1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 192: Vậy sao, chỉ câu này thôi

      Editor: Kentu

      Beta: Chjcbjbj


      Người quảng trường chỉ nghĩ rằng núi đao này quá cao, Ngạnh Khí công hộ thể của gượng nổi nên bị thương, nhưng ai bị cảm động bởi dũng mãnh của , tiếng ủng hộ thấu đất trời ngày vang dội.

      “Quả xứng danh dũng sĩ”. Ô Mộc Tề chợt thở dài , “Ngay cả đao Yến Linh luyện từ tinh chất vàng sắt cũng hề hấn gì với ”.

      Ta giả vờ ngây ngô: “Tinh chất vàng sắt là gì thế, đời này quả có thứ này à?”.

      Y cười đáp, lảng: “Tên này dũng mãnh quá, có vài phần khí khái như tướng quân năm đó, đáng tiếc thể sử dụng, nếu phải…”.

      Khuôn mặt tuấn mỹ của y mang nét cười ấm áp, ngón tay màu mạch nhàng vuốt ve bím tóc bện dây ngọc ngà, dáng vẻ thong dong như ngắm ánh chiều tà. Lòng ta chộn rộn, đột nhiên dâng nỗi bất an.

      Tinh chất vàng sắt? Thế mà y lại dùng tinh chất vàng sắt làm lưỡi đao, vậy nếu tên Tát Dã kia giẫm lên phải chân gãy tay đứt sao? Dù cho có Ngạnh Khí công chăng nữa cũng thể căn ngản sức sát thương của tinh chất vàng sắt.

      Dùng ống nhòm nhìn lên núi đao, nơi Tát Dã leo qua quả nhiên có thanh đao Yến Linh, lưỡi đao nhuốm máu, lòng ta bỗng giật thót, sợ hãi trông theo Tát Dã tiếp tục trèo lên bằng đôi chân gần như đứt lìa. Cách ống nhòm, ta khỏi thở phào nhõm, tuy chân Tát Dã chảy máu đầm đìa nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

      Ta đặt ống nhòm xuống, lòng vẫn còn hoảng loạn, biết vì lý do gì mà mình bỗng nhiên quan tâm người quen biết đến vậy?

      Ô Mộc Tề lại từ từ bỏ vỏ quả lê xanh kia ra, cầm quả lê cắn miếng, với ta: “Quả này lạnh, hai mẹ con nàng ăn tốt đâu. Ta gọi người chuẩn bị canh hạt sen, lát nữa đưa tới, nàng mau uống nhân lúc còn nóng mới có sức mà xem tiếp”.

      Y khẩn khoản xong, ánh mắt ân cần mà dịu dàng: “Nàng yên tâm, tuy đao Yến Linh này được tạo thành từ tinh chất vàng sắt nhưng lúc y bước qua, lưỡi đao vẫn chưa nhằm đúng hướng đâu”.

      Ta nhìn thấy khóe miệng y mang nụ cười dịu dàng, hiểu sao lại cảm thấy người rét run, khỏi nắm chặt áo choàng.

      “Số mệnh tên Bột Nhĩ Khắc này tốt quá, haiz, lại để y trốn thoát phen…”. Y đột nhiên bỏ lại quả lê, vỗ bàn than thở, tuy giọng điệu có vẻ tiếc nuối cực kỳ nhưng trong mắt lại toát lên mấy phần hưng phấn, hưng phấn tanh máu như con sói gặp gỡ đối thủ.

      Nhìn thấy ánh mắt y, lòng ta lại giật thót. Liếc nhìn chiếc khay gỗ đặt bàn mà Trưởng Công chúa vừa đưa tới, quả hạch đào bị bóp nát bấy, mà quả lê cũng chỉ còn sót lại đống vỏ và hạt. Cuối cùng còn duy nhất quả hồng màu cam chín mọng trong đống vỏ.

      Thị tỳ dâng canh nóng vừa nấu xong, đặt lên bàn ta, trong bát canh có mấy quả táo đỏ nửa chìm nửa nổi. Ô Mộc Tề nghiêng người cầm lấy thìa bạc cái khay bên cạnh, khuấy hai lượt rồi đặt lên môi khẽ nhấp miếng, cười : “Nhiệt độ vừa phải, nàng mau uống nhân lúc còn nóng , thế này mới tốt cho cơ thể”.

      Ta ngẩng đầu nhìn y, hàng mi dài khép hờ che tầm mắt, đổ bóng xuống làn da màu mạch. Vòng bạc rộng cổ tay bất cẩn chạm vào chiếc chén bên cạnh, vang lên tiếng nhạc như mộc cầm, ngón tay cầm thìa bạc khuấy khẽ như có tiết tấu. Trong lúc bất chợt, ta nghe thấy tiếng y nữa, chỉ nhìn thấy miệng y khẽ mở khẽ đóng và nụ cười thản nhiên mặt y, đầu óc trống rỗng như bị thắt nút lại.

      Tiếng hoan hô chợt vang dội bên tai, nghe kỹ, ta lại thấy tiếng: “… Hay là ta đút cho nàng ăn…”.

      Nhìn sang, chiếc thìa màu bạc sáng loáng kia hớt quả táo đỏ nho trong bát canh, đưa tới miệng ta. Ta thấy luồng hơi trắng bốc lên từ chiếc thìa ấy, quả táo đỏ chìm nổi chiếc thìa màu bạc chầm chậm đưa tới môi ta. Dường như bị điều khiển, ta định há miệng, nhưng hiểu sao, ta đột ngột đứng dậy, đẩy thìa bạc .

      Trái tim như muốn vọt ra khỏi xác thịt, ta dằn nổi lần mò chiếc ống nhòm đặt bàn, nhưng trong phút bối rối, ống nhòm kia bị ống tay áo của ta quét qua, rơi xuống đất. Chỉ nghe thấy tiếng “cạch”, miếng lưu ly phía ống thiếc rơi ra rồi vỡ vụn.

      “Nàng sao vậy?”. Ô Mộc Tề đỡ ta. Bát canh bị ta đẩy vẩy thứ nước màu vàng lên ngực y, vấy bẩn vạt áo thêu hình chim ưng giương cánh bằng chỉ bạc. Mặt y đầy vẻ vô tội: “ thích vị canh này cũng sao, hay là ta sai người mang ít ô mai tới?”.

      Tầm mắt ta đặt lên ống nhòm rơi dưới đất, miếng kính vỡ vụ phản chiếu những đóa hoa chạm rỗng ghế. Y nhìn theo rồi đặt chiếc ống nhòm còn mang theo hơi ấm của mình vào tay ta. “Ngồi xuống xem , đừng vội vàng thế chứ”. Sau đó gọi thị tỳ đến nhặt mảnh vỡ, rằng thể để những mảnh vỡ ấy làm ta bị thương.

      Ta cứng ngắc được y đỡ ngồi xuống, ống nhòm trong tay như mang sức nặng ngàn cân. Chậm rãi chuyển nó lên mắt trái, vậy mà cánh tay của ta nâng lên cũng gờn gợn cơn đau. Ta sợ nhìn thấy toàn thân người leo lên núi đao ấy thấm đẫm máu, càng sợ nhìn thấy dưới đất có tay gẫy chân lìa. Trước tiên ta lia ống nhòm nhìn mặt đất cẩn thận, may quá có gì ngoại trừ những giọt máu thi thoảng rơi xuống đất. Tiếp tục lia lên , ống kính trắng lóa màu, ánh mặt trời phản chiếu khiến ta đau mắt, cuối cùng ta dời ống nhòm khỏi đỉnh núi, nhìn thấy thân hình cao lớn khôi ngô kia, bàn tay bàn chân đầm đìa máu, nhưng chỉ còn mấy bước nữa thôi là leo đến đỉnh.

      Có điều mấy bước này đối với là cực kỳ khó khăn gian khổ. Mỗi bước đều phải quan sát kỹ lưỡng tìm chỗ đặt chân. Vì vậy ta mới phát ra, núi đao này được dựng lên cực kì tài tình, ngoại trừ lưỡi đao hoặc chỗ đặt chân, mỗi lưỡi đao lại đặt thanh đao khác, càng lên cao, lưỡi đao càng chi chít, càng gần tới đỉnh lưỡi đao càng dày đặc như răng lược.

      Thấy dần dần tới đỉnh núi, tiếng ủng hộ phía dưới to hơn, mọi người đứng hết cả lên, còn có lên tiếng kèn sừng trâu vang dội khắp chân trời.

      Những dũng sĩ khác xa dần, có mấy người định bỏ cuộc nhưng ba kẻ kia vẫn hề buông tha, thay đổi vị trí, gia tăng tốc độ ngừng nghỉ, liên tục chuyển động cán đồng mộc. Chỉ còn vài bước nữa thôi, dù rằng phía trước có lưỡi đao dày đặc. Nhưng, chỉ còn vài bước nữa thôi.

      Ta suýt nữa buột miệng hỏi: “Có còn lưỡi dao sắc bén làm từ tinh chất vàng sắt nữa hay ?”. Nhưng ta chỉ có thể nắm ống nhòm chặt, nhìn thấy trong phạm vi hình tròn màu trắng như tuyết, thân hình cao lớn vạm vỡ từng bước leo lên, để lại đường máu. Từng giọt từng giọt lên lưỡi đao và giá gỗ.

      “Đáng tiếc chỉ luyện được ba thanh bảo đao từ tinh chất vàng sắt, lần nào cũng để y tránh thoát, nếu …”. Ô Mộc Tề ngồi bên than thở.

      Nghe những lời này, ta chợt cảm thấy toàn thân thả lỏng, gần như cầm nổi ống nhòm.

      Ta phải dốc hết sức tại đầu ngón tay mới nắm chắc nó trong lòng bàn tay được.

      Khi ta tập trung nhìn về phía núi đao, lại cảm thấy mắt mình như nhòe , phải chớp mi vài lần mới thấy bóng dáng màu đen dần dần leo lên đỉnh núi.

      Quảng trường vang tiếng hoan hô rung chuyển đất trời, mấy chục chiếc kèn lệnh đồng thời cất lên, còn có người dùng roi da trâu quất vun vút vang dội. Trong nháy mắt, quảng trường như vỡ òa, dù phải là người của tộc Bột Nhĩ Khắc nhưng mặt ai cũng mang nụ cười lòng.

      vươn tay tháo tấm vải đen che mắt chim ưng, cầm con hùng ưng bằng đồng đỏ giơ lên đỉnh đầu. Từng đợt hoan hô vang lên, lớp sau hùng hồn hơn lớp trước. Mọi người đều hô vang: Tát Dã, đệ nhất dũng sĩ. Tát Dã, đệ nhất dũng sĩ!

      vòng quanh núi đao lượt, để con hùng ưng vào bọc đựng quần áo dắt lưng rồi lấy ra chiếc móc móc vào sợi dây da trâu núi đao, nhảy xuống dưới. Chiếc dây ấy đưa trượt khỏi núi đao cao chót vót.

      Bấy giờ ta mới thở phào nhõm, ngón tay thả lỏng, chiếc ống nhòm kia lập tức rơi xuống mặt bàn. Lại nghe bên cạnh có tiếng lách tách, dằn được ngoái đầu nhìn. Ô Mộc Tề bóp nát quả hạch đào cuối cùng, dùng xiên bạc lấy cùi bỏ vào miệng nhai chầm chậm. Thấy ta nhìn, y bèn cười : “Quý phủ của ít…”. Đoạn tiếp theo bị tiếng hô vang quảng trường át mất, ta nghe được. Lần này phải ủng hộ mà là tiếng hô kinh hoàng.

      cần dùng ống nhòm ta vẫn thấy , núi đao cao hơn mười mét kia chầm chậm đổ về bên này khán đài. Tại nơi chạm đất, lưỡi đao cũ bị gãy thành hai khúc, còn trượt dọc xuống theo sợi dây da trâu. Sợi dây da trâu kia thả mặt đất, tuy tốc độ núi đao đổ nhanh nhưng cuối cùng thể chống đỡ được trọng lượng của nó mà bị kéo căng rất dài. Ta tròn mắt nhìn bóng người trượt sợi dây da trâu lảo đảo suýt ngã, tiếng hô kinh hoàng quảng trường liên miên dứt. Cuối cùng núi đao ầm ầm đổ xuống, trọng lượng của nó khiến cột gỗ cố định sợi dây da trâu bật tung. Sợi dây da trâu kia tựa như sợi roi bắn ngược lại, hợp với cột gỗ và phần chóp tạo thành đường vòng cung, người kia vụt bay qua phía khán đài chúng ta ngồi.

      Ta chợt hiểu, núi đao này giống như cán roi, mà sợi dây da trâu chính là dây roi, trọng lượng rơi xuống kéo dài dây roi. Kiểu như lấy tay quất roi ngựa, đầu dây quấn vật nặng văng càng xa, né qua binh lính và mưa tên.

      Quả nhiên buông lỏng sợi dây da trâu từ giữa trung, bóng dáng văng xa giữa khoảng . Vốn núi đao kia cách khán đài khoảng hai trăm mét, dù người có khinh công tuyệt đỉnh đến đâu cũng thể bay qua, nhưng hôm nay thân hình của bất chợt lướt qua đỉnh đầu bọn ta. Lúc đám vệ binh luống cuống vì núi đao đổ sầm, khi sức chú ý của mọi người đều dồn về núi đao trước mặt, tay trái siết chặt cổ họng Khả hãn Thiết Sâm.

      Tay vẫn chảy máu, chân vẫn để trần, nhưng ai cho rằng thể bóp nát yết hầu Khả hãn Thiết Sâm. Chỉ cần ánh mắt hơi liếc qua, khí khái ngạo thị quần hùng liền bủa vây tới.

      Khả hãn Thiết Sâm vốn xuất thân nhà lính, vậy mà lại thể động đậy dưới khống chế của . còn ai quan tâm núi đao sụp đổ, thay vào tiếng huyên náo khắp quảng trường là tiếng bước chân, tiếng giáp sắt va chạm của vệ binh Tây Di. Đội quân vương thất khoác giáp đen bao vây khán đài như đám mây đen, nhưng ai can đảm tiến lên bước.

      và Khả hãn Thiết Sâm đứng ghế rồng tại đỉnh cao nhất của khán đài, chòm râu rối bù bị bắn vài giọt máu tươi, lông mày dựng thẳng như cây chổi làm nổi bật khuôn mặt như thiên thần của . Nhưng giọng lại nhàn tản bình tĩnh: “Khả hãn Thiết Sâm, xin ngài hạ lệnh cũng như ban kim ấn, để nương bên cạnh Thế tử theo ta rời , kẻ nào được phép cản trở, đuổi giết”.

      Giọng mang theo thanh quý và điềm tĩnh khó hiểu, khi tiếng truyền tới tai ta, ta chợt cảm thấy mắt mình mờ , tất cả mọi thứ như hóa thành mông lung, trước mắt chỉ còn bóng dáng như núi cao sừng sững của .

      “Ngươi là ai?”.

      “Ngài đừng hỏi ta là ai, hôm nay tới đây, ta chỉ cần nàng ấy”.

      Ánh mắt chàng chầm chậm lướt qua ta rồi thờ ơ dời , mở miệng : “Câu thích tiễn của các ngươi tuy nhanh nhưng nhanh bằng ngón tay ta đâu”.

      Mọi người đều nghe thấy tiếng răng rắc phát ra từ cổ họng Khả hãn Thiết Sâm. Tiễn thủ nấp sau đám đông thầm buông mũi tên tay.

      Chợt có người chạm vào ta, khẽ bên tai: “Cuối cùng y cũng tới cứu nàng rồi hả?”.

      Cái ôm của y khiến ta cảm thấy cực kỳ chán ghét, dằn nổi mà muốn tránh . Nhưng y ngang ngược quá đỗi, lớn tiếng vọng lên đài cao với người kia: “Hạ Hầu Thương, chưa từng có ai có thể uy hiếp người Tây Di, ngươi cũng ngoại lệ”.

      sân rộn tiếng xôn xao.

      là Hạ Hầu Thương?”.

      chính là Hạ Hầu Thương? Chiến Thần Trung Nguyên ư?”.



      Hạ Hầu Thương thản nhiên : “Vương tử Ô Mộc Tề định bỏ mặc phụ vương mình ư? cũng phải, ngươi là Thế tử, Tây Di thể có Khả Hãn, nhưng có thể lập vị khác thay thế bất cứ lúc nào”.

      Chàng vận nội lực truyền tiếng khắp nơi xa, người quảng trường đều nghe tiếng, thậm chí tai ong cả lên.

      Trưởng Công chúa đứng dưới với mái tóc rối bù, cất giọng sắc bén: “Hết thảy phải vì tính mạng của Khả hãn, Ô Mộc Tề, thả nó ”.

      Ô Mộc Tề tức giận nguôi, ôm ta rời: “ …”.

      Ta muốn thoát khỏi kìm kẹp của y, nhưng nào thoát nổi chứ. Trong lúc lơ đãng, ta ngước lên nhìn, lại thấy đôi mắt y bình tĩnh như con sói giữa đêm thâu, khiến trái tim ta giật thót. Lúc hạ tầm mắt, ta thấy chiếc khay đặt trái cây Trưởng Công chúa ban tặng rơi xuống đất, cùng với đó là vỏ hạch đào, vỏ lê và quả lê bị cắn còn nửa.

      Ta bỗng cảm thấy hoang mang rối bời, liếc nhìn Hạ Hầu Thương và đám trọng thần Tây Di rối ren hỗn loạn. Đột nhiên, ta thấy Quân Sở Hòa lẩn khuất giữa đám người, ánh mắt hơi lo lắng. Vậy mà ông lại ra hiệu cho ta, năm ngón tay trái khép lại giống cái mỏ, tay phải chỉ vào chỗ trống, rồi chỉ vầng thái dương bầu trời.

      Nhưng ta hiểu ý ông.

      Ô Mộc Tề ôm ta chặt hơn, hét lớn: “Hạ Hầu Thương, mọi việc đều dễ thương lượng. Ngươi thả phụ vương , ta làm con tin của ngươi”.

      Nhưng ta cảm thấy, thân hình y hề lay chuyển, mà vẫn đứng im lìm tại đó.

      Y có ý đồ gì?

      Ta lại trông theo phía Quân Sở Hòa, thấy có thêm người xuất cạnh ông, vậy mà lại là Tiểu Tam. đeo chiếc mặt nạ da người che kín vết thương mặt, nhưng tay lại cầm viên ngọc pha lê. Viên ngọc pha lê ấy đón ánh mặt trời, tiếp đó tay cũng khép lại theo hình cái mỏ, bỏ viên ngọc vào chỗ trống giữa ngón cái và ngón trỏ.

      Ô Mộc Tề ôm ta rời khỏi tán che nắng. Ánh mặt trời chốn thảo nguyên vô cùng mãnh liệt, dù tới chiều nhưng ánh nắng ấy rọi lên mặt vẫn bỏng rát… Ta bỗng nhớ ra thí nghiệm dưới ánh mặt trời của Tiểu Tam, đặt viên ngọc thủy tinh dưới mặt trời, tại cự ly thích hợp, ngòi lửa đặt dưới viên ngọc bùng cháy sau thời gian lâu. Có đợt hành quân gặp mưa làm ướt mồi lửa bên người, Tiểu Tam hay dùng ngọc pha lê để nhóm lửa dưới ánh mặt trời.

      Tư thế tay ấy… Hệt như mỏ chim ưng.

      Ta bỗng hiểu ra, quay đầu trông về phía Hạ Hầu Thương. lưng chàng là con con chim ưng đồng lấy từ núi đao, ta thấy mắt con ưng đồng được khảm viên đá quý hình thoi, ánh mặt trời chiếu lên khiến đôi mắt phát sáng, hệt như có sinh mạng vậy.

      Chàng hơi xoay người, dù ánh mặt trời chiếu đến, nhưng mắt ưng lại dần dần chuyển sang màu đỏ.

      Bên trong có ngòi lửa.

      chỉ như thế.

      “Ô Mộc Tề, thế nào, ngươi muốn phụ vương mình hay bên cạnh ngươi?”.

      “Hạ Hầu Thương, ngươi đừng làm phụ vương bị thương. Được, được, ta đưa nàng qua”. Tuy miệng Ô Mộc Tề đưa ta sang, nhưng y đường thẳng mà vòng qua mấy chiếc bàn tàn tạ, cách họ ngày càng xa.

      Y muốn Hạ Hầu Thương và Khả hãn Thiết Sâm cùng vào địa ngục.

      Hay cho kế mũi tên trúng hai đích.

      Lòng dạ ác độc.

      “Nhưng sao ngươi phải rời khỏi đây? Nơi này phải Trung Nguyên, xung quanh tập trung binh mã Tây Di…”. Ô Mộc Tề vừa chầm chậm kéo ta di, vừa .

      Y câu giờ.

      Đầu ta xoay chuyển cấp tốc, nếu thẳng bí mật của mắt ưng, Hạ Hầu Thương kịp thời tháo nó xuống. Nhưng chàng vừa động tay, Thiết Sâm thoát khỏi uy hiếp, bọn ta còn lợi thế bỏ chạy nữa.

      Chỉ có ra tay từ phía Ô Mộc Tề, để y cam tâm tình nguyện đưa bọn ta , để y mở miệng dùng tấm chắn che ánh nắng mặt trời.

      Ta nghĩ, con ưng đồng ở núi đao suốt bao lâu như vậy mà xảy ra chuyện gì, xem ra bởi vì mắt nó bị che miếng vải đen. Chỉ cần tránh xa ánh mặt trời, thứ bên trong nổ tung.

      Ta khẽ: “Ô Mộc Tề, ngươi muốn dùng Thánh Ưng thiêu cháy phụ vương mình ư?”.

      Y khựng lại, bàn tay siết chặt vai ta, vào tai ta: “ hổ là tướng quân bách chiến sa trường… Cuối cùng nàng cũng hiểu, nàng sắp trở thành Vương hậu của ta rồi, có vui ?”.

      “Vương hậu? Vương hậu chết cho ngươi biết nơi khai thác khoáng thạch luyện tinh chất vàng sắt, thể giúp ngươi gắn kết thế lực của Trưởng Công chúa”.

      Y cúi người cắn vành tai ta, khẽ : “Nàng tưởng ta quan tâm những thứ này ư? Ngọc… Nàng hiểu người ta muốn chính là nàng”.

      thân mật của y đổi lại tiếng gầm của Hạ Hầu Thương: “Ngươi làm gì, buông nàng ra”.

      Y hôn vành tai ta, ta muốn tránh nhưng bị y ôm chặt lấy. Ta cảm thấy tai mình có thứ gì đó mềm mại ướt át quấy phá, vậy mà y lại đưa lưỡi vào tai ta.

      Ta nghe giọng phát ra từ giữa kẽ răng đầy run rẩy của Hạ Hầu Thương: “Ô Mộc Tề, ngươi muốn phụ vương mình chết ư?”.

      Cuối cùng lưỡi y cách xa mặt ta, đôi môi phả hơi nóng rời , giọng chất chứa nỗi phiền muộn: “Hạ Hầu Thương, uổng ngươi là Hoàng tử thiên triều, đối mặt chiến trường thôi , tại sao phải dùng thủ đoạn ấy cưỡng đoạt vợ ta. Phải biết, nàng mang thai sáu tháng rồi”.

      “Gì cơ?”. Mặt Hạ Hầu Thương ngập nỗi tức giận.

      Ta đột nhiên rất sợ, sợ nhìn thấy ghét bỏ và do dự trong mắt chàng. Dầu sao ta bị Ô Mộc Tề bắt lâu vậy rồi, có ai còn tin tưởng trong sạch của ta chứ?

      Nếu mắt chàng thoáng qua chút chán ghét… Ta dám nghĩ tiếp nữa.

      Biết đây là thuật công tâm của Ô Mộc Tề. Biết để trì hoãn thời gian, để đả kích Hạ Hầu Thương mà y có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

      Nhưng ta lại cảm thấy nếu như vậy, thà rằng để ta nổ banh xác bởi con ưng đồng ấy.

      Ta dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Hầu Thương.

      Nhưng lại nghe giọng dịu dàng bình thản của chàng vang đến bên tai: “Vậy sao chứ? Chỉ cần nàng trở về với ta, chỉ cần nàng còn sống, có sao chứ?”.

      Ta ngẩng phắt đầu lên. Ta thấy , mắt chàng hề phiếm vẻ do dự hay chán ghét, ngược lại, đôi mắt ấy đong đầy nỗi niềm thương tiếc.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 193: Đâu phải là lỗi của nàng

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj


      Như thể cho ta biết, dù xảy ra chuyện gì nữa đều phải lỗi của nàng.

      Ô Mộc Tề nắm lấy cánh tay ta, phát ra hai tiếng từ kẽ răng: “Được… Được…”.

      Ta lạnh lùng cất giọng trầm thấp: “Bảo họ thả bọn ta , nếu người Tây Di biết những gì Vương tử gây ra đấy”.

      Ánh mắt y đông cứng, cúi đầu cười tiếng rồi : “Biết gì chứ? Biết trong thánh ưng sau lưng Hạ Hầu Thương có điều bí ư? Nàng đoán thử xem, họ cho rằng do ta làm hay Hạ Hầu Thương làm đây? Giả sử biết sao, nàng nhìn quanh , còn có bao nhiêu người ủng hộ lão già kia chứ? Dù bổn vương hạ lệnh bắn tên đồng loạt, chẳng qua chỉ thêm chút trắc trở mà thôi”.

      Y cười khẽ, bàn tay ôm ta dịch xuống đến hông ta, nhàng vỗ về, thần thái chân thành cực kỳ, cứ như vô cùng nỡ xa ta, gắng gượng mỉm cười khuyên bảo ta.

      Y sai, từ khi y dẫn ta lên xe trâu tám con chạy vào đại hội Y Mộ Đạt, ta thấy sùng bái cuồng nhiệt toát ra từ ánh mắt của những thanh thiếu niên tham gia đại hội Y Mộ Đạt này.

      Trong tay ta còn lợi thế gì đây?

      Ta chợt phát , vậy mà ta có gì cả, y cần tinh chất vàng sắt, cũng cần dùng ta để cân bằng với Trưởng Công chúa nữa, thậm chí y còn coi Khả hãn Thiết Sâm là cái thá gì, việc gì phải cần Trưởng Công chúa chứ?

      Ta bỗng nhiên hiểu vì sao Trưởng Công chúa lại lấy lòng ta rồi, phải vì giúp ta, mà bà hiểu hết thảy. Ô Mộc Tề trở thành Lang Vương đích thực của thảo nguyên, ngửa mặt lên trời hú với mặt trăng có thể truyền lệnh cho đàn sói, ai có thể khống chế y nữa.

      Y đẩy tội giết cha cho Hạ Hầu Thương để tiết kiệm hơi sức diệt trừ thuộc hạ cũ, nếu chuyện thành, y cũng tiến hành bước này. có con sơn dương thế tội, chẳng qua chỉ khiến y tốn thêm chút sức mà thôi.

      Hôm nay bọn ta phải chết ở đây sao?

      Ta đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ ta phải nhìn chàng bị xé nát bấy?

      “Nếu chàng chết rồi, vậy …”.

      Ta chưa kịp khỏi miệng, y thấp giọng tiếp lời: “Nàng chết đâu, trong bụng nàng có con trai của , nếu chết rồi, chẳng qua nàng chỉ đau lòng mấy ngày thôi, rồi nàng sống tiếp cùng đứa trẻ, ở lại bên ta, làm Vương hậu của ta, sinh cho ta rất nhiều đứa con khác”. cọ mặt lên đầu ta, “Nàng yên tâm, chỉ cần là con của nàng, ta đều đối xử công bằng”.

      Ta hiểu vì sao lúc ta mang thai y lại vui mừng đến thế, ra y sớm chuẩn bị đưa Hạ Hầu Thương vào chỗ chết, đứa bé này dùng để uy hiếp chàng, mà dùng để uy hiếp ta.

      Y chậm rãi kéo ta tiến về phía Hạ Hầu Thương, vừa vừa cười: “Hạ Hầu Thương, ngờ ngươi lại vì nàng ấy mà dám đích thân xông vào Lâm Tang, hổ là Chiến Thần Trung Nguyên, ta thể bằng ngươi được. Thôi được rồi, ta trả nàng ấy lại cho ngươi, ngươi nên đối xử tốt với nàng ấy, nuôi nấng con trai ta, như vậy, Trung Nguyên và Tây Di trở thành hai nước liên minh , con trai của ta tự động trở thành con tin trong tay ngươi, người Tây Di sao có thể dám nghe mệnh lệnh của triều đình Trung Nguyên chứ?

      Lời của y khiến những kẻ Tây Di dưới đài trở nên ồn ã: “Hạ Hầu Thương, ngươi khinh người quá đáng”.

      “Hạ Hầu Thương, ngươi cho rằng Tây Di dễ bắt nạt ư?”.

      Mắt ưng sau lưng chàng dần dần biến thành màu đỏ nhạt, hơn nữa càng lúc càng đỏ.

      Ta ra sức muốn giãy khỏi tay Ô Mộc Tề, nhưng bị y khống chế sít sao, y khẽ : “Quân Triển Ngọc, ta vốn định đánh nàng bất tỉnh, nhưng nếu vậy, sao nàng có thể nhìn Hạ Hầu Thương bị phân thây chứ? Sao có thể hiểu được rằng, nàng thể nào phản kháng ta, chỉ có ngoan ngoãn ở bên ta mà thôi. Ta biết nàng bao giờ thương ta, nhưng người Tây Di của bọn ta có được tức là có, chỉ cần mỗi đêm nàng nằm cạnh ta, mỗi đêm ở bên ta, hận thù cũng tệ”.

      Tên điên này, tên điên chết tiệt này. Tên điên chết tiệt cuồng loạn này.

      Ta chợt nhớ ra tuyệt kỹ ta học từ lâu, có lẽ đây là thứ võ duy nhất ta còn lại, e rằng đây mới là lần thứ hai sử dụng.

      Sao ta có thể quên được chứ?

      Đầu của ta đập ra sau, nện trúng lồng ngực y. Chỉ nghe tiếng “bộp” vang lên trong tiếng cười trách móc của y: “Thế mà lại dùng phương pháp này…” .

      Cổ của ta xoay góc khó ngờ tới, cái miệng bị y giữ chặt thoát ra, cắn vào chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ của y. Tay kia rút chiếc trâm miệng ưng từ đầu xuống.

      Y thở khẽ tiếng, nhưng buông cánh tay kia của ta ra, tay y căng lên nắm lấy miệng ta, cười : “Ta đối xử với nàng tốt như vậy, nàng cũng có con của ta rồi, thế mà vẫn muốn chạy cùng tên kia sao?”.

      Lời y khiến đám người Tây Di dưới đài đều vẻ khinh thị, hô vang câu: “Đàn bà phải đánh mới được, Vương tử, sau này nên dạy dỗ cẩn thận đấy”.

      Y đáp lại câu kia, cười cười: “Bổn vương ra tay với phụ nữ, huống chi bổn vương này tới xương tủy rồi”.

      Vẻ bình tĩnh thản nhiên của y khiến người người dưới đài cười to ầm ĩ, so ra, dù tay trái Hạ Hầu Thương giữ chặt cổ Khả hãn Thiết Sâm, nhưng đôi chân trần vẫn chảy máu, bàn tay nhuộm máu đầm đìa, đứng đài lại càng lập bơ vơ.

      Ta hiểu hơn, thấy hình thái ủng hộ của người Tây Di dưới đài đối với y, mấy tên lão thần trốn trong đám người lời, ai ra mặt giúp Khả hãn Thiết Sâm. Ô Mộc Tề sai, thế cục của Tây Di được y khống chế trong tay rồi.

      Má ta bị tay y siết tới mức đau đớn, tay kia của y kéo tay trái của ta. Ta chợt buồn cười, mặc dù miệng nhưng thấy ánh mắt của ta.

      Ý cười trong mắt vơi bớt, nhưng vẻ mê mẩn tan.

      Tay kia ta cầm lấy chiếc trâm đầu ưng, giơ cao lên, ánh mắt y liền tựa như châm biếm tựa như trào phúng, như thể : ra nàng cũng chỉ có thể làm vậy? Chỉ cần nàng có thể thương tổn bổn vương, vậy cứ tùy nàng.

      Cổ tay ta xoay chuyển, đâm về phía y mà hướng về người mình, nơi đầu nhọn chiếc trâm nhắm vào là cái bụng hơi nhô cao của ta.

      “A Ngọc…”.

      Dưới sân truyền đến tiếng thảm thiết, là của Hạ Hầu Thương. Ta rất sợ dưới tình thế cấp bách, Hạ Hầu Thương thả Thiết Sâm ra, tuy ông ta còn là con tin có lợi, nhưng vẫn có thể kéo dài chút thời gian, nhưng may là chàng làm vậy.

      Ngón tay chàng siết chặt thêm chút, khiến mặt Khả hãn Thiết Sâm đỏ bừng. Chỉ nghe chàng câu: “Ta cần, chỉ cần nó là con của nàng…”.

      Chàng tưởng ta lấy cái chết chứng minh trong sạch ư?

      Ô Mộc Tề thấy ta đâm về phía mình nhưng kịp ngăn cản. Y tưởng rằng ta định đâm y, nên y chỉ chờ ta đâm, ngờ rằng ta lại đâm vào nơi ta liều mạng muốn bảo vệ.

      Dù tay y vẫn giữ chặt miệng tay, nhưng người y cứng đờ, hiển nhiên tài nào tin nổi.

      Tay ta che bụng, bộ đồ rộng thùng thình thêu nhành hoa quấn quít màu xanh nhạt chầm chậm rỉ máu. Ta gắng gượng ngước mắt nhìn y, dùng ánh mắt cho y biết: “Nếu Hạ Hầu Thương chết rồi, đứa bé này và ta cũng cần thiết phải sống đời nữa”.

      Ta cho rằng y buông ra, dù sao phụ vương y chết , Hạ Hầu Thương cũng còn, y có được thiên hạ Tây Di, trở thành Lang Vương thảo nguyên, cũng dễ dàng đặt gót sắt tới Trung Nguyên hơn.

      Nhưng ta thấy sắc mặt y trở nên xanh mét tái nhợt, cuối cùng y từ từ buông miệng ta ra, ra hiệu cho người hầu cầm cái ô che đến gần Thiết Sâm và Hạ Hầu Thương.

      ra giờ khắc này lòng ta tuyệt vọng, bí mật của miệng chim ưng cứu được Hạ Hầu Thương, Ô Mộc Tề sớm đưa ra kế sách giết tuyệt, trong tay bọn ta còn lợi thế nào nữa.

      Ta chỉ có thể dùng tính mạng mình và cả đứa trẻ đánh ván bạc cuối cùng.

      Nhưng ta chỉ thấy mắt ưng càng lúc càng đỏ, như bị máu tươi nhuộm màu.

      Chẳng qua chỉ nghĩ, nếu có chết, hãy để cho ta và chàng được chết cùng nhau.

      Nhưng ta vẫn muốn thương tổn đứa bé trong bụng, nên lúc đâm chiếc trâm ưng, cổ tay ta ngấm ngầm chuyển hướng, chẳng qua chỉ chọc vết dài bụng ta, sượt qua bụng chứ đâm vào. Sau đó ta đưa tay trái ấn miệng vết thương, thầm khiến cây trâm vạch rộng thêm để bụng chảy đầm đìa máu. Trông vết thương rất nặng nhưng chỉ bị thương ngoài da mà thôi.

      Ô Mộc Tề đoán sai, nếu Hạ Hầu Thương qua đời, vì con của chàng, ta sống tiếp.

      Nhưng mặc dù y đoán trúng, nhưng có lòng tin tưởng.

      Hệt như lúc ngoài chiến trường, đôi khi kế hoạch và sách lược chu đáo chặt chẽ đến đâu nữa cũng sánh bằng câu: Hai quân gặp nhau, kẻ liều chiến thắng.

      Nhưng ta hề ngờ rằng, lấy bản thân ra đánh cược, vậy mà lại có chút sức nặng trong lòng Ô Mộc Tề.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 194: Màn trốn chạy cuối cùng

      EDITOR: KENTU

      BETA: CHJCBJBJ





      Người hầu cầm ô đến gần Hạ Hầu Thương nhưng dám tiến lên. Gã nhìn về phía Ô Tề, giọng y như băng lạnh trời đông: “Hạ Hầu Thương, phụ vương ta có tuổi, chịu được đày nắng, ngay cả đám người hầu bình thường mà ngươi cũng sợ sao?”.

      Trong mắt Hạ Hầu Thương thoáng vẻ lo âu, chàng nhìn về phía ta như hỏi ý kiến. Ta khẽ gật đầu. Sau đó chàng lên tiếng nữa, để đám người hầu che ô cho hai người.

      Chàng tin tưởng ta, dù ta ở bên Ô Mộc Tề lâu đến vậy, thậm chí có thai, chàng vẫn tin tưởng ta ư? Liệu chàng có biết ta là con của Trưởng Công chúa ? Nếu thế chàng còn tin tưởng ta nữa hay ? hiểu sao, lòng ta lại lo lắng mà chỉ cho rằng chàng chắc chắn đối xử với ta như trước. Bởi vì tất cả những gì chàng đều là , và cả niềm đau trong mắt chàng cũng là .

      Mặc dù cảm thấy bụng ỉ đau nhưng mắt ta nhìn chàng vẫn chất chứa niềm hạnh phúc.

      “A Ngọc, nàng có sao ?”. Cuối cùng chàng cũng cất tiếng hỏi thăm.

      sao cả, trả thánh ưng lại cho họ, thỉnh cầu Khả hãn Thiết Sâm đưa chúng ta ”. Ta tiếp, “, thỉnh cầu Vương tử Ô Mộc Tề đưa chúng ta ”.

      Ô Mộc Tề lâu chưa lên tiếng, lúc này chợt mở miệng với giọng cực thấp: “Nàng vẫn tin ta muốn nàng bị thương”.

      Đúng vậy, ta tin y, nếu khẩn cầu Thiết Trung Hãn đưa bọn ta thoát khỏi nơi này, chừng y có thể nhân cơ hội đuổi theo gắt gao, giết Khả hãn và bọn ta. Với tình hình chốn Tây Di giờ, Thiết Sâm còn là con tin có giá trị nữa rồi.

      Ô Mộc Tề cười bên tai ta, lúc ngẩng đầu lên giọng y trĩu nặng cực kỳ: “Phụ vương, để con đổi chỗ cho người, con đưa họ rời khỏi đây để đổi lấy được an toàn của phụ vương. Dù có phải giao vị hôn thê của mình vào tay kẻ khác con cũng thể làm vậy, tình và nghĩa thể vẹn toàn… Nhưng con muốn cùng thê tử của con đồng sinh cộng tử”.

      Những lời của y khiến Khả hãn Thiết Sâm hơi nghẹn ngào: “Được, Vương nhi ngoan của trẫm, đây mới là đấng nam nhi của Tây Di”.

      Đoạn đối thoại của hai người vang đến nơi xa, khiến quảng trường dậy tiếng trầm trồ khen ngợi cùng mấy lời mắng nhiếc phẫn nộ. Lời trầm trồ khen ngợi tất nhiên là dành cho Ô Mộc Tề, còn tiếng phẫn nộ là nhằm vào Hạ Hầu Thương.

      Y dìu ta, khẽ đá cái dựng chiếc ghế đổ dưới đất lên, đỡ ta ngồi xuống ghế, lấy ra bình sứ thanh hoa với ta: “ biết nàng có tin , đây là thuốc chữa thương , gây hại cho đứa bé trong bụng nàng. Nếu nàng muốn chạy trốn thuận lợi hãy dùng nó, nếu muốn kéo theo Hạ Hầu Thương cùng chết… Vậy cũng tùy nàng, nhưng cứ nhận lấy để bản vương yên lòng”.

      Máu tươi ở kẽ tay trái bị gió đông thảo nguyên thổi khô khiến ta hơi hơi đau, nhưng nơi chưa khô vẫn chảy máu. Ta ngẩng đầu nhìn y, lại thấy khóe miệng y mang nét cười, ánh mắt phức tạp ý. Ta biết nếu cầm máu, dù có là vết thương thế nào chăng nữa cũng khẽ gây ra họa lớn. Y sai, nếu ta thể hộ tống Hạ Hầu Thương rời , quả có thể kéo theo chàng cùng chết.

      Ta còn lựa chọn nào khác, đành bất chấp giả vươn tay nhận lấy bình sứ trong tay y.

      Hạ Hầu Thương trông thấy, kêu tiếng: “Cẩn thận…”. Nhưng còn từ nào bật thốt khỏi miệng nữa, có lẽ chàng cũng đoán được tâm tư của ta.

      Y về phía trước bước, cười với Hạ Hầu Thương: “Vậy bản vương qua đổi người nhé”.

      Ta chợt nghĩ tới chuyện, : “Ngươi sai người thả Tiểu Lục và Tiểu Thất ra trước ”.

      Lúc chuyện đột ngột phát sinh thấy bóng dáng Tiểu Lục Tiểu Thất đâu, chắc hẳn y sai người thầm đưa .

      Y quay đầu lại, khóe miệng như hơi châm chọc: “Trước giờ bản vương vẫn đành lòng cự tuyệt cầu của nàng, ai bảo bản vương thích nàng đến tận xương tủy cơ chứ”.

      Y phất tay, Tiểu Lục và Tiểu Thất vòng sau đám người tiến tới khiến người Tây Di trợn tròn mắt nhìn. Có người lớn tiếng : “Vương tử điện hạ, tuy người có tình có nghĩa, nhưng loại đàn bà này có cũng được. Người là hùng thảo nguyên, tất cả nữ tử thảo nguyên đều tranh nhau gả cho người”.

      Câu vừa dứt, lại đón nhận từng đợt cổ vũ rền vang quảng trường. Thỉnh thoảng có kẻ nhìn ta căm tức. Nếu phải Ô Mộc Tề tỏ vẻ, e rằng mỗi người chỉ cần đánh ta cái cũng đủ biến ta thành chiếc bánh thịt.

      Ta giả ngơ mặc kệ tiếng thét của họ, so với tiếng hô vang lúc giao chiến thanh này chẳng qua chỉ là khoe mẽ mà thôi. Ta dùng miệng mở nắp bình sứ, hơi xoay người lại cởi bỏ nút áo, cầm lấy bình sứ bằng bàn tay lành lặn lần mò tới nơi bị thương, dốc thuốc lên. Ta chỉ thấy hơi man mát, cảm giác đau đớn giảm rất nhiều.

      Tiểu Lục Tiểu Thất đến bên cạnh ta, trái phải che chở ta. Tiểu Thất còn cởi áo ngoài quàng qua bụng ta rồi dùng hai tay áo buộc thành nút sau lưng ta, khẽ : “Sao rồi?”.

      “Vết thương thôi mà”.

      gật đầu, lại mỉm cười: “Tôi cũng biết người làm nó bị thương”.

      Đúng là gì có thể lừa được . Ta nhìn thoáng qua Tiểu Lục, khỏi có phần bận tâm. Nếu Ô Mộc Tề vì chuyện mỏ tinh chất vàng sắt biến mất lý do mà để phải làm sao bây giờ? Còn Giang Tử Sơ nữa… Với tình thế giờ, nếu lại đưa thêm cầu, làm chậm trễ giờ khắc e rằng ai được. Nàng, chỉ có thể để sau này nghĩ cách khác thôi.

      Hi vọng với tài nghệ trong tay, nàng có thể tạm thời bảo vệ mạng sống của mình. Sau khi nhận ra bộ mặt của Ô Mộc Tề, nàng trở nên thông minh hơn nhiều, phải lợi dụng nó triệt để phải ? Nhưng dường như Ô Mộc Tề quên chuyện tinh chất vàng sắt. Y chầm chậm bước đến trước Hạ Hầu Thương, giang hai tay, vạt áo nâu trầm bay bay, phất phơ chiếc giày da. Khi tiến đến gần, mặt y hề có vẻ lo lắng vội vã, cứ như lững thững bước giữa sân vắng, mãi tới khi cách hai người khoảng thước mới dừng lại lát: “Hạ Hầu Thương, ta tới rồi, có thể thả phụ vương ta ra ?”.

      “Điểm huyệt Ngọc Đường, Trung Đình, Khúc Cốt của mình !”.

      “Được…”.

      Đây là những huyệt khiến nửa người dưới thể cử động. Ta thấy lúc nghe Hạ Hầu Thương ra lệnh, Ô Mộc Tề hề do dự, ngón tay điểm liên tiếp. Y điểm huyệt rất mạnh tay, đến huyệt cuối cùng mới : “Xong rồi, ngươi có thể yên tâm, thả phụ vương ta ra!”.

      Nhưng Hạ Hầu Thương lại im lìm cử động như thể lo nghĩ chuyện khó giải quyết.

      Ta ngẩng đầu nhìn sang, ngón tay chàng vẫn đặt cổ Khả hãn Thiết Sâm, nhưng các đốt ngón tay gồ xương trắng. Lòng ta biết ổn bèn với Tiểu Thất: “Ngươi qua giúp chàng ”.

      Tiểu Thất gật đầu, trong mắt cũng thoáng vẻ sầu lo, hiển nhiên cũng nhận ra. bước nhanh tới cạnh Hạ Hầu Thương, hai người khẽ giọng trao đổi vài câu, Tiểu Thất bèn : “Vương tử, chuẩn bị xe ngựa chúng ta thế nào đây?”.

      Ánh mắt Ô Mộc Tề có phần giễu cợt nhưng cũng gì, chỉ uể oải : “Có nghe thấy , cái gì cũng phải để bổn vương sai bảo mới làm sao? Còn sai người đưa cỗ xe ngựa tới đây cho những vị khách cao quý của chúng ta?”.

      Lòng ta chợt trào dâng nỗi bất an, có phải y cũng nhận ra hay ?

      Tiểu Thất đứng trước Hạ Hầu Thương và Khả hãn Thiết Sâm, che tầm mắt của mọi người. Vừa nhấc tay, quay người lại liền đẩy Khả hãn Thiết Sâm sang bên, rồi kéo Ô Mộc Tề qua, tay kia lấy thanh đao ra kề lên cổ Ô Mộc Tề.

      Nửa người dưới của Ô Mộc Tề bị điểm huyệt, hai chân cứng đơ, suýt nữa ngã nhào. Thế nhưng y lại thèm để ý, vẻ mặt như cười như , hết nhìn ta lại nhìn Hạ Hầu Thương.

      Hạ Hầu Thương bình thản đứng nguyên, đôi tay buông thõng cũng có vẻ khác thường. Ta thoáng yên lòng, trong mấy người chúng ta chỉ có chàng là người có võ công, lại giành được thắng lợi đại hội Y Mộ Đạt, cũng vì vậy khiến người Tây Di dưới đài sợ hãi. Nếu bị người ta phát ngay cả ngón tay chàng đặt cổ họng Khả hãn Thiết Sâm cũng buông xuống được, vậy bọn ta bắt Ô Mộc Tề chẳng khác gì đứa trẻ cầm thỏi vàng chơi đường cái. Hy vọng chàng có thể kiên trì đến khi lên xe ngựa.

      Lòng ta lo lắng yên nhưng dám biểu gì. May là có Ô Mộc Tề sai bảo, xe ngựa tới luôn rồi.

      Ô Mộc Tề cười : “Nửa người dưới của ta di chuyển được, muốn ta với các ngươi, chẳng lẽ ta phải lấy tay thay chân, trồng cây chuối mà à?”.

      Tiểu Thất nhìn y rồi đáp: “Khỏi cần”.

      đến bên Ô Mộc Tề, tay quơ ngang cắp Ô Mộc Tề với vóc dáng cao lớn dưới cánh tay, dẫn đầu tiến lên xe ngựa.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 195: Con đường dài nhất đường đời

      CHUYỂN NGỮ: CHJCBJBJ




      Mặc dù thân hình cao to nhưng Ô Mộc Tề còn cao hơn nửa cái đầu, ôm như vậy, hai chân Ô Mộc Tề lết dưới đất, miệng kêu gào ầm ĩ: “Ê, này, nếu các ngươi như vậy cũng phải tìm người cao hơn trước chứ, thế bản vương cũng thoải mái chút, Hạ Hầu Thương, Hạ Hầu Thương… Ta và ngươi có bối phận giống nhau, địa vị giống nhau, hai nước là bạn, là huynh đệ, ngươi tới ôm ta, ta muốn tên lùn này!”.

      Ngay cả tìm người ôm cũng để ý thân phận địa vị.

      Lần đầu tiên Tiểu Thất bị gọi là tên lùn.

      Mặc dù sắc mặt vẫn bình lặng nhưng gân xanh trán nổi hết cả lên, bèn vung lưỡi dao sắc bén cắt miếng vải bố người, nhét lung tung vào miệng Ô Mộc Tề, thế này mới khiến y im miệng.

      Cấm chế người Tiểu Thất vẫn chưa giải được, nội lực thể rót vào đầu ngón tay, nếu cũng phải phiền toái như vậy.

      Ắt hẳn Ô Mộc Tề nhìn ra điều kỳ lạ gì đó, nếu y cũng như vậy.

      Ta lo lắng nhìn Hạ Hầu Thương, chàng còn có thể cử động ?

      Cuối cùng, chàng chậm rãi bước bước, lại thêm bước, bước chân vẫn như thường nhưng ta thấy cánh tay chàng hơi run.

      Ta đứng dậy, đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lục, nhưng Tiểu Lục thể bằng Tiểu Thất, hiểu ý ta. Ta nhíu mày, đánh phải kéo Tiểu Lục tới chỗ Hạ Hầu Thương, lúc này Tiểu Lục mới vội vàng giúp ta, đến gần Hạ Hầu Thương.

      Ta nhanh vài bước, bắt lấy tay chàng. Lúc này cuối cùng Tiểu Lục mới ngộ ra, vội vàng giúp ta tay, nửa người lại chạm vào Hạ Hầu Thương để chàng dồn phần lớn sức nặng cơ thể lên người .

      May mà ai nhìn ra.

      Mặc dù con đường xuống khán đài chỉ dài chừng mười thước nhưng ta lại cảm thấy đây là con đường dài nhất trong đời, như thể tiến vào sa mạc khôn cùng, tới điểm cuối, tưởng rằng phía trước là ốc đảo, nhưng ra chỉ là ảo ảnh.

      Cuối cùng tới bên cạnh xe, Tiểu Thất ném Ô Mộc Tề vào trong. Ta cảm thấy sâu sắc rằng tên Ô Mộc Tề này rất nham hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, sợ y giở trò. Trông theo mái hiên xe ngựa, ta thấy miệng y bị bịt, chân thể cử động, mặc dù hai tay vẫn khua khoắng được nhưng rút miếng vải trong miệng ra, đưa ngón tay chỉ miệng lắc đầu với ta, ý bảo ta yên tâm, y nhất quyết làm loạn?

      Có Tiểu Thất canh chừng, có lẽ tạm thời y biết phải làm sao.

      Thời điểm Hạ Hầu Thương lên xe lại suýt nữa để lộ sơ hở. Lúc trèo lên xe, chàng bước hụt bước, nếu có Tiểu Lục giúp đỡ, suýt nữa chàng ngã xuống gầm xe rồi.

      May mà có ta che chắn, ai nhìn ra Hạ Hầu Thương là kẻ mạnh hết thời.

      Xe ngựa lăn bánh, có ai ngăn cản nhưng ta nghe thấy đằng sau bọn ta vẫn còn mấy chục con ngựa.

      ra bọn ta hành động cực nhanh, từ khán đài lên đến xe chỉ trong nháy mắt mà thôi. Hạ Hầu Thương vừa vào buồng xe lợi dụng lúc đưa lưng về phía mái hiên, cuối cùng tay trái kiềm nổi mà run lên. Ta ngồi cạnh cầm lấy tay chàng, chỉ cảm thấy máu trong lòng bàn tay chàng đọng thành khối, nhưng nơi đốt ngón tay lại có lỗ sâu hoắm. Xoay ngược lại nhìn, ngoài ngón tay cái, bốn ngón còn lại đều lộ xương trắng, hai ngón ở giữa xương còn đứt lừa, nơi vết dao cứa qua chỉ có thể cấy da mới lành lại được.

      Ta chỉ cảm thấy lòng mình co rút từng cơn, nhớ tới thuốc trị thương Ô Mộc Tề đưa, ta vội vàng lấy ra, quan tâm tới gì khác nữa, đổ lên vết thương của chàng. Tay ta run lên, lại đổ quá nhiều, suýt nữa đổ non nửa bình thuốc trị thương lên tay . Tiểu Thất cầm lấy bình thuốc, đưa đoản đao cho ta, : “Để tôi”.

      Ta đành lòng nhìn lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, lại thấy Ô Mộc Tề khép hờ mắt nhìn ta, khóe miệng lại nở nụ cười tựa như châm biến tựa như trào phúng.

      Ta chợt vung chiếc đoản đao trong tay, vạch lên mặt y nhưng y hề chợp mắt, trái lại đưa tay lên, lôi miếng vải trong miệng ra rồi : “Vẫn chưa rời khỏi thành Lâm Tang đâu, Tướng quân định giết con tin nhanh vậy sao?”.

      Đúng vậy, ta muốn giết con tin.

      Ra khỏi thành, ta muốn giết y.

      giờ ta còn là Tướng quân nữa, chẳng qua chỉ là nữ tử thôi. phải nữ tử khó nuôi như tiểu nhân sao?”. Hôm nay, ta làm kẻ tiểu nhân.

      Ta thu đao lại, cười cười: “Hoàng tử biết đùa, sao đời này lại có loại người có tâm địa giết cha đoạt vị như Hoàng tử chứ? Hoàng tử yên tâm , ra khỏi thành, đến nơi an toàn, đương nhiên bọn ta thả người”.

      Thấy vết thương xẹt qua mắt trái của y chảy ít máu, ta : “Xin lỗi Hoàng tử, nhất thời thất thủ, hay là ta xức ít thuốc cho Hoàng tử nhé?”.

      Y đưa ngón tay vuốt vết xước, cười tiếng: “ cần đâu, người ta chỉ có mỗi lọ thuốc đó thôi, đừng lãng phí vết thương này của ta, tránh để Hạ Hầu Vương gia ngộ nhỡ… Ta chỉ ngộ nhỡ thôi… Bị thương nặng chữa được, nàng lại trút giận lên đầu ta, gương mặt này của ta bị hủy mất”.

      bị rơi vào hoàn cảnh khốn cùng mà y còn cười vui vẻ được, loại người này có tâm địa tàn nhẫn như sói, còn có trí khôn của loài hồ ly, biết mạnh hơn tên Xá Thiết Mộc kia biết bao nhiêu lần. Về sau, chắc chắn y trở thành vua của thảo nguyên. Ta vừa nghĩ đến đây, trong lòng lại hạ quyết tâm lần nữa, nhất định phải giết y.

      “Mặt nam tử có vết thương sợ gì chứ. Như thế chỉ tăng thêm khí khái nam nhi thôi, phải sao?”.

      Ta nghe tiếng Tiểu Thất xé quần áo mình băng cho Hạ Hầu Thương mà dám nhìn. Chắc hẳn lòng bàn chân chàng cũng như thế? Vì vậy khi chàng lại mới chậm chạp đến vậy. Giành được thắng lợi từ mười mấy tên võ sĩ đứng đầu trong bao trận kịch chiến liên tục ở đại hội Y Mộ Đạt, còn trèo núi đao, bị Ô Mộc Tề thầm hãm hại. Khi đó, có lẽ chàng biết có người lộ ra kế hoạch của chàng rồi, nhưng chàng vẫn tiếp tục hy vọng và thực . Cho đến khi uy hiếp Thiết Sâm, đàm phán với Ô Mộc Tề, mạng sống của chàng vẫn luôn trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc.

      Nhưng chàng hề từ bỏ.

      , trong mắt ta, chàng phải người thông minh nhất, chàng học sắp trận nhanh bằng ta, chiêu thức võ công đa dạng như ta, nhưng bền bỉ của chàng ai bì kịp. Bằng bền bỉ này, cuối cùng chàng mới giành được cái tên Chiến Thần chốn Tây Cương, được toàn quân ủng hộ.

      Ta nghĩ nếu là bản thân ta, biết kế hoạch này bị đối phương biết tỏng, liệu có tiến hành ? , tuyệt đối .

      Như thế để vuột mất thời cơ cứu người.

      Ô Mộc Tề than tiếng: “ ra nàng nên cảm ơn ta”.

      Ta vừa nghe Tiểu Thất trói y, thuận miệng hỏi: “Cảm ơn gì cơ?”.

      “Cảm ơn vì ta biết Hạ Hầu Vương gia các nàng là con hổ giấy, đâm phát là gục, vẫn ra mà để các nàng ”.

      Ta ngước mắt, chiếc đoản đao trong tay thầm vung lên. Nếu y có ý đồ bất chính, ta quan tâm nhiều nữa.

      “Nàng nhìn , nhìn , đây là kết quả của người lời thành đấy. Nàng yên tâm, nếu ta để các nàng , đương nhiên được làm được”. Ô Mộc Tề vươn ngón tay chỉ vào chiếc đoản đao, “Thanh đoản đao này nhặt ở quảng trường à? Thất hiệu úy của nàng tinh mắt, chỉ ngần ấy thời gian nhặt được trong ba chiếc đao chế từ tinh chất vàng sắt. Đừng chĩa vào ta, chiếc đao này sắc lắm. đứa trẻ tám tuổi vung bừa cũng đủ để chém con heo mập làm đôi đấy”.

      Ta biết làm sao với kiểu người này. Y chùn bước trước thủ đoạn cứng mềm, nề hà hiểm ác, thậm chí thờ ơ với tính mạng của mình.

      ra Tiểu Thất nhặt được thanh đao sắc đến thế. Vậy tốt rồi, ta lo nếu Hoàng tử lung tung, biết phải làm sao đây. Lâu lắm ta chưa thử giết heo rồi”.

      Y làm bộ vô cùng sợ hãi, lần mò ván xe tìm miếng vải nhét vào miệng, chớp mắt nhìn ta, hai tay chắp lại.

      Ta thừa biết y diễn trò, nhưng để có thể mau sớm rời khỏi thành Lâm Tang, ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

      Lúc này mới nhận ra, từ lúc lên xe, Hạ Hầu Thương vẫn gì, cuối cùng dằn được quay đầu lại nhìn chàng, lại thấy chàng nhắm mắt tựa lên buồng xe. Tiểu Thất với ta: “Vương gia ngất rồi, mất máu nhiều quá”…

      Da chàng biến thành màu đen, vốn dễ nhìn ra sắc mặt, nhưng dù là vậy, ta vẫn thấy mặt chàng xám ngoét.

      Chàng chảy bao nhiêu máu vậy?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 196: đường.

      Editor: Kentu

      Beta: Chjcbjbj




      Kéo dài lâu như vậy, chắc hẳn chảy hết tám chín phần lượng máu trong cơ thể rồi.

      “Có nghiêm trọng lắm ?”.

      “Tay chân chỉ bị ngoại thương thôi, có điều nếu nhanh chóng chữa trị để lại hậu quả về sau”.

      Hốc mắt ta hơi ươn ướt, vuốt ve bàn tay được băng bó kỹ lưỡng của chàng, : “Chúng ta mau mau quay về thôi”.

      Nhưng quay về bằng cách nào chứ? Ta mang hi vọng nhìn hướng ngoại thành, có người tiếp ứng từ trước, mình Hạ Hầu Thương lẻn vào đại hội Y Mộ Đạt, mượn tên dũng sĩ của tộc Bột Nhĩ Khắc. E rằng đại hội được bảo vệ quá nghiêm ngặt nên những người khác thể tiến vào. Nhưng chắc hẳn chàng có đưa những người đó đến, chỉ cần có họ có biện pháp cứu chàng. Bát Tuấn đều xuất thân từ thế gia võ lâm.

      biết Ô Mộc Tề kéo mảnh vải trong miệng ra từ lúc nào, thở dài : “Nếu biết làm như thế có thể khiến nàng cảm động, ta nguyện đổi lấy thằng ngu họ Hạ Hậu này”.

      Ta căm ghét vô cùng, hỏi Tiểu Thất: “Có sợi dây nào ?”.

      lẳng lặng cởi dây lưng eo đưa cho ta.

      Ô Mộc Tề chêm thêm câu: “Này, giờ quần ngươi làm thế nào?”.

      Ta quay ngược lưỡi đao, đập chuôi vào đầu y, bắt chéo tay y ra sau lưng rồi trói lại, sau đó nhét mảnh vải vào miệng y. Cuối cùng cũng yên tĩnh.

      Tiểu Lục ở bên ngoài vọng vào: “Sắp ra khỏi cổng thành rồi”.

      “Có người theo ?”.

      “Lúc đầu có, nhưng bây giờ thấy nữa”.

      kì quái”.

      “Cổng lớn của thành Lâm Tang mở, cầu treo cũng hạ xuống, thủ vệ có gì bất thường”.

      biết Ô Mộc Tề còn có mưu kế gì nữa đây? Bất kể y có mưu kế gì chăng nữa, nếu giết y rồi, bọn ta cũng thể chuồn êm. Buồng xe khẽ lắc lư theo cầu treo, tiếng bánh xe trầm hơn, còn giòn giã như lúc chạy qua khu đất rắn, hẳn băng qua bãi cỏ.

      Hạ Hầu Thương vẫn hôn mê, thỉnh thoảng Tiểu Thất kê lại đầu chàng để chàng ngủ thoải mái hơn. Ô Mộc Tề cuộn tròn nơi buồng xe, vẫn chưa tỉnh. Tiểu Lục chú ý tình hình xung quanh, báo cho ta hay: “ có ai đuổi theo nữa”.

      Ta nhịn được, đứng dậy vén rèm xe bước ra ngoài. đúng, tại chạy triền cỏ mênh mông vô bờ, có thứ gì che tầm mắt nhưng thấy có ai đuổi theo sau.

      Lòng dạ Tiểu Lục vẫn ngập mối nghi ngờ, hỏi ta: “Có phải thả y ?”.

      đúng kiểu xuất thân thế gia, mỗi câu và cử chỉ đều bất giác tuân theo đạo Khổng Mạnh. Ta giải thích cho , chỉ đáp ngắn gọn: “!”.

      hỏi ta nữa, chỉ quất roi ngựa đánh xe chạy .

      Chạy được hồi lâu, phía trước thấp thoáng xuất dãy núi, : “Ra khỏi chỗ này là dãy núi Đoạn Nghĩa, cách thành Lâm Tang rất xa, dù họ có muốn đuổi theo cũng dễ”.

      Tuy vậy nhưng ta thấy mắt gợn nỗi lo lắng. qua dãy núi này tốt lành gì cả, nếu như có vấn đề cũng chính là nơi giao chiến giành giật sống cuối cùng của bọn ta.

      “Vương gia tỉnh rồi”. Tiếng gọi vui mừng của Tiểu Thất vang lên.

      Ta vội vén rèm bước vào, thấy chàng chống sàn ngồi thẳng dậy, lưng chạm vào tấm ván gỗ nữa. Chàng quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy ta chợt thở phào nhõm. cần thành lời, ta biết suy nghĩ trong lòng chàng, bởi cũng giống như ta: Chàng ngay trước mặt ta, tốt.

      Tiểu Thất biết điều nhường lại chỗ, ngồi phía đối diện. Ta nhìn chàng, chợt thấy hơi căng thẳng. Đến khi chàng khẽ vỗ lên sàn xe bằng cánh tay được băng bó kỹ lưỡng, ta mới tới ngồi bên cạnh chàng.

      Chàng vươn tay ôm eo ta, : “Gầy rồi”.

      Vẻ cưng chiều trong giọng của chàng khiến ta hơi luống cuống, bất giác nhìn sang Tiểu Thất, lại thấy chúi mắt nhìn hoa văn sàn gỗ. trước mặt thuộc hạ thế này xấu hổ quá phải ?

      gầy đâu, eo to lên rồi”. Ta hầm hừ .

      Biết tại sao eo ta to lên ? Nhìn thấy chàng là nén được!

      Tiếng chàng hơi chần chừ: “ ra , có lúc, có số việc, ta cho là quan trọng lắm, ra … trước kia, ta từng làm… chuyện đó với người khác… trước mặt nàng. Nàng đừng để tâm, chúng ta đều trải qua những cuộc chiến dữ dội sa trường, đều hiểu đạo lý, chỉ có sống mới là tốt nhất, nếu Hoàng Thái hậu hỏi hãy là của ta”.

      Ta cúi đầu nhìn sàn gỗ, phải chớp mắt liên tục mới nén nước mắt, cố ý hỏi: “Chàng… chuyện đó là chuyện gì?”.

      Chàng thấy giọng ta trĩu nặng, tưởng ta khó chịu bèn vội giải thích: “Là đó, lúc nàng mới tới phủ, ta cùng mấy người đó, mấy người đó đó..”.

      Ta thầm muốn cười nhưng lại muốn khóc, định gì đó nhưng thể nào thốt lên lời. Ngón tay nắm đai lưng, nút áo bạch ngọc làm bàn tay ta gợn cơn đau.

      “Lên giường!”.

      Hai chữ này bất chợt bật thốt từ miệng Tiểu Thất!

      Ta kinh ngạc ngẩng đầu, thấy vô cùng bình tĩnh: “Vương gia, lên giường lên giường, nam tử hán đại trượng phu làm đừng có ngại! xin lỗi, tôi nghe nổi nữa… A Ngọc, chuyện khác chưa làm, nhưng hồi bé bắt cá mò tôm, thấy người ta trần truồng ít. Lần ở lầu xanh, tuy chưa từng thực chiến nhưng nhìn rồi… Vì thế hai người đừng ai ai cả, như nhau cả thôi… Con của mình còn lôi ra để đùa được, hiểu nổi. Ô Mộc Tề là ai? A Ngọc là ai? Sao hai người họ có thể có chuyện với nhau được chứ?”.

      “Cái gì, ngươi , ngươi …”. Hạ Hầu Thương trợn to hai mắt, mừng rỡ như điên.

      “Vương gia đừng với tôi là hai người cưới hỏi lâu mà còn chưa viên phòng nhé?”. Tiểu Thất vô cùng bình tĩnh dẫn dắt, nhìn vẻ mặt khiến ta chợt nảy sinh suy nghĩ, đó chính là, nếu trong tay ta có cái búa, chắc chắn ta hề do dự mà đập nát mặt !

      Hạ Hầu Thương ôm chầm lấy ta: “Con trai của ta, hóa ra là con trai của ta, ta có con rồi… ha ha ha”.

      Tiểu Lục với từ ngoài buồng xe: “ ra tôi định với ngài nhưng bị Tiểu Thất giành trước”.

      Cười xong, chàng đặt tay lên bụng ta, khẽ xoa và : “Ta rồi, sao có thể là của y chứ, đứa trẻ trong bụng nàng giống ta thế kia mà”.

      Chàng bắt đầu năng lộn xộn rồi. Ta dở khóc dở cười.

      được, thể giống ta bây giờ được…”. Chàng kéo mày, gỡ hai chiếc lông mày dựng ngược xuống. Khóe mắt vốn hướng lên rũ xuống, khôi phục phần nào tướng mạo khi xưa, nhưng…

      “Vương gia, lông mày chàng đâu rồi?”.

      “Cạo rồi, muốn lẻn vào đại hội Y Mộ Đạt thể dùng cách dịch dung thông thường như dân giang hồ được, chỉ có thể biến bản thân mình thành người khác hoàn toàn, nên ta tập luyện để có dáng vóc thế này”.

      “Hả…?”.

      Chẳng trách ban đầu ta nhận ra chàng, vậy ai có thể nhận ra chàng. Thân hình như cây trúc giờ trở nên cường tráng, cánh tay thêm thô to, giống hệt người đàn ông Tây Di hào sảng. Lại thêm chòm râu mặt và mấy chỗ có phần thay đổi, ai nhận ra chàng dịch dung. Vậy sao Ô Mộc Tề lại phát ra?

      Vừa nghĩ đến điều này, lòng ta lại dâng lên nỗi bất an.

      Tiểu Lục ở bên ngoài : “Sắp vào dãy Đoạn Nghĩa rồi”.

      Xe ngựa chạy vào con đường đá gồ ghề khiến buồng xe đột ngột xóc nảy, lòng ta càng thêm hoảng hốt.

      Hạ Hầu Thương cầm tay ta, : “Bát Tuấn ở phía trước tiếp ứng chúng ta rồi, đừng lo”.

      “Chàng chỉ dẫn theo tám người họ thôi sao?”.

      Chàng gật đầu: “Nhiều người hóa lại hỏng việc” rồi cười , “Nàng quên trước kia mình chỉ dẫn Thất Tinh xông vào đại doanh Tây Di, chặt đầu chủ tướng à?”.

      Nhưng ai biết được thành Lâm Tang nguy hiểm hơn quân doanh kia gấp bao nhiêu lần. Được chàng đối xử như thế, ta còn mong cầu gì hơn?

      Ta chợt cảm nhận được ánh nhìn rét lạnh toát ra góc xe, nhìn sang phát Ô Mộc Tề tỉnh, đôi mắt mở to nhìn chúng ta. Miệng y vẫn bị nhét vải, hai tay vẫn bị vặn ngược ra sau, nhưng hiểu sao nhìn vào mắt y, ta lại cảm thấy toàn thân bủn rủn. Ta liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Thất, liền bước qua xoay người Ô Mộc Tề, để mặt y hướng vào vách xe, : “Nhìn cái gì?”.

      Hạ Hầu Thương thấy nỗi lo của ta, cười : “ đến đây rồi, y còn làm được gì chứ?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :