1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 187: Chuyện xưa

      Editor: Kentu

      Beta: Chjcbjbj



      Ta thấy ràng, mặt Quân Sở Hòa vẻ khiếp sợ, đầu mày lại có chút vui mừng, ông khẽ : “Cuối cùng vẫn thể lừa được con”.

      “Cha né tránh vấn đề chính mà hết lần này đến lần khác nhắc đến Tiểu Thất, đơn giản là để con tin tưởng mà thôi. Khi đó Tiểu Thất mới ba bốn tuổi, tâm trí chưa tỏ tường, hẳn là cha sớm cho rằng vạch trần được chuyện gì chăng? Nhưng cha ngờ được đâu, tuy Tiểu Thất tuổi nhưng chuyện năm đó khắc sâu vào trí nhớ. với con, cứu con bên dòng suối , cách khá xa vách đá mà cha kể lại”.

      Trưởng Công chúa nghe đến đó, mái đầu hơi rũ xuống lại ngẩng lên, châu ngọc tai khẽ rung rinh, đến cả ngón tay dưới vạt tay áo rộng cũng khẽ run: “Quá hối hận…”.

      “Quá hối hận năm đó dìm con chết, phải ?” Bà mặc váy lụa Băng Tiêu, đeo vàng ngọc phỉ thúy, tuy bị rơi vào tình cảnh chật vật thế này nhưng dáng người vẫn tuyệt diệu như tiên, “Con chỉ hiểu, người ghét cay ghét đắng cha con nhưng tại sao muốn hợp tác với ông ấy? Những giọt nước mắt của người lúc trước đúng là khiến con hơi cảm động. Có đôi khi muốn bỏ qua rất nhiều sơ hở trong câu chuyện này, cứ thế làm theo cầu của hai người. Nhưng tiếc là Triển Ngọc vào sinh ra tử chiến trường biết bao lần, điều mà con hiểu nhất chính là bạn bè. Tuy nước mắt của người là nhưng thái độ thù địch cũng là ”.

      Lưng bà cứng đơ, cơn run rẩy người ngừng lại, ngước mắt liếc nhìn Quân Sở Hòa: “Đúng, ta hận ông ấy, nếu ta cùng ông ấy… ta đâu đến nỗi còn mặt mũi nào gặp Tử Xương. Ta cũng hận Tử Xương, ông ta cứ răm rắp nghe theo mẫu hậu mình, chớp mắt quên những lời thề non hẹn biển. Chưa đến tháng, ông ta cưới hậu phi, quên bẵng ta luôn. Ta đau lòng nên mới để ông ấy nhân cơ hội tình cảm rạn nứt tiến vào, cùng ông ấy… Từ đó ta biết, thể tin tưởng vào tình của đàn ông, thứ có thể nắm giữ trong tay chỉ có quyền lực mà thôi”.

      Hóa ra là như vậy. Quả nhiên ta là đứa trẻ mà bà muốn sinh ra; ta phải do bà và người bà sinh ra, chẳng qua là kết quả sau cơn tức giận nên đương nhiên bà muốn gặp ta. Ngón tay của ta mặc dù vẫn nắm hai đầu sợi tơ dẻo, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da hơi lạnh của bà, lại cảm thấy lạnh như băng.

      Ta thậm chí còn nghĩ, tại sao ta phải vạch trần tất cả chứ? Nếu làm theo cầu của họ, chỉ cần nỗ lực chút ít vì họ, ta có người mẹ hiền hậu, có cha mẹ thương. Mấy năm trước kia, phải ta vẫn luôn nỗ lực vì ông ấy như thế sao? phải tất cả mọi thứ là những gì ta hằng mong muốn sao? Có đôi lúc, có thể mặc người khác lừa gạt, ra cũng là kiểu hạnh phúc.

      Trong lúc tinh thần hoảng hốt, cổ tay ta đột ngột bị ai đó nắm lấy, xoay ngược lại. Cổ tay bị nắm đến phát đau, lúc tỉnh táo lại, sợi dây dẻo và chiếc lá xanh trong tay bị Quân Sở Hòa cướp được. Mà Trưởng Công chúa bị khống chế dưới tay đứng lên, khẽ xoa cổ mình. Ta thấy trước mắt nhoáng lên cái, mặt đau rát, nghe thấy tiếng vang đen đét, mặt bị tát cái.

      Bà còn muốn đánh nữa nhưng bị Quân Sở Hòa ngăn cản: “Đừng để người ta nhìn ra manh mối”.

      Lúc bấy giờ bà mới dừng tay, căm tức nhìn Quân Sở Hòa và : “Chủ ý của ông đúng là hay quá đấy!”.

      Ta bị đánh nghiêng người sang bên, tựa vào cột gỗ. Cảm thấy hai ánh mắt như muốn róc thịt ta, như muốn cắt da thịt người ta. Đó là mẹ ruột của ta, là người mẹ mà ta trông mong bao nhiêu năm.

      Ta cúi đầu nhìn, cây cột khắc chim ưng tung cánh bay, có tường vân xung quanh, mặt trời đỏ ló dạng khỏi rặng mây. Ta chống cột gắng gượng đứng vững, khẽ cười với hai người trước mặt: “Mẹ, cha, còn sớm nữa, vẫn nên đưa con về sớm để hai người ôn lại chuyện xưa hay hơn”.

      Ta thấy đầu ngón tay Quân Sở Hòa kẹp sợi dây dẻo mà ta thắt cổ Trưởng Công chúa, chiếc lá xanh bằng bạc mỏng bị ông cầm lên quan sát kỹ lưỡng.

      Nghe ta , khuôn mặt Trưởng Công chúa thấm đẫm vẻ tức giận, như muốn lao lên xé xác ta, nhưng cuối cùng nhịn được. Ánh đèn trong phòng chiếu lên mặt bà, làm mặt bà trắng nõn như ngọc. Trong chớp mắt, mặc cho mái tóc rối bù rũ rượi, khuôn mặt vẫn còn vết nước mắt, bà trở lại với dáng vẻ thanh quý cao ngạo, đôi mắt lạnh lẽo như băng.

      Đây mới là bộ mặt của bà sao?

      : “Tư mã, sao mau đưa nó về?”.

      Quân Sở Hòa thu sợi tơ dẻo và lá xanh tay vào tay áo, sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt, khẽ cúi người chào bà rồi với ta: “ thôi”.

      Mặt vừa bị Trưởng Công chúa đánh hơi đau, lưng va vào mỏ chim ưng cây cột cũng hơi nhức, nhưng may thay, từ đầu đến cuối họ dám đụng đến ta, vì đứa con trong bụng ta còn có thân phận đáng để họ lợi dụng.

      Đêm tối đen, vầng trăng tàn treo giữa trời cao, nhưng có tinh tú bao quanh phố hợp mà chỉ có bầu trời đêm mịt mùng, khiến vầng trăng lưỡi liềm càng nỗi đơn lạnh lẽo. Căn viện im ắng, lúc bọn ta ra, có thị tỳ cầm dầu thuốc vội vã bước vào, sau đó cửa gỗ sau lưng bọn ta khép lại. Ta biết, thậm chí bà chẳng thèm liếc ta lấy cái.

      Trước lúc lên kiệu, Quân Sở Hòa thở dài : “Triển Ngọc, nếu con hồ đồ chút hẳn tốt rồi”.

      Ta : “Con cũng muốn hồ đồ nhưng con quên được những người từng theo cha… Dù cha có nhiều lý do đến đâu, cũng nên hi sinh nhiều người đến vậy. Cha quên rồi sao, họ đều là họ hàng của cha, vì việc riêng của cha mà táng mệnh nơi suối vàng”. Ta ngẩng đầu nhìn ông, bóng đêm trong viện tối mịt, mặt của ông mông lung , như thể chiếc bóng, “Vậy nên, mỗi khi muốn hồ đồ, con nhớ tới họ, chẳng lẽ tận đáy lòng cha… hề áy náy sao?”.

      Ông đáp lời ta mà chỉ : “Lên kiệu…”. Rồi bảo người khiêng kiệu, “Đưa tiểu thư về”.

      Chiếc kiệu được nâng lên, ta vén rèm nhìn về sau, chỉ có thể trông thấy bóng dáng ông khuất dần giữa bóng đêm.

      Tại sao ông phải bám lấy Trưởng Công chúa chứ? Bà ta hận ông mà ông vẫn hợp tác với bà, xem ra quyền lực làm ông đánh mất lý trí.

      Ta vẫn tin, đời này quả có người tuyệt tình tuyệt nghĩa đến thế sao? Nhưng ta biết, ta đoạn tuyệt với họ, họ để tâm đến ta nữa… Có lẽ ngày họ đạt được mục tiêu cũng chính là lúc ta bỏ mạng.

      Trở lại căn viện, đêm càng tối hơn, Tiểu Lục và Tiểu Thất vẫn chờ ta, sắc mặt đượm vẻ lo lắng. Ta bảo Tiểu Thất truyền tin cho Giang Tử Sơ, dặn nàng ấy ngày mai tranh thủ rèn chiếc chủy thủ bằng tinh chất vàng sắt trước khi Ô Mộc Tề trở lại, đợi đến khi Ô Mộc Tề về báo tin tức này cho y.

      Tiểu Thất giật nảy mình, : “Nếu như thế, chẳng phải Ô Mộc Tề biết phương pháp luyện chế vàng sắt sao, nếu để họ sản xuất với số lượng lớn, vậy …”.

      Ta : “Tinh chất vàng sắt trong tay Ô Mộc Tề còn nhiều, vả lại, nếu phương pháp này dễ dàng học đến thế mỗi thế hệ người Mô Bắc sinh ra thiên tài luyện chế duy nhất rồi. Ngươi yên tâm, dù y có bắt Giang Tử Sơ đẩy nhanh tốc độ cũng làm được bao nhiêu đâu, ngược lại…”. Ta khẽ cười, “Đây chỉ là cái chủy thủ mà thôi, khiến bọn họ nghi ngờ nhiều thêm. Y sao ngờ được, tác dụng của sợi tơ dẻo và lưỡi kiếm mỏng ta dùng với Trưởng Công chúa hơn cái này là bao”.

      Ta vốn muốn bức ép Trưởng Công chúa để thoát khỏi Tây Di, với thân thể chưa khôi phục của ta, sao có thể trốn thành công chứ? Hành động đó của ta chẳng qua để họ nhìn thấy vũ khí mà ta sử dụng thôi. Sợi tơ dẻo và lưỡi kiếm mỏng được chế tạo từ tinh chất vàng sắt xuất trong tay ta là chuyện lạ. Ông ấy hợp tác cùng Ô Mộc Tề, chắc hẳn cũng biết quan trọng của việc luyện chế tinh chất vàng sắt. Binh khí chưa từng được luyện chế lại bất chợt xuất trong tay ta, ông ấy nghĩ thế nào? Nếu ông ấy nghi ngờ Ô Mộc Tề giấu ông chế tạo binh khí với số lượng lớn, ông ấy làm gì?

      Ông ấy nghĩ, Ô Mộc Tề có thể dùng tinh chất vàng sắt rèn thành chiếc lá và sợi tơ dẻo đưa cho ta, điều đó cho thấy, y chế tạo thành công lưỡi dao sắc bén và mũi tên nhọn với số lượng lớn. Thế nhưng y lại lén chặn tin tức này, bí mật mà tiết lộ, đây là lí lẽ gì chứ? Sau cùng ông ấy vẫn muốn vứt bỏ ta – người trợ giúp ông ấy sao? Chẳng trách con ông thể tin tưởng mẹ ruột dù chỉ chút. Chắc hẳn Ô Mộc Tề tiết lộ hoặc ít hoặc nhiều bản tính của Trưởng Công chúa cho ta rồi chăng? Xem ra, Ô Mộc Tề chuẩn bị tốt việc qua cầu rút ván rồi.

      Tại sao ta khẳng định được như vậy, là bởi vì ta sống với ông lâu, lúc còn trẻ dốc sức đáp ứng cầu của ông ấy, cũng bị ông ấy nghi ngờ. Lúc vạch trần tất cả chân tướng, hồi tưởng quá khứ ta mới hiểu được, ra mình bỏ qua rất nhiều chi tiết, làm ta nhận bộ mặt của ông.

      Bởi vì phương pháp cấm chế ông ấy áp dụng với Tiểu Lục và Tiểu Thất chính là phương pháp trong cuốn “Độc nguyệt chí”. phải ông ấy biết quyển sách đó vốn nằm trong tay ta và Tiểu Thất rất lâu. Nhưng ta cho rằng ông ấy làm như vậy là vì ngấm ngầm giúp bọn ta mà vì ông ấy cũng bắt đầu nghi ngờ Ô Mộc Tề rồi.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 188: Lang Vương

      CHUYỂN NGỮ: CHJCBJBJ




      Ô Mộc Tề vốn là Lang Vương chốn thảo nguyên, người như vậy sao có thể cam tâm chịu bị điều khiển chứ?

      Như vậy, ông càng tìm cách chứng thực. Ta nghĩ, mấy ngày gần đây, ông thầm quan sát quá trình nung luyện, còn đích thân dò hỏi Ô Mộc Tề. Mà lúc này, Giang Tử Sơ lại trình chiếc dao kia lên, Ô Mộc Tề cho ông biết rèn thành công tinh chất vàng sắt. Từ đó càng khiến ông nghi ngờ. Bởi vì, ông nhớ, số lượng lớn khoáng thạch hao phí trước đó đâu rồi? trở thành phế thải ư?

      Lòng nghi ngờ của con người khi dấy lên, liền thể kiềm nén, mặc dù tìm được số vũ khí sắc bén được chế tạo kia, nhưng ông càng cho rằng mỗi lời cử chỉ của Ô Mộc Tề đều khỏi bộc lộ điểm kỳ lạ.

      Theo những gì ta hiểu về ông, ông thể , nhưng ngấm ngầm bắt tay vào bố trí, để hai hổ đánh nhau còn ông vớ được món hời vốn là cách ông thích nhất. Cuối cùng ông dẫn dụ kẻ địch của Ô Mộc Tề tới, thậm chí trợ giúp người nọ để hai bên cùng tổn hại.

      Như vậy, lúc Hạ Hầu Thương đến đây, nguy hiểm đến thế nữa,

      Ta biết, cuối cùng chàng tới.

      Có lúc, chỉ cần sợi tơ dẻo, lưỡi dao mỏng cũng khiến hai đồng minh trở mặt thành thù.

      Đương nhiên ông nghi ngờ ta cố ý để lộ vũ khí này làm ông hiểu lầm, nhưng bản tính của người lại thể nào tự áp chế. Dù ông hiểu, ông vẫn nghi kỵ Ô Mộc Tề.

      Bởi vì nghi kỵ này bắt đầu từ lâu, chẳng qua ta chỉ cho ông thêm mồi lửa mà thôi.

      Ngày hôm sau Ô Mộc Tề trở lại, Giang Tử Sơ lén cho ta biết, lúc nàng giao cho y chiếc dao kia, y vui mừng cực kỳ, thưởng cho nàng rất nhiều thứ.

      tới đây, ánh mắt nàng ta vẫn yên ả lạnh nhạt, có lẽ nàng còn lưu luyến Ô Mộc Tề nữa chăng?

      Nàng mượn lý do nhờ ta bình phẩm tấm chăn gấm thêu hình trẻ thơ đùa vui để có thể ta hay tin tức kia. Ô Mộc Tề bảo nàng giúp ta chuẩn bị đồ cưới, bảo nàng tiếp cận Tiểu Lục, lợi dụng nàng bằng mọi thủ đoạn, cuối cùng để nàng ta nhận ra tất cả , trái tim sớm buốt giá phải ?

      Sau kiện lần trước, càng ngày nàng ta càng gầy, gương mặt vốn tròn trịa nhọn hơn, bả vai gần như thể lấp đầy tà áo. Vốn dĩ tính tình nàng ta dịu dàng kiều, nhưng giờ lại trầm lặng ít , có điều thi thoảng trong mắt toát ra ngọn lửa hừng hực như muốn thiêu hủy người ta. Nàng sống vô cùng cực khổ, phải nhẫn nhịn nỗi hận đối với Ô Mộc Tề mà miễn cưỡng cười vui. Ta hơi sợ nàng ta như vậy khiến Ô Mộc Tề nhận ra manh mối, nhưng lạ thay, Ô Mộc Tề vẫn nghi ngờ.

      Có lẽ, lòng dạ của y vẫn tập trung vào tinh chất vàng sắt, lại có thể là nàng biết cách trả thù y tốt nhất, gì khác ngoài giúp ta đạt thành tâm nguyện? Vì thế mới có thể nhẫn nhịn như vậy?

      Nàng toàn tâm toàn ý nhờ vả nhầm người, chẳng qua chỉ là người đáng thương mà thôi.

      Nữ tử bình thường, dù xuất thân từ nhà giàu sang phú quý, lớn lên ở khuê phòng, cũng thầm sinh tình với nam tử như Ô Mộc Tề, huống chi là nàng – tuy rằng là cháu Giang Phi, nhưng đến từ Mạc Bắc chốn dân phong thuần phác. Hơn nữa y còn rắp tâm, dùng đủ mọi cách lấy lòng, sao nàng có thể chống cự?

      May mà cuối cùng nàng cũng tỉnh ngộ, nhận ra y phải phu quân dành cho mình.

      Ô Mộc Tề biết được luyện chế tinh chất vàng sắt thành công, từng nghĩ tới chuyện dụ dỗ nàng đưa ra bí pháp, sản xuất hàng loạt, nhưng cuối cùng bị nàng khước từ khéo léo. Hơn nữa tinh chất vàng sắt còn bao nhiêu, lúc này mới khiến Ô Mộc Tề tạm thời buông tay.

      Ta ngồi trước cửa sổ, chiếc sạp thấp bên cạnh là tấm chăn lụa xanh thêu hình con đàn cháu đống. Ánh nắng nhạt nhòa hắt vào từ khung cửa sổ khắc hoa chạm rỗng, chiếu lên tấm chăn, khiến tròng mắt ngây thơ thuần khiết của đám trẻ thêm phần linh động. Chúng cười khờ nhìn ta, khiến ta bất giác xoa bụng. Nếu con ta ra đời, liệu có giống chúng hay chăng?

      nghĩ gì thế?”.

      Bất chợt, đôi tay đặt lên vai ta, khiến ta phải ra sức kiềm nén mới kinh hoàng nhảy phắt lên.

      nghĩ, bức tranh này có thể mang lại vận may hay ? Có thể mang đến con đàn cháu đống ”. Ta .

      Tay Ô Mộc Tề rời khỏi vai ta, đặt tấm chăn thêu kia, mỉm cười: “Những người khác ta biết, nhưng nếu là ta và nàng, nhất định ”.

      Ta : “Giờ đây ta chỉ cầu mong cho nó bình an thôi”.

      Y nhìn ta xoa bụng, vẻ mặt tươi rói: “Có bổn vương bảo vệ, nàng còn sợ được bình an?”.

      Chẳng qua ta chỉ duy trì vẻ khách sáo ngoài mặt với y thôi, vì thế ta : “Vậy cũng khó , vương cung Tây Di này đâu phải do mình Hoàng tử làm chủ”.

      “Nhưng nơi đây lại thuộc quyền sở hữu của bổn vương…”. Y hơi nghi ngờ, ngước mắt lên nhìn ta, nhưng ta tiếp tục chủ đề khi nãy. Xem ra vẫn chưa biết chuyện Quân Sở Hòa gặp ta đêm đó, ta thầm giật mình, thế lực của Quân Sở Hòa lớn mạnh đến thế rồi sao?

      “Nhìn tấm chăn gấm trăm con này, tròng mắt của những đứa trẻ ấy sầu lo mà vô tư lự, chắc hẳn xung quanh có người mẹ bảo vệ chúng. Ta nghĩ, nếu ta bảo vệ được nó ra sao đây? Liền bất giác nghĩ tới mẹ ruột của mình. Từ ta được mẹ mình che chở, khiến ta phải chịu ít khổ cực”.

      Ngón tay vuốt lên cánh tay mũm mĩm của đứa trẻ được thêu bằng sợi tơ sáng màu, cứ như ta cảm nhận được mềm mại ấm áp cánh tay nó. Mẹ chưa bao giờ bảo vệ ta, sau khi biết đời, ta cũng từng hỏi cha, nhưng chỉ đổi được lời chối bỏ bực bội từ cha. Về sau, ta hỏi nữa, ta luôn là người biết tự tìm thú vui, nhưng ta ngờ rằng, mẹ hề muốn bảo vệ ta, thậm chí coi ta như gánh nặng.

      “Hôm nay nàng sao thế?”. Cuối cùng giọng điệu của có phần ngờ vực.

      Ta biết mục đích của ta đạt được rồi, cho dù Quân Sở Hòa che giấu thế nào nữa, chỉ cần y có lòng biết tình hình đêm đó. Ta ngờ Quân Sở Hòa đến thăm ta mấy lần liên tiếp mà tiếng nào với y. Xem ra hiềm khích giữa hai người quả nhiên ngày càng sâu đậm. Với tính tình của Quân Sở Hòa, về sau ông nhất định chuyện này cho y biết bằng giọng điệu thờ ơ… Nếu ta phòng bị từ trước, e rằng Ô Mộc Tề lơ là chuyện này.

      Xem ra bây giờ Quân Sở Hòa có giải thích thế nào nữa cũng thể giảm bớt nỗi nghi ngờ trong lòng y.

      Hai người hợp tác, vốn là đôi bên cùng có lợi, người gắn bó quan hệ giữa họ là Trưởng Công chúa, nhưng Trưởng Công chúa vẫn là người phụ nữ để Ô Mộc Tề búi tóc cho ư? cầu của bà e rằng nhiều hơn, chắc hẳn Ô Mộc Tề cũng hiểu điểm này phải ?

      “Gần đây chẳng muốn ăn uống gì, chợt nhớ tới thuở , thường đến nhà hàng xóm ăn táo. Bác hàng xóm làm mứt táo từ vườn cây nhà mình, dầm thành táo nhuyễn, sau còn chiên lên, thường làm món lót dạ cho hai đứa con của bà. Bởi vì ta ở bên cạnh nên được ăn ké ít, nhưng về sau thấy bà thương chăm nom con mình như vậy, ta lại thấy bùi ngùi”.

      Vốn dĩ ta nhiều với y, gặp mặt chẳng qua chỉ duy trì lễ phép căn bản mà thôi, rất hiếm khi nhiều lời như vậy. Ta đến thế, ngược lại khiến vẻ nghi ngờ trong mắt y càng sâu thẳm. Ta chỉ làm như biết, hỏi: “Mấy ngày nữa đến đại hội Y Mộ Đạt rồi, cần ta chuẩn bị gì ? biết ngày đó ta ngồi đài với thân phận gì đây?”.

      Lời châm chọc mang thương vác gậy thế này mới là thái độ xử của ta với y, vẻ nghi ngờ trong mắt y nguôi , cười : “Đương nhiên với thân phận vị hôn thê của bổn vương”.

      Ta phớt lờ vẻ nhất định phải có trong giọng điệu của y, chỉ : “Xem ra ngày đó có thể thấy roi da của rất nhiều nương rơi người mấy chàng”.

      Năm ấy, Lạc Nhật Hà quất roi đuổi theo ta. Khi đó ta còn biết đây là cách nương thảo nguyên biểu lộ niềm mến mộ với người trong lòng, tưởng nàng cố ý, túm phắt lấy roi nàng ném xuống đất. ngờ rằng đây là nỗi nhục lớn nhất nàng phải chịu đựng, khiến nàng dẫn dòng tộc đuổi theo.

      Y cười ha ha: “Nếu nàng muốn đánh, bổn vương mặc nàng quất roi”.

      Ta chẳng mấy hứng thú: “Bỗng dưng thấy hơi buồn ngủ, nếu Hoàng tử có chuyện gì nghỉ sớm ”.

      quen với vẻ lãnh đạm của ta, ngược lại cười cười, lấy vật từ trong tay áo chuyển tới tay ta, : “Bổn vương tự tay làm đấy, tặng nàng này, nàng xem có giống ?”.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 189: dũng mãnh được rèn giũa

      Chuyển ngữ: Kentu.

      Beta: Chjcbjbj





      tay là miếng ngọc chạm khắc hình người cưỡi con ngựa dũng mãnh, mặc ngân giáp màu trắng, cầm thương ngọc kiếm bạc trong tay, tư thái ngạo nghễ, chính là dáng vẻ của ta năm đó. Ta khỏi cười : “Hoàng tử chẳng những am hiểu dùng kiếm giết người mà còn biết dùng đao khắc người ấy chứ. thể tin nổi, ngọc cứng như thế phải dùng bảo kiếm chém sắt như chém bùn cỡ nào mới có thể khắc được?”.

      Y vui mừng: “Nàng thích là tốt rồi”.

      “Nhưng, sở thích của ta luôn khác với người xung quanh, ta có hứng thú với miếng ngọc điêu này lắm, ngược lại rất tò mò, lưỡi dao phải sắc bén đến thế nào mới khắc được miếng ngọc cứng thế này? Nơi con dao lướt qua liền mạch vô cùng, có dấu búa khắc”.

      Ý nghi ngờ trong mắt y chợt lóe, nhưng chỉ khẽ cười: “Chỉ sắc bén hơn dao bình thường chút thôi, chẳng đáng xem”.

      Ta vươn tay che miệng ngáp cái, : “ thấy hơi mệt rồi, mong Hoàng tử cứ tự nhiên”.

      Y đặt ngọc điêu xuống bàn, với ta: “Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt”.

      Lại hỏi thị tỳ ban đêm có dâng canh nóng hầu hạ, chăn lông có đủ . Hỏi đủ rồi bấy giờ mới rời .

      Ta biết thành công dấy lên nghi ngờ trong lòng y, liệu y có tra được đêm đó ta từng tiếp xúc với Quân Sở Hòa và gặp mặt Trưởng Công chúa ? Quân Sở Hòa sợ y qua cầu rút ván, sao y sợ họ lâm trận đổi tướng chứ? Chỉ cần hai bên bắt đầu đề phòng nhau, vậy có càng nhiều hành động bị đối phương ngờ vực.

      Điều ta có thể làm cũng chỉ như thế mà thôi. Còn lại, chỉ có thể chờ đợi, đợi chàng đến.

      Quả nhiên mấy ngày tiếp theo, mỗi lần Ô Mộc Tề đến chỗ ta đều có vẻ mặt vội vã, sai bảo mấy câu qua loa rồi . Thủ vệ quanh viện đổi hết thành những khuôn mặt mới, ngay cả thị tỳ cũng đổi nhóm mới. Mặt khác, Giang Tử Sơ được chuyển đến tiểu viện khác, cũng thể tự do vào đây.

      Phòng thủ trong viện chặt chẽ hơn, ngay cả thức ăn đưa vào hằng ngày cũng phải kiểm tra mấy đợt. Thậm chí củ cải còn phải bổ ra mới được chuyển vào, để phòng trong đó giấu vật phẩm bí mật.

      Làm như thế là sợ bóng sợ gió, giông tố sắp nổi lên rồi. Tuy hành động của Tiểu Lục và Tiểu Thất bị hạn chế nhưng lúc nào cũng có người theo, tuyệt đối có khả năng đơn lẻ ở cùng nhau. Còn về phía ta, tất nhiên người hầu nhiều hơn, thêm vài khuôn mặt mới, lúc mang theo tiếng gió, thân mang võ công.

      Ta từng cố ý kiếm cớ muốn đuổi những thị tỳ này , ở trước mặt ta Ô Mộc Tề vẫn giữ vững phong độ trước đó, y tốt tính đồng ý với ta, nhưng người được đưa tới vẫn có thân thể mạnh khỏe, vừa nhìn biết là tỳ nữ có võ công. Ta đành mặc kệ.

      Đối với người Tây Di, đại hội Y Mộ Đạt là ngày lễ cực kỳ quan trọng. Các bộ tộc lân cận tự cử hành đại hội với quy mô , còn phái những người có tài nghệ siêu phàm tiến vào thành cổ Lâm Tang trung tâm của Tây Di, tham gia đại hội Y Mộ Đạt do vương thất cử hành, đây cũng là quy cách cao nhất của đại hội Y Mộ Đạt. Mười dặm đất xung quanh cổ thành Lâm Tang dựng giá đao cao trăm mét để người dũng cảm nhất leo lên thổi kèn lệnh, nuôi những con dê béo nhất để dũng sĩ chơi trò cướp dê, còn xây đài cao cử hành đấu vật. Người giành được thắng lợi cuối cùng nhận được danh hiệu Đệ nhất dũng sĩ thảo nguyên, được Khả hãn tặng đai lưng chim ưng dệt gấm, lại còn xin trói nữ tử Tây Di chưa lập gia đình có mặt tại đây vào đai lưng. Nữ tử này đương nhiên là người ngưỡng mộ, mà rất nhiều nhân cơ hội này tặng đai lưng mình thêu cho , tỏ ý nếu nàng kia chấp nhận dũng sĩ hãy suy xét đến với các nàng… Ta sớm lĩnh giáo nhiệt tình bạo dạn của nữ tử thảo nguyên rồi.

      Bởi vì năm xưa ta tham gia đại hội Y Mộ Đạt của bộ tộc Thảo Thạch.

      Bộ tộc Thảo Thạch là bộ tộc du mục ở Tây Cương, thuộc Tây Di và cũng thuộc Trung Nguyên. Họ là bộ tộc trung lập, người trong tộc giỏi náu, nếu có kẻ địch tấn công, họ băng qua ngàn dặm, che giấu tung tích nên Tây Di và Trung Nguyên đều làm gì được họ. Tuy số người tộc họ nhiều nhưng có bao thế hệ sinh sống thảo nguyên, lại có tính tình ôn hòa, trước giờ chủ động phát động chiến tranh. Khi Trung Nguyên và Tây Di chiến tranh ngừng, hai bên đều rộng lượng bỏ qua cho bộ tộc Thảo Thạch, mặc họ tung hoành thảo nguyên. Cho đến sau này, khi Lạc Nhật Hà ra tay cứu ta mới dẫn tới truy binh của triều đình, khiến họ phải trốn vào sâu trong sa mạc, còn Lạc Nhật Hà càng bặt vô tín. Ta nghĩ, cuộc đời này, người ta có lỗi nhất e rằng là nàng?

      Nhớ năm xưa, bởi vì ta tham gia đại hội Y Mộ Đạt của bộ tộc Thảo Thạch nên mới gắn bó khăng khít với Lạc Nhật Hà, mới gặp Ô Mộc Tề cải trang, mới có thể bị Lạc Nhật Hà đuổi đến tận cửa chửi mắng.

      Ô Mộc Tề mang đến thường phục rộng rãi của nữ tử Tây Di được hứa gả, cổ áo thêu hoa, hai vạt áo trước thêu hoa văn màu vàng bạc đan xen, vạt sau thêu tường vân ngũ sắc, còn có vầng trăng tròn giữa rặng tường vân. Ta biết mệnh phụ Tây Di phải là người vương thất được mặc đồ thêu hoa văn nhật nguyệt. Hoa văn trăng tròn che nửa này chính là hoa văn xác định nữ tử được gả vào vương thất.

      Thị tỳ rẽ tóc của ta bện thành bím, buộc sợi dây sặc sỡ đính minh châu bảy màu tại mỗi bím. Sau đó đội mũ Cửu Long Tứ Phượng, cài chiếc trâm Phi Ưng, trước mũ có rèm che giấu khuôn mặt, chỉ lộ ra phần cằm.

      Sau khi mặc xong, thị tỳ thường ngày lời cũng phải khen: “ nương, hôm nay người nhất định trở thành viên minh châu sáng nhất đại hội Y Mộ Đạt”.

      Tiếng phổ thông của nàng ta mang khẩu Tây Di, nghe hơi kỳ quặc. Thường ngày ngoài việc tận tâm tận lực hầu hạ, họ chỉ mực nghe theo lời sai bảo của Ô Mộc Tề nên ta để tâm lắm. Vả lại, thị tỳ trong căn viện này đổi vài nhóm, có người thậm chí ta còn chưa nhớ mặt chuyển rồi. Giọng điệu khen ngợi này có vài phần chân thành, ta khỏi ngước mắt nhìn nhưng chỉ thấy khuôn mặt xa lạ, bèn cười đáp.

      Ra phòng ngoài, Ô Mộc Tề chờ từ lâu, nhìn qua chân rèm thấy y mặc bộ bào lụa đỏ thẫm, giữa sợi tóc lấp ló sợi tơ tím điểm kim châu, khiến khuôn mặt y càng như vị thần, chỉ đứng thôi thu hút ánh mắt của mọi người.

      Y vươn tay về phía này, ta nhìn thấy bàn tay màu mạch dày rộng, cổ tay đeo chiếc vòng xích dài chạm rỗng màu bạc, đó có khắc hình chim ưng vồ thỏ.

      Ta đặt tay vào lòng bàn tay y, y nhàng khoác tay ta vào khuỷu tay mình, cười : “Hôm nay, mây trắng trời cao và cỏ biếc dưới mặt đất đều bị nàng thu hút”.

      Ta cười đáp: “Tiếc rằng hôm nay Vương tử tham chiến, nếu biết nhận được bao nhiêu đai lưng dệt gấm”.

      Y khẽ cười: “Giống nàng trước kia chăng?”.

      “Ta dám thử lại lần thứ hai đâu”.

      Nhớ về ngày trước, mà còn ở bên y, lòng ta khỏi trào dâng hoài niệm. Khi tuổi trẻ điên cuồng qua , biết đến khi nào mới có thể hăng hái trở lại?

      Ra khỏi căn viện lại là màn nghênh đón Thập Thiên Thập Địa, nghi vệ mặc nhung giáp hồng bích, vây quanh tám con trâu đen nhánh khỏe mạnh kéo chiếc xe buông mành gấm hoa, bục giẫm chân màu đỏ xen vàng kim đặt cạnh xe trâu, chờ bọn ta bước lên.

      Đây là vinh quang cao nhất mà vương thất Tây Di dành cho nữ tử chuẩn bị được gả vào. Đại hội Y Mộ Đạt và Ô Mộc Tề đồng thời phô diễn, vì vậy lễ nghĩ cũng thế.

      Điều khiến ta ngạc nhiên chính là, y giải thích những thứ vinh quang này cho ta mà khẽ: “Tiểu Lục và Tiểu Thất ở cạnh xe”.

      Ta ngước mắt nhìn lên, Tiểu Lục và Tiểu Thất sớm thay y phục người hầu, đứng hai bên xe. Nhìn thấy họ, lòng ta khỏi dao động. Bất kể mục đích của y ra sao, nếu chu đáo đến mức này hẳn tốn ít công sức.

      Bọn ta ngồi xe trâu băng qua đường Lâm Tang, lúc tới quảng trường là giờ Thìn. quảng trường người đông nghìn nghịt, nhìn qua lớp lụa rủ, nơi nơi đều là thanh niên trai tráng mặc đồ Tây Di, ngay giữa quảng trường dựng giá đao trăm mét, lưỡi đao sáng loáng phản xạ ánh sáng sắc bén dưới mặt trời.

      Nơi xe trâu qua, dân chúng Tây Di đều đặt tay trái trước ngực khom lưng hành lễ, khung cảnh ồn ào huyên náo bỗng tĩnh lặng.

      Ta biết, bất kể người Tây Di dũng mãnh thiện chiến thế nào nữa, ở trước mặt kẻ địch xâm lăng lại đoàn kết như , thề trung thành với vương thất, tự làm theo ý mình như bộ tộc du mục khác. Vì thế, cuối cùng mới trở thành họa ngoại xâm lớn nhất đối với Trung Nguyên.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 190: Núi đao

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj



      Nhưng vẻ mặt sùng bái trung thành của họ đối với Ô Mộc Tề khiến ta hơi hoảng hốt, ảnh hưởng của y với Tây Di ăn sâu đến thế sao?

      Khi bọn ta ngồi lên khán đài có mái che, Đại hãn Thiết Sâm và Trưởng Công chúa vừa tới. Lúc họ đến, quảng trường dậy tiếng quỳ lạy vạn tuế rung động trời xanh. biết tại sao, thanh này dội vào tai ta lại chẳng khác gì làm cho có, thể bằng lúc Ô Mộc Tề ngang qua được. Vẻ tôn kính khuôn mặt của những người dân du mục này dành cho y khiến người ta có cảm giác như sức nặng ngàn cân.

      Ta đứng dậy cùng Ô Mộc Tề nghênh đón Đại Hãn Thiết Sâm và Trưởng Công chúa. Giữa tấm mành nửa che nửa đậy, ta cảm thấy có hai ánh mắt sắc bén như dao lướt về phía mình nhưng dời ngay lập tức. Ta biết, ánh mắt đó là của bà. Ô Mộc Tề cho ta biết y cho ta thân phận gì, nhưng ta biết, ta và Trưởng Công chúa chắc chắn thể tránh nổi dây dưa.

      Vốn dĩ hết thảy đều vô cùng hoàn mỹ, bởi vì trong thân thể ta chảy dòng máu của Trưởng Công chúa nên thành người mang thân phận cao quý ở Tây Di, xứng đáng kết duyên với Hoàng tử, gắn bó mọi thế lực. Nhưng bà ngờ rằng, tình thân của bà làm cho ta cảm động. Đối với họ mà , có lẽ đây là tỳ vết duy nhất chăng?

      Ta nhìn thấy Quân Sở Hòa đứng trong số trọng thần ở Tây Di, mặc triều phục Tây Di, đội mũ điêu thiền, chắp tay trò chuyện với những người xung quanh khỏi cười khổ trong lòng. Ông hòa nhập vào triều đình Tây Di, chắc hẳn cũng có thân phận hợp lý. Có ai biết được ông chính là Thống soái Trung Nguyên từng đại chiến với Tây Di thuở nào.

      Chòm râu mặt ông được cạo sạch, khuôn mặt vốn đen sạm trở nên trắng ngần. Hơi thở chinh chiến biến mất, giờ đây con người ông chỉ phảng phất hơi thở của văn nhân, nào ai liên tưởng hai người mang khí chất khác biệt này với nhau đây?

      Sau khi Khả hãn Thiết Sâm dẫn mọi người trong vương thất tế bái Hỏa Thần theo chỉ dẫn của thầy tế, đại hội Y Mộ Đạt chính thức bắt đầu. Các trận đấu tiến hành cùng lúc, thi thoảng trường đấu vọng tới tiếng hoan hô long trời lở đất.

      Nơi xa vó ngựa băng băng, dê đực ai oán lúc hấp hối, mũi tên rít gào xé nát bầu trời. Thi thoảng dậy tiếng kèn lệnh báo người chiến thắng.

      chiếc án đặt trước mỗi chiếc bàn đều có “mắt nghìn dặm”. Đây là thứ đồ được thương nhân sinh sống ở Tây Vực mang tới, đặt lên mắt có thể nhìn thấy mọi chuyện diễn ra trong trường đấu.

      Thi thoảng Ô Mộc Tề dùng “mắt nghìn dặm” quan sát trường đấu, đôi khi cổ vũ hai tiếng. Lúc vui vẻ còn sai người ban thưởng cho người chiến thắng mỗi trận đấu. Những người trong hoàng tộc khác bao gồm Khả hãn Thiết Sâm và Trưởng Công chúa đều như vậy. Bởi thế thi thoảng có thể thấy người hầu mặc đồ may bằng gấm đỏ lên lên xuống xuống. Mỗi chỗ họ tới, đều truyền tới tiếng quỳ gối cảm tạ như gần như xa.

      Xem ra, đại hội Y Mộ Đạt là nơi phát nhân tài các bộ lạc.

      Trước mặt ta cũng đặt chiếc ống nhòm, nhưng ta dùng, chỉ thỉnh thoảng bóc hạt thông trong đĩa hoa quả, bỏ vào miệng từ từ nhai.

      Thấy vậy, Ô Mộc Tề bỏ ống nhòm xuống, cười với ta: “ phải nàng vẫn luôn rất thích những thứ này ư? Sao hôm nay có hứng thú vậy?”.

      Ta im lặng lên tiếng.

      Tua rua ánh vàng mái che tôn lên thân hình của y, vàng ròng châu ngọc sắc tím giữa những sợi tóc y, gương mặt vốn có phần đanh thép được gấm hoa phú quý làm dịu bớt, tăng thêm vẻ sang trọng. Nhìn khuôn mặt ấm áp vui vẻ của y, bỗng dưng ta chắc lắm. Hôm nay, y quả chỉ tới xem đại hội này thôi sao?

      Cuộc tranh tài tiến hành đến trận cuối cùng, chính là lên núi đao, đoạt ưng đồng. Mười dũng sĩ giỏi nhất chiến thắng trong các cuộc thi leo chân trần lên giá đao cao mười mét. Bởi vì là đại hội có quy tắc ngặt nghèo nhất Tây Di, chiếc giá kia được dựng cực cao, người thợ khéo tay dựng gỗ cây trẩu thành hình tam giác chắc chắn, xếp thành từng tầng giống tháp cao ở Trung Nguyên, Nhưng bức tường ngoài lại phải gạch đá, do cách tầm nửa thước có lưỡi đao, lưỡi đao hướng lên , dũng sĩ chiến thắng phải đặt chân trần lên lưỡi đao, đoạt lấy thánh vật ưng đồng Tây Di ở nơi cao nhất núi đao bằng tốc độ nhanh nhất, ấy vậy mới trở thành dũng sĩ đệ nhất Tây Di.

      Đương nhiên lưỡi đao ở đây sắc bén như chiến trường mà được mài cho cùn bớt, nhưng hai chân phải leo độ cao mấy chục mét, còn phải đề phòng đối thủ đánh lén, có ngạnh công đương nhiên được.

      Lục ta tham gia đại hội Y Mộ Đạt của bộ tộc Thảo Thạch, núi đao chỉ chừng mười mét, tung mình mấy cái lấy được thánh vật ở chỗ cao, đương nhiên khó như ngày hôm nay. Nhìn giá đao được ánh mặt trời bao phủ ánh sáng chói lòa, ta khỏi có phần hứng thú, cầm ống nhòm quan sát núi đao kia.

      Ta vốn chưa nhìn kỹ núi đao ấy, chỉ bằng mắt thường cảm thấy nó mang khí thế phi phàm, dùng ống nhòm nhìn kỹ mới thấy hoảng hốt. Những lưỡi đao hướng lên kia có đủ loại đủ kiểu, có đao đuôi én, đao mũi hếch chuôi ngắn, đao mũi vòng cán dài, đao lưỡi bằng, đao lưỡi cong… Độ dài và hình dạng khác nhau, càng tăng thêm độ khó cho việc leo trèo. Hơn nữa, đao thương xưa cũ khác biệt, hình như trước kia có chủ nhân?

      Ô Mộc Tề thấy cuối cùng khơi dậy được hứng thú của ta, liền hào hứng giới thiệu: “Đao núi đao đều là của những tướng sĩ bỏ mình, nên trông lên núi đao đại biểu kính trọng dành cho các dũng sĩ qua đời. Tây Di chúng ta bao giờ quên những người dũng mãnh có công với triều đình”.

      Ta biết y cho ta biết Tây Di khác với Thiên Triều, bao giờ phát sinh kiện thảm khốc như tai họa của Quân gia.

      Ta đáp lời, chỉ dời ống nhòm , ngước nhìn thánh vật ưng đồng. Chỉ thấy lưng con chim ưng phiếm màu đồng thau sắc tím, hai mắt che bằng vải đen.

      Ô Mộc Tề phớt lờ vẻ lãnh đạm của ta, thấy ta dịch chuyển ống nhòm bèn giới thiệu tiếp: “Đây là ưng đồng được thờ cúng tại thánh miếu Tây Di, mắt ưng nhìn thẳng, có thể cầu phúc trừ tai họa. Nếu dũng sĩ đầu tiên leo lên núi đao, lấy được thánh ưng, mang lại cho dũng khí và may mắn bất tận. Sau khi lấy được thánh ưng, dũng sĩ ấy trượt xuống theo sợi da trâu, đưa thánh ưng tới tay người chủ trì buổi lễ, lúc này mới đạt được thắng lợi cuối cùng…”.

      Núi đao kia được ánh mặt trời soi rọi, quả khiến mắt ta đau nhói. Ta bèn đặt ống nhòm xuống, lơ đãng nhìn thấy chỗ ngồi phía trước bị núi đao bao phủ trong bóng râm: “Núi đao này cao đấy”.

      Hiếm khi ta đáp lại Ô Mộc Tề, y nghe vậy liền hớn hở đáp: “Đúng vậy, điều động toàn thể thợ thủ công lành nghề ở Tây Di đốn gỗ trẩu Thanh Lĩnh, tăng thêm mười thước trụ cột núi đao, mang ý nghĩa Tây Di chúng ta thăng cao từng bước, núi đao năm nay là núi đao cao nhất từ trước đến nay đấy”.

      Ta muốn đả kích y, bèn cười : “Bao nhiêu lưỡi đao xếp lại như vậy có thể tạo thành đội quân rồi, cần gì len lén chế tạo binh khí, chỉ cần đoạt được núi đao này là có hằng hà lưỡi đao sắc bén nổi tiếng, mài chút là có thể sử dụng mà”.

      Y ngẩn ra, chân mày cau lại, bỗng nhướng mày cười tiếng: “Như vậy lại là cách hay”.

      Dù y cười tươi rói nhưng biết tại sao, trong khoảnh khắc ấy, ta lại cảm thấy như có bóng ma chiếu vào mắt y, chỉ là thoáng qua, lóe lên rồi biến mất.

      Lẽ nào ta trúng cái gì?

      Dĩ nhiên thể nào rồi.

      Bởi vì có thành viên vương thất đến đây quan sát, quảng trường được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, ngựa trinh sát ở khắp nơi, xung quanh khán đài có càng nhiều binh sĩ lui tới tuần hành. Ta nghĩ, Tây Di cử hành nhiều lần đại hội Y Mộ Đạt như vậy, có điều đôi khi cũng có người lòng dạ xấu xa thừa cơ hành , nhưng chưa bao giờ xảy ra tai vạ gì lớn, chắc hẳn trải qua nhiều năm đề phòng, Y Mộ Đạt thành đại hội được canh phòng nghiêm ngặt nhất, chẳng hạn như tổ chức vào mùa này, gió thảo nguyên là gió Nam, khán đài hướng đầu gió nên tránh được có người phóng độc theo gió, quảng trường còn trồng cây cối, chỉ có cỏ xanh để ai có thể núp. Nghe người các bộ lạc vào thành dự thi dù cao quý tới cỡ nào, tùy tùng mang theo cũng thể vượt quá mười người. Mà người dự thi đều được vẽ chân dung, trình lên quan phủ lập hồ sơ, tránh cho có người thừa cơ hỗn loạn trà trộn vào.

      Dưới canh phòng nghiêm ngặt như vậy, ai có thể làm được gì.

      Quảng trường vọng tới mười tiếng ngân vang kéo dài, mười vị dũng sĩ có vị trí riêng của mỗi người, ngoài đôi tất dưới chân, tay còn đeo găng, chuẩn bị phần thi leo núi đao.

      Ô Mộc Tề dùng ống nhòm nhìn bãi đấu, nhưng có phần chán nản : “Lại tên nhãi tộc Bột Nhĩ Khắc kia!”.

      Tộc Bột Nhĩ Khắc là mẫu tộc của Vương hậu, Vương hậu bị Ô Mộc Tề và Trưởng Công chúa liên thủ hạ bệ, lực lượng của tộc Bột Nhĩ Khắc trong triều đình Tây Di giảm nhiều, nhưng người trong tộc họ vẫn còn, chưa chắc có ngày vực dậy. Nếu trong tộc Bột Nhi Khắc xuất dũng sĩ đệ nhất thảo nguyên, chừng trong lúc Khả hãn Thiết Sâm cao hứng thưởng cho chức vị Tướng quân, đương nhiên đối với Ô Mộc, đây là điều vô cùng ổn.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 191: Phá mây

      Chuyển ngữ: Kentu

      Biên tập: Chjcbjbj




      Phàm là để Ô Mộc Tề mất hứng, ta ắt nhìn kỹ, vì vậy ta lấy ống nhòm ra nhìn mười người kia. Quả nhiên trông thấy thanh niên cao lớn, mặt râu ria đứng giữa đám người. Bên hông đeo chiếc thắt lưng thiêu hoa lan đặc biệt của tộc Bột Nhĩ Khắc, cánh tay ngăm đen thô to để trần, có thể thấy mồ hôi hột cánh tay cường tráng. Mặc dù nhìn qua ống nhòm, nhưng vẫn cảm nhận được sức mạnh dồi dào toát ra từ con người ấy, đứng giữa mười người càng nổi bật.

      Như cảm nhận được, người nọ chợt ngước mắt lên, lạnh lùng liếc qua khán đài. Ta đặt ống nhòm xuống, với Ô Mộc Tề: “Người này rất có thể giành được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ đấy, Vương tử cũng nên cẩn thận”.

      Ánh mắt Ô Mộc Tề lạnh tanh, thản nhiên : “Cho dù y có lấy được cũng vô ích”.

      Ta khẽ cười, hỏi thị tỳ bên cạnh: “ biết tên của dũng sĩ tộc Bột Nhĩ Khắc là gì?”.

      Thị tỳ kia nhìn Ô Mộc Tề mà run như cầy sấy, “Nô tỳ, nô tỳ…”.

      Ô Mộc Tề liền : “Bảo ngươi !”.

      Lúc bấy giờ nô tỳ đó mới thưa: “Tên y là Tát Dã”.

      Nháy mắt đó mặt Ô Mộc Tề trở lại bình thường, phải ai cũng có mức độ nhẫn nại cỡ này.

      Đúng lúc ấy, có thị tỳ mặc váy xếp li sáu tà bưng khay gỗ tới, đến trước bàn của bọn ta quỳ xuống : “Vương tử điện hạ, Trưởng Công chúa điện hạ thấy hôm nay nắng gắt, sợ Ngọc nương khô miệng khó chịu, ban ít dưa và trái cây Trung Nguyên để nương giải khát”.

      Ngạc nhiên quá, lúc này mà bà lại nhớ tới ta?

      Nhìn qua phía đài cao, chỉ thấy Trưởng Công chúa nghiêng người mỉm cười điều gì đó với Khả hãn Thiết Sâm, nét mặt dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười hiền hòa.

      Dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, bà khẽ ngoảnh đầu nhìn nhưng tỏ cảm xúc, lại tiếp tục trò chuyện cùng Thiết Sâm.

      Chiếc khay bày dưa và trái cây đặt lên mặt bàn ta, chẳng qua là hai ba quả hạch đào, lê và hồng.

      Ta cầm quả lê nhìn ngắm, là lê xanh bình thường.

      Ô Mộc Tề nhìn thứ trong khay, sầm mặt : “Đừng ăn, những đồ này lạnh, biết nàng như vậy mà còn đưa hồng tới, thành tâm nỗi gì?”.

      Y như vậy, ta liền có lẽ y biết xung đột giữa ta và Trưởng Công chúa hôm ấy rồi. Có điều y biết được bao nhiêu?

      Ta đặt quả lê về lại khay, củ quả ở Tây Di phong phú, những thứ trái cây này đều vận chuyển từ nơi khác tới, tuy dâng lên cho vương thất nhưng nơi cuống quả lê xanh cũng biến thành màu đen rồi, quả hạch đào thâm lại, ngược lại quả hồng có thể bảo quản lâu dài. Nhìn thứ trong mâm, ta cảm thấy thứ Trưởng Công chúa ban chẳng ra thể thống gì cả. Giữa trái cây lại thêm hạt vỏ cứng, nhưng đặt vào khay khác, ý bà ta là gì? Chẳng lẽ bà vốn muốn ban đào, nhưng mùa này có nên mới đổi thành hạch đào?

      Ta thầm giật mình, nhìn thứ trong khay lần nữa, ba món trùng hợp xếp thành hàng theo thứ tự hạch đào, lê và hồng. Đổi hạch đào thành đào, vừa hay đồng với: Chạy !

      Có ý gì đây? Bà muốn truyền tin gì cho ta?

      Ta lén lút cầm lấy quả hồng, lơ đãng làm rối loạn thứ tự của chúng rồi nhìn về phía Trưởng Công chúa. Chỉ thấy bà còn chuyện với Khả hãn Thiết Sâm nữa, cầm tách trà hớp .

      Chẳng lẽ ta hiểu lầm bà?

      Nhưng vẻ mặt đêm đó, dù là đào kép diễn xuất giỏi nhất cũng làm nổi.

      Đúng lúc này, quảng trường dậy lên từng đợt tiếng hoan hô vang dội, người của các bộ lạc cổ vũ các dũng sĩ của mình. Ta dùng ống nhòm nhìn qua, Tát Dã thuộc tộc Bột Nhĩ Khắc kia quả nhiên dẫn đầu, trèo ở phía trước, dù các dũng sĩ của bộ tộc khác tấn công nhưng đều có thể tránh né. Mặc dù thân hình cao lớn nhưng động tác linh hoạt cực kỳ, đều tránh được cú đấm của người khác trong lúc cấp bách. Nhưng tục ngữ sai, cây cao đón gió, các dũng sĩ của bộ tộc khác thấy ổn liền liên hợp lại tấn công , muốn đánh rơi khỏi núi đao.

      Khóe miệng Ô Mộc Tề nở nụ cười khẩy, cầm ống nhòm xem trận đấu.

      Xem ra, y sắp xếp đồng minh tham gia thi đấu rồi.

      Tát Dã tuy bị những người khác liên hợp tấn công, lòng bàn chân chảy đầy máu nhưng dũng mãnh vô cùng. Dù người bên đấm vào mình, vẫn leo mạch, thậm chí còn trèo lên trước kẻ kia.

      Xem tới đoạn này, ta khỏi lớn tiếng khen “hay”, chữ hay này vừa thốt, người của tộc Bột Nhĩ Khắc lại càng khen ngợi vang dậy đất trời.

      Còn có nhóm người đồng thanh cổ vũ: “Tát Dã cố lên, dũng sĩ Tát Dã…”.

      Ô Mộc Tề hạ ống nhòm xuống, sắc mặt sa sầm, khẽ vẫy tay với thị vệ hên cạnh, kề sát tai với câu gì đó. Thị vệ kia liền xuống khán đài chạy về hướng quảng trường. Ta biết e là Ô Mộc Tề muốn động tay động chân rồi.

      Quả nhiên, thị vệ kia về phía người chủ trì, chỉ vào núi đao, kề sát tai câu gì đó rồi chạy về. Người chủ trì đứng nơi dễ nhìn thấy tại trung tâm quảng trường, lấy ra chiếc gương, hứng ánh sáng mặt trời, phản xạ lên lưỡi đao. Mặc dù người quảng trường để ý nhưng ta nhìn thấy và mấy dũng sĩ núi đao đều nhìn thấy.

      Tại sao họ muốn đối phó Tát Dã?

      Ta ngoảnh đầu nhìn Ô Mộc Tề, chỉ thấy y cầm hạch đào Trưởng Công chúa vừa ban, hai ngón tay kẹp lấy bóp nát hạch đào, dùng xiên bạc chầm chậm lấy thịt hạch đào để ăn. Dường như vị hạch đào rất ngon, khóe miệng y nở nụ cười mỉm.

      quảng trường vẫn dậy tiếng ủng hộ vang trời, nhưng y nhìn về phía quảng trường nữa, ngược lại đích thân gọt vỏ quả lê.

      Tay y rất khéo, chỉ trong nháy mắt vỏ quả lê thi nhau rơi xuống.

      Xem ra y có mọi tính toán, e rằng Tát Dã kia phải chết núi đao rồi.

      Ta khỏi tức giận, nhưng có thể làm gì đây? Bản thân mình còn bị cùm kẹp, nào có thể quan tâm được ai chứ?

      Huống chi ta hoàn toàn biện pháp y sử dụng để đối phó với Tát Dã.

      Ta nhấc ống nhòm lên nhìn núi đao, thấy Tát Dã dần dần leo tới giữa núi, những dũng sĩ khác bị bỏ lại phía sau ở khoảng cách xa, bao vây tấn công là điều thể, sử dụng ám khí sao? Hình như có khả năng lớn, dưới bao nhiêu ống nhòm, ám khí dù rất cũng bị người chú tâm thấy .

      Bên cạnh, Ô Mộc Tề đặt quả lê gọt vỏ xuống đĩa sứ tinh xảo nhưng ăn mà cầm lấy đống vỏ dài lòng thòng kia, chậm rãi vòng lên thịt quả lê trắng ngần. Vỏ lê và thịt quả bị cắt lìa lại vừa khít khiến người ta nhìn ra vết cắt.

      Nụ cười nơi khóe miệng y dần dần sâu hơn, dường như cực kỳ hài lòng, chợt : “Liệu có ai biết đây là quả lê gọt vỏ?”.

      Ta giật mình, nhìn gương mặt mỉm cười như hứng thú lại như giễu cợt của y.

      Ta vội cầm ống nhòm xem núi đao, thấy Tát Dã kia càng trèo cao càng chậm, thẳng đường lên, máu chảy từ chân nhuộm đỏ lưỡi đao. đúng, miệng lưỡi đao được mài, những dũng sĩ kia đều có Ngạnh Khí công, sao còn bị như thế?

      Ta nhìn những dũng sĩ khác, lại thấy những dũng sĩ kia hoạt động chậm chạp, dường như mất ý chí chiến đấu, muốn trèo lên nữa.

      Nhưng chân họ đều chảy máu.

      Ta quan sát tỉ mỉ từng dũng sĩ, phát ba người trong số đó leo tới chỗ, tay giữ chiếc đao đồng mộc hơi lâu, lòng ta hơi chộn rộn, tiếp tục quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng ta thấy họ làm gì.

      Họ thầm xoay chiếc đao đồng mộc, Tát Dã ngừng thay đổi vị trí, họ liền chuyển người ứng đối theo. Họ có ba người mà Tát Dã chỉ có người, vì vậy bất kể Tát Dã tới đâu, họ luôn có thể theo kịp, sau đó xoay đao đồng mộc.

      ra những lưỡi đao mới thêm vào kia sớm bị động chân động tay rồi. Chắc chắn bị thợ rèn mài theo cách đặc biệt nào đó, xoay chút, lưỡi đao vốn mài bằng cùn liền trở nên sắc bén.

      Nhưng Tát Dã kia hành động rất dứt khoát, có lẽ cũng biết núi đao bị động tay động chân, nếu đâu phải thay đổi vị trí. Tuy vậy vẫn leo lên núi đao. Cuối cùng, ngay cả bàn tay được che chở cũng chảy máu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :