1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị Hương - Cống Trà (82 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 20: Liên Thủ



      Trời đất ạ! La Nhị gia, sao tìm cho khác trốn , nhảy vào thùng tắm làm cái gì!!!!! Tỷ muội Diêu Mật nghe thấy tiếng nước vỗ vang lên, lập tức cảm thấy tốt. Bà tử mang thùng tắm đến đổ nước vào, chứng tỏ ràng là Cố Mỹ Tuyết sắp vào tắm rửa. Thùng tắm này cao hơn gầm giường nhiều, nếu như Cố Mỹ Tuyết khom lưng nhìn xuống sàn khả năng các nàng bị phát cũng cao. Nhưng La Hãn nhảy vào trong thùng tắm thế kia, sao có thể bị phát ? khi La Hãn bị phát , các nàng còn nấp được nữa sao? Đây phải là để cho người ta tóm gọn là gì? Nếu người ta tàn nhẫn coi các nàng là kẻ trộm trốn trong phòng, đánh cho thừa sống thiếu chết, đến lúc đó, nước mắt cũng có mà khóc.

      Tai nghe được tiếng bước chân tới gần cửa phòng, tay Diêu Mật đổ đầy mồ hôi, vô cùng lo sợ, quay đầu đưa mắt với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, đều thấy được kiên quyết trong mắt nhau, các nàng thể để cho Cố Mỹ Tuyết bắt tại trận được.

      Phạm Tinh thấy động tác của các nàng, cũng vén tay áo cắn môi tỏ ý, độc ác là được.

      Khi các nàng còn ở phòng bếp có nghe Thủy bà tử qua, lúc tiết trời oi ức, Cố Mỹ Tuyết ngày có thể tắm đến hai lần, lúc tắm cũng muốn a hoàn hầu hạ bên cạnh, chỉ ngâm mình trong nước mát lạnh. Lúc này nghe thấy tiếng bước chân, chắc chỉ mình Cố Mỹ Tuyết, mình ả các nàng giải quyết được.

      Từ khi ba người vào phủ tướng quân, hành động đều rất ăn ý, bây giờ vừa mới liếc nhìn nhau hiểu, đưa tay ra dấu, tỏ ý ý kiến này được thông qua. Trong chốc lát các nàng khom lưng bò ra khỏi gầm giường, Diêu Mật xách cái gối ở giường, giũ giũ, giũ ra cái bao gối rồi cầm tay. Sử Tú Nhi lấy cái khăn trải giường, xoắn lại thành dây thừng. Còn Phạm Tinh tìm được thứ gì thuận tay, móc càng dưới gối ra cái yếm đỏ, sau đó vo tròn, siếc chặt trong tay.

      Cố Mỹ Tuyết bóp chặt tay, vừa vui mừng vừa lo lắng, chân bước nhanh tới trước cửa. Trong nhất thời dừng bước lại, hít hơi sâu, sợ cái gì mà sợ, nàng đây là tắm trong phòng của nàng, có chỗ nào đứng đắn chứ. Đến lúc Tạ Đằng tiến vào, đó cũng phải là lỗi của Tạ Đằng. Mà là nhân phẩm của Tạ Đằng, nhìn thấy hết của nàng, tất nhiên phụ trách. Đừng lo lắng, đừng lo lắng, muốn làm phu nhân tướng quân phải xài thủ đoạn, thử xuống nước sao lại khăng khăng là vớt được trăng, sao có thể trơ mắt nhìn Tạ Đằng nhìn rơi vào trong tay của kẻ khác?

      Cố Mỹ Tuyết nhìn ánh trăng, nhìn ánh trăng lại xót cho thân mình, thở dài hơi, sau đó mới “Cạch” tiếng đẩy cửa phòng ra, nàng vừa đưa đầu vào trong, trước mắt đột nhiên tối sầm, chưa kịp phản ứng, miệng bị bịt chặt, tiếp theo lại bị người ta nhét vật gì đó vào, tiếng thét chói tai sắp trào ra phải lui về cổ họng.

      Diêu Mật nhanh nhẹn cầm gối chụp lên đầu Cố Mỹ Tuyết, che khuất tầm nhìn của nàng. Phạm Tinh dù run run, nhưng tay trái vẫn mau lẹ bịt mồm Cố Mỹ Tuyết, tay phải nhét cái yếm bị vo thành khối vào miệng của Cố Mỹ Tuyết, khó khăn lắm mới ngăn được nàng ta thét lên, sau đó thuận thế dùng chân và khuỷu tay đóng cửa lại.

      Sử Tú Nhi thấy Diêu Mật che lại tầm nhìn của Cố Mỹ Tuyết, Phạm Tinh bịt miệng của nàng cầm khăn trải giường được vặn thành quai dài vòng vòng quanh lưng Cố Mỹ Tuyết, trói luôn tay của nàng rồi kéo đến bên mép giường.

      Ba người nhanh chóng trói hai tay hai chân của Cố Mỹ Tuyết trong im lặng, dùng khăn trải giường buộc lại chặt rồi trói nàng ta thành giường. muốn quay đầu qua nhìn xem La Hãn mình trong thùng tắm ra sao, lại nghe cách đó xa có tiếng bước chân hướng đên cửa phòng.

      ! Trốn theo đường cửa sổ! Diêu Mật đánh mắt ra hiệu cho Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, ba người vừa mới trói Cố Mỹ Tuyết, khí thế còn chưa mất , trong ngực hào khí ngất trời, cảm thấy bò qua cửa sổ chẳng là cái gì, chốc lát kéo cái ghế kê trước cửa sổ, ba người đỡ nhau, giúp nhau lần lượt bò ra cửa sổ, tất cả vội vàng đóng cửa sổ lại, nhanh chóng men theo chân tường chạy tới hậu viện.

      Lúc La Hãn kéo bốn bà tử đến ao Sấu Ngọc, giày bị dính nước, đường đến phòng của Cố Mỹ Tuyết lưu lại dấu giày. Tạ Đằng rất nhanh men theo dấu vết tìm tới. Manh Uyển Cầm vốn là lệnh người ta thầm chuẩn bị đầu mối dẫn Tạ Đằng tiến vào trong viện của bà, mắt thấy Tạ Đằng quả nhiên là tiến về phía bên này, lập tức mừng thầm trong bụng.

      Lúc đám người vào sân, Tạ Đằng vung tay lên, để cho mọi người tản ra xem xét những nơi khác, còn riêng mình lần theo dấu chân, nghi ngờ nhìn vào căn phòng của Cố Mỹ Tuyết. Mạnh Uyển Cầm thấy trong phòng Cố Mỹ Tuyết quả nhiên là có bóng đèn, để Cố Mỹ Tuyết có thời gian chuẩn bị xong xuôi, trong chốc lát quay đầu trộm nhìn, thấy hộ vệ tản ra, bên cạnh Tạ Đằng chỉ có người, đột nhiên chỉ tay vào phòng Cố Mỹ Tuyết, ra vẻ kinh hãi nên lời.

      Tạ Đằng thấy Mạnh Uyển Cầm chỉ tay vào phòng Cố Mỹ Tuyết, mặc dù hơi sửng sốt nhưng bước chân vẫn dừng lại, bước mấy bước đến trước cửa phòng Cố Mỹ Tuyết, tai nghe được bên trong “A” tiếng, ràng là giọng của La Hãn, nhịn được nữa, lập tức đạp cửa phòng, mũi chân chạm đất, bước vào trong.

      Cũng thể để cho những người khác thấy tình cảnh trong phòng. Mạnh Uyển Cầm đợi đám hộ vệ xúm lại nhanh chóng vọt người theo sau Tạ Đằng, chạy nhanh vào trong phòng Cố Mỹ Tuyết, cái gì cũng đoái hoài, trước tiên là đưa tay giữ cửa, sau đó đưa mắt nhìn cảnh tượng trong phòng. Vừa nhìn đến, toàn thân giống như bị hắt nước đá, lạnh đến tận xương tủy, hai chân run lên cầm cập.

      Dưới ánh đèn yếu ớt, Tạ Đằng đứng bên thùng tắm, dùng tay lôi người đàn ông từ trong nước lên. Nam tử kia tóc ướt đẫm, đột nhiên hất đầu, nước bay bốn phía, chính là La Hãn. Mà đột nhiên bị trói vào thành giường, đầu bị bao gối che kín, trong miệng hình như bị nhét vật gì, phát ra thanh, chỉ cong người uốn éo, nhìn dáng người, ràng chính là Mỹ Tuyết.

      Sắc mặt Mạnh Uyển Cầm khẩn trương, xoay người cài chốt cửa rồi sải bước lớn tới lột bao gối đầu Cố Mỹ Tuyết ném , lại móc yếm trong miệng nàng ta ra, vừa xót lại vừa đau : “Mỹ Tuyết!”

      “Mẹ!” Cố Mỹ Tuyết ngẩng đầu, thấy Tạ Đằng nắm cổ áo của La Hãn đứng bên thùng tắm, trong mắt đẫm lệ, nghẹn ngào: “Biểu ca, ta…” Nàng mặc dù muốn ta và La Hãn xảy ra cái gì, ngươi đừng hiểu lầm ta! Nhưng tình cảnh thế này còn cãi gì được sao?

      La Hãn ngâm nước, lúc này đầu óc hơi tỉnh táo, lúc này vô cùng khẩn trương, biện bạch: “A Đằng, tình giống như ngươi nghĩ đâu!”

      Tạ Đằng gật đầu. Nếu như vừa nhìn vào, dường như là La Hãn vào phòng của Cố Mỹ Tuyết, cưỡng ép trói nàng muốn làm chuyện phi lễ, nhưng, thứ nhất, đêm cũng chưa quá khuya, cửa viện chưa khóa, còn người tới lui, rất dễ kinh động đến người khác, La Hãn nếu bị choáng váng, tuyệt nhiên làm chuyện động trời này. Thứ hai, nếu La Hãn muốn nữ nhân, có cả đoàn người xếp hàng đợi , trước đây cũng thấy để mắt đến Cố Mỹ Tuyết, có lẽ làm như vậy. Thứ ba, tình cảnh này vô cùng quái lạ, giống như là có người sắp đặt, muốn dẫn tới bắt gian. Nên thể đưa ra kết luận sớm như vậy được.

      Thấy Tạ Đằng gật đầu, La Hãn thở phào nhõm, Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết cũng thở ra hơi.

      Bọn họ ở trong phòng ầm ĩ như vậy, chúng hộ vệ tụ tập trước phòng từ sớm, thấy Tạ Đằng lách mình từ phòng Cố Mỹ Tuyết ra, làm như có chuyện gì với đám hộ vệ: “Vừa mới có con mèo nhảy vào phòng, là ta nhìn lầm, tưởng kẻ trộm nên vội vàng vào trong xem xét. Các ngươi ra vườn tra lại .”

      Tạ Đằng vừa dứt lời, Mạnh Uyển Cầm từ bên trong ra, giả vờ phân phó bà tử canh cửa: “Cố Mỹ Tuyết xuống phòng bếp rồi sao? xem thử có nàng ở đó hay , nàng tự tay pha chén trà ngon mang đến cho tướng quân, cảm phiền ngài đêm khuya đem quân chạy tới chạy lui.” Chuyện này mặc kệ bà tử tin hay tin, cũng phải làm ra tình cảnh như Cố Mỹ Tuyết có trong phòng.

      Đợi đến khi hộ vệ và bà tử giải tán, Tạ Đằng và Mạnh Uyển Cầm mới trở vào trong phòng, đóng cửa lại với La Hãn và Cố Mỹ Tuyết: “Chuyện rốt cuộc là như thế nào?”

      Mạnh Uyển Cầm ân hận trong lòng, bà đưa cho bà tử túi Hỏa Long Tán chỉ làm cho người ta toàn thân nóng rang mà còn có thể làm mê đảo thần trí. La Hãn sau khi ngửi Hỏa Long Tán kia làm ra việc gì bà cũng ngạc nhiên. Bà đây chính là tự mang đá đập chân mình.

      Cố Mỹ Tuyết mắt thấy duyên phận giữa mình và Tạ Đằng coi như là hết hy vọng, còn bị xấu mặt trước Tạ Đằng, danh tiếng mất sạch, nàng chỉ lo nức nở, ra lời.

      “Này, Cố tiểu thư, ngươi đừng chỉ biết khóc như thế, người nào biết còn tưởng rằng ta ức hiếp ngươi.” La Hãn nôn nóng, thấy Cố Mỹ Tuyết để ý đến , chỉ khóc rồi lại khóc, liền “Hừ” cái, xoay mặt nhìn Mạnh Uyển Cầm: “Mạnh phu nhân, bà sao lại để bà tử tung bột thuốc lên mặt ta, hại ta toàn thân khô nóng, ý thức mờ mịt, vừa thấy trong thùng có nước liền vội vàng nhảy vào trong.”

      Mạnh Uyển Cầm vừa nghe, lập tức cãi lại: “Lão tướng quân và tướng quân có trong phủ, ta lúc đó nghe hộ vệ trong vườn có trộm, liền lệnh bà tử đến hỗ trợ. Bà tử biết ngươi, dưới tình thế cấp bách tung bột thuốc có cái gì mà kì lạ?”

      Lén ở lại phủ tướng quân, lại bị người ta nhận ra xem là kẻ trộm. La Hãn đành phải câm miệng.

      Tạ Đằng ngược lại hỏi Cố Mỹ Tuyết: “Là ai trói ngươi vào thành giường?”

      Cố Mỹ Tuyết lắc đầu : “ biết, ta vừa vào cửa bị trùm đầu, hơn nữa còn bị nhét vật vào mồm.”

      nghe được thanh nào sao? Ba nhiêu người ra tay?” Tạ Đằng nhìn bao gối và khăn trải gường bị ném dưới đất, trầm ngâm : “Người ra tay hẳn phải là cao thủ gì. Nếu là cao thủ, chỉ cần chưởng ngươi chưởng, trực tiếp cho ngươi ngất là được, cần phải trùm bao gối, nhét vào mồm phiền phức như vậy. Hơn nữa, chỉ có người ra tay, người thể trùm bao gối lên đầu ngươi đồng thời nhét vải vào mồm ngươi được.”

      Chẳng lẽ do La Hãn trói? Mạnh Uyển Cầm vừa nghe, lập tức trợn to mắt, trong phòng còn có người khác sao? Trời đất ạ!

      Cố Mỹ Tuyết vừa nghe được lời của Tạ Đằng, lập tức kể lại tình cảnh lúc ấy.

      Ta Đằng nghe xong, hơi cau mày, quay đầu hỏi La Hãn: “Là ai trói? Ngươi nhìn thấy ?”

      La Hãn trợn mắt : “Ta ngâm mình dưới nước thấy được cái gì.”

      Tạ Đằng nghe xong liền quanh thừng nước nhìn vòng, ngẩng đầu nhìn cái ghế đặt bên cạnh cửa sổ, dường như suy nghĩ.

      Cố Mỹ Tuyết lúc này mới hồi phục tinh thần, cắn môi : “Biểu ca, người trói ta đích thực là con . Khi nàng kề sát ta, người tỏa ra hương thơm của loại đậu mà chỉ con mới dùng để tắm.”

      Tạ Đằng gật đầu, đến gần cửa cổ, nhảy lên ghế quan sát, mũi chân hơi dùng lực, lên bệ cửa sổ, nhảy ra ngoài, phán đoán chút, sau đó nhanh chóng tới hậu viện.

      La Hãn thấy Tạ Đằng nhảy ra cửa sổ, trong lòng biết ổn, cũng theo sau nhảy ra ngoài, lẩm bẩm trong phòng: Tiểu Mật ơi Tiểu Mật, xem ra các ngươi trốn thoát rồi, ta lại thể ra sức bảo vệ các ngươi rồi.

      Tạ Đằng yên lặng nghe ra tiếng hít thở lặng lẽ men theo tường tới, lập tức thấy được trong xó của hậu viện, có ba thân ảnh dán vào tường như thạch sùng, dám động đậy.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 21: Cháu Dâu


      Bóng người Tạ Đằng vừa xuất , mũi của Diêu Mật đột nhiên nóng lên, ngón tay giật giật, chọc sử tú nhi, hu hu, cháu trai của chúng ta cuối cũng cùng trở về phủ rồi, chúng ta cần phải sợ Mạnh phu nhân và Cố Mỹ Tuyết nữa rồi.

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thở phào nhõm, Tạ Đằng trở về, Tạ Đoạt Thạch ắt hẳn cũng mau chóng trở lại, các nàng được an toàn rồi. Sau này các nàng phải kè kè bên người Tạ Đoạt Thạch mới được. Dù cho thân phận của các nàng là a hoàn, nhưng chủ nhân dự tiệc, a hoàn thực ra cũng có thể theo.

      Tạ Đằng nhìn thấy các nàng, còn chưa kịp lên tiếng, La Hãn từ phía sau đến hỏi: “Tiểu Mật, ngươi sao chứ?”

      sao, chỉ hơi sợ hãi chút thôi.” Diêu Mật đến lúc này mới phát hai chân mình run nhè , phải vịn tường để giữ người đứng vũng. Ba người các nàng vừa mới bò ra ngoài cửa sổ, vừa mới chạy tới nơi này, liền chợt nghe được phía trước tất cả đều là tiếng người, lập tức dám ra ngoài vì sợ bị rơi vào lưới bẫy. Bây giờ nhìn thấy Tạ Đằng, trong lòng mới bình tĩnh lại.

      Ba người phối hợp trói Cố Mỹ Tuyết, leo cửa sổ trốn ở nơi này, phải nữa còn là cái gì? Tạ Đằng là tướng quân, chỉ có sức mạnh mà còn có sức suy luận, nhìn La Hãn cả người ướt sũng, lại nhìn ba người Diêu Mật, chỉ cần đẩy chút là đoán được tám chín phần chuyện xảy ra, bởi vậy Diêu Mật ngẩng đầu lên trời, miệng : “La Nhị, ngươi thiếu chút nữa hại chết ta.”

      Toàn thân La Hãn đều là nước, dính dính lại ẩm ướt khó chịu, mắt thấy ba người Diêu Mật có việc gì, liền cầm tay áo vắt nước, vừa vắt vừa : “Là Mạnh phu nhân muốn chặt hết đường sống của Tiểu Mật các nàng mà.”

      Tạ Đằng lườm La Hãn cái: “Ngươi mà ở lại phủ tướng quân Mạnh phu nhân hại các nàng ấy được hả? Ngươi sao suy nghĩ chút về cảnh tượng ngâm người trong thùng nước vừa nãy .”

      La Hãn vốn là người sáng suốt, chỉ là vừa thấy Diêu Mật liền thể suy nghĩ được gì, lúc này nhớ lại, cũng hiểu ra, vươn bàn tay sũng ước vỗ bả vai của Tạ Đằng, : “Là lỗi của ta, may mà các ả cũng được như ý muốn.”

      Tạ Đằng phủi tay của La Hãn ra, mày hơi nhíu lại, vì phủ tướng quân có nữ quyến nên mới cho Mạnh Uyển Cầm tạm thời quản lí việc nhà, ngờ hơn nửa năm trôi qua, quá nhiều hạ nhân trong phủ trở thành người dưới trướng của Mạnh Uyển Cầm. Nghĩ lại mấy người đàn ông bọn họ cũng để ý tới mấy chuyện vụn vặt này, lo ăn mặc, lễ vật thăm viếng cũng sắp xếp ổn thỏa nên cũng so đo nhiều, ngờ Mạnh Uyển Cầm lại coi thường bọn họ biết gì, mượn tay La Hãn múi tên nhất tiễn song điêu, hãm hãi ba người Diêu Mật, lại còn dẫn dụ mình vào phòng của Cố Mỹ Tuyết. Nếu kế hoạch của Mạnh Uyển Cầm thành công, sau này Cố Mỹ Tuyết là chủ mẫu của phủ tướng quân, chính là nữ trưởng bối danh chính ngôn thuận của phủ. Tính được lắm!

      Thấy La Hãn theo Tạ Đằng nhảy ra cửa sổ, Mạnh Uyển Cầm nhanh chóng đóng kín cửa sổ lại, chốt cửa, ngoài ra còn cầm quần áo đến cho Cố Mỹ Tuyết thay, ném bao gối và khắn trải giường vào thùng tắm, sau đó mới ngồi xuống mép giường thở dài hơi, cõi lòng tràn đầy phiền muộn, bỏ lỡ cơ hội này, Cố Mỹ Tuyết đừng nghĩ được gả cho Tạ Đằng. Đêm hôm nay đúng là gà trộm được lại mất hạt gạo.

      Cố Mỹ Tuyết nước mắt chảy ròng ròng, kéo tay áo Mạnh Uyển Cầm: “Mẹ, tiếp theo làm sao bây giờ?”

      Vẻ mặt Mạnh Uyển Cầm u ám, đấm phát xuống giường, : “Có thể làm gì nữa, mau xuất giá thất !”

      “Mẹ!” Cố Mỹ Tuyết lập tức nghẹn ngào khóc nức nở, biểu ca tướng quân của nàngggg, phải chắp tay dâng cho nữa nhân khác sao???????

      Mạnh Uyển Cầm thở dài thườn thượt, sau hồi lâu mới lên tiếng: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật lão tướng quân, đến lúc đó chắc chắn có rất nhiều tân khách, thanh niên tuổi trẻ tài cao nhất định cũng ít. Ta lặng lẽ thỉnh lão tướng quân làm chủ, để ý hai người, nhanh chóng chọn ra người thích hợp. Còn Tạ Đằng con đừng mơ tới nữa. Nếu có ý, nửa năm này nhất định sớm bày tỏ. Vả lại chuyện hôm nay xảy ra tới mức này rồi, càng có khả năng, con dừng tơ tưởng lại !”

      Cố Mỹ Tuyết nghe xong, nén nước mắt, giương nanh múa vuốt : “Đều là do La Hãn làm hãi, con nhất định để sống yên ổn.” mới nhớ tới, lại : “ biết biểu ca có đuổi kịp kẻ trộm kia nhỉ?”

      Mạnh Uyển Cầm cắn răng nghiến lợi: “La Hãn có thể chạy vào trong phòng con, ba ả đầu bếp kia tất nhiên cũng chạy tới. Kẻ trộm cái gì? phải là các ả còn ai? Con xem phủ tướng quân này là nơi nào, tiểu tặc nào mà có dũng khí đến đây?”

      Cố Mỹ Tuyết hít hơi, mặt trắng còn chút máu, đứng bật dậy muốn mở cửa, lại bị Mạnh Uyển Cầm kéo lại, : “Đừng , chứng cứ, con nháo cái gì? Huống hồ còn dính tới La Hãn, con mà làm loạn lên, chuyện La Hãn vào phòng con liền thể giấu được, đến lúc đó danh tiếng bị phá hủy , còn khiến cho ba ả đầu bếp kia chê cười.”

      “Nhưng cục tức này làm sao nuốt trôi được hả mẹ?” Cố Mỹ Tuyết thiếu chút nữa vặn rách tay áo của mình, ngực phập phồng, hận thể xông ra cho Diêu Mật mấy cái bạt tay. Duyên số tốt như vậy lại bị các nàng phá hỏng hết rồi.

      Mạnh Uyển Cầm cười lạnh: “Đừng quên, vào hai mươi mỗi tháng, Đức Hưng Quận chúa kiếm cớ chạy đến phủ tướng quân, đến lúc đó nàng thấy ba ả đầu bếp lẳng lơ quấn người kia, nhất định ra tay trừng trị. Chúng ta chỉ việc bên đứng nhìn.”

      Hai mẹ con các bà trò chuyện bà tử đến gõ cửa, đứng ở ngoài vào: “Phu nhân, tướng quân và La Nhị gia dẫn ba tiểu đầu bếp ấy đến phòng của lão tướng quân. Tướng quân , ba tiểu đầu bếp kia nghe thấy có kẻ trộm, trong lòng hoảng sợ nên trốn vào trong viện của phu nhân. Mà La Nhị gia cũng tự thừa nhận, là lúc chạng vạng có vào phủ, vì quá mót nên giải quyết luôn ở trong vườn, thấy mấy bà tử ngang qua, bỗng dưng muốn chơi đùa chút, khiến mấy bà tử té vào ao Sấu Ngọc, mọi người lại tưởng là có trộm nên mới dẫn đến hiểu lầm.”

      Tạ Đằng để bà tử những lời như vậy chính là muốn nhắc nhở: , chuyện hôm nay đều biết được. Hai, ba người Diêu Mật là a hoàn của Tạ Đoạt Thạch, những người khác được tùy tiện động đến. Ba, muốn giấu người khác, bảo vệ thanh danh của Cố Mỹ Tuyết phải làm theo lời , cho đám hộ vệ câu trả lời thỏa đáng, mà mọi người vừa nghe được hiểu lầm La Hãn tiến vào phủ hù dọa bà tử, đương nhiên là mảy may để bụng.

      Lại tới đám hộ vệ nhìn thấy Tạ Đằng và La Hãn dẫn tỷ muội Diêu Mật ra từ trong viện của Mạnh Uyển Cầm, tất cả đều kinh hãi, lại nghe được lời giải thích của La Hãn, tức khắc liền thoải mái trở lại, La Nhị gia này trước kia khi luôn hồ đồ, ngờ đến bây giờ tính nết vẫn đổi!

      Tạ Đằng và mọi người vào phòng của Tạ Đoạt Thạch rồi ngồi xuống, Tạ Đoạt Thạch cùng Tạ Thắng và Tạ Nam cũng về đến, hóa ra là bọn họ thấy Tạ Đằng lâu quá trở lại, cho người nghe ngóng, ra là có trộm đột nhập vào phủ, cũng ngồi yên, vội vàng quay về.

      Diêu Mật thấy Tạ Đoạt Thạch đánh mắt với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, các nàng gạt ai được chứ ông cụ này thể! Huống hồ vừa nãy Tạ Đằng liếc mắt đe dọa các nàng, hỏi cũng hiểu, các nàng có muốn giải thích cũng làm sao giải thích được, nhưng giờ nhân chứng La Hãn ở đây, các nàng có thể nhân lúc này tố cáo Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết.

      Tạ Đoạt Thạch nghe xong chuyện xảy ra, an ủi tỷ muội Diêu Mật vài câu, sau đó bảo các nàng xuống trước nghỉ ngơi. La Hãn mặc tạm quần áo của Tạ Đằng, sau đó cũng cáo từ.

      Đợi La Hãn khỏi, lúc này Tạ Đoạt Thạch mới lên tiếng: “Đằng Nhi, các con cũng nên đón dâu rồi. Sau khi các con cưới vợ, phủ tướng quân đương nhiên có nữ chủ nhân chưởng quản gia , đến lúc đó cũng cần giữ mẹ con Mạnh Uyển Cầm ở lại trong phủ.”

      Tạ Đằng cười ha hả : “Trời còn sớm, con ngủ cái .” xong liền nhanh như chớp vụt ra khỏi phòng.

      Tạ Đoạt Thạch thấy Tạ Đằng lẹ chân chuồn mất lập tức bước đến dùng thân hình chặn cửa phòng lại, cho Tạ Thắng và Tạ Nam chạy theo, : “Đại ca các con chịu cưới vợ, chẳng lẽ các con cũng chịu cưới vợ?” xong liền dùng ánh mắt uy hiếp Tạ Thắng và Tạ Nam.

      Tạ Thắng khoát tay: “ phải, chúng con vô cùng tán thành chuyện cưới vợ, nhưng thế nào cũng thể qua mặ đại ca được.”

      Tạ Nam tiếp lời: “ phải là đại ca thích tiểu đầu bếp họ Diêu sao? Mau khiến đại ca mau chóng cưới nàng đê!”

      Tạ Đoạt Thạch xoa tay, trầm ngâm chút rồi hỏi: “Các con có cao kiến gì ?”

      Tạ Thắng thấy Tạ Đoạt Thạch còn chặn cửa, ngầm thở phào hơi, lập tức hiến kế: “Đại ca tính tình vặn vẹo, nếu ép chắc chắn thể thành công. Tiểu đầu bếp giờ là a hoàn của ông nội, ông nội cứ viện lí do thương Đại ca mà ban tiểu đầu bếp ấy cho Đại ca, để tiểu đầu bếp đến phòng của đại ca hầu hạ. Thường xuyên tiếp xúc thế này, bọn họ thắm thiết hơn, cần người ép cũng nhanh chóng dắt nhau đến trước mặt ông nội xin tác chủ.”

      “Có lí!” Tạ Đoạt Thạch vỗ tay cười : “Khó khăn lắm Đằng Nhi mới để ý Tiểu Mật, thế nào cũng phải tác hợp hai đứa nó.”

      Tạ Nam gật đầu phụ họa: “Ông nội còn nhớ ? Tiểu lớn hơn bọn con vài tuổi, khi còn bé chơi với bọn con, tiểu giả làm tân nương, đại ca giả làm tân lang, còn hai đứa con người làm cướp, người đóng vai kiệu phu…”

      Tạ Thắng sợ Tạ Đoạt Thạch đau lòng, bắt Tạ Nam ngừng , ngờ chợt nghe Tạ Đoạt Thạch tiếp lời: “Đúng vậy, tình cảm của Đằng Nhi và A Vân rất tốt. Chắc chắn cũng vì như vậy mà Đằng Nhi đối xử đặc biệt với Tiểu Mật.”

      nơi khác, tỷ muội Diêu Mật sau khi về phòng, đóng kín cửa phòng bò lên giường, giọng hét ầm lên, trời ạ, đêm nay quá kích thích!

      Ba người ầm ĩ lát rồi dừng lại, tâng bốc Tạ Đằng: “Cháu trai ta đây quả hổ danh xưng tướng quân, chỉ vài ba câu làm mọi việc, đầu óc suy luận cũng rất nhạy bén!”

      “Chính xác, bởi vậy mà trong thành có cả đống nương chết mê chết mệt . Chúng ta đến phủ tướng quân mới vài ngày mà có mấy nhà mang tiểu thư đến bái phỏng chờ mở miệng đáp ứng hôn rồi!”

      hồi, Diêu Mật xuống giường rót nước, vừa uống vừa : “Mặc dù bây giờ chúng ta ở phủ tướng quân, nhưng người đơn thế yếu, như chuyện ngày hôm nay vậy, chỉ sợ Mạnh Uyển Cầm buông tha cho chúng ta đâu. Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được nàng dâu cho Tạ Đằng, cháu dâu chúng ta chọn trúng tất nhiên lòng với chúng ta. Đến lúc đó chúng ta và cháu dâu tương lai liên thủ dồn ép Manh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, chuyện lớn liền kết thúc êm đẹp.”

      Sử Tú Nhi nghe xong, lập tức : “Ta nghe được mấy bà tử phòng bếp , tỷ tỷ của Đức Hưng Quận chúa và Tạ Vân năm xưa là khuê mật, trong rất nhiều nữ tử, Tạ Đằng đối xử với Đức Hưng Quận chúa là dịu dàng nhất. Các bà ấy còn thầm, trong số những nữ tử kinh thành, người có hy vọng được làm phu nhân tướng quân nhất chính là Đức Hưng Quận chúa. Đợi đến khi Đức Hưng Quận chúa tới, chúng ta hãy tìm cách tiếp cận, xem thử có thể liên thủ với nàng được hay .”

      Phạm Tinh vỗ tay hưởng ứng: “Đức Hưng Quận chúa chính là người được vua sắc phong, có nàng hỗ trợ, chúng ta cũng dễ dàng lên làm lão tướng quân hơn.”

      Ba người trò chuyện, con buồn ngủ cũng từ từ ngập đến, lúc này mới chịu nghỉ ngơi.

      Sáng hôm sau, các nàng tới phòng Tạ Đoạt Thạch rất sớm. Tạ Đoạt Thạch thấy các nàng tới liền sai người dọn lên ít điểm tâm, giống như cũ gọi các nàng ngồi vào bàn, vừa ăn sáng xong, ông cười híp mí : “Ta cũng già rồi, trong phòng cần đến ba a hoàn như vậy đâu, cho Tiểu Mật qua hầu hạ Đằng Nhi nhé!”

      Diêu Mật cả kinh, còn chưa kịp trả lời, liền nghe quản gia ở bên ngoài bẩm: “Lão tướng quân, Đức Hưng Quận chúa tới!”
      Nhược Vân thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 22: Cấu Kết


      À ~, hôm nay là ngày hai mươi, Đức Hưng Quận chúa quả nhiên là đến. Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nháy mắt với nhau, đưa tay ra hiệu, tỏ ý chúng ta nhất định phải tìm cơ hội cấu kết với Đức Hưng Quận chúa.

      Quản gia bẩm báo, Tạ Đằng lướt qua bên người , đúng lúc nghe được chữ Đức Hưng Quận chúa, chân vẫn đều đặn bước vào phòng của Tạ Đoạt Thạch, trong lòng làu bàu: Đức Hưng Quận chúa này muốn làm cái gì đây chứ? Trước kia tỏ thái độ ràng là cưới Công chúa cũng như làm Quận mã. Đức Hưng Quận chúa này còn chịu từ bỏ sao?

      Tạ Thắng và Tạ Nam nghe thấy Đức Hưng Quận chúa đến nháy mắt với nhau, có trò hay để xem rồi. Hôm qua La Hãn tới, hai nam tranh nữ, nam đứng giữa phòng khách cầu hôn, nam ném hầu bao, tiết mục này có thể cả tuyệt vời. Hôm nay Đức Hưng Quận chúa tới, nhất định là hai nàng tranh , chừng tiếc mục ngày hôm nay so với hôm qua còn đáng xem hơn ấy chứ? Trước tiên phải chọn chỗ ngồi tốt, rót trà, từ từ thưởng thức.

      Tạ Đoạt Thạch và Tạ Đằng là những nam gia chủ nên tiện đón khách nữ, bởi vậy, tuy Đức Hưng Quận chúa là khách quý, bọn họ vẫn ra ngoài nghênh đón. Chỉ sai quản gia báo cho Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, để bọn họ ra tiếp đón.

      Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết vừa nghe Đức Hưng Quận chúa tới vội vàng ra nghênh đón, nhanh chóng đưa Đức Hưng Quận chúa vào phòng.

      Đức Hưng Quận chúa năm nay mười lăm tuổi, mày liễu má đào, dáng dấp cũng khá xinh đẹp, nàng cực kỳ quyết tâm, muốn gả cho đấng hùng, muốn giống như các tỷ muội khác nghe theo hôn do trưởng bối an bài. Bởi vì trước kia tỷ tỷ của nàng và Tạ Vân có vài phần tình cảm, mỗi tháng đều đến thăm phủ tướng quân chuyến, dùng hành động để thị uy với đám khuê tú[*] khác: Tạ Đằng là người ta nhìn trúng, thức thời đừng tranh với ta, mà hãy mau chóng xéo.

      [*] khuê tú: con nhà quyền quý

      Tuy Tạ Đằng tỏ thái độ ràng, muốn làm Quận mã, nhưng Đức Hưng Quận chúa lại cảm thấy mình giống với nhứng người con khác, những Quận chúa khác cũng thể sánh được với nàng. Tạ Đằng trước sau gì cũng chết mê chết mệt nàng thôi.

      “Phủ tướng quân gần đây có chuyện gì thú vị ?” đường tiến vào, Đức Hưng Quận chúa tỏ vẻ lơ đễnh hỏi việc nhà phủ tướng quân, ra là muốn từ trong miệng Mạnh Uyển Cầm biết chuyện của Tạ Đằng.

      Đức Hưng Quận chúa trước kia mặc dù trong sáng ngoài tối tỏ vẻ nàng đây là nhìn trúng Tạ Đằng, những người khác tốt nhất là mau thối lui, nhưng mẹ con Mạnh Uyển Cầm chưa từng sợ nàng.

      Thứ nhất, người của Tạ gia ai cũng trung liệt, trong trận đại chiến vừa qua, Tạ Đoạt Thạch những mất hai người con trai, mà ngay cả hai đứa con dâu của mình cũng còn, Hoàng đế bằng mọi cách để trấn an, đối với Tạ Đoạt Thạch ân sủng có thừa. Bây giờ đừng cái Quận chúa, ngay cả Công chúa cũng dám ngông cuồng đùa giỡn người của Tạ gia.

      Nếu Tạ Đằng cưới biểu muội Cố Mỹ Tuyết của mình, Đức Hưng Quận chúa dù cam lòng nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Thứ hai, mặc dù triều đình Đại Ngụy kí hòa ước với triều đình Đại Kim, nhưng ai biết được hòa ước này kéo dài được bao lâu? Triều đình bất cứ lúc nào cũng phải trọng dụng Tạ Đằng, đối với việc cưới xin, Hoàng đế mặc dù muốn để Công chúa hoặc Quận chúa đến lung lạc trái tim , nhưng nếu muốn, triều đình cũng cưỡng ép, tránh hài lòng.

      Nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, Mạnh Uyển Cầm hiểu được, Cố Mỹ Tuyết cùng Tạ Đằng là chuyện thể xảy ra. Lúc này nghe Đức Hưng Quận chúa vậy, giống như ngày trước qua loa vài chuyện đáng để , hôm nay lại thầm thầm rất nhiều chuyện, cười nịnh bợ: “Quận chúa chưa hay tin gì sao? Phủ tướng mới chiêu ba nữ đầu bếp, người trong đó nhìn rất giống A Vân. Đầu bếp kia còn rất lớn mật, đêm hôm trước muốn câu dẫn đại lang, bị chúng ta tới bắt quả tang, ả xấu hổ cầm ấm trà đập chính mình hôn mê bất tỉnh, bây giờ trán vẫn còn sưng vù ấy!” Hơi ngưng lại, sau đó tiếp tục đơm vào: “Lão tướng quân vừa thấy a hoàn kia để ả đến phòng hầu hạ, còn cho ả cùng ngồi ăn cơm với mình. Đại lang dường như cũng…”

      Diêu Mật lúc này rất hoảng sợ, biết lời cho mình đến hầu hạ Tạ Đằng của Tạ Đoạt Thạch là hay giả.

      Tạ Đoạt Thạch thấy Tạ Đằng tiến vào, tức khắc cười tít mắt chỉ tỷ muội Diêu Mật : “Đằng Nhi, ta tính chuyển a hoàn sang hầu hạ con! Con mau chọn người !”

      Diêu Mật rót trà muốn bưng đến cho Tạ Đoạt Thạch, vừa nghe được lời của ông, tay run lên làm nước trà bắn tung tóe mu bàn tay, nàng lập tức “Á” tiếng.

      “Nóng ?” Tạ Đoạt Thạch thấy nước trà trong tay Diêu Mật bắn tung tóe, trong lòng cười thầm, nhìn , vừa nghe để Đằng Nhi chọn người, Tiểu Mật liền khẩn trương, sợ nó chọn nàng. Ông miệng hỏi, tay sớm nắm lấy bàn tay của Diêu Mật kiểm tra.

      Nước trà này chỉ ấm, tính là rất nóng, nhưng Diêu Mật thấy Tạ Đoạt Thạch quan tâm đến mình vội vàng la ầm lên: “Đau quá mất!” Tạ Đoạt Thạch vừa nghe xong liền nôn nóng phân phó đám người Mạnh bà tử: “Mau sai người mang chậu nước lạnh đến đây để Tiểu Mật ngâm tay, tránh bị mưng thành bọng nước, nhớ mang thêm thuốc mỡ.”

      Mạnh bà tử cực kì phẫn nộ, được lắm, ngày hôm qua đấm lưng xước da, khiến lão tướng quân thổi khí, ngày hôm nay “bị bỏng” để được rảnh tay khỏi đấm lưng, lại vẫn khiến lão tướng quân thương xót. Người nào còn tưởng ngươi quyến rũ lão tướng quân đấy.

      Ai ui, nàng cứ quyết rũ lão tướng quân đấy sao? bà tử nên làm tốt nhiệm vụ của bà tử , đừng nhìn trộm lão tướng quân của chúng ta được ? Sử Tú Nhi lạnh nhạt thờ ơ, sớm nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Mạnh bà tử, nàng cũng rất khó chịu đây này, sao lại có người như vậy chứ, chủ nhân sai lấy thuốc mỡ, mà lại chịu nhúc nhích đứng yên như cái cột nhà thế hả?

      Tạ Đằng thấy Tạ Đoạt Thạch cầm tay Diêu Mật, hiểu sao lại nhìn thuận mắt, nhịn được “Khụ” tiếng, trừng mắt với Mạnh bà tử: “Sao còn chưa lấy thuốc?”

      Mạnh bà tử khóc lóc thảm thiết trong lòng, lửa giận ngút trời, nào ai chuẩn bị nước trà nóng đâu? Cùng lắm chỉ ấm thôi, sao làm bỏng da được chứ? Lại còn nóng đến nỗi phải bôi thuốc trị thương luôn?

      Nghe thấy giọng điệu khó chịu của Tạ Đằng, Diêu Mật liền ngẩng đầu lên liếc cái, vừa vặn chạm trúng gương mặt biểu cảm của trừng nhìn lại nàng, lập tức giật nảy mình, ta có chỗ nào đắc tội ư? Thôi chấp, ngươi tới tuổi thành thân mà vẫn còn độc thân, khó trách sao tính tình lại quái dị. Đợi đến khi bà nội nạp vợ cho ngươi, phu thê ân ái, chắc chắn bình thường trở lại ngay ấy mà.

      Mắt nhìn Tạ Đoạt Thạch cầm tay Diêu Mật, Mạnh bà tử hậm hực lui xuống, Tạ Đằng mới tán dóc vài ba câu nghe tiếng cười vọng vào từ ngoài cửa, trong những tiếng cười đó là thanh của Đức Hưng Quận chúa, đành phải dừng lại, tự mình tìm chỗ ngồi.

      A, a, cháu dâu tới rồi! !! Diêu Mật lui về đứng sau lưng Tạ Đoạt Thạch, tay áo run run, tay trái luồn vào trong ống tay áo lấy nắm lấy tờ giấy được vo tròn, lúc này mới bình tĩnh trở lại. Thấy Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết dẫn người con xinh đẹp tiến vào, nàng vừa quan sát tỉ mỉ vừa nháy mắt với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, dung mạo cháu dâu chúng ta cũng tệ, biết tính tình thế nào nhỉ?

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng kích động, trước đây các nàng cho rằng, nếu như làm lão phu nhân của phủ tướng quân, còn huynh đệ Tạ Đằng cưới Công chúa Quận chúa các loại, e rằng các nàng bị cháu dâu chèn ép. Nhưng tối hôm qua nghĩ lại, các nàng lại cảm thấy nếu Tạ Đằng lấy Quận chúa, các nàng làm thái bà bà vô cùng nở mày nở mặt. Sau này dự tiệc, dẫn theo Quận chúa lên đài vô cùng uy phong!!!

      Diêu Mật cho rằng, nếu các nàng thông qua Quận chúa mượn sức lực của hoàng thất lên làm lão phu nhân phủ tướng quân, vị trí ấy là tối cao nhất. Nghĩ lại lúc ông cháu Tạ gia từ biên cương trở về, Hoàng đế thấy phủ tướng quân ngay cả nữ quyến cũng có, lúc ấy liền tuyển chọn mười cung nữ tính tặng cho ông cháu Tạ gia nạp thiếp, thậm chí còn qua, huynh đệ Tạ Đằng có thể tự do lấy danh môn quý nữ làm vợ, khai chi tán diệp cho phủ tướng quân, Tạ Đoạt Thạch tuổi cao cường tráng cũng nên tái giá. Lúc ấy ông cháu Tạ Đoạt Thạch để ý trong lòng, mực từ chối ý tốt của vua, toàn bộ cung nữ bị trả về, người cũng giữ lại. Diêu Mật nghĩ, khi đó ông cháu Tạ Đoạt Thạch vừa mới mất thân nhân, hiển nhiên có lòng dạ nào lấy vợ lớn vợ , bây giờ chuyện trôi qua, nếu hoàng thất nhắc đến chuyện này lần nữa, để Tạ Đoạt Thạch cưới vợ, các nàng có cơ hội leo lên làm lão phu nhân.

      Đức Hưng Quận chúa vừa tiến vào, mắt nhìn ông cháu Tạ Đoạt Thạch, lại quét qua Diêu Mật, thấy trán nàng chưa hết sưng đỏ, lập tức tin ngay lời của Mạnh Uyển Cầm, cười ngoắc tay: “Nghe phủ tướng quân mới tới a hoàn giống như A Vân tỷ, ta còn tin, ai ngờ vừa nhìn qua cái, quả là giống !”

      Bên này chuyện, Mạnh bà tử mang thuốc mỡ vào, mắt thấy Đức Hưng Quận chúa chuyện với Diêu Mật, bà liền nháy mắt với Mạnh Uyển Cầm, phu nhân thấy chưa, a hoàn kia ức hiếp người khác, phải để Đức Hưng Quận chúa dạy cho ả bài học mới được.

      Mạnh Uyển Cầm còn chưa lên tiếng nghe Đức Hưng Quận chúa dò hỏi Tạ Đoạt Thạch: “Lão tướng quân, a hoàn này vừa mắt ta, bằng tặng nàng cho ta !” Tuy rằng a hoàn này giống A Vân, nhưng dù thế nào nữa cũng chỉ là a hoàn, ta đường đường là Quận chúa đòi a hoàn, lão tướng quân dám cho sao?

      Tạ Đoạt Thạch nghe thấy lời của Đức Hưng Quận chúa, lại nhìn được liếc nhìn Tạ Đằng, thằng nhóc, vợ của con nữ tử xinh đẹp nam gặp nam thích, nữ gặp nữ thích. Hôm qua La Hãn đòi, hôm nay lại tới Đức Hưng Quận chúa đòi. Nếu con lo giữ chặt, sớm muộn gì cũng bị người ta đòi đó.

      Thấy Tạ Đoạt Thạch chỉ cười uống trà, trả lời, Đức Hưng Quận chúa lại gắt giọng: “Lão tướng quân nỡ?” xong lại chuyển hướng sang Tạ Đằng, “Hay là nên , tướng quân nỡ?”

      Diêu Mật nhìn Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, lập tức hiểu ra, Đức Hưng Quận chúa ràng là bị các nàng khích bác, muốn nàng lở lại phủ tướng quân, nhưng Đức Hưng Quận chúa phải là người của phủ tướng quân, thể nhúng tay vào chuyện của a hoàn, nên buộc lòng phải mở miệng đòi mình. Chỉ cần mình rơi vào tay của nàng, nàng muốn mình trở thành như thế nào, chỉ là câu .

      Tạ Thắng và Tạ Nam ngồi ở góc cười hí hí xem cuộc vui, trao đổi ánh mắt với nhau, há há, ngày hôm qua là kịch võ, hôm nay là kịch hát trò văn, tồi tồi, đều là kịch hay.

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh khẩn trương, Đức Hưng Quận chúa mềm mại đáng cầu xinh như thế này, lão tướng quân có thể đồng ý sao?

      Diêu Mật cũng quýnh lên, ngón tay gãi lên tay của Đức Hưng Quận chúa, nhét viên giấy kia vào tay của nàng, lúc này mới nhàng rút tay mình về, cười : “Trừ phi Quận chúa mang đến a hoàn so với ta còn giống Vân tiểu thư hơn để đổi, lão tướng ưng mới chịu đồng ý.” Lão tướng quân và Tạ Đằng nỡ bỏ ta vì ta giống Tạ Vân, mà cần nhờ Mạnh Uyển Cầm , sau này cháu dâu ngươi phải luôn sáng suốt, đừng để bị người khác lợi dụng.

      Đức Hưng Quận chúa bị nhét viên giấy tròn vào tay, mặc dù ngớ ra nhưng cũng lập tức buông tay Diêu Mật, mượn cớ uống trà, nâng tay che lại, rất nhanh giấu được viên giấy.

      màn hai người đưa giấy cho nhau có thể giấu được Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, nhưng sao qua mắt được Tạ Đoạt Thạch và huynh đệ Tạ Đằng?

      Tạ Thắng và Tạ Nam: Đại tẩu tương lai có ý gì à? Chẳng lẽ là cảm thấy mình đấu lại với Đức Hưng Quận chúa, nên dứt khoát đưa giấy bày tỏ nỗi lòng, nguyện ý hai nữ chung chồng? Đây chẳng phải là minh tu Sạn Đạo, ám độ Trần Thương[*] đó sao?

      [*] minh tu Sạn Đạo, ám độ Trần Thương: Công khai sửa chữa Sạn Đạo nhưng lại bí mật vượt qua ngả Trần Thương. –Binh pháp Tôn Tử-(giống như câu dương đông kích tây của VN)

      Tạ Đoạt Thạch: Ây, Tiểu Mật đây là? Thú vị, cư nhiên lại cấu kết với tình địch, biết mưu gì đây?

      Tạ Đằng: A hoàn gian giảo này lại thông đồng với Đức Hưng Quận chúa, tư truyền cho nhau. Rốt cuộc là muốn chơi trò gì đây hả?

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 23: Mật Đàm


      Là khách nữ, tiện ở lâu trong phòng nam chủ nhân, nên rất nhanh, Đức Hưng Quận chúa cáo từ Tạ Đoạt Thạch ra khỏi phòng, vào vườn ngắm hoa, sau lát cắt đuôi Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, chạy ra sau bụi hoa lấy tờ giấy trong ống tay áo mở ra đọc kĩ, chỉ thấy đó viết “Phủ tướng quân ngoài tướng quân, còn có lão tướng quân”.

      Đây là ý gì? Đức Hưng Quận chúa ngẩn người, chưa kịp suy nghĩ những lời này, đột nhiên cảm thấy bàn tay mình hơi ngứa, vừa cúi xuống nhìn, trong lòng bàn tay là con sâu vừa trắng lại vừa mập, đầu con sâu có chấm đen , vui sướng ngửa đầu nhọn mông vào mặt nàng.

      “A!” Đức Hưng Quận chúa hét lên tiếng, ra sức vẫy tay, làm cả con sâu và tờ giấy rơi xuống đất, gấp gáp chạy về phía trước, thấy Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết chạy tới hỏi: “Sao vậy sao vậy?” Nàng thở hổn hển : “Có sâu!” xong nàng mới phát tờ giấy nắm trong tay cũng thấy đâu, vội vàng quay lại tìm, tìm lúc lại thôi, tìm nữa. Bởi vì suy xét lại chút, tờ giấy kia mặc dù khó hiểu nhưng cũng phải cái gì quá bí hiểm, cho dù bị người khác nhặt được cũng sao. Điều quan trọng bây giờ chính là phải tìm Diêu Mật để hỏi lời này là ý gì.

      Lúc này, Tạ Đoạt Thạch cười tủm tỉm với Tạ Đằng: “La Nhị đòi Diêu Mật, Đức Hưng Quận chúa cũng đòi nàng, lại để nàng chăm sóc ta, chỉ sợ lại có người đến đòi. bằng để nàng hầu hạ con vậy!” Hầu hạ con, người khác nhìn vào biết nàng là người của con, dám mở miệng đòi nàng nữa.

      Tạ Đằng muốn cự tuyệt, quản gia đứng bên ngoài bẩm: “Lão tướng quân, Lý phó tướng và Nghiêm phó tướng tới chơi.”

      “Mau mời mau mời!” Vừa nghe thấy hai lão bạn già tới chơi, Tạ Đoạt Thạch lớ lờ lơ Tạ Đằng, đứng lên : “Mời bọn họ đến phòng luyện võ, nơi đó rộng lớn, có thể đùa giỡn được đôi chiêu.”

      Tạ Đoạt Thạch vừa , ba huynh đệ Tạ Đằng cũng nhanh chóng tản sạch còn mống.

      Mắt thấy trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, người ngoài vào, Diêu Mật thầm với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Các ngươi xem, Đức Hưng Quận chúa thấy những lời ta viết, biết có hiểu ý ta nhỉ?”

      “Phủ tướng quân ngoài tướng quân, còn có lão tướng quân.” Sử Tú Nhi vừa nghe xong liền nhịn được cười ầm lên, che miệng : “Giống như là , trong miếu ngoài hòa thượng, còn có lão hòa thượng.”

      Phạm Tinh cũng cười, chen miệng : “Đức Hưng Quận chúa mà hiểu, chắc chắn tìm cơ hội hỏi ngươi.”

      Các nàng tán chuyện, quả nhiên Đức Hưng Quận chúa cho tiểu a hoàn đến mời Diêu Mật, là sợ dạo trong vườn nhàm chán, nên muốn mời Diêu Mật đến chuyện phiếm. Diêu Mật vừa nghe hiểu trong lòng, cười theo tiểu a hoàn.

      Đức Hưng Quận chúa muốn tự mình riêng với Diêu Mật, tất nhiên là phải tìm cách xua đuổi Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, lập tức khéo léo rằng mình muốn dạo mình trong vườn. Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết thấy nàng sai người mời Diêu Mật, cho là nàng muốn ngoan độc dạy dỗ Diêu Mật vài câu, chỉ ngầm hiểu trong lòng, cười : “Quận chúa tới, lão tướng quân đương nhiên giữ ngài ở lại dùng cơm, chúng ta phải xuống phòng bếp kiểm tra chút.”

      Biết chắc rằng Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết khỏi, lúc này Đức Hưng Quận chúa mới cười với a hoàn bên người: “Ngươi xem có phải hôm nay Mạnh phu nhân niềm nở hơi quá đúng ?”

      A hoàn kia lên tiếng: “ là quá khác so với mọi hôm.”

      Đức Hưng Quận chúa như đăm chiêu suy nghĩ, sau hồi, thấy Diêu Mật tới, liền cho vài a hoàn canh giữ ở bên ngoài lương đình, chỉ vào băng đá ở bên trong lương đình : “Ngồi xuống chuyện!”

      “Quận chúa, nơi này tiện chuyện, bằng ta dẫn ngài đến nơi kín đáo từ từ chuyện.” Diêu Mật muốn lại , nữa điều cũng tiết lộ, hơi khó xử nhìn mấy a hoàn đứng canh bên ngoài lương đình.

      Đức Hưng Quận chúa thấy Diêu Mật thần thần bí bí, cũng nổi lên hứng thú, sảng khoái : “Được, ngươi hãy dẫn đường.” Lại căn dặn bon a hoàn kia: “Các ngươi đợi ở chỗ này, ta và Diêu nương dạo chung quanh chút.”

      Bọn a hoàn biết Đức Hưng Quận chúa có tình ý với Tạ Đằng, lúc này thấy nàng với Diêu Mật, cho là nàng muốn hỏi thăm vài điều về Tạ Đằng, cũng để ý, nhất tề vâng lệnh.

      Rất nhanh, Diêu Mật dẫn Đức Hưng Quận chúa đến trước bụi hoa cách ao Sấu Ngọc xa, nhìn bốn phía người, lúc này mới gạt bụi hoa ra, kéo Đức Hưng Quận chúa chui vào. Bụi hoa này chính là bụi hoa tối hôm qua La Hãn dẫn các nàng chui vào, bụi hoa um tùm rậm rạp, nếu phải có người cố tình ngồi xỗm xuống đất dùng tay gạt bụi hoa nhìn vào trong, tuyệt đối thể biết được bên trong có người.

      Đức Hưng Quận chúa tò mò gẩy bụi hoa xem thử, nhìn khe hở bên trong bụi hoa, lúc này mới phát mười hai bụi hoa được trồng thành hình rỗng ruột, bên trong trồng vòng hoa màu hồng, cẩn thận nhìn lại, nhữnng sắc hoa đỏ hồng uốn thành hình trái tim, trong nhất thời giật mình: “Đây là do ai trồng? Có phải là Tạ Đằng?” xong liền cười tự giễu tiếng: “Đương nhiên thể nào là , lòng sắt đá như vậy,…”

      Diêu Mật lặng lẽ : “Là La Hãn trồng.”

      Đức Hưng Quận chúa cũng biết chuyện theo đuổi Tạ Vân năm đó của La Hãn, nghe được lời của Diêu Mật, cảm thán tiếng : “La Hãn đúng là người si tình. Có điều, sao ngươi lại biết nơi này?”

      Diêu Mật quẫn bách, lái sang chuyện khác: “Quận chúa xem tờ giấy kia rồi chứ?”

      Đức Hưng Quận chúa vô cùng kinh ngạc, Diêu Mật chẳng qua chỉ là a hoàn, nhưng thái độ lại vô cùng bình tĩnh thản nhiên, liếc mắt quan sát Diêu Mật lúc rồi mới : “ xem qua, là ý gì?”

      Là ý gì? Tạ Đằng ở thư phòng nghĩ mãi ra ý của Diêu Mật trong lời này là gì, cau mày nhìn đầy tớ Tiểu Đao hỏi: “Đây là ý gì, ngươi nhìn ra chưa?”

      Tiểu Đao máy móc trả lời: “Phủ tướng quân có tướng quân ở, vẫn còn người ở là lão tướng quân.”

      , ở lo đọc sách, bụng đầy rơm rác.” Tạ Đằng nhấc chân làm bộ muốn đạp Tiểu Đao, Tiểu Đao cười hì hì tránh né, liền thu chân lại, gõ bàn : “Ngươi nếu hiểu lời này ý là gì, Đức Hưng Quận chúa đương nhiên cũng hiểu, nàng ta chắc chắn tìm tiểu đầu bếp kia, ngươi thám thính , nghe xem tiểu đầu bếp kia cái gì, nghe xong mau trở về đây báo cáo.”

      Tiểu Đao thầm: Ta hiểu lời này làm cái gì chứ? Nhưng mà hai ngày nay, trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện, huynh đệ Trần Vĩ Trần Minh cam đoan chắc chắn tướng quân thích tiểu đầu bếp, vốn còn chưa tin, bây giờ nhìn lại, hì hì! tin được!

      Tiểu Đao lớn lên mắt cười mày vui, rất tốt để giao thiệp với mọi người, Tạ Đằng thường ngày sai làm việc, cũng làm rất ổn thỏa, nay nghe được lời của Tạ Đằng, sớm đứng nghiêm chỉnh : “Tướng quân yên tâm, theo tờ giấy trong tay Quận chúa, nghe các nàng chuyện, đối với ta mà chính là dĩa đầy thức ăn, ta .” xong “vèo” tiếng nhảy ra ngoài cửa trước, rất nhanh thấy bóng dáng.

      Mặt trời ngày càng gắt, Tiểu Đao ở trong vườn vòng tới vòng lui, chỉ thấy mấy a hoàn bên người Đức Hưng Quận chúa, lại tìm được Đức Hưng Quận chúa và Diêu Mật, lẩm bẩm trong lòng: Trốn nơi nào rồi? Lại có chỗ ta tìm ra sao?

      Trong lúc Tiểu Đao tới lui, Diêu Mật giải thích với Đức Hưng Quận chúa: “Ý của tờ giấy kia là, phủ tướng quân chỉ có tướng quân chưa lấy vợ, lão tướng quân cũng còn độc thân mà.” Vừa vừa hơi đỏ mặt, giọng cũng , “Quận chúa nếu có thể giúp đỡ chúng ta lên làm lão phu nhân, chúng ta giúp tâm nguyện của Quận chúa được hoàn thành, làm phu nhân tướng quân.”

      “Các ngươi muốn gả cho lão tướng quân?” Đức Hưng Quận chúa thể tin nhìn Diêu Mật, nhịn được : “Thế nhưng lão tướng quân sáu mươi tám tuổi, tuy là gừng càng già càng cay, e cũng, cũng…” E cũng thể đáp ứng hết ba người các ngươi!

      Mặt Diêu Mật càng lúc càng đỏ, miệng ấp a ấp úng, giọng ra thân phận của nàng cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, đến lúc lấy được chồng, lại bị biểu ca ghét bỏ, vành mắt liền đỏ lên, cúi đầu : “Tưởng có thể ở kinh thành chọn vị hôn phu tốt, ngờ lại vô cùng khó khăn. Chúng ta chỉ sợ vừa đến tuổi, bị qua phủ tùy tiện cho người ta làm thiếp, bởi vậy ngoan hạ tâm lai, muốn cùng gả cho lão tướng quân. Lão tướng quân là nghĩa hiệp tốt bụng, nếu biết chúng ta khó xử, chắc chắn giúp tay. Nhưng chuyện này…”

      “Vậy nếu chuyện này thành công, đến lúc đó ta chẳng phải gọi ngươi tiếng thái bà bà?” Đức Hưng Quận chúa cảm giác sâu sắc được mình bị chơi khá đau, nàng kiên nhẫn chịu đựng mới bật cười.

      “Đúng vậy, đến lúc đó ngươi chính là cháu dâu của ta.” Diêu Mật suy nghĩ về thân phận của mình sau này, lập tức thay đổi sắc mặt, ra vẻ trưởng bối : “Tướng mạo của ta hơi giống Tạ Vân, có khá nhiều thuận lợi. Tướng quân có khi xem ta là tiểu của , khẳng định chịu chuyện với ta, nên nếu muốn thăm dò lòng của , cũng phải là quá khó. Hơn nữa, sáng nay lão tướng quân còn , để cho ta sang phòng của tướng quân hầu hạ nữa đấy!” Diêu Mật cam đoan: “Ta muốn làm bà nội của tướng quân, là trưởng bối của , cho dù đến phòng hầu hạ, cũng chú ý tránh bị nghi ngờ, Quận chúa yên tâm.”

      Đức Hưng Quận chúa muốn lấy được Tạ Đằng, chỉ sợ vô kế khả thi, nghe được lời này của Diêu Mật, ánh mắt lập tức sáng lên, đắn đo chút rồi : “ như vậy, các ngươi cứ hầu hạ lão tướng quân cho tốt, đợi cảm động liền cầu xin . Ta tiến cung gặp hoàng hậu, hoàng hậu luôn muốn tứ hôn cho lão tướng quân, đến lúc đó ba a hoàn các ngươi có công hầu hạ, liền ban thưởng hôn lễ với lão tướng quân cho các ngươi. Chỉ cần lão tướng quân phản đối, chuyện này thành công.”

      “Vậy cảm ơn Quận chúa!” Diêu Mật vội vàng thi lễ, ánh mắt lóe sáng long lanh, mặc dù mới hai ngày, nhưng nàng cảm giác được Tạ Đoạt Thạch rất cưng chìu nàng, trong lòng tin tưởng, chỉ cần cầu xin Tạ Đoạt Thạch, Tạ Đoạt Thạch đồng ý nạp các nàng, để cho các nàng bị quan phủ tùy tiện phối người. Nên lại : “Nếu có thể khiến người tạo ra tin đồn, rằng lão tướng quân sủng ái ba a hoàn bên người, có ý nạp các nàng, lại sợ ba đứa cháu trai của mình phản đối, nên nhất thời do dự hành động. Lời đồn này truyền ra, tự nhiên có người đến khuyên giải ba huynh đệ tướng quân, khiến bọn họ phải hiếu thuận, bằng lòng giúp lão tướng quân nạp vài tri kỉ an hưởng tuổi già. Lão tướng quân nhất định tìm đến chúng ta hỏi, chúng ta nhân cơ hội đó cầu xin lão tướng quân. Nếu chúng ta được lên làm lão phu nhân, nắm giữ gia phủ tướng quân trong tay, đương nhiên vội vàng giúp ba cháu trai cưới vợ.”

      sai sai, muốn tạo thế, phải tung tin đồn, muốn khuấy ao nước trong, phải đục nước béo cò, mới đạt được tâm nguyện.” Đức Hưng Quận chúa vỗ tay : “Chúng ta cùng nhau hợp tác, nhất định bắt được lão tướng quân và tướng quân.”

      Diêu Mật gật đầu, giọng : “Yên tâm, sau này ta tuyệt đối làm bề sáng suốt, để ngươi phải sớm sáng thỉnh an các loại, chỉ chơi nhạc cười đùa với ngươi, nếu cháu trai tướng quân nghe lời ức hiếp ngươi, ta thân là trưởng bối, ra mặt xử lí giúp ngươi.”

      Đức Hưng Quận chúa: “…”

      Lại về Tạ Đằng sau khi nhìn Tiểu Đao khỏi, lúc này lại mở tờ giấy ra nhìn xem, thấy kiểu chữ xinh đẹp, bất tri bất giác, liền đưa tờ giấy đến trước mũi ngửi, tiểu đầu bếp này rất giỏi phun mê hương, biết có phun vào tờ giấy này nhỉ? mới thoáng ngửi qua, lập tức hoảng sợ, gặp quỷ rồi, lẽ nào ta lại thích nàng phun mê hương? Tối hôm trước bị phun mấy lần nghiện, còn muốn được phun nữa ư?
      Nhược Vân thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 24: Sóng Ngầm


      Tiểu Đao cuối cùng cũng tìm được Diêu Mật và Đức Hưng Quận chúa nấp trong bụi hoa, nhưng lúc đó mật đàm giữa Diêu Mật và Đức Hưng Quận chúa đến hồi kết thúc, chỉ loáng thoáng nghe được hai câu đứt quãng là “Trưởng bối làm chủ, người nhà”, còn mong nghe tiếp Diêu Mật và Đức Hưng Quận chúa xong, đành trốn sang bên, cố gắng phân tích hai câu có quan hệ gì với dòng chữ tờ giấy kia.

      Nhìn chung, chắc là tiểu đầu bếp nhắc nhở Đức Hưng Quận chúa, rằng nếu muốn gả vào phủ tướng quân, bằng bắt đầu từ chỗ lão tướng quân. Vì cái gọi là phụ mẫu chi mệnh, nếu đến người làm mai, phụ mẫu của tướng quân tạ thế, người làm chủ tự nhiên là lão tướng quân, chỉ cần lão tướng quân mở miệng định hôn, đại liền thành.

      Sau khi Diêu Mật và Đức Hưng Quận chúa chui ra khỏi bụi hoa, đường ai nấy , lúc này Tiểu Đao mới men theo đường chạy tói thư phòng, thuật lại hai câu vụn vặt mình nghe được. Tạ Đằng nghe xong lên tiếng, xem ra tiểu đầu bếp này sợ Đức Hưng Quận chúa làm khổ nàng, nên chủ động lấy lòng, chủ bán cầu vinh. Chỉ là tiểu đầu bếp này chẳng lẽ nhớ, hôn của , người khác có thể quyết định sao? Người khác có thể vung tay múa chân sao?

      Bọn họ trò chuyện lúc, Tạ Thắng và Tạ Nam cũng tiến vào, hỏi Tiểu Đao: “Thế nào, dò được tin tức gì?”

      Tiểu Đao thấy Tạ Đằng ngăn cản, liền kể lại chuyện xảy ra, mắt thấy ba huynh đệ bọn họ có lời muốn trao đổi từ cửa thư phòng lui ra ngoài.

      Tạ Thắng cười : “Đại ca, Đức Hưng Quận chúa mỗi tháng đều tới lần, mỗi lần đều có quà cho người trong phủ, a hoàn bà tử trong phủ lén lút trao đổi, ai cũng cho rằng nàng chính là tướng quân phu nhân tương lai. Chỉ sợ đến lúc tình thế bắt buộc, đại ca thể …”

      Nhân số công chúa quận chúa hoàng thất ít, trước đây nhiều vị lấy lòng, bị Tạ Đằng lời mặn lời nhạt mấy câu, xưa nay kiêu ngạo, liền rút lui. Lại bị lạnh mặt thèm nhìn tới, xưa nay lòng tự ái mạnh, cũng rút lui. Mà Đức Hưng Quận chúa đến trước mặt , cũng tìm cách lấy lòng , chỉ là mỗi tháng đến phủ tướng quân lần, quan hệ từ xuống dưới, lấy được khen ngợi của mọi người. Dần dần, có tin đồn truyền tới, Đức Hưng Quận chúa tất nhiên lên làm phu nhân tướng quân vân vân và mây mây.

      quản gia tới bẩm, Đức Hưng Quận chúa cáo từ, cần để mọi người trong phải phải đưa tiễn.

      Tạ Đằng hiểu, Đức Hưng Quận chúa nóng lạnh như thế này, tiếp cận , cũng có cách nào lời mặn lời nhạt đả kích. Người ta còn chưa đến trước mặt, làm sao mà tỏ thái độ? Nhưng càng như vậy, càng khó giải quyết.

      Tạ Nam gian xảo kề sát lại : “Đại ca, tiểu đầu bếp kia nếu là cháu ngoại Cố Đình, cũng là gia đình đàng hoàng, hơn nữa nàng vì tiếp cận đại ca mà bằng lòng làm môt a hoàn, dũng khí như vậy, bằng đại ca cưới nàng , khỏi cho sau này bị hoàng thất dùng quận chúa để bắt chẹt.”

      nơi khác, Tạ Đoạt Thạch ở trong phòng luyện võ gặp hai vị chiến hữu cũ Lý phó tướng và Nghiêm phó tướng, ba người lấy binh khí quần mấy chiêu, lúc này mới ngồi xuống tán dóc, Tạ Đoạt Thạch vừa nghe Nghiêm phó tướng có thêm cháu trai, liền bóp cổ tay : “Ba thằng cháu kia cứ chịu cưới vợ, nếu , bây giờ ta được ẵm chắt rồi.”

      Nghiêm phó tướng thấy Tạ Đoạt Thạch oán trách lắc đầu : “Triều ta bây giờ nữ nhiều nam ít, triều đình dùng mọi cách để quan phủ xử lý chuyện lấy vợ gả chồng của nam nữ, chỉ có ba đứa cháu trai bực này của ông, người cưới mười người cũng quá đáng, vì sao đến bây giờ còn chịu cưới vợ?”

      Tạ Đoạt Thạch thở dài : “Trong lòng bọn nó, nữ nhân nào có thể thay thế được mẹ và tiểu của mình, nhìn trúng những nữ tử kinh thành này.”

      Nghiêm phó tướng trầm lặng, lát sau lại : “Mặc dù vậy, đại nối dõi tông đường cũng thể chậm trễ giây.”

      Lý phó tướng : “Lão tướng quân, tướng quân nhìn trúng nữ tử kinh thành cũng sao, quan trọng là ngài phải nhanh chóng ẵm chắt trai, nếu , phủ tướng quân nhân số điêu tàn, dù sao cũng phải là chuyện tốt.”

      Tạ Đoạt Thạch gật đầu: “Gần đây trong phủ mới tới ba a hoàn, người trong đó mặt mày giống A Vân, Đằng Nhi hơi động tâm, ta định giúp tay, giúp chuyện tốt của bọn nó hoàn thành. Đến lúc đó Đằng Nhi muốn cưới muốn nạp, tùy cho chính nó quyết định.”

      Tạ Đoạt Thạch như bắt trúng đài, cao hứng kể ra thân phận của tỷ muội Diêu Mật, : “Ba a hoàn kia đều là than quyến của Cố phủ, sinh ra xinh đẹp, vừa vặn xứng với ba huynh đệ bọn nó.”

      Nghiêm phó tướng lập tức : “Mặc kệ bọn nó có nguyện ý cưới vợ hay , tóm lại, cứ đẩy người cho bọn nó, sinh chắt trai trước rồi tính sau.”

      Tạ Đoạt Thạch ra sức gật đầu: “Ta chính là muốn như vậy. Nhìn các ông mỗi người ôm hai ba đứa chắt, trong lòng ta ngứa ngáy lắm rồi!”

      Nghiêm phó tướng và Lý phó tướng đưa mắt nhìn nhau, bọn ta chỉ ôm chắt, bọn ta còn ôm thê tử. Lão tướng quân đáng thương, thê tử mất sớm, ngay cả đám nữ quyến con con dâu cũng còn, ông còn phải tự mình thu xếp hôn cho cháu trai, quá sức rồi!

      Nghe Tạ Đoạt Thạch Diêu Mật là cháu ngoại của Cố Đình, Nghiêm phó tướng tuy là ông già thô kệch, cũng suy nghĩ giúp tay. Cố gia ở kinh thành vốn là thế gia đại tộc, Cố Đình thời trẻ từng làm quan, trong mười năm loạn lạc, ông bị chỉ trích chia bè kết phái, bị bãi chức quan rãnh rỗi ngồi nhà. Bây giờ con cháu cũng chịu thua kém ông, chỉ khoanh tay đứng nhìn Cố gia càng ngày càng xuống dốc, có dấu hiệu suy tàn. Còn vị hùng Tạ Đoạt Thạch lui địch hồi kinh danh chấn bực này, là đại hồng nhan bên người Hoàng đế, nếu bằng lòng đưa thiếp mời cho con cháu Cố gia, uy danh thời của Cố gia nhanh chóng trỗi dậy. Ông nghĩ nhanh, : “Nếu như thế, mấy ngày nữa là sinh nhật lão tướng quân, gửi cho Cố phủ vài tấm thiệp, để bọn họ tới chung vui phen. chừng lão tướng quân trở thành thông gia với Cố phủ, nên thể sơ suất với bọn họ.”

      “Đúng vậy, chính là đạo lí này.” Tạ Đoạt Thạch ca ngợi Nghiêm phó tướng, “Cũng là ông nghĩ chu đáo.”

      Đáng thương thay mấy ông võ tướng này, lòng dạ chút tinh tế, chỉ nghĩ chừng phủ tướng quân thành thông gia với Cố phủ, trước tiên hẳn phải kết thân, lại nghĩ rằng, Diêu Mật là gạt mấy người Cố phủ lén lút chạy đén phủ tướng quân, người Cố phủ dự tiệc, thân phận của Diêu Mật dấu được.

      Lại đến Đức Hưng Quận chúa sau khi rời phủ tướng quân, kiệu mới đến nửa đường bị người ngăn cản, nàng vén rèm lên nhìn, chính là muội muội La Nhuận của La Hãn, nàng vô cùng kinh ngạc, nàng thường ngày ở yến tiệc có gặp qua La Nhuận, nhưng chưa tính là thân, đây là muốn nháo gì?

      La Nhuận nhìn a hoàn bên người Đức Hưng Quận chúa, thấy các nàng tránh sang bên, lúc này mới lên tiếng: “Quận chúa, Nhị ca của ta muốn gặp ngươi.”

      Đức Hưng Quận chúa càng thêm kinh ngạc, nhíu mày : “Tại sao?”

      La Nhuận thấy chút gì là giống với lời đồn, đúng là mời nổi Đức Hưng Quận chúa, liền thấp giọng : “Quận chúa nên biết, Nhị ca ta năm đó thích Tạ Vân của phủ tướng quân, đến chết vẫn còn nhung nhớ. Bây giờ thể đón dâu, cũng bởi vì thể quên được Tạ Vân. ngờ hôm qua ở phủ tướng quân trông thấy a hoàn tướng mạo giống Tạ Vân liền thể buông tay. cầu xin lão tướng quân, lão tướng quân lại chịu. hết cách, chỉ mong Quận chúa ở trước mặt lão tướng quân tốt vài câu.”

      Đức Hưng Quận chúa nghe La Nhuận xong, cười : “Ta vì sao phải giúp các ngươi?”

      La Nhuận thấy chỗ này phải là chỗ có thể chuyện, đành vội vàng : “Nhị ca ta có cách khiến Quận chúa có được trái tim của tướng quân.”

      La phủ và phủ tướng quân là thế giao, La Hãn từ thường xuyễn ra ra vào vào phủ tướng quân, lại từng có đoạn tình với Tạ Vân, nếu biết sở thích của Tạ Đằng, ai nghi ngờ điều này. Đức Hưng Quận chúa suy nghĩ chút liền hỏi: “Hẹn ở nơi nào? !”

      Diêu Mật biết mình được đám mã phu thương nhớ, thấy Tạ Đoạt Thạch cùng hai vị phó tướng ăn ở thư phòng, lại gọi huynh đệ Tạ Đằng đến bồi, trở lại, liền tự mình dùng cơm với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh. Cơm nước hoàn tất, ba người liền bàn bạc nên tặng lễ vật nào cho Tạ Đoạt Thạch vào sinh nhật của ông.

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đương nhiên cho rằng quà tự mình làm mới có thành ý, chẳng qua chỉ còn vài ngày nữa là tới sinh nhật Tạ Đoạt Thạch, món quà to lớn công phu thể làm kịp, chỉ có thể làm chút hầu bao các loại.

      Diêu Mật nghe Sử Tú Nhi muốn làm hầu bao, còn Phạm Tinh muốn làm túi thơm, ngẫm nghĩ chút liền : “Vậy ta theo cái khăn là được rồi. thời gian eo hẹp như vậy, cũng thể làm cái khác được.”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe Diêu Mật muốn theo khăn tay, lập tức che miệng cười : “Ồ vậy nha, vậy ngươi thêu luôn đôi uyên ương lên chiếc khăn là tuyệt vời luôn nha. Lão tướng quân vừa nhìn, làm sao mà hiểu tấm lòng của ngươi nha?”

      “Xì!” Diêu Mật vừa nghĩ đến con uyên ương già khú khăn tay, bên cạnh ôm con uyên ương non choẹt lập tức cảm thấy buồn nôn, nhịn được xì tiếng khinh bỉ Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, sẵng giọng : “Uyên ương cái gì chứ? Quà sinh nhật lão tướng quân, dĩ nhiên là phải thê tiên hạc đậu cây từng cây bách.”

      Các nàng xong, vội vàng ra khỏi cửa, gọi a hoàn ở phòng thêu lĩnh kim chỉ cho các nàng. Tiểu a hoàn này thấy Mạnh bà tử mà cũng nghe theo các nàng sai bảo, đương nhiên là dám đáp ứng, lập tức chạy đến phòng thêu, rất nhanh lĩnh chỉ cho các nàng.

      Các nàng trước kia ở nhà từng kiên nhẫn học hết nữ công, chỉ trong buổi chiều, vật trong tay liền có hình dáng.

      Tạ Đoạt Thạch sau khi tiễn Lý phó tướng và Nghiêm phó tướng, lại cho người gọi Tiểu Đao tới dặn dò.

      Tạ Đằng tuy giờ ở kinh thành, nhưng khi nào buông lỏng, ban ngày tập vỡ, tuần doanh binh, ban đêm dưới ánh đèn đọc binh thư, tới khuya mới ngủ. Tiểu Đao trừ hai ngày nghỉ được về nhà, buổi tối nào cũng ở trong thư phòng hầu hạ. Bây giờ nghe thấy lời của Tạ Đoạt Thạch, đêm nay cần phải hầu hạ, tất nhiên là gật đầu, hì hì, lão tướng quân muốn xuất chiêu!

      Tới tối, Tạ Đoạt Thạch về phòng, thấy tỷ muội Diêu Mật ăn tối xong, liền cười với Diêu Mật: “Tiểu Mật, phải ta con qua hầu hạ Đằng Nhi sao? Sao lại chưa ?”

      “Lão tướng quân, ta…” Diêu Mật vừa nghĩ tới phải ở mình với Tạ Đằng, cảm thấy được tự nhiên, hồi lâu vẫn được câu sau, chỉ ngây ngốc đứng yên.

      Aii! Da mặt con mỏng quá, thể dồn ép chặt quá được! Tạ Đoạt Thạch quyết định thực từ từ từng bước, bởi vậy : “Mỗi đêm con hãy hầu hạ Đằng Nhi canh giờ, Đằng Nhi mà trở về phòng nghỉ ngơi, con cũng trở về ngủ với Tú Nhi và Tiểu Tinh, cần phải gác đêm đâu.”

      Chút này cũng sao. Diêu Mật hít hơi. Mặc dù là mình chuẩn bị lên làm bà nội người ta, nhưng cũng phải nên tránh bị nghi ngờ. Mỗi đêm ở thư phòng hầu hạ chỉ canh giờ, chẳng qua là mài nghiên mực, cầm sách, bưng trà rót nước, có gì căng thẳng.

      Tạ Đằng ăn cơm xong, đến thư phòng, thấy Tiểu Đao tới hầu hạ, cũng để ý, chỉ lật xem binh thư. Xem hồi nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng của Diêu Mật từ bên ngoài vàng lên: “Phụng mệnh lão tướng quân, tới hầu hạ tướng quân đọc sách.”

      Tạ Đằng nghe được tiếng động, long mày nhướng lên, đè thấp giọng : “Vào !” Tiểu đầu bếp hôm nay cấu kết với Đức Hưng Quận chúa, bán chủ cầu vinh, lúc này chạy tới thư phòng, chắc chắn là có mục đích khác, được rồi, xem ngươi muốn thế nào?
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :