1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 178: Giang Tử Sơ

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj


      Ở trước mặt ta, Giang Tử Sơ biểu tốt vô cùng, cứ như nàng ta bị Ô Mộc Tề cướp tới đây trong tình thế bất đắc dĩ vậy. Nhưng hoa nghênh xuân bộ áo may sát người lại bán đứng nàng ta. Hoa văn tinh xảo, cách thêu cẩn thận tỉ mỉ như vậy, chắc hẳn chỉ có thể do bàn tay nữ tử lòng đầy tình cảm, muốn điểm trang cho mình thêu nên phải ?

      Chắc hẳn Ô Mộc Tề dụ dỗ cả hai bên, dụ dỗ được nàng ta cam tâm tình nguyện cho y lợi dụng, lúc này mới yên lòng để nàng đến đây thăm ta.

      Ta thậm chí có phần nghi ngờ, phải chăng Ô Mộc Tề cố ý để nàng ta xuất trước mặt Tiểu Lục, làm cho Tiểu Lục hoài nghi, khiến Tiểu Lục tra xét thêm. Như vậy, chuyện năm ấy nhất định có điểm mấu chốt nào đó khiến chúng thể thành công, mà điểm mấu chốt này lại nằm ở Lý Nhân Hạo. là hậu nhân duy nhất của Lý gia, chúng muốn bắt tay vào từ đây, ấy rồi thông suốt… Nhưng chúng lại quên mất, dẫn rắn ra khỏi hang phải là thủ đoạn chỉ chúng mới biết.

      Ta nhớ lại vụ thất thoát quặng vàng năm đó. Lúc ấy tất cả chứng cứ đều nhằm thẳng vào Lý Sĩ Nguyên, nhưng cho đến khi Lý Sĩ Nguyên bị xử phạt cũng tra ra tung tích của chỗ vàng kia, chẳng qua chỉ phát ra mấy xe quặng ở Tây Di. Thêm vào chứng cứ của những nhân sĩ giang hồ kết giao khác, khiến Lý Sĩ Nguyên hết đường chối cãi. Lẽ nào những nhân sĩ giang hồ Lý Sĩ Nguyên chiêu tập khi còn sống chỉ vì mục đích tìm kiếm tung tích của quặng vàng?

      Ta cảm thấy Tiểu Lục vừa nhắc tới, cứ như có sợi dây nối liền mọi chuyện có liên quan, nhưng lúc suy nghĩ lại thể nghĩ thông được. Ví dụ như chỗ quặng vàng kia đâu rồi? Nằm trong tay ai? Vì sao Lý Sĩ Nguyên trăm miệng cũng thể bào chữa?

      Ngay cả Ninh vương cũng suýt nữa bị chỗ quặng vàng này kéo xuống nước. Xem ra, năm đó kẻ nhận được quặng vàng này giăng ít sương mù, dẫn người ta vào mê cung.

      “Tiểu Lục, năm đó lúc nhà ngươi gặp họa, gia gia ngươi giao thứ gì cho ngươi à?”.

      ra thuộc hạ cũng nghĩ nghĩ lại, nhưng quả thực là gia gia giao gì cho thuộc hạ cả?”.

      “Gia gia ngươi chưa từng muốn giải oan ư?”.

      Trong mắt Tiểu Lục lộ sắc hồi tưởng: “ về năm đó, vẻ mặt gia gia vô cùng kỳ lạ, mấy ngày sau gia gia cứ như vứt bỏ hết tất cả, sắc mặt cũng bình tĩnh trở lại. Đặc biệt là lúc nhận được thánh chỉ, nghe thấy thánh chỉ xử trảm gia gia tại chỗ, lưu đày những người còn lại, ngược lại vẻ mặt gia gia như trút được gánh nặng. Nhưng gia gia ngờ rằng, còn chưa đến ngày lưu đày, người Lý gia bị tổn hại gần hết rồi, cuối cùng chỉ còn thuộc hạ và muội muội. Về sau muội muội cũng vì thương nặng mà qua đời. Đôi khi thuộc hạ nghĩ tới vẻ mặt gia gia năm đó, vẫn thấy có điều ngờ vực, có phải gia gia làm gì ?”.

      “Vì vậy, tuy trong lòng ngươi có thù hận, nhưng rốt cuộc vẫn muốn điều tra ràng tường tận…”. Ta thở dài tiếng. Rốt cuộc Lý Nhân Hạo cũng do Lý Sĩ Nguyên dạy dỗ, tuy có phần phản nghịch nhưng tư tưởng trung quân trong cốt tủy vẫn theo cả đời. Từ đầu đến cuối, muốn giết chóc bừa bãi. giống ta, nghi ngờ Quân Sở Hòa, tuy biết ta và ông là cha con, nhưng vẫn phải thừa nhận, ta đáng để ông đối xử như vậy sao?

      Còn bí mật về quặng vàng nguyên chất kia, e rằng chỉ có Lý Sĩ Nguyên sống lại mới có thể biết thôi.

      Người bên cạnh ta, ngay cả Tiểu Tam Tiểu Tứ, người là mật thám triều đình, người là sát thủ phụ thân phái ở bên cạnh ta, nhưng biết tại sao ta thể hận họ được. Đơn giản vì từ đầu đến cuối họ chưa bao giờ làm tổn thương ta ư?

      “Ba người các ngươi, Tiểu Tứ trở lại bên người Quân Sở Hòa rồi à?”.

      “Hôm đó đường đến lầu Uyên Ương, chúng thuộc hạ ở tầng dưới phối hợp với Tướng quân, về sau Tiểu Tứ thả khói trong phòng, làm chúng tôi hôn mê. Đến khi chúng tôi tỉnh lại liền thấy Quân soái, về sau Tiểu Tứ với chúng tôi rằng có lỗi với Tướng quân, còn mặt mũi gặp người, ấy thế chúng tôi mới biết vẫn luôn là thủ hạ của Nguyên soái. Tuy chúng tôi khinh bỉ hành vi của , nhưng có thể thấy cực kỳ áy náy với người”.

      “Nhưng người thần phục vẫn luôn phụ soái của ta”. Ta lẩm bẩm, “Trước sau gì ta và phụ thân vẫn phải có trận quyết đấu.”

      Tiểu Lục là đệ tử quan lại, đương nhiên hiểu nỗi khổ của quyết định này. bên là nước, bên là người thân, ta biết làm sao cơ chứ? Hơn nữa họ làm đến mức này, nào có đường lui. Với phẩm tính của Hạ Hầu Thương, chắc hẳn chàng theo sát. Thái tử có thành tựu, nếu Hạ Hầu Thương xảy ra chuyện gì nữa, Thiên Triều chỉ còn lại Xương vương tuổi. Bằng kế hoạch chu toàn của Quân Sở Hòa, tất nhiên cuốn Xương vương vào vụ này.

      Ta và ông vào thế giằng co, thể tránh khỏi trận đấu quyết cùng. Nhưng tình thế ngày hôm nay, bên cạnh ta còn ai, võ công hề có dấu hiệu khôi phục, họ trói chặt chân tay ta thế này, phải làm sao mới có thể phá vòng vây đây?

      Ta vuốt ve bụng. Dạo gần đây lại càng buồn ngủ hơn, chẳng muốn ăn gì cả, dấu hiệu mang bầu ngày càng rệt. Chỉ có sinh mạng trong bụng này mới mang đến hy vọng nhoi cho ta. Nhưng nếu nó cũng trở thành thẻ bạc trong tay người khác biết phải làm sao giờ?

      “Chỗ Giang Tử Sơ để ta nghĩ cách làm , người khác biết, chẳng lẽ Ô Mộc Tề ràng?”. Ta khẽ .

      “Nhưng Tướng quân, Ô Mộc Tề lòng lang dạ sói, tuy Ninh vương điện hạ thua về mặt mưu kế sách lược, nhưng lại thiếu nhẫn tâm này… Người phải cẩn thận chút”.

      Ta biết nhắc nhở ta. Lúc ở phủ Hạ Hầu Thương, dù ta làm gì chàng cũng động đến ta, mà chàng còn biết kế hoạch của ta, biết ta lợi dụng chàng. Nhưng Ô Mộc Tề khác hẳn, vì dã tâm của mình, y vứt bỏ hết thảy, huống chi ta thấy có tình cảm gì với ta cả. Tỏ vẻ thâm tình khẩn thiết chải mái đầu mấy ngày chưa gội được rồi sao? Ta còn lâu mới bị mắc lừa!

      Hơn nữa, trong bụng ta có con của Hạ Hầu Thương, có gương mặt, tóc mai tương tự Hạ Hầu Thương, cũng có mái tóc mềm mại như chàng. Chỉ mới nghĩ sơ qua, ta càng hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ đứa bé chu toàn.

      “Tướng quân, bây giờ người mới giống con đấy!”. Tiểu Lục thình lình .

      Ta mỉm cười. Khác với sáu người còn lại, Tiểu Lục vào Thất Tinh Vệ giữa chừng, lại còn thế chân người khác, rất ít đùa giỡn, hơn nữa bởi vì nhà gặp đại họa nên gần như cả ngày buồn bực vui. Ngày đó sai làm xằng làm bậy thảo nguyên, nhận được biệt danh Ngọc Diện lang quân, vốn tưởng rằng làm được việc, nhưng ngờ lại làm đâu ra đấy.

      Có thể thấy tính cách người này cũng thay đổi khôn lường.

      Đúng lúc này, Tiểu Thất bưng khay vào, bên đặt hai bát cháo. Sau khi mang thai, thường xuyên nấu mấy thứ mềm đến rụng răng cho ta ăn, ăn đến mức ta nhìn thấy cháo lại buồn nôn. Vì vậy ta kìm lòng nổi mà bụm miệng.

      “Sao vậy, lại thoải mái à?”.

      Hai người đồng thanh .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 178: Giang Tử Sơ

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj


      Ở trước mặt ta, Giang Tử Sơ biểu tốt vô cùng, cứ như nàng ta bị Ô Mộc Tề cướp tới đây trong tình thế bất đắc dĩ vậy. Nhưng hoa nghênh xuân bộ áo may sát người lại bán đứng nàng ta. Hoa văn tinh xảo, cách thêu cẩn thận tỉ mỉ như vậy, chắc hẳn chỉ có thể do bàn tay nữ tử lòng đầy tình cảm, muốn điểm trang cho mình thêu nên phải ?

      Chắc hẳn Ô Mộc Tề dụ dỗ cả hai bên, dụ dỗ được nàng ta cam tâm tình nguyện cho y lợi dụng, lúc này mới yên lòng để nàng đến đây thăm ta.

      Ta thậm chí có phần nghi ngờ, phải chăng Ô Mộc Tề cố ý để nàng ta xuất trước mặt Tiểu Lục, làm cho Tiểu Lục hoài nghi, khiến Tiểu Lục tra xét thêm. Như vậy, chuyện năm ấy nhất định có điểm mấu chốt nào đó khiến chúng thể thành công, mà điểm mấu chốt này lại nằm ở Lý Nhân Hạo. là hậu nhân duy nhất của Lý gia, chúng muốn bắt tay vào từ đây, ấy rồi thông suốt… Nhưng chúng lại quên mất, dẫn rắn ra khỏi hang phải là thủ đoạn chỉ chúng mới biết.

      Ta nhớ lại vụ thất thoát quặng vàng năm đó. Lúc ấy tất cả chứng cứ đều nhằm thẳng vào Lý Sĩ Nguyên, nhưng cho đến khi Lý Sĩ Nguyên bị xử phạt cũng tra ra tung tích của chỗ vàng kia, chẳng qua chỉ phát ra mấy xe quặng ở Tây Di. Thêm vào chứng cứ của những nhân sĩ giang hồ kết giao khác, khiến Lý Sĩ Nguyên hết đường chối cãi. Lẽ nào những nhân sĩ giang hồ Lý Sĩ Nguyên chiêu tập khi còn sống chỉ vì mục đích tìm kiếm tung tích của quặng vàng?

      Ta cảm thấy Tiểu Lục vừa nhắc tới, cứ như có sợi dây nối liền mọi chuyện có liên quan, nhưng lúc suy nghĩ lại thể nghĩ thông được. Ví dụ như chỗ quặng vàng kia đâu rồi? Nằm trong tay ai? Vì sao Lý Sĩ Nguyên trăm miệng cũng thể bào chữa?

      Ngay cả Ninh vương cũng suýt nữa bị chỗ quặng vàng này kéo xuống nước. Xem ra, năm đó kẻ nhận được quặng vàng này giăng ít sương mù, dẫn người ta vào mê cung.

      “Tiểu Lục, năm đó lúc nhà ngươi gặp họa, gia gia ngươi giao thứ gì cho ngươi à?”.

      ra thuộc hạ cũng nghĩ nghĩ lại, nhưng quả thực là gia gia giao gì cho thuộc hạ cả?”.

      “Gia gia ngươi chưa từng muốn giải oan ư?”.

      Trong mắt Tiểu Lục lộ sắc hồi tưởng: “ về năm đó, vẻ mặt gia gia vô cùng kỳ lạ, mấy ngày sau gia gia cứ như vứt bỏ hết tất cả, sắc mặt cũng bình tĩnh trở lại. Đặc biệt là lúc nhận được thánh chỉ, nghe thấy thánh chỉ xử trảm gia gia tại chỗ, lưu đày những người còn lại, ngược lại vẻ mặt gia gia như trút được gánh nặng. Nhưng gia gia ngờ rằng, còn chưa đến ngày lưu đày, người Lý gia bị tổn hại gần hết rồi, cuối cùng chỉ còn thuộc hạ và muội muội. Về sau muội muội cũng vì thương nặng mà qua đời. Đôi khi thuộc hạ nghĩ tới vẻ mặt gia gia năm đó, vẫn thấy có điều ngờ vực, có phải gia gia làm gì ?”.

      “Vì vậy, tuy trong lòng ngươi có thù hận, nhưng rốt cuộc vẫn muốn điều tra ràng tường tận…”. Ta thở dài tiếng. Rốt cuộc Lý Nhân Hạo cũng do Lý Sĩ Nguyên dạy dỗ, tuy có phần phản nghịch nhưng tư tưởng trung quân trong cốt tủy vẫn theo cả đời. Từ đầu đến cuối, muốn giết chóc bừa bãi. giống ta, nghi ngờ Quân Sở Hòa, tuy biết ta và ông là cha con, nhưng vẫn phải thừa nhận, ta đáng để ông đối xử như vậy sao?

      Còn bí mật về quặng vàng nguyên chất kia, e rằng chỉ có Lý Sĩ Nguyên sống lại mới có thể biết thôi.

      Người bên cạnh ta, ngay cả Tiểu Tam Tiểu Tứ, người là mật thám triều đình, người là sát thủ phụ thân phái ở bên cạnh ta, nhưng biết tại sao ta thể hận họ được. Đơn giản vì từ đầu đến cuối họ chưa bao giờ làm tổn thương ta ư?

      “Ba người các ngươi, Tiểu Tứ trở lại bên người Quân Sở Hòa rồi à?”.

      “Hôm đó đường đến lầu Uyên Ương, chúng thuộc hạ ở tầng dưới phối hợp với Tướng quân, về sau Tiểu Tứ thả khói trong phòng, làm chúng tôi hôn mê. Đến khi chúng tôi tỉnh lại liền thấy Quân soái, về sau Tiểu Tứ với chúng tôi rằng có lỗi với Tướng quân, còn mặt mũi gặp người, ấy thế chúng tôi mới biết vẫn luôn là thủ hạ của Nguyên soái. Tuy chúng tôi khinh bỉ hành vi của , nhưng có thể thấy cực kỳ áy náy với người”.

      “Nhưng người thần phục vẫn luôn phụ soái của ta”. Ta lẩm bẩm, “Trước sau gì ta và phụ thân vẫn phải có trận quyết đấu.”

      Tiểu Lục là đệ tử quan lại, đương nhiên hiểu nỗi khổ của quyết định này. bên là nước, bên là người thân, ta biết làm sao cơ chứ? Hơn nữa họ làm đến mức này, nào có đường lui. Với phẩm tính của Hạ Hầu Thương, chắc hẳn chàng theo sát. Thái tử có thành tựu, nếu Hạ Hầu Thương xảy ra chuyện gì nữa, Thiên Triều chỉ còn lại Xương vương tuổi. Bằng kế hoạch chu toàn của Quân Sở Hòa, tất nhiên cuốn Xương vương vào vụ này.

      Ta và ông vào thế giằng co, thể tránh khỏi trận đấu quyết cùng. Nhưng tình thế ngày hôm nay, bên cạnh ta còn ai, võ công hề có dấu hiệu khôi phục, họ trói chặt chân tay ta thế này, phải làm sao mới có thể phá vòng vây đây?

      Ta vuốt ve bụng. Dạo gần đây lại càng buồn ngủ hơn, chẳng muốn ăn gì cả, dấu hiệu mang bầu ngày càng rệt. Chỉ có sinh mạng trong bụng này mới mang đến hy vọng nhoi cho ta. Nhưng nếu nó cũng trở thành thẻ bạc trong tay người khác biết phải làm sao giờ?

      “Chỗ Giang Tử Sơ để ta nghĩ cách làm , người khác biết, chẳng lẽ Ô Mộc Tề ràng?”. Ta khẽ .

      “Nhưng Tướng quân, Ô Mộc Tề lòng lang dạ sói, tuy Ninh vương điện hạ thua về mặt mưu kế sách lược, nhưng lại thiếu nhẫn tâm này… Người phải cẩn thận chút”.

      Ta biết nhắc nhở ta. Lúc ở phủ Hạ Hầu Thương, dù ta làm gì chàng cũng động đến ta, mà chàng còn biết kế hoạch của ta, biết ta lợi dụng chàng. Nhưng Ô Mộc Tề khác hẳn, vì dã tâm của mình, y vứt bỏ hết thảy, huống chi ta thấy có tình cảm gì với ta cả. Tỏ vẻ thâm tình khẩn thiết chải mái đầu mấy ngày chưa gội được rồi sao? Ta còn lâu mới bị mắc lừa!

      Hơn nữa, trong bụng ta có con của Hạ Hầu Thương, có gương mặt, tóc mai tương tự Hạ Hầu Thương, cũng có mái tóc mềm mại như chàng. Chỉ mới nghĩ sơ qua, ta càng hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ đứa bé chu toàn.

      “Tướng quân, bây giờ người mới giống con đấy!”. Tiểu Lục thình lình .

      Ta mỉm cười. Khác với sáu người còn lại, Tiểu Lục vào Thất Tinh Vệ giữa chừng, lại còn thế chân người khác, rất ít đùa giỡn, hơn nữa bởi vì nhà gặp đại họa nên gần như cả ngày buồn bực vui. Ngày đó sai làm xằng làm bậy thảo nguyên, nhận được biệt danh Ngọc Diện lang quân, vốn tưởng rằng làm được việc, nhưng ngờ lại làm đâu ra đấy.

      Có thể thấy tính cách người này cũng thay đổi khôn lường.

      Đúng lúc này, Tiểu Thất bưng khay vào, bên đặt hai bát cháo. Sau khi mang thai, thường xuyên nấu mấy thứ mềm đến rụng răng cho ta ăn, ăn đến mức ta nhìn thấy cháo lại buồn nôn. Vì vậy ta kìm lòng nổi mà bụm miệng.

      “Sao vậy, lại thoải mái à?”.

      Hai người đồng thanh .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 179: Chất dinh dưỡng

      Edit: Kentu

      Beta: Chjcbjbj


      “Tiểu Thất, ngươi có thể lấy ô mai chẳng hạn tới cho ta , ăn cái này suốt ngày, ngươi phiền sao?”.

      đáp: “Tôi phiền đâu! Món này nhiều dinh dưỡng, thứ đứa bé trong bụng người cần phải là dinh dưỡng sao? Nào, ngoan, ăn , đồ ăn bữa trước bị người nôn hết ra rồi, nào còn gì nữa đâu…”.

      Ta nhìn , khuôn mặt vẫn như xưa, tuấn tú hơn bao giờ hết, nhưng ta nhìn nhìn lại, sao lại cảm thấy có phần giống bác Vương nhà hàng xóm thế nhỉ? Mỗi lần sau khi trộm gà nhà bà, bà liền đập rào la mắng: Quân Triển Ngọc, nhất định là ngươi, ngươi đáng chém ngàn đao!… Đứng lại, đứng lại.

      Nhưng mấy ngày sau đó vẫn gọi ta đến nhà bà ăn bữa thịt gà, chân thành dạy bảo ta: Triển Ngọc à, cháu là bé , thể lỗ mãng vậy được, sau này còn ai muốn lấy cháu nữa? Mẹ cháu vừa mất… Về sau, ta buộc phải ra chiến trường, chuyển sang trộm gà ở nơi khác… Người quen ở Quân gia thôn nhiều lắm, mỗi lần trộm đều bị dạy dỗ trận, tai của ta rất đau.

      Nhưng cuối cùng, những người này đều biến mất. Thay vào đó là bia mộ đầu thôn như rừng, tất nhiên trong đó bao gồm cả ta.

      Ta hiểu, chẳng lẽ dã tâm còn quan trọng hơn chuyện chia ly mất mát nhiều người thân như vậy ư?

      Có lẽ trong mắt ông, những người họ Quân này tính là gì, đều sống phụ thuộc vào ông, nên khi ông bỏ mặc cũng thấy tiếc nuối ư?

      Tiểu Lục cũng khuyên ta: “Người phải ăn vài thứ mới được, nếu sao có thể khỏe được chứ? Võ công của người mất, nơi này thể sánh bằng Trung Nguyên, Vương gia lại có ở bên người…”.

      Bên cạnh ta ra hai bác rồi.

      Ta đành chịu thua nhận lấy chiếc bát, nén khó chịu múc thìa vào miệng, mùi vị ngọt ngấy càng khiến ta buồn nôn.

      Ta quyết định đánh lạc hướng tầm mắt của hai người, bèn hỏi: “Tiểu Thất, ngươi bắt mạch cho ta xong, liệu có phát ra điều gì mới ?”.

      Quả nhiên dời tầm mắt khỏi bát cháo, : “Nhắc đến lại thấy kì quái, nếu năm trước, cơ thể của người vốn cực hàn tại, thân thể của người được điều dưỡng vô cùng tốt rồi. Chất độc trong cơ thể được giải trừ, mà mạch đập tràn trề sức sống. Ngoại trừ trong cơ thể có nội lực, nhưng đôi khi tôi cảm thấy có nội lực trong đan điền của người…”. do dự lát mới : “Giống hệt như Ninh Vương điện hạ, theo tôi thấy, có người kiềm hãm nguồn nội lực này”.

      “Ý ngươi chàng chữa bệnh của ta bằng cách đem nội lực trong cơ thể mình chuyển sang người ta? Ngươi còn nghĩ ra điều gì ?”.

      “Tôi nghĩ, phương pháp này giống phương pháp kiềm hãm người chúng tôi, rất có thể Nguyên soái ra tay”.

      Ta sáng tỏ: “Ngươi có manh mối gì ?”.

      “Tôi nhớ trong ‘Độc nguyệt chí’ có nhắc đến phương pháp kiềm hãm này, quyển sách vốn trong tay người, nhưng hiểu sao về sau lại biến mất. Tôi nghĩ, hẳn lọt vào tay Nguyên soái”.

      ra, sách ông đưa ta, trước kia nếu ta có thể phải đọc đọc, đôi khi vì ứng phó mới tìm hai quyển xem qua loa, vậy nên có vài quyển sách có rồi lại mất, mất rồi lại có ta cũng biết. Xem ra, Quân Sở Hòa cũng mở mắt nhắm mắt, nếu , sao ông chỉ dùng mỗi phương pháp này?

      Tiểu Thất nhìn ta khẽ : “Quyển sách này, tôi cũng từng xem qua…”.

      Ta ngạc nhiên nhìn , có vài tia nắng mặt trời xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên đôi mắt , khiến đôi mắt mang chút mừng vui.

      Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng thị tỳ truyền đến từ ngoài cửa: “ nương, Hoàng tử đến rồi, mời người đến tiền sảnh”.

      Ta thầm nghĩ, đúng lúc, có thể thăm dò y chút.

      Tiểu Lục và Tiểu Thất hơi lo lắng nhưng gì, vừa thảo luận bữa tới làm món gì cho ta ăn vừa ra khỏi cửa.

      Tiểu Lục và Tiểu Thất thân thiết kề cạnh ta mà còn là nam tử, Ô Mộc Tề ngược lại ngăn cản, nên trong mắt đám thị tỳ nơi này, Tiểu Lục và Tiểu Thất là người tịnh thân mà Ô Mộc Tề mang về từ Trung Nguyên, chuyên môn hầu hạ ta. Vương cung Tây Di thịnh hành kiểu này, nên ánh mắt đám thị tỳ nhìn hai người họ cực kỳ thương cảm… Hai nam tử tuấn tú như thế lại là thái giám… Bởi thế Tiểu Lục và Tiểu Thất được đám thị tỳ mến vô cùng.


      Sau khi ta bước vào Hoa các, Ô Mộc Tề thong thả ung dung cầm bình trà rót vào chén, bàn gỗ lim đặt bình lưu ly . Thấy ta tới, y đứng dậy đỡ ta ngồi xuống, cầm chiếc bình ấy đưa cho ta và : “Ta biết gần đây nàng ăn uống được nhiều, ta sai người mang ít ô mai ở Cửu Tĩnh trai từ Trung Nguyên về đây, nàng nếm thử chút nhé?”.

      Ta nhận bình xong rằng, y đành cười khổ: “Bảo Tiểu Thất lấy chuột thử xong rồi hãy đưa cho nàng ăn nhé?”.

      Y ra ngờ vực trong lòng ta, cũng khiến ta hơi ngại ngùng và còn xấu hổ lúng túng. Nhưng ta thể vì xấu hổ mà để Tiểu Thất thử, vì thế ta đáp: “Cũng được”.

      Giữa ta và y có điều gì phải che giấu, rồi. Ta tin y đấy, y tính thế nào đây?

      Nhưng tên này da mặt cũng rất dày, lời vừa mảy may ảnh hưởng tới y, tự nhấc chén bàn uống hớp trà rồi hỏi ta: “Gần đây khí trời trở lạnh, ban đêm có ngủ ngon ?”.

      Ta cười đáp: “Khá ổn, có điều mình đơn, hằng ngày nghe tiếng gió thét gào ngoài cửa sổ, khỏi có chút quạnh quẽ…”.

      Y thấp thoáng vẻ vui mừng, biết y mơ màng tới đâu nữa?

      Cuối cùng hỏi: “Vậy nàng muốn bổn vương phái thêm vài người tới đây ở cùng nàng à?”.

      Ta chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn y: “Chẳng lẽ Hoàng tử muốn đích thân tới ở cùng ta à?”. Lại chợt cười, “Tất nhiên Hoàng tử rảnh… Có điều nhớ ra Giang muội muội cũng đến từ Trung Nguyên, biết đâu hai người thường xuyên gặp mặt, tán gẫu trò chuyện có thể bớt đơn”.

      Mắt y có vẻ nghi ngờ, nhìn ta : “Vậy ư?”.

      “Lại , Giang muội muội đúng là có đôi tay khéo léo, thân ở Hốt Luân nhưng bức Hàn mai nàng ấy thêu vẫn mang màu sắc tươi đẹp. phải Hoàng tử rằng muốn lấy ta sao? Tuy phải ở Trung Nguyên nhưng khi xuất giá ta vẫn muốn khoác tấm khăn quàng vai, nếu có Giang muội muội khéo tay…”.

      Đương nhiên y tin lời ta, nhưng từng lời hành động khi Giang Tử Sơ ở chỗ ta đều được báo cáo tường tận tới y, nếu y muốn lấy Giang Tử Sơ làm con tép nhử con tôm, vậy chắc hẳn y đồng ý cầu của ta.

      Sau khi nghe lời Tiểu Lục , ta lại nghĩ rất nhiều. Từ thân phận thực của Tiểu Lục mà có thể tới bên ta tuyệt phải tình cờ, họ muốn biết điều gì từ ? Thậm chí tiếc để Giang Tử Sơ tới thăm dò ?

      Phải chăng có liên quan tới lượng lớn khoáng thạch mất kia?

      Ta nghĩ, chỉ cần đặt toàn bộ người chủ chốt ở nơi, kiểu gì cũng để lộ vài điểm sơ hở, chỉ cần thò ra chút xíu ta mới có thể nhân sơ hở mà tóm lấy.

      Đối với y mà , đề nghị của ta cũng chỉ như thừa dịp y ngủ tặng y cái gối, vốn cho rằng y lập tức đồng ý nhưng hiểu sao, trong mắt y chợt có vẻ tức giận, khóe miệng lại khẽ cong, cười : “Muốn tỷ muội thuận hòa?”.

      “Ơ? phải Hoàng tử mục đích ngài bắt cóc Giang nương rồi sao, hóa ra phải là vậy à?”. Ta khẽ cười : “ ra Hoàng tử vẫn muốn đưa nàng vào hậu cung?”.

      Y trầm giọng : “Nếu nàng muốn, đương nhiên ta làm thế”.

      ra nàng ấy rất vừa mắt Tiểu Lục…”.

      Ta như vậy mà vẻ mặt y vẫn có gì thay đổi, ngược lại cười : “Được rồi, để nàng ta và nàng ở cùng nơi, còn có thể chăm sóc lẫn nhau”.

      “Ta vẫn chưa hiểu, Hoàng tử có ta phải đủ rồi sao? Tại sao còn muốn cướp Giang muội muội về?”. Ta cười hỏi thẳng y.

      Thấy y im lặng , bèn tiếp: “Nếu Hoàng tử cảm thấy khó xử muốn trả lời thôi… Theo suy đoán của ta, chắc hẳn đối với Hoàng tử mà , Giang muội muội cũng là người thể thiếu phải ?”.

      “Dù nàng ta quan trọng thế nào, vẫn thể bằng nàng”. Y khẽ hai câu.

      “Vậy ư? Nếu Giang muội muội nghe được lời này của ngài, biết có đau lòng hay đây?”. Ta ngước mắt cười nhìn y.

      Sắc mặt y hơi u ám, nụ cười biến mất dạng, khóe mắt như băng bình tĩnh nhìn ta: “Nàng… thèm quan tâm chút nào sao?”.

      Lòng ta biết ổn, cảm thấy trêu chọc y hơi quá, sao lại quên mất mình còn là Quân Triển Ngọc nhởn nhơ ngông cuồng trước kia rồi?

      Lại bị y kéo qua ôm vào lòng, nghe y hung tợn : “Nàng thèm quan tâm chút nào sao?”.

      Ta muốn đẩy y ra nhưng sao có thể làm được chứ? hiểu sao, ta đột nhiên có phần sợ hãi, sợ y bất chấp hết thảy gây tổn thương đứa bé trong bụng.

      ra ta cũng có khi sợ hãi sao?

      ra đời này cũng có thứ khiến ta sợ sao?

      ~~~~

      Khăn quàng vai:

      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 180: Liệu có để tâm

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj


      “Bổn vương cũng biết, nàng để ý đâu”. Giọng điệu của đột nhiên dần dần trở nên bình thản, “Nhưng bổn vương có mất cả đời vẫn phải giành lấy chú ý của nàng, Triển Ngọc…”.

      Ta thầm thở phào nhõm, may mà cuối cùng y tính được mất, biết giờ này khắc này vẫn chưa phải lúc trở mặt với ta.

      Y buông ra ta, vẻ u trong mắt mất tăm, khuôn mặt lại mang nụ cười ấm áp như gió xuân: “Mấy ngày nữa đến kỳ đại hội Y Mộ Đạt rồi, đó cũng là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Bổn vương cũng nên cho tộc nhân thấy, ta tìm được A Y Đạt của ta rồi”.

      Đối với người Tây Di, A Y Đạt có nghĩa là bạn đời. Ta lẳng lặng đứng cách xa chút, cười : “Xem chừng hôm đó rất náo nhiệt”.

      Chung quy vẫn muốn mang ta ra ngoài gặp người sao?

      Nhìn ra ngoài theo cánh cửa sổ mở toang, đường chân trời ngoài kia nổi gió, ánh trời chiều , lấp ló bức tường gạch sắc xanh của vương cung Tây Di, cứ như dậy cơn mưa vậy.

      Ô Mộc Tề chưa được bao lâu, Giang Tử Sơ lại dẫn theo mấy thị tỳ tiến vào phòng bên cạnh. Chưa đến hai ngày, nàng ta đưa tới khăn quàng vai do nàng ta đích thân thêu, bên gắn trân châu rủ tơ, tua rua ngũ sắc, thêu hoa văn mây tía ánh vàng.

      Mặc dù chỉ là bán thành phẩm, nhưng đẹp như ráng mây nơi chân trời.

      Ngón tay ta vuốt ve họa tiết khăn quàng vai, cười cảm ơn Giang Tử Sơ: “Tay nghề của Giang muội muội đúng là tốt quá, chỉ riêng Tây Di, dù là ở Trung Nguyên cũng tìm được người khéo tay hơn Giang muội muội. Nếu muội muội xuất giá, biết đồ cưới làm ra tuyệt diệu đến đâu nhỉ”.

      Nàng nghe ta vậy, sắc mặt hơi tái , cười miễn cưỡng: “Hôm nay tấm thân chôn vùi, may được Vương phi quan tâm chăm sóc mới có thể được sống yên ổn, nào còn quan tâm đến chuyện gì khác?”.

      Ta cười : “Muội muội cần gì tự coi mình, Hoàng tử Ô Mộc Tề biết thân phận của ta và muội, đương nhiên đãi ngộ đâu ra đấy. Muội xem, ta mới với Hoàng tử rằng muội muội rất hợp với Tiểu Lục, Hoàng tử cho muội sống cùng ta. Nếu ta có thể tái giá với Hoàng tử, e rằng còn ngày trở về Trung Nguyên nữa, biết bao giờ mới có thể khoác tấm khăn của muội đây”.

      Nàng ngước mắt nhìn ta, đôi mắt bỗng rưng rưng giọt lệ: “ đâu, sao Vương phi có thể mất lòng tin? Biểu ca, huynh ấy… chắc chắn đến đây cứu người mà”.

      Ta vuốt ve bụng: “Nếu như phải là vì bảo toàn đứa bé này…”.

      Khuôn mặt tái nhợt của nàng lên ý cười, sóng mắt trở nên cực kỳ ôn nhu: “Biểu ca có con rồi à?”.

      “Đúng vậy, chỉ tiếc nó phải nhận giặc làm cha rồi”.

      Vừa nghe lời ấy, mặt nàng ta cũng mang vẻ rầu rĩ: “Nếu biểu ca biết, biết huynh ấy vui đến mức nào nhỉ”.

      Mặc dù ta với nàng sống cùng nhau, nhưng bởi vì phải giúp ta chuẩn bị đồ cưới Tây Di và dệt khăn quàng vai, cần nhiều vật liệu nên tự do hơn ta nhiều. Có hộ vệ của Ô Mộc Tề trông chừng, nàng ta có thể lấy vật liệu.

      Nàng cho ta biết, vì chuẩn bị tổ chức hôn lễ trọng đại, Ô Mộc Tề triệu tập ít thương nhân đến từ bốn phương tám hướng, mua vật báu quý hiếm, gấm vóc tơ lụa, mong có thể may được bộ đồ cưới gấm hoa Tây Di, chế được trang sức trâm cài.

      đến đây, nàng hơi kinh hoàng, hỏi ta: “Vương phi nương nương, ra Hoàng tử Ô Mộc Tề đối xử với người rất tốt”.

      Ta thản nhiên : “Nhưng cha của con ta lại là Hạ Hầu Thương”.

      Nàng ta khẽ thở phào hơi: “Đúng vậy, cuối cùng chúng ta vẫn phải trở về”.

      Lúc này, ta cùng nàng, lại có cùng chung nỗi khổ tha hương chốn người.

      Hai ngày sau, cuối cùng khăn quàng được may xong. Tay của Giang Tử Sơ rất khéo, đuôi trĩ ngũ sắc đính châu sặc sỡ, miệng chim trĩ màu vàng dệt từ kim tuyến cực mảnh, chạm tay lên lại có cảm giác mỏng như lưỡi dao.

      Nhụy hoa sen khăn được xe từ sợi chỉ cực mảnh, quấn quanh thành nhụy hoa dệt kim, như thể muốn phá khăn mà ra vậy.

      Dù ta chưa quàng lên vai, chỉ mới nhìn hoa văn cảm thấy vinh hoa phú quý ùa tới.

      Nàng đứng bên cạnh ta, cười : “ bằng quàng lên thử xem?”.

      Ta có hứng, : “Trong hai năm quàng hai lần rồi, hơi ngán ngẩm”.

      Nàng ta hơi thất vọng, nụ cười trở nên gượng gượng: “Vương phi nương nương hài lòng với tay nghề của ta ư?”.

      Nghĩ tới việc nàng ta chịu đựng bao ngày chỉ vì dệt chiếc khăn quàng vai này, e rằng đây là việc ta gửi gắm duy nhất lúc tha hương. Ta thấy nàng thất vọng mềm lòng, bèn cười : “Quàng thử lần cũng được”.

      Nàng ta liền nở nụ cười, lấy tấm khăn quàng từ bàn lên, cầm cẩn thận, quàng từ phía sau ta, hai đầu khăn thả tới trước mặt ta.

      Ánh nến soi bóng hạt châu khăn, màu vàng óng ánh, gấm vóc nhiều màu, ánh lên mặt ta, khiến sắc màu tái nhợt mang khí sắc hồng hào phú quý.

      Nàng ta vắt vạt trái lên vai phải, hoa sen màu hồng tôn sắc hồng hào cho mặt ta.

      “Nếu phối với đồ cưới, có nữ tử nào đời có thể sánh bằng người đâu”. Nàng cười vòng tới trước mặt ta, đưa tay sửa nhụy hoa sen, trông như lơ đãng kéo thẳng nhụy hoa.

      Ta nhìn mình trong gương, cười khổ: “Chỉ tiếc bị gả cho người tốt”.

      Nàng ta thản nhiên : “Nếu vậy, sao hết sức bảo vệ danh tiết, để tránh cho biểu ca hổ thẹn?”.

      Trong lúc chuyện, hai tay của nàng ta vuốt lên nhụy hoa. Tay nàng ta vừa kéo, ta chợt cảm thấy khăn quàng vai đột nhiên thít chặt, vốn chỉ khoác hờ lên vai ta nhưng lại bỗng dưng quấn lấy cổ ta như roi da vậy.

      Ta ngạc nhiên nhìn nàng: “Muội, muội làm gì thế?”.

      Mặt nàng ta còn ý cười tươi rói nữa, mà mang vẻ lạnh lẽo: “ phải ta thể để cho biểu ca hổ thẹn sao?”.

      Cổ bị siết chặt hơn, khiến ta soi thở nổi. Ta nhìn thấy , nhụy hoa sen khăn quàng bị nàng ta kéo sang hai bên, biến thành sợi tơ phát ra ánh sáng lạnh tanh, như thể cái lưỡi rắn độc.

      Mà tay kia nàng ta lại cầm cái mỏ nhọn như lưỡi dao của con chim trĩ, chập vào với sợi tơ quấn lấy cổ ta. Nàng ta thấy ta nhìn chỉ cười: “Tuy ta có võ công, sức tay cũng yếu ớt, nhưng sợi tơ dẻo tinh chế từ vàng và sắt này lại có thể dễ dàng lấy mạng ”.

      xong, nàng ta kéo xiên mỏ nhọn, khiến cái mỏ lướt qua tấm khăn. Chỉ đường tênh, hoa sen khăn gấm chia làm hai nửa.

      “Muội giết ta, liệu Ô Mộc Tề có bỏ qua cho muội ?”. Ta cố gắng .

      Nàng ta lạnh lùng cười tiếng: “Sao ta nhẫn tâm để chàng lấy làm con tin, khiến biểu ca bị vùi lấp hoàn toàn chứ? Nếu biểu ca có việc gì, đau lòng chết mất”.

      Ta đột nhiên cười ra tiếng, nhưng cảm thấy cổ siết chặt, e rằng sợi tơ kia miết vào da thịt ta, đành phải hổn hển : “Muội muội thân là con dân Thiên Triều, thế nhưng lại nảy sinh tình ý với Hoàng tử Tây Di, còn muốn xem vào chuyện quân hành, nếu Giang Phi nương nương biết cháu mình là người như vậy, e rằng tức chết mất”.

      Sắc mặt nàng ta tái , ánh mắt thêm tàn độc: “ biết rồi ư? Biết cũng tốt, biểu ca thích cũng sao, tại sao, tại sao ngay cả chàng cũng nghĩ đủ trăm phương ngàn kế cướp tới đây? Còn để tâm đến việc mang thai, muốn cưới làm chính phi? Bao lời hứa của chàng đều là giả dối… cái gì mà chỉ là tạm thời, cái gì mà ta vẫn là người số trong lòng chàng…”.

      Sợi tơ cổ ta lỏng bớt, vội : “ phải muội vẫn còn thẻ bạc trong tay sao? Sao y giữ lời hứa chứ?”.

      Nàng ta rũ mắt nhìn mỏ chim trĩ trong tay, lẩm bẩm: “Đúng vậy, chàng biết ta thành công, còn có thể cần những người khác sao?”. Nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt dữ tợn cực kỳ, “ có tin , có thân phận như vậy, ta giết chết , đến mấy ngày chàng quên ngay thôi”.

      Ta lại cười tiếng, lại cảm thấy cổ họng căng chặt: “Muội biết thân phận của ta, y truy cứu, chẳng lẽ những người khác cũng truy cứu?”.

      Nàng ta nhắc hai chữ ‘thân phận’ mấy lượt lận, khiến ta nảy sinh ngờ vực, thân phận mà nàng ta rốt cuộc chỉ cái gì? Là thân phận của Quân Triển Ngọc ta, hay là cái khác?

      Ta như vậy, sợi tơ cổ liền lơi lỏng chút, mắt nàng ta thoáng chần chừ, lại : “, họ biết chân tướng đâu”.

      Lòng ta lóe sáng, trong đầu lại như có sợi dây liên hệ tất cả mọi chuyện. Nhưng lúc suy nghĩ sợi dây ấy bỗng bị cắt đứt.

      Nàng ta cười cực đẹp, ánh mắt lại mang vẻ tàn nhẫn: “Người bên cạnh chỉ cho rằng, có thích khách vào phủ, dùng lưỡi dao sắc bén cắt cổ , nào ai ngờ rằng, thứ khiến bỏ mạng chẳng qua chỉ là sợi dây sắt? Ô Mộc Tề cũng biết, nhưng chàng , chỉ vui hơn mà thôi”.

      Ta thở dài : “Đúng vậy, y chỉ vui hơn thôi. Cuối cùng vàng sắt tinh luyện có thể nung chảy rèn thành binh khí, câu thích tiễn của y vô địch thiên hạ, ngay cả giáp nặng cũng ngăn cản nổi mũi tên ấy, bao giờ cần huấn luyện cường cung thủ nữa, những binh lính biết cưỡi ngựa bình thường có thể tạo ra thương vong lớn… Nếu ngay cả muội muội cũng có thể dễ dàng cắt cổ ta, ở chốn Tây Di ai ai cũng biết cưỡi ngựa bắn cung này, đương nhiên từ đó về sau toàn dân đều trở thành binh lính. Có điều muội muội có nghĩ hay chăng, kể từ đó, Trung Nguyên phải làm sao đây? của muội phải làm sao đây?”.

      Vẻ do dự lóe lên trong mắt nàng ta, nhưng lại cười : “Ô Mộc Tề hứa với ta, chàng dùng thứ đó quấy nhiễu Trung Nguyên, chỉ tự vệ mà thôi…”.

      Ta cười nhạt: “Ngay cả bản thân muội e rằng cũng tin tưởng lời hứa này phải ?”.

      “Thế sao thứ? Ta thích chàng, đương nhiên dốc hết sức giúp chàng hoàn thành tâm nguyện!”. Mắt nàng ta vẻ điên cuồng, ta biết người có tính tình như nàng, bình thường càng dịu dàng uyển chuyển, khi vứt bỏ tất cả hành động bất thường, càng điên cuồng hơn nữa. Nếu là vậy, nàng ta cũng vứt bỏ hết thảy, tạo dựng kế hoạch bị ép buộc chỉ vì muốn gặp gỡ Ô Mộc Tề.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 181: Trái phải thiện ác

      Editor: Kentu

      Beta: Chjcbjbj


      Trong lòng nàng còn phân biệt được trái phải thiện ác nữa rồi, chỉ có mưu cầu của nàng mới có thể ảnh hưởng đến nàng mà thôi.

      “Muội đừng quên mục đích Hoàng tử bảo muội tới đây, còn chưa hỏi ra chuyện mà muội giết ta, muội sợ y trách tội ư? Tục ngữ rất đúng, bột đố gột nên hồ, tuy muội biết dùng tinh chất vàng sắt chế thành vũ khí như thế nào, nhưng nếu tìm được tinh chất vàng sắt có ích gì chứ?”.

      Từ khi nàng ta tự thừa nhận lợi thế trong tay mình, ta xâu chuỗi hết thảy nguyên nhân hậu quả, cuối cùng mơ hồ biết quặng vàng Lý Sĩ Nguyên để thất thoát năm đó là gì rồi. Triều đình chỉ biết là ông làm mất mỏ vàng, nhưng lại hề biết thứ ông làm mất. Hóa ra là khoáng thạch tinh chất vàng sắt có thể chế tạo thành lưỡi dao sắc bén, thảo nào năm đó ông ta còn cách nào đành gánh tội mình, bởi vì ông ta biết, nếu việc lớn này bị người ta vạch trần, tội danh ấy phải đến mức tru di cửu tộc. Con trai con của ông ta đâu chỉ phải chịu lưu đày. Ô Mộc Tề mang quặng ô kim đến kinh thành, theo như lời y, chẳng qua thêm vào trong ấm chén trà thôi khiến dưới triều đình chú ý, huống chi Lý Sĩ Nguyên với chức Tể tướng mà làm mất quặng tinh chất vàng sắt có thể chế tạo lưỡi dao sắc bén chứ?

      Nếu năm đó y có thể tìm ra khoáng thạch, tự có đường đào hầm đến khoáng thạch, xem ra Lý Sĩ Nguyên tiết lộ cách này ra ngoài. Dã tâm Ô Mộc Tề lớn như thế, khoáng thạch ít như vậy, sao có thể khiến y thỏa mãn chứ?

      Ta cũng hiểu , y thả con tép nhử con tôm, chắc muốn moi được điều gì đó từ Tiểu Lục.

      Đáng tiếc là, y muốn sử dụng lại cách để Giang Tử Sơ từ từ thân cận Tiểu Lục, giành được tín nhiệm của bọn ta, có điều sao có thể khống chế được lòng người? Đặc biệt là người con lọt vào lưới tình, há có thể sinh lòng ghen ghét?

      Ta nghĩ, chắc hẳn trước mặt y mặc cho Giang Tử Sơ muốn gì được nấy, lại thêm y có lòng tin toàn vẹn với nàng, tuyệt ngờ bỏ lại người nhà theo y tới nơi tha hương tự có tính toán, thế mới để cho Giang Tử Sơ động tay động chân, thầm chế tạo loại vũ khí này mà chưa hề cho y biết.

      Y ngờ rằng bởi vì nàng ép mình đến gần đường cùng, bất kể y lừa gạt thế nào cũng ngăn nổi cơn hoảng loạn và nỗi ghen ghét trong lòng nàng, vì thế nàng mới bí quá hóa liều.

      “Tiểu Lục, là Tiểu Lục?”. Nàng ta lạnh lùng thốt lên, “Chàng muốn ta tiếp cận Tiểu Lục vì tương lai của chúng ta, thế mà dựa vào đâu làm nhục ta bởi tên hạ nhân tùy tiện?”.

      Nét mặt nàng ta vô cùng căm hận, ánh mắt đều chứa nỗi lo sợ, nghi ngờ và bất an. Lòng ta dao động, phải chăng nàng ta hề biết phân biệt thiện ác như ta nghĩ? Có điều nàng ta còn đường lui, mới thể làm như thế? Hiển nhiên, chính nàng ta cũng hiểu suy nghĩ của Ô Mộc Tề, chỉ sợ mình công cụ mà thôi. Song, nàng bức mình đến đường cùng, đành phải hăm hở liều mạng ư?

      Ta thản nhiên : “Nếu như có thể biết thứ Lý Sĩ Nguyên để lại từ miệng Tiểu Lục, ta nghĩ, giả sử gả muội cho Tiểu Lục, chỉ e Ô Mộc Tề cũng đồng ý phải ?”.

      Những lời này như đánh trúng tử huyệt, khiến khuôn mặt nàng ta trắng bệch, sợi tơ dẻo ngón tay dường như đắn đo yên, ngay cả giọng cũng dám chắc: “ đâu, chàng …”.

      Cuối cùng ta có thể khẳng định, nàng ta chẳng qua vẫn là mà thôi.

      Ta thở dài : “Chúng ta cùng băng qua thảo nguyên tới nơi đây, y từng tay vấn tóc, khen mái tóc ta đen bóng, rằng cuộc đời này người duy nhất y muốn lấy chỉ có mình ta mà thôi… Chắc hẳn muội muội từng nghe ít những lời tương tự thế này phải ?”.

      Ngón tay Giang Tử Sơ khẽ run rẩy, khiến hai nửa hoa sen bị rách đôi khăn quàng ráng mây khẽ rung rinh. Nàng ta lẩm bẩm: “Ta nên làm sao bây giờ? Ta phải làm sao đây? đưa ta ra khỏi Mô Bắc, vốn tưởng rằng những người ngoài kia giống với người Mô Bắc, nhưng ta sai rồi. Ở Mô Hà, đôi bàn tay của ta là niềm kiêu hãnh của gia tộc, bởi vì trong gia tộc xuất cao thủ có thể thừa kế tài luyện chế. Trong truyền thuyết của gia tộc bọn ta, hễ người vừa ra đời có bàn tay Câu Nguyệt, bất kể nam hay nữ đều kế thừa tài luyện đỉnh cao trong gia tộc. Nhưng , muốn ta gả cho Hoàng thất, như vậy, món nghề này bị truyền ra ngoài. Kể từ sau khi gả cho Hoàng đế, bí mật của gia tộc chúng ta bị Hoàng thượng biết rồi, do đời tìm được tinh chất vàng sắt, bọn ta vốn có tác dụng gì, ai biết cũng là thành viên của gia tộc, nhưng người có bàn tay Câu Nguyệt…

      Ta rời khỏi Mô Hà, lên kinh. Ta dám thẳng thắn để người ta nhìn thấy tay ta, sợ các nàng cười chê, chỉ có thể cố gắng làm thục nữ theo lời dạy. Ta rất hối hận, tại sao phải rời khỏi Mô Hà, tuy nơi đó quanh năm buốt giá, nhưng người nơi đó đều dối trá toan tính… Ta hối hận mùa xuân năm ấy gặp được chàng, là mùa hoa đào đua nở, thấy hoa lìa cành phấp phới đậu bờ vai chàng… Chàng khác với nam tử Trung Nguyên, có nụ cười khảng khái, như ánh dương rực rỡ, ăn hài hước, khi muộn phiền cũng khác xa biểu ca. , ta hơi sợ biểu ca… Ta vốn cho rằng vừa gặp được cố nhân Mô Hà, chàng và ta giống nhau, lại chưa từng nghĩ, hóa ra chàng cũng chỉ thế thôi… Làm như vậy chẳng qua muốn nắm giữ tay nghề của ta…”.

      Khi nàng theo Ô Mộc Tề tới nơi này, lúc Ô Mộc Tề muốn nàng luyện chế tinh chất vàng sắt ngợ ra rồi sao? Tuy miệng nàng vì giúp Ô Mộc Tề mà bất chấp tất cả nhưng ra trong lòng sớm hối hận ư?

      Ta : “Muội từ lâu, phải sao? Tuy nhiên cưỡi lưng cọp khó lòng xuống được, thời điểm muội giấu tinh chất vàng sắt là lúc muội hiểu, đối với y, muội bao giờ còn như ngày đầu gặp gỡ nữa rồi. Nếu vậy, sao quay đầu?”.

      Nàng ngẩng đầu lên, cuối cùng nước mắt tràn khóe mi: “Ta còn có thể quay đầu sao?”.

      Ta khẽ : “Đương nhiên có thể”. Ta dừng lại, vuốt ve bụng, “Ta bảo vệ đứa bé của ta trở về Trung Nguyên, mà muội cũng quay lại, về bên muội. Thời gian ở Tây Di này, mãi mãi có ai biết, cũng có ai nhắc lại nữa”.

      Mắt nàng lóe lên vẻ hi vọng, nhìn ta: “Từ lần đầu tiên gặp , tuy ta có phần hận nhưng cũng hâm mộ . là cơ thiếp của biểu ca, nhưng bao lâu thành đích nữ Ninh gia, gả cho biểu ca làm Vương phi. Khi tân hôn, hôn mê bất tỉnh bao nhiêu tháng như vậy nhưng biểu ca nghĩ hết cách chữa khỏi cho , rời bỏ. Nhìn thấy dáng vẻ ấy của biểu ca, ba người bọn ta mới , biểu ca phải của bọn ta nữa, trái tim huynh ấy dành cho bất cứ ai khác nữa, dù chỉ góc . Các nàng hết hi vọng, mà ta cũng dập tắt niềm ước ao trong lòng đối với huynh ấy, bèn cho rằng có biểu ca, ta cũng có Ô Mộc Tề. Nhưng ngờ, số mệnh của và ta lại dính líu đến nhau, nhưng hiểu sao, ta lại có phần tin tưởng …”.

      Trong mắt nàng có vẻ mê muội, lại : “Thế mà ta cảm thấy còn đáng tin hơn Ô Mộc Tề”.

      Ta tiến lên cầm tay nàng, tay nàng có vết chai mỏng, ngón tay cái hơi cúp vào trong, nếu duỗi thẳng bàn tay ai có thể thấy được. Có ai biết, người nàng lại mang bí mật lớn đến thế?

      Vậy mà lại là người thừa kế của gia tộc luyện chế kia ư?

      “Bởi vì ta cũng như muội, cũng muốn trở lại Trung Nguyên”.

      ra, lòng nàng ta cũng sớm dao động yên, từ lúc nàng ta giấu giếm chuyện có thể hòa tan vàng sắt chế thành vũ khí, nàng chết lòng với Ô Mộc Tề, chỉ là nàng biết phải quay đầu thế nào mới có thể tiếp. Ô Mộc Tề đưa nàng khỏi Trung Nguyên, rời xa người thân của mình, người duy nhất có thể dựa dẫm chính là y, y liền cho rằng nàng giãy thoát khỏi lòng bàn tay của y nữa. Nhưng y biết, nàng xuất thân từ Mô Hà, nơi cực lạnh; nữ tử nơi đó, sau lúc đến cùng cực cũng có thể hận đến cùng cực.

      Ta chỉ kích thích nỗi hận thù sâu trong nàng, để nàng tìm đúng phương hướng, người nàng muốn hận phải là ta!

      Nàng buông lỏng tay ra, khăn quàng nới lỏng buông lơi trước ngực ta. Sợi tơ dẻo kia nối liền với mỏ trĩ, rung rinh lay động gấm vóc lụa là. Nàng dốc hết sức lực nên cổ ta cũng chỉ ửng đỏ mà thôi. Hẳn là tận đáy lòng nàng cũng có tia hi vọng, hi vọng trong giây phút nàng ra tay có người tới ngăn cản, trở thành người cứu cánh giúp nàng thoát khỏi tất cả.

      “Chúng ta rời khỏi đây, muội về bên muội, lại được ngắm cảnh tuyết Mô Hà”. Ta khẽ khàng .

      “Có ?”. Khi nàng mở to mắt, vẻ dữ tợn hung ác mặt biết mất tăm, chỉ còn lại vẻ thánh khiết, như bông tuyết trắng bay đầy trời ngày đông, phủ khắp vùng màu trắng thuần.

      Từ đó về sau, Giang Tử Sơ mượn cớ làm đồ trang sức, chế tinh chất vàng sắt thành vũ khí giấu trong vòng trang sức đeo tay, lại chuyển được vài món tới đây. Tuy tất cả đều bé tinh xảo nhưng chung quy cũng tốt hơn là có.

      Ta hỏi nàng ta về thân phận của mình, nàng ta lại , chỉ kể cho ta hay, Ô Mộc Tề với nàng rằng thân phận ta đặc thù, thành thân với ta có thể ổn định được thế cục Tây Di. Thế quái lạ rồi, thân phận thực của ta phải là Quân Triển Ngọc sao? Y cưới người Trung Nguyên muốn giết y và vô số người của y, còn có thể ổn định thế cục ư?

      Mà từ xưa tới giờ, tinh chất vàng sắt chỉ là truyền thuyết, bảo kiếm Can Tương và Mạc Tà chính luyện bởi khoáng thạch đó. Nhưng ngờ, truyền thuyết này có , người có thể luyện chế khoáng thạch này chưa hề biến mất, mà ở tại nơi cực lạnh, truyền thừa nhiều đời, trong số thiên tài chế tạo kiếm ấy, bất kể nam hay nữ đều có hai ngón tay cái thể duỗi thẳng, như sinh ra để cầm kiếm vậy.

      Nghe hai cây kiếm Can Tương và Mạc Tà đúng là dùng quặng này chế tạo thành, việc chế luyện khoáng thạch này rất khó khăn, nếu có bí pháp càng thể nung chảy. Nghe hồi đó chế tạo kiếm Can Tương, phải dùng máu của mình mới luyện thành. Nhưng Giang Tử Sơ lại bảo, cái này chỉ là truyền thuyết mà thôi, chắc hẳn muốn bí pháp chế tạo Can Tương truyền ra ngoài nên mới dùng cách đặc biệt này xử lý qua loa cho có lệ?

      Lúc này, ta mới khẳng định, ra đây là dã tâm khác của Quân Sở Hòa. Từ nhiều năm trước, ông bắt đầu lên kế hoạch hết thảy. Khoáng thạch mất tích năm ấy, e là ông động tay chân trong đó ít. Mà năm xưa Lý Sĩ Nguyên bị mất khoáng thạch, nhưng ngờ rằng chủ mưu thực phía sau màn là Quân soái được xưng là trung thành dũng cảm?

      Với bản tính của Quân Sở Hòa, đẩy tội trạng mất quặng lên người ông ta, chắc chắn chuẩn bị chứng cứ cực kì đầy đủ, khiến ông ta khó mà đáp trả, cuối cùng đành phải gánh chịu tội danh này mình.

      Mà tinh chất vàng sắt đúng là có thể gọt rũa kim ngọc, nhưng thực năm đó dưới trợ giúp của Quân Sở Hòa, Tây Di lấy được vài xe khoáng thạch, bởi vì Giang Tử Sơ dùng thí nghiệm nên hao tổn ít, còn dư lại cũng chẳng đáng bao nhiêu. Ví như phải thế, nếu thực để y chế tạo thành câu thích tiễn mang sức mạnh vô địch, hơn nữa mũi tên có độc, ngược lại đúng là đại họa giáng xuống Trung Nguyên.

      Đến đây, ta hiểu rồi. Thứ trong tay bọn ta là gì, điều Ô Mộc Tề muốn biết từ Tiểu Lục là gì.

      may mắn, cuối cùng Giang Tử Sơ có tư tưởng khác, nhưng ta biết Giang Tử Sơ lòng chưa quyết, ta chỉ có thể thường xuyên vô tình hay cố ý nhắc nhở, để nàng ta tuyệt đối lún sâu vào dịu dàng của Ô Mộc Tề.

      Sống với Giang Tử Sơ lâu, mới phát vẻ dịu dàng kiều của nàng phần lớn là giả bộ thôi. Trong lúc lơ đãng cũng có vài phần khảng khái. Ta khỏi nghĩ, nếu, nếu như Hạ Hầu Thương gặp gỡ ta, có phải cũng có thể thích nàng ?

      Nghĩ tới chàng, ta liền cảm thấy đứa trẻ trong bụng khẽ nhúc nhích, sinh mệnh bé an ủi đạp bụng, nó cũng cảm nhận được sao?
      Jeremej San thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :