1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 173: Vương cung

      Editor: Kentu.

      Beta: Chjcbjbj


      Ô Mộc Tề và ta ngồi phía dưới, Khả hãn Thiết Sâm ngồi , hai bên ông là Cơ Vương hậu và người phụ nữ quý phái thanh nhã kia. Cả bàn đá rộng lớn, thị nữ xung quanh ngoại trừ quần áo khác với Trung Nguyên, vẻ mặt trầm tĩnh nhún nhường vẫn y hệt.

      Ô Mộc Tề dùng dao bạc cắt miếng thịt dê mỏng đặt vào đĩa của ta, còn rót rượu sữa ngựa cho ta, cười : “Ăn chút , cả buổi chiều nàng chưa ăn gì đâu”.

      Ta nhìn miếng thịt dê, chỉ cảm thấy vài đôi mắt nhìn chằm chằm về phía này, nuốt nổi bèn lắc đầu : “Ngồi xe lâu nên muốn ăn thanh đạm, biết ăn chút ít cháo có được hay …?”.

      Lời còn chưa dứt, Cơ Vương hậu mở miệng: “Thức ăn nơi này kém tinh tế hơn Trung Nguyên, nương vẫn nên chấp nhận . Sau này muốn ở cạnh Vương nhi, quá mức yếu ớt cũng hay”.

      Xem ra bà vô cùng khó chịu với ta, nhưng khiến ta thấy lạ chính là quyền thế nhà mẹ Cơ Vương hậu cũng là số ở Tây Di, nếu như bà bất mãn, để Ô Mộc Tề lấy ta cũng sao, vì sao lại dám ra?

      Lời bà vừa dứt, Thiết Sâm liền cau mày : “Sai người nấu bát cháo mang lên, chẳng lẽ ngay cả bát cháo mà hoàng cung Tây Di cũng có hay sao?”.

      Vẻ mặt trưởng công chúa Đình Thanh vốn rất thờ ơ, lúc này cũng mở miệng căn dặn: “Sai người lấy táo đỏ, hạt sen, nấu lửa liu riu, thêm ít đường phèn. Ta thấy nương này khí huyết đúng là tốt, ăn chút táo đỏ có lẽ khá hơn chút”.

      Nghe vậy, vẻ mặt Vương hậu hơi tức giận nhưng thêm gì, chỉ sai: “Trong điện đốt bếp lửa, đủ ấm áp rồi, bảo nàng ta cởi áo lông Tử Ngọc ra , nếu như bị lửa xém, ta có chiếc nào để cho nữa đâu”.

      Hả, cái áo lông Tử Ngọc này vốn là đồ của Vương hậu? Nhìn ánh mắt bà, dường như rất muốn đem tặng, hẳn là Khả hãn Thiết Sâm ra lệnh, bà mới bất đắc dĩ đem tặng, thảo nào bà nhìn thấy ta liền vô số lời khó nghe.

      Bà ta quá keo kiệt rồi.

      Cho dù áo lông Tử Ngọc này có giá trị liên thành nhưng tặng chính là tặng, trong lòng còn thương tiếc nỗi gì, nào có khí khái của người đứng đầu hậu cung?

      Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Vương hậu và Ô Mộc Tề mâu thuẫn sâu đậm.

      “Mẫu hậu, sao đâu, thân thể nàng yếu ớt, chịu nổi giá rét, trong điện lại thoáng, lúc có gió lạnh thổi qua, áo lông Tử Ngọc choàng người nàng vừa hay chắn được gió”. Ô Mộc Tề khẽ cười, “Mẫu hậu, biểu huynh Khả Tra Mộc gần đây khổ cực, may mà con về sớm, mấy ngày tới tiếp nhận việc trong tay huynh ấy, để huynh ấy trở về phụng bồi người, người thấy tốt ?”.

      Thiết Sâm : “ phải chuyện này quyết định rồi đấy sao? Thân thể mẫu hậu con luôn tốt, từ trước đến giờ Khả Tra Mộc có thể khiến bà ấy vui vẻ, trở lại cũng tốt”.

      Mặt Vương hậu trở nên trắng bệch, trong mắt lóe qua tia sáng, nhìn con mình và chồng mà toát lên vẻ lạnh tanh, miệng : “Khả hãn quan tâm như thế, tất nhiên thiếp thân vô cùng cảm kích, bây giờ thiếp thân muốn lên giường nghỉ ngơi, quấy rầy ngài nữa”.

      xong đứng dậy ra khỏi điện, mấy thị nữ hầu hạ bên cạnh bà tất nhiên cũng theo.

      Bóng dáng bà khỏi lạnh lẽo mà cứng ngắc, xem ra vô cùng tức giận.

      như vậy, chỉ trong vài ba câu , Khả hãn Thiết Sâm và Ô Mộc Tề im hơi lặng tiếng lấy lại được quyền thế của Khả Tra Mộc rồi, biết Khả Tra Mộc quản lý cái gì mà khiến Cơ Vương hậu tức giận đến thế?

      Lúc này, Trưởng công chúa lại nhìn ta, trong mắt tỏ ý tán thưởng: “Cháu trai, vợ trẻ cháu chọn quả như đào tơ mơn mởn ấy, cháu nhìn áo lông Tử Ngọc kia khoác người nàng, tôn lên gò má như ngọc, quả nhiên là mây tía vờn quanh, đẹp giống người phàm…”.

      Ô Mộc Tề cười lớn, nhìn sang ta, trong mắt ngập tràn vẻ tán thưởng: “Nếu mặc giá y đỏ thẫm, đương nhiên vẻ khác biệt”.

      Nhìn đôi mắt nóng rực như diệu thạch của Ô Mộc Tề, hiểu sao ta chợt cảm thấy rất buồn ngủ, tay vuốt ve áo lông màu tím mềm mại đến khó tin, lại có cảm giác tưởng như muốn chìm đắm vào trong đó. đường tới đây, thân thể của ta càng ngày càng kém rồi…

      Lúc này bất chợt nghe tiếng Ô Mộc Tề : “ ổn, áo lông Tử Ngọc này đúng là có sương mù bay lên!”.

      Ta trông thấy y tay che miệng mũi, tay rút dao bạc bàn, cắt sợi dây cổ ta. Cả cánh tay bỗng lạnh toát, chiếc áo lông Tử Ngọc bị y nhấc lên, chạy vội vài bước mau chóng ném ra ngoài điện. Trong tầm mắt mông lung, ta nhìn thấy thân mình Khả hãn Thiết Sâm lảo đảo đứng lên, mà người phụ nữ cao quý kia cố gắng đứng dậy nhưng thoáng cái lại ngồi xuống, có mấy thị nữ gần đó cũng ngã oặt xuống đất.

      Ô Mộc Tề lảo đảo vào từ ngoài điện: “Phụ vương, sao rồi? Triển Ngọc, nàng có khỏe ?”.

      Ta ngờ rằng ngày đầu tiên tới đây gặp chuyện thế này, xem ra hễ ở hoàng cung, bất kể hoàng cung nước nào cũng luôn thiếu mưu.

      Ô Mộc Tề luôn miệng sai bảo: “Mau mở cửa sổ, xua tan độc còn dư lại trong khí, gọi đại phu tới đây…”.

      Trong tầm nhìn mơ hồ, đám thị tỳ vội vàng hỗn loạn chạy qua chạy lại, nhưng ta vẫn nhận ra bất kể họ làm việc gì cũng có sắp xếp có trật tự, mặt còn có vẻ sợ hãi nhưng lại nghe thấy miệng kêu than. Cửa sổ được mở ra, gió lạnh thoáng chốc tràn vào khiến ta cảm thấy thần kinh run lên, tầm mắt dần dần ràng hơn chút. Tuy độc này vô cùng lợi hại nhưng rốt cuộc phát ra sớm, lại chưa gây ra tổn thương lớn, mấy người trong phòng khác bị nhiễm độc nặng. Đại phu tới rất nhanh, sau khi cho bọn ta uống ít thảo dược, khí độc được thanh lọc gần hết.

      Bản thân Ô Mộc Tề có võ công, công lực thâm hậu, thấy ổn bèn lập tức bế khí, là người trúng độc nhất.

      Nhưng vì sao cả người ta vẫn mềm oặt có sức lực?

      Thiết Sâm và công chúa ngồi cách ta rất xa, sau khi mở cửa sổ, lại uống thuốc giải độc của đại phu nên có thể đứng lên được rồi. Trưởng công chúa bảo người dìu vào phòng trong.

      Theo như đại phu giới thiệu, đây là độc bọ cạp tím sa mạc, con bọ cạp đó vốn màu nâu nhưng nọc độc phun ra lại mang màu tím. Đáng nhẽ áo lông Tử Ngọc rất khó bám loại độc này, nhưng nếu quanh năm suốt tháng bôi lên, thuốc liền ngấm vào khiến màu áo lông Tử Ngọc càng bóng loáng, càng có thể bảo vệ bị côn trùng đốt. Mặc áo lông Tử Ngọc lúc nhiệt độ cực thấp gây tổn thương gì nhưng bởi vì ta ngồi bên cạnh bếp lửa, khí độc phía mới tản ra. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn nên cũng nguy hiểm gì.

      Đại phu này với Ô Mộc Tề: “May là Hoàng tử vừa hồi cung liền dẫn nương vào trong điện, lại sớm phát ra bí mật áo lông Tử Ngọc, nếu nương mặc mấy lần nữa có thể gặp nguy hiểm cực kỳ. Độc bọ cạp tím này hề gây đau đớn cho con người, chỉ làm người ta cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, tay chân bủn rủn mà thôi”.

      Thiết Sâm nghe tới đoạn này vô cùng tức giận, sau khi để đại phu kia ra ngoài bèn hỏi Ô Mộc Tề: “Vương hậu đưa áo lông Tử Ngọc qua phủ con từ khi nào?”.

      Ô Mộc Tề vội cung kính đáp: “Phụ vương, mẫu hậu tuyệt đối làm thế đâu, hẳn là bị người ta lợi dụng rồi… Còn nữa, áo lông Tử Ngọc lấy từ chỗ mẫu hậu, chẳng lẽ mẫu hậu …?”.

      Thiết Sâm thở dài : “Vương nhi, con biết tính nết của bà ấy đâu. Ngày xưa bà ấy muốn giết giết, nào có nửa phần kiêng kị? Mấy năm nay Cơ gia yếu thế, bà ấy chịu nhịn ít nhiều, bổn vương cảm động và nhớ tới công lao giúp đỡ năm xưa, luôn mở mắt nhắm mắt. Vương vị này của bổn vương dù sao cũng truyền cho con, bà ấy vốn hài lòng, chỉ vì bổn vương muốn hai người tiếp xúc nhiều hơn chút nên bảo bà ấy tặng áo lông Tử Ngọc cho con, lại ngờ rằng bà ấy làm cả việc này. Nếu phải Quân nương may mắn ngồi cạnh bếp lò, may hơn là cởi áo lông Tử Ngọc này ra, chuyện này cứ vậy im hơi lặng tiếng…”. Ông tới đây, biết nghĩ tới điều gì mà chìm vào trầm tư. “Thảo nào bà ấy khuyên Quân nương cởi áo lông Tử Ngọc người xuống, chắc là trong lòng lo sợ chuyện bị bại lộ, sau thấy thành kiếm cớ rút lui, được…”.
      Last edited: 4/8/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 174: Thất bại của Vương hậu

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj


      Ông ta ra ngoài điện, sai bảo luôn miệng: “Phái người đến cung Bạch Đạt, truyền Vương hậu tới đây, nếu có người phản kháng giết tha”.

      Ta ngước mắt nhìn Ô Mộc Tề, lại thấy y hé miệng muốn khuyên nhưng cuối cùng cất lên thành lời, chỉ thở dài tiếng rồi tới bên cạnh Thiết Sâm: “Phụ vương, đừng lo lắng, đây là nội cung, chuyện này lại xảy đến đột ngột, chắc hẳn mẫu hậu chưa tính toán đâu ra đấy, có vấn đề gì đâu”.

      Ta thầm đập bàn tán dương, như vậy, Vương hậu ở nội cung giả sử có gì khác thường cũng có lý do để giải thích. Hơn nữa, tội của Vương hậu còn giải mối do dự trong lòng Thiết Sâm. Xem ra lần này Vương hậu chết cũng thành rồi.

      Trong lúc chờ đợi, Ô Mộc Tề trở vào trong điện, vô cùng chu đáo đưa nước trà tới bên miệng ta, còn lấy thuốc hoàn của đại phu cho ta uống.

      Đúng lúc ấy, ngoài điện vọng tới tiếng thét cực kỳ thê lương của Cơ Vương hậu: “Các ngươi làm gì, bổn cung là Vương hậu của Tây Di, sao các ngươi có thể như thế?!”.

      Chỉ nghe Thiết Sâm quát ầm lên: “Tiện nhân, phải chỉ bảo bà đưa cái áo Tử Ngọc thôi sao, thế mà lại làm trò, sao còn dám xưng mẫu nghi thiên hạ nữa?”.

      Cơ Vương hậu ở ngoài điện hét inh tai: “Khả hãn, phải là thiếp, phải là thiếp làm. Tại sao ngài tin thiếp chứ, ngài là trượng phu của thiếp mà, vì cớ gì thiếp phải làm vậy với ngài chứ?”.

      Chỉ nghe Khả hãn Thiết Sâm lạnh lùng : “Vì nhà mẹ của mình, có gì bà làm được chứ. phải bà hay , ta phải nhờ nhà mẹ của bà mới leo lên ghế Khả hãn được sao?”.

      Xem ra xưa kia Khả hãn Thiết Sâm và Cơ Vương hậu ân ái vô cùng, tiếc rằng mâu thuẫn giữa hai người vùi đắp từ lúc ấy. Hồi còn đằm thắm hiển , nhưng lúc ân tình nhạt phai, mâu thuẫn ấy trở thành chiếc gai độc, rơi vào tim phổi rồi, dù có chuyện hôm nay, sớm muộn gì Thiết Sâm cũng quyết liệt với Vương hậu.

      phải là thiếp, Khả hãn… Là thằng nhãi kia, nó hận thiếp, Khả hãn, ngài đừng mắc mưu…”.

      Ta thoáng quay đầu nhìn Ô Mộc Tề, lại thấy y từ từ bỏ táo đỏ nấu chín vào bát của ta, dùng thìa bạc chậm rãi quấy đều, đưa tới trước mắt của ta, với ta: “Vừa ấm đấy, mấy hôm nay nàng chẳng ăn gì cả, đừng để chuyện này làm mình chán ăn, ăn chút ”.

      biết tại sao, thấy khuôn mặt ấm áp như ánh dương của y, ta đột nhiên cảm thấy hơi lạnh dâng lên từ đáy lòng.

      Ngoài điện, Khả hãn Thiết Sâm vẫn nổi giận đùng đùng: “Chuyện gì bà cũng đổ cho nó, nó phải nghĩ trăm phương ngàn kế mới cướp được nó thích, vậy mà cứ thế để ấy trúng độc chết sao? ràng là bà vừa ý với nó, muốn nhân cơ hội này làm nó tổn thương. Chẳng qua chỉ là chiếc áo Tử Ngọc mà thôi, vậy mà lại khiến bà ra tay giết người so? Thậm chí còn muốn hại cả bổn vương?”.

      “Khả Hãn, phải là thiếp… Ngài quên năm đó thiếp và ngài cưỡi ngựa đen chạy băng băng thảo nguyên cỏ cao ngang người ư, nhưng thiếp bao giờ quên được, sao thiếp có thể hại ngài chứ… ?”.

      Khả hãn Thiết Sâm lạnh lùng : “Bà hại ta, chẳng qua chỉ làm ta trúng độc thôi. Cơ Minh Nguyệt, bà vẫn luôn thương thân như vậy, thương mình ngu xuẩn. Nếu giờ đây bà kiếm cớ, bổn phương còn lưỡng lự đôi phần”.

      Tiếp đó là tiếng phụ nữ bị bịt miệng lôi . Khi nãy còn là người phụ nữ lộng lẫy cao sang, trong nháy mắt trở thành kẻ tù tội hèn hạ.

      Khả hãn Thiết Sâm xử lý Vương hậu trở lại trong điện, thần thái cực kỳ mỏi mệt, : “Vương nhi, con và Quân nương về trước , mấy ngày nữa đến đại điển rồi, đừng để xảy ra chuyện gì nữa”.

      Bấy giờ Ô Mộc Tề mới hành lễ cáo từ với ông, ôm lấy ta, ngồi vào xe ngựa chờ chực ngoài điện.

      Ta chỉ cảm thấy thân thể vẫn uể oải, đành phải mặc y ôm ta, ngả vào áo lông.

      Y đưa tay vuốt ve mặt ta, giọng : “Xin lỗi, khiến nàng chịu khổ rồi”.

      Ta mỉm cười: “Có thể giúp sức cho Hoàng tử là vinh hạnh của ta, sao lại chịu khổ chứ?”.

      Mắt y chứa vẻ áy náy, khẽ : “Nàng đoán ra rồi à? Tuy nhà mẹ của bà ta còn như trước, nhưng quá khó tìm sơ hở của bà ta, phụ vương lại tin tưởng bà ta, ta thể ra tay trước, mạo hiểm vào lúc bà ta tuyệt đối cho rằng ta mạo hiểm. Nàng yên tâm, ta cho nàng uống thuốc giải từ trước rồi, gây thương tổn cho nàng chút nào đâu”.

      Ta thở dài tiếng: “Ta rồi, có thể giúp sức cho Hoàng tử là vinh hạnh của ta, cho dù bữa tiệc cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng chẳng thể oán Hoàng tử, chỉ trách ta may mắn”.

      Y quả là người rất giỏi diễn trò, ngay cả Khả hãn Thiết Sâm cũng tin tưởng y vẫn luôn nặng tình với ta, đường xá xa xôi cướp ta từ Trung Nguyên về, tuyệt đối thể để ta gặp phải nguy hiểm, lúc này mới khiến ông ta tin tưởng hết thảy đều do Vương hậu gây nên. Cũng khó cho y rồi, diễn trò đến mức này, lại còn chải đầu cho ta, quan tâm chu đáo. Chắc hẳn trong số binh sĩ bảo vệ bọn ta, sớm có người của Khả hãn phải?

      Thủ đoạn, mưu lược đến thế, nhẫn tâm như lang sói, khiến ta cảm thấy sâu sắc rằng đối thủ như y e rằng khó đối phó đến cùng cực.

      Cảm thấy tay dậy chút sức lực, ta liền vén mành nhìn ra ngoài xe ngựa, bầu trời sâu thẳm đằng xa giăng đầy tinh tú như vụn kim cương. Tuy sao kín trời nhưng lại đơn quạnh quẽ.

      Người ở cạnh ta tuy thân thể mang hơi ấm nhưng lại khiến ta cảm thấy hơi lạnh người y nhiễm lạnh thân ta. Theo ta thấy, y chưa từng làm chuyện vô vị, cũng đánh trận chiến chắc chắn. Y tốn trăm phương ngàn kế ép ta đến đây, đương nhiên có mục đích của y. Đối với y mà , ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Hôm nay là ngày đầu tiên, y lợi dụng ta để đạt được mục đích diệt trừ Vương hậu, như vậy, bước kế tiếp của y lại là gì đây?

      Tay chân bớt bủn rủn phần nào, nhưng cảm giác buồn ngủ lại thi nhau ùa đến. Vốn dĩ trải qua cuộc giết chóc ngày hôm nay, đầu óc ta nên hưng phấn đến mức ngủ được mới đúng. biết tại sao bên cạnh mặc dù có kẻ tàn nhẫn như sói này, nhưng ta vẫn chậm rãi nhắm lại hai mắt, dựa vào vách xe thiếp .

      Trong lúc mông lung, ta cảm thấy ngón tay lạnh băng của y xoa lên gò má ta. Theo cảm nhận của mình, ngón tay y như thể góc băng mơn trớn, khiến người ta rét căm căm.

      Khi tỉnh lại, trong căn phòng ngập tràn mùi hương ấm nồng của than lửa, đỉnh màn may bằng sa xanh, ta bỗng hốt hoảng hồi, còn tưởng mình vẫn ở phủ Ninh vương. Nhưng con hắc ưng giương cánh tung bay móc lại hắc nhở ta, hóa ra ta ở xa ngàn dặm rồi.

      Vừa mới cử động, ngoài màn có người khẽ : “ nương ấy tỉnh rồi à?”.

      “E rằng chưa đâu”.

      “Hoàng tử đợi bên ngoài mấy canh giờ rồi, hay là thử đánh thức nương ấy nhé?”.

      , Hoàng tử bảo chúng ta được quấy rầy”.

      “Nhưng nương ấy ngủ hai ngày hai đêm rồi”.

      Ta ngủ hai ngày hai đêm sao? Nhưng sao ta cảm thấy mình vẻn vẹn chỉ ngủ mấy canh giờ mà thôi? Nghe thấy Ô Mộc Tề đợi ở ngoài, ta càng muốn để người ta biết ta dậy.

      Nhưng lời tiếp theo của hai thị tỳ lại khiến ta giật mình thảng thốt.

      nương ấy ngủ vậy tốt cho thân thể đâu, nghe mẹ ta , người mang thai…”.

      Cái gì, mang thai, ai mang thai chứ?

      Ta dằn nổi nữa, ngồi dậy, hỏi họ, “Ngươi gì?”.

      Thị tỳ kia lập tức quỳ xuống: “ nương tha mạng, nương tha mạng…”.

      “Ngươi , ai mang thai?!”.

      Tim ta đập thình thịch, trong lòng trào dâng kỳ vọng cũng như niềm vui, vừa hy vọng lời ta , lại hy vọng lời ta phải là .

      nương, người… người… ngủ hai ngày rồi… Hoàng tử yên lòng, gọi đại phu đến bắt mạch cho người. Gọi hơn mười đại phu, phần lớn đại phu đều , đều … người có hỉ mạch”.

      “Việc này, việc này là ư?”. Ta lẩm bẩm, bất giác xoa bụng mình. Nơi đó đương nhiên vẫn bằng phẳng, trong cơ thể ta có cốt nhục của chàng ư? Mặc dù cách xa ngàn dặm, cuối cùng ta với chàng cũng có mối liên kết? Tuy biết có thể gặp lại chàng hay , nhưng trong nháy mắt này, ta lại đột nhiên cảm thấy cuộc sống có hy vọng.
      Last edited: 4/8/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 175: Hi vọng

      Edit: Kentu.

      Beta: Chjcbjbj


      Ta tới nơi đây, vốn tính toán có thể sống được bao lâu, nhưng vừa nghe thấy tin kia, hiểu sao đáy lòng lại trào dâng ý chí sống sót mãnh liệt. Chỉ cần có xíu xiu liên hệ với chàng, bất kể thời gian có lâu đến đâu, năm tháng có dài thế nào nữa, cuối cùng ta cũng có thể gặp lại chàng.

      Hai thị tỳ kia đều nghe ra vẻ mừng vui trong giọng của ta, bèn chẳng e ngại: “ nương, Hoàng tử rất vui mừng, vừa chu đáo sai người đun thuốc bổ, lại bảo người thay đồ dùng trong phòng thành đồ có lợi cho người mang thai. Ngài bận rộn như vậy, nhưng khi về phủ đến gặp người, còn mang công văn ra phòng ngoài phê duyệt đấy”.

      Trong lòng ta hoảng loạn, đây phải là đứa con của y, y vui vẻ nỗi gì? ổn rồi, phải y muốn dùng đứa bé này làm con tin uy hiếp Hạ Hầu Thương chứ?

      Thời điểm ta chọn bước này biết, tuy bất đắc dĩ dùng cách đó để cứu tính mạng Hạ Hầu Thương, nhưng ta lại biến mình thành con tin lọt vào tay Ô Mộc Tề, để y có thể kiềm chế Hạ Hầu Thương. Vì thế, ta muốn để y lấy ta làm con tin mãi, khiến Hạ Hầu Thương bị y khống chế lâu dài. Đến thời gian nhất định, khi vạn bất đắc dĩ, chính là ngày ta còn sống được nữa, người chết thể trở thành con tin. Nhưng bây giờ lại để Ô Mộc Tề nắm thêm lợi thế trong tay, ta nên làm gì bây giờ?

      Mặc dù ta có thể ra tay với chính mình nhưng đối với sinh mệnh bé trong bụng lại vạn phần muốn.

      Sao ta có thể làm thế chứ?

      Nhất thời, ta trăn trở ngàn lần, lại biết nên làm thế nào cho phải. Niềm vui mờ nhạt trong lòng chầm chậm lan tỏa khắp tay chân xương tủy.

      Rồi nghĩ ra cách. Ta nhớ, năm đó bất kể hoàn cảnh gian khổ thế nào, nhìn cường địch xung quanh, ta vẫn có thể dẫn theo tướng sĩ lao ra khỏi vòng vây. Mà hôm nay, chỉ là đứa trẻ nho thôi, tại sao lại thể chứ?

      Nghĩ thông suốt điều này, cuối cùng ta cười thành tiếng: “Ta có rồi sao?”.

      “Đúng vậy, nương à, người có rồi, đây cũng là đứa con đầu tiên của Hoàng tử đấy”. Giọng điệu thị tỳ ngập tràn vẻ hâm mộ, “Dung mạo nương đẹp như thế, Hoàng tử khôi ngô hơn người, chắc hẳn đứa trẻ sinh ra cũng sáng trong như ngọc, hệt tuyết liên Thiên sơn,nô tỳ chúc mừng nương”.

      Y để ta sinh ra đứa trẻ khỏe mạnh sao? Có phải ngấm ngầm giết hại? biết vừa mới trúng độc có ảnh hưởng gì tới thai nhi ?

      Ta chợt cảm thấy, chỉ cần có thể bảo vệ cho nó chu toàn, dù bắt ta làm gì ta cũng bằng lòng.

      Tiếng bước chân vô cùng vững vàng truyền tới từ ngoài cửa, ta ngẩng đầu trông ra Ô Mộc Tề bước tới rồi. ra ta luôn coi y như khí, nhưng lúc này đây, hiểu sao lại đứng dậy khỏi giường, tiến lên mấy bước nghênh đón. Hành động bé của ta hiển nhiên khiến y phấn chấn phần nào, vội vàng bước tới đỡ ta, : “Thân thể nàng tốt, đừng có đứng lên”.

      Y vui vẻ ư?

      Ta nghi ngờ quan sát y, khẽ : “Hoàng tử biết rồi à?”.

      Y cười : “Tất nhiên rồi, đây là đứa con đầu tiên của ta đấy!”. Y thân mật ôm lấy ta.

      Đám thị tỳ thấy vậy bèn cúi đầu xuống, mỉm cười lui ra.

      “Nhưng Hoàng tử biết, chúng ta hề…”.

      “Điều này có gì quan trọng đâu, Tây Di chúng ta thể so với Trung Nguyên, quan tâm nhiều đến thế. Vương hậu của Thái Tông đế còn bị người ta cướp , khi trở lại sinh đứa con trai, còn phong hậu phong tước như thường? Nàng trở thành Vương phi của ta, đừng nhớ tới quá khứ nữa, ta nuôi nấng nó như con của mình, để nó thành đại hùng thảo nguyên chúng ta, yên tâm !”.

      Y cười mỉm .

      Ta cẩn thận quan sát vẻ mặt của y nhưng quả thực nhìn ra nét bất mãn đó. Phong tục Tây Di tất nhiên ta có biết, huynh mất đệ có thể lấy đám thê thiếp đó, cha mất con có thể lấy thiếp, làm như vậy để thế lực nhà ngoại rơi rớt đằng ngoài, vì vậy đứa bé thê thiếp sinh ra có vài đứa phải là con của mình. Nhưng ta tin Ô Mộc Tề có lòng dạ rộng lượng đến thế, y từng được dạy lễ nghi Trung Nguyên, từ “mũ xanh” của Trung Nguyên quả có chút ảnh hưởng nào với y ư?

      “A Ngọc, cha nàng đến đây, muốn gặp nàng. Ông biết nàng có thai cũng rất vui mừng lắm đấy”.

      Y tiện tay cầm áo khoác lông ghế lên, phủ lên vai cho ta.

      Ta gật đầu cười : “ thời gian dài gặp ông ấy, ta cũng hơi nhớ ông rồi, biết dạo này ông ấy có khỏe ?”.

      Ta cùng với y ra phòng ngoài, quả nhiên thấy Quân Sở Hòa ngồi ghế. Ông thay áo lông bó kiểu Tây Di, trong con mắt người khác, chẳng qua là thương nhân bình thường mà thôi.

      “Ngọc nhi, nghe con có thai rồi? Cha có cháu ngoại để bế rồi sao?”. Trong mắt ông tràn đầy ý mừng, vậy mà lại có vài phần dáng vẻ của người lần đầu làm ông. Có là như thế ?

      thời gian dài chưa gặp cha rồi, biết cha bận bịu chuyện gì. Cha lớn tuổi, nên chú ý nhiều chút hơn, giờ cuối thu, trời giá lạnh đất đóng băng, bệnh cũ của cha còn đau nữa ?”. Ta được Ô Mộc Tề đỡ ngồi xuống, cười mỉm với ông.

      Được ta hỏi thăm ân cần như vậy, mắt ông cũng có vài phần vui mừng lòng, đáp: “Cha bận rộn chuyện gì chứ, chẳng qua muốn để con yên tĩnh nghỉ ngơi mà thôi. đời này, cha chỉ còn lại có mình con, , tại có hai người…”.

      Ô Mộc Tề chen lời: “Sao thế được, con rể được coi là người Quân gia sao?”.

      Ông cười ha ha: “Tất nhiên là được, tất nhiên là được, miễn Hoàng tử trách ta lỗ mãng, ta cầu cũng được đấy!”.

      Ông vẫn chịu cho ta biết ông làm việc gì ở Tây Di, ở trong triều đình hay ở chốn dân gian. Ngay cả khi ông tới gặp ta, quần áo giày tất đều phải qua bước chọn lựa cẩn thận kĩ càng, để cho ta nhìn ta chút sơ hở; quần áo vẫn còn lại nếp gấp, hẳn là vội vàng thay rồi tới đây chăng?

      Với mức độ quen thân giữa ông và Ô Mộc Tề, vị trí của ông ở Tây Di tại sao có thể thấp? Nếu như vậy, cần gì phải giả dạng dối lừa trước mặt ta?

      Ta khẽ : “Con nhìn thấy cha sống tốt, trong lòng luôn vui mừng. Mấy ngày nay, con thường nhớ về Quân gia thôn, lúc hoa dâm bụt ở đầu thôn đua nở, khắp nền đất rải đầy cánh hoa. Mấy năm nay con lăn lộn giữa ranh giới sinh tử, gần như chẳng mong cầu ngày sau, nhưng ngờ với thân thể này, con vẫn có thể mang thai đứa trẻ…”.

      Sắc mặt Quân Sở Hòa có phần buồn bã, : “Cũng tại cha tốt, năm đó cha gây ra sai lầm lớn, may mà điều chế ra thuốc giải mới giải trừ được độc của con, gần đây thân thể con có gì khó chịu ?”.

      “Ngược lại có gì, khác người bình thường. Nhưng kì quái là, trong đan điền thi thoảng có nội lực luân chuyển, nhưng khi vận khí lại thể được”.

      Lúc hai mắt cụp xuống, ta thấy hai người họ im hơi lặng tiếng trao đổi ánh mắt, chợt hiểu ra, ra họ chỉ muốn ta làm người bình thường thôi.

      Vì vậy ta cười : “Như vậy cũng tốt, những chuyện chém chém giết giết kia con trải qua rất nhiều năm rồi, còn hứng thú nữa. Bây giờ thế này ngược lại có thể nghỉ ngơi chút”.

      Quân Sở Hòa tựa như thở phào nhõm, cười : “Cha cố hết sức chăm sóc tốt cho thân thể con, yên tâm , tuy thể khôi phục công lực trước kia nhưng có Hoàng tử chăm sóc, con phải lo lắng đâu”.

      Ô Mộc Tề lại nhấc ly trà bàn đặt lên tay ta: “Trong trà này bỏ thêm mứt táo, chắc nàng thích uống, thử chút nhé?”.

      Ta thấy nhìn ta tha thiết, bèn cười đáp: “Chẳng lẽ đích thân Hoàng tử pha? Vậy ta phải nếm thử thôi”.
      Last edited: 4/8/16

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 176: Thủ nghệ

      Chuyển ngữ: Chjcbjbj


      Ta uống hớp, khen: “Tay nghề của Hoàng tử khéo, nhưng trà pha hơi ngọt ngấy. về tay nghề pha trà, vẫn là Tiểu Thất am hiểu nhất…”. Ta quay mặt lại cười với Quân Sở Hòa, “Phụ thân, từ hồi thiếu niên, con và Tiểu Thất chưa từng chia xa, con ăn quen đồ cậu ấy nấu rồi, có thể cầu tình phụ thân cho Tiểu Lục và Tiểu Thất trở lại bên con ? Mặc dù thị tỳ Tây Di hầu hạ rất tốt, nhưng mấy lời họ con nghe hiểu, thấy tiện lắm ạ”.

      Quân Sở Hòa tỏ vẻ khó xử, Ô Mộc Tề lại đồng ý ngay: “Do bổn vương mấy ngày qua bận quá, lại quên béng chuyện này. Nàng yên tâm, ngày mai bổn vương bảo họ tới. tới đây, nàng tới Tây Di xa xôi, quen ngôn ngữ và đồ ăn thức uống, là do ta sơ sót”.

      Ta đột nhiên nhớ tới chuyện, liền : “ biết Giang tiểu thư có tới đây ? Về sau e rằng ta phải chung đụng lâu dài với nàng ta, hay là Hoàng tử cũng gọi nàng ta đến để bọn ta ôn lại chuyện xưa?”.

      Nghe vậy, sắc mặt Ô Mộc Tề trở nên trầm. Thần sắc trong mắt Quân Sở Hòa lại càng khó lường, hai người hồi lâu lên tiếng.

      Ta liền cười : “Nếu Hoàng tử thấy khó thôi vậy”.

      Quân Sở Hòa thở dài : “Ngọc nhi, con đừng để khúc mắc trong lòng nữa, về sau con biết Hoàng tử có lòng với con”.

      Ta thầm cười lạnh. Khúc mắc trong lòng ư? E rằng các người sợ nàng ta tới để ta moi hết thông tin phải ? Nhất định Giang Tử Sơ có thứ khiến Ô Mộc Tề cảm thấy hứng thú, cũng như ta vậy, người có thứ khiến y thích thú, có thể trở thành con đường chói lọi của y, giúp y hướng tới ngày lành!

      Nhưng ta thể gặp Giang Tử Sơ làm sao mới có thể moi được bí mật người nàng ta chứ?

      “Ài… bằng về sau phụ thân năng đến chơi với con, có thể chuyện với con cũng được. biết tại sao, sau khi biết tin này, đôi khi con lại nhớ tới những việc và người trước kia. Người chết, kẻ mất dạng, vốn cảm thấy thế vô thường, đời người vô tận, nghĩ mãi đời con cũng thể vượt qua lẽ này. Nếu có thể quay trở lại, bằng ở Quân gia thôn tầm thường, ngồi mãi chiếc ghế trúc, để ánh mặt trời soi tỏ khuôn mặt”.

      Chẳng qua ta cho hai người họ thấy Quân Triển Ngọc còn chí khí hùng mạnh của năm đó nữa, gây thêm phiền hà gì cho họ nữa, chẳng qua chỉ mong giữ được sinh mạng bé trong bụng mà thôi, để họ buông lòng phòng bị.

      Lời ta vào tai họ, có lẽ vẫn khiến họ tin tưởng, nhưng cầu của họ đối với ta vẫn luôn giữ lại chút tôn trọng, chừng Quân Sở Hòa thường đến thăm ta. Như vậy, ta tin nhìn được gì từ ngôn hành cử chỉ của ông. Ông là cha ta, ta là con của ông, ông có thể hiểu ta, chẳng lẽ ta thể hiểu ông?

      Nhưng ta ngờ rằng, lúc lơ đãng ngước mắt lên, vậy mà lại thấy ánh mắt mang đôi phần tiếc thương. ngờ lại là ánh mắt của Ô Mộc Tề, thế nhưng y lại : “Nếu vậy, cứ để cho Giang nương đến chơi với nàng . Nàng ta cũng đến từ Trung Nguyên, chắc hẳn có chuyện để ”.

      Quân Sở Hòa có phần ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Ô Mộc Tề, nhưng khuyên can gì, chỉ cười : “Con , cha bớt chút thời gian thường xuyên tới thăm con”.

      ngày sau, quả nhiên Tiểu Lục và Tiểu Thất được đưa đến viện ta. Họ được sắp xếp ở ngoại viện, lúc tới gặp ta được giải huyệt câm. Ngoại trừ võ công chưa thể khôi phục, họ có thể hoạt động tự nhiên như người bình thường.

      Bọn ta bị nhốt ở nơi, thể trao đổi tin tức. Mặc dù ở trong viện bị hạn chế hành động, nhưng lại như chim ưng gãy cánh, nào có khả năng phóng lên trời vút bay?

      Ngày ngày Ô Mộc Tề vẫn tới thăm. Như lời y tuyên bố, sau khi thai ta ổn định tổ chức hôn lễ. Ta chỉ cảm thấy cực kỳ trào phúng, ngờ trong hai năm, ta xuất giá hai lần. Đối với kẻ trước kia bao giờ dám nghĩ tới chuyện này như ta, trái lại có thể xưng tụng là đào hoa phơi phới.

      Biết tin ta có bầu, sắc mặt Tiểu Lục và Tiểu Thất đều nặng trĩu. Ta biết họ nghĩ gì, nếu như vậy muốn chạy khỏi nơi đây càng khó khăn hơn.

      Tiểu Thất lại im ắng hơn, có điều mắt cứ nhìn ta mãi. Mỗi ngày lúc ta thức dậy, canh giữ ngoài cửa. Nếu ta ở phòng trong, ắt ở phòng ngoài. Đồ ăn thức uống phải kiểm tra kỹ càng nhiều lượt, sợ có thuốc men gì làm hại phụ nữ có thai. canh chừng nhiều đêm, lật tung cả căn viện để đào ra mấy cái ổ chuột. chọn mấy con chuột chửa để thử thức ăn, xem nó có sao mới bằng lòng cho ta ăn. Vân vân và vân vân. cũng lạ, Ô Mộc Tề lại hề ngăn cản, cũng còn nghĩ cách lấy cớ đuổi nữa.

      Đến chiều, Giang Tử Sơ tới cửa thăm hỏi, trái phải trước sau đều có người giám thị. Dung nhan nàng ta tuy hơi tái nhợt tiều tụy, nhưng tinh thần lại rất tốt. Mặc dù thay thường phục Tây Di nhưng thể nào che lấp sắc thái uyển chuyển ấy. Nàng thấy ta cứ như gặp được người thân lâu gặp, chưa lên tiếng nghẹn ngào: “Vương phi nương nương, vậy mà có thể gặp người ở đây?”.

      Nàng vẫn gọi ta là Vương phi nương nương, vậy vẫn chưa biết thân phận chân của ta, quả cho rằng ta là đích nữ Ninh gia mới tìm về?

      “Họ làm gì muội chứ?”.

      Nàng ta có phần lo sợ yên, cầm tay ta : “Vì sao họ phải bắt ta chứ? Có phải bắt nhầm người rồi người ? Ngày đó, biểu ca đưa ta trở về phủ, hình như bị chúng chặn lại. Nhưng ta biết chúng muốn gì?”.

      Ta khỏi hơi thất vọng, nhìn từ nét mặt nàng ta, hoàn toàn giả dối, chẳng lẽ nàng ta cũng biết Ô Mộc Tề có chủ ý gì?

      Đúng lúc này, Tiểu Thất bưng hạt sen nấu chín vào, đặt bàn ta, ý bảo ta ăn lúc còn nóng. Ta liền gọi Tiểu Thất bưng thêm bát, có khách đến chơi. Tiểu Thất hơi lo lắng, muốn rời , đối với Ô Mộc Tề cũng vậy. Vì thế quay đầu sai Tiểu Lục đứng ngoài cửa sổ: “Lục nhi, ngươi bưng thêm bát”.

      Ngoài mấy trò phải chạm vào người nhau như thay áo chải đầu, giờ đây mọi công việc đều do hai người đích thân làm. Ta chẳng lấy làm lạ nữa, nhưng liếc nhìn tiểu thư khuê các Giang Tử Sơ này, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch rồi. Nàng ta khẽ : “Sao chúng có thể như thế, để nam tử tùy tiện ra vào phòng trong? Nếu như biểu ca biết…”.

      Ta giải thích, đành phải : “Phong tục của Tây Di như thế, ta đâu biết phải làm sao?”.

      Trong mắt Giang Tử Sơ thoáng vẻ đồng tình: “Việc liên quan đến danh tiết đương nhiên phải tự mình đấu tranh”.

      Vừa lúc Tiểu Lục bưng hạt sen vào, nghe lời này vẻ mặt quả rất khó coi. Đặt mạnh cái khay xuống cạnh nàng ta, : “Mời nương dùng điểm tâm”.

      Giang Tử Sơ sợ hết hồn, bị đôi mắt ngạo nghễ của Tiểu Lục nhìn chằm chằm, sắc mặt đỏ bừng lên, tay chân luống cuống, vì vậy bưng bát hạt sen lên múc để che giấu. Nào ngờ dùng lực quá lớn, bỗng làm đổ bát sen, cái bát sứ kia rơi xuống đất vỡ nát bấy. Ở Tây Di thể so với Thiên Triều, trong lòng nàng ta kinh hoàng dứt, vì vậy bất giác ngồi xuống dọn mảnh vỡ. Lại ngờ Tiểu Lục nhanh hơn nàng ta, nhặt từ trước rồi. biết làm sao mà hai người cùng nhặt mảnh sứ, Tiểu Lục “a” tiếng, đột nhiên bắt lấy tay nàng ta. Nàng ta xấu hổ dứt, vội vàng hất ra, nhưng ngồi vững nên ngã xuống đất. Tiểu Lục tiến lên đỡ nàng dậy, lại nhân cơ hội sờ soạng tay nàng vài phát.
      Last edited by a moderator: 4/8/16

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 177: Sờ tay

      Edit: Kentu.

      Beta: Chjcbjbj


      Ta thấy ràng động tác của Tiểu Lục, thầm nghĩ chẳng lẽ tính tình phong lưu của con cháu Lý gia lại tái phát, chắc hẳn cũng là công tử tao nhã, bất đắc dĩ phải thay thân đổi phận ở bên ta, đến mức rất lâu thành chứng nào tật nấy.

      May mà ta có mặt nên chỉ sờ soạng tay Giang Tử Sơ vài phát mà thôi, còn hành động gì khác. Giang Tử Sơ bị quấy rối chịu nổi nữa, miễn cưỡng trò truyện vài câu bèn cáo từ.

      Khi ra ngoài, sắc mặt vẫn còn đỏ hồng.

      Sau khi Giang Tử Sơ , Tiểu Lục mất hồn mất vía, Tiểu Thất nhìn lọt mắt bèn thủ thỉ với ta: “Giờ còn ở hang sói mà nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt rồi!”.

      Tiểu Lục nghe thấy câu này liền gườm gườm trừng mắt nhìn Tiểu Thất, : “Ta mà là người như thế sao?”.

      Ta thấy khẽ nhíu mày, hình như có chuyện phiền muộn nào đó thể giải thích được, bèn bảo thị tỳ trong nhà lui ra. Tiểu Thất thấy ta có lời hỏi , lấy cớ ninh chè hạt sen. Lúc này ta mới hỏi : “Ngươi phát ra điều gì à?”.


      Tiểu Lục đáp: “Tướng quân còn nhớ vì sao Lý gia tôi bị định tội ?”.

      Đương nhiên ta nhớ, năm đó khi Lý gia lụn bại, tội ác ngập trời. Tội trạng đầu tiên đưa ra lại là độc chiếm mỏ vàng. Năm đó Lý Sĩ Nguyên trông coi mỏ vàng nhưng lén biển thủ nên bị tố giác, lúc này mới dẫn tới bao lời buộc tội liên tiếp. Hơn nữa Lý Sĩ Nguyên tuổi già quyền thế ngút trời, khỏi làm việc hung hăng càn quấy, đắc tội ít người. Lúc bấy giờ mới gộp mấy tội vào xử, phát quyết xử trảm, nhưng ngờ còn chưa kịp xử phạt ông bị bệnh chết rồi, người nhà ông cũng bị lưu đày tới biên cương.

      Ta : “Chẳng lẽ có tình khác?”.

      “Tôi nhớ năm hoạch tội ấy, ông nội tiếp quản mỏ vàng, giới chính trị Tây Di như hổ rình mồi, quốc khố cần bạc; ông tự biết mình gây chuyện lớn, hằng ngày đều cẩn trọng, đêm hôm khuya khoắt còn suy nghĩ chuyện vận chuyển khai thác tinh chế, thường thường đến nửa đêm còn có khách tới chơi. Nhưng tôi nhớ năm ấy sau khi có người tới thăm hỏi, ông có vẻ vui mừng cực kỳ, vốn uống rượu mà đêm đó lại uống mấy chén. Khi đó tôi còn trẻ hồ đồ, thường xuyên xung đột với người khác. Hôm ấy tôi vào kinh thành đánh Thế tử Tương Vương trận gãy xương sườn người ta, vốn tưởng rằng phải bị ông nội trách phạt nhưng ngờ ông lại bỏ qua dễ dàng. Thế nên, tôi nhớ rất ngày đó”.

      Ta : “Vậy ngươi cũng biết, người ngày ấy tới thăm hỏi là ai ư?”.

      nhìn ta đáp, ta giật mình: “Chẳng lẽ là ông ấy?”.

      “Đúng vậy, ông ta vào kinh thành lĩnh thưởng, rất ít qua lại với quan viên khác, nhưng nửa đêm tới chơi với ông nội… Tôi còn nhớ , ngày đó ông ta thay quân phục, chỉ mặc thường phục, lúc tạm biệt ông ta còn nhìn tôi chăm chú, cười : Đây là cháu của lão Lý à? Lớn hơn con trai ta mấy tuổi đấy! Ông nội liền : Cháu ta đây sao có thể so với con ngài, nếu nó có thể trở thành hùng thiếu niên giống Quân tướng quân, ta thỏa mãn rồi. Khi đó tôi luôn cho rằng chuyện tôi đánh nhau truyền mười mươi đến tai ông nội, bèn ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe ông nội chê bai, sau khi họ mấy câu khiêm tốn, ông nội mới : Chuyện này phải làm phiền tướng quân rồi, nếu có thể tìm được người luyện khoáng thạch, lo gì đánh được Tây Di?”.

      Tuy ta hiểu cha nhưng ta còn chưa ngợ ra, hình như có rất nhiều chuyện liên quan tới ông phải. Ngay cả chuyện lụi bại của Lý gia năm đó cũng có liên quan đến ông ấy ư? Ta khỏi nghĩ đến chuyện năm xưa khi ông tưởng chừng như vô ý bóng gió để ta cứu người Lý gia, xem ra mỗi bước của ông đều có kế hoạch rồi. Ông biết ông thoáng nhắc đến ta cũng dốc toàn lực hoàn thành, thế nên mới chuyện như thèm để ý?

      “Tôi nhớ tháng trước khi bị tịch biên tài sản, ông nội từng nhận được thư của ông ta, đọc xong liền cười to: ra là như vậy, ngờ gần trong gang tấc, chuyện ta báo cáo với Hoàng thượng được rồi? Thế nên đọc xong quay về phòng viết thư. ngờ mười mấy ngày sau, Lý phủ liền bị đội vệ binh hoàng gia bao vây, tội danh là ông nội phản quốc… Có điều khi ấy có điềm báo cho chuyện này rồi.

      Tôi nhớ mấy ngày trước khi bị tịch biên tài sản, ngày nào cũng phải tới nửa đêm ông nội mới về phủ, vừa về phủ là vào thư phòng nghị cùng ai đó. Người chứng kiến đến từ khắp mọi nơi, chỉ có người triều đình, vừa ra ngoài cửa sắc mặt vô cùng nặng nề u ám.

      Trước ngày trước khi bị tịch biên tài sản, khuôn mặt ông mỏi mệt vô cùng, gọi cha tôi tới thư phòng chuyện hồi lâu, ra khỏi phòng sắc mặt của ai cũng nặng nề. Đến cuối cùng ông cũng gọi tôi vào, dặn dò tôi sau này phải chăm sóc cha mẹ, đệ muội cẩn thận, dứt khoát được chơi đùa lêu lổng nữa. Tôi thấy khí nặng nề bèn đùa: Ông nội yên tâm , con ắt lấy Quân thiếu tướng làm gương, phụ người dạy bảo. Ông nghe tôi xong, mặt lại có vẻ dễ chịu mà là vẻ phức tạp, hồi lâu mới : Giống kiểu người kia cũng chưa chắc là chuyện tốt. Tôi lơ đễnh bước tới bàn sách liền nhìn thấy bàn có bức vẽ đôi tay, ngón tay cái hơi cong vào trong, đầu ngón tay thon dài mượt mà cực kì, hình như bẩm sinh vốn thẳng, nhưng lại có nét đẹp đặc biệt. Tôi khỏi hỏi ông: Ông nội, đôi tay này là của ai? Ông nội nắm lấy tờ giấy kia, vo thành nắm: Con đừng can thiệp vào chuyện này”.

      “Đôi tay ấy? Ngươi đôi tay ấy giống Giang Tử Sơ…?”.

      “Đúng, tuy đôi tay kia phải là tay của cùng người nhưng hình dáng lại rất giống. Thế nên, tôi vừa nhìn thấy đôi tay kia liền nhớ đến tờ giấy ông nội vo thành cục. Mặc dù tôi nguyên nhân thực Lý gia bị hoạch tội năm ấy nhưng tôi biết, chuyện này ắt hẳn có liên quan đến đôi tay kia. Tôi lấy thân phận Mặc Tử Hàn làm sủng thần thời gian dài, cũng nhiều lần làm chuyện hoang đường, hơn nữa còn cố ý loan truyền ít tiếng xấu, nhưng bất kể kiểu gì cũng sao tra được chân tướng năm đó, chỉ biết là hồi ấy có lượng lớn quặng vàng biến mất từ tay ông nội, hơn nữa còn có liên quan chút đỉnh đến Tây Di, lúc này mới định tội ông nội biển thủ.

      Tuy tôi tin ông nội là hạng người như thế nhưng đầy đủ chứng cứ lại khỏi khiến người khác tin. Hơn nữa, trong mắt tôi, đương kim Hoàng thượng tuy có phần quyết đoán nhưng có thể coi là Hoàng đế tốt, kinh khủng như lời đồn bên ngoài. Ông ta đối xử với tôi cũng giống lời rêu rao ngoài kia… Chẳng qua vì dung mạo của tôi nên thường gọi tôi tới hầu rượu mà thôi… Thế nên, có nhiều lần tôi cũng muốn trút mọi oán trách năm đó lên ông ta nhưng vẫn thể buông bỏ mối nghi ngờ trong lòng, tôi thậm chí còn biết phải hận thù kẻ nào”.

      Ta khẽ : “ ra ta với ngươi giống nhau, mối thù Quân gia thôn bị diệt năm đó, biết phải nhắm vào kẻ nào”.

      Ta và đồng thời im lặng, đều muốn ra tên của người hẳn là kẻ thù thực . Khi chân tướng từng bước được vạch trần, hết thảy năm đó đều ràng. Đáng tiếc, lúc này ta lại có phần muốn chân tướng này lộ .

      Dung mạo? đến dung mạo, dường như có thứ gì đó chợt chui vào đầu ta, liên kết hai chuyện. Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận sao nghĩ nổi, tựa như phải mà là phải, mơ hồ .

      Ta đành phải tạm thời nghĩ đến chuyện này nữa, hỏi: “Xem ra người Giang Tử Sơ quả có thứ gì đó chúng ta biết, nhưng biết bản thân nàng ta có hay chăng…”.

      “Thuộc hạ thấy dáng vẻ nàng ta giống giả trang”.

      Ta mỉm cười: “ hẳn đâu, phụ nữ bao giờ thoát nổi chữ tình”.
      Last edited by a moderator: 4/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :