1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị Thế Thanh Liên - Trù Tướng Khách Quả Quả (c17) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Thư các huyền bí

      Edit: Rain Love

      Tàng thư các của Hạ gia nằm ở biệt viện phía Nam, phải xuyên qua mảnh rừng cây , còn phải băng qua cái ao nữa mới có đường tiếp.

      So với những cái sân khác, tàng thư các có vẻ đơn sơ hơn, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở tang thương của lịch sử.

      Tấm biển to và nặng, treo cao ở đầu, “Nam tàng các” Ba chữ rất lớn được khắc ở giữa tấm bảng, nhìn chữ viết phóng khoáng lộ vẻ sắc bén đó có thể thấy được người khắc chữ lên bảng hiệu này có công lực rất thâm hậu, tính cách mạnh mẽ. nghĩ tới ở Hạ gia còn có địa phương như vậy.

      Lịch sử của Hạ gia rất lâu đời, nghe tổ tiên Hạ gia từng xưng bá ma hoàng thời, là người cao ngạo kiềm chế được, tính tình dũng cảm, cả ngày đều ham thích tu luyện.

      Lúc ấy Hạ gia rất là uy phong, có thể trở thành đệ tử của Hạ gia là chuyện rất quanh vinh, mỗi ngày chỉ tính số người tới bái phỏng thôi mà muốn san bằng cửa lớn rồi.

      Bất quá Hạ gia cũng thoát khỏi đạo lý ‘thịnh cực tất suy’, vị tổ tiên truyền kỳ của Hạ gia này đột nhiên mất tích, các thế lực lúc trước su nịnh Hạ gia bây giờ lại phản ngược lại, rốt cuộc Hạ gia cao thượng thời cũng rơi xuống đến đáy cốc. Nguyên bản là Hạ gia tộc viện khổng lồ bây giờ chỉ còn lại có nam thư các nho này lưu giữ lại mà thôi.

      Đẩy ra cánh cửa rất nặng kia, hồi thanh trầm thấp bay bay ở bên tai Hạ Vân, giống như đến gần với lịch sử trải qua nhiều năm, bụi bặm chung quanh lộ ra dấu vết tang thương của năm tháng, Hạ Vân nhịn được nên đành lấy tay áo che mặt, mày hơi hơi nhăn lại. Trách được theo đường đến đây cũng thấy được bóng người, xem ra nơi này hoang phế lâu rồi, nhưng mà đây là di vật của lịch sử mà Hạ gia theo đuổi, mà bây giờ tại sao lại bảo vệ, quý trọng.

      Ánh sáng u quanh khắp thư các, Hạ Vân xuyên qua những giá sách được sắp xếp giữa phòng, trực tiếp thẳng đến bên cửa sổ. Thuận tay cầm lấy quyển sách ố vàng, chậm rãi lật xem.

      Đây là quyển giới thiệu đơn giản về các cấp bậc của ma huyễn, trong sách đến các cấp bậc ma huyễn tổng cộng chia làm nhân giai, địa giai, thiên giai cùng thần giai. Mà nhân giai lại được chia thành ma huyễn sĩ, ma huyễn sư, đại ma huyễn sư, từng cấp lại được chia thành chín cấp bậc . Địa giai bao gồm huyễn linh, huyễn tông, huyễn tôn. Thiên giai có ma đạo, ma thánh, ma tôn. Mà thần giai…vừa nhìn đến thần giai, theo cách giải thích như trong sách làm cho Hạ Vân rất là hứng thú.

      Nếu tổ tiên Hạ gia đạt đến thiên giai ma hoàng chính là nhân vật truyền kỳ xưng bá thời, như vậy thần giai chính là tồn tại vô cùng cường đại, Hạ Vân khỏi sinh ra hứng thú mạnh mẽ với thần giai. Về sau, mục tiêu của nàng là thần giai trong truyền thuyết kia.

      Buông quyển sách tay xuống, Hạ Vân lại cầm lên quyển khác. Luyện dược sư?

      Trong lòng khỏi bị hấp dẫn đến, lần trước chỉ là chút dược tề đơn giản mà làm cho nàng ngắn ngủi trong vòng vài ngày mà đột phá đến cấp bậc ma huyễn sư, như vậy hiệu quả của đan dược chắc là càng thêm thần kỳ ! Mang theo tràn ngập mong đợi, Hạ Vân gắt gao nhìn chăm chú vào từng chữ, cũng muốn buông tha cho bất kỳ chi tiết nào.

      Luyện dược sư, là chức vụ khan hiếm nhất đại lục, gần với huyễn thú sư, có thể luyện chế ra đủ các loại đan dược làm tăng lên thực lực cách thần kỳ. Phải có đủ các điều kiện là: dược liệu, hỏa diễm, linh hồn lực.

      Dược liệu chính là các loại dược thảo linh quả, dược liệu cấp bậc càng cao, có thể luyện chế đan dược có phẩm chất càng tốt.

      Hỏa diễm, tức là lửa cần dùng để luyện chế đan dược, có thể tự sử dụng ma huyễn lực thuộc tính hỏa, hoặc nếu có cũng có thể dùng dị hỏa từ bên ngoài. Hỏa thuộc tính càng thuần khiết, dược được luyện ra phẩm chất càng cao, xác xuất thành công càng lớn. Hỏa diễm được chia làm huyễn hỏa, linh hỏa, dị hỏa và thần hỏa, huyễn hỏa tức là hỏa thuộc tính trong ma huyễn lực, linh hỏa là ở trong cơ thể của ma thú cấp cao có thuộc tính ám hỏa, dị hỏa thường xuất trong những hoàn cảnh có lửa thường xuyên cháy và rất nóng, thần hỏa chính là hỏa diễm được truyền lại từ thời thượng cổ, có năng lực huỷ thiên diệt địa, cho đến nay cũng chưa ai có thể sở hữu được nó.

      Linh hồn lực, chính là trong lúc luyện chế đan dược phải dùng linh hồn lực để khống chế hỏa diễm, đạt đến mục đích là thành công luyện chế được đan dược. Linh hồn lực càng mạnh, có thể khống chế hỏa diễm càng chuẩn, đan dược được luyện chế ra càng sáng bóng, hiệu quả của dược liệu càng tốt hơn.

      Luyện dược sư được chia làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp, thiên cấp cùng thần cấp.

      Luyện dược sư sơ cấp có thể luyện chế tới tam phẩm đan dược, trung cấp luyện dược sư có thể luyện chế đến lục phẩm đan dược, cao cấp có thể đến cửu phẩm đan dược. Thiên cấp có thể luyện chế tinh hạch của ma thú thành đan dược, năng lượng cường đại nhưng dược tính lại ôn hòa, cần phải lo lắng có khả năng thân thể chịu nổi mà bị nổ tan xác. Về phần thần cấp, theo truyền thuyết có thể luyện chế linh hồn thể để bảo dưỡng thân thể…

      đại lục luyện dược sư là cực kỳ khan hiếm, luyện dược sư hơi có chút danh vọng đều là người có thế lực cường đại, lực lượng duy trì phía sau lưng thường có thể đảo điên gia tộc cường thịnh.

      Xem ra muốn trở thành luyện dược sư có lẽ rất là khó khăn, biết làm sao có thể lấy được đị hỏa nữa, chừng đến lúc đó mình cũng có thể luyện chế được đó!

      Buông quyển sách xuống, Hạ Vân xoay người về hướng vào bên trong của thư các, bước chân chạm đến mặt sàn bằng gỗ làm phát ra từng tiếng leng keng keng keng, phía sau ánh hoàng hôn chiếu rọi mảnh bóng đen trong phòng. đến cuối cùng, nhìn thấy mặt của giá sách lớn ở phía trước, trực tiếp ngăn ở phía trước bức tường.

      Giá sách bằng gỗ lộ vẻ cổ kính, tản ra mùi hương từ những bộ sách cổ xưa đứng sừng sững ở trước mặt, chẳng những cảm thấy đồ sộ mà ngược lại còn lộ ra chút cổ quái, giống như có chút thích hợp mà biết từ chỗ nào nữa.

      Hạ Vân tinh tế thận trọng quan sát giá sách này, từ bên trái đếm vào là tám mươi mốt vách ngăn, bên phải vừa vặn nhiều ra vách ngăn. Tại sao lại có chuyện như vậy, chẳng lẽ do sai lầm khi làm sao? Lại đếm kỹ lần nữa, vẫn là tám mươi mốt vách ngăn, bên phải cũng vừa thừa ra đúng cái.

      Tiến lên thêm vài bước, Hạ Vân nâng tay phải lên chạm vào giá sách, theo từ bên phải mà đếm qua, chỉ có vách ngăn này, ngón tay liền thử chạm vào chút. Rốt cuộc ngón tay cũng chạm vào vách ngăn quỷ dị kia. cảm giác lạnh lẽo truyền đến, giống như truyền vào chỗ sâu nhất trong linh hồn, làm cho người ta nhịn được phải run rẩy.

      Tay đặt ở mặt định rút về, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, tiếp theo thân thể giống như bị cỗ lực cường đại hút vào, rồi bị bắt vào bên trong mảnh màu trắng mờ ảo. Sương mù màu trắng, vách tường màu trắng, sàn cũng màu trắng,… Chỉ cần là vật gì mà có thể nhìn thấy được toàn bộ đều là màu trắng, tựa hồ ngoài màu trắng ra còn màu sắc nào tồn tại cả.

      màu trắng quỷ dị như thế này làm cho Hạ Vân nghĩ tới nhà xác nơi gửi thi thể của những người chết, làn gió lạnh trầm xẹt qua hái má của Hạ Vân, sợi tóc trán bay lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tuyệt mĩ, đôi con ngươi tối đen ở trong gian toàn sương mù có vẻ đột ngột dị thường sáng lên, giống như nam châm hấp dẫn mọi thứ xung quanh, rất linh động và có thần thái.

      Hết chương 15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Tổ tiên Hạ gia

      Edit: Rain Love

      “Ha ha, là tiểu oa nhi sai ! Tuổi còn có thể gan dạ và sáng suốt như vậy!” thanh trầm thấp, già cỗi đột nhiên vang lên bên tai Hạ Vân, mang theo tia ấm áp lượn lờ xung quanh.

      “Người là ai, nơi này là chỗ nào vậy?” Tròng mắt tối đen như mực hơi nhóe lên khi nghe được thanh kia vang lên, sau đó liền lập tức hôi phục bình tĩnh vốn có, hỏi ra việc tò mò trong lòng.

      “Ha ha, ta là ai? mấy ngàn năm trôi qua rồi, thiếu chút nữa là ta quên mất mình là ai rồi, ta chính là tổ tiên Hạ gia đây!” Trong khoảng đạo bóng trắng lên, lão giả vuốt vuốt chòm râu ảo ảnh từ từ , trong giọng lộ ra vẻ tang thương mà người trải qua.

      “Người người là tổ tiên của Hạ gia? Vậy tại người là người hay quỷ, làm sao lại ở trong này?” Tổ tiên của Hạ gia phải vào khoảng mấy ngàn năm trước biến mất rồi sao, làm sao lại có thể xuất ở Nam tàng các này, nhìn bộ dạng tại của căn bản phải là người bình thường.

      tại ta phải là quỷ, mà chính là linh hồn thể, về chuyện vì sao lại ở chỗ này là vì chỉ có nơi này mới có thể bảo vệ cho linh hồn của ta bị hư tổn, nếu rời chỗ này, ta bị tan thành tro bụi, trọn đời thể trọng sinh được.” Lão giả vẻ mặt bất đắc dĩ , làm sao lại muốn rời cái nơi mà vĩnh viễn cũng thấy được ánh mặt trời này.

      ra linh hồn thể chính là có hình dạng như thế này!” Hạ Vân thầm trong lòng.

      “Bằng ngươi cho là có cái dạng gì đây?” Lão giả vui tươi hớn hở nhìn Hạ Vân lẳng lặng suy tư, nơi này lâu có người đến, bây giờ có người trò chuyện là tốt nhất.

      “Người làm sao mà biết được suy nghĩ trong lòng của ta?” Hạ Vân kinh ngạc ngẩng đầu, bị người khác nhìn thấy suy nghĩ của mình làm nàng có cảm giác được tốt lắm.

      “Ha ha, ngươi yên tâm , ta còn có cường đại đến mức đó, chỉ có thể biết chút ít, nếu ngươi nghĩ ông già như ta lãng phí mấy ngàn năm sinh sống hay sao.” Nhìn Hạ Vân khó có khi có biểu tình kinh ngạc, lão giả cảm giác được trận sảng khoái, còn tưởng rằng tiểu oa nhi này vẫn có biểu cảm khác đâu.

      Ở Tinh Mang đại lục, nếu tu vi đạt tới thiên giai cấp ma đạo có thể sống lâu thêm năm mươi năm, từ đó về sau khuôn mặt già , khi đạt tới ma tôn có thể sống tăng thêm hai trăm năm, khi bước vào thần giai, sống lâu còn đáng tiền với người tu luyện nữa, luôn vô cùng vô tận. Bởi vậy Hạ Vân nhìn có thể sống mấy ngàn năm cũng có kỳ quái gì nhiều.

      “Người vẫn luôn ở trong này sao, chẳng lẽ còn biện pháp gì sao?” Nếu còn sống mà vẫn phải ở trong gian hẹp này, như vậy bằng chết thoải mái hơn. Nơi này cùng với ngồi trong tù cũng đâu có gì khác nhau, lại hoàn toàn chính là ở tù chung thân.

      “Aizz, biện pháp có nhưng thực tế chút nào, ta cũng dám có ảo tưởng gì.” Lão giả hai tay chấp sau lưng, hai mắt giống như xuyên qua Hạ Vân mà nhìn về phía xa xa, trong mắt lướt qua tia khổ sở nhưng rất nhanh còn chút dấu vết gì.

      “Biện pháp gì vậy?” Biện pháp gì mà làm cho thế hệ cường giả phải khó khăn như vậy.

      “Trừ phi là luyện dược sư đạt tới thần cấp, cần luyện chế ra thân thể thích hợp để cất giữ linh hồn của ta, nếu chỉ có thể mãi mãi ở giữa thư các nho này mà thôi.”

      “Bất quá tại địa lục nho này muốn tìm thần cấp luyện dược sư so với lên trời còn khó hơn, nếu là ở gian khác có lẽ có thể còn tia hy vọng.” Lão giả mặt buồn bã, cho dù có thần cấp luyện dược sư tồn tại sao, cũng thể vì mình mà chấp nhận mạo hiểm được.

      cho Hạ Vân biết là nếu muốn luyện chế được thân thể như thế, phải tiêu hao tinh lực rất lớn, nếu làm tốt có thể giảm ma huyễn cấp bậc xuống nữa, theo cái tình trạng này muốn khôi phục cơ bản là có khả năng rồi.

      “Người là còn có mặt gian khác?” Hạ Vân bắt được tin tức trong lời của lão giả, liền xuất vẻ mong đợi trong ánh mắt.

      “Này, cho ngươi cũng có quan hệ gì. Kỳ đại lục của chúng ta là gian con do chính gian ở cai quản, gian ở đó so với nơi này càng có nhiều nơi rất là thần kỳ, nơi đó linh lực dồi dào, sung túc, tốc độ tu luyện ở đó nhanh vượt qua Tinh Mang đại lục.”

      “Chỉ là nơi đó lúc nào cũng tràn ngập nguy hiểm, ma tôn thuộc hàng cường giả nếu ở nơi đó cũng chỉ như người yếu đuối mà thôi… Nếu tu vi của ngươi có thể đạt tới chắc mới có thể hiểu được. Ta chính là bị người ta làm hại ở nơi đó, nếu phải ta liều mạng đem tia ma huyễn lực cuối cùng đem linh hồn đưa tới nơi này, có lẽ ngay cả bụi cũng tìm thấy đâu…” Lão giả xong lâm vào trầm tư, cảm xúc phẫn nộ mặt có thể thiêu đốt toàn bộ khoảng gian này.

      Hạ Vân có thể tưởng tượng được hận ý trong lòng lão giả, thế hệ truyền kỳ, được người người xưng tụng như thế cuối cùng lại phải đến làm người giữ thư các ở đây, làm linh hồn trôi nổi, dù là ai cũng phải tức đến hộc máu .

      “Người mà làm người bị thương có phải rất lợi hại ?” Hạ Vân hơi hơi nghiêng đầu, sợi tóc trán cũng bay bay theo, vướng vào khóe miệng, nàng liền nâng tay nhàng phất nó .

      “Hừ, chỉ là cái loại đạo chích mà thôi, loại này chỉ biết thừa cơ mà làm loạn thôi, ngày nào đó có người thay ta thu thập .” Nhắc tới người kia, lão giả càng tức giận, uổng công lúc trước có ý tốt cứu người đó.

      “Tiền bối yên tâm , người ác sớm bị trừng phạt, giống như loại người này sớm muộn gì cũng chết tay kẻ khác mà thôi.”

      “Tốt lắm, tiểu oa nhi như ngươi là thú vị, thực hợp ý lão già như ta, về sau nếu có việc gì phải thường xuyên đến đây giúp ta bớt đơn !” Lão giả sang chuyện khác, nhìn Hạ Vân , đời này của còn chưa có gặp được nữ tử thông minh, có đảm lượng như thế đâu!

      “Ha ha, chỉ cần tiền bối chê, chắc chắn lúc nào Hạ Vân cũng đến quấy rầy.” Khuôn mặt Hạ Vân tràn đầy ý cười, cảm giác ấm áp lan tỏa.

      Hết chương 16
      Last edited by a moderator: 11/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Lễ vật ngoài ý muốn

      Edit: Rain Love

      “Ha ha, chỉ cần tiền bối chê, chắc chắn lúc nào Hạ Vân cũng đến quấy rầy.” Khuôn mặt Hạ Vân tràn đầy ý cười, cảm giác ấm áp lan tỏa.

      “Ngươi cũng được nuốt lời nha, lão già như ta rất tích cực đó nha, đúng rồi Hạ gia nay thế nào rồi?” Nhớ ngày đó thời điểm mình rời khỏi Hạ gia, Hạ gia vẫn còn là đệ nhất gia tộc đại lục này, biết tại phát triển đến mức nào nữa.

      “Chuyện này, Hạ gia bây giờ là trong tam đại gia tộc ở Thanh Thành, lớn cũng lớn, mà cũng lắm.” Hạ Vân xấu hổ .

      “Thanh Thành?” Lão giả nghi hoặc nhìn vẻ mặt được tự nhiên của Hạ Vân, khi nào xuất ra cái Thanh Thành vậy.

      “Này, Thanh Thành lệ thuộc vào Tử Diệp thành, Thanh Phong thành là trong năm đại thành trấn của Phỉ đế quốc, lại chia thành bảy bảy bốn mươi chín thành , Thanh Thành vừa đúng chính là đứng đầu trong đó.” Thấy được ánh mắt của lão giả, Hạ Vân chi tiết giải thích mọi chuyện.

      “Cái này còn phải quá sao, đám phế vật kia làm việc như thế nào vậy, ra như vậy làm cho mặt mũi của ta mất hết, thực làm cho ta tức chết mà.” Lão giả tức giận đến mức phải ở trung dặm chân vài cái mới chịu, biểu tình dạng chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Nhìn xem như vậy làm cho Hạ Vân buồn cười, nghĩ tới lão gia tử lớn tuổi như vậy rồi mà còn làm hành động giận dỗi như vậy, so với lão ngoan đồng có khác nhau gì đâu.

      “Ngươi cũng là người Hạ gia phải , đến đây, so về bối cảnh thân phận ngươi còn phải kêu ta tiếng tổ gia gia đó, xưng hô như vậy mới đúng!” Lão giả híp hai mắt lại, nhìn về phía người nào đó rồi thầm tính kế, ai kêu nàng dám chê cười lão già như chứ, quá xấu hổ rồi.

      “Ha ha, tất nhiên là có thể, tổ gia gia khỏe a!” Hạ Vân là tâm thích cùng lão gia tử này ở chung với nhau, tính ra cũng là lão quái hơn ngàn tuổi rồi, đúng là cũng nên kêu tổ gia gia.

      “Tốt lắm, tiểu tôn nhi ngoan, về sau ngươi chính là cháu mà ta nhận định, ngươi muốn lễ vật gì cứ , chỉ cần ta có đều có thể cho ngươi!” Lão giả híp mắt, phát ra thanh khuyến khích, an ủi.

      “ Hạ Vân cũng phải vì lễ vật mới nhận người, chính là lòng xem ngài là gia gia của ta.” Hạ Vân nhịn được trừng mắt liếc mắt nhìn lão giả, thiệt là, giống như dỗ tiểu hài tử vậy à.

      “Này, xem ra là tổ gia gia sai lầm , bất quá xem tình cảnh tại của ta cũng có gì tốt để cho ngươi, vì thế ta cho ngươi cách bồi thường khác, ngươi nhắm mắt lại trước !” Lão giả đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, tay phải nhàng phất qua liền làm cho hai mắt của Hạ Vân tự động khép lại.

      Bỗng nhiên Hạ Vân cảm giác được trong đầu mảnh lạnh lẽo, cảm giác đó lan tràn khắp toàn thân làm cho cả người tự chủ được mà run rẩy.

      “Tốt lắm, có thể mở mắt ra rồi!” Ước chừng thời gian trôi qua khoảng vài giây, tiếng của lão giả truyền đến, cảm giác lạnh lẽo cũng nhanh chóng biến mất theo.

      Hàng lông mi dài hơi rung động, mắt liền mở ra, Hạ Vân chỉ cảm thấy tinh thần tốt hơn chút, còn lại cũng cảm thấy gì nữa.

      “Ha ha, ta đem phần linh hồn lực cho ngươi, chắc chắn về sau rất có lợi cho ngươi trong lúc tu luyện, nếu may mắn nữa có thể thành luyện dược sư cũng chừng.” Lão giả , bóng dáng càng ngày càng mờ ảo, giống như chỉ cần chạm vào cái là tan biến .

      “Người sao chứ?” Hạ Vân lo lắng hỏi, nàng cũng muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến .

      “Ta vốn chỉ là linh hồn nên chỉ có thể dực vào linh hồn lực mà duy trì, tại chia cho người phần, nên nhất thời thích ứng kịp, tịnh dưỡng vài ngày là tốt lại thôi.” Lão giả vân đạm phong khinh .

      “Được rồi, bây giờ cũng còn sớm nữa, ngươi về trước !” Chịu nổi ánh mắt muốn lại thôi kia của nàng, lão giả mở miệng , thanh mặc dù gần gũi nhưng cũng cho nàng cự tuyệt.

      Hạ Vân còn chưa kịp phản ứng thân thể lập tức xoay tròn, đến khi đứng vững lại ở trước giá sách rồi.

      Trong thư các lúc này mảnh tối đen, dựa vào ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào mà chậm rãi ra bên ngoài.

      Mới vừa ra đến cửa, khí thanh mát, nhàng xông vào mũi làm cho Hạ Vân nhàng hít vào hơi, thể xác và tinh thần được buông lỏng, thoải mái hẳn ra.

      Ánh trăng sáng ngời chiếu vào viện phái nam yên tĩnh, từng mảnh đá cuội ở con đường xuyên qua mảnh rừng rậm. Hạ Vân thích ý nên rất thong thả, chậm rãi tùy ý ngắm ánh trăng xuyên qua từng mảng lá cây chiếu vào người mình. Trong rừng, chim hót lên thanh uyển chuyển, thanh thúy, trong khí lan tỏa mùi hương của bông hoa nào đó, xem ra về sau nên thường xuyên đến nơi này cũng rất tốt.

      Trở về đến viện của mình khuya rồi, cước liền đá văng Tiểu Hồng quấn quit lấy mình, trở lại phòng lại tiếp tục tu luyện. Vẫn có tiến triển như cũ, Thanh Liên trong cơ thể vẫn nhúc nhích, hôm nay chắc là vẫn được rồi, Hạ Vân bỏ qua tu luyện nữa liền nghiêng thân xuống giường mà ngủ.

      Ngay lúc Hạ Vân ngủ chưa được bao lâu trán xuất tia sáng màu xanh, cánh hoa sen chỉ có cánh lại ra, cánh có màu xanh cùng với ánh sáng tạo ra hình ảnh rất kinh diễm, cánh hoa nhìn qua hơi ẩm ướt, trông rất mềm mại, liền giống như cánh hoa sen bình thường nở rộ, giả và giống y như nhau. Cánh hoa sen lên bao lâu là dần dần biến mất, ánh sáng màu xanh cũng mất theo, toàn bộ quá trình cũng chưa đến thời gian nén nhang nữa, đến vô ảnh vô tung, vô thanh vô tức, liền như chưa từng phát sinh chuyện gì.

      Hạ Vân vừa mới tiếp nhận linh hồn lực của Hạ lão gia tử, chưa có hấp thu hoàn toàn mà ngủ rồi, cũng may là Thanh Liên Tôn đúng lúc xuất hấp thu hết tất cả, nếu về sau lúc tu luyện phải gặp cản trở .

      Linh hồn lực của Hạ lão gia tử rất thuần khiết và rất lớn, có công dụng bảo dưỡng cơ thể tốt, sau khi Thanh Liên Tôn hấp thu vào, ở bên trong thể chất xảy ra biến hóa, khả năng hấp thu được mở rộng ra, tốc độ cũng tăng lên ít, tin chắc lâu nữa ra công dụng khác nữa của cánh hoa sen.

      Hết chương 17
      Last edited by a moderator: 11/4/15

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :