1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 197: Đối thủ có sơ hở

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj




      Ta hiểu chàng trấn an ta, nơi này vẫn thuộc phạm vi Lâm Tang, trái lại dễ đề phòng hành động của đối phương, nhưng im hơi lặng tiếng lúc này lại khiến người ta cảm thấy khủng hoảng khó hiểu.

      “Đúng rồi, sao chàng lại nghĩ đến thay thế dũng sĩ Bột Nhĩ Khắc tham gia đại hội Y Mộ Đạt?”.

      Chàng : “Sau khi Cơ Vương hậu bị phế truất, tộc trưởng tộc Bột Nhĩ Khắc bị đuổi giết, vừa lúc được bọn ta cứu nên nợ ta ân huệ”.

      Ta cười: “ ra là vậy, đúng là tự gây nghiệt thể sống”.

      “Chưa chắc đâu”. Hạ Hầu Thương thản nhiên , “ chừng y biết từ lúc đó rồi”.

      Lúc chuyện, ta cẩn thận quan sát Ô Mộc Tề, quả nhiên lưng y hơi cứng lại, muốn quay đầu nhưng bị Tiểu Thất đá vào buồng xe.

      Ta : “Tiểu Thất, y muốn để y ”.

      Lúc này Tiểu Thất mới duỗi chân, xoay y lại rồi rút miếng vải khỏi miệng y.

      Vừa lấy ra, y thở hổn hển vài hơi rồi : “Tiểu Thất, mấy ngày ngươi chưa tắm rồi? Mùi của quần áo ngoài còn tởm như vậy, ngậm thời gian ngắn cảm thấy, sau thời gian dài mùi càng nồng hơn”.

      Ta nhìn y đầy ghét bỏ, nhưng thể thừa nhận, e rằng người này là địch thủ lớn nhất của bọn ta, tuân thủ đạo đức nhân nghĩa, đâu lợi dụng, gần như có sơ hở.

      Hai tay bị trói, y nằm nghiêng người, vốn chật vật vô cùng nhưng y vẫn cười thành tiếng: “Hạ Hầu vương gia, công lực của Vương gia khôi phục mấy phần rồi? Quãng đường sau này còn dài, ngộ nhỡ…”. Y nhìn ta, “Ta ngộ nhỡ… gặp phải đàn sói gì đó, ngài ăn thịt trâu rừng luyện da thịt suốt thời gian dài, ngược lại nhai cực dai cực , vừa hay đúng độ”.

      Ta liếc mắt nhìn Tiểu Thất, tát phát lên mặt y, cười : “Thịt của Hoàng tử Ô Mộc Tề mới đủ dinh dưỡng chứ, ăn nhiều sơn hào hải vị như vậy, chắc sói thích lắm”.

      Y tránh né, mắt hề xấu hổ cũng tức giận: “Ta may mắn lắm, cộng thêm da dày thịt béo, chạy lại nhanh, e rằng chúng đuổi kịp”.

      Sao y biết Hạ Hầu Thương ăn thịt trâu rừng? Ta nhìn Hạ Hầu Thương, chàng vẫn hề ngạc nhiên, là nội ứng trong tộc Bột Nhĩ Khắc hay là Bát Tuấn?

      Tâm tư Hạ Hầu Thương tỉ mỉ, năm đó tra xét vụ của Quân Sở Hòa mà ai biết, chuyện lớn thế này, nhất định chàng gia tăng đề phòng, vô cùng cẩn thận.

      Nếu người ngay dưới mí mắt còn bị gài, vậy mức độ đáng sợ của Ô Mộc Tề chỉ dừng lại ở mức đó.

      “Hay là thả ta ở đây . Các ngươi nhìn xem, ta là người giữ chí tín, cho ai đuổi theo đâu. Sau truy binh, trước ngăn giết, con đường sau này, trừ đàn sói ra, tuyệt đối có ai quấy rầy hai người cả”.

      “Ngươi nhảm gì thế, lúc cần thả đương nhiên thả”.

      “A Ngọc, nàng ở chỗ ta lâu như vậy, ta từng làm khó nàng chưa? Chưa từng phải ? Hãy niệm tình ta tiếp đón nàng chu đáo mà thả ta ”.

      Ô Mộc Tề thiếu điều đứng dậy, tuy cầu xin khoan thứ nhưng khóe miệng nhếch cười, ánh mắt hề hèn mọn, như thể về việc quê nhà.

      Y chắc chắn như vậy, là giả hay là bản tính vốn có?

      Lòng ta lại bắt đầu thấp thỏm rồi.

      Lúc ấy xe ngựa bỗng dừng lại, Tiểu Lục ở bên ngoài : “Ai thế?”.

      Vừa dứt lời, nghe thấy tiếng vó ngựa vọng tới từ đằng xa. Tim ta giật thót, nghe có bao nhiêu con ngựa, vừa định vén rèm ra ngoài, Hạ Hầu Thương giữ ta lại: “Là Bát Tuấn”.

      Đúng vậy, là Bát Tuấn, tám con ngựa nện bước giữa đường, dù rằng bởi vì đường núi nên nhịp chân đều bước, nhưng hài hòa đến bất ngờ ấy phải con ngựa nào cũng làm được.

      “Chúc mừng Vương gia có người tới tiếp ứng, nên thả ta ra rồi chứ?”. Ô Mộc Tề cười .

      Tiểu Thất kiềm được nữa mà cầm mảnh vải dưới sàn nhét vào miệng y.

      “Lục đệ?”. Là giọng Lục Nhĩ.

      Nghe thấy giọng , ta mới thở phào nhõm.

      Tiểu Lục sớm biết Lục Nhĩ là Lão Tứ, liền ôn hoà : “Đừng gọi thân thiết như thế, ai là đệ của ngươi?”.

      Ta vén rèm ra ngoài, Bát Tuấn ngồi lưng ngựa, ai ai cũng che mặt, trừ Lục Nhĩ vô cùng lúng túng nhảy xuống ngựa, mặt nạ rơi cổ. Xem ra rất muốn nhận mặt Tiểu Lục, nhưng Tiểu Lục chịu nể nang.

      Thấy ta ra, Bát Tuấn đồng thời xuống ngựa, ôm quyền hành lễ: “Vương phi nương nương”.

      Hạ Hầu Thương ló đầu ra ngoài, họ lại dậy tiếng ầm vang: “Vương gia.”…

      “Được rồi, các ngươi do thám địa hình xung quanh, có phát ra điều gì dị thường ?”. Hạ Hầu Thương khoát tay .

      Ta nghĩ tới chuyện, với Lục Nhĩ: “Lão Tứ, ngươi điểm huyệt khắp người Ô Mộc Tề ”.

      Nghe ta gọi Lão Tứ, Lục Nhĩ vui lắm, có phần đắc ý liếc nhìn Lão Lục, hớn hở nhảy vào buồng xe.

      Tiểu Lục khịt mũi: “Tên nội ứng chết giẫm”.

      Lão Tứ phớt lờ, lát sau ra khỏi buồng xe, : “Huyệt đạo của y có vấn đề gì cả, thuộc hạ điểm lại lần rồi, bây giờ y hoàn toàn bất động”.

      Ta gật đầu, yên lòng hơn chút.

      Sau khi tiến vào dãy núi Đoạn Nghĩa, xe ngựa chạy tiện, bọn ta bèn bỏ xe ngựa, chỉ để lại tám con tuấn mã men theo đường núi. Phần lớn dãy Đoạn Nghĩa là nham thạch, cây cối thấp lùn nhưng cứng cáp, rễ găm sâu xuống đất. Có lú bọn ta xuyên qua khe núi, những bụi cây tươi tốt ấy bao hết bề mặt núi đá, um tùm như mạng nhện bao trùm mặt người, vừa thấy gợi lên cảm giác ớn lạnh.

      Mỗi khi đến nơi có thế núi hiểm trở thế này, ta luôn bảo Tiểu Thất chuẩn bị con ngựa, trói Ô Mộc Tề lên đá, cùng con ngựa để y dò đường. Nhưng hồi vẫn thấy kẻ địch ló mặt.

      có xe ngựa, Ô Mộc Tề bị đặt ngang lên lưng ngựa, quả khổ hết chỗ . Mỗi khi nghỉ ngơi, giải huyệt câm cho y, y có vẻ mệt mỏi vô cùng, mặt xanh mét, còn sức đâu để lải nhải nữa. Ta nghĩ, nếu bản thân y gắng gượng nổi thể trách ta được.

      Tay chân Hạ Hầu Thương đều có vết thương, để tránh vết thương của chàng chuyển biến xấu, bọn ta khá chậm. Mà Hạ Hầu Thương lại bận tâm cho thân thể ta, đôi khi tay chân có vấn đề gì vẫn cầu nghỉ ngơi, ta đành phải mặc chàng. May có Tiểu Thất hái thảo dược đường chữa thương cho chàng. Thấy vết thương của chàng lên thịt dần, hề nhiễm trùng, ta yên tâm hơn chút.

      Nếu vào lúc bình thường, cưỡi ngựa qua dãy Đoạn Nghĩa chỉ mất ba ngày, nhưng hôm nay, bọn ta tốn ba ngày mới được hơn nửa quãng đường, nhưng qua rất nhiều nơi hiểm ác. Hai ngày kế tiếp qua sơn cốc rộng lớn tên Song Tỉnh. Vượt qua dãy Đoạn Nghĩa, thấy vật cản lớn nhất để rời khỏi Lâm Tang này, bọn ta đều thở phào nhõm. Chỉ cần thoát khỏi nơi đây, đến thảo nguyên lớn, Tây Di có phái binh đuổi theo, bằng kinh nghiệm tác chiến với Tây Di nhiều năm qua, đọ sức với chúng để giữ được tính mạng là việc hề khó khăn gì.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 198: Gặp gỡ


      Tại sao dọc đường bọn ta gặp phải chuyện gì? Là bởi vì nội bộ Tây Di quan tâm hay vì Khả hãn Thiết Sâm biết hành động của Ô Mộc Tề nên mặc kệ? Hay bởi Trưởng Công chúa muốn cho bọn ta đường lui?

      Suốt quãng đường, ta vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. Từ tận sâu đáy lòng ta thầm nguyện cầu, có lẽ lần này ông trời quả thương tình cho bọn ta.

      Thời điểm tiến vào Song Tỉnh cốc, thời tiết rất đẹp, khoảng trời xanh biếc ngọn gió. Cái tên Song Tỉnh cốc phải bắt nguồn từ việc trong cốc có hai cái giếng, mà bởi vì mười dặm xung quanh cốc có khối đá tròn khổng lồ, hình dạng như cái miệng giếng. Trong cốc cũng có cái như vậy, hình dáng khác nhau là mấy, vì thế được mệnh danh là Song Tỉnh cốc.

      Giữa hai ngọn núi có dòng suối ngầm khuất giữa cỏ xanh. Đối với Tây Di luôn khan hiếm nước mưa, đây chính là nguồn nước vô cùng quý giá.

      Bọn ta ra khỏi dãy Đoạn Nghĩa đến thảo nguyên và bán hoang mạc, vì thế phải chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và nước uống từ dãy Đoạn Nghĩa. Đối với việc này, Bát Tuấn và Tiểu Lục, Tiểu Thất đều quen thuộc đến mức coi thường. Tiểu Thất biết tình huống nguy hiểm nên phá vỡ quy tắc sát sinh, dũng cảm tiến lên. Trước kia là bạn bè của dã thú, biết lộ trình của loài thú, lấy nguyên liệu mọi nơi tạo hố bẫy. Tuy võ công chưa khôi phục nhưng trong lúc săn được nhiều hơn cả Bát Tuấn, khiến họ cảm thấy mất thể diện nên cắm đầu săn. Đến khi ta và Hạ Hầu Thương nhận ra, cuộc so tài giữa họ đến hồi gay cấn.

      Dã thú bắt được rất đa dạng, bé là chuột rừng, lớn gấu ngựa; loài bò dưới đất, loài bay trời, loài chui trong lòng đất; dù lột da phơi khô, càng ngày mấy con ngựa càng phải mang nặng, cuối cùng khiến ta và Hạ Hầu Thương nhịn nổi phải hạ lệnh cấm săn bắt.

      Vừa hạ mệnh lệnh, cuộc tranh tài có kết quả luôn. Nửa bên mặt để hở của từng người trong Bát Tuấn đều có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, còn Tiểu Thất lại bình tĩnh, ánh mắt liếc xéo mấy người trong Bát Tuấn, vẻ mặt này biểu : Các ngươi thua rồi. Còn lại Lục Nhĩ may mắn hưởng vinh, còn coi mình là phần của Thất Tinh nữa chứ.

      Hai bên dù gì nhưng đứng ở đó ngươi đưa mắt , ta đưa mắt lại, đếm số lượng thú săn được… Từ trước họ đấu tới đấu lui rồi, còn có điều gì nữa chứ?

      Đúng lúc này, Siêu Ảnh chợt lên tiếng: “Khoan , ta quên mất, cộng thêm cái này là ngang bằng!”. lấy túi da bên hông ra, vứt xuống đất.

      Tiểu Thất khinh thường đáp: “ phải bên trong là mấy quả trứng chim ấy chứ? Trước đó chúng ta , chưa ra đời tính. Mấy lần trước các ngươi đem con chuột vừa đẻ ra tính cho đủ số lượng, ta cho cả đám các ngươi đường lui đấy”.

      Bát Tuấn so với Thất Tinh chỉ có da mặt dày hơn thôi chứ chưa bao giờ biết ngại, nghe vậy ai thấy thẹn, ngược lại còn tự đắc ngẩng đầu nhìn mây trắng trời, tỏ vẻ ai bảo quy định ràng mới để họ lách luật. Họ áp dụng quy tắc “chiến tranh ngại việc dối lừa” đến cực hạn, họ lách được chỗ trống này cảm thấy rất thành công.

      Siêu Ảnh khẽ hừ: “Sao thế được? Chúng ta mà là người như vậy sao? Giữ nguyên tắc là điều đầu tiên chúng ta coi trọng, tóm lại Thất hiệu úy lớn tuổi rồi, chắc nhanh nhẹn bằng năm đó. để tâm dùng tám con sói đen so với tám con chuột đỏ hỏn của chúng ta, trận đấu thứ hai hòa, trách ai được đây?”.

      Ta trợn mắt há hốc mồm, cảm nhận sâu sắc rằng, nếu Bát Tuấn xuất thân từ con cháu thế gia nghiêm chỉnh mà có tư tưởng giở trò, ta đây và Thất Tinh xuất thân từ đám lưu manh phố phường cũng phải tức đến nổ đom đóm mắt.

      Ta thấy trán Tiểu Thất nổi gân xanh.

      Tiểu Lục nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Con bà nó, mấy năm gặp, đám người các ngươi còn hiền lành nữa rồi! Đều do thằng quỷ kia dạy dỗ!”.

      Lục Nhĩ vẫn coi mình là phần tử của Thất Tinh lẫn Bát Tuấn, vội vàng đứng giữa khuyên bảo: “Lục đệ, Thất ca, chúng ta xem trong túi chứa cái gì trước rồi tính sau được ?”.

      Tiểu Lục đáp: “Ai là Lục đệ của ngươi, tên nội gián chết tiệt!”.

      Tiểu Thất hiền lành hơn, đến định kéo dây túi da. Siêu Ảnh vội ngăn cản: “ được gỡ, thứ này rất hung dữ, ta phải tốn bao nhiêu tâm sức mới bắt được đấy”.

      Tiểu Thất chửi câu: “Này, thứ do các ngươi bắt được hung dữ hơn cả con chuột đỏ hỏn kia chắc?”.

      Siêu Ảnh thở dài đáp: “ làm sao, giá trị của con chuột đỏ hỏn kia ngang bằng sói đen đấy, tuy mất nhiều mồ hôi công sức bằng Thất hiệu úy, nhưng xưa kia Gia Cát Lượng chỉ cần phất quạt lông thắng Quan Vũ Trương Phi mồ hôi đầm đìa. Cho thấy, đổ mồ hôi tốn công sức mà đúng chỗ cũng vứt ”.

      Thường ngày Siêu Ảnh vốn kiệm lời, sao châm chọc người ta cũng sắc bén thế này?

      Tiểu Thất nén giận, dừng bước : “Vậy ngươi tới, ngươi tới mở ra !”.

      Siêu Ảnh chỉ cười, rút nhuyễn kiếm giắt eo ra, khẩn trương hỏi: “Nó vừa lao ra mà chém thành hai khúc được tốt quá. Thất hiệu úy, ngươi đứng xa ra chút, đừng để nó cắn ngươi, giờ đây thân thủ của ngươi còn như xưa nữa rồi”.

      Tiểu Thất ca cẩm tiếng, ta biết Siêu Ảnh chắc láo bèn kêu: “Tiểu Thất, ta hơi khó chịu, ngươi bắt mạch giúp ta”.

      Lúc này Tiểu Thất mới tới ngồi cạnh ta. hiểu tâm tư ta nên tức giận : “ biết đâu, trước kia họ còn có chút ít phong phạm quân tử, giờ đây quả thực như bầy vô lại”.

      Ta : “ phải ngày trước các ngươi bảo họ là kẻ ngu sao?”.

      vuốt mũi gì nữa.

      Có cơn gió thổi qua, tách tán lá che đỉnh đầu, ánh mặt trời len lỏi qua những chiếc lá, chói lòa khiến ta hoa mắt, khỏi nheo mắt định né. Nhưng lúc lơ đãng trông thấy Ô Mộc Tề ngồi mình phiến đá vuông, mắt thoáng vẻ lo lắng.

      Bởi vì thỉnh thoảng mới nghỉ ngơi nên huyệt đạo nửa người của y bị phong bế. Mấy ngày vừa qua, mồm miệng y lớn lối như trước, lại thêm xung quanh đều là người của ta. Ta sợ đường xảy ra chuyện gì đột ngột, nếu y kêu lên được bọn ta nhận ra điều bất thường, vì thế điểm huyệt câm của y nữa.

      Ta bèn hỏi: “Ô Mộc Tề, ngươi làm sao vậy, thịt sói rừng hợp khẩu vị của ngươi sao?”.

      Ta dõi theo hướng nhìn, hẳn là cái túi da kia, trong túi có thứ gì đó rúc ngược rúc xuôi nhưng nhìn ra là con gì.

      Đúng lúc này, Siêu Ảnh tập trung nội lực vào nhuyễn kiếm, mũi kiếm chạm vào dây thừng, chuẩn bị cắt sợi dây buộc chiếc túi.

      Ta chợt thấy ánh mắt Ô Mộc Tề vẻ sợ hãi, vội : “Từ từ ”.

      Siêu Ảnh quay lại nhìn ta: “Sao vậy?”.

      “Rốt cuộc thứ ngươi bắt được là gì?”.

      Ta hỏi, tất nhiên Siêu Ảnh trả lời. đáp: “ ra cũng chỉ là con rắn kỳ lạ mà thôi, hình như nó bị vật gì đó đánh xỉu, nằm tảng đá tròn này. Thực ra tôi muốn bắt nó, nhưng nó vẫn còn có thể nhúc nhích nên tôi tiện tay bỏ vào túi da. Nào ngờ sau khi hồi phục, con rắn lại tràn trề sức sống, hơn nữa sức rất khỏe, lăn lộn lại trong túi da của tôi; đến khi tôi lồng thêm chiếc túi da nữa nó mới vọt ra được”.

      Ô Mộc Tề trả lời ta, chỉ nhét miếng thịt sói vào miệng cắn nuốt, ánh mắt thêm thờ ơ, điềm tĩnh. Ta biết y giỏi ngụy trang, y sống ở Tây Di, biết sản vật Tây Di, chắc hẳn trong lòng đoán được đây là thứ gì từ lâu nhưng cố ý , để bọn ta bị thương sao?

      Ta với Siêu Ảnh: “Siêu Ảnh, đưa túi da đó cho ta”.

      Siêu Ảnh cẩn thận xách chiếc túi da. Ta vừa định nhận bị Tiểu Thất cầm mất rồi. cẩn thận quá rồi nhỉ?

      “Ô Mộc Tề, ăn no chưa? Ngươi nghĩ xem, bọn ta mang theo ngươi suốt chặng đường, cho ngươi ăn ngon uống ngọt lại hề ép ngươi làm gì cả; ngươi cũng nên tự làm vài việc kiếm cơm chứ?”. Ta khẽ cười .

      Ô Mộc Tề nhìn ta đầy cảnh giác, chợt cười tiếng rồi đáp: “Đúng là, nàng nuôi đám người kia cũng hề dễ dàng. Ra khỏi dãy Đoạn Nghĩa này còn phải qua hơn trăm dặm thảo nguyên, tốn bao nhiêu công sức; chi bằng nàng bảo bọn họ giải huyệt đạo cho ta, để ta tự sinh tự diệt; dù phải gặm rễ cỏ cũng được, ăn thịt thối cũng tốt, phiền nàng quan tâm, được ?”.

      Nghĩ tới những điều y gây ra cho Hạ Hầu Thương, ngẫm lại lúc đầu lưỡi y liếm mặt ta, lúc y đổi trắng thay đen, khích bác ly gián, còn đứa con trong bụng ta là của y, ta nghĩ nếu y bị thứ trong túi cắn chết, vậy cũng thể trách ta được.

      Sát ý tồn tại nơi đáy lòng từ rất lâu nhưng chưa bao giờ mãnh liệt như giờ phút này. Ta ra hiệu cho Tiểu Thất đưa chiếc túi kia tới, cười : “Chẳng qua chỉ là cởi dây mà thôi, ngươi muốn ư?”.

      Nét mặt y cực kỳ bình tĩnh, cười: “Ta còn tưởng chuyện gì chứ, hóa ra là cởi dây, thế mà sớm. Nhưng dù sao nàng cũng phải cho ta thanh đao mới được, sợi dây này được làm từ gân bò dai, lại buộc thắt nút…”.

      Y càng cố kiếm cớ muốn mở, trong lòng ta càng nghi ngờ. Nhất định con rắn kia có tốc độ cực nhanh và vô cùng độc.

      Những người khác đều nhìn thấu điều kỳ quái trong đó, họ cùng trừng mắt với y. Siêu Ảnh : “Vương phi bảo ngươi mở ngươi mở , nếu ngươi mà còn lằng nhằng nữa là ông đây chặt ngón tay ngươi đấy!”.

      Hạ Hầu Thương nghỉ ngơi ở phiến nham thạch râm mát bên kia, nghe tiếng ồn ào, chàng ra, cau mày : “Ta nghe Tây Di địa hình khô ráo, hề có nơi ẩm thấp, vì thế chủng loại rắn cũng nhiều. Nhưng có loại rắn Tương Tư vô cùng lợi hại, thân thể rất , vảy toàn thân cứng cáp, bình thường hay rúc trong đất, thể sống dưới ánh mặt trời gay gắt. Chẳng lẽ thứ trong túi này là nó?”.
      Jeremej San thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 199: Người bỗng xuất

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj



      Nghe vậy, bọn ta càng thêm sợ hãi.

      Tiểu Thất vứt túi da xuống dưới chân Ô Mộc Tề rồi tới bên bọn ta, gỡ chiếc đoản cung từ yên ngựa Bát Tuấn, giương năm mũi tên nhắm thẳng vào Ô Mộc Tề, : “Nếu Hoàng tử giải đáp, hay là để ta giúp ngài nhé. Nhưng Liên Châu tiễn của ta bằng Hoàng tử, hơn nữa võ công chưa hồi, đủ sức nên chính xác đâu. Nếu có bắn sai ngài đừng rách ta”.

      Ta cảm thấy sâu sắc rằng Tiểu Thất quả là con giun trong bụng ta, ta vừa nghĩ đến, giúp ta hành động rồi.

      Thứ trong túi lổm ngà lổm ngổm, thi thoảng áp vào bắp chân y.

      “Hạ Hầu Thương, ngươi cứ mặc chúng như vậy à? Ngươi là người hoàng thất, sau này lên ngôi vua, trở thành quân vương của nước, làm chuyện tiểu nhân như vậy sao xứng với ngôi vị đế vương chứ?”.

      Y tưởng Hạ Hầu Thương bình thường nghiêm nghị cẩn tôn Khổng Mạnh, trở thành thánh nhân sao? Ta thầm nghĩ.

      Quả nhiên, Hạ Hầu Thương ngẩng đầu nhìn trời, : “Mặt trời nghiêng mình, nhành cây chuyển bóng. Xem ánh nắng gắt chưa kìa? Vương phi, chúng ta qua bên kia ngồi chút, đừng để bảo bối nhà ta say nắng”.

      Chàng đỡ ta dậy, cách họ ngày càng xa.

      Chỉ nghe Ô Mộc Tề la lớn: “Nếu ta chết tay các ngươi, Tây Di cho quân đội đạp tan Sơn Hải quan. Quân Triển Ngọc, ta lòng vì nàng mà nàng nỡ đối xử với ta như vậy ư?”.

      Nghe y thế, lòng ta căm ghét cực kỳ, nghĩ thầm, nếu con rắn kia cắn chết y cứ để năm mũi tên của Tiểu Thất ghim y tại Song Tỉnh cốc này luôn.

      Hạ Hầu Thương ôm ta : “Đừng tức giận, y lâm vào đường cùng rồi, Tây Di phái binh đuổi theo có lẽ được Quân Sở Hòa sắp đặt”.

      Đúng vậy, ta cùng chàng bàn về vấn đề này mãi. Chàng thuận lợi trà trộn vào đại hội Y Mộ Đạt như vậy, e rằng cũng có công lao của Quân Sở Hòa?

      Nhưng ta tài nào hiểu nổi, chỉ vì ta lấy tính mạng uy hiếp, y mới từ bỏ cơ hội toàn thắng đó ư?

      Ta từng với Hạ Hầu Thương nghi ngờ này, nhưng chàng lại : Nếu là ta, ta cũng từ bỏ. Ta chỉ có thể bỏ qua chủ đề này, quy tất cả về vận may.

      Như ở chiến trường, thông tin thiên biến vạn hóa, có số việc thể suy đoán bằng lẽ thường. Đôi khi thua mười mươi, nhưng khi kỳ ngộ nho xuất lại có thể chuyển bại thành thắng. Có lẽ kỳ ngộ giúp bọn ta xuất phát từ nội bộ Tây Di, nên bọn ta mới thể đoán nổi?

      Ở phía xa kia hoa cỏ xanh mướt bao phủ cả thung lũng, dòng suối len lỏi giữa bãi cỏ xanh như sợi xích bạc. Hơi thở mang hương thảo mộc hòa với mùi nam tử của Hạ Hầu Thương quanh quẩn bên ta dễ chịu cực kỳ, cánh tay chàng lộ ra ngoài vẫn ngăm đen, ánh lên màu khỏe mạnh nắm lấy tay ta, bình tĩnh như hòn đá. Ta tựa đầu lên vai chàng, chỉ cảm thấy dù phía trước có gì khó khăn hiểm trở, miễn có chàng ở bên mọi việc đều trở nên dễ dàng.

      Hai con chim bay vút lên trước mặt bỗng lủi vào áng mây mất dạng. Họ bắt giết như vậy, thế mà còn có khả năng tồn tại ư? Ý nghĩ này lóe lên, ta bỗng cảm thấy ổn, ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thương, mắt chàng cũng lóe lên cảnh giác.

      Hội Lục Nhĩ nhào tới phía trước: “Thuộc hạ xem”.

      mới khỏi mười trượng, phía đằng xa bỗng xuất hai con khoái mã, ngựa có người, nằm úp thấp phi như bay tới. Bóng người chợt xuất hấp dẫn chú ý của bọn ta, có hai người trong Bát Tuấn nằm rạp xuống kề tai đất, rồi đứng lên : “Chỉ có hai con ngựa”.

      Là ai?

      Lục Nhĩ nghênh đón, rút trường đao lưng, đôi chân lướt như gió.

      Hai con ngựa tiến tới gần hơn, lúc còn vài dặm, vậy mà lại có thể lao đến trong nháy mắt, là ngựa Ðại Uyển Lương.

      Nhưng ta thấy mặt mũi người ngựa.

      Bát Tuấn xứng với tên tuổi, cần sai bảo, từng người rảo bước chạy tới yên ngựa lấy túi tên, đáp tên lên cung.

      Hai con ngựa tung vó hất bụi mù mịt, đột nhiên có người vươn thẳng người dậy, la lớn: “Đừng để nó cắn…”

      Là sao?

      Còn người kia lấy mũi tên sau lưng, giương cung con ngựa chạy băng băng. Cuối cùng ta nhận ra họ là ai rồi, là Quân Sở Hòa và Tiểu Tam.

      Quân Sở Hòa chĩa mũi tên về phía ta?

      Ông muốn làm gì?

      Dây cung chậm rãi lên tiếng, phía bọn ta cũng lắp tên xong rồi.

      “Chậm ”. Hạ Hầu Thương chợt , “Họ chỉ có hai người”.

      Đúng vậy, họ chỉ có hai người, nếu Quân Sở Hòa bắn Hạ Hầu Thương, chắc chắn thể trúng.

      Tiểu Tam vẫn hô hoán: “Tướng quân, đừng để thứ đó… cắn… Hoàng tử”.

      Đáng tiếc, cự ly quá xa, giọng của bị gió nuốt sống.

      Lúc này, mũi tên của Quân Sở Hòa cũng bay tới, mang khí thế của sấm sét, truyền đến tiếng xé gió. Mũi tên của ông dốc hết sức lực. Ta dám tin, vậy mà mũi tên đó lại nhắm thẳng về phía bọn ta.

      Ông muốn giết ta?

      Ta ngẩn người, đến khi Hạ Hầu Thương đẩy mạnh ta ra, dùng vỏ đao ở thắt lưng hất mũi tên đó. Nhưng mũi tên chỉ chệch hướng, vẫn gào thét lao về phía trước.

      Ta ngã xuống, nhìn theo hướng mũi tên. Chỉ thấy mũi tên lướt qua núi đá, bay thẳng về phía Ô Mộc Tề ngồi tảng đá. Tay y cầm cái túi da, sợi dây cởi, rơi dưới đất.

      Chiếc nỏ Ngũ Châu trong tay Tiểu Thất vẫn đáp tên.

      Mũi tên sấm sét kia lao vút tới, hướng hơi chếch bắn vào tảng đá bên cạnh Ô Mộc Tề, găm sâu chỉ còn đuôi tên.

      ra người ông muốn bắn lại là y?

      “Ngươi tới muộn quá”. Ô Mộc Tề bật cười, đứng dậy khỏi tảng đá.

      Tiểu Thất thấy ổn, buông tay, năm mũi tên lao vút nhưng Ô Mộc Tề đưa tay bắt lấy, cười : “Thất hiệu úy, quả nhiên nội lực của ngươi chưa khôi phục, đáng tiếc”.

      xong, y đột nhiên tung người nhảy tới khối đá cao khác, tay kéo rễ cây bám đá, chân đạp lao về phương xa.

      Lúc này, mũi tên trong tay Bát Tuấn đều hẹn mà cùng bắn, nhưng bởi vì cự ly quá xa, tên tới lực chẳng còn, nào có thể bắn trúng?

      Trong nháy mắt, y tới đỉnh núi.

      Lập tức có hai ba cái bóng đuổi theo

      Ta cất cao giọng: “Đừng đuổi theo, y có người viện trợ”.

      cần ta , mặt ai cũng lo lắng, thảo nào đường có người Tây Di đuổi theo. ra chúng cần đuổi, có sẵn người dẫn đường cho chúng.

      Nhưng vì sao bây giờ y mới ? Mới có động tĩnh chứ?

      Ta cảm thấy y làm vậy ắt có mục đích, cứ như… bọn ta là con mồi vậy.

      Hẳn nhiên Quân Sở Hòa đến vì bọn ta. Lúc họ cưỡi ngựa đến gần, còn ai ngăn cản, tiếng hí cất lên, hai con ngựa đồng thời dừng trước mặt bọn ta.

      Quân Sở Hòa thấy mũi tên găm thẳng vào đá, nhìn về phía đỉnh núi, nhưng nào còn thấy bóng dáng Ô Mộc Tề, ông : “Chúng ta vẫn chậm bước”.

      Búi tóc ông rối bù, mặt đầy bụi bặm, người chi chít máu. Tiểu Tam cũng tương tự, thậm chí mang mặt nạ, để lộ vết thương mặt.

      xảy ra chuyện gì?”. Ta .

      “Y muốn bắt gọn mẻ”. Quân Sở Hòa lạnh lùng , “Đội quân của y chỉ cách đây mười dặm, chứng tỏ họ phát ra dấu vết bộ lạc Thảo Thạch”.

      “Bộ lạc Thảo Thạch? Lạc Nhật Hà?”.

      “Đúng vậy, ngốc đó vẫn muốn cứu con… Y truyền tin con bị vây ở thảo nguyên Tây Di, cuối cùng lan truyền đến tai người bộ lạc Thảo Thạch. Mặc dù họ giỏi náu nhưng nếu có mục đích, sao có thể tránh được tai mắt của binh mã Tây Di, ngăn cản được binh mã Tây Di chứ? Ô Mộc Tề dấn thân vào nguy hiểm nhưng để mất dấu các con, và để bộ lạc Thảo Thạch mất cảnh giác mà thôi. Lạc Nhật Hà trở thành tộc trưởng rồi, ta còn tàn nhẫn hơn Khả hãn Thiết Sâm, y chịu được khi có thế lực thuộc về y sống tự nhiên thảo nguyên, y muốn thống nhất cả thảo nguyên này”.
      Jeremej San thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 200: Tại sao ông đến đây?

      EDIT: KENTU

      Ông mạch xong, mặt hằn sâu nét lo lắng khẩn trương, nhưng ta tin ông, tại sao ông lại muốn cứu ta? Cho tới bây giờ, từng hành động của ông khiến ta nhận thấy bất kì hy vọng nào.

      “Tại sao ngài báo cho người của bộ lạc Thảo Thạch, để họ biết chân tướng mọi chuyện bị rơi vào vòng mai phục được nữa.”

      “Tướng quân, trách nhầm Nguyên soái rồi, chúng ta vừa nhận được tin tức liền giục khoái mã ra khỏi thành Lâm Tang, đường giết chóc mới chuồn ra ngoài được, Ô Mộc Tề có phương thức liên lạc của y, chúng tôi có cách nào biết được tung tích của bộ lạc Thảo Thạch, chỉ đành tới báo cho . Miễn là để rắn Tương Tư cắn vào huyệt hợp cốc huyệt đạo người y thể bị giải, y vẫn nằm trong tay chúng ta như cũ. Chủ soái của quân địch nằm trong tay chúng ta, đại quân Tây Di biết phải làm sao đây? Chỉ tiếc mũi tên kia của nguyên soái bắn chệch rồi.”

      “Thôi, thế khó lường.” Giọng Quân Sở Hòa chứa đôi nét tang thương, “Nào có chuyện nào cũng được như ý?”

      Ta giật thót, hỏi: “Trưởng Công chúa đâu?”

      Ông nhắm mắt : “Nàng ấy có quê hương của mỉnh.”

      Xem ra hai người họ trở mặt rồi, biết là vì lí do gì? Quả nhiên tình hình trong thành Lâm Tang thay đổi trong nháy mắt.

      “Hóa ra là vậy.”

      Tiểu Tam nhận ra vẻ châm chọc trong giọng điệu của ta, lại bắt đầu giải thích cho ông: “Tướng quân…”

      Ta trừng mắt nhìn , mới thôi tiếp.

      Hạ Hầu Thương : “ cái khác, nếu như quả là thế, chúng ta phải chuẩn bị kế sách đề phòng cho tốt mới được, Song Tỉnh cốc là nơi rất dễ bị phục kích.”

      “Đúng, e rằng phục kích ở nơi đây còn nguy hiểm hơn cả cuộc chiến ở núi Xã Thanh năm đó, nhân mã của bộ lạc Thảo Thạch cũng chỉ lên đến khoảng năm nghìn, người mai phục của Ô Mộc Tề dùng bao bố bọc vó ngựa lại ban đêm, duy trì khoảng cách mười dặm với đám họ…”

      Ta sửng sốt hỏi: “Ô Mộc Tề vốn bị chúng ta phong bế huyệt đạo toàn thân, liên lạc với họ bằng cách nào được?”

      Quân Sở Hòa ngẩng phắt đầu, thình lình cất tiếng: “Mai, mau uống viên thuốc này vào!”

      “Thuốc gì cơ?” Ta hỏi.

      “Con còn nhớ lần trước con dựa vào viên thuốc cướp được kia mới qua khỏi ? Thuốc đó có thể giảm bớt dược tính của độc Tương Tư Tận Xương?”

      “Gì cơ? phải chàng khỏi rồi sao? Võ công cũng khôi phục, còn giành được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ, tại sao..?”

      “Độc Tương Tư Tận Xương nào có dễ dàng giải được như vậy?” Quân Sở Hòa cười cay đắng, “Rắn Tương Tư, Tương Tư Tận Xương, các con thấy nó có gì liên quan đến nhau sao? Những độc đó đều có xuất xứ từ cây Tương Tư, cái đến từ rễ cây còn cái đến từ đóa hoa. Lúc hoa nở, hai bông quấn lấy nhau như tình nhân triền miên, cho nên loại thứ nhất được gọi là triền miên, loại thứ hai tên là Tương Tư Tận Xương, rắn Tương Tư ngửi thấy mùi hương tương tự mới có thể bám theo.”

      Ta dám tin nhìn ông, muốn đọc được từ trong ánh mắt ông chỉ là lời dối, nhưng đáng tiếc ta vẫn nhìn ra được. Ta chỉ cảm thấy đầu óc váng vất, người lảo đảo, liền được người đỡ: “ phải có thuốc sao? Kiểu gì cũng có cách giải, chỉ là con ngờ, loại độc chứa trong người con lại thành phù dẫn hướng cho binh mã tây di.”

      tại có nó làm phù dẫn hướng, tại sao Ô Mộc Tề còn tự nguyện theo, chịu cảnh bị hành hạ như vậy?” Lòng ta ôm hi vọng nhoi rằng Ô Mộc Tề có phương pháp liên lạc đặc biệt của y. Ví dụ như tiếng còi hay là những cái khác.

      “Y muốn lấy mạng Vương gia, đây là điều chắc chắn rồi. người Vương gia có độc Tương Tư Tận Xương, e rằng y sớm biết được tung tích của Vương gia ở nơi nào rồi nhưng y vẫn nhẫn ra tay. Y làm như vậy với mục đích là mũi tên trúng hai con chim, dàn xếp đổ cái chết của Thiết Sâm lên đầu Vương gia, còn đáng sợ hơn là y muốn giết chết Vương gia trước mặt con. Người này tâm địa vô cùng độc ác, chỉ cần con sao cả, người của bộ lạc Thảo Thạch vẫn đến cứu, y vẫn có thể lấy con làm mồi nhử. Giống như tình hình giờ, mặc dù Thiết Sâm chưa chết nhưng ta nghĩ, với bố trí của y ở thành Lâm Tang, chỉ sợ Thiết Sâm chống đỡ nổi bao lâu nữa. Đến bây giờ y cũng vẫn muốn dồn Vương gia vào chỗ chết, đây là điều thể thay đổi được…”

      tệ, kế hoạch hoàn hảo như thế mà y đoán được, ngay cả ta từ lúc bắt đầu cũng nhận ra Hạ Hầu Thương, thế nhưng y lại như lòng bàn tay, ta nhớ tới lúc ở đại hội Y Mộ Đạt, y vờ vịt bày tỏ thái độ đắc thắc, với tính cẩn thận của Hạ Hầu Thương, làm sao có thể để lộ bí mật ra bên ngoài được? Chỉ có chất độc vô danh trong cơ thể chàng mới để Ô Mộc Tề nắm chắc phần thắc.

      Hạ Hầu Thương vỗ bả vai ta, chàng cười trừ: “Hóa ra, ta chính là bùa đòi mạng của chính mình.”

      Nếu phải vì ta, vì giải trừ chất độc trong cơ thể ta chàng vận công truyền nội lực cho ta mỗi ngày, khiến bản thân gầy guộc tổn thương vào cốt tủy. Bọn họ chỉ dùng kế thôi chưa giải quyết được toàn bộ, vì vậy mới áp dụng thêm kế nữa. Thấy bị ta hiểu thấu, dứt khoát mượn cớ chữa trị cho ta, cuối cùng khiến chàng cũng trúng độc. Nếu phải tại Quân Sở Hòa, nếu như phải ông nối giáo cho giặc Hạ Hầu Thương ra sao?

      “Người ở trong nội bộ địch, e rằng giúp chúng ít!” Ta nghiến răng .

      “A Ngọc, năm đó cha sai lầm rồi, đến khi cha muốn quay đầu lại còn được nữa. Hơn nữa, chúng ta vốn tưởng rằng con hận Hạ Hầu Thương, nếu phải vì thế, trong buổi hôn lễ con … Chất độc trong cơ thể con vốn rất mạnh rồi, mà còn có thể hóa giải hòa tan những thuốc thang và chất độc khác, những thứ độc khác xâm nhập vào người con chẳng qua khiến cơ thể tạm thời thể cử động được thôi, đến lúc hóa giải chất độc ‘Triền Miên’ bản thân con đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa Vương gia truyền chân khí cho, tinh lọc luồng chân khí rời rạc trong cơ thể con khiến con mau chóng hoạt động lại được…” Quân Sở Hòa nhìn Hạ Hầu Thương, nghĩ đúng là có hơi áy náy với chàng, nhưng tiếp.

      Hóa ra Đại hoàn đan của Thái tử chẳng phải cứu mạng ta, nhiều ngày ta nằm giường lại bài tiết, thân thể bị tổn hại gì là bởi vì chân khí của Hạ Hầu Thương truyền cho từng ngày.

      Ngấm nghĩ chàng suýt nữa mất mạng vì lao lực, ta càng thẹn trong lòng: “ xin lỗi, hôm hôn lễ, kì thực chính ta… cố ý gây xung đột giữa chàng và Hoàng thái hậu.”

      Hạ Hầu Thương khẽ sững người, ngay sau đó liền cười: “Điều này cũng khó trách, việc năm đó do Quân soái gây ra, khiến ta trở thành kẻ đầu sỏ mang tội giết hại Quân gia, nàng hận ta là điều hiển nhiên. Năm đó Quân gia bị chết quá nhiều người, có cả Tần gia và hoàng huynh cùng tham dự, trong cảnh hỗn loạn, còn biết có tên thích khách giả trang thành quan phủ hành sát, ta vẻn vẹn chỉ phái Bát Tuấn đến trợ giúp Hoàng huynh để bắt thủ phạm, sau đó mới biết được chính bởi sơ sót này mới cho người ta có cơ hội lợi dụng.”

      Quân Sở Hòa nghe đến đó, đôi mắt đờ đẫn: “Hóa ra, nàng quả muốn ép ta đến đường cùng.”

      Xem ra, ông đoán được những tên thích khách năm xưa là do ai sai khiến rồi.

      “Có Tần gia tham dự, hoàng huynh mang theo thánh chỉ của phụ hoàng, lại thêm lượng lớn binh sĩ Tây Di cải trang thành người dân xuất trong thành, dù ngài chỉ lén gặp mặt người Tây Di, lại ký hiệp định mở biên cảnh cho người Tề xâm nhập vào Trung Nguyên, chúng tôi mới thể làm thế!”

      Lúc Hạ Hầu Thương nhắc đến chuyện năm xưa, trong giọng có chút ngập ngừng. Với tính cách của chàng, hẳn là phải có kết quả điều tra kiểm chứng của mật thám bốn phương, biết chứng cứ xác thực mới dâng tấu. Còn cái thủ đoạn ngấm ngầm tiến nhanh khống chế Quân gia thôn chỉ có Thái tử mới cầm đầu. Ta nghĩ, lý do phái Thái tử đến là bởi vì người bên biết chàng tha mạng cho những người khác ở Quân gia thôn sao?”

      Quân Sở Hòa giải thích câu nào, chỉ khẽ cụp mi nhìn xuống dưới chân. Chuyện năm đó Hạ Hầu Thương hề đổ oan cho ông!

      “Chẳng qua lúc bị đưa lên đoạn đầu đài, đúng là có vài người vẫn chưa biết chân tướng, ví dụ như thuộc hạ của Triển Ngọc. Nhưng trong cơn giận dữ, phụ hoàng hạ lệnh nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, năm ấy ta dâng tấu can ngăn, ngược lại bị khiển trách nghiêm khắc. Sau đó phụ hoàng phái hoàng huynh , còn muốn thay thế Quân gia bằng người của Tần gia, vì vậy ta thể kiểm soát được chuyện này nữa.” Tuy giọng của Hạ Hầu Thương lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng lúc chàng nhìn ta lại mang theo vài phần hổ thẹn, “Là ta năm đó suy nghĩ chưa được chu toàn, mới khiến…”

      Đến lúc này, ta mới hiểu hoàn toàn những chuyện khi ấy, cho tới bây giờ chàng chưa bao giờ kể lại quá khứ với ta, còn ta cũng hỏi chàng. Nhưng từ cái hồi còn hôn mê mấy tháng thể làm gì ở Vương phủ kia, vô cớ, ta cứ cho rằng chính là như vậy, chàng vẫn là vị Vương gia chính trực sắm vai binh tốt tiên phong trước kia. Chẳng qua trước kia ta bị người ta che mắt, mới trông sực , suýt nữa gây ra đại họa.

      Ta nắm lấy tay chàng: “Những việc chàng làm là đúng.”

      Chàng cúi đầu nhìn ta, trong mắt chứa nét vui mừng, lại trở tay nắm chặt tay ta.

      Chương 201: Đề phòng

      Tiểu Thất ho tiếng: “Đừng trước kia nữa, chuyện năm đó sau, bây giờ phải làm sao đây? Nếu Ô Mộc Tề muốn dồn Vương gia vào chỗ chết, chắc hẳn lên kế hoạch cực kỳ kín kẽ, chúng ta phải đề phòng mới được”.

      Quân Sở Hòa lại thẫn thờ nhìn con sói đen treo ngọn cây. Bát Tuấn vừa săn được nó, vẫn chưa kịp lột da.

      Mặc dù ta rất hận ông, nhưng vẫn có đôi phần đồng tình. Sao ta có thể thấy ngỡ ngàng và đau khổ mặt ông chứ? Ta biết năm nó vì lẽ gì mà ông quay lưng lại với trách nhiệm trấn thủ Tây Cương, nhưng trong mơ hồ, ta đoán được ít nhiều, e rằng có liên quan đến Trưởng Công chúa?

      Ta ho tiếng, : “Người tới báo tin có cách đáp trả, sao ra chứ?”.

      Ông dời mắt khỏi con sói đen: “Lông càng đen bóng, nào có ai biết, bên trong nó thối rữa, thứ còn lại chỉ là bề ngoài? Năm đó ta nhìn thấu…”

      Ta biết ông lẩm bẩm gì, chỉ nhắc nhở: “Đại địch ập đến, người…”

      Giờ ông mới bừng tỉnh, : “Tên Ô Mộc Tề này cố chấp đến điên cuồng, còn luyện công phu tà môn, đạt tới mục đích bỏ qua. Y muốn giết Vương gia trước mặt con, thậm chí để lại tướng chết rất đáng sợ, nhất định y làm thế… Triển Ngọc, có lẽ, đương sống duy nhất chỉ ở đây thôi, ra ta cũng hết cách rồi. Y là đối thủ hung ác nhất ta từng thấy, cơ trí tuyệt đỉnh, gần như có sơ hở…”

      Ta cười lạnh: “Giờ ngài mới hiểu phải muộn quá rồi sao?”.

      Quân Sở Hòa : “Y che giấu tốt quá, khiến chúng ta tưởng là y phải dựa vào chúng ta mới có thể làm được việc, ai ngờ… ra, bởi vì thân phận mẹ đẻ y hèn mọn nên y được Khả hãn Thiết Sâm coi trọng, bị phái đến nơi hoang vu cùng cực của Tây Di. Nào biết, y thu phục mười mấy bộ tộc , tạo dựng thế lực lớn, cấu kết với Trưởng Công chúa để có được lòng tin của Thiết Sâm, tiến vào thành Lâm Tang… Sau khi Xá Thiết Mộc chết, y được lập làm Thế tử, mấy người phản đối y trong vòng mấy năm nay biến mất còn tăm hơi. Chuyện này vốn khiến ta cảnh giác, nhưng ta tưởng y chỉ là người tài giỏi thôi, y nghe lời răm rắp, kính trọng bọn ta như cha mẹ… Y muốn lấy con, ta lập tức đồng ý, tưởng rằng cha con ta cuối cùng được ở bên nhau, mẹ con…”

      Hạ Hầu Thương nhìn ta đầy nghi ngờ, ta khẽ : “Theo lời ông ấy , Trưởng Công chúa là mẹ ruột của ta, bà ấy là công chúa Tây Mã của nhiều năm trước”.

      Mắt chàng lóe lên vẻ lo lắng, ta bất giác cũng lo lắng theo. phải chàng để ý dòng máu vương thất Tây Di chảy trong ta chứ?

      “Quân soái, ngài là cha ruột của Triển Ngọc ư?”. Chàng chợt hỏi.

      Ta ngạc nhiên, liền hiểu chàng lo lắng điều gì. Nếu phải thế, vậy cha ta có lẽ là… Vậy chẳng phải bọn ta là… ?

      Quân Sở Hòa vốn sầu lo chợt nhếch mép cười: “Yên tâm, mặc dù ta hồ đồ rất nhiều bận, nhưng chuyện này ràng hơn bao giờ hết. Dung mạo của con bé thanh nhã thế kia, di truyền ở ta cả”.

      Ý tứ ông là dung mạo của Vĩnh Lạc đế thanh nhã ư?

      Hạ Hầu Thương hoàn toàn để tâm đến lời mỉa mai của ông về phụ hoàng mình, thở phào nhõm: “Vậy tốt”.

      Quân Sở Hòa thở dài : “A Ngọc, con chọn đúng rồi. May mà con có chủ kiến của mình, đến giờ vẫn thế… Nếu , năm đó ta kéo con vào… Bao lâu nay, Ô Mộc Tề che giấu rất tốt, thể trung quân dân, còn được thế hệ trẻ Tây Di ủng hộ. Nhưng ta ngờ, bí mật của y lớn đến vậy, còn học võ công tà môn… Ngoài mặt muốn ta giết Bột Bột Khắc Ti, thực ra lại giấu Bột Bột Khắc Ti trong phủ, nhận bà ta làm thầy, học võ công tà ác, độc rắn Tương Tư vào người kích thích tiềm năng của y, nội lực tăng lên gấp ba, huyệt đạo tự giải, da trâu gân trâu trói buộc cũng tự đứt lìa”.

      đời này có võ công như vậy ư? Bột Bột Khắc Ti là ai?”. Ta cau mày , “ quan trọng như vậy, sao chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới?”.

      “Sao phải nhắc tới chứ?” Quân Sở Hòa , “Khả hãn Thiết Sâm hạ lệnh truy sát, dù là già trẻ trai , chỉ cần phát ra tung tích, giết chết cần hỏi. Mụ ta có công phu tà môn, lấy rắn độc làm thức ăn, hút máu trẻ con luyện thành, biết hại bao nhiêu con trẻ chốn Tây Di. Lúc môn phái mụ cực thịnh, chợ xa của Tây Di vắng bóng trẻ con hơn nhiều.”

      Nghe đến đây, ta đột nhiên rùng mình, bất giác ôm bụng, phải Ô Mộc Tề muốn ta sinh con cho y rồi… Ta dám nghĩ nữa.

      Hạ Hầu Thương vỗ vai ta, nhưng ngón tay khẽ run, hiển nhiên chàng cũng nghĩ vậy.

      “Sau này… khi ta đến Tây Di, biết chuyện Bột Bột Nhĩ Khắc trốn ở ốc đảo Tử Quy, Ô Mộc Tề liền lấy cớ đó là đất phong của ta, muốn ta diệt trừ, vốn định giết sạch còn mống, ngờ đây là hành động xảo trá của y. Y rất cẩn thẩn, đám trẻ được cướp đến từ phương xa nên ai biết.”

      ra cha vẫn nhận đất phong?” Ta lạnh lùng , lại thấy tầm mắt ông chuyển tới con sói đen, ánh mắt mờ mịt mà buồn thương. Ấy vậy ta mới phát , khuôn mặt nhuốm bụi của ông thêm nếp nhăn mới, phần tóc bên thái dương bạc thêm. Mấy ngày gặp, ông như già mười tuổi.

      Xem ra chân tướng ở chốn Tây Di mà ta biết khiến ông hoàn toàn tỉnh ngộ. Ấy thế mới liều chết quay đầu.

      Lúc này ruồi bâu đầy thân sói.

      Ông dời mắt , : “Lọ thuốc ta đưa con đêm con uy hiếp Trưởng Công chúa có thể tạm thời làm dịu độc Tương Tư Tận Xương người Vương gia, để rắn Tương Tư dễ dàng tìm tới. Con mau cho Vương gia uống …”

      Tiểu Thất lôi lọ thuốc ra từ tay nải, mở nắp ngửi thử mới đưa cho Hạ Hầu Thương.

      Ta nhìn Quân Sở Hòa, dám tin tưởng ông ta, nếu ông ta phản gián phải làm sao bây giờ? Mục đích của ông là tính mạng của Hạ Hầu Thương ta biết làm sao?

      Ta nắm chặt tay Hạ Hầu Thương, để chàng uống thuốc.

      Tiểu Thất thở dài : “Quân Triển Ngọc, đừng để lòng nghi ngờ che kín hai mắt mình. Suy xét chu toàn là tốt, nhưng quá đà lại thành đa nghi. phải trước kia người cũng như vậy với Vương gia ư?”

      Lời của như chậu nước lạnh làm ta tỉnh ngộ. Đúng vậy, nếu nhờ trời đất run rủi, ta bao giờ tin tưởng Hạ Hầu Thương, nghi ngờ những gì chàng làm chỉ là ngụy biện. Ta chầm chậm buông tay chàng, đôi khi, Tiểu Thất còn thông suốt hơn ta.

      Hạ Hầu Thương mở lọ uống hết, nhận nước từ túi da Tiểu Thất đưa tới uống ngụm. Lúc này mới cười : “Lần sau ta trở thành phù dẫn hướng nữa chứ?”

      Quân Sở Hòa nhìn ta rồi đưa mắt tới bụng ta, quay đâu với Hạ Hầu Thương: “Đương nhiên rồi.”

      Ta cảm thấy thần thái của Quân Sở Hòa có phần mất tự nhiên, như thể có chuyện gì được. Lòng gợn lên, chợt nhớ tới chuyện, hỏi: “Phụ thân, độc người con giải chưa?”

      Cho tới nay, mối quan tâm của bọn ta luôn là độc người Hạ Hầu Thương, cũng bởi độc người chàng mới khiến kế hoạch bị bại lộ trước Ô Mộc Tề. Còn ta vẫn hành động như thường, lại mang thai nên ai nhớ tới chuyện… Liệu cơ thể ta còn độc ?

      Tương Tư Tận Xương, sau lần với Hạ Hầu Thương mà chuyển hết lên người chàng?

      Ta nhớ phụ thân rằng thuốc giải của ông chỉ giúp ta hành động tự nhiên. Mà ông vừa mới , độc Triền Miên có thể hóa giải những độc khác, dù cần thuốc của ông ta vẫn tỉnh lại được?

      Ta cảm thấy có điểm nào đúng, nhưng nghĩ kỹ đầu óc càng hỗn loạn thêm.

      Quân Sở Hòa ngạc nhiên nhìn ta: “Dĩ nhiên giải rồi, các con thấy rắn Tương Tư trong túi rồi đấy, có phải nó chuyển động rất gay gắt, luôn hướng về phía Vương gia? Nếu cơ thể con chưa hết độc, nó hướng về phía con.”

      “Nhưng khi đó con đứng cạnh Vương gia mà.” Ta nhìn mặt ông chằm chằm, muốn tìm ra dấu vết dối.

      Siêu Ảnh đứng bên : “Người thế, trái lại quả có chuyện này. Có lần, con rắn kia giãy ghê quá, rơi xuống đất. Nhìn phương hướng, nó quả bò về phía Vương gia. Thuộc gia tiến đến gần Vương gia, con rắn kia liền ngọ nguậy trong túi. Nếu là Vương phi có chuyện đó.”

      Siêu Ảnh dối.

      Ta yên lòng, thầm nghĩ loại độc này lợi hại đến vậy, tổn thương rất lớn cho cơ thể người, ta lại có thể mang thai chứng tỏ ông lừa ta.

      chuyện hồi, mặt trời ngả về phía Tây. Cơn gió ấm áp trong sơn cốc phiếm lạnh, dù ánh chiều tà vẫn nhuộm cỏ biếc nhưng khung cảnh tối dần. Hai người trong số Bát Tuấn thay phiên nhau canh gác trở lại bẩm báo, hề thấy động tĩnh trong ngoài cốc.

      Quân Sở Hòa : “Cá chưa lọt lưới, sao chúng có thể nuốt con mồi? Chỉ cần chúng ta xuất cốc, chúng hành động.”

      Xung quanh yên tĩnh như tờ, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang giữa lùm cỏ, nước suối chảy róc rách. Từ đây trông sang, sơn cốc rộng lớn vô cùng, có thể tàng hơn vạng binh mã, quả là nơi thích hợp để phục kích. Nếu trong tay có Ô Mộc Tề, bọn yên tâm tiến vào đây. Nhưng giờ con tin mất, nếu Lạc Nhật Hà dẫn bộ tộc của mình đến cứu chỉ có thể tự chui đầu vào rọ mà thôi.

      Bọn ta lâm vào khốn cảnh trùng điệp chưa từng có.

      Lạc Nhật Hà, con người như cầu vồng ấy lại bỏ mạng vì ta thêm lần, còn dắt theo tộc nhân của mình ư?

      “Có thể phái người xuất cốc chặn họ lại ?”

      Ta biết đây là chuyện bất khả thi. Với tính toán của Ô Mộc Tề, sao y lường trước chuyện này chứ?

      Mọi người trả lời câu hỏi của ta, ai ai cũng biết, ngay cả thâm tâm ta cũng ràng.

      “Tôi .” Tiểu Thất chợt .

      “Võ công của ngươi vẫn chưa khôi phục, làm gì?”

      “Khôi phục chút rồi. Tôi nghĩ rồi, người dự đoán được, Ô Mộc Tề cũng dự đoán được, chừng tưởng chúng ta định phá vòng vậy, lấy trứng chọi đá. Hành động bất ngờ có khi thoát được vòng vây trùng điệp đấy chứ?”

      Đây là cơ hội phần vạn, Tiểu Thất hiểu ta, nhưng lại muốn thử lần. Ta than tiếng: “ cần, là ta suy nghĩ chưa thấu đáo…”

      Quân Sở Hòa cau mày : “Sao cấm chế của ngươi vẫn chưa giải? Ngươi chưa xem quyển sách đó à?”

      Ta sớm nghi ngờ. Hôm nay chứng thực Quân Sở Hòa cố ý giải cấm chế người Tiểu Lục Tiểu Thất, nhưng ta có cảm giác vui mừng. Dù có thêm hai cao thủ, nhưng trước thiên quân vạn mã, thêm phần sức mạnh vài người có là gì?

      Quân Sở Hòa tới kéo Tiểu Lục Tiểu Thất ra xa, đả thông kinh mạch cho họ.

      Người bao quanh bọn ta hề tản , như thể biết ta cần an ủi, nhưng người có thể an ủi ta chỉ có Hạ Hầu Thương mà thôi.
      Jeremej San thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :