1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 135: Vẫn là lúng túng

      Ngay sau đó, nghe các cung nữ Ninh Khải Dao được chỉ hôn cho Xương vương, ta thầm vỗ tay khen hay, nhưng lại hơi cảm thán. Xương vương này có hiềm nghi đội nón xanh. . . Nhưng cùng lúc đó, ta cũng có hiềm nghi đội nón gì đó. Đàn bà lăng nhăng trượng phu đội nón xanh, thế đàn ông lăng nhăng thê tử đội nón gì nhỉ?

      Ta vẫn chưa nghĩ ra được.

      Mỗi ngày ta đều nghĩ tới những chuyện có có này, vô cùng bình lặng, rất thư thái. Lâu lắm rồi nghĩ tới đoạn đầu đài, mỗi khi nghĩ tới ta liền lập tức nghĩ sang chuyện khác... Tự an ủi mình, đây gọi là tìm niềm vui trong đau khổ, nếu cả ngày ta nghĩ tới thù hận buồn đau, còn chưa tỉnh lại đầu óc dở hơi luôn rồi, sao có thể bày mưu tính kế được nữa?

      ra, đôi khi ngẫm lại, ta là thể loại lười chảy thây, nếu phải máu tanh nhúng chìm, liệu có phải ta để mọi chuyện đến đâu đến ?

      Đáng tiếc, đời người vốn được như ý. Sau lần truyền nội lực thứ tư, ta toàn thân trần truồng, Hạ Hầu Thương mặc quần áo giúp ta. Loay hoay lúc, hơi thở của trở nên hổn hển hơn... Kể từ khi ta thể động đậy, tiếng ruồi bọ bay trong phòng ta cũng có thể nghe thấy. . . Tiếng thở này hổn hển đến bất thường, nhưng mà bất thường thế nào đây. . . Tay sờ tới sờ lui người ta, sờ hơi lâu chút, chỉ dùng tay mà còn dùng miệng, mút mát chỗ lắm thịt kia. . . Về phần chỗ lắm thịt kia, chắc cần ta , tất cả mọi người đều đoán được nhỉ?

      Điều đáng sợ hơn chính là, thân thể chỉ có cảm giác mà thể động đậy của ta, lúc này lại có động tĩnh! Lời này hơi khó hiểu, có nghĩa ta cảm thấy ràng chỗ mà mút mát kia đứng thẳng lên.

      Hiểu chưa?

      Hạ Hầu Thương cũng cảm thấy, miệng rời khỏi chỗ đó rồi sững sờ lúc. Ta cảm thấy ánh mắt của nhìn chằm chằm vào đó. Nếu ánh mắt là ánh mặt trời, vậy chỗ đó bị đốt cháy rồi... Nếu còn chưa hiểu 'chỗ đó' là chỗ nào, thế này hiểu chưa?!

      rất kích động, ta cảm thấy rất kích động. . . Bởi vì mút mát khắp người ta lượt, đáng tiếc, còn động tĩnh nào tương tự nữa.

      Nhưng từ đó về sau, dường như tìm được cách, cứ cách hai ba ngày lại tới cởi đồ của ta, sau đó tìm cảm giác, tìm động tĩnh. Điều này làm cho ta rất cực khổ, chỉ cực khổ bình thường thôi đâu. Nghe thấy tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ, tiếng quần áo đụng chạm, ta càng cảm thấy cực khổ.

      biết liệu tiếp tục như vậy, có thể quá độ gì đó mà chết như lời người ta ? Nếu như vậy, ta đỡ phải bày mưu tính kế nữa.

      Phương pháp trả thù thế này, hữu hiệu biết bao, nhàn hạ biết chừng nào.

      Các ngươi nhìn ta xem, liệu ta có phải là người rất biết tìm niềm vui trong đau khổ ?

      Nhưng cố gắng của rốt cuộc vẫn có chút tác dụng. Đầu tiên chỗ nhiều thịt bên trái đứng thẳng lên, sau đó chỗ nhiệt thịt bên phải cũng đứng thẳng lên. . .

      Về sau, còn... Ta chỉ có thể nghĩ trong lòng, thể ra được nữa.

      ra cũng có gì, bọn ta cũng là vợ chồng rồi, mặc dù là vợ chồng có thù hận. Vậy cứ nhé? dùng ngón tay trêu chọc chỗ dưới của ta, lúc đầu có cảm giác gì, chỉ cảm thấy nơi đó như miếng thịt heo chết, đảo qua đảo lại, đảo qua đảo lại... như rang thức ăn đó.

      Về sau, có ngày, dòng nước ấm từ nơi đó xộc lên bụng, giống pháo hoa nổ tung giữa bầu trời đêm, bay thẳng tới trời xanh.

      Sau đó, cảm thấy nơi đó có cảm giác, lại càng chủ động hơn nữa...

      Lại có ngày, thở hổn hển. . . Nhìn , ta rất hay từ thở hổn hển này, dù sao mỗi lần thở hổn hển đều có chuyện kì dị xảy ra, hôm nay cũng ngoại lệ. Ta nghe thấy tiếng cởi quần áo loạt xoạt... Đương nhiên phải của ta, quần áo người ta cởi từ lâu rồi. , , cởi quần áo của mình?

      Ta rất kinh hoàng, rất muốn được như Lão thái hậu mà hung hãn mắng to tiếng: Súc sinh!

      Nhưng ta thể động đậy, cũng thể cất tiếng, đành phải cố gắng bình tĩnh nghe cởi đồ khỏi nơi nào đó mà ta biết, rồi cẩn thận ôm ta xuống giường. Nhưng ôm xuống hẳn mà nửa người ta vẫn ở giường, nửa ở dưới giường, sau đó tách hai chân của ta ra...

      Ta thẹn đến mức muốn chui xuống đất... Dĩ nhiên, mặt ta hề có cảm xúc, vẫn khô khan như nham thạch...

      Nếu lúc này ta có cảm giác tốt biết bao.

      đưa thứ nóng hổi thô to hơn ngón tay vào chỗ đó, nhàng ma sát. Ta hề cảm thấy đau đớn chút nào, trong lúc ma sát lại có cảm giác như bay vào đám mây đó. ma sát bao lâu, ta cảm thấy có thứ chảy ra, ngay sau đó dòng nước ấm phun vào bên dưới của ta, ngay cả rốn cũng có.

      Ta mắng to, Hạ Hầu Thương, ngươi quá đáng. Cởi đồ cởi, còn dùng gậy đâm ta, dùng gậy đam ta đành, lại còn tưới nước nóng lên người ta? đúng, phải là nước nóng, mà là cháo nóng, cháo dinh dính.

      ra ta vốn biết cái thứ gì đó kia... Nhưng lần dạo thanh lâu với Tiểu Thất, có vị khách hết bạc bị đuổi ra ngoài, vẻ mặt đưa đám làm động tác hệt như Hạ Hầu Thương ở sau hẻm. Gã rên rỉ, ma sát xiêm y, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Ta vốn định vòng đến chính diện xem xảy ra chuyện gì, đáng tiếc bị Tiểu Thất lôi . Tiểu Thất đỏ mặt với ta, như vậy lao lực quá độ mà chết. Cho nên, ta liền biết lao lực quá độ mà chết là chuyện gì.

      Hơn nữa, mỗi lần nhân lúc họ bì bõm dưới nước mà nhìn trộm họ mặc quần áo, ra ta đều cẩn thận nhìn thấy thân thể họ.

      Cho nên, ra , ta loáng thoáng biết gậy đó là thứ gì, nhưng vẫn tại sao cháo nóng lại dây lên người ta?

      Cho nên, quá nhiều 'cho nên' phải?

      Những hành động trước kia của , bao gồm hành động lúc uống thuốc lúc trước, ta đều biết hết. Nhưng làn này thực biết chuyện gì xảy ra, nấu cháo người ta hả?

      Hết lần này tới lần khác?

      Mãi mới lau khô sạch , chậm rãi mặc quần áo vào cho ta, mệt mỏi dựa vào bên cạnh ta ngủ.

      Đến nửa đêm, ôm ta trong lòng, chân khoác lên đùi của ta, như đắp chiếc chăn bông, rất dễ chịu...

      Nhưng nửa đêm lại phát lên tiếng gào: "Súc sinh, ngươi làm gì?"

      Ta nghĩ thầm, lại thế nào nữa đây?

      Lại là tiếng gậy gộc đánh vào da thịt, Hạ Hầu Thương lăn xuống giường. Ta hơi ngờ vực, liệu có phải sợ chiếc gậy đánh phải ta ?

      Lòng ta chợt mềm nhũn cách kì lạ.

      Giọng của Lão thái hậu vẫn luôn đột nhiên mà tới, đinh tai nhức óc.

      "Ngươi nhìn , lần này còn gì để ? Ngươi ngươi ngươi... ngay cả áo cũng cởi rồi... Còn, còn, còn những thứ ở dưới đất nữa, những thứ này..." Lão thái hậu xấu hổ, thể thành lời.

      Lần này Hạ Hầu Thương còn lời nào để , chỉ quỳ dưới đất lẩm bẩm. . . Tại sao là quỳ dưới đất, lần trước rồi, lần này nhắc lại nữa.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chị có nhiều suy nghĩ đáng lớm ;))))))

      Chương 136: Nảy sinh ngờ vực

      ra ta rất muốn giúp , rất muốn cho lão nhân gia rằng ra làm gì hết đâu, chỉ tưới cháo nóng lên người ta mấy lần mà thôi. Tiếc rằng ta thể , chỉ có thể nghe tiếng quải trượng đập bùm bụp lên lưng . Nghe . . . đương nhiên là nghe mấy người ở lầu xanh . . . Lần đầu làm chuyện này rất đau, ta cảm thấy gì cả. . . cũng có thể bởi vì ta vốn có cảm giác. Ta thấy ta cũng biết phải giải thích cho Hạ Hầu Thương thế nào nữa.

      ra, lúc này ta hơi ngờ vực, Hạ Hầu Thương là loại người mà Thái tử ư?

      là kẻ mưu mô thâm trầm như vậy? Nhưng... Nhưng… làm nhiều chuyện như vậy, cũng cần phải diễn trò trước mặt ta như thế? Từ lúc ta nằm ở đây nhúc nhích được, từng ngày nghe những chuyện lặt vặt liên quan đến , cảm thấy chăm nom cho ta từng li từng tí, tại sao nỗi hận trong lòng dần dần tiêu tan từng chút ?

      Cuối cùng, đánh mệt rồi, Lão thái hậu cũng mệt mỏi tìm cái ghế ngồi xuống, : " , xảy ra chuyện gì?"

      "Hoàng tôn cho rằng, có lẽ, có lẽ nàng ấy có thể cảm nhận được.... loại kích thích này. . . cho nên, cho nên Hoàng tôn..."

      "Ngươi, ngươi. . . Bảo ta phải với ngươi thế nào đây? Tuy nàng là vợ ngươi rồi, nhưng nữ nhân đều coi trọng trinh tiết. Trong lúc bất tri bất giác, nếu bị. . . nàng ta nghĩ thế nào? Chuyện như vậy phải có tình cảm từ hai phía!"

      Hạ Hầu Thương ấp a ấp úng : "Cho nên, cho nên, Hoàng tôn động vào nàng. . ."

      Lão thái hậu khó hiểu: "Thế, thế dưới đất này là thế nào?"

      Hạ Hầu Thương gì. biết tại sao ta lại đột nhiên nhớ lại lần nằm mộng xuân. Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt khép hờ, ánh mắt mê man, nhưng tinh khiết hệt trẻ thơ. . . Liệu khuôn mặt lúc này cũng đỏ ửng như thế?

      Lão thái hậu ho tiếng, khuyên nhủ: "Nếu , mỗi lần ngươi kích thích cho nàng xong gọi tỳ thiếp tới hầu hạ?"

      Lão thái thái vẫn thương cháu mình hơn, ta cảm động uổng rồi.

      ", Hoàng tôn muốn, Hoàng tổ mẫu, người đừng ép Tôn nhi, kể từ khi có nàng, Hoàng tôn hề có hứng thú với những khác... Trước kia Hoàng tôn hoang đường như vậy, cũng bởi vì Hoàng tôn muốn chứng thực, ra Hoàng tôn thích nữ tử."

      Lão thái hậu nện quải trượng xuống nền đất, lại giận tím mặt: "Vậy ngươi cứ giải quyết như vậy ư? Ông trời ơi. . . Bao giờ ai gia mới có thể ôm chắt đây. . . Tiên hoàng ơi, sao ông dẫn ai gia , ông xem đám con cháu của ông này, đứa nào đứa nấy đều khó trị. đứa biến thành thái giám, đứa tự làm hỏng mình. . . Tại sao di truyền thứ gì hay ho, chỉ di truyền mỗi cái tính cố chấp của ông?"

      Bà kêu ca cả ngày rồi : " được, ai gia phải bảo Xương nhi mau thành thân, ai gia còn có hi vọng... còn có hi vọng. . ."

      Vừa vừa lộc cộc chống quải trượng rời .

      lúc lâu sau, Hạ Hầu Thương mới đứng dậy, tới bên cạnh ta, nằm sấp đầu giường với ta: "Triển Ngọc, Hoàng tổ mẫu trách nàng nữa, rốt cuộc cũng thừa nhận nàng rồi. Hoàng tổ mẫu biết nàng bày trò khiến Hoàng huynh như vậy, nhưng vẫn bỏ qua cho nàng, bởi vì chuyện năm đó đích thực là lỗi của hoàng gia... Nàng yên tâm nhé! Nhưng bao giờ nàng mới tỉnh lại đây, ta rất sợ ta phải đợi rất lâu nàng mới tỉnh, đợi đến lúc râu ta trắng xóa nàng mới có thể tỉnh lại. Đến lúc đó, nàng vẫn trẻ thế này, liệu có còn thích ta ? ra trong buổi hôn lễ, nàng như vậy làm ta rất vui, lần đầu tiên được vui như vậy. Tuy khi đó ta hận mình uống ly rượu kia, nhưng ta vẫn rất vui. . . Nhưng nếu nàng biết những chuyện ta làm sai năm đó, liệu nàng có để ý đến ta nữa ?"

      biết tại sao, dù thù hận sâu nặng như vậy, nhưng lúc này ta chỉ muốn bật thốt: Ta để ý đến ngươi.

      Vừa nghĩ như vậy, ta bị chính mình làm cho hoảng hốt. Tại sao, tại sao đáy lòng ta lại có thể có suy nghĩ như vậy?

      Ta muốn tát mình cái, nhưng ta thể làm được. . . Đương nhiên bởi vì ta vẫn chưa thể động đậy.

      Ta rất cáu giận, nhưng vẫn nhúc nhích được, muốn lớn tiếng với : Còn lâu ta mới thích ngươi, thích ngươi chẳng thà thích con heo còn hơn. Ta với ngươi như vậy chẳng qua chỉ để lừa gạt ngươi, muốn ngươi đối nghịch với Thái hậu mà thôi.

      Nhưng tiếp: " ra ta cũng biết , lời của nàng vô cùng giả dối. Hoàng tổ mẫu cũng từng khuyên ta, rằng với mưu kế của nàng, có thể nàng cố tình vậy, ngay cả rượu kia. . . Nhưng ta nguyện tin tưởng những lời này xuất phát từ đáy lòng nàng, mà dù phải như vậy có sao, nàng là Vương phi của ta rồi, chỉ cần canh chừng nàng, ngày nàng lòng với ta. Nhưng vì lẽ gì mà nàng cho ta cơ hội này? Chỉ cần nàng có thể khỏe, ta cầu mong gì nữa, bảo ta đền mạng cũng được, rời khỏi nàng cũng được. Ta chẳng cầu mong điều chi, chỉ cần có thể. . . chỉ cần có thể để cho ta đứng dưới cửa sổ phòng nàng, nhìn ánh đèn phòng nàng châm lên rồi dập tắt, nghe tiếng của nàng. tháng có hai lần như vậy...

      , mười ngày có hai lần như vậy... , mỗi ngày lần. . ."

      Ta thầm nghĩ: Ngươi thay đổi khiếp quá đấy, mặc cả giây mười lần như thế sao?

      Nhưng biết tại sao, ta cảm thấy nước mắt của đong đầy cõi lòng. . . Nếu ta còn có thể rơi nước mắt.

      vuốt ve đầu ta..."Sao trước kia ta phát ra nhỉ? Tóc của nàng đẹp, mềm. . . Lúc ta mới đến Tây Cương, nàng dẫn người tới nghênh giá, nhiều tướng lĩnh như vậy mà ta chỉ trông thấy nàng. Nàng mặc bộ ngân giáp tinh khôi, đầu đội mũ giáp, ngồi lưng ngựa, mái tóc tung bay rối bời, nhưng đôi mắt lại như sao trời, vẻ mặt thờ ơ hờ hững, cầm chiếc roi thanh mảnh trong tay, đầu roi gập làm ba, nhàng gõ vào lòng bàn tay... Hoàn toàn coi trọng Hoàng tử ta đây. Cũng như lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng quỳ dưới đất tiếp chỉ, áo đỏ đai gấm, thiền quan(*) trâm ngọc, trong tay lại cầm hạt táo, nhìn đến ngẩn ngơ. Ta rất muốn hỏi: Ngươi ăn nửa con sâu vào miệng hay tương tư nàng ném quả táo ấy?

      (*) kiểu mũ của quan thời Hán. Bên trang trí hình con ve, đằng sau có đuôi chồn, từ cổ gọi là điêu thiền quan.

      biết tại sao, vừa nghĩ đến đây, lòng ta liền khó chịu. Cho nên, lúc nàng vào cung gặp vua, ta cố ý chặn nàng giữa đường, lời khiêu khích, cuối cùng khiến nàng giận dữ... Nhưng ta lại hơi thích thú, nghĩ thầm: Rốt cuộc ngươi cũng nhìn thẳng vào ta, trong lòng có vị Hoàng tử này rồi! Khi đó ta nghĩ: Ta mang thân phận cao quý, ngươi là ai mà dám coi thường ta?... Phụ hoàng có ý định phái người Tây Cương, biết tại sao ta lại nghĩ hết cách để phụ hoàng đồng ý. Ta thân thiết với phụ hoàng, phụ hoàng cũng thích ta, nhưng lần đó ta lại... Sau đó, rốt cuộc ta cũng gặp được nàng, nhưng nàng vẫn đối xử với ta thờ ơ như vậy. Ta rất ghen tỵ với Thất Tinh ở bên nàng, có thể ở bên nàng mọi lúc mọi nơi. Về sau phụ hoàng phái người đến cho ta biết, bảo rằng trong Thất Tinh có người do phụ hoàng cắm vào. Giờ ta mới hiểu, tuy phụ hoàng thánh minh như tổ phụ, tổ mẫu, nhưng ở ngôi vị Hoàng đế nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có chút... Phụ hoàng phái ta tới, ra chỉ đơn giản là tuần biên. . ."

      đến đây rồi im bặt, mãi thanh nào vang lên. Ta gấp đến độ suýt nữa nhảy dựng lên quát hỏi: Phái ngươi tới làm gì, ngươi mau !

      Nhưng .

      Tiếp tục nhớ lại mấy chuyện vặt vãnh dở người: "Ta thường gọi Lão Tứ tới hỏi thăm tình hình của nàng, viện cớ là điều tra quân tình, nhưng điều hay hỏi nhất là những chuyện của nàng... thời niên thiếu nàng cưỡi ngựa ghé lầu xanh trêu hoa ghẹo nguyệt. nàng bạc tình quả tín, biết làm tan nát biết bao trái tim thiếu nữ. Còn nàng nhân lúc Thất Tinh tắm rửa, đêm đêm mò suối trăng thả rắn, ngâm nga câu thơ soi bóng người... Ngay cả Lão Tứ cũng dính đòn... Nhưng ta nhận ra, Lão Tứ tuy có hoàng mệnh, thân là mật thám, nhưng đáy lòng lại vô cùng vui sướng. thích nàng, ngưỡng mộ nàng, mong muốn ở bên nàng còn hơn cả ở bên ta. . . Đôi khi ta rất ghen tị với nàng, mặc dù đôi khi những chuyện nàng làm khiến người ta hận thể đánh nát gương mặt tươi cười hớn hở ấy, nhưng rất nhiều người bằng lòng theo nàng..."

      tới đây cười khẽ, vừa vuốt ve mặt của ta, miệng hôn lên, lưu luyến muốn buông rời... Ta nghĩ thầm: Thể loại người gì thế này, vậy mà lại có thể nghe ngóng từng chuyện của ta? Ngay cả chuyện xấu cũng phải moi bằng được?

      " ra, hồi ta có chí hướng nguyện vọng gì to tát cả, chỉ mong mẫu phi để tâm tới ta hơn chút, mong phụ hoàng còn nhớ mình có đứa con trai này. Nhưng họ đều quá bận, quá bận, những kẻ ta hay thấy mặt nhất là những cung nhân mực cung kính. Tiếng gió len lỏi khắp căn phòng xa hoa lụa là, lùa qua tiền sảnh, cung điện thênh thang yên tĩnh đến mức có nổi thanh... Năm tháng dần trôi, có vài cung nhân chăm chút ăn mặc, lơ đãng gài thêm đóa hoa, để lộ phần da thịt, nóng lòng muốn thử nhưng lại nao núng khiếp đảm... Toàn bộ đều coi ta là kẻ ngu, trước mặt phụ hoàng, đám đàn bà con đều khác hẳn, ngay cả mẫu phi cũng như vậy, khiến ta cực kỳ phiền chán. Ngay cả bà vú đối tốt với ta từ cũng mượn tên ta để tiếp cận phụ hoàng. Cho nên, khi bà ta dùng cọc trúc khều bóng, ta bèn đẩy bà ta xuống nước. Bà ta thấy vẻ lạnh tanh trong mắt ta, tuy ta mới mấy tuổi mà thôi... Sau đó, bà ta chết, phụ hoàng lạnh nhạt với ta hơn. Phụ hoàng thích bà vú ư?... Sau nữa, ta lớn dần, nơi ta sống còn yên bình nữa, Hoàng tổ mẫu hạ chỉ, bảo mẫu phi đưa ta lên núi, nhưng lên núi vẫn yên bình. Nơi đó phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, cũng xảy ra chuyện gì, vì đơn hiu quạnh nên ta bắt đầu nghiên cứu võ công, nhưng nghĩ rằng cũng có chút thành tựu . . . Cho nên, lúc đến Tây Cương, bởi vì thái độ kiêu căng của nàng, ít nhất ở trong mắt ta là như vậy, cho nên, ta muốn áp chế nàng bằng võ lực. . . ra nhớ lại, phải chăng sâu trong đáy lòng ta có ý niệm, rằng chỉ có như vậy nàng mới có thể ngước mắt nhìn ta? ra ta rất sợ nàng xem thường ta, bởi vì ta là Hoàng tử..."

      Ta mắng to trong lòng: Ai dám coi thường ngươi? Coi thường ngươi là cháu con rùa! Ngươi biết khi đó ta bận rộn đến mức nào sao? Cưỡi ngựa săn thú, dạo chơi lầu xanh, vất vả lắm mới leo lên chức Tướng quân, còn tận hưởng chút đặc quyền, sau bến sông này chẳng còn chỗ ngồi nữa! Ai có kiên nhẫn nhìn ngươi chằm chằm chứ! Bộ ngươi lấp lánh đủ màu hay óng ánh trong suốt? Hay ngươi kì dị đến độ khiến người chết rồi còn phải mở to mắt ra nhìn? Đồ biến thái! Nhiều người nhìn ngươi như vậy còn chưa đủ, còn muốn ta nhìn ngươi, ngươi là tên đại biến thái!

      Nhưng ta vẫn thể mở miệng ra mắng.

      Cho nên chỉ có thể tiếp tục nghe lảm nhảm.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 137: Lúng túng trước ngưỡng mộ

      lẩm bẩm thào, vang vọng trong căn phòng thênh thang tĩnh lặng. Nghe hồi, ta có suy nghĩ: Tên này cả đời chuyện, tự dưng lắm mồm thế. Cổ họng khô hả? Cũng thèm nhà xí luôn hả? Chuyện gì xảy ra thế này?

      “Triển Ngọc... A Ngọc... Ngọc nhi...”

      Nếu tóc gáy ta có thể dựng đứng, ta nghĩ giờ này khắc này, tình này cảnh này... chúng thi nhau dựng thẳng tắp như tướng sĩ nghe kèn lệnh.

      Dĩ nhiên, chúng vẫn hề nhúc nhích, cho nên, ta đành phải tiếp tục nghe gọi ngớt miệng.

      “Có nhớ lần Thất Tinh của nàng đấu với Bát Tuấn của ta ? Ta thể ngờ rằng, đám người mà ta thấy thể nào xưng là cao thủ võ lâm lại có thể dễ dàng đấu lại Bát Tuấn của ta, sức chiến tương đương. Ta vốn muốn ra đòn phủ đầu, ngược lại lại làm nàng nở mày nở mặt trước thao trường. Mặc dù tiếng hô thiên tuế vang trời, nhưng ta biết, đáy lòng họ xem thường ta. Lựa chọn tinh từ những môn phái lớn trong giang hồ, tốn bao vàng bạc của Hoàng thất mới có thể huấn luyện được Bát Tuấn, vậy mà lại thể thắng nổi Thất Tinh. . .

      Mặc dù thắng, nhưng nàng vẫn thờ ơ thản nhiên, gõ chiếc roi da rắn vào lòng bàn tay, vẻ mặt khinh thường, nhắc nhở Thất Tinh: Cẩn thận đấy, mấy ngày nay ra ngoài đừng mình. xong, nhếch mày liếc xéo ta. Ta hiểu ý nghĩ trong lòng nàng, giận tím mặt, nghĩ thầm ta là người ti tiện như vậy sao? Cho nên, ta ra tử lệnh, nếu có ai dám lén khiêu khích Thất Tinh gây chuyện vĩnh viễn xóa tên khỏi giang hồ, khỏi Bát Tuấn, khỏi quan trường. Bát Tuấn đều là người kiêu ngạo, e rằng có ý nghĩ đó. Nhưng lần ấy, cuối cùng có ai cả gan sai phạm.”

      Haiz, ra có chuyện đó à? Thảo nào có ai trong Thất Tinh làm sao cả! Khi đó ta “nhếch mày liếc xéo”, gõ roi vào lòng bàn tay rồi thế sao? Thái độ ấy hung hãn biết bao! Uy phong biết mấy! Khiến người ta giận đến mức xì khói đến nhường nào?

      Hay quá, hay ơi là hay!

      Ta muốn cười, cảm thấy khí trong bụng xộc thẳng ra ngoài. Nhưng xộc có xộc, ấy vậy đến cổ lại bị tắc nghẹn... Nó trào lên được nữa lại trào xuống... Hôm nay mình ăn gì chưa nhỉ? ăn khoai lang phải? Chỉ ăn ít cháo...

      Xấu hổ quá mất, người ta ngưỡng mộ ta đấy!

      Ta muốn im hơi lặng tiếng bình ổn luồng khí đó, nhưng nó nghe lời ta, vẫn chạy xuống. Nguy rồi, hỏng bét rồi... kìm được rồi.

      'Bủm' tiếng. . . Ngươi xem, sao thính lực của ta lại tốt như vậy chứ? Nếu tay ta có thể nhúc nhích, ta muốn bịt tai trộm chuông(*).

      * Còn có nghĩa là tự lừa dối mình.

      May mà da mặt ta có phản ứng, nhờ vậy có thể xưng tụng là núi Thái Sơn có sập ngay trước mặt cũng mảy may cảm xúc. Cho nên ta mảy may cảm xúc đánh cái rắm.

      ra, đôi khi đứng trước mặt hơn vạn tướng sĩ phát biểu, lúc mấy vạn ánh mắt nhìn chăm chú, điều đáng sợ nhất là gì? thể là chuyện khác mà chính là chuyện này! Nếu ta mặc quân phục, vẻ mặt nghiêm túc, động viên tinh thần những tướng sĩ cùng chung mối thù để họ xông pha chiến đấu, dũng cảm tiến lên... Bỗng dưng ta như vậy, nếu có người len lén cười tiếng, khiến mọi người cùng cười vang. . . Như vậy phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể cổ động họ lần nữa!

      Cho nên, làm Tướng quân cũng dễ dàng, hôm trước khi phát biểu tuyệt đối dám ăn khoai lang, nhưng mà ta lại thích ăn mới chết chứ. Có lần, vào mùa khoai lang, buổi sáng ta lỡ ăn, đến chiều phát biểu tại thao trường, chuyện này tới rồi, làm thế nào cũng nhịn nổi. Bỗng dưng lóe lên ý, bèn diễn luyện võ nghệ với Tiểu Thất trước tướng sĩ. Các tướng sĩ hiếm hoi lắm mới có dịp xem ta giễu võ, người người lớn tiếng hô vang, đánh lần lại hô vang tiếng, khí thế sục sôi, cuối cùng át tiếng đó . Người chịu khổ chỉ có Tiểu Thất mà thôi, ta nhìn thấy mấy lần muốn bịt mũi, ta trừng mắt nên dám bịt. Có thể thấy làm Tướng quân còn vài điểm lợi. . . Thi thoảng thả khí, người ta cũng chỉ có thể chịu đựng, mặc dù trong lòng chửi mắng thậm tệ. . .

      Về sau Tiểu Thất dám luộc khoai lang cho ta ăn nữa.

      Có người người võ công cao cường có thể điều tức nín hơi, nhưng đó hơi từ miệng mũi, ngươi thử nín hơi ở chỗ đó ? Người lời này đúng là uống nước lạnh cũng biết đau răng.

      Ta vừa cảm thán vừa nghĩ: May là ai cho rằng bây giờ ta có tri giác, sau này giả bộ biết là xong. Nhưng ta bị tiếng hét làm cho hoảng sợ tới mức tim đập loạn hết cả lên...

      “Nàng tỉnh rồi, Triển Ngọc, nàng tỉnh rồi... Nàng tỉnh rồi...”

      Ta nghĩ thầm: Ngươi nhìn kỹ hộ ta cái, ta chưa tỉnh, vẫn nhúc nhích được, chỉ thả chút khí mà thôi.

      gọi mười mấy tiếng liên tiếp, từng tiếng lại dần dần. Có cung nữ ở ngoài cửa khẽ cất tiếng hỏi thăm: “Vương gia, làm sao vậy...”

      Xem ra những chuyện làm với ta quá vẻ vang nên các cung nữ dám vào quấy rầy .

      Rốt cuộc cũng hiểu ta tỉnh, giọng trầm xuống. Ta nghe thấy tiếng đầu gối khuỵu xuống đất, rồi khóc nấc lên, tiếng khóc càng lúc càng lớn. Có quan nữ. . . Nhất định có phẩm cấp cao, chừng là do Lão thái hậu phái tới canh chừng , để làm chuyện cầm thú với ta, hoặc để khi làm chuyện cầm thú với ta xong làm chuyện cầm thú với mình. . . Tóm lại là người ta đến, sợ hãi rụt rè với : “Vương gia, ngài... ngài làm sao vậy?”

      “CÚT...”

      Tiếng “Cút” này như làm nổ tung tai ta... Ta nghĩ thầm: Ta còn chưa tỉnh đâu, tiếp tục hành hạ như vậy, sớm muộn gì cũng bị ngươi hét cho điếc.

      Ta nghe tiếng ghế đổ, cung nữ đó chạy cuống cuồng ra ngoài.

      lúc lâu sau, tiếng khóc của dần. vuốt ve mặt ta, : “, . . . Ta nên khóc, ta nên vui mới phải... Nàng sắp tỉnh rồi, nhất định là như vậy, nhất định sắp tỉnh rồi, cố gắng thếm mấy ngày nữa, nàng tỉnh thôi!”

      Ta nghe thấy tiếng cười của , nước mắt nóng bỏng rơi lên hai má ta!

      Haiz, lần thả khí mà dẫn tới phiền toái lớn như vậy.

      Lòng ta dâng trào nỗi chua xót!

      : “ ra chuyện với nàng, nàng cũng có phản ứng ư? Vậy về sau ngày nào ta cũng tới chuyện với nàng, sau khi xong như vậy. . .” Giọng chứa vẻ xấu hổ, “Mặc dù thể đụng vào nàng, nhưng ta, nhưng ta thỏa mãn hơn nhiều khi cùng với những khác. . .”

      Bên ngoài có phản ứng, nhưng trong lòng lại có ngọn lửa sôi trào, bụng cũng có cảm giác, phía dưới còn có dòng nước ấm chậm rãi chảy ra. . . Người này biết xấu hổ, biết xấu hổ, biết xấu hổ quá đáng quá thể. . . Nếu da mặt ta có phản ứng, ta nghĩ mặt ta có thể nướng chín trứng gà.

      , nấu chín thịt bò.

      , ninh chín gân bò.

      lại bắt đầu cởi xiêm y của ta rồi...

      Ta chìm trong bi kịch. Nhưng vì sao mỗi lần chạm vào ta lại khiến người ta nóng bừng hỗn loạn hơn cả lần trước? Ta muốn với : Ngươi đừng làm vậy nữa, còn tiếp tục như vậy, ta biến thành khoai nướng mất, ta chưa ăn hết khoai nướng biến mình thành khoai nướng rồi...

      Cách vuốt ve vô cùng trân quý ấy, như vuốt ve châu báu giá trị liên thành, như phụ thân vuốt ve đứa trẻ mới sinh, khiến cho ta như bay vào đám mây, ấm áp và niềm hạnh phúc tràn đầy trong lòng.

      Lần này khác hẳn, ôm ta vào lòng, để cho ta gục vai , cả người mảnh vải, người cũng mảnh vải. . .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 138: Cứu người vốn là chuyện bình thường

      Hiểu chưa?

      Ta vô cùng nhạy cảm, da thịt phập phồng, mồ hôi hột cuồn cuộn xuống, cố chấp đè nén hơi thở hổn hển. Chỗ kia của cọ sát với nơi đó của ta, lát sau lại phun cháo nóng. . . Rốt cuộc ta hiểu đó là thứ gì rồi, có thể khẳng định, tuyệt đối phải là cháo nấu bên ngoài, mà nấu người !

      cực lực đè nén, da thịt khẽ run rẩy, thậm chí cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp. Đôi khi thể khống chế ngón tay, siết ta quá chặt, nhưng lập tức tỉnh ngộ, nhìn vết tím thẫm người ta, áy náy : "Xin lỗi, do ta tốt, tím rồi. . ."

      Lúc động tình thể khống chế đụng vào ta nữa, chỉ giữ chặt lấy cái ghế bên cạnh. . . Bất ngờ, ta nghe tiếng ghế gỗ lim gãy nát.

      Đến cuối cùng, sợ thương tổn ta. . . Đừng hỏi làm sao ta biết, dù sao ta cũng biết. dùng chỗ đó chạm vào ta nữa, mà đổi thành miệng. . .

      Ta được dẫn vào đám mây từng lần từng lần , nhưng vẫn thể động đậy. Lúc này, ra ta rất muốn cử động, muốn mở mắt ra nhìn , nhìn gương mặt đỏ ửng, nhìn vẻ trân trọng ta của , và cả thân thể cường tráng ấy, cái thứ căng trướng ấy, dáng vẻ dám đụng vào ta ấy.

      Ta nghĩ, trừ phụ soái ra, phải chăng ta có được quan tâm duy nhất của người này? Ta lại bắt đầu nghi ngờ tất cả những thứ ta thấy, tất cả những lời của Hạ Hầu Uyên, liệu chúng có phải là ? là người giả nhân giả nghĩa như vậy ư? Hay là bởi vì những thứ nhìn thấy trong mắt đều là tội lỗi?

      Cuối cùng, mệt mỏi ôm ta nằm xuống, manh quần áo. rủ rỉ bên tai ta: "Ta muốn hòa làm với nàng, muốn da thịt chạm vào nhau, như vậy, ta mới có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng, lạnh như vậy, trái tim đập chậm như vậy, chậm đến mức ta gần như cảm giác được nàng vẫn ở bên ta. lâu như vậy rồi, chỉ còn tháng nữa là hết nửa năm, ta rất sợ, sợ những lời Hoàng huynh đều là . Ta hận Hoàng huynh, từ hận, người phụ hoàng quan tâm là huynh ấy, thích vẻ hoạt bát nhõng nhẽo của huynh ấy. . .

      Huống chi ta biết, nếu che chở của tổ mẫu, ta và mẫu phi biết chết bao nhiêu lần. Tổ mẫu lớn tuổi rồi, thể cứng rắn ra quyết định giết chóc như trước kia. Ta biết tổ mẫu khó xử, cũng là cháu ruột của mình mà, tổ mẫu chỉ có thể dốc sức bảo toàn. . . Cho nên, ta thừa nhận nàng, mặc dù ta nhận ra nàng từ lâu, trước khi đến Thân Độc nhận ra nàng rồi. Lúc Ô Mộc Tề vào kinh, ta biết vị mưu sĩ bên cạnh ra là Thất hiệu úy. Nếu tới, chắc nàng cách ta bao xa.

      Ta ngờ rằng, người tìm đến lại là nàng, thị thiếp của ta, thị thiếp có tiếng tăm gì. . . Nàng biết lúc nhận được tin này ta mừng vui đến mức nào đâu? Ta thể ngờ, nàng còn xuất trước mặt ta, lại còn là . . . Ta phải kiềm chế lắm mới vạch trần thân phận của nàng, cố gắng hết sức tỏ vẻ thờ ơ như trước, dùng tất cả sức lực mới có thể khiến mình để lộ đầu mối. Ngồi ở bên cạnh nàng, nhưng phải lạnh lùng tỏ vẻ chủ tử, chỉ vì muốn làm nàng sợ. . .

      Nhưng ta vẫn đừng được, vẫn muốn cho nàng xem ta cũng biết kiện vũ(*), cũng biết đàn hát, cũng có thể khiến nàng nhìn bằng con mắt khác như Thất Tinh. . . Ta biết nàng trở nên yếu như vậy cũng bởi vì ly rượu năm đó. Nếu là như vậy. . . là như vậy. . . ta nguyện uống ly rượu kia. . . Ta giải tán những người điều tra nguyên nhân nàng tới, phối hợp với nàng hết thảy. Dù nàng muốn làm gì, ta cũng ủng hộ nàng. Mặc dù thực ra ta biết nàng muốn làm gì, nhưng có sao đâu, chỉ cần nàng ở bên ta, ta có cơ hội biết. . ."

      (*) Kiện vũ là điệu nhảy của Hán tộc thời Đường Trung Quốc, lưu hành rộng khắp. Tiến tấu thanh thoát, thoăn thoắt khỏe mạnh.

      lảm lảm lải nhải mãi. Ta nghĩ: Tên tiểu nhân này, tên tiểu nhân này, biết ta là ai từ đời nào rồi còn giả vờ biết. Ngươi có ý gì, có ý gì?

      Nhưng sao lòng ta lại chua xót như thế, chua xót như ngâm trong dấm vậy?

      Thậm chí ta còn muốn tha thứ cho việc ban rượu độc cho ta. Năm đó, từng bước có được lòng tin của tướng sĩ, nhưng cũng từng bước có được lòng tin của ta, cho nên, ta mới tin tưởng như vậy, cho rằng quân tử lỗi lạc, thậm chí cho rằng do tên tiểu nhân Hạ Hầu Uyên hạ độc.

      đột nhiên cười ha ha, biết cười cái gì, như thằng ngốc. . .

      "Nàng biết núi Đỗ Ngọc, chính là ngọn núi bên cạnh núi Đỗ Thanh ? Ta đặt tên là núi Đỗ Ngọc, bởi vì tên nàng có chữ ngọc. Ta muốn nhắc nhở mình rằng núi Đỗ Ngọc chính là nơi nàng cứu ta. . ."

      Ta nghĩ thầm: Có gì to tát đâu, là chiến hữu, ngươi bị kẻ địch vây quanh, phải cứu ngươi là chuyện đương nhiên sao? Chẳng lẽ bắn mũi tên từ sau lưng, ngươi mới cảm thấy đây mới chuyện đương nhiên, thuận theo thói thường?

      Ta rất muốn bĩu môi, đáng tiếc là bĩu nổi.

      "Ta dẫn năm nghìn tinh binh tập kích doanh trại quân địch. Nàng từng khuyên ta, rằng ngọn núi đó rất kì lạ, nếu quân địch mai phục ở đó thể nào do thám được. Nhưng khi đó ta lòng muốn lập uy, lần trước Bát Tuấn mất mặt, lần này nhất định phải làm cho nàng kính trọng phần nào. Hạ Hầu Thương chỉ là Hoàng tử, mà còn là chiến tướng. . .

      Nhưng bọn ta lại bị hai vạn kỵ quân bao vây, quân địch lao đến từ bốn phương tám hương, hoặc từ lối , hoặc từ sơn động, hoặc từ đống rơm chồng chất dưới chân. Bọn ta khó lòng phòng bị, người Tây Di quả nhiên là chiến sĩ lướt đến phi như gió. Bấy giờ ta mới biết, kiến thức chiến trường lý luận mà so với chiến trường thực tế buồn cười biết bao. Còn người võ công cao cường như ta, dưới màn mưa tên cũng chỉ có thể đỡ trái hở phải, lực lượng cá nhân chiến trường như bọt sóng trong nước, thoáng chốc vụn vỡ rã rời. Bọn ta lâm vào trận chiến khổ cực, Bát Tuấn hoặc thương hoặc thương nặng, ta cũng bị đâm trúng bụng. Tám nghìn thiết kỵ, nhìn đâu cũng thấy thi thể.

      Khi đó ta nghĩ: Rốt cuộc ta cũng phải chết ở đây, trở thành Hoàng tử đầu tiên chết trận, biết phụ hoàng có thay đổi cái nhìn về ta ? Liệu có thôi tính toán chuyện cái chết của bà vú nữa ? Liệu mẫu hậu có quan tâm đến ta hơn chút ? Còn Hoàng tổ mẫu, tổ mẫu bảo vệ ta như gà mẹ, tuy ta phải là người duy nhất trong lòng tổ mẫu. . . Còn nàng nữa, liệu nàng có cười nhạo ta hay ? Xem , nghe lời người già , thiệt chưa con. . .

      Nhưng vào lúc này, tiếng kèn lệnh vang ngất trời, nàng mặc bộ ngân giáp tinh tươm leo lên đỉnh núi, tuấn mã màu trắng, giương cao lá cờ, trong tay vẫn cầm chiếc mãng tiên đó, nhàng gõ vào lòng bàn tay, thẳng tay ra lệnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống núi. Ta nghe loáng thoáng tiếng ra lệnh của nàng: Tả doanh dàn trận, hữu doanh xông lên, để lại tên nào. . . Mặc dù nghe thấy, ta nhìn thấy nàng , đích xác là vậy.

      Thất Tinh dẫn người lao xuống như gió lốc, xông vào quân địch như xắt cải trắng. Ta nhìn thấy gương mặt của những chiến sĩ Tây Di dũng mãnh lộ vẻ khủng hoảng, thậm chí vừa rồi còn tàn nhẫn sắc bén như sói, giết vô số tướng sĩ, nhuốm máu khắp người. Ánh mắt loài sói ấy như gặp phải hổ, hổ là chúa sơn lâm, lúc ấy ta mới biết nàng mới là vua của Tây Cương. . . Trận chiến ấy, đương nhiên phe ta thắng, quá canh giờ, người Tây Di rút lui như thủy triều, bỏ lại vô số thi thể.

      Ta muốn tạ ơn nàng, nhưng vừa mới đến chỗ nàng, lại nghe nàng sai bảo: Về thôi, chắc lợn rừng Tiểu Ngũ săn hồi sáng chín rồi, vừa hay có thể dùng nhắm rượu. Cứ như vừa săn xong vậy. . . Thấy ta đứng trước nàng cúi người hành lễ, thái độ thể bắt bẻ, nhưng ta thấy vẻ khinh khỉnh trong mắt nàng. Lúc đứng dậy, mãng tiên gõ lên lớp giáp mỏng, xung quanh ồn ào huyên náo, nhưng ta vẫn nghe tiếng gõ ấy. . . Khi đó, ta hơi hận nàng, cũng hận mình, tại sao lại để mất thể diện trước mặt nàng lần nữa? Mà nàng, vì sao lại nhìn ta mất thể diện lần nữa?"

      Ta nghĩ mãi mới nhớ ra hôm đó xảy ra chuyện gì. săn mấy con lợn rừng, lúc bắc nồi phụ soái tới rằng tên Hoàng tử biết trời cao đất rộng đó có lẽ gặp nạn. Cho nên, bó tay bất đắc dĩ, đành phải vội vàng dẫn người cứu. Mãi mới hoàn thành nhiệm vụ, bụng cũng quắt lại. Có thực mới vực được đạo, đương nhiên phải mau mau chạy về ăn uống no say, chẳng lẽ còn chờ đói bụng đến mức chịu nổi nữa sao? Ta khinh khỉnh thế bởi vì đói bụng có được ? Ai cố ý nhắm vào ngươi đâu? Ngươi mẫn cảm như vậy làm gì?

      Lại còn nhắc tới chiếc mãng tiên trong tay ta mãi. Thảo nguyên lắm muỗi, ta cầm roi đuổi, chẳng lẽ phe phẩy quạt lá? Hay là cầm quạt lông giống Gia Cát Lượng? Người ta ràng là quan văn mà, ta đường đường là võ tướng đấy!

      thể nào thông não cho tên này được, lòng ta cuống hết cả lên! Quả muốn nhảy dựng, nhưng ta vẫn thể nhúc nhích.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 139: Đầu mối

      "Chúng ta cùng lên đường trở về quân doanh. Bụng ta trúng tên, đối với ánh nhìn của người ngoài vết thương này rất nặng. Lúc nghỉ ngơi giữa chặng, phàm là người có phẩm cấp đều nhân cơ hội dâng thuốc nịnh bợ, tích cực hơn nữa còn tuần tra canh chừng xung quanh, để quân địch thể thừa cơ đánh lén. Đương nhiên thứ mà những kẻ này muốn đều là danh và lợi, duy chỉ có nàng, ngồi mình chỗ, ngắm nhìn ánh trời chiều đằng tây, phái mỗi Tiểu Thất đến xem vết thương cho ta... Tiểu Thất khám khám đấy, nhưng lại chữa trị cho ta... lát sau còn lệnh cho tên lính cần vụ nho thúc giục, bảo ta phải mau chóng lên đường... Thậm chí nàng còn thèm tới thăm ta."

      Ngươi bảy tuổi à, hay ba tuổi? Có mỗi viết thương bé tí tẹo mà xoắn xuýt hết cả lên! Bụng trúng mỗi mũi tên thôi, có gì lớn lao chứ? phải Tiểu Thất tới xem cho ngươi rồi sao? chữa trị cho ngươi bởi vì có rất nhiều kẻ vây quanh ngươi rồi... Tránh lãng phí thuốc men mà thôi. Ta này... Sao người này lại hẹp hòi như vậy? Chuyện có hơi lớn xíu thôi nhớ dai thể dai hơn được nữa! Bảo lính cần vụ giục các ngươi mau lên đường là vì muốn tốt cho các ngươi thôi! Mặc dù quân địch... thể đuổi theo nhanh như vậy được... Nhưng các ngươi đói bụng sao?

      Ta ngồi mình góc, ngắm nhìn ánh trời chiều đằng tây? ... À, nhớ ra rồi! Ta thấy con thỏ băng qua nên hơi cảm thán, nhiều người như vậy thế mà nó lại nhằm lúc này để chạy trốn. lúc nghỉ chân, liệu có nên quăng tảng đá cho nó ngất hay ... Nhưng ngẫm lại, thịt lợn rừng đủ ăn rồi, bây giờ đánh chết treo trong doanh trại lại có mùi, nên ta ra tay.

      Tên này đúng là sến rện hệt thi nhân!

      Văn chương lai láng bất ngờ!

      Ngồi tảng đá nhìn con thỏ, vậy mà lại có thể miêu tả là ngắm nhìn ánh trời chiều đằng tây. Bóng dáng kiêu ngạo mà đơn?

      Haiz...

      "Từ đó về sau, bổn vương hạ quyết tâm bao giờ để nàng phải cứu ta, phải dựa dẫm vào người khác nữa, mà phải trở thành Tướng quân đích thực."

      Thảo nào sau khi bị thương, tính tình tên này thay đổi hoàn toàn, gây với ta nữa mà còn lòng dạ nghiên cứu binh pháp, còn sai người điều rất nhiều cao thủ từ kinh thành đến để tạo trận thế, ngày ngày thao luyện, hạ mình cầu hiền, nghiên cứu địa hình Tây Cương... Thậm chí mức độ am hiểu địa hình còn tương đương ta...

      "Trong lần tranh luận, nàng nhớ nổi tên của vùng đất, gõ chiếc mãng tiên lên đầu mãi, ta thuận miệng cho nàng hay. Nàng kinh ngạc nhìn ta, cuối cùng cũng khen câu: Trí nhớ của Giám quân đại nhân tốt quá, tới đây chưa được nửa năm mà am hiểu địa hình hơn cả tiểu tướng rồi."

      Thế này phải là thừa sao? Ngươi là cấp của ta, có cơ hội nịnh bợ mà nịnh, chẳng ai bảo là có khí phách đâu, mà người ta chửi là ngu đấy! Mà sao ngươi cứ nhai nhai lại cái mãng tiên đó mãi thế, là dùng để đuổi muỗi rồi! Mà chẳng biết ta quăng chiếc mãng tiên đấy vào xó xỉnh nào rồi nhỉ?

      đến đây, ra ta đảm đương chức vụ Tướng quân này cũng chẳng ra hồn, cả ngày nghĩ thôn này hết nhà trọ rồi. Hồi trẻ lão phụ rất phong lưu, bằng về sau thể nào cưới lúc ba phu nhân được. Tuy 'chỗ đứt rồi thể mọc lại', vẫn khó có thể bảo đảm sau này có con riêng gì đó tìm tới cửa. Cho nên, ta ôm tâm lý được chăng hay chớ, tận hưởng lạc thú trước mắt... Làm rất nhiều chuyện hợp thói thường. Vì vậy bây giờ nhớ lại, đúng là hoang đường, rất hoang đường, quả thực là quá hoang đường.

      Nhưng bây giờ cũng rất hoang đường, lảm nhảm hồi, ôm lấy ta, đụng chạm da thịt. Chết tiệt, người ta có cảm giác, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt. Trước kia chỉ cảm thấy thân thể của rất ấm áp, nhưng lúc này ta lại cảm thấy mạch máu dưới da khẽ phập phồng, cơ bắp rắn chắc người như đồi núi, vô cùng phù hợp với thân thể mềm mại của ta. Sau đó, ôm ta lên, để ta nằm sấp người , hai cơ thể khăng khít thân mật hơn nữa. Mặt của ta tựa lên ngực , cảm nhận lồng ngực phập phồng theo quy luật, như thể tiếng trống vang vọng.

      Nhưng phủ kín lòng ta lại là cảm giác đứa trẻ nằm trong lòng mẹ... Trừ việc mềm mại như vậy... Thân thể ấm áp cực kỳ thoải mái, ta bỗng cảm thấy mình như biến thành trẻ thơ, đói bụng chỉ cần há miệng là có thể mút sữa mẹ, bất giác ta liền làm vậy. Còn bởi vì, bởi vì ta mặt hơi nghiêng, khóe miệng vừa há ra là chạm phải ngực ... Ta là kiểu người nghĩ gì liền làm nấy, cho nên, ta ngậm mất rồi.

      Lúc đầu chưa nhận ra, hiển nhiên vẫn đắm chìm trong hồi ức. Đến lúc nhận ra, kêu to tiếng, ngồi bật dậy. Lúc miệng ta rời khỏi ngực , ta mới hiểu mình vừa làm trò gì.

      Haiz, kìm lòng được, chuyện liên quan đến ta, thân thể chịu khống chế mà thôi.

      Ta vừa tỉnh ra mới hiểu mình vừa làm gì, vừa tỉnh ra miệng lại trở về trạng thái thể động đậy.

      "A Ngọc, A Ngọc, nàng có thể nghe thấy ta sao? Vừa rồi là nàng sao? Nàng hôn... hôn chỗ đó của ta?"

      Xem ra chỗ đó của đàn ông vô cùng nhạy cảm. Ta bị ôm, chân rũ xuống, cảm thấy biến hóa của thân thể , căng cứng bùng nổ như thanh kiếm.

      , ta hôn ngươi, vừa rồi phải là ý của ta, là ý thức của trẻ con, ta cũng ý thức được ta vừa hôn ngươi.

      Nhưng ta thể được, đành phải mặc nằm ngửa rồi để ta nằm sấp người , khuôn mặt kề sát chỗ vừa này. Nhưng ta tỉnh táo, ý thức kiên định, có đánh chết ta cũng hôn lại chỗ đó, hơn nữa ta cũng hôn nổi... Bởi vì ta muốn cắn mà miệng thể động đậy được.

      Khó chịu nhất chính là thân thể nảy sinh biến hỏa, thứ nóng hổi cọ lên đùi ta, còn khẽ nhúc nhích... khiến ta vô cùng khó chịu.

      lúc sau, cuối cùng cũng hiểu hành động vừa nãy của ta là phù dung sớm nở tối tàn, hít sâu hơi rồi nhàng đặt ta xuống giường... Rất có thể là sợ kiềm chế nổi... Giọng đưa đám như lần ta thả khí trước đó nữa mà lại hàm chứa nét cười: "A Ngọc, A Ngọc, nàng sắp tỉnh rồi, ta cảm thấy nàng sắp tỉnh rồi. Nếu ta kể chuyện này cho nàng nghe, sau này liệu nàng có thẹn quá hóa giận hay ? Nàng là người kiêu ngạo như vậy... mà lại làm thế... Ta nghĩ, liệu có phải nàng có hơi thích ta ?"

      Ta này, ngươi xứ xoắn xuýt chuyện này mãi làm gì? Là do ta khống chế được thôi!

      Nhưng giọng điệu trầm xuống, khẽ : "A Ngọc, ta biết, ra nàng thích ta lắm, nhưng bởi vì ta là Hoàng tử, hoặc vì lý do nào đó mới đồng ý gả cho ta... Tối hôm đó, Hoàng tổ mẫu bỏ thuốc ta, muốn ta cưới hai vị trắc phi, trong mắt nàng ngoại trừ vẻ tức cười còn gì khác nữa. Đêm đó ta còn tưởng làm gì nàng rồi, trong lòng hối hận mà thương tiếc. Thân thể nàng như vậy, sao có thể chịu đựng được... Về sau mới dần dần cảm thấy bất thường, cảm thấy tình cảnh ngày hôm đó hợp với tính cách của nàng, cảm thấy sau khi xảy ra chuyện ấy, trong mắt nàng có vẻ ngượng ngùng như những khác, đôi mắt vẫn trong suốt thản nhiên. Nhưng ta muốn tin đó là giả, cho rằng lần đó là , ngừng dò xét nàng. Có điều ta lại phải thất vọng. Nàng... liệu nàng dùng thuốc gì ư? Nàng đọc nhiều sách vở, tinh thông kỳ môn độn giáp(*)... còn có nhiều món đồ hữu dụng như vậy. Nếu phải là nàng thích, ta nghĩ, nàng thể hi sinh tấm thân được... Lúc đó ta nghĩ mãi, liệu nàng thích ta hay hơi hơi thích ta? Lừa mình dối người cho rằng nàng hơi thích ta chút..."

      (*) Kỳ môn độn giáp là loạt thuật số của Trung Quốc cổ. Kỳ môn chỉ tám cửa, độn giáp là thiên can giấu trong kỳ môn.

      Nghe đến đó, ta muốn ngửa mặt lên mà trừng mắt. từng thấy kẻ thích dông dài, nhưng chưa từng thấy ai dông dài như vậy. Hạ Hầu Thương hề dông dài, hề thừa lời đâu mất rồi hả?

      Nhưng lòng lại như ngâm trong hũ dưa chua, hơi chua, rất chua, chua xót vô cùng.

      "... Thế nên ta chỉ có tiếp tục giả vờ hồ đồ mà cầu hôn nàng. Nếu nàng tự biến mình thành công chúa Thảo Thạch, vậy ta lợi dụng lợi ích của bộ tộc Thảo Thạch... Ta biết lời ấy mang vẻ uy hiếp, nhưng ngờ rằng nàng lại đồng ý... Đêm trước ngày cưới, Hoàng tổ mẫu khuyên ta, rằng chuyện này hơi bất thường, biết nàng mưu toan điều gì... Nhưng ta nghĩ, chỉ cần nàng trở thành Vương phi của ta, cần gì phải sợ chỉ còn ngày, cần gì phải sợ nàng lừa ta... Nếu như mai này nàng rời xa ta, chỉ cần hoàn thành nguyện vọng nhiều năm của ta thôi đủ lắm rồi. Nhưng ta ngờ kết quả lại như vậy, hệt như mấy năm trước..."

      lặng lẽ rơi lệ bên ta như trẻ thơ, cho nên ta rất muốn mở miệng cho biết: Đừng lo, mặc dù thích lắm nhưng cũng đến nỗi ghét, khá hơn người qua đường Giáp chút...

      Thêm lần hi vọng đổi lấy lần thất vọng, phóng khoáng như vẻ bề ngoài ư? biết ta dần dần thấu hiểu con người từ lúc nào nhỉ? Có lẽ giả nhân giả nghĩa, nhưng phải là loại người mà Thái tử , liệu có điều gì khuất trong chuyện này?

      Cuối cùng cũng đứng lên, cẩn thận mặc áo trong cho ta, rồi mặc quần áo của mình, giọng khàn khàn: "Trời sáng rồi, ta phải lên triều đây. Bao giờ bãi triều, ta trở về thăm nàng."

      Mấy ngày nay, trước mắt ta chỉ có màu đen u ám, nhưng lúc đẩy cửa ra, ta bỗng nhìn thấy tia ánh sáng ập thẳng vào mi mắt. Ta mừng như điên, ta sắp tỉnh rồi sao?

      Nhưng tia sáng chói mắt ấy tắt lịm ngay lập tức, bỗng có tiếng cất lên: "A Ngọc, ta nhìn thấy mắt nàng hấp háy..." Giọng trở nên ủ rũ, " ra ta lại hoa mắt."

      Ta cảm thấy và Thái tử đúng là loại người, ngoài mặt nghiêm trang, thừa dù chỉ lời; nhưng thực tế, hai người đều là kẻ rất lắm nước bọt.

      Nhiều như nước sông Hoàng Hà, dậy sóng liên miên, dậy sóng liên miên.

      Ta lại mỏi mắt rồi.

      Những ngày này rất nhàm chán, thể phân biệt ngày đêm, chỉ có thể dựa lời của các cung nữ để biết bây giờ là lúc nào. Nhưng tai vô cùng bén nhạy, da cũng có cảm giác, thậm chí càng ngày càng nhạy cảm. Vì vậy, khi cung nữ rón rén bước vào, ta thậm chí còn nghe thấy tiếng động phát ra từ váy lụa mỏng.

      Cảm giác đầu tiên của ta là: Người này bước chân rón ra rón rén, cứ như lảng tránh, giấu diếm thứ gì đó... Chắc chắn này phải là người tốt.

      Nhưng nàng ta làm gì cả, lúc đầu đâm chiếc châm dài lên người ta... Sau đó đặt lên cổ tay ta như bắt mạch, hồi lâu khẽ : "A?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :