1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 168: Lại gặp chàng

      Xe ngựa đột ngột tăng tốc, đá sỏi dưới bánh xe dần nhiều, xóc đến nỗi khiến ta gần như nảy lên khỏi chỗ ngồi. Chỉ nghe tiếng roi vút, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, khiến ta suýt chút ngã văng ra khỏi cửa xe. Khó khăn lắm mới ổn định người, vừa ngồi vào chỗ của mình liền thấy rèm cửa sổ xe bị người dùng roi ngựa vén lên, Ô Mộc Tề như cười như thò mặt ra: “Nàng đối xử với tốt như thế, nhưng là con cháu hoàng thất, Thái tử vừa bị lật đổ, ngày sau khó có thể thoát được lên ngôi Hoàng đế. Nàng xem, có thể chỉ đối xử tốt với mình nàng ?”.

      Nếu lúc trước y hỏi ta như vậy, ta tuyệt đối tin Hạ Hầu Thương, nhưng y biết, bao nhiêu ngày ta dù nằm ở giường nhưng thực tế lại biết mọi chuyện xảy ra trong phòng, vì thế đời này có ai hiểu Hạ Hầu Thương hơn ta chứ? Càng hiểu Hạ Hầu Thương là kiểu người gì.

      Ta chầm chậm vuốt nết nhăn áo, : “ biết Hoàng tử lại muốn cho ta xem cái gì?”.

      “Tất nhiên có cái hay cho nàng xem!”.

      Rèm mỏng buông xuống, cọ vào cửa sổ xe vang tiếng lạo xạo.

      Ta nhìn , vị trí chỗ bọn ta là ngõ hẻm, địa thế như vầy, từ trong ngõ hẻm có thể nhìn thấy đường phố phía ngoài, còn đứng từ ngoài có lẽ thể nhìn thấy ngõ hẻm bên trong.

      Dừng ở đây chưa được bao lâu, ta chỉ nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe lăn đá xanh, tiếng vó ngựa đồng thanh bước trật tự, đó là Bát Tuấn! Ta khỏi rướn người dậy, vén rèm xe nhìn ra ngoài. Nhưng đối diện lại là đôi mắt u của Ô Mộc Tề, ta lại cười với y, thèm để ý đến y, nhìn ra ngoài phố.

      Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, ta hỏi y: “Chẳng lẽ Hoàng tử muốn lấy ta làm tin, để Hạ Hầu Thương sa vào cạm bẫy Hoàng tử bố trí? Hoàng tử đừng quên, ta là Quân Triển Ngọc, nếu Quân Triển Ngọc xảy ra vấn đề gì có tốn thất rất lớn đối với kế hoạch của Hoàng tử đấy!”.

      Mắt y lóe lên nỗi tức giận, giơ roi muốn quất vào xe ngựa, nhưng gần đến thời khắc cuối lại thu roi bắt vào lòng bàn tay, ngược lại cười thành tiếng: “Sớm muộn gì nàng cũng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh bổn vương, bổn vương sao cần vội chứ? Nếu muốn cho sa bẫy, đâu cần phải có nàng giúp đỡ?”.

      Cơn giận chấp chứa trong mắt y, lại tựa như châm biếm tựa như trào phúng, như Quân Triển Ngọc biến thành thế này từ khi nào? Khiến ta nảy sinh lòng cảnh giác, ta lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn như thế, ngoài tức giận ra, ta thấy trong mắt y trấn tĩnh và dửng dưng. Y tính trước mọi việc, chắc chắn có thể hạ gục ta. Ta biết y chưa bao giờ tiến hành trận đánh mà nắm chắc, vậy rốt cuộc giữa y và Quân Sở Hòa quyết định kế sách nào rồi?

      Ta tin chỉ bằng quyến rũ của bản thân mà y có thể giữ ta lại bên y được!

      Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, rèm xe rung rinh dao động. Ta hạ rèm xe xuống, ngồi bên trong xe cố hết sức giữ vững tâm tư bình tĩnh, nhưng làm thế nào cũng thể.

      Chàng con đường này sao?

      Ô Mộc Tề sớm biết, vậy con đường này bố trí mai phục nào đó sao?

      Nhưng điều ta muốn biết nhất chính là khi chàng tỉnh, thân thể có còn khó chịu gì ?

      Chỉ nghe tiếng vó ngựa liền cảm thấy chàng càng lúc càng đến gần ta, dường như nhìn thấy nụ cười như hoa đào nở rộ gương mặt chàng. Vừa suy nghĩ, ngón tay của ta giữ rèm xe cũng dám vén lên, trái tim lại càng đập dồn dập.

      Mà ta nghe thấy, Ô Mộc Tề ra lệnh lạnh như băng: “Ra tay!”.

      Mũi tên bắn khỏi dây cung xé gió vang lên tiếng vun vút, có tiếng quần áo bay bay. Vốn những thanh này ta nghe được ràng, nhưng hiểu sao mà mặc dù ở giữa ban ngày nắng nóng cũng như lúc đêm tối yên tĩnh, những thanh kia lại vô tình lọt vào tai ta.

      Rèm xe bị roi ngựa vén lên, Ô Mộc Tề ở ngoài xe như cười như : “Hôm nay ngày lành cảnh đẹp, Tướng quân có ý định thưởng lãm sao?”.

      Lúc rèm xe bị vén lên, ta thấy con ngựa phi nhanh tới đây như gió lốc. Dẫn đầu chính là Hạ Hầu Thương dưới bảo vệ của Bát Tuấn, cưỡi con người ô truy, bào xanh đai ngọc, mũ tím giày trăn. Gò mà chàng hốc hác hơn, ngồi lên ngựa ta càng thấy , chân mày chàng khẽ nhíu lại, dường như chứa vô vàn tâm tư. Tám con ngựa phía sau, tiếp theo là đội người khác nhưng là chiếc xe ngựa cực kì lộng lẫy, rèm che buông xuống, gió cuốn rèm che lại mơ hồ nhìn thấy giày thêu hoa vàng và váy lụa mỏng tang như tia nắng mai trong kiệu.

      Hóa ra là nàng ta.

      Ta kịp nghĩ nhiều, tiếng dây cung vút lên, giữa đường đột ngột xuất mấy sợi dây cản ngựa song song, những tòa nhà hai bên nhả hàng loạt mũi tên. Những mũi tên đuôi ngũ sắc tuôn rơi lia lịa, vậy mà chúng hề kiêng kị gì sao.

      Công khai dùng câu thích tiễn ở chỗ này?

      Nhưng dù chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy đương nhiên vẫn cản nổi Bát Tuấn, tám người đồng thời lấy ra tuyết đao, con ngựa lần lượt thay đổi vị trí, bày trận Bát Điệt Tấu, chắn mũi tên như đàn châu chấu kia. Thậm chí Hạ Hầu Thương còn rút tên bên hông, dường như cảm nhận được vị trí hẻm nơi bọn ta nên nhìn sang. Nhưng ta biết, chàng nhìn thấy ta. Quả nhiên, chàng nhìn lướt qua rồi quay đầu lại.

      Ta nhìn thấy chính diện chàng, thấy mặt mũi chàng càng gầy guộc, càng thêm vài phần lạnh lùng, trong mắt hề thấy vẻ mừng vui, dường như nỗi giận trong mắt bị băng tuyết ngàn năm che khuất. Chỉ nhìn trong ngắn ngủi vậy thôi mà nước mắt ta suýt chút nữa rơi xuống… , Quân Triển Ngọc khóc… Nhưng, lúc nào mới có thể gặp lại chàng?

      Ta biết, Ô Mộc Tề hợp tác với Quân Sở Hòa lâu, hai người đều tâm tư kín đáo, thiên biến vạn hóa. Với thủ đoạn của họ, mọi việc đều nắm trong tay, đạt được mục đích đặt ra, nào có thể dễ dàng bỏ qua cho chàng như thế?

      Mà ta chỉ có cách dốc hết sức lực để ngăn cản, tiêu diệt hết thảy nguyên do của chuyện này, từ bây giờ cách chàng càng ngày càng xa. Nghĩ đến việc khoảng thời gian giữa ta và chàng tuy có hơn năm, mỗi ngày có thể gặp nhau nhưng chàng thăm dò ta ta liền thăm dò chàng. Sau khi biết chàng tham gia vào chuyện tướng lĩnh Quân gia, nỗi tuyệt vọng trong lòng từng khiến ta liều mạng đạp đổ chàng, nhưng đổi lấy đều là chàng dốc sức vãn hồi, thậm chí hi sinh tính mạng của mình. Ta sống cùng chàng thời gian dài, chính vào thời điểm ta thể động đậy, điều mang đến cho chàng chỉ là đau khổ vô hạn. Đợi đến lúc ta tỉnh táo, cuối cùng có thể chân chính chung sống với chàng trọn vẹn, nhưng thời gian đó lại ngắn ngủi như vậy, chỉ còn mấy ngày nữa thôi đành phải mỗi người ngả.

      Ta và chàng, khi khoảng cách dường như rất gần trái tim lại xa nhất, mà chờ đến khi trái tim sát kề người lại càng lúc càng xa, chẳng biết lúc nào mới có cơ hội gặp lại?

      Nghĩ vậy, ta khỏi ngẩng đầu nhìn trời, muốn mắng to tiếng: Ông trời ơi, bắt con người như vậy rất vui vẻ hay sao? Ta chỉ muốn những ngày tháng của người trần tới bạc đầu chẳng xa mà thôi! Ông lo cái gì chứ?

      Nhưng bầu trời vẫn màu xám xịt, thấy mưa cũng thấy chớp, thậm chí cả gió cũng thổi lấy cơn.

      Chỉ nghe thấy tiếng đao thương giáo mác vang vọng ngớt bên tai.

      Bát Tuấn ngừng thay đổi đội hình, tạo thành trận thế như thùng sắt, khiến kẻ tấn công thể lọt vào. mình chàng cưỡi ô truy đứng thẳng trong trận, nhưng hình như nghe thấy tiếng mũi tên xung quanh, chỉ đứng hơi cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn roi ngựa tay trái. Ta nhìn thấy , roi ngựa kia chính là cái bị chàng chặt đứt ghép lại.

      chặt đứt cần gì phải giữ lại nữa?

      Roi ngựa kia được chế tác rất tốt sao?

      Là gắn vàng hay khảm ngọc?

      Nhưng trước mắt ta lại ánh nước.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 169: xe ngựa

      Edit: Chjcbjbj


      “Đừng chỉ nhìn mình , xem chiếc xe ngựa kia kìa!”. Ô Mộc Tề lạnh lùng .

      Ta hốt hoảng, nhìn về phía xe ngựa kia. Những kẻ tấn công xe ngựa đó vốn là vài tên tầm thường, biết vì sao, sau tiếng hô của Ô Mộc Tề, những kẻ tầm thường kia đột nhiên mạnh mẽ hẳn lên, bỗng tăng tốc tấn công. Ta thình lình hiểu ra, hóa ra người Ô Mộc Tề muốn tấn công là ở chiếc xe ngựa này chứ phải Hạ Hầu Thương. Y vờ tiến đánh Hạ Hầu Thương, ngăn trở họ, nhưng mục đích lại là người ngồi trong xe ngựa đây.

      Người trong xe ngựa quan trọng với vậy sao?

      Ta có điều hiểu.

      Bởi vì, trong mắt của ta, nàng chẳng qua chỉ là khuê tú danh môn mà thôi.

      Hạ Hầu Thương cũng cảm thấy khác thường, trông về phía xe ngựa, trong mắt có vẻ lo lắng, Bát Tuấn bị người ngăn trở, người duy nhất có thể ra tay chính là chàng. Chàng vung roi thúc ngựa, lao tới chiếc xe ngựa kia nhưng kịp nữa, màn xe bị vén lên, thích khách Tây Di kéo ra lại là… Giang Tử Sơ.

      Tuy bị kéo ra với tư thái thảm hại cùng cực, nhưng dung mạo nàng vẫn diễm lệ, tóc mai rối bời khiến ta thấy càng thương. Ta hoảng hốt, đưa mắt nhìn Ô Mộc Tề, lại thấy y nhìn ta, thong dong nhếch miệng: “ ra, Ninh vương điện hạ cũng là người thương hương tiếc ngọc, chứ riêng gì với nàng!”.

      Phương pháp đối phó với loại người này chính là lúc y muốn chọc giận ngươi, ngươi tuyệt được trúng kế. Nên ta cười : “Đúng vậy, tướng công của ta vậy mà lại có tâm địa Bồ Tát”.

      ra lời này chính ta cũng muốn nôn, nhưng thấy Ô Mộc Tề xanh mặt quay chỗ khác, lòng ta càng sảng khoái.

      Trong lúc chuyện, Hạ Hầu Thương đạp ngựa nhảy lên, tấn công đám người bắt ép Giang Tử Sơ. Nhìn thân hình chàng, ta khỏi đau xót thấu lòng. Quả nhiên công lực của chàng giảm nhiều, vốn dĩ ở cự ly bật nhảy dễ dàng, vậy mà chàng phải vận công mấy lần.

      Bát Tuấn thể phân tâm, nhưng Siêu Ảnh dẫn đầu lại hô lên thành tiếng: “Vương gia, cẩn thận!”.

      Hiển nhiên, họ cũng hiểu giờ đây Hạ Hầu Thương như thuở trước nữa rồi.

      Nhưng uy lực chàng còn, kiếm thuật cũng còn, vẫn có thể dồn đám người mưu đồ bắt cóc Giang Tử Sơ thể nhúc nhích.

      Ô Mộc Tề ở bên duỗi cái lưng mệt mỏi, hai tay giao nhau, đốt ngón tay kêu răng rắc. Y kề sát mặt lại, khẽ : “Ninh vương điện hạ hổ là kỳ tài luyện võ, dù công lực tổn thất hơn nửa, nhưng vẫn có thể đấu lại Ô Vân Thập Kỵ của ta, cũng làm cho bổn vương ngứa tay, muốn so vài chiêu với . Quân tướng quân, theo ý nàng, trận chiến này ai thắng ai bại đây?”.

      Ta im lặng , thế nhưng lại cười ha ha: “Hay là ta và nàng cá cược , cược rằng hôm nay thua, có được ? Triển Ngọc…”.

      Đáy lòng ta hiểu , y rất hay dối, nhưng những lời này thể hơn được nữa. Ta luôn là người dễ nhận thua, nhưng hôm nay ta lại phải cố nén thốt ra rằng: Xin hạ thủ lưu tình.

      Trời mới biết ta phải tốn bao nhiêu sức lực cắn môi, mới cố nén thành câu: Xin hạ thủ lưu tình!

      Ta cảm thấy miệng mình tanh mặn, ấy vậy mới phát môi mình bị cắn nát.

      Ô Mộc Tề lại cười tiếng, xoay người xông vào trận địa. Hai tay y chắp sau lưng, chiếc loan đao khảm ngọc bên hông gõ vào tấm áo giáp, phát ra tiếng vàng ngọc chạm nhau, như tấu tiếng khèn.

      Ta thấy , khi Ô Mộc Tề ra khỏi ngõ hẻm mười thước, chàng thấy y ràng. Mặc dù mải đánh nhau với Ô Vân Thập Kỵ, nhưng chàng vẫn quay mặt sang, lướt qua Ô Mộc Tề nhìn sâu vào hẻm . Dù biết chàng thể nào trông thấy ta, nhưng ta vẫn kiềm được mà dấy lên hy vọng. Chàng biết ta ở đây phải ?

      Ô Mộc Tề vung tay lên, thuộc hạ của y dừng đòn tấn công, tiếng đao kiếm lập tức im bặt. Tiếng chuyện theo gió truyền tới: “Ninh vương điện hạ lâu chinh chiến sa trường, ngờ thực lực vẫn mạnh như vậy… Nghe Vương phi mất tích, biết có gì cần bổn vương giúp đỡ ? Với thế lực của Ninh vương, tìm khắp Trung Nguyên còn thấy, chừng bị bắt đến Tây Vực rồi?”.

      Đòn tâm lý của y quả hữu hiệu, giáng cú vào đúng điểm yếu của Hạ Hầu Thương. Mặc dù cách xa đến thế, ta vẫn thấy khi nghe lời ấy, thân thể Hạ Hầu Thương thoáng run rẩy: “Vậy… làm phiền Hoàng tử rồi…”.

      Giọng đượm chút buồn bã, biết người là kẻ địch.

      “Việc gì cũng có cái giá của nó. Ta cùng quý quốc tuy có hiệp nghị hữu bang, nhưng ngài cũng biết, Tây Di đất rộng người thưa, làm việc chỉ có thể tính toán tỉ mỉ mới kiếm được chút lương thực. Bổn vương thể kế thừa truyền thống này…”.

      “Ngươi muốn gì?”.

      biết tiểu thư Giang gia đây so với Vương phi ai quan trọng hơn?”. Ô Mộc Tề vuốt ve loan đao bên hông, chậm rãi.

      “Người ngươi muốn, quả nhiên là nàng …”. Hạ Hầu Thương từng từ .

      Giang Tử Sơ trở nên quan trọng như vậy từ lúc nào thế? Và nàng ta quan trọng trong mắt Ô Mộc Tế, hay là trong mắt chàng?

      Hay là nàng ta vẫn luôn quan trọng như vậy? Ta nghĩ lại, trong ba quý nữ, chỉ có mỗi nàng ta được vào vương phủ, vốn tưởng rằng nàng ta họ Giang mới có vinh hạnh đặc biệt này, chẳng lẽ chỉ riêng như thế?

      Ta bỗng cảm thấy hơi nực cười, Ô Mộc Tề còn phải dùng thủ đoạn này khích bác quan hệ giữa ta và chàng ư?

      Nhưng thể phủ nhận, tuy đáy lòng ta hiểu chuyện đơn giản như vậy, như vẫn đau lòng trước giọng điệu do dự của Hạ Hầu Thương. Rốt cuộc, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, điều chàng cân nhắc chỉ có mỗi ta, lòng ta gợn lên chút tức giận.

      Hít vào hơi, đột nhiên ta muốn làm loạn trận. Mà bao lâu nay ta chưa được làm loạn rồi!

      Vì vậy ta đột nhiên vận hết sức lực toàn thân gào lên: “Hạ Hầu Thương, tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi quên bổn phi nhanh vậy hả?!”.

      Bởi vì trước nay ta đều lý trí hữu lễ, biểu rất giống tướng quân chỉ huy nghìn quân, đấu tới đấu lui với Ô Mộc Tề cũng chỉ cười nhạt, nho nhã lễ độ, dù miệng lời tàn nhẫn nhất nhưng ngữ điệu lại nhàng cực kỳ. Chưa kể võ công mất hết, xung quanh đầy ám vệ, cho rằng ta thể làm trò gì được. Cộng thêm ai biết bản chất của ta nên nghĩ đến việc chuốc thuốc câm. Vì vậy, ta gào lên thế này chẳng khác loại đàn bà chanh chua, ai ai cũng sững sờ.

      Phải ngoài Tiểu Thất ra, ai ai cũng sững sờ.

      Mãi lâu sau mới có người tiến lên nhét vải vào miệng ta, nhưng quá muộn. Hạ Hầu Thương để ý tới điều gì khác, vung chiêu rồi lao tới chỗ ta. Ô Mộc Tề bị ta làm hết hồn, thấy có ám vệ vội vàng xé tấm vải người định nhét vào miệng ta : “Thôi ”.

      Y vừa dứt lời, tên ám vệ kia tiếc rẻ nhìn miếng vải trong tay, rất có thể nghĩ: Haiz, nội y tơ tằm mới mua của ta, tốn mười lượng bạc, biết có vá được ?

      Ám vệ đó điểm huyệt.

      Hạ Hầu Thương lao đến chỗ ta, ám vệ vây quanh xe ngựa thủ sẵn, đề phòng dừng lại ta thoát. Những kẻ Ô Mộc Tề phái tới bên ta đương nhiên là cao thủ, có mấy kẻ tiến lên chặn đường. Ô Mộc Tề thất thần trong chốc lát rồi bừng tỉnh ngộ, tiến lên chặn Hạ Hầu Thương, hai người giao đấu.
      Last edited: 4/8/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 170: Giao thủ.

      EDIT: KENTU.

      BETA: CHJCBJBJ


      Nếu có ai nhét khăn vào miệng ta, cũng dùng những thủ đoạn khác, ta bèn bắt đầu bình luận: “Ô Mộc Tề, ngươi quay về Lạc Nhạn học trộm kiếm pháp của nữ hiệp phái Nga Mi hả, tư thế có chỗ đúng rồi. Người ta cầm kiếm theo thế ngón tay hoa, phải ngoái đầu nhìn địch thủ cười tiếng. Ngươi nhìn ngươi , học trộm kiếm thế của người ta chẳng qua chỉ mới có dáng vẻ, thần thái thực chất còn kém xa. Tướng công nhà ta lại khác, học kiếm pháp Võ , khí thế át người như núi đá cao nhất đỉnh Võ . Ô Mộc Tề, ngươi hãy bảo ám vệ điểm huyệt câm của ta … Ta đây vốn nhanh mồm nhanh miệng, chọc ngươi tức giận, ta vẫn còn muốn sống!”.

      Ám vệ tay cầm tấm vải trắng mừng thầm ra mặt, ngẫm nghĩ cuối cùng mảnh áo bị xé kia cũng có chỗ dùng, định tiến lên bịt miệng ta, còn rục rịch muốn điểm huyệt nữa, nhưng Ô Mộc Tề vừa biến hóa chiêu kiếm, vừa nổi giận đùng đùng quát: “Quân Triển Ngọc, nàng đừng quá đắc ý!”.

      có chỉ thị của y, ai dám tiến lên điểm huyệt bịt miệng.

      Vốn kiếm pháp Nga Mi Ô Mộc Tề sử dụng vừa hay có thể phá giải chiêu thức Long Hoa Kiếm phái Võ Hạ Hầu Thương dùng, chỉ tiếc y biến đổi chiêu thức, ngược lại để Hạ Hầu Thương chiếm thế thượng phong.

      Nhưng ta biết, dù ta giúp chàng thế nào, hôm nay Hạ Hầu Thương cũng thể thắng Ô Mộc Tề toàn vẹn. Chẳng qua muốn dùng cách này cho chàng biết, dù ở nơi đâu, ta cũng có thể bảo vệ mình, chắc chắn để người khác xúc phạm, bảo chàng yên tâm.

      Cuộc chiến này, Quân Sở Hòa lại mất tăm mất tích ra mặt, chỉ có thuộc hạ Ô Mộc Tề dẫn theo thôi. Ta phải làm thế nào để cho chàng biết Quân Sở Hòa liên thủ với Ô Mộc Tề đây?

      Ô Mộc Tề nghĩ là ta và Quân Sở Hòa rốt cuộc là cha và con , dù thế nào cũng quan tâm ông ít nhiều. Nhưng trải qua mấy ngày vừa rồi, ta nghĩ thông suốt, máu của tướng sĩ Quân gia cuối cùng làm mờ nhạt tình cảm cha con này.

      Vì vậy nhân lúc lúc chúng do dự bịt miệng, điểm huyệt câm của ta, ta lớn tiếng : “Ô Mộc Tề, ngươi học võ công của Quân Sở Hòa lâu như vậy, sao giờ chẳng thấy mạnh lên gì cả?”.

      Cuối cùng Ô Mộc Tề nhịn được nữa, biết ra dấu tay khi nào mà tên ám vệ trong số đó tiến lên điểm huyệt câm của ta, tên ám vệ xé áo tiếc ngẩn ngơ nhét tấm vải trắng vào túi áo.

      Rèm xe chưa hạ xuống, ta vẫn thấy ràng. Ở phía trước cách ta xa, hai người họ giao chiến kịch liệt. Hạ Hầu Thương dốc hết toàn lực muốn xông phá vòng vây của y, nhưng cuối cùng được; mà khi chàng nhìn về phía ta, còn đội người ngựa khác như gió lốc lao về chỗ Giang Tử Sơ, bắt cóc nàng ta ngay lập tức. Bát Tuấn kịp xông qua cứu nữa, trơ mắt nhìn nàng ta bị đặt lên yên ngựa, sau khi ngoặt mấy cái liền biến mất tăm.

      ra Ô Mộc Tề dẫn ta tới đây là để thu hút chú ý của Hạ Hầu Thương, mục đích lại là thuận lợi cướp Giang Tử Sơ.

      Y thành công rồi.

      Ta trơ mắt nhìn y đâm kiếm vào bả vai Hạ Hầu Thương, khiến cho Bát Tuấn liều mạng muốn xông lên ứng cứu. Nhưng đối thủ quá nhiều, dường như giết mãi hết, cuối cùng họ thể đột phá vòng vây. Tiểu Thất Tiểu Lục bị khống chế, hai người vẫn luôn lo lắng nhìn ta từ đằng xa. Lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực, quả Ô Mộc Tề muốn giết chàng, từ thế kiếm người y ta có thể thấy sát khí nồng đậm.

      Thế nhưng y lại làm thế ảo, lui nhanh mấy bước tới cạnh xe ngựa của ta, cười với Hạ Hầu Thương: “Hơn tháng nữa, bổn vương thành thân, ta muốn biến thành người chỉ biết giết chóc trong mắt tân nương tử. Ninh vương điện hạ, tại hạ và ngài đành từ biệt tại đây!”.

      Hạ Hầu Thương đau đớn, mặc kệ máu vai chảy ròng ròng, lớn tiếng kêu: “Ngươi gì, thành thân cái gì, ngươi thành thân cùng ai?”.

      Ô Mộc Tề cười : “Nếu Ninh vương điện hạ muốn biết, sao đích thân đến thảo nguyên chơi chuyến? Tại hạ chắc chắn nghênh đón từ sớm, chào mừng Ninh vương đại giá”.

      Đúng là kế sách độc ác!

      Rốt cuộc y dám giết người ở cảnh nội thiên triều, lại dùng phương pháp đó dụ Hạ Hầu Thương đến Tây Di? Ta hơi hối hận vì đặt mình vào nơi nguy hiểm, để Ô Mộc Tề có dịp lợi dụng. Nhưng làm như thế, sao ta có thể cứu được Hạ Hầu Thương?

      Mưu kế bước nối bước, quả làm cho ta và Hạ Hầu Thương rơi vào tình cảnh lưỡng nan, lui cũng được mà tiến cũng chẳng xong.

      Chắc là Quân Sở Hòa và Ô Mộc Tề thương lượng rồi chăng?

      Ta nhìn thấy Hạ Hầu Thương trợn mắt như sắp nứt ra, lao về hướng Ô Mộc Tề, mà người vây giữ Bát Tuấn bỗng dưng tản , Bát Tuấn xông lên trước ngăn cản Hạ Hầu Thương. Ô Mộc Tề vung tay lên, câu thích tên đuôi ngũ sắc lung linh kia lại đặt lên cung của ám vệ xung quanh… Mà Hạ Hầu Thương, mặt chàng lạnh tanh và cuồng loạn, muốn xông phá Bát Tuấn ngăn cản để tiến lên. Chỉ tiếc công lực của chàng còn như trước, cộng thêm bả vai bị thương, cuối cùng thể làm gì được, bị Bát Tuấn kiềm chế chặt chẽ.

      Ô Mộc Tề hô tiếng: “Rút lui”.

      Xe ngựa chuyển động, ám vệ xung quanh im hơi lặng tiếng rút lui. Rèm xe vẫn nửa mở nửa khép, ta nhìn thấy chàng vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi tay Bát Tuấn, sắc mặt tức đến đỏ bừng mà chỉ có thể nhìn ta từng bước càng lúc càng xa.

      Cuối cùng, tường viện xám trắng che khuôn mặt, thân hình của chàng. Phải bao lâu nữa ta mới có thể gặp lại chàng được đây?

      Trong khi xe ngựa phi nước đại, có bóng người thoăn thoắt chui qua rèm xe ngồi bên cạnh ta, y vươn tay giải huyệt đạo của ta, : “Quân Triển Ngọc, nàng nhìn , bổn vương đối với nàng có phải rất tốt hay , vì sợ tổn thương trái tim nàng mà đành lòng giết chết tình nhân của nàng đó!”.

      “Hoàng tử sai rồi, chàng phải là tình nhân của ta mà là tướng công của ta”.

      “Bất kể là gì cũng được, là tướng công trước kia của nàng, bổn vương dùng hình thức long trọng nhất thảo nguyên tới cưới nàng. Quân Triển Ngọc, Chiến Tiên Tây Cương chính là thê tử của Ô Mộc Tề ta, vậy chẳng phải mấy năm sau Tây Di giao chiến với Trung Nguyên Tây Di giành được thắng lợi lớn nhất?”.

      “E là Hoàng tử quên, quý tộc và triều đình ta ký kết hiệp ước bạn bè đồng minh, Hoàng tử còn để ý thắng thua nhiều năm trước sao? Hơn nữa ta đây mang danh Chiến Tiên, mà giờ cùng lắm chỉ là kẻ bỏ , có ích gì cho Hoàng tử chứ?”.

      Y nhìn ta, ánh sáng trong buồng xe vô cùng tối tăm nhưng y cười lên lại như loại rượu mạnh khiến ta hơi ngơ ngác, y cười như vậy là có ý gì, chỉ nghe y khẽ : “Quân Triển Ngọc, khi biết nàng là nữ tử, riêng gì Hạ Hầu Thương vui mừng mà bổn vương cũng hạnh phúc lắm. Mấy năm trước nàng phá hôn lễ của ta, ra… ta cũng có phần cảm tạ nàng”.

      Ta thản nhiên : “Cách Hoàng tử cảm tạ đúng là kỳ quái, vậy mà lại lấy ta làm mồi nhử khiến nơi nơi kinh động. Nhưng biết Hoàng tử bắt cóc Giang nương để nàng ấy làm chính phi hay trắc phi của ngài đây?”.

      ra ta bực tức nên vậy thôi. Thấy ngơ ngác hoảng loạn thoáng qua trong mắt y, ta khỏi thầm giật mình, ta đoán được ý nghĩ của y ư? Y định nạp Giang Tử Sơ làm phi?

      Vậy cũng là thú vị, hai người bên cạnh y đều là cướp về, ngay cả lấy vợ cũng nêu cao truyền thống vẻ vang của Tây Di, cướp vui.

      “Bắt cóc Giang Tử Sơ đương nhiên có tính toán của bổn vương, nhưng mục đích giống như nàng nghĩ. Triển Ngọc, người duy nhất bổn vương muốn cưới chỉ có nàng thôi”.

      Ta nghe mà cảm thấy cực kỳ buồn cười. Y và Hạ Hầu Thương giống nhau, đều từng những lời này. Nhưng nghe những lời này từ miệng y lại thành châm chọc khủng khiếp. Dã tâm và thủ đoạn của y đều chứng tỏ y và Quân Sở Hòa lợi dụng ta, lợi dụng ta dụ Hạ Hầu Thương tới, lợi dụng ta để gắn bó mối quan hệ giữa hai người, có lẽ còn có lý do sâu xa hơn. Nhưng trong mắt y còn thoáng qua vài phần chân tình, vẻ mặt khiến người ta thấy vô cùng tình, làm ta phải cảm thán người này đúng là người duy nhất sinh ra để giả bộ.

      “Hay là Hoàng tử xuống xe , buồng xe quá, hai người ngồi chung, ta, ta thấy thở được”.
      Last edited: 4/8/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 171: Buồng xe lạnh

      Edit: Chjcbjbj


      khí trong buồng xe chợt lạnh căm căm, như có tuyết ngày đông vương lên hai má, cảm giác trong ta chỉ có lạnh lẽo. Mắt y lại có cái vẻ cuồng nộ này, ngón tay siết chặt kêu răng rắc. Nghe tiếng khớp ngón tay, ta chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, cười : “Hoàng tử, nếu tức giận trút ra tốt hơn đấy”.

      ra ta rất sợ y giận dữ mà cho ta chưởng.

      Nhưng người này luôn đa nghi, hễ ngươi bảo y làm, y tuyệt nhiên làm. Vì vậy, y chỉ cười cười, nhưng bỗng dưng ôm lấy ta, đôi môi thuận thế kề tới, hai cánh tay ôm ta chặt khít, giày xéo môi ta. Ta giận dữ, chỉ cảm thấy bờ môi y lạnh như băng, cứ như rắn độc ngày hè… Nhưng ta vùng vẫy thế nào cũng thoát được, đành phải lạnh lùng mặc y dùng môi lưỡi chiếm đoạt. Cuối cùng y buông ta ra, nhìn thẳng vào mắt ta: “Quân Triển Ngọc, nàng… muốn ta làm thế nào đây…”.


      Y vén rèm bước ra, cưỡi ngựa của mình. Ta nghe tiếng y điên cuồng lấy roi vụt con ngựa ô truy, hét lớn: “Mau xuất quan!”.

      Chắc hẳn có tương trợ của Quân Sở Hòa, chúng gần như có thể xuất quan mà gặp phải kiểm tra gì.

      Tiếp đó chính là mười mấy ngày hành quân gấp rút ngừng nghỉ. Ngựa chạy xe đổi mấy lượt, Ô Mộc Tề quấy rầy ta nữa, người đưa cơm nước đều là Tiểu Lục và Tiểu Thất. Nhưng họ bị điểm huyệt câm, nội lực cũng như người bình thường, chắc bị khống chế. Thời gian đưa cơm cũng có giới hạn, lâu la chút bị thúc giục nên họ tài nào trao đổi đưa tin với ta. Lúc lại rèm cửa sổ bị đóng đinh kín mít, trừ lúc nghỉ ngơ được gỡ ra, cả ngày ta chỉ đối mặt với vách xe và bãi cỏ nhìn thấy mỗi khi thi thoảng vén rèm lên. Tiểu Lục và Tiểu Thất cũng ngồi xe ngựa như ta, xem ra cũng bị đối xử tương tự…

      Về sau, Ô Mộc Tề nổi lòng tốt cho ta ra ngoài. Vị trí là thảo nguyên mênh mông thể phân biệt phương hướng, chỉ có thể nhìn thấy trời xanh cỏ biếc kéo dài vô tận. Nếu là nơi núi non trùng điệp có thể phân biệt phương hướng, y tuyệt đối cho ta xuống xe.

      Mỗi lần ta xuống xe lại, tuy có Tiểu Lục và Tiểu Thất im hơi lặng tiếng ở bên, nhưng ta có thể cảm nhận được ánh mắt như lang như sói của y từ xa hướng về. Để cố hết sức làm lơ ánh mắt của y, có khi ta liền ngâm nga khúc “Chu sắc liệt”, tà dương còn vương, trời xanh cỏ biếc, có lẽ chỉ có như vậy ta mới tích góp được chút dũng khí, nghênh đón những ngày tứ cố vô thân về sau.

      Ta luôn hiểu bản thân. Tuy khá thông minh nhưng phải là kiểu người đánh đâu thắng đó, nếu bên cạnh có huynh đệ hỗ trợ, có lẽ đầu ta lìa khỏi cổ từ lâu rồi. Nhưng giờ bên ta chỉ còn Tiểu Lục Tiểu Thất, mà họ đều bị khống chế, rời biên cảnh càng xa có nghĩa là người có thể điều động càng ít, thứ chắc chắn trong tay càng mong manh. Ở địa bàn của Ô Mộc Tề, ta liền trở thành thịt cá, y là dao thớt, nhưng nếu ta muốn biết rốt cuộc Quân Sở Hòa giao dịch gì với y, chỉ có chui vào hang hổ thôi.

      Ta vẫn hiểu, tại sao Quân Sở Hòa lại từ bỏ vinh quang vô tận thiên triều mang đến cho ông để cấu kết với Ô Mộc Tề, bỏ mặc Quân gia, ngay cả đứa con như ta cũng bị ngó lơ?

      Rốt cuộc thứ ông muốn là gì?

      Nhưng suốt cả chặng đường, ta chưa hề nhìn thấy ông. Có khi ta cố ý với Ô Mộc Tề ta muốn gặp phụ thân, y trả lời mà chỉ cười : “Lúc chúng ta thành thân, nàng có thể gặp lại ông ấy, yên tâm”.

      Càng sâu vào thảo nguyên thời tiết càng lạnh. Có khi ban ngày nắng ấm bao phủ, đến đêm lại lạnh lẽo thấu xương. Buổi tối lúc cắm trại, Ô Mộc Tề cho người đốt cả đống người bên cạnh ta, còn dùng lông chồn làm chăn đắp lên người ta, nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh. Mà vào sâu trong thảo nguyên, ta lại càng dễ dàng cảm thấy mệt mỏi rã rời, trời tối thường thiếp , có cảm giác bao giờ muốn tỉnh lại nữa.

      Tiểu Lục và Tiểu Thất cảm thấy thân thể ta bình thường, có khi dù bị bọn thị vệ của Ô Mộc Tề đánh chửi thế nào cũng rời khỏi ta, ta phải kiên trì hai người họ mới bằng lòng rời .

      Ta biết tại sao lại vậy, phải độc người được giải sao? Có khi ta còn có thể cảm thấy đan điền loáng thoáng có nội lực lưu động, nhưng tại sao càng ngày càng mê ngủ chứ?

      Về sau, mái hiên xe ta được đổi thành cái lớn hơn, có thể nằm thoải mái. chiếc nệm trong buồng xe rải lớp lông chồn dày cộm. Ấy vậy ngày nào ta cũng ngủ ở đó, còn thèm xuống xe hít thở khí trời.

      Ta biết tại sao lại vậy, vốn là tới thảo nguyên thân thuộc nơi ta từng thúc ngựa chạy băng băng, làm bậy tùy ý, bao giờ khiến ta khó chịu này. Ô Mộc Tề cũng chẳng quan tâm, đường cũng mời đại phu khám cho ta, chẳng qua chỉ ngừng gia tăng tốc độ chạy về vương cung. Ta biết trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy mặt trời mọc rồi lại lặn, có lúc tỉnh dậy mặt trời còn treo cao đỉnh đầu, nhưng ngủ giấc thấy trăng sáng sao thưa. Chạy suốt ngày đêm như vậy, cuối cùng tiến vào lòng thảo nguyên, đến dưới thành Bình Viễn.

      Lúc bọn ta tới nơi vừa đúng nửa đêm, ta ngủ mơ mơ màng màng, bị đánh thức khỏi giấc mơ. Mở mắt ra nhìn, Ô Mộc Tề lâu tới gây lại ngồi bên cạnh ta. Trong buồng xe treo viên dạ minh châu lớn cỡ quả trứng bồ câu, dưới ánh sáng viên dạ minh châu ấy, mặt y quả bóng mướt như ngọc. Tay y cầm chiếc áo choàng lông màu tím, sợi lông áo choàng đứng thẳng, đầu lông dưới ánh minh châu long lanh trong suốt, như tỏa ra ánh sáng vậy. Ta thầm giật thót, chẳng lẽ đây là áo lông Tử Ngọc? Nhớ năm đó ta cùng với hội Tiểu Thất lẻn vào thành đoạt tân nương tử, nghe Khả hãn ban thưởng chiếc áo lông này cho Ô Mộc Tề làm quà cưới. Chiếc áo này được may bằng da chồn tía hiếm có, mà chỉ chắp từ vùng da dưới nách hai thốn. Gió thổi lông càng ấm, tuyết rơi đến tự tan, mưa ngấm mà ướt, quan trọng hơn là giá trị liên thành, chỉ có chiếc duy nhất. Hồi ấy muốn mượn gió bẻ măng rồi, nhưng tìm được, hôm nay chiếc áo Tử Ngọc này lại nằm trong tầm với, nhưng lại chẳng hề có hứng thú.

      Da mặt người này đúng là dày, câu nam nữ thụ thụ bất thân chẳng là gì với y cả. Ta cũng để tâm, vả lại ta mặc ba lớp trong ba lớp ngoài, chỉ coi tình cảnh này như cắm trại miền hoang dã thuở còn dẫn binh năm ấy. Vì vậy ta ngồi dậy, chiếc thoa đầu rũ xuống bên mai, hỏi: “Nhanh đến vậy sao?”.

      Y nhìn ta, đôi mắt nhất thời mê mẩn, lại đưa ngón tay vén sợi tóc buông lơi bên gò má ta, kề tới bên miệng hôn rồi khẽ : “Tóc mây buông lơi, thoa ngọc muốn rũ, mắt đẹp lim dim, mỏi mệt chây lười… Nàng luôn khiến bổn vương mê mẩn, người nào mới là nàng?”.

      Ta kéo sợi tóc khỏi tay y, thản nhiên : “Hoàng tử phải là gọi ta dậy, cho ta biết tới nơi chưa phải?”.

      Thế nhưng y lại quấn sợi tóc lên đầu ngón tay, ghé vào chóp mũi hít hà, ra vẻ chưa thỏa ước nguyện. Ta nghĩ thầm mấy ngày rồi ta chưa gội đầu, diễn vai tình sâu như biển muốn đùa giỡn ta quả là khó cho ngươi quá.
      Last edited: 4/8/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 172: Thành Lâm Tang

      Editor: Kentu

      Beta: Chjcbjbj


      Y rướn người qua, vươn tay vén rèm xe, ta thấy hơn thành cổ Lâm Tang xây bằng đá xanh khổng lồ chìm trong bóng đêm, bốn góc tường thành có đèn lồng da trâu to đùng. Bọn ta chầm chậm đến cửa Đông thành, đài Điểm Tướng tường thành ràng trước mắt. lá cờ cắm đó, lá cờ kí hiệu hình hắc ưng như muốn phá cờ bay ra. Khi thấy bọn ta gần tới, cầu treo nặng nề chầm chậm hạ xuống, cách rất xa nghe tiếng cót két lúc cầu treo hạ xuống ấy.

      Đầu thành vang tiếng kèn lệnh, vô số đèn lồng chợt xuất chiếu soi khung cảnh dưới thành như ban ngày. Có hai đoàn người ngựa ra đón từ cổng thành rộng mở, đầu đội mũ vân sa, chân giày da hươu, tóc búi kiểu Bàn Kế, gấu tay áo Kim Châu. Nam tử còn lại mặc áo lông da đội mũ , eo dắt đao vàng, hai bên trái phải cầu treo đều có chín người.

      Ta biết, đây là lễ tiết đón tiếp khách trịnh trọng nhất của vương thất Tây Di. Năm đó Quy Tư Vương đường sá xa xôi tới đây cũng dùng lễ Cửu Thiên Cửu Địa này. Đứng hai bên là chín nam nữ thanh niên, phải là người hầu bình thường mà là con cháu quan lại Tây Di, ngày sau có tư cách thừa kế vị trí gia chủ. Mặc lễ phục nghênh đón như vậy biểu thị ý tứ trọng đãi cao nhất của vương thất Tây Di rồi.

      Ta quả thực ngờ ngày mình cũng được nhận lễ tiết lớn như thế. Nhớ năm ấy, ta cùng với Thất Tinh nhân lúc đêm khuya người len lén vượt tường lẻn vào.

      Lúc xe ngựa qua cầu treo, ta thấy chín nam chín nữ đứng ở hai bên quả rất tao nhã, tinh thần phấn khởi.

      “Họ tới đón tiếp Thế tử phi tương lai…”. Ô Mộc Tề khẽ bên tai ta.

      “Vậy ư? Ta mệt rồi… Đến phòng ngủ gọi ta”. Ta đáp tiếng liền ngả đầu xuống giường.

      Y kéo ta cái, ôm ta trong ngực, lạnh lùng thốt lên: “Quân Triển Ngọc, nàng là người thông minh, đừng làm chuyện gì ngu xuẩn. Số mệnh Hạ Hầu Thương dài hay ngắn do nàng quyết định đấy”.

      Ta cười: “Hoàng tử Ô Mộc Tề cũng là người thông minh, mặc dù số mệnh chàng dài hay ngắn có thể khiến ta quan tâm, nhưng nếu như vượt quá giới hạn của ta, cùng lắm ta đành theo chàng thôi!”.

      Hai người bọn ta nhìn nhau như lúc giơ đao đối chiến năm đó.

      Khóe mắt y có nếp nhăn khi cười, ánh mắt trở nên lạnh như băng, nhưng trong phút chốc, vẻ lạnh lùng kia liền tan biến, khẽ : “Tóc của nàng rối rồi, hồi bé ta thường giúp chải tóc đấy. thích đẹp, thích búi tóc kiểu Trung Nguyên, sau đó ta cũng học ít. Lát nữa phải bái kiến phụ vương, nàng thể để như vậy được, để ta chải tóc búi tóc cho nàng nhé”.

      Ta cảm thấy bất lực với tên chó đểu này, ràng kích thích khiến y nổi trận lôi đình rồi, cơn giận của y lại tiêu tan toàn bộ chỉ trong nháy mắt, lời mềm giọng, hề gồng sức, khiến ta thầm sinh lòng cảnh giác. Ta có cảm giác sâu sắc rằng người này xem chừng là địch thủ lớn nhất của ta, đáng được xưng tụng là nhân tài kiệt xuất, co được giãn được, có thể thừa dịp sơ hở mà hành động. Nhớ khi ấy ta chẳng qua khoác thân phận của Lạc Nhật Hà tố cáo sơ hở của ngân giáp kia, y bèn tự mình thiết kế, thầm bố trí cạm bẫy, lại còn tiếc tự làm bị thương bản thân khiến Thái tử rơi vào bẫy. Mặc dù có Tiểu Thất với thân phận Mộ Dung Quy ở bên cạnh y bày mưu tính kế, nhưng y thực nghe lọt mấy phần? Hay vốn dĩ y bày mưu tính kế chu toàn chặt chẽ, Tiểu Thất xuất chẳng qua chỉ dệt hoa gấm thôi chăng?

      Quân Sở Hòa liên thủ với y, biết là phúc hay họa đây?

      biết cuối cùng là ai thao túng ai?

      suy nghĩ, ta thấy trâm cài đầu bị tháo xuống, y lấy lược bạc từ hộc kín trong buồng xe ra, chầm chậm chải tóc cho ta, động tác tay vô cùng nhàng. Ấy rồi lấy bình lưu ly , đổ dầu bôi tóc ra tay y, bôi lên đầu ta, phút chốc cả buồng xe ngập tràn mùi hoa thanh mát dịu . Ta thầm nghĩ, nhiều ngày gội đầu, chỉ sợ y có giả bộ thâm tình khẩn khoản cũng chẳng chịu được mùi đầu ta; đổ dầu bôi thơm ra để làm dịu mùi, lại vuốt thêm chút nữa.

      Ta đâu phải thể loại con càng tắm người càng thơm tho chứ.

      Dù sao tên này da mặt dày, co được giãn được, khổ đến đâu y cũng chịu được, y muốn giả bộ cứ kệ cho y giả bộ .

      Động tác của y vô cùng khéo léo, sau khi cuộn cuộn mấy cái y lại búi thành kiểu Dao Đài, tóc mây xếp chồng, vài lọn mỏng buông xuống, rồi gài cây trâm xanh biếc lên. Nhìn mình trong gương bạc, trừ vết đỏ mặt vì ngủ nghỉ điều độ ra những thứ khác đều rất phù hợp.

      Y lấy bọc váy áo từ sau lưng ra, cười với ta: “Thử chiếc váy ngũ sắc này xem, đảo lại có thể phối hợp với búi tóc Dao Đài đầu nàng đấy, thay trong buồng xe ”.

      Ta , “Hoàng tử muốn xem ta thay đồ à?”.

      Y cười he he: “Nếu nàng mời quả là vinh hạnh của bổn vương”.

      Ta thầm nghĩ, nếu lúc này y muốn bản thân ta cũng tài nào làm được. Ta luôn tuân thủ tín điều “dùng thép tốt nhất để làm lưỡi dao”, muốn vì chuyển mà tốn sức lực lớn với y, thế là : “Nếu ta muốn, có phải Hoàng tử định đích thân ra tay thay đồ cho ta ?”.

      Vốn tưởng y cố ý gây khó khăn nhưng ngờ y đứng dậy, khom lưng vén rèm ra ngoài, : “Bổn vương há lại là người ngờ nghệch như thế?”.

      Xem ra, y vẫn muốn giữ gìn phong độ quân tử trước mặt ta.

      Nếu như thế, ta cũng nên đắc tội y. Tục ngữ đúng, ngụy quân tử hiếu chiến, tiểu nhân thực khó dây. Nếu y bộc lộ bộ mặt của kẻ tiểu nhân, bắt đầu giở trò xấu ra khó đối phó vô cùng rồi.

      Thế nên ta ngoan ngoãn thay bộ váy áo này, lại khoác thêm chiếc áo lông Tử Ngọc, ngồi im trong buồng xe. Bộ váy áo này hơi bó, mà lại cắt may rất vừa người. Ta ngả người lên giường liền cảm thấy hô hấp thoải mái, ta ngồi thẳng được.

      Xe ngựa lúc lâu nữa, cuối cùng cũng dừng lại. Vén rèm xe lên, có thị nữ tiến lên giúp ta xuống xe. Ô Mộc Tề duy trì phong độ quân tử đứng nơi cách ta ba thước, người thay chiếc áo lông Bạch Hồ, quả thực có phần phong trần tuấn lãng. Thế nhưng y lại nhìn ta chớp mắt, cứ như bị ta hấp dẫn vậy. Ta nghĩ ta nào có sức hút mãnh liệt như thế chứ? nhiều ngày chưa tắm rửa, hẳn là cổ bẩn lắm rồi, lúc nãy thay đồ còn có hai con rận rơi ra từ trong áo đấy.

      Xem xét chung quanh, ta mới phát mình ở trong vương cung, trước mặt là bậc thềm vương đình xây bằng đá cẩm thạch. đám người đứng bậc thềm, nhìn quần áo có thể nhận ra là Khả hãn Thiết Sâm cùng Cơ Vương hậu, còn có người phụ nữ quý phái quần áo thanh nhã, hẳn là công chúa, song còn trẻ nữa.

      Ta sợ quá chừng luôn, trận này còn khiến ta hãi hùng hơn cả lễ nghênh đón Cửu Thiên Cửu Địa. Đêm hôm khuya khoắt, còn chưa để người ta tắm rửa qua, họ làm cái gì vậy!

      Ta quan trọng đến thế sao?

      Họ quên mất ta chém tướng sĩ Tây Di như bổ dưa hấu sao?

      Tướng sĩ Tây Di à, ta đau lòng giùm các ngươi, các ngươi trung thành với thể loại gì thế này!

      Ta được dẫn đến trước mặt Khả hãn Thiết Sâm, đương nhiên ta hành đại lễ với họ, chỉ khẽ khom lưng, cười : “Tham kiến Khả hãn Thiết Sâm, nhiều năm gặp, Khả hãn gầy trông thấy”.

      Mặt Khả hãn Thiết Sâm đầy râu, ông xấp xỉ tuổi Vĩnh Lạc đế nhưng có vẻ nho nhã hào phóng của Vĩnh Lạc đế. Mắt ông ta đẹp vô cùng, như ngôi sao treo giữa đêm tối, long lanh rực rỡ. Ô Mộc Tề di truyền đôi mắt này của ông, ngược lại dung mạo có nửa phần tương đồng.

      Cơ Vương hậu tỏ vẻ bất mãn ra mặt, hiển nhiên rất giận vì ta hành đại lễ, thờ ơ : “Đường xa tới đây, ăn uống trước rồi sau!”.

      Ta ngẩng đầu lơ đãng nhìn bà, lại thấy thần thái của người phụ nữ quý phái thanh nhã bên cạnh. Lúc này người đó nhìn ta với vẻ rất kì quái, hình như vô cùng chán ghét, lại hình như có chút căng thẳng, nhưng khi ta đưa mắt nhìn bà ta lại khôi phục vẻ thờ ơ trong nháy mắt. Ta nghĩ thầm, người phụ nữ có thể đứng cạnh Thiết Sâm nhưng giống dáng vẻ phi tần hẳn là công chúa rồi. Chẳng lẽ bà ta có đứa con cũng muốn gả cho Ô Mộc Tề làm chính phi, ngờ thành công, thế nên mới oán hận ta chăng?

      chừng cũng có thể lợi dụng người phụ nữ này chút ít?

      Thiết Sâm có ý kiến gì, lòng dạ khoan dung, làm như thấy ta thất lễ, cười khà khà : “Vương nhi, vị hôn thê này của con được đấy, đáng làm lễ Cửu Thiên Cửu Địa. Tới đây tới đây, chúng ta vào phòng rồi chuyện”.

      Ô Mộc Tề tiến lên bái kiến, gọi người phụ nữ kia là , quả nhiên bà ta chính là Trưởng công chúa Diên Thanh rồi? Nữ tử Tây Di giống Trung Nguyên gì mà tài chính là đức; nữ tử có tài có thể vào triều trợ giúp, nghe trước kia khi Khả hãn Thiết Sâm lên ngôi, bà ta giúp đỡ giải quyết quốc quân chính nội ngoại, được coi là nữ tử có sức ảnh hưởng lớn ở Tây Di. Nhưng ngờ bà ta lại thanh nhã như thế, hề giống người Tây Di mà có vài phần giống nữ tử vùng sông nước Giang Nam.

      Ô Mộc Tề tiến lên nắm tay ta, dắt ta vào sảnh đường.

      Vương cung Tây Di đương nhiên tinh tế xa hoa như hoàng cung thiên triều, nhưng khắp nơi vẻ oai hùng khác biệt với những chốn khác. Như sàn nhà lát đá Đại Lý lớn bằng cái bàn này, cột đá chạm khắc thô to, cung điện sâu rộng. Người đứng đây dường như khẽ hít thở cũng có thanh vọng lại.

      bàn đá phía trước sớm bày đầy những khay thịt lớn, rượu sữa ngựa, nào trâu nào dê nướng vàng óng. Dao làm bằng bạc cắm miếng thịt dê, cả phòng ngập trong mùi thơm của thịt nướng khiến ta khỏi nhớ đến trước kia, trong lòng hơi chộn rộn. Nếu lúc này, Thất Tinh ở bên cạnh ta tốt biết bao, cướp rượu xé thịt, quậy phá tưng bừng. Tiếc rằng giờ chẳng có ai, ngay cả Tiểu Lục và Tiểu Thất cũng bị người ta tống vào nhà lao rồi.

      Thế nên nhìn thấy con dê béo đầy dầu mỡ trước mắt này ta lại khỏi chán ngán.
      Last edited: 4/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :