1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị Hương - Cống Trà (82 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 25: Bổ Nhào


      Diêu Mật nghe thấy giọng của Tạ Đằng, chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, hiểu tại sao lại nhớ lại chuyện tối ôm trước bị Tạ Đằng kéo vào thư phòng, thổi lên mặt Tạ Đặng vài hớp mê hương. Nhất thời, nàng cảm thấy mặt mình nóng lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chân bước chậm lại. Đến khi bước vào thư phòng, thấy Tạ Đằng ngồi trước thư án lật sách, thèm liếc nhìn nàng cái, lúc này mới nhàng thở dài hơi. Xem nàng tồn tại là tốt nhất!

      Diêu Mật rón ra rón rén vòng ra sau kệ sách, muốn lánh người sang bên, để Tạ Đằng quên nàng . Cùng cháu trai cao to thế này ở chỗ, luôn cảm thấy vô cùng áp lực, huống chi trước kia còn phun mê hương hắt trà nguội lên mặt người ta, tuy hai ngày nay người ta chưa hề nhắc đến, nhưng giờ vào phòng của người ta, chỉ sợ người ta còn mang hận, tiếng động mà trả thù. Có lẽ phải yên lặng quan sát mấy ngày, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.

      Tạ Đằng thấy Diêu Mật nhàng tới sau giá sách từ lâu, tay lật qua trang sách, lúc này mới : “Phía sau giá sách có hũ mỡ sao?”

      “Hả, ngươi hỏi ta?” Diêu Mật ở sau giá sách lộ ra nửa cái đầu, thấy thư phòng ngoại trừ nàng và Tạ Đằng, cũng còn ai khác, liền hỏi ngược lại: “Thư phòng sao mà có hũ mỡ chứ?”

      “Thư phòng có hũ mỡ, thế sao ngươi lại giống như chuột lén ăn trộm hũ mỡ vậy hả?” Tạ Đằng phát bực, co ngón tay gõ gõ thư án, “Châm trà!”

      Diêu Mật lắc đầu, tính tình của đàn ông lớn tuổi chưa kết hôn quả nhiên là kinh dị, nếu để tiếp tục độc thân thế này, người của phủ tướng quân chắc gặp tai họa mất. Phải nghĩ cách khiến cưới Đức Hưng Quận chúa sớm chút, để cuộc sống sau này được bình yên.

      Thấy Diêu Mật đến bên ấm trà châm trà, Tạ Đằng hừ tiếng trong mũi, lật tiếp trang sách, nhưng lại xem, trong bụng suy nghĩ lời của Tạ Thắng và Tạ Nam. Nếu để hoàng thất nhét cho quận chúa để kiềm chế, còn bằng tự mình chọn người rước vào cửa. Ừm, có nên xem a hoàn này vì tiếp cận mình mà bán mình vào phủ tướng quân làm nô, cho nàng cơ hội hay đây?

      Tiểu đầu bếp này tuy rằng ngờ nghệch, nhưng nàng có hai ưu điểm rất lớn, thứ nhất, dung mạo của nàng giống tiểu , nhìn rất gần gũi. Thứ hai, biết phun mê hương, có thể coi như là giống người thường.

      Diêu Mật xách ấm trà lên châm trà, tay sờ bên ấm, nhìn ấm trà này, miệng ấm dài phình to, đế màu trắng xanh, giống y chang ấm trà bị đập bể lần trước. Trước kia ở nhà mình cũng tốt, ở Cố phủ cũng tốt, nhưng chưa từng nhìn thấy ấm trà nào lớn như vậy. biết phủ tướng quân dùng ấm trà lớn như vậy để làm gì nhỉ?

      Tạ Đằng thấy Diêu Mật cầm ấm trà châm trà, tay còn sờ sờ miệng ấm, mi mắt liền giật giật, tiểu đầu bếp này muốn làm gì? Chẳng lẽ lại muốn cho nút miệng ấm trà? Hay là nên , muốn hạ mê dược vào trong trà? Trước đây đám khuê tú chạy tới phủ tướng quân, ngượng ngùng e sợ cười với cũng có, lớn mật chạm vào người cũng có, tìm cơ hội chuyện mong chú ý càng thể có, thế nhưng phun mê hương hạ mê dược, đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Ừm, tiểu đầu bếp này phun mê hương cũng được, nhưng cùng người ngoài cấu kết phải cốc cái.

      Diêu Mật bưng trà tới, vừa lúc thấy Tạ Đằng lật trang sách, nằm giữa trang sách là tờ giấy , mắt nàng vừa đảo, nhìn thấy chữ viết giấy kia, ràng là nét chữ của nàng, lần này lập tức thất thanh : “Tờ giấy này…”

      sai, tờ giấy này là do Đức Hưng Quận chúa giao cho ta. Lời ngươi với nàng, toàn bộ nàng cũng với ta.” Tạ Đằng vừa ngẩng đầu, liền gương mặt ráng hồng của Diêu Mật hơi nghiêng nghiêng né tránh , lập tức rất hài lòng với phản ứng của nàng, tiếp tục : “Ngươi muốn cùng nàng hợp mưu, đáng tiếc nàng tin ngươi.”

      Mặt của Diêu Mật thoáng chốc đỏ bừng, muốn biện bạch, lại vội vàng ngậm miệng. Nếu Đức Hưng Quận chúa ra tất cả, mình còn biện bạch để làm cái gì? giờ chỉ còn cách nhanh chóng cầu xin lão tướng quân.

      Tạ Đằng nâng chén trà lên, từ tốn hớp hớp, thấy Diêu Mật tức giận, ý cười liền thoáng qua khóe mắt , lợi dụng : “Được rồi, lời của người ngoài, ta cũng tin tưởng. Tự ngươi , ngươi vào phủ làm cái gì? Thành khai báo, chừng ta có thể thực mong muốn của ngươi!”

      Song phương hợp tác, theo nhu cầu của mình, với lại thương lượng rất thành công, Đức Hưng Quận chúa tại sao lại muốn bán đứng ta chứ? Diêu Mật nghi ngờ trong lòng, nhanh chóng bình tĩnh lại, : “Mục đích vào phủ, lần trước ta với tướng quân, chính là vì trốn hôn. Còn tờ giấy này, đúng là do ta viết, nhưng chẳng qua chỉ là viết chơi thôi, biết vì sao nó lại ở trong tay phủ tướng quân nữa? Tướng quân muốn ta cái gì đây chứ?”

      Tạ Đằng chậm rãi đứng lên, cước đạp cái ghế sang bên, dựa trước thư án, bắn tờ giấy trong tay ra, giương mắt : “Viết chơi? Thế nhưng ta lại thấy chính tay ngươi nhét nó vào tay Đức Hưng Quận chúa. Đức Hưng Quận chúa biết ta thấy được, nên mới dám dối gạt” Xem ngươi ngang ngạnh tới khi nào? Thích ta cứ thẳng ra , còn cùng người ngoài móc ngoặc!

      thanh “Ù ù” vang lên trong đầu Diêu Mật, trời ạ, ta bỏ giấy vào bị thấy được sao? Ta cẩn thận che che nấp nấp như vậy rồi, vẫn nhìn thấy? Đây là loại mắt gì vậy hả? Đúng rồi, ta sao lại nhớ là tướng quân, từ bé tập , nhãn lực phi thường chứ? Làm sao đây làm sao đây?

      Tạ Đằng xoay người cầm chén trà, hớp ngụm hết nữa chén trà còn lại, đặt lại chén trà lên bàn, lúc này mới xoay người đối mặt với Diêu Mật, hỏi rành rọt từng tiếng: “ , mục đích gì?”

      Chán ngấy hồi lâu vẫn chưa bắt tay vào làm việc, hiệu suất chậm quá á hả! Tạ Đoạt Thạch nằm nóc nhà, thừa lúc Tạ Đằng dùng chân đạp cái ghế phát ra tiếng vang, cấp tốc dở miếng ngói lớn, giương mắt nhìn trộm, trong lòng lải nhải: Hai đứa này đêm hôm trước còn dữ dội thư án, đêm nay sao lại hiền lành như vậy rồi? Chẳng lẽ sợ có người đến “Bắt gian tình”? Yên tâm , đêm nay ta dặn dò mọi người trong phủ, được đến gần thư phòng bên này, nghe được tiếng thét chói tai, cũng cần qua đây. Mấy đứa chỉ việc kéo thôi~ ôm thôi~ xoay thôi~, thích ầm ĩ bao lâu cứ ầm ĩ bấy lâu.

      Tạ Đoạt Thạch vừa nhìn thoáng qua, mắt thấy hai người phía dưới cãi cọ, bầu khí chùng xuống, trong ngực quýnh lên, muốn ôm chắt trai thôi mà cũng gian nan vậy sao? Được, thả chuột là được rồi!

      Diêu Mật xong, thấy mặt Tạ Đằng là vẻ nữa , nữ nhân chính là thích dối trá, liền nhụt chí, nửa che dấu nửa thăm dò, cầm chén trà thư án lên : “Ta rót cho tướng quân thêm chén trà!” Nàng vừa dứt lời, chỉ nghe “tạch” tiếng, vật xám xịt rơi xuống cách chân nàng xa, còn kêu lên tiếng “Chít”, nhìn kĩ lại, con chuột nhắt chậm chạp bò nền đất.

      “Á!” Diêu Mật sửng sốt hồi, bỗng nhiên thét lên tiếng, đập chén trà xuống đất, lại thấy đập trúng con chuột, cả người chợt nhảy lên, bổ nhào về phía trước, nhanh như chớp đưa tay bá cổ Tạ Đằng, hai chân ôm chặt hông Tạ Đằng, thét to: “Có chuột, có chuột!”

      “Thấy rồi, có chuột!” Tạ Đằng vô lực đáp lại, cổ bị Diêu Mật ôm chặt, từng hơi thở theo tiếng chuyện của Diêu Mật dồn dập ra, từng ngum từng ngụm phả vào cằm , rất nhanh chui vào hai cánh mũi. lúc chóng mặt, hai tay phải chống vào thư án, cố gắng lắm cả người mới đứng vững.

      “Á!” Diêu Mật thấy con chuột nhắt lê chân, chạy lại chạy, cứ chậm rì rì bò mặt đất, thét lên chói tai lần thứ hai, ôm cổ Tạ Đằng, vừa ôm vừa lắc: “Trời ạ, nó bò tới rồi, bò tới rồi!”

      “Thấy rồi!” Tạ Đằng mở miệng trả lời, ngại việc Diêu Mạt chuyện với , từng ngụm từng ngụm khí nóng lao thẳng vào miệng vào mũi , lần này nhịn được nữa, hai tay mềm nhũn, ngửa người ra phía sau, té nửa người thư án.

      Tạ Đằng vừa ngửa người như vậy, kéo theo Diêu Mật về phía trước, hai người cùng nhau té thư án. Diêu Mật ôm cổ , cưỡi hông , nghiêng đầu nhìn dưới thư án, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào người con chuột nhắt kia, mắt thấy chuột nhắt lê đến bên chân Tạ Đằng, sắp chạm vào giày Tạ Đằng, sức lực của nàng biết từ đâu tới, tựa như cưỡi ngựa, cái mông nảy lên, ôm cổ Tạ Đằng kéo kéo đưa về phía trước, đặt cả người thư án, lúc này mới quay đầu lại nhìn con chuột nhắt dưới thư án kia, lại thấy bóng dáng con chuột nhắt kia đâu, biết có phải là bò xuống dưới thư án hay đâu rồi.

      Lồng sắt trong tay Tạ Đoạt Thạch nóc nhà rung lên, cực kì đắc ý, xem , cho con chuột nhắt, ta rất nhanh ôm lại thằng chắt. xem cuộc vui, lại nghe được bên người vang lên tiếng động, ngẩng đầu nhìn cái, Tạ Thắng và Tạ Nam phi lên nóc nhà, nằm sát đến bên cạnh ông hỏi: “Ông nội, thành công rồi à?”

      “Tự các con nhìn !” Tạ Đoạt Thạch né người ra để Tạ Thắng và Tạ Nam rình coi. A, xem xem , cho có kinh nghiệm, các con cũng có thể bắt chước đại ca, mỗi người nhanh chóng ôm nàng.

      Tạ Thắng nhìn vào trong, lẩm bẩm : “Bốc lửa quá xá! ngờ đại ca chỉ giỏi được cái miệng, lại có thể vui vẻ cho nữ nhân cưỡi lên người .”

      Tạ Nam ở bên cạnh lời tiếp lời: “Cái lưng đầy lực của đại ca, cho dù bị đè nặng thế nào cũng có thể phản kích được, chớ lo lắng.”

      Tạ Đằng đợi Diêu Mật nghiêng đầu xuống dưới thư án, lập tức thở ra hơi mạnh, tay liền lấy lại ít lực, hai tay ôm ngang eo Diêu Mật, xoay người, thoáng cái đặt Diêu Mật thư án, học dáng vẻ cưỡi ngựa của Diêu Mật, híp mắt : “Con chuột bò lên thư án rồi!”

      “A!” Diêu Mật thét lên tiếng, rốt cuộc cũng ý thức được có điểm bất thường, nàng ở dưới người Tạ Đằng giật mình xoay người giãy giụa, muốn đẩy Tạ Đằng ra, nhưng Tạ Đằng lúc này cho phép nàng giãy giụa, kẹp chặt tay chân của nàng, chậm rãi : “Ngươi thành thú nhận, vào phủ tướng quân làm cái gì? Nếu , ta buông ngươi ra. Nếu , ta để chuột leo bò lên mặt của ngươi.” tiếng thích ta, vì ta mà tiến vào phủ tướng quân khó khăn lắm sao?

      Có trời mới biết Diêu Mật sợ chuột như thế nào, nàng vừa nghe Tạ Đằng muốn để chuột nhắt bò lên mặt của nàng, chỉ cảm thấy vừa vội vừa sợ lại vừa hoảng, còn đâu mà nghe lọt tai những thứ khác, chỉ kéo tay của Tạ Đằng, mượn lực nhấc nửa người lên, “Phù” tiếng thổi khí lên mặt . Nàng phải thổi mê Tạ Đằng, phải nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng, tránh khỏi con chuột.

      Lúc này Tạ Đằng có đề phòng, Diêu Mật ngửa đầu cái, nghiêng mặt sang bên, đồng thời dùng tay che miệng của Diêu Mật lại, : “Chuột bò tới rồi!”

      Á, người đâu cứu mạng!!!!!! Diêu Mật liều mạng giãy giụa, hai chân giãy phình phịch, miệng vừa hé ra, cắn vào tay Tạ Đằng, đợi Tạ Đằng đau tay, rút tay về, nàng lập tức tức kéo cổ Tạ Đằng sát vào mặt nàng, tính mở miệng thổi khí.

      Tạ Đằng chút nghĩ ngợi, cuối đầu, dùng môi ngăn miệng Diêu Mật, để nàng thổi ra mùi hương mê hoặc kia.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 26: Hôn


      mùi thơm lạ lùng, cánh môi đào non mềm, cái lưỡi đinh hương mềm mại, ngọt ngào nồng đậm gì sánh được. Tạ Đằng chỉ mới chạm môi vào, nhịn được ngậm lấy cánh môi dưới của Diêu Mật, lại kiềm lòng được nút cái.

      Hơi thở mãnh liệt của nam tử ập tới, phả phất nơi cần cổ, tràn lên đôi má, Diêu Mật kịp đề phòng, cảm giác được đôi môi đào bị cái gì đó ấm mềm chặn lại, hơi ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng, môi dưới bị nút cái, cỗ tê dại từ lòng bàn chân truyền lên, nhất thời cả người run rẩy, khắc này quên mắt con chuột nhắt kia, trong lòng chỉ có giọng vang lên: Nguy rồi, nguy rồi, hết sức ổn!

      Tạ Đằng nút môi Diêu Mật, cỗ hương thơm kì lạ tràn vào trong khoang mũi, chỉ cảm thấy choáng váng trận, vội vã hít hơi, môi lưỡi cũng tấn công, muốn thâm nhập vào sâu hơn, chợt cảm thấy môi đau xót, chính là bị Diêu Mật cắn.

      tình sao lại chuyển biến thành như vậy? Diêu Mật hung ác cắn mạnh, sau đó đẩy cái, Tạ Đằng vừa thả lỏng môi, nàng liền phun ra hơi, nhìn Tạ Đằng kịp né tránh, tay đặt vai nàng cũng hơi nới lỏng, lập tức ra sức đẩy Tạ Đằng sang bên thư án, bất chấp con chuột nhắt chưa tung tích kia, nhảy xuống thư án, nâng váy vội vàng xông ra phía ngoài thư phòng, nhảy cái ra khỏi cửa, hoang mang rối loạn biến mất trong bóng đêm.

      Trời ạ, phải làm sao đây? Nếu như bị lão tướng quân biết được, ta còn có thể lên làm lão phu nhân sao? Tuy rằng phải cố ý, là bởi vì sợ con chuột nên mới nhào vào Tạ Đằng, Tạ Đằng bởi vì muốn dụ dỗ ta ra mục đích thực đến phủ tướng quân làm a hoàn, nên trời xui đất khiến chận môi ta lại, thế nhưng… Diêu Mật vừa chạy vừa cảm thấy cực kì ảo não, phải chỉ là con chuột nhắc thôi hay sao? cước đá bay nó là được rồi, sao lại có tiền đồ đến thế chứ? Lúc nhìn thấy thân hình núc ních của con chuột lắc lư dưới đất, sao lại sợ hãi thành như vậy chứ?

      Diêu Mật vừa , Tạ Đằng liền xoay người ngồi dậy, liếm chỗ môi bị rách da, mặn mặn chát chát, trong lòng dâng lên tư vị , ngồi vào thư án, chân khẩy cái, hất mảnh vụn ấm trà mặt đất lên, đá cái, ra sức đá mảnh vụn lên khe hở nóc nhà, quát: “Cho dù mù mắt, cũng phải xuống hết cho ta!”

      Tạ Đoạt Thạch nóc nhà nghe được tiếng quát, sớm vẫy tay với Tạ Thắng và Tạ Nam, con ngoan, xuống , ông nội nhúng tay vào chuyện của người trẻ tuổi các con đâu, ông đây!

      Đại ca nổi cơn thịnh nộ như vậy, có ai mà dám xuống? Tạ Thắng và Tạ Nam nhìn Tạ Đoạt Thạch tiêu sái nhảy từ nóc nhà xuống chạy , bọn họ muốn nhảy theo, bỗng dưng cảm thấy hoa mắt, Tạ Đằng nhảy lên nóc nhà, mắt nhìn chòng chọc vào bọn họ, uy hiếp : “Có gan chạy thử xem!”

      Tạ Thắng vội vàng : “Đại ca, tiểu đầu bếp kia chính là ái mộ đại ca nên mới vào phủ làm a hoàn, bây giừ như vậy, chính là chơi trò lạt mềm buộc chặt, đại ca đừng bị mắc lừa.”

      Mắt thấy sắc mặt Tạ Đằng hòa hoãn lại, Tạ Nam cũng nịnh nọt : “Chính là thế, tiểu đầu bếp này làm thiên kiêm tiểu thư sung sướng làm, lại chạy tới phủ tướng quân làm a hoàn, phải vì đại ca vì ai?”

      “Các ngươi cũng nhìn ra nàng vì ái mộ ta, nên mới chạy đến phủ tướng quân?” Tạ Đằng hơi để ý, người sáng suốt đều nhìn ra, vậy mà tiểu đầu bếp này còn giả bộ, hết cách với nàng.

      Tạ Thắng tiếp lời: “Tiểu đầu bếp ái mộ đại ca, chẳng lẽ lại ái mộ ông nội?” vừa vừa cười hì hì. Nguy hiểm , thiếu chút nữa bị đánh.

      Tạ Nam huynh đệ tình thâm, sợ chết nhắc nhở câu: “Đại ca phải coi chừng La Nhị, tiểu tử kia mồm miệng dẻo quẹo, luôn ra những lời khiến nữ tử vui vẻ, chỉ sợ tiểu đầu bếp kia lại nghe lời .”

      Nghĩ tới cảnh tưởng La Hãn đòi Diêu Mật, Diêu Mật thiếu chút nữa đồng ý, sắc mặt Tạ Đằng lại trầm, tiểu đầu bếp này đúng là… phải chỉ là ngọt, là vẻ bề ngoài thôi sao? đây thiên binh vạn mã cũng sợ, mấy lời ấy có cái gì đáng sợ chứ?

      “Đại ca, tiểu đầu bếp rất giống tiểu , chỉ sợ La Hãn chưa từ bỏ ý định, ngươi phải giữ chặt lên.” Tạ Nam lần thứ hai nhắc nhở.

      Tạ Đằng nắm tay thành hình tròn ghé sát vào miệng, che dấu răng ràng môi, hắng giọng : “Yên tâm , La Hãn tranh được với ta đâu.”

      Tạ Thắng và Tạ Nam vụng trộm liếc nhìn chăm chú, hí hí, đại ca là, môi bị cắn bị cắn, còn che cái gì mà che? Tối hôm nay che được, sáng mai đố hòng ngươi che. Dấu răng sâu thế kia, chỉ vài ngày thể phai được.

      Trong tửu lâu, La Hãn thò đầu ra cửa sổ, nhìn vào bóng đêm, lúc quay đầu, giọng khàn khàn, : “A Nhuận, ta cho tới bây giờ, vẫn thể tha thứ cho bản thân mình.”

      La Nhuận ngồi đối diện , khuyên nhủ: “Nhị ca, mọi chuyện qua rồi, phải Diêu tiểu thư vô cùng giống A Vân tỷ tỷ hay sao? Phải dứt bỏ quá khứ thôi.”

      Tạ Vân tuy là nữ tử, nhưng từ theo phụ thân luyện võ, thần thủ cũng khá cao cường. Đương nhiên năm đó nghe cha và cháu của mình thân vùi trong trận địa của địch, sống chết , liền cùng tẩu tử cải nam trang, theo viện binh từ kinh thành ra biên ải. La Hãn ngăn cản thế nào cũng được, đợi đến khi tin Tạ Vân chết truyền tới, vẫn luôn hối hận, biết Tạ Vân là chịu chết, lại tận lực ngăn nàng lại. ngăn cản được thôi, vì sao lại ra biên ải cùng nàng? Cho dù theo nàng, cùng nhau chết, cũng hơn là bây giờ biết thân xác nàng nơi đâu.

      La Nhuận định khuyên nhủ thêm, thấy La Hãn nhìn ra ngoài cửa sổ, : “Tới rồi, Đức Hưng Quận chúa quả nhiên giữ đúng lời hứa.”

      Đức Hưng Quận chúa ban ngày bị La Nhuận ngăn kiệu, nghe La Nhuận mấy câu, vốn định theo nàng gặp La Hãn ngay lập tức, nhưng nghĩ chút, sợ bị người khác để ý, nên mới hẹn ban đêm gặp nhau ở tửu lâu. Đức Hưng Quận chúa ngồi kiệu đến trước tửu lâu, lệnh hai tên hộ vệ và kiệu phu đúng canh trước tửu lâu, lúc này mới vịn tay a hoàn tâm phúc của mình vào tử lâu.

      Huynh đệ La Hãn thấy Đức Hưng Quận chúa lên, vội vàng hành lễ nhường chỗ ngồi. Ba người hàn huyên vài câu, La Nhuận liền kéo a hoàn bên người Đức Hưng Quận chúa sang bên cười , để Đức Hưng Quận chúa và La Hãn mình trò chuyện.

      Lại đến Diêu Mật chạy mạch trở về phòng, “Phanh” tiếng đóng cửa lại, vô lực tựa vào khung cửa, sau hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thêu thùa dưới ánh đèn, thấy Diêu Mật tông cửa vào, mặt đỏ rực, tóc tai lộn xộn, thắt lưng bị lệch sang bên, cả hai đều kinh hoàng trợn mắt, hỏi: “Lại sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

      Diêu Mật thở hổn hển, suy xét hồi, cuối cùng kể chuyện cho Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, cùng mọi người thương lượng tính đường hành động. Bỏ chuyện mình và Tạ Đằng chạm môi, rồi mình cắn cái, còn lại những chuyện khác đều .

      Nghe Diêu Mật kể xong, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đều trợn mắt há hốc mồm, đứng hình hồi lâu mới : “Đây cũng quá là…”

      Quá xui xẻo, chưa đến mảnh giấy Diêu Mật viết rơi vào tay của Tạ Đằng, còn chỉ vì sợ con chuột mà tự động nhảy lên người Tạ Đằng ngồi, loạn hết cả lên!

      Diêu Mật rầu rĩ : “Nếu Tạ Đằng cho là ta cợt nhả đứng đắn, chắc chắn tán thành lão tướng quân cưới ta, biết làm sao bây giờ?”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng rầu thúi ruột. Các nàng bị biểu ca ghét bỏ, trong cơn tức giận quỳ dưới ánh trăng kết đồng minh, cùng nhau vào phủ tướng quân làm đầu bếp, muốn bắt được phủ tướng quân. Nhưng từ tận đáy lòng, thực ra cũng biết chuyện này rất khó thành công, chẳng qua chỉ là thứ nhất có bạn cùng hồ nháo, thứ hai đối với việc cưới xin của mình hết hy vọng, buông xuôi để ý tới nữa. Nhưng hai ngày này Tạ Đoạt Thạch cưng chìu các nàng đủ loại, hy vọng ấy của các nàng lại lần nữa dấy lên, cảm thấy nếu thời cơ thích hợp, trở thành phu nhân lão tướng quân cũng phải có khả năng. Thế nhưng Tạ Đằng thấy tờ giấy, còn ra những lời này, dường như việc chuyển sang hướng phức tạp.

      Diêu Mật mím môi, nhớ lại cảnh tượng Tạ Đặng nút môi nàng, rái tim lại đập loạn, ô, còn chưa lên làm phu nhân lão tướng quân, mà lên người cháu trai người ta, sao người ta có thể chấp nhận nổiii?

      Sử Tú Nhi nới chuyện, lơ đãng nhìn qua, thấy môi dưới của Diêu Mật hơi sưng, đỏ ửng, biết thần xui quỷ khiến gì, bật thốt lên: “Ai hôn ngươi?”

      “Oaaa!” Diêu Mật đột nhiên túm khăn trải giường, cầm khăn che mặt mình lại, ở bên trong rầu rĩ , “ thấy mặt!”

      “Sao lại như vậy?” Sử Tú Nhi và Phạm Tinh kéo khăn trải giường ra, vô cùng lo lắng : “Diêu Mật, ngươi bị người nào hôn? Cứ ra , bọn ta giúp ngươi che dấu.”

      Mắt thấy thể gạt được, Diêu Mật đành để mặc cho Sử Tú Nhi kéo khăn ra, cúi đầu kể lại cảnh tượng môi mình đụng phải môi Tạ Đằng.

      là nghiệt chướng mà!” Sử Tú Nhi đau lòng đấm ngực, “Còn chưa thành thân với lão tướng quân mà hôn cháu trai của người ta, nếu chuyện này bị truyền ra, mặt mũi phủ tướng quân biết dấu ở nơi nào?”

      Lòng dạ ba người rối bời, bàn bạc tới nửa đêm vẫn chưa tìm ra cách giải quyết tốt nhất, cuối cùng đành quyết định gặp bước nào bước nấy, còn giờ phải tắm rồi ngủ.

      Tới ngày thứ hai, Diêu Mật mượn cớ trời nắng, ở lì trong phòng thêu thùa, chịu ra. Lúc Sử Tú Nhi bưng điểm tâm vào cho nàng, đặt thức ăn xuống bàn, đóng cửa kín lại, lúc này mới cúi người thầm bên tai Diêu Mật: “Tướng quân tới sớm hơn mọi ngày, lúc dùng cơm còn liếc chỗ ngươi ngồi, nhưng lên tiếng. Sau đó Thắng thiếu gia hỏi, sao lại thấy ngươi đâu? Ta tối qua ngủ ngon, sáng này dậy nổi! Thắng thiếu gia “À” tiếng rồi hỏi thêm gì nữa. Còn tướng quân nghe xong chỉ vào thức ăn, rằng bị bệnh cũng phải ăn cơm, bảo ta bưng vào cho ngươi.” Sửu Tú Nhi xong, sắc mặt cổ quái nhìn Diêu Mật, xít lại gần : “Ngươi cắn ác quá trời. môi dấu hình trăng khuyết đen sì. Lão tướng quân hỏi bị sao, bị chuột cắn.”

      là chuột mới đúng!” Diêu Mật thầm tiếng.

      Diêu Mật cứ “bệnh” như vậy, cả ngày ra khỏi phòng, tới tối, Tạ Đoạt Thạch thấy Sử Tú Nhi muốn mang cơm vào cho Diêu Mật, nhân tiện luôn: “Tú Nhi, ngồi xuống ăn cơm , cứ để Đằng Nhi bưng vào!”

      Để, để Tạ Đằng bưng vào? Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cả kinh, trời ạ, lão tướng quân biết hết rồi sao?

      Tạ Thắng và Tạ Nam cúi đầu ăm cơm, nhưng bả vai lại run run, ràng là nín cười.

      Hôn cũng hôn, đưa cơm có là gì? Tiểu đầu bếp muốn gặp ta, vậy ta chỉ có thể tới gặp nàng vậy. Vẻ mặt Tạ Đằng cảm xúc quét mắt nhìn mọi người, uống trà cho sạch miệng, rửa tay, lúc này mới bưng mâm lên, chân bước vững vàng hướng vào phòng Diêu Mật.

      Mọi người lập tức trợn tròn mắt, a, chúng ta có nhìn lầm đấy? Tướng quân muốn đưa cơm cho Diêu Mật?

      Diêu Mật cầm kim, tỉ mỉ thêu con mắt của tiên hạc, vừa thêu xong nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là Sử Tú Nhi, cười : “Trời bức, cửa lại đóng, gõ cái gì mà gõ?”

      Tạ Đằng nghe được giọng của Diêu Mật, tay nhấc cái, vén màn trúc lên, bưng mâm tiến vào.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 27: Hứa Hẹn


      Khóe miệng Diêu Mật cong cong mỉm cười, tay cầm kim thêu chỉnh sửa ánh mắt của tiên hạc, nhàng khêu sợi chỉ, thấy ánh mắt của hạc tiên long lanh đen nhánh, lúc này mới hài lòng, nghe được tiếng bước chân tiến vào, ngẩng đầu lên, kim thêu lập tức đâm chệch xuống khăn tay, đâm thẳng vào vải thêu tay, nàng lập tức giật mình hoảng sợ, đầu óc hoảng loạn, vội vàng mút tay vào trong miệng, trong lòng thầm kêu khổ: Trời ạ, sao lại tiến vào?

      Tạ Đằng thấy Diêu Mật mỉm cười, lúc ngẩng đầu lại bỗng dưng ngậm ngón tay vào miệng mà mút, khóe mắt liếc trộm , gương mặt dần dần ráng hồng, vừa xinh đẹp vừa phong tình, lập tức nhớ đến cảm giác, hương vị hai môi chạm nhau tối hôm qua, bất tri bất giác giọng bỗng trở nên dịu dàng: “Nghe nàng trúng nắng, khỏe chưa?”

      Tạ Đằng đây là? Ai cho nàng biết bây giờ là cái tình huống gì? Diêu Mật ngây ngốc, lúc này hiểu sao cảm thấy bất thường, chỉ nghi ngờ nhìn Tạ Đằng.

      Tạ Đằng thấy Diêu Mật đáp lời, nhớ tới ngày đó nàng thiếu chút nữa đồng ý hôn với La Hãn, nghĩ đến cố chấp của La Hãn, cảm giác sâu sắc được đêm dài lắm mộng, liền đặt mâm cơm xuống bàn, tìm cái ghế ngồi xuống, suy nghĩ chút, quyết định thành với nhau. Trước đây tìm thuộc hạ trò chuyện, chỉ cần đối xử chân thành, người ta lòng chuyện với mình, có qua có lại, chuyện này cũng mở ra.

      “Tiểu Mật, ừm, chỉ cần nàng ra mục đích tiến vào phủ tướng quân, ta giống như nàng mong muốn.” Thằng thắn như vậy đủ chưa nhỉ? Nàng vì tiếp cận ta mới tiến vào phủ tướng quân, cho nàng cơ hội này, chỉ cần nàng ra, ta đồng ý cùng nàng.

      Ngón tay đặt đầu gối của Tạ Đằng giật giật, cảm thấy hơi rung động, nếu như phải La Hãn cứ chằm chằm như hổ đói, ta nhanh chóng với tiểu đầu bếp những lời thế này. Tuy rằng tiểu đầu bếp mặc dù ngốc nghếch, nhưng vẫn rất đáng . Ta cũng thua thiệt gì.

      Diêu Mật lại vô cùng căm phẫn, xong chưa? Ta phải là muốn làm phu nhân lão tướng quân sao? Cũng có hại ai, sao ngươi vẫn chưa chịu buông tha cho ta chứ? Nàng suy nghĩ trong lòng, miệng : “Như t among muốn?” Ta ra liền giống như ta mong muốn? Tính lừa ai hả? cần tới chứng cứ, muốn đuổi chúng ta ra khỏi phủ tướng quân rồi sao?

      Tạ Đằng thấy Diêu Mật nắm chặt cái khung thêu, cả người căng cứng, thầm gật đầu, ừm, trước đây thuộc hạ bị hỏi tâm , cũng khẩn trương như thế này, nhưng lát sau liền . quyết định tỏ ra dịu dàng hơn nữa, trong nhất thời gật đầu : “Đúng vậy, nàng ra, ta như nàng mong muốn.”

      xuông có bằng chứng.” Diêu Mật cảm thấy bị dồn đến đường cùng, trong lòng tức giận, quyết đánh tới cùng, phải là thừa nhận muốn làm lão tướng quân thôi sao? Nếu dám cam kết, ta ngay. Xem như thế nào?

      Tạ Đằng sửng sốt, vừa bực mình vừa buồn cười, tiểu đầu bếp này đúng là buồn cười . miệng được, còn phải giấy trắng mực đen viết ra? Thôi được rồi, thường ngày từng đám từng đám khuê tú ra vào phủ tướng quân, gần đây bởi vì Đức Hưng Quận chúa mà giảm ít, nhưng những lão hữu(bạn già) của ông nội vẫn luôn sốt sắng, đều là về việc cưới xin, muốn làm mai cho cháu bọn họ. Gia cảnh những người này, phú cũng quý. Tiểu đầu bếp tuy là cháu của Cố Đình, thân thế dẫu sao vẫn kém so với quý nữ khinh thành, lo lắng cũng đúng thôi. Nếu viết cam kết có thể làm nàng yên lòng, viết chút sao?

      Diêu Mật mím chặt môi, dám viết chứ gì? Ngươi muốn lập gia đình, cũng muốn lão tướng quân kết hôn? Bốn cái cây của phủ tướng quân này đều độc thân, nữ quyến hợp tiêu chuẩn cũng có, chỉ để cho hai mẹ con Mạnh Uyển Cầm làm mưa làm gió, các ngươi liền vui vẻ? Chúng ta tuy rằng bởi vì gả được mới mong ước lão tướng quân, nhừng ý xấu cũng tồn tại, ở với lão tướng quân ngày, tận tình chăm sóc lão tướng quân ngày, cũng quản lí phủ tướng quân nghiêm chỉnh. cháu trai như ngươi, sao lại cứ cứng nhắc, cúng nhắc đối đầu với ta, cứng nhắc muốn phá hỏng hôn của ta như vậy chứ?

      Biểu ca ràng biểu thị, cưới chúng ta làm vợ. Bây giờ nếu lại bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, phải vào am làm ni . được, thể khoanh tay chịu trói, phải tính đường khác thôi. Có rồi, có rồi, phải La Hãn từng bày tỏ muốn cưới ta đấy sao? Phải lên kế hoạch kĩ, nếu gả được cho lão tướng quân, lập tức phải gả cho La Hãn. La gia ở kinh thành cũng là gia tộc quyền quý, quan hệ cực rộng, chỉ cần mình trở thành La Nhị phu nhân, cũng có thể giúp Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lập gia thất. Diêu Mật bất đắc dĩ, trong lòng tính trước đường lui cho mình, tự trấn an bản thân, lúc này mới tình tĩnh lại.

      Tạ Đằng liếc nàng, : “Nàng muốn cam đoan liền cam đoan, giấy mực đâu?”

      Diêu Mật đoán chừng Tạ Đằng ra là muốn tiêu trừ nàng, thấp giọng : “Phòng của a hoàn bọn ta, lấy đâu ra giấy mực?”

      có giấy mực, vậy tờ giấy lần trước nàng viết cho Đức Hưng Quận chúa, dùng cái gì để viết?” Tiểu đầu bếp này câu lòng của La Hãn, bán chủ cầu vinh, cấu kết với Đức Hưng Quận chúa, ta tính sổ với nàng thôi, vậy mà vẫn còn làm bộ làm tịch?

      Chết tiệc, sao lại quên mất tờ giấy ia rơi vào tay chứ? Diêu Mật á khẩu, đành phải bỏ khung thêu xuống, cầm giấy mực đặt bàn, cắn môi lùi ra hai bước.

      Lại đến Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thấy Tạ Đằng bưng cơm nước , vô cùng ngạc nhiên, vội vàng sức miệng rửa tay, liếc nhìn nhau cái, mượn cớ phải về lấy đồ, vội vã chạy về phòng. Mặc kệ tình hình ra sao, mặc kệ lão tướng quân nhìn thấu cái gì, các nàng thể để Tạ Đằng và Diêu Mật ở chung phòng được. Nếu tiếp tực như vậy, nhất định sau này thể giải thích ràng.

      Phạm Tinh cực kì lo lắng, thầm hỏi Sử Tú Nhi: “Sử tỷ tỷ, có phải lão tướng quân nhìn thấu cái gì rồi phải ? Sao lại kêu tướng quân bưng cơm vào phòng cho Diêu Mật chứ? Hết sức kì quái!”

      Sử Tú Nhi bóp tay cảu Phạm Tinh, tỏ ý nàng đngừ hỏi, kẻo có tai vách mạch rừng. Các nàng vội vã chạy về phòng, vén màn trcws lên liền tiến vào, lại thấy Tạ Đằng giơ tờ giấy trước mặt Diêu Mật: “Được rồi, nàng nhìn !”

      “Bái kiến tướng quân!” Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh thi lễ, mắt quét qua tờ giấy tay Tạ Đằng, chỉ thấy đó viết dòng chữ to lớn “Tạ Đằng xin thề, nếu Diêu Mật , phụ nàng!”

      Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sử Tú Nhi và Phạm Tinh khóc thét trong lòng, nhìn dòng chữ này, sao lại ái muội đến thế chứ, tướng quân đây là muốn làm loạn cái gì đây? Chẳng lẽ bởi vì vạch trần bộ mặt của chúng ta, cố tình bán thân dụ dỗ Diêu Mật? sai, nhất định là như vậy. Diêu Mât lần trước thiếu chút nữa chấp nhận lời lời cầu hôn của La Hãn, xảy ra lần rồi, nếu lần này lời của Tạ Đằng khiến Diêu Mật động tâm, vui vẻ ra , chẳng phải là để cho bắt được?

      Diêu Mật cầm nhìn tờ giấy trong tay Tạ Đằng, trước tiên hồi hộp trong lòng, sau đó lập tức cả kinh, đúng, tình có điểm quái dị. Tạ Đằng là loại người gì? Cho nàng xem tờ giấy mập mờ như thế này là muốn cái gì? Nhưng Tạ Đằng viết giấy cam đoan, nếu mình chữ vẫn , cuối cùng cũng bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân.

      “Tiểu Mật!” Sử Tú Nhi kêu lên, gào thét trong lòng, đừng mắc lừa, đừng mắc lừa! Tướng quân mặc dù khôi ngô tuấn tú, đốn tim hàng tá thiếu nữ, nhưng chúng ta nào phải những thiếu nữ kia, được mơ mộng.

      Diêu Mật cho Sử Tú Nhi ánh mắt trấn an, cất tờ giấy xong, cũng tự với mình, để mình khong bị khẩn trương, lát lâu sau mới ngẩng đầu lên : “Tướng quân, chúng ta vào phủ tướng quân làm a hoàn, ngoại trừ tránh bị quan phủ cưỡng ép kết hôn, còn có điều, đó là chúng ta đều ngầm ái mộ vị hùng của phủ tướng quân, vì tiếp cận người mà nguyện ý vào phủ làm a hoàn hầu hạ người, mong muốn có ngày, được người thương, cưới chúng ta làm vợ.”

      A ha, tiểu đầu bếp này quả nhiên bởi vì ái mộ ta nên mới đến phủ tướng quân, trước kia lại cứng đầu chịu . Trong lòng Tạ Đằng cực kì thoải mái, liếc nhìn tỷ muội Diêu Mật, bỗng nhiên trở nên rầu rĩ, aii, ba người các nàng đều ái mộ ta sao? được, ta chỉ muốn lấy , muốn lấy ba. Vậy còn hai vị kia? Ha ha, có rồi, khong phải A Thắng và A Nam vẫn giường đơn gối lẻ đó sao, cứ tác hợp cho các nàng ấy với A Thắng và A Nam là xong. Dù sao các nàng vốn cũng là khuê mật, gả vào phủ tướng quân là chị em dâu, chắc chắn vô cùng hòa hợp, luôn cười vui vẻ. Chủ ý này quả là tệ.

      Thấy Tạ Đằng nghe xong lời của nàng, khóe miệng cong lên, khóe mắt chứa đầy ý cười, có dấu hiệu tức giận, Diêu Mật mặc dù cảm thấy quái lại, nhưng hiểu sao vẫn thấy hơi thả lòng, dò hỏi: “Tướng quân, ngươi là nếu ta , như ta mong muốn sao? Bây giờ ra trách mắng?”

      “Đương nhiên!” Tạ Đằng thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời cười to, ha ha, tiểu đầu bếp này gấp đến độ chịu nổi rồi! La Hãn, ngươi phắn sang bên ! Muốn tranh cùng ta? Nằm mơ!

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh luôn cảm thấy có chỗ thích hợp, thế nhưng cụ thể là cái gì, các nàng ra được. Chỉ nhìn Tạ Đằng, lại nhìn Diêu Mật, trong lòng vội muốn chết, chuyện này là sao vậy?

      Bởi vì Sử Tú Nhi và Phạm Tinh có bên cạnh, lá gan của Diêu Mật to hơn rất nhiều, quăng xấu hổ, bất chấp tất cả, cam đảm hùng hổ : “Ba người chúng ta gần đến tuổi cập kê, mùa thu năm nay, liền tròn mười lăm tuổi. Chỉ hi vọng trước khi mùa thu tới lấy được chồng.”

      “Gấp đến như vậy?” Tạ Đằng ngoài ý muốn vô cùng hưng phấn, ừm, phải tác hợp hai tiểu đầu bếp kia cho A Thắng và A Nam mới được, thời gian này hình như phải bận rộn rồi.

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe thế, ánh mắt sáng lên, ngầm hiểu trong lòng, vô cùng kích động, đây là tướng quân nguyện ý muốn tiếp xúc với chúng ta? Chẳng lẽ cũng thương lão tướng quân đơn lẻ bóng, nên mới đồng ý cho chúng ta cùng nhau gả cho lão tướng quân? Hay ra viết tờ giấy này để thử lòng Diêu Mật, lại thấy Diêu Mật mê hoặc, bày tỏ chân thành, nên cuối cùng cũng đồng ý giúp chúng ta?

      Ở Cố phủ lo lắng tiều tụy, phải cận thận từng li từng tí, ngờ lại bị biểu ca ghét bỏ, sau khi đến phủ tướng quân, cũng lo lắng như vậy, sợ được lão tướng quân quan tâm, bây giờ tốt rồi, tướng quân đồng ý giúp tay, chuyện thành công hơn nửa.

      “Ngươi bằng lòng giúp chúng ta đạt được tâm nguyện sao?” Diêu Mật rất muons tin tưởng, lại cảm thấy khó tin, ánh mắt bình tĩnh nhìn tạ Đằng, môi khép lại rồi mở ra, giọng lộ vẻ vui vẻ: “Ngươi vì sao lại bằng lòng?” phải lừa chúng ta đấy chứ? pải có mưu gì đấy chứ?

      Ai ôi, chỉ trách ta quá ưu tú, miệng hứa hẹn, viết giấy cam kết, nhưng tiểu đầu bếp vẫn thể yên lòng! Trong bụng Tạ Đằng nhạc trống tưng bừng, quyết định để cho Diêu Mật an tâm hơn, như ý nguyện : “Dung mạo nàng giống với tiểu của ta, La Hãn nhất định thể chết tâm, tất nhiên còn đến quậy. Thế nhưng ta, ừm, ông nội ta, từ khi nàng đến, vui vẻ hơn rất nhiều. Ta thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào tay La Hãn được. Ta giữ nàng ở lại phủ tưởng quân.”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vừa nghe thiếu chút nữa rơi lệ, cuối cùng cũng an tâm. Bây giờ chỉ đợi tướng quân cùng lão tướng quân câu, chúng ta sau khi gả chồng liền có thể trở về Cố phủ.

      Diêu Mật thở phào nhòm, tảng đá trong lòng được bỏ xuống, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Tướng quân dự định khi nào cho lão tướng quân?”

      Tạ Đằng nghiêm tức trả lời: “Vào sinh nhật của ông nội, chọn lúc mọi người dâng quà chúc thọ cho ông mà với ông, để ông được vui vẻ. Cũng nhân tiện thông báo với họ hàng thân quyến.”

      Diêu Mật hoàn toàn yên tâm, ngượng ngùng cúi đầu, giọng : “ như vậy, hai ngày tới chúng ta ở trong phòng tự tay thêu quà mừng thọ lão tướng quân.”

      “Tốt, cứ quyết định như vậy!”

      Trong lòng Tạ Đằng nóng hừng hực, đối phó tiểu đầu bếp này đúng là quá dễ dàng mà! Nếu sau này ông nội còn khoác lác chuyện theo đuổi bà nội dễ dàng ra sao, ta dùng chuyện này chặn hết đường huênh hoang của ông.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 28: Tin Đồn


      Sau khi Tạ Đằng rời , Diêu Mật nhào về phía Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, khẽ kêu lên: “Mau, mau nhéo ta, xem có phải ta nằm mơ hay ? Nếu , sao Tạ Đằng có thể tốt bụng giúp đỡ chúng ta vậy chứ?”

      Ta nhéo ta nhéo! Sử Tú Nhi và Phạm Tinh bạnh hai má Diêu Mât, dậm chân thét to: “Trời ơi, chúng ta sắp thành công rồi! Sau khi tướng quân với lão tướng quân, chuyện lớn của chúng ta thành!!!!”

      Phạm Tinh cắn khăn tay : “Chúng ta nên truyền tin cho mẫu thân chúng ta rồi phải ?”

      vội, đợi chuyện này chính thức xác định, chúng ta cũng chưa muộn.” Diêu Mật đẩy tay Sử Tú Nhi ra, sờ hai má : “Lúc đó chúng ta sợ mẫu thân đồng ý, lừa các bà là đến phủ tướng quân câu dẫn ba huyh đệ Tạ Đằng, nửa câu cũng nhắc đến lão tướng quân. Nếu các bà biết, chỉ sợ đánh động tới Tạ Đằng.”

      Phạm Tinh lau mồ hôi, mẹ ta mới ba mươi sáu tuổi, để bà làm mẹ vợ của Lão tướng quân, biết bà có bị dọa ngất hay ?

      Vấn đề này cực kì nghiêm trọng đấy nhé! Sử Tú Nhi vẫy tay, chớp mắt suy nghĩ: Đúng vây, lão tướng quân đúng là “thành thục ổn trọng”, nhưng muốn mẹ ta nhận ông làm con rể, chuyện này hơi bị khó khăn.

      Nghĩ nát óc cũng biết cách làm sao để ăn với mẹ của mình, Diêu Mật cảm thấy hơi nhức đầu, xoa huyệt thái dương : “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta nên o lắng thêm nữa! chừng chúng ta với mẹ chưa tới hai lời, vui vẻ cho chúng ta gả chồng nữa ấy?”

      Tạ Đằng làm xong đại , trong lòng sảng khoái, thong thả bước đến thư phòng, lật vài cuốn sách ra xem, nhưng có chữ nào lọt vô đầu, định tìm quyển nào quý hiếm, thấy Tạ Đoạt Thạch cười híp mắt vào, vẫy tay bảo Tiểu Đao tính đến hầu hạ lui ra ngoài, móc từ trong ngực ra quyển sách dày, đặt vào tay , hắng giọng : “Quyển sách trân quý nhất của Vương triều Đại Ngụy nằm ở chỗ này, mấy ngày nay con cứ từ từ nghiên cứu cho kĩ.”

      “Sách gì mà quý đến thế?” Tạ Đằng nghi ngờ, ông nộ xưa nay phải là vô cùng thích đọc sách, vậy mà cất bản quý hiếm có hai sao?

      Tạ Đoạt Thạch nguấy nguấy lỗ tai, : “Là bản quý nhất ông nội con và cha con cất giữ nhiều năm nay đấy! Con phải nghiên cứu tốt vào, nếu có lòng học hỏi, cầm giấy bút ghi chép càng tốt!”

      Tạ Đằng mở quyển sách ra, sắc mặt lập tức cổ quái, đây là, khụ, đập vào mắt trang đầu tiên, là pho tượng Phật hoan hỉ, lật sang trang thứ hai, là bức tranh xuân cung đồ.

      Tạ Đoạt Thạch thấy lật sách nhìn giải thích: “Tranh này là do bậc thầy thi họa nước ta vẽ, giấy cũng là loại giấy thượng đẳng, dòng giải thích bên dưới, cũng là do vị thiên tài năm xưa viết, rất sống động! Con lật thêm mười trang nữa, chính là trăm chiêu lấy lòng con , xem kĩ vào, cháu ngoan!”

      Tạ Đằng cảm thấy hưng phấn, thoáng chốc miệng khát lưỡi khô, lập tức cầm ấm trà lên rót chén, biết ma xui quỷ khiến thế nào, bất thình lình đứng lên tới trước ngăn tủ, kéo ngăn tủ lấy ra miệng ấm trà bị vỡ, bỏ vào trong chén trà, đưa tới miệng hít hơi, ừm, uống vào, quả nhiên mùi vị có khác!

      Tạ Đằng biết rằng, lúc này, có vài gia đinh trong phủ nghe được lời đồn, rằng ba a hoàn mới tới phủ tướng quân, người trong đó bởi vì dung mạo giống Tạ Vân, được Tạ Đoạt Thạch hết mực sủng ái, dự định vào ngày sinh nhật của mình, chính thức nhận ba a hoàn này là nghĩa nữ, vì các nàng mà chọn cửa hôn tốt.

      Đến ngày thứ hai, lời đồn này nhanh chóng truyền ra, tới buổi chiều, lời đồn đến tai người Cố phủ. Lúc mọi người Cố phủ nghe được lời đồn này, cũng là lúc họ nhận được ba tấm thiếp mời phủ tướng quân đưa tới.

      Sau khi triều Đại Ngụy kết thúc mười lăm năm chiến tranh, có được thái bình hôm nay, công lao của Tạ gia là thể nhắc tới. Bây giờ, mọi người nhà họ Tạ trong kinh thành, chính là nhân vật có địa vị cao quý nhất. Trước kia mọi người tìm được cơ hộ nịnh bợ người Tạ gia, bây giờ khó khăn lắm mới sắp tới sinh nhật của Tạ Đoạt Thạch, làm sao mà bằng lòng bỏ qua chứ? Người nhận được tấm thiếp mời tất nhiên là vui vẻ, người nhận được thiếp mời, cũng tìm trăm phương ngàn kế để có được tấm thiếp mời, lấy việc có thể tới phủ tướng quân chúc thọ làm quang vinh.

      Cố gia mặc dù cũng xem như là thế gia đại tộc, như sau đời Cố Đình, lại có nhiều người làm quan trong triều, hai đời liên tiếp như vậy, có chút suy vong. Bây giờ lại có thể nhận được thiếp mời của phủ tướng quân, tâm tình của người Cố gia, từ nào có thể diễn tả được.

      Cố phu nhân nghe tin bát quái, vừa mừng vừa sợ: Lão phu nhân muốn nhận Tiểu Mât làm nghĩa nữ sao? Ây, vậy Tiểu Mật vẫn chưa câu được tướng quân? So với làm nghĩa nữ của lão tướng quân mà , làm tướng quân phu nhân rất có sức hấp dẫn, cũng có tiền đồ hơn nhiều.

      Sử di nương và Phạm di cũng vừa mừng vừa sợ: Con ta tuy rằng dụ dỗ được huynh đệ Tạ gia, nhưng được Tạ lão tướng quân nhận làm nghĩa nữ, việc cưới xin cũng cần phải lo lắng nữa.

      Nhưng chuyện tỷ muội Diêu Mật tiến vào phủ tướng quân, dù sao cũng là gạt người Cố gia, trước khi xác định được Tạ Đoạt Thạch có muốn nhận tỷ muội Diêu Mật làm nghĩa nữ hay , tốt nhất là để truyền ra ngoài, Cố phu nhân thầm cùng Sử di nương và Phạm di trao đổi tin tức: “Người phủ tướng quân là như thế nào? giờ gia đình quyền quý trong kinh thành muốn nhận thiếp mời của họ cũng phải là chuyện dễ dàng, chi là Cố phủ ta. Nhưng hôm nay Cố phủ lại nhận được ba tấm thiếp mời, còn có thể dẫn thêm nhiều nữ quyến, điều này lên cái gì?”

      Cố Đình nhận được thiếp mời, vô cùng bất ngờ chuyện chọn rể, lập tức mở ra xem, lần này được phủ tướng quân nể mặt, bất kể là nguyên nhân gì, đều phải tận dụng tốt. Những người khác mang theo cũng sao, nhưng hai cháu trai Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn phải cùng để tạo quan hệ.

      Cố Đông Du và Cố Đông Cần nghe bát quái xong, sau đó lại thấy người phủ tướng quân mang thiếp mời tới, vô cùng mừng rỡ, ây, tuy là sinh nhật lão tướng quân, còn vì nghĩa nữ kén rể. Nếu có thể trở thành phu quân của nghĩa nữ phủ tướng quân, được tướng quân Tạ Đằng gọi tiếng dượng, tiền đồ của mình, còn gì phải lo lắng?

      Lại về Cố phu nhân cùng Sử di nương và Phạm di bà bạc hồi lâu, cuối cùng cũng đến thư phòng cầu kiến Cố Đình, chuyện tỷ muội Diêu Mật mượn danh nghĩa đến biệt viện Tây Sơn học nghệ, ra là tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn. Cố Đình nghe các bà xong, lập tức quở mắng: “Hồ đồ, hồ đồ!” Hết chê hồ đồ lại khen may mắng, hỏi: “Theo các ngươi đoán, nghĩa nữ Tạ lão tướng quân muốn nhận, có phải là tỷ muội Tiểu Mật ?”

      Sử di nương lên tiếng: “Theo lời đồn bên ngoài, chính là ba a hoàn mười ngày trước tiến vào phủ tướng quân, vả lại còn có người dung mạo giống Tạ Vân. Lại , ba người bọn nó mười ngày trước cũng tới phủ tướng quân, dung mạo Tiểu Mật quả rất giống Tạ Vân, nhiều điểm tương đồng như vậy, lại…”

      Cố Đình gật đầu : “Đừng làm ầm ra ngoài, sáng mai đến phủ tướng quân xem thử rồi bàn sau. Lão tướng quân muốn nhận con nuôi, tất nhiên là muốn tra lai lịch của tỷ muội Tiểu Mật. Chỉ sợ thiếp mời này là cố ý đưa tới.” Ngừng chút rồi tiếp tục : “Nếu Tiểu Mật các nàng thành nghĩa nữ của Tạ lão tướng quân, tự có người trong bữa tiệc đến cầu hôn. Các ngươi nghĩ thế nào?”

      Cố phu nhân ngầm hiểu, cười : “Ta và đại tẩu cẫn luôn bàn về hôn của Tiểu Mật và Đông Du, nếu đại tẩu tán thành, Tiểu Mật gả về Cố phủ đương nhiên là thỏa đáng nhất.”

      Đám người Cố phu nhân dẫn nữ nhi lên kinh, tất nhiên là vì hôn của con mà tới, đúng là có đánh chủ ý lên người Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn, giờ nếu bởi vì con được Tạ Đoạt Thạch nhận làm nghĩa nữ, mà nhắc đến chuyện ban đầu, quả có chút nên. Cố phu nhân suy nghĩ, Cố Đông Du mặc dù xuất chúng hơn người, nhưng cũng là cháu, cũng hiểu nó, Diêu Mật gả cho nó, cũng tính là chịu thiệt, vả lại những lời này của lão phụ (cha), ràng là muốn nàng đồng ý hôn , để Cố phủ mượn tay Diêu Mật, leo lên làm thông gia với phủ tướng quân.

      Phạm di suy nghĩ giống Có phu nhân, cũng muốn muốt lời.

      Trái lại Sử di nương lại mừng thầm, Cố gia chỉ có hai cậu ấm chưa lập gia thất, trước đây còn sợ Sử Tú Nhi có nơi có chốn, tranh được Cố Đông Du, lại tranh được Cố Đông Cẩn, ngờ hôm nay, Sử Tú Nhi lại có cơ hội trèo cao, chuyện thể tưởng.

      Cố gia còn như trước đây, nhưng Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn tự cho mình trẻ trung tuấn tú, mặc dù dám vọng tưởng tới công chúa quận chúa, nhưng nghĩa nữ phủ tướng quân, lại có thể với được. Chỉ cần tra ra lai lịch nghĩa nữ phủ tướng quân, ra tay trước, vẫn có hy vọng. hai người đến việc này, nhìn nhau : “Muốn tra ra lai lịch của ba a hoàn kia, tất nhiên phải tìm Cố Trọng Hoa.”

      Cố Trọng Hoa trong miệng bọn họ, chính là ruột Cố Mỹ Tuyết.

      Cố thị nguyên là đại gia tộc, trong kinh thành có mấy đến chi, phu quân của Mạnh Uyển Cầm, tên là Cố Tử Sơn, luận về bối tự trong tộc, Cố Tử Sơn phải gọi Cố Đình tiếng bá phụ.

      Chuyện năm đó Cố Đình dính dáng đến bè đảng phân tranh bị bãi quan, cùng với Cố Tử Sơn có quan hệ, hai phòng suýt nữa trở mặt với nhau.

      Lúc trước Mạnh Uyển Cầm bám lấy phủ tướng quân, tự thỉnh cầu đến phủ tướng quân làm chưởng quản, Cố gia có nữ quyến muốn khôi phục quan hệ với Mạnh Uyển Cầm, lập tức bị Cố Đình ngăn cản. Nhưng con trai Cố Tử Sơn Cố Trọng Hoa tính tình lại rất ham chơi, vô cùng hợp rơ với Cố Đông Du, hai người có lén lút qua lại.

      Rất nhanh, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn hẹn Cố Trọng Hoa gặp mặt ở tửu lâu. Ba người ngồi xuống hàn huyên mấy câu, lúc này mới chuyển vào đề tài chính.

      Cố Trọng Hoa mấy ngày trước làm việc ở bên ngoài, cũng chưa chạy đến phủ tướng quân, mặc dù nghe được phủ tướng quân có ba a hoàn mới tới, cũng để ý nhiều, nay nghe Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn hỏi, liền cười : “Ta loáng thoáng nghe Mạnh Trung đề cập tới, rằng ba a hoàn kia nguyên là thiên kim tiểu thư, vì trốn việc cưới xin mà đến phủ tướng quân làm a hoàn. người họ Diêu, người họ Sử, và người họ Phạm, còn những thứ khác, ta cũng .”

      “Cái gì?” Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn nhìn nhau ngạc nhiên, đừng trùng hợp nhiều như vậy chứ?

      , đến biệt viện Tây Sơn nghe ngóng chút.” Cố Đông Du đứng lên : “Ba nha đầu kia nếu ở biệt viện Tây Sơn, ắt hẳn là ở trong phủ tướng quân.”

      Cố Đông Cẩn hồi phục tinh thần, gật đầu : “Dung mạo Diêu Mật quả thực giống với Tạ tiểu thư.”

      Cố Trọng Hoa bị lời của bọn họ làm cho hồ đồ, hỏi: “Chuyện rốt cuộc là thế nào?”

      Cố Đông Du Đơn giản, than thở: “ giờ biết có phải ba a hoàn kia là Diêu Mậ các nàng hay đây?”

      Cố Trọng Hoa nở nụ cười: “Tưởng chuyện gì, ta lập tức đến phủ tướng quân gặp mẹ ta, hỏi ra liền .”

      “Vậy chúng ta chờ tin tốt của ngươi.” Cố Đông Du mừng rỡ, chụp bả vai Cố Trọng Hoa : “Thực dám dấu giếm, dẫn Diêu Mật lên kinh, vốn là muốn định hôn với ta, nhưng lúc đó ta lại lời đắc tội nàng, vốn định nàng hết giận xin lỗi, nghĩ rằng trong cơn tức giận, nàng lại chạy đến phủ tướng quân làm a hoàn.”

      Cố Đông Cẩn cũng : “Mẫu thân ta cùng dì bàn bạc về hôn , chỉ đợi chọn ngày đính hôn với Phạm Tinh, nghĩ rằng nàng đột nhiên lại đến biệt viện Tây Sơn học nghệ, việc này liền gác lại.”

      Cố Trọng Hoa nghe lời của bọn họ, nghĩ kế : “Nếu vậy, các ngươi phải nhân lúc Tạ lão tướng quân chưa nhận các nàng ấy làm nghĩa nữ, tranh thủ cơ hội bày tỏ, tự định chung thân. Nếu đợi đến khi Tạ lão tướng quân nhận các nàng ấy làm nghĩa nữ, e rằng các nàng ấy nghi ngờ lòng thành của các ngươi.”

      “Đúng vây!” Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn đồng thời gật đầu, đều có chủ ý.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 29: Gặp Riêng


      Diêu Mật nghĩ ngày sinh nhật của Tạ Đoạt Thạch, tân khách chắc chắn rất nhiều, nhưng nghĩ tới nhiều như vậy, có số phu nhân đưa thiếp mời rồi cứ thế mà dẫn theo năm người con tiến vào, mắt thấy Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết hề tới bắt chuyện, nhất thời lại nghĩ các nàng bao lâu nữa thành phu nhân lão tướng quân, đến lúc đóc ũng cần phải giao thiệp với những phu nhân này, cần lão tướng quân lên tiếng, cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thay Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết tới bắt chuyện với nữ quyến.

      Đa số các nữ quyến đều nghe được lời đồn, thấy Diêu Mật, liền im lặng quan sát, xì xào bàn tán, : “Eo, nha đầ kia giống Tạ Vân quá mất! Nếu đổi kiểu tóc và quần áo càng giống hơn. Trách sao lão tướng quân xúc động nhận các nàng ấy làm nghĩa nữ.”

      “Có lẽ lời đồn cũng mất phần. Nhìn kìa, các nàng còn giúp Mạnh phu nhân tiếp đón nữ quyến nữa đấy chứ! Nếu chỉ là a hoàn thông thường, sao mà có mặt ở nơi này được?”

      “Bên cạnh nàng cũng có hai a hoàn xinh đẹp giống như vậy, hành động lời giống a hoàn, ngược lại còn giống tiểu thư khuê các hơn. Lão tướng quân nhận các nàng làm nghĩa nữ, chỉ sợ rất nhanh có người tới cầu hôn.”

      “Nghe phải là Nhị gia La phủ mấy ngày nay thường xuyên qua lai phủ tướng quân, nhìn trúng a hoàn này, chỉ đợi lão tướng quân đồng ý nữa thôi sao?”

      “Thực , thực ? Tin này nghe được từ đâu vậy?”

      Triều Đại Ngụy sau mười năm chiến tranh, quy củ hơi mất dần, nay các phủ tổ chức yến tiệc, mặc dù nam nữ vẫn ngồi chung bàn, nhưng cũng cần lập bình phong, thỉnh thoảng còn có vài vị phu nhân phóng khoáng khắp nơi nhìn nam tử trẻ tuổi, xem xét lựa chọn vi hôn phu cho con mình. Ở bữa tiệc ra những lời bát quái này, càng phải chuyện hiếm thấy. Vả lại các nàng ấy cho rằng, Tạ Đoạt Thạch nhận nghĩa nữ cũng tốt, La Hãn cầu hôn cũng tốt, đều là việc vui, cần gì phải che giấu. Bởi vậy các nàng vừa những lời này, có mấy lời truyền đến tai Tạ Đoạt Thạch.

      Tạ Đoạt Thạch vừa nghe được hơi sửng sốt, nghĩa nữ khác hoàn toàn với cháu dâu mà, là ai dám phá hư chuyện tốt của mấy thằng cháu nhà ta? La Hãn sao?

      Tạ Đằng đảo mắt ra phía cổng, cũng nhận ra người Cố phủ, bởi vậy dặn quản gia, đến lúc người Cố phủ tới, hãy cho người dẫn sang Thiên Thính, trước tiên phải để bọn họ và Diêu Mật gặp mặt lần rồi hãy . Lúc này thấy quản gia ra dấu, biết người Cố phủ đến, định ra ngoài, lại thấy Tạ Đoạt Thạch ngoắc tay với , lập tức tới hỏi: “Ông nội có gì dặn dò?”

      “Đám nữ quyến đầu kia nhảm mà khí thế quá tưng bừng, tất cả đều đồn ông hôm nay nhận tỷ muội Diêu Mật làm nghĩa nữ nữa chứ!” Tạ Đoạt Thạch hạ thấp giọng : “ biết có phải là La Nhị tung tin hay . E rằng hôm nay ngay trước mặt tân khách cầu hôn, chuyện này phải xử lí gọn ghẽ.”

      Tin đồn này quả là do La Hãn tung ra. gặp Đức Hưng Quận chúa, từ trong miệng Đức Hưng Quận chúa biết được, tỷ muội Diêu Mật lại muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, này phải chuyện đùa. khôi ngô tuấn tú, lòng si tình, có chỗ nào bằng Tạ Đoạt Thạch chứ? Nếu là tỷ muội Diêu Mật muốn gả cho Tạ Đằng, còn sợ tranh được, còn Tạ Đoạt Thạch, chỉ cần tung tin đồn là xong. Tin đồn này truyền , mặc kệ là Tạ Đoạt Thạch có nhận tỷ muội Diêu Mật làm nghĩa nữ hay , nhưng Diêu Mật thể suy nghĩ đến việc gả cho Tạ Đoạt Thạch.

      Sauk hi dò được phủ tướng quân gửi thiếp mời cho Cố phủ, trong lòng càng chắc chắn, giữa phu nhân lão tướng quân và nghĩa nữ lão tướng quân, Cố gia chắc chắn thiên về vế sau, để Diêu Mậ chệch đường. Nếu có thể gặp người Cố phủ trước, chút, cửa hôn nhân này của và Diêu Mật chắc chắn được quyết định. Tạ Đằng chờ đó mà gọi tiếng dượng !

      Cố phủ chỉ có ba thiếp mời, Phạm lão phu nhân vốn muốn dẫn thêm mấy cháu theo Cố Đình tiệc, lại nghe được Tạ Đoạt Thạch muốn nhận Diêu Mật các nàng làm nghĩa nữ, liền đưa thiếp mời cho Cố phu nhân, để cho bà cùng Sử di nương và Phạm di vào phủ, lại khuyên hai đứa con nóng lòng muốn gặp vợ của huynh đệ Tạ Đoạt Thạch, : “Nếu cùng phủ tướng quân kết thành thông gia, sau này có rất nhiều cơ hội lui tới phủ tướng quân, các con cần nôn nóng vào lúc này. Vả lại phủ tướng quân phát ba tấm thiếp, chỉ sợ là cho A Dao các nàng, tất nhiên phải để các nàng .”

      A Dao là nhũ danh của Cố phu nhân.

      Sử phu nhân và Phạm phu nhân nghe xong, ranh chấp nữa. Nếu Tạ Đoạt Thạc nhận Diêu Mật chúng nó làm nghĩa nữ, còn sợ gì được nhìn thấy Tạ Đằng?

      Cố Đình thấy mọi người hết cãi vả, liền gõ cửa tiến vào chọn người cùng ông đến phủ tướng quân. Đến ngày thứ hai, dẫn người đến phủ tướng quân sớm. ngờ bọn họ vừa bước qua cổng lớn phủ tướng quân, liền bị quản gia dẫn tới Thiên Thính. Cố Đình với Cố phu nhân: “Có lẽ chuyện của Tiểu Mật đúng là có mấy phần , nếu , chúng ta tới chúc thọ, mắc gì lại mời chúng ta đến sảnh bên cạnh? Ắt hẳn là muốn Tiểu Mật gặp chúng ta, cùng người nhà thương lượng vài điều. thế nào Tiểu Mật cũng là cháu ngoại của ta, nếu lão tướng quân muốn nhận con bé làm nghĩa nữ, phải hỏi qua chúng ta vài câu.”

      Cố phu nhân cùng Sử di nương và Phạm di thầm mấy câu rồi mới lên tiếng: “Phụ thân, nếu lão tướng quân nhận Diêu Mật bọn nó làm nghĩa nữ, bối phận tất rối loạn. Đến lúc đó, ta giống như ngang hàng với lão tướng quân, vai vế này sao ta dám đảm đương? Chúng ta thương lượng rồi, đến lúc gặp lão tướng quân, hay là đề nghị lão tướng quân nhận Tiểu Mật làm cháu ngoại nuôi thôi được ?”

      “Phụ thân chính là có ý đó!” Cố Đình gật đầu, lập tức nhìn thấy bộ dáng hơi chút đứng ngồi yên của Cố Đông Du và Cố Đông Cần, liền quét mắt trừng bọn lượt, sau đó mới tiếp: “Mạnh Uyển Cầm giờ giúp phủ tướng quân chưởng quản mọi việc trong nhà, các con nhìn thấy nàng cũng nên hỏi thăm đàng hoàng!, Những chuyện trước kia, cần phải nhớ kĩ.”

      Tối hôm qua Mạnh Uyển Cầm gặp con trai Cố Trọng Hoa, nghe Cố Trọng Hoa Diêu Mật và Cố Đông Du có hôn ước, Phạm Tinh cũng có hôn ước với Cố Đông Cẩn, khỏi cười lạnh, có hôn ước mà vẫn còn vào phủ tướng quân dụ dỗ Tạ Đằng sao? Bởi vậy sáng sớm hôm đó, bà dặn bà tử tâm phúc của mình lưu ý, rằng nhìn thấy người Cố phủ đến, tức tốc phải báo lại với bà. Lúc này bà tử đến thầm bên tai, bà lại dặn dò: “, mời hai vị Cố thiếu gia ra sau hòn non bộ trong lương đình trong vườn, là Diêu tiểu thư và Phạm tiểu thư muốn gặp riêng bọn họ.”

      Đợi bà tử khỏi, bà lại vẫy tay gọi a hoàn khác tới, khẽ : “ ra cửa đợi, thấy La Nhị gia tới, ngươi là…” Bà dặn dò vài câu, thấy a hoàn rời , lập tức cười hiểm, đợi đến khi huynh đệ Tạ Đằng thấy thấy La Hãn và Cố Đông Du đánh nhau, thế nào đây nhỉ? Ba a hoàn kia muốn làm nghĩa nữ lão tướng quân sao, muốn làm phu nhân tướng quân sao? Nằm mơ giữa ban ngày!

      Tỷ muội Diêu Mật tiếp đãi nữ quyến, bỗng thấy nha đầu trong viện Tạ Đoạt Thạch vội vã chạy tới : “Ba vị tỷ tỷ, có người Cố phủ đến, muốn gặp các tỷ đấy!”

      Tạ Đằng cùng Tạ Đoạt Thạch trò chuyện xong, quay đầu lại, thấy tỷ muội Diêu Mật gấp gáp với Mạnh Uyển Cầm vài câu, ngay sau đó theo a hoàn rời , lập tức nghi ngờ: Quản gia an bài người Cố phủ ở Thiên Thính, các àng lại hướng cửa ra ngoài, sai đường rồi nha! suy nghĩ, liền gạt tân khách theo sau, bị Nghiêm phó tướng và Lý phó tướng kéo lại trò chuyện, được, đành phải nháy mắt ra hiệu cho Tạ Thắng, nhìn cửa ra cái, thấy Tạ Thắng hiểu ý, bất động thanh sắc qua đó, lúc này mới yên tâm cùng Nghiêm phó tướng đông tây.

      Lần trước Nghiêm phó tướng và Lý phó tướng cùng Tạ Đoạt Thạch gặp mặt, nghe Tạ Đoạt Thạch rằng thích nữ đầu bếp trong phủ có dung mạo giống Tạ Vân, mà tiểu đầu bếp kia thực ra là cháu ngoại Cố Đình, liền nghĩ cách cho Tạ Đoạt Thạch,đó là khi đến sinh nhật của ông, đưa thiệp mời cho người của Cố phủ, trong bữa tiệc, hai nhà gặp nhau chuyện. ngờ, đêm hôm qua bọn họ nghe được tin đồn, rằng là Tạ Đoạt Thạch muốn nhận tỷ muội Diêu Mật làm nghĩa nữ, nhất thời vô cùng ngạc nhiên, nếu như nhận làm nghĩa nữ như lời đồn, Tạ Đoạt Thạch sao có thể như ý muốn, đây là?

      Bởi vậy, hôm nay vừa đến phủ tướng quân, việc đầu tiên là kéo Tạ Đằng tới hỏi: “Tướng quân, bên ngoài đều sôi nổi bàn tán, là lão tướng quân muốn nhận ba a hoàn trong phủ làm nghĩa nữ, có vậy chứ! Nếu là nghĩa nữ, chính là nghĩa của ngươi, bối phận tất rối loạn, ngươi cầu hôn tiểu đầu bếp kia được nữa. Nếu muốn nhận, cũng nên nhận làm cháu nuôi thôi, sau này thường xuyên qua lại, tiếp đó liền thành thông gia, tính chuyện kết hôn, vậy mới ổn.”

      Tạ Đằng ngẩn người, ngay sau đó lập tức vui mừng, hắc, quả đúng nha, phải là tin đồn do La Hãn tung ra, ông nội muốn nhận Diêu Mật các nàng làm nghĩa nữ sao? Ta ông nội nhận các nàng làm cháu , trước tiên phải đánh tan tin đồn, sau đó cùng Cố phủ kết thông gia, xem xem La Hãn còn xuất chiêu gì?

      Lúc này, ba người Diêu Mật đến gần lương đình trong vườn, bởi vì xung quanh có người, liền hỏi a hoàn kia: “Người đâu?”

      Tiểu a hoàn cười : “Quản gia dẫn vào, ba vị tỷ tỷ đứng đây chờ chút thôi!” xong liền chạy.

      Tỷ muội Diêu Mật trước khí đến phủ tướng quân, đều thông qua mẫu thân mình, bây giờ nghĩ rằng mẫu thân các nàng tìm cách vào phủ để gặp các nàng, nên kiên nhẫn đứng chờ, lại thấy sau hòn non bộ có bóng người lóe lên, nhìn kỹ lại, lại là Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn.

      Chuyện là sao? Trức giác mách Diêu Mật có chuyện ổn, cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh liếc nhì nhau, ngay lúc các nàng muốn tới bên đó, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn bất chợt ló ra, tuyệt đối có quỷ.

      “Biểu muội!” Cố Đông Du vừa thấy Diêu Mật, chiếc quạt giấy trong tay liền “Phạch” tiếng mở ra, phong lưu phóng khoáng phe phẩy, khóe mắt mang theo ý cười, miệng mang theo ý xuân, hô lên tiếng, : “Nghe biểu muội đến biệt viện Tây Sơn học nghệ, ta còn tin, ngờ lại vào phủ tướng quân làm a hoàn. Aii, trước đây là biểu ca đúng, qua mái hiên này bồi lễ cho muội! Chúng ta chuyện chút thôi!”

      Cố Đông Cẩn cũng ngại nhiều người, nhìn Phạm Tinh mỉm cười, giọng : “Biểu trước, trước kia là do ta to tiếng, ngờ muội lại giận ta, cứ như vậy chạy đến phủ tướng quân làm a hoàn sao?”

      Sử Tú Nhi bị gạt sang bên, trong lòng cảm thấy bất thường, tay che trán nhìn ra ngoài lương đình, xa rất xa, thấy bóng người tới, nheo mắt nhìn kĩ, hình như là La Hãn, mặt lập tức biến sắc, xông tới Diêu Mật : “La Nhị gia tới!”

      Diêu Mật nghe thấy lời của Sử Tú Nhi, đợi Cố Đông Du xong, cũng , mà hít hơi sâu, bất thình lình há miệng, hướng vào mũi Cố Đông Du thổi cái, thấy Cố Đông Du còn chưa kịp hô lên, mềm nhũn ra đất, lập tức lùi lại hai bước, kéo Phạm Tinh qua, nhắm ngay vào cái miệng vẫn chuyện của Cố Đông Cẩn, há miệng thổi hơi, thấy Cố Đông Cẩn cũng lảo đảo ngã xuống, lúc này mới lên tiếng, giọng run run: “Mau trở ra phía trước, đừng để La Nhị gia trông thấy chúng ta!”

      La Hãn mắt tinh, từ xa trông thấy các nàng, kêu lên: “Tiểu Mật!” Lòng của Tiểu Mật hướng về lão tướng quân ư, chưa biết là hay giả, phải nhân cơ hội hỏi thăm mới được.

      Tạ Thắng nấp ở sau hòn giả sơn chớp chớp đôi mắt: Chuyện là thế nào? Ba vị tiểu đầu bếp lén gặp biểu ca? còn lén gặp riêng La Hãn?

      Tạ Thắng lẩm bẩm, mắt bỗng hoa lên, bên cạnh nhiều hơn người, cần nhìn kĩ, cũng biết người đến là Tạ Đằng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :