1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 157: Giải dược và độc dược

      Ông thở dài : “Ta biết có lẽ tự đáy lòng con vẫn trách cha vì chuyện năm đó, nhưng Ninh vương này như vẻ bề ngoài, mà là hoàng tử ôm chí lớn. Khi vừa mới tới Tây Cương, mới đầu hiểu về quân vụ, nhưng chưa tới nửa năm biết hết mọi điều về Tây Cương. Hơn nữa cha thừa hiểu, tới Tây Cương phải chỉ vì Hoàng thượng muốn tôi luyện . Mặt khác, Hoàng thượng còn muốn làm suy yếu binh lực của Quân gia nên phái tới tìm cái cớ thôi”.

      Ông vẫn chịu cho ta biết chân tướng việc, cho đến lúc này còn muốn đổ tất cả lỗi lầm lên đầu người khác. Ta khỏi thở dài đáp: “ biết cha làm thế nào mà biết được loại độc năm đó con trúng phải, lại đúng lúc để Thanh phi gián tiếp bỏ thuốc giải vào rượu của An Dật vương, giúp con tới mức bị mất mạng vậy?”.

      “Cuối cùng con cũng biết rồi à?”. Ông thở dài , “Lúc trước vì thoát thân, cha sai người đổi rượu Tây Vực cho Hạ Hầu Thương. ngờ rằng Thái tử lấy thứ gì lấy, lại lấy chai rượu bàn này, mời con uống. Đúng là cha tự làm tự chịu”.

      Tuy miệng ông là tự làm tự chịu, nhưng giọng điệu lại hề mang vẻ áy náy. Có lẽ theo ý ông, ông sinh ra và nuôi nấng ta, cho ta vinh hoa mà bình thường thể với tới, nên ta làm vài việc cho ông, thành như tại cũng là điều hiển nhiên chăng?

      “Rượu kia uống rất ngon, ngọt mà ngấy, vào miệng tinh khiết nồng hương. Lúc vừa nhấp, chẳng ai cho rằng nó là rượu độc…”.

      “Độc trong rượu này vốn chẳng hề gì, chỉ cần bị xúc tác bao giờ bộc phát, chỉ cần đời bao giờ ăn chân gấu. Năm đó Ninh vương điện hạ lại thích những này thứ như vậy, cha và khách chủ, chỉ mong tha cho cha mạng mà thôi… Loại độc này khi phát tác toàn thân nóng lạnh đan xen, đau nhức thôi… Còn nữa, chân gấu con ăn nhiều năm trước và chân gấu hôm nay ăn có cùng cách làm đấy!”.

      “Người lại động tay động chân người con ư?”. Ta cười khổ, “Cha còn muốn lợi dụng con bao nhiêu lần nữa mới chịu bỏ qua đây?”.

      “Con xem con … Cuối cùng cha áy náy vì hại con nhiều năm qua thân thể chịu hàn độc ăn mòn, nên bỏ thuốc có thể bài trừ chất độc trong cơ thể con vào thức ăn, tại sao coi là lợi dụng chứ?”.

      Lời của ông, nào ta còn có thể tin tưởng được chứ?

      Nhưng nghe tiếng ông cầm ly trà bàn lên uống, an tâm nhàn hạ như vậy, ta chợt lo lắng cho Hạ Hầu Thương, biết ra sao?

      Trong lòng quýnh lên liền muốn đứng dậy. Lúc trước kia, ta có vô số lần muốn gồng mình đứng dậy mà cũng thể được, nhưng biết hôm nay thế nào mà trong lòng hơi có ý nghĩ, mới ra sức đứng dậy được. Ta kinh sợ : “Con có thể cử động rồi ư?”.

      “Cha rồi mà, cha cứu con, con lại tin, lại còn bằng lòng liên hợp với Hạ Hầu Thương định bắt cha phải ?”.

      Giọng của ông vẫn ấm áp từ ái, tựa như lúc ta còn trẻ làm chuyện sai lầm, ông mắng còn nhàng đứng bên giảng giải đạo lý, nhưng roi trong tay phất xuống bất thình lình.

      Trong lòng ta thầm dậy tiếng cảnh báo, lại : “Nào dám chứ?”.

      Dần dần, ta cảm thấy mí mắt bàng bạc, trước mắt có hình ảnh, mà ngón tay thể cử động cũng dần có tri giác. Ông thấy thay đổi của ta, cười : “Thế nào rồi, tự bản thân mình có thể khống chế thân thể có tốt hơn nhiều so với việc để Tiểu Thất, Tiểu Tam làm găng tay luồn dây sắt điều khiển ?”.

      Ông cho ta biết, ông biết tất cả hành động của ta từ lâu; cho ta biết, rốt cuộc ông cũng là phụ soái của ta, ta thể trốn khỏi lòng bàn tay của ông.

      Nhưng ta lại hiểu ý nghĩ của ông, trăm triệu lần thể tin được ngày hôm nay ông tới đây chỉ vì giải độc cho ta. Còn có điều gì chờ đợi ta ở phía sau?

      “Chân gấu của cha đúng là món ngon, nhưng con hiểu, vì sao ăn chân gấu này lại có thể giải được độc chứ?”. Ta vừa nghĩ cách kéo dài thời gian, vừa suy nghĩ làm thế nào mới có thể bỏ ý niệm đối phó với Hạ Hầu Thương trong đầu ông. Kể từ lúc ông bước vào căn phòng này, ta cho rằng tuy năm đó Hạ Hầu Thương có sơ xuất, nhưng có lẽ phải sai lầm.

      Nhưng cuối cùng ta vẫn ứng xử lão luyện được như ông, ông chớp mắt cái biết ý nghĩ trong đầu ta, cười : “Con cần phải kéo dài thời gian, có ích lợi gì đâu… Mật hoa chiết xuất từ hoa dại, ong mật biết hoa tử kinh tươi đẹp do loại phân bón nào nuôi trồng, đóa hoa màu tím rực rỡ có chứa chất độc hay !”.

      “Chẳng lẽ năm đó cha giở trò trong hoa tử kinh Tiểu Thất trồng ư?”.

      Ông thản nhiên : “Hổ dữ ăn thịt con, con à, con đề phòng cha con quá rồi. Loại mật ong tạo thành từ hoa tử kinh Tiểu Thất trồng đều cho con ăn, sao cha lại giở trò chứ?”.

      Nghe câu “Hổ dữ ăn thịt con” mà ông bình tĩnh kia, quả ta dở khóc dở cười. Ta chưa hiểu ông, chưa từng hiểu .

      “Vậy phụ thân vừa khéo dùng hoa tử kinh để lấy mật, chẳng qua chỉ là vì nghe nhìn lẫn lộn?”.

      Lúc này, tầm mắt của ta dần dần ràng, thấy người đứng đối diện. Khuôn mặt ngăm đen bởi vì hằng năm dẫn binh dưới ánh nắng mặt trời giờ trở nên trắng trẻo, chòm râu mặt sạch , khí thế quân lữ còn nữa. Khóe mắt ông có nếp nhăn, chân mày thêm chút tàn ngoan độc như có như , ngược lại như văn sĩ thanh thoát. Nhưng ta vẫn nhận ra ông.

      Song, ta lại hề cảm nhận được chút hơi ấm người ông, nhìn ông tựa như nhìn thanh kiếm tuốt khỏi vỏ, lạnh lẽo u.

      Ông cười cười, toan tính mặt: “Rốt cuộc con là do ta sinh, mặc dù khoác giáp bạc dày dặn nhưng vẫn có thể khiến nam tử nhìn với cặp mắt khác xưa. Con biết, sau khi biết con thích uống mật hoa tử kinh, vị Ninh vương của chúng ta cũng thích dùng mật hoa tử kinh nấu chân gấu sao?”. Ông thở dài , “Mặc dù con là thân con , lại hành hoang đường, nhưng biết tại sao luôn khiến người khác tự chủ được liếc mắt nhìn con… Thất Tinh như thế, Hạ Hầu Thương biết con là người Quân gia cũng vậy, thậm chí Tây Di…”.

      Ông tiếp tục chủ đề vừa nãy, chỉ : “Con à, cha lừa con, trong người con có hai loại độc, xung đột lẫn nhau, loại độc này tên là Triền Miên, cha chỉ tăng loại “Triền” lên, kích thích kinh lạc của con, để con có thể cử động tự nhiên mà thôi. Chất độc trong cơ thể con giải được, loại độc này có nhược điểm…”. Ông dường như hơi ngượng ngùng, ho tiếng rồi , “Con thành thân, cha còn chưa tặng quà cho con, giúp con có thể hoạt động tự nhiên coi như là quà vậy… Nhưng tuyệt đối phải nhớ, trong vòng ba tháng thể chung đụng với người khác, nếu chất độc còn lại người con truyền sang Vương gia, chuyển thành 'Tương Tư Tận Xương', có thể hại đến Vương gia đấy”.

      Ta chợt giật mình, trước giờ ta chưa từng nghe tên loại độc “Triền Miên” và “Tương Tư Tận Xương” này, nhưng nghe thấy tên biết loại độc này cực kỳ khó giải. Nếu quả dính phải “Tương Tư Tận Xương” kia, vậy Hạ Hầu Thương ra sao?

      Ông biết ta nghĩ trăm phương ngàn kế để tránh xảy ra chuyện này, nhưng ông vẫn cho ta biết. Ta thấy chắc chắn trong mắt ông, chẳng lẽ ông nắm chắc phần thắng rồi ư?

      Ông vô duyên vô cớ như vậy, ông vốn cần cho ta biết, cứ để Hạ Hầu Thương biết có độc phải là tốt hơn sao? Chẳng lẽ ông còn có mục tiêu khác lớn hơn ư? Ông muốn lợi dụng điều này làm gì?

      Ta thản nhiên : “Cha cũng quá nhẫn tâm rồi, thể giải trừ hoàn toàn độc của con ư?”.

      Ông than thở: “Độc năm đó tuy ta biết nhưng biết giải thế nào, nhiều năm như thế cũng chỉ có hiệu quả chút xíu mà thôi, nên cha vẫn chưa tới tìm con. Triển Ngọc, con yên tâm, nhất định cha nghĩ cách giải độc cho con. Được rồi, Ngũ Tuấn này cũng sắp tỉnh rồi, Ninh vương điện hạ của chúng ta cũng sắp trở lại từ Ly cung rồi, cha cũng nên thôi. Mặc dù là người quen gặp mặt nhưng biết được tình trạng bây giờ của cha, chỉ sợ khiến hiểu lầm…”.

      xong, ông đến bên cạnh ta, vươn tay vén tóc ta ra sau tai: “Triển Ngọc, con là người thân duy nhất đời của cha, sao cha có thể chăm sóc con cẩn thận chứ?”.

      Ta nghiêng đầu muốn tránh xa ngón tay của ông, lại cố nén bất động, chỉ : “Cha, cha trách Vương gia chứ?”.

      Ông lắc đầu : “Con là Vương phi của , cha già rồi, cha tốn bao công sức như vậy chỉ để gặp con lần mà thôi. Triển Ngọc, con cho rằng vì sao chứ?”. Ông thở dài, “Chuyện năm đó gây tổn thương quá lớn với con, khiến con ngay cả cha mình cũng nghi ngờ sao?”.

      xong, ông về phía cửa phòng, trong tiếng rèm vang leng keng như ngọc, bóng dáng của ông chợt biến mất thấy tăm hơi… Võ công của ông mạnh hơn rồi sao?

      Ta quan sát căn phòng, chỉ thấy ở bốn góc, Ngũ Tuấn đồng loạt ngất xỉu. Ta tiện tay cầm ly trà bàn lên, châm trà hắt lên mặt người, liền lù rù tỉnh dậy. Thấy ta đứng trước mặt, vội vã quỳ xuống hành lễ: “Vương phi thứ tội, thuộc hạ bị sao vậy ạ?”.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 158: Ly biệt tang thương

      biết Tiểu Thất ở tầng dưới thế nào?

      Người tỉnh dậy kia là Siêu Ảnh. Nghe lời dặn dò của ta, cầm mấy ly trà bàn hất vào mặt mấy người kia, rồi phái người xuống tầng dò xét tình hình ở bên dưới. đợi đến khi họ đưa tin trở về, nghe phía đầu cầu thang dậy tiếng bước chân hỗn độn, có người hỏi: “Vương phi thế nào rồi?”.

      Thị vệ đáp: “Vẫn ổn, vừa nãy… có người tới quấy rối, sau đó biết tại sao, đám người quấy rối kia bỏ rồi”.

      Xem ra tên thị vệ này cũng bị hôn mê, vừa mới tỉnh lại nên được tỉnh táo cho lắm.

      Hạ Hầu Thương cảm thấy gã ta ổn cho lắm nên hốt hoảng, hỏi han gì thêm, vội vã chạy tới, xông thẳng vào phòng. Khi thấy ta yên ổn đứng trong phòng, khỏi thở phào nhõm, : “Ngọc, có chuyện gì chứ?”.

      Siêu Ảnh chạy tới, bẩm báo cặn kẽ mọi chuyện với Hạ Hầu Thương. Khi nghe Ngũ Tuấn cùng mê man trong phòng vẻ mặt trở nên căng thẳng, về phía ta, : “ xảy ra chuyện gì?”.

      Ta cười : “Vương gia, chàng xem, thiếp có thể đứng được rồi, cũng có thể cử động, chàng phát ra ư?”.

      gầy , đúng như Tiểu Thất , làn da màu mạch khỏe mạnh giờ xám ngoét, mặt xương hơn, bộ đồ vốn uy phong lẫm liệt trở nên dúm dó. Xem ra, tình trạng của còn tồi tệ hơn những gì Tiểu Thất miêu tả.

      Rốt cuộc công lực của tiêu hao đến mức nào rồi?

      nghe ta vậy cũng giật thót, nhìn ta từ xuống dưới: “Là , là ư?”.

      cầm lấy cổ tay ta, quan sát cẩn thận, hai dấu tay màu đen kia biến mất. Ta ắt biết, Quân Sở Hòa cũng giải độc cổ tay ta.

      Như thể tin nổi, quanh ta, rồi bế bổng ta lên xoay vòng, cười sang sảng: “Nàng có thể cử động, có thể cử động rồi”.

      Được ôm vào lòng, ta càng cảm thấy xương sườn cấn vào người. Tại sao trước kia ta phát ra? Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, trở thành thế này ư?

      cẩn thận đặt ta xuống, dường như sợ chuyện này chỉ là giấc mộng, lại nhìn ta từ xuống dưới, lại nhìn căn phòng, lúc này mới : “ ra ở vương phủ, đỉnh đầu cũng có màn trướng xanh thêu hoa mẫu đơn…”.

      Ta hiểu ý của , ra từng nhiều lần nằm mơ thấy ta có thể cử động ư?

      Nhưng khi mở mắt ra, khung cảnh trước mắt lại lại là màn trướng thanh hoa thêu mẫu đơn nhiễu cành?

      Phụ soái quả cho bọn ta hy vọng ngắn ngủi.

      Thị vệ trong phòng sớm im hơi lặng tiếng rút ra ngoài, có người còn chu đáo khép cửa phòng lại cho bọn ta.

      Dầu là hy vọng ngắn ngủi, nhưng có thể duy trì lát cũng tốt.

      Ánh mặt trời lọt vào từ cửa sổ chạm bức phúc thọ duyên niên, tranh sáng tranh tối, thấy hoa văn xung quanh là gì, chỉ thấy chữ "Thọ" đập vào mắt, man mác vẻ thê lương.

      Ta thấp giọng cười : “Vương gia, chàng xem, đồ ăn bàn chưa lạnh, rượu càng ngát hương, chàng quên mất rồi sao?”.

      “Đúng vậy, đúng vậy…”. cúi đầu nhìn ta, tròng mắt màu đen ánh lên bóng dáng của ta. Áo choàng xanh thẫm, váy lụa sáng màu, miệng phượng chiếc thoa bảo điền ngậm hạt châu hồng phấn. Trong lúc bất chợt, mắt dâng lên hai ngọn lửa nho , bàn tay nắm lấy cánh tay ta nóng rần.

      Lòng ta biết có điều ổn, suy tư lát, hỏi : “Vương gia vừa trở về từ Ly cung ư? Ô Mộc Tề đưa lang trung kia đến Ly cung ạ?”.

      Tinh thần của được chuyển dời, ngọn lửa trong mắt tiêu tan phần nào, : “ cũng kỳ, họ lên xe ngựa tiến vào Ly cung, bổn vương dẫn người bám theo, sau mấy lần chuyển hướng, lại để mất dấu vết của họ”.

      Ly cung thường có người hoàng thất ở lại, chẳng qua chỉ là nơi nghỉ chân tắm suối nước nóng mà thôi, phòng thủ nghiêm ngặt cho lắm, người có lệnh bài đều có thể vào. Nhưng mục tiêu là xe ngựa - thứ lớn như vậy, lại khiến Hạ Hầu Thương mang theo Nhị Tuấn giỏi theo dõi để mất dấu. Điều này chứng tỏ chúng có chuẩn bị từ trước, mà chuẩn bị này chỉ nhằm làm cho Hạ Hầu Thương bất tri bất giác tiến vào cạm bẫy mà thôi.

      “Thế Vương gia tra tìm những chỗ nào của Ly cung?”.

      Ta vừa hỏi, vừa lặng lẽ tránh thoát tay , chậm rãi về phía bàn, vươn tay cầm ấm trà. Nhưng vừa chạm tay, lại thấy ấm trà lạnh ngắt.

      Nhưng lại chịu cách xa thân xác ta, nhìn ta bức thiết: “Xe ngựa kia qua nơi nàng ngâm nước nóng trước đó, rồi biến mất tăm ở lưng chừng núi…”.

      Giọng của du dương, cứ như sương mù cất lên từ hồ nước, mịt mùng vấn hương say. Ta quay đầu lại nhìn , thầm kêu tốt, ngọn lửa trong mắt vượng hơn, lại bước gần về phía ta hai bước. Ta muốn chuyển dời chú ý của , nhưng ngờ lại khiến nhớ lại mọi điều ở Ly cung, tơ lụa mờ sương, da ngọc

      Mắt sắp hòa tan ta mất rồi.

      Chỉ đành phải tiếp tục nhắc nhở : “Vương gia cảm thấy kỳ lạ ư? Tại sao Ô Mộc Tề lại dẫn chàng tới Ly cung vòng, sau đó biến mất tăm?”.

      Ánh mắt tỉnh táo hơn chút: “Cũng đâu có gì lạ lùng, vào hồ nước nóng đó, ta chợt nhớ tới trước kia với nàng… Nên khỏi nán lại ở đó lâu chút, bảo Nhị Tuấn lục soát lượt, nhưng phát ra chúng, nên bọn ta cũng rời ”.

      Ta nghĩ, chắc ông giở trò gì ở hồ nước nóng rồi. Ông hiểu bọn ta quá , sao biết Hạ Hầu Thương kế thừa môn phái giang hồ, có hiểu biết nhất định về dược vật. Như vậy, thứ ông dùng chắc hẳn phải là dược vật bình thường.

      Ông luôn giấu tài, trước kia ta từng nghĩ đến, ông biết mấy ngón nghề hạ lưu chốn giang hồ, hơn nữa thủ đoạn còn cực kỳ cao siêu.

      Là do vẻ ngay thẳng chính trực mặt ông làm ta mê muội, hay là bởi vì ông là thần tượng mà ta ngừng theo đuổi, nên bỏ qua nhiều thứ?

      Mưu lược của ông, mang tâm tư người ta chế thành thuốc, tính toán ràng. Hồ nước nóng kia, đương nhiên là chỗ tốt nhất để giở trò.

      “Vương gia cảm thấy người có gì ổn sao?”. thể làm gì, ta đành hỏi thẳng.

      có…”. Ánh mắt hơi dại , nhìn ta, hai ngọn trong mắt lại càng hừng hực, “Có điều, hơi nhớ nàng”.

      Nghe giọng trầm thấp tựa sáo trúc này, đương nhiên ta biết nhớ ta là nhớ cái gì rồi, vội : “Vương gia, sắc trời tối, chúng ta về vương phủ nhé?”.

      có gì đáng ngại, Ngọc, ta bao cả tầng lầu này rồi. Chỗ ăn uống chẳng qua chỉ là phòng ngoài thôi…”. tới chỗ hoa mẫu đơn trang trí điêu khắc bằng gỗ hương chương, vươn tay xoay nhụy hoa. Bỗng "cạch" tiếng, bức tường gỗ phẳng lì chợt hé mở, để lộ căn phòng bên trong. Loáng thoáng thấy bên trong có chăn gấm thêu hoa tử kinh xếp chỉnh tề giường bát bộ.

      Ta bỗng cảm thấy cảm giác lòng bàn tay bắt đầu rỉ mồ hôi, cố gắng trấn định: “Vương gia, ở bên ngoài, chàng cũng có… kim ốc ư?”.

      , đôi khi bổn vương mệt mỏi, muốn hồi cung, cũng muốn có ai nhìn thấy, ta nghỉ ngơi ở đây lát. Trừ ta ra, chỉ có mình nàng biết nơi này”. ngập ngừng, tròng mắt như thể bảo thạch ngâm trong nước, ánh màu đậm đặc, “Nàng bó mình trong cung lâu, hiếm lắm mới có dịp ra ngoài lần. Hay là, tối nay chúng ta đừng trở về nữa nhé? Ngọc… Ta cẩn thận…”.

      Mắt trở nên sâu thẳm, tựa như rượu Bách Hoa màu vàng trong vắt đó, khiến người ta đừng được mà muốn nếm thử… , thể bị cảm nhiễm… Ta đành phải tránh khỏi tầm mắt của , ngẫm nghĩ xem còn gì để , còn gì có thể làm tạm thời nghĩ tới chuyện kia . Nếu ta thẳng cho biết phụ soái vừa tới, rất có thể giở trò với hồ nước nóng ở Ly cung, như vậy, phải chăng khiến hai người còn đường sống vẹn toàn nữa?
      janenguyen thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159: Tình hình kỳ lạ, ổn.

      Hơn nữa, người giở trò rất gọn ghẽ, ngay cả Hạ Hầu Thương cũng nhận ra có điều ổn. Nếu ta thẳng, có thể khiến cho rằng ta kiếm cớ làm chuyện đó với ?

      Ta tuyệt đối ngờ rằgn ta có ngày trở về thời điểm dịu dàng bối rối như thế, lẽ nào vì gặp phải nên mọi chuyện trong lòng mới luẩn quẩn loanh quanh đến vậy?

      Ta đảo mắt liền liếc đến chỗ giấy cửa sổ bị chọc lỗ , bóng dáng Siêu Ảnh thoáng qua, vội : “Vương gia, lúc thiếp ra ngoài gọi Tiểu Thất theo bảo vệ, ở tầng dưới, chuyện vừa rồi có hơi kì quái, hay là gọi lên đây chuyện chút ?”.

      im lặng hồi lâu, lúc ta ngẩng đầu lên lại hơi giật mình, thấy ánh mắt thoáng vẻ khổ sở nhưng ngọn lửa trong mắt chưa lụi , ngược lại còn đượm hơn. khẽ : “Nàng luôn mong nhớ Tiểu Thất sao?”.

      …”. Ánh mắt khiến ta run như cầy sấy, “ phải…”.

      Ta lui về phía sau bước.

      Nhưng ta ngờ rằng, bước tới gần phía ta: “Ngọc, nàng là vợ của ta rồi”.

      Ta nghĩ thầm ta biết mình là vợ của chàng, cũng muốn hồng hạnh vượt tường đâu. Sao mắt chàng lại cho rằng ta là loại người hồng hạnh vượt tường chứ?

      Trong mắt ta, là người nhã nhặn lịch . Mấy lần trước dù có quan tâm cực kỳ, cũng phải hoãn chậm bước chân. Bởi vậy nên ta càng cho rằng là người dễ bắt nạt, ép buộc ta bất cứ điều gì.

      Nên nếu khiến hiểu lầm phen, có phải ngừng lại hay ?

      Ta thực dám nhìn ánh mắt nóng bỏng mà khổ sở của , cúi đầu ấp a ấp úng : “Vương gia muốn thần thiếp quên chuyện xưa, quả cần khoảng thời gian nữa. Tuy rằng bây giờ thần thiếp là vợ của Vương gia rồi”.

      lại tới gần ta thêm bước, ánh mắt càng thêm đau khổ, nghiến răng : “Quân Triển Ngọc, nàng đừng ức hiếp người quá đáng”.

      Hắm nắm lấy vai ta, lúc đầu khiến ta đau nhưng thoáng cái lại thả lỏng rất nhiều, để ta tránh ra, chỉ khẽ : “Triển Ngọc, kiếp này ta chỉ mong…”.

      Ta dám chắc trúng chiêu rồi, ngẫm lại cũng rất đáng thương, ngay từ đầu bị Hoàng thái hậu hãm hại, tiếp đó lại bị nhạc phụ hãm hại, người hại toàn là bề , thủ đoạn cao siêu, ta cũng hoài nghi có phải Hoàng thái hậu và cha già ngầm hẹn hay ?

      Vào thời điểm quan trọng như thế mà ta còn tự giễu.

      Lòng bàn tay của nóng rẫy, đáy mắt đỏ au, bất chợt đôi mắt sắc bén như hổ sói. Ta sao quên được, dù lịch thiệp với ta thế nào nữa, vẫn từng là đại tướng cưỡi ngựa Tây Cương, từng giết chóc thẳng tay, tung hoành ngàn dặm, sao có thể để ta ức hiếp được chứ?

      Ta thất sách rồi.

      Ta bị bế thẳng lên, tới cửa gỗ khắc hoa kia. vào bên trong cửa, đá cái, cánh cửa liền đóng lại, bọn ta tiến vào gian khép kín. Hơn nữa cách rất tốt, hoàn toàn nghe thấy tiếng huyên náo phía ngoài, điều này có nghĩa là, tiếng động bên trong cũng truyền ra được. Nhưng, may mà vòng vàng của ta còn đeo tay, thuốc mới chỉ dùng viên thôi.

      Ta lặng lẽ chuyển động cổ tay, nhấn chốt mở, đưa ngón tay nhón viên thuốc, đợi lúc đặt ta lên giường rướn người dậy, mới gọi tiếng: “Vương gia…”, cầm lấy cổ tay ta, : “Quân Triển Ngọc, nàng đừng hết lần này đến lần khác coi bổn vương là kẻ ngu!”.

      Màu mắt càng đỏ, có vẻ điên cuồng, lọn tóc đen rũ từ trán xuống, lướt qua trán . cạy mở từng ngón tay của ta ra, cầm lấy viên thuốc trong lòng bàn tay ta, cười với ta, vẻ mặt vừa đau khổ vừa mờ mịt, dường như muốn buông tay nhưng thực nỡ.

      Ta vội : “Vương gia, cái này… cái này… cái này…”. Ta “cái này” hồi lâu cũng biết tiếp thế nào nữa.

      Ánh mắt chút hy vọng: “Cái này là cái gì?”.

      phải là cái gì cả, quan trọng, thần thiếp tuyệt đối dám cho Vương gia…”. Ta ngờ ta lại còn giải thích ngu ngốc như thế, suýt nữa cắn luôn đầu lưỡi mình.

      ném viên thuốc này , viên màu đỏ đó lăn lông lốc dọc theo sàn nhà đến góc tường. Ta trơ mắt nhìn nó lăn đến góc, trong lòng nghĩ, may là còn hai viên nữa.

      Nhưng ta vui mừng quá sớm rồi. bắt đầu kéo vòng vàng cổ tay ta ra, khiến ta cảm thấy cổ tay đau đớn, khỏi than khẽ tiếng. dừng tay lại, kéo nữa mà cầm hai đầu vòng vàng, kéo nó thành hình bầu dục tựa như sợi mì, dễ dàng tuột ra ngoài.

      vung tay lên, chiếc vòng tay vàng ấy đoàn tụ với viên thuốc kia rồi.

      Tới giờ ta mới luống cuống, thấy muốn cúi người xuống, ta vội đặt hai tay lên người : “Vương gia, thần thiếp vừa mới hồi phục, chờ mấy ngày nữa…”.

      Nhưng mấy lời giảo biện dối trá liên tiếp của ta khiến cảm thấy ta là người rất đáng tin, vẻ tức giận trong mắt đượm hơn. Cuối cùng khom người xuống, cắn lên cổ ta đau nhói khiến ta khẽ kêu, nhưng như vậy ngược lại càng kích thích , hai tay tự chủ được bắt đầu kéo quần áo của ta. "Soạt!" tiếng, váy áo rách tươm. Ta chưa từng thấy như vậy, trong mắt tràn đầy tính xâm lược, vốn tưởng rằng mình toi rồi… Nhưng thể tin nổi lúc tay của đặt xuống người ta, lại cẩn thận vô cùng… Có điều, đống váy áo kia thê thảm, từng mảnh từng mảnh bay xuống mặt đất ở bên cạnh ta.

      Quần áo người cũng được cởi rất nhanh, "loạt soạt" vài tiếng, ba lớp trong ba lớp ngoài được cởi sạch sành sanh.

      Thân hình hoàn mỹ của hoàn toàn lộ ra trước mắt ta, tràn đầy tính công kích… khiến ta kiềm được mà nhắm mắt lại. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Ta sợ.

      “Vương gia, ngài đừng như vậy…”. Vô tình, giọng của ta nức nở.

      Trong lúc này tim đập mạnh và loạn nhịp, lúc bàn tay xoa má ta lại : “Đừng sợ, chúng ta là vợ chồng mà!”.

      “Vương gia, coi như thiếp van xin ngài, đợi mấy ngày nữa khỏe lại được ?”. Ta ngẫm nghĩ có nên tình hình thực cho .

      chợt tức giận nghiêm nghị, trong mắt lên điên cuồng: “Nàng nghĩ đến Tiểu Thất, nàng còn nghĩ đến Tiểu Thất!”.

      được, khống chế nổi hành vi của mình rồi, mặc dù trong đầu còn có chút tỉnh táo, nhưng thực tế thể nào khống chế chính mình nữa rồi. bây giờ, trong mắt chỉ có ghen tuông, cha hạ thuốc người , kích thích suy nghĩ sâu nhất bộc lộ, phóng đại vô số lần, khiến chỉ muốn nắm chặt tất cả.

      Ta phải làm sao, phải làm sao bây giờ? Ta chợt hiểu ra, cha dùng phương thức đó trừng phạt , trừng phạt ta, khiến ta bất lực nhìn trúng độc, hơn nữa độc này còn xuất phát từ ta.

      Ta quay mặt , nước mắt nơi khóe mi chảy dọc xuống theo huyệt thái dương, lăn lên gối. Thoa cài tóc hình phượng và những cây trâm bị ném ra lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn chiếu rọi.

      Cuối cùng phủ lên thân thể ta, da thịt cận kề. Làn da nóng bỏng tiếp xúc với làn da lạnh lẽo khiến ta kiềm được run rẩy đợt. Môi xuống dọc theo cổ ta, liếm xương quai xanh của ta, tiếp tục xuống chạm đến điểm hồng phấn, từ từ cắn, cảm giác tê dại nhất thời lan khắp toàn thân. Trong cơ thể ta như có pháo hoa, nổ cơ thể ta như bầu trời ban đêm rực rỡ huy hoàng. Ta run rẩy nắm lấy cây trâm vàng kia, ra sức đâm vào lưng .
      janenguyen thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 160: Cuối cùng vẫn thể kiềm chế
      thả ta, trong mắt tràn ngập nỗi bi thương, nhưng ngọn lửa hề nguôi bớt, chỉ : “Triển Ngọc, nàng thích cứ để ta chết tay nàng!”.

      xong, lại phủ người xuống, môi lưỡi đường xuống dưới, cho đến chỗ bụng dưới của ta, lưu luyến ở đó…

      Cơ thể ta tê dại từng hồi, như thể vào đêm hè, đột nhiên bầu trời nổi sấm sét, ta bị sét đánh trúng nhưng hề cảm thấy đau đớn, mà dòng điện lại chạy khắp người ta.

      Tay của ta gần như cầm nổi cây trâm nữa, tay chân mềm nhũn, duy chỉ giữ vững chút tỉnh táo trong tâm trí mình, giơ trâm lên đâm thêm phát, vừa đâm vừa : “Chàng chết đấy, nếu chàng làm vậy chết đấy…”.

      khẽ : “Có sao đâu chứ, chết tay nàng…”.

      Chiếc trâm trong tay ta rốt cuộc cũng rơi xuống, sau cơn đau đớn ngắn ngủi, ta lại có cảm giác như ngồi chiếc xe siêu tốc. hết sức khống chế, lại hết sức dịu dàng, cứ như bao giờ dừng lại.

      Nước mắt ta ngừng rơi, nhưng khi nước mắt chảy cạn ta lại cảm thấy niềm hạnh phúc chưa từng có. Hơi thở của bao quanh ta, mồ hôi người chạm lên ta, như hai tượng đất hòa quyện với nhau, nát bấy, trở thành bùn nhão, rồi lại hình thành hai con người mới. Cứ như vậy, trong ta có chàng, trong chàng có ta. Ngày sau, nếu rời , vậy ta phải làm sao đây?

      Đột nhiên ta rất sợ nhìn vào , nghiêng người, nắm lấy chăn gấm bên cạnh, lặng lẽ ôm lấy ta: “Ngọc… Ta cũng biết phải làm sao nữa…”.

      Chăn gấm loang lổ vết máu rơi xuống từ lưng . Vết máu chiếc trâm ngập khoảng đốt ngón út… Đâm sâu như vậy, có sao ?

      thấy ta trả lời, : “Ngọc, nàng tức giận thế nào cũng được, nhưng đừng rời khỏi ta có được …”.

      ôm ta cực chặt, ôm luôn cả tấm chăn giường, như muốn ôm ghì ta vào lòng. Ta biết sao, ta đâu có muốn rời khỏi chàng, nghe chửa?

      “Vương gia, vết thương lưng chàng thế nào rồi?”.

      “Gì cơ?”.

      “Vết thương lưng chàng… ?”.

      “Nàng quan tâm đến thương thế của ta ư? Nàng trách ta ư?”.

      “Vương gia có thấy thân thể có chỗ nào ổn, hay thể khống chế cảm xúc ?”. Ta quyết định để ý tới mấy lời lằng nhằng dây dưa của , thẳng vào vấn đề.

      “Nàng trách ta ư?”.

      Tên này vẫn lôi thôi dài dòng, ta biết làm sao, đành : “Dù sao chúng ta là vợ chồng rồi…”.

      Vốn dĩ vậy là đủ rồi, nhưng khi nghe tiếng thở phào như trút được gánh nặng của , ta bâng quơ chêm thêm câu: “Coi như ra chiến trường bị chém…”.

      Thân thể cứng đờ, im lặng lúc lâu, cuối cùng cất giọng mỏi mệt: “Triển Ngọc, nàng hay quên đấy, nàng lên kiệu Tứ Long Ngọc Phượng rồi… Có điều, chỉ cần nàng trách ta có sao đâu chứ?”.

      Ta quyết định dứt khoát làm lơ mấy lời dông dài của , : “Vương gia vẫn chưa trả lời thần thiếp đâu đấy, thần thiếp muốn hỏi… muốn hỏi, lúc đó, Vương gia có cảm thấy hành động của mình khó có thể khống chế ?”.

      “Sao có chuyện đó được? Ngọc. ra, ta nằm mơ cũng muốn với nàng…”.

      Ta im lặng, quyết định tiền căn hậu quả cho biết: “Vương gia, phụ soái còn sống…”.

      Cho đến khi ta hết thảy mọi việc, mới vui vẻ : “Như vậy, nàng bằng lòng phải ?”.

      “Vương gia, vấn đề mấu chốt phải là thiếp có bằng lòng hay , mà là Vương gia rốt cuộc có trúng độc hay , phụ soái có lừa thiếp hay ?”.

      “Nàng bằng lòng sao… ? vì vậy mà bỏ ta chứ?”.

      Ta lẩm bẩm: “Đều tại thiếp, nên hết thảy mọi việc cho Vương gia biết. Nhưng khi đó, chàng, chàng, chàng… khiến thiếp… thể được lời nào. Vậy bây giờ phải làm sao đây?”.

      vui sướng vô cùng, ngón tay vẽ vòng tròn lưng ta, còn ghé miệng hôn ta, rù rì : “Có gì quan trọng đâu? Ông là phụ soái của nàng, làm nàng sợ à?”.

      Hôn vương, hôn vương, quả thực là đại hôn vương!

      Trong đầu chứa gì thế này? Vị Vương gia cơ trí, nhạy bén trước kia đâu rồi?! Tội phạm lên đoạn đầu đài nhiều năm trước vẫn chưa chết, cũng phải tỏ vẻ quan tâm chút chứ?

      “Vương gia, hình như Vương gia kinh hãi chút nào phải?”.

      ra, chuyện nhiều năm trước…”.

      “Vương gia biết rồi ư?”.

      Ta xoay người lại nhìn , nhưng chỉ thấy ánh mắt trở nên sâu thẳm. nhìn đâu vậy, ta vội vã đắp chăn gấm lên người, : “ ra năm đó, chàng để phụ thân ?”.

      “Dù sao ông trấn thủ ở Tây Cương nhiều năm, hơn nữa lúc đó ông bị thương nặng, tuy là bất đắc dĩ hy sinh tính mạng khác, ta cũng nghi ngờ người mà mình bắt được, nhưng truy cứu gì thêm”.

      “Vương gia, chàng cho thiếp biết, chuyện năm đó có phải nghiêm trọng đến mức thể chỉnh đốn rồi ?”. Ta ngập ngừng, “Rốt cuộc phụ thân làm gì?”.

      Ta chưa từng hỏi thẳng thắn như vậy, cho tới nay, chỉ có chứng cứ cho thấy lúc ấy quả giết oan ít tướng lĩnh Quân gia. Nhưng trước kia ta chưa từng nghĩ tới, có vài tội lớn, quả có thể giết cả cửu tộc, từ xưa tới nay vẫn vậy. Nếu phụ thân quả phạm phải tội lớn thể tha thứ nào đó, có phải chứng tỏ rằng người hại chết tướng lĩnh Quân gia, ra phải ai khác, mà chính là ông? Người đứng đầu Quân gia, chủ soái của tướng lĩnh Quân gia đó?

      phải ta chưa từng có ý nghĩ này, nhưng trước nay ý nghĩa ấy vẫn luôn chìm dưới đáy nước, chỉ cần khuấy đảo nó vẫn lặng yên nằm trong hồ nước tĩnh lặng. Nhưng hôm nay, ý nghĩ ấy càng lúc càng mãnh liệt, như con sóng lớn trào dâng mặt hồ. Ý nghĩ ấy vọt ra như quái thú dưới đáy nước, dù ta cố gắng kiềm chế đến đâu nữa vẫn thể làm được.

      cúi đầu, khẽ : “Triển Ngọc, năm đó quả hoàng gia xử lý chuyện này hơi qua loa. Hoàng tổ mẫu hề muốn để mọi người phải chịu liên đới, dù tội lỗi người mắc phải có nặng đến đâu nữa, cũng nên vạ lây cho những người khác”.

      “Tội của phụ thân lớn đến mức nào?”.

      ra những lời đồn lưu truyền thảo nguyên năm đó hẳn là vô căn cứ”.

      “Những lời đồn kia? Tại sao thiếp chưa bao giờ tin những lời đồn đó? Phụ soái làm những chuyện đấy ư?”. Mặc dù ta hỏi vặn lại , nhưng đáy lòng lại hiểu , năm đó ta hiểu phụ nhân, đến tận bây giờ vẫn hiểu.

      chiếc chăn gấm đỏ thẫm thêu hình uyên ương nghịch nước, vằn nước xanh thắm bao quanh cặp uyên ương năm màu. Khoảnh khắc ấm áp bình yên thế này, liệu có thể kéo dài bao lâu?

      “Ngủ , có chuyện gì ngày mai tiếp, được ?”. muốn tiếp về đề tài này nữa, vươn tay ôm lấy ta.

      Ta quay đầu lại nhìn , chợt phát chân mày khẽ địa cau, khỏi cầm ngược tay : “Vương gia, ngài sao vậy?”.

      nhoẻn miệng cười: “Ngọc, ta thích nàng gọi ta là Vương gia, gọi ta là Thương được ? Bí mật nhé, ta chỉ mong được cùng nàng trở thành đôi vợ chồng bình thường!”.

      nở nụ cười, cả căn phòng như tràn ngập hoa đào, chói lọi đến mức khiến người ta choáng ngợp. Gương mặt vốn lạnh lùng tăng thêm vẻ mềm mại đáng , khiến ta phát … trán lại có lông tơ ngắn ngủn, cứ như trẻ con, làm cho gương mặt trở nên dịu dàng.
      lee thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 161: Sắc đẹp động lòng người

      Đôi mắt chăm chú khiến ta hơi đỏ mặt, đây quả hấp dẫn trần trụi. Nghĩ tới từ này, ta nhớ ra ta ra trần truồng, khỏi vươn tay kéo chăn gấm, vùi cả mặt vào trong.

      Qua lúc lâu ta mới kéo chăn nhìn ra ngoài, thấy nở nụ cười khẽ nhìn ta, thản nhiên thong dong, hài lòng thoải mái… Dường như làm ta xấu hổ là chuyện rất thú vị.

      “Ta nghĩ, Hạ Hầu Thương ta tích đức bao lâu mới có thể lấy được nàng?”. , “Nàng biết , nàng là người mà khi cầm trong tay muốn buông ra nữa… Có rất nhiều lần, ta nhìn thấy nàng nằm giường, khi đó ta nghĩ, nếu nàng ta phải làm sao đây? Nhiều năm như vậy, ta cũng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, dù sao cứ như cầu của Hoàng tổ mẫu là được rồi, có thể làm cho mẫu phi vui vẻ hơn tốt, phụ hoàng có thể để mắt đến ta tốt. Nếu họ rời xa ta, tuy rằng ta đau lòng nhưng có cảm giác trống rỗng, biết lấy cái gì để lấp đầy đó. Triển Ngọc, có phải nàng cười ta hay ?”.

      Tất nhiên ta cười, tất nhiên cười, nhưng ta chỉ thấy khóe mắt chua xót. Ta khỏi suy nghĩ, nếu còn nữa, vậy ta phải làm sao? Còn có thể trộm gà cắp chó, phóng ngựa giang hồ, dạo khắp lầu xanh như trước kia nữa ?

      E rằng, trong mắt ta, ngay cả bầu trời cũng chuyển thành màu xám.

      Đời người như vậy, nhưng sống như thế.

      Ta bỗng vô cùng sợ hãi, sau khi được đối xử dịu dàng như vậy, nào ta có thể buông tay.

      Ta dời đến bên cạnh , quấn chăn len vào trong lòng , tựa đầu cọ cọ trước ngực , chỉ mong giây phút này có thể kẽo dài vĩnh hằng.

      Nhưng ta ngửi thấy mùi máu tươi người , chợt nhớ tới vấn đề ta vẫn luôn muốn hỏi, luẩn quẩn loanh quanh bỗng quên béng mất.

      “Vương…”. trừng mắt, ta vội đổi lời: “Thương, vết thương sau lưng chàng…”.

      “Nàng tay mềm chân yếu, có thể gây thương tổn nơi nào chứ?”. cười he he, cứ như vết thương này đối với chỉ là chuyện .

      Ta để ý tới , cuốn chăn ngồi dậy, vỗ vỗ cánh tay bảo nằm sấp xuống, để ta kiểm tra vết thương lưng . nhúc nhích, thấy cánh tay màu mạch của phản xạ màu sáng bóng dưới ánh nến lập tức véo cái. kêu lên tiếng, sau đó rất tủi thân mà : “Nương tử, nàng muốn mưu sát chồng!”.

      Tuy người cuốn chăn, ta vẫn rùng mình cái, cảm thấy cánh tay nổi hết da gà da vịt. Xem ra phải làm quen với chuyện liếc mắt đưa tình kiểu này, chứ lúc ăn cơm lại lên cơn, e rằng đồ ăn ngon phun ra ngoài hết, chẳng phải lãng phí lương thực lắm sao?

      Ta vừa khẽ khàng mặc niệm, vừa đẩy nằm nghiêng, nhìn kỹ phần lưng của . Chỉ thấy tấm lưng như cái tổ ong vò vẽ, vết thương nông nông sâu sâu dưới mười. Nhưng may thay, ngoại trừ vết thực cực sâu, những vết thương khác đều bình thường, mà có ít tơ gấm bị xé nát ở dưới người, dải gấm xanh nhạt nhuộm vết máu lớn.

      Ta thở phào nhõm, định bụng sai người lấy thuốc cho bôi, mới phát mình và ở hoàng cung, cũng phải ở phủ Ninh vương, mà ở khách điếm, gọi người ở đây tiện chút nào. Nghĩ thầm trong chiếc vòng tay của mình ngoài viên thuốc đề phòng cầm thú, hình như còn hai viên thuốc trị thương quý giá, vì vậy : “Thương, ta lấy vòng tay tới đây, hình như trong vòng tay có thuốc”.

      Gọi liên tiếp hai tiếng nhưng nghe thấy trả lời. Nhìn lại, thấy nằm nghiêng, mắt nhắm hờ, khóe miệng còn phảng phất nụ cười, dường như ngủ. tấm chăn gấm màu đỏ, mặt vẻ hồng hào, như ngày xuân uống rượu nhạt, ngủ nghế đá mơ giấc mộng đẹp. Nhưng ánh đèn bị gió thổi qua, bóng mành che khuất mặt , sắc đen lấp mất sắc đỏ, làm ta bất giác kinh hãi, khỏi vươn ngón tay đặt dưới mũi . Cảm thấy hơi thở của , lúc này ta mới yên lòng rút ngón tay lại, lay : “Vương gia…”.

      Nhưng đáp lời, chỉ miên man say giấc.

      Ta biết vậy ổn, chạy đến cạnh tường cầm lấy chiếc vòng kia, run rẩy mở chốt vòng tay biến dạng, lấy thuốc trị thương ra rồi bóp nát, bôi lên người . Thuốc này có tác dụng trừ độc, bôi lên da vốn rất xót, nhưng vẫn tỉnh.

      Lúc này, ta liền hiểu, ra với ta, hạnh phúc vốn ngắn ngủi như thế, theo gió rồi biến mất, như bình minh sáng sớm, bông tuyết ngày xuân, tan biến chỉ trong giây lát.

      Căn phòng này cực kỳ bí mật, khí thoảng hương hoa tử kinh, hẳn là lúc mở cửa, hương hoa tử kinh chân gấu bay vào phòng. Ngoài ra, chỉ còn mùi thuốc ta bôi lên người cùng với hương vị hạnh phúc vừa nãy của hai ta.

      Đôi uyên ương chăn gấm chụm đầu say ngủ, chăn thúy ấm nồng, nhưng người nằm mê man giường kia còn có thể tỉnh lại ? Còn có thể cười khẽ như ban nãy, tựa như hoa đào ngập tràn trong phòng nữa ?

      Ta tiếp tục lay , chỉ quấn chăn, nhặt từng thứ y phục bị xé nát ở dưới đất lên, sa đỏ quấn bện,đai ngọc gấm tơ, nhưng sao lại lạnh như thế, buốt giá như thế?

      Có lẽ, thực chỉ ngủ thiếp , ta vừa quay đầu lại thấy tựa giường, cười khẽ với ta.

      Nhưng ta quay đầu lại, vẫn ngủ say, mặt mũi phản chiếu màu chăn mà phơn phớt hồng, tựa như hoa đào tươi đẹp ngày xuân.

      Quả nhiên “Tương Tư Tận Xương”, khiến người ta tương tư đến tận xương.

      Ta tới bên chiếc rương gỗ cây nhãn, mở nắp lên, đặt miếng gấm rách nhuốm đầy máu vào rương, lấy ra hai bộ quần áo, soi gương trang điểm. Đến khi sửa soạn xong, ta tới mặc quần áo giúp .

      Tựa như ngày trước làm với ta.

      Thế đạo tuần hoàn, cuộc sống là như vậy, rốt cuộc đến lượt ta. Nhìn khuôn mặt trầm lắng của , dường như thời gian dừng lại ở giây phút này, ta mới cảm nhận được nỗi đau thấu xương xé phổi, dường như còn đau hơn khi ta trúng độc. Mà cuộc sống như thế, phải trải qua từng ngày, suốt quãng thời gian dài đằng đằng.

      Ta nghĩ, tính mạng tiêu hao, e rằng phần nguyên nhân là vì thế.

      Tất cả loại độc thế gian đều độc bằng khống chế lòng người. Phụ thân quả là người có thể nhìn thấu lòng dạ con người.

      Ta từ từ nâng lên, mặc từng ống tay áo cho , thân thể của nặng trĩu nhưng mềm mại phảng phất hương thơm. Vốn là da thịt chắc nịch giờ lại mềm nhũn, dưới làn da mơ hồ lộ cả xương sườn, thắt lưng cũng mảnh dẻ hơn. Thân thể uy vũ hùng dũng như thế mà hôm nay mặc áo vào còn nhét vừa nắm đấm.

      Nhớ năm ấy, vì khen ngợi quân ta liên tiếp đánh bại Xá Thiết Mộc của Tây Di, triều đình ban thưởng hai bộ chiến giáp hoàng kim để khen ngợi tướng lĩnh trẻ tuổi. Ta và Hạ Hầu Thương mỗi người bộ, chiến giáp này lấy kim tuyến quấn thành hình vòng, từng vòng đan xen với nhau, cả bộ giáp rực rỡ ánh vàng. Khoác lên người phát biểu trước tướng sĩ cũng có thể làm người ta hoa mắt, khiến người ta nghĩ rằng nếu thủ lĩnh của chúng ta bị mũi tên bắn trúng vị trí áo giáp che được… Nếu chúng ta bất đắc dĩ tan đàn xẻ nghé mỗi người cũng có thể cầm mảnh giáp về nhà làm lương thực… Vật phú quý chói mắt như thế, nếu như mặc chiến trường, tất nhiên là cái bia sống để vạn tiễn lao tới.
      janenguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :