuối cùng em thuyết phục được , ngay cả khi tối nay, lúc viết cho em những dòng này, tại đây, đó lại chính là nguyên do của điều tệ nhất.


      em như con người em vốn thế, và bao giờ muốn em đổi khác, em cần phải hiểu mọi chuyện, tin rằng thời gian cho cơ hội để hiểu; có lẽ từ đầu đến cuối tình này, đôi khi quên hỏi em liệu em có đến mức chọn lựa tất cả những thứ chia cắt chúng ta hay . Cũng có thể là em bao giờ để có đủ thời gian để hỏi em câu đó, lại càng dành thời gian để tự đặt ra ình câu hỏi đó. Nhưng thời điểm này đến, bất chấp ý chí của chúng ta.


      Ngày mai quay lại Berlin. bỏ lá thư này vào thùng thư đầu tiên nhìn thấy. Nó đến với em trong vài ngày nữa như mọi lần; và nếu tính chính xác, vào khoảng ngày 16 hay 17 gì đó.


      Em thấy trong chiếc phong bì này thứ mà vẫn giữ bí mật về nó, muốn gửi cho em tấm ảnh chụp , nhưng lúc này được phogn độ lắm, vả lại làm vậy về phần là hơi tự phụ. Thế nên đây chỉ là chiếc vé máy bay. Em thấy đấy, em cần làm việc suốt nhiều tháng dài đằng đẵng để trở về bên nữa, nếu em vẫn còn muốn làm vậy. cũng dành dụm tiền để đến tìm em. mang chiếc vé bên người đến tận Kaboul này, lẽ ra nên gửi nó cho em, nhưng như em thấy đấy... Nó vẫn còn hợp thức.


      đợi em tại sân bay Berlin vào ngày cuối cùng hàng tháng.


      Nếu chúng ta gặp lại nhau, giữ lời hứa, bắt cóc đứa con hạ sinh cho khỏi người đàn ông mà ngày nào đó con bé chọn. Và dù cho người ấy có khác biệt đến thế nào, thấu hiểu cái người đánh cắp con bé khỏi , thấu hiểu con bởi người mẹ sinh ra nó.


      Julia, bao giờ trách giận em đâu, tôn trọng quyết định của em, dù nó là gì nữa. Nếu em đến, nếu có phải đơn độc rời khỏi sân bay, vào ngày cuối cùng của tháng, hãy biết rằng thấu hiểu, viết cho em chính là để với em điều này.


      Thế nên, bao giờ quên gương mặt tuyệt vời mà cuộc sống tặng cho vào buổi tối tháng Mười , buổi tối khi niềm hy vọng quay trở lại, trèo lên bức tường để rồi ngã vào vòng tay em, người đến từ phía Đông và em người đến từ phía Tây.


      Em mãi lưu lại trong ký ức của như điều đẹp đẽ nhất từng xảy đến với . Khi viết cho em những từ này mới hiểu là em nhiều bao nhiêu.


      Có lẽ là hẹn sớm gặp lại. Dù sao chăng nữa, em vẫn còn đó, em luôn còn đó. Ở đâu đó, biết rằng em hít thở, và thế là quá nhiều rồi.


      em,


      Tomas.


      gói với lớp giấy bọc bên ngoài ngả vàng rơi ra từ phong bì. Julia mở ra. lớp giấy màu đỏ của chiếc vé máy bay có dòng chữ được nhập bằng máy: Fraülein Julia Walsh, New York - Paris - Berlin, 29 tháng Mười 1991. Julia cất lại tấm vé và bì thư vào ngăn kéo bàn. mở hé cửa sổ rồi quay lại nằm dài giường. Tay gối sau đầu, nằm như thế hồi lâu ngắm nhìn những tấm rèm của phòng mình, hai vạt vải nơi những người bạn cũ của dạo chơi, những tòng phạm của nỗi độc thuở xưa được tìm lại.


      ° ° °


      Đầu giờ chiều, Julia rời phòng mình để xuống phòng ăn. mở ngăn tủ bếp nơi Wallace lúc nào cũng xếp đầy những lọ mứt. vớ gói bánh bít cốt giá, chọn hũ mật ong rồi đến ngồi ở bàn bếp. nhìn dấu múc bằng thìa trong hỗn hợp sền sệt vàng sánh. Dấu vết lạ thường, hẳn là do Anthony Walsh để lại khi ông dùng bữa sáng cuối cùng trong đời. hình dung ra ông, ngồi ở chỗ mà ngồi bây giờ, mình trước tách cà phê trong căn bếp rộng thênh này, đọc tờ báo. Hôm ấy ông nghĩ đến chuyện gì nhỉ? Bằng chứng lý thú về quá khứ khép lại từ nay. Tại sao các chi tiết bề ngoài đáng kể này lại khiến nhận thức được, có lẽ là lần đầu tiên, rằng bố mình qua đời? Thường chỉ cần chuyện đâu, đồ vật được tìm thấy, thứ mùi, để gợi lại nơi bạn ký ức về người mất. Và giữa gian rộng lớn này, cũng là lần đầu tiên, tuổi thơ ấu của , dù có đáng bị rẻ rúng, cũng khiến phải nhớ. Có tiếng ho nơi cửa ra vào, ngước nhìn, Anthony Walsh mỉm cười với .


      - Bố vào được chứ? Ông hỏi và ngồi vào bàn đối diện .


      - Bố cứ tự nhiên!


      - Bố đặt mua bên Pháp đấy, mùi oải hương, con vẫn thích loại mật ong này chứ?


      - Như bố thấy đấy, có những thứ hề thay đổi.


      - Cậu ấy gì với con trong thư vậy?


      - Con cho là chuyện đó chẳng liên quan gì tới bố.


      - Con quyết định chưa?


      - Bố đến chuyện gì kia?


      - Con biết mà. Con định trả lời cậu ta như thế nào?


      - Sau hai mươi năm, như thế là hơi muộn rồi, đúng ?


      - Con đặt ra câu hỏi ấy cho con hay cho bố vậy?


      - Hôm nay, Tomas hẳn kết hôn, có con. Con có quyền gì để lại xuất trong đời ấy?


      - Con trai, con , hoặc có lẽ là sinh đôi chăng?


      - Gì kia?


      - Bố hỏi con xem tài tiên đoán của con có cho con biết gia đình đáng của cậu ta giống với cái gì thôi. Thế nào, con trai hay con ?


      - Nhưng bố lảm nhảm gì vậy?


      - Sáng nay con còn ngỡ cậu ta chết, giờ đây có lẽ con phỏng đoán hơi nhanh để quyết định cái mà cậu ta làm với cuộc đời mình đấy nhỉ.


      - Hai mươi năm, khỉ , chứ chúng ta đến quãng thời gian sáu tháng đâu!


      - Mười bảy năm! Quá thừa thời gian để ly dị nhiều lần, trừ khi cậu ta cũng lệch lạc như cậu bạn buôn đồ cổ của con. Cậu ta tên gì ấy nhỉ, Stanley à? Phải rồi, Stanley!


      - Và bố dám lôi chuyện đó ra làm trò cười!


      - Chao ôi, trò cười, cách xóa bỏ mọi yếu tố bất lợi của thực tế khi nó ập đến mới tuyệt làm sao; bố còn nhớ ai thế, nhưng câu này rất đúng. Bố hỏi con lần nữa, con quyết định chưa?


      - Chẳng có gì để mà quyết định cả, giờ là quá muộn rồi. Con phải điều đó với bố bao nhiêu lần nữa đây, bố nên vui vì điều này mới phải chứ?


      - Quá muộn chỉ tồn tại khi mọi chuyện là bất khả vãn hồi. Là quá muộn để với mẹ con tất cả những điều bố muốn bà biết trước khi rời bỏ bố và bố rất muốn mẹ con viết cho bố bức thư trước khi bà ấy mất trí. Về chúng ta, bố và con, quá muộn là thứ Bảy tới, khi bố tắt ngúm như món đồ chơi tầm thường hết pin. Nhưng nếu Tomas vẫn còn sống, vậy xin lỗi trái lời , chưa phải là quá muộn. Và nếu con còn nhớ dù chỉ là chút ít phản ứng của mình khi hôm qua nhìn thấy bức tranh ấy, nhớ chút ít về điều dẫn dắt chúng ta đến đây vào sáng nay, đừng núp sau cái cớ là quá muộn. Hãy tìm ình cái cớ khác .


      - Chính xác bố tìm kiếm điều gì vậy?


      - Bố chẳng tìm kiếm gì cả. Con ngược lại, có lẽ là tìm Tomas của con chăng, trừ phi...


      - Trừ phi gì kia?


      - có gì, thứ lỗi cho bố, bố cứ , bố hoài nhưng chính con mới là người có lý.


      - Đây đúng là lần đầu tiên con nghe thấy bố là con có lý đấy, con tò mò muốn biết đó là chuyện gì.


      - , biết cũng chẳng ích gì đâu, bố cam đoan với con đấy. Quá dễ để tiếp tục than vãn rên rỉ về chuyện có lẽ xảy ra. Bố nghe đủ kiểu dóc thông thường, "số phận muốn khác , vậy đấy" và bố miễn cho con những câu đại loại "tất cả là lỗi của bố em, ông ấy thực muốn làm hỏng đời em". Xét cho cùng, sống trong bi kịch, đó là cách để tồn tại như mọi cách khác.


      - Bố làm con phát sợ đấy! Trong phút con ngỡ bố coi trọng con.


      - Căn cứ vào cách cư xử của con nguy cơ xảy ra việc đó là cực !


      - Và ngay cả khi con muốn viết cho Tomas đến chết được, ngay cả khi con tìm được địa chỉ nào đó để gửi thư cho ấy sau mười bảy năm chăng nữa, con cũng đời nào làm vậy với Adam, làm vậy đê tiện. Bố nghĩ là ấy nghe đủ những lời dối trá cho cả tuần rồi hay sao?


      - Nhất định là thế rồi! Anthony đáp bằng vẻ còn hơn cả mỉa mai.


      - Lại chuyện gì nữa đây?


      - Con có lý. dối do sơ suất ràng là hay hơn, chính trực hơn! Vả lại điều này đem lại cho con và cậu ta cơ hội để chia sẻ điều gì đó. Cậu ta còn là người duy nhất phải nghe con dối nữa.


      - Và con có thể biết bố nghĩ tới ai ?


      - Đến con chứ ai! Mỗi tối khi nằm ngủ cạnh cậu ta mà con có dù chỉ là cảm giác nhung nhớ thoáng qua dành cho người bạn phía Đông của con, hấp, lời dối nho ; giây phút tiếc nuối xíu, hấp, lời dối nho khác; mỗi khi con tự đặt ình câu hỏi để biết liệu rốt cuộc con có nên quay trở lại Berlin để biết đích xác hay , hấp, lời dối nho thứ ba. Chờ , để bố tính nhé, bố luôn sẵn khiếu trong môn toán mà; cứ cho là ba suy nghĩ nho mỗi tuần, hai ký ức thoáng qua và ba so sánh giữa Tomas và Adam, chúng ta có ba cộng hai cộng ba được tám, nhân với năm mươi hai tuần, nhân tiếp với ba mươi năm chung sống, bố biết mà, bố lạc quan đấy, nhưng thế là... Thành ra mười hai nghìn bốn trăm tám mươi hai lời dối trá. tồi chút nào ột cuộc sống lứa đôi!


      - Bố tự mãn lắm hả? Julia hỏi và vỗ tay cách xấc xược.


      - Con cho việc sống với ai đó mà chắc chắn về tình cảm của chính mình, là lời dối, phản bội hay sao? Con có hình dung cuộc sống như thế nào khi hai đứa cong ần gũi mà như trở nên xa lạ?


      - Bởi vì bố biết nó như thế nào ư?


      - Mẹ con gọi bố là ông trong suốt ba năm cối đời, và khi bố bước vào phòng bà ấy, mẹ con chỉ cho bố nhà tắm ở đâu vì ngỡ bố là thợ sửa ống nước. Con có muốn đưa bố mượn bút chì màu để bố vẽ cho con bức tranh ?


      - Mẹ thực gọi bố là ông sao?


      - Những ngày đẹp trời đúng là như vậy, những ngày xấu trời, mẹ con gọi cảnh sát vì kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà bà.


      - Bố thực muốn mẹ viết thư cho bố trước khi...?


      - Đừng e sợ những từ thích đáng. Trước khi mất trí chứ gì? Trước khi chìm đắm trong cơn điên? Câu trả lời là có, nhưng chúng ta ngồi đây để nhắc đến mẹ con.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      MỌI ĐIỀU TA CHƯA
      Marc Levy - Chương 14 - Part 01

      Mọi điều ta chưa


      CHƯƠNG 14





      Những khay thức ăn được dọn , tiếp viên hàng giảm độ sáng đèn khiến khoang hành khách chìm trong quầng tối mờ. Từ đầu chuyến đến giờ, Julia chưa nhìn thấy bố mình động vào thứ đồ ăn nào, cũng ngủ, thậm chí cả nghỉ ngơi. Điều đó hẳn là bình thường với cỗ máy, nhưng ý nghĩ kỳ cục đó mới khó chấp nhận làm sao. Vì lẽ đây chính là những chi tiết duy nhất nhắc nhớ rằng chuyến này chỉ tặng cho hai người họ vài ngày giành giật được của thời gian. Phần đông hành khách đều ngủ, số khác theo dõi bộ phim màn hình trước mặt; ở hàng cuối cùng, người đàn ông tra cứu tài liệu dưới ánh sáng của ngọn đèn ngủ. Anthony lật xem tờ báo, Julia nhìn qua cửa kính những tia phản chiếu ánh bạc của mặt trăng lên cánh máy bay và đại dương lao xao trong màn đêm xanh thẳm.


      ° ° °


      Sang xuân, em quyết định thôi học ở trường Mỹ thuật, quyết định quay về Paris nữa. làm tất cả để can ngăn em, nhưng ý em quyết, em trở thành nhà báo giống như và cũng giống như sáng nào em cũng tìm công việc để làm, ngay cả khi đối với người Mỹ, điều đó là vô vọng. Từ vài ngày nay, những tuyến xe điện lại nối hai nửa thành phố với nhau. Mọi thứ xung quanh chúng ta, tất thảy đều hối hả; mọi người xung quanh chúng ta, ai ai cũng nhắc đến chuyện thống nhất đất nước của để tạo thành nước Đức duy nhất, như trước kia, khi mọi thứ đời chưa thuộc về chiến tranh lạnh. Những kẻ từng làm tay sai ật vụ dường như biến mất cùng với tài liệu lưu trữ của chúng. Vài tháng trước, chúng tiến hành thủ tiêu tất cả những thứ giấy tờ có thể gây liên lụy, tất cả những hồ sơ do chúng lập nên về hàng triệu đồng bào của và chính , trong số những người đầu tiên biểu tình để ngăn chặn chúng.


      cũng được đánh số hồ sơ nào đó chứ? Hồ sơ đó vẫn còn nằm im lìm trong vài tài liệu mật có chứa những bức ảnh chụp lén phố, hay tại nơi làm việc, danh sách những người thường gặp gỡ, tên của bạn bè , tên bà ? Tuổi trẻ của là khả nghi trong mắt những nhà cầm quyền thời bấy giờ chăng? Làm sao chúng ta lại có thể để mặc như thế, sau tất cả những bài học về những năm chiến tranh? Đó là cách duy nhất mà thế giới của chúng ta tìm ra để phục thù hay sao? và em, chúng ta có mặt đời này quá muộn để hận thù nhau, chúng ta có quá nhiều thứ để sáng tạo nên. Buổi tối, khi chúng ta dạo trong khu phố nhà , em thường thấy tiếp tục sợ hãi. Nỗi sợ chạy xuống ngay khi nhìn thấy dù chỉ bộ quân phục hoặc chiếc ô tô mà tốc độ chạy theo là quá chậm rãi. " thôi, chúng ta đừng nán lại đây nữa," lúc bấy giờ ; và dẫn em đến náu trong con hẻm đầu tiên gặp, trong cái cầu thang đầu tiên cho phép chúng ta tẩu thoát, cho phép thoát khỏi kẻ thù vô hình. Và khi em chế giễu , liền nổi giận, bảo em rằng em hiểu gì hết, biết tất cả những điều mà chúng có thể gây ra. bao lần em bắt gặp ánh mắt nhìn quanh căn phòng của nhà hàng , nơi em dẫn đến ăn tối? bao lần với em rằng, ta hãy rời khỏi đây thôi, khi nhìn thấy gương mặt ủ rũ của khách hàng gợi cho nhớ về quá khứ đáng lo ngại. Tha lỗi cho em, Tomas, có lý, em biết thế nào là sợ hãi. Tha lỗi cho em cười phá lên khi buộc chúng ta náu mình dưới những trụ cầu, bởi vì đoàn xe quân vượt sông. Em biết, em thể hiểu nổi, ai trong số bọn em có thể hiểu.


      Khi chỉ tay vào ai đó trong tàu điện, căn cứ vào ánh mắt của em hiểu rằng nhận ra trong số những kẻ từng làm tay sai ật vụ.


      Cởi bỏ bộ quân phục, từ bỏ quyền lực và vẻ ngạo nghễ của mình, những cựu thành viên Stasi 1 hòa lẫn vào thành phố của , tập quen với tầm thường trong cuộc sống của những con người mới hôm qua vẫn còn bị chúng vây dồn, rình mò, phán xét và đôi khi là tra tấn, và điều ấy kéo dài hàng bao năm. Từ khi bức tường sụp đổ, phần đông chúng tự bịa ra ình quá khứ để người ta nhận ra chúng, những kẻ khác vẫn thầm tiếp tục con đường của mình và đối với nhiều người trong số chúng, những ăn năn dằn vặt tiêu tan theo năm tháng, cùng với ký ức về những tội ác chúng gây ra.


      Em còn nhớ buổi tối chúng ta đến thăm Knapp. Cả ba người chúng ta dạo trong công viên. Knapp ngừng hỏi về cuộc sống của , mà biết rằng lòng đau xót thế nào khi phải trả lời những câu hỏi đó. ấy khẳng định rằng bức tường Berlin trải bóng của nó sang tận miền Tây nơi ấy sống, trong khi lớn tiếng rằng chính miền Đông, nơi sống, mới là nơi bức tường bê tông giam hãm. Làm sao các cậu tập quen được với tồn tại kiểu ấy, Knapp gạn hỏi. Và mỉm cười, hỏi ấy rằng liệu có phải ấy quên mọi chuyện rồi chăng? Knapp lại phản công dồn dập bằng loạt câu hỏi, thế nên đầu hàng và trả lời những câu hỏi ấy đặt ra. Thế rồi, hết sức kiên nhẫn, kể ấy nghe về cuộc sống trong đó nhất nhất mọi chuyện đều được tổ chức, đảm bảo an toàn, nơi trách nhiệm nào phải được gánh vác, nơi nguy cơ phạm lỗi là rất thấp. "Chúng tớ biết đến tình trạng ai ai cũng có việc làm, Nhà nước có mặt ở khắp mọi nơi," và nhún vai. "Những nền độc tài chuyên chính đều hoạt động như thế mà," Knapp kết luận. Điều này phù hợp với nhiều người, tự do là món tiền cược khổng lồ, phần đông mọi người đều khao khát được tự do, nhưng còn biết sử dụng nó thế nào nữa. Và em còn nghe các bàn luận trong quán cà phê tại Tây Berlin, rằng ở phía Đông ai nấy đều khôi phục lại cuộc sống trong những căn hộ êm ái theo cách riêng của mình. Cuộc đàm đạo của các trở nên sôi nổi khi bạn hỏi rằng theo có bao nhiêu người cộng tác với Stasi trong những năm đen tối này; chưa bao giờ các thống nhất với nhau về con số ấy. Knapp cho rằng cả thảy có khoảng ba mươi phần trăm dân số. bào chữa cho thiếu hụt của mình, làm sao biết chuyện đó được, chưa từng làm việc cho Stasi cơ mà.


      Tha lỗi cho em, Tomas nhé, có lý, em phải chờ tới khi đường về phía mới cảm nhận được nỗi sợ.


      ° ° °


      - Sao con mời bố đến dự đám cưới? Anthony hỏi và đặt tờ báo xuống đầu gối.


      Julia giật bắn mình.


      - Bố xin lỗi, bố muốn làm con giật mình. Tâm trí con để ở nơi khác sao?


      - , con chỉ mải nhìn bên ngoài thôi.


      - Chỉ có màn đêm thôi mà, Anthony đáp lại sau khi nghiêng người sang phía cửa kính.


      - Vâng, nhưng có trăng tròn.


      - Hơi cao để nhảy xuống nước phải ?


      - Con gửi cho bố thiệp báo mà.


      - Như với hai trăm người khác. Đó phải là cách bố gọi là mời bố mình đến dự cưới. Bố được xem như người dẫn con đến trước bàn thờ Chúa, chuyện đó có lẽ xứng đáng để chúng ta gặp nhau và trực tiếp bàn bạc.


      - Bố và con, chúng ta bàn bạc được chuyện gì từ hai mươi năm nay nào? Con đợi bố gọi cho con, con hy vọng bố đề nghị con giới thiệu chồng tương lai của mình với bố.


      - Hình như bố gặp cậu ta rồi mà.


      - Tình cờ thôi, cầu thang cuốn trong trung tâm thương mại Bloomingdales'; đó phải là cái con gọi là làm quen. Tóm lại là bố chẳng quan tâm gì đến ấy hay đến cuộc đời con hết.


      - Cả ba người chúng ta uống trà, nếu bố nhớ nhầm.


      - Bởi vì ấy mở lời với bố, vì ấy muốn làm quen với bố. Suốt hai mươi phút ấy bố giành hết phần còn gì.


      - Cậu ta được hoạt khẩu cho lắm nhỉ, giới hạn tự kỷ, bố cứ ngỡ cậu ta câm.


      - Bố có hỏi ấy dù chỉ câu ?


      - Còn con, con chưa bao giờ hỏi bố câu nào, chưa bao giờ con xin bố lời khuyên nào kia mà, Julia?


      - Làm thế liệu có ích gì cơ chứ? Để nghe bố giải thích cái điều mà bố làm hồi bằng tuổi con hay để bố ra điều con nên làm? Con có thể câm nín cho tới khi tận thế để ngày kia rốt cuộc bố hiểu ra rằng con chưa bao giờ muốn giống như bố.


      - Có lẽ con nên ngủ , Anthony Walsh , ngày mai dài lắm đấy. Vừa đến Paris là chúng ta phải đổi máy bay trước khi tới đích.


      Ông kéo tấm chăn đắp lên tận vai Julia rồi tiếp tục đọc báo.


      ° ° °


      Máy bay vừa hạ cánh xuống đường băng của sân bay Charles-de-Gaulle. Anthony chỉnh đồng hồ theo múi giờ Paris.


      - Bố con ta sớm tới hai giờ đồng hồ do chênh lệch múi giờ, chuyện này gây khó khăn gì.


      Vào lúc đó, Anthony còn chưa biết chiếc máy bay tưởng như đến trạm cuối E lại được lái về phía cổng thuộc trạm cuối F; mà cổng này lại được trang bị cầu thang lên xuống tương hợp với máy bay của hai bố con, tiếp viên hàng giải thích chính vì vậy mà chiếc xe buýt được điều động và chở họ tới trạm cuối B.


      Anthony giơ ngón tay ra hiệu cho trưởng bộ phận tiếp viên đến gặp ông.


      - Lối cửa E chứ! ông .


      - Gì kia ạ? người này hỏi.


      - Trong thông báo vừa rồi, các vị là lối cửa B, tôi cứ ngỡ là chúng ta phải đến lối cửa E chứ.


      - Rất có thể, trưởng bộ phận tiếp viên đáp, chúng ta chẳng hiểu gì ý nhau cả.


      - Hãy gỡ bỏ nghi ngờ này giúp tôi, chúng ta đúng là ở sân bay Charles-de-Gaulle chứ?


      - Ba cánh cửa khác nhau, có cầu thang chuyên dụng và xe buýt cũng thấy đâu, đừng nghi ngờ gì nữa!


      Bốn mươi lăm phút sau khi hạ cánh, cuối cùng họ cũng xuống được khỏi máy bay. Còn phải qua trạm kiểm soát xuất nhập khẩu và tìm cho ra trạm cuối nơi chuyến bay đến Berlin cất cánh.


      Hai sĩ quan cảnh sát hàng có nhiệm vụ kiểm tra hàng trăm hộ chiếu của hành khách vừa từ ba chuyến bay đổ xuống. Anthony nhìn giờ bảng hiển thị.


      - Trước chúng ta còn hai trăm người nữa, bố e là chúng ta thể kịp giờ.


      - chúng ta bay chuyến sau! Julia đáp.


      Qua trạm kiểm soát rồi, họ chạy khắp loạt hành lang cùng thang cuốn.


      - Nếu có cuốc bộ từ New York chúng ta cũng phải đến nơi rồi, Anthony càu nhàu.


      Vừa dứt câu, ông ngã khuỵu xuống.


      Julia cố đỡ ông, nhưng cú ngã bất ngờ đến mức trở tay kịp. Cầu thang cuốn tiếp tục tiến lên trước, mang theo Anthony vẫn nằm sóng soài.


      - Bố ơi, bố ơi, tỉnh lại ! vừa hét lên, hốt hoảng, vừa lay người ông.


      Tiếng lách cách của điện tử lưới ở bo mạch vang lên rệt. hành khách chạy vội lại để giúp Julia. Họ cùng nâng Anthony dậy và đặt ông nằm xa ra chút. Người đàn ông cởi áo vest ra và kê xuống dưới đầu Anthony vẫn nằm bất động. Ông ta đề nghị gọi cấp cứu.


      - , chớ có gọi! Julia van vỉ. sao đâu, chỉ là cơn khó ở thôi mà, tôi quen với chuyện này rồi.


      - chắc chứ? Chồng có vẻ ốm lắm.


      - Đây là bố tôi đấy chứ! Ông bị tiểu đường, Julia dối.


      - Bố ơi, tỉnh lại , vừa vừa lay người ông lần nữa.


      - Để tôi bắt mạch cho ông ấy xem sao.


      - Đừng đụng vào ông ấy! Julia thét lên hốt hoảng.


      Anthony mở bên mắt.


      - Chúng ta ở đâu thế này? ông hỏi và cố gắng đứng lên.


      Người đàn ông giúp Julia ban nãy đỡ ông dậy. Anthony đứng dựa lưng vào tường trong lúc lấy lại thăng bằng.


      - Giờ là mấy giờ rồi?


      - chắc chắn đây chỉ là cơn khó ở đơn thuần chứ, ông ấy có vẻ được bình thường cho lắm...


      - nào, làm ơn! Anthony, vừa lấy lại sức liền vặc lại.


      Người đàn ông lấy lại áo vest của mình và bỏ .


      - Dẫu sao bố cũng nên cảm ơn người ta chứ, Julia trách ông.


      - Tại sao, vì thằng cha ấy dùng khổ nhục kế tán tỉnh con khi giả bộ cấp cứu cho bố à, còn gì nữa nào!


      - Bố chịu nổi, bố làm con sợ hết hồn!


      - Có gì đâu, con muốn bố làm sao nữa, bố chết rồi mà! Anthony kết luận.


      - Con muốn biết chính xác chuyện vừa xảy ra với bố.


      - Bố cho là lỗi tiếp xúc, hoặc lỗi giao thoa nào đó. Phải báo cho họ mới được. Nếu ai đó tắt bố bằng cách cúp điện thoại di động của mình, chuyện này trở nên rầy rà đây.


      - Con bao giờ kể lại được những chuyện lúc này con trải qua, Julia và nhún vai.


      - Ban nãy bố mơ hay con gọi bố là bố thế nhỉ?


      - Bố mơ đấy! đáp, trong khi ông kéo về khu vực làm thủ tục.


      Họ chỉ còn hơn mười lăm phút để qua cổng kiểm soát an ninh.


      - Ôi chà! Anthony khi mở tấm hộ chiếu của mình ra.


      - Lại chuyện gì nữa thế?


      - Thẻ chứng nhận đeo máy trợ tim của bố, bố thấy đâu nữa.


      - Lẽ ra nó phải ở trong túi áo của bố chứ.


      - Bố vừa lục cả hai túi rồi, chẳng thấy đâu cả!


      Vẻ phật ý, ông nhìn những khung cổng quét trước mặt.


      - Nếu qua mấy cái cổng đó, bố tập hợp toàn bộ lực lượng cảnh sát tại sân bay này mất.


      - Vậy tiếp tục tìm trong hành lý của bố xem sao! Julia sốt ruột.


      - Đừng cố nài, bố bảo với con là bố làm mất rồi còn gì, hẳn là nó rơi máy bay, lúc bố gửi áo vest cho tiếp viên. Bố xin lỗi, bố thấy có hướng giải quyết nào cả.


      - Chúng ta đến tận đây để lúc này lại quay trở lại New York. Mà, dù sao nữa, chúng ta làm thế nào đây?


      - Thuê chiếc xe và vào thành phố. Từ giờ đến đó bố tìm cách.


      Anthony đề nghị con đặt phòng nghỉ đêm trong khách sạn.


      - Trong hai tiếng nữa, New York thức giấc, con chỉ việc gọi cho bác sĩ điều trị của bố, ông ấy fax cho con bản sao.


      - Bác sĩ của bố chưa biết là bố chết sao?


      - Ôi , đúng là ngốc nhưng bố quên báo cho ông ấy biết đấy!


      - Sao vẫy chiếc taxi nhỉ? hỏi.


      - chiếc taxi ở Paris ấy à? Con chưa biết thành phố này rồi!


      - Bố đúng là có những điều tiên nghiệm về mọi chuyện!


      - Bố cho đây là lúc thích hợp để tranh luận; bố nhìn thấy tiệm cho thuê xe rồi đây, chỉ cần chiếc ô tô là đủ cho hai chúng ta. Mà , chọn chiếc xe bốn chỗ , vấn đề đẳng cấp đấy!


      Julia đầu hàng. quá mười hai giờ trưa khi rẽ vào đường nối dẫn đến ngã tư xa lộ A1. Anthony nghiêng người về phía kính chắn gió, chăm chú quan sát những tấm biển chỉ đường.


      - Rẽ phải thôi! ông ra lệnh.


      - Paris ở bên trái chứ, điều ấy được viết bằng chữ in hoa kìa.


      - Bố cảm ơn con, bố vẫn còn biết đọc mà, cứ làm theo lời bố ! Anthony càu nhàu và ép bẻ lái.


      - Bố điên ! Bố chơi trò gì thế? hét lên khi chiếc xe chệch khỏi làn đường cách nguy hiểm.


      Giờ quá muộn để đổi làn đường. Trong bản hợp xướng các loại còi xe, Julia nhận thấy mình theo hướng Bắc.


      - Láu cá lắm, chúng ta chạy xe về hướng Bruxelles, Paris ở đằng sau rồi.


      - Bố biết chứ! Và nếu con quá mệt để lái mạch, sáu trăm kilomet sau khi đến Bruxelles, chúng ta đến Berlin, trong chín tiếng nữa nếu bố nhẩm chính xác. Tệ nhất là chúng ta đỗ lại dọc đường, để con ngủ chút. xa lộ phải vượt qua cổng quét kiểm soát an ninh, đây chính là giải pháp tình thế cho vấn đề của chúng ta; còn thời gian, chúng ta còn nhiều đâu. Chỉ còn bốn ngày nữa trước khi phải quay về, tuy nhiên với điều kiện là bố chưa bị hỏng hóc.


      - Bố nảy ra ý định này từ trước khi chúng ta thuê xe, phải thế ? Chính vì thế mà bố muốn thuê chiếc xe bốn chỗ!


      - Con có muốn gặp lại Tomas hay nào? Vậy lái xe , bố cần chỉ đường cho con, con vẫn nhớ đường phải ?


      Julia bật radio trong xe, chỉnh lượng mức tối đa và tăng tốc.


      ° ° °

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      MỌI ĐIỀU TA CHƯA
      Marc Levy - Chương 14 - Part 02




      Trong vòng hai mươi năm, tuyến xa lộ thay đổi diện mạo của chuyến . Hai tiếng đồng hồ sau khi khởi hành, họ vượt qua Bruxelles. Anthony được hoạt bát cho lắm. Thỉnh thoảng ông lẩm nhẩm trong miệng khi nhìn cảnh vật. Julia tranh thủ lúc ông chú ý để nghiêng kính chiếu hậu về phía ông, như thế có thể nhìn thấy ông mà để ông nhận ra. Anthony vặn tiếng radio.


      - Ở trường Mỹ thuật con có vui ? ông hỏi , phá vỡ bầu khí yên lặng.


      - Con có ở lại đó lâu đâu, nhưng con thích mê nơi con sống. Quang cảnh từ phòng con nhìn ra đẹp đến khó tin. Bàn làm việc của con hướng ra mái của Đài Thiên văn.


      - Bố cũng mê mẩn Paris. Ở đó bố có nhiều kỷ niệm. Thậm chí bố tin rằng mình muốn giã biệt cuộc sống này tại đó.


      Julia húng hắng ho.


      - Có chuyện gì thế? Anthony hỏi, bỗng nhiên vẻ mặt con rất lạ. Bố lại chuyện gì nên sao?


      - đâu, bố yên tâm.


      - Có mà, bố thấy là thái độ con rất khác thường.


      - Chuyện này... chuyện này thực dễ ra chút nào, cực kỳ khó là đằng khác.


      - Đừng bắt bố phải van xin con, nào!


      - Bố mất tại Paris, bố ạ.


      - Vậy ư? Anthony thốt lên ngạc nhiên. Này, bố còn chưa biết chuyện ấy đâu nhé.


      - Bố có ký ức nào về chuyện ấy ư?


      - Chương trình để truyền cho bộ nhớ của bố dừng lại ở chuyến khởi hành tới châu Âu. Sau thời điểm này là hố đen khổng lồ. Bố cho rằng như vậy tốt hơn, ký ức về cái chết của bản thân chẳng có gì là hay ho cả. Cuối cùng bố cũng nhận thấy giới hạn thời gian được định ra cho cỗ máy này là điều bất tiện nhưng cần thiết. Và chỉ thiết yếu đối với các gia đình.


      - Con hiểu, Julia đáp, ngượng nghịu.


      - Bố nghi ngờ đấy. Tin bố , tình huống này chỉ kỳ quặc đối với con thôi đâu, và thời gian càng trôi qua, tất cả những chuyện này càng khiến bố cũng phải hoang mang. Hôm nay là thứ mấy rồi nhỉ?


      - Thứ Tư.


      - Ba ngày, con thấy đấy, tiếng tíc tắc chết tiệt khi chiếc kim giây lượn quanh trong đầu các con. Con có biết bố chết thế nào...


      - cơn ngưng tim trước đèn đỏ.


      - Vẫn còn may mắn vì bấy giờ phải là đèn xanh, bố bị nghiền nát rồi.


      - Lúc đó đèn xanh!


      - Khỉ !


      - vì thế mà xảy ra tai nạn nào hết, nếu điều này có thể an ủi được bố.


      - Thẳng thắn mà , chuyện đó chẳng an ủi bố chút nào. Bố có đau đớn ?


      - , người ta cam đoan với con rằng cơn đau chỉ trong chớp nhoáng.


      - Phải rồi, rốt cuộc người ta luôn thế với gia đình các nạn nhân để làm yên lòng họ. Ôi chao, mà chung quy vậy phỏng có ích gì nữa nhỉ. Chuyện quá khứ rồi mà. Ai còn nhớ cách mọi người chết cơ chứ? Nhớ được cách họ sống là tốt lắm rồi.


      - Ta đổi chủ đề nhé? Julia nài nỉ.


      - Nếu con muốn, nhưng bố thấy chuyện này buồn cười đúng hơn, khi có thể chuyện trò với ai đó về cái chết của chính mình.


      - Ai đó được nhắc đến ở đây chính là con bố và thực ra trông bố chẳng có vẻ gì là vui cả.


      - Đừng có bắt đầu đúng nữa , xin con đấy.


      tiếng sau, chiếc xe tiến vào lãnh thổ Hà Lan, nước Đức chỉ còn cách bảy mươi kilomet nữa.


      - Mánh này của họ tuyệt, Anthony tiếp, chẳng còn biên giới nữa, người ta hầu như ngỡ mình được tự do. Nếu con hạnh phúc ở Paris tại sao lại ra ?


      - quyết định khinh suất nhất thời, ngay giữa đêm; lúc ấy con cứ nghĩ chỉ mất vài ngày quay về. Thoạt tiên, đó chỉ là cuộc dạo chơi giữa bạn bè với nhau.


      - Con quen họ lâu rồi à?


      - Mới quen được mười phút.


      - là thế! Và mấy người bạn ấy thường ngày làm nghề gì?


      - Cũng là sinh viên như con, học trường Sorbonne.


      - Bố hiểu rồi, và tại sao lại là nước Đức? Tây Ban Nha hay Ý phải vui hơn sao?


      - khát khao được tham gia cách mạng. Antoine và Mathias được dự đoán được sụp đổ của bức tường. Có lẽ được chắc chắn đến mức ấy, nhưng có chuyện gì đó hệ trọng diễn ra tại Đức và bọn con muốn đến tận nơi chứng kiến.


      - Bố có thể bỏ lỡ điều gì trong việc dạy dỗ con được nhỉ, để con lại khao khát làm cách mạng đến thế? Anthony và phát vào đầu gối.


      - Bố đừng tự trách mình, đó hẳn là điều duy nhất bố thực thành công mà.


      - Đó là cách nhìn nhận thôi! Anthony lẩm bẩm và lại quay ra cửa kính xe.


      - Sao bây giờ bố mới hỏi con tất cả những câu này?


      - Bởi vì con, con chẳng hỏi bố câu nào cả. Bố thích Paris vì đó là nơi bố hôn mẹ con lần đầu tiên. Và bố có thể khẳng định với con rằng chuyện đó dễ dàng chút nào.


      - Con chắc là mình muốn biết chi tiết chuyện ấy đâu.


      - Nếu con biết bà ấy xinh đẹp thế nào. Lúc ấy bố mẹ mới hai mươi lăm.


      - Bố làm thế nào để đến được Paris. Con tưởng hồi còn trẻ bố đồng xu dính túi cơ mà?


      - Hồi 1959, bố thực nghĩa vụ quân tại căn cứ đặt tại châu Âu.


      - Ở đâu?


      - Berlin chứ đâu! Và bố có lấy ký ức hạnh phúc nào về quãng đời đó.


      Khuôn mặt Anthony lại quay sang với phong cảnh diễu qua bên ngoài.


      - cần phải nhìn con qua kính thế đâu, bố biết đấy, con ngồi ngay bên cạnh bố đây mà, Julia .


      - Thế còn con, chỉnh kính chiếu hậu vào đúng chỗ , như thế con nhìn thấy những chiếc ô tô đằng sau trước khi vượt chiếc xe tải tiếp theo!


      - Bố gặp mẹ ở đó sao?


      - , bố mẹ quen nhau tại Pháp. Khi được giải ngũ, bố tàu đến Paris. Bố hằng mơ được nhìn thấy tháp Eiffel trước khi về nước mà.


      - Và bố ngay từ cái nhìn đầu tiên?


      - tồi chút nào, nhưng vẫn thấp hơn những tòa nhà chọc trời của chúng ta.


      - Con về mẹ cơ mà.


      - Lúc bấy giờ mẹ con là vũ công của phòng trà lớn. Bản sao hoàn hảo của GI kiểu Mỹ bất chấp gốc gác Ailen của họ và của vũ công đến từ cùng xứ.


      - Mẹ là vũ công ấy ạ?


      - Bluebell Girl! Cả đoàn trong buổi biểu diễn đặc biệt tại phòng trà Lido đại lộ Champs-Élysées. bạn mua được vé cho cả nhóm bọn bố. Mẹ con diễn mở màn. Giá mà con được thấy bà ấy sân khấu khi nhảy điệu claquet, bố có thể cam đoan với con rằng mẹ con cần phải ghen với Ginger Rogers.


      - Tại sao mẹ chưa bao giờ kể chuyện đó?


      - Gia đình ta thuộc loại hay chuyện, ít ra con cũng thừa hưởng cái nét tính cách này.


      - Làm thế nào bố quyến rũ được mẹ?


      - Bố tưởng con muốn biết chi tiết cơ mà? Nếu con chạy xe chậm lại chút, bố kể à nghe.


      - Con đâu có nhanh! Julia đáp và nhìn vào kim đồng hồ bảng tốc độ chỉ gần 140 kilomet giờ.


      - Vấn đề cảnh sắc thôi! Bố quen với hệ thống xa lộ trong nước nơi ta kịp ngắm cảnh vật đường. Nếu tiếp tục chạy xe thế này, con phải có chiếc cờ lê để tháo ngón tay bố ra khỏi tay nắm cửa xe.


      Julia nhấc chân khỏi cần tốc độ và Anthony hít thở sâu.


      - Lúc ấy bố ngồi ở bàn kê sát sân khấu. Các buổi diễu kéo dài liên tục suốt mười tối; bố bỏ lỡ buổi nào trong số đó, kể cả Chủ nhật, cái ngày diễn cả chiều lẫn tối. Bố xoay xở, bồi dưỡng cho bà xếp chỗ món hậu hĩnh, để lúc nào cũng được ngồi đúng vị trí đó.


      Julia tắt radio gắn xe.


      - Lần cuối cùng bố nhắc con này, dựng lại kính chiếu hậu và chú ý nhìn đường ! Anthony ra lệnh.


      Julia ngoan ngoãn làm theo.


      - Đến ngày thứ sáu, mẹ con nhận ra mánh của bố. Mẹ con thề với bố là nhận ra từ ngày thứ tư, nhưng bố chắc chắn đó là ngày thứ sáu. Dẫu sao, bố nhận thấy mẹ con nhìn bố nhiều lần trong suốt buổi biểu diễn. phải khoe đâu, thậm chí mẹ con còn suýt hụt bước nhảy. Ở điểm này cũng vậy, bà ấy luôn thề với bố rằng rắc rối này hề liên quan đến có mặt của bố. Cái lời từ chối chịu thừa nhận này, chỉ là tính hay làm đỏm của mẹ con. Thế nên bố gửi hoa đến phòng hóa trang cho bà ấy, để bà ấy có thể nhận được, khi buổi diễn kết thúc; tối nào cũng bó hồng xưa , và bao giờ kèm danh thiếp.


      - Tại sao thế?


      - Nếu ngắt lời bố, con hiểu ngay thôi. Sau buổi biểu diễn cuối cùng, bố đứng đợi mẹ ở lối ra dành cho các diễn viên. nhành hồng trắng nơi khuyết áo.


      - Con thể tin là bố từng làm những chuyện như vậy! Julia thốt lên và phì cười.


      Anthony quay ra cửa sổ và thêm lời nào nữa.


      - Sau đó sao ạ? Julia gạn hỏi.


      - Kết thúc câu chuyện!


      - Kết thúc câu chuyện thế nào cơ ạ?


      - Con giễu cợt nên bố ngừng kể chứ sao!


      - Nhưng con giễu cợt chút nào mà!


      - Thế cái điệu cười khẩy ngu ngốc ấy là gì vậy?


      - Ngược lại với những gì bố nghĩ, chỉ là vì con chưa bao giờ hình dung ra bố ở tuổi thanh niên lại hết sức lãng mạn như thế.


      - Con đỗ xe ngay ở trạm dừng chân tiếp theo cho bố, bố bộ nốt quãng đường còn lại! Anthony kêu lên, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cau có.


      - Bố kể tiếp , hoặc là con tăng tốc đấy!


      - Mẹ con quen với những người hâm mộ chờ ở đầu hành lang này rồi, gã nhân viên an ninh hộ tống các nữ vũ công ra tận xe ca đưa đón họ về khách sạn. Bố đứng ngay giữa lối , bảo bố tránh ra, bằng giọng bố cho rằng hơi quá hách dịch. Bố liền giơ nắm đấm ra.


      Julia kìm được liền cười phá lên.


      - Tuyệt lắm! Anthony giận điên người , bởi vì như thế, con được nghe thêm lời nào nữa.


      - Bố, con van bố đấy, tươi cười . Con xin lỗi, nhưng con kìm được.


      Anthony quay đầu lại và nhìn đăm đăm.


      - Lần này bố mơ, đúng là con gọi bố?


      - Có lẽ thế, Julia và lau khô mắt. Bố kể tiếp !


      - Bố báo trước để con biết, Julia ạ, nếu bố nhìn thấy dù chỉ nụ cười hé, là kết thúc ngay đấy! Nhất trí ?


      - Xin hứa, và giơ cao tay phải.


      - Mẹ con can thiệp, mẹ con dẫn bố ra xa khỏi đoàn và xin tài xế xe ca chờ chút. Bà ấy hỏi bố làm gì ở đây, vào mỗi buổi biểu diễn, ngồi cùng bàn như vậy. Bố cho là ngay lúc ấy mẹ con chưa nhìn thấy bông hồng trắng cài khuyết áo bố, bố bèn tặng nó ẹ. Mẹ con hết sức ngạc nhiên, khi phát ra bố là tác giả của những bó hồng mỗi tối, đến mức bố tranh thủ quãng thời gian đó để trả lời cho câu hỏi của mẹ.


      - Bố gì với mẹ vậy?


      - Rằng bố đến để cầu hôn mẹ con.


      Julia quay sang nhìn bố , ông ra lệnh cho tập trung nhìn đường.


      - Mẹ con cười phá lên, trong giọng cười có những tiếng vang mà con cũng có khi ban nãy con cười nhạo bố. Khi hiểu ra là bố thực chờ câu trả lời, mẹ con ra hiệu cho tài xế lái xe cần đợi nữa rồi đề nghị bố bắt đầu bằng cách mời bà ấy ăn tối. Bố mẹ dạo bộ cho tới quán bia đại lộ Champs-Élysées. Bố có thể với con rằng khi thả bộ đại lộ đẹp nhất thế giới bên mẹ con,bố phải là hãnh diện. Con phải thấy những ánh mắt dõi theo bà ấy. Bố mẹ trò chuyện suốt bữa tối, nhưng đến cuối bữa, bố rơi vào tình huống tệ hại và bố cứ ngỡ đến đó tất cả mọi hy vọng của bố đều tiêu tán.


      - Sau khi cầu hôn quá chóng vánh như thế, con hiểu bố còn có thể làm điều gì ấn tượng hơn?


      - Chuyện hết sức phiền toái, bố có gì để thanh toán hóa đơn, bố kín đáo lục hết các túi nhưng hoài công, có lấy xu. Khoản tiền dành dụm trong thời gian tại ngũ dốc hết vào việc mua vé của Lido và mua hoa.


      - Bố làm thế nào mà thoát ra được?


      - Bố gọi đến tách cà phê thứ bảy, quán bia đóng cửa, mẹ con tạm thời vắng mặt để trang điểm lại. Bố gọi người bồi bàn đến, quyết định thú nhận với ông ta rằng bố có gì để thanh toán, sẵn sàng van xin ông ấy đừng làm lớn chuyện, đặt lại chiếc đồng hồ đeo tay và giấy tờ làm tin, hứa quay lại thanh toán hóa đơn ngay khi có thể, chậm nhất là cuối tuần. Ông ấy chìa ra cho bố chiếc cốc , thay cho hóa đơn tính tiền, trong đó có lời nhắn của mẹ con.


      - Lời nhắn gì?


      Anthony mở ví và lấy ra mảnh giấy ố vàng, ông giở nó ra trước khi đọc bằng giọng từ tốn.


      - Em giỏi lời tạm biệt và em chắc rằng cũng vậy. Cảm ơn vì buổi tối thú vị này, hồng xưa là loài hoa em thích. Bọn em tới Manchester vào cuối tháng Hai và em rất vui nếu được gặp lại trong khán phòng. Nếu đến, lần này em để mời em ăn tối. Con thấy đấy, Anthony kết luận khi đưa mảnh giấy cho Julia, bên dưới là chữ ký của mẹ con.


      - Ấn tượng ! Julia khẽ thốt lên, tại sao mẹ lại làm vậy?


      - Bởi vì mẹ con thấu hiểu hoàn cảnh của bố.


      - Hiểu thế nào?


      - gã trai uống đến bảy tách cà phê vào lúc hai giờ sáng và tìm ra lời nào để trong khi quán bắt đầu tắt đèn rồi...


      - Bố đến Manchester sao?


      - Trước tiên bố làm việc để thay đổi tình hình tài chính đôi chút. Bố làm hết việc này đến việc khác. Năm giờ sáng bố có mặt ở khu Halles để bốc dỡ các sọt hàng, xong việc, bố chạy đến quán cà phê trong khu phố để phụ việc. Đến trưa, bố tháo tạp dề để khoác lên người bộ đồng phục nhân viên bán hàng thực phẩm. Bố sút mất năm ki lô và kiếm đủ tiền để sang mua chỗ trong nhà hát nơi mẹ con biểu diễn, và nhất là đủ tiền để đãi mẹ con bữa ra trò. Bố thắng ván cược khó chơi là giành chỗ ở hàng ghế đầu. Ngay khi tấm màn nhung được vén lên, mẹ con mỉm cười với bố.


      "Sau buổi biểu diễn, bố mẹ gặp nhau trong quán rượu cổ của thành phố. Bố mệt lử. Bố phát ngượng khi nhớ lại chuyện đó, nhưng bố ngủ gục trong khán phòng và bố thấy là mẹ con cũng nhận ra điều ấy. Tối hôm đó, ngồi vào bàn, bố mẹ hầu như chuyện. Bố mẹ chỉ trao đổi những khoảng im lặng; và khi bố ra hiệu gọi người bồi bàn mang hóa đơn ra, mẹ con nhìn bố chăm chú và chỉ đúng từ "Vâng". Đến lượt mình, bố nhìn mẹ, ngạc nhiên, và mẹ lặp lại từ "vâng" ấy, ràng hơn đến mức giờ bố vẫn còn nghe thấy. "Vâng, em rất muốn làm vợ ". Chương trình biểu diễn ở Manchester kéo dài hai tháng. Mẹ con vĩnh biệt đoàn và bố mẹ lên tàu thủy về nước. Bố mẹ kết hôn khi về đến nơi. vi linh mục và hai nhân chứng mà bố mẹ tìm được trong nhà thờ. thành viên nào trong gia đình hai bên đến dự. Ông nội con bao giờ tha thứ cho bố vì cưới vũ công làm vợ.


      Anthony cẩn thận cất mảnh giấy ố vàng vào chỗ cũ.


      - Này, bố lại tìm ra giấy chứng nhận mang máy trợ tim rồi này! Bố ngốc quá mất! Thay vì kẹp lại vào hộ chiếu, bố dại dột nhét nó vào ví.


      Julia lắc đầu, vẻ hoài nghi.


      - Bố nghĩ chuyến tới Berlin lần này là cách đúng đắn để tiếp tục chuyến của chúng ta sao?


      - Con biết về bố ít đến nỗi phải hỏi bố câu này sao?


      - Và chuyện thuê xe, vờ mất tờ giấy chứng nhận, bố cố tình làm thế để chúng ta cùng nhau vượt quãng đường này chứ gì?


      - Và dù bố có tính trước tất cả những chuyện này nữa, đó cũng phải là ý tồi, đúng ?


      tấm biển chỉ đường thông báo họ vừa tiến vào lãnh thổ Đức. Nét mặt sa sầm, Julia chỉnh kính chiếu hậu vào đúng chỗ.


      - Có chuyện gì thế, con gì nữa ư? Anthony hỏi.


      - Cái ngày trước hôm bố xuất ở phòng bọn con để hành hung Tomas, hai đứa con quyết định kết hôn. Chuyện thành vì bố con chịu được cảnh con mình muốn cưới người đàn ông cùng tầng lớp với ông.


      Anthony quay về phía cửa kính.


      Chú thích:


      1. Bộ An ninh Quốc gia, là cơ quan cảnh sát chính trị, tình báo, gián điệp và phản gián của Cộng hòa Dân chủ Đức trước kia.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      MỌI ĐIỀU TA CHƯA
      Marc Levy - Chương 15 - Part 01

      Mọi điều ta chưa


      CHƯƠNG 15





      Kể từ biên giới Đức, Anthony và Julia với nhau lời nào. Thỉnh thoảng, vặn to lượng radio và Anthony lại giảm xuống ngay lập tức. rừng thông ra phía trước xe. Nơi bìa rừng, dãy bê tông đúc khối chắn ngang lối rẽ từ nay trở về sau đóng kín. Julia nhận ra từ đằng xa hình dạng thảm thê của những tòa nhà cũ kỹ tại vùng đất biên giới Marienborn, bây giờ trở thành đài kỷ niệm.


      - Làm thế nào các con vượt qua được? Anthony hỏi khi nhìn thấy những chòi canh tróc vữa lướt qua phía bên tay phải ông.


      - Liều thôi! trong hai bạn cùng con có bố làm ngoại giao, bọn con cam đoan đường thăm bố mẹ công tác tại Tây Berlin.


      Anthony cười rộ lên.


      - Về phần con, chuyện ấy xem ra vẫn trớ trêu.


      Ông đặt hai bàn tay lên đầu gối.


      - Bố xin lỗi vì nghĩ đến việc trả lại bức thư đó cho con sớm hơn, ông tiếp.


      - Bố chứ?


      - Bố biết, dẫu sao, bố cảm thấy lòng hơn vì cho con biết. Con có muốn dừng xe lại ngay khi có thể ?


      - Tại sao?


      - Để con nghỉ ngơi chút phải là ý tồi đâu, vả lại chân bố cũng tê cứng rồi.


      tấm biển chỉ dẫn cho thấy có trạm dừng cách đó mười kilomet. Julia hứa đỗ lại đó nghỉ ngơi.


      - Tại sao bố mẹ lại sang Montréal?


      - Bố mẹ có nhiều tiền, mà nhất là bố, mẹ con còn có vài khoản dành dụm nhưng bố mẹ nhanh chóng tiêu hết sạch. Cuộc sống tại New York mỗi lúc thêm khó khăn. Bố mẹ sống hạnh phúc ở Montréal, con biết đấy. Thậm chí bố còn tin rằng đó là những năm tháng đẹp đẽ nhất trong đời bố mẹ.


      - Điều đó khiến bố tự hào, phải ? Julia hỏi bằng giọng ngọt ngào mỉa mai.


      - Gì kia?


      - Ra với hai bàn tay trắng và thành công đến thế.


      - Con thế sao? Con tự hào về táo bạo của mình ư? Con thỏa mãn khi nhìn thấy đứa trẻ chơi với con thú bông sinh ra từ trí tưởng tượng của con ư? Khi con dạo trong trung tâm thương mại, và con phát ra mặt tiền rạp chiếu phim có dán áp phích bộ phim do chính con viết kịch bản, con tự hào sao?


      - Con hài lòng vì được hạnh phúc, thế là khá nhiều rồi.


      Chiếc xe rẽ sang bãi đỗ tạm. Julia đỗ xe dọc theo vỉa hè chạy viền quanh bãi cỏ rộng. Anthony mở cửa xe và nhìn con vẻ ngạo mạn trước khi bỏ .


      - Con làm bố phát bực, Julia ạ! ông xa dần.


      tắt máy rồi gục đầu lên vô lăng.


      - Mình làm gì ở đây thế này?


      Anthony băng qua khu vui chơi dành cho trẻ và bước vào trạm phục vụ. Vài phút sau, ông quay trở ra, khệ nệ xách theo túi đồ dự trữ, mở cửa xe rồi để những thứ vừa mua lên băng ghế.


      - Con rửa ráy sửa sang đôi chút , bố mua mấy thứ để con ăn cho lại sức. Bố trông xe trong lúc chờ con.


      Julia làm theo lời ông. vòng qua cái bập bênh, tránh thùng cát và đến lượt mình cũng bước vào trạm phục vụ. Khi quay trở ra, Anthony nằm dài dưới chân cầu trượt, mắt nhìn chăm chú lên trời.


      - Bố ổn chứ? hỏi, lo lắng.


      - Con nghĩ là bố kia sao?


      Bối rối trước câu hỏi ấy, Julia ngồi xuống thảm cỏ, ngay cạnh ông. Đến lượt mình, cũng ngẩng đầu nhìn lên.


      - Con . Con tìm kiếm Tomas trong những đám mây này rất lâu. Nhiều lần con chắc chắn nhận ra ấy, vậy mà ấy vẫn còn sống.


      - Mẹ con tin vào Chúa, bố có. Thế nên, con nghĩ bố có được lên Thiên đường hay ?


      - Thứ lỗi cho con vì con thể trả lời câu hỏi của bố, con làm được.


      - thể tin vào Chúa à?


      - thể chấp nhận ý nghĩ bố ở đây, bên cạnh con, rằng con trò chuyện cùng bố trong khi...


      - Trong khi bố chết rồi chứ gì! Bố với con rồi, hãy học cách e sợ từ ngữ nữa. Những từ xác đáng là hết sức quan trọng. Thí dụ, nếu con với bố sớm hơn, bố ạ, bố là kẻ đểu cáng và ngốc nghếch bao giờ hiểu được cuộc đời con, kẻ ích kỷ muốn nhào nặn cuộc đời con theo hình mẫu cuộc đời của bản thân bố; ông bố như nhiều ông bố khác, kẻ làm con đau đớn khi năng cuội rằng đó là vì lợi ích của con trong khi đó là vì lợi ích của bố, có lẽ bố nghe lời con rồi đấy. Có lẽ bố con ta bỏ phí cả quãng thời gian này, bố con ta trở thành những người bạn của nhau. Thừa nhận , rằng chuyện chúng ta trở thành bạn của nhau cũng hay ra phết.


      Julia vẫn im lặng.


      - Này, thí dụ, đây là những từ xác đáng: thay vì làm ông bố tốt, bố muốn trở thành bạn của con.


      - Chúng ta phải tiếp tục lên đường thôi, Julia , giọng nghẹn lại.


      - Chúng ta hãy chờ thêm chút nữa, bố cho là năng lượng dự trữ của bố đạt được mức hứa hẹn trong bản chỉ dẫn; nếu bố tiếp tục sử dụng nó theo kiểu này, bố e là chuyến của bố con ta thể kéo dài như dự kiến.


      - Chúng ta có thể chờ cho đủ thời gian cần thiết mà. Berlin còn xa mấy nữa, vả lại, sau hai mươi năm, chúng ta chỉ còn cách vài giờ nữa thôi.


      - Mười bảy năm, Julia ạ, phải hai mươi.


      - Chuyện ấy thay đổi gì đáng kể.


      - Ba năm trong đời ấy à? Có chứ, có chứ, thế là nhiều. Tin bố , bố biết mình gì.


      Bố và con cùng nằm dài như thế, tay đan chéo gối sau đầu, nằm trong cỏ, ông nằm dưới chân cầu trượt, cả hai bất động chăm chú quan sát bầu trời.


      giờ đồng hồ trôi qua, Julia thiu thiu ngủ và Anthony ngắm ngủ. Giấc ngủ của có vẻ yên bình. Đôi lúc, cau mày, khó chịu vì những sợi tóc gió thổi lòa xòa khuôn mặt. Bàn tay ngập ngừng, Anthony nhàng gạt món tóc về phía sau. Khi Julia mở choàng mắt, vòm trời chuyển sang màu sẫm của buổi tối. Anthony còn nằm bên nữa. nhìn về phía đường chân trời tìm kiếm và nhận ra bóng ông, ngồi ở phía trước ô tô. xỏ lại giày mà nhớ cởi chúng ra từ khi nào rồi chạy về bãi đỗ xe.


      - Con ngủ lâu chưa? hỏi trong lúc khởi động xe.


      - Hai tiếng, có lẽ là hơn. Bố để ý.


      - Thế còn bố, trong thời gian đó bố làm gì?


      - Bố đợi.


      Chiếc xe rời khỏi bãi đỗ tạm và lại theo xa lộ. Postdam chỉ còn cách tám mươi kilomet.


      - Chúng ta đến nơi vào lúc đêm xuống, Julia . Con có chút ý tưởng nào để lần lại dấu vết của Tomas. Thậm chí con cũng biết liệu ấy còn sống ở đó . Chung quy, đúng thế đấy, bố kéo theo con trong quyết định nhất thời, ai bảo chúng ta rằng ấy vẫn sống ở Berlin nào?


      - Phải, quả thực, đó là khả năng, trước tình hình bất động sản tăng giá, vợ cậu ta, ba đứa con sinh ba của cậu ta và và gia đình nhà vợ cậu ta dọn đến ở cùng họ, có lẽ cả đại gia đình đó sống trong căn nhà gỗ sang trọng ở vùng nông thôn.


      Julia bực bội nhìn bố mình, người lại lần nữa ra hiệu cho tập trung nhìn đường.


      - Cái cách nỗi sợ có thể gây ức chế tinh thần mới đáng sợ làm sao, ông tiếp.


      - Bố định bóng gió gì thế?


      - Chẳng gì cả, ý nghĩ như mọi ý nghĩ khác thôi mà. Nhân tiện, bố muốn xen vào chuyện liên quan đến mình, nhưng có lẽ đến lúc con phải báo tin cho Adam rồi. Ít ra hãy làm điều ấy vì bố, bố thể nghe Gloria Gaynor thêm lần nữa, ấy ngừng hát ông ổng trong túi xách của con từ khi con ngủ kìa.


      Rồi Anthony cất giọng nhại đoạn sôi nổi trong "I Will Survive". Julia cố hết sức để giữ vẻ nghiêm túc, nhưng Anthony hát càng lúc càng lớn tiếng và càng lúc càng mỉm cười. Khi tiến vào vùng ngoại ô Berlin, cả hai đều cười thoải mái.


      Anthony chỉ đường cho Julia lái xe đến tận khách sạn Brandenburger Hof. Ngay khi họ tới nơi, người phục vụ chào đón họ, chào mừng ông Walsh vừa từ xe bước xuống. "Buổi tối tốt lành, ông Walsh," đến lượt người gác cửa vậy trong khi đẩy cánh cửa xoay. Anthony ngang đại sảnh và đến quầy lễ tân nơi người thường trực cũng lại chào ông thân mật. Mặc dù họ chưa đặt trước phòng và vào mùa này, khách sạn trương biển hết phòng, ông ta cam đoan hai phòng loại tốt nhất sẵn sàng để họ sử dụng. Nhưng ông rất lấy làm tiếc, hai căn phòng lại ở cùng tầng. Anthony cảm ơn ông ta, thêm rằng chuyện này quan trọng. Khi giao chìa khóa cho nhân viên phụ trách hành lý, người thường trực hỏi Anthony có muốn ông ta giữ cho họ bàn trong nhà hàng sành ăn của khách sạn hay .


      - Con có muốn bố con ta dùng bữa tối ở đây ? Anthony quay sang hỏi Julia.


      - Bố có cổ phần trong khách sạn này sao? Julia chất vấn.


      - Nếu , Anthony đáp, bố biết nhà hàng châu Á rất tuyệt cách đây hai phút bộ. Con vẫn thích món ăn Trung Hoa đấy chứ?


      Và vì Julia trả lời, Anthony cầu người thường trực đặt trước cho họ bàn dành cho hai người trong sân hiên nhà hàng China Garden.


      Sau khi sửa sang đôi chút, Julia xuống gặp bố và họ bộ rời khỏi khách sạn.


      - Con phật ý sao?


      - quá đáng vì mọi thứ đều thay đổi, Julia đáp.


      - Con gặp Adam điện thoại?


      - Vâng, con gọi cho ấy từ phòng mình.


      - Cậu ấy gì với con?


      - ấy nhớ con, ấy hiểu tại sao con lại ra như vậy, cũng hiểu con theo đuổi điều gì, ấy đến Montréal tìm con nhưng ta rời tiếng đồng hồ trước khi ấy đến nơi.


      - Con cứ hình dung vẻ mặt cậu ta khi nhìn thấy hai bố con mình cùng nhau xem!


      - ấy cũng bốn lần cầu con hứa với ấy là con chỉ có mình.


      - Rồi sao?


      - Con bốn lần dối chứ sao!


      Anthony đẩy cánh cửa nhà hàng và nhường lối cho con .


      - Rồi con phải tập quen với chuyện đó nếu con tiếp tục, ông vừa vừa cười.


      - Thực con thấy chuyện đó có gì đáng cười!


      - Chuyện buồn cười ở đây là bố con ta ở Berlin tìm kiếm mối tình đầu của con và con cảm thấy có tội vì con thể thú nhận với chồng sắp cưới của mình rằng con ở Montréal cùng bố mình. Có thể bố hơi lạc đề, nhưng bố thấy chuyện này đúng ra là kỳ cục, ủy mị nhưng kỳ cục.


      Anthony tranh thủ bữa ăn để đề xuất kế hoạch. Ngay khi thức dậy, họ đến thăm hội nhà báo, để xác minh phải chăng người có tên Tomas Meyer nào đó vẫn sở hữu tấm thẻ hành nghề. đường về, Julia kéo bố về phía công viên Tiergarten.


      - Con ngủ ở đó, và chỉ vào thân cây lớn đằng xa. Điên , con có cảm tưởng như mới hôm qua vậy.


      Anthony nhìn con bằng vẻ ranh mãnh. Ông đan hai bàn tay vào nhau và duỗi thẳng cánh tay.


      - Bố làm gì vậy?


      - Cái thang ngắn, nào, nhanh lên, ai trông thấy đâu, ta nên tranh thủ.


      Julia đợi mời thêm, đặt chân vào tay ông vào trèo qua rào sắt.


      - Thế còn bố? hỏi và đứng thẳng dậy từ bên kia rào.


      - Bố qua cổng, ông và chỉ về phía lối vào cách đó quãng. Công viên nửa đêm mới đóng cửa, ở tuổi bố, làm vậy dễ hơn.


      Ngay khi ông gặp lại Julia, ông kéo bước vào bãi cỏ và ngồi dưới gốc cây đoạn to ban nãy chỉ.


      - lạ, bố cũng từng đánh vài giấc ngủ trưa dưới gốc cây này khi còn ở Đức. Đó là góc ưa thích nhất của bố. Mỗi khi được nghỉ phép, bố thường đến đây ngồi với cuốn sách và bố ngắm những thiếu nữ dạo lối . Vào cùng độ tuổi, cả hai bố con ta ngồi cùng chỗ, rốt cuộc cách đây vài thập kỷ. Cùng với tòa tháp ở Montréal, giờ bố con ta có hai nơi để chia sẻ kỷ niệm, bố rất hài lòng.


      - Đây chính là nơi con thường đến cùng Tomas, Julia .


      - Bố bắt đầu thấy cậu trai ấy đáng mến rồi đấy.


      tiếng voi rú vang lên từ đằng xa. Vườn thú Berlin chỉ cách họ vài mét về phía sau, ở rìa công viên.


      Anthony đứng dậy và bảo con theo mình.


      - Hồi còn con ghét các vườn thú lắm. Con thích các con vật bị nhốt trong chuồng. Thời đó con muốn trở thành bác sĩ thú y. Hẳn là con quên rồi, bố tặng con nhân dịp sinh nhật lên sáu tuổi con thú nhồi bông lớn, con rái cá nếu bố nhầm. Lẽ ra bố nên chọn nó, nó ốm suốt và con mất bao nhiêu thời gian để chăm sóc nó.


      - phải bố gợi ý rằng nhờ bố mà con vẽ...


      - Ý nghĩ mới hay ho làm sao! Như thể tuổi thơ có thể đóng vai trò nào đó trong cuộc sống trưởng thành của chúng ta vậy... Với tất cả những gì con oán trách bố, chuyện này thay đổi gì trường hợp của bố.


      Anthony thổ lộ rằng ông cảm thấy sức lực giảm sút theo nhịp độ khiến ông lo ngại. đến lúc quay về khách sạn, họ gọi chiếc taxi.


      Về đến khách sạn, Anthony chào tạm biệt Julia khi ra khỏi thang máy rồi tiếp tục quãng đường lên phòng của ông ở tầng cùng.


      Nằm dài giường, Julia mất lúc lâu để lần lượt lướt qua các số điện thoại màn hình di động. quyết định gọi lại cho Adam, nhưng khi gặp phải hộp thư trả lời tự động của , liền gác máy để ngay lập tức quay số của Stanley.


      - Thế nào, em tìm ra mục tiêu khiến em lên đường tìm kiếm chưa? bạn hỏi.


      - Chưa đâu, em chỉ vừa mới đến nơi thôi mà.


      - Em bộ à?


      - ô tô từ Paris, đó là câu chuyện dài.


      - Em có nhớ chút nào ? hỏi.


      - Lẽ nào tin là em gọi chỉ để cho biết tình hình của em!


      Stanley thổ lộ với rằng đường từ cửa tiệm trở về ngang khu nhà ở; đó thực ra phải lối hay , nhưng bước chân vô tình dẫn về góc đường đoạn Horatio cắt ngang với Greenwich Street .


      - Khi em ở đó khu phố là buồn.


      - thế để em vui thôi.


      - gặp ông hàng xóm của em, cái ông bán giày ấy.


      - Ý là ông Zimoure chứ gì?


      - Từ khi em và ám quẻ ông ấy... lúc bấy giờ ông ấy đứng trước cửa tiệm, ông ấy chào , nên cũng chào lại.


      - Em thực thể bỏ lại mình được, chỉ cần em vắng vài ngày là bắt đầu giao du với những chỗ nên rồi.


      - Em tai ác : rốt cuộc ông ấy cũng khó ưa đến thế đâu, em biết mà...


      - Stanley à, phải thử với em điều gì đó chứ?


      - Em còn tìm gì nữa thế?


      - Em hiểu hơn ai hết mà, khi gặp ai đó và thoạt đầu thấy họ đáng ghét riêng chuyện đó thôi cũng đáng nghi rồi, thế nên với mấy từ "hầu như đáng mến" dành cho ông Zimoure, em đến phải về ngay ngày mai mất thôi!


      - Em cần cớ khác, em thân mến ạ, bọn chỉ chào nhau, tất cả chỉ có thế. Adam cũng ghé qua thăm .


      - là các rời nhau ra nữa!


      - Chính em mới tạo ấn tượng là rời bỏ cậu ta có. Vả lại nếu cậu ta sống cách tiệm của hai con phố đó cũng phải là lỗi của . Trong trường hợp chuyện này vẫn khiến em quan tâm, thấy cậu ta khỏe mạnh gì cho cam. Dẫu sao nữa, để đến thăm cậu ta hẳn là được khỏe cho lắm rồi. Cậu ấy nhớ em, Julia ạ, cậu ấy lo lắng và nghĩ cậu ấy có lý do để làm vậy.


      - Em thề với , Stanley ạ, rằng phải như vậy đâu, thậm chí là ngược lại kia.


      - Ôi , chớ có thề thốt! Chỉ cần em có tin vào những gì em vừa ?


      - Em tin! đáp chút ngần ngại.


      - Em làm rầu đến chết được khi khờ dại đến mức này. Thực ra em có biết chuyến bí mật này dẫn em tới đâu ?


      - ạ, Julia thầm trong điện thoại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :