1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162: Chuyện xưa người cũ
      Nhưng bộ đồ ấy khiến người ta thích mặc vô cùng. Vì vậy, chiến giáp hoàng kim vừa về tới tay, ta liền vội vã trở về doanh trại mặc thử. Nhưng mặc vào lại phát chiến giáp này rộng đến mức thậm chí ta có béo gấp đôi cũng mặc được. Lúc đầu ta tức giận cực kỳ, ràng chiến giáp này bị đánh tráo. Nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, ta lại cảm thấy vui phơi phới, chiến giáp lớn gấp đôi, nếu phá ra, có thể lấy thêm được bao nhiêu vàng!

      Dù sao bộ giáp này cũng có tác dụng trong thực tế cho lắm.

      Còn chưa hết vui, xông vào, thở hổn hà hổn hển. Ta giật mình, bây giờ mới ý thức được mình chỉ mặc áo trong, dây buộc ngực còn chưa thắt…

      Vì vậy ta tiện tay cầm thanh kiếm, hận thể chém chết !

      Nhưng hôm nay, nếu lại khoác lên bộ giáp hoàng kim kia, e rằng cũng rộng thùng thình nhỉ?

      Tay chân to dài, xưa nay vẫn cường tráng, làm cho người ta cảm thấy gầy gò yếu ớt. Nhưng vì sao, hôm nay làm khiến ta cảm thấy như sương mù buổi bình minh, có thể biến mất bất cứ lúc nào?

      Cuối cùng ta cũng giúp mặc quần áo xong xuôi, sau đó thu dọn phòng sạch , mới ra mở cửa. Tới phòng ngoài, ta khẽ : “Lục Nhĩ có ở đây ?”.

      Ngay tức khắc, người quỳ trước ta, mặt che khăn đen, chỉ để lộ hai con mắt, nhưng sau quãng thời gian chung sống dài đằng đẵng ấy, dù có che kín người, ta há có thể biết là ai?

      “Hầu Đức Ninh, ngươi vẫn khỏe chứ?”.

      Lục Nhĩ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn ta: “Tướng quân, người vẫn nhận ra thuộc hạ”.

      Giọng của thoáng chút xấu hổ áy náy.

      “Ta hỏi ngươi, năm đó nguyên nhân ngươi rút kiếm đâm Lão Tam rốt cuộc là gì?”.

      im lặng trả lời, khóe mắt bất giác liếc nhìn cánh cửa khép chặt kia, thấy có ai ra, cúi đầu : “Thuộc hạ có lỗi với Tướng quân”.

      “Gỡ khăn che mặt của ngươi xuống, chẳng lẽ làm nội ứng lần, ngay cả mặt cũng dám lộ sao?”.

      Mặc dù ta còn là thủ lĩnh của , nhưng vẫn rất nghe lời tháo khăn che mặt. ra mặt của thuộc kiểu khôn ngoan tài cán, mà tròn xoe trẻ con. Khi nở nụ cười, bên trái còn có lúm đồng tiền, thỉnh thoảng theo mấy người bọn ta gây chuyện như cướp tân nương tử nhà người ta, luôn khiến tân nương tử nhà người ta từ kinh hoàng sợ hãi trở nên bình tĩnh ngoan ngoãn, tiện đà có cảm tình với luôn. Vì vậy, khi bọn ta xúc phạm người nào đó, công tác an ủi luôn thuộc về .

      Ta chưa bao giờ nghĩ tới, đâm kiếm vào lồng ngực Lão Tam.

      “Lão Tam có liên quan tới phụ soái sao?”. Thấy im lặng hồi lâu, ta hỏi nốt thắc mắc trong lòng. Nhưng trong bảy người, hơn phân nửa số người phải đều có liên quan tới phụ soái sao?

      “Tướng quân, khác mọi người, là tử sĩ mà phụ thân người huấn luyện từ , cha mẹ. Dù có đối xử với người tốt đến đâu nữa, vẫn thể phản bội Quân soái. Vương gia muốn để người dính líu tới Quân soái, vốn có thể đợi đến lúc hạ thánh chỉ, xá tội cho người vì biết tình. Nào ngờ, vì muốn có lòng tin của Quân soái, nên bất đắc dĩ, thuộc hạ đành phải đẩy xuống vách núi”.

      ra Lão Tam phải vì ta mà chịu về nhà, sớm còn nhà để về rồi.

      Nhớ tới lúc mới gặp mặt, khăng khăng muốn ta thu nhận , ra nguyên nhân là vậy?

      Thảo nào phụ thân vừa nhìn hiểu hành động của ta!

      “Lục Nhĩ, có phải bản tướng rất hiểu lòng người?”.

      , Tướng quân, người phải vậy, chỉ là, chỉ là khi đó… người đối xử với người ta quá nhiệt tình. Thuộc hạ nghĩ, mặc dù Lão Tam là sát thủ được huấn luyện từ , e rằng cũng có phần bênh vực người”.

      “Ta lừa ngươi, Vương gia xảy ra chuyện rồi, do người nọ tay thúc đẩy. Ta muốn tìm phụ thân, ngươi giúp ta bảo vệ Vương gia nhé. Tìm người đưa tin vào cung, sai người đưa về…”. Bất tri bất giác, ta cảm thấy hai gò má đẫm lệ, “Đừng để người ta hại nữa”.

      Lục Nhĩ kinh hãi, nhưng vẫn im lặng đáp lời, chờ ta xong mới lên tiếng: “Tướng quân, ra Vương gia sớm dự liệu có ngày mình trở thành như vậy. Vương gia căn dặn thuộc hạ, cần quan tâm tới bất cứ chuyện gì, thuộc hạ nhất định phải trở lại bên cạnh người, tấc rời. Vì vậy Tướng quân, chuyện này, để cho Siêu Ảnh lo liệu !”.

      Ta còn chưa kịp ngăn cản, vỗ tay phát, ngay lập tức, Siêu Ảnh cũng quỳ gối như . Bát Tuấn huấn luyện nghiêm khắc, những chuyện chủ tử muốn để cho họ biết, dù họ có nghe thấy ràng, cũng bịt tai nghe, vì vậy, Lục Nhĩ phải bàn giao lại lần nữa. Siêu Ảnh nghe tin, vội vã dùng ám ngữ phát lệnh, có bóng đen lấp ló xuất , tiến về phía hoàng cung.

      Ta đứng dậy, với Siêu Ảnh: “Ngươi bảo vệ chủ tử của các ngươi , ta ra ngoài chuyến”.

      Thế nhưng lại vươn tay cản ta, quỳ xuống : “Vương phi nương nương, Vương gia có lệnh, nếu ngài ấy nằm giường dậy nổi, người muốn phải được Hoàng thái hậu cho phép…”.

      Ta nhìn Lục Nhĩ. hơi hơi gật đầu, chắc rằng chuyện này cũng biết, nhưng e ngại mặt mũi ta nên tiện ?

      Ta thản nhiên : “Lục Nhĩ, ngươi cũng muốn cản ta?”.

      Lục Nhĩ quay sang nhìn Siêu Ảnh, lại nhìn ta, lâm vào thế khó xử: “Siêu Ảnh, hay là ta theo Vương phi, cũng tính là làm trái mệnh lệnh của Vương gia”.

      được, phiền Vương phi vào cung chuyến, chỉ cần được Hoàng thái hậu cho phép, người đâu cũng được!”. Thân hình bất động, quỳ dưới đất, nhưng nhường dù chỉ bước.

      Cây cao cành lớn lá sum suê, vỗ về bên song cửa sổ, tấm lụa che bên cửa sổ bị bóng cây bao phủ. Bóng lá rì rào, còn có bóng người thoắt thoắt . Xem ra, Siêu Ảnh quan tâm xem ta có đồng ý hay , sai người vào cung bẩm báo rồi.

      Ta biết nếu mình vào cung, có thể ra ngoài hay cũng là vấn đề. Hoàng thái hậu là phải là người bình thường, dễ lừa gạt như vậy. Chắc hẳn trong mắt bà, danh tiếng của ta chẳng tốt đẹp gì cho cam, nhưng nể mặt Hạ Hầu Thương nên nhắm mắt làm ngơ. Hôm nay Hạ Hầu Thương trở thành thế này, dù bà có rộng lượng hơn nữa cũng khó tránh khỏi giận lây sang ta, chừng còn coi ta như nghiệt… Làm hại đứa cháu của bà còn đủ, lại còn tiếp tục làm hại đứa cháu thứ hai!

      Ta sợ bà xử phạt mình, chỉ sợ nếu ta bị giam giữ, vậy Hạ Hầu Thương ra sao?

      Nếu phụ thân suy nghĩ chu toàn, nhẫn nhiều năm, đương nhiên mỗi bước đều tính toán cẩn thận ràng. Dù hoàng gia có nhiều tiền lắm của, có mời danh y khắp thiên hạ, e rằng vẫn thể làm cho Hạ Hầu Thương tỉnh lại.

      Phải biết rằng, dưới gầm trời này phải chỉ có triều đình, quốc gia. Ở Tây Cương nhiều năm, mặc dù ta chưa ra khỏi quan ngoại, nhưng hằng năm vẫn có rất nhiều thương nhân từ phía Tây tới, mang theo những đồ vật lạ lùng của thế giới ngoài kia đến thiên triều.

      Ngay cả dược tính của thuốc độc cũng quái lạ vô cùng, đến khi tìm được cách chữa trị cho , e rằng chống đỡ nổi nữa rồi.

      biết tại sao, vừa nghĩ tới đây, tim ta lại như bị dao cắt. Chỉ cần có thể sống tiếp, chỉ cần có thể sống tiếp… Ta nhất định giúp sống tiếp.

      “Lục Nhĩ, ra tay!”. Ta lạnh lùng ra lệnh.

      May mà vẫn như bao lần trong quá khứ, chút do dự tấn công Siêu Ảnh. Lúc đầu Siêu Ảnh phản ứng lại, nhưng bị ép tới luống cuống tay chân, lui về phía sau mấy bước, mới lên tiếng khiển trách: “Lục Nhĩ, ngươi điên rồi ư?”.

      “Vương gia , sau này thuộc hạ hết thảy đều phải nghe theo Vương phi!”. dừng tay, liên tục tấn công Siêu Ảnh.

      Ta nghĩ, giờ chắc hẳn Siêu Ảnh chửi thầm trong lòng: Đùa gì thế, Vương gia cũng hồ đồ, tại sao có thể ra lệnh mâu thuẫn như vậy?
      janenguyenlee thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 163: Thoát thân

      Siêu Ảnh và Lục Nhĩ đánh nhau loạn xị. Bên trong nhà chỉ nghe thấy tiếng quyền cước vùn vụt, trầm thấp nặng nề. Làm như tránh né bọn họ ngộ thương, ta dời bước chân về hướng cửa, vậy mà mặc dù Lục Nhĩ mải đánh nhau với Siêu Ảnh nhưng vẫn chú ý đến hướng của ta, vừa thấy vị trí của ta bất thường gọi: “Tướng quân, người tìm cái ghế nghỉ ngơi lát , bao lâu nữa, thuộc hạ xử lý xong tên này!”.

      vừa gọi như thế, Siêu Ảnh cũng chú ý đến ta nên đánh hết sức với Lục Nhĩ. Trong lúc cấp bách, giơ tay huýt sáo, mấy người còn lại trong Bát Tuấn chợt ra, canh giữ ở hành lang dưới cửa.

      Ta thầm mắng, cũng lo lắng vô cùng. Biết rằng dây dưa càng càng lâu càng khó thoát thân. Thấy bọn họ nhìn ta với đôi mắt tinh tường, ngẫm nghĩ lát, ta dịch về phía cửa nữa mà ngược vào bên trong. Họ thấy ta muốn bỏ nữa khẽ thở phào nhõm, tập trung tinh thần quyền qua cước lại.

      Ta tới bên cạnh đóa mẫu đơn trang trí kia, vươn tay mở cánh cửa ngầm. Bên trong cánh cửa hiển nhiên có Hạ Hầu Thương nằm sấp giường. Ta vừa bước vào, liền mở rương gỗ ra, lục ra tấm vải gấm nhuốm máu, đặt lên chỗ đầu vai để hở. Tấm vải gấm xanh nhạt thêu hoa văn rực rỡ phức tạp này có màu sắc khác bộ đồ người là bao, nhìn nhác qua, cứ như người bị nhiễm máu tươi trong phút chốc, ném lên giường liền nhận thấy ngay. Ta bước nhanh tới, lớn tiếng kêu: “Vương gia, Vương gia, ngài làm sao vậy, ngươi là ai… Lục Nhĩ?”.

      Nghe thấy tiếng kêu của ta, Lục Nhĩ và Siêu Ảnh ngừng đánh nhau, chạy vội về phía góc phòng. Tấm vải gấm màu xanh nhạt thấm đẫm máu đập vài mi mắt hai người, khiến họ kinh hoàng lên tiếng: “Làm sao vậy?”.

      Ta lạnh lùng : “Có người xông vào, đâm Vương gia kiếm, bị ta kêu nên giật mình, chạy theo đường cửa sổ. Xem ra nơi này thể ở nữa rồi, các ngươi gọi những người khác tới, sai người lập tức chuẩn bị xe, chúng ta vào cung luôn!”.

      “Nương nương bằng lòng vào cung?”.

      “Dù sao cũng phải để Vương gia an toàn rồi hãy ”.

      Có ta ngồi bên giường, Siêu Ảnh tiến lên xem xét cẩn thận nữa, quay lại cạnh cửa, ý bảo mấy người khác tiến lên nghe sai bảo. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa đỗ lại trong viện, mà ta cũng nhân cơ hội này lấy mảnh vải trắng buộc vào chỗ “bị thương” của Hạ Hầu Thương. Như vậy, lúc họ đưa người vào nhà sinh lòng ngờ vực.

      Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

      Ông lập mưu tính kế trùng trùng điệp điệp để Hạ Hầu Thương rơi vào tình cảnh như thế, như vậy chắc ông có điều cầu ở ta. Đối với những thứ khác, ta có lẽ hiểu lắm, nhưng đối với nước cờ này của ông, ta nào có thể quen?

      Cho nên, trước khi người trong cung chưa tới, con đường tiến cung này, giả sử ta vẫn hành động, ông cũng cho người cản ta vào cung.

      Lầu Uyên ương cách hoàng cung xa lắm, nếu cưỡi ngựa trong khoảng nén hương đến ngay. Nếu ngồi xe ngựa, băng qua đường Triêu Dương vào Đông Hoa môn, có bẩm báo lại cũng quá hai nén hương. Nhưng ta biết, ông điều binh khiển tướng nhiều năm, thứ am hiểu nhất chính là tranh thủ từng giây, đoạn đường dài như vậy cũng đủ để ông bố trí rồi.

      Ta hơi lo lắng, Tiểu Thất ở dưới lầu, xảy ra động tĩnh lớn như thế mà cũng thấy lên. Lẽ nào, Tiểu Thất rơi vào tay ông rồi chăng?

      Cho nên, khi bọn ta ra khỏi lầu Uyên ương chưa được mấy bước, năm ba tên ăn mày tiến lên chặn lại. Mấy tên trộm cắp vặt vãnh ấy tất nhiên chặn được đám Siêu Ảnh, nhưng những người vốn dĩ vung tay có thể giải quyết tình lại cứ thế bị chúng quấn lấy như rắn quấn cây. Giờ mới phát , ra chúng đều biết võ công, mà khi người hô lên, còn có tên ăn mày khác chui từ ngõ sâu ra, có hai người mang tới thùng lớn, bước nhanh tiến tới gần cỗ kiệu. Hội Siêu Ảnh đề cao cảnh giác, vừa đánh nhau tiếp cận đám người xông về phía này. Nhưng chúng lại ra tay, chỉ đồng thanh kêu lên tiếng, hai người mang thùng kia cùng nâng đáy thùng bằng hai tay, chất lỏng trong thùng gỗ liền tràn ra trút xuống cỗ kiệu. Chỉ nghe thấy đỉnh kiệu như có tiếng mưa nặng hạt, mùi chua loét lọt vào trong mành. Thứ họ dùng lại là đồ ăn thừa mà tửu lâu lưu cữu mấy ngày rồi!

      Ta thầm bội phục, Bát Tuấn khác với Thất Tinh, đều xuất thân từ danh môn thế gia, mặc dù huấn luyện vô cùng khắc khổ nhưng từ hưởng cẩm y ngọc thực, họ sợ đổ máu sợ đổ mồ hôi, nhưng sao có thể chịu bẩn?

      Chỉ nghe tiếng mấy tên ăn mày cùng cười ha ha, lát sau tiếng bước chân càng lúc càng xa. Hiển nhiên, trò này của chúng thành công, còn khiến chim muông tản mát.

      Vén mành ra nhìn bên ngoài, chỉ thấy Bát Tuấn vây xung quanh cỗ kiệu. Vẫn che mặt màu đen, toàn thân áo đen, nhưng mặt mỗi người đều dính phải mấy thứ bẩn thỉu chua lòm, nên : “Nếu như tiến cung cũng thuận lợi, Siêu Ảnh, mau mau sai người đổi cỗ kiệu, các ngươi cũng thay quần áo . Đối phương đến có chuẩn bị, xem ra là nhằm vào Vương gia, chi bằng chúng ta tách ra , Tứ Tuấn nâng kiệu vào cung từ Tây Hoa môn, ta ngồi cỗ kiệu khác vào cung từ Đông Hoa môn, biết như thế có được ?”.

      hơi do dự, ta liền thở dài : “Vậy hay là chúng ta vào tiệm may đối diện kia, thay quần áo rồi hãy ?”.

      Ta biết tin ta, có thể Hạ Hầu Thương nhiều lần căn dặn về phẩm tính của ta, bởi vậy trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: “Vương phi nương nương, thuộc hạ sai người vào cung báo tin, có lẽ người của Thần Sách doanh cũng sắp tới rồi, chi bằng chúng ta vào tiệm quần áo kia. Còn về kế chia đôi đường của người, hành động bằng tĩnh tại”.

      Ta đành gật đầu đồng ý.

      Cửa tiệm may ở góc đường kia là cửa tiệm quần áo lâu đời có từ trăm năm trước, đầy đủ chủng loại, tất nhiên có quần áo bó sát màu đen toàn thân của họ. Siêu Ảnh cực kỳ cẩn thận, trước tiên sai người dọn dẹp cơm canh thừa kiệu, sau đó lệnh cho Bát Tuấn thay đồ theo cặp hai hai. Sau khi thay quần áo với tốc độ cực nhanh, lúc này mới vén rèm giúp Hạ Hầu Thương ra ngoài. Khi làm việc này, Bát Tuấn cũng nghiêm chỉnh như huấn luyện, tiến lùi tự nhiên, sáu người tiến lên bốn góc xung quanh che cỗ kiệu. Siêu Ảnh và Lục Nhĩ nâng Hạ Hầu Thương ra ngoài. Sớm có sập mềm để bên kiệu, đặt Hạ Hầu Thương xuống sập, đưa vào trong phòng.

      Ta cau mày ngửi ngửi người, : “Ta cũng phải thay quần áo mới được”.

      Siêu Ảnh ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt có vẻ đồng ý, ta : “Dù dính vào người nhưng ta chịu nổi mùi này. Siêu Ảnh, các ngươi trước tiên trông nom Vương gia giùm, bổn cung thay y phục ở phòng bên cạnh”.

      Siêu Ảnh khuyên nhiều nữa, chỉ đành phải gọi Nhị Tuấn cùng Lục Nhĩ canh giữ trước cửa phòng ta.

      Đây là gian phòng lớn, ông chủ cửa tiệm thấy Siêu Ảnh cầu cần phải yên lặng thanh tĩnh, nên cho bọn tạ mượn tạm tiểu viện sau tiệm. Có Bát Tuấn canh chừng ở trong viện, tất nhiên những người liên quan được vào.

      Ta vào gian phòng, mới rót cho mình ly trà, chỉ thấy bên vách tường dần lõm xuống, bức tranh thủy mặc đào lâm sơn thủy vách tường như có gió thổi qua, bức tranh hoa đào mơ hồ khẽ lay.

      Sau đó bức tranh này được lật lên, có người : “Tướng quân, mời…”.

      Ta đặt ly trà xuống, bước vào cánh cửa kia, người dẫn ta vào cửa nhiều, chỉ là biết nhấn cái chốt cửa nào, tấm cửa này đóng lại. Trong bóng tối, ta theo suốt cả chặng đường, còn có thể nghe thấy tiếng hô vạn tuế, tiếng đao kiếm va chạm loáng thoáng truyền đến từ nơi xa.

      ngờ, Hoàng thượng lại giá lâm cái tiểu viện này, hẳn là biết tính tình của Hạ Hầu Thương rồi chăng?

      Nhưng dù sao họ tới muộn rồi.

      Khi thùng nước chua đổ vào kiệu, còn có mũi tên ngắn tuồn vào mành kiệu của ta. Đuôi tên có ruột, sượt qua thái dương. Mở phần ruột bằng da ra, bên trong có tờ giấy nho , bảo ta đợi ở trong tiệm may này.
      janenguyen thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 164: Kẻ giấu mình phía sau

      Siêu Ảnh lại lần nữa kháng lệnh, phàm là cầu của ta, tất nghi ngờ. Nhưng cũng biết, nếu vào cung trong tình hình này, ắt hẳn bị người trong cung kết tội. Vì vậy, thời điểm ta cầu theo hai ngả, đồng ý, ngược lại nghi ngờ đường có mai phục nào khác hay . Cho nên, liền cầu chờ trong cửa hàng.

      Lối ngầm này hề dài, cùng lắm chỉ hai mươi ba mươi thước, bên trong đen đến nỗi vươn tay thấy được năm ngón. Mỗi khúc quanh ngã rẽ càng cách xa tiểu viện kia, làm ta đoán nổi tới nơi nào.

      Rốt cuộc tới cuối con đường dài ngoẵng kia, biết người nọ nhấn chốt mở nào tường, thoáng chốc ánh sáng phía ngoài chiếu vào đường hầm, khiến ta cảm thấy trong tầm mắt mình như bừng sáng trong thoáng chốc, lại ngờ ngợ mình đứng ở đâu, người mặc áo xanh bào gấm, đầu đội ngọc quan là ai.

      Y chìa tay với ta, muốn đỡ ta qua cánh cửa kia. Ta mới chợt giật mình hoảng hốt, chẳng phải ta đoán được từ lâu?

      Hoàng tử tài hoa nhất trong mười Hoàng tử Tây Di, cũng là Hoàng tử giảo hoạt nhất, Ô Mộc Tề… ra kẻ mình, đứng sau mọi chuyện rốt cuộc là y.

      Y và phụ soái ta đạt tới thỏa thuận loại nào rồi?

      Lòng ta lạnh như băng, từ lần đầu nhìn thấy y, ta biết màn giết chóc năm đó quả nhiên có nguyên nhân của nó, mà những lời đồn đại thảo nguyên kia cũng phải là tin đồn vô căn cứ. Hóa ra người hại chết chúng tướng Quân gia phải là ai khác mà đúng là phụ soái ta.

      Phụ soái ta sâu vào lòng người với hình tượng nghiêm chính và trung quân dân. Ta biết, tại sao chuyện này lại trở nên nực cười đến thế? Ông và Ô Mộc Tề đứng cùng chiến tuyến từ lúc nào vậy?

      Ta biết Tây Di có thể cho ông thứ gì tốt, mà thứ tốt này ngay cả triều đình ông luôn luôn trung thành cũng thể đáp ứng ư?

      Ta cúi đầu nhìn kĩ cánh tay vươn ở trước mặt mình, mu bàn tay ngăm đen có thể thấy lông măng hơi xoăn, nhưng bàn tay kia thon dài tuyệt đẹp, móng tay gọn gàng sạch , có dấu vết giết chóc. Nhưng ta biết, đôi tay này từng chút do dự dùng thanh đao sắc bên hông chém đầu tướng sĩ phe ta, máu tươi bắn lên mặt cũng chỉ dùng đầu ngón tay lau rồi đặt lên khóe môi, cười mỉa mai nhìn đối thủ rơi đầu. Đối địch với , tướng lĩnh phe ta cũng run sợ trong lòng, chỉ vì tàn nhẫn và ngoan tuyệt. Chỉ cần có thể thắng lợi dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bất kể địch ta cũng đều luân phiên làm quân cờ trong tay . Huynh trưởng của cũng chính vì vậy mà chết… Xá Thiết Mộc tuy hung tàn ác độc, nhưng suy cho cùng còn nghĩ cho tộc mình.

      Ta né qua cánh tay kia, bước sang bên cạnh bước, cười với người bên cạnh: “Cha, con tới rồi”.

      Thấy ta như thế, Ô Mộc Tề đành thu tay về, vẻ mặt lúc đó lại hề buồn bực, cười hì hì trả lời: “Bọn ta chờ người cũng lâu ”.

      Quân Sở Hòa đáp: “Tới là tốt rồi, cha biết kiểu gì con cũng đến mà”.

      Trong căn phòng tráng lệ, khay gỗ sơn đỏ tỏa hương thoang thoảng, hẳn là làm từ gỗ đàn hương. bức họa chạm ngọc là hình tráng sĩ đội mũ lông, tay cầm loan đao cưỡi ngựa vung áo, tư thế oai hùng tráng kiện như thể sắp vượt tường mà ra.

      Ngoại trừ những thứ này ra, trong phòng có đồ vật Tây Di gì nữa, phòng ngợp vinh hoa phú quý, kém phủ Ninh vương và cung điện là bao. Hương nhan quanh quất khắp phòng, ấm áp thơm nồng, khiến tên Hoàng tử Tây Di đầy sát khí mang trong mình phong thái của con trai phú hộ Giang Nam, hiền hòa nhã nhặn.

      Có thị nữ xinh bưng khay gỗ đưa điểm tâm và trà lên, bày ở bàn. Lúc cúi đầu, khóe mắt lướt qua nam tử trước mặt, sau đó chầm chậm lui ra.

      Ta nghĩ thầm, vốn dĩ vị này tuấn tú chẳng kém Hạ Hầu Thương là bao, chẳng qua đen hơn chút, da thô hơn chút, người nặng mùi hơn chút, cẩm y ngọc thực cũng át nổi mùi mồ hôi người… Ta có phải là tên bất lực mãi mãi đắm chìm trong sầu thương chăng? Nếu Hạ Hầu Thương thể tỉnh, ta canh giữ bên chàng như cách chàng đối với ta. Như vậy, cuộc sống bớt đau khổ, nào cần phải luôn luôn suy nghĩ? Nghĩ như thế, trong lòng cũng vui vẻ vài phần.

      ngờ vui vẻ này lại mặt khiến Quân Sở Hòa hơi bất ngờ. Ông đưa ly trà cho ta, : “Triển Ngọc, đây là trà Long Tỉnh Minh Tiền Hoàng tử tốn vạn kim mua về, con thử chút nhé?”.

      Ta ngẩng đầu nhìn, Ô Mộc Tề nhìn ta với ánh mắt sâu xa, nhưng tiếng nào, mặt còn nụ cười khi vừa gặp.

      Quân Sở Hòa lấy ta giao dịch với y?

      Ta nhận lấy ly trà, khẽ uống hớp, trong lòng khỏi chộn rộn. Trà này mát lạnh thơm dịu, dư vị ngọt mát, trong đó có lẫn hương hoa hồng, nhạt mà át vị trà, nào phải tốn vạn kim có thể mua được, ràng chính là trà được làm từ Ngự trà viên của Hoàng thất. Mùi vị này, ta chỉ từng nếm lần ở cung Cảnh Thọ của Thái Hậu mà thôi.

      Loại cây ngự trà này chỉ có gốc cây, chẳng cao đến thước, lá trà được hái trước tiết Thanh minh, được quá nửa cân. Ngay cả phủ Ninh vương cũng chưa từng thấy trà như thế, nhưng họ lại có trong tay, phải chăng họ muốn tuyên bố với ta điều gì?

      “Trà này ngon ?”.

      “Rất ngon, cha càng ngày càng thanh đạm tao nhã. Nhớ ngày nào, cha cũng đâu thích uống trà lắm, nhiều năm gặp, có quá nhiều chỗ khiến con nhận ra cha nữa rồi”.

      Ông khẽ cười tiếng: “Ta nào biết trà gì chứ, chẳng qua Hoàng tử luôn thích nghệ thuật trà của Trung Nguyên, nên tìm mọi cách lấy lá trà”.

      “Vậy à? đường lâu như thế rồi, bụng con cũng hơi đói, biết có điểm tâm nào ngon xứng với trà này?”.

      Ô Mộc Tề vỗ tay phát, có thiếu nữ mái tóc búi hờ bưng bánh ngọt màu vàng tinh tế vào, đặt lên bàn. Dưới ánh đèn, lớp đường vàng óng ánh trong veo phản chiếu sắc màu dịu như nhuyễn ngọc khiến người ta vừa nhìn mà ngón trỏ động đậy. Ta khách khí, cầm lấy đôi đũa bằng gỗ đàn hương bày cái khay gắp miếng cho vào miệng. Lúc vừa mới nếm cảm thấy ngọt, nhưng đợi khi miếng bánh vào miệng liền cảm thấy miệng đầy hương thơm, chầm chậm dồn từ cuối lưỡi về đầu lưỡi, còn lan cả khoang miệng, ngay cả bụng dường như cũng dần ngấm hương thơm này.

      Lại kết hợp với hương hoa hồng trong búp trà Long Tỉnh Minh Tiền, quả thơm mà ngấy, như khiến người ta muốn cắn cả đầu lưỡi.

      “Tướng quân vẫn thích đồ ngọt như trước kia”. Ô Mộc Tề cười, đích thân nhấc ấm sứ tinh tế bàn, rót đầy ly trà của ta.

      “Hoàng tử cũng vậy, vẫn suy nghĩ chu toàn như trước kia”. Ta cười cười.

      Đại hội Y Mộ Đạt năm đó, y giả dạng dân du mục bình thường tham gia, từng cùng với Tiểu Thất và ta quyết tranh thắng thua. Bởi vì khi đó thân thủ lộ điểm sơ hở, ta sinh lòng nghi ngờ, định bảo Tiểu Thất thừa dịp lúc y đề phòng ra tay bắt, nhưng ngờ câu vô ý của Lạc Nhật Hà khiến nảy sinh cảnh giác, im hơi lặng tiếng bỏ chạy mất tăm làm bọn ta buồn bực vì mất cơ hội.

      Còn nhớ khi ấy Lạc Nhật Hà mời ta uống rượu sữa, ta quả thực thích vị chua này nên khéo léo từ chối, nàng liền lau miệng : “Những người con thảo nguyên bọn ta, sinh ra tại đây, làm gì có lý uống rượu sữa thảo nguyên? tham gia đại hội giành được giải quán quân, huynh uống được rượu sữa chẳng phải hệt như đám yếu ớt Trung Nguyên sao… Bản công chúa tuyệt đối lấy !”.

      Nàng là nữ tử đẹp nhất Thảo Nguyên, đôi mắt như hội tụ vì tinh túy sáng nhất, là thê tử mà nam thanh niên thảo nguyên tha thiết mơ ước, ta vừa nghe nàng câu này, vốn muốn thử xem có gì mới mẻ bèn thử nữa… cái cớ trốn tránh trách nhiệm tuyệt vời như vậy, há có thể cần? Ta chỉ hối hận nổi bật quá mức, đánh bại hơn mười dũng sĩ như trận gió, ngay cả khi Lạc Nhật Hà đích thân ra sân cũng bị cước xuống đài gỗ, rồi đoạt được cái danh đệ nhất… Dựa theo quy củ, ta phải cưới nàng về!

      Cho nên ta cố ý làm khó, kiên quyết chịu uống, khiến nàng châm chọc : “Chẳng lẽ huynh đến từ Trung Nguyên?”.

      Có lẽ, chính bởi những lời này khiến Ô Mộc Tề sinh lòng nghi hoặc, đến khi bọn ta định ra tay, y dẫn tùy tùng lặng lẽ trốn xa.

      Mà ta phải chịu cảnh Lạc Nhật Hà vung roi cưỡi ngựa đuổi theo tới tận Quân gia thôn, bị chặn ở cửa mắng ba ngày ba đêm.
      janenguyen thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 165: Máu mủ ruột rà đến thế

      ra là vậy. Nàng hận ta đến thế, lúc ta gặp nạn, nàng bỏ đá xuống giếng tốt lắm rồi, nhưng ngờ lúc ta đơn độc phi ngựa trăm dặm, sau lưng là hàng vạn truy binh, nàng lại cứu ta.

      ra bổn vương vốn thích đồ ngọt, vẫn cho rằng rượu sữa ngựa của Tây Di ngon hơn. Bởi vì mùi vị thuần khiết, kích thích đầu lưỡi, chỉ ngửi thấy mùi chua cay, bị hỗn tạp bởi bất cứ thứ gì, đậm đà mà nồng liệt. Nhưng Tướng quân lại khác hẳn, trà và điểm tâm đều thích mùi vị mật ong ngọt ngào…”.

      “Đời người trăm điều khác biệt, Hoàng tử lại mong đợi ta giống ngài sao?”.

      Y cười ha ha: “Tướng quân tự có đặc điểm của Tướng quân, bổn vương nào dám tương cầu? Bổn vương chẳng qua chỉ đàm luận thức ăn với người mà thôi, Tướng quân nghĩ đâu thế? Có điều Quân tướng quân, người có biết , loại trà bánh trộn lẫn với mùi vị khác như vậy, tuy ngọt ngào thơm nức, vào miệng thơm ngon, nhưng dễ dàng trộn lẫn những thứ tinh khiết khác, lại làm cho đầu lưỡi mất nhạy cảm vốn có”.

      Trái tim ta giật thót, nhưng chỉ cười : “Thiếp thân hơi chậm chạp, biết hoàng tử thêm thứ gì vào hai món này để chiêu đãi thiếp đây?”.

      Ô Mộc Tề mỉm cười , dưới ánh đèn soi rọi, tròng mắt y thấp thoáng sắc xanh.

      Quân Sở Hòa : “A Ngọc, có cha ở đây, con cho rằng hoàng tử hại con sao?”.

      Ta thầm vận khí, lại vui mừng phát nội tức vốn trống rỗng lại có luồng khí chậm rãi di chuyển trong kinh lạc, từ từ ngưng tụ lại. Sau lúc vui mừng, lòng ta lại trầm xuống. Ngay cả ta còn thể phát ra mùi vị khác biệt trong trà và điểm tâm này, còn ăn trà bánh có giải dược. Trà bánh này đến từ trong cung, đặc biệt là lá trà, gần như bao giờ lọt ra ngoài, nhưng Ô Mộc Tề lại có cách đoạt về tay… Đúng như lời phụ thân , nếu y muốn giở trò cần phải bố trí chu đáo mới được.

      Y là kẻ có chí lớn, từ đứa con trai của nữ nô thấp hèn, bái thần linh trở thành Khả hãn tương lai của Tây Di, tâm tư tỉ mỉ đến mức có lúc ngay cả ta cũng cực kỳ bội phục. Năm đó Xá Thiết Mộc nắm giữ tám phần thiết kỵ của Tây Di, còn y lập mưu xâm chiếm từng bước , chỉ vì nguyên khí tổn thương nặng nề mới bất đắc dĩ phải kết làm đồng minh với bổn triều. Chưa đến ba năm, y lại có dã tâm làm chủ Trung Nguyên?

      Ta nhớ tới Thanh phi, ở trong hoàng cung, còn có bao nhiêu người được y mượn lý do hợp tình hợp lý, bất tri bất giác đưa đến bên Hoàng đế như Thanh phi chứ?

      Y dùng trà bánh này cho ta thấy thực lực của y, thực lực có thể làm người ta chết cũng có thể giúp người ta sống lại!

      “A Ngọc, mặc dù thuốc này thể trừ tận gốc độc trong cơ thể con, nhưng cũng có thể bảo vệ con bình an vô , chỉ cần cách tháng dùng trà và điểm tâm này lần, con khỏe mạnh như người bình thường”.

      “Phụ thân quả nhiên hiểu lòng người, e rằng phụ thân giỏi nhất việc thay mận đổi đào, coi người là thịt cá nhỉ? Để con nghĩ thử coi, ngày con thành thân, vốn tưởng rằng thứ con uống là rượu độc, nhưng về sau vẫn giữ được cái mạng này, vốn tưởng rằng có liên quan đến viên Đại Hoàn đan kia, hôm nay nghĩ lại, thuốc đó tuy cực kỳ trân quý, nhưng vẫn có thể cứu người chết hóa xương trắng… Trong chuyện này, cũng có công lao của phụ thân nhỉ?”.

      Ông : “Quả vẫn bị con nhìn thấu…”. Tròng mắt ông lạnh băng, “A Ngọc, thân thể, tóc và làn da là cha mẹ cho con, tại sao ta có thể mặc con giày vò bản thân như vậy?”.

      “Đúng vậy, A Ngọc mà người gọi vẫn còn có tác dụng mà!”. Ta khẽ mỉm cười, “Nhưng biết, vì cớ gì mà người đối xử với con tốt đến thế?”.

      Từ đến lớn, ta luôn dùng trò bướng bỉnh để khiến ông phải chú ý đến mình, đến khi cực kỳ thất vọng muốn bỏ nhà ra ông lại cho ta hy vọng. Vốn tưởng rằng chỉ cần làm theo cầu của ông cuối cùng ngày ông nhìn ta bằng ánh mắt tán thưởng, tai ta cũng có thể nghe những lời khen ngợi của ông. Nhưng ông che giấu cảm xúc quá cẩn mật, ta thể nào hiểu , lời khen ngợi mà ông hay giả, vì vậy, ta càng cố gắng làm tốt hơn, nhưng ngờ tốt đến mức khiến ông nảy sinh hiềm khích, trở thành viên đá cản đường, cuối cùng bị ông vứt bỏ.

      Ông nhìn ta bằng ánh mắt thâm trầm: “A Ngọc, con coi cha là kiểu người gì thế? Con là con của ta, sao ta có thể hại con được?”.

      Ta vươn tay cầm lấy ly trà rót đầy nửa bàn, uống hớp, khẽ : “Như vậy, đương nhiên phụ thân khiến con chưa thành thân được bao lâu phải thủ tiết chứ?”.

      “Đương nhiên , con của ta sao lại thủ tiết được?”. Ông vươn tay chỉnh lại cây trâm xanh đầu ta, “Nhưng bao nhiêu năm nay cha phải nhờ vào giúp đỡ của Hoàng tử Ô Mộc Tề mới miễn cưỡng giữ được tính mạng này. Tục ngữ đúng, có nợ phải trả, cha có khả năng hoàn trả, chỉ có thể kỳ vọng vào con thôi”.

      Ta khẽ cười tiếng, chỉnh lại chiếc trâm ngọc kia, mỉm cười với Ô Mộc Tề: “Vậy cũng đúng, dầu sao Hoàng tử cũng cứu phụ soái, biết Hoàng tử muốn trả ơn thế này đây?”.

      Quân Sở Hòa và Ô Mộc Tề nhìn nhau cười tiếng, Quân Sở Hòa : “Ngọc nhi, con nghĩ nhầm rồi, cha có ý bảo con trả nợ giúp ta, giữa chúng ta tồn tại thứ gọi là cha nợ con trả. Ý của Hoàng tử Ô Mộc Tề là trả lại món nợ của con năm ấy”.

      Ta có điều lắm, năm đó y và ta là kẻ địch sống chết, lúc đánh trận máu me đầy mặt cũng phải phân thắng bại, hôm nay Tây Di và bản triều ký hiệp ước hữu hảo, chẳng lẽ y vẫn nhớ dai đến thế?

      “Vậy ư? biết năm nó Hoàng tử tổn thất bao nhiêu binh mã, tổn hại bao nhiêu thuộc cấp, muốn ta chiêu mộ người giúp Hoàng tử sao?”.

      Hai người họ lại liếc mắt nhìn nhau, Ô Mộc Tề cười to hơn nữa: “Tướng quân ơi là Tướng quân, hai quân giao chiến, cái chết là điều thể tránh khỏi. Trong lòng người, ta là kẻ thù hằn như vậy sao. Chẳng qua ta chỉ muốn đòi lại người vợ mà thôi. Người quên chuyện đoạt vợ ngày ta thành thân năm đó rồi ư? Cho đến hôm nay, bổn vương vẫn đơn lẻ bóng, người xem, có phải kẻ dẫn người đoạt vợ năm đó nên đền cho bổn vương người khác ?”.

      Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy trong mắt y thoáng vẻ độc đoán, khỏi : “Hoàng tử cơ thiếp vô số, lại tự xưng là người đơn. Hôn lễ năm đó chẳng qua chỉ là trò đùa, làm loạn xong rồi thôi. Ta tin nếu Hoàng tử muốn lấy vợ, e rằng các nương bằng lòng gả nhiều đến mức có thể nắm tay nhau bao thành vòng xung quanh thảo nguyên, đâu phải canh cánh trong lòng vì chuyện năm đó chứ?”.

      Ánh mắt của y từ lạnh lẽo trở nên nóng bỏng, : “Năm đó bổn vương và Vương tỷ phụng ý chỉ của Khả hãn cùng thành thân ngày, nhưng ngờ đường rước dâu tân nương lại bị cướp mất, Vương tỷ cũng đồng thời mất tích. Ngày hôm sau phát tân nương ở trong phòng Phò mã, còn Vương tỷ lại bị người đưa tới phòng ta. Vương tỷ cùng ta là tỷ đệ, tự nhiên ảnh hưởng tới danh tiết, nhưng tân nương ở trong phòng Phò mã đêm, bổn vương sao có thể muốn ta được nữa, nên đành phải thuận tay đẩy thuyền, tặng cho Phò mã làm vợ. Tiếc thay, Vương tỷ và Phò mã vốn là đôi uyên ương, nhưng vô duyên vô cớ xuất tiểu thiếp, chẳng những khiến bổn vương đau lòng vì mất Vương phi, mà còn làm cho Vương tỷ và Phò mã bất hòa bấy lâu nay. Người xem, người có nên trả lại món nợ năm đó ?”.

      Trong mắt y như có ngọn lửa thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào ta, như muốn thiêu cháy ta vậy. Ta ngờ y lại đưa ra điều kiện như thế, năm đó Tây Di đối địch với ta, dĩ nhiên ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó y rồi. Nghe Tây Di huênh hoang tổ chức hôn lễ, ta cùng Thất Tinh lẻn vào, thần biết quỷ hay cướp hai tân nương, vốn chỉ muốn Ô Mộc Tề mất mặt, ngờ đâu khi y phát ra có chuyện bất thường, bỏ hôn lễ đó lo, vây thành Bố Nhĩ Tháp như thùng sắt, suýt nữa ta và Thất Tinh lẻn ra được. Cuối cùng, may mà có Tiểu Tam mặt trẻ con nghĩ ra cách, bọn ta mới có thể thong dong tràn ra... Mặc dù chuyện đoạt tân nương là bọn ta đúng, nhưng lúc đó bọn ta cũng lo lắng hãi hùng mà!

      Chương 166: Đạo lý cậy mạnh

      “Vậy Hoàng tử muốn tại hạ đền tân nương cho ngài thế nào? Nếu như Hoàng tử muốn cưới Ninh Khải Giao, dù Thái hậu nương nương thương nàng ấy nhưng suy nghĩ vì hai nước mà phong tước vị rồi cho xuất giá. Chẳng lẽ Hoàng tử muốn ta nghĩ cách thúc đẩy chuyện này ư?”. Ta mờ hồ hiểu rằng, chỉ sợ chuyện chẳng đơn giản như vậy, trong lòng ôm chút may mắn, “Hoàng tử cần gì phải tốn công vòng vo thế chứ?”.

      Nghe ta xong, trong mắt Quân Sở Hòa lộ vẻ buồn cười, mà Ô Mộc Tề lại cười hai tiếng hê hê, dường như trong mắt họ ta trở thành đứa ngu ngốc.

      “Nàng đoán sai, là tiểu thư Ninh gia, nhưng phải là vị nào khác mà chính là vị trước mắt này!”. Dứt lời, trong mắt Ô Mộc Tề lại toát lên vẻ cuồng nhiệt, nóng bỏng như ngọn lửa hừng hực, ngay cả ta cũng khỏi thầm hoảng sợ.

      Mất võ công đúng là nhát gan hơn chút rồi!

      “Hoàng tử đùa rồi, chẳng lẽ Hoàng tử biết ta và Ninh vương thành hôn, ta là người của chàng rồi ư?”.

      “Tây Di bọn ta giống với Trung Nguyên các nàng, mất em có thể lấy vợ của , cha mất con có thể nạp thiếp của cha. Nàng và Ninh vương từng thành hôn sao? cưới trưởng nữ Ninh gia, nàng là người Ninh gia sao?”.

      Ta cười lạnh tiếng: “Năm đó Hoàng tử bị cướp mất tân nương, tân nương ở phòng Phò mã quá đêm, còn toàn vẹn mà Hoàng tử liền vứt bỏ cần, giờ lại chuyện mất em có thể lấy vợ của , cha mất con có thể nạp thiếp của cha, ra trong suy nghĩ của Hoàng tử đặt ra hai bộ quy tắc từ lâu rồi!”.

      cười ha ha tiếng, hoàn toàn thấy xấu hổ: “ sai, đối với nàng, đúng là bổn vương có hai bộ quy tắc, chỉ cần bổn vương thích là vật thánh khiết nhất đời này, như hồ tuyết Thiên Sơn, nhiễm bụi trần”.

      nồng nhiệt trong mắt hắm nhuốm chút kỳ vọng, thấy vậy ta rùng hết cả mình, nhưng trong lòng hiểu . ra cầu, nếu muốn Hạ Hầu Thương tỉnh lại ta thể trở lại bên chàng, bất kể lấy ta làm phi hay vì thứ gì khác, nếu muốn để chàng tỉnh lại, ta chỉ có thể đồng ý cầu của .

      Nhưng biết ta là người thế nào, sao có thể thoải mái đưa ra cầu như vậy chứ?

      Thế là ta cười: “Chỉ cần Hoàng tử chê, ta đành theo Hoàng tử đến thảo nguyên. Còn nữa, so với Trung Nguyên trù phú hiền lành, ta lại thích thảo nguyên trong lành thoải mái hơn đấy”.

      cười ha ha, cũng biết trong tiếng cười đó có mấy phần lòng dạ, chỉ thấy mặt mày đầy vẻ vui mừng. đáp: “Tốt, bổn vương dùng diều hâu gửi thư, bảo chúng chuẩn bị hôn lễ. Đợi khi chúng ta đến nơi vừa đúng lúc tiến hành hôn lễ”.

      Ta cũng cười: “Mấy ngày nữa chính là tết Trùng dương, lúc đó chín cổng thành mở rộng, Hoàng thượng cùng dân chúng ăn mừng. Còn nữa, ta vào quân ngũ khi còn trẻ, cả ngày vây trong giáp sắt, chưa từng nhìn thấy cảnh náo nhiệt như thế, biết cha và Hoàng tử có thể theo ta chơi chuyến hay ? Có lẽ ngày đó có thể nhìn thấy Ninh vương cùng tham dự tiệc mừng ở tường thành Hoa Dương ấy nhỉ?”.

      Ta cầu của mình. Ngày đó, nếu như Hạ Hầu Thương có thể toàn vẹn hề gì xuất tường thành, ta giữ lời hứa cùng họ trở về thảo nguyên… Chỉ cần được nhìn chàng lát từ nơi xa xa, cuộc đời này như vậy cũng đủ rồi!

      Ta biết họ coi ta là quân cờ nào nhưng ta biết, họ xuất chiêu ta chỉ có thể tiếp thôi.

      Ô Mộc Tề thất vọng thở dài hơi: “Sao Tướng quân chẳng thể tin tưởng bổn vương được nhỉ, lời bổn vương từng bao giờ thất tín chưa?”.

      Ta cười trừ: “Ồ, Hoàng tử còn có lúc giữ chữ tín nữa á?”.

      Người này da mặt dày ta lĩnh giáo từ đầu rồi, đúng là còn dày hơn cả góc tường thành, nhưng nhìn mặt y có vẻ tự nhiên, bản thân ta đúng là thấy có chút kì quái.

      Tất nhiên họ đối với ta vô cùng tốt, tất cả thị nữ phái đến bên cạnh ta đều có thân thủ nhanh nhẹn, nét mặt đáng . Nếu ta đánh rơi ly trà xuống đất, dù thế nào cũng có người cúi xuống đất nhặt tách trà kia, sau đó nở nụ cười vui vẻ ngoan hiền đặt lại lên khay: “Có cần nô tỳ phải pha cho người chén nữa ạ?”.

      Các nàng rũ mắt, hề ngẩng đầu lên nhìn, thái độ cung kính ngoan ngoãn nhưng ta biết, chỉ e là Ô Mộc Tề đưa toàn bộ cao thủ đứng đầu trong đám tinh ngầm huấn luyện tới nơi này.

      Nếu ta cầu quá đáng, các nàng tất dạ hai vâng với ta, thế là ta thuận miệng hỏi câu: “ biết Thất hiệu úy có làm khách ở nhà chủ tử ngươi nhỉ?”.

      Đến chập tối, Tiểu Thất tới đây viếng thăm rồi. cho ta biết, Tiểu Lục và ở sát vách chỗ ta… Tất nhiên võ công bị khống chế.

      Ô Mộc Tề cho ta biết rằng, chỉ cần tất cả như mong muốn, vậy đối xử với ta rất tốt.

      Chỗ dựa bên ngoài của ta bị khống chế trong lòng bàn tay, dù có nhiều kế sách hơn chăng nữa cũng có người thi hành, cũng vui vẻ cho bọn ta ở cùng nơi.

      Tiểu Thất cho ta biết chuyện xảy ra ngày hôm đó. Vốn chuẩn bị lên lầu tụ hợp cùng ta, vậy mà vừa ra khỏi của bị Quân Sở Hòa tóm ngay.

      Võ công của Tiểu Thất rất cao, nội lực lại càng mạnh nhưng vẫn bị Quân Sở Hòa bắt, hẳn là bởi vì tồn tại của ông khiến kiêng sợ quá chăng? Huống chi ông vốn là Thống soái của , sao có thể ra tay với ông chứ?

      Ba người bọn ta bị nhốt ở đây, Ô Mộc Tề vô cùng hiếu khách, tìm đến bộ bài, ta cùng với Tiểu Lục Tiểu Thất đành coi đây là trò giải trí, cũng cảm thấy thời gian trôi qua nhanh.

      Đến hôm Trùng dương, trong viện bày hoa cúc từ sớm, cửa nhà cắm cây thù du. Có cơn gió lạnh thổi qua viện, lúc này ta mới cảm thấy hoảng hốt, năm lại qua rồi.

      Chẳng qua năm nay, trong thân thể ta còn cái lạnh thấu xương kia nữa, cơn rét lạnh chảy trong máu bớt nhiều, ta bèn cười với Tiểu Lục Tiểu Thất: “Mỗi khi tới Trùng dương, leo núi trông xa, năm này vui hơn năm trước!”.

      Thế mà nụ cười mặt Tiểu Lục Tiểu Thất cứ như khóc, tiếng phụ họa rất miễn cưỡng: “Đúng vậy, đúng vậy đấy!”.

      Đến ngày Trùng dương, người mỗi thị tỳ trong viện đều đeo thù du, xinh xắn qua lại trong viện. Trong lúc lướt qua, người mang theo mùi hương cay mới, bình trong phòng cắm hoa cúc vàng nở rộ, còn có gạo quả chín tầng cúng Trùng dương khiến ta bất chợt cảm thấy nơi mình ở lúc này như gia đình phú quý ở Trung Nguyên, hơn nữa có mấy phần như thôn Quân gia năm xưa. Mỗi hộ gia đình đều lên núi đốt lửa trong ngày Trùng dương, chuyện trời dưới đất.

      Chỉ tiếc mỗi Trùng Dương người lại đổi khác.

      Đến chiều, bọn ta thay quần áo dân thường, cài cây thù du đầu. Quân Sở Hòa và Ô Mộc Tề lại tới, cùng bọn ta hòa vào đám người dạo phố. Hằng năm mỗi khi tới dịp này, chín cổng thành mở rộng, thành viên hoàng thất lên lầu tường thành Hoa Dương, tượng trưng cho leo núi trông xa, lễ bái tổ tiên, còn thả hàng vạn hàng nghìn con diều từ thành xuống. Diều tản ra theo gió, hoa cúc bằng vàng bạc rơi xuống theo từng khóm, giữa trời đêm mờ tối như từng đóa cúc nở rộ trong phút chốc.

      Thời điểm này hằng năm cũng là ngày hoàng thất và người dân vui vẻ nhất. Mỗi thành viên hoàng thất đều phải có mặt, gió phất lên mành che màu vàng, có thể để dân chúng được nhìn thoáng thiên nhan.
      janenguyen thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 167: Uy hiếp để rời

      Bọn ta giữa dòng người nườm nượp, Tiểu Thất và Tiểu Lục trái phải sóng bước cùng ta, đẩy Ô Mộc Tề ra xa tít mù khơi. Y lại làm bộ thờ ơ, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng quay đầu cất tiếng hỏi ta: “Xem con ngựa Cúc Hoa kia , so với Bạt Bộ Lưu Vân của bổn vương thế nào?”.

      Tiểu Thất và Tiểu Lục thèm để ý đến y, ta cũng đành phải giả vờ nghe thấy gì, nhưng y lại càng hưng phấn. Quân Sở Hòa theo sau bọn ta cũng im lặng, nghe thấy ông được mấy câu. E rằng giữa ta và ông có lời nào để nhỉ?

      Hồi , nhìn những đứa trẻ trong thôn cầm con diều do phụ thân chúng làm, ta từng rất ghen tỵ. Nhưng mỗi lần mè nheo đòi hỏi, liền đổi lấy cái nhìn lạnh tanh của phụ thân, ta đành tự lực cánh sinh, bắt đầu lấy vật đổi vật, hái trộm rau dưa hàng xóm đổi lấy diều giấy của đứa trẻ nhà hàng xóm. Từ khi ấy, ta bắt đầu khát vọng được ông quan tâm, thậm chí khi nhận được quan tâm ấy rồi, ta càng chút do dự làm tốt hơn nữa.

      Cuối cùng tới cổng thành Hoa Dương, tường thành cao cao, tấm mành sắc vàng tung bay theo gió. Nhưng khi thấy trâm ngọc mũ quan lấp ló sau lớp màn trướng nặng nề, dưới trâm ngọc mỹ quan là những hoàng thất dung mạo tựa thần tiên, ta bỗng hoảng hốt. Họ cách ta xa xôi quá, xa đến mức khiến ta gần như cảm thấy rằng ta từng mặc bộ đồ đỏ thẫm gả cho chàng. Ta nhìn thấy chàng, chàng ra khỏi tấm rèm nặng nề kia, tay chắp sau lưng nhìn xuống ban công. Có người dân hò hét, “Ninh vương điện hạ. Là Ninh vương điện hạ…”.

      Đầu tường gió lớn, làm tung bay ống tay áo rộng màu đen của chàng, khiến thân thể chàng như muốn theo gió bay . Cho dù cách xa đến vậy, ta vẫn cảm thấy, chàng… lại gầy hơn rồi.

      “Nhìn núi hoa cúc trước lầu, trùng trùng điệp điệp tựa như nhuộm vàng, nàng đoán thử xem lát nữa xảy ra chuyện gì?”.

      biết tự lúc nào, Ô Mộc Tề đẩy Tiểu Lục và Tiểu Thất ra, chen đến bên cạnh ta. Ta giật thót tim, quay đầu nhìn y, lại thấy nụ cười của y như chiếc đèn lồng lưu ly sáng chói lấn át cả ánh sáng ban ngày, vậy mà lại đượm nét thánh thiện. Ta rũ mắt : “Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Dù xảy ra chuyện gì nữa, ngài cũng làm tướng công của ta bị thương, phải ?”.

      Trong mắt của y ngưng tụ lửa giận thể tiêu tan, nhưng gương mặt lại thoáng nét cười, dịu dàng : “Đúng vậy, tướng công của nàng bị thương…”. Y chỉ tường thành, “Nàng xem, nàng rồi, bên cạnh thiếu người đâu nhỉ!”.

      Lọn tóc búi hờ kiểu hoa đào, hai bên chàng là hai nữ tử, lụa xanh áo đỏ, uyển chuyển thướt tha, là Giang Tử Sơ và Tần Thi Chi. Ta thấy hai nàng gạt rèm tới, chàng liền xoay người rời , hai quay đầu nhìn theo bóng chàng. Cách xa như vậy, ta vẫn có thể cảm thấy lụa là châu báu thể che nổi nỗi quạnh quẽ của các nàng.

      Ta cười : “Nếu ta rời xa chàng, có hai người đẹp kề bên có lẽ chàng vui vẻ hơn chút, phải sao?”.

      Cuối cùng Ô Mộc Tề thể giữ được nụ cười nữa, gương mặt hệt như băng tuyết, giữa khí ngày hội êm ấm hoà thuận này, sắc thái ấy như thanh đao tuốt vỏ, khiến người ta rét căm căm.

      Nụ cười mặt ta cũng bay biến, khẽ với y: “Hoàng tử Ô Mộc Tề, ngài vẫn y như trước kia, chỉ dám lén lút ra tay. Mỗi khi hai quân giao tranh, người chuồn nhanh nhất chính là ngài, phải bởi vậy mà đại ca ngài cũng bị ngài đẩy tới tiền tuyến sao?”.

      Ta thấy sát khí thoáng qua trong mắt . Hai nắm tay siết lại cực chặt, chặt tới mức khiến người run lên bần bật. Ta lại cười nhạt quay , với Tiểu Lục và Tiểu Thất: “ có trò vui gì cả, chúng ta vẫn nên trở về thôi!”.

      Đúng vào lúc này, tiếng nổ long trời lở đất vang lên, núi hoa cúc dựng tường thành tan tác muôn nơi, hoa cúc chói lòa tung bay như bông tuyết. Dưới cổng thành, người người hốt hoảng tháo chạy, tiếng la hét inh ỏi. cổng thành, tiếng áo giáp va chạm vọng tới từng hồi, người đứng sau lớp rèm vàng bị bao vây. Chàng ở đâu? Ở nơi nào?

      Ta nhìn thấy chàng. Chàng đứng dậy, vẫn như rất lâu về trước, chỉ điểm tướng sĩ vây hãm tấn công, sát thủ áo xanh lam xuất từ mọi ngả, tay cầm đao kiếm đồng loạt xông lên. Còn thị vệ mang đao mặc áo thêu chỉ vàng cũng có mặt khắp nơi, chém giết hỗn loạn.

      Ta bất chợt nghe thấy tiếng kéo cung bên tai, mặt Ô Mộc Tề vẻ khát máu như lang sói, kéo căng chiếc cung Ô Kim, cung đặt câu thích tiễn gắn đuôi ngũ sắc, mũi tên hình xiên, loang loáng ánh sáng. Y chĩa mũi tên về phía Hạ Hầu Thương, quay đầu hỏi ta: “Nàng xem, với thực lực giờ của bổn vương, mũi tên này bắn tới, thân thủ của còn linh hoạt như xưa ?”.

      Sống nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ cảm thấy nỗi sợ thấu tận tim gan, như thể băng thấm vào xương làm máu đông lạnh như vậy. Trước kia nếu thuộc hạ ta chết trận, ta có đau lòng nhưng hề sợ hãi, khi thái tử dẫn quân lao vào Quân gia thôn, cảm giác trong ta chỉ là tức giận, hề sợ hãi. Khi trúng kỳ độc, ta chỉ phóng ngựa chạy như điên, tự với mình, tuyệt đối thể chết oan uổng như vậy. Nhưng hôm nay ta lại cảm thấy sợ hãi, bởi vì ta biết yếu đến mức nào, sao có thể ngăn cản mũi tên kia chứ.

      Ta ngẩng đầu nhìn Ô Mộc Tề, giương cung cài tên, vận sức ngắm bắn. quay đầu nhìn ta, khi ta cảm thấy tuyệt vọng cùng cực lại hạ cung Ô Kim xuống, khẽ : “Quân Triển Ngọc, bổn vương chưa từng thấy nàng có thần thái đau khổ như vậy. Tại sao…? Bởi vì ư?!”.

      Y sải bước lên trước, ta gần như tê liệt ngã xuống. Tiểu Lục và Tiểu Thất đứng đỡ lấy ta, khẽ : “Vương gia xuống rồi”.

      Ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy ánh đèn cổng thành khúc xạ làm mắt người hoa lên. Hồi lâu người rơi lệ như ta, lại rơi lệ ư?

      Quân Sở Hòa tới bên ta, lại chỉ nhìn ta, cúi đầu thở dài tiếng, giương tay lên, bốn phương liền có người tiến tới, uy hiếp bọn ta ra ngoài thành. Bọn ta nhìn theo người, quay đầu lại chỉ cảm thấy tường thành càng lúc càng xa, càng lúc càng xa. Dưới đất rải rác cánh hoa cúc, vàng óng chói mắt, nhưng ta biết, chung quy ta vẫn phải rời xa chàng.

      Ta ngồi lên xe ngựa, vén màn xe, sau khi rẽ vài lượt, thành lâu kia còn trong tầm mắt nữa, nhưng trước mắt ta lại lên bóng roi, ta rụt về sau, giương mắt nhìn lên. Ô Mộc Tề cưỡi ngựa trước, chiếc roi dài gấp khúc đen nhánh quấn tay. Ta thầm cười lạnh, giữa ta và y cần tỏ vẻ thân quen, bởi vì ta giả vờ nổi, mà y cũng cho là !

      Ta hạ màn xe xuống, nghe thấy ngoài kia dậy tiếng roi vụt, quất lên màn xe bằng da hệt như tiếng vi vút khi chạm vào da thịt, gần như quất tung màn xe lên.

      Tiểu Lục và Tiểu Thất cưỡi ngựa, đồng thanh quát: “Ngươi làm gì?!”.

      “Cạch!”, xe ngựa nghiêng sang bên, tròng trành lúc mới ổn định lại được. Ta vất vả lắm mới ngồi yên vị, lại nghe giọng hổn hển của Ô Mộc Tề vọng vào từ ngoài kia: “Quân Triển Ngọc, dù thế nào nữa, nàng đều thể trở về nơi đâu!”.

      Ta thản nhiên : “Nếu là vậy, Hoàng tử còn mau bảo người lui ? Gây ra động tĩnh lớn như vậy, Hoàng tử thể mất bình tĩnh. Phải biết rằng, chín cổng khi đóng lại, nếu còn muốn ra ngoài ắt gặp khó khăn!”.

      Y tàn bạo : “Gấp gì chứ, còn trò hay đợi nàng mà!”.

      Tim ta lại giật thót, xem ra y dẫn ta tới đây phải có nguyên do. Căn nguyên của tất cả mọi chuyện là gì đây?

      Thích khách, bom cổng thành chẳng qua chỉ gây nhiễu, vừa đến , dường như mục đích chỉ làm loạn ngày tết Trùng dương. Nhưng ta biết, người này bao giờ làm gì vô ích, như vậy, trò hay đợi ta lại là cái gì?
      janenguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :