1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 152: Hiềm nghi ngày trước

      Ta rất ngạc nhiên, đoán được ta muốn ra ngoài làm trò gì ư? cũng phải, vốn phải là kẻ dốt nát. Ở nơi phức tạp như Tây Cương, vậy mà quá nửa năm có thể biết việc quân, sai sử thuộc hạ tướng sĩ như cánh tay. phải biết có mưu, chẳng qua thèm ra tay mà thôi.

      Nhưng sao ta có thể hứa với được?

      Nếu hao tổn tính mạng chữa thương cho ta, chui vào bẫy của người ta, có lẽ ta nghĩ: Bỏ , cứ như vậy thôi, ở bên đến ngày bạc đầu vậy.

      Máu tươi và thù hận năm xưa, có kẻ nào phân biệt được ai đúng ai sai?

      Mà ta mệt mỏi quá rồi.

      Nhưng hôm nay, đối phương chết thôi, muốn khiến phải lâm vào chỗ chết, ta biết làm thế nào, chỉ có thể dồn sức đánh cược lần.

      Ta : “Vương gia khuyên thiếp như vậy, có phải cảm thấy có gì ổn ? Thần thiếp phế nhân nằm giường, liệu có ai muốn gây bất lợi cho thần thiếp chứ? Lẽ ra Vương gia nên quan tâm đến bản thân mới phải…”. Ta khẽ cười : “Hôm nay Vương gia đúng là như phải bỏng”.

      Ta thể vẻ nghi ngờ nồng đậm trong giọng , khiến hơi hốt hoảng: “, làm gì có ai đâu, do bổn vương quan tâm nên rối loạn thôi”.

      “Vậy ổn rồi. Vương gia, ngày mai đưa thiếp đến lầu Uyên Ương, năm xưa thần thiếp rất muốn vào đó vung tiền như rác, tiếc rằng bình thường lão phụ cho thiếp nhiều tiền lắm, thiếp lại chẳng có sở trường gì, lương bổng vừa đến tay tiêu sạch. Năm đó ở lại kinh thành lâu, chưa có ai để rủ phải theo phụ soái trở về Tây Cương, thần thiếp vẫn rất tiếc nuối. biết tiệc Uyên Ương vạn lượng bạc bữa ngon lành đến mức nào? ăn được, ngửi chút, nhìn chút, trông thấy cơm ngon rượu ngọt đầy bàn mà thèm dãi, chừng tay thiếp có thể cử động đấy”.

      Giọng vẫn chưa nguôi niềm ngờ vực, ngẫm nghĩ những hộ gia đình xung quanh lầu Uyên Ương đều phú quý, nhà nào cũng phòng thủ nghiêm ngặt, mà chỗ yên ắng càng dễ bố trí. Liền : “Chỉ muốn lầu Uyên Ương thôi à?”.

      Ta : “Thần thiếp cũng muốn chỗ khác nữa, nhưng sợ Vương gia phiền…”.

      vội : “ phiền, phiền, nếu nàng khỏe lại rồi, nàng muốn bổn vương dẫn nàng đâu cũng được”.

      “Thế còn lầu Uyên Ương…?”.

      “Cùng lắm bổn vương bên nàng tấc cũng rời”.

      “Chẳng lẽ bây giờ chàng phải tấc cũng rời sao?”. Ta , “Vương gia vẫn nên trở về tẩm cung của mình ngủ giấc , mấy ngày gần đây Vương gia quá mệt mỏi, thần thiếp có thị tì trông nom, xảy ra chuyện gì đâu. Thần thiếp rất sợ ngày mai Vương gia nổi”.

      Đêm nay, dù thế nào nữa cũng phải đuổi , nếu sao Tiểu Thất có thể đưa trang bị làm xong cho ta được?

      ngủ luôn thích ôm ta, tối nay lại thể để cho ôm rồi.

      Ta vốn tưởng phải khuyên khuyên lại, ai ngờ nghĩ chút liền đồng ý luôn. Cẩn thận sai bảo cung nhân chăm sóc cẩn thận, rồi đích thân kiểm tra mọi thứ trong phòng lần nữa, lúc này mới trở về tẩm cung.

      Xem ra tình trạng sức khỏe của chỉ tồi tệ ở mức bình thường nữa, mà cực kì tội tệ rồi. Ngay cả chính cũng bắt đầu sợ hãi, có phải sợ nếu quả gặp nguy hiểm, thể ra tay tương trợ nữa?

      . . . . .

      Lầu Uyên Ương có năm tòa ba tầng, mái hiên chạm hoa, hàng cột trăm bước. Giữa các nhà lầu có hành lang bắc qua. Thị tì thướt tha guốc gỗ bước hành lang, tiếng bước chân trầm bổng du dương như tiếng đàn, mỗi cử chỉ đều mang theo mùi hương phảng phất. Vào trong lầu, chỉ riêng những thị tì khéo léo xinh đẹp tuyệt trần bức tranh đẹp đến cùng cực rồi.

      Mà khuôn mặt họ đoan trang tựa hoa sen, khiến người ta chỉ có thể trông từ xa mà thể đùa bỡn, huống chi tửu lâu này hề tầm thường, dù có tiền cũng chưa chắc có thể đến đây, còn phải có thân phận địa vị. mâm Uyên Ương, dù ngươi có vạn lượng bạc vẫn phải xem ngươi có đủ tư cách ăn hay . Vì vậy, giữa những quý tộc triều đình, dùng tiệc Uyên Ương là biểu trưng cho địa vị thân phận. Nhưng năm xưa ta rất khinh bỉ, cho rằng tiệc Uyên Ương ấy chẳng khác gì tiệc rượu Hạ Hầu Thương mời tướng sĩ lúc mới tới Tây Cương, trông hào nhoáng mà có mẩu.

      Nhưng có ngày, Tiểu Thất mang cho ta giò thủy tinh ở lầu Uyên Ương, nhìn thấy từng miếng giò mỏng tang óng ánh trong suốt đĩa, chưa cho vào miệng ngửi thấy hương hoa hồng thanh nhã. Đến khi cái đĩa ấy bưng gần tới chóp mũi, hương hoa hồng kia tản bớt, thay vào đó là mùi thịt khiến người ta thèm dãi như sợi tơ vấn vít. Đến khi vào miệng, càng cảm nhận hương hoa hồng đan xen với mùi thịt, thơm đến nỗi muốn nuốt luôn cả lưỡi.

      Mấy ngày đó, ta ăn rồi lại muốn ăn thêm, đến khi phát ngọc bội, bội kiếm quý giá người Tiểu Thất dần dần biến mất, lúc này mới ngừng miệng.

      Ta hơi hối lỗi định trộm ít bạc của phụ soái chuộc lại cho , nhưng : “ cần, vốn dĩ thuộc hạ muốn đeo mấy thứ này. Nguyên soái cũng là, muốn làm màu làm màu cho người , cứ bắt Thất Tinh Vệ…”.

      Lúc nhớ ra ta lo lắng cực kì: “Vậy nếu phụ soái phát ra mấy thứ người ngươi biến mất rồi phải làm sao?”.

      rất đắc ý: “Người mới phát ra phải ? chỉ đồ của thuộc hạ biến mất, mấy người kia cũng còn chẳng còn lại bao nhiêu…”.

      “Gì cơ, các ngươi đều mang nó…”.

      “Nếu người cho rằng lấy tiền đâu ra cho người ngày ngày la cà sòng bạc, áo choàng hoa gấm, mái ngọc hiên văn?”.

      Nghĩ lại từ hồi đến kinh thành, hình như ta rất hứng thú với mấy thứ xa xỉ, Thất Tinh phải tốn hết trăm phương ngàn kế mới lấy được cho ta, hoặc tốn trăm phương ngàn kế cổ vũ ta. Bởi vì muốn rũ bỏ tích cực của họ, ta đành phải dằn lòng gắng gượng… Tuy họ rất tích cực… nhưng ngờ rằng họ lại thừa cơ bán từng món đồ đeo người mà phụ soái cho. Bỗng dưng ta có cảm giác lên thuyền giặc, nghĩ thầm Thất Tinh quả nhiên là ba cây chụm lại nên hòn núi cao, để được món hời, lại bị trách phạt, trước tiên cho ta nếm thử mùi ngon món ngọt, bất tri bất giác dìm ta xuống nước rồi mới sao?

      Tiểu Thất lại cho là đúng: “ phải bởi vì người quan tâm tới mấy món đồ của Nguyên soái nên họ mới dám làm thế ư?”.

      Ta nhớ lại những lời Tiểu Thất , lại nghĩ tới đủ chuyện về sau… Đối với Thất Tinh, thái độ của ta quan trọng đến vậy ư? Quan trọng đến mức có thể khiến họ xem thường hết thảy?

      Có phải đây là nguyên nhân ta hề hay biết về đại họa năm ấy?

      Con kiến cắn đê, cuối cùng khiến đê vỡ tan tành. Có lẽ, từng chuyện từng chuyện nối tiếp, cuối cùng tạo thành cục diện chết thôi này.

      Lầu Uyên Ương vốn là nơi tĩnh lặng, nhưng dù gì vẫn là chốn tửu lâu người đến người , vốn nên có tiếng bước chân tới lui ngớt, nhưng hôm nay lại im ắng khác thường. Hiển nhiên cho người phong tỏa từ trước rồi.

      Nhưng lầu Uyên Ương có năm tòa ba tầng, biển hiệu ở lầu chính do tiên hoàng đích thân viết, sao có thể gây ra động thái quá lớn như vậy?

      Nếu vì ăn bữa cơm mà để Hoàng thái hậu mắng thêm tiếng ‘súc sinh’, chắc hẳn muốn điều này chút nào.

      Vì vậy, dù có phong tỏa cũng chỉ trong tầng của lầu mà thôi.

      lệnh cho kiệu thẳng vào viện, dừng ở cửa sau. Sau đó từ nơi vắng lặng ôm ta lên tầng hai, cẩn thận đặt ta lên ghế xếp hoa hồng. Ta nghe rèm châu vang tiếng như băng ngọc va chạm, có người hầu nối đuôi nhau tiến vào, mang theo mùi hương thơm phức. Giò thủy tinh, thịt dê dầm tương, long phượng sum vầy, chân gấu hạng nhất…, còn có hồng liên tẩm mật chưng cách thủy. Mặc dù nhìn , nhưng hương thơm vương vấn lại từ chóp mũi thẳng vào lục phủ ngũ tạng.

      Ngón trỏ giật mạnh, ta : “Vương gia, bao nhiêu năm rồi thiếp chưa được nếm giò thủy tinh kia”.

      Tiếng đũa bạc khẽ lách cách bên tai, gắp miếng giò pha lê vào miệng ta. Ta từ từ nhai, chỉ cảm thấy ngậy mà ngấy, vào miệng thơm ngát, khỏi khen: “Hương vị vẫn như năm ấy”.

      khẽ cười, : “Ta nhớ năm đó nàng thường xuyên dạo chơi chốn lầu xanh, nhưng lại chưa từng tới đây phải ?”.

      “Vương gia gì thế, thiếp đâu phải là hạng người ấy?”. Ta thản nhiên .

      Tiếng cười tràn ra từ miệng , khiến lồng ngực cũng vang tiếng từng hồi: “Đúng vậy, nàng phải là hạng người ấy, nàng đoan chính nghiêm nghị, vang danh hiền đức, sao có thể quyến luyến chốn làng chơi? Có điều, thỉnh thoảng ám chỉ mấy tên phá gia chi tử của đại thế gia mời nàng ăn bữa nửa bữa mà thôi, mời nàng tới lầu xanh thuyền hoa là chuyện đương nhiên… ra khi đó ta từng hạ quyết tâm rất nhiều lần, định mời nàng tới đây chuyến. Tiếc rằng hồi ấy giữa chúng ta có hiểu lầm nặng nề… Ta thậm chí đặt trước chỗ rồi, lại nghe tin nàng và Quân soái trở về biên cương”.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 153: Mời tất nhiên phải tới

      Ta nghĩ thầm, nếu khi đó mở miệng mời ta ta có tới hay nhỉ? tới, nhất định tới, có miếng ngon ăn đúng là ngu, ăn xong tìm gây phiền phức, đó là điều chắc chắn.

      Cho nên ta rất tiếc nuối mà : “Nếu như ngày đó chàng mời, thiếp nhớ mãi quên biết bao năm như vậy đâu”.

      vui vẻ : “Nếu năm đó ta mời, nàng qua à? Như vậy… như vậy lúc ấy, nàng ghét ta đến mức ấy phải ?”.

      Ta nghĩ thầm, chàng hiểu lầm rồi, chàng lại tự mình đa tình rồi, muốn thốt ra: Đó là thấy ở đó có tiệc rượu giá trị ngàn vàng, ngụm trăm lượng bạc đấy. Mặc dù cuối cùng khó tránh khỏi biến thành chất thải, nhưng vẫn là trăm lượng bạc đấy!

      Nhưng lời đến khóe miệng lại trở thành: “Dĩ nhiên… ghét đến mức vậy”.

      liền vui vẻ ung dung lấy đũa gắp miếng chân gấu vào miệng ta, : “Đây là món ăn kèm với giò thủy tinh, nhưng bởi vì có nguyên liệu vô cùng quý nên rất ít người ăn, có lẽ nàng chưa từng nếm qua, thử chút xem sao?”.

      giễu cợt ta năm đó chỉ có tiền sai người mua món ăn bình dân như giò thủy tinh đấy hả?

      Chân gấu quả là món ăn khác biệt, mật ong dùng để ninh nhừ chắc là lấy từ mật hoa tử kinh đằm mình dưới ánh nắng mặt trời núi Thiên Phong. Khi hoa nở rộ, nếu lấy mật trong vòng mười ngày mưa có thứ mật đậm hương nhất, là mật ngon nổi danh toàn quốc, cống phẩm Hoàng thất mới có được.

      Từ ta thích đồ ngọt, đặc biệt là mật ong. Để tránh cho ta thỉnh thoảng tăm tia thú cưng của mình, Tiểu Thất tận dụng sườn núi Triêu Dương sau Quân gia thôn để trồng đầy hoa tử kinh. Đến ngày xuân hoa nở, khắp sườn núi đều là hương hoa tử kinh… Ta hỏi Tiểu Thất, tại sao trồng hoa hòe mà chỉ trồng có mỗi hoa tử kinh, nghe mật hoa hòe càng thơm nồng ngon miệng, nhưng đáp: “Tử kinh ba chạc nhưng cùng gốc, bốn chim buồn thương vì khác cành”, ta mới hiểu ý của , cảm thấy Tiểu Thất thường ngày đơn thuần biết thơ thẩn là cái gì vậy mà cũng nâng niu ôm ấp tình cảm như vậy. hy vọng bọn ta là bạn bè tốt, có thể ở bên nhau mãi mãi. Chỉ tiếc, cuối cùng nguyện vọng của thể thực được.

      Miệng ta đầy hương thơm nồng nàn của chân gấu nhập khẩu, khiến ta lại càng vui sướng cong mày. Tay của ta vốn để bên cái đĩa thanh hoa, tự chủ được liền gẩy chiếc đũa được làm bằng bạc. Tiếng “đinh” êm dịu kéo dài mãi, trong phòng vốn chỉ có hai người bọn ta, tiếng vang này khiến ngẩn ngơ, chiếc đũa trong tay cũng rơi xuống theo. Căn phòng chìm vào yên lặng, cất giọng run run: “Ngọc, mới vừa rồi, mới vừa rồi nàng làm gì thế… Lại có cảm giác rồi hả?”.

      có… Sao vậy?”.

      Nhưng ngón tay kia lại động đậy, ta cầm đôi đũa để bên cạnh chiếc đĩa lên.

      “Ngón tay của nàng, ngón tay… cử động rồi ư?”.

      Ta chưa phản ứng lại, đợi đến khi phản ứng mới vui vẻ : “Vương gia, là sao? Ngón tay của thiếp cử động ư?”.

      nhảy dựng lên kêu to: “Quả nhiên hữu hiệu, quả nhiên hữu hiệu…”.

      Có tiếng cái ghế đổ xuống, có tiếng kéo tay áo người ta đến rách vụn, người kia bị lay lay đến nỗi giọng run rẩy: “Chúc… chúc… mừng… mừng vương gia…”.

      “Các ngươi có nhìn thấy , quả nhiên hữu hiệu, tay nàng có thể cử động… giống mấy ngày trước chỉ hơi cử động chút, mà là có thể cử động …”.

      “Các ngươi ra ngoài trước, ra ngoài trước …”. Cuối cùng, bình tĩnh lại, ngồi xuống cạnh ta, dè dặt : “Ngọc, thử lại lần nữa xem, thử lại lần nữa xem nào?”.

      Ta lo lắng : “E rằng thể…”. Ngón tay ta lại tự chủ cầm đũa lên, nhưng hơi run rẩy. Đôi đũa này bị nắm chặt liền rơi xuống đất.

      , đâu…”. cười to, “Ngọc, nàng còn có thể cử động, có thể cử động”.

      Ta thử gắp thức ăn trong đĩa gần kề, nhưng bởi vì ngón tay rất run rẩy nên cuối cùng thể được. Nhưng điều này cũng đủ khiến mừng rỡ, tràng an ủi ta: “Ngọc, cần gấp gáp, cần gấp gáp, luyện tập từ từ là làm được thôi”.

      Lúc này lại nghe thấy ngoài cửa vọng đến tiếng người, xen lẫn với những từ có cách phát kì quặc. Ta nghe thấy , kiểu phát này chính là khẩu ngữ của Tây Cương.

      Chắc họ bị người chặn ở đầu cầu thang, được lên đây, chỉ đứng ở đầu cầu thang lớn tiếng : “Ninh vương điện hạ, sao gặp ngài lần mà khó đến thế? Ngài quên những ngày chúng ta giục ngựa ở Tây Cương trước đây sao? Bổn vương sắp trở về Tây Cương rồi, vất vả lắm mới biết được ngài ở đây, muốn đến gặp ngài cũng được ư?”.

      Là Ô Mộc Tề!

      Hạ Hầu Thương bực mình : “Sao lại tới đây?”.

      Lòng ta trùng xuống, lại cười : “Hôm nay vui vẻ như thế, huống chi chúng ta ở lầu Uyên Ương, nơi đây cao thủ như rừng… Gọi lên đây chuyện cũng được”.

      “Chỉ sợ biết được thân phận của nàng rồi gây bất lợi cho nàng”.

      Ta khẽ than thở, vươn tay cầm lấy chiếc đũa: “Trong gian phòng này, có thể làm được gì chứ? chừng thấy , nhớ lại những buổi giục ngựa thảo nguyên xưa cũ khiến thiếp muốn ra tay đánh trận… Tay chân của thiếp bất tri bất giác khôi phục vài phần sức lực sao!”.

      Hạ Hầu Thương buồn cười: “Cũng được, nếu có hành động quái lạ nào ta khiến vào dễ ra khó!”.

      Ô Mộc Tề dẫn hai tên tùy tùng lên, ta cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân của chúng. Tiếng trầm ổn mà khỏe mạnh chính là của Ô Mộc Tề, trong hai tên tùy tùng của , người có bước chân nhàng, hiển nhiên biết chút võ công, người còn lại khiến người ta có phần khó đoán. Đôi khi bước chân của bẫng nhưng có lúc bước chân của hơi nặng nề, cứ giống như nhấc lên nổi rồi lại hạ xuống… Người này bị trọng thương ư? Hơn nữa còn là dấu vết năm xưa?

      Tiểu Thất náu mình bên cạnh Ô Mộc Tề thời gian dài, sao thấy nhắc tới chỗ đó có người như thế? với danh nghĩa là kẻ thù của thái tử, giả mạo hậu nhân của Mộ Dung gia bị Tần gia cấu kết bịa tội, giành được tín nhiệm của Ô Mộc Tề. Sau khi giúp Ô Mộc Tề đả thương thái tử, lập tức rời , chắc hẳn Ô Mộc Tề vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng , nên có rất nhiều chuyện cũng biết chăng?

      Kẻ này náu lâu, với mưu trí của , nếu muốn thân sao lại để Tiểu Thất biết được chứ?

      Nhưng rốt cuộc vẫn kìm nổi mà xuất .

      Phải chăng ta liên tiếp có chuyển biến tốt khiến luống cuống tay chân? Cuối cùng đích thân dò xét?

      “Ninh vương điện hạ quá kiêu ngạo, bổn vương muốn tới thăm cũng cần phải qua năm cửa ải, trảm sáu tướng lĩnh(*) sao? Giờ đây quý quốc và nước ta thành láng giềng hữu hảo rồi, điện hạ cần gì đề phòng nghêm cẩn như thế chứ?”.
      (*) Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn

      Ô Mộc Tề cười hồi, giọng điệu ôn hòa nhưng ngầm có ý chọc ngoáy. Hạ Hầu Thương nghe xong, nhếch miệng mỉm cười: “ phải Hoàng tử phải trở về Tây Di sao? Sao lại vô công rồi nghề tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn tìm bổn vương để gây chuyện?”.

      Ô Mộc Tề ngớ người, vốn là bại tướng dưới tay Hạ Hầu Thương. Hồi ở Tây Cương giao chiến với Hạ Hầu Thương, mỗi lần đánh là lần thua, nào dám tinh tướng như lúc đánh thái tử chứ?

      “Nào có, nào có. Ba ngày sau bổn vương phải về nước, Ninh vương là người Trung Nguyên bổn vương bội phục nhất, hôm nay tình cờ vào lầu Uyên Ương, nghe Ninh vương điện hạ và Vương phi ở đây, nên tới thăm hỏi cho phải phép”. “A” tiếng rồi : “Sắc mặt vương phi tốt, có thể ngồi dậy được rồi hả? Có lẽ ít ngày nữa là khôi phục thôi nhỉ?”.
      janenguyen thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 154: Làm bộ làm tịch

      Ta cầm chiếc đũa lên, gõ vào cái đĩa, thở dài : “Xin thứ cho bổn phi thể đứng dậy nghênh đón, thất lễ với Hoàng tử rồi. Nếu mấy ngày gần đây có thể khôi phục tốt quá, đáng tiếc được, chỉ có thể cầm đũa mà thôi”.

      Y tiến đến mấy bước định lần mò tra xét, nhưng chợt có tiếng quần áo sột soạt, Hạ Hầu Thương sải bước dài đến bên cạnh đỡ lấy ta, lặng lẽ ngăn cản y, khiến y hơi lúng túng: “Bổn vương lỗ mãng, thể sửa sửa đổi tính man di, quên mất đây là thiên triều, Vương phi là rất cao quý… Có điều, Ninh vương điện hạ, bổn vương hề có ác ý, chẳng qua chỉ nghe ngày cưới Vương phi hôn mê bất tỉnh nên hơi thương cảm, vừa hay bên cạnh bổn vương có danh y tới từ Tây Vực, có thể chữa trị các bệnh khó nhằn, hôm nay tình cờ gặp Ninh vương ở đây, hay là để ông ấy khám cho Vương phi, có lẽ có hiệu quả?”. Y ngập ngừng, có lẽ thấy sắc mặt khó coi của Ninh vương, liền : “Nếu Ninh vương điện hạ tin tại hạ, vậy bỏ … Điện hạ còn nhớ chiến trường giết chóc năm ấy ? Bổn vương có thể khiến điện hạ lo lắng như vậy, quả là vinh hạnh của bổn vương”.

      Tên này chết cũng đổi tính, lại khiêu khích cả Hạ Hầu Thương. So sánh với mỗi cuộc chiến giữa y và Hạ Hầu Thương trước kia, đánh nổi vài hiệp, mỗi lần đều quay ngựa chạy biến… Hôm nay lại dám cả gan vuốt đuôi cọp… Xem ra người kia bí mật làm ít chuyện.

      Hạ Hầu Thương lại hề mắc bẫy, chỉ thản nhiên : “Vậy mời Hoàng tử cứ tùy ý, chỗ bổn vương hẹp, chỉ sợ chứa nổi người của Hoàng tử”.

      Lời mang ý đuổi người tàn nhẫn mà dứt khoát, nhất thời khiến Ô Mộc Tề cứng họng đáp lại được, ngẩn ngơ lúc lâu mới rầu rĩ : “Điện hạ, bổn vương có lòng tốt mà…".

      Ta thực nghe nổi nữa, ho tiếng, chờ Hạ Hầu Thương khom lưng cúi thấp người, với : “Hay cứ để ông ta bắt mạch cho thần thiếp , ông ta kê đơn cũng được, chẩn bệnh cũng vậy, chúng ta chỉ nghe mà thôi, có tiếp thu là chuyện của chúng ta. Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”. Thấy im lặng lên tiếng, ta ngập ngừng , “Có nhiều người canh chừng như vậy, chàng còn sợ xảy ra chuyện gì ư?”.

      Hạ Hầu Thương còn chưa trả lời, Ô Mộc Tề đáp: “Bổn vương có lòng tốt mà được, thôi vậy… Chúng ta !”.

      Hạ Hầu Thương đành lòng từ chối cầu của ta, hơn nữa liên quan đến bệnh tình của ta, dù là ai, có mục đích gì, vẫn muốn thử. liền lên tiếng: “Chờ chút…".

      đứng lên, với Ô Mộc Tề: “Như vậy, mời vị tiên sinh này xem bệnh cho Vương phi được ?”.

      Tiên sinh kia có giọng già nua, hơi cũng cất lên nổi, có mỗi câu mà phải thở hổn hển hai ba lần mới thành tiếng: “Vương gia hãy đắp khăn gấm lên tay Vương phi, để lão phu bắt mạch”.

      Triều đại trước, khi đại phu khám bệnh cho nội quyến quý phụ, luôn đắp khăn gấm lên cổ tay, để tránh cho da chạm da. Còn về sợi tơ chẩn mạch gì đó truyền lại từ triều đại trước, bởi vì kết quả chẩn bệnh bằng phương pháp ấy đáng tin nên bị bãi bỏ.

      Đổi lại bằng cách trải khăn tơ tằm lên cổ tay để cách ly.

      Chiếc khăn mềm mại lướt qua cổ tay. lát sau, hai ngón tay như cái que của lão tiên sinh kia chạm lên mạch cổ tay ta. Mặc dù cách tấm khăn, nhưng biết tại sao, ta lại loáng thoáng cảm thấy có luồng khí lạnh thấu vào cổ tay, da thịt lập tức trở nên lạnh căm.

      Tay ông ta để cổ tay ta lúc lâu, dường như có điều ngờ vực: “ xảy ra chuyện gì vậy, lão phu chưa từng thấy kiểu mạch kì lạ như vậy…".

      Hạ Hầu Thương sốt ruột, : “Làm sao…?”.

      “Mạch của Vương phi, lão phu thăm dò hồi… nhưng thấy gì cả… Vương gia, có thể cởi bỏ khăn gấm, để lão phu bắt mạch cẩn thận, xem có phải mạch Vương phi đập chậm nên lão phu mới bắt được ?”.

      Giọng Hạ Hầu Thương thoáng chút tức giận: “Ngươi gì! vậy, mạch của Vương phi chẳng phải như…".

      Lời còn chưa dứt, Ô Mộc Tề xen vào: “Có phải ông nhầm rồi , bắt được mạch? Người chết mới bắt được mạch chứ…". xong vô cùng hối hận, “Điện hạ, bổn vương có ý Vương phi là người chết…".

      “Đủ rồi, bổn vương cần các ngươi, các ngươi cút ngay cho bổn vương!”.

      Xem ra lão tiên sinh kia rất hứng thú với các chứng bệnh khó chữa, bị Hạ Hầu Thương quát tiếng như sấm rền mà vẫn cố chấp, đợi Hạ Hầu Thương hạ lệnh đuổi người đặt thẳng tay lên cổ tay ta: “Lão phu tin, với kinh nghiệm chữa bệnh nhiều năm của lão phu mà ngay cả mạch cũng chẩn được?”.

      Ta đâu để ông ta chạm tay lên cổ tay ta dễ dàng như vậy, cố gắng lật cổ tay lại, lập tức giãy ra khỏi ngón tay của ông ta, lạnh lùng : “Lời của Vương gia ông nghe sao?”.

      Động tác ấy chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Ninh vương liền phản ứng lại. Ta nghe thấy tiếng gió nổi lên, có người ngã xuống đất, còn có tiếng la hét thảm thiết.

      Ô Mộc Tề : “Điện hạ cần gì phải ra tay tàn nhẫn như vậy, ông ta là người già, sao có thể chịu đựng cơn thịnh nộ lôi đình của điện hạ chứ?”.

      Hạ Hầu Thương chỉ hai câu: “Nội trong vài ngày nữa Hoàng tử phải lên đường rồi, bổn vương tiễn!”.

      Có tiếng phất tay áo đầy phẫn nộ, Ô Mộc Tề nổi giận đùng đùng xoay người rời , ta còn nghe thấy tiếng lão tiên sinh lẩm bẩm bị người lôi kéo.

      Khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Hạ Hầu Thương tới cầm lấy cổ tay ta, xem xét cẩn thận, đột nhiên thét lớn: “Người đâu, bắt ông già kia lại!”.

      Ta hiểu ra sao, hỏi: “Vương gia, sao thế?”.

      cổ tay nàng có hai dấu tay, lúc đầu vẫn chưa nhìn ra, bây giờ dần dần biến thành màu đen rồi”.

      Chung quy, người đó vẫn muốn bỏ qua cho ta sao? Lần này dùng thủ đoạn gì đây, trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân, thức ăn chưa nguội, rượu vẫn nức hương, bầu khí tràn ngập hơi ấm, nhưng ta chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng. Ngay cả trận chiến với Xá Thiết Mộc năm ấy, ta dẫn năm ngàn người đối mặt với vạn quân mai phục của , dựa vào Thất Tinh Liên trận, chém giết trong màn máu, phá vòng vây trong đường tơ kẽ tóc, để lại cả chuỗi thi thể, nơi đâu cũng tang thương thảm khốc, nhưng ta chưa từng tuyệt vọng như vậy.

      Lại chỉ thản nhiên : “Vương gia cần hoang mang, thần thiếp ra ngoài, đương nhiên có chuẩn bị từ trước. khăn tay có xức Nhất Tuyến Hồng, có lẽ họ ra khỏi lầu Uyên Ương, nhưng chưa được xa phải ?”.

      Nhất Tuyến Hồng là dược thủy chế từ ba loại cỏ độc, mang màu phớt hồng, tẩm lên khăn lụa sắc đỏ, độc tính khăn chỉ cần dính chút xíu lên tay, nếu da rách, độc hòa với máu, thần trí trở nên điên loạn. Lần thứ hai lão tiên sinh kia đưa ngón tay chạm lên cổ tay ta, ta lật cổ tay, giả vờ gạt tay ông ta, nhưng ra ta dùng ngân châm cào xước mu bàn tay lão tiên sinh này. Hơn nữa, chưởng của Hạ Hầu Thương khiến ông ta ngã nhào, nên mọi người chú ý tới vết ngân châm nữa, chỉ cho rằng ông ta cẩn thận mà bị thương… E rằng trong lòng ông ta hiểu , nhưng dám thành lời?

      “Bát Tuấn, các ngươi bảo vệ Vương phi, bổn vương nhất định phải đích thân róc xương lóc thịt tên đó!”.

      Ta biết lo lắng, có Ô Mộc Tề ở đây, nếu đích thân ra tay, Ô Mộc Tề hống hách ngăn trở, e rằng để người kia chạy trốn mất. Như vậy thể lấy được thuốc giải cho thứ vừa ngấm vào cơ thể ta.
      janenguyen thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 155: Cạm bẫy

      Ta vội vã ngăn : “Vương gia! Bên cạnh thần thiếp chỉ cần Tứ Tuấn là được rồi, chàng đưa những người khác !”.

      Với mưu lược xuất chúng của người đó, nếu Hạ Hầu Thương đích thân ra tay đúng là cho cơ hội thoát thân. Nên ta ngăn cản, chỉ bảo đưa Tứ Tuấn trước.

      Nhưng Hạ Hầu Thương lại từ chối, chỉ đưa Nhị Tuấn , để lại Lục Tuấn cho ta, với ta rằng Lục Tuấn có thể tạo thành trận “Lục hợp đồng phong”. Ta biết trận thế này, cho dù vào thời kỳ ta vẫn khỏe mạnh cũng phải sau ngàn chiêu mới có thể phá giải. Ta biết nếu đồng ý khiến lo lắng thêm, nên đành phải gật đầu.

      Sau khi , ta mới thở phào nhõm mặc cho cánh tay thõng xuống. Bởi vì phải ra ngoài, Hạ Hầu Thương gió lớn bèn choàng cái áo khoác mỏng lên người ta, lại thêm tay áo dài rộng, tay thõng xuống vẫn khuất trong tay áo. Ta cảm thấy nơi cánh tay hơi giật giật, liền cất giọng: “Lưu Quang, bảo người bưng ly trà xuân Long Tĩnh cho bổn phi”.

      Tiếng Lưu Quang truyền đến từ trong góc: “Vâng, Vương phi”.

      Tay ta dần dần còn giật nữa, ta nghĩ nên cởi trang bị ra rồi nhỉ?

      Tiểu Thất và Tiểu Tam liên thủ được xưng tụng là thiên hạ vô địch, thành quả nghiên cứu kinh lạc ếch của Tiểu Thất, cộng thêm tay nghề chế tạo khí giới của Tiểu Tam, cuối cùng hai người làm cho ta chiếc găng tay dài dùng dây nối với khung sắt trong áo.

      Ta biết Hạ Hầu Thương luôn luôn cẩn thận, đưa ta xuất phủ, tất trước đó phải tìm hiểu ràng, nên ta bảo Tiểu Thất núp ở lầu Uyên Ương từ trước, bất kể đặt tầng nào, gian phòng tầng phía dưới liền khoét lỗ trần nhà, luồn dây sắt, đầu sợi dây có nam châm, chờ sau khi ta ngồi xuống đưa dây sắt từ tầng dưới lên, tự động dò nam châm khuỷu tay ta, móc vào chiếc găng tay dài màu da, như vậy có thể điều khiển cổ tay ta hoạt động.

      Cho nên, thực ra tay ta thể động đậy cũng thấy đồ trong chén. Xưa nay khi dùng cơm, Hoàng thất rất coi trọng lễ nghi, chú trọng bố cục bày biện dụng cụ ăn uống, tối thiểu có thể đoán được mười mươi vị trí, huống chi lần đầu động đậy, ta cầm đồ vững là điều tất nhiên. Nên cũng gắng gượng làm bừa thôi, để người ta cho rằng ta có thể động đậy , tin tức truyền ra ngoài, tất có kẻ đứng ngồi yên, kiềm được muốn tới xem thử.

      Ta muốn Lưu Quang bưng trà tới cho ta chính là báo cho Tiểu Thất chuyện thành công, muốn chờ Hạ Hầu Thương trở lại rồi tiếp tục tính toán.

      Nhưng đợi lúc lâu mà trà vẫn chưa được bưng tới, ta nghi ngờ lại nghe tiếng người truyền tới từ đầu cầu thang. Tiếng người đó ngà ngà men say: “Các ngươi là ai mà dám cản ta? Biết ta là ai ? Cái gì mà có quý nhân ở , nào có quý nhân nào có thể cao quý bằng ta chứ? Bản quan luôn nghe hát dùng bữa ở Thu Thủy các, sao hôm nay lại thể tới!”.

      Bởi vì phải giữ bí mật nên tiểu nhị biết ai là người bao hết cả tầng lầu này, nhưng có thể bao cả tầng chứng tỏ người này vô cùng quyền thế giàu sang, nên càng khuyên can ngớt: "Tào đại nhân, được đâu ạ, nơi này được bao hết rồi nên thể vào. Hay là ngài đến lầu khác nhé, nếu tiểu nhân xin ý kiến chủ nhân, giảm giá hai phần cho ngài?".

      Tiểu nhị nơi này như nơi khác, tuy giọng khúm núm vô cùng nhưng trong mềm dẻo vẫn xen lẫn vài phần cứng rắn, cho ông ta biết là: được!

      Như lúc bình thường, Tào Đức Bảo nhất định dám càn rỡ như thế, nhưng hiểu sao hôm nay lại vậy, cao giọng : “ thế nào, khinh ông đây có tiền phải , xem thường ông đây phải ? Mặc dù ông bị giáng chức quan nhưng bạc hàng đống, mau tránh ra…!”.

      Từ sau chuyện lần trước, ông ta từ đại quan tam phẩm bị cách chức thành văn thư bát phẩm, trở thành quan viên bị giáng cấp nhanh nhất ở triều đại này. Nếu phải chưa tìm ra bằng chứng, chỉ sợ bao lâu nữa, ông ta còn phải vào ngục biết chừng. Thảo nào ông ta tức giận khác hẳn mọi ngày…

      Trái tim ta đập thình thịch, hôm nay ông ta vừa khéo tới đây, móc đâu ra nhiều trùng hợp vậy chứ?

      Ta hỏi: “Lưu Quang về chưa?”.

      “Chưa, Vương phi nương nương… Mắt người, nhìn thấy ạ?”.

      “Ừ, ở trong phòng nhìn được lắm, ngươi là?”.

      “Thuộc hạ là Siêu Ảnh…”.

      Tiếng ồn ào phía ngoài càng lúc càng lớn, lại có tiếng đánh nhau truyền đến. Có lẽ cũng cảm thấy ổn, với ta: “Vương phi nương nương, thuộc hạ xuống xem thử”.

      Tiếng đao thương phía ngoài kéo tới gần hơn, tiếng tiểu nhị kêu la thảm thiết, lan can gỗ gãy lìa, khay trà rơi xuống đất vỡ vụn như nước đá ngày đông, ta : “, các ngươi thể , e rằng Lưu Quang thể trở lại rồi, nghe bất kể có mấy người vẫn có thể tạo thành trận thế, chuẩn bị , đánh. Chỉ e là người rất khó giải quyết!”.

      “Nhưng, nhưng trận thế năm người thua xa trận thế sáu người…”.

      “Chỉ cần giữ vững đến khi Vương gia trở lại là được rồi!”.

      “Vâng!”. Năm giọng truyền tới từ bốn góc trong gian phòng.

      Ta thoáng an tâm.

      Tiếng đánh nhau càng lúc càng gần, sắp tới cửa rồi. Ta lẳng lặng chờ tiếng cửa phòng bị đập vỡ, nhưng tiếng đánh nhau bỗng dừng lại ở cửa. lát sau, tiếng bước chân rời , tiếp đó còn thanh gì nữa.

      Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại thế nhỉ?

      Ta lớn tiếng gọi: “Siêu Ảnh, làm sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?”.

      có người trả lời ta, thời khắc này, xung quanh im ắng, nghe thấy bất cứ tiếng động nào, càng có tiếng người trả lời. Như lúc đại chiến, hai quân đối diện, tuy có hàng vạn hàng nghìn người ngựa nhưng ngay cả tiếng ngựa hí cũng nghe thấy. Lại như lúc mưa sa, mây đen vần vũ cuồn cuộn trời nhưng gió lặng cây dừng, chỉ chờ sấm sét vang dội nơi xa.

      Ta chợt hiểu, ra phòng ngàn chỗ, chắn vạn bề nhưng ta vẫn phải là đối thủ của người đó. Người rất hiểu ta, mà ta lại chưa từng hiểu người.

      Chốc lát sau, cửa phòng từ từ bị đẩy ra, tiếng rèm che vang lên giòn giã, gió xuân lướt tới, giọt sương lá liễu lăn xuống dậy tiếng tí tách. thanh này giống khi ta còn bé biết bao, thỉnh thoảng người đưa ta ra sau thác nước bắt cá, cách khá xa, chỉ nghe tiếng thác như chảy xuống từ miền viễn xứ, róc rách ngân vang.

      “Tiểu Ngọc… Con à!”. Người khẽ than tiếng, đứng trước mặt ta. Giọng ôn hòa, hề lạnh lùng như lúc hạ quân lệnh thường ngày, “Con gầy rồi…”.

      Ta : “Còn tưởng người gọi con là con trai chứ… Phụ soái, nhiều năm như vậy, người đâu thế, sao tới tìm con?”.

      Ta nghe thấy có tiếng kéo ghế, tà áo cọ lên ghế dựa vang tiếng loạt soạt, người ngồi đối diện ta: “Là cha có cách nào cả. Nếu như cha xuất , chỉ có thể mang tới cho con thêm nhiều tai họa, nên cha chỉ có thể quan sát con từ xa, bảo vệ con. May mà con luôn biết cách bảo vệ mình, cha cũng ngờ rằng, võ công của con bị phế bỏ vẫn có thể khuấy động mưa to gió lớn ở kinh thành như vậy. Con vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của cha, vẫn luôn là…”.

      Ta cười khẽ tiếng: “Cho nên, khi thân thể của con hơi có chuyển biến tốt đẹp, phụ soái sai người phong bế huyệt đạo của con, làm cho khí huyết thông, để Hạ Hầu Thương tiếp tục hao tổn công lực trị liệu cho con? Cha của con, quả đối xử với con rất tốt đấy!”.

      Người khẽ : “A Ngọc, là kẻ thù của tướng lĩnh Quân gia chúng ta, con quên rồi ư, chính vì mà toàn bộ tướng lĩnh Quân gia mới bị đưa lên đoạn đầu đài, con quên Lão Nhị chết thay con rồi sao?”.

      ra cho tới giờ con vẫn rất bội phục người, phòng ngừa chu đáo, , sắp đặt ổn thỏa cực kỳ, nếu ngay cả bên cạnh con cũng có người chết thay bên cạnh người thế nào chả có chứ?”.

      “Cha cũng có cách nào, tướng lĩnh Quân gia trấn thủ Tây Cương, vì triều đình bảo vệ Tây đại môn, để đám thiết kỵ man di thể nào bước vào quan nội bước, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục ra sao? Chẳng qua là vài lời đồn đại, trúng kế ly gián của người Tây Di, mà gạt bỏ toàn bộ công lao mười mấy năm. Nếu cha tỉnh táo, bây giờ con có thể nhìn thấy cha sao?”.
      janenguyen thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 156: ra là vậy

      “Con nên tạ ơn cha vẫn cứu cái mạng của con vào thời điểm mấu chốt mới phải, con còn tưởng rằng cha xa cách với con lâu nên chuyện gì cho con biết. Hơn nữa đến giờ khắc này, cha vẫn lời dối gạt con !”.

      Giọng của ông hơi đáng ngờ, đứng dậy đến bên ta, vươn tay vuốt ve mặt ta: “Đứa trẻ đáng thương, người làm cha như ta, từ khi con còn tận trách, lại có thể khiến hiềm khích giữa hai ta lớn đến vậy sao?”.

      Ta cười : “Cha yên tâm, ngoài cái miệng ra, con hệt như người mong muốn, toàn thân thể cử động, thể gây tổn hại gì cho người. Huống chi, cha nghĩ con làm hại người sao?”.

      Ông quay lại ngồi xuống ghế, tự vươn tay rót ly trà, khẽ hớp ngụm: “Đúng là trà ngon, Ninh vương điện hạ quả nhiên đối xử với con như châu như báu, mặc dù sớm biết con là Quân Triển Ngọc. Với tính tình của , vậy mà lại mắt nhắm mắt mở. Nhiều năm trước cũng vậy, nhiều năm sau cũng thế, rất tốt với con, rất tốt với người cha của con này”.

      Mặc dù ta thể động đậy, nhưng lời ông lại như con dao mài cực sắc cực nhọn, cắt gọt từng thớ thịt người ta. Lúc đầu đau, nhưng về lâu về dài lại đau thấu xương tủy.

      Ông lại có thể lợi dụng lòng tốt của Hạ Hầu Thương để đối phó với ?

      Trong suy nghĩ của phụ soái, rốt cuộc ta là con của ông, hay chỉ công cụ tranh đấu?

      “Nằm giường lâu, mặc dù thân thể thể nhúc nhích, nhưng tai mắt vẫn nhanh nhạy. Đôi khi, con thường nhớ tới những chuyện trước kia, nhớ tới hoa mộc đàn nở rực rỡ đầu thôn, từng đóa từng đóa rơi xuống vạt áo, trẻ con trong thôn vui đùa dưới tàng cây, cha mẹ chúng đứng bên nhìn. biết tại sao, cuối cùng con vẫn nhớ nổi cha có ở bên con , nhưng có lúc, lại phảng phất như ở trong mơ. Trong mơ con thấy người đắp chăn cho con, biết tại sao, chỉ thoáng nghĩ đến, cha chỉ còn lại bóng dáng mông lung, thể nhìn gương mặt người. Hôm nay xem ra cảm giác của con chân đến thế…”.

      Nắp chén lạnh lẽo quệt qua ly trà, ông lại hớp thêm ngụm mới : “Ta biết từ con thông minh lanh lợi, có chủ kiến riêng, ra cha cũng hơi hối hận, tại sao lại dạy con nhiều thứ như vậy…”. Tiếng nắp chén vang lên giòn giã, “Vốn tưởng rằng con chỉ là đứa con , cuối cùng trở về khuê phòng, nhưng ngờ rằng, sau này con lại có thành tựu phi phàm!”.

      Ta cười khổ tiếng: “Thành tựu phi phàm? Cha à, người nghĩ rằng mình nuôi ong tay áo sao?… Nhưng, cha à, con chỉ thực những cầu của người cách tốt nhất thôi. Con nhớ mãi hai chữ ‘Hiền lương’ con dấu màu xanh biếc ấy, người cầu con làm hiền thần lương tướng, mặc dù con thể làm được quá lâu, nhưng vì muốn làm ngươi thất vọng nên làm hết sức. Chẳng lẽ con sai rồi sao?”.

      “Cạch!”, đặt ly trà xuống bàn, ông thở dài : “Ta cũng ngờ rằng con lại làm tốt như vậy, tốt đến mức có thể hạ lệnh thay cha mà có tướng sĩ nào nghe theo, chỉ cần mật hiệu của con, Thất Tinh Vệ kia có thể can đảm phạm thượng… Con còn nhớ trận chiến núi Đỗ Thanh, cha tính trước làm sau, con đồng ý, muốn lợi dụng lúc gió mưa vừa dứt, núi đầy bùn đất, hàng ngũ của Thiết Xá Mộc rơi vào Vọng cốc, tiến vào nhất loạt… Con vừa , chúng tướng đồng thanh khen ngợi, lại càng nóng lòng muốn thử, lanh chanh dẫn quân. Ta còn chưa hạ lệnh, chúng tướng coi con là thủ lĩnh”.

      Ta nhớ lúc ấy, ông mặc bộ giáp sắt màu bạc, trong quân doanh đỏ rực rộng thênh thang, sắc mặt ông lúc sáng lúc tối, nghe lời thuật của bọn ta, ông gật đầu mà cười đầy tán thành. Trong mắt tràn ngập vẻ ngợi khen: “Tốt lắm, mời Quân thiếu tướng dẫn vạn binh mã làm tiên phong”.

      Ta cho rằng lúc ấy ông lòng ủng hộ ta, nhưng ngờ rằng nội tâm ông sớm nảy sinh hiềm khích, hiềm khích với con ông, Tướng quân thể tại vị lâu dài sao?

      “Hồi đó người đồng ý sao?”.

      Ông lạnh lùng cười tiếng: “Lúc ấy triều đình thám thính tướng lĩnh Quân gia rồi, mật thám dưới quyền Ninh vương lại càng sục sạo khắp nơi, chỉ chờ Quân gia rơi vào lưới. Cha định để đến đêm dẫn con , nhưng con lại náo loạn như vậy. Để tránh khiến họ khả nghi, cha đành phải đồng ý. đến đây, ta còn phải đa tạ con, nếu nhờ con dẫn quân tiên phong, sao cha có thể thoát thân thong dong như thế?”.

      Ta nghe vậy cười : “May mà con vẫn có tác dụng!”.

      Ông cất lời lạnh lùng: “Con đừng ăn kiểu giận dỗi thế, cha sắp xếp người, đương nhiên cứu con ra!”.

      Ta thở dài : “Vậy cũng đúng, cha luôn sắp xếp mọi chuyện chu đáo tỉ mỉ, sao Triển Ngọc dám oán giận chứ? Có điều Triển Ngọc , rốt cuộc cha phạm phải chuyện gì mà khiến triều đình tốn sức tốn của tróc nã tướng lĩnh Quân gia như vậy?”.

      “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì tìm được lý do chứ? Ngọc nhi, chẳng lẽ con cũng tin những lời bịa đặt kia sao?”. Ông dừng lại trong chốc lát, “Đúng rồi, cha quên mất, lúc đầu con tỉnh táo, hơn mười ngày nay mới tỉnh lại, chắc hẳn Hạ Hầu Thương cho con biết ít chuyện nhỉ?”.

      Nghe những lời này, lòng ta lại càng thất vọng. Ông thăm dò xem rốt cuộc ta có biết nội tuyến Thanh phi mà ông sắp xếp trong cung , còn thăm dò xem Hạ Hầu Thương cho ta bao nhiêu . Có điều ông biết, tai họa năm đó, Hạ Hầu Thương chữ, muốn giội nước đục lên những người mất, tình nguyện để ta hiểu lầm. Nhưng cha ta lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

      “Cha à, người nhầm rồi, chàng chữ”.

      là kẻ rất biết giả nhân giả nghĩa, làm làm rồi, lại còn giả vờ giả vịt”.

      “Giả nhân giả nghĩa”? Ta nhớ Thái tử cũng từng đề cập tới từ này, trong lòng càng khổ sở: “Cha có quan hệ rất tốt với Thái tử, vì sao lúc y gặp chuyện may, người lại ra tay tương trợ?”.

      “Quả nhiên con thông tuệ kém gì năm đó, chỉ cần câu của cha, con đoán ra tất cả, tồi đâu. Trong phủ Thái tử đúng là có người nằm vùng, nếu chỉ bằng Tiểu Thất con gài bên cạnh Ô Mộc Tề, sao có thể khích Thái tử ra mặt chịu đòn chứ?”. Giọng ông hơi lạnh, “Đám Hạ Hầu gia đó đều thiếu nợ ta!”.

      vậy, con phải đa tạ cha, tiếc rằng con thể cử động, thể hành lễ với cha rồi. Có điều biết, Hạ Hầu gia nợ nần gì cha? Hoàng gia giao Tây Cương cho cha, tất cả lương thảo quân đội đều do cha chi phối, thậm chí người giám sát phái tới cũng chỉ là Tào Đức Bảo vô năng, con hiểu, Hạ Hầu Gia nợ nần gì cha?”.

      Cứ như con gió lướt qua mặt hồ, mắt ông thoáng vẻ dịu dàng, mặt hồ bình lặng khẽ gợn sóng: “Dù nợ nần gì nữa cũng là chuyện quá khứ rồi. Ngọc nhi, ta chỉ muốn về sau con được sống những ngày bình an, mong Ninh vương điện hạ có thể tha mạng cho ta là được rồi”.

      Ta trầm lặng gì. Nếu quả có thể như thế, đó chính là may mắn của ta. Tiếc rằng, phải như vậy, dò xét và hiềm nghi chứa trong lời của ông cho ta biết như thế. Ông vẫn tính toán, vẫn lợi dụng, có điều, ta còn ngu ngơ như quá khứ nữa… Ta phải cảm tạ những ngày nằm giường suy xét ràng đó, khiến mọi người thay nhau xuất trước mặt ta, cuối cùng cho ta biết ai ai giả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :