1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 130: Hoa mẫu đơn có càn khôn

      Ánh mắt của găm chặt vào người Ninh Khải Dao, khiến Ninh Khải Dao bất giác lùi về sau bước, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. Vẻ lẫm liệt tựa lưỡi đao, như con gió lạnh thổi thảo nguyên ngày đông về. Mọi người trong phòng dám cất lên dù chỉ tiếng động, Xương vương cười gượng gạo: "Hoàng huynh, có lẽ nhầm thôi, nhầm thôi. Biểu muội, chúng ta ra ngoài , đừng quấy rầy Hoàng huynh nữa."

      định tiến lên kéo Ninh Khải Dao ra ngoài, nhưng Ninh Khải Dao thoắt cái tránh được, lời cất lên từ đôi môi run rẩy: "Biểu, biểu ca, rượu, rượu kia, muội nhận được tin... Rượu, rượu này có điều kì dị... Huynh tin, lát nữa phụ thân tới là huynh hiểu, phụ thân bảo muội tới đây thông báo trước..."

      Nàng như vậy, mọi người xôn xao, Xương vương liền đưa mắt nhìn lên bàn, : "Hoàng huynh, nếu , hay là giờ đừng uống vội, chờ điều tra chân tướng tình rồi hẵng , được ?"

      Thế nhưng lại thản nhiên : "Có kì dị hay cũng liên quan tới các người, các người ra ngoài ."

      Ninh Khải Dao ngờ Hạ Hầu Thương lại cố chấp như vậy, khó khăn lắm mới xông vào được mà lại thèm nghe, vội la lên: "Biểu ca, huynh chờ lát, phụ thân tra xét vài chuyện, lát nữa là có kết quả rồi."

      "Từ lúc nào mà phủ Ninh vương ta cần Ninh phủ điều tra chuyện của mình? Còn mau ra ngoài?"

      Ninh Khải Dao nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào : "Biểu ca, cho cùng, tân nương cũng là tỷ tỷ của muội, sao liên quan tới Ninh gia chứ?"

      Nghe thấy giọng cực kỳ tủi thân của nàng ta, mặt của những con em thế gia đứng cạnh đều hiển lộ vẻ đồng tình, Xương vương lại càng khuyên nhủ: "Nhị ca, chờ lát thôi, lỡ giờ lành đâu."

      Ta kéo tay áo của Hạ Hầu Thương, khuôn mặt vốn lạnh tanh, nhưng lúc quay mặt về phía ta lại mỉm cười, nhìn ta bằng ánh mắt an ủi. Ta : "Vương gia, ngài nghe Nhị muội muội , nàng là người trong nhà, hại chúng ta đâu."

      Tuy Ninh Khải Dao rớm nước mắt nhưng vẫn nhìn hai người bọn ta, thấy thần thái của Hạ Hầu Thương, còn nghe thấy lời ta kiềm chế được mà thét lên: "Ai là người nhà của ? Đừng tưởng rằng tiến vào nhà ta là có thể mang họ Ninh, chính là người muốn hại biểu ca!"

      Ta chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng ta: " ra Nhị muội muội chẳng bao giờ xem ta là người nhà họ Ninh. Cũng tại ta với cao, vốn tới từ nơi hoang dã, muội như thế cũng chẳng sao..." Ta chậm rãi về phía nàng ta, "Nhưng vì sao muội lại ta hại Vương gia? Chẳng lẽ... muội nghi ngờ điều kì dị trong ly rượu này là do ta gây ra?"

      Đến cùng nàng ta vẫn chỉ là bé mười ba mười bốn tuổi mà thôi, mặc dù cực kỳ thông minh nhưng quanh năm ở trong khuê các, sao có thể so bì với ta, mười mười hai tuổi theo phụ soái đánh giặc cầm binh, người toát lên khí phái nghiêm nghị... Tuy hôm nay đổi lại thân thể yếu đuối gầy gò, nhưng ta vẫn thấy vẻ nao núng trong mắt nàng ta.

      Xương vương vội khuyên nhủ: "Dao muội muội, đừng lung tung, chuyện vẫn chưa tra xét ràng mà."

      "Đủ rồi, dù rượu này kì dị, dù là Vương phi của bổn vương làm bổn vương cũng bằng lòng uống, liên quan gì tới các người?"

      Tiếng của Hạ Hầu Thương lạnh lùng như hàn ngọc ngàn năm, giọng còn chứa vẻ tức giận thể kìm nén, cuối cùng cũng khiến Ninh Khải Dao khóc thành tiếng: "Biểu ca, ta hạ độc huynh, vậy mà huynh cũng bằng lòng uống? ta có đáng để huynh làm vậy ?"

      Hàng lệ mong manh chảy xuống từ mắt nàng làm cho nàng ta lộ vẻ vừa đáng thương vừa yếu ớt, khiến mọi người đều thể đồng tình. Còn có vài thiếu niên thế gia có ý với nàng, nhận ra tình ý dành cho Hạ Hầu Thương trong giọng ấy, gương mặt liền tỏ nỗi lúng túng thất vọng, Xương vương cũng nhìn Ninh Khải Dao với vẻ phức tạp.

      Còn ta lạnh lùng thốt lên: "Muội rượu này có độc? Ở đêm tân hôn, ta lại hạ độc tướng công của mình ư?"

      Nàng ta : "Bởi vì hoàn toàn muốn gả cho biểu ca, chỉ mong biểu ca chết..."

      Lời còn chưa dứt, ta chỉ nhìn thấy trước người có cái bóng lóe lên, "bốp" tiếng, Ninh Khải Dao ngã xuống đất, bầu má năm vết ngón tay. Hạ Hầu Thương đứng trước mặt nàng ta, nhìn từ mặt bên, tinh thần của lại có phần hoảng loạn. Dường như bí mật sâu trong đáy lòng, muốn ai biết lại bị người khác vạch trần, toạc ra, tuy rằng bí mật ấy quá sức chịu đựng.

      Tiếng tát này khiến mọi người đều khiếp sợ, dường như tại sao Hạ Hầu Thương lại phải đích thân ra tay đánh người, mà lại còn đánh tiểu nương. Còn Ninh Khải Dao nằm dưới đất lệ rơi lã chã, nhìn Hạ Hầu Thương với ánh mắt vô cùng sợ hãi xen lẫn với vẻ khó tin.

      Ta lén lút xoay người, đến gần hai người họ, lơ đãng nhìn về Hạ Hầu Thương, thấy sát ý trong đáy mắt . có sát ý với nàng ta? Vì ngăn cản nàng ta tiếp mà lại nảy sinh sát ý với nàng ta? Ta rốt cuộc khẳng định thêm lần nữa, đúng như lời Thái tử , biết thân phận của ta từ lâu rồi.

      Ta vòng qua Hạ Hầu Thương, tiến lên đỡ Ninh Khải Dao dậy. Hình như sợ hãi đến mức bàng hoàng nên nàng mặc ta đỡ dậy, cho đến khi ta khẽ cất tiếng: "Nhị muội muội, muội xem, vì sao ta chỉ mong ngài chết?"

      Lúc này nàng ta mới bừng tỉnh, rụt lại bàn tay ta đỡ, rồi kinh hoàng nhìn Hạ Hầu Thương, lắc đầu : ", , đó là ta lung tung..."

      chưa động tay động chân, chỉ mới như vậy khiến nàng ta dám gì thêm nữa. Gương mặt trắng noãn như ngọc của nàng ta tuy có bàn tay ngăn trở, ta vẫn thấy dấu đỏ , nước mắt lăn khuôn mặt như trân châu. Nhưng ta thể tiếp tục ép nàng ta.

      Ta nhàng than tiếng, bàn tay duỗi tới gò má của Ninh Khải Dao, vén lọn tóc tán loạn của nàng ta ra sau gáy, nhưng tầm mắt lại liếc tới trâm hoa búi tóc nàng ta, : "Hôm nay là ngày vui của ta, Nhị muội muội mặc dù thích ta, nhưng cũng cần phải gây chuyện vào ngày này... Nhị muội muội ăn mặc tinh tươm, ngay cả hoa mẫu đơn cài đầu cũng dùng màu sang quý đến mức này."

      Mọi người nhìn đầu nàng ta rồi đưa mắt nhìn lên đầu ta, khuôn mặt ai ai cũng có vẻ chợt hiểu: ra là như vậy.

      mái tóc đen nhánh búi kiểu thất tiên giáng mây, đóa mẫu đơn lưu ly tử ngọc bện tơ lấp lánh. Cánh hoa mẫu đơn nhiễm chút sắc vàng, phảng phất ánh mắt trời le lói từ áng mây tím. Vẻ phú quý và rực rỡ ấy lại có thể lấn át đóa mẫu đơn màu tím cát kim mũ phượng đầy châu ngọc của ta.

      Là Vương phi của Ninh vương, dùng màu sắc này, những người khác nếu như biết phải kiêng kỵ, thay bằng màu sắc khác. Nếu sai sót do vô tâm cũng chẳng sao, nhưng nàng ta là Nhị muội muội của ta, sao có thể biết được? Liên tưởng tới những lời nàng ta vừa , thêm vào cảm giác biết nguyên do trước sau, trong lòng chợt tỏ tường.

      Xương vương lại khuyên nhủ: "Dao muội muội, hay chúng ta cứ ra ngoài rồi sau, đừng quấy rầy Nhị ca nữa."

      Ta nhàng xoay người, tới bên cạnh bàn, ngón tay mơn trớn chén sứ tinh xảo bàn, bình thản mỉm cười với Hạ Hầu Thương: "Vương gia, rượu này, còn uống nữa ?"

      thấy ta hỏi vậy, đôi mắt toát lên niềm vui mừng, : "Uống, dĩ nhiên uống."

      Ninh Khải Dao thấy mọi người nhìn lên đầu nàng ta, ta lại nhắm thẳng vào màu sắc hoa mẫu đơn. Nàng ta lúc đầu , nhưng đoán ra đầu mình có vẻ ổn, thấy Hạ Hầu Thương nghe lời khuyên lại càng gấp gáp, đưa tay lên đầu tháo đóa mẫu đơn tử ngọc xuống, vậy mà lại cất tiếng nghẹn ngào: "Sao có thể, ràng sáng sớm ta đeo màu hồng phấn, sao tới đây lại biến thành tông màu này?"

      Nàng ta kinh hoàng với Hạ Hầu Thương: "Biểu ca, muội đeo trâm hoa tông màu này, đấy. Biểu ca, tuy muội còn nhưng sao có thể biết kiêng kỵ chuyện làm trái lễ tiết này? Biểu ca, huynh tin muội ."

      Ba từ 'tông màu này' mà nàng ta lặp lặp lại nhiều lần lọt vào tai người khác lại làm họ nảy sinh biểu cảm bất đồng. Có người nhìn nhau, ánh mắt vô ràng: Xem ra nhị tiểu thư Ninh gia này cực kỳ tôn trọng đại tiểu thư, nhưng biết vì sao? Nghe đại tiểu thư này thất lạc từ , bây giờ mới tìm thấy, có phải có điều khuất gì ?

      Giọng Hạ Hầu Thương có vẻ mỏi mệt: "Khải Dao, muội còn muốn làm loạn tới bao giờ? Đeo và đeo có liên quan đâu gì?"

      Giọng điệu của càng làm cho nàng ta tuyệt vọng, thể ngăn được giọt nước mắt tuôn trào: "Biểu ca, tại sao huynh tin muội? Muội mà."

      Ta biết, nỗi uất ức của nàng ta đến bên bờ bộc phát, nếu lại thêm mồi lửa, nàng ta sụp đổ. Mà mồi lửa này còn chưa tới lúc sử dụng, cho nên ta : "Nhị muội muội phải đổi trâm hoa, hay là về phòng mình . Hôm nay là ngày đại hỉ của ta và Vương gia... Vương gia, ngài xem, có phải vậy ?"

      Hạ Hầu Thương ngước mắt nhìn ta, nhàng gật đầu: "Đúng vậy, ngày đại hỉ."

      Có lẽ hết thảy đồ dùng dụng cụ trong phòng đều được Hạ Hầu Thương phái kiểm tra cực kỳ tỉ mỉ, dĩ nhiên có thể nhận định trong rượu này tuyệt đối có gì kì dị. chỉ cho rằng, là có người cố ý bày kế để bọn ta thể uống rượu hợp cẩn này. suy xét chu đáo, cho rằng hết thảy mọi chuyện trước tiên cần hiểu chân tướng, rồi lập mưu kế. Cũng như nhiều năm trước, bền bỉ nhẫn, tỏ thái độ. Có lẽ bởi vì nỗi niềm áy náy nhiều năm trước mà nảy sinh tình cảm với ta. Còn ta, thứ duy nhất có thể lợi dụng xem chừng cũng chỉ là chút tình cảm này thôi. Nhưng biết tình cảm dành cho ta, rốt cuộc có sâu đậm hay chăng?

      Liệu có đủ để chìm vào vũng bùn?

      Ta chẳng thể quan tâm nhiều như vậy nữa, có lẽ thứ duy nhất ta có thể nắm giữ trong tay chỉ là tình cảm ấy thôi.

      Coi như ta có thể hiểu con người . muốn hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay. Đáng tiếc, mọi chuyện đời sao có thể được như ý người?

      thầm bày mưu tính kế để Quân gia chết có chỗ chôn, để cho ta uống kỳ độc, nhưng đến cuối cùng lại muốn giữ ta ở bên người. Có lúc ta rốt cuộc trong lòng nghĩ gì? Quả vì giữ lại hết thảy mọi thứ ở Tây Cương? Quả vì bóng dáng Tây Cương còn đọng lại dưới đáy lòng?

      Câu chuyện Cửu Sắc Lộc lại tái diễn với , liệu đây là may mắn hay bất hạnh của ta?

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 131: Tàn hồng rỉ máu, ánh đèn tận

      Ta nghĩ gì, nhưng ta cố hơn được nữa. ra chẳng phải đáy lòng chưa tỏ tường, sớm muộn gì ta cũng biết những chuyện làm. Cho nên, từ đầu đến cuối, mới lo được lo mất, kinh hoàng bất định như vậy.

      Tại sao năm ấy tàn ác như vậy mà cuối cùng vẫn thể để ta ? Đây là mê muội tồn tại trong đáy lòng , nếu còn có thời gian, ta nghĩ hết cách để làm mọi chuyện. Nhưng hôm nay, dĩ nhiên còn kịp nữa rồi. Những ngày gần đây, thân thể của ta càng thêm lạnh lẽo, ta biết ta còn sống được bao lâu nữa rồi.

      Ta sớm biết thù hận là vũng bùn, vũng bùn ấy kéo ta xuống cho đến khi ta chìm tới đáy. Còn ta, dĩ nhiên thể thoát khỏi vũng bùn đó.

      Ta vươn tay cầm ly rượu tô đỏ đặt vào tay , sơ ý để chuỗi băng ngọc cổ tay gõ phải ly rượu vang tiếng đinh . Tiếng vang này lọt vào tai Ninh Khải Dao lại tạo thành hiệu quả khác biệt. Sắc mặt nàng ta thay đổi trong phút chốc, đánh rơi mẫu đơn tử ngọc trong tay. "Choang" tiếng, mẫu đơn tử ngọc rơi xuống đất, đóa hoa rực rỡ phú quý lập tức biến thành màu tím vụn vỡ. Có mảnh ngọc nát rơi xuống gạch xanh rồi nảy lên, đụng vào làn váy của ta, sau đó rơi xuống chân ta. Ta khỏi ngạc nhiên, xoay mặt nhìn nàng ta: "Nhị muội muội, chẳng lẽ muội điên rồi sao?"

      Nàng ta chỉ mảnh vỡ dưới chân, : "Mọi người nhìn kĩ , ràng là màu hồng phấn, rơi vỡ liền biến thành màu hồng phấn. May mà ta biết loại kỳ ngọc này, dưới ánh mặt trời là màu, dưới ánh đèn lại mang màu khác. Mọi người xem , có người giở thủ đoạn với trang sức của ta."

      Mọi người đều đưa mắt nhìn những mảnh vỡ dưới đất, quả nhiên nhìn thấy màu tím đậm trước đó trở thành màu tím nhạt lấp lánh ánh hồng. Nhưng vẫn là màu tím, thể thay đổi tình.

      Ta thở dài hơi, để ly rượu xuống, khom lưng nhặt mảnh ngọc dưới chân, đứng dậy soi dưới ánh đèn, cười : "Quả nhiên là vậy, Vương gia, ra mẫu đơn của muội muội có màu hồng phấn. Nhưng Nhị muội muội đâu cần phải hoảng hốt như thế? Tỷ tỷ đâu có trách muội, tại sao muội lại kích động vậy chứ?"

      Nàng ta nhìn Hạ Hầu Thương, thấy rũ mắt ngơ ngẩn nhìn ly rượu, biết nghĩ gì, đánh bạo tiến lên bước rồi : "Tại sao? Bởi vì ta biết chỉ giở thủ đoạn với trang sức của ta, còn giở thủ đoạn với chuỗi băng ngọc tay nữa. Bề ngoài của chuỗi băng ngọc này có gì, nhưng ở lỗ xỏ dây có thuốc, chỉ cần nhúng vào chén là có thể hạ độc!"

      Ta nhìn nàng ta, vẻ mặt hơi kì dị: "Nhị muội muội đề cao ta quá. Cửa lớn ra, cửa sau tới, ta nào có năng lực vĩ đại như vậy chứ?"

      Đôi môi Ninh Khải Dao hơi run rẩy, lại đưa mắt nhìn Hạ Hầu Thương rồi : ", có năng lực này, nhưng những người theo có..."

      Ta mỉm cười, xoay xoay ly rượu tay, trêu chọc nàng ta: "Vậy Nhị muội muội cho rằng ta là ai mà có những người tài giỏi như vậy theo ta chứ?"

      Ninh Khải Dao nghẹn họng, thân thể lùi về sau, thị tỳ vẫn theo nàng ta liền đứng ra, chắn trước người Ninh Khảo Dao, nhìn Hạ Hầu Thương với vẻ căng thẳng.

      Nữ hộ vệ kia kịp ứng phó, để Hạ Hầu Thương cho Ninh Khải Dao cái bạt tai. Hiển nhiên nhận ra bản lĩnh của Hạ Hầu Thương, thêm vào đại danh vang dội lâu, sao có thể sợ hãi?

      Ta cần nhìn Hạ Hầu Thương cũng biết bây giờ vẻ mặt thế nào... Tựa như ánh đỏ le lói lúc tà dương, nhuộm khuôn mặt bằng màu máu, vẻ tàn nhẫn trong mắt lại càng lẫm liệt.

      Vẻ mặt này của khiến Ninh Khải Dao chỉ còn lại nỗi sợ, nhưng đối với những người nhìn quen vẻ mặt này như ta chẳng hề hấn gì.

      Ta vươn tay ra định cầm lấy ly rượu từ tay Hạ Hầu Thương, vậy mà nắm rất chật. Ta thử vài lần được, đành : "Vương gia, nếu ly rượu hợp cẩn này cũng vỡ may mắn đâu."

      Lúc này mới buông lỏng ngón tay, ta nhân cơ hội lấy rượu khỏi tay . Ta giơ ly rượu lên soi dưới ánh đèn, chỉ cảm thấy ánh sáng xuyên thấu qua đồ sứ mỏng tang như soi vỏ trứng gà, ngẩng đầu cười với Hạ Hầu Thương rồi kề ly rượu kia bên khóe miệng, uống hơi cạn sạch.

      Trong mấy tiếng than , ta lại uống nốt ly rượu của mình, lúc này mới quay đầu về phía Ninh Khải Dao: "Nhị muội muội yên tâm chưa?"

      Ninh Khải Dao núp sau lưng thị tỳ dám ra, lẩm bẩm phát ra tiếng.

      Hạ Hầu Thương lạnh lùng : "Xương đệ, còn mời họ ra ngoài?"

      Hạ Hầu Xương vội : "Dao muội muội, chúng ta thôi, đừng làm loạn nữa."

      Vẻ mặt Ninh Khải Dao cực kỳ uất ức, nước mắt lại càng tuôn rơi ngừng, nhưng bước chân vẫn theo mọi người ra ngoài.

      Ta quay đầu nhìn bầu trời lấp ló ngoài cạnh cửa, nghĩ thầm: Chắc sắp đến lúc rồi nhỉ?

      Bất thình lình, Hạ Hầu Thương ôm lấy bờ vai ta, thoáng cái ôm ta vào lòng, cúi người xuống ghé vào cổ ta, khẽ : "Dù thế nào nữa, ta cũng thả nàng đâu."

      "Vương gia gì thế?" Ta khẽ , "Thiếp có thể đâu chứ? phải bây giờ thiếp là vợ của ngài rồi sao?"

      "Vậy được, chúng ta uống rượu."

      Uống rượu? Rượu này còn có thể uống sao?

      Lúc này, ngoài của truyền tới tiếng binh giáp, tiếng bước chân dồn dập. Đan xen với tiếng kéo căng dây cung còn loáng thoáng tiếng hiệu lệnh. Có người vọng từ ngoài vào: "Vương gia, thần phụng chỉ tới bắt nghịch thần, ngài vẫn bình an chứ?"

      Cửa sổ bốn bề sáng trưng, nhuộm đỏ thêm sắc đỏ trong phòng, cứ như máu tươi giội khắp đài hành hình, làm mắt người ta đau nhói.

      nhìn thẳng vào ta, tròng mắt như ngọc đen đọng hơi nước, khẽ : "Làm thế nào cũng thành sao?"

      Ta cúi đầu nghịch chén sứ tay, để chất lỏng đung đưa trong ly rượu. Chất lỏng trong suốt màu để lộ hoa đào dưới đáy chén, lúc chuyển động như có giọt máu vào. Ta ngẩng đầu nhìn , thở dài : "Còn có thể thế nào nữa..."

      Cánh cửa lớn bật mở, bình phong ở ngoại thất bị đẩy đổ, cửa sổ bốn bề bị thiết trảo giật bay, rơi vào hoa viên. Vòng vây ngoài phòng lộ ra, đâu đâu cũng chi chít mũi tên, tướng sĩ giương cung mặc đồng phục của Liên Nỗ doanh. Vậy mà chúng lại điều động đội quân tinh nhuệ nhất triều đại tới bắt ta.

      Chẳng lẽ chúng biết ta là phế nhân rồi sao?

      Ta khẽ : "Hạ Hầu Thương... Giám quân đại nhân... Để cho ta chết, hoặc để cho ta , tùy ngài chọn lựa..."

      Giọt nước đọng trong mắt cuối cùng cũng chảy xuống, như chuỗi băng ngọc cổ tay ta, lạnh băng đến thê lương: "Triển Ngọc, Triển Ngọc, người cũng như tên, thà làm ngọc vỡ... Nhưng bổn vương vẫn luôn ôm ấp hi vọng mong manh, cho rằng nàng sửa đổi... Có bổn vương ở đây, họ dám bắn tên đâu."

      Ta cười, chậm rãi chuyển động ly rượu trong tay, : "Chẳng lẽ giám quân đại nhân là người thay đổi thất thường? Chỉ tiếc, mọi chuyện thể như ý. Ngài cho rằng, họ chỉ có thủ đoạn như vậy thôi sao?"

      Đầu lưỡi thấm vị mặn, ta đưa tay lau vệt máu bên khóe miệng, máu nhiễm đầu ngón tay, : "Họ ra tay rồi, giám quân đại nhân."

      vội vàng lao tới: "Chuyện gì xảy ra thế này? Làm sao có thể... ?"

      Ta hiểu ý của , làm sao có thể, bên cạnh ta có cao thủ dụng độc, đề phòng thuốc độc mọi lúc mọi nơi, từng đồ dùng món ăn đều phải kiểm nghiệm... Hỉ nương đó cũng vậy, hoặc quên, lúc vào động phòng, hỉ nương còn ở đây nữa. Huống chi, độc này người ta, mà do Ninh Khải Dao mang vào. Hoa vỡ ngọc nát, chất lỏng trong suốt ở giữa hai lớp ngọc chảy tràn khắp mảnh ngọc vỡ. Vốn chỉ là thuốc giả chết, nhưng nếu thêm rượu lập tức trở thành liều thuốc dồn người ta vào chỗ chết.

      Ta cần gì phải giả chết, tiếp tục để Tam Tinh theo ta, có chí cũng thể toại nguyện, có nhà mà thể về? Chìm vào vũng bùn mà mãi mãi thể nhấc chân ra?

      Thế lực của chúng mạnh như vậy, lớn như vậy, giải quyết kẻ thù lại có thêm kẻ khác. Sao trước đây ta chưa nghĩ tới, người có vẻ ngoài lương thiện như vậy cũng là đối thủ của ta?

      Đúng vậy, ta thừa nhận, từ nhiều năm trước, bọn ta thầm đón nhận , coi là loại người sinh ra từ nơi mưu quyền thủ đoạn nữa, cho rằng trái tim tinh khiết như nước biếc trời xanh. Vì vậy mà ai đề phòng .

      Bọn ta bắt đầu tin từ khi nào nhỉ? Từ khi xung phong dẫn binh? Hay là từ khi cản loạt tên bay đến như châu chấu cho ta? Ta nhớ nữa, chỉ biết là về sau, và ta trở thành song tướng, nổi danh Tây Cương. đạt được danh vọng trước nay chưa từng có, được xưng tụng là Chiến Thần của Tây Cương.

      Cho đến khi rượu vào cổ họng, ta mới hiểu được, ra hào quang người chỉ là thứ đồ giả tạo. Khi cởi bỏ lớp hào quang, ánh sáng vụn vỡ, thứ đồ giả tạo ấy khiến người ta vô cùng khó chịu.

      Ta mệt lắm rồi, mệt đến mức muốn kết thúc mọi chuyện.

      Các tướng lĩnh Quân gia, điều ta có thể làm cho các vị chỉ được có vậy mà thôi.

      Ta nhặt miếng ngọc vỡ ấy lên, ngón tay liền nhiễm độc, rồi dính vào cạnh chén, nuối phải... Cho tới lúc này, đối tượng ta muốn đầu độc chỉ có mình ta mà thôi. Ta đánh cuộc, liệu cái chết của ta có dẫn đến xích mích giữa Ninh gia và Hạ Hầu Thương hay ? Với tính cách nhẫn của , dù ta chiếm vị trí nào trong lòng , chuyện này vẫn như cái gai chôn ở đáy lòng. kết thù kết oán với Ninh gia - gia tộc quyền thế nhất triều đình, con đường đến ngôi báu liệu còn bình yên?

      Sau khi ta chết, đám Tiểu Thất lo liệu mọi chuyện đâu ra đấy, ép phải đối mặt với Ninh thái hậu từng bước từng bước . Có lẽ đời này, người duy nhất có thể trừng trị là Thái hậu?

      Nhưng biết rốt cuộc Thái hậu có kiêng dè đứa cháu trai này hay ? Hay thản nhiên thay thế như cách đối xử với Thái tử?

      Hoặc bị phản đòn?

      Tất cả những điều này nằm trong phạm vi mà ta có thể dự tính nữa. Có lẽ, đây là kỳ hạn dài nhất mà ông trời ban cho ta. Nhiều năm trước, lão phụ dùng mạng đổi cái mạng này cho ta, hôm nay đến lúc ta đền bù rồi.

      Nhân quả tuần hoàn, đúng vậy, ông trời vẫn luôn công bằng như thế.

      Chỉ mong kiếp sau, ta cần gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy nữa.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 132: Tới cuối con đường, mạng sống chẳng còn

      Ngay cả Tiểu Thất cũng biết kế hoạch của ta. Họ chỉ cho rằng người mà ta muốn hạ độc trong đêm hoa chúc là Hạ Hầu Thương. Tiểu Tam liên lạc với Tiểu Thất, thủ nghệ của cuối cùng cũng được phát huy. dùng thủ pháp kéo tơ lớp kép mà chưa ai từng sử dụng, nung chảy lưu ly thành cánh hoa... Đúng vậy, ra Ninh Khải Dao nhận ra điều khác biệt của lưu ly này, là loại quặng lưu ly đặc biệt của nước Cao Xương ở Tây Vực, có thể biến đổi thành màu xám tro, màu xanh biếc, màu tím..., chế thành đóa hoa chiết xạ những ánh sáng khác nhau tạo thành màu sắc khác nhau, nếu đánh vỡ trở thành nguyên dạng. Tiểu Tam luôn thích thu thập mấy thứ này, vậy mà lại hữu dụng. Nhưng Ninh Khải Dao biết, biến hóa của màu sắc, vốn là muốn muốn cho nàng ta biết thực có người giở trò, như vậy mới có thể làm cho nàng ta giận dữ, sau đó đoán đúng kết quả mà hưng phấn. Ngay cả kết quả này cũng do ta cố tình sai người rỉ tai nàng, như thế mới có thể làm cho nàng ta luống cuống, khiến nàng ta đập vỡ trâm hoa... Nếu sai người ra tay, thể hành dễ dàng trong căn phòng đầy những cao thủ náu được. Hơn nữa, ta rất lười, nếu cần ra tay việc gì phải tốn sức chứ?

      Về phần chuỗi băng ngọc kia, ra cũng chỉ là chuỗi băng ngọc mà thôi. Ta đeo nó là để làm Ninh Khải Dao và Hạ Hầu Thương nghi ngờ... Lúc bày trận, phải càng có nhiều thứ khiến người ta nghi ngờ càng dễ dàng thành công sao?

      Máu tươi bên khóe miệng càng chảy càng nhiều, gần như thành dòng suối , chảy xuôi theo cát phục đỏ thẫm. Cát phục vốn mang màu đỏ nên thể nhìn ra đâu là máu, chỉ có cánh phượng dệt từ châu ngọc hồng phấn trở thành màu đỏ chót.

      Ta cảm nhận được lạnh lẽo thấm vào xương cốt, như thể tất cả hơi ấm người đều biến mất. Cũng như năm đó, lúc uống rượu độc, sau cơn đau thấu xương, ta cảm thấy nhiệt độ thân thể chậm rãi biến mất, quần áo người thể giữ lại chút hơi ấm, đống lửa ấm áp cũng thể sưởi ấm thân thể. Đêm hôm đó, sau khi cứu ta, Lạc Nhật Hà mang tất cả da lông nàng có phủ lên người ta, đốt lửa khắp nơi, nhưng vẫn thể xua tan cơn lạnh thấu tận xương tủy ấy.

      Hơi ấm dần dần vuột mất theo dòng máu bên khóe môi, rốt cuộc ta cũng chết phải ? Ông trời quả nhiên công bằng chính trực, cuối cùng vẫn phải thu hồi tính mạng của kẻ may mắn thoát chết nhiều năm trước.

      Nhưng lại ôm lấy ta, run rẩy đưa tay lau dòng máu bên khóe miệng ta: " đâu, Triển Ngọc, đâu, nàng chết đâu, ta cho phép nàng chết!"

      vẫn bá đạo như vậy, cho rằng việc đời đều theo ý , cho rằng mình sống ở hoàng gia là có thể thao túng hết thảy, nắm giữ hết thảy. Ta cười khổ trong lòng, Hạ Hầu Thương, ngươi biết , sức người có lớn mạnh đến đâu nữa cũng thể vượt qua trời. Ông trời muốn thu hồi tính mạng của ta, sao ngươi có thể ngăn cản được?

      "Vương gia, đừng đau lòng, cuối cùng ta vẫn phải rời , trở lại bên người nhà thuộc cấp của ta. Họ chăm sóc ta, đường hoàng tuyền, có họ cùng, sao có thể đơn chứ? Chỉ khổ Vương gia thôi, e rằng ngài phải tìm Vương phi khác rồi."

      ", Triển Ngọc, Vương phi của bổn vương chỉ có nàng, chỉ có nàng mà thôi, tuyệt đối có người khác!"

      Ta ngước mắt nhìn lên, thấy giọt lệ bên khóe mắt lướt qua gò má, chảy xuống miệng, khiến gương mặt như ngọc của như vụn vỡ trong nháy mắt. Nhưng thầm nghĩ, vẻ mặt này của rốt cuộc có mấy phần , mấy phần giả?

      "Vương gia, Ninh muội muội rất thích ngài, nếu ta rồi, ngài cứ tiếp nhận muội ấy . Muội ấy là đích nữ của Ninh gia, có thể giúp Vương gia ít."

      tức giận gầm lên: "Triển Ngọc, chẳng lẽ nàng còn , nếu như nàng chết, bổn vương, bổn vương sao có thể sống tiếp? Những chuyện tranh quyền đoạt thế đó nào có liên quan gì tới chúng ta. Tại sao... tại sao, từ đầu đến cuối nàng vẫn ?"

      ôm lấy ta, nước mắt lên làn váy, hòa lẫn với máu của ta.

      Đúng là ta , là người thế nào. tại sao có thể thản nhiên mà đối phó với tướng lĩnh Quân gia, đối phó với những người từ từ đón nhận , những người xưng tụng là thần thánh như vậy?

      Vậy mà có thể xuống tay hề do dự?

      Ta muốn thử thêm lần, hỏi cho ràng, nhưng trong thoáng chốc lại cảm thấy cực kỳ mỏi mệt. Hỏi ràng rồi sao chứ? Lời Thái tử hoặc hoặc giả, nhưng vẫn có , đó chính là góp nhặt chứng cứ phạm tội, chứng minh tướng lĩnh Quân gia mưu nghịch. Đây vốn là , có hỏi thêm nữa ta cũng chỉ nhận thêm càng nhiều lời dối gian mà thôi.

      Cuộc đời của ta, có hai lần bị đối xử như Cửu Sắc Lộc, nghe thêm lời dối nữa, liệu có ý nghĩa gì đây?

      Ta khẽ : " ra ta muốn buông bỏ hết thảy, muốn ở bên giám quân đại nhân đến đầu bạc răng long. Có điều ta biết tại sao Nhị muội muội lại hiểu lầm ta như vậy, cho rằng ta muốn dồn giám quân vào chỗ chết? Giám quân đại nhân, giữa ngài và ta có hiểu lầm lớn như vậy sao? Hay là còn có tình gì mà ta chưa biết?"

      Ta ngẩng đầu vuốt ve mặt , trong mắt đong đầy nỗi buồn bã khẩn khoản: "Ngài cho ta biết, mối thù của Quân gia ta, kết thúc chưa?"

      trầm giọng : "Tại sao nàng chờ chút, điều tra được hàng loạt những kẻ tham ô năm đó, cũng tìm được manh mối của kẻ để lộ bí mật rồi. Tần gia sắp kết thúc rồi, Hạ Hầu Uyên cũng kết thúc rồi, đúng vậy... Vụ án của Quân gia, sắp chấm dứt rồi."

      "Đêm hôm đó, ra ta gặp Thái tử. Hình như Thái tử muốn với ta chuyện gì đó, nhưng thủ hạ của nghe thấy tiếng vó ngựa, liền bỏ ta lại dẫn người . Ta vẫn hiểu câu trước lúc : Ngươi phải hối hận! Vì sao ta phải hối hận? Tiếc rằng ta thể làm được nữa rồi, bao giờ có thể làm được nữa rồi..." Ta cố hết sức mở to hai mắt, muốn nhìn vẻ mặt của , xem có chút áy náy và hối hận nào . Nhưng , vẫn có dù chỉ mảy may. Quả nhiên là người diễn kịch giỏi nhất đời này, nếu làm đào kép nổi danh thiên hạ.

      "Nàng đừng nữa, đừng nữa! Vụ án của Quân gia, bổn vương hứa với nàng, nhất định giúp nàng điều tra chân tướng. Coi như bổn vương van xin nàng, đừng nhắm mắt, cố gắng tỉnh táo, chờ ngự y đến, có được ?"

      vẫn lừa ta, từ đầu đến cuối chịu thừa nhận nhân vật sắm vai năm đó. Ta vốn cho rằng mình hoàn toàn thất vọng, nhưng nghe thấy lời , nỗi niềm thất vọng trong lòng càng sâu thẳm, liền quyết định cho thêm mồi lửa, vươn tay chạm lên mặt , gắng gượng cười : "Vương gia, ta biết ngài là người Hoàng thất, có rất nhiều điều bất đắc dĩ, ta cũng trách ngài. Ngày xảy ra chuyện ấy, ngài tránh mặt cũng bởi ngài có trách nhiệm của mình. Cũng như chúng ta cùng ra chiến trường, ta là xung phong, ngài làm hậu viện, tuyệt đối thể rối loạn kết cấu, để kẻ địch có thời cơ lợi dụng... Vương gia, giám quân đại nhân, ngài đừng rơi lệ, ra thuộc hạ... thiếp thân còn sống được lâu nữa, chỉ còn lại nửa năm mà thôi. Ra lúc này cũng tốt, mặc áo cưới đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, trở thành thê tử của Vương gia ... ra thuộc hạ rất cái đẹp, nhưng vận mệnh trêu ngươi, bắt thuộc hạ phải che kín thân thể bởi áo giáp. Những ngày này, mặc dù trong lòng mang thù hận, nhưng vẫn là những ngày yên ả nhất của thiếp thân."

      Cuối cùng ta vẫn thể "những ngày hạnh phúc nhất", đành phải thay thế bằng "những ngày yên ả nhất". gương mặt dần dần nhạt nhòa của , ta thấy vẻ thảm thiết vô cùng ấy, cứ như đau thấu tim thấu phổi, cứ như thế giới của sụp đổ hoàn toàn... Tuy biết cảm xúc này rất ngắn ngủi, khi tỉnh táo lại, ở trong mắt chỉ còn ngôi báu, nhưng ta thấy lòng mình cực kỳ sảng khoái rồi.

      nức nở : "Vương phi, nàng đừng nữa, bổn vương hứa với nàng, nhất định tra xét chân tướng cuối cùng. Ngự y đâu? Mau gọi ngư y!"

      Ta nhắm mắt lại, phát trước mắt tràn ngập sắc đỏ, mắt của ta đầy máu sao? Tại sao ta phảng phất nhìn thấy máu tươi nhuộm đẫm cỏ biếc đoạn đầu đài?

      "Vậy thiếp thân đa tạ vương gia, tiếc rằng, thiếp thân mãi vẫn hiểu, tại sao hôm nay lại có kết cục như vậy?"

      Lời ta , cuối cùng cũng khiến nghi ngờ, từ việc nghi ngờ ta chuyển sang nghi ngờ Ninh gia, thậm chí sâu hơn nữa, là ai tiết lộ thân phận của ta, là ai sai Ninh Khải Dao tới gây chuyện, là ai hạ độc ta? Tất cả những điều này đẩy phải đối mặt với Ninh gia. Đúng vậy, có thể nghi ngờ ta, nhưng đến khi hiểu được, thời gian đổi thay cảnh vật chuyển dời, cùng với Ninh gia như tên lắp vào cung, thể bắn.

      Ta cảm thấy sức lực người dần dần tan biến, thân thể nặng trình trịch. Dần dần, ngay cả ngón tay cũng nhấc lên nổi, da thịt người trở nên cứng ngắc, tầm mắt mơ hồ. cảm nhận được biến hóa của ta, đột nhiên ôm ta lên, ra ngoài cửa, lớn tiếng : "Truyền ngự y, mau truyền ngự y!"

      Ninh Hoảng Nguyệt lên tiếng: "Vương gia, ả là khâm phạm..."

      "Ninh Hoảng Nguyệt, ông dám cản ta, hôm nay bổn vương liền giết ông!"

      Ta loáng thoáng nghe thấy tiếng đao kiếm tuốt khỏi vỏ, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, nhưng biết sao bên tai lại văng vẳng tiếng đàn đầu ngựa, bất giác ngâm nga: "Ánh trăng bàng bạc rắc muôn nơi, Soi tỏ gương mặt khờ dại tựa trẻ thơ của nàng, Đàn đầu ngựa du dương ai ca xướng..."

      Ta cảm thấy có máu tươi trào lên từ cổ hỏng, xông thẳng đến khóe miệng, phun búng máu. Chóp mũi phảng phất ngửi thấy mùi hoa dâm bụt, cảm giác nó rơi xuống vai ta, từng cánh từng cánh, trắng phau, mềm mại. Ta quay về rồi sao? Về nhà rồi sao?

      Về rồi, chính xác là trở về rồi! Ta ngửi thấy mùi gà đại thẩm hàng xóm nấu, còn nghe giọng ồn ào của đại thẩm: "Tiểu tử Quân gia, mau lại đây, đến hết mất đấy! gọi ngươi được, lão nương sợ ngươi lại trộm nhà người ta..."

      Đại thẩm vừa gọi, vừa gõ vào cạnh lò, miệng còn kháy...

      Đúng vậy, ta về rồi! Nhìn thấy khói xanh toát ra từ từng mái nhà, thấy con rạch chảy quanh thôn. Thôn vẫn giữ hình bóng khi xưa, có những khung cửa bị lưỡi đao tàn phá, có hàng dãy bia mộ. ra máu tươi đoạn đầu đài mà ta nhìn thấy chỉ là cơn ác mộng mà thôi.

      Quá tốt rồi!

      Ta vẫn muốn trở lại Tây Cương, trở lại Quân gia thôn, ngắm hoa dâm bụt rơi đầu thôn, rốt cuộc hôm nay cũng làm được rồi. Bất giác, ta cười khẽ: "... Đàn đầu ngựa du dương ai ca xướng..."

      Nước mưa rơi xuống mặt ta, từng giọt lách tách, lách tách, lách tách...

      Trời mưa à? Thịt khô treo trong sân lấy xuống được chưa? Thịt đó được dùng để làm đao bản hương, miếng đao bản hương to đùng, thêm chén bích la xuân lớn... Từ đến bảy, đứng nghiêm, xếp hàng, cầm chén... Nếu tới còn đâu, mình bản tướng quân ăn hết! Ha! Ha! Ha!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 133: Thời khắc lúng túng

      Tại sao ta lại có ý thức, nghe thấy có tiếng chuyện bên tai?

      Chẳng lẽ ta xuống địa ngục? Nhưng ta nghe , linh hồn vô hình vô chất, tung bay theo gió, tại sao thân thể ta lại nặng trịch như ngàn vàng thế này?

      Trước mắt là đêm tối khôn cùng, nhưng bên tai lại có tiếng khẽ khàng: "Sao huynh lại đến đây? Huynh tới làm gì?" Là giọng của Hạ Hầu Thương.

      ở bên cạnh ta? Ta vẫn chưa chết? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      "Tại sao ta thể tới chứ? Nếu phải là ta tìm thấy viên Đại Hoàn đan người nàng, hơn nữa viên này Đại Hoàn đan là ta đưa cho nàng ấy, vì vậy, chính ta là người cứu mạng nàng, để nàng hành hạ đệ... Nhị đệ à, đệ nhìn lại mình , mấy ngày rồi chưa ngủ phải ?"

      "Huynh muốn xem chuyện vui sao?"

      " là kỳ quái! Nhị đệ, mỗi khi có người chết vì đệ, về sau đệ đều buồn bã mấy ngày liền. Cũng như bà vú của đệ, ràng đệ hại người ta, nhưng kẻ ăn uống mấy ngày liền cũng là đệ... Ta hiểu tại sao đệ có thể lật mặt nhanh như vậy?" cười , "Vậy mà người bên cạnh luôn tin dáng điệu này của đệ. Đệ nhìn lại mình , ôi chao... còn giống Vương gia hay ?"

      ", nàng phải bởi vì ta... bởi vì Ninh gia..."

      "Ủa? Nhị đệ..." Giọng kia vô cùng uể oải, tràn đầy vẻ châm chọc, "Vậy tướng lĩnh Quân gia cũng chết vì Tần gia phải ?"

      "Câm miệng!" Hạ Hầu Thương quát lên, "Huynh câm miệng, nếu phải bởi vì huynh, bởi vì Tần gia, chuyện năm đó sao có thể bết bát như vậy được?"

      "Chậc chậc chậc, đệ biết cách đùn đẩy trách nhiệm. Năm đó kẻ thượng tấu mật thư là đệ sao? Chén rượu độc đó cũng lấy từ nhà đệ. Nhị đệ à, đệ cũng sắp leo lên ngôi báu rồi, thắng lợi nằm trong tay đệ rồi, cần gì phải giả nhân giả nghĩa như vậy nữa? Hơn nữa, ở đây có người ngoài, đệ cứ thừa nhận , ta với ai đâu..."

      Trong phòng chợt vang tiếng đấm đá, tiếng ghế dài bị đạp đổ nát gãy và tiếng đồ sứ rơi xuống đất... Cái giọng lười chảy thây đó lại vang lên, nhưng xen với tiếng thở dốc và tiếng ho khan: "Nhị đệ, chắc đệ ngờ rằng võ công của ta kém đệ nhỉ? Nhưng mà khả năng diễn trò của ta bao giờ có thể sánh với đệ được... Hơn nữa có ai bạc bẽo tàn độc được như đệ đâu. Đệ lại cứ giả nhân giả nghĩa hề lần này đến lần khác!"

      "Huynh biết gì... Năm đó ta vạn bất đắc dĩ, nếu làm như vậy mất bao mạng người. Sao huynh biết được chứ?"

      "Ồ? Ta đâu có vĩ đại như đệ, chuyện gì cũng phải lo nghĩ. Có điều, ta tự tin mình là người biết đền ơn. Quân Triển Ngọc đáng thương, cuối cùng lại bại trong tay vị Vương gia mà nàng xung phong liều chết để cứu chiến trường, sao mà đáng thương..."

      "Huynh biết rồi ư? Có phải huynh cho nàng chuyện gì ...?"

      Nghe đến đó, biết tại sao ta đột nhiên cảm thấy căng thẳng, liệu có để lọt điều gì ? Rồi lại cười khổ trong lòng, để lọt sao chứ, ta còn có thể quản được sao?

      "Chao ôi, đúng vậy, ta biết rồi từ lâu rồi. Đáng tiếc còn chưa kịp cho nàng biết. Vừa mới tặng viên thuốc cho nàng, chưa kịp cho nàng biết tác dụng của viên thuốc nghe thấy tiếng Bát Tuấn của đệ phi tới... Còn may là nàng để thuốc người, vừa hay có thể cứu lấy mạng... Sao vậy? Ánh mắt này của đệ là sao? Muốn giết người diệt khẩu à? Nhị đệ ơi, Nhị đệ à, ta vẫn là Thái tử đấy, vẫn chưa bị phế đâu! Đừng nhầm bước nhé... Phụ hoàng của chúng ta tuy có hơi hồ đồ nhưng tổ mẫu hồ đồ đâu... Haiz, đệ xem, sao ta có thể hồ đồ như vậy? Vậy mà cứ tưởng tổ mẫu hồ đồ, già rồi... Đệ phạm lỗi như vậy mà tặng cho đệ hai trắc phi... Khà khà, như vậy cũng tốt, người kiêu ngạo như Quân Triển Ngọc sao có thể thờ chung chồng với người khác? Nhị đệ? Nhị đệ? Đừng đau lòng nữa, nàng sống lại cũng để đệ sống yên ổn đâu... biết bao giờ nàng tỉnh nhỉ?"

      ta hớn hở trước tai họa của người khác, cất lời trào phúng lại nhưng giọng điệu lại như hai huynh đệ việc nhà, lảm nhảm dông dài.

      "Hoàng huynh, cảm ơn huynh... cứu nàng."

      Sau khi Thái tử hớn hở thao thao bất tuyệt trước nỗi khổ của người khác, Hạ Hầu Thương lại lời này, khỏi khiến Thái tử im bặt hồi lâu, mãi mới có thể mở miệng: "Lại giả nhân giả nghĩa. Ta hận nhất vẻ giả nhân giả nghĩa của đệ, ràng hận ta muốn chết, lại còn cảm ơn ta. Ta cứu nàng vì muốn để nàng hành hạ đệ. Nàng tỉnh rồi đệ phải đề phòng có ngày nàng biết chân tướng... A, đừng nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu, người biết chuyện năm đó nhiều lắm; hơn nữa, thỏ khôn làm gì có chuyện đào nhiều hang! Nếu ta muốn cho nàng biết thể nào nàng cũng biết! Nhị đệ, ta thấy hay là để cứ tung chưởng đánh chết nàng luôn , xong hết mọi chuyện, để suốt ngày khỏi phải lo nghĩ biết để nàng chết tốt, hoặc cho nàng sống mới hay! Rối rắm bứt ra được!"

      Ta thầm nghĩ, có phải sau khi Thái tử bị thương ở chỗ đó nên bị nữ tính hóa, cách chuyện càng ngày càng phát triển theo hướng lão thái bà rồi ? Lời ra cứ như bà bà lớn tuổi ở nông thôn, nhưng nghe lời lòng ta khỏi nhõm. vô lý của vậy mà lại có thể làm cho lời dối vẹn tròn. Chẳng lẽ, ta còn có thể sống, còn có thể thay đối phó Hạ Hầu Thương ư?

      Họ, cuối cùng cứu ta?

      Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng của ta lại thấp thỏm yên, trong lòng chợt nhen nhóm chút hi vọng. Hi vọng mình có thể tỉnh lại, có thể sống tiếp. ra chết cũng dễ dàng, sau phút xúc động nhất thời, nếu chết, ta lại hối hận.

      Hạ Hầu Thương cất giọng trầm thấp: "Thuốc hoàn này của huynh có thể bảo vệ nàng hai năm ư?"

      " chuyện với đệ chán chết được. Hạ Hầu Thương, đệ đệ sống có ý nghĩa ? Người ta nằm giường rồi, đệ còn giả nhân giả nghĩa gì nữa? Cứ như hi vọng nàng sống lại bằng?"

      "Dù huynh nghĩ ta thế nào nữa, ta cũng cảm tạ huynh cứu nàng, ta dốc hết sức chữa lành cho nàng..."

      "Ôi chao, may là nàng nghe thấy, nếu nghe thấy há chẳng phải đau lòng đến chết sao? Phu quân tình sâu nghĩa nặng lại giết chết cả nhà mình, phải làm sao đây, làm sao đây? Đối xử với mình tốt như vậy, nghĩ hết trăm phương ngàn kế để cứu mình, nhưng thù hận sâu đậm như thế, vậy nên sống hay nên chết đây?" Hạ Hầu Uyên cứ như hát, dễ dàng chọc vào trái tim của Hạ Hầu Thương. như thế nhưng Hạ Hầu Thương vẫn im lặng gì, dù Thái tử khích bác thế nào ta cũng nghe thấy câu trả lời của . Thỉnh thoảng lẩm bẩm hai câu, nhưng quá ngắn nên lọt vào tai ta lại hóa thành khí trầm lặng.

      "Nàng bao giờ có thể biết được!" Cuối cùng Hạ Hầu Thương lời này.

      Nghe thấy vậy, trái tim vốn chìm sâu đến cùng cực của ta lại lạnh thêm phần nào. Rốt cuộc cũng thừa nhận chuyện năm đó đích xác do nhúng tay vào. Tuy ta biết từ trước, nếu như vậy ta cũng phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế. Nhưng vì sao ta vẫn còn dành chút hi vọng cho như vậy?

      Tại sao để cho ta còn có ý thức? Ta muốn lớn tiếng hỏi ông trời: Ông muốn trêu cợt người cũng đừng trêu cợt như vậy chứ?

      Ông hành hạ ta còn chưa đủ sao?

      "Cũng khó ... Nàng thông minh như vậy, thậm chí còn thông minh hơn ta và đệ, nếu nàng tỉnh rồi, cần ta , sớm muộn cũng tra xét được thôi. Nhị đệ, đến lúc đó, đệ lại phải chịu khổ rồi." cười dài tiếng, "Ha ha ha, nể tình huynh đệ, ta cho đệ biết thêm này nữa. Viên Đại Hoàn đan này vốn có thể bảo vệ nàng hai năm bình an, đáng tiếc nàng trúng kịch độc nên hiệu lực của viên thuốc này dồn hết vào việc giải độc rồi. Vì vậy hàn khí trong cơ thể nàng thể diệt tận gốc, bây giờ chỉ còn lại nửa năm thôi... Đệ đáng thương quá."

      biết tại sao khi nghe thấy mấy lời lảm nhảm của , càng lúc càng cảm thấy thực quá đàn bà. Thân thể vốn lạnh lẽo, nghe thấy mấy lời siêu đàn bà này, hơi lạnh ấy biến mất còn tăm tích. Thầm nghĩ: Trong cung nhiều thái giám bị mất cái đó như vậy, đâu phải ai cũng biến thành thế kia đâu?

      Xem ra, người này bị dồn nén quá lâu, là Thái tử nhưng luôn bị Hạ Hầu Thương chèn ép, mãi mới có ngày Hạ Hầu Thương chật vật, tâm trạng liền sảng khoái.

      Vốn dĩ ở trong đau khổ, ta nên có suy nghĩ nghĩ này, nhưng bất tri bất giác cứ nghĩ như vậy. Haiz, xem ra ta vẫn có thói quen tìm niềm vui trong nỗi đau khổ. Nhưng bao năm như vậy, nếu tìm niềm vui trong đau khổ sao ta có thể vượt qua được?

      Sau đó, Thái tử lại tiếp tục lảm nhảm, lời nào lời đấy đều đâm vào trái tim của Hạ Hầu Thương. Nhưng Hạ Hầu Thương chỉ binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn. Đến cuối cùng, rốt cuộc Hạ Hầu Uyên cũng hết nước bọt, hết hưng thú nên cáo từ trở về.

      Căn phòng tĩnh lặng trở lại, chỉ nghe tiếng đứng dậy, thở dài, sau đó là tiếng tới lui bên giường ta.

      biết loay hoay mất bao lâu, lâu đến mức ta có phần chịu đựng nổi, nghĩ thầm sao còn chưa rời , thăm hai vị trắc phi của ? Để người ta riêng tư chút có được ?

      Vậy mà lại cởi áo cho ta. Ta cảm giác chỉ chốc lát sau, da thịt liền lồ lộ trước khí, trần như nhộng. Ta hoảng loạn, phải chứ, tên này còn có sở thích này nữa sao? Nhưng ta thể động đậy, ngay cả mí mắt cũng thể mở ra, dùng hết sức bình sinh để nhấc đầu ngón tay cũng được.

      Bây giờ ta thành ra như vậy rồi, còn có hứng thú sao?

      Người này khỏi hơi biến thái chút.

      đến đây, trong cung này có rất nhiều cung nữ xinh đẹp, mặc dù ta thành gia với , nhưng gấp lên cũng thể thế này chứ?

      Chẳng lẽ thân thể mềm mại tràn trề sức sống lại mê hoặc, hấp dẫn bằng thân thể nặng tựa ngàn cân này sao?

      Ta hơi bùi ngùi, ngoài bùi ngùi còn hơi tự đắc... Tay nghề của Tiểu Thất quá tốt, sắp xếp lại kinh lạc mà biến ta thành thể loại quái đản. Đến lúc ngộ ra đây phải là lúc để tự đắc tự đắc xong mất rồi.

      Bởi vì, ta cảm thấy sờ soạng ta, từ xuống dưới, từng tấc, từng tấc da thịt... Chưa dứt, còn hôn ta, cũng là từng tấc, từng tấc da thịt. Chuyện này khiến ta khó chịu, muốn sàm sỡ cũng đừng có cẩn thận tỉ mỉ như vậy được ?

      Ta nghĩ, nếu ta cái xác, cảm nhận được gì tốt biết bao. sờ ta, ta cảm thấy, hôn ta, ta cũng có cảm giác mảy may. Nhưng thực tế, ta lại có cảm giác, mà toàn thân lại thể động đậy. Ta phẫn nộ vô cùng, nhưng ngay cả việc lớn tiếng chửi bới cũng thể làm nổi.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 134: ra mình hiểu lầm

      Ta cảm thấy hôn lên môi ta, hôn dọc theo cổ xuống phía dưới, bàn tay xoa trước ngực... lúc tuyệt vọng cảm thấy luồng nhiệt dội vào từ huyệt vị ngực, đột ngột tản khắp tứ chi. Cuối cùng ta cũng thở phào nhõm, ra định làm vậy.

      Ta chỉ hiểu lầm mà thôi.

      "Xin lỗi, trước kia muốn xoa bóp toàn thân cho nàng, nhưng sợ nàng muốn, chỉ có thể điểm vài huyệt vị sau lưng. Hôm nay nàng là thê tử của ta, chắc cần ngần ngại gì nhỉ?"

      Tuy ta nằm bẹp dí giường, thể động đậy, nhưng da thịt toàn thân vẫn rất nhạy cảm. Ống tay áo của rũ xuống, lướt người khiến ta cảm thấy tê dại ngưa ngứa. Bàn tay mang theo vết chai mơn trớn thân thể cực kì ấm áp. Chóp mũi thậm chí có thể ngửi thấy mùi huân hương người , phảng phất như sương ngọt buổi sớm. Bên tai nghe tiếng thao thao bất tuyệt, bất chợt cảm thấy hơi hoảng hốt. Cứ như ở giữa màn sương lúc ban mai, bên cạnh có hai vị đại nương nhà bên khuyên bảo: Ngọc à, con phải mặc váy vào! Đại nương làm cái cho con này, thêu hình hoa dâm bụt đó. Đại nương biết con thích hoa này nhất mà...

      Ngẩn ngơ hồi, giật mình thảng thốt. Lúc này mới nhớ nhắc nhở bản thân, tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy? Bởi vì trị liệu cho mình ư?

      thào lẩm bẩm, nhưng ngón tay ngừng truyền nội lực vào những huyệt đạo ở dưới. Cảm giác thoải mái lại quen thuộc ấy lại len lỏi khắp thân thể. Nếu là lúc bình thường, có lẽ ta nhất định rên rỉ thành tiếng, nhưng hôm nay ta thoái mái mà động đậy đặng. Haiz... ra có đôi khi, thoải mái cũng là nỗi khổ.

      sờ soạng khắp người ta, phải là bấm huyệt khắp người ta... Có nhiều chỗ ta còn dám nghĩ...

      Haiz...

      Vẫn thể động đậy, bằng chắc toàn thân ta đỏ như tôm nướng rồi.

      Sau đó, giúp ta mặc quần áo, vừa mới xỏ được ống tay áo, đột nhiên có người quát ầm lên: "Súc sinh, ngươi làm gì thế?"

      Tất cả mọi người đều đoán được người có thể gọi Hạ Hầu Thương là súc sinh là ai đúng ?

      Vĩnh Lạc đế có tư cách này, nhưng thể nào hung hãn như thế.

      Người này đương nhiên là Hoàng thái hậu thể lệch đâu.

      Sau đó, ta nghe thấy tiếng quải trượng đập bôm bốp lên da thịt, cứ như tiếng gậy gộc đánh phải con heo. Dĩ nhiên hề né tránh, mãi lúc sau lão Thái hậu mới thở hổn hển : "Đạo đức bại hoại, thói đời bạc bẽo, nàng thành ra như vậy, ngươi còn làm thế? Ngươi thể đợi nàng khỏe rồi mới..."

      Cảm động quá mất!

      Lão nhân gia đúng là con người giàu đạo đức.

      biết thương người.

      Thể loại đó đúng là đáng đánh!

      Chắc hẳn Hạ Hầu Thương quỳ dưới đất, bởi vì giọng truyền tới từ bên dưới, nghe rất oan ức: "Hoàng tổ mẫu, Hoàng tôn làm gì cả..."

      "Cái gì, thế này mà gọi là làm gì? Thế phải làm sao mới gọi là có làm..." Lão nhân gia tức đến độ ho sù sụ.

      Hạ Hầu Thương vội lê gối lên trước, chắc đỡ lấy lão nhân gia, "Hoàng tổ mẫu, Hoàng tôn làm gì cả. Hoàng tôn truyền nội lực cho nàng ấy thôi, mười ngày truyền lần, nàng mau tỉnh lại."

      " ư? Ôi chao... Cháu ngoan mau đứng lên . Ai gia cũng biết con là đứa bé lương thiện mà. Nhưng làm vậy có ảnh hưởng gì tới con ?"

      " ạ."

      "Haiz, đêm đó phụ hoàng con biết ngọn nguồn hạ thánh chỉ, cho phép Ninh gia đuổi bắt. Nó hiểu cho lắm..."

      ra lão nhân gia cũng biết tình sao? Bà biết thân phận của ta rồi? Cũng như Hạ Hầu Thương ư? Chuyện cưới chính phi này cũng do hai người kia bàn bạc từ trước? Như vậy, kế ly gián của ta mất trắng sao? May mắn, may mắn, ta vẫn chưa chết, vẫn còn cơ hội.

      mềm lòng vừa rồi thoáng cái biến mất, ta thậm chí còn hơi hận mình. Bởi vì chữa thương cho mình nên ngả lòng theo ư?

      Ta cũng chẳng còn tâm trạng để xem kịch vui, trong lòng chợt tràn ngập nỗi hận... Giờ đây, ta có phần hi vọng thời gian dừng lại, tiết mục bà hiền cháu thảo tầm thường mà hai người diễn ấy hoàn toàn liên quan gì đến ta, thù hận máu tanh chỉ là kiếp trước, vai ta còn trách nhiệm.

      Ta tưởng họ để lộ thêm chút đầu mối nhưng họ lại gì nữa. Ngược lại Hoàng thái hậu hỏi han Hạ Hầu Thương luôn lời, hỏi mấy ngày gần đây có ăn cơm , rồi lại khuyên quan tâm tới sức khỏe, mọi chuyện vậy cũng đành chịu, ngày sau từ từ tìm đại phu chữa trị.

      Hạ Hầu Thương an ủi Hoàng thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, Hoàng tôn biết nàng cần Hoàng tôn. Hoàng tổ mẫu yên tâm, ngự y cơ thể nàng vẫn hoạt động, chỉ cần Hoàng tôn cố gắng thêm chút nữa, cuối cùng nàng khỏe lại thôi."

      Thái hậu nghe thế thổn thức thôi, chống quải trượng tới lui trong phòng: "Thương nhi, nếu cuối cùng nàng ấy tỉnh lại, con phải chuẩn bị tâm lí đấy."

      Hạ Hầu Thương trầm lặng hồi lâu, trả lời mà đáp: "Hoàng tổ mẫu, mấy ngày nay Hoàng tôn thường nhớ tới hồi ở Tây Cương. Có lẽ những ngày sống cùng họ là thời gian Hoàng tôn vui vẻ nhất. Hoàng tổ mẫu, Hoàng tôn khiến người lo lắng, nhưng có lẽ Hoàng tôn... thích hợp với hoàng cung..."

      Tất nhiên ta hiểu ý của , nghe giọng điệu này, còn tha thiết gì ngôi vị Hoàng đế kia nữa sao? Nếu ta quả tỉnh, quyết định rời hả?

      Giọng của Hoàng thái hậu vừa bi thương vừa thất vọng: "Thương nhi, ai gia chỉ có đứa con trai là phụ hoàng con. Tính cách của phụ hoàng con cũng biết rồi đấy, nó thích hợp làm Hoàng đế, nhưng nó làm Hoàng đế nhiều năm như vậy rồi. Trong ba đứa cháu, hi vọng duy nhất của ai gia chính là con. Con dẫn dắt triều đại trở nên phồn thịnh, con vì nàng ấy mà thèm quan tâm tới nước nhà sao?"

      Nghe đến đây, ta thoáng giật mình, muốn vậy ư?

      "Xin lỗi, Hoàng tổ mẫu, Tam đệ có Hoàng tổ mẫu theo sát, chắc chắn trở thành Hoàng đế tốt. Nếu nàng rồi, Hoàng tôn quả như mất nửa tính mạng, nửa còn lại chỉ mong làm bạn với kiếp sống tịch mịch nơi cửa Phật..."

      "Được lắm, ai gia trù tính cả đời, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy sao? Tiên hoàng à, ai gia ân hận quá, vì sao năm đó xuống đất cùng với ông..."

      Ta nghe thấy tiếng khóc lóc kinh thiên động địa, làm ta sợ hết hồn. Thầm nghĩ: Hoàng thái hậu bình thường đoan trang uy nghiêm, nhưng bản lĩnh khóc lóc ăn vạ quả làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

      Lúc đầu Hạ Hầu Thương còn cứng miệng, về sau đành phải dỗ dành Hoàng thái hậu. Hoàng thái hậu nhân cơ hội đưa ra điều kiện, muốn bỏ lời thề ấy . Hạ Hầu Thương còn cách nào khác, đành phải ậm ừ đồng ý.

      Hoàng thái hậu lại với Hạ Hầu Thương, hạ ý chỉ mời danh y khắp nơi tới kinh để thăm khám cho ta, tìm phương án trị liệu.

      Tại sao họ đối xử với ta tốt như vậy? Sau khi biết ta là Quân Triển Ngọc ư?

      Lòng ta bất giác trào dâng nỗi băn khoăn.

      Khi tướng lĩnh Quân gia trở thành quá khứ, người Quân gia cũng còn nắm giữ quyền lực ở Tây Cương, họ cần thiết phải lấy lòng ta như vậy.

      Có lẽ Hạ Hầu Thương có tình cảm với ta, nhưng tại sao Hoàng thái hậu cũng ủng hộ ?

      Mây đen lúc nào là bao phủ trong lòng ta, nhưng biết vì sao, nghe lời đối thoại của hai người, nỗi hận trong lòng ta phai nhạt phần nào.

      Những ngày kế tiếp, đại phu tới khám liên tục ngớt, tay của ta bị cầm lên rồi đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, nhưng ai rốt cuộc ta bị làm sao, trúng độc gì. Bởi vì ly rượu độc trong hôn lễ hòa với độc tố trong cơ thể ta, thêm vào công hiệu của Đại Hoàn đan, ai biết rốt cuộc ta có thể tỉnh lại hay .

      Hạ Hầu Thương từ hi vọng đến thất vọng, thất vọng rồi lại hi vọng, giọng truyền vào tai ta, nghe mà xót lòng.

      Thậm chí về sau, còn mời tôn sư của các môn phái lớn giang hồ, xem có thể dùng phương pháp nào giúp ta hay . Đáng tiếc, cho dù cao thủ như vân cũng có hiệu quả.

      Mỗi ngày ta nằm giường, tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, biết thời gian, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, biết trôi qua bao lâu. Chỉ cảm thấy Hạ Hầu Thương truyền nội lực cho ta ba lần, sau mỗi lần đều thở hổn hển, còn có vài thứ tiếng hay cho lắm. Ví dụ như tiếng rên rỉ của , tiếng quần áo đụng chạm, cái loại vô cùng thoải mái đó...... cái loại khiến người ta mặt đỏ bừng tim đập loạn đó...... Hơn nữa những cung nữ thường ngày hầu hạ ta thay quần áo giọng thảo luận: Ngươi xem, mỗi lần Vương gia rời khỏi đây đều thay đồ... Ngươi xem, có phải Vương gia? Đừng nhảm, Vương phi như vậy rồi, Vương gia còn có thể làm gì được nữa, có niềm vui thú nào đâu...?

      Đầu ta sưng lên, tiếc rằng lên tiếng được. Đầu óc hoạt động nhanh chóng, bất giác nhớ lại lần bọn ta... uống thuốc... đó.

      ra nếu lâu dài có hành động củng cố nỗi hận trong lòng cũng tiêu tan phần nào. Hôm nay ta cũng có thể tìm niềm vui giữa đau khổ mà phân tích cuộc trò chuyện của mọi người, từ đó lại nghe được vài chuyện vui. Nhưng những cung nữ này về Ninh vương quá nhiều, lặp lặp lại, loanh quanh mấy chuyện như: "Hôm nay Vương gia liếc mắt nhìn mình, liệu Vương gia có thích món trang sức mình mới đeo ?" Hay là: "Hôm nay có nên kéo cổ áo xuống thấp hay ?" Những điều này đều là lời lẩm bẩm mình khi họ xoa bóp cho ta. Chắc họ dám lời này với người khác đâu!

      Ngày ngày trôi qua rất buồn chán, đôi khi ta hi vọng mình cứ nằm vậy mãi. Thế ta cần phải suốt ngày nhức đầu nghĩ cách báo thù nữa.

      Tướng lĩnh Quân gia càng ngày càng cách xa ta, xa đến mức cứ như kiếp trước của ta vậy.

      tốt.

      Đôi khi cũng xảy ra vài chuyện hay. Ví dụ như, ngày nào đó có người muốn dùng trường châm đâm ta, may là bị phát . ra kẻ đó do Ninh Khải Dao phái tới, nàng ta tin ta tỉnh, cho rằng ta trốn biệt trong cung, định sống tiếp như vậy... Bảo ta là muốn vệ sinh cứ giữ khư khư lấy cái nhà xí, chiếm tước vị Vương phi còn viện cớ bệnh tật cho vợ bé vào cửa.

      Đám cung nữ bàn tán: Kể từ khi Vương phi như vậy, làm thế nào Vương gia cũng nhất quyết chịu cưới trắc phi, tranh cãi ầm ĩ với lão Thái hậu ở trong điện, rằng các nàng thích thế nào thế đó, chết nhận nợ có thể ép Vương gia được sao?

      Có điều những cung nữ này biết tin tức về sau, nên nhắc đến chuyện này nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :