1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. janenguyen

      janenguyen Active Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      151
      nàng ơi, cho ta hỏi truyện này có phải là HE vậy? ta muốn nhảy hố nhưng sợ truyện SE lắm! thank nàng!

    2. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Hay, hay, hay. Doc ma vua thay buon ma van cuoi dau ruot dc.
      janenguyen thích bài này.

    3. AnAn

      AnAn Active Member

      Bài viết:
      126
      Được thích:
      27
      Truyen hay,tks ban nhe!
      janenguyen thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 145: xảy ra chuyện gì?

      Phải chăng như nhện rơi khỏi lưới, cá rời mặt biển?

      Ta dám tưởng tượng.

      Cho nên, ta nhất định phải tỉnh lại, cùng chống chọi hết thảy, ngăn cản hết thảy.

      biết trải qua bao lâu, người bên cạnh bỗng nhiên choàng tỉnh, nhảy xuống giường: “Sao ta lại quên mất, sao ta có thể quên? Hôm nay là ngày thứ mười mà.”

      Nghe thấy câu này, lòng ta lại càng lo lắng. Rốt cuộc bây giờ thế nào rồi hả? Hồi ở sa trường, có thể chiến đấu với mười tên võ tướng đứng đầu của phe đối phương ngày đêm, sau đó vẫn có thể trở về doanh trại bàn bạc tình hình quân địch cả ngày. Nhưng mấy ngày gần đây, ban ngày lên triều, buổi tối mệt mỏi vô cùng, thường xuyên nằm cạnh ta ngủ thiếp . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nhớ tới lời muốn lại thôi của Tiểu Thất, lòng ta càng khủng hoảng.

      Ta mải nghĩ tới chuyện này, cho đến khi cởi quần áo người, bắt đầu điểm huyệt cho ta, dòng nước ấm trước sau như ùa vào thân thể. Nhưng ta lại thấy cảm giác ấm áp tựa ngày xuân như vài ngày trước đó nữa, mà lại gờn gợn hơi lạnh. Dòng nước ấm chảy tràn đến đâu đều bị khí lạnh ấy ngăn cản, sau đó triệt tiêu hoàn toàn... Đích thị là do chiếc ngân châm của Thanh phi gây nên.

      Ta muốn ngăn cản , muốn cho biết chuyện này hoàn toàn là lợi bất cập hại, đừng làm tiếp nữa. Nhưng ta phải nhắc nhở thế nào đây?

      Nơi ngón tay của , nội khí rót vào như thể bất tận, nhưng thân thể ta lại thể thu nạp, tay chân cũng ấm áp như trước. Rốt cuộc ta hiểu vì sao Thanh phi lại cất giọng thương xót như vậy – Có người lợi dụng ta để tiêu hao hết nội lực và thể lực của .

      Thậm chí tính mạng của .

      Tại sao, tại sao chàng lại ngu như vậy, sao lại ngu như vậy hả?

      Ta đáng giá để chàng làm vậy sao?

      Chỉ vì lần cứu giúp trong lơ đãng?

      Hay là vì lúc tiếp thánh chỉ, ta ngó lơ chàng?

      Hay là vì bóng dáng ta cưỡi ngựa trắng?

      Chàng tỉnh táo chút được hay ? Ta đâu có thích gì ngựa trắng đâu, chỉ vì toàn bộ Thất Tinh đều cưỡi ngựa đen, muốn dùng màu sắc đen trắng để phân biệt ta là chỉ huy của Thất Tinh mà thôi.

      Người như ta đáng giá để chàng hi sinh tính mạng của mình sao? Cũng như Tiểu Nhị, Tướng quân thường hay lấy ra để trêu cợt đùa giỡn, còn ép buộc phải giả trang làm vợ ta, cần gì, cần gì phải chết thay ta chứ?

      Ta nghe tiếng nội lực sôi sục trong cơ thể như dòng máu tuôn trào, nhưng giữa đường lại gặp tảng băng buốt giá, tiêu tán còn tăm hơi.

      Tiên tán như vậy, có ý nghĩa gì đâu.

      Cũng như nước vào sa mạc, chưa kịp thấm vào lòng đất bốc hơi trước nhiệt độ hừng hực.

      Nhưng đất đá đổ biển, hề có chút hiệu quả.

      Thế nhưng lại ngừng tay, cẩn thận tỉ mỉ truyền nội lực cho ta.

      Bỗng dưng ta nghe tiếng ho khan, lát sau có giọt nước lên ngực ta. dừng lại, thoáng giật mình, cầm lấy chiếc khăn lau ngực cho ta. Dường như lau sạch, đứng dậy bước ... Ta nghe thấy mở nắp ly trà... Lúc trở lại, ta cảm thấy chiếc khăn đó được thấm ướt, lại lau ngực ta... Lát sau, kìm được lại ho khan vài tiếng, có thêm vài giọt nước xuống ngực ta.

      Ta chợt hiểu ra thứ xuống là gì... Hồng mai lìa cành, tà dương như máu... Giờ này khắc này, trước mắt ta lên màu đỏ chói lòa.

      Ta nghe tiếng bước , tiếng ly trà bị đánh đổ, lúc trở lại ta cảm thấy chiếc khăn ướt thêm. muốn để ai biết tình trạng của mình, cho nên đều tự tay làm hết thảy... che miệng ho khan vài tiếng, còn thứ gì lên người ta nữa.

      Cuối cùng thôi lau nữa, phải chăng lau sạch rồi?

      Nhưng lại lật người ta lại, bắt đầu điểm huyệt lưng.

      Tại sao? biết tiêu hao sinh mạng của mình, dùng sinh mạng cứu ta trong vô ích, nhưng vẫn nguyện làm?

      Người như vậy, chừa bất cứ thủ đoạn nào để leo lên ngôi báu sao?

      Ta cảm thấy trong mắt có giọt lệ dâng trào... Ta nên mừng như điên mới phải. Rốt cuộc ta có chút phản ứng khi ở trước mặt rồi.

      Nhưng ta chỉ cảm thấy nỗi chua xót sâu nặng như lớp tuyết dày xộc tới chóp mũi.

      Nước mắt ngừng chảy, ngừng chảy, thể kiềm chế nổi nữa.

      Hòa cùng tiếng điểm huyệt lưng ta, từng tiếng từng tiếng ...

      Cho đến khi truyền nội lực xong, mệt mỏi ngồi xuống bên giường, lúc lâu sau mới chậm rãi lật người ta lại, bây giờ mới phát ta khóc.

      “Triển Ngọc...” Giọng tràn đầy vẻ mừng rỡ, nhưng hơi dè dặt, sợ niềm mừng vui của mình chỉ là vô ích mà thôi.

      lúc lâu sau mới vươn ngón tay lau khóe mắt ta: “Nàng khóc đấy sao? Nàng có thể rơi lệ rồi hả?”

      Ta đáp trong vô thức: “Đồ đần, đừng chữa thương cho ta nữa, đây là cái bẫy, có người lợi dụng ta để đối phó chàng...”

      Ta sợ sức mạnh này tan biếp ngay tức khắc, hết sức khống chế tâm tư mình, hề ngừng nghỉ, hơi hết những gì ấp ủ trong lòng cả trăm cả nghìn lần.

      Tiếc thay, thèm nghe nội dung lời ta , đắm chìm trong nỗi vui sướng tột cùng vì ta có thể : “Nàng có thể rồi hả? chỉ riêng với Thất hiệu úy, đối với ta, nàng cũng có thể rồi sao?”

      ôm lấy ta, siết vào lòng, dường như muốn hòa tan ta vào thân thể , nghẹn ngào thể lên tiếng: “Nàng có thể rồi sao?”

      được rồi, được rồi, những gì ta với chàng, chàng có nghe ?” Tầm mắt vẫn tối đen như mực, nhưng lồng ngực vẫn ấm áp đến thế. Có điều, hơi thở phả ra từ miệng lại thoang thoảng mùi máu.

      Mùi máu?

      Mũi ta hơi cay: “Vương gia, chàng ho ra máu à?”

      Cuối cùng cũng chịu nghe ta , lại vội giải thích: “Đâu có, đâu có, làm gì có? Ta luyện võ từ , sao có thể ho ra máu được? Nhớ năm đó, đại tướng bên cạnh Xá Thiết Mộc vung chiếc chùy Phương Nguyệt vào ngực ta, ta cũng đâu có ho ra máu...”

      “Vậy chàng lau gì người ta thế?”

      lại vui mừng như điên: “Triển Ngọc, nàng có cảm giác rồi hả? có cảm giác ư? tốt quá, tốt quá rồi...”

      Ta muốn cho biết, ta vẫn có cảm giác... Nhưng khi cho biết, việc ta biết những chuyện cầm thú làm với ta cũng bại lộ... Dù thế nào việc này cũng khiến người ta hơi ngượng ngùng chút.

      Cho nên ta .

      “Đúng vậy, vừa mới có.” Liệu có phần giấu đầu hở đuôi ?

      “À, chuyện này... Ta cởi quần áo của nàng là bất đắc dĩ...”

      “Ta biết, để chữa bệnh cho ta, ta trách chàng đâu...” Mấy việc trước kia ta cũng trách chàng, ta thầm bổ sung.

      thở phào nhõm, tiếp tục ôm lấy ta: “ tốt, nàng có cảm giác rồi...”

      Ta hờ hững thở dài hơi: “Vương gia, chàng quên việc mất rồi... Chàng có định mặc lại quần áo cho ta ?”

      Lúc này mới buông ta ra, luống cuống mặc quần áo lại. Mấy tháng qua, ngày nào cũng phải hai lần cởi rồi lại mặc, vốn nên quen tay rồi mới phải, nhưng lần mặc quần áo này, lúc đầu ngón tay chạm phải da ta lại khẽ run rẩy.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 146: Tay khẽ run

      Rối ren hồi lâu mới có thể mặc xong áo cho ta.

      Nhưng đến khi mặc quần, ngón tay càng thêm run rẩy, nhất là lúc quần lót lướt qua mông, giả vờ loay hoay rồi cẩn thận với ta: "Đắc tội rồi."

      Ta thầm nghĩ: Chàng đắc tội nhiều lần lắm rồi, hôm nay mới câu này có phải hơi muộn rồi ? Dĩ nhiên, vẫn phải e lệ : " sao đâu, Vương gia, chúng ta là vợ chồng rồi..."

      Lúc này mới nhanh chóng giúp ta mặc quần vào. Đến khi mặc áo ngoài tay mới ổn định lại, cũng lưu loát hơn phần nào.

      Ta hơi bùi ngùi xúc động. Có người từng , thiên lý tuần hoàn, gieo nhân nào gặt quả nấy... Chẳng qua ta mới chỉ cởi quần lần mà thôi, về sau đến lượt cởi quần ta mấy tháng trời.

      "Triển Ngọc... A... Nàng... Nàng có thể nghe thấy tiếng ta chuyện từ lúc nào thế?"

      Sau niềm hân hoan, đầu óc hoạt động trở lại, rốt cuộc cũng cảm thấy có gì bất thường. gọi tên ta - Triển Ngọc, chứ gọi là Vương phi.

      Ta thở dài : "Vương gia, tối hôm qua Tiểu Thất tất cả cho ta biết cả rồi, chàng biết thân phận của ta, chàng vẫn luôn chữa trị cho ta. Vương gia... Ta... Thiếp thân rất cảm động."

      thở phào nhõm, hình như lo lắng mấy việc tốt đẹp làm trước kia phải.

      "Ta là tướng công của nàng, chữa trị cho nàng là điều ta nên làm... Chỉ cần nàng có thể khỏe lại là được."

      "Nhưng, chàng truyền nội lực cho thiếp như vậy, hình như ảnh hưởng rất lớn tới chàng phải?"

      Ta nhắc lại vấn đề này, nhưng vẫn muốn đáp, chỉ : " đâu, nội lực truyền cho nàng, chỉ cần ta luyện lại là được. Nàng quên rồi à? Mười ngày ta mới truyền nội lực cho nàng lần, nàng cho rằng bổn vương có tính toán sao?

      Đúng rồi, phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu có ý định truyền ngôi vị cho ta, sau này ta đăng ngôi Hoàng đế, muốn nắm tay nàng cùng lên ngôi vị. Bổn vương muốn trở thành hiền quân đệ nhất thiên hạ, nàng chính là Hoàng hậu của bổn vương, về sau nhiều việc phải làm lắm... Thay đổi chế độ thi cử, chỉnh đốn triều cương, trùng tu thuỷ lợi. Triển Ngọc, nàng đọc nhiều sách vở, bụng đầy thao lược, nhất định có thể giúp đỡ bổn vương."

      bằng giọng điệu huy hoàng rực rỡ, như thể đó là niềm mong mỏi bấy lâu, với dã tâm hiển lộ ràng, chí khí hùng tráng. Ta bỗng cảm thấy hoảng hốt... Lúc này lại cảm thấy, nếu bản tính của là vậy tốt biết bao, như các đế vương từ xưa đến nay, bạc tình quả tính, coi tính mạng của mình quan trọng hơn hết thảy, làm chuyện ngu ngốc này nữa.

      "Vừa nãy chàng lau người cho ta, đó là thứ gì vậy?" Cuối cùng ta vẫn kiềm lòng nổi, nước mắt lại tuôn rơi.

      ngẩn ra: "Khi đó nàng có xúc giác rồi ư? A... Nàng hiểu lầm rồi, Triển Ngọc, mấy ngày gần đây ta trúng gió bị cảm, ho khan chảy nước mũi, vừa nãy ho làm nước mũi dính lên người nàng... Nàng trách ta chứ? Nàng thích sạch phải ? Chẳng lẽ phải... ?" cười ha ha, "Để bổn vương đoán nhé, bổn vương rất cảm động. Vương phi muốn bổn vương trị bệnh cho nàng có phải là vì tưởng ta chảy máu gì đó phải ? Đừng ngốc vậy..."

      Cảm giác hoảng hốt sợ hãi càng lúc càng chiếm trọn tâm trí ta, ngũ phế lục phủ như muốn hòa tan. Cảm giác đau đớn chậm rãi nhưng ghim sâu vào tim phổi này khiến tâm trí ta trì trệ u mê. muốn cho ta biết, ta cần gì phải hỏi nữa?

      Chỉ cần, chỉ cần có thể ngăn cản mọi chuyện sắp ập tới là được. Ta cố gắng tập trung tinh thần sức lực, nghĩ tới tất cả những gì xảy ra. Dường như có đôi tay điều khiển tất cả từ trong bóng tối sâu thẳm.

      Ta thở dài, : "Vậy tốt, sau này buổi tối ngủ, Vương gia phải đắp chăn cẩn thận hơn chút. Đáng tiếc thần thiếp thể đắp chăn cho Vương gia."

      thở phào nhõm, cười : "Sau này nàng có thể đắp chăn cho bổn vương."

      "Đúng rồi, Vương gia, may là chàng truyền nội lực cho thiếp, thiếp mới có thể tỉnh lại sớm như vậy. Nội lực của chàng quả đúng là kỳ lạ."

      "Vậy ư? đến đây, may mà ta từng ghé qua Quân gia thôn chuyến."

      "Vương gia, nơi đó còn có người ư?" Lòng ta dấy lên ngờ vực.

      Giọng hơi trầm xuống: "Cảnh vật tiêu điều, cỏ khô cao quá đầu người... Ban đầu, ta dám khẳng định là nàng, dám khẳng định thị thiếp của ta chính là nàng... Cho nên, ta dẫn Bát Tuấn đến Quân gia thôn chuyến. Ta muốn xem nơi đó có dấu vết của nàng hay , nhưng chỉ thấy nơi nơi đều là bia mộ. Mộ của nàng và của Quân soái đặt song song, ta hơi thất vọng, quan sát cẩn thận, nhưng nhìn thấy trước bia mộ của Quân soái có dấu vết bái tế, còn trước mộ nàng có. Vì vậy, bổn vương sinh lòng nghi ngờ, tìm khắp thôn làng, cuối cùng tìm thấy nhà nàng. Tuy mặt bàn phủ lớp bụi, nhưng hiển nhiên sạch hơn các căn nhà khác rất nhiều. Tìm kiếm lượt chợt phát ra căn mật thất, có vài quyển sách cổ cũ nát, trong đó quyển ghi lại cách trị chứng hàn cho nàng. Trùng hợp thay, từ bổn vương học công pháp cực dương... Nàng xem, có phải ta may mắn lắm ?"

      ta may mắn mà bản thân mình may mắn, coi tính mạng của ta quan trọng hơn cả của !

      Ta phải hỏi thế nào đây? Nếu hỏi tại sao ly rượu năm đó lại có độc, tại sao dẫn Bát Tuấn ngầm sát hại ta? Chẳng phải ngộ ra tất cả mọi điều ta hôm thành thân đều là giả dối sao? Ta biết tất cả những chuyện làm với tướng lĩnh Quân gia từ lâu rồi? , ta thể làm tổn thương nữa.

      Chỉ vì những lời đó, nếu tại có thể lại, ta lòng dạ, chút giả dối: Ta muốn làm Vương phi của chàng, ở bên chàng đến đầu bạc răng long.

      Ta tin chắc rằng năm đó có điều bất đắc dĩ, có điều khổ tâm. Chân tướng phải như lời Thái tử , Thái tử chỉ có thể tra ra được góc mà thôi.

      người quan tâm đến tính mạng của mình, liệu có thể giở mọi thủ đoạn để leo lên ngôi báu ?

      Ta có cảm giác mơ hồ rằng ta và đều trở thành quân cờ của kẻ nào đó, nhưng ta lại có chút manh mối nào về kẻ thao thúng ván cờ này.

      Ta đắn đo cân nhắc mãi, cuối cùng : "Vậy ư? Vương gia tỉ mỉ kĩ càng, ngay cả thần thiếp còn chưa xem hết sách trong căn phòng đó, chỉ mới học phần mười mà thôi. Cũng bởi vậy mà năm đó phụ soái cực kì đau đầu vì thiếp..."

      cười : "Mới học phần mười có thể tương đương với ta. Vậy nếu nàng học hết còn giỏi đến mức nào nữa?"

      Ta : "Vương gia mới là người có tư chất thông minh. Những quyển sách cũ nát đó rất khó hiểu, lại có vài quyển viết bằng văn tự Trung Nguyên, vậy mà Vương gia cũng hiểu được ư?"

      "Ồ? khó, mặc dù phải là văn tự Trung Nguyên, nhưng lại là văn tự nước Thân Độc. Lục Nhĩ hiểu văn tự Thân Độc."

      Lục Nhĩ? Ta nhớ võ công người này hơi khác thường... Lúc nhảy lên sử dụng thế võ phái Võ , nhưng lúc chuyển động thân hình, các đốt ngón tay như thể tách rời ra vậy. ra học thuật Yoga của Thân Độc?

      " ra là vậy? Vương gia, chàng đúng là rất may mắn. Đến Quân gia thôn, trùng hợp tìm thấy quyển sách đó, lại trùng hợp có bề tôi hiểu văn tự Thân Độc, càng trùng hợp hơn nữa lại có thể dùng phương pháp ghi trong sách chữa trị hàn độc cho thiếp?"

      vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, lúc bắt đầu bởi vì liên quan đến ta nên tâm trí rối loạn, lúc này nghe ta vậy, bất chợt tỉnh ngộ, hỏi ta: "Ý của nàng là... ?"

      "Vương gia, sau này còn định truyền nội lực cho thiếp nữa ?" Ta khẽ .

      cười khổ: "Cho dù người khác cố ý dẫn ta vào tròng, nhưng thân thể của nàng có khởi sắc, sao bổn vương có thể làm? Đừng sợ, mười ngày lần thôi!"

      Nếu cổ của ta có thể cử động, ta rất muốn cắn phát.

      Tại sao bạc tình quả tính chút?

      Tại sao lại đần độn đến thế?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :