1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mọi Điều Ta Chưa Nói - Marc Levy

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Marc Levy - Chương 05 - Part 02




      Julia mở toang cửa dẫn vào phòng ngủ, rồi cánh cửa tủ quần áo sau lưng; sau đó tiến về phía bếp và bắt đầu mở lần lượt từng ô tủ hốc tường, đầu tiên là hốc tủ phía bồn rửa bát, rồi hốc tủ kế bên, ô tiếp theo cho tới ô cuối cùng.


      - Khỉ , em làm gì vậy? Adam hỏi.


      - Em tìm chỗ có thể giấu tình nhân của em, đó chính là cái hỏi em mà, phải sao?


      - Julia!


      - Julia gì cơ?


      Cuộc tranh cãi vừa nổ ra bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Cả hai nhìn máy điện thoại, tò mò, Julia nhấc máy. nghe người gọi đến lúc lâu, cảm ơn họ vì gọi và chúc mừng họ trước khi gác máy.


      - Ai thế?


      - Văn phòng. Họ rốt cuộc giải quyết được vấn đề cản trở việc thực bộ phim hoạt hình, công việc sản xuất có thể tiếp tục tiến hành, bọn em hoàn thành đúng thời hạn.


      - Em thấy đấy, Adam , giọng dịu lại, lẽ mai sáng ra chúng mình khởi hành theo kế hoạch định, em thậm chí được bình tâm trong chuyến trăng mật của ta.


      - Em biết chứ, Adam, em lòng lấy làm tiếc, nếu biết là em tiếc đến mức nào! Ngoài ra em còn phải trả vé nữa, em để ở văn phòng.


      - Em có thể vứt nó , hoặc giữ làm kỉ niệm, những tấm vé đó đổi được mà cũng chẳng hoàn tiền được.


      Julia phát cử chỉ thường thấy ở . Mỗi lần tránh bình luận về chủ đề mà bản thân mấy thích thú, thường nhướng mày.


      - Đừng nhìn như thế, Adam ngay lập tức tự bào chữa. Em phải thừa nhận là khá hiếm trường hợp người ta hủy bỏ chuyến trăng mật của mình chỉ ba ngày trước thời điểm khởi hành! Và chúng ta dù sao cũng vẫn có thể lên đường...


      - Vì những chiếc vé mua được hoàn tiền ư?


      - Ý phải vậy. Adam vừa vừa ôm vào lòng. Được, tin nhắn của em sai về tâm trạng của em, nên đến mới phải. Em cần được ở mình, với em rằng có thể thông cảm, giữ lời. về đây, mai ngày mới.


      Khi chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, tiếng "rắc" vang lên qua trần nhà. Adam ngẩng đầu và nhìn Julia.


      - Em xin đó, Adam! Chắc là con chuột chạy đó.


      - hiểu em làm thế nào để sống trong cái nơi ngổn ngang đồ đạt này.


      - Em thấy ổn mà, ngày nào đó em đủ tiền để dọn đến ở trong căn hộ rộng rãi, rồi thấy.


      - Mình lẽ ra cưới vào dịp cuối tuần rồi, em nên là chúng ta mới phải!


      - Xin lỗi, ý em phải vậy.


      - Em định lại lại như con thoi giữa nhà em và căn hộ hai phòng của mà theo ý em là quá chật chội đến bao giờ đây?


      - Chúng ta lại khơi mào cuộc tranh luận muôn thuở này, phải tối nay. Em hứa với , ngay khi chúng ta có thể tự cho phép mình tiến hành công việc sửa chửa và nối thông hai tầng gác với nhau, có đủ chỗ cho cả hai ta.


      - Chính vì em nên mới chấp nhận kéo em ra khỏi cái nơi mà em hình như có vẻ gắn bó với nó còn hơn cả , nhưng nếu em thực muốn ta có thể ở đó ngay từ bây giờ.


      - ngụ ý gì vậy? Julia hỏi. Nếu muốn ám chỉ đến tài sản của bố em, em bao giờ muốn có nó từ ngày ông còn sống, và phải bây giờ ông mất mà em đổi ý. Em phải ngủ đây, thay vì du lịch, ngày mai em có ngày bận rộn.


      - Em có lý, ngủ , quy kết lời phê phán cuối cùng của em là do quá mệt mỏi.


      Adam nhún vai và ra, thậm chí đến chân cầu thang cũng quay lại để thấy Julia vẫy tay tạm biệt . Cánh cửa ra vào tòa nhà khép lại.


      ° ° °


      - Cảm ơn về chuyện con chuột! Bố nghe thấy cả rồi! Anthony Walsh thốt lên khi quay trở lại căn hộ


      - Thế bố muốn con rằng con rô bốt đời mới nhất, mang diện mạo của bố con, bách bộ ở tầng ... để ấy gọi chiếc xe cứu thương và lập tức đưa con vào trại thương điên chắc?


      - Cũng thú vị đấy chứ! Anthony Walsh đáp với vẻ thích thú.


      - Điều ấy có nghĩa là, nếu bố muốn chúng ta tiếp tục chuyện bằng lời lẽ lịch thiệp, Julia tiếp, xin cảm ơn bố vì phá hỏng buổi hôn lễ của con.


      - Xin lỗi vì chết, con !


      - Cũng xin cảm ơn bố vì gây bất hòa giữa con với ông chủ tiệm giày dưới nhà, ông ta mặt nặng mày với con trong hàng tháng nữa.


      - lão buôn giày ư? Ai thèm quan tâm cơ chứ?


      - phải chân bố vẫn giày đó sao? Cũng cám ơn vì phá rối bữa tối duy nhất trong tuần con được nghỉ ngơi.


      - Ở tuổi của con, bố chỉ nghỉ bữa tối ngày Lễ Tạ ơn!


      - Con biết! Và cuối cùng, cảm ơn, vì xuất sắc hơn thường ngày, nhờ có bố mà con cư xử như con quái vật với chồng chưa cưới của mình.


      - Bố phải là nguyên nhân gây ra cãi cọ giữa hai đứa, hãy trách tính cách của con ấy, bố tuyệt đối liên quan!


      - Bố mà liên quan ấy à? Julia gào lên.


      - Thôi được, có lẽ chỉ liên quan chút ít thôi... ta giảng hòa nhé?


      - Giảng hòa cho tối nay, cho hôm qua, cho những năm bố im lặng hay cho tất cả những cuộc chiến giữa hai chúng ta?


      - Bố chưa bao giờ gây chiến với con, Julia. Vắng mặt chắc rồi, nhưng chưa bao giờ thù địch.


      - Con hy vọng bố đùa, phải ? Bố luôn cố gắng kiểm soát mọi việc từ xa, chính đáng tí nào. Nhưng con làm gì thế này? Con trò chuyện với người chết!


      - Nếu muốn, con có thể hủy bố .


      - Hẳn nhiên đó là điều con nên làm. Đặt lại bố vào trong hòm và gửi trả về địa chỉ của công ty công nghệ cao nào con .


      - 1-800-300 00 01 mã 654.


      Julia nhìn ông, ngẫm nghĩ.


      - Đó là cách để liên lạc với công ty, ông tiếp. Con chỉ cần bấm số này, báo mã, họ thậm chí có thể hủy bố từ xa nếu con đủ dũng khí để làm việc đó, và trong vòng hai mươi tư giờ họ tống khứ bố ra khỏi nhà con. Nhưng cứ nghĩ cho kĩ . Có bao nhiêu người muốn được có thêm vài ngày với người cha hay người mẹ vừa từ giã cõi đời? Con có được cơ hội thứ hai đâu. Chúng ta có sáu ngày, hơn.


      - Tại sao lại là sáu?


      - Đó là giải pháp công ty đưa ra để giải quyết vấn đề đạo đức.


      - Nghĩa là sao?


      - Con thực nghĩ rằng phát minh tương tự đặt ra vài vấn đề trong phạm trù đạo đức ư? Công ty cân nhắc và thấy điều quan trọng là đ63 các khách hàng kịp gắn bó đối với loại máy móc này, vì chúng được hoàn thiện đến mức đó cơ mà. từng tồn tại nhiều cách thức để giao thiệp sau khi chết, di chúc, sách vở, các ghi chép bằng hình ảnh hoặc thanh. Cứ cho rằng ở đây, phương pháp được cải tiến và nhất là, có tính tương tác, Anthony Walsh hăng hái thêm chẳng khác nào thuyết phục khách hàng. Vấn đề chỉ đơn giản là tặng cho người sắp chết phương tiện được chế tạo công phu hơn là giấy hoặc băng video để truyền đạt những nguyện vọng cuối cùng của họ, và tặng cho người còn sống cái may mắn được tận hưởng thêm vài ngày ở bên người thân của họ. Vì vậy, công ty thể cho phép tiến hành chuyển cảm xúc sang cổ máy. Công ty bố rút ra được bài học về sản phẩm ra lò trước .Bố biết con còn nhớ , nhưng những con búp bê trẻ nhũ nhi được chế tạo thành công đên mức vài người mua rốt cuộc xử với chúng như thể đó là trẻ sơ sinh thực thụ. Công ty bố muốn lại sản sinh ra lối hành xử sai lệch như vậy. có chuyện khách hàng được giữ mãi trong nhà họ phiên bản vô tính của ông bố hay bà mẹ. Ngay cả khi điều này nghe chừng hết sức hấp dẫn.


      Anthony quan sát vẻ mặt đầy hoài nghi của Julia.


      - Tóm lại, hẳn là liên quan đến chúng ta.... Thế nên, qua tuần, pin hết kiệt, và có cách nào sạc lại được. Toàn bộ dữ liệu trong bộ nhớ tự xóa và những hơi thở cuối cùng của sống được trả lại cho cái chết.


      - Và có khả năng nào để ngăn được điều này?


      - , mọi chuyện được dự liệu. Nếu đứa láu cá thử động đến bộ pin, bộ nhớ ngay lập tức bị xóa sạch. buồn khi phải rằng, ít ra là đối với bố, bố như chiếc đèn pin dùng lần rồi bỏ!Sáu ngày sáng rồi sau đó là bước nhảy lớn vào cõi mịt mồng. Sáu ngày, Julia ạ, sáu ngày ngắn ngủi để gỡ lại quãng thời gian mất, tùy con định đoạt.


      - Đúng là chỉ có bố mới nảy ra những ý tưởng gàn dở như vậy. Con chắc chắn bố đơn giản là cổ đông bình thường của công ty này.


      - Nếu con quyết định chấp nhận cuộc chơi, và đủ lâu để con nhấn nút cái điều khiển từ xa kia để hủy bố , bố muốn con tiếp tục chuyện với bố ở thời tại. Nếu muốn con cứ việc coi đó như khoản thưởng thêm dành cho bố.


      - Sáu ngày? Lâu lắm rồi con nghỉ chừng ấy thời gian.


      - Quả táo bao giờ rụng xa cây 1, phải ?


      Julia nhìn xoáy vào bố.


      - Bố điều đó như vậy, con buộc phải hiểu mọi chuyện theo nghĩa đen! Anthony tiếp.


      - Và con gì với Adam đây?


      - Ban nãy con có vẻ rất giỏi xoay xở trong việc dối cậu ta còn gì.


      - Con dối ấy, con giấu ấy việc gì đó, hai chuyện ấy khác nhau mà.


      - Tha lỗi cho bố, bố quên khuấy mất thế nào là tế nhị rồi. Con chỉ việc tiếp tục... che giấu cậu ta việc gì đó.


      - Thế còn với Stanley?


      - Cậu bạn đồng tính của con chứ gì?


      - Bạn thân nhất của con, thêm gì nữa!


      - đấy, bố đến cậu ta chứ ai! Anthony Walsh đáp. Nếu đó thực là bạn thân nhất của con, con phải khôn khéo hơn nữa.


      - Và bố ở lại đây cả ngày trong khi con ở văn phòng sao?


      - Con vẫn có vài ngày phép để nghỉ tuần trăng mật phải ? Con có thể vắng mặt được mà!


      - Sao bố biết con phải ?


      - Sàn trong căn hộ của con, hay là trần nhà, con muốn gọi gì tùy thích, đâu có được thiết kế cách . Đó luôn là vấn đề của những khu chung cư đổ nát được bảo dưỡng đúng cách.


      - Anthony! Julia thét lên.


      - Chà, bố năn nỉ con đấy, ngay cả khi bố chỉ là cổ máy, hãy gọi bố là bố, bố phát sợ khi nghe con gọi bố bằng tên.


      - Nhưng, khỉ , con thể gọi bố là bố từ hai mươi năm nay!


      - Thêm lí do để tận dụng triệt để sáu ngày tới đây! Anthony Walsh đáp với bụ cười tươi tắn.


      - Con có chút hình dung nào, dù là nhất, về việc con phải làm, Julia thầm và bước tới bên khung cửa sổ.


      - Con ngủ , màn đêm cho lời khuyên. Con là người đầu tiên trái đất được trao quyền lựa chọn kiểu này, điều này cũng đáng để bình tâm suy nghĩ. Sáng mai, con đưa ra quyết định và dù nó có là gì nữa, đó cũng quyết định đúng đắn. Trong trường hợp xấu nhất, nếu con hủy bố , con có chút chậm trễ trong công việc ở văn phòng. Đám cưới của con xứng với tuần vắng mặt, cái chết của bố con cũng nên xứng với vài giờ làm việc bị mất chứ, phải ?


      Julia quan sát hồi lâu người bố xa lạ nhìn đăm đăm. Giá như đó chỉ là người đàn ông luôn cố gắng tìm hiểu, ngỡ phát ra chút âu yếm dịu dàng trong ánh mắt ông hướng về . Và dẫu cho ông chỉ là bản sao, suýt chúc ông buổi tối tốt lành nhưng rồi lại thôi. khép cửa phòng ngủ lại và tới nằm dài giường.


      Những phút nối nhau trôi qua, tiếng trôi qua, rồi tiếng tiếp theo. Những bức rèm được vén sang hai bên và ánh sáng của màn đêm chiếu bộ ván giá nơi kệ sách. Phía bên trong cửa sổ mặt trăng tròn đầy như trôi bồng bềnh mặt sàn phòng ngủ của . Nằm giường, Julia tìm lại được những kỉ niệm thời thơ ấu. có biết bao đêm, đêm nào cũng như đêm nào, rình đợi người ấy trở về, cái người tối nay lại trở thành người phải đợi ở phía bên kia bức tường. Biết bao đêm trằn trọc ở tuổi thiếu niênkhi cơn gió tái tạo lại những chuyến của bố , miêu tả vô vàn xứ sở với những đường biên giới tuyệt vời. Bấy nhiêu đêm trải qua để tạc thành hình của những giấc mơ. Thói quen ấy theo năm tháng vẫn hề mất . Cần biết bao nhiêu nét chì, nhát tẩy để các nhân vật do sáng tạo ra bước vào cuộc sống, gặp gỡ nhau và đáp ứng nhu cầu thương của chúng, từ hình ảnh này sang hình ảnh khác. Từ lâu nay, Julia vẫn biết rằng khi tưởng tượng,người ta luôn hoài công tìm kiếm ánh sáng của buổi ban mai, rằng chỉ cần từ bỏ những giấc mơ của mình trong giây lát là những giấc mơ đó tiêu tan, khi chúng được trưng ra dưới ánh sáng quá chói gắt của thực tại. Lằn ranh tuổi thơ ấu của chúng ta là ở đâu nhỉ?


      con búp bê Mexico xinh nẳm ngủ bên cạnh bức tượng chú rái cá bằng thạch cao, khuôn đúc đầu tiên của niềm hy vọng chắc chắn, ấy vậy mà trở thành thực. Julia ngồi dậy và ôm gọn nó trong lòng bàn tay. Trực giác luôn là đồng minh tin cậy nhất của , thời gian nuôi dưỡng trí tưởng tượng của . Vậy tại sao lại tin?


      đặt lại món đồ chơi vào chỗ cũ, khoác lên mình chiếc áo choàng bông, rồi mở cửa phòng ngủ. Anthony Walsh ngồi tràng kỉ phòng khách, ông bật ti vi và xem bộ phim truyền hình phát kênh NBC.


      - Bố mạo muội đấu lại dây cáp, ngốc , nó thậm chí còn được nối với giắc ngầm trong tường! Trước giờ bố vẫn hâm mộ mục tiểu phẩm này.


      Julia ngồi xuống cạnh ông.


      - Rốt cuộc bố thể xem tập này, hay ít ra nó cũng tồn tại trong bộ nhớ của bố, bố tiếp.


      Julia cầm lấy chiếc điều khiển từ xa và tắt tiếng. Anthony Walsh ngước mắt nhìn trần nhà.


      - Bố muốn chúng ta chuyện chứ gì? , vậy chúng ta chuyện thôi.


      Họ ngồi im lặng phải đến hơn mười lăm phút.


      - Bố rất vui, rốt cuộc bố thể xem tập phim này, hay ít ra nó cũng xuất trong bộ nhớ của bố, Anthony Walsh nhắc lại rối bấm điều khiển cho to tiếng lên.


      Lần này Julia tắt luôn ti vi.


      - Bố bị lỗi rồi, bố vừa hai lần cùng câu đó.


      Tiếp theo là mười lăm phút im lặng nữa. Anthony Walsh ngồi nguyên tại chỗ, đôi mắt dán chặt vào màn hình ti vi đen ngòm.


      - Vào tối sinh nhật con, bố nghĩ là chúng ta mừng sinh nhật con chín tuổi phải, sau khi cùng nhau dùng bữa tối trong nhà hàng Trung Hoa mà con đặc biệt ưa thích, chúng ta dành trọn bữa tối để xem ti vi, như thế, ai khác ngoài hai bố con. Con nằm dài thượt giường bố và ngay cả khi chương trình ti vi hết, con vẫn tiếp tục ngắm nghía những vệt nhiễu màn hình; con thể nhớ được chuyện ấy đâu, lúc bấy giờ con còn quá . Cuối cùng con thiu thiu ngủ vào khỏang hai giờ sáng. Bố muốn dắt con về phòng của con, nhưng tay con vẫn ghì vào chiếc gối dựa vốn được khâu vào đầu giường bố, chặt đến nỗi bố tài nào tách con ra được. Con ngủ theo chiều ngang của tấm ga trải và con chiếm hết cả chỗ. Thế là bố phải ra nằm ghế phô tơi, đối diện với con, và bố ngắm con cả đêm. , con thể nhớ được chuyện ấy đâu, bấy giờ con mới có chín tuổi.


      Julia gì, Anthony Walsh bật lại vô tuyến.


      - Họ kiếm đâu ra chuyện này thế nhỉ? Cần có trí tưởng tượng cực kì phong phú. Chuyện này luôn khiến bố phải thán phục! Ngộ nhất là rốt cuộc người ta lại đâm ra gắn bó với cuộc đời của những nhân vật này.


      Julia cùng bố cứ ngồi đó, bên cạnh nhau, gì thêm. Tay người này đặt cạnh tay người kia và khoảnh khắc nào chúng xác lại gần nhau và lời nào khoấy động gian tĩnh mịch của cái đêm hết sức đặt biệt này. Khi những tia sáng lờ mờ của buổi ban mai lọt vào phòng, Julia đứng dậy, vẫn lặng im, xuyên qua phòng khách và ngưỡng cửa phòng ngủ, quay lại.


      - Chúc bố ngủ ngon.


      Chú thích:


      1 Cách ngôn Pháp, nghĩa là: Gieo nhân nào gặt quả nấy.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Marc Levy - Chương 06 - Part 01

      Mọi điều ta chưa


      CHƯƠNG 06





      bàn đầu giường, chiếc radio-báo thức chỉ chín giờ, Julia mở mắt và nhảy phắt khỏi giường.


      - Khỉ !


      chạy vội về phía phòng tắm, bàn chân đá phải khung cửa.


      - là thứ Hai rồi, nổi cáu. Đêm gì thế biết! kéo tấm ri đô che quanh vòi sen, bước vào bồn tắm và để nước xối lâu da. lúc sau, trong khi chải răng, nhìn gương mặt mình trong chiếc gương gắn phía chậu rửa mặt, bật cười điên dại. quấn chiếc khăn tắm quanh eo, quấn chiếc khác quanh đầu, và quyết định pha trà buổi sáng. Khi ngang qua phòng ngủ, tự hứa ngay khi uống trà xong gọi cho Stanley. mà biết được cơn mê sảng hoang tưởng của hồi đêm phải là có nguy cơ đâu, chắc chắn muốn dùng vũ lực ép khám bác sĩ tâm lý. Chống lại cũng vô ích, bao giờ trụ nổi nửa ngày mà gọi cho , nếu phải là ghé qua chỗ . giấc mơ huyền hoặc đến thế cần phải được kể lại cho người bạn thân nhất của biết.


      Nụ cười môi, đến mở cánh cửa phòng ngủ dẫn ra phòng khách tiếng động phát ra từ những bộ đồ ăn khiến giật bắn mình.


      Tim lại lần nữa nện thình thịch. Bỏ lại hai chiếc khăn tắm sàn nhà, hối hả mặc chiếc quần jeans và áo sơ mi thể thao, bới lại tóc cho gọn gàng chút, quay trở lại phòng tắm và khi đứng trước gương quyết định rằng chút phấn cũng chẳng hại gì. Rồi hé mở cánh cửa dẫn ra phòng khách, thò đầu ra và gọi , giọng lo lắng.


      - Adam à? Stanley à?


      - Bố biết con dùng cà phê hay trà, nên bố pha cà phê, bố từ trong góc bếp vọng ra, chỉ cho thấy bình cà phê nghi ngút khói ông giơ ra với vẻ đắc thắng. Hơi đặc chút, đúng kiểu bố thích! Ông vui vẻ thêm.


      Julia nhìn chiếc bàn gỗ cũ kỹ; bộ đồ ăn của được bày sẵn. Hai lọ mứt cùng lọ mật ông tạo thành đường chéo hoàn hảo. Xa hơn chút, hộp bơ nằm vuông góc với gói ngũ cốc. hộp sữa đứng thẳng trước lọ đường.


      - Ngừng lại!


      - Gì kia? Bố lại gây ra chuyện gì nữa thế?


      - Trò chơi xuẩn ngốc của ông bố kiểu mẫu. Bố chưa từng chuẩn bị bữa sáng cho con, bố bắt đầu làm việc đó vào lúc này, khi mà bố...


      - Ôi , dùng thời quá khứ chưa hoàn thành! Đó là quy tắc chúng ta định ra cho nhau cơ mà. Tất cả đều được diễn đạt ở thời đại...tương lai là xa xỉ vượt quá khả năng của bố.


      Anthony rót cà phê vào tách của Julia.


      - Thêm sữa ? Ông hỏi.


      Julia mở vòi nước ở bồn rửa và lấy đầy cái ấm điện.


      - Thế nào, con quyết định chưa? Anthony Walsh hỏi, rút hai miếng bánh mì nướng ra khỏi lò.


      - Nếu mục đích là để trò chuyện cùng nhau buổi tối qua của chúng ta chưa đủ sức thuyết phục cho lắm, Julia đáp bằng giọng .


      - Bố rất thích cái khoảng thời gian chúng ta cùng nhau trải qua, con thích à?


      - Hôm đó phải là sinh nhật con chín tuổi; chúng ta mừng sinh nhật con mười tuổi. Dịp nghỉ cuối tuần đầu tiên có mẹ. Hôm đó là Chủ nhật, mà mẹ nhập viện từ hôm Thứ Năm. Nhà hàng Trung Hoa đó có tên là Wang, năm ngoái nó dẹp tiệm. Sáng tinh mơ ngày thứ Hai, trong khi con còn ngủ, bố thu dọn hành lý rồi lên máy bay mà qua chào từ biệt con.


      - Bố có cuộc hẹn ở Seattle vào đầu giờ chiều! À hình như ở Boston phải. Chà, thế rồi...bố nhớ nữa. Bố quay về hôm thứ Năm...hay thứ Sáu ấy nhỉ?


      - Tất cả những chuyện này để làm gì? Julia hỏi khi ngồi vào bàn.


      - Chỉ trong hai câu ngắn ta vừa với nhau được ít chuyện, con thấy sao? Trà của con đời nào xong được nếu con ấn vào cái nút ấm.


      Julia hít hà cái tách đặt được mặt .


      - Con nghĩ là cả đời mình bao giờ nuốt nổi cà phê, vừa vừa nhấp môi vào món đồ uống.


      - Vậy làm sao con có thể biết được là con thích nó? Anthony Walsh vừa hỏi vừa nhìn con uống hơi cạn tách.


      - bởi vậy! đáp, nhăn mặt, và đặt cái tách xuống bàn.


      - Người ta làm quen với vị đắng...thế rồi rốt cuộc người ta thích hấp dẫn toát ra từ đó, Anthony .


      - Con phải làm đây, Julia tiếp và mở lọ mật ong.


      - Con quyết định rồi hay chưa? Cái tình cảnh này khó chịu, dù sao bố cũng có quyền được biết chứ!


      - Con biết với bố gì đây, đừng đòi hỏi ở con điều thể. Bố cùng những người hùn vốn quên vấn đề khác cũng liên quan đến đạo đức.


      - Cứ , chuyện này khiến bố quan tâm đấy.


      - Làm xáo trộn cuộc sống của ai đó, cái người hề cầu gì cả.


      - Ai đó ấy à? Anthony Walsh hỏi lại bằng giọng lạnh lùng.


      - Đừng có bắt bẻ chuyện chữ nghĩa. Con biết với bố thế nào, hãy làm như bố muốn, hãy nhấc điện thoại lên, gọi cho họ, đọc cho họ mã và để họ quyết định thay cho con từ xa.


      - Sáu ngày, Julia, gì khác ngoài sáu ngày để con chịu tang bố mình chứ phải kẻ xa lạ nào đó, con chắc chắn là muốn đích thân lựa chọn sao?


      - Vậy sáu ngày dành cho bố!


      - Bố còn ở đời này nữa, con muốn bố được lợi gì trong chuyện này nào? Bố hình dung ngày nào đó mình ra câu này, ấy vậy mà ngày ấy lại đến. Vả lại, khi nghĩ đến nó cũng khá kỳ cục, Anthony Walsh tiếp, vẻ thích thú. Chuyện này cũng như người ta dự kiến đâu. Lạ lắm! Con công nhận ra rằng cho đến khi thực phát minh thiên tài này, khó mà hình dung ra cảnh mình với con là mình qua đời, trong khi theo dõi phản ứng của nó. phải thế sao? Được, bố thấy rằng chuyện này thậm chí cũng chẳng khiến con mỉm cười, rốt cuộc nó cũng buồn cười lắm.


      - Quả là !


      - Bố có tin xấu cho con đây. Bố thể gọi cho họ được. Chuyện đó là thể. Người duy nhất có thể ngừng chương trình là người thụ hưởng. Mặt khác, bố quên mất mật mã bố với con rồi, nó lập tức tự xoá trong bộ nhớ của bố. Bố hy vọng con ghi lại...phòng trường hợp...


      - 1-800-300 00 01 mã 654


      - Ồ, ra là con nhớ rất kỹ!


      Julia đứng dậy và để tách của vào bồn rửa. quay lại nhìn bố mình lâu rồi nhấc điện thoại gắn tường nhà bếp lên.


      - Tớ đấy, với bạn đồng nghiệp. Tớ làm theo lời khuyên của cậu, gần như thế...tớ nghỉ cả hôm nay và ngày mai, có thể nhiều hơn, tớ còn chưa biết, nhưng tớ báo với cậu sau. Tối nào cũng gửi mail thông báo tớ biết nếu các cậu gặp phải vấn đề, dù là nhất. điều cuối cùng, hãy dành toàn bộ chú ý cho chàng Charles này, cái cậu lính mới ấy, chúng ta phải chịu ơn cậu ấy nhiều đấy. Tớ muốn cậu ấy bị tách ra, hãy giúp cậu ấy hoà nhập với ê kíp. Tớ thực trông cậy vào cậu đấy, Dray.


      Julia đặt ống nghe vào chỗ cũ, vẫn rời mắt khỏi ông bố.


      - Để mắt đến các cộng của mình là tốt đấy, Anthony Walsh thông báo, bỗ vẫn luôn rằng doanh nghiệp dựa ba cột chống: những ê kíp của nó, những ê kíp của nó và những ê kíp của nó!


      - Hai ngày! Con cho chúng ta hai ngày, bố nghe rồi chứ? Bố tự quyết có nhận nó hay . Bốn mươi tám tiếng nữa, bố trả con về cuộc sống của con, còn bố...


      - Sáu ngày!


      - Hai!


      - Sáu! Anthony Walsh tiếp tục mặc cả.


      Tiếng chuông điện thoại làm cuộc thương lượng tạm thời gián đoạn. Anthony nhấc máy, Julia lập tức giành lại, túm chặt lấy ống nghe trong tay mình và ra hiệu cho bố tuyệt đối giữ im lặng. Adam lo lắng vì gọi đến văn phòng mà gặp được . trách mình tự ái và ngờ vực . xin lỗi vì tối qua nóng giận, cảm ơn đáp lại tin nhắn của ghé qua thăm . Và ngay cả khi thời khắc đó nằm trong số những khoảnh khắc tuyệt vời nhất, xuất bất ngờ của dưới khung cửa sổ rốt cuộc cũng có khía cạnh hết sức lãng mạn.


      Adam đề nghị đến đón khi kết thúc ngày làm việc. Và trong khi Anthony Walsh rửa bát, với những tiếng động nhất có thể, Julia giải thích rằng cái chết của bố tác động đến nhiều hơn là bản thân muốn thừa nhận. Đêm nào cũng gặp ác mộng, kiệt sức. nên tái diễn thể hôm qua. buổi chiều yên ổn, buổi tối có thể ngủ sớm rồi ngày mai, muộn nhất là ngày kia, họ gặp nhau. Từ giờ tới lúc ấy, tìm lại được vẻ bề ngoài đúng mực của người phụ nữ trẻ muốn cưới làm vợ.


      - Đúng như bố , quả táo bao giờ rụng xa cây, Anthony Walsh lặp lại khi Julia dập máy.


      nhìn xoáy vào ông.


      - Lại gì nữa thế?


      - Bố chưa từng rửa cái đĩa nào cả!


      - Con biết gì về chuyện ấy, với lại bát đĩa nằm trong chương trình mới của bố rồi! Anthony Walsh vui vẻ đáp.


      Julia bỏ rơi ông và vớ lấy xâu chìa khoá treo đinh.


      Con đâu đấy? bố hỏi.


      - Con lên gác thu xếp phòng cho bố. thể có chuyện bố bách bộ cả đêm trong phòng khách nhà con, con phải ngủ bù vài tiếng, nếu bố hiểu ý con muốn gì.


      - Nếu là tiếng ti vi bố có thể vặn ...


      - Tối nay bố lên gác, bố phải quyết định !


      - Dù sao con cũng xếp bố ở tầng áp mái đấy chứ?


      - Bố hãy đưa ra lý do hợp lý để làm vậy.


      - Có chuột...chính con thế còn gì, bố tiếp với ngữ điệu của đứa trẻ vừa bị phạt.


      Và trong khi Julia chuẩn bị ra khỏi căn hộ, bố gọi lại bằng giọng cương quyết.


      - Chúng ta bao giờ có thể chuyện được ở đây!


      Julia khép cửa lại và leo cầu thang bộ. Anthony Walsh tra giờ mặt đồng hồ của lò vi sóng, ngần ngừ giây lát, rồi tìm chiếc điều khiển từ xa màu trắng mà Julia bỏ lại bàn làm việc.


      Ông nghe thấy tiếng bước chân con phía đầu, tiếng động phát ra từ những đồ đạc dịch chuyển, tiếng động phát ra từ ô cửa sổ mở ra rồi lại đóng vào. Khi trở xuống, bố đứng lại vào hòm, tay cầm điều khiển từ xa.


      - Bố làm gì vậy? hỏi ông.


      - Bố tự huỷ bố , có lẽ như thế tốt hơn cho cả hai bố con mình, mà nhất là cho con, bố thấy là bố gây phiền toái.


      - Con cứ ngỡ bố thể làm được chuyện đó? vừa vừa giật lấy chiếc điều khiển từ tay ông.


      - Bố với con là người duy nhất có thể gọi đến công ty và cung cấp mã, nhưng bố nghĩ mình vẫn có thể ấn vào nút chứ! ông vừa gắt gỏng vừa bước ra khỏi hòm.


      - Thế cứ làm theo ý bố , đáp và trả lại ông thiết bị điều khiển. Bố làm con kiệt sức!


      Anthony Walsh đặt lại nó bàn thấp và đến đứng trước mặt con .


      - Xét cho cùng, các con định nghỉ ở đâu vậy?


      - Montréal, tại sao?


      - xem nào, cậu ta cũng chịu khó cất công lắm nhỉ, vị hôn phu ấy, ông tròn miệng huýt sáo.


      - Bố phản đối Québec ở điểm gì nào?


      - gì hết! Montréal là thành phố hoàn toàn thú vị, bố thậm chí từng trải qua những khoảnh khắc hết sức dễ chịu tại đó! Rốt cuộc, vấn đề nằm ở đó, ông húng hắng ho.


      - Vậy vấn đề của bố là gì?


      - Chỉ là...


      - Là gì?


      - chuyến nghỉ trăng mật cách giờ bay...thực bỡ ngỡ mới hay ho làm sao! Và tại sao con tới đó bằng xe cắm trại chuyên dụng để tiết kiệm tiền khách sạn luôn !


      - Mà nếu chính con chọn điểm đến này sao? Nếu con thích đến mê mẩn thành phố này, nếu Adam và con, bọn con từng có những kỷ niệm tại đó sao? Bố biết gì về chuyện ấy?


      - Nếu chính con chọn trải qua đêm tân hôn của mình ở nơi cách nhà con giờ bay, con phải là con bố, có thế thôi! Anthony khẳng định bằng giọng mỉa mai. Bố chấp nhận được chuyển con thích món xi rô vị cây thích, nhưng đến nước này ...


      - Bố chẳng bao giờ bỏ được những lời tiên nghiệm của bố nhỉ?


      - Bố đồng ý với con rằng giờ hơi muộn rồi. Hoặc, cứ cho là vậy, con quyết định qua cái đêm đáng nhớ nhất trong đời mình tại thành phố mà con biết. Vĩnh biệt nhé, mong muốn khám phá! Vĩnh biệt nhé, lãng mạn! Hãy dọn lên cho chúng tôi bữa ăn quen thuộc, chồng sắp cưới của tôi, nên thế nào nhỉ, chồng mới cưới của tôi ghét phải thay đổi thói quen!

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Marc Levy - Chương 06 - Part 02




      Anthony Walsh cười phá lên.


      - Bố xong chưa?


      - Rồi, ông xin lỗi. Có Chúa chứng giám, chết cũng có cái hay, người ta dựa vào đó để tất cả những gì được truyền vào mình qua mạch điện, thú vị ra phết!


      - Bố có lý, chúng ta bao giờ làm được! Julia , chấm dứt trận cười bột phát của bố .


      - Dù thế nào nữa cũng phải ở đây. Bố con ta cần lãnh thổ trung lập.


      Julia nhìn ông, bối rối.


      - Chúng ta hãy ngừng chơi trò ú tim trong căn hộ này , được ? Ngay cả khi tính đến căn phòng gác, nơi con muốn xếp dọn cho bố ấy, cũng có đủ chỗ và còn đủ nữa những phút giây quý giá mà bố con ta lãng phí như hai đứa trẻ ranh. Chúng quay trở lại nữa đâu.


      - Bố đề xuất gì nào?


      - chuyến ngắn ngày. có các cuộc gọi từ văn phòng của con, xuất bất ngờ của chàng Adam của con, có buổi tối ngồi nhìn nhau trừng trừng trước ti vi, thay vào đó là những cuộc dạo chơi, hai bố con ta có thể trò chuyện. Chính vì điều này mà bố trở lại từ nơi xa đến vậy. khoảnh khắc, vài ngày, ai khác ngoài hai bố con ta, chỉ dành cho hai bố con ta mà thôi!


      - Bố đòi hỏi con phải tặng cho bố thứ mà bố chưa bao giờ muốn tặng cho con, có đúng thế ?


      - Đừng có gây chiến với bố nữa, Julia. Sau đó con có toàn bộ thời gian để tiếp tục cuộc chiến, những vũ khí của bố lúc bấy giờ chỉ còn tồn tại trong ký ức của con thôi. Sáu ngày, đó là tất cả những gì chúng ta còn có được, đó là điều bố thỉnh cầu ở con.


      - Và chúng ta du lịch ngắn ngày ở đâu?


      - Ở Montréal!


      Julia thể nén nổi nụ cười rạng rỡ vừa bừng sáng gương mặt .


      - Ở Montréal ấy ạ?


      - bởi vì cặp vé được hoàn tiền cơ mà!...lúc nào ta cũng có thể thử đăng ký đổi tên của trong hai hành khách...


      Và vì Julia cột tóc, vắt áo khoác qua vai và ràng là sắp sửa khỏi mà trả lời ông, Anthony Walsh bèn đứng chắn trước cửa.


      - Đừng giận dỗi như thế chứ, Adam là con thậm chí có thể vứt nó kia mà!


      - ấy đề nghị con giữ những tấm vé lại làm kỷ niệm, và nếu câu ấy thoát được khỏi đôi tai thóc mách của bố trở trêu đấy. Con nghĩ ấy gợi ý là con nên cùng ai đó khác.


      - Cùng bố con, phải ai đó khác!


      - Bố làm ơn tránh đường!


      - Con đâu? Anthony Walsh vừa hỏi vừa nhường đường cho .


      - Hít thở khí.


      - Con giận à?


      Thay cho câu trả lời, ông nghe thấy tiếng bước chân con xuống cầu thang.


      ° ° °


      chiếc taxi chậm lại ở ngã tư Greenwich Street, Julia vội leo lên xe. cần ngước nhìn về phía mặt tiền toà nhà, vẫn biết hẳn Anthony Walsh quan sát từ khung cửa sổ phòng khách. Chiếc Ford màu vàng xa dần về phía Đại lộ số 9. Ngay khi biến mất ở ngã tư, ông thẳng vào bếp, nhấc điện thoại lên và gọi hai cuộc.


      Julia xuống xe ở lối vào khu phố SoHo. Lúc bình thường, hẳn cuốc bộ quãng đường thuộc làu này. Chưa đầy mười lăm phút bộ, thế nhưng, để trốn chạy khỏi nhà mình, muốn đánh cắp chiếc xe đạp ai đó để quên, chiếc khoá ở góc phố nhà . đẩy cánh cửa ra vào của tiệm đồ cổ , tiếng chuông vang lên. Ngồi trong chiếc ghế phô tơi phong cách Ba rốc, Stanley ngước lên từ cuốn sách đọc dở.


      - Greta Garbo trong phim Hoàng hậu Christine cũng thể làm tốt hơn!


      - về chuyện gì cơ?


      - Về cách em vào, Công chúa của ạ, cùng lúc uy nghi và kinh khủng!


      - Hôm nay phải là ngày thích hợp để giễu cợt em đâu.


      - Chẳng có ngày nào, dù có đẹp thế này chăng nữa, có thể nhịn chút ít bông đùa. Em làm việc à?


      - Julia tiến lại gần giá sách cổ và nhìn chăm chú chiếc đồng hồ quả lắc mạ vàng tinh xảo được đặt tầng giá cao nhất.


      - Em bỏ việc chơi để đến tra giờ ở thế kỷ XVIII ưu? Stanley hỏi, đẩy cặp kính ngự chóp mũi lên cao hơn.


      - Nó đẹp quá.


      - Ừ, mà cũng thế, em làm sao vậy?


      - sao, em ghé qua thăm , chỉ thế thôi.


      - Thế đấy, và nhanh chóng dừng Louis XVI lại để bắt đầu pop'art! Stanley bẻ lại và buông rơi quyển sách của mình.


      đứng dậy ngồi ghé vào mép chiếc bàn gỗ gụ.


      - vụ sập hầm lò dưới khuôn mặt xinh xắn này chăng?


      - Thứ gì đó gần giống như vậy, phải rồi.


      Julia tựa đầu vào vai Stanley.


      - À phải rồi, quả nhiên là rất nặng! và vòng tay ôm . pha cho em thứ trà người bạn gửi cho Việt Nam. Đó là thứ đồ uống giải độc, rồi em thấy, chẳng có gì phải nghi ngờ về khả năng của nó, có lẽ là vì bạn này có chút khả năng nào.


      Stanley lấy giá ấm pha trà. bật cái ấm điện đặt bàn viết cổ được dùng làm quầy thu ngân. Vài phút cần thiết để hãm trà và thứ đồ uống thần diệu được rót đầy hai chiếc tách sứ, vừa được lấy ra từ chiếc tủ cổ. Julia hít lấy hương thơm của hoa nhài toả lan rồi nhấp ngụm .


      - nghe em đây, đừng tìm cách chống lại, thứ nước thần này được xem như dùng để moi những bí mật thuộc hàng khó nhất.


      - nghỉ tuần trăng mật với em chứ?


      - Nếu cưới em rồi tại sao lại nhỉ...nhưng lẽ ra em phải tên là Julien cơ, Julia ạ, nếu , chuyến nghỉ trăng mật của chúng ta thiếu nét độc đáo.


      - Stanley, nếu đóng cửa hàng đến tuần và để em bắt cóc ...


      - Hết sức lãng mạn đấy, đâu nào?


      - Tới Montréal.


      - đời nào!


      - cũng thế, phản đối Québec ở điểm gì nào?


      - sống qua sáu tháng đày ải đến thể chịu nổi để giảm ba ki lô, làm thế nào phải để thu lại số cân nặng đó chỉ trong vài ngày. Những nhà hàng ở Québec hấp dẫn cưỡng nổi, mặt khác các chàng phục vụ cũng vậy! Và lại ghét cái ý nghĩ mình là lựa chọn thứ hai.


      - Sao vậy?


      - Trước , ai đó từ chối cùng em nào?


      - quan trọng! Dù sao cũng đừng nghĩ như thế chứ.


      - Có lẽ nếu em bắt đầu giải thích nghe chuyện khiến em lo lắng...


      - Ngay cả khi em kể lại với từ đầu chí cuối, cũng tin được đâu.


      - Cứ cho tên ngốc ...Lần cuối cùng em tự cho phép mình nghỉ nửa ngày giữa tuần là khi nào nhỉ?


      Đối diện với câm lặng của Julia, Stanley tiếp:


      - Em bất thần ghé qua tiệm của vào buổi sáng thứ Hai, hơi thở em nồng nặc mùi cà phê, người ghét cà phê như em. Dưới lớp phấn chay này, đánh chẳng đều tí nào, giấu bộ mặt non choẹt của ai đó mà thời gian ngủ hẳn chỉ được tính bằng phút, em đột ngột cầu thế chân hôn phu của em trong chuyến nghỉ tuần trăng mật. Có chuyện gì vậy? Em qua đêm với người đàn ông khác ngoài Adam à?


      - Ôi ! Julia kêu lên.


      - đặt lại câu hỏi nhé. Em sợ ai hay sợ cái gì nào?


      - gì cả.


      - bận việc, em thân mến ạ, vậy nên nếu em còn tin đủ để tâm với nữa, quay lại với bảng kiểm kê của , Stanley vờ về phía phòng sau cửa tiệm.


      - Lúc em vào ngáp trước cuốn sách đọc dở! dối mới tệ làm sao! Julia vừa vừa cười.


      - Tóm lại là bỏ cái vẻ mặt u ám rầu rĩ ấy ! Em muốn chúng ta dạo ? Các cửa hàng của khu phố sớm mở cửa thôi, chắc chắn là em cần đôi giày mới.


      - Giá mà nhìn thấy tất cả những đôi giày nằm đắp chiếu trong tủ quần áo mà em chẳng bao giờ đến.


      - đến chuyện làm thoả mãn đôi chân em, mà là tinh thần của em!


      Julia nhấc chiếc đồng hồ quả lắc mạ vàng lên. Mặt kính bảo vệ còn. lướt đầu ngón tay đường viền mặt đồng hồ.


      - Nó đẹp đấy, vừa vừa đầy lùi kim chỉ phút.


      Và dưới lực đẩy của tay , kim giờ cũng bắt đầu quay ngược.


      - là hay nếu ta có thể quay trở lại quá khứ.


      Stanley nhìn Julia chăm chú.


      - Quay ngược thời gian? Em vì thế mà trả món đồ cổ này về với tuổi thanh xuân của nó đấy chứ. Hãy nhìn mọi vật khác , chính nó mới dâng tặng cho chúng ta vẻ đẹp của thời đại sản sinh ra nó, Stanley đáp và đặt chiếc đồng hồ lên giá. Rốt cuộc em cho biết điều gì khiến em bận lòng chứ?


      - Nếu người ta đề nghị thực chuyến , khởi hành lần theo dấu vết cuộc đời của bố , chấp nhận chứ?


      - Có rủi ro bất trắc gì nào? Về phần , nếu có phải đến tận cùng thế giới, dù chỉ để tìm thấy ở đó đoạn đời mẹ , ngồi lên máy bay để gây phiền toái cho các tiếp viên hàng rồi, thay vì mất thời gian với kẻ điên rồ, ngay cả khi đó là người chọn làm bạn thân nhất của mình. Nếu em có cơ hội có được chuyến như thế, hãy lên đường đừng ngần ngại.


      - Và nếu như thế là quá muộn?


      - Quá muộn, đó chỉ là khi mọi việc trở nên bất khả vãn hồi. Ngay cả khi qua đời, bố em vẫn tiếp tục sống bên cạnh em.


      - đừng đa nghi tới mức ấy!


      - Dù em có muốn nhăng cuội gì nữa em vẫn cứ nhớ ông ấy.


      - Từ bao năm nay em tập quen với vắng mặt của ông. Em học được cách sống mà cần đến ông..


      - Em thân mến ơi, ngay cả những đứa trẻ chưa từng biết bố mẹ đẻ của chúng sớm hay muộn rồi cũng cảm thấy nhu cầu được nối lại với cội rễ của chúng. Chuyện đó thường khiến chúng phải xót xa, nhưng bản chất con người được tạo nên như vậy. khi biết mình từ đâu đến người ta bước đường khó nhọc hơn. Thế nên, nếu em cần phải thực chuyến nào cuối cùng dẫn em đến chỗ biết được bố em là ai, giải hoà quá khứ của em và quá khứ của ông ấy, hãy thực .


      - Bố con em có nhiều kỷ niệm chung, biết đấy.


      - Có lẽ nhiều hơn là em tưởng. Hãy lần quên lòng tự tôn vẫn khiến mê mẩn và thực chuyến này! Nếu em thực nó cho bản thân mình, hãy làm ột trong những người bạn vĩ đại nhất của , ngày nào đó giới thiệu em với ấy, đó là bà mẹ tuyệt vời.


      - Ai thế? Julia hỏi với chút ganh tị trong giọng .


      - Là em, trong vài năm nữa.


      - là người bạn tuyệt nhất của em, Stanley ạ, Julia và hôn lên má .


      - Nhưng liên quan gì trong chuyện này cả, em thân mến, là món nước hãm này!


      - Nhớ chúc mừng bạn của bên Việt Nam nhé, thứ trà của ấy đúng là nó có những tính năng tuyệt vời, Julia thêm lúc rời khỏi.


      - Nếu em thích thứ trà này đến thế, mua cho em vài hộp, chúng chờ sẵn ở đó khi em trở về. mua ở ngay tiệm thực phẩm góc phố ấy mà!

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Marc Levy - Chương 07

      Mọi điều ta chưa


      CHƯƠNG 07





      Julia leo cầu thang bốn bậc và bước vào căn hộ. Phòng khách vắng tanh vắng ngắt. gọi nhiều lần nhưng nhận được lời thưa nào. Phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, cuộc khám xét tầng xác nhận rằng mọi nơi đều trống trải. nhận ra bức ảnh chụp Anthony Walsh lồng trong chiếc khung bằng bạc vừa mới được đặt lò sưởi.


      - Con đâu về thế? - bố hỏi làm giật nảy người.


      - Bố làm con sợ chết khiết. Thế còn bố, bố biến đâu thế?


      - Bố hết sức cảm động thấy con lo lắng cho bố đấy. Bố dạo. Ở đây mình chán lắm.


      - Cái gì đây? - Julia hỏi và chỉ chiếc khung ảnh tấm chắn lò sưởi.


      Bố sắp dọn đồ đạc phòng bố gác, vì tối nay bố bị di tản lên đó mà, và bố tìm ra vật này hoàn toàn tình cờ,... dưới đám bụi. Bố ngủ với bức ảnh của mình trong phòng đâu! Bố đặt nó ở đây, nhưng nếu muốn, con có thể đặt nó ra chỗ khác.


      - Bố vẫn muốn du lịch chứ? Julia hỏi


      - Bố vừa ở chỗ hãng lữ hành đầu phố nhà con về. Chẳng gì có thể thay thế được tiếp xúc giữa người với người. thiếu nữ xinh đẹp, vả lại trông ấy có phần giống con đấy, thêm vào đó là nụ cười... bố đến đâu rồi nhỉ?


      - Đoạn thiếu nữ xinh đẹp...


      - Chính xác là thế đấy! ấy muốn phạt theo quy định. Sau khi gõ mổ cò lên bàn phím máy tính hết quá nửa tiếng đồng hồ, kể ra bố cứ nghĩ ấy cố chép lại trọn bộ tác phẩm của Hemingway cơ đấy, ấy rốt cuộc in lại được chiếc vé có tên bố. Bố tranh thủ đổi vé của hai bố con mình sang vé hạng sang hơn!


      - sao tin nổi bố! Nhưng điều gì khiến bố tin rằng con chấp nhận...?


      - Chà, chẳng gì hết; chỉ có điều, dù phải dán tấm vé này trong cuốn album ảnh kỷ niệm con có trong tương lai, dẫu sao chúng cũng là vé hạng nhất. Vấn đề là địa vị xã hội của gia đình, con thân mến ạ.


      Julia nhanh về phía phòng ngủ, Anthony Walsh hỏi còn định đâu nữa.


      - Chuẩn bị chiếc túi du lịch, cho hai ngày, trả lời, nhấn mạnh vào con số, đó có đúng là điều bố muốn ?


      - Chuyến phiêu lưu của bố con ta kéo dài sáu ngày, ngày giờ đổi được; bố năn nỉ Eslodie vô ích, thiếu nữ xinh đẹp của hãng lữ hành mà ban nãy bố nhắc với con đấy, ấy rất cố chấp về khoản ngày giờ.


      - Hai ngày! Julia hét lên từ phòng tắm.


      - Ồ, cứ việc làm như con muốn, tệ nhất chúng ta mua cho con chiếc quần dài khác ngay tại chỗ. Phòng trường hợp con nhận ra nhé, quần jean của con rách rồi, bố thấy mảng đầu gối con kìa!


      - Thế còn bố, bố tay lên đường sao? Julia hỏi, thò đầu qua cửa sổ.


      Anthony Walsh tiến về cái hòm gỗ ngự ở giữa phòng khách và nâng tấm cửa trượt giấu phần đáy kép. Bên trong có chiếc va ly da màu đen.


      - Họ trữ sẵn hộp đồ dùng cá nhân , thứ giúp ta giữ được vẻ thanh lịch trong suốt sáu ngày, thời gian xấp xỉ bằng độ bền của pin! Ông , phải là có chút hài lòng... Trong lúc con vắng mặt, bố tự cho phép mình lấy lại giấy chứng minh thư mà người ta giao lại cho con. Bố cũng mạo muội lấy lại chiếc đồng hồ đeo tay, ông vừa thêm vừa hãnh diện giơ cổ tay mình ra. Con thấy bất tiện khi bố đeo tạm nó thời gian chứ? Sau này nó thuộc về con; rốt cuộc con hiểu ý bố muốn gì rồi đấy...


      - Nếu bố có thể dừng việc lục lọi ở nhà con, con rất cảm ơn bố đấy!


      - Lục lọi nhà con, con thân mến ạ, là chấn hưng khoa nghiên cứu hang động đấy! Bố tìm ra những vật dụng cá nhân của bố trong chiếc phong bì bằng giấy bồi, bị bỏ quên căn hộ áp mái của con, giữa đống hỗn độn!


      Julia đóng hành lý của mình lại rồi để ngay ở lối . báo cho bố biết mình ra ngoài lát và quay về sớm nhất có thể. Giờ phải giải thích cho Adam về chuyến của .


      - Con định gì với cậu ta? Anthony Walsh hỏi.


      - Con nghĩ chuyện đó chỉ liên quan đến ấy và con thôi, Julia đáp.


      - Bố bận tâm chuyện liên quan đến cậu ta, chính là chuyện liên quan đến con khiến bố quan tâm.


      - Vậy sao? Chuyện đó cũng nằm trong chương trình mới của bố à?


      - Dù con có viện ra lý do nào nữa, bố cũng khuyên con nên cho cậu ta biết bố con ta đâu.


      - Và con cho rằng mình phải nghe theo lời khuyên của ông bố quá dày dạn trong việc giữ bí mật.


      - Hãy coi đó chỉ như lời khuyên giữa người với người. Bây giờ mau , muộn nhất là hai tiếng nữa bố con ta cần phải rời khỏi Manhattan.


      ° ° °


      Chiếc taxi thả Julia xuống Đại Lộ Mỹ, trước số nhà 1350. bước nhanh vào tòa nhà ốp kính đồ sộ bên trong có trụ sở của ban văn học thiếu nhi của nhà xuất bản lớn tại New York. Di động của còn sóng khi vào đến đại sảnh, tiến lại quầy tiếp tân và xin nhân viên trực tổng đài kết nối điện thoại với ông Coverman.


      - Mọi chuyện ổn cả chứ? Adam hỏi khi nhận ra giọng của Julia


      - họp à?


      - duyệt ma két, mười lăm phút nữa bọn xong việc. Em có muốn đặt trước bàn lúc tám giờ tối tại nhà hàng Ý của chúng ta ?


      Ánh mắt Adam dừng lại mặt đồng hồ của máy điện thoại.


      - Em ở dưới nhà à?


      - Chỗ quầy lễ tân ạ...


      - Em đến đúng lúc rồi, tất cả bọn dự cuộc họp giới thiệu ấn phẩm mới...


      - Mình cần chuyện, Julia ngắt lời


      - thể đợi đến tối nay được sao?


      - Em thể ăn tối với được, Adam.


      - xuống ngay đây! đáp và gác máy.


      gặp Julia ở đại sảnh, vẻ mặt rầu rĩ báo trước tin xấu.


      - Dưới tầng hầm có quán cà phê, dắt em xuống đó nhé, Adam .


      - dạo trong công viên hơn, ra bên ngoài mình thấy dễ chịu hơn


      - Chuyện nghiêm trọng đến thế sao? hỏi đường ra khỏi tòa nhà.


      Julia trả lời. Họ ngược lên Đại lộ số Sáu. Thêm ba dãy nhà nữa. Họ vào đến công viên trung tâm.


      Những lối xanh rợp hầu như vắng bóng người, vài người chạy bộ thể dục với tai nghe tai duy trì tốc độ vừa phải, tập trung vào nhịp chạy của mình, mang vẻ bí hiểm đối với thế giới, với những người chỉ bằng lòng với cuộc dạo chơi đơn giản. chú sóc với bộ lông màu hung tiến về phía họ, và đứng thẳng hai chân sau kiếm thức ăn. Julia thò tay vào trong túi áo khoác dài, quỳ xuống và chìa cho chú nắm quả phỉ.


      Con vật bé thuộc họ gặm nhấm nhởn nhơ tiến lại gần, do dự giây lát, hau háu nhìn đống chiến lợi phẩm chú thèm muốn. thèm muốn vượt qua nỗi sợ, bằng động tác mau lẹ, chú chộp lấy quả phỉ và chạy xa vài mét để nhấm nháp nó dưới ánh mắt cảm thương của Julia.


      - Lúc nào em cũng có quả phỉ trong túi áo khoác sao? Adam hỏi cách thích thú.


      - Em biết em dẫn đến đây mà, em mua gói trước khi lên taxi, Julia vừa đáp vừa chìa hạt khác cho chú sóc giờ kéo thêm vài chiến hữu khác tới.


      - Em kéo ra khỏi cuộc họp chỉ để cho thấy tài huấn luyện thú của em chứ?


      Julia tung phần còn lại của gói quả phỉ lên bãi cỏ và đứng dậy để tiếp tục tản bộ. Adam theo sát gót.


      - Em , giọng buồn bã.


      - Em bỏ sao? Adam lo lắng.


      - Ôi, . Ngốc ạ. Chỉ vài ngày thôi.


      - Mấy ngày?


      - Hai, có thể sáu, hơn.


      - Hai hay sáu?


      - Em biết nữa.


      - Julia, em bất ngờ xuất tại văn phòng , em cầu theo em như thể thế giới xung quanh em vừa sụp đổ, em có thể tránh cho việc phải moi khỏi miệng em từng từ như thế này ?


      - Thời gian của quý giá đến thế ư?


      - Em giận, đó là quyền của em, nhưng phải em giận . phải là kẻ thù, Julia ạ, bằng lòng là người thương em và chuyện đó phải lúc nào cũng dễ dàng. Đừng bắt phải trả giá vì những chuyện hề liên quan tới .


      - Viên thư ký của bố em mới gọi cho em sáng nay. Em phải giải quyết số công việc giao dịch của ông ở bên ngoài New York.


      - Ở đâu?


      - Mạn Bắc Vermon, vùng biên giới Canada.


      - Tại sao cả hai chúng ta tới đó vào cuối tuần này?


      - Chuyện gấp mà, thể trì hoãn được.


      - Chuyện này có liên quan tới việc hãng lữ hành liên lạc với à?


      - Họ bảo thế nào? Julia hỏi, giọng mấy tự tin.


      - Ai đó ghé qua gặp họ. Và vì lý do còn chưa thực hiểu, họ điều chỉnh giá vé của , còn vé của em . Họ muốn giải thích thêm. Lúc đó họp, rồi còn thời gian để nấn ná lâu.


      - Đó hẳn là tác phẩm của viên thư ký của bố em, ông ấy rất có khiếu trong những việc kiểu này. Ông ấy được đào tạo bài bản mà.


      - Em sang Canada à?


      - Sang biên giới thôi, em với rồi mà.


      - Em thực muốn chuyến này?


      - Em tin chắc là có, đáp với vẻ rầu rĩ.


      Adam kéo Julia sát lại và ôm chặt.


      - Vậy hãy đến nơi em cần phải đến. đòi hỏi ở em hơn nữa. muốn nhận về mình hai lần liên tiếp cái rủi ro bị coi là người tin tưởng em, mà phải quay lại làm việc đây. Em cùng về văn phòng chứ?


      - Em ở lại đây thêm chút nữa.


      - Với bầy sóc của em à? Adam hỏi, vẻ giễu cợt


      - Vâng, với bầy sóc của em.


      đặt nụ hôn lên trán , lùi lại vài bước, vẫy tay chào và xa dần.


      - Adam này?


      - Gì kia?


      - may là bận họp, thực lòng là em rất muốn...


      - biết, nhưng mấy ngày vừa qua và em, chúng ta chẳng được may mắn lắm.


      Adam gửi đến nụ hôn gió


      - Thực phải đây. Lúc nào đến Vermon, hãy gọi về báo cho biết là em đến nơi an toàn nhé?


      Rồi Julia nhìn thấy xa dần.


      ° ° °


      - Mọi chuyện ổn cả chứ? Anthony Walsh hỏi, dáng điệu vui vẻ khi con vừa về đến nơi.


      - Tuyệt vời!


      - Thế tại sao con phải mang cái vẻ mặt đưa đám ấy? Dù sao nữa, chẳng thà muộn còn hơn ...


      - Con tự hỏi mình điều ấy đây! Có thể bởi đây là lần đầu tiên con dối người mình chăng?


      - Ôi , đây là lần thứ hai, Julia của bố ạ, con quên chuyện hôm qua rồi... Nhưng nếu con muốn, ta có thể rằng đó là thử nghiệm chóng vánh và như thế tính.


      - Ngày càng khá hơn rồi đấy! Con phản bội Adam lần thứ hai chỉ trong có hai ngày, còn ấy, ấy tuyệt vời vì lịch để con hề đặt ra cho con bất kỳ câu hỏi nào. Lúc lên taxi, con thấy mình trong bộ dạng của người phụ nữ mà con tự hứa với mình là bao giờ trở thành.


      - Đừng phóng đại thế chứ!


      - Lại còn à? Còn gì ghê tởm hơn là lừa dối người tin tưởng bố đến mức hề đặt câu hỏi nào với bố?


      - Vì quá bận bịu đến công việc của mình để thực quan tâm đến cuộc sống của người khác?


      - Nếu đến từ bố, đây là nhận xét đáng tin lắm.


      - Phải, nhưng như con đấy, nó xuất phát từ người thừa chín chắn trong lĩnh vực này! Bố cho là ô tô đợi dưới nhà rồi... chúng ta nên quá chậm trễ. Với những điều lệ an ninh này, từ nay về sau ta mất nhiều thời gian ngồi ở sân bay hơn là máy bay mất thôi.


      Trong khi Anthony Walsh xách hai va ly hành lý của họ xuống dưới nhà, Julia đảo qua vòng quanh căn hộ. nhìn chiếc khung ảnh bằng bạc đặt lò sưởi, quay tấm ảnh của bố hướng vào tường rồi khép cánh cửa lại sau lưng.


      ° ° °


      giờ sau, chiếc limousine theo tuyến đường dẫn tới trạm cuối của sân bay John Fitzgerald Kennedy.


      - Lẽ ra chúng ta có thể bắt chiếc taxi, Julia vừa vừa nhìn qua cửa kính, những chiếc máy bay đỗ mặt đường rải nhựa.


      - Đúng thế, nhưng con phải công nhận rằng, những chiếc xe hơi này tiện nghi hơn nhiều. Bởi vì lúc ở nhà con, bố lấy lại quyển sổ séc, và vì bố hiểu chắc rằng con muốn nhận tài sản thừa kế từ bố, hãy để bố được quyền tự tay phung phí nó. Nếu con biết được số người dành cả đời họ để gom góp tiền bạc và mong có thể, như bố đây, tiêu tiền sau khi chết , đó là xa xỉ phi thường khi người ta nghĩ đến! Nào, Julia, hãy dẹp bỏ giúp bố cái vẻ mặt u ám mặt con. Chỉ vài ngày nữa là con gặp lại chàng Adam của con và cậu ta càng tình tứ hơn khi con trở lại. Hãy tận hưởng trọn vẹn vài khoảnh khắc này với bố của con. Lần cuối cùng chúng ta du lịch cùng nhau là khi nào ấy nhỉ?


      - Hồi con bảy tuổi, mẹ vẫn còn sống và cả hai mẹ con con trải qua kỳ nghỉ quanh bể bơi trong khi bố qua kỳ nghỉ trong phòng điện thoại của khách sạn để giải quyết việc làm ăn của mình, Julia đáp và bước xuống khỏi chiếc limousine vừa đỗ dọc theo vỉa hè.


      - Dù sao cũng phải lỗi của bố nếu như lúc bấy giờ điện thoại di động còn chưa xuất ! Anthony Walsh kêu lên và mở cửa xe bên phía mình.


      ° ° °


      Khu vực dành cho các chuyến bay quốc tế đầy ắp người. Anthony ngước mắt nhìn trời và đến nhập hội những hành khách rồng rắn xếp hàng cho tới tận bàn làm thủ tục đăng ký. khi nhận được thẻ vào sân bay, hạt vừng kiên cường thu được với cái giá là chờ đợi liên miên, bài tập thực hành lại được nhắc lại, lần này là để qua cổng an ninh.


      - Hãy nhìn trạng thái kích động ở tất cả những con người này, bất tiện phá tan cả thú vui du lịch. Mà làm sao trách họ được, làm thế nào để chiến thắng tâm trạng sốt ruột khi họ bắt ta phải đứng như thế suốt hàng tiếng đồng hồ, người này với con cái họ tay, người khác với sức nặng tuổi tác đè trĩu đôi chân. Con có thực nghĩ rằng người phụ nữ trẻ đứng đằng trước bố con ta giấu chất nổ trong cái bình sữa bé xíu dành cho đứa trẻ sơ sinh của ta ? Thuốc nổ được chế dưới dạng mứt mơ và táo - đại hoàng!


      - Tin con , chuyện gì cũng có thể xảy ra!


      - Thôi nào, phải có chút lương tri chứ. Mà các quý ông hào hoa phong nhã người chuyên ngồi rung đùi uống trà vào lúc nguy cấp biến đâu rồi nhỉ?


      - Dưới những quả bom chăng? Julia thào, phát ngượng lên vì Anthony quá to. Còn bố, bố hề mất cái tính hay cự nự. Đồng thời, nếu con giải thích cho nhân viên an ninh rằng người đàn ông con du lịch cùng đây hoàn toàn phải là bố con và trình bày chi tiết hoàn cảnh tế nhị của chúng ta, có lẽ ta được quyền đánh mất chút lương tri, phải thế sao? Bởi vì, con con từ bỏ lương tri của mình trong cái hòm bằng gỗ nằm chình ình giữa phòng khách nhà con rồi.


      Anthony nhún vai và tiến lên trước, đến lượt ông bước qua cổng an ninh. Julia nghĩ lại câu mình vừa và ngay lập tức gọi ông lại, để lộ trong giọng khẩn thiết bỗng chốc khiến hoạt bát hẳn lên.


      - Lại đây, , gần như phát hoảng. Chúng ta rời khỏi nơi này thôi, máy bay là ý tưởng ngu xuẩn. Hãy thuê chiếc xe, con cầm lái, sáu tiếng nữa chúng ta tới Montréal, và con hứa là dọc đường chúng ta chuyện. Ngồi trong xe, chúng ta thỏa thích hơn, phải thế sao?


      - Xảy ra chuyện gì với con vậy, Julia của bố, chuyện gì khiến con sợ hãi đến thế?


      - Bố hiểu à? ghé vào tai ông thầm. Bố tự làm lộ mình trong vòng hai giây. Bố bị nhồi đầy những vi mạch điện tử, khi bố qua, những thiết bị dò tìm này rú ầm lên. Cảnh sát ập đến bắt giữ bố, lục soát người bố, chụp tia X bố từ đầu đến chân, và rồi họ tháo rời bố ra thành từng mảnh để hiểu làm thế nào mà chế tạo ra được kỳ quan công nghệ như thế.


      Anthony mỉm cười và tiến bước về phía viên sỹ quan phụ trách an ninh. Ông mở hộ chiếu của mình ra, giở lá thư gài trong phần nắp trật của bìa hộ chiếu và chìa nó ra.


      Nhân viên thừa hành đọc lướt qua, gọi cho cấp của mình và mời Anthony Walsh vui lòng đứng sang bên. Trưởng trạm kiểm soát đến lượt mình tìm hiểu tài liệu rồi chuyển sang thái độ rất mực cung kính. Anthony Walsh được dẫn riêng ra chỗ, người ta rờ mó ông vô cùng lịch và người ta cho phép ông, ngay sau khi lục soát xong, được lại thoải mái.


      Julia phải tuân theo trình tự thủ tục bắt buộc đối với mọi hành khách khác. Người ta cầu cởi giầy và thắt lưng quần jean. Người ta tịch thu của cái cặp tóc, được cho là quá dài và quá nhọn, chiếc cắt móng tay bị để quên trong hộp đựng đồ trang điểm - đầu dũa móng tay gắn trong đó dài hơn hai centimet. Người giám sát còn quở mắng vì lỗi khinh suất.


      Những tấm biển với cỡ chữ khá to nêu danh sách những vật dụng bị cấm mang lên máy bay sao? đánh liều trả lời rằng đơn giản hơn nếu niêm yết những thứ được phép mang theo, và nhân viên an ninh lấy giọng của viên đội hỏi rằng có phải gặp rắc rối với quy định hành . Julia cam đoan với ta rằng phải vậy, chuyến bay của cất cánh trong vòng bốn mươi lăm phút nữa, đợi phản ứng của người đối thoại để lấy lại túi xách của mình và nhanh tới chỗ Anthony đứng quan sát từ xa, cái nhìn đầy vẻ giễu cợt.


      - Con có thể biết tại sao bố lại được đặc cách như vậy ?


      Anthony khua lá thư ông vẫn cầm trong tay và đưa cho con , vẻ thích thú.


      - Bố mang máy trợ tim ư?


      - Từ mười năm nay rồi, Julia ạ.


      - Tại sao?


      - Vì bố mắc chứng nhồi máu cơ tim, và tim của bố cần phải được hỗ trợ.


      - Chuyện xảy ra khi nào?


      - Nếu bố với con rằng chuyện xảy ra vào đúng ngày giỗ mẹ con, con lại buộc tội bố là đóng kịch.


      - Tại sao con chưa bao giờ biết chuyện này?


      - Có lẽ bởi con quá bận rộn để sống cuộc sống của riêng con chăng?


      - Chẳng ai báo cho con biết cả.


      - Còn phải biết gặp con ở đâu nữa chứ... Ồ, mà đừng dông dài về chuyện đó nữa! Những tháng đầu tiên, bố phát cáu vì phải mang theo cái máy. Thế mà hôm nay bố buộc phải nghĩ rằng chính là cái máy mang theo bố! Ta chứ? Chúng ta lỡ chuyến bay này mất thôi. Anthony Walsh vừa vừa tra bảng niêm yết giờ khởi hành. Ôi , ông tiếp, họ thông báo rời lại tiếng. Chỉ còn thiếu mỗi điều các chuyến bay đúng giờ nữa thôi.


      Julia tranh thủ quãng thời gian còn lại để xem xét tỉ mỉ các tầng giá của kiot bán báo. Nép mình sau giá bày, quan sát Anthony để ông nhận ra. Ngồi trong phòng chờ, mắt nhìn hút theo đường băng cất cánh, ông đăm đăm nhìn về nơi xa và lần đầu tiên, Julia có cảm giác thiếu vắng ông. quay người lại để bấm số gọi Stanley.


      - Em ở sân bay, rất vào máy.


      - Em sắp bay sao? Bạn hỏi lại bằng giọng cũng chỉ vừa đủ nghe


      - có khách trong tiệm à, em có làm phiền ?


      - định hỏi em câu đó đây.


      - Ôi , vì chính em gọi cho cơ mà, Julia đáp.


      - Vậy tại sao em lại thào?


      - Em nhận thấy thế.


      - Em nên ghé qua thăm thường xuyên hơn, em mang lại may mắn cho đấy, bán được cái đồng hồ quả lắc thế kỷ XVIII chỉ giờ sau khi em khỏi. Tính đến nay là tròn hai năm chưa tống khứ được nó.


      - Nếu quả nó có niên đại từ thế kỷ XVIII, nó chỉ nằm đó vài tháng thôi.


      - Nó cũng biết dối khéo lắm. biết em ở với ai và cũng muốn biết chuyện đấy, nhưng đừng coi như tên đần, ghê chuyện đó lắm.


      - Chuyện phải như nghĩ đâu.


      - Nghĩ hay tin là vấn đề tôn giáo, em thân mến ạ.


      - Em nhớ , Stanley ạ.


      - Hãy thoải mái tận hưởng mấy ngày sắp tới; những chuyến tạo nên tuổi thanh xuân mà.


      Rồi gác máy, để Julia có chút cơ may nào kịp lời cuối cùng. Khi cuộc gọi kết thúc, nhìn vào điện thoại và thêm:


      - Cứ việc du lịch với ai tùy thích, nhưng chớ phải lòng chàng Canada nào đó giữ em ở lại xứ sở của ta. ngày có em dài, và bắt đầu bực mình rồi đây!

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Marc Levy - Chương 08

      Mọi điều ta chưa


      CHƯƠNG 08





      Lúc năm rưỡi chiều, chuyến bay American Airline 4742 hạ cánh xuống đường băng sân bay Pierre-Trudeau của Montréal. Họ qua trạm hải quan gặp phải trở ngại nào. chiếc ô tô đợi sẵn. Đường thông thoáng, nửa giờ sau, họ ngang qua khu phố thương mại. Anthony chỉ tòa tháp cao ốp kính.


      - Bố chứng kiến nó được xây nên, ông thở dài. Nó cùng tuổi với con đấy.


      - Sao bố lại kể con nghe chuyện này?


      - Bởi vì con đặc biệt quyến luyến thành phố này, bố để lại cho con kỷ niệm ở đây. ngày nào đó, con dạo qua đây và con biết rằng bố con từng làm việc trong tòa cao ốc này vài tháng. Con phố này trở nên đặc biệt hơn trong mắt con.


      - Con ghi nhớ điều này, .


      - Con hỏi bố làm gì trong đó sao?


      - Con đoán là công việc kinh doanh?


      - Ồ ; vào thời đó, bố bằng lòng trông coi ki ốt bán báo. Con sinh ra với chiếc thìa bạc trong miệng đâu. Chiếc thìa bạc sau này mới xuất .


      - Bố bán báo lâu ? Julia hỏi, vẻ ngạc nhiên.


      - hôm, bố nảy ra ý bán kèm mấy món đồ uống nóng. Và từ đó, bố thực bắt đầu công việc kinh doanh! Anthony tiếp, mắt sáng long lanh. Mọi người ùa vào tòa nhà, lạnh cóng bởi gió rét ngay từ cuối thu và chỉ thở hổn hển vào mùa xuân. Con phải nhìn thấy họ đổ xô về phía những cốc cà phê, những cốc sô la nóng và trà mà bố bán cho họ ... gấp đôi giá ngoài chợ.


      - Rồi sau đó?


      - Sau đó, bố thêm vào thực đơn món sandwich. Mẹ con chuẩn bị bánh từ sáng sớm tinh mơ. Bếp của căn hộ nhà ta nhanh chóng biến thành phòng thí nghiệm chính cống.


      - Bố và mẹ, hai người từng sống ở Montréal ấy ạ?


      - Bố mẹ sống với rau trộn, những lát giăm bông và giấy bọc giữ nhiệt vây xung quanh. Khi bố bắt đầu đưa ra dịch vụ giao bánh và đồ uống đến từng tầng của tòa tháp này cùng với tòa vừa được xây dựng bên cạnh, bố phải tuyển dụng nhân viên đầu tiên.


      - Ai thế ạ?


      - Mẹ con chứ ai! Mẹ trông ki ốt trong khi bố giao đồ ăn theo cầu. Mẹ con đẹp đến nỗi các khách hàng đặt món đến bốn lần mỗi ngày, chỉ để được nhìn thấy bà. Thời ấy bố mẹ gặp nhiều chuyện vui lắm. Mỗi khách hàng có thẻ riêng và mẹ con nhớ mặt từng người. chàng kế toán của văn phòng số 1407, si mê mẹ con, những chiếc sandwich của ta luôn có đồ bày kèm nhiều gấp đôi; ông giám đốc nhân tầng muời thường bị dành cho phần vét của lọ mù tạt, và những lá xà lách héo, mẹ con trông chừng ông ta rất sát.


      Họ đến trước cửa khách sạn. Người giữ hành lý cùng họ đến tận quầy tiếp tân.


      - Chúng tôi chưa đặt phòng trước, vừa vừa đưa hộ chiếu cho nhân viên lễ tân.


      Người đàn ông kiểm tra màn hình máy tính những phòng còn trống có ghi bảng tổng hợp. ta gõ họ của khách hàng.


      - Có mà, hai vị có đặt phòng, mà phải phòng bất kỳ đâu nhé?


      Julia nhìn ta, ngạc nhiên, trong khi Anthony lùi lại vài bước.


      - Ông bà Walsh ... Coverman! nhân viên lễ tân kêu lên, và nếu tôi nhớ nhầm các vị lưu lại với chúng tôi trọn tuần.


      - Bố dám làm thế sao? Julia thầm với bố , người phô ra vẻ ngây thơ nhất trần đời.


      Nhân viên lễ tân cứu nguy cho ông khi xen vào câu chuyện của họ.


      - Các vị đặt phòng hạng sang... rồi khi nhận thấy chênh lệch tuổi tác giữa ông và bà Walsh bèn thêm với giọng chuyển điệu: ... dành cho vợ chồng mới cưới.


      - Dù sao bố cũng có thể chọn khách sạn khác cơ mà! Julia ghé vào tai bố .


      - Đây là chương trình trọn gói mà! Anthony tự bào chữa. Chồng tương lai của con chọn gói du lịch đầy đủ, vé máy bay cộng thêm chi phí lưu trú. Còn hơn thế nữa, ta xoay xở tốt, cậu ta từ chối chế độ bán lưu trú kèm ăn trưa. Nhưng bố hứa với con là chuyện này gây tốn kém chút nào cho cậu ta, chúng ta thanh toán hóa đơn bằng thẻ tín dụng của bố. Con là người thừa kế của bố, vậy chính con là người mời bố đấy! ông đùa.


      - ra đó phải chuyện làm cho con lo lắng! Julia hét lên.


      - Ra thế? Vậy là chuyện gì?


      - Phòng hạng sang ... dành cho vợ chồng mới cưới.


      - có gì phải lo cả, bố xác minh chỗ hãng lữ hành rồi, nó gồm có hai phòng ngủ nối với nhau bằng phòng khách, ở tầng cùng. Bố hy vọng con bị chóng mặt chứ?


      Và trong khi Julia mải trách móc bố , người thường trực của khách sạn đưa cho chiếc chìa khóa và chúc kỳ nghỉ tuyệt vời...


      Người phụ trách hành lý dẫn họ về phía thang máy. Julia quay trở lại và nhảy xổ về phía nhân viên tiếp tân.


      - Hoàn toàn phải như nghĩ đâu! Đây là bố tôi.


      - Nhưng tôi nghĩ gì cả, thưa bà, này ngượng nghịu đáp.


      - Có đấy có đấy, có nghĩ, và nhầm rồi!


      - Thưa , tôi xin đảm bảo với rằng từ ngày vào nghề đến giờ tôi thấy đủ thứ chuyện rồi, ta vừa vừa nghiêng người qua quầy để ai nghe lỏm được cuộc chuyện trò của họ. Tôi thạo nhất là khoản giữ mồm miệng mà, ta cam đoan bằng giọng muốn trấn an người khác!


      Và trong khi Julia sắp sửa phun ra lời đối đáp sắc lẻm, Anthony túm lấy cánh tay và kéo ra xa khỏi quầy tiếp tân.


      - Con quá bận tâm đến chuyện người khác nghĩ gì đấy!


      - Chuyện này liên quan gì đến bố?


      - Con mất vào đó chút tự do cùng rất nhiều óc hài hước của bản thân. Nào, người giữ hành lý giữ cửa thang máy và bố con ta phải những người duy nhất muốn lại trong cái khách sạn này!


      ° ° °


      Căn phòng đúng như mô tả của Anthony. Những khung cửa sổ của hai phòng ngủ, ngăn cách bởi phòng khách , trông ra thành phố cổ kính. Vừa đặt túi xách lên giường, Julia phải quay ra mở cửa. nhân viên phục vụ tầng đứng đợi đằng sau chiếc bàn đẩy bên có bày chai sâm banh đựng trong xô, hai chiếc cốc cao và gói giấy đựng sô la.


      - Cái gì đây? Julia hỏi.


      - Cùng với lời chúc của khách sạn, thưa bà, cậu nhân viên đáp. Dịch vụ của chúng tôi dành cho "vợ chồng trẻ mới cưới".


      Julia gườm gườm nhìn ta, giật lấy tấm thiệp chúc mừng đặt khăn trải bàn. Giám đốc khách sạn cảm ơn ông bà Walsh-Coverman chọn khách sạn của họ để hưởng tuần trăng mật. Toàn bộ nhân viên khách sạn sẵn sàng phục vụ hai người, để biến kỳ nghỉ này thành kỷ niệm thể nào quên. Julia xé tan tấm thiệp, lịch đặt lại những mảnh giấy vụn lên cái bàn đẩy rồi đóng sập cửa phòng ngay trước mũi cậu nhân viên.


      - Nhưng thưa bà, những thứ này được tính vào tiền phòng rồi mà! nghe thấy gióng từ hành lang vọng vào.


      trả lời, những bánh xe đấy kêu rít lên về phía thang máy. Julia lại mở cửa ra, tự tin bước bước về phía chàng trai trẻ, cầm lấy gói sô la rồi ngay lập tức quay trở lại. Cậu nhân viên giật nảy mình khi cánh cửa phòng 702 sập mạnh lần thứ hai.


      - Chuyện gì vậy? Anthony Walsh hỏi khi ra khỏi phòng ngủ của mình.


      - có gì ạ! Julia đáp, ngồi ghé lên bậu cửa sổ nơi phòng khách .


      - Quang cảnh tuyệt đẹp, phải thế ? ông vừa vừa chăm chú quan sát con sông Saint-Laurent thấp thoáng từ đằng xa. Thời tiết dịu, con có muốn bố con ta dạo vòng ?


      - Thà thế còn hơn ở lại đây!


      - phải bố chọn phòng này đâu nhé? Anthony trả lời và đặt chiếc áo đan chui đầu lên vai con .


      ° ° °


      Những đường phố của Montréal cổ kính, với những phiến gạch lát nằm chéo, đua tranh vẻ duyên dáng với những khu phố đẹp nhất của châu Âu. Cuộc dạo chơi của Anthony và Julia bắt đầu từ quảng trường Armes; Anthony Walsh tự giao ình nhiệm vụ phải kể cho con nghe về cuộc đời của ngài Maisonneuve, tượng ngài ngự giữa cái bồn . ngắt lời ông bằng cái ngáp và bỏ mặc ông trước công trình tưởng niệm người sáng lập ra thành phố, để lại gần xem xét quầy kẹo rong đứng cách đó vài mét.


      Lát sau quay lại, giơ ra cho bố gói đầy ắp kẹo mứt, ông từ chối lời mời "bĩu môi" như người Québec vẫn . Julia hết nhìn tượng Maisonneuve bệ lại nhìn sang bố , lại nhìn sang bức tượng bằng đồng thanh, rồi lắc đầu ra hiệu đồng tình.


      - Gì thế? Anthony hỏi.


      - Hai người xứng đôi, hai người rất hợp ý nhau.


      Rồi kéo ông về phía phố Notre-Dame. Anthony muốn dừng lại trước mặt tiền căn nhà số 130. Đây là ngôi nhà cổ nhất của thành phố, ông giải thích với con rằng luôn có vài giáo sĩ thuộc giáo đoàn Thánh Sulpice từng thời là những chúa đảo sống trong đó.


      Lại cái ngáp của Julia rảo bước khi ngang qua nhà thờ kiểu basilia, sợ rằng bố vào bên trong.


      - Con hình dung được cái mình bỏ lỡ đâu! ông hét với theo trong khi càng rảo bước hơn. Mái vòm cho thấy cả bầu trời đầy sao, tuyệt đẹp!


      - Vậy sao, giờ con biết rồi! từ xa.


      - Mẹ con và bố làm lễ rửa tội cho con trong đó! Anthony gào lên.


      Julia lập tức dừng lại và quay về phía bố nhún vai.


      - xem cái vòm trời sao của bố nào! đầu hàng, trí tò mò bị kích thích, leo lên những bậc thềm của nhà thờ Notre-Dame của Montréal.


      Cảnh tưởng do gian giữa nhà thờ đem lại quả thực rất đẹp. Được viền quanh bằng gỗ lát tường lộng lẫy, vòm và lối trung tâm dường như được rải bằng đá da trời. Thán phục, Julia tiến tới bệ thờ.


      - Con chưa từng hình dung được thứ gì lại đẹp đến vậy, thầm.


      - Con thấy bố vui vì điều đó đấy, Anthony đáp, vẻ đắc thắng.


      Ông dẫn đến nhà thờ được cung hiến cho Thánh tâm.


      - là bố mẹ làm lễ rửa tội con ở đây ạ? Julia hỏi.


      - Dĩ nhiên là ! Mẹ con là người vô thần, bà ấy đời nào để bố làm vậy.


      - Thế tại sao bố với con câu ấy?


      - Bởi vì con chưa từng hình dung ra thứ gì đẹp đến thế! Anthony trả lời và quay trở phía những cánh cửa gỗ uy nghiêm.


      Nhìn quanh phố Saint-Jacques, trong giây lát Julia ngỡ như đứng ở mạn Nam Manhattan, bấy nhiêu mặt tiền màu trắng của những tòa nhà với hàng cột giống như những mặt tiền của Wall Street. Những cột đèn đường ở phố Sainte-Hélène vừa bật sáng. Cách đấy xa, trong khi họ tiến vào quảng trường có những lối và suýt ngã ngửa. Ông dùng tay ra hiệu trấn an Julia hối hả chạy về phía ông.


      - sao, ông , lỗi khác, lần này là trong xương bánh chè đầu gối.


      Julia giúp ông ngồi xuống ghế.


      - Bố đau lắm à?


      - Than ôi, mấy ngày nay bố còn biết đau đơn là gì nữa, ông vừa vừa nhăm mặt. Phải công nhận rằng chết cũng có vài điều lợi.


      - Đừng thế! Sao bố lại làm ra cái mặt ấy? Bố có vẻ đau mà.


      - Chương trình, bố cho là thế! Ai đó thấy khó chịu trong người mà lại biểu lộ nét mặt đau đớn mất độ chân thực.


      - Thế được rồi! Con muốn nghe tất cả những chi tiết ấy. Con thể giúp gì sao?


      Anthony rút từ trong túi ra cuốn sổ bìa đen rồi đưa nó cho Julia cùng với cây bút.


      - Con có thể ghi lại rằng ngày thứ hai chân bên phải hình như lại giở quẻ như mọi khi. Chủ nhật tuần sau, con phải chú ý giao lại cho họ cuốn sổ này đấy. Điều này nhất định giúp cải tiến những mẫu mới trong tương lai.


      Julia lời nào; ngay khi muốn ghi lại tờ giấy trắng câu mà bố cầu, ngòi bút trong tay run lên.


      Anthony chăm chú quan sát con và gỡ cây bút khỏi tay .


      - hề gì. Con thấy đấy, bố có thể lại lại bình thường, ông và đứng dậy. chi tiết dị thường được tự khắc phục. cần báo lại.


      cỗ xe mui gập do ngựa kéo xuất quảng trường Youville; Julia khẳng định luôn mơ ước thực chuyến dạo kiểu này. Vô vàn ngày dạo trong Công viên Trung tâm mà dám nghĩ đến chuyện mơ ước thành thực, đây là thời điểm lý tưởng. vẫy người xà ích. Anthony nhìn , hốt hoảng, nhưng ra hiệu cho ông biết bây giờ phải lúc để tranh cãi. Ông ngước mắt nhìn trời và leo lên cỗ xe.


      - Lố bịch, chúng ta trông lố bịch! ông thở dài.


      - Con cứ tưởng cần phải bận tâm đến chuyện người khác nghĩ gì?


      - Phải rồi, rốt cuộc cũng chỉ đến mức độ nào đó thôi!


      - Bố muốn hai chúng ta du lịch cùng nhau, sao nào, chúng ta du lịch cùng nhau đấy thôi! .


      Rụng rời, Anthony nhìn phần phía sau con vật từng bước kiệu .


      - Xin báo để con hay, nếu bố nhìn thấy đuôi của loài thú da này phác lên dù chỉ cử động là bố xuống xe đấy.


      - Ngựa thuộc lớp thú da này! Julia chữa lại.


      - Với bộ mông như thế kia, cho phép bố được nghi ngờ chuyện đó!


      ° ° °


      Cỗ xe ngựa dừng lại bến cảng cũ, trước quán cà phê của những người coi đập. Những hầm ủ hạt tươi rộng mênh mông bờ kè cối xay gió che khuất bờ sông phía đối diện. Đường cong đậm nét của chúng dường như nổi mặt nước để leo về phía đêm.


      - nào, chúng ta rời khỏi đây thôi, Anthony , ủ dột. Bố chưa bao giờ thích những con quái vật bằng bê tông rạch toạc đường chân trời này. Bố hiểu tại sao người ta còn chưa phá .


      - Con nghĩ chúng thuộc về di sản, Julia đáp. Và chăng, có thể ngày kia ta thấy ở chúng vẻ đẹp nào đó.


      - Cái ngày ấy, bố còn ở đời này để nhìn thấy chúng và bố có thể cá rằng cả con cũng vậy!


      Ông kéo con dọc theo lối dạo của khu cảng cũ. Cuộc dạo chơi tiếp tục qua những khoảng gian xanh viền theo bờ sông Saint-Laurent. Julia trước ông vài bước. chú chim mòng biển cất cánh làm ngước đầu lên nhìn. Cơn gió buổi tối vờn quanh lọn tóc của .


      - Bố nhìn gì vậy? Julia hỏi bố.


      - Con chứ ai!


      - Và khi nhìn con bố nghĩ gì?


      - Nghĩ gì con rất xinh, con giống hệt mẹ con, ông đáp, mỉm cười.


      - Con đói! Julia thông báo.


      - Bố con ta chọn cái bàn hợp với con, xa hơn chút nữa. Đoạn kè sông này đầy rẫy những nhà hàng ... toàn chỗ tồi tệ!


      - Nhà hàng nào là ghê rợn nhất, theo bố?


      - Con đừng lo, bố tin ở chúng ta; nếu cả hai cùng bắt tay tìm kiếm thế nào cũng ra!


      Dọc đường, Julia và Anthony lững thững dạo qua các cửa hiệu, qua điểm giao của bờ kè Événements. Bến tàu cũ nhô ra sông Saint-Laurent.


      - Người đàn ông đằng kia! Julia thốt lên, tay chỉ bóng người len vào đám đông.


      - Người nào?


      - Gần ông bán kem ấy, người mặc áo vest đen, tả .


      - Bố thấy gì cả!


      kéo cánh tay Anthony, buộc ông rảo bước.


      - Nhưng sao con nổi giận vô cớ vậy?


      - Đừng lề mề mất giờ nữa, chúng ta để mất dấu ông ta mất!


      Julia đột nhiên bị cuốn theo đám đông khách tham quan tiến vào đê chắn sóng.


      - Nhưng rốt cuộc con làm sao vậy? Anthony càu nhàu vì khó khăn lắm mới theo được .


      - nào, con giải thích sau! nằn nì nhưng dừng lại đợi ông.


      Nhưng Anthony từ chối bước thêm bước nào nữa, ông ngồi xuống băng ghế và Julia bỏ ông lại đó, như chạy tìm kiếm người đàn ông bí hiểm dường như thu hút toàn bộ chú ý của . Lát sau trở lại, thất vọng.


      - Con để sổng ông ta rồi.


      - Con giải thích cho bố biết con chơi trò gì chứ?


      - Phía dưới đó, gần những người bán hàng rong. Con chắc chắn nhìn thấy người thư ký riêng của bố.


      - Thư ký của bố có vẻ bề ngoài chẳng mấy đặc biệt. Ông ta giống tất cả mọi người và tất cả mọi người đều giống ông ta. Con nhầm rồi, chuyện chỉ có thế.


      - Vậy tại sao bố dừng lại đột ngột như vậy?


      - Xương bánh chè của bố ..., Anthony Walsh đáp bằng giọng than vãn.


      - Con cứ nghĩ bố thấy đau chứ!


      - Lại là cái chương trình ngớ ngẩn này. Vả lại, con hãy tỏ ra khoan dung chút, bố điều khiển được mọi việc, bố là cỗ máy hết sức tinh vi ... Và dù Wallace có ở đây chăng nữa đó cũng là quyền của ta. ta có toàn quyền sử dụng thời gian của mình, lúc này khi ta nghỉ hưu.


      - Có thể, nhưng dù sao đây cũng là trùng hợp lạ thường.


      - Thế giới này quá bé! Nhưng bố có thể khẳng định với con rằng con nhầm ông ta với ai đó khác. phải con với bố là con đói đó sao?


      - Julia giúp bố đứng dậy.


      - Bố tin là mọi chuyện trở lại bình thường rồi, ông khẳng định khi lắc lắc chân. Con xem, bố lại nhảy nhót được rồi. Bố con ta hãy dạo thêm mấy bước nữa trước khi ngồi vào bàn nhé.


      ° ° °


      Ngay khi mùa xuân quay trở lại, những người bán hàng giả hiệu và đồ lưu niệm, đồ trang sức mĩ ký cho khách du lịch đủ loại liền dựng lại quầy bán hàng của họ dọc theo lối dạo.


      - thôi, đến đằng kia, Anthony và kéo con về đê chắn sóng phía trước.


      - Con tưởng chúng ta ăn tối?


      Anthony để ý thiếu phụ xinh đẹp ký họa khách qua đường bằng chì than với giá mười đô la.


      - Nét vẽ mới tuyệt làm sao! Anthony thốt lên khi ngắm nhìn tác phẩm của .


      Vài bức ký họa được treo tấm lưới sắt phía đằng sau chứng thực cho tài năng của , và bức chân dung của du khách hoàn thành ngay lúc ấy chỉ xác nhận thêm tài năng đó. Julia chú ý chút nào đến cảnh tưởng. Khi thèm ăn mời gọi , gì khác đáng kể nữa. Ở , cơn đói thường giống như ham muốn mãnh liệt thể cưỡng lại. Tốc độ xúc của luôn khiến những người đàn ông ngồi cạnh phải kinh ngạc. Dù đó là đồng nghiệp hay những người có dịp chia sẻ cùng vài khoảnh khắc trong cuộc sống. hôm Adam thách thức trước núi bánh kếp, Julia nhanh chóng ăn đến chiếc bánh thứ bảy, trong khi người cùng bỏ cuộc từ cái thứ năm, bắt đầu trải qua những giây phút đầu tiên của chứng khó tiêu nhớ đời. Điều bất công nhất là đường nét cơ thể dường như bao giờ chịu phình ra theo.


      - Ta chứ? nằn nì.


      - Chờ ! Anthony đáp, ngồi vào chỗ người khách du lịch vừa rời khỏi.


      Julia ngước mắt nhìn trời.


      - Bố làm gì vậy? hỏi, vẻ sốt ruột.


      - Bố làm mẫu vẽ chân dung! Anthony đáp, giọng hồn nhiên. Và vừa quan sát nữ họa sĩ chuốt ngòi bút chì, ông vừa hỏi: chính diện hay nghiêng nhỉ?


      - bức chếch nhé? người phụ nữ trẻ đề xuất.


      - Trái hay phải? Anthony vừa hỏi vừa xoay người chiếc ghế gấp. Người ta bảo tôi rằng mặt nhìn nghiêng của tôi từ phía bên này trông lịch lãm hơn. nghĩ sao? Cả con nữa, Julia, con thấy thế nào?


      - Chẳng thế nào cả! Tuyệt đối chẳng thế nào hết! vừa vừa xoay lưng lại phía ông.


      - Với cả đống kẹo dẻo con vừa ngốn ban nãy, dạ dày của con có thể đợi chút xíu mà. Bố thậm chí hiểu tại sao con vẫn còn đói được sau khi nhồi bằng ấy đồ ngọt.


      Nữ họa sĩ chân dung, vẻ mặt hiền hòa, mỉm cười với Julia.


      - Đây là bố tôi, chúng tôi gặp nhau từ nhiều năm nay - quá bận rộn để quan tâm đến bản thân -, lần gần nhất chúng tôi cùng dạo như lúc này đây, ông đưa tôi đến vườn trẻ. Ông nối lại quan hệ kể từ giờ phút này đây! Đừng nhắc với ông rằng tôi quá ba mươi nhé, chuyện ấy khiến ông sốc đấy!


      Người phụ nữ trẻ đặt cây bút xuống và nhìn Julia.


      - Tôi làm hỏng bức ký họa mất nếu hai người tiếp tục làm tôi cười thế này.


      - Con thấy đấy, Anthony tiếp tục, con gây rối cho công việc của quý đây. Hãy đến xem những bức tranh treo ở kia, lâu đâu.


      - Ông ấy hoàn toàn có cần bức tranh, ông ấy ngồi đó là bởi thấy chị đẹp thôi! Julia giải thích với nữ họa sĩ.


      Anthony ra hiệu cho con lại gần, như thể ông tiết lộ cho điều bí mật. Mày mặt cau có, ông nghiêng người về phía ông.


      Theo con, ông ghé vào tai thầm, có bao nhiêu phụ nữ trẻ mơ ước được nhìn thấy bố mình ngồi làm mẫu chân dung ba ngày sau khi qua đời, bố hỏi con thế đấy?


      tìm được lý lẽ nào, Julia bỏ ra xa.


      Vẫn giữ nguyên tư thế, Anthony quan sát con trong khi ngắm những bức vẽ chưa tìm được người mua hoặc những bức nữ nghệ sĩ trẻ thực tùy hứng, để luyện cọ.


      Rồi bỗng nhiên, nét mặt của Julia khựng lại. Mắt mở to, miệng hé ra như thể thiếu khí để thở. Lẽ nào bức họa chì than lại đủ phép thuật mở ra cả ký ức như vậy? Gương mặt trong bức họa được treo tấm lưới sắt ấy, lúm đồng tiền được phác ra phía chân cằm ấy, xương gò má hơi nhô cao ấy, ánh mắt nhìn thấy mặt giấy và nó dường như cũng nhìn lại ấy, vầng trán gần như trêu ngươi ấy, kéo về với bao năm trước, về phía biết bao những cảm xúc qua.


      Tomas đấy ư? ấp úng...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :