1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 147: Cực kỳ khó chịu

      Ta nhẫn nại : "Vương gia, chàng truyền nội lực cho thiếp cũng đâu có tác dụng gì, thần thiếp hề cảm thấy thân thể ấm áp lên chút nào."

      cười: "Nàng lo lắng cho ta như vậy, ta rất mừng. Ta rồi, mười ngày mới truyền nội lực lần, sao đâu."

      Đúng là đàn gảy tai trâu!

      "Vậy thiếp hỏi chàng, sao nước mũi của chàng lại có mùi máu vậy?"

      cười khan: "Mấy ngày nay thời tiết hanh khô, Đỗ Long thấy bổn vương ngày đêm vất vả, sai người ngày ngày chưng nhân sâm cho bổn vương uống. ngờ bổ quá, mới chảy nước mũi chảy luôn cả máu."

      "Vương gia, thần thiếp , biết chàng có nghe hay ?"

      mừng rơn: "Nghe, dĩ nhiên nghe."

      "Hai tiếng cười khan này của chàng giả quá... Hay là chúng ta làm thỏa thuận nhé. phải mười ngày nữa mới truyền nội lực tiếp sao? Mười ngày này, chàng hãy nghỉ ngơi tốt, cần... cần ở bên thiếp cả đêm nữa. Còn nữa, cho người điều tra Thanh phi nhé."

      "Thanh phi làm sao thế?"

      Nguy rồi, sao ta lại quên mất, thể để phát ra ta có tri giác từ lâu, thể những chuyện Thanh phi làm với ta cho biết! Nếu để lộ hàng loạt các chuyện 'cầm thú', bảo bọn ta phải lừa mình dối người thế nào đây?

      Ta : "Thanh phi vốn là do Tiểu Thất tìm được, bảo nàng ta hấp dẫn chú ý của Hoàng đế, nhưng lại điều tra gốc gác nàng ta. Thiếp nghĩ nghĩ lại, cảm thấy để này trong cung, e chừng là tai họa ngầm..."

      "Vậy được, ta bảo Lưu Quang theo nàng ta, trực giác của nàng luôn chuẩn xác. Giống như trước kia, có nhiều lần chúng ta phối hợp giết địch, chỉ quan sát khói bụi nơi xa mà nàng biết động tĩnh của quân địch rồi."

      Lại được người ta ngưỡng mộ rồi. Nhưng ta hề tự mãn. vừa lên cơn ngưỡng mộ ta liền nhớ lại mấy chuyện xấu Tiểu Thất vạch trần kia. Ta hạ quyết tâm phải chôn sâu đủ thể loại chuyện như nhìn thấu muôn trượng hồng trần, ái muội ngoảnh mặt làm thinh trong thời gian này vào tận đáy lòng!

      "Vương gia đùa rồi, phải sau này Vương gia vang danh hơn thiếp sao? Thiếp chưa bao giờ được ca tụng là Chiến Thần đâu đấy."

      cực kỳ vui sướng: "Nàng cũng cho là vậy ư?"

      "Đúng vậy, toàn bộ tướng sĩ đều cho là vậy."

      "Vậy tốt, vậy tốt..."

      Ta hỏi về cách đối xử với ta cũng nhưng mấy chuyện xảy ra năm đó. biết tại sao ta cảm thấy rằng, muốn cho ta biết cũng chỉ vì muốn tốt cho ta.

      Nếu là lúc trước, tại sao ta có thể thay đổi nhiều đến vậy? Cho rằng bởi vì máu tươi phủ khắp đoạn đầu đài mà sinh lòng thù hận, nhưng hôm nay, trong lòng ta chỉ còn lại ấm áp mơn man, và cả nữa. Chỉ chút xíu nữa thôi có thể trèo lên ngôi báu rồi, vậy mà lại hi sinh tính mạng để cứu ta. Người như vậy, năm đó sao có thể cam lòng để ta uống thuốc độc chứ?

      Ta phải cảm tạ khoảng thời gian đằng đẵng nằm giường, phải nghe lải nhải này. Nhờ đó ta có thể hiểu là hạng người gì, nếu , với tính cách của ta, làm sao có thể tin tưởng ra là người như vậy?

      Ngôi vị chí tôn, quyền vị chí quý, là viên kẹo ở trước mắt bất cứ kẻ nào, khiến người ta đành lòng cự tuyệt. Cho nên Thái tử mới cho rằng cũng là người như vậy, nhưng tại ranh giới chạm tay là tới này, lại vì ta mà thương tổn chính bản thân mình.

      gì mà chỉ ôm ta, hơi thở khe khẽ, lại ngủ thiếp sao? Hôm nay còn ngủ sớm hơn hôm qua?

      Ta phải làm gì đây? Phải làm thế nào mới ngăn cản được hết thảy?

      Nếu cứ tiếp tục như vậy, để cứu mạng ta, dù phía trước là bẫy rập cũng vui lòng nhảy vào.

      Tiểu Thất, giờ ta chỉ có thể trông cậy vào Tiểu Thất mà thôi.

      Ta : "Ngày mai, có thể gọi Tiểu Thất tới đây chuyến ?"

      bừng tỉnh khỏi giấc mộng: "Nàng vừa gì?"

      Ta : "Thiếp muốn gặp Tiểu Thất."

      "Được được, ngày mai ta gọi Thất Hiệu úy tới... Triển Ngọc, phải chăng, phải chăng..." tiếp nhưng ta cũng đoán được ý của : Phải chăng Tiểu Thất là người trong lòng nàng?

      Nếu làm hiểu lầm, có lẽ, tận tâm tận lực với ta như vậy nữa phải ? Có lẽ có thể bảo vệ được tính mạng của , mọi chuyện đến mức thể cứu vãn như thế này nữa phải ?

      Nhưng bảo thừa nhận ta thích cái bánh quẩy Tiểu Thất này, thực hơi khó khăn, cho nên ta trầm lặng gì.

      hỏi tiếp nữa, xem chừng trong lòng rối ren, sợ nghe thấy kết quả.

      vẫn ôm ta, cười cười: "Nếu Tiểu Thất biết bình thường nàng cũng có thể , nhất định vui lắm đây."

      "Đúng vậy, thiếp với cùng trưởng thành, người thân thiết nhất với thiếp chính là ."

      "Cùng Thất Hiệu úy trưởng thành? Lúc đó ta cũng hi vọng được ở bên nàng trong khoảng thời gian đó, để có thể cười vui với nàng mà cần e dè."

      Ta nghĩ thầm, biết chàng từng nghe câu: "Hoa sen chỉ có thể quan sát từ xa mà thể đến gần" chưa? Nếu đến gần, thấy dưới bông sen tươi đẹp thanh khiết như ngọc đó chẳng qua chỉ là đống bùn lầy. Liệu chàng có còn nhìn thấy “Tiểu tướng khoác áo bào trắng cưỡi lưng bạch mã, tay gõ mãng tiên” nữa ?

      Miệng lại : "Vương gia, may rằng cuối cùng chúng ta cũng gặp gỡ... Thiếp là vợ của chàng... Vương gia nghĩ lung tung chứ?"

      Cuối cùng ta vẫn nỡ giẫm chết , khiến đau lòng... nỡ thẳng thắn thừa nhận ta và Tiểu Thất là thanh mai trúc mã, lớn lên bàn chuyện cưới gả... Chỉ uyển chuyển cho biết, dù có gì với Tiểu Thất cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Để tia hi vọng, hướng tới mai sau.

      Nếu là loại người duy ngã độc tôn, đòi hỏi rất cao ở người khác, liệu có chú ý đến điều này?

      Cũng như chuyện ta coi là bà vú.

      thể nhận được hoàn toàn, liệu có tình nguyện buông bỏ?

      Như vậy, thu tay lại chút, tận tâm với ta như vậy nữa. Mọi chuyện thế, liệu có khiến kẻ núp trong bóng tối điều khiển mọi chuyện thể thắng thế ?

      " đâu, nàng là vợ của ta rồi, ta còn có thể đòi hỏi điều gì nữa chứ?" Giọng tràn ngập vẻ thỏa mãn, chỉ khiến ta cảm động mà còn làm trái tim ta đập rộn lên.

      Kẻ đó định làm thế nào đây?

      Nếu ta có thể cử động, ta nghĩ ra cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện, đặt cái bẫy để trói chặt kẻ đó lại, cũng để kẻ đó đưa người khác vào bẫy nữa, nhưng ta thể động đậy.

      Hơn nữa, cái bẫy này quá cao siêu mà ác độc, nội lực mà kẻ đó mang đến cho ta đích thực là có tác dụng trong việc khôi phục sức lực... Bỗng dưng trong đầu ta lóe ra lên ý niệm. Phải chăng năm đó người này đứng sau giật dây để ta uống ly rượu độc?

      Năm đó, chính vì lệnh điều động của người đó mà ta mới trở về từ núi Đỗ Thanh để tiếp chỉ. Vậy người ta gặp lại là Thái tử, để chúc mừng ta vinh quang trở về, y thiết yến ban rượu, còn giỡn “Hoàng đệ biết tính tình của Quân tướng, cất công mang rượu ngon từ Tây Vực tới...” Bởi vì nghe thấy lời này mới nghi ngờ gì mà uống hơi cạn sạch, huống hồ độc bình thường ta vừa ngửi là biết, sao có thể dính đòn chứ?

      Nhưng ly rượu năm đó tinh khiết như ngọc, vị ngọt miên man, đích xác là rượu ngon. Dù uống nhưng hề cảm thấy có chút độc tính. Có điều sau đó, khi Thái tử rót ly rượu nữa, ta mới nhận ra có mùi thuốc mê thoang thoảng, thế mới biết mình rơi vào bẫy. Ra ám hiệu rồi cùng với Tam Tinh xông ra ngoài, khi lên ngựa mới cảm thấy nóng lạnh đan xen, kinh lạc đau đớn cất nên lời.

      Rượu kia dành riêng cho người có võ công cao cường, nên ta mới nhận định rằng Thái tử giở trò. Bởi vì y thấy chuyện thất bại, liền lấy thánh chỉ, hạ lệnh lùng bắt.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 148: Rách váy rồi!

      Khi đó, quanh sân bỗng xuất rất nhiều cung, đao, tên; Liên Nỗ doanh ùa tới như châu chấu, Tào Đức Bảo dẫn đầu, hả hê : “Bày trận, tróc nã phản tặc!”. Mà thèm nghĩ tới ngày thường người của Liên Nỗ doanh vừa gặp Thất Tinh như chuột thấy mèo.

      Tiểu Thất hao tổn biết bao sức lực cũng thể giải độc cho ta, nhưng từ khi vào vương phủ, dường như thân thể khá hẳn lên. Thứ nhất là loại rượu biết An Dật vương kiếm đâu ra, thứ hai là phương pháp truyền nội lực của Hạ Hầu Thương.

      Ai biết cách giải loại độc này? Trừ người hạ độc, liệu còn ai vào đây nữa?

      Ta nghĩ bụng: Nếu truyền tin thân thể ta chuyển biến tốt đẹp, cần Hạ Hầu Thương truyền nội lực nữa, liệu có khiến người đó luống cuống tay chân ?

      Nhưng người có thể giúp ta chỉ có Tiểu Thất mà thôi, giờ này khắc này, ta rất mong Tiểu Thất mau mau tới.

      đợi mãi thấy ta trả lời giật mình hoảng hốt, bật người dậy cúi đầu nhìn ta, khẽ hỏi: “Sao thế?”.

      “Giờ nào rồi?”.

      “Canh tư. Trời sắp sáng rồi, sao thế?”.

      “Vương gia, chàng hãy nghe thiếp . Sở dĩ thiếp có thể cũng bởi có Tiểu Thất ở đây, về chuyện ngày xưa… Trời vừa sáng, chàng lập tức phái người tìm cho thiếp được … Thần thiếp cảm thấy ngón tay có thể cử động đôi chút, y thuật của Tiểu Thất cao siêu, có lẽ có thể giúp thiếp”.

      “Tiểu Thất ở đây… là có thể giúp nàng sao?”. Ngoài mừng rỡ còn hơi phiền muộn, “Còn ta được sao?”.

      Những lời khiến ta nhớ lại thân mật giữa ta và trước đó. Nếu mặt ta có thể đỏ chắc chắn nó đỏ ngay và luôn. Ta tỏ vẻ kinh ngạc : “Vương gia cũng biết y thuật ư?”.

      Giọng chợt lúng túng: “ phải, phải, vậy ta truyền lệnh ngay đây”.

      vội vàng rời giường, được hai bước, nhớ ra chăn đắp kín người ta lại chạy về dém chăn cẩn thận, bấy giờ mới ra ngoài.

      Ta nghe tiếng ghế đổ, luống cuống rồi.

      Trời vừa tảng sáng Tiểu Thất tới. Ta nghe chậm rãi tiến vào, tiếng váy lụa quết nền đất, tiếng trâm cài ngọc bội đinh ... Chắc lại mặc nữ trang.

      Ta quyết định làm cho Hạ Hầu Thương tự động tránh mặt, lên tiếng: “Tiểu Thất, ngươi tới rồi hả? biết làm sao mà tối qua ta nằm mơ…”.

      Tiểu Thất bước mấy bước tới gần, may giẫm phải váy lụa, bị vướng suýt nữa ngã bổ nhào. Lại nghe thấy: “Soạt!”, xem ra chiếc váy lụa này bền cho lắm, biết bị rách ở đâu?

      Sau phen rối ren, cuối cùng cũng lết được đến trước giường ta, : “Người mơ gì thế?”.

      “Ta mơ thấy Vương gia..”.

      “Vương gia ở đây mà”. Tiểu Thất hiểu ra sao, mơ thấy Vương gia sao lại với mình?

      Hạ Hầu Thương cũng hớn hở : “Nàng nằm mơ thấy ta à?”.

      chờ ở đó, ngẫm nghĩ xem rốt cuộc ta mơ gì về .

      Ta im lặng hồi lâu mới : “Thiếp mơ thấy Vương gia truyền nội lực cho thiếp, truyền nội lực xong rồi…”.

      hốt hoảng tiếp lời: “Bổn vương trước đây, Tiểu Thất, ngươi chăm sóc Triển Ngọc nhé”.

      lao nhanh ra ngoài, ta lại nghe thấy tiếng ghế dài đổ xuống đất.

      “Vương gia sao thế?”. Tiểu Thất vẫn u mê, “Rốt cuộc người mơ thấy gì mà làm Vương gia sợ như vậy?”.

      “Ồ, mơ thấy cho ta ăn quả cam, nhưng trong quả cam có sâu... nữa, Tiểu Thất, ngươi điều động tất cả lực lượng giúp ta điều tra…”.

      gật đầu đồng ý. Giữa bọn ta có ăn ý nên cần nhiều lời hiểu ý, vô cùng kinh hoàng: “Người nghi ngờ...?”.

      “Đúng vậy, nếu phải như thế, vì sao năm đó lại xảy ra biến cố ấy, hơn nữa, Thanh phi kia…”.

      đâu, đâu…”. Tuy hai tiếng đâu, nhưng giọng tràn đầy chần chừ, ta liền hiểu, cũng tin.

      “Người đó náu mình rất kĩ, có lẽ chỉ làm vậy mới có thể làm cho người đó lộ diện”.

      “Nhưng, giờ thân thể người thế này... ?”.

      “Mặc kệ, phải ta có thể rồi sao? Mau tung tin !”.

      “Lẽ nào bởi vì Vương gia...?”. ấp a ấp úng.

      “Ngươi cho ta biết, rốt cuộc bây giờ thế nào rồi hả?”.

      ra người cần phải lo đâu, mặc dù Vương gia hao tổn rất nhiều nội lực cho người, nhưng thoạt nhìn tràn đầy sức sống, chỉ hơi gầy thôi…”.

      “Ngươi bắt mạch cho rồi?”.

      ạ, quan sát thấy sắc mặt Vương gia hơi tái, khí huyết suy nhược, có lẽ hơi mệt, tinh thần tốt lắm, nhưng hoàn toàn bình thường”.

      Ta hừ lạnh hai tiếng từ cổ họng: “Có phải bảo ngươi vậy ?”.

      mãi tiếng nào, lát sau lầu bầu: “Biết thừa lừa được người... Vương gia, quả thực ổn cho lắm”. ấp a ấp úng . “Màu da vốn khỏe mạnh trở nên xanh xao, bước chân ổn định, mắt tơ đỏ. Theo ta thấy, tinh thần sức lực của Vương gia chịu hao tổn rất lớn..”.

      Ta thở dài : “Nhanh chóng bố trí, thứ nên chuẩn bị hãy chuẩn bị cho ta ”.

      gật đầu, đáp: “Có cần cho Vương gia ?”.

      “Ta tìm cơ hội với , nếu phối hợp, kế hoạch sao có thể tiếp tục được nữa?”.

      Đương nhiên Tiểu Thất bố trí trước.

      ... ...

      Trước mắt vẫn tối đen, thể thấy bất cứ thứ gì, tay chân vẫn thể động đậy. Nhưng ta nghĩ, dù thế này cũng có sao?

      Ta phải là người mặc cho kẻ khác định đoạt, chưa bao giờ như vậy.

      Tiếng cửa phòng vang lên, ta nghe thấy bước tới, thứ ùa về phía ta lại mà hương lan thoang thoảng, liền : “Vương gia, là huệ lan sao? ngờ đến mùa xuân rồi, biết ngoài kia trăm hoa có đua nở chăng?”.

      Chậu hoa được đặt lên giá gỗ. cười : “Có chứ, ngoài kia hoa nở rộ, có điều nàng…”.

      biết đến giờ nào rồi? Thần thiếp muốn ra ngoài, lâu lắm rồi được thưởng hương hoa…”.

      Đương nhiên đành lòng cự tuyệt cầu của ta, : “Vậy ta bế nàng ra ngoài nhé?”.

      “Vương gia, ở trong cung, sao có thể như thế? Người ta chê cười đấy, hơn nữa, thần thiếp muốn ngồi lâu lát. Hay là chàng cho người chuẩn bị bộ liễn . Thần thiếp dựa vào người Vương gia là được rồi..”.

      mừng rỡ chạy ra ngoài bảo người chuẩn bị bộ liễn. Bởi vì sợ gió nên sai người lấy lấy mũ che mặt tới, đeo lên cho ta, lúc này mới ôm ta ra ngoài, đặt lên bộ liễn.

      Ta tựa lên người , cảm thấy bộ liễn được nâng lên, sau vài chục bước, ta ngửi thấy hương thơm thanh nhã, liền cười : “Vương gia, đó là lan tử ngọc, thần thiếp thích mùi hương này. Chi bằng gọi người ở cục Ti Chế hái hoa, chế chút tinh dầu cho thiếp. Thần thiếp ở trong phòng suốt ngày, chàng lại để thần thiếp ra ngoài, ngửi mùi hương này, tinh thần cũng khá hơn chút”.

      “Được, nàng muốn bao nhiêu cũng được... nghe Vương phi gì sao? Còn nhổ lan tử ngọc kia lên…”.

      Ta cười : “Vương gia, mấy bông lan tử ngọc gần hoa quỳnh góc nam đó nở đẹp nhất, lấy mấy cành là được, cần cái khác”.

      hơi ngạc nhiên, bàn tay ôm ta khẽ run rẩy: “Nàng nhìn thấy rồi ư?”.

      “Dạ, Vương gia…”.

      ôm siết lấy ta, đầu tựa vào cổ ta: “Nàng nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi…”.

      “Đúng vậy, hơi mờ chút... Xem ra ngoài này ánh sáng rực rỡ nên thiếp mới có thể thấy lờ mờ”.

      Bộ liễn được khiêng vững vàng giữa những khóm hoa thấp thoáng, giá đỡ bằng gỗ rắn chắc, có tiếng cành hoa lả lướt, kiệu dòng đưa, mùi hoa phảng phất. Xem chừng nhóm người bọn ta khá gây chú ý giữa chốn cung nghiêm này phải?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 148: Rách váy rồi!

      Khi đó, quanh sân bỗng xuất rất nhiều cung, đao, tên; Liên Nỗ doanh ùa tới như châu chấu, Tào Đức Bảo dẫn đầu, hả hê : “Bày trận, tróc nã phản tặc!”. Mà thèm nghĩ tới ngày thường người của Liên Nỗ doanh vừa gặp Thất Tinh như chuột thấy mèo.

      Tiểu Thất hao tổn biết bao sức lực cũng thể giải độc cho ta, nhưng từ khi vào vương phủ, dường như thân thể khá hẳn lên. Thứ nhất là loại rượu biết An Dật vương kiếm đâu ra, thứ hai là phương pháp truyền nội lực của Hạ Hầu Thương.

      Ai biết cách giải loại độc này? Trừ người hạ độc, liệu còn ai vào đây nữa?

      Ta nghĩ bụng: Nếu truyền tin thân thể ta chuyển biến tốt đẹp, cần Hạ Hầu Thương truyền nội lực nữa, liệu có khiến người đó luống cuống tay chân ?

      Nhưng người có thể giúp ta chỉ có Tiểu Thất mà thôi, giờ này khắc này, ta rất mong Tiểu Thất mau mau tới.

      đợi mãi thấy ta trả lời giật mình hoảng hốt, bật người dậy cúi đầu nhìn ta, khẽ hỏi: “Sao thế?”.

      “Giờ nào rồi?”.

      “Canh tư. Trời sắp sáng rồi, sao thế?”.

      “Vương gia, chàng hãy nghe thiếp . Sở dĩ thiếp có thể cũng bởi có Tiểu Thất ở đây, về chuyện ngày xưa… Trời vừa sáng, chàng lập tức phái người tìm cho thiếp được … Thần thiếp cảm thấy ngón tay có thể cử động đôi chút, y thuật của Tiểu Thất cao siêu, có lẽ có thể giúp thiếp”.

      “Tiểu Thất ở đây… là có thể giúp nàng sao?”. Ngoài mừng rỡ còn hơi phiền muộn, “Còn ta được sao?”.

      Những lời khiến ta nhớ lại thân mật giữa ta và trước đó. Nếu mặt ta có thể đỏ chắc chắn nó đỏ ngay và luôn. Ta tỏ vẻ kinh ngạc : “Vương gia cũng biết y thuật ư?”.

      Giọng chợt lúng túng: “ phải, phải, vậy ta truyền lệnh ngay đây”.

      vội vàng rời giường, được hai bước, nhớ ra chăn đắp kín người ta lại chạy về dém chăn cẩn thận, bấy giờ mới ra ngoài.

      Ta nghe tiếng ghế đổ, luống cuống rồi.

      Trời vừa tảng sáng Tiểu Thất tới. Ta nghe chậm rãi tiến vào, tiếng váy lụa quết nền đất, tiếng trâm cài ngọc bội đinh ... Chắc lại mặc nữ trang.

      Ta quyết định làm cho Hạ Hầu Thương tự động tránh mặt, lên tiếng: “Tiểu Thất, ngươi tới rồi hả? biết làm sao mà tối qua ta nằm mơ…”.

      Tiểu Thất bước mấy bước tới gần, may giẫm phải váy lụa, bị vướng suýt nữa ngã bổ nhào. Lại nghe thấy: “Soạt!”, xem ra chiếc váy lụa này bền cho lắm, biết bị rách ở đâu?

      Sau phen rối ren, cuối cùng cũng lết được đến trước giường ta, : “Người mơ gì thế?”.

      “Ta mơ thấy Vương gia..”.

      “Vương gia ở đây mà”. Tiểu Thất hiểu ra sao, mơ thấy Vương gia sao lại với mình?

      Hạ Hầu Thương cũng hớn hở : “Nàng nằm mơ thấy ta à?”.

      chờ ở đó, ngẫm nghĩ xem rốt cuộc ta mơ gì về .

      Ta im lặng hồi lâu mới : “Thiếp mơ thấy Vương gia truyền nội lực cho thiếp, truyền nội lực xong rồi…”.

      hốt hoảng tiếp lời: “Bổn vương trước đây, Tiểu Thất, ngươi chăm sóc Triển Ngọc nhé”.

      lao nhanh ra ngoài, ta lại nghe thấy tiếng ghế dài đổ xuống đất.

      “Vương gia sao thế?”. Tiểu Thất vẫn u mê, “Rốt cuộc người mơ thấy gì mà làm Vương gia sợ như vậy?”.

      “Ồ, mơ thấy cho ta ăn quả cam, nhưng trong quả cam có sâu... nữa, Tiểu Thất, ngươi điều động tất cả lực lượng giúp ta điều tra…”.

      gật đầu đồng ý. Giữa bọn ta có ăn ý nên cần nhiều lời hiểu ý, vô cùng kinh hoàng: “Người nghi ngờ...?”.

      “Đúng vậy, nếu phải như thế, vì sao năm đó lại xảy ra biến cố ấy, hơn nữa, Thanh phi kia…”.

      đâu, đâu…”. Tuy hai tiếng đâu, nhưng giọng tràn đầy chần chừ, ta liền hiểu, cũng tin.

      “Người đó náu mình rất kĩ, có lẽ chỉ làm vậy mới có thể làm cho người đó lộ diện”.

      “Nhưng, giờ thân thể người thế này... ?”.

      “Mặc kệ, phải ta có thể rồi sao? Mau tung tin !”.

      “Lẽ nào bởi vì Vương gia...?”. ấp a ấp úng.

      “Ngươi cho ta biết, rốt cuộc bây giờ thế nào rồi hả?”.

      ra người cần phải lo đâu, mặc dù Vương gia hao tổn rất nhiều nội lực cho người, nhưng thoạt nhìn tràn đầy sức sống, chỉ hơi gầy thôi…”.

      “Ngươi bắt mạch cho rồi?”.

      ạ, quan sát thấy sắc mặt Vương gia hơi tái, khí huyết suy nhược, có lẽ hơi mệt, tinh thần tốt lắm, nhưng hoàn toàn bình thường”.

      Ta hừ lạnh hai tiếng từ cổ họng: “Có phải bảo ngươi vậy ?”.

      mãi tiếng nào, lát sau lầu bầu: “Biết thừa lừa được người... Vương gia, quả thực ổn cho lắm”. ấp a ấp úng . “Màu da vốn khỏe mạnh trở nên xanh xao, bước chân ổn định, mắt tơ đỏ. Theo ta thấy, tinh thần sức lực của Vương gia chịu hao tổn rất lớn..”.

      Ta thở dài : “Nhanh chóng bố trí, thứ nên chuẩn bị hãy chuẩn bị cho ta ”.

      gật đầu, đáp: “Có cần cho Vương gia ?”.

      “Ta tìm cơ hội với , nếu phối hợp, kế hoạch sao có thể tiếp tục được nữa?”.

      Đương nhiên Tiểu Thất bố trí trước.

      ... ...

      Trước mắt vẫn tối đen, thể thấy bất cứ thứ gì, tay chân vẫn thể động đậy. Nhưng ta nghĩ, dù thế này cũng có sao?

      Ta phải là người mặc cho kẻ khác định đoạt, chưa bao giờ như vậy.

      Tiếng cửa phòng vang lên, ta nghe thấy bước tới, thứ ùa về phía ta lại mà hương lan thoang thoảng, liền : “Vương gia, là huệ lan sao? ngờ đến mùa xuân rồi, biết ngoài kia trăm hoa có đua nở chăng?”.

      Chậu hoa được đặt lên giá gỗ. cười : “Có chứ, ngoài kia hoa nở rộ, có điều nàng…”.

      biết đến giờ nào rồi? Thần thiếp muốn ra ngoài, lâu lắm rồi được thưởng hương hoa…”.

      Đương nhiên đành lòng cự tuyệt cầu của ta, : “Vậy ta bế nàng ra ngoài nhé?”.

      “Vương gia, ở trong cung, sao có thể như thế? Người ta chê cười đấy, hơn nữa, thần thiếp muốn ngồi lâu lát. Hay là chàng cho người chuẩn bị bộ liễn . Thần thiếp dựa vào người Vương gia là được rồi..”.

      mừng rỡ chạy ra ngoài bảo người chuẩn bị bộ liễn. Bởi vì sợ gió nên sai người lấy lấy mũ che mặt tới, đeo lên cho ta, lúc này mới ôm ta ra ngoài, đặt lên bộ liễn.

      Ta tựa lên người , cảm thấy bộ liễn được nâng lên, sau vài chục bước, ta ngửi thấy hương thơm thanh nhã, liền cười : “Vương gia, đó là lan tử ngọc, thần thiếp thích mùi hương này. Chi bằng gọi người ở cục Ti Chế hái hoa, chế chút tinh dầu cho thiếp. Thần thiếp ở trong phòng suốt ngày, chàng lại để thần thiếp ra ngoài, ngửi mùi hương này, tinh thần cũng khá hơn chút”.

      “Được, nàng muốn bao nhiêu cũng được... nghe Vương phi gì sao? Còn nhổ lan tử ngọc kia lên…”.

      Ta cười : “Vương gia, mấy bông lan tử ngọc gần hoa quỳnh góc nam đó nở đẹp nhất, lấy mấy cành là được, cần cái khác”.

      hơi ngạc nhiên, bàn tay ôm ta khẽ run rẩy: “Nàng nhìn thấy rồi ư?”.

      “Dạ, Vương gia…”.

      ôm siết lấy ta, đầu tựa vào cổ ta: “Nàng nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi…”.

      “Đúng vậy, hơi mờ chút... Xem ra ngoài này ánh sáng rực rỡ nên thiếp mới có thể thấy lờ mờ”.

      Bộ liễn được khiêng vững vàng giữa những khóm hoa thấp thoáng, giá đỡ bằng gỗ rắn chắc, có tiếng cành hoa lả lướt, kiệu dòng đưa, mùi hoa phảng phất. Xem chừng nhóm người bọn ta khá gây chú ý giữa chốn cung nghiêm này phải?
      Chương 149: Mạch nước ngầm xao động

      Bởi vì lâu rồi ra ngoài, ta chỉ cảm thấy mùi hoa lăn tăn bên mũi, hơn nữa còn có thể nhìn thấy lờ mờ. Đáy lòng bỗng phấn chấn hẳn lên, với Hạ Hầu Thương: “Vương gia, hay là chúng ta tới bên hồ ngồi chút nhé?”.

      Trong ngự hoa viên, có đình đài xây bằng ngọc thạch trắng, bên cạnh mái đình là hồ nước trải đá cuội trắng mịn dưới đáy, nuôi vô số cá chép quý hiếm, năm màu lốm đốm, khóm ngọc lan bên cạnh càng tăng thêm vẻ phồn hoa rực rỡ, là nơi đẹp tươi vô cùng.

      Hôm nay cũng rất vui, vội gõ bộ liễn, bảo người khiêng ta đến cạnh hồ nước. Rồi ôm ta xuống bộ liễn, sai người trải chiếc chăn cẩm tú lên ghế bạch ngọc. Lúc này mới ôm ta ngồi xuống.

      “Vương gia, chàng nhìn xem, con cá chép đuôi kim ngân này bơi qua bơi lại như thoi đưa, bá đạo vô cùng, lại có điểm giống Vương gia đấy”.

      nhàng cười : “Ở trong mắt nàng, bổn vương bá đạo như vậy ư?”.

      Ta khẽ : “Chàng bá đạo sao? Đừng tưởng rằng thần thiếp biết gì, tất cả… tất cả những chuyện chàng làm với thiếp…”.

      chưa phản ứng lại, vẫn chìm trong mê muội: “Bổn vương làm gì nàng cơ?”.

      “Những việc… những việc chàng làm với thiếp… mỗi đêm đó, thiếp biết cả…”.

      “Gì cơ?”. Người cứng còng, muốn bật dậy nhưng bởi vì phải đỡ ta nên cố nén mà ngồi yên, “Nàng, nàng… biết… bao lâu rồi?”.

      Gió muộn thổi tới, đưa theo hương thơm ấm áp, như huân hương vấn vít, khiến vạt áo thấm đẫm mùi thơm. Nhiệt độ người chợt tăng cao, mặt ta tựa lên người mà cứ tưởng như mình kề sát đáy nồi. Ta khẽ : “Thiếp biết từ nửa tháng trước rồi”.

      “Nàng… giấu ta lâu như vậy?”.

      Nghe giọng điệu của , xem chừng cảm thấy may mắn?

      Ta thầm cười trộm, nửa tháng nay, lịch hơn trước nhiều rồi. Ngoại trừ truyền nội lực, ôm ta ngủ ra, làm mấy trò hoang đường… kiểu như đêm cọ cọ vài lần như trước nữa.

      “Bổn vương, bổn vương…”.

      Ta : “Thần thiếp trách chàng, thần thiếp là Vương phi của chàng mà, phải sao?”.

      im lặng hồi lâu, khẽ : “Quả trách ư?”.

      “Vâng”.

      cọ cằm lên đỉnh đầu ta: “Vậy tối nay…”.

      Đàn ông ơi là đàn ông, đàn ông là cái gì, chính là thế này đấy! Ta lầu bầu: “Vương gia, thần thiếp thế này…”.

      thấp giọng cười, : “Nàng nghĩ đâu vậy, ta chỉ ôm nàng ngủ thôi mà… Nếu mặc ít áo chút càng tốt”.

      Mấy lời thầm khe khẽ của bọn ta bay ra ngoài đình, hù dọa mấy con cá chép trong hồ, làm chúng nhảy lên khỏi mặt nước. Có vài giọt nước bắn lên người bọn ta, trong chốc lát được lớp tơ lụa người thấm hết, gần như còn dấu vết gì.

      Lại nghe có tiếng gió thổi, tiếng bước chân từ xa tiến lại, nhưng thấy tiếng người, mùi hoa thanh nhã phảng phất đâu đây. Hạ Hầu Thương ngẩn ra, để ta dựa nghiêng nghiêng chiếc sập bên cạnh, lúc này mới đứng dậy, nghênh đón tiếng bước chân càng lúc càng gần, : “Mẫu phi, sao người lại tới đây?”.

      Chiếc trâm Kim Châu bên tóc mai Giang phi đong đưa vang tiếng theo cơn gió, bà cười : “Hôm nay tiết trời rất đẹp, bổn phi cũng định nhân lúc này ra ngoài dạo. Thanh phi hồ nước này mới có thêm vài con cá chép kim ngân, dáng vẻ rất vui tươi, nên ghé qua ngắm thử, ngờ lại gặp hai đứa… Thương nhi, mấy ngày gặp, con lại gầy thêm rồi…”.

      Giọng bà nồng đậm nỗi đau thương, nghe mà khiến sống mũi người ta chua xót. Bà lại quay sang nhìn ta: “Vương phi có khởi sắc gì ?”.

      Ta ngả sập, cười : “Lâu chuyện, mấy ngày gần đây mới mở miệng được, nhưng thiếp vẫn thể cử động. Khiến mẫu phi lo lắng rồi”.

      Giang phi hơi buồn bã: “Phải chăm sóc cẩn thận mới được, mấy ngày nay khổ Thương nhi rồi”.

      Thanh phi đứng bên chen miệng vào: “Có thể , có thể nhìn, như vậy tốt lắm rồi. chừng sau thời gian nữa, tỷ tỷ có thể ôm cháu rồi”.

      Giang phi cười : “Muội nhiều lời quá, ài… Ta có thể chờ đến này ngày, là hưởng phúc của tiên hoàng rồi”.

      Thanh phi vẫn còn trẻ, tiến lên cầm tay ta, vuốt ve rồi khẽ : “ có sức lực nhỉ, đáng thương quá! Mấy hôm trước Hoàng thượng ban thưởng cho ta nhân sâm ngàn năm, hay là lấy…”.

      Giọng Giang phi có phần hờ hững: “Sao có lấy đồ của muội muội được? Vả lại, thứ đó có tác dụng gì đâu, mấy ngày nay con bé có gì còn chưa uống chứ? Mãi mà thấy khỏe lên, Thương nhi gần như đào hết mấy thứ quý báu trong cung rồi”.

      Tay của ta bị Thanh phi giữ trong lòng bàn tay, chiếc vòng ngọc của nàng ta nhàng lướt qua mu bàn tay ta, ta “a” tiếng, : “Vòng tay của mẫu phi nương nương vậy mà lại là ngọc Tụ Nham, vừa tay lại ấm áp, đeo tay mẫu phi quả có thể tôn lên cổ tay như ngọc”.

      Nàng ta ngạc nhiên : “… cảm nhận được sao?”. Cúi đầu nhìn tay ta, đột nhiên giật mình : “Ngón tay của vừa mới cử động…”.

      “Đâu có, thiếp có cảm thấy gì đâu. Chỉ nhìn thấy sắc ngọc trơn bóng lộng lẫy tay nương nương, nên mới thốt ra như vậy…”.

      Hạ Hầu Thương sải bước đến, cầm lấy cánh tay khác của ta: “Thanh mẫu phi, vừa nãy tay nàng ấy cử động sao?”.

      Giọng Thanh phi gợn chút nghi ngờ: “Có lẽ ta vừa mới hoa mắt, nhìn lầm rồi ư?”.

      “Nếu quả có thể cử động, vậy tốt rồi, có điều như giờ cũng được. Có thể phân biệt được ban ngày hay đêm thâu mà cần nghe cung nữ chuyện nữa, có thể biết bây giờ là buổi chiều, như trước kia nữa…”.

      Hạ Hầu Thương liền ngồi xổm trước mặt ta: “Ngọc, nàng khỏe thôi”.

      Giang phi thở dài tiếng, với Hạ Hầu Thương: “Chăm sóc nàng ấy cẩn thận, có gió rồi đấy, đừng ở trong hoa viên lâu quá… Muội muội, chúng ta cũng về thôi”.

      Sau khi Hạ Hầu Thương hành lễ cáo từ, ta mới khẽ thở phào, giọng với Hạ Hầu Thương: “Vương gia, chúng ta về thôi”.

      Có cung nhân hái lan tử ngọc đưa cho Hạ Hầu Thương. Hạ Hầu Thương giơ cành hoa đến trước mặt ta, hỏi: “Cành hoa này có đẹp ?”.

      “Đẹp, dĩ nhiên đẹp…”.

      Nhưng sao ta có thể thấy được chứ? Cảnh tượng phồn hoa rực rỡ, cá chép bơi lội mà ta miêu tả vừa nãy chẳng qua là nhờ Tiểu Thất quan sát từ trước rồi cho ta biết mà thôi.

      Mí mắt ta nửa khép nửa mở, thể chớp mắt, nhưng có thể thấy sơ sơ chút ánh sáng. Mặc dù ánh sáng chiếu vào mắt ta, con ngươi lại có thể cử động, nên họ nghi ngờ chút nào.

      Mà ngón tay có thể cử động, chẳng qua vì Tiểu Thất cắt da thịt trong khuỷu tay ta, lấy kinh lạc ra thắt nút. Sau mười đến mười hai canh giờ, nút thắt đó dần dần tự cởi bỏ khi máu lưu chuyển, làm ngón tay ta khẽ nhúc nhích.

      Mặc dù chỉ là vết thương cực , nhưng vì động đến kinh lạc thần kinh nên đau đớn vô cùng. May mà Tiểu Thất cho rằng ta chỉ có thể mà thôi, cơ thể có cảm giác nên lúc cắt da lấy mạch của ta, tâm lý rất thoải mái. Cho đến khi làm xong, thấy ta mãi lên tiếng, mới sinh lòng nghi ngờ: “Người có cảm giác phải ?”.

      Nếu thân thể ta có thể run rẩy, vậy chắc chắn ta run rẩy ngừng. Cảm giác đau thấu tận xương ấy truyền từ khuỷu tay đến các bộ phận khác trong cơ thể, sau đó lại giày vò vặn xoắn cơn đau ấy thêm, khiến ngươi cảm thấy cảm giác đau đớn ấy bao giờ có thể dừng lại… Hệt như lần trúng độc nhiều năm trước vậy.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150: Thời khắc sinh tử

      Tiểu Thất hốt hoảng lo sợ: “A Ngọc, người có xúc giác sao ? Con người sao có thể chịu đựng cơn đau này? Ta có thể dùng Ma Phí tán…”.

      Bấy giờ ta mới : “ sao, như lúc đó thôi…”.

      hối hận thôi: “Như khi đó, như róc xương lóc thịt? Xin lỗi… Là ta sơ suất”.

      phải điều này thể , ra bệnh của ta nặng lắm sao? Chỉ cần tìm được yếu tố then chốt, nhất định ta khỏe lại phải ?”.

      “Nhưng kinh lạc bị thắt, người phải chịu đựng cơn đau này hơn mười canh giờ, cho đến khi chỗ thắt tự cởi… Hay là dùng Ma Phí tán nhé?”.

      “Tiểu Thất, ngươi ngu đấy, nếu dùng Ma Phí tán sao ta có thể mở miệng chuyện được chứ? sao đâu, vừa nãy đau chút thôi, bây giờ thấy gì nữa rồi…”.

      ư?”.

      “Ta gạt ngươi bao giờ? Nếu đau, ta còn có thể lưu loát thế này sao?”.

      lầu bầu: “Lúc nào người cũng gạt ta… đau vậy chứ?”.

      Quả so với lần mổ xẻ ta trước đó bây giờ bớt đau hơn nhiều rồi. Nhưng cơn đau ỉ kéo dài vô tận này như thể bị ai đó đưa tay niết lấy trái tim, chốc lại chốc.

      Ta phải gắng gượng hết sức mới có thể chuyển dời chú ý khỏi cơn đau này, giữ cho giọng lưu loát.

      Hơn mười canh giờ, chớp mắt cái là qua thôi. Cũng như trước kia, cơn đau như bị lăng trì kéo dài hơn mười ngày ấy. Mặt trời lặn mặt trăng mọc, chỉ trong chớp mắt mà thôi.

      Ta thở dài, : “Mau chuẩn bị … E rằng đây là đối thủ mạnh nhất của chúng ta, ngươi cẩn thận chút, tuyệt đối đừng để lộ sơ hở!”.

      Ta nghe thấy tiếng đưa tay quệt lên mặt, vô cùng thận trọng bình tĩnh, như cách tuân thủ mệnh lệnh trước kia vậy: “Vâng, Tướng quân, thuộc hạ tuân lệnh!”.

      cẩn thận dán lên khuỷu tay ta thuốc cao màu da, lúc này mới cáo từ rời .

      Từ thích mày mò đủ thứ, mặc dù thích sát sinh, nhưng để thỏa mãn sở thích của mình, thi thoảng vẫn phải sát sinh… Sau mỗi lần sát sinh, ta luôn muốn dùng đồ thừa để chưng nấu chiên gì đó, đáng tiếc bao giờ thành công. vô cùng trịnh trọng an táng cho chúng, mỗi tháng đến mùng và mười lăm còn hóa ít vàng mã… Phát này có được từ con ếch. Nếu con ếch chết, dùng tay kéo kinh lạc ở chân khiến nó động đậy, nếu còn sống sao? bắt mười mấy con ếch, dùng những thủ pháp khác nhau, quả nhiên có thể khống chế hành động của chúng… Tiếc rằng mười mấy con ếch này nếu đem xào vừa hay có bữa no nê, vậy mà lại trang nghiêm vùi chúng vào lòng đất, còn niệm kinh tụng phật cho chúng, cầu cho kiếp sau chúng được làm người, tạ ơn chúng cho tìm được chân tướng.

      Vì vậy, ngón tay ta chỉ có thể cử động vài giây trong buổi chiều ngày hôm nay mà thôi. Nếu lúc đó họ xuất , hoặc chú ý tới, vậy hết thảy đều uổng phí.

      Ta may mắn, họ tới đây, Thanh phi còn cầm tay ta lên, xem tình hình bình phục của ta thế nào.

      Ta biết để chuẩn bị cho giờ khắc này, e rằng Tiểu Thất phải vận dụng tất cả mối quan hệ trong cung mà bọn ta có, cuối cùng đạt như mong muốn. Việc còn lại, chỉ còn chờ người nọ xuất mà thôi. Rốt cuộc người đó náu ở đâu? Trong cung hay là ngoài cung? thầm theo dõi, tìm cơ hội ra đòn ư?

      Nhưng ta , người đó vứt bỏ hết thảy, rốt cuộc mưu cầu thứ gì? Phú quý ngất trời, vinh hoa ngợp mắt?

      Mấy lời thầm khẽ khàng của ta và Hạ Hầu Thương được cung nhân hầu hạ trong đình truyền ra ngoài, chỉ biết họ nghe được bao nhiêu? Nhưng chuyện ta có tri giác từ mười mấy ngày trước thể nằm yên trong miệng họ, cũng dần dần truyền ra. Gờn gợn lăn tăn, như mạch nước ngầm xao động.

      Liệu người nọ có thể bình tĩnh mãi được ?



      Thắt kinh lạc bằng thủ pháp khác thường tất nhiên rất đau. Khi chóp mũi phảng phất hương lan tử ngọc, ta đau; khi Hạ Hầu Thương ôm ta, cũng đau; thậm chí ngay cả khi cơn gió mơn trớn gương mặt, từng sợi lông thả mình theo gió, cũng đau… Nhưng so sánh với nỗi đau nhiều năm trước, cơn đau này còn kém xa. Nên giọng ta vẫn có thể giữ nguyên như thường.

      Đến khi kinh lạc nằm dưới lớp da giả trở lại bình thường, cảm giác đau ỉ mới dần dần tiêu tan.

      Hạ Hầu Thương vui lắm, cho rằng ta có thể nhìn thấy mọi thứ rồi. Thấy mình ăn vận chỉnh tề, sau khi ôm ta về phòng, tức tốc chạy vào căn phòng đằng sau thay quần áo, còn gọi người chải lại tóc, lúc này mới ra ngoài với ta.

      Thỉnh thoảng lấp lửng: “Gần đây thời tiết thay đổi, lục vị tắc nghẽn nên ăn vô, ta gầy hơn chút rồi…”.

      Thấy ta có phản ứng, liền lại hai bước trước giường: “Xem ra quần áo năm ngoái hơi rộng, phải bảo người may bộ mới thôi”.

      Ta biết sợ ta nhận ra điều gì đó từ sắc mặt mình, lúc này mới giải thích đủ điều. Chính cũng cảm thấy thân thể của mình ổn sao? Bởi vì sợ ta muốn truyền nội lực thêm nên bây giờ mới giải thích tới lui à?

      Ta than khẽ: “Vương gia, giờ vào trong phòng rồi, sao thần thiếp có thể thấy được nữa?”.

      hơi thất vọng, đồng thời cũng như trút được gánh nặng: “Nàng thấy à?”.

      “Đúng vậy”. Ngập ngừng chút rồi : “Có lẽ ánh mặt trời khác với ánh sáng trong phòng, nên mới thấy . Ở trong phòng, cho dù có thắp hết nến lên, e rằng cũng thấy ”.

      Ta vậy mới gạt bỏ ý niệm gọi cung nhân thắp mấy cây nến lớn trong phòng của . Nghe tiếng quần áo sột soạt… Xem ra buồn vì lâu lắm mới có dịp chú ý ăn mặc, nhưng cuối cùng ai thưởng thức.

      Hôm nay triều có việc, ở bên ta suốt. Có khi yên lặng gì, có khi cầm sách đọc cho ta nghe. Ta khuyên nghỉ nhưng chịu, cứ như sợ mình vừa ra ngoài, ta có tiến triển mà thể biết đầu tiên vậy.

      Bất đắc dĩ, ta đành tán gẫu với về đủ chuyện trong triều, về phần hậu phi được can dự vào chính … Bây giờ ta nằm chết dí giường nhúc nhích nổi, chắc ai so đo chuyện này đâu.

      Có người so đo sao chứ? Can dự cũng can dự rồi!

      “Vương gia , vụ án của tướng lĩnh Quân gia năm đó nổi lên mặt nước được phần nào, nhưng biết chàng điều tra được gì?”.

      “Chuyện năm đó quả giải quyết hơi bốc đồng…”. cẩn thận lựa lời, “Có rất nhiều điểm đáng ngờ, năm đó chứng cứ chủ yếu nhất chính là chỗ lương thảo vận chuyển từ Giang Chiết tới Tây Cương vào khoảng tháng mười năm Nguyên Hòa thứ tư bị cướp đường lên núi Đỗ Phong. Chuyện này liên lụy rất lớn tới thuế ruộng, triều đình coi trọng cực độ, còn kinh động đến Hoàng tổ mẫu. Người phái Khang Đại Vi dẫn ám vệ điều tra, Khang Đại Vi là thái giám tổng quản của Tiên hoàng, sau khi Tiên hoàng băng hà, ông quan tâm tới chuyện trong cung nữa, thường ngày chỉ hầu hạ Hoàng tổ mẫu… Chuyện này khiến Hoàng tổ mẫu phải phái cả ông ta, có thể thấy mức độ ảnh hưởng khủng khiếp tới mức nào… Nhưng Khang Đại Vi chưa tới Tây Cương được bao lâu, bị giết chết cùng với toàn bộ tùy tùng theo!”.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 151: Cái chết của Khang Đại Vi

      Ta giật mình, bỗng chốc nhớ lại rất nhiều chuyện. Sau khi mất chỗ lương thực kia, mặc dù Hạ Hầu Thương nghĩ hết trăm phương ngàn kế để bổ sung lại, nhưng khoảng thời gian ấy trong quân thần hồn nát thần tính, lòng người bàng hoàng. Bởi vì đến cuối mùa thu đầu mùa xuân, tuy Giang Chiết là nơi giàu có đông đúc, nhưng gom góp số quân lương khổng lồ chuyển tới đây, e rằng phải mất hai ba tháng mới xong. Mà số lương thực còn lại trong quân nhiều, huống chi biết làm sao tin tức kia lại bị phát tán, trong thời gian thôi lời đồn nổi lên bốn phía. Hơn nữa, Tây Di gặp lúc mất mùa, kỵ binh chia thành từng nhóm , việc tranh giành lương thực xảy ra khắp nơi. Đến khi phái binh của bọn ta chạy tới, nhìn đâu cũng thấy hỗn loạn, khói nồng tường đổ. Khoảng thời gian ấy phụ soái bận đến mức chân chạm đất, thấy ta càng bực mình, nên ta đành phải giả vờ bận rộn. Bởi vì Tào Đức Bảo từng cướp lương thực lần, ta còn phái Thất Tinh thầm theo dõi, nhưng phát được chứng cứ gì nên đành bỏ qua.

      Sau đó quan địa phương tiếp nhận điều tra vụ án này, kéo dài mãi xong, có kết luận.

      Nhưng ngờ lại kinh động tới trong cung?

      Ta rất quen thuộc với các phủ nha ở Tây Cương, họ thường xuyên chuyển vài tin tức cho ta. Nhớ lại tháng mất lương thực năm đó, phủ nha ở quan nội quả nhận vụ án này, rằng có vị phú thương và mấy tên tùy tùng từ kinh thành tới thu mua hàng hóa ở Tây Cương, nhưng bị giết hại cướp bóc, mười mấy thương nhân còn ai sống sót. Dù là quan ngoại, thuộc địa bàn người Tây Di, đây còn được coi là vụ án lớn, huống chi là ở quan nội?

      Chẳng lẽ, nhân vật chính trong vụ này lại là Khang Đại Vi?

      Ta hỏi Hạ Hầu Thương về thắc mắc của mình, quả nhiên có được lời thừa nhận của , thêm: “Chính bởi vì tin tức Khang Đại Vi bị giết hại truyền vào trong cung, Hoàng tổ mẫu mới đổ bệnh dậy nổi. Mùa đông năm ấy, Hoàng tổ mẫu suýt nữa về cõi tiên, may mà phụ hoàng ra tử lệnh, nếu cứu được Hoàng tổ mẫu, giết hết đám ngự y. Lời này lại truyền tới tai Hoàng tổ mẫu, người giận đến mức mắng to 'Hôn quân', nhưng cũng khơi dậy mong muốn được sống của người, lúc này mới từ từ khỏe lên… Còn Thái tử, hồi đó làm khâm sai, trong cung đại loạn, quan tâm đến chuyện gì nữa. Ngày thường nhiều khi phụ hoàng giằng co cãi cọ với Hoàng tổ mẫu, nhưng khi đó cả ngày lại canh giữ ở cung Cảnh Thọ màng triều chính… Cho nên, chuyện năm đó mới trở thành như vậy”.

      ra chân tướng của chuyện Hoàng thượng và Hoàng thái hậu bất hòa đến cùng cực mà người trong dân gian vẫn truyền tới truyền lui là như vậy à? Xem ra đương kim Hoàng thượng như thiếu niên thời kỳ trưởng thành, thi thoảng phản nghịch, nhưng nếu người khiến ông ta nảy sinh hứng thú phản nghịch đếm xỉa tới ông ta nữa, vậy ông ta còn hứng thú phản nghịch nữa rồi.

      Nhưng tuổi phản nghịch của ông ta hơi lớn chút phải?

      Lão thái thái mắng con trai ruột của mình là hôn quân… vẫn dễ nghe hơn mắng cháu ruột của mình là cầm thú.

      Mặc dù trong lòng ta có điều nghi ngờ, nhưng nghe đến trọng điểm của mưu này, đột nhiên có cảm giác ấm áp của nhân gian, khỏi khát vọng vô cùng.

      “Vậy vụ án này về sau kết thúc thế nào?”.

      chần chừ hồi lâu mới : “ càng xe vận chuyển lương thực đều khắc dấu hiệu phủ Nội Vụ, mặc dù lương thực biến mất, nhưng lại có hai chiếc xe bị hỏng, được tìm thấy ở nơi giao giới giữa thảo nguyên Tây Di và sa mạc”.

      “Ý chàng là chỗ lương thực bị mất có liên quan tới Tây Di?”.

      “Đúng vậy, có người thầm cấu kết với Tây Di, giả làm giặc cướp, giết chết quan binh vận chuyển lương thực, ngấm ngầm đưa ra quan ngoại…”.

      “Tại sao phải đưa đống lương thực ra quan ngoại chứ?”.

      “Đây cũng là điểm nghĩ mãi ra, vì vậy mới có người nghi ngờ tướng sĩ biên cương cấu kết với kẻ thù bên ngoài, bởi vậy mà… tướng lĩnh Quân gia…”.

      khẽ thở dài : “Năm đó, người chết nhiều lắm, có số người đáng phải chết”.

      Ta nghe ra nỗi thương xót trong lời của , nhưng áy náy. cho rằng chuyện năm đó xử lý đủ toàn vẹn, giết rất nhiều người đáng chết, nhưng, lại cho rằng chuyện này lẽ ra nên như vậy, tại sao chứ?

      Nếu là lúc trước, đương nhiên ta cho rằng bởi vì phụ soái muốn đứng về phe mình nên nảy sinh ý định giết chóc, nhưng hôm nay, ta lại có ý nghĩa trước kia thể nào có: Chẳng lẽ năm ấy Quân gia có gì ư?

      Có phải ta nên cảm tạ mấy tháng nằm giường này, để cho ta bị động địa nghe mấy lời lải nhải của , mới có thể giúp ta hiểu hơn, mới có suy nghĩ nhiều phương diện?

      Ta biết ta nên hỏi tiếp thế nào, có lẽ mấy ngày nữa chân tướng ló đầu mới có thể gỡ bỏ mối nghi ngờ trong lòng ta.

      “Ngọc, nàng nghĩ gì thế?”. Hạ Hầu Thương .

      Gần đây luôn gọi ta bằng biệt danh quái vật nào đó. Kể từ khi Tiểu Thất lôi hết tên mấy món ăn như Bánh Bao Thịt... mà đặt cho ta từ đến lớn ra gọi lần, tên Hạ Hậu Thương này lại dở hơi thêm. vốn thích so đo cao thấp với Tiểu Thất, nên tên càng gọi càng ngắn, cuối lượn lờ, chứa ý triền miên, khiến người nghe dựng hết lông măng người… nếu chúng có thể dựng.

      ngờ chân tướng năm đó lại như vậy”.

      “Triều đình hạ lệnh phong tỏa tin tức về cái chết của Khang tổng quản, chỉ coi như vụ án của thương nhân bình thường, vì vậy có phong thanh gì. Mà vụ án mất lương thực cũng từ ngoài sáng chuyển sang điều tra trong tối, bởi vì sợ rằng liên lụy quá nhiều người. Thêm vào rủi ro nơi biên cảnh, nếu quả để thiết kỵ Tây Di lợi dụng thời cơ, vậy Sơn Hải quan thất thủ, đem đến bất hạnh tai ương cho dân chúng”.

      quanh co lấy lệ, mỗi câu đều mang dấu tích suy tư. Ta biết muốn cho ta biết chân tướng, có lẽ chân tướng này khiến ta thể tiếp nhận chăng?

      Trong phòng hương trầm vẫn vấn vít, ấm áp trong lành, nhưng biết tại sao ta lại cảm thấy có hơi lạnh lùa vào từ khe cửa, xuyên thẳng tới khóc chăn, khiến người ta run rẩy.

      Đồng hồ cát lưu ly vẫn lặng lẽ chảy xuôi. Nhưng giờ đây, ta loáng thoáng cảm nhận tiếng sột soạt, như có rắn hổ mang chúa nấp dưới cát, nhả nọc độc theo từng tiếng bước chân chuyển động, có thể tấn công bất cứ lúc nào.

      “Ngọc, nàng đừng lo, Hoàng tổ mẫu hạ lệnh rồi, bảo bọn ta phải điều tra ràng. Nên thế nào thế đó, tuyệt đối liên lụy dây dưa. Tướng lĩnh Quân gia trấn thủ biên cương nhiều năm, công lao này ai có thể gạt bỏ”.

      Lòng ta trĩu năng hơn, tuy cực kỳ uyển chuyển, nhưng sao ta ý tứ trong giọng điệu ấy chứ?

      chỉ có công trấn thủ nhiều năm chứ nhắc tới chuyện khác, điều này càng chứng tỏ suy đoán của ta là chính xác.

      Ta chợt có chút lo lắng, mấy ngày sau, nếu đúng là như vậy, ta nên về đâu đây?

      “Có chàng ở bên giám sát, thần thiếp rất yên tâm. Đúng rồi, Vương gia, thần thiếp vừa ra vườn hoa có thể nhìn thấy ánh sáng, như vậy, thần thiếp nghĩ nếu được Vương gia đưa ra ngoài thường xuyên, chừng khỏe nhanh hơn đấy”.

      thở phào nhõm, giọng phảng phất chút vui mừng: “Ngọc, nàng tin ta ư? Tin ta lừa nàng ư?”.

      “Vương gia đối xử với thần thiếp tốt như vậy, sao thần thiếp có thể chứ?”. Từ trước tới nay, ta dối gạt khá nhiều, nhưng câu này xuất phát từ tận đáy lòng.

      “Ngọc… Mặc dù ta sống ở hoàng gia, nhưng từ cũng biết, chuyện trong hoàng gia luôn có vài phần được như ý nguyện, vì vậy từ ta dám có nhiều cầu xa vời. Phụ hoàng mẫu phi đến thăm, ta liền chơi đùa mình. Thê tử của ta, chắc chắn cũng thể như ta mong muốn… Ta cực kỳ thích chuyện mẫu phi và Hoàng tổ mẫu đưa ta lên núi, nhưng chỉ có thể làm theo. Nàng nhìn , ta học được cách sống đòi hỏi bất cứ điều gì, chỉ cần mẫu phi vui vẻ, Hoàng tổ mẫu vui vẻ là được rồi. Vì vậy khi Hoàng tổ mẫu muốn ta cưới họ, ta chỉ đưa ra cầu là vị trí chính phi để lại cho nàng, bởi vì ta biết nàng để ý đến họ, thậm chí nàng cũng để ý đến ta… Khi đó nàng tiếp cận ta ra chỉ vì Quân gia, nhưng chỉ cần, chỉ cần nàng có thể làm thê tử của ta ngày thôi tốt lắm rồi. Sau bao năm, cuối cùng ta coi như đạt được nguyện vọng… Nhưng ta ngờ, ngờ rằng, cuối cùng trong lòng nàng lại có ta… Ngọc, ta rất sợ hết thảy mọi chuyện chỉ là bình minh buổi sớm, chỉ thoáng qua trong chốc lát… Ta biết, chuyện của Quân gia nàng còn chút nào cũng tuyệt đối bỏ qua, nhưng ta chỉ cầu xin nàng, đừng dây vào nguy hiểm”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :