1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 182: Giấu giếm

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj


      Ta biết Giang Tử Sơ giấu giếm Ô Mộc Tề bằng cách nào. Nghe nàng ta , sắt vụn nàng ta luyện ra là bán thành phẩm, bỏ thứ vào trở thành sắt tinh luyện. Ta chỉ có thể , khi nữ nhân muốn gian dối, chính là chuyên gia dối bẩm sinh.

      Nhưng nàng cũng cho ta biết, nàng dám luyện nhiều, chỉ có thể thừa dịp người giám thị coi chừng, luyện chế vài thứ ra gì, ví dụ như lưỡi kiếm mỏng như lá, dây sắt dệt ánh hoa…

      Nhưng ta cho rằng những vật bé này có thể lấy mạng Ô Mộc Tề.

      Độc người Hạ Hầu Thương chưa giải hết, lại chỉ có thể bắt tay từ Quân Sở Hòa. biết tại sao, ta lại cảm thấy rằng, có lẽ “thân phận” mà Giang Tử Sơ có thể giúp ích cho ta?

      Chẳng nhẽ Ô Mộc Tề cũng lấy ta bởi thân phận này hay sao?

      Đáp án kia gần xuất , nhưng ta lại dám suy nghĩ.

      Đáp án này, chỉ có thể giải đáp bởi Quân Sở Hòa thôi.

      Ta vẫn luôn , tại sao Quân Sở Hòa lại cam chịu làm người phản bội, có lẽ, khi nghi vấn nơi đáy lòng ta được chứng thực, tất cả vấn đề được giải đáp.

      Giang Tử Sơ là cao thủ luyện chế, khống chế thời gian và trình tự vừa đúng, nàng ta mang đến chút hy vọng cho Ô Mộc Tề, lại đến nỗi khiến hoàn toàn thất vọng. Nàng cho ta biết, chỉ cần nàng khống chế tốt bí pháp, là có thể khiến chỗ khoáng thạch kia chế thành binh khí mang tỳ vết. Nàng ta có thể ngừng hoàn thiện những tỳ vết kia để kéo dài thời gian.

      Bây giờ nàng hoàn toàn tin tưởng ta, nhưng có thời điểm, ta lại cực kỳ hoang mang. Ở nơi bị người khác nắm giữ này, ta có thể đột phá vòng vây trùng điệp ư? Nhưng ta còn cách nào khác, cũng như lúc bị Xá Thiết Mộc bao vây ấy, tuy trong lòng biết có viện quân, hết thảy chỉ có thể dựa vào bản thân, dám chắc có thể đột phá vòng vây hay , lại chỉ có thể cố gắng nở nụ cười, tin tưởng hoàn toàn. Bởi vì ta biết, khi người dẫn dắt suy sụp có khả năng chiến thắng nữa.

      Hôm nay, nàng coi ta là hy vọng.

      Mà Tiểu Lục và Tiểu Thất cũng thầm nghiên cứu phương pháp giải cấm chế người họ. Mặc dù hiệu quả chậm chạp, nhưng ít nhiều gì vẫn có tác dụng.

      Hết thảy phát triển theo hướng tốt đẹp, phải sao?

      Đến chập tối, Quân Sở Hòa biến mất suốt bấy lâu lại tới đây. Ông vẫn mặc đồ vải của thường dân Tây Di, người có chỗ nào xa hoa cả, ngay cả cạnh giày cũng có bùn đất, chắc hẳn lau khô sạch mới đến đây.

      Ta và ông vốn dĩ có lời gì để , hôm nay gặp, hình như lại càng biết phải gì. Thế nhưng ông làm ngơ, gọi thị tỳ đến hỏi han về đồ ăn thức uống, sinh hoạt hằng ngày của ta, từ lớn đến hỏi. Lại bảo ta năng lại trong sân, sau này mới dễ sinh đẻ.

      Lúc những lời này, vẻ mặt ông hiền từ hòa ái, hệt như bao người cha khác, quan tâm thân thể con , ánh mắt tràn đầy mong đợi về đứa cháu ngoại tương lai.

      chỉ vậy, ông còn đưa ta bọc đồ, bảo rằng bên trong đều là áo rộng rãi, may theo kiểu Trung Nguyên. Ta nhận lấy mở ra xem, đúng như ông , áo đều được may từ vải bông, mềm mại ôm sát, chiết eo nhưng sửa ra khá rộng rồi, xem chừng để ta thích ứng với ngày sau.

      Lòng ta hơi nhộn nhạo, cười : “Từ sau khi ba vị mẫu thân qua đời, lâu lắm rồi có ai may áo cho con”.

      Từ khi ta nhớ được mọi chuyện, Quân Sở Hòa có ba vị thê tử, nhưng ta biết, họ phải mẹ ruột của ta, mà họ quản ta ngặt nghèo, chẳng qua chỉ cho ta ăn no ngủ kỹ mà thôi. Có lúc hai người nhàm chán cũng bắt tay vào làm cho ta hai tấm áo. Nhưng đến lúc ta tầm mười tuổi, họ đều lần lượt qua đời, Quân Sở Hòa cũng tái giá.

      Từ lúc ấy, ta và ông bắt đầu sống nương tựa lẫn nhau ư?

      Ta thấy tóc mai ông có lẫn vài sợi tóc bạc, khóe mắt mang nếp nhăn, khuôn mặt sớm nhuộm màu sương gió, nhưng tròng mắt vẫn sắc bén, hệt như dã tâm của ông vậy.

      “Phục sức của Tây Di bó sát, mặc lên người thoải mái lắm. Con lên đường vội vã, mang mấy bộ đồ của mình, nên ta mới nghĩ đến việc sai người may vài bộ cho con”. Ông cười, “Về sau bụng lớn, cũng dễ thay đồ hơn”.

      Ta cười đáp: “Đa tạ cha, ngờ cha chẳng những có thể bày mưu tính kế, đưa ra quyết sách ngoài ngàn dặm, vậy mà lại tỉ mỉ đến vậy, còn tỉ mỉ hơn con đấy”.

      Ông rũ mắt : “Con là người thân duy nhất của ta, ta nghĩ cho con còn nghĩ cho ai chứ?”.

      bàn có chiếc khăn quàng vai Giang Tử Sơ dệt lại, đóa hoa sen bị rách được vá. Ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, soi lên viên trân châu tỏa ra ánh sáng trong suốt. Ông tới nhìn kỹ tấm khăn quàng vai, thở dài : “Đáng tiếc chỉ có thể thành thân theo lễ nghi Tây Di, mặc cẩm bào Tây Di. Nếu , khi đeo mũ phượng khăn quàng vai, con ắt hẳn rất đẹp”.

      Ta chậm rãi : “Chẳng lẽ cha chưa từng thấy con thành thân lần đầu?”.

      Nếu lúc ấy ông động tay động chân, ta hồn bay phách tán từ hôn lễ đó rồi, nào có mấy tháng hôn mê bất tỉnh, khiến Hạ Hầu Thương tiêu hao hết nội lực cứu chữa chứ?

      Ông quay đầu nhìn ta, vẻ mặt hơi buồn bã, : “Con trách ta ra tay cứu con ư? Con là người thân duy nhất của ta mà”.

      “Vậy ư?”. Ta cười, “May mà người-thân-duy-nhất của cha đây còn có tác dụng, nếu cũng thành bia mộ ở đầu thôn như vô số người thân của cha ở Quân gia thôn rồi”.

      Ánh mắt ông lạnh tanh, thản nhiên : “Phàm là người làm việc lớn, nào có ai có núi xương dưới chân”.

      Ta nhìn ông: “ biết thứ cha gọi là việc lớn là chuyện gì đây? Sinh mệnh của ngàn vạn tướng sĩ chắc hẳn phải là việc lớn mà cha rồi. Con thực đoán ra, điều cha mong muốn là gì?”.

      Đây là ta lần đầu tiên ta hỏi mối ngờ vực trong lòng, nhưng ta chỉ nhìn thấy điên cuồng và dã tâm bỗng toát ra từ mắt ông trong khoảnh khắc, ông cần thêm gì cả, ta nghĩ, cuối cùng ta hiểu điều ông mưu cầu rồi.

      “Ngọc nhi, là chuyện của ta, con đừng bận tâm, chăm sóc thân thể cho tốt. Phải biết rằng, đứa trẻ này là của Hạ Hầu Thương đấy, con muốn nó có việc gì phải ?”.

      Chữ “nó” của ông có hai nghĩa, vừa bao hàm Hạ Hầu Thương, cũng bao hàm đứa trẻ trong bụng ta. Ta cười : “Cha rất đúng, thân thể của con có can hệ tới hai người, đương nhiên phải chăm sóc cho tốt theo như cầu của cha rồi”.

      Mặt ông khôi phục nụ cười ấm áp kia: “Vậy tốt, vậy tốt”.

      Ta thấy vẻ mặt ông có phần bất định, biết rằng hôm nay ông đến ắt hẳn có chuyện gì đó, nhưng ra vẻ biết, gọi thị tỳ rót thêm nước cho ông, : “Cha tới, bằng dùng cơm tối rồi hẵng ? bao lâu nay hai cha con ta ăn cơm cùng bàn rồi”.

      Lúc này ông mới : “Ngọc nhi, ra lần này cha tới, là tranh thủ lúc Hoàng tử Ô Mộc Tề tuần…”.

      “A? Chẳng lẽ cha có việc gì lừa gạt Hoàng tử? phải y là chàng rể người rất vừa ý sao?”.

      Nghe thấy lời này, ông thở dài : “ ra, gả con cho Mộc Tề cũng là vạn bất đắc dĩ, chỉ vì thân phận của con…”.

      Ta thản nhiên : “Thân phận của con? phải thân phận của con là con của cha ư? Chẳng lẽ còn có thân phận nào khác?”.

      Lúc ra những lời này, trái tim ta đập thình thịch, mong đợi ông đưa ra câu trả lời khẳng định. Tiếc rằng ông chỉ im lặng, lòng ta liền chùng xuống từng chút .

      Chẳng lẽ, suy đoán của ta thành thực?

      “Tối nay, cha dẫn con đến gặp người, rồi con hiểu tất cả thôi”. Cuối cùng ông cũng ngẩng đầu lên với ta.

      Ta chỉ có thể nghe theo, đứng dậy: “Người cha bảo con gặp, chắc hẳn là nhân vật cực kỳ quan trọng phải ? Nếu vậy, xin hãy cho con trang điểm lại ”.

      Ông gật đầu, ta bèn tới hậu đường, gọi thị tỳ đến, thay bộ áo bó sát tà chéo màu hồng nhạt, đầu mang bông phù dung dệt kim cùng màu. Dưới đóa phù dung có chiếc lá màu xanh nhạt tương xứng. Ngắm mình trong gương, trông ta như bông sen tươi mơn mởn, kiều xinh xắn, hoàn toàn mất vẻ tiều tụy do bị giam hãm.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 183: hiểu lòng người

      Chuyển ngữ: Kentu

      Biên tập: Chjcbjbj



      Bước ra ngoại đường, ông ngắm nghía ta bằng ánh mắt tán thưởng, cười : “Cha chưa bao giờ nghĩ tới có ngày Ngọc nhi nữ tính như thế, nhớ ngày ấy con cả ngày cưỡi ngựa vung kiếm, ai biết được thân phận của con. Cha còn tưởng rằng cả đời này con như thế”.

      Ta khẽ cười: “Phải nhờ phụ thân lập kế hoạch chu toàn, con mới có cơ hội mặc bộ y phục này đấy”.

      Ông để ý đến lời giễu cợt của ta, chỉ ngắm nghía ta vài lượt, lại với Tiểu Lục Tiểu Thất: “Các ngươi đừng theo đuôi nữa, nhiều người, kinh động đến Hoàng tử tốt đâu”.

      Tiểu Lục Tiểu Thất đều lo lắng ngước nhìn ta, ta cười : “Các ngươi phải lo, chỉ theo cha ta ra ngoài mà thôi, chẳng lẽ ông hại ta?”.

      Bấy giờ, Tiểu Lục Tiểu Thất mới dừng bước chân.

      Quân Sở Hòa cười : “Ngọc Nhi, con xem , chúng đúng là thuộc hạ của con, chỉ nghe theo lệnh con. Trước kia cũng thế, bây giờ vẫn vậy”.

      Đây cũng là nguyên nhân sau cùng của việc ông giấu giếm tất cả sao? Cũng là nguyên do nhiều năm về trước ông thầm bố trí hết thảy làm ta thể tra xét sao? Chỉ tiếc rằng, từng hành động của ông lọt vào mắt Hạ Hầu Thương.

      Nghĩ lại trước kia, ta thấy mình quả có chút ngây thơ. Ông sai, khuyết điểm lớn nhất của ta là nhìn thấu lòng người, ngay cả người thân nhất bên mình còn hiểu, còn được gì khác nữa?

      Trong viện có kiệu đợi sẵn, tất cả thị vệ trông coi căn viện này đều vờ như thấy. Xem ra, chính khả năng tài cán của Ô Mộc Tề khiến họ như vậy.

      Khác với hoàng cung Thiên Triều, bất kể ở đâu khí đều mang làn hương phấn son hoà quyện, mà ở đây, khí tuy tươi mát lạnh buốt nhưng mang theo cơn rét buốt thấu tận tim phổi.

      Có thể nghe thấy tiếng chuông vọng tới từ miếu thờ xa xa, tiếng chạy dài hùng hậu chầm chậm truyền đến bên tai, tiếng người khiêng kiệu bước đường đá xanh. Đoán ra được đáy giày da trâu cứng queo, có thể khiến họ hành động như gió.

      Rèm cửa sổ bị gió thốc lên, đập vào cửa sổ xe bằng gỗ, thỉnh thoảng hé ra khe hở màu xám tro. Tuy ta vén rèm nhìn ra ngoài nhưng trong lòng biết nơi mình được đưa đến là đâu rồi.

      Lúc chiếc kiệu dừng lại, nghe thấy tiếng hạ kiệu ta mới xuống. Xung quanh là màu trầm u tối, đình viện điện đài bốn phía cao cao, yên tĩnh đến nỗi nghe thấy tiếng người, dưới mái hiên treo đèn lưu ly tỏa sáng dìu dịu. Thỉnh thoảng nhìn thấy thị tỳ bưng khay qua, giống như gió thổi hoa rơi, tiếng động nào.

      Chỉ có căn phòng chính điện kia có đèn sáng rỡ, cách song cửa sổ khắc hoa, ta thấy trong phòng có bóng người đung đưa, búi tóc cao tay áo rộng, trâm châu cánh phượng, cảm thấy có vài phần trông như hậu phi hoàng cung Thiên Triều.

      Có thị tỳ tiến lên đón từ sớm, dẫn ta và cha tiếp. Tới trước cánh cửa gỗ sơn son, mới khẽ bẩm: “Công chúa điện hạ, họ tới rồi”.

      Người trong phòng do dự lát mới đáp: “Ừ”.

      Bấy giờ thị tỳ kia mới nhàng đẩy cửa gỗ ra, khẽ : “Mời hai vị vào, công chúa điện hạ chờ lâu rồi”.

      Ta cất bước vào cửa, đập vào mắt là bức bình phong bạch ngọc rất lớn, bức đằng đồ đó khắc Nhị Long Hí Châu, nước biển có sắc xanh biếc, bọt sóng cuộn trào như băng ngọc, nhác trông thấy vẻ xa hoa tràn ngập, khiến ta hoảng hốt hồi, dường như lạc vào hậu cung nguy nga lộng lẫy chốn Trung Nguyên chứ nào phải cung đình Tây Di khí khái hào hùng.

      Vòng qua bình phong, lụa hồng mềm mại bay phất phơ, nữ tử đứng ở trước cây cột, búi tóc cao tay áo rộng, lông mày như dãy núi xa. Hóa ra là Trưởng Công chúa đứng cạnh Đại hãn Thiết Sâm ngày đầu tiên ta đến đây.

      Ta theo cha quỳ xuống hành lễ với bà, chỉ thấy làn váy lụa ngũ sắc của bà dần dần tiến đến trước mặt ta rồi dừng lại, nhưng cất lời bảo ta đứng dậy, dường như hơi do dự. Mãi lâu sau mới có đôi bàn tay như ngọc chạm vào cằm ta, : “Ngẩng đầu lên, để (*) nhìn kỹ nào”.

      (*) cách xưng hô của vương hầu thời phong kiến ( mục đích tác giả)

      Ngón tay bà mềm mại min màng, nhưng lại lạnh như băng như nước. Lúc lướt qua cằm ta, ta ngửi thấy hương thơm ngát thoang thoảng. Ta ngẩng đầu nhìn bà, lại thấy vẻ phức tạp trong mắt bà lần nữa, cũng giống khi lần đầu nhìn thấy ta, phức tạp mà nôn nóng. Có thể họ biết, dung mạo ta thay đổi rất lớn sao?

      Vốn là làn da phơi nắng đến ngăm đen, ở trong nhà hai năm trở nên trắng nõn, lại trải qua quá trình Tiểu Thất mài da gọt xương, khuôn mặt đầy đặn thon gọn xinh xắn, chỉ ngoại trừ mắt mày đụng đến, tất cả còn lại nào có nửa phần như xưa?

      Bà cẩn thận nhìn ta, rồi cũng buông lỏng tay ta: “Khá lắm, cũng có vài phần tương tự”.

      Bà buông tay dưới cằm ta ra, lại đặt lên mặt mình. Hôm nay, mặt bà tô mày ánh đỏ, lông mày dài khuất sau tóc mai, ta nương theo ánh sáng thấy mặt mũi bà có vài phần giống ta.

      Ta cười : “Ai ai cũng mặt mũi con có bảy phần giống cha, nhưng hiểu sao lại giống người như vậy”.

      Bà ngẩng đầu nhìn ta, mái tóc dài đen nhánh che hai má trắng nõn, hơi lắc đầu, khuyên tai vàng ngọc hình ba vòng tròn đan xen tai vang lên lanh canh, đôi mày dài khuất sau tóc mai hơi nhướng lên: “Quân thiếu tướng danh tiếng vang xa, vốn là người vô cùng thông minh, giỏi mưu lược, chẳng lẽ còn đoán được nguyên do sao?”.

      Ta lẳng lặng nhìn bà, lại liếc Quân Sở Hòa di chuyển tới cạnh bà. Ở bên bà, Quân Sở Hòa càng còn khí khái chỉ huy tam quân năm đó, dường như chỉ là bề tôi được sủng ái bên bà, ta bỗng cảm thấy hơi bi thương, : “, con đoán nổi… càng muốn đoán!”.

      Bà mỉm cười. Khi bà cười, nhan sắc như hoa tươi chớm nở, khoe vẻ xinh đẹp tuyệt vời, vẻ mặt bà hơi buồn bã, với Quân Sở Hòa: “Ông nhìn , tính tình nó là bướng bỉnh”.

      Quân Sở Hòa khẽ : “Triển Ngọc, bà ấy là…”.

      Ta ngắt ngang ông: “Con biết bà là ai, Trưởng Công chúa Diên Thanh. Trước khi Khả hãn Thiết Sâm kế vị, từng nhiếp chính thay ông ta, xử lý vụ quân chính, thân phận cao quý như vậy nào có liên quan gì tới vị Tướng quân Trung Nguyên chứ?”.

      Nhất thời căn phòng rơi vào im lặng khiến người ta ngột ngạt, ta nghe tiếng gió khẽ thổi qua khe cửa, làm bức rèm che vang lanh canh.

      Ta nhìn biểu cảm hai người họ, sớm còn bình tĩnh như thường nữa, đôi mắt Quân Sở Hòa vẻ bối rối. Tất nhiên ông biết từ “Tướng quân” ta có hai nghĩa, là chỉ thẳng ông thất tín phản quốc. Còn Công chúa Diên Thanh lại nở nụ cười, mặt mày mặt có vài phần linh động của thiếu nữ, tua rua treo vòng trâm lắc lư, nhàng chạm mặt bà, sắc xanh biếc và hồng phấn kết hợp tạo vẻ đẹp kỳ lạ đặc biệt.

      Tiếng cười vừa dứt, bà bước lên trước kéo tay ta, khẽ : “Xem ra, con cũng có vài phần phong thái của ta khi xưa đấy”.

      Tay bà ấm áp khô ráo, phủ mu bàn tay ta như chiếc gối tơ tằm ấm áp vô cùng, thế mà lại khiến ta có phần lưu luyến, vốn muốn giãy ra nhưng lại chưa làm.

      Bà có đôi mắt phượng dài, thoạt nhìn tướng mạo như thế hẳn là cao quý bất phàm, nhưng khi bà cười, sóng mắt chuyển động lại khiến ta vô thức buông bỏ căng thẳng đè nén lưng.

      : “ chuẩn bị xong, mấy hôm nay muốn mời con tới đây nhưng Ô Mộc Tề vẫn chối từ, còn cách nào, đành chờ nó rồi mới nhờ Tư mã(*) gọi con tới”.

      (*)Tư mã là chức quan đứng đầu bộ phận hành chính của quân quốc gia, hay chỉ chức vụ quan trọng trong cơ cấu chính quyền.

      Ta có hơi thích ứng được nhiệt tình của bà, hình như rất nhiều năm rồi chưa có ai nắm tay ta như thế, sưởi ấm và cười với ta.

      Ta cố nén cơn khó chịu trong lòng, lại mỉm cười với Quân Sở Hòa: “Tư mã? Cha thành Tư mã Tây Di à? biết là có còn dùng họ Quân nữa hay ?”.

      Vẻ mặt Quân Sở Hòa tức giận, nhưng lời, Trưởng Công chúa Diên Thanh bèn cười : “Đừng về ông ấy nữa, đến đây nào, ta biết con mới tới đây, còn chưa quen đồ ăn, may mà năm đó ta từng tới Trung Nguyên, học được gì nhưng biết được ít cách làm đồ ăn Trung Nguyên. Mà lâu rồi, lại quên dần , biết con sắp tới, ta thử rất nhiều lần mới nấu giống được chút…”.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 184: Tình thân giả

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj


      Bà dắt tay ta, dẫn ta tới bên bàn. Tay bà vốn trói gà chặt, vốn kéo nổi ta, nhưng hiểu vì sao vừa chớp mắt cái, ta theo bà tới bên bàn.

      “Đây là móng giò sốt tương, sườn xào chua ngọt, khoai tây sợi chua cay… Gần đây con chán ăn, chắc thèm chua phải ? bàn còn chuẩn bị tương mơ, được làm từ cánh hoa hồng trộn với đường phèn. Nếu con thấy đồ ăn tanh quá ăn kèm với tương mơ, còn mùi tanh nữa đâu”.

      Bà đặt chiếc đĩa sứ Thanh Hoa nho trước mặt ta, bao phủ đĩa là lớp tương mơ đỏ hây hây như gò má mỹ nhân. Ta ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng, vừa ngửi mùi ấy ta cảm thấy thèm ăn, trong lòng còn cảm giác ấm ách nữa.

      Ta chưa kịp động tay, bà lấy đôi đũa bạc gắp miếng thịt nạc chấm tương để lên chiếc đĩa sứ trắng trước mặt ta, tha thiết : “Con thử nhé?”.

      Quân Sở Hòa ngồi đối diện ta, mỉm cười nhìn ta, ánh nến chiếu lên mặt ông, nhuộm vẻ hiền hòa lên nếp nhăn bên khóe mắt ông.

      Ta nhấc đũa gắp miếng thịt kia vào miệng, chỉ cảm thấy khác hẳn những món thường ngày hay ăn. Mùi thịt chấm tương mai chua ngọt khiến đầu lưỡi vốn chẳng còn vị gì của ta sống động hẳn lên, dằn được muốn ăn nhồm nhoàm, cảm thấy thức ăn bàn có sức hấp dẫn thể nào chống đỡ.

      Hình như bà biết ta nghĩ gì, gắp mỗi món ít bỏ vào bát ta. Ngón tay xanh xao, móng tay sơn đỏ nổi bật chiếc đũa bạc, ngay cả gắp thức ăn cũng đẹp tựa bức tranh.

      Ta thử vài miếng, đến khi thấy no mới đặt đũa xuống.

      Bà nhìn bát ta, thấy chỉ còn thừa lại thịt bò xào hành tây đỏ bèn : “Đây là thịt bò được giết thịt từ bò non chưa đến hai tuổi, chỉ lấy phần thịt tươi ngon. Bây giờ thứ con cần chính là chất bổ, nào…”.

      Ta nghiêng đầu , mỉm cười với bà, khẽ : “Trưởng Công chúa tốn ít thời gian để nhớ tên và cách chế biến những món này nhỉ? Nhưng làm khó cho Công chúa quá rồi, đặc biệt phải cắt móng tay ‘xuống bếp’, có điều, cách thái quá tài ba, tuy đầu bếp kia đa giấu dốt nhưng con vẫn thấy từng nhát dao gọn gàng đâu ra đấy. Với dáng hình yếu đuối mảnh mai của Trưởng Công chúa, hằng năm xuống bếp mà lại có thể khéo léo đến vậy, đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Hơn nữa, phụ thân đại nhân, người biết con kiêng hành từ năm tám tuổi rồi ư?”.

      Mặt hai người họ đặt chồng lên nhau, tuy khuôn mặt khác biệt nhưng trong mắt mang nỗi phẫn nộ như nhau.

      “Con nghĩ linh tinh gì thế, chẳng lẽ con còn chưa đoán ra bà ấy là ai ư?”. Quân Sở Hòa tức giận , “Mặc dù bà ấy đích thân nấu cơm cho con, nhưng phải sức lực bỏ ra còn nhiều hơn bữa ư?”.

      Ta chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, rũ mắt : “Vậy người cho con biết, bà ấy là ai?”.

      Chiếc nến đỏ lay động, đôi mắt như ngọc lưu ly đen của bà đột nhiên long lanh ánh nước: “Sở Hòa, ông đừng trách con bé, chỉ tại năm đó ta bỏ nó mà . Lúc nó cần ta nhất, ta lại có ở bên, sao nó có thể nhận ra ta được?”. Bà quay về phía ta, “Ta muốn đích thân nấu cơm cho con, có điều, dù ta thử bao nhiêu lần, đồ nấu ra cũng tài nào bỏ vào miệng, ta mới nghĩ ra cách này, nhưng ngờ lại khiến con hiểu lầm càng sâu đậm”.

      Chiếc trâm đầu bà hơi lỏng, trông chơi vơi muốn rớt xuống, khiến mái đầu Song Hoàn của bà để rơi lọn tóc, phất qua gò má và chiếc gáy trắng nõn, càng tôn lên lọn tóc đen như mực. Bờ vai gầy yếu như tà áo hoa lỗi thời, hơi hơi run rẩy, vẻ mặt còn mang vẻ khẩn cầu, khiến người ta nhìn mà đành lòng cự tuyệt.

      Ta hơi mủi lòng, cuối cùng khẽ : “Chẳng lẽ, người là… là… mẹ của con?”.

      Giọt lệ trong mắt cuối cùng cũng tuôn trào, lăn theo hai gò má, nhưng khóe mắt lại đượm nét cười, gật đầu : “Cuối cùng ta cũng được nghe con gọi ta tiếng mẹ”.

      Ta ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, có phần thích ứng lắm với việc đời đột nhiên xuất thêm người thân. Nhìn về phía Quân Sở Hòa, lại thấy ông gật đầu khe khẽ.

      Ấy vậy ta mới chần chừ : “Lẽ nào người là Công chúa Tây Mã năm đó? Nhưng vì sao lại trở thành Công chúa Diên Thanh? phải người cùng Thái tử năm đó… Nhưng tại sao cuối cùng lại cùng với cha con… ?”.

      Giọt lệ mặt bà chưa khô, nhưng lại cười : “Nhiều câu hỏi như vậy, muốn ta trả lời câu nào trước đây?”.

      Vẻ chiều trong giọng của bà khiến ta hơi lúng túng, chỉ có thể cúi đầu xuống tiếng nào.

      Quân Sở Hòa thở dài : “A Ngọc, bà ấy là Diên Thanh – đích nữ của Đại Yên thị, Công chúa Tây Mã là danh hiệu bà dùng lúc rời năm ấy. Bởi vì vậy, bao năm trôi qua vẫn có ai tìm được bà…”.

      Ta ngạc nhiên : “Làm sao có thể? Tây Di đưa mật thám vào Thiên Triều, Thiên Triều cũng cài mật thám vào Tây Di, Hoàng thượng biết mẫu thân là người Tây Di, sao có thể phái người tới Tây Di tìm?”.

      Trưởng Công chúa Diên Thanh ngẩng đầu lên, giọt lệ trong mắt còn chưa khô, nhưng khóe miệng lại mang vẻ lạnh lẽo: “Bởi vì ta hề muốn để ông ta tìm được… Ngọc nhi, năm đó ta chỉ tầm tuổi con lúc mới dẫn quân. Hồi ấy, ta để bụng chuyện gì cả, ngày nào cũng chỉ biết ăn vận chơi đùa, so với con tuổi đó, mẫu thân là… là… Ngọc nhi, mẫu thân kiêu ngạo vì con, nhưng cũng thương xót cho con…”. Bà giơ tay lên vuốt ve má ta, “Nếu chúng ta có thể gặp gỡ sớm hơn chút, ta tuyệt để con phải chịu khổ như vậy. Con phải được trân trọng chiều mà”.

      Bà đưa mắt nhìn sang Quân Sở Hòa, ánh mắt ngập vẻ khiển trách. Quân Sở Hòa lúng túng phân bua: “ phải ta có cách nào ư?”.

      Bà hừ lạnh, để ý đến ông nữa mà quay đầu lại nhìn ta, như thể muốn khắc mặt mũi ta vào đáy lòng vậy: “A Ngọc, nhiều năm trôi qua, ta thường xuyên nghĩ, nếu năm đó lúc chạy trốn, ta đánh mất con, liệu khuôn mặt lúc trưởng thành của con giống ai đây? Giống ông ấy hơn hay giống ta hơn? Mỗi lần ta nghĩ đến điều này, ta đều choàng tỉnh từ giấc mộng, người đầm đìa mồ hôi. may quá, cuối cùng ta gặp được con rồi”.

      Nước mắt lăn hai má bà, thấm ướt lớp phấn mỏng dặm mặt bà. Nước mắt vốn trong suốt nhuốm màu, khuôn mặt cực kỳ thanh quý lại dính hơi thở khói lửa trần gian. Lớp son môi chỉ còn màu đỏ nhạt, để lộ màu sắc vốn dĩ nhưng lại khiến người ta cảm thấy thân thiết gấp bội.

      Lòng ta hơi chua xót, nhưng cười lớn : “Mẹ, may mà cuối cùng chúng ta gặp lại rồi… Người năm ấy người đánh mất con…”.

      Bà nâng tay áo gấm thiêu nhành hoa uốn lượn chấm khóe mắt, : “A Ngọc, chỉ sợ con vẫn trách mẹ, vì sao lại bỏ rơi con phải ? Năm đó mẹ còn cách nào khác, mẹ biết nhìn người. Tử Xương… cũng chính là Vĩnh Lạc đế của Thiên Triều năm ấy. Hồi đó ông vẫn còn là Thái tử, cải trang tuần, mà vừa đúng lúc ta chán ngán muốn ở Tây Di nữa, nghe người ta Trung Nguyên có rất nhiều thứ thứ vị, nên thừa dịp em là Công chúa Tây Mã theo mẫu phi canh giữ vương lăng, lẻn vào đội ngũ của họ chuồn ra ngoài. Ta chỉ dẫn theo hai thị vệ thân cận, đóng giả làm thương nhân trà trộn vào Trung Nguyên. Và rồi ta gặp Tử Xương, khi đó ông ta trẻ tuổi tuấn lãng, cử chỉ phong độ, khác hẳn người Tây Di thô kệch, ngay cả mấy trai của ta còn bì nổi ông ấy…”.

      Nghe đến đó, Quân Sở Hòa bất giác húng hắng tiếng, sắc mặt hơi sa sầm.

      Bà nghe thấy tiếng ho, cuối cùng dừng lại đoạn hồi ức này, : “Ta vốn tưởng rằng ông ta là thương nhân hay thư sinh bình thường, về sau khi biết thân phận của ông ta, ta nhận ra rằng bọn ta thể nào ở bên nhau được. Thế nên ta định trở về Tây Di mình, coi như chưa từng gặp ông ta…”. đến đây, mắt bà chút buồn thương, e rằng, đáy lòng bà vẫn thi thoảng nghĩ tới người đó ư?

      Chỉ nghe tiếng nắp trà quẹt phải chén trà. Ngước mắt lên, sắc mặt Quân Sở Hòa càng sa sầm hơn nữa, nhẫn nhịn như vậy quả khó cho ông quá.

      Bà cười với ông: “Ông cần làm vậy đâu, đều là chuyện quá khứ rồi… Ta nào nghĩ đến chuyện khi ta biết thân phận của ông ta, thân phận của ta cũng nằm trong tầm kiểm soát của họ chứ. Ta rời rời khỏi Tử Xương quá nửa canh giờ bị thích khách đuổi giết. Dù võ công của hai thị vệ kia rất cao cường, nhưng thể cản nổi cao thủ triều đình phái tới. Ngỡ rằng ta sắp bị chúng bắt lại rồi, may mà ông ấy cứu ta…”.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 185: Nhớ lại khi xưa

      Chuyển ngữ: Kentu

      Biên tập: Chjcbjbj





      Bà ngước mắt nhìn Quân Sở Hòa, cuối cùng trong đôi mắt cũng vơi bớt niềm thương cảm, toát lên vẻ vui sướng thoáng qua, nét mặt hoài niệm, đương nhiên ta thấy mừng thay cho bà: “Sau đó, người chung sống với cha con?”.

      “Đúng, năm đó ông ấy còn chưa làm gia chủ Quân gia, nhưng Quân gia từ trước đến nay luôn đảm đương trọng trách tề gia vệ quốc, vẫn luôn là trọng thần đại tướng của Thiên Triều, nhưng khác với Tử Xương, ông ấy ông ấy có thể buông bỏ tất cả, cùng ta làm đôi vợ chồng bình thường. Ta vốn nản lòng thoái chí nhưng được ông ấy sưởi ấm trái tim. Tuy ta muốn trở về Tây Di, nhớ thương người thân nhưng ta biết, nếu ta trở về, ông ấy ắt cũng về theo ta; vậy ông ấy phải ăn với người nhà của mình thế nào đây? Khi ấy, chính là lúc Tây Di và Thiên Triều giao chiến gay gắt, tất cả các vị ca ca của ông ấy đều là tướng lĩnh Thiên Triều, nếu biết đệ đệ lại gặp gỡ công chúa Tây Di, ông ấy ắt được ở trong gia tộc nữa, hai chúng ta đều khó xử. Đến cuối cùng mới quyết định cư, giúp đỡ đôi bên, làm đôi vợ chồng bình thường. Những ngày ấy, e là những ngày bình dị nhất trong cuộc đời bọn ta, cho đến khi…”. Bà ngước mắt nhìn Quân Sở Hòa, ánh mắt bình tĩnh, lông mi dài hơi cong lặng yên chớp, ngón tay nắm chặt váy, dường như biết phải kể tiếp thế nào, trong phòng chỉ có tiếng thở khe khẽ và tiếng đèn cầy đôm đốp.


      Gió thổi qua song cửa sổ, làm cửa sổ gỗ lim kêu kẽo kẹt, bấy giờ mới khiến bà giật mình tỉnh lại, cuối cùng dời mắt khỏi Quân Sở Hòa, tiếp: “Đến khi ta có bầu, sinh ra con cũng chưa từng nghĩ, thích khách Thiên Triều đuổi tới tận nơi này. Những ngày ấy, ông nội con bị thương nặng, khi hấp hối, Quân gia thả bồ câu đưa tin tìm kiếm tung tích của ông ấy, ông ấy phải trở về gặp mặt ông nội con lần cuối cùng. Khi ấy trong nhà chỉ còn lại mình ta và vài thị tỳ, thích khách Thiên Triều nhân cơ hội tới giết. Dưới bảo vệ của hai hộ vệ, ta bế con chạy trốn nhưng bị chặn lại giữa đường. Ta tuyệt ngờ rằng người chặn giết ta hóa ra lại là Tử Xương; ra chuyện của ông ấy bị Ninh Hoàng hậu biết rồi, khiến bà ta tức giận, muốn phế truất ngôi vị Thái tử của ông ta, ông ta chỉ có thể chuộc tội… Lúc ấy, ông ta muốn giết ta , ta bị chúng dồn đến rìa vách đá, khi ấy ta nghĩ, cho dù ta và con có chết cũng muốn khiến ông ta hối hận kịp, cho nên ta cho ông ta biết đứa trẻ tay ta là con của ông ta! Ta thấy vẻ khiếp sợ và khó tin trong mắt ông ta… Ta liền ôm con lăn xuống vách núi. Đến khi ta được cứu lên, con mất tích rồi. Ta được Nhị ca cứu đưa về Tây Di, theo lời Nhị ca, lúc ấy trong tay ta hề có đứa bé nào, họ biết được tin tức của ta từ bọn mật thám, vẫn luôn tìm kiếm ta. Sau khi biết hành tung của Tử Xương bèn theo dõi dọc đường tới đây, nhưng ngờ vẫn muộn bước… Ta vẫn luôn nghĩ rằng, e là đứa bé ấy bị ngã chết rồi, ngay cả thi thể cũng bị dã thú tha . Nhưng ngờ, con còn sống, mà còn sống rất tốt bên cạnh cha con…”.

      Quân Sở Hòa đứng dậy, bước thong thả vài bước nền đất, : “Khi cha chạy về nhà, đám vú già chết hết. Cha điên loạn tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy mảnh khăn rách treo nhánh cây ở vách núi nơi mẹ con nhảy xuống. Cha tìm khắp sườn núi ấy năm lần, cuối cùng vẫn thấy bóng dáng của hai người, nhất thời còn hy vọng, hận thể nhảy xuống cùng hai mẹ con. Cha ngồi bên vách núi đến tận nửa đêm, nghe thấy sau lưng có tiếng dã thú đến gần mới chợt nhận ra, mình lại bị đám sói vây quanh. Mà điều khiến ta thể tin nổi chính là, ta lại nhìn thấy đứa bé cưỡi mình con sói, tay ôm bọc tã, thế mà lại là con…”.

      Cuối cùng ta lớn tiếng thốt lên: “Là Tiểu Thất sao?”.

      ra ta quen biết từ rất lâu rồi, từ lúc ta chưa biết chuyện đời từng nằm trong ngực sao?

      “Đúng, là Tiểu Thất… Để cứu con, ta giết liền trăm con sói mới đến được trước mặt đứa bé kia, đôi mắt mang vẻ kinh hoàng nhưng muốn vứt con bỏ chạy, đành mặc vua sói cõng chạy thục mạng. Chứng kiến các con chạy càng lúc càng xa, mà ta sức cùng lực kiệt, trong lúc quýnh quáng quan tâm đến gì nữa, phóng ám tiễn làm tay bị thương, khiến tuột tay. Lúc bấy giờ mới phi thân qua đỡ con, may mà con bình yên vô …”.

      Ông nhớ lại quá khứ, lúc này đây, nét mặt đượm vẻ mừng vui khi tìm lại báu vật mất, mặt mày từ ái vô cùng. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt ấy mang theo chút ấm áp, ta khỏi khẽ : “Nếu có cha, e rằng con còn sống đời nữa rồi…”.

      Thế nhưng ông lại cười ha ha: “E rằng đời này có hai đứa trẻ sói. Cha nhìn thấy, khi đó Tiểu Thất ngồi người vua sói rất trân trọng con. Lúc thất thủ làm mất con, đôi mắt thấm đẫm vẻ hoang mang và thương tiếc, phớt lờ cánh tay chảy máu định nhảy xuống lưng sói. Xem chừng Vua sói kia cũng hiểu sơ tính người, rống to tiếng rồi nhảy vài phát đưa , mới tụt xuống được”.

      Ta vốn tưởng rằng căm ghét của Tiểu Thất đối với ta hồi đầu chuyển thành tình hữu nghị do ảnh hưởng bởi nhân tính của , nhưng ra chỉ như thế. Ngay từ thuở đầu còn nằm trong tã lót, bọn ta quen biết nhau. Chẳng qua thời ấy còn bé xíu, e là quên mất người bạn chơi đùa muốn hồi đó rồi. Nếu đời này ta có thể tin lời của bất cứ ai, nhưng ta lại chắc chắn tin tưởng lời Tiểu Thất. Ông ấy nhắc đến chuyện năm xưa, còn gắn với Tiểu Thất, bởi sợ ta tin ư?

      Ta khẽ : “Chính vì có ngọn nguồn như thế nên cha mới lặng lẽ sắp đặt?”.

      Khóe miệng Quân Sở Hòa nở nụ cười cay đắng: “A Ngọc, cha muốn đứng chức chỉ huy, muốn cống hiến cho ông ta. Ông ta hại chết vợ ta, suýt chút nữa hại chết con. Ta vốn muốn phản bội Thiên Triều, nhưng họ ép ta quá gấp gáp, cuối cùng ta biết được tin tức của mẹ con, bèn lén gặp Ô Mộc Tề, đưa ra điều kiện với , muốn để mẹ con trở lại bên ta, thậm chí ta từng nghĩ, muốn từ quan ở , dẫn con và mẹ con rời . Nhưng ai ngờ mới như vậy thôi bị trinh sát của Ninh Vương thăm dò được, hơn nữa Xá Thiết Mộc nhân cơ hội tung tin đồn hay, triều đình liền mù quáng bất chấp tất cả muốn dồn Quân gia vào chỗ chết. Nhưng lỗi do mình ta làm liên lụy tới cả Quân gia… Triển Ngọc, ta biết ta có lỗi với mọi người, nhưng càng có lỗi với mọi người hơn chính là triều đình ấy. Chiến công to lớn bao năm tháng, còn thua lời đồn nhảm”.

      Vẻ mặt ta hơi u uất, đứng dậy tới bên cạnh Trưởng Công chúa, khẽ vịn bả vai bà, khom lưng xuống. Lúc tựa đầu vào cổ bà, tay trái vén lọn tóc rũ trước ngực bà về phía sau, khẽ : “Sau này, chúng ta chia xa, có được hay ?”.

      Hai tay kéo lại, siết chặt sợi tơ dẻo quấn cổ bà. Chẳng tốn bao nhiêu sức lực, sợi tơ dẻo kia siết sâu vào da thịt bà, chiếc cổ trắng ngần như đồ sứ nổi gân xanh.

      Bà sửng sốt muốn quay mặt lại nhưng thể được, giơ tay lên ôm lấy cổ, lại ho khan thở gấp như thở nổi, : “A Ngọc, con làm gì vậy?”.

      “Trưởng Công chúa, người đừng giãy giụa, càng giãy giụa, thứ quấn cổ người bây giờ càng siết chặt đấy”. Ta gỡ chiếc lá xanh ở dưới đóa phù dung đầu xuống, kề sát làn da trắng muốt lộ ra ngoài cổ áo bà, đột ngột tập kích, với Quân Sở Hòa sắp sửa vọt qua bên này: “Cha, cha có tin chiếc lá xanh này có thể dễ dàng cắt đứt cổ họng Trưởng Công chúa ?”.

      “Con làm gì vậy? Ta đúng là nuôi đứa con tốt mà!”. Sắc mặt Quân Sở Hòa rồi cũng biến thành màu tái mét, nhưng ông biết, ta luôn được làm được, cũng dám tiến lên.

      Tuy cổ Trưởng Công chúa bị ghìm chặt nhưng vẫn có thể thốt lên lời: “A Ngọc, tại sao con phải đối xử với ta như thế, con tin ta là mẹ của con ư? Vậy…”.

      Giọng bà bi thương và tuyệt vọng, khiến người nghe thương tâm, rơi lệ. Đến tấm lụa mỏng che cánh cửa cũng phất phơ như thể nghe thấy tiếng gió sầu thương.

      Nhưng ta nhìn thẳng vào mắt Quân Sở Hòa, thấy tay ông khẽ động đậy, bèn dùng chiếc lá xanh xẹt qua chiếc váy thêu hoa sen của Trưởng Công chúa, mảnh vải thêu kia dễ dàng bị rách, để lộ làn da trắng nõn của bà. Sắc mặt Quân Sở Hòa hiểm đông cứng lại, mắt muốn bùng cháy, vẻ mặt tựa như muốn nuốt chửng người khác. Ta lại đặt chiếc lá làm thành từ tinh chất vàng sắt bên cổ Trưởng Công chúa, cười : “Con tin, hai người là cha và mẹ của con, là người sinh ra con. Nhưng hề đại biểu cho việc con bị hai người lợi dụng, dốc hết tất cả vì hai người, xem huynh đệ tướng lĩnh bên mình”.

      Quân Sở Hòa chợt cười vang, xem chừng rất tức giận: “Con… Bọn ta bắt con làm gì chưa? Chẳng qua trong lòng con có nỗi oán hận tự tưởng tượng, cha muốn cho con biết, tất cả những điều cha làm đều là bất đắc dĩ. Mà con, trong người có huyết thống Tây Di, chẳng lẽ còn muốn về bên Hạ Hầu Thương? Họ có chấp nhận con ? Con muốn rơi vào kết cục như Diên Thanh năm đó?”.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 186: Dính líu

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj


      Ta lạnh lùng nhìn ông, tay lại vững như bàn thạch kề chiếc lá xanh kia lên cổ Trưởng Công chúa: “Như vậy, cha liền để con mang thai con của Hạ Hầu Thương gả cho Ô Mộc Tề ư? Cha đúng là giỏi bày mưu tính kế, thứ nhất có thể dùng đứa bé này cưỡng ép Hạ Hầu Thương, để chàng thể hành động. Thứ hai… Để con nghĩ xem, e rằng cha có kế hoạch lớn hơn nữa, chờ sau khi đứa trẻ ra đời, Ô Mộc Tề leo lên chức vị Khả hãn, vậy sứ mạng của y hoàn thành rồi. Có giúp đỡ của Trưởng Công chúa, cha lập con thơ làm Khả hãn… Cha của nó lại là Hoàng tử Thiên Triều…”. Ta cười , “Như thế cha có thể gộp hai nước làm dễ như trở bàn tay”.

      Trong mắt Quân Sở Hòa ngập tràn vẻ hối hận: “Triển Ngọc, sao con lại nghĩ thế chứ? Trong mắt con, cha của con xấu xa đến thế ư? Chẳng qua ta chỉ muốn nhà mình đoàn viên mà thôi, con cho rằng quốc Tây Di đơn giản đến thế sao, có thể để cha tay thao túng?”.

      Ta cười : “Bằng mình người dĩ nhiên được, nhưng có giúp đỡ của Trưởng Công chúa, trái lại hẳn là được”. Ta cúi đầu nhìn Trưởng Công chúa. Sợi tơ dẻo kia miết vào cổ bà, cạnh sợi tơ xuất vệt đỏ. Viên ngọc tím rủ bên tai bà nhàng đong đưa, lướt qua cần cổ trắng nõn, ánh lên sắc tím, phú quý ngập tràn.

      Bà vừa ho vừa : “A Ngọc, con hận ta, trong lòng ta sớm chuẩn bị. Bây giờ con chịu giam cầm, ta lại có thân phận thế này, hằng năm con phải trải qua huấn luyện của cha, ra sa trường giết địch, và cả biến cố này nữa, thảo nào con chịu tin tưởng ta. Nhưng những gì ta đều là , ta mà. Nhiều năm như vậy, ta luôn luôn nhớ tới con… Sau khi ta về nước, ta phái người thăm dò cha con, ai ngờ ông ấy bỗng dưng lấy tận ba người vợ… Thêm vào vụ mất tích của con, khiến ta nản lòng thoái chí, mới tìm con. Có phải con trách ta ? Có phải con trách ta… do dự ?”.

      Ta than khẽ, nhưng tay hề lơi lỏng: “Trưởng Công chúa nào phải là người do dự chứ? Lúc con mới tới quý địa, Trưởng Công chúa bắt tay với Ô Mộc Tề, lẳng lặng đưa Vương hậu vào chỗ chết. Người như vậy sao có thể do dự?”.

      trán Quân Sở Hòa nổi gân xanh: “Chỉ vì chuyện này mà con tin những gì bọn ta ư? Bà ấy làm vậy còn phải bởi vì Ô Mộc Tề ư? Vì con mà cha thể liên thủ với y, nhưng y có rất nhiều cầu, trong số đó là giúp y diệt trừ Cơ thị lớn mạnh ở Tây Di. Mẫu thân con sớm màng chính , lại vì con mà buộc phải làm vậy, thế mà lại trở thành căn cứ nghi ngờ của con?”.

      “Vậy ư? Xem ra đúng như những gì cha , tất cả những gì hai người làm, toàn bộ kế hoạch, đều vì ngày đoàn tụ của chúng ta phải ? Thế vì sao người muốn khiến Hạ Hầu Thương trúng độc ‘Tương Tự Tận Xương’ kia? Vì sao phải khiến con đích thân truyền cho chàng chất độc ấy?”.

      Ánh mắt Quân Sở Hòa đượm chút bi ai: “Triển Ngọc, cuối cùng con vẫn thích phải ? ra đây mới là lý do lớn nhất khiến con chịu tin tưởng ta phải ? Năm đó cha của gây ra chuyện như vậy, ta đối xử với ông ta như thế, con tưởng có thể cho qua ư?”.

      Ta : “ quá mức, nhưng người nên lợi dụng con”.

      Trưởng Công chúa thở hổn hển, với ta: “Triển Ngọc, con đừng hận ông ấy. Sau khi chuyện xảy ra ông ấy cũng hối hận, ân oán của đời trước, gì cũng nên liên lụy tới thế hệ sau”.

      Ta gật đầu mỉm cười, : “Đúng thế, vậy cha có định đưa thuốc giải cho để đền bù sai lầm của người ?”.

      Đến nước này, cuối cùng Quân Sở Hòa cũng hiểu mong muốn của ta, ngược lại cười: “Quân Triển Ngọc ơi là Quân Triển Ngọc, hổ là con của ta, dù bị vây trong tình cảnh nào cũng quên nhu cầu cuối cùng của mình”.

      Ông quả lấy bình sứ màu xanh biếc từ trong ngực, vuốt ve bình sứ : “ ra ta sớm chuẩn bị thuốc giải rồi, chỉ chờ hết thảy mọi chuyện kết thúc, đương nhiên cha đây thất tín với con”.

      Ông đặt lọ thuốc lên bàn rồi đẩy cho ta, ta nhận lấy bỏ vào trong ngực.

      Dù là hay giả, có luôn tốt hơn có.

      Nơi xa vọng lại tiếng chuông trầm hùng, cùng với trầm hương nhiễu rủ vấn vương trong phòng, và cả mùi thức ăn thoang thoảng, cẩm tú vinh hoa, ấm áp tình đầy; mang sức hút khiến người ta bất giác đắm chìm trong đó. Ta buông tay xuống, nhàng vén lọn tóc rủ sau lưng Trưởng Công chúa, thấy ánh đèn chiếu mái tóc, có sợi tóc bạc đột nhiên ra, ta khẽ : “Vậy mà mẫu thân lại có tóc bạc này, mấy năm nay mẫu thân sống tốt ư?”.

      Bà bị ta ghìm chặt cổ, nhưng vẫn vui mừng ứa nước mắt: “A Ngọc, con còn gọi ta là mẫu thân, con trách ta sao?”.

      Quân Sở Hòa cũng : “Triển Ngọc, con sinh ra giữa chốn quân hành, quanh năm bị vây giữa cường địch, con làm vậy cha cũng trách con. Đến nước này, con cần phải hiểu…”.

      Ta : “Đúng như cha , quả con cảnh giác hơi quá, vậy mà lại coi người thân của mình là kẻ địch. ra con cũng hy vọng nhà chúng ta có thể đoàn tụ. Hay là thế này, ba người nhà ta để ý tới chuyện khác nữa, rời khỏi vương cung Tây Di, quan tâm đến Ô Mộc Tề, Hạ Hầu Thương gì đó nữa, tìm nơi cư, phải là niềm mong mỏi của cha bấy lâu nay sao?”.

      Ta thấy vẻ thương tiếc mặt Quân Sở Hòa mất tăm, cả khuôn mặt mang cảm xúc, đôi mắt còn toát lên vẻ ác nghiệt. Nhưng ta phớt lờ ông, cúi đầu với Trưởng Công chúa: “Người xem, mẫu thân?”.

      Hai người đều hiểu, những gì họ diễn trước mặt ta đều uổng phí, họ cho rằng ta cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, tiếp tục bán mạng cho họ, hệt như nhiều năm trước ta thay ông xông vào trận địa. Ông ép gả ta cho Ô Mộc Tề, ra muốn khống chế Ô Mộc Tề phải ? Nếu ta cùng trận tuyến với họ, chẳng lẽ phải làm chơi mà ăn sao?

      Nếu những gì họ biểu lộ là chân tình , sao ta vui vẻ chịu đựng chứ? Cũng như Hạ Hầu Thương đối với ta vậy.

      Chỉ tiếc, họ như thế.

      “Quân Triển Ngọc, cha uổng công cứu con, uổng công nuôi con rồi. Tâm huyết bao năm lại nuôi con sói”. Cuối cùng Quân Sở Hòa tháo hết tất cả mặt nạ, giọng rít ra từ kẽ răng như hơi lạnh toát ra từ lớp băng dày.

      “Triển Ngọc, vì sao con còn hiểu, bọn ta có thể đâu chứ?”. Giọng của Trưởng Công vẫn dịu dàng như lúc ban đầu, nhưng mang chút mỏi mệt, bà vẫn còn cố gắng lần cuối.

      Ta mỉm cười, đưa tay đặt lên vai bà, đột nhiên thấy bả vai bà co rụt lại. Ta khẽ : “Hình như mẫu thân thích con đến gần người. Mỗi lần Ngọc nhi cầm tay mẫu thân, mẫu thân đều muốn rụt lại, có phải vậy ? Ngọc nhi tập võ từ , hôm nay mặc dù võ công còn, nhưng vẫn hiểu cách vận hành của bắp thịt mạch lý. Trong lòng Ngọc nhi, động tác này của mẫu thân chỉ có thể giải thích rằng, mẫu thân hề thích Ngọc nhi, phải ?”. Ta đưa tay nắm lấy bả vai bà, lớp lụa mỏng bị bàn tay ta ép dán sát vào da thịt, nhưng lại mềm mịn bóng loáng, “Thậm chí mẫu thân hận vì phải sinh ra Ngọc nhi, đúng ?”.

      Cuối cùng đầu vai bà hơi run rẩy, giọng trở nên bén nhọn: “Ngươi… Làm sao ngươi biết?”.

      “Làm sao con biết ư?”. Ta hơi buồn bã nhìn bà, “Phải biết thiên tính của mẫu tử, dù giả trang thế nào cũng giả được. Người muốn con đến gần người, quần áo bất giác mặc kín mít. Đúng vậy, người hết sức nhẫn nhịn chán ghét dành cho con, nhưng khi người đánh mất con, giọng lại có phần như trút được gánh nặng. Để con đoán xem, phải chăng chính tay người bỏ rơi con?”.
      Jeremej San thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :