1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị tướng quân - Vân Ngoại Thiên Đô(Hệ liệt Thượng cung)(199/208)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 140: Thêm kẻ biến thái

      Sau khi "A" tiếng, này thêm gì nữa, nhưng chỉ cần tiếng "A" này thôi, ta đoán được người này là ai. Bởi vì tiếng "A" kia dịu dàng uyển chuyển, cuối lượn lờ vấn vít, phảng phất như lời nỉ non giữa tình nhân, bất ngờ khiến ta nhớ tới lúc Hạ Hầu Thương vói ta bằng giọng như vậy... Ngân nga trong miệng ...

      Lạc đề quá rồi...

      Sao bây giờ ta nghĩ cái gì cũng liên quan tới Hạ Hầu Thương vậy?

      Cho nên, ta nhận ra tiếng của nàng, là Tập Nguyệt.

      Bây giờ là Thanh phi, lúc này nên hầu hạ bên giường cao gối êm của Vĩnh Lạc đế... Làm chuyện mà ta chưa từng làm với Hạ Hầu Thương mới phải... Tự dưng ta lại nghĩ tới Hạ Hầu Thương rồi...

      Nàng ta chạy đến chỗ ta làm gì?

      Ta chẳng có giao tình gì với nàng ta cả, tuy trước kia Tiểu Thất đưa nàng ta tới, nhưng biết qua tay bao kẻ, chắc hẳn nàng ta biết người giật dây. Đối với ta mà , nàng ta chỉ là phần mào đầu mà thôi.

      Nàng ta đến gặp ta? Hay là tới giết ta?

      Chẳng lẽ Tiểu Thất nhờ nàng ta tới ? thể nào, Tiểu Thất lỗ mãng như vậy, nàng ta hoàn toàn biết gốc gác của bọn ta... Nhưng rốt cuộc bọn ta hiểu nàng ta tới đâu? Bỗng chốc ta cũng mông lung.

      Còn mông lung hơn nữa chính là, nàng ta cũng bắt đầu lột quần áo của ta... Ta muốn ngửa mặt lên trời gào ầm lên, sao người trong cung đều trở nên biến thái như vậy chứ?

      Quần áo của ta vừa mới mặc xong đấy, sao lại cởi ra hết? Có ý gì đây? Đừng bảo cũng dành cho ta tình cảm giống với Hạ Hầu Thương đấy nhé?

      Ngoài kinh hoàng ra ta còn có chút tự đắc, thầm nghĩ mình đúng là nam nữ xơi tuốt. . . Bình tĩnh, bình tĩnh... Bây giờ ta đâu phải là Quân Triển Ngọc, vì sao nàng ta phải coi trọng ta chứ?

      Ta nghĩ hơi quá rồi, nàng cởi quần áo của ta để châm cứu...

      Ta bỗng cảm thấy huyệt Đàn Trung đau nhói, cây châm từ từ xuyên vào, khiến ta vô cùng kinh hãi. Huyệt Đàn Trung lại đại huyệt của cơ thể, phải nàng ta muốn ta bao giờ có cơ hội tỉnh lại đấy chứ? Nghĩ vậy, ta quýnh lên, cũng cảm thấy có dòng nước ấm ùa vào từ huyệt Đàn Trung, kéo dọc tới tận ngón chân, ngón chân có thể động đậy chút.

      Nàng vui vẻ : "Quả như thế... Đáng tiếc..."

      Lời còn chưa dứt, nàng ta lại châm vào huyệt Linh Khư bên cạnh huyệt Đàn Trung. Nhưng lần này có dòng nước ấm chảy tràn, chỉ cảm thấy thân thể cực kỳ mỏi mệt, tứ chi nặng nề nhấc lên nổi. Mỗi nhát châm, thân thể ta lại càng nặng nề, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo... ràng nàng ta làm vậy phải vì cứu ta.

      "Ninh vương đối xử với tốt, ngờ thân thể của lại có thể chuyển biến tốt như vậy... Chắc Ninh vương nghĩ hết biện pháp giúp phải ? ... Đáng tiếc, bây giờ... vẫn chưa phải lúc."

      Nàng ta khẽ thở dài, cầm áo ngủ bằng gấm ở bên cạnh đắp lên người ta. Ta cảm thấy lớp bông mềm mại trong áo ngủ bằng gấm dưới lớp áo gấm. Nàng ta đưa ngón tay vén mái tóc xõa bên gò má, giọng nồng đậm vẻ ghen tị: "Có người đối xử với tốt như vậy, may mắn... Đáng tiếc..."

      Nàng ta ba từ "Đáng tiếc" liên tiếp. Bởi vì ta thường xuyên bị ép phải nghe Hạ Hầu Thương lảm nhảm mãi, quá nhàm chán nên có thói quen đếm những từ lặp lại trong lời . Bởi vì đôi khi Hạ Hầu Thương rất thích lại từ, ví dụ như: Thích, mãng tiên... vân vân. Sao ta cứ nghĩ đến mãi thế nhỉ?

      Lặp lại từ, ắt hẳn có điều gian trá. Nàng ta tưởng ta mắt mù tai điếc, mặc dù thận trọng kín đáo theo bản năng, nhưng cùng lúc đó, tính cảnh giác của nàng ta thấp hơn hẳn bình thường, mới lỡ lời chút tiết lộ bí mật lớn nhất trong nội tâm nàng ta.

      Nhưng tại sao nàng ta lại 'Đáng tiếc' ba lần liên tiếp? Nàng ta tiếc nuối điều gì?

      Quanh năm sống trong chiến trường giết chóc, ta cực kỳ nhạy cảm với sát khí hoặc ác ý toát ra từ người khác, nhưng ta cảm giác được ác ý từ nàng ta. Có điều việc châm cứu này chắc chắn tốt lành gì.

      Hơn nữa, ta cảm thấy nàng ta càng châm, thân thể ta càng nặng nề như gỗ. Cảm giác nhàng thoải mái vừa nãy hoàn toàn biến mất.

      Bóng tối xung quanh bao phủ khắp người ta như màn sương mù... Mấy ngày gần đây, lúc cung nhân mở cửa, khác biệt giữa ánh nắng và ánh nến tác động phần nào lên mí mắt ta. Nhưng sau khi nàng ta châm kim, cảm giác le lói ấy hoàn toàn tắt lịm, thân thể như nằm trong quan tài gỗ.

      Nhưng kỳ lạ chính là, làn da ta lại nhạy cảm hơn, thính lực tốt hơn, thậm chí ta có thể cảm nhận ràng rằng có người ở bên cạnh ta mở miệng , hơi thở khẽ khàng phả lên mặt ta, miệng mũi cách ta xa hay gần.

      Rốt cuộc nàng ta làm gì?

      "Chỉ nhìn thôi cũng biết Ninh vương điện hạ tận tâm với đến mức nào..." Trong lời nàng ta có chút thương xót. Nàng ta thương xót cho điều gì chứ? Là tình cảnh của ta? Mọi chuyện xảy ra từ lâu lắm rồi, nếu thương xót cũng thương xót vào lúc này. Hơn nữa, thương xót cho quen biết, rất kì dị... Ta chợt hiểu ra, phải chăng người nàng ta thương xót phải là ta?

      Váy lụa quét qua góc ghế, lướt sàn nhà hạt bụi, chậm rãi ra cửa. Ta nghe thấy lúc nàng ta lại, lụa mỏng gấm hoa cọ sát với làn da, càng lúc càng xa, nhưng ta càng lúc càng tỏ tường. Ta đoán nhầm, người nàng ta thương hại phải là ta... Trong lời hậm mộ và ghen tị, nhưng hề có thiện cảm. Cần gì phải thương xót hay quan tâm tới sống chết của mà mình có thiện cảm chứ... Còn đối với Hạ Hầu Thương lại khác hẳn, kính , đầy thiện cảm... Như vậy đối tượng thương xót của nàng ta là hả?

      Nghĩ tới đây, trái tim ta chợt đập thình thịch loạn nhịp, cảm xúc bối rối bỗng lan tràn. Nhưng ta tự an ủi mình, đừng sợ, đừng sợ, võ công của cao cường như vậy, hộ vệ bên người đều là cao thủ bậc thầy, thân phận vô cùng cao quý, sao xảy ra chuyện gì được chứ?

      Nhưng nhược điểm duy nhất của chính là ta... biết tại sao khi nảy sinh suy nghĩ này, trong lòng ta có niềm vui thoáng qua, nhưng nỗi khủng hoảng chiếm phần nhiều.

      Nếu quả là như thế, vậy những người này nhắm trúng điểm trí mạng của .

      Canh phòng cẩn mật cũng khó có thể ngăn chặn kẻ địch đánh phá từ bên trong, huống chi có ai đề phòng Thanh phi chứ? Ta chợt hiểu, gia thế trong sạch, xuất đúng lúc, ra có người sắp xếp. Ta và Tiểu Thất làm bọ ngựa rình ve, nhưng ngờ còn có chim sẻ chờ ở phía sau.

      Từ khi nằm giường thể nhúc nhích, đây là lần đầu tiên lòng ta nóng như lửa đốt thế này, chỉ mong có thể đứng dậy. Tự với mình, nhất định phải cảnh báo Hạ Hầu Thương, nhưng sau khi bị châm kim, thân thể càng nặng nề hơn. Ta nghe thấy tiếng cửa gỗ chạm hoa vừa mới bôi dầu lặng lẽ đóng lại, thậm chí cả cung nữ canh giữ ở phòng bên cạnh cũng phát ra có người vào rồi lại ra.

      Từ khi ta đến đây, khung cửa sổ được bảo dưỡng liên tục vì muốn để phát ra bất cứ thanh nào, để tránh làm phiền ta... Nhưng bây giờ, ta vô cùng hi vọng có chút tiếng động phát ra, có thể kinh động người ở phòng bên cạnh.

      Đáng tiếc hề.

      Ta thất vọng, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng người: "A, sao lại tới đây? Còn mặc quần áo thế này?"

      Là An Dật vương, ta mừng như điên... Trong cung này, quả nhiên có chỗ nào có bóng dáng của ông ta.

      "Vương gia, thiếp thân muốn tới thăm Vương phi nương nương chút, lại sợ người ta biết mà hiểu lầm nên thay quần áo. Vương gia, ngài đừng trách tội thiếp thân..."

      Giọng nàng ta mang vẻ hoang mang rối loạn, lòng ta trầm xuống. Nàng ta dùng lời để phủ đầu An Dật vương, để ông ta lung tung!

      Quả nhiên, An Dật vương : "Bổn vương là người như vậy sao? Hiếm lắm mới thấy có lòng như vậy, thế nào rồi, vào thăm chưa?"

      "Vẫn chưa ạ, thiếp thân chờ thời gian nữa rồi đến hơn. Đúng rồi, Vương gia, ngài tới có chuyện gì thế?"

      An Dật vương thở dài hơi: "Tiểu nương... À , cháu dâu ngủ lâu quá, mãi mà chưa tỉnh, mấy lần trước ta tới thăm bé nhưng bị thằng cháu cản lại, rằng ai được vào. Ta là Hoàng thúc của nó mà còn được vào... biết thằng nhóc này thay đổi thành cái gì nữa, ngay cả người thân còn thèm nhận? phải bé đó làm vợ nó rồi sao? Chẳng lẽ người thân qua lại với nhau được à? Hôm nay nhân lúc nó bị cha nó gọi Cửu Môn, nửa đêm mới có thể trở về, ta mới nhân cơ hội đến thăm con bé chút. . . Thanh phi, có phải cũng sợ thằng cháu Diêm Vương của ta, bây giờ mới len lén đến thăm ? Đừng sợ đừng sợ, tối nay nó về được đâu. Chúng ta cùng vào thăm con bé chút ."

      Giọng Thanh phi như trút được gánh nặng, thế này chắc hẳn An Dật vương rêu rao tin nàng ta đến đây nữa. Nàng ta từ chối: "Hay là để lần sau..."

      Mặc dù tính cách An Dật vương rất thẳng thắn, nhưng đôi khi cũng nhắm vào trọng tâm, cũng có lòng nghi ngờ, hơn nữa lòng nghi ngờ tới thản nhiên mà trực tiếp: "A, phải đến đây thăm Vương phi sao? Cơ hội tốt như vậy sao vào?"

      Ta mừng như điên, đúng vậy, giữ nàng ta lại, giữ đến lúc có người đến, đương nhiên nảy sinh nghi ngờ. Mà nếu người này là Hạ Hầu Thương quá tốt!

      Phi, sao ta lại nhớ tới Hạ Hầu Thương vậy hả?

      Thanh phi hết cách, đành phải theo An Dật vương bước vào. An Dật vương vừa vừa đắc ý : "Đừng lo, mấy cung nữ đó bị ta làm ngất rồi, nửa canh giờ nữa mới tỉnh, đám Bát Tuấn lén la lén lút gì đó cũng bị ta điều đến chỗ khác rồi... Đôi khi ta rất bội phục mình... Sao ta có thể thông minh như vậy chứ?"

      "Đúng vậy, Vương gia là người thông minh nhất đời này." Thanh phi bất đắc dĩ .

      " cũng cho rằng như vậy à? Ồ, hay quá, trừ cháu dâu nằm giường, người ta thích nhất đời chính là đấy."

      Ta muốn lau mồ hôi trán, nghĩ thầm: An Dật vương, đa tạ ngài đẩy ta lên vị trí người mà ngài thích nhất đời này.

      Hiển nhiên Thanh phi coi lời ca ngợi đó là , chế nhạo: "Vương gia, được ngài khen ngợi, thiếp thân lấy làm sợ hãi."

      "Đúng vậy, đúng vậy, ta là người hề dối trá, lúc khen ngợi người khác đều vô cùng lòng. Nếu phải nhắc ta bỏ hoa ngũ tiền của Tây Vực vào rượu, chứng hàn của cháu dâu ta sao có thể tiến triển tốt như vậy được... Thấy con bé nhìn ta bằng ánh mắt kính nể cảm kích, ta vui vẻ sảng khoái vô cùng..."

      Giọng Thanh phi hốt hoảng: "Vương gia, ngài chuyện này với người ngoài chứ? Ngài cũng biết thiếp thân xuất thân từ Tây Vực, người trong cung đều nghi kị kẻ biết dùng thuốc. Tuy thiếp thân có ý tốt, nhưng nếu bị Hoàng thái hậu biết được..."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 141: Bừng tỉnh ngộ

      “Yên tâm, yên tâm! Bổn vương hiểu, mẫu hậu lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều. . . Còn nữa, tưởng bổn vương là tên ngốc sao. . .? muốn bổn vương thêm thứ gì, bổn vương lập tức thêm thứ đó sao? Bổn vương tìm hiểu chán chê rồi, biết dược tính và công hiệu của hoa ngũ tiền, phối hợp với mười mấy loài hoa khác đúng là chê vào đâu được. Lúc này mới thêm vào. . .”

      Thảo nào An Dật vương thích nàng ta, ra bởi vì nàng giúp đỡ ông ta rất nhiều. . . Ta rồi, bằng cái vẻ ngẩn ngẩn ngơ ngơ này, thể nào khiến Vĩnh Lạc đế đội mũ xanh phải ?

      Ta hoang mang, rất hoang mang. ra để có thể ủ được thứ rượu có công dụng chữa bệnh thần kì đó, An Dật vương cần có nhắc nhở của Thanh phi. Nhưng vì lẽ gì? Rốt cuộc Thanh phi muốn hại hay giúp ta đây?

      Thanh phi thở phào nhõm, cười : “Vương gia, gặp Vương phi rồi, vậy thiếp thân xin cáo từ . . .”

      Ta cười thầm, xem ra mặc dù An Dật vương coi là tri kỷ, nhưng lại hiểu ông ta cho lắm. Đừng coi ông ta là tên ngốc, mặc dù ông ta hơi ngơ ngơ, nhưng hề đần độn, trí nhớ rất tốt.

      Quả nhiên, An Dật vương hừ tiếng: “Thanh phi, hề có ý tốt phải ? Mới tới được lúc, ba phen mấy bận định rồi ư? xem, rốt cuộc tới đây thăm cháu dâu ta hay còn có ý định nào khác?”

      Thanh phi hoảng hốt, vội : “Đương nhiên thiếp thân đến thăm Vương phi nương nương. Thiếp thân. . . Thiếp thân chỉ hơi vội. . .”

      An Dật vương hài lòng : “Vậy ở lại đây thêm lát . Căn phòng này trống , chỉ có người nằm ngay đơ giường, ta sợ lắm. . .”

      Nếu trong tay có kiếm, chắc chắn ta nhảy lên đâm nhát. . . Kiểu người gì thế này, mở miệng đến thăm ta, nhưng thăm kiểu đó sao? Ăn như thế hả?

      Thanh phi dám muốn rời nữa, đành phải phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy. . .”

      Tuy An Dật vương hiểu nhân tình, nhưng dù sao cũng xuất thân từ hoàng cung, vẫn được nuôi dạy đàng hoàng, nhớ lời Hoàng thái hậu dặn, nam nữ thụ thụ bất thân. . . Đặc biệt là giữa chú và cháu dâu. . . Cho nên, ông ta đưa tay sờ mò, mà chỉ ghé mặt vào sát mặt ta. Khoảng cách rất gần. . . Thậm chí ta còn nhận thấy được sáng nay chắc chắn ông ta ăn chút tỏi.

      Mấy sợi lông tơ mặt ông ta chà vào mặt ta. . .

      “Vương gia, ngài làm gì thế? Để người ta nhìn thấy hay đâu. . .” Thanh phi khuyên.

      tưởng ta bảo ở đây làm gì, phải để làm chứng sao? Chứng minh ta làm gì con bé cả. Làm sao, ta nhìn sắc mặt con bé, được à?”

      “Vậy. . . Vậy ngài đừng ghé sát như vậy!”

      “Gần lắm sao? đụng chạm da thịt đâu! Đúng rồi, sờ giúp ta , người con bé có cứng ?”

      Bây giờ ta vô cùng khẳng định, An Dật vương này quá nhàn rỗi nên kiếm chuyện làm. . .

      Thanh phi rất lúng túng, nhưng biết phải làm sao, cũng có thể “Ta sờ từ trước rồi”, đành phải nghe theo lời ông ta, sờ sờ người ta, sau đó bình tĩnh đáp: “Vương gia, thiếp thân có thể khẳng định, người Vương phi hề cứng. . .”

      Bị An Dật vương quấn lấy, dù là người lý trí thâm trầm cũng trở nên ngốc nghếch.

      An Dật vương tới lui trước giường, điều suy nghĩ: “ cứng, vậy kỳ lạ, tại sao con bé vẫn chưa tỉnh? Sao lại nằm lâu như vậy?”

      Thanh phi im lặng, mãi mới : “Chuyện này, thiếp thân cũng lắm. . .”

      Giọng nàng ta phiếm chút lo lắng, hiển nhiên lo lắng còn tiếp tục ở đây, sớm muộn gì cũng bị người nhà bắt tại trận!

      Đương nhiên An Dật vương hề lo nghĩ đến chuyện này, chỉ cần lẻn vào, về sau có bị bắt, cùng lắm bị Hoàng thái hậu giáo huấn bữa mà thôi. Cho nên, ông ta lại bắt đầu nghiên cứu kẻ nằm chết dí giường là ta đây. . . Vẫn nhớ kỹ nguyên tắc nam nữ thụ thụ bất thân, mặt ông ta dí sát cánh tay của ta, thân thể gần đến vô cùng. . . Thậm chí ta còn cảm thấy chóp mũi ông ta tiến vào trong quần áo của ta luôn.

      “Vương gia. . .” Thanh phi hơi ngượng, chịu nổi nữa, khuyên can, “Vương gia, người Vương phi có mùi gì đâu, ngày nào Ninh vương điện hạ cũng sai người vệ sinh cho nàng mà. . .”

      Ta nghe thấy tiếng chó ngửi xương.

      biết gì, ta ngửi xem rốt cuộc con bé mắc bệnh gì. . . Khắp người con bé mang mùi hương như chi lan, giống thứ mùi yếu ớt của những kẻ nằm giường lâu ngày. . . Đựng trợn mắt thế chứ, bổn vương thấy mà. . . Dù ngày nào cũng tắm rửa, nếu nằm ở giường mãi, cũng có mùi như vậy.”

      “Kiến thức của Vương gia bao la, ngay cả những thứ này cũng biết. Vậy theo ngài thấy, Vương phi bị làm sao thế?”

      Từ câu hỏi của nàng, ta nhận ra nỗi niềm hoảng loạn. Cũng phải thôi, e rằng vị Vương gia hành chẳng ra thể thống gì này xoáy đúng chỗ đau của nàng ta.

      An Dật vương thở dài hơi, đứng dậy: “Chuyện này bổn vương cũng lắm, bổn vương còn phải nghiên cứu chút. A . . . hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cũng biết?”

      Người này đúng là mồm miệng bộc tuệch.

      Thanh phi : “Nào có, thiếp thân cũng chỉ hỏi bừa mà thôi.”

      Chợt có luồng gió lạnh ùa vào từ khe cửa. Khuôn mặt để lộ bên ngoài của ta cảm thấy cơn gió lạnh lẽo ấy, như giữa đêm đông, vô cùng rét buốt.

      Sát khí như có như người nàng ta ập tới cùng cơn gió lạnh này, rồi biến mất ngay lập tực. . . Vẻn vẹn câu mà thôi, vậy mà nàng ta động sát ý với vị Vương gia mà Thái hậu sủng ái nhất này ư? Nếu nàng ta là người bình thường, có sát ý như vậy. là thế, e rằng thân phận của nàng còn nằm ngoài dự liệu của ta.

      Rốt cuộc này là ai?

      An Dật vương lại ngửi khắp người ta thêm lượt, chỉ thiếu mỗi liếm thôi. Lúc này ông ta mới đứng dậy, bất dắc dĩ : “Chịu thôi, bổn vương cũng xảy ra chuyện gì nữa, xem ra Hoàng điệt tuy muốn gặp ta, ta vẫn phải tìm nó chuyện, xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

      Thanh phi cười : “Nếu người Vương phi nương nương có thứ mùi suy yếu, chứng tỏ mấy ngày nữa nàng ta tỉnh thôi. Cũng khó trách Ninh vương điện hạ trở nên khó tính, liệu Ninh vương có quở trách Vương gia chữa khỏi cho Vương phi nương nương ?”

      An Dật vương hít khí lạnh như bị đau răng: “ cũng phải, biết Hoàng điệt của ta nổi cáu gì nữa. Mấy ngày gần đây biết làm sao, làm cho người ta nhìn mà sợ, nhìn mà sợ. . . Cứ chờ thời gian nữa , nó hết giận rồi tìm nó bàn chuyện sau.”

      Ta cuống lên. An Dật vương này làm sao thế, mới hai ba câu bị Thanh phi tẩy não rồi hả? Nếu có lời nhắc nhở của ông ta, chừng Hạ Hầu Thương đề phòng Thanh phi?

      Ta càng gấp gáp, càng cảm thấy thân thể nặng nề, bình thường chỉ cảm thấy như khúc gỗ, giờ đây lại như cục sắt.

      Nhưng tai mắt vẫn bén nhạy như trước, nghe thấy ràng từng từ từng chữ. Đúng là làm ta cuống chết rồi.

      Được Thanh phi nhắc nhở, xem chừng An Dật vương nhớ ra tính xấu của Ninh vương điện hạ, cuối cùng cũng chịu : “E rằng Hoàng điệt ta sắp về rồi, chúng ta mau tránh hơn. . . đừng hiểu lầm, bổn vương sợ nó đâu, bổn vương muốn so đo với tiểu bối thôi!”

      “Đúng vậy, đúng vậy, vậy chúng ta trước phải ạ?” Thanh phi cười .

      “Mặc dù cùng độ tuổi với Ninh vương, nhưng có phải cũng sợ nó ? Thế nên phải thay trang phục cung nữ mới dám tới đây?”

      “Đúng vậy, đến đây, dù gì bản phi cũng là mẫu phi của Ninh vương. Nhưng bản phi mới vào cung, tránh tị hiềm hơn. . .”

      “Ừ, ừ, vậy chúng ta mau. . .”

      Cánh cửa lặng lẽ mở ra, tiếng trục cửa bôi dầu như nước lướt qua lòng sông phủ kín đá cuội. Ta muốn hét lớn tiếng: “Các người đừng ”, nhưng ai có thể nghe thấy.

      Đột nhiên, từ nơi xa có tiếng quát trầm lắng, như hàm chứa băng lạnh, “Sao hai người lại ở đây?”

      Ta như trút được gánh nặng, rốt cuộc cũng tới rồi.

      Vừa thả lỏng, mí mắt ta lại cảm thấy có chút ánh sáng le lói. Mặc dù thấy như trước, như ánh mặt trời trong màn sương mù dày đặc giữa buổi hoàng hôn, nhưng chỉ vậy thôi ta cũng làm ta mừng rỡ như điên, ý niệm đầu tiên là: Cuối cùng. . . ta có thể nhắc nhở rồi.

      Nhưng ánh sáng đó như gió lướt qua lá xanh, bỗng nhiên tắt lịm, xung quanh lại chìm vào tăm tối.

      ra chỉ khi trạng thái thoải mái, ta mới có thể khống chế thân thể?

      Nếu mong muốn làm việc nào đó lại được?

      Nhưng, sau khi coi ta hệt như trân bảo, sao ta có thể dồn hết tâm trí nghĩ cách cứu được?

      Đúng vậy, ta muốn cứu , muốn chịu thương tổn, muốn bình an, trong lòng ta tràn ngập những suy nghĩ này. đối xử với ta như vậy, sao ta có thể bỏ qua tấm chân tình ấy chứ?

      Nhưng kể từ đó, tứ chi của ta lại nặng nề như đá, dù chỉ nhúc nhích chút thôi cũng được.

      “Hoàng điệt, ta đến thăm cháu dâu chút thôi. . . Hì hì, ngươi đừng xụ mặt ra thế, ta làm gì đâu. . .”

      nhọc ngài uổng công, nàng ấy vẫn khỏe. Vị này là. . . ?”

      “Nàng ấy à, là mẫu phi của ngươi đó, nàng cũng muốn thăm chút. . .”

      “Giữ lấy ta...”

      Ngoài cửa có tiếng đao côn va chạm.

      An Dật vương giận dữ: “Hoàng điệt, chúng ta chỉ có ý tốt, ngươi đừng có vô lý như vậy. Ngươi dám giam giữ Hoàng thúc của ngươi sao?”

      Thanh phi cất tiếng hoảng hốt: “To gan, bản phi là trưởng bối của ngươi!”

      ....

      Cánh cửa mở toang ra, tay áo bằng voan mỏng tay ta bị thổi bay. lao tới chỗ ta như gió lốc, chẳng quan tâm tới điều gì, lập tức giở trò với ta. Kề tai vào sát ngực ta, nghe nhịp tim rồi đưa ngón tay bắt mạch, lúc này mới thở phào nhõm, đứng dậy.

      “May thay. . .”

      Sao nàng ta để cảm nhận được chứ, ngân châm mảnh như sợi tóc cắm vào thân thể, vết thương còn lại da cũng chỉ tin hin như lỗ chân lông mà thôi.

      Lòng ta rệu rã, phải làm sao mới có thể nhắc nhở đây?

      Cuối cùng tìm được điều gì khả nghi nên An Dật vương và Thanh phi được thả, nhưng Hạ Hầu Thương đứng ngoài cửa dặn dò Lục Nhĩ: “Ngươi phái người theo dõi ta.”

      Ta thở phào nhõm, cuối cùng cũng có lòng cảnh giác với nàng ta. Nhưng vẫn mực chú ý đến ta, phải làm thế nào mới có thể cho biết, kẻ đối phương muốn đối phó ra chính là bản thân mà thôi?

      Ta đột nhiên giật thót, càng toàn tâm chú ý đến ta, e rằng càng lún sâu vào cái bẫy của kẻ địch.

      Nhưng ta phải nhắc nhở thế nào đây?

      Ta cả đời giỏi về bố cục, đánh cờ, nhưng ngờ, cuối cùng ta lợi trở thành quân cờ trong tay người khác, dùng để đối phó người quan tâm ta nhất?

      tới, đóng cửa phòng trong và phòng ngoài. Vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, ta nghĩ: Trời ạ, lại tới rồi.

      Nếu những chuyện làm với ta có thể khiến ta có chút tri giác, tốt biết bao.

      Cảm thấy ngón tay đặt bên thắt lưng ta, thở dài.

      Vạt áo trước bị kéo ra. . . Ta chờ đợi. . .

      Nhưng bỗng dừng lại, khẽ : “Suýt nữa quên mất. . .” Tiếng áo sột soạt, nhét vật vào tay ta, “Nàng xem đây là cái gì?”

      Chương 142: lại có thể làm như thế

      đưa vật kia lướt qua tay ta, ta cảm thấy bề mặt thứ dài mảnh lồi lõm đó được vuốt ve đến mức bóng loáng, hơn nữa chỗ gãy lìa kia... Lúc đầu ta biết đó là thứ gì, về sau ngộ ra... Bởi vì cho ta biết.

      "Đây là chiếc mãng tiên của nàng, nàng có nhớ ? Có lần nàng và ta giao thủ, nàng tuốt kiếm mà dùng chiếc mãng tiên này... Nàng khinh thường ta như vậy, khiến ta vừa buồn vừa giận, ta quyết định dạy dỗ nàng phen. Cho nên ta đấu với nàng bằng tay , quả nhiên nàng giật mình hoảng hốt. Sau trăm chiêu, ta lấy mất chiếc mãng tiên đó, màng muốn đoạt lại nhưng rốt cuộc địch lại được, chiếc mãng tiên bị ta kéo đứt. Nàng nhìn chiếc roi đứt đôi, thương tiếc : ‘Tiểu Thất tốn bao công mới làm được chiếc roi này, cuối cùng lại bị ta làm hỏng rồi...’ xong, nàng quăng luôn chiếc roi này, chắp tay với ta rồi cười : 'Võ công của giám quân đại nhân đúng là hơn người, thuộc hạ hoàn toàn bội phục, thuộc hạ có thể ăn cơm chưa?' Cứ như cuộc đấu của chúng ta cản trở việc cơm nước của nàng vậy. . .

      Đấu trận này, tuy chiếc roi Thất hiệu úy làm cho nàng bị đứt đoạn, nàng cũng chẳng thèm để tâm. Còn Thất hiệu úy về phía nàng, khuôn mặt mang nét cười, lấy ngọn cỏ dại dính đỉnh đầu nàng, cười , 'Vậy ta làm cho người chiếc khác nhé?' Hai người nhìn nhau cười... ăn ý giữa hai người khiến ta ghen ghét như điên, nhưng ta thể tiến đến, chỉ có thể nhìn nàng cười đùa với cất bước rời . Còn mình ta lặng lẽ tới cầm chiếc mãng tiên nàng vứt dưới đất. . . Nàng xem , ta nối chỗ đứt cho nàng rồi. Đáng tiếc, có lần ta quá nhớ nàng, cầm chiếc roi này múa điệu võ, chỗ nối thanh mảnh lại đứt rồi..."

      Ồ? ra ta để mất chiếc mãng tiên này như vậy à? Ta quên béng luôn rồi...

      Mà sao Tiểu Thất vẫn chưa làm chiếc khác cho ta nhỉ?

      Ta phải dùng những suy nghĩ lung tung để phân tán nỗi chua xót mang đến cho ta... để ý mới có thể trở lại bình thường. Xin người đấy, đừng những chuyện làm mũi ta cay nữa được , có được hả?

      Ngươi đừng nhầm đường, phải nhắc càng nhiều đến chuyện này ta dễ tỉnh hơn đâu!

      đặt chiếc roi vào lòng bàn tay ta, đưa tay của ta vuốt ve chỗ gồ lên thân roi, cho ta biết: "Nơi này chính là chỗ nối, dệt bằng kim tuyến, chỉ tiếc chất liệu khác biệt nên thể nối hoàn hảo được."

      đặt chiếc roi vào lòng bàn tay ta, ta vẫn hề nhúc nhích, lúc lâu sau mới lấy lại, cất vào ngực mình, khẽ : "Nếu vật này còn thể làm nàng tỉnh, vậy thứ gì mới có thể làm cho nàng tỉnh đây. Ta. . . ta dùng hết tất cả mọi cách rồi... A Ngọc, nàng cho ta biết, ta phải làm gì bây giờ?"

      Ta nghĩ: Ngươi đừng làm nhiều chuyện như vậy, có khi ta mau tỉnh hơn đấy.

      "A Ngọc, hay là... bổn vương tìm người, tìm hội Thất hiệu úy... Nàng nghe thấy giọng họ, có lẽ... có lẽ có tri giác cũng nên?"

      Ta hoảng hốt, phải là ta cảm thấy ghen tỵ khi về Lão Thất. Nhưng ngay cả chuyện như vậy cũng bằng lòng làm sao?

      mang thân phận cao quý trong Hoàng thất, từ hơn người. Phàm là loại người này, luôn mang tâm nguyện duy ngã độc tôn... Nữ nhân của mình, sao lại có thể để cho người khác... Nhưng , ngay cả cách này cũng định dùng, quả hết cách rồi.

      cười khổ: "A Ngọc, có phải nàng cười ta ? Nàng cứ cười ... Chỉ cần nàng có thể khỏe lại, chuyện gì bổn vương cũng nguyện làm."

      Giọng vô cùng mệt mỏi, có vẻ muốn ngủ lắm rồi. Dường như nghĩ được cách hay, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, cởi quần áo của ta, mặc nguyên quần áo nằm lên giường, ôm ta chìm vào giấc ngủ.

      Còn ta ư? Bởi vì cả ngày ta nằm lì giường, nên lúc người ta ngủ ta tỉnh, đến lúc người ta tỉnh ta ngủ. Cho nên, bây giờ ta tỉnh như sáo.

      Được ôm trong lòng, là thoải mái, rất thoải mái, thoải mái cực kỳ.

      Ta đột nhiên nhớ tới vấn đề quan trọng, bao ngày trôi qua, hình như ta chưa nhà xí được mấy lần, thậm chí chưa lần nào. . . Những thứ bài tiết kia ra ngoài thế nào?

      Chẳng lẽ ta thành thần tiên hay sao?

      Mỗi ngày họ đút cho ta có tí tẹo thuốc bổ, chẳng lẽ chính vì vậy mà phải nhà xí sao?

      Nhưng hồi trước cho dù uống nước thôi ta cũng phải nhà xí mà.

      Ta đột nhiên nhớ tới loại nội công kì dị giang hồ, tên là Thiên Nhất Công. Người luyện nội công này, mỗi ngày có thể uống thuốc thay thức ăn, cần ăn uống gì, hiển nhiên có thể giữ cho thể khỏe mạnh, hiển nhiên cần bài tiết, xuất phế dịch qua lỗ chân lông là được.

      Nhưng vấn đề là, ta hề học công phu này mà?

      Nếu luyện công đến mức ngay cả thức ăn ngon còn được ăn, vậy còn gì thú vị? Có bị đánh chết ta cũng luyện!

      Lúc này, Hạ Hầu Thương ôm ta, lẩm bẩm câu gì đó. Ta giật mình thảng thốt, chẳng lẽ nội lực truyền cho ta mười ngày lần có công hiệu như vậy ư?

      Ta nhớ tới cảm giác thư thái lan tỏa khắp tứ chi ấy, hệt như ánh mặt trời ấm áp, kéo dài vài ngày liền. Ta cũng cảm thấy trong cơ thể mình có sức lực vô tận.

      Nếu như là vậy, vậy... chữa thương cho ta bằng phương thức hao tổn nội lực của mình?

      Hơn nữa, phương pháp trị liệu này thể đảo ngược, thể khôi phục?

      Nhớ lại mấy ngày gần đây, lúc tới chỗ ta, tinh thần vô cùng mỏi mệt. Tuy lúc làm chuyện đó vẫn kích động như vậy, nhưng thường xuyên như trước nữa... tới đây, có lúc ta còn nghi ngờ có giờ trò cầm thú với người khác hay ...

      Cho đến hôm nay, lần đầu tiên ngủ say bên cạnh ta.

      như vậy, phương pháp trị liệu này vẫn luôn hao tổn thể lực và tinh lực của ư?

      Như vậy, có phải đối phương lợi dụng điều này để đối phó ?

      biết được phương pháp này từ đâu chứ?

      Ta cảm thấy có cái lưới từ từ bủa vây lấy , như sắc màu trầm lắng, ngột ngạt bức bối, làm cho người ta thở nổi.

      Ta cuống quýt, cuống đến độ muốn bật dậy khỏi giường.

      Nhưng ta càng cuống, thân thể càng trĩu nặng.

      Ta nên làm gì đây, chẳng lẽ trơ mắt nhìn rơi vào bẫy sao?

      Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngày ta lại lo lắng như vậy. Trước kia hận đến thế, chẳng thèm tìm chứng cứ thực ; khi nỗi hận tản mát, ta cảm thấy tình năm đó chắc hẳn có điều khuất, phải lỗi của .

      Ta tại sao mình có thể khẳng định như vậy, hoặc chỉ cho rằng người che chở cho mình tuyệt nhiên thể nhẫn tâm đến thế... Dù ta là nam hay nữ.

      Rốt cuộc có nội tình gì giấu dưới màn máu năm ấy?

      Thanh phi xuất với mục đích gì?

      Nàng ta giở trò gì mà có thể khiến ta có chút khởi sắc rồi lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết?

      ngủ rất say, cho đến sáng hôm sau, có cung nữ đứng ngoài gọi mới dậy. Giọng mang vẻ hối hận: "Sao ta lại ngủ thế này? Vốn chỉ định ngủ lát rồi giúp nàng. . . Hôm nay làm thế nào đây, phải lên triều rồi. . ."

      Xem ra rất muốn lên triều, vọng ra ngoài: "Đỗ Long, bẩm báo phụ hoàng, hôm nay bổn vương hơi khó chịu, lên triều."

      Đỗ Long đứng ngoài khẽ : "Vương gia, ngài quên rồi, hôm nay phải thảo luận chuyện buôn lậu quặng sắc ở Tây Bắc... Ngay cả Hoàng thái hậu cũng buông rèm chấp chính."

      Hạ Hầu Thương vài bước trong phòng, biết phải làm sao. "A Ngọc, vậy bãi triều ta về thăm nàng."

      tới, dém chăn cho ta, sau đó mới ra phòng ngoài, gọi người rửa mặt. Ra ngoài cửa, thấp giọng dặn dò Lưu Quang - trong Bát Tuấn - được để bất cứ ai xông vào.

      Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

      Lòng ta sốt ruột vô cùng, làm thế nào mới có thể làm cho thân thể ta khôi phục được chút xíu? Chỉ cần tay ta có thể động đậy ta có thể viết chữ, chỉ cần miệng của ta có thể lên tiếng ta có thể nhắc nhở . Tuy ta ngừng cố gắng, nhưng cảm giác mấy ngày trước vẫn hề trở lại.

      Ta cảm thấy mình như con giun bị chôn sâu dưới đất, biết mình có thể chui ra, nhưng làm thế cũng đạt được mục đích. Bao phủ ta là bóng tối triền miên, điêu tàn như mực, dấp dính vô cùng.

      Cho đến đêm, ta nghe thấy tiếng cung nữ thắp đèn, trở lại rồi. Lần này chỉ có mình , ta nghe thấy tiếng bước chân của hai người, tiếng bước chân của người còn lại hơi quen... Nhưng ta nghe tiếng váy quết đất lại dám khẳng định... Tiểu Thất mặc váy ư?

      "Lục Nhĩ, Lưu Quang, bảo hộ cẩn thận, đừng cho phép người nào đến gần." Hạ Hầu Thương đứng ngoài phòng điềm nhiên sai bảo, ta nhận thấy sâu sắc rằng, người cùng chắc chắn có điều bất thường.

      Nghĩ lại, nếu Tiểu Thất mặc váy buồn cười đến mức nào.

      Ta tưởng tượng cảnh Tiểu Thất mặc váy, mặt thoa phấn, ngón tay bôi nước đậu khấu, đầu cài trâm, đong đưa lả lơi, thể đường nét tuyệt thế nhưng hơi mạnh mẽ của . . . Quả thực là quái ra khỏi hang, khiến người đường chết như ngả rạ.

      Mới nghĩ tới thôi ta muốn cười.

      Nhưng ngờ ngoài tấm bình phong lại tĩnh lặng như tờ.

      Lúc này ta mới ý thức được, ta cười ra tiếng, cười ra tiếng.

      Nhưng khi ý thức được cổ họng lại thể phát ra bất cứ thanh nào nữa.

      Chỉ có hai tiếng 'khì khì' như ếch ộp, nhưng cũng đủ để ai đó xô đổ bình phong lao tới.

      "Ngươi có nghe thấy , có nghe thấy , nàng vừa mới, vừa mới cười..." Giọng này là của Hạ Hầu Thương.

      "Nhưng, nhưng thuộc hạ chỉ nghe thấy hai tiếng 'khì khì' thôi mà?"

      "Đó là tiếng cười đấy. Thất hiệu úy. . . đó chính là tiếng cười! Suốt quãng thời gian ta ở đây, nàng vẫn im hơi lặng tiếng. . . Chắc chắn nàng cảm nhận được ngươi, cho nên mới cất tiếng cười."

      "Làm sao có thể, thuộc hạ gì đâu... sao người có thể biết là thuộc hạ được?"

      "Ngươi đến gần chút, trò chuyện với nàng , chừng nàng sắp tỉnh rồi..."

      cất giọng tha thiết, ngay cả Lão Thất cũng hơi cảm động: "Vương gia, ngờ rằng..."

      Lão Thất gì thêm nữa, chỉ đến cạnh giường, khẽ : "Tướng quân, ta là Tiểu Thất đây, người nghe thấy tiếng ta ?"

      biết tại sao, ta cảm thấy hai mắt của Hạ Hầu Thương nhìn chằm chằm vào ta, nóng bỏng, kịch liệt, tràn đầy hi vọng... Áp lực của ta càng lớn, cũng cảm giác thân thể vô cùng nặng nề.

      gọi hồi lâu, ta phản ứng, bèn gọi nhũ danh từ đến lớn của ta: "Hoa Hoa, Bánh Bao Rau, Bánh Bao Thịt... Đùi Gà Mặn... Người dậy ..."

      Ta cảm thấy mất hết cả thể diện, đảm bảo trong bụng Hạ Hầu Thương cười như điên!

      Nghĩ lại mấy ngày trước, ngưỡng mộ ta đến nhường nào. Tiểu tướng áo bào trắng, cưỡi ngựa trắng, cầm mãng tiên, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, nhắm thẳng vào tướng địch, lấy đầu chúng như lấy đồ trong túi. . . Nhưng hôm nay, tiểu tướng áo bào trắng biến thành đồ ăn. . . lại còn là bánh bao thịt. . .

      Nếu mặt của ta có thể đỏ chắc đỏ như tấm vải nhuộm đỏ rồi.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 142: lại có thể làm như thế

      đưa vật kia lướt qua tay ta, ta cảm thấy bề mặt thứ dài mảnh lồi lõm đó được vuốt ve đến mức bóng loáng, hơn nữa chỗ gãy lìa kia... Lúc đầu ta biết đó là thứ gì, về sau ngộ ra... Bởi vì cho ta biết.

      "Đây là chiếc mãng tiên của nàng, nàng có nhớ ? Có lần nàng và ta giao thủ, nàng tuốt kiếm mà dùng chiếc mãng tiên này... Nàng khinh thường ta như vậy, khiến ta vừa buồn vừa giận, ta quyết định dạy dỗ nàng phen. Cho nên ta đấu với nàng bằng tay , quả nhiên nàng giật mình hoảng hốt. Sau trăm chiêu, ta lấy mất chiếc mãng tiên đó, màng muốn đoạt lại nhưng rốt cuộc địch lại được, chiếc mãng tiên bị ta kéo đứt. Nàng nhìn chiếc roi đứt đôi, thương tiếc : ‘Tiểu Thất tốn bao công mới làm được chiếc roi này, cuối cùng lại bị ta làm hỏng rồi...’ xong, nàng quăng luôn chiếc roi này, chắp tay với ta rồi cười : 'Võ công của giám quân đại nhân đúng là hơn người, thuộc hạ hoàn toàn bội phục, thuộc hạ có thể ăn cơm chưa?' Cứ như cuộc đấu của chúng ta cản trở việc cơm nước của nàng vậy. . .

      Đấu trận này, tuy chiếc roi Thất hiệu úy làm cho nàng bị đứt đoạn, nàng cũng chẳng thèm để tâm. Còn Thất hiệu úy về phía nàng, khuôn mặt mang nét cười, lấy ngọn cỏ dại dính đỉnh đầu nàng, cười , 'Vậy ta làm cho người chiếc khác nhé?' Hai người nhìn nhau cười... ăn ý giữa hai người khiến ta ghen ghét như điên, nhưng ta thể tiến đến, chỉ có thể nhìn nàng cười đùa với cất bước rời . Còn mình ta lặng lẽ tới cầm chiếc mãng tiên nàng vứt dưới đất. . . Nàng xem , ta nối chỗ đứt cho nàng rồi. Đáng tiếc, có lần ta quá nhớ nàng, cầm chiếc roi này múa điệu võ, chỗ nối thanh mảnh lại đứt rồi..."

      Ồ? ra ta để mất chiếc mãng tiên này như vậy à? Ta quên béng luôn rồi...

      Mà sao Tiểu Thất vẫn chưa làm chiếc khác cho ta nhỉ?

      Ta phải dùng những suy nghĩ lung tung để phân tán nỗi chua xót mang đến cho ta... để ý mới có thể trở lại bình thường. Xin người đấy, đừng những chuyện làm mũi ta cay nữa được , có được hả?

      Ngươi đừng nhầm đường, phải nhắc càng nhiều đến chuyện này ta dễ tỉnh hơn đâu!

      đặt chiếc roi vào lòng bàn tay ta, đưa tay của ta vuốt ve chỗ gồ lên thân roi, cho ta biết: "Nơi này chính là chỗ nối, dệt bằng kim tuyến, chỉ tiếc chất liệu khác biệt nên thể nối hoàn hảo được."

      đặt chiếc roi vào lòng bàn tay ta, ta vẫn hề nhúc nhích, lúc lâu sau mới lấy lại, cất vào ngực mình, khẽ : "Nếu vật này còn thể làm nàng tỉnh, vậy thứ gì mới có thể làm cho nàng tỉnh đây. Ta. . . ta dùng hết tất cả mọi cách rồi... A Ngọc, nàng cho ta biết, ta phải làm gì bây giờ?"

      Ta nghĩ: Ngươi đừng làm nhiều chuyện như vậy, có khi ta mau tỉnh hơn đấy.

      "A Ngọc, hay là... bổn vương tìm người, tìm hội Thất hiệu úy... Nàng nghe thấy giọng họ, có lẽ... có lẽ có tri giác cũng nên?"

      Ta hoảng hốt, phải là ta cảm thấy ghen tỵ khi về Lão Thất. Nhưng ngay cả chuyện như vậy cũng bằng lòng làm sao?

      mang thân phận cao quý trong Hoàng thất, từ hơn người. Phàm là loại người này, luôn mang tâm nguyện duy ngã độc tôn... Nữ nhân của mình, sao lại có thể để cho người khác... Nhưng , ngay cả cách này cũng định dùng, quả hết cách rồi.

      cười khổ: "A Ngọc, có phải nàng cười ta ? Nàng cứ cười ... Chỉ cần nàng có thể khỏe lại, chuyện gì bổn vương cũng nguyện làm."

      Giọng vô cùng mệt mỏi, có vẻ muốn ngủ lắm rồi. Dường như nghĩ được cách hay, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, cởi quần áo của ta, mặc nguyên quần áo nằm lên giường, ôm ta chìm vào giấc ngủ.

      Còn ta ư? Bởi vì cả ngày ta nằm lì giường, nên lúc người ta ngủ ta tỉnh, đến lúc người ta tỉnh ta ngủ. Cho nên, bây giờ ta tỉnh như sáo.

      Được ôm trong lòng, là thoải mái, rất thoải mái, thoải mái cực kỳ.

      Ta đột nhiên nhớ tới vấn đề quan trọng, bao ngày trôi qua, hình như ta chưa nhà xí được mấy lần, thậm chí chưa lần nào. . . Những thứ bài tiết kia ra ngoài thế nào?

      Chẳng lẽ ta thành thần tiên hay sao?

      Mỗi ngày họ đút cho ta có tí tẹo thuốc bổ, chẳng lẽ chính vì vậy mà phải nhà xí sao?

      Nhưng hồi trước cho dù uống nước thôi ta cũng phải nhà xí mà.

      Ta đột nhiên nhớ tới loại nội công kì dị giang hồ, tên là Thiên Nhất Công. Người luyện nội công này, mỗi ngày có thể uống thuốc thay thức ăn, cần ăn uống gì, hiển nhiên có thể giữ cho thể khỏe mạnh, hiển nhiên cần bài tiết, xuất phế dịch qua lỗ chân lông là được.

      Nhưng vấn đề là, ta hề học công phu này mà?

      Nếu luyện công đến mức ngay cả thức ăn ngon còn được ăn, vậy còn gì thú vị? Có bị đánh chết ta cũng luyện!

      Lúc này, Hạ Hầu Thương ôm ta, lẩm bẩm câu gì đó. Ta giật mình thảng thốt, chẳng lẽ nội lực truyền cho ta mười ngày lần có công hiệu như vậy ư?

      Ta nhớ tới cảm giác thư thái lan tỏa khắp tứ chi ấy, hệt như ánh mặt trời ấm áp, kéo dài vài ngày liền. Ta cũng cảm thấy trong cơ thể mình có sức lực vô tận.

      Nếu như là vậy, vậy... chữa thương cho ta bằng phương thức hao tổn nội lực của mình?

      Hơn nữa, phương pháp trị liệu này thể đảo ngược, thể khôi phục?

      Nhớ lại mấy ngày gần đây, lúc tới chỗ ta, tinh thần vô cùng mỏi mệt. Tuy lúc làm chuyện đó vẫn kích động như vậy, nhưng thường xuyên như trước nữa... tới đây, có lúc ta còn nghi ngờ có giờ trò cầm thú với người khác hay ...

      Cho đến hôm nay, lần đầu tiên ngủ say bên cạnh ta.

      như vậy, phương pháp trị liệu này vẫn luôn hao tổn thể lực và tinh lực của ư?

      Như vậy, có phải đối phương lợi dụng điều này để đối phó ?

      biết được phương pháp này từ đâu chứ?

      Ta cảm thấy có cái lưới từ từ bủa vây lấy , như sắc màu trầm lắng, ngột ngạt bức bối, làm cho người ta thở nổi.

      Ta cuống quýt, cuống đến độ muốn bật dậy khỏi giường.

      Nhưng ta càng cuống, thân thể càng trĩu nặng.

      Ta nên làm gì đây, chẳng lẽ trơ mắt nhìn rơi vào bẫy sao?

      Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngày ta lại lo lắng như vậy. Trước kia hận đến thế, chẳng thèm tìm chứng cứ thực ; khi nỗi hận tản mát, ta cảm thấy tình năm đó chắc hẳn có điều khuất, phải lỗi của .

      Ta tại sao mình có thể khẳng định như vậy, hoặc chỉ cho rằng người che chở cho mình tuyệt nhiên thể nhẫn tâm đến thế... Dù ta là nam hay nữ.

      Rốt cuộc có nội tình gì giấu dưới màn máu năm ấy?

      Thanh phi xuất với mục đích gì?

      Nàng ta giở trò gì mà có thể khiến ta có chút khởi sắc rồi lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết?

      ngủ rất say, cho đến sáng hôm sau, có cung nữ đứng ngoài gọi mới dậy. Giọng mang vẻ hối hận: "Sao ta lại ngủ thế này? Vốn chỉ định ngủ lát rồi giúp nàng. . . Hôm nay làm thế nào đây, phải lên triều rồi. . ."

      Xem ra rất muốn lên triều, vọng ra ngoài: "Đỗ Long, bẩm báo phụ hoàng, hôm nay bổn vương hơi khó chịu, lên triều."

      Đỗ Long đứng ngoài khẽ : "Vương gia, ngài quên rồi, hôm nay phải thảo luận chuyện buôn lậu quặng sắc ở Tây Bắc... Ngay cả Hoàng thái hậu cũng buông rèm chấp chính."

      Hạ Hầu Thương vài bước trong phòng, biết phải làm sao. "A Ngọc, vậy bãi triều ta về thăm nàng."

      tới, dém chăn cho ta, sau đó mới ra phòng ngoài, gọi người rửa mặt. Ra ngoài cửa, thấp giọng dặn dò Lưu Quang - trong Bát Tuấn - được để bất cứ ai xông vào.

      Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

      Lòng ta sốt ruột vô cùng, làm thế nào mới có thể làm cho thân thể ta khôi phục được chút xíu? Chỉ cần tay ta có thể động đậy ta có thể viết chữ, chỉ cần miệng của ta có thể lên tiếng ta có thể nhắc nhở . Tuy ta ngừng cố gắng, nhưng cảm giác mấy ngày trước vẫn hề trở lại.

      Ta cảm thấy mình như con giun bị chôn sâu dưới đất, biết mình có thể chui ra, nhưng làm thế cũng đạt được mục đích. Bao phủ ta là bóng tối triền miên, điêu tàn như mực, dấp dính vô cùng.

      Cho đến đêm, ta nghe thấy tiếng cung nữ thắp đèn, trở lại rồi. Lần này chỉ có mình , ta nghe thấy tiếng bước chân của hai người, tiếng bước chân của người còn lại hơi quen... Nhưng ta nghe tiếng váy quết đất lại dám khẳng định... Tiểu Thất mặc váy ư?

      "Lục Nhĩ, Lưu Quang, bảo hộ cẩn thận, đừng cho phép người nào đến gần." Hạ Hầu Thương đứng ngoài phòng điềm nhiên sai bảo, ta nhận thấy sâu sắc rằng, người cùng chắc chắn có điều bất thường.

      Nghĩ lại, nếu Tiểu Thất mặc váy buồn cười đến mức nào.

      Ta tưởng tượng cảnh Tiểu Thất mặc váy, mặt thoa phấn, ngón tay bôi nước đậu khấu, đầu cài trâm, đong đưa lả lơi, thể đường nét tuyệt thế nhưng hơi mạnh mẽ của . . . Quả thực là quái ra khỏi hang, khiến người đường chết như ngả rạ.

      Mới nghĩ tới thôi ta muốn cười.

      Nhưng ngờ ngoài tấm bình phong lại tĩnh lặng như tờ.

      Lúc này ta mới ý thức được, ta cười ra tiếng, cười ra tiếng.

      Nhưng khi ý thức được cổ họng lại thể phát ra bất cứ thanh nào nữa.

      Chỉ có hai tiếng 'khì khì' như ếch ộp, nhưng cũng đủ để ai đó xô đổ bình phong lao tới.

      "Ngươi có nghe thấy , có nghe thấy , nàng vừa mới, vừa mới cười..." Giọng này là của Hạ Hầu Thương.

      "Nhưng, nhưng thuộc hạ chỉ nghe thấy hai tiếng 'khì khì' thôi mà?"

      "Đó là tiếng cười đấy. Thất hiệu úy. . . đó chính là tiếng cười! Suốt quãng thời gian ta ở đây, nàng vẫn im hơi lặng tiếng. . . Chắc chắn nàng cảm nhận được ngươi, cho nên mới cất tiếng cười."

      "Làm sao có thể, thuộc hạ gì đâu... sao người có thể biết là thuộc hạ được?"

      "Ngươi đến gần chút, trò chuyện với nàng , chừng nàng sắp tỉnh rồi..."

      cất giọng tha thiết, ngay cả Lão Thất cũng hơi cảm động: "Vương gia, ngờ rằng..."

      Lão Thất gì thêm nữa, chỉ đến cạnh giường, khẽ : "Tướng quân, ta là Tiểu Thất đây, người nghe thấy tiếng ta ?"

      biết tại sao, ta cảm thấy hai mắt của Hạ Hầu Thương nhìn chằm chằm vào ta, nóng bỏng, kịch liệt, tràn đầy hi vọng... Áp lực của ta càng lớn, cũng cảm giác thân thể vô cùng nặng nề.

      gọi hồi lâu, ta phản ứng, bèn gọi nhũ danh từ đến lớn của ta: "Hoa Hoa, Bánh Bao Rau, Bánh Bao Thịt... Đùi Gà Mặn... Người dậy ..."

      Ta cảm thấy mất hết cả thể diện, đảm bảo trong bụng Hạ Hầu Thương cười như điên!

      Nghĩ lại mấy ngày trước, ngưỡng mộ ta đến nhường nào. Tiểu tướng áo bào trắng, cưỡi ngựa trắng, cầm mãng tiên, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, nhắm thẳng vào tướng địch, lấy đầu chúng như lấy đồ trong túi. . . Nhưng hôm nay, tiểu tướng áo bào trắng biến thành đồ ăn. . . lại còn là bánh bao thịt. . .

      Nếu mặt của ta có thể đỏ chắc đỏ như tấm vải nhuộm đỏ rồi.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 143: Đau buồn hỡi ôi đau buồn

      Nhưng ta bó tay, đành phải mặc tiếp tục lải nhải. Giọng nghẹn ngào: “Người tỉnh lại , Bánh Bao Thịt... Chúng ta còn phải trộm gà nhà hàng xóm, cùng tham gia đại hội thảo nguyên, để những nương thảo nguyên say đắm thôi, van xin mà được...”

      Ngẫm lại khi đó ta thất đức, thiếu niên biết hương vị ái tình! Cho nên chuyên làm vài chuyện vô ơn bạc nghĩa.

      “Người mau dậy , Đùi Gà Mặn. . . Nhớ lại năm đó chúng ta cùng tới lầu xanh. . . xu dính túi, suýt nữa bị tú bà đuổi , nhưng lại lọt vào mắt hoa khôi, người ta thèm lấy tiền mà nằng nặc đòi giữ người lại, chỉ cần người mở miệng, ta tự chuộc thân, cam nguyện làm thiếp. . . Nhưng người lại vỗ bàn, lớn tiếng : Đói meo rồi, cho cái đùi gà mặn trước . Ta đổ mồ hôi đầm đìa thay người, rất sợ từ nay về sau, kinh thành xôn xao lời đồn Thiếu tướng Quân gia phá hủy lầu xanh. . . Nhưng con nhà người ta thèm để ý, còn chưa từng thấy ai ngỗ ngược bất kham như người.”

      Ta cảm thấy mặt mũi mình mất sạch. Ngươi đâu cần phải moi hết mấy chuyện xấu hổ hồi xưa ra như vậy? phải ta những chuyện này có chết cũng phải giấu nhẹm trong bụng sao?

      Ta muốn đứng phắt dậy đánh cho Tiểu Thất trận, tốt nhất đánh cho bới đất tìm răng...

      Nhưng sâu thẳm trong lòng ta nghi ngờ liệu tên tiểu nhân này có phải nhân cơ hội báo thù hay ?

      Lời này đúng là vô cùng kích động, nhưng ta vừa cảm thấy Hạ Hầu Thương đứng bên hóng hớt, cảm giác ủ ê lại ào ạt kéo tới.

      Thân thể vẫn thể cử động.

      bắt đầu nhắc đến biệt danh khác của ta: Hoa Hoa...

      “Hoa Hoa à, người mau dậy ! Người còn nhớ ngày xuân hoa nở, để dò xét tình hình trong cuộc tụ hội của người Tây Di, người bảo Tiểu Nhị hóa trang làm vợ người. Hai người lên xe ngựa chạy tới nơi người Tây Di tụ hội, nhưng bị phát , bởi vì dung mạo của người vượt xa Tiểu Nhị, khiến người Tây Di nảy sinh ngờ vực, rằng nam tử tuấn mỹ như vậy sao có thể cưới nữ tử tướng mạo bình thường được? Còn ép người tham gia đại hội kén rể của công chúa bọn họ... Người đành phải kéo Tiểu Nhị chạy biến. . . Người chán nản thất vọng bao ngày, chỉ bởi vì đây là lần thất bại đầu tiên của người, tốn hai ngày nhìn gương đến mê mẩn: Chẳng lẽ ta đẹp đến mức vậy sao? Ta liền thuận miệng : Đúng vậy, như đóa hoa. Người trầm tư hồi lâu: Ồ, đóa hoa à, đóa hoa sao? Hoa Hoa? Ta thầm giễu cợt, gọi người tiếng Hoa Hoa. Người rất thích biệt danh này, thậm chí còn thích hơn cả Bánh Bao Thịt và Đùi Gà Mặn...”

      Nếu thế giới này có thể sụp đổ, như vậy sụp luôn , chôn ta luôn , vùi sâu vạn trượng !

      Tại sao lại để ta mất thể diện trước chứ? Tại sao thể để cho ta giữ vững hình tượng rực rỡ chói lòa trước mặt chứ?

      Ta rất sợ Tiểu Thất tiếp, rằng chiếc mãng tiên mà Hạ Hầu Thương vẫn trân trọng chỉ dùng để đuổi muỗi. Như vậy khiến lòng người tổn thương biết bao!

      Cất giấu cẩn thận như vậy, cuối cùng lại cất nhầm chiếc roi có tác dụng ngang đuôi ngựa.

      ra ta rất muốn giữ vững hình tượng rực rỡ chói lòa trước mặt .

      Đáng tiếc, lại gặp phải Lão Thất lớn lên cùng ta, chuyện gì cũng biết này.

      Giọng Hạ Hầu Thương có vẻ hơi rầu rĩ, ta dám khẳng định, cười nhạo ta, chỉ cố nhẫn nhịn mà thôi: “Thất hiệu úy, ngươi kể thêm nhiều chuyện ngày xưa chút, bổn vương ra ngoài đây!”

      Ta ngẩn ra, nghĩ thầm: Liệu có phải ngại dám cười trước mặt bọn ta, mình núp dưới chân tường nào đó cười phải ?

      Cũng được, cứ cười , cười lần thể cười lần hai... Lần này, mặt mũi ta mất sạch sành sanh rồi.

      Hạ Hầu Thương vừa , Tiểu Thất lại gọi bình thường: “A Ngọc, ta vạn bất đắc dĩ, chỉ muốn người tỉnh lại mà thôi, người đừng trách ta... đến đây, Vương gia là người rất tốt, liệu chúng ta có hiểu lầm gì ?”

      Lúc những lời này, giọng hơi chua, rất cam lòng tốt cho Hạ Hầu Thương. Hai người này chưa bao giờ ưa nhau, nếu như bảo xấu Hạ Hầu Thương ta có thể hiểu, nhưng bỗng dưng mở miệng tốt cho người ta, còn với giọng ê ẩm kiểu này, đến câu sau ngừng lại đôi chút, cuối lượn lờ vấn vít, làm cho ta khỏi nghĩ tới hai câu thơ: Tiếng cười bỗng bặt nghe , Vô tình khiến khách đa tình khổ(*).
      (*) Hai câu thơ trong bài Điệp luyến hoa - Tình xuân của Tô Thức. Bản dịch: Nguyễn Chí Viễn.

      Cho nên , văn chương ta cũng lai láng đấy chứ, đáng tiếc dùng nhầm chỗ thôi.

      Trời ạ, tục ngữ đúng, oan gia, oan gia, oan thành gia. . . Chẳng lẽ lời đồn đoạn tụ trong quân doanh có liên quan tới Tiểu Thất? Ta lại nghĩ, vốn có lời đồn ám muội với Tiểu Ngũ, chẳng lẽ cạn tình với Tiểu Ngũ, đâm ra mê luyến người khác?

      Ta khỏi có phần đồng tình: Bóng dáng choàng áo bào xanh ngọc thụ lâm phong, đứng đài cao, sau lưng là vầng trăng vằng vặc, rũ mi cười khẽ, nhấp ly rượu nhạt... Nhưng nào ai biết ở nơi xa xôi có Hiệu úy mặc giáp mỏng, cầm bảo kiếm trong tay, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng độc đài cao ấy?

      Nghĩ lúc, ta thấy mình cũng ngẩn ngơ luôn.

      Đúng là con người đáng thương!

      Đều tương tư khiến người sầu não, mình nghĩ vẩn nghĩ vơ càng thêm sầu. . . Rượu vào khổ tâm, hóa thành nước mắt tương tư. Thảo nào có thời gian cực thích uống rượu, có việc hay có việc đều : , chúng ta uống hai chén.

      Ài, Hạ Hầu Thương cũng như ta, sức hấp dẫn vô hạn, nam nữ đều xơi.... Quyết định sau này phải đề phòng Tiểu Thất chút. Nếu tỉnh, việc đầu tiên phải làm là tìm bà vợ cho . À , ít quá, phải tìm mười tám bà, như vậy mới tăm tia Vương gia nhà ta.

      He he!

      Ta hạ quyết tâm rồi nghĩ vẩn vơ chuyện này nữa, vểnh tai cẩn thận nghe lời : “Chúng thuộc hạ có tin tức của người, lòng như lửa đốt, nghĩ hết trăm phương ngàn kế để lẻn vào cung, nhưng nào có dễ dàng như vậy. Những người canh chừng ở đây đều được chọn lựa cẩn thận, tất cả đều là gương mặt quen thuộc trong cung, cách nào dịch dung tiến vào...

      A Ngọc, tại sao người lại gạt bọn ta, đổi rượu giả chết thành rượu độc? Lúc đầu bọn ta còn chưa biết tình hình, cho đến khi nghe Ninh vương tìm kiếm phương thuốc kì dị khắp nơi mới biết người gặp phải chuyện lớn như vậy. . . Mấy tháng có chút tin tức nào, viên thuốc ta cho người uống sắp hết công dụng, ta chờ được nữa, liền xông vào chỗ ở Ninh vương. Ấy vậy lại phát hình như vẫn chờ ta, để mặc ta kề kiếm lên cổ, chỉ : Nếu muốn cứu nàng hãy ở lại. Ta tin, liền : phải ngươi rất giỏi y dược sao? Bổn vương nộp mạng cho ngươi. Ta cho viên thuốc độc, cứ thế uống mà hề chớp mắt.”

      Xem ra Hạ Hầu Thương chẳng những làm ta cảm động, mà còn làm Tiểu Thất cảm động, đáy lòng ta bỗng có cảm giác nguy ngập. . . Thầm nghĩ: Trước kia Hạ Hầu Thương từng có tâm tư với Quân Triển Ngọc mặc nam trang, khó bảo toàn động lòng trước Tiểu Thất có tướng mạo hề kém cạnh Quân Triển Ngọc.

      Xem ra chuyện tìm vợ cho Tiểu Thất tương đương với sách lược chiến thư, phải theo dõi sát sao từng ngày mới được!

      Nhưng biết tại sao lời của làm ta phảng phất nhìn thấy Hạ Hầu Thương mình ngồi bên cạnh bàn, cho người lui hết, lơi lỏng phòng thủ, chỉ vì chờ Tiểu Thất nhân lúc ban đêm mò tới. Ánh nến dao động, nghiên mực như ngọc. Lúc đó, múa bút hay đọc sách đêm thâu?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 144: Sốt ruột muốn chết

      ra, chắc chắn người cười dáng vẻ lúc này của ta, nhưng ta chưa từng giả trang nữ nhân. Hồi trước có lần người muốn trong Thất Tinh Vệ giả trang nữ nhân, kẻ chạy nhanh nhất lại là ta, chỉ có Tiểu Nhị hiền lành mới bị người bắt được... Nhưng khi so sánh với dáng vẻ của Ninh vương điện hạ lúc này... Bảo ta giả trang nữ nhân cũng chẳng là gì cả.”

      khẽ thở dài tiếng khiến trái tim ta đột nhiên treo lên cao vút. Rốt cuộc cũng quên mất ám muội như có như giữa hai người này, nghĩ thầm: Bây giờ ra sao rồi?

      Nhưng Tiểu Thất gì thêm, lại khẽ than tiếng: “A Ngọc, nếu người có thể tỉnh mau tỉnh lại , nếu ...”

      Nếu thế nào? Đúng là sốt ruột muốn chết!

      Ta quýnh quá, bất giác thốt lên lời: “ làm sao rồi?”

      Đến lúc phát ra tiếng ta mới biết những lời này phải là ý nghĩ của ta, mà là thanh .

      “Tướng quân, vừa nãy là người lên tiếng sao? là người ư?”

      gọi ta Tướng quân khiến ta xúc động biết chừng nào. Nghĩ lại trước kia, ta nằng nặc cho gọi ta là Tướng quân... Có thể câu “Lễ thể bỏ” này quả ngoa, nếu bỏ thấy lạ.

      Ta vô cùng cẩn thận, sợ lần bộc phát này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Thử ho phát. Ồ? Có thể ho được nè, nhưng sao trước mắt vẫn đen ngòm, tay chân vẫn động đậy được thế?

      Ta thử giọng: “Là ta... Ta có thể chuyện rồi hả?”

      “Người có thể , A Ngọc, người có thể được rồi ư?” Tiểu Thất kéo lấy tay ta, vui đến mức ứa nước mắt, “ có thể rồi...”

      “Gọi ta ‘Tướng quân’... Ngươi nhảm đấy hả? Dĩ nhiên có thể rồi, mau cho ta biết, Hạ Hầu Thương làm sao thế?”

      ngập ngừng: “Tướng quân, người vừa tỉnh mà hỏi thăm rồi ư?”

      ghen với ta đấy hả? Ngươi đừng nhầm, bây giờ ta là Vương phi rồi, Hạ Hầu Thương dở hơi mới cho tên đàn ông vào cửa. Mà có vào ta cũng là chủ mẫu của ngươi phải ?

      Haiz, lại suy nghĩ lung tung vớ vẩn rồi.

      Trước mặt Tiểu Thất, ta vô cùng thoải mái, liền chửi ầm lên: “Đồ mắc dịch, phải chuyện trước kia phải giấu nhẹm trong bụng, dù thế nào cũng được lôi ra sao? Ngươi chuyện gì tốt , moi móc mấy chuyện vớ vẩn này ra làm gì?” Lại nghĩ tới vẫn phải dựa vào để nghe ngóng tình hình của Hạ Hầu Thương, đành hạ giọng: “ mau, thế nào rồi?!”

      Tiểu Thất rất ủ rũ: “ ra bởi vì ta chuyện trước kia của người, hay là bởi vì ... cho nên mới tỉnh dậy mắng ta?” nhéo tay ta, “Tay của người vẫn động đậy được...”

      “Đúng là động đậy được, nếu động được ta nện cho ngươi trận rồi! mau!”

      cười ha ha, nhưng giọng lại hơi gượng gạo: “Tướng quân, người nằm giường thế này, chỉ có mở miệng là vẫn dồi dào sinh khí như vậy... Bao giờ người mới có thể mở mắt ra...”

      lảm nhảm hồi nhưng cho ta biết tình trạng của Hạ Hầu Thương.

      Xem ra đề phòng ta đây!

      Ta quát: “Tiểu Thất chết giẫm, ngươi vẫn hả? sau khi ta tỉnh lại, xem ta trừng trị ngươi thế nào!”

      “Triển Ngọc, nàng muốn biết bổn vương thế nào, sao tự đứng dậy nhìn ?”

      đến từ lúc nào? Trốn dưới chân tường ngoài kia cười chán rồi hả?

      Ta lại căng thẳng rồi, làm sao bây giờ? Nhớ lại vết nhơ Tiểu Thất vừa mới vạch trần, ta vừa xấu hổ muốn độn thổ vừa hoảng hốt, phải làm sao đây? Càng cuống cổ họng càng thít chặt, thể được tiếng nào, há miệng nhưng lại mất tiếng, càng nghiêm trọng hơn nữa là lát sau, ngay cả miệng ta cũng mở ra được.

      Bầu khí tĩnh lặng lại, Hạ Hầu Thương đợi hồi lâu, nghe thấy câu trả lời của ta, lẩm bẩm: “Chỉ có Thất hiệu úy ở đây, nàng mới có thể mở miệng chuyện? Mới có thể khỏe lên ư?”

      Vẻ chán nản trong giọng thậm chí còn khiến Tiểu Thất có chút đồng tình: “Vương gia, có lẽ thêm mấy lần nữa là tốt rồi.”

      “Ngươi cần an ủi ta...” hít sâu hơi, “ như vậy, Thất hiệu úy... Mỗi ngày ngươi đến thăm nàng hai canh giờ... Chỉ cần nàng có thể tỉnh dậy.”

      biết tại sao khi nghe thấy cách , ta như được nhìn thấy dáng vẻ tiêu điều, trong lòng tràn ngập nỗi đau xót... Ta lại càng thể nhúc nhích.

      Thả lỏng, thả lỏng, nhất định phải thả lỏng mới được.

      Nhưng khi cảm thấy ánh mắt của , ta lại càng thể thả lỏng... Còn có vài ý nghĩ được hay lắm, ví dụ như khi tay và miệng động chạm lên người ta... Ví dụ như... cháo này, gậy này, vân vân mây mây...

      Cho nên, dù Tiểu Thất cố gắng chuyện với ta, ta cũng thể thả lỏng được nữa, cứ nghĩ mãi đến chuyện kia... lúc lâu sau, hai người đều hơi thất vọng, hẹn ngày mai lại tới. Tiểu Thất vẫn mặc trang phục cung nữ, ước định ám hiệu như thế nào, có phải uống thuốc độc nữa ... Hai chuyện sau là ta hoang tưởng lung tung.

      Sau khi Tiểu Thất rời , ôm ta vào lòng nhưng làm chuyện thường ngày vẫn làm... Sao ta lại thấy thất vọng nhỉ? phải chứ... với ta: “A Ngọc, nàng xem, phải chăng nàng muốn trở thành Vương phi của ta? ra người ở trong lòng nàng là Tiểu Thất có phải ? Nhưng ta biết phải làm sao...”

      Có ma mới thích , tên vô lại thích vạch trần vết nhơ của người khác!... Dĩ nhiên ta cũng thích ngươi... Phải thừa nhận, có chút, chút mà thôi.

      Giọng vẫn buồn bã: “Hay là, kiếp sau, kiếp sau ta ép nàng nữa, kiếp này... chúng ta cũng như vậy rồi... Có được hay ?”

      Mỗi lần nghe bằng giọng cực kỳ dịu dàng thế này, luôn có dòng nước ấm len lỏi khắp người ta, vừa chua xót vừa nổi da gà.

      Ta kiềm lòng được muốn với : “Kiếp sau, kiếp sau ta làm con heo, ngươi cũng biến thành heo hở? sợ bị người ta chế biến thành cặp heo kho tàu sao?”

      Nhưng môi của ta vẫn thể nhúc nhích, toàn thân nặng nề như sắt, im lặng thể cất thành lời.

      E rằng biết cái trò kích thích chẳng có hiệu quả gì nên chỉ ôm ta lúc. Ta cảm thấy ràng biến hóa người , nhưng chỉ ôm ta cọ cọ mấy cái rồi cẩn thận buông ta xuống, rồi mình ra ngoài cọ tiếp...

      Cọ xong mới trở lại, giữ nguyên quần áo nằm xuống, nhưng lại giữ vững cự ly nhất định với ta... , ta hơi khó chịu.

      Tại sao khi có ở bên, ta lại trở nên căng thẳng như vậy?

      Xung quanh chìm vào đen tối tĩnh lặng, đậm đặc đến mức lấp kín thân thể ta. Nghe tiếng hít thở khẽ khàng bên cạnh, ta bất chợt cảm thấy sợ hãi. Sợ ngày kia, hơi thở của ở bên tai ta nữa, trống vắng mà lạnh lẽo như vậy. Ngay cả tấm vải Cao Xương mang theo hơi ấm tự nhiên lót dưới người cũng trở nên lạnh băng, vậy ta phải làm sao đây?

      Nhiều năm qua, ta vẫn lại lại khắp chốn, phong cảnh tuyệt đẹp vô ngần làm ta hoa mắt. Lúc đơn liền tìm Thất Tinh uống rượu. Ngoại trừ ba năm nay, phồn hoa và náo nhiệt như hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ còn nằm trong hồi ức của ta mà thôi. Thứ duy nhất còn đọng lại trong ta chỉ có máu tanh, nhưng độc. mai khi ta rửa sạch máu tanh che kín mắt mình, nhưng quý trọng và quan tâm mà trao cho ta còn nữa, ta biết sống ra sao?
      AnAnlee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :