1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị Thế Thanh Liên - Trù Tướng Khách Quả Quả (c17) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Dược tề Trúc cơ

      Nắng chiếu rọi khắp nơi, vạn trượng hào quang bao phủ toàn bộ đại lục. Ánh mặt trời xuyên thấu qua những bông hoa nở rộ cây hòe thụ, tinh tế vài vết lốm đốm của đầu mùa hè.

      Khuê phòng phía đông, Hạ Vân mình trần ở trong thùng tắm đầy nước nóng, nước màu đỏ vừa dâng đến trước ngực Hạ Vân, da thịt trắng mịn cùng với màu đỏ của nước đối lập với nhau, đánh mãnh liệt vào thị giác của người khác, hình ảnh quỷ dị như thế, dù là ai da đầu cũng trận rung lên.

      Hạ Vân khép hờ hai mắt, hô hấp đều đều mà có tiết tấu, toàn thân cao thấp được vậy quanh bởi ấm áp, hiệu quả dễ chịu giống như trong ôn tuyền, toàn thân đều thả lỏng.

      Ước chừng lúc lâu sau, nước màu đỏ như máu kia dần dần tản ra dòng khí, dòng khí hơi có màu xanh, chậm rãi bay lên, cuối cùng xoay xung quanh đỉnh đầu Hạ Vân tiêu tan. Thời gian khoảng mười lần hô hấp sau, dòng nước màu đỏ lại tản ra dòng khí màu xám, chậm rãi bay lên, cuối cùng theo hô hấp của Hạ Vân, chui vào trong cơ thể.

      Qua nén nhang thời gian, đột nhiên cảm giác thoải mái mới vừa rồi trong nháy mắt phát sinh biến hóa lớn, Hạ Vân toàn thân da thịt trận nóng lên, tựa như đặt mình ở trong hỏa lò vậy, chung quanh quay cuồng dòng khí sáng. Mỗi tấc da thịt, đều giống như bị lửa thiêu, toàn thân cao thấp mỗi chỗ đều đau đớn.

      Hạ Vân khuôn mặt trắng nõn lúc này đều đỏ lên, mồ hôi từng giọt, từng giọt ngừng chảy dài theo cái trán, theo da thịt bóng loáng mà vào thùng tắm. Hạ Vân cau mày, toàn thân đều đau dù là hằng năm ở bên cạnh sinh tử lăn lộn, nàng cũng chịu được. Mấy lần muốn đứng dậy, nhưng là nghĩ đến đứng lên kiếm củi ba năm thiêu giờ, vẫn cố chịu cắn răn kiên trì bất động.

      Chất lỏng màu đỏ phát ra vài đạo ánh sáng, phái mặt nước, xám xanh hai dòng khí đồng thời đều tác động đến Hạ Vân. Đột nhiên cảm nhận được sâu sắc trận tê tâm phế liệt tràn ngập toàn thân, trước ngực trận phập phồng, hô hấp dần dần hỗn loạn.

      “Đau…” Hạ Vân nhàng phun ra chữ, sau đó lại là mảnh trầm mặc. Toàn thân giống như bị ai đó tác động, xé rách kéo ra, vòng vòng lại, khắc ngừng, giống như nàng có thể nghe thấy thanh da thịt bị xé ra, cùng huyết nhục mơ hồ tràn ngập đầu óc, liền ngay cả gân cốt cũng phát ra vài tiếng vang.

      “A…!” Thần kinh chợt đau đớn, giống như có cái thiết chùy mạnh mẽ đánh vào huyệt Thái dương. Hạ Vân cảm giác thân thể giống như còn là của chính mình, trơ mắt nhìn thân thể chịu đau đớn nhưng lại vô lực phản kháng. Tiếp theo, đau đớn lại chuyển dời đến trong cơ thể, phải hấp thu lưỡng đạo dòng khí trái phải bao vây cao thấp toàn thân kinh mạch. Dòng khí màu xám chui vào trong kinh mạch hẹp, làm bế tắc kinh mạch, khiến cho Hạ Vân từng đợt đau đớn, dòng khí xanh theo sau dòng khí màu xám, bổ sung vào chỗ khuyết, xoa dịu những chỗ bị hao tổn. Trong kinh mạch, xanh xám hai dòng khí lần lượt thay đổi, mặt hạ Vân cũng là lúc xanh lúc xám, thay đổi liên tục.

      Dần dần, quen với đau đớn này, Hạ Vân lại khôi phục bình tĩnh, mặt tỏa sáng giống như ngọc sáng bóng. Nước màu đỏ trong thùng tắm lặng lẽ phát sinh tia biến hóa.

      Mặt trời lặn rồi mọc lên, ba ngày qua, Hạ Vân vẫn là đứng trong thùng tắm nhúc nhích, hai dòng khí xanh và xám muốn biến mất tung tích, lúc này nước trong thùng tắm chỉ còn là tầng màu hồng, nước màu hồng dính vào da thịt Hạ Vân, theo từng lỗ chân lông da, tiến vào trong cơ thể, dưỡng cốt cách, tẩy sạch mọi thứ…

      Trúc cơ vẫn còn trong quá trình tiến hành…

      Thời điểm tia màu hồng cuối cùng được hấp thu hoàn toàn, hai mắt nhắm nghiền của Hạ Vân, lông mi hơi hơi rung động, sau lát, đột nhiên mở to mắt, đôi mắt tối đen xẹt qua ta hồng quang, đôi mắt sáng ngời xẹt qua tia thản nhiên ý cười, hồn xiêu phách lạc.

      Rốt cục cũng xong rồi? Nháy mắt mở mắt ra, Hạ Vân cảm giác thân thể trước nay chưa từng được thoải mái như vậy, gân cốt da thịt giống như được trọng sinh, linh hoạt tự nhiên, trước mắt nhìn cũng càng thêm ràng. Thuốc tề này quả nhiên tác dụng phi phàm, xem ra nữ tử thần bí kia có lừa mình, ngày mai là có thể bắt đầu chính thức huấn luyện!

      “Xôn xao..” tiếng, Hạ Vân từ trong thùng đứng dậy, bọt nước trong suốt chảy xuống từ người, thân hình nổi bật xuất trong khí. Da thịt trắng nõn phát ra ánh sáng, so với lúc trước càng thêm bóng loáng. Nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy quần áo giường chậm rãi mặc vào, vẻ mặt nhàn nhã thoải mái.

      “Ba ba, ba ba, Hạ Vân, Hạ Vân!” Ngoại cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

      “Chuyện gì?” Mở cửa ra, Hạ Vân dựa vào mạn cửa, thản nhiên nhìn trước mặt đám nữ tử hùng hổ, đôi mắt tối đen lên tia lãnh khó phát .

      “Đánh chúng ta mà còn dám hỏi chuyện gì? Hôm nay có Tử Cầm tỷ ở đây, nhất định cho ngươi chết được tử tế!” Hạ Hân gấp giọng quát, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Hạ Vân, lần trước chịu nhục trước nàng, lần này phải đòi lại tất cả. Hừ, có Tử Cầm tỷ ở đây, xem nàng có thể thoát thân được .

      Hạ Vân ánh mắt bình tĩnh đảo qua mọi người, cuối cùng rơi xuống thân tử y, khí chất cao quý.

      “Ngươi chính là Hạ Tử Cầm?” Hạ Vân nâng mi lên hỏi, mắt lộ ra ánh sáng lạnh, cả người tản mát ra khí chất người khác chớ gần.

      “Đúng, ta chính là Hạ Tử Cầm, hôm nay ta tới vì các nàng báo thù.” Hạ Tử Cầm nâng tay chỉ chỉ vài người phía sau, cao ngạo trả lời.

      “Được lắm, vậy để ta xem thủ đoạn của các ngươi như thế nào!” Khóe môi nâng lên tia cười lạnh, Hạ Vân đối với Hạ Tử Cầm, xem như là người để luyện tập cũng được.

      Hết chương 5
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Trận chiến mở màn thắng lợi

      Trong khoảng sân trống trải, Hạ Vân tùy thân mà đứng, đối diện là Hạ Tử Cầm cầm thanh trường kiếm màu bạc chỉ vào nàng, thanh kiếm dưới ánh mặt trời rạng rỡ mà phát huy.

      “Lấy ra vũ khí của ngươi, ta muốn chiếm tiện nghi với ngươi!” Hạ Tử Cầm ngẩng cao đầu, kiêu ngạo mà .

      cần vũ khí ta cũng có thể đánh thắng ngươi, ngươi tốt nhất là cần khinh thường người khác, nếu ngay cả chết thế nào cũng biết đâu.” Hạ Vân thầm cười lạnh, khiêu chiến kẻ yếu mà cũng kêu chiếm tiện nghi?

      “Hừ, ngươi đừng khinh người quá đáng, vậy ta cũng khách khí với ngươi, ta nhất định cho ngươi nếm thử kết cục mạnh miệng là như thế nào.” Hạ Tử Cẩm bỏ vẻ cao ngạo, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn Hạ Vân, trong mắt đều chứa ánh sáng hủy diệt. Xem ra là hạ sát tâm với Hạ Vân.

      “Động thủ !” nhìn cơn giận của nàng, Hạ Vân như trước lạnh nhạt , mặc kệ tóc dài rối tung ở sau người, quần áo trận ẩm ướt, sợi tóc trán thỉnh thoảng rơi xuống giọt nước quấy nhiễu tầm mắt Hạ Vân.

      “Xem chiêu!” tiếng quát, Hạ Tử Cầm tay cầm trường kiếm, thân hình bay thẳng hướng về phía Hạ Vân tay tất sắc. Mũi kiếm mang theo lực phá tan khí đánh thẳng về trước ngực Hạ Vân, tốc độ nhanh đến mức người xem phải líu lưỡi. Phía sau đám nữ tử đều hít mạnh hơi, ánh mắt trừng lớn, mặt mang theo tia cười đắc ý, chờ đợi màn máu tươi xuất ra.

      “A!” Nữ tử phía sau toàn thể thất kinh hô lên, dám tin vào màn trước mặt. Ngay tại khắc trước khi mũi kiếm sắp đến, Hạ Vân động thân tiến lên, lùi mà lại tiến tới, thân thể chủ động hướng về Hạ Tử Cầm.

      “Nàng điên rồi sao, chủ động hướng thân mình đến mũi kiếm?” Hạ Hân ngơ ngác nhìn màn trước mắt, tự nhủ , biết sớm đơn giản như vậy, nàng cũng kêu Hạ Tử Cầm đến giáo huấn rồi.

      “Đúng vậy, khẳng định là chịu nổi đả kích, xấu hổ quá nên chủ động tìm chết, cái loại phế vật này làm sao dám là đối thủ của Tử Cầm tỷ!” nữ tử khác phụ họa .

      “Thế nào, bị kiếm của chính mình đâm trúng có cảm giác thích !” Hạ Vân dán vào tai của Hạ Tử Cầm nhàng , khóe miệng gợi lên chút tàn nhẫn thô bạo. Về đánh cận chiến, còn chưa có người là đối thủ của nàng đâu, chỉ tại nàng ta ngu xuẩn, có ma huyễn lực mà biết sử dụng.

      “Ngươi, ngươi, điều này sao có thể?” Ánh mắt Hạ Tử Cầm mê mang, ràng thấy được mũi kiếm đâm vào thân thể Hạ Vân, như thế nào chính mình lại bị thương. Hạ Tử Cầm vẫn chưa thể từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, thân thể vẫn tựa vào người Hạ Vân như trước.

      “Nhớ kỹ, ta phải là người mà ngươi có thể trêu chọc! Lần này quên , lập tức mang theo đám chó của ngươi cách ta xa ra chút, bằng lần sau có vận khí tốt như vậy đâu!” Hạ Vân tà tứ , phất tay nhàng đẩy ra Hạ Tử Cầm tựa vào mình, tầm mắt lạnh băng nhìn thẳng mọi người trước mắt.

      “A, Tử Cầm tỷ, tỷ làm sao vậy?” Mất chống đỡ, mắt thấy Hạ Tử Cầm mặt đất, được Hạ Hân cách nàng gần nhất tiếp được.

      “Tử Cầm tỷ, tỷ tại sao lại bị thương, a, máu, đổ máu, mau, mau, nhanh kêu Lâm thái y lại đây.” Nhìn Hạ Tử Cầm ngã trong lòng nàng, Hạ Hân vẻ mặt hoảng sợ, Hạ Tử Cầm vạn nhất có cái gì xảy ra, nàng cũng tránh khỏi liên quan. Phải biết rằng nàng chính là nữ nhi bảo bối của Nhị trưởng lão, thiên phú tu luyện cực cao, đồng thời lại được tộc trưởng coi trọng, nàng chỉ là chi thứ đệ tử làm sao có thể so sánh.

      “Ngươi, nhanh thông báo với Nhị trưởng lão, phải là Tử Cầm tỷ bị Hạ Vân đả thương!” Tuy rằng thể xác định mình có bị phạt hay , nhưng lần này chắc chắc Hạ Vân rất là bi thảm. Nhị trưởng lão hiểm mang thù nhưng là có tiếng, lần này dù Hạ Vân chết cũng bị lột da.

      “Đây là có chuyện gì?” Hộ vệ từ hậu viện dẫn người đến nhìn đám nữ tử, ngồi ghế Tam trưởng lão tò mò hỏi.

      “Tam gia gia, là Hạ Vân đả thương Tử Cầm tỷ, tại chờ Lâm thái y chữa trị, người nhất định phải trừng trị nàng nặng, báo thù cho Tử Cầm tỷ!” Hạ Hân dời bước tiến lên, căm giận .

      A, đúng là nham hiểm, nghĩ như vậy là có thể thoát trách nhiệm sao?

      “Hạ Vân, ngươi to gan, dám thương tổn Tử Cầm, hôm nay trước mặt tộc trưởng ta phải xử lý ngươi.” Nhị trưởng lão vừa tới, vẻ mặt hung ác, giận dữ , kiểu muốn Hạ Vân cũng phải đau đớn như vậy.

      “Ta cũng có nghe sai , Hạ Vân đem Tử Cầm đả thương?” Ngồi ở trước Tam trưởng lão, Đại trưởng lão Hạ Minh Hoa vẻ mặt mang biểu tình nghi ngờ, khi nào Hạ Vân cũng có thể đả thương người khác, đây là chuyện kỳ lạ nha!

      “Hạ Vân, chính là người ở hậu viện kia?” Nhìn tất cả mọi người cùng nhau thảo luận, Tộc trưởng Hạ Minh Hiên khuôn mặt có chút ánh tuấn, hậu tri hậu giác hỏi. là hai năm trước du lịch vừa mới trở về, tiếp nhận vị trí Tộc trưởng, trước kia chưa gặp qua Hạ Vân bao giờ. Chỉ nghe là nữ nhi của Tộc trưởng tiền nhiệm thể tu luyện, bất quá quá bận rộn vụ lớn trong tộc, nên chưa từng chủ động triệu kiến qua.

      “Tộc trưởng, nàng chính là Hạ Vân, là sỉ nhục của Hạ gia, mười bốn tuổi thế nhưng mới chỉ là nhất cấp kiếm sĩ nho mà thôi, cùng phế vật như nhau, ngay cả người bình thường cũng như vậy.” Hạ Thắng Đường bắt lấy điểm yếu của Hạ Vân, trào phúng , nhất định phải dẫm nát nàng dưới chân.

      “Ngươi chính là Hạ Vân sao?” Hạ Minh Hiên vẻ mặt hứng thú nhìn , ánh mắt mọi người đều đặt người nàng, vậy mà nàng chỉ lẳng lặng đứng, khóe môi gợi lên nụ cười lãnh, trào phúng, giống như mọi chuyện liên quan đến nàng, chính là vẻ mặt hứng thú nhìn mọi người biểu diễn.

      “Đệ tử Hạ Vân!” đúng là người hiền lành luôn bị ngước ta khi dễ mà. Chính mình xuyên qua đến thân thể này, đầu tiên liền bị đám người đánh cũng thôi , nhưng bị người khác khi dễ nàng thể chấp nhận được.

      “Ừ, điều bọn họ ?” Tộc trưởng cũng có vội vàng định tội, mà là hỏi Hạ Vân từ đầu đến cuối đều có vì mình mà biện hộ.

      “Đúng là ta đả thương người, nhưng chỉ là vì phòng bị, cho nên tội phải ở Hạ Vân ta!” Vẻ mặt bình tĩnh, thanh nhanh chậm trả lời.

      “Hừ, chính ngươi đả thương người khác phải bị xử phạt, có lý nào lại phải!” Hạ Hân đối với Hạ Vân đáp.

      “Câm miệng, ta chỉ hỏi Hạ Vân, ngươi còn có lời giải thích nào ?” Hạ Minh Hiên nhíu mày, quát bảo Hạ Hân ngưng lại, ý bảo Hạ Vân tiếp.

      “Xin hỏi Tộc trưởng hậu viện là nơi ở của ai?” Thanh bình thản trước sau như .

      “Của ngươi.” Chê cười, vấn đề đơn giản như vậy mà lại hỏi đường đường là Tộc trưởng như . Hậu viện là nơi ở hẻo lánh thanh tĩnh, là nơi ở của Tộc trưởng tiền nhiệm, từ sau khi chết cũng có thu hồi, trừ bỏ Hạ Vân ở đây, chắc cũng có ai khác.

      “Tốt lắm, biết bọn họ có phải có việc gì làm hay mà chạy đến nơi này của ta, vậy mà lại còn xung đột với ta? Tuy Hạ Vân ta là phế vật, cũng cùng Tộc trưởng và các vị trưởng lão phiền toái, còn trước mặt mọi người đặt điều sai , sai lệch chân tướng, biết này có tính là có lỗi ? Chẳng lẽ Hạ gia ta vốn có công bằng, có quy cũ sao? Việc này truyền ra, người hiểu lý lẽ có lẽ Tộc trưởng đại nhân ngài có tấm lòng nhân hậu, người biết còn tưởng rằng chỉ bằng vài cái nha đầu có thể leo lên đầu tộc trưởng đó…” Hạ Vân khóe miệng nhếch lên, nhìn thẳng Tộc trưởng sâu kín . Thanh lớn, nhưng lại đủ để kích động các trưởng lão tức giận thay tộc trưởng đại nhân, các nữ tử có liên quan nghe như thế đều đổ đầy mồ hôi, lòng bàn chân nhũn ra, hận thể che miệng nàng lại, để nàng thêm lời nào nữa.

      “Tộc trưởng đại nhân, chúng ta cũng phải nhìn quyền uy của ngài, cũng đem các trưởng lão để vào mắt, đều là Hạ Vân, tiện nhân này hươu vượn…” Hạ Hân vội vàng cãi lại, nhưng lại phát sắc mặt mọi người càng ngày càng đen.

      “Tốt lắm, cần tranh cãi biện giải gì nữa, Hạ Tử Cầm bị thương chỉ có thể trách nàng tài bằng người khác, các ngươi bế quan tu tâm tháng , phạt ba tháng tiền thưởng, cho phép bước vào hậu viện nữa, nếu lại có ai sinh nữa cứ dựa theo gia pháp xử trí, đều lui xuống hết !” Hạ Minh Hiên nghiêm mặt, lời cứng rắn giải quyết mọi chuyện, nhưng lại hoàn toàn nhắc đến phải xử trí Hạ Vân ra sao.

      “Hừ!” Hạ Hân hung hăng trừng mắt liếc Hạ Vân, vẻ mặt cam lòng xoay người rời .

      “Tộc trưởng, Hạ Vân đả thương Tử Cầm thành , ngài thể cứ như vậy mà bỏ qua được, lại Cầm nhi dù gì cũng là hy vọng của Hạ gia chúng ta!” Hạ Thắng Đường vẻ mặt cam lòng, làm sao có thể buông tha kẻ đầu sỏ thương tổn nữ nhi của .

      “Nhị trưởng lão, ta biết người đau lòng cho Tử Cầm, bất quá chuyện này là do nàng sai trước, ngươi cũng thể quá chìu nàng, chuyện của đứa cứ để tự chúng nó giải quyết, chúng ta là tiền bối cũng tiện xen vào. Về phần thương thế của Tử Cầm, ta kêu Lâm thái y đến tiệm thuốc lấy về Cố nguyên đan nhị phẩm cho nàng dùng, tin tưởng có việc gì đâu, chừng nhân cơ hội này tu vi còn có thể tăng lên tầng, việc này ngươi cũng nên quên , cần khó xử đứa này nữa.” Hạ Minh Hiên biết Hạ Thắng Đường dễ dàng bỏ qua, nên cảnh cáo trước.

      “Hừ, về sau đừng có cho ta lại nhìn thấy ngươi!” Hạ Thắng Đường trừng mắt liếc Hạ Vân cái, phất tay áo rời .

      “Hạ Vân, ngươi cũng lui xuống , về sau cố gắng tu luyện, ta có khả năng lần nào cũng có thể che chở ngươi, chỉ có thể làm cho mình cường đại lên mới có người nào dám khi dễ!” Hạ Minh Hiên nhìn Hạ Vân ý vị thâm trường .

      “Vâng, Hạ Vân cáo lui!” Đáy mắt xẹt qua tia ấm áp, Hạ Vân xoay người rời , chuyện hôm nay nàng nhớ kỹ, ngày sau nhất định báo đáp.

      Hết chương 6
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Thanh Liên pháp quyết

      Edit: Rain Love

      Bắt đầu huấn luyện từ đâu? Từ hôm qua trở về liền nhanh chóng muốn đề cao thực lực, nhưng mà trí nhớ của thân thể này liên quan đến việc tu luyện quá ít, làm nàng biết phải bắt đầu từ chỗ nào.

      “Vẫn là bắt đầu từ rèn luyện thể chất , thân thể là vốn, thể chất có tu luyện tốt mới có thể xa hơn nữa.” Hạ Vân thầm nghĩ, tầm mắt chuyển dời đến phương hướng phía tây hậu viện, có ngọn núi ở đó. Ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, liền bắt đầu từ đó !

      Aizz…thân thể này quá gầy yếu rồi, còn chưa lên đến đỉnh núi mà mệt như vậy, cùng thân thể trước kia của mình khác xa nhau quá. Trong lòng thầm nghĩ, tầm mắt liền bị hấp dẫn bởi loài nấm ở phía trước.

      “Nấm rơm?” Chứa nhiều khoáng vật chất, là thức ăn mà trước kia nàng thích nhất, nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp. Vừa nghĩ như vậy liền xoay người chuẩn bị nhặt.

      “Giáp giáp…” Bỗng nhiên trận tiếng kêu truyền đến, quay đầu nhìn lại, con gà màu hồng bị còn rắn màu xanh đuổi theo, chạy theo hướng Hạ Vân bên này.

      Gà tây thân chật vật, bộ lông xỏa tung ra, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng vẫn thoát khỏi truy đuổi sát sao của rắn xanh. Tiếng kêu bén nhọn vang lên ngừng phá tan u ám, tĩnh lặng của núi rừng. Rắn xanh cả thân mình sáng bóng, dài khoản năm thước, đầu hình tam giác, ánh mắt nhiễm hồng, nhìn chằm chằm Hạ Vân. Kiếp trước giết vô số người, đối với rắn nàng cũng e ngại gì, chỉ là nhìn thân thể mấp máy kia liền cảm thấy ghê tởm.

      Hạ Vân đứng im tại chỗ, quên di chuyển, chính là mắt nháy nhìn con rắn kia cách mình càng ngày càng gần…

      “Đau!” trận đau đớn làm lý trí Hạ Vân tỉnh lại, nhanh chóng tháo xuống trâm cài đầu, hung hăng đâm vào thân rắn, máu đỏ sậm chậm rãi tràn ra, thân rắn cuốn thành đoàn, ở người Hạ Vân lắc qua lắc lại, rốt cục, đến giọt máu cuối cùng chảy ra, buông tha cho giãy dụa, nằm mặt đất nhúc nhích.

      Bàn chân Hạ Vân bị rắn cắn, bởi vì đánh với rắn xanh đó mà làm tăng tốc độ khuếch tán độc tính, lúc này sưng lên, miệng vết thương biến thành màu đen, màu đen từ từ khuếch tán xung quanh, đầu trận choáng váng. “Rắn này cũng quá độc , độc lan nhanh như vậy!” Thân thể mềm nhũn ngã về phía sau…

      Độc tố làn hết toàn thân, Hạ Vân cảm giác thân thể bỗng nhiên nóng rồi lạnh, ý nghĩ chết lặng. Khuôn mặt trắng nõn lúc này đen đến dọa người, độc tố vẫn ngừng khuếch tán vào trong, Hạ Vân khuôn mặt trận vặn vẹo, giống như là những con độc vật bò từ từ lên, chỉ cần liếc mắt cái nôn ra. Độc tố dần dần lan truyền đến lục phủ ngũ tạng, chút nữa là đến tâm mạch, bỗng nhiên trong cơ thể có đoàn ánh sáng, ánh sáng màu trắng xuyên suốt toàn thân Hạ Vân, bao vây lấy những kinh mạch bị độc tính ăn mòn, tiến hành từng bước chữa trị.

      Thanh liên (hoa sen), dù sống trong bùn nhưng vẫn giữ được nét thanh cao, nhiễm tục vật, Thanh liên Tôn có thể kháng độc, tinh lọc và hấp thu năng lượng cho mình sử dụng.

      Hạ Vân cảm thấy toàn thân nóng lên, mơ mơ màng màng trong ánh mặt trời lên cao, lặn xuống rồi lên, biết qua bao nhiêu ngày đêm, cỗ ấm áp, dễ chịu từ trong tim tràn ra, truyền vào tứ chi, cảm giác nóng rực dần dần bị thay thế, thân thể sảng khoái hẳn ra, chân truyền đến từng trận ngứa nhưng quá đau đớn. Nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm ứng biến hóa của thân thể, Hạ Vân biết, thân thể lúc này biến hóa đối với mình có hại. Nhưng mà lúc này nàng lại thấy giữa những tia sáng đó, dần dần ra mảnh cánh hoa sen, hẹp dài, ở dưới cùng nhất, đây chính là ngọc liên mà nhiều ngày qua thấy, nhưng là lúc này chỉ có mảnh.

      Hạ Vân tựa hồ cảm giác được tia sáng màu trắng qua nơi nào độc tố nhanh chóng giảm bớt di, gân mạch cũng hơi hơi to, tia sáng quét toàn thân, hình thành hệ thống tuần hoàn, vòng vòng lại, sinh sôi nảy nở. Trong đầu Hạ Vân cũng đột nhiên xuất tia trí nhớ, Thanh liên khẩu quyết? Hoa khai , bản tôn của ta, hoa lạc vô ảnh, nguyên thần của ta?

      Đây là pháp quyết để tu luyện Thanh liên Tôn? phải vẫn thân sao, chẳng lẽ độc tố kích phát nó mở ra? biết có hữu dụng hay .

      Trong lòng Hạ Vân đọc nhẩm pháp quyết: “Thanh liên chí tôn, duy ta độc thần, hoa khai , bản tôn của ta, hoa lạc vô ảnh, nguyên thần của ta, hoa nở hoa lạc, tĩnh tâm dưỡng thần…” Lặp lại lần nữa, đến cuối cùng cần phải đọc nhẩm nữa vẫn có thanh phát ra.

      Theo mặc niệm ở trong lòng, trong cơ thể nhấc lên luồn khí. Vô số những tia sáng hội tụ cùng nhau, những điểm ánh sáng từ bên ngoài cùng theo bốn phương tám hướng mà đến, tụ tập chung quanh Hạ Vân, điên cuồng chui vào trong thân thể Hạ Vân.

      Lúc phát tượng này, Hạ Vân thực hoảng sợ, ma huyễn lực này cũng quá khủng bố , có thể hay làm vỡ nát thân thể này? Tuy rằng rất muốn tăng thực lực, nhưng phải trả cái giá quá lớn đáng. Bất quá Hạ Vân có lập tức dừng lại khẩu quyết, vì nếu đột nhiên dừng lại, đối với thân thể này cũng tốt, chỉ có thể thả chậm tốc độ, dẫn đường cho dòng khí trong cơ thể để nó chầm chậm lại.

      Đại khái qua thời gian nén nhang, trong cơ thể mới bình tĩnh trở lại, điểm ánh sáng màu trắng vây xung quanh dần dần theo bốn phía bay .

      Lông mi hơi hơi rung động, đôi mắt dần dần mở ra, màu đen do độc gây ra sớm thối lui khỏi đôi gò má tinh xảo, da thịt trắng nõn bóng loáng, hơi hơi phiếm hồng, so với lúc trước càng thêm động lòng người hơn. Mắt làn hơi nước, chọc người ta thương trìu mến.

      đỉnh đầu mảnh màu xanh lá, cành lá duỗi ra che hết thân cây, che kín mất cả bầu trời, thỉnh thoảng có vài ánh nắng xuyên qua khe hở rọi xuống dưới.

      vài ngày rồi, vẫn là nhanh rời thôi.” Sờ sờ bụng có cảm giác đói. Lăn qua lại bò lên, thân thể quơ quơ, nằm lâu quá, cơ bắp thân thể đều cứng ngắc hết cả.

      nhìn xác con rắn kia, nhanh chóng xoay người , được đoạn nàng mới phát tia cổ quái. Chân lại hề có vết thương, làn da hoàn hảo vô khuyết, ngay cả dấu hiệu trúng độc cũng có.

      “Giáp, giáp giáp!” Thấy Hạ Vân tỉnh lại, gà hồng kia kêu lên mừng rỡ, vẫy cánh, hướng Hạ Vân bay đến.

      nhàng nhích người, tránh thoát gà hồng đụng vào, mày hơi hơi nhăn lại.

      “Giáp, giáp giáp, giáp!” Gà hồng càng bị né càng tiến lên, muốn bổ nhào vào Hạ Vân, bất đắt dĩ nàng chỉ có thể cước đá nó bay ra xa.

      “Giáp, giáp giáp!” Bị té ngã mặt đất, gà hồng liền chạy lại gần chỗ Hạ Vân, nâng đầu, đôi mắt đen láy, tròn tròn nhìn Hạ Vân trông rất ủy khuất.

      “Ngươi có ác ý với ta?” Hạ Vân nhìn ánh mắt lấy lòng kia, lên tiếng hỏi.

      “Giáp giáp!” Gà hồng liền nhanh điểm điểm đầu.

      “Được rồi, ta thương tổn ngươi, ngươi !” xong Hạ Vân chuẩn bị rời .

      “Giáp, giáp!” Gà hồng lại mở ra hai cánh, ngăn trước mặt Hạ Vân với ánh mắt cầu xin.

      “Ngươi phải là muốn theo ta ?” Hạ Vân im lặng, sao giống tiểu hài tử thế này.

      “Giáp giáp, giáp giáp!” Lại gật đầu rất nhanh.

      “Được rồi!” Dù sao chỉ là con gà, cũng có gì ảnh hưởng lắm.

      “Giáp giáp…” Gà hồng thế nhưng chạy qua Hạ Vân thẳng đến phía sau, thế nhưng đó là nơi có xác con rắn, sau lát, nó chạy vội tới gần bên hạ Vân, ngẩng đầu định đem tinh hạch bê bết máu rắn giao cho Hạ Vân.

      chết rất bẩn, ta cần đâu.” Hạ Vân vẻ mặt chán ghét , nghĩ lại hình ảnh kia liền cảm thấy trận ghê tởm, cho dù là tinh hạch nàng cũng muốn.

      “Giáp giáp, giáp giáp!” nghĩ tới Hạ Vân thế nhưng cần, gà hồng nghĩ liền lập tức nuốt vào, đây chính là thứ tốt nha!

      Dưới cảnh hoàng hôn mặt trời lặn, người ngột gà tùy ý

      Hết chương 7
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Nam Cung gia đến

      Edit: Rain Love

      “Này, ngươi như vậy là sao đây, ta có gắng làm nửa ngày, ngươi liền ăn hết luôn!” Mới vào phòng bếp chút, lúc ra lại phát thịt nướng cái giá bị con gà chân cao kia ăn hết luôn rồi.

      “Giáp giáp, giáp giáp!” Tiểu Hồng xấu hổ cúi đầu, cái mỏ vừa nhọn vừa dài lau qua lau lại ở bộ lông màu đỏ mềm mại của mình, lúc này mới bước từng bước dài, cao ngạo đến đống lửa ngồi bên cạnh Hạ Vân. Khí thế này cùng nữ vương giống nhau.

      “Này, bẩn muốn chết, lấy đầu ngươi đem qua bên !” Vẻ mặt Hạ Vân chán ghét đẩy con gà kia ra.

      “Này, còn nữa à!” Vừa bắt nó quay , đầu lại dời trở về, toàn bộ dựa vào ngực nàng cọ cọ, ghê tởm muốn chết. Muốn làm nũng cũng đâu cần như vậy chứ, làm tốt còn có thể mắc bệnh về gà nữa.

      “Giáp giáp, giáp giáp…” Tiểu Hồng cam lòng vẫn cọ cọ như cũ.

      “Được rồi, được rồi, lại cọ nữa ta liền đem ngươi nướng ăn!” có biện pháp, chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ thôi.

      “Giáp!” Tiểu Hồng ngoắc nhanh đầu dậy, thoát khỏi Hạ Vân, chạy đến đối diện đống lửa mà ngồi, điểm thấp đầu run sợ, nàng phải biết ở đây ai là chủ nha.

      “Được rồi, ta thương tổn ngươi, về sau đừng có mà cọ cọ người ta nữa.” Nhìn nàng nửa ngày cũng dám ngẩng đầu, có lẽ tin là , tiếng Hạ Vân truyền đến, mang theo ý buồn cười.

      “Giáp giáp, giáp giáp…” Tiểu Hồng lập tức ngẩng đầu, vui vẻ vây quanh Hạ Vân, còn ngừng xoay tròn, khí chất tao nhã vừa rồi biến đâu mất.

      “Aizz, ngươi con gà sao, vì sao ăn sâu, cỏ xanh, chạy đến chỗ ta cùng ăn thịt là sao?” Lắc đầu, có biện pháp với nó mà.

      Đúng vậy, Tiểu Hồng này chính là con gà ngày xưa bị con rắn xanh đuổi theo, ngày ấy Hạ Vân đem nó mang về đến giờ, liền hề để ý đến nó, vài ngày thấy còn tưởng rằng nó mình trở lại ngọn núi kia rồi, lại nghĩ rằng nó trốn ở cái hốc đá phía sau viện để hấp thu tinh hạch của con rắn ghê tởm kia.

      Này nuốt thôi, nuốt vào rồi nó liền cảm giác thân thể nóng lên, khó chịu đến cực điểm, nếu tìm nơi yên tĩnh hấp thu năng lượng của tinh hạch rắn kia, chỉ sợ bị phản phệ lại. Vì thế lúc Hạ Vân về đến khuê phòng, nó liền tìm hốc tường cách nàng gần nhất. Lần hấp thu này nhưng là ba ngày ba đêm, thuận lợi từ ma huyễn thú sao đến ma huyễn thú ba sao, bộ lông càng mềm mại sáng bóng, có màu đỏ tươi như màu máu, toàn bộ hình tượng so với trước kia đúng là thoát thai hoán cốt. Đáng tiếc phải phượng hoàng nha, làm lãng phí bộ lông xinh đẹp.

      “Giáp giáp, giáp giáp” Tiểu Hồng vui vẻ vỗ cánh, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào thịt xiên nướng.

      “Còn chưa có chín đâu, gấp gáp cái gì?” Vỗ đầu nàng chút, đổi lấy ánh mắt ủy khuất kia.

      là hết chỗ rồi! Hạ Vân vội vàng nướng thịt tay, rắc lên chút ít gia vị, chịu nổi ánh mắt của nàng nên đành để hai xiên thịt qua.

      “Giáp giáp, giáp giáp…” Tiểu Hồng cao hứng lại kêu ầm ĩ trận.

      Hai ngày này Hạ Vân luôn luôn cố gắng củng cố tu luyện, lại cảm thấy giống như muốn đột phá, nhưng cảm giác giống như lọt vào sương mù, sờ thấy tình trạng gì.

      “Hạ Vân, Tộc trưởng kêu ngươi nhanh đến tiền thính, thể chậm trễ được, ngươi nghe tin rồi, vậy ta trước.” thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đứng ở cửa viện hô lên với Hạ Vân ở trong viện, vẻ mặt tình nguyện.

      “Tộc trưởng có là chuyện gì ?” nhìn vẻ mặt của , Hạ Vân hiển nhiên hỏi.

      “Hỏi nhiều như vậy làm gì, ngươi biết thôi!” Thiếu niên xong xoay người rời , dù sao tin tức , chuyện còn lại cũng liên quan đến . Kỳ đến tột cùng cũng muốn biết là chuyện gì, ở tiền thính giống như có khách nhân rất trọng yếu, hiểu vì sao Tộc trưởng lại triệu kiến nàng nữa.

      là chuyện gì đây?” Hạ Vân bỏ lại thịt nướng, rửa tay sạch ở bồn nước bên cạnh, liền đến tiền thính.

      “Ha ha, Nam Cung gia tộc lần này đến Hạ gia ta, là vinh hạnh cho Hạ gia!” Hạ Minh Hiên vẻ mặt đầy ý cười ngồi vị trí Tộc trưởng, nhìn các vị khách .

      Nam Cung gia tộc,ở Tinh Mang đại lục về buôn bán là đứng thứ nhất, thương nhân thế gia, kinh tế trải rộng toàn bộ đại lục, gia tộc thế lực cường đại, truyền thừa cho hậu bối trong gia tộc cường thịnh, dòng thứ huyết mạch khổng lồ, liên quan sâu sắc đến nhiều thế lực, vốn dĩ những ai nổi danh, phú quý, có quyền có thế đều có khả năng cùng Nam Cung gia tộc có giao tình.

      “Ha ha, Hạ trưởng lão khách khí rồi, lần này ta phụng mệnh gia chủ tiến đến là có chuyện quan trọng cần thương lượng, này liên quan đến người thừa kế của Nam Cung gia tộc, cho nên phải thận trọng.” Nam Cung Khải sâu nặng .

      Nam Cung Khải, quản gia của Nam Cung gia tộc, tuổi hơn trăm, tu luyện đến huyễn tôn cấp bậc, tiếng tăm lừng lẫy là bàn tính vàng, phàm là trong mọi việc dù là quên hay lệch lạc chút đều thể thoát khỏi pháp nhãn của , ở ngoài mặt là quản gia của Nam Cung gia, được Nam Cung gia chủ tín nhiệm, thực tế là huynh đệ kết bái với Nam Cung gia chủ tiền nhiệm, được Nam Cung gia tộc kính trọng, đồng thời cũng là lão sư vỡ lòng của Nam Cung Vũ Văn.

      “Ha ha, nghĩ đến nhân tài đều hội tụ ở Nam Cung gia tộc nha, này vài vị công tử tiểu thư tuổi còn có tu vi như thế này, đơn giản!” Hạ Minh Hiên lúc này nhìn những người ngồi phía dưới Nam Cung gia, ràng trong bọn họ cấp thấp nhất là ma huyễn sư cấp bậc ba sao, cao nhất chỉ sợ muốn đột phá cấp chín, gia nhập vào đại ma huyễn sư !

      “Hạ tộc trưởng khiêm tốn rồi, ta xem Hạ gia các vị cũng kém , đặc biệt tiểu nương kia là ma huyễn sư cấp bốn rồi!” Nam Cung Khải hời ngoài ý muốn nhìn Hạ Tử Cầm, nghĩ tới chỉ là tiểu gia tộc mà cũng có nhân tài kiểu này. Phải biết rằng Nam Cung gia tộc bọn họ bồi dưỡng những thiếu niên, nữ tử này cũng phải tiêu tốn ít vật lực cùng tài lực, chỉ là đan dược cung cấp cho bọn họ chỉ sợ đều có thể bằng với chi tiêu cả năm của các gia tộc bình thường rồi.

      Nghe nhắc đến, Hạ Tử Cầm liền đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu xuống, cảm giác được ánh mắt của mọi người nhìn mình, cả người được tự nhiên lắm, tim đập thình thịch…

      Hết chương 8
      Last edited by a moderator: 27/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Bị từ hôn nhục nhã

      Edit: Rain Love

      “Tộc trưởng, Hạ Vân tới!” Nam tử tiến lên cung kính , phía sau , nữ tử thân áo trắng, khí chất xuất trần bước đến, trán mái tóc đen bóng che hết phân nửa gương mặt, chỉ lộ ra bên mặt.

      biết tộc trưởng tìm đệ tử đến là có chuyện gì?” Hạ Vân tự động bỏ qua nhìn những người trong phòng, ngẩn đầu nhìn thẳng vào Hạ Minh Hiên hỏi.

      “Ha ha, Hạ Vân nha đầu, mau tìm chỗ ngồi xuống , vị này là quản gia của Nam Cung gia tộc tìm ngươi thương lượng chút chuyện quan trọng!” Nhìn Hạ Vân lạnh lùng đứng đó, làm Hạ Minh Hiên cảm thấy ngoài ý muốn, nha đầu kia thế nào luôn làm như mọi chuyện liên quan đến mình.

      cần đâu, ta đứng như vậy , có chuyện gì cứ , ta còn có chuyện quan trọng muốn làm!” Nhìn xem bốn phía, căn bản có chuẩn bị nhiều ghế dựa, Hạ gia này khinh người quá đáng rồi, khi như vậy cũng đừng mong nàng bảy ra vẻ mặt hòa nhã, tốt đẹp gì.

      “Này, Hạ Hân mau tìm cái ghế lại đây.” Tộc trưởng thế này mới phát sắc mặt Hạ Vân bình thường, nguyên lai sinh khí chuyện ghế dựa, nha đầu kia cũng là, chẳng lẽ Tộc trưởng như mà phải cố ý làm nàng khó xử.

      “Đến đây Hạ Vân, ta giới thiệu với ngươi, đây là Nam Cung Khải tiên sinh, quản gia của Nam Cung gia tộc, vài người bọn họ đều là đệ tử Nam Cung gia, các ngươi với nhau nhận thức chút .” Hạ Minh Hiên từ ghế đứng dậy, mang theo Hạ Vân giới thiệu hết mọi người.

      “Xin chào, ta là Nam Cung Ngữ.” Nữ tử vẻ mặt bình tĩnh trả lời, có nửa điểm ý tứ muốn kết giao.

      “Ta là Nam Cung Tập.” Thiếu niên khóe miệng nâng lên, cao ngạo ra tên mình.

      “Ta là Nam Cung Lôi Nặc! Nghe ngươi chính là phế vật của Hạ gia? Hôm nay vừa gặp đúng là sai! Ha ha…” Khuôn mặt thanh tú tuấn lãng giờ phút này giấu nỗi vẻ châm chọc. là nhị công tử của Nam Cung gia tộc, được cha mẹ sủng ái, trời sinh tính tình tốt rồi, mười bốn tuổi là ma huyễn sư cấp bậc cao nhất. Nam Cung Vũ Văn là ca ca của , nghe ca ca có vị hôn thê có tài gì, ầm ỹ muốn tới đây giúp vui, vừa gặp mặt liền kiếm chuyện.

      “Nặc nhi, được vô lễ.” Nam Cung Khải chặn lại, thanh kia người nghe đều biết có ý thầm che chở.

      “Ha ha, người đời đồn đãi Nam Cung gia tộc cao cao tại thượng, đệ tử trong gia tộc người người đều trí tuệ vĩ đại, ý trong lời , hôm nay Hạ Vân ta được mở mang kiến thức nha.” Hạ Vân vẻ mặt tối sầm, mắt lộ hàn quang, tóc trán che hết phân nữa nên mọi người chỉ thấy được khóe mơi hơi hơi nâng lên.

      “Hừ, chính mình là phế vật cũng thôi , còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, rất nhanh nữa thôi ngươi là xấu nữ ai muốn lấy, ha ha, phế vật thêm xấu nữ, rất hay, ta có tài mà!” Nam Cung Lôi Nặc tà tứ , khuôn mặt trẻ con hai má hơi nhiễm hồng, biểu lúc này rất kích động. lâu rồi được vui sướng như vậy, chính là thích nhìn người khác bị uất ức như vậy.

      “Aizz…, nếu Nặc nhi trước rồi ta cũng chỉ có thể ràng mọi chuyện, kỳ hôm nay đến đây là vì ước định của mười bốn năm trước.” Nam Cung Khải hơi hơi tạm dừng, nhìn mọi người trước mặt, có chút khó mở miệng tiếp, dù sao cũng liên quan đến danh dự của nữ hài tử, nếu phải gia chủ nhờ giúp đỡ, mới đưa khuôn mặt già nua đến đây để làm chuyện tổn hại nhân đức này.

      “Kỳ từ mười bốn năm trước, tộc trưởng tiền nhiệm của Hạ gia, Hạ Phong cũng chính là phụ thân của Hạ Vân tiểu thư, ở lần trong lúc làm nhiệm vụ của lính đánh thuê, cứu Nam Cung gia chủ của chúng ta, từ đó giao tình của hai người rất sâu nặng, như tri kỷ của nhau. lần gia chủ đến gặp lệnh tôn, đúng vào lúc thê tử của Hạ Vân sinh ra , gia chủ nhìn thấy liền rất thích, lập tức liền muốn hai gia đình kết thân với nhau, Hạ Phong nghe xong liền vỗ tay đồng ý ngay lập tức, vì thế định ra hiệp nghị quân tử, mười lăm năm sau, trưởng tử Nam Cung Vũ Văn cưới Hạ Vân tiểu thư, nhưng là…” đến đó, mặt Nam Cung Khải đỏ lên, nhìn mọi người chung quanh biểu vẻ mặt hiểu , khẽ cắn môi tiếp.

      “Vũ Văn công tử của nhà chúng ta, năm trước khảo hạch nhập học tại Lạc Thần học viện, trở thành đóng cửa đệ tử của Viện trưởng Tiêu Hà tôn giả, thề ba năm lòng học tập, cố gắng tu luyện, đón dâu, chuyện này…chúng ta hôm nay đến đây là để hủy bỏ hôn ước…” Nam Cung Khải khỏi thở mạnh ra hơi, cuối cùng cũng ra a!

      Nếu phải Hạ Phong chết , hơn nữa Hạ Vân là phế vật ai biết, Nam Cung gia chủ, Nam Cung Hùng Bá cũng đáp ứng cầu của con mình, cho dù là bắt buộc cũng phải làm cho Nam Cung Vũ Văn cưới Hạ Vân. Nam Cung Hùng Bá vừa có tính tình kiêu ngạo, là người hào phóng sảng khoái, hơn nữa cực kỳ coi trọng lời hứa, tiền tài hàng vạn cũng thể so được. Năm đó ước định là do chủ động đề nghị, nay lại biết được Hạ Vân thể tu luyện, cũng chưa bao giờ có suy nghĩ từ hôn trong đầu.
      Cho đến nửa năm trước Nam Cung Vũ Văn được Tiêu Hà tôn giả xem trọng, trở thành đóng cửa đệ tử, ngày đó Tiêu Hà tôn giả tự mình tới cửa muốn hủy bỏ hôn ước. Tiêu Hà tôn giả, đó là loại cường giả tồn tại a, dù là Tinh Mang đại lục tính đến tính cũng quá ba người đâu. Cho dù là mấy năm nay làm thương nhân, gia tài bạc triệu, chỉ cần động thôi là có thể ảnh hưởng kinh tế của toàn bộ đại lục cũng dám đắc tội cường giả. Cho dù biết là con nhà mình bóng gió nhờ đến giúp, liền đáp ứng mà cần phải suy nghĩ thêm.

      Nghe vậy, bàn tay giấu trong tay áo thầm nắm chặt lại, đôi mắt tối đen từng trận u, cả người toát ra từng đợt khí lạnh. Được, được lắm, công khai khi dễ ta sao, đây là tác phong của đại gia tộc? A, đóng cửa đệ tử của Viện trưởng? Ba năm cưới hỏi? Tất cả chỉ tìm cái cớ thôi! Nam Cung Vũ Văn? Ta muốn gặp ngươi lần để xem lợi hại như thế nào? Lạc Thần học viện sao? Có lẽ nên dạo chút!

      Hạ Vân lẳng lặng nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra, khóe miệng gợi lên nụ cười đầy vẻ châm chọc, nàng cần người khác nhìn như thế nào, nhưng cũng thể để người khác tùy ý khi dễ, huống chi nếu phụ thân chết biết huynh đệ ngày xưa đối đãi như thế với nữ nhi của mình, nhất định rất thất vọng .

      Danh vọng Hạ gia nàng để trong mắt, nhưng danh dự của phụ thân nàng thể giữ, bất luận như thế nào cũng thể làm trong sạch cả đời của phụ thân bởi vì mình mà nhiễm bẩn được.

      Lúc Nam Cung Khải còn , ngồi ghế lúc này tay Hạ Minh Hiên nắm chặt thành quả đấm rồi, bộ mặt nghiêm túc, mày nhăn thành hàng, trong mắt đầy lửa giận, cử chỉ khinh người như thế, dù là tính tình có tốt đến đâu cũng nhịn được giận muốn điên lên rồi. Hạ Minh Hiên mặc dù tư lịch kém hơn Đại tộc trưởng, nhưng tốt xấu gì cũng là người đại diện được Hạ gia công nhận, người Hạ gia còn có để cho bọn họ khi dễ.

      Hết chương 9
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :