1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị Hương - Cống Trà (82 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 15: Hầu Bao


      Gật đầu , gật đầu , ngại gì nữa!! La Hãn bị ba người Tạ Đằng làm cho mất mặt, khó khăn lắm mới tung ra mồi nhử, tính mượn hội này để hòa nhau ván, thấy được vẻ mặt của Diêu Mật, trong lòng sảng khoái vô cùng, ta , nha đầu này mắt có chủ kiến, sáng ngời tựa trân châu, hiểu ta là đấng phu quân tốt, rất muốn bằng lòng nhưng chỉ sợ các người phản đối thôi.

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nắm chặt tay nhau, bất lực nhìn Diêu Mật, ôi, chúng ta thề nguyện dưới ánh trăng, cùng nhau là phu nhân của Tạ lão tướng quân, sau này cùng nhau nuôi trai lơ mà, nếu ngươi đồng ý với La Hãn chúng ta biết làm sao bây giờ?

      Dưới ánh mắt kỳ vọng của La Hãn, dưới ánh mắt áp lực của mọi người Tạ gia, dưới ánh mắt chân thành đáng thương của Sử Tú Nhi và Phạm Tú, Diêu Mật nâng váy thi lễ với La Hãn, trước tiên là lời xã giao: “Được La Nhị gia tán thưởng, tiểu nữ vinh hạnh.”

      Có thể cười với Tạ lão tướng, xem ra gia thế cũng thấp, mà tướng mạo của lại khôi ngô tuấn tú, ăn hài hước, người đàn ông như vậy lại đứng trước mặt bốn người Tạ lão tướng quân hứa hẹn dùng kiệu hoa đỏ thẫm nghênh ta làm chính thê, sao lại động tâm? Nhưng nếu đồng ý hôn này, đầu tiên là hạ thấp giá trị của bản thân, thứ hai là để ý đến liên mình với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, phải đạo. Vậy phải yên cầu đối phương đáp ứng điều kiện của ta là cưới vợ bé và mang theo Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, sắp xếp cho các nàng mối hôn nhân tốt, lúc đó mới đồng ý được.

      La Hãn thấy Diêu Mật đứng ra hành lễ chuyện, mặc dù nàng chưa mở miệng bằng lòng, nhưng với dáng vẻ và giọng điệu này, ràng là chuẩn bị đồng ý, nhịn được đắc ý liếc nhìn ba người Tạ Đằng, nhìn , gia mà ra sức quyến rũ, với quyến rũ của gia tiểu nha đầu nhà các ngươi chống cự được sao? Nhìn nhà các ngươi bốn miệng ăn, người già, người , sao có thể giữ được nha đầu như hoa như ngọc này?

      Diêu Mật ngưng lại lát, sau đó tiếp: “Người tài giống như La Nhị gia đây đứng trước mặt Tạ lão tướng quân hứa hẹn với ta chức vị chính thê, ta tất nhiên…” Bốn chữ “Thụ sủng nhược kinh[1]” Diêu Mật định còn chưa thoát ra khỏi miệng bỗng nhiên nàng cảm thấy hoa mắt, miệng nàng bị nhét vào vật, lấp đầy miệng của nàng làm nàng phát ra được tiếng nào.

      [1] Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

      “Tạ Đằng, ngươi làm cái quái gì đó?” La Hãn mong đợi hai chữ bằng lòng của Diêu Mật trước mặt mọi người, lại thấy tay Tạ Đằng khẽ động, tiếp theo lại thấy miệng Diêu Mật bị nhét đầy bởi cái hầu bao, dây buộc màu đỏ của hầu bao rũ xuống bên khóe miệng của Diêu Mật, nhàng đung đưa, cảnh tưởng hết sức khôi hài.

      “Ta ở nhà ta làm gì cũng cần phải khai báo với ngươi sao?” Tạ Đằng thấy La Hãn bốc hỏa, ngụm khí tức giận trong ngực lập tức tiêu tan, ngoài cười nhưng trong cười : “Huống hồ, Diêu Mật là a hoàn của ta, ta muốn làm gì với nàng cũng tới phiên ngươi chất vấn!”

      La Hãn tức giận, năm đó theo đuổi Tạ Vân, đám tiểu tử xấu xa Tạ Đằng này cũng làm đủ trò phá hoại, dáng vẻ lúc nào cũng là của bọn ta suốt đời ở trong phủ tướng quân, người ngoài đừng hòng mơ tưởng cưới được bọn ta ra ngoài, hại phải dùng mọi cách để lấy lòng bọn họ. Kết quả là mất công dã tràng, cả chì lẫn chài. giờ được lắm, chẳng qua chỉ muốn môt a hoàn, Tạ Đằng lại giở trò phá hoại. Thù mới chồng chất hận cũ, La Hãn bình tĩnh được nữa, tức giận gầm lên: “Tạ đại lang, ngươi đừng quá đắc ý!!”

      Tạ Đoạt Thạch cười mà , nhấp trà xem trò vui. chiến trường thiên binh vạn mã, tinh phong huyết vũ[2], lão nhân gia ta lúc nào mặt nhăn mày cũng cau, huống chi hai tiểu tử này chỉ đứng trong nhà rống vài tiếng? phải hai người đều thích tiểu đầu bếp, muốn tranh tài cao thấp sao? Tranh tranh , xem ai có bản lĩnh giành được lòng của tiểu đầu bếp. Với tư cách là khan giả, lão nhân gia ta cảm thấy cháu trai nhà mình cực kì chiếm ưu thế.

      [2] Tinh phong huyết vũ: mưa máu gió tanh

      Tạ Thắng và Tạ Nam hừ khinh bỉ La Hãn, có gan đánh trận với Đại ca bọn ta ! Xem ngươi có bị đánh thành đầu heo hay ? Cái tốt làm mà dám cướp Đại tẩu của bọn ta, lại còn muốn đóng gói hai nha đầu còn lại mang luôn? Khinh thường người phủ tướng quân ta à!!

      Tạ Đằng nâng bàn tay phải lên, để ngón tay ngang miệng thổi hơi, ngạo nghễ liếc nhìn La Hãn, ta đắc ý đó, sao nào? Dám xông lên , ngón tay thôi cũng chọt ngã được ngươi rồi!

      La Hãn dù tức giận nhưng vẫn sót lại tia lí trí, địa bàn của người khác, lại là địa bàn của bốn con cọp già ba trẻ, tất cả đều là loại muốn ăn tươi nuốt sống người ta, bất kể là động miệng hay động thủ đều xác định trước là chiếm được.

      Diêu Mật nắm được góc của hầu bao, lôi nó ra, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng. Sao lại khinh thường người khác như vậy hả? Nàng tính ném túi tiền xuống đất nghe Tạ Đoạt Thạch gọi nàng tiếng, đành phải cầm hầu bao tới, tủi thân : “Lão tướng quân…”

      Tạ Đoạt Thạch ngoắc tay gọi Diêu Mật đến gần, thầm: “Hầu bao này là do mẫu thân của Đằng Nhi thêu cho nó, nó rất ít khi để vật này rời khỏi người. Hôm nay nó ném ra ngoài như vậy, chắc chắn nghiêm chỉnh lấy trở về. Ngươi cất giúp nó, sau này còn để lại cho vợ nó dùng.”



      Diêu Mật nghe xong vừa buồn lại vừa vui, buồn vì, nhìn hành động của Tạ Đằng và ý tứ của Tạ Đoạt Thạch, dường như muốn nàng theo La Hãn, xem ra việc này nên. Vui vì, giọng điệu của Tạ Đoạt Thạch thân thiết, lại cho nàng cất hầu bao của Tạ Đằng, dường như coi nàng là người của mình, đây là… Thôi được, dù điều kiện của La Hãn rất mê người, nhưng dù gì đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp , chưa hiểu con người của , khó trước được sau này nuốt lời. Tạ lão tướng quân khác, ông là hùng, có thể tin cậy. Khi nãy ông những trách nàng sém chút nữa “thay lòng đổi dạ”, mà còn có ý coi nàng như người nhà, ngay cả hầu bao của Tạ Đằng cũng giao cho nàng cất giữ, nàng còn mong gì hơn thế? Đúng vậy, nàng vẫn nên an an tâm tâm hầu hạ ông, tranh thủ lên làm phu nhân Tạ lão tướng quân là được.

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thấy Tạ Đằng cắt ngang lời của Diêu Mật, Tạ Đoạt Thạch ngoắc tay gọi Diêu Mật đến chuyện, dường như đồng ý việc Diêu Mật đáp ứng La Hãn, thiếu chút nữa vỗ tay hoan hô, nhất thời liếc mắt nhìn nhau, thầm quyết định, để tránh cho đêm dài lắm mộng, phải thay thế Diêu Mật, nhanh chóng lên làm Tạ lão phu nhân. Còn La Hãn này, dung mạo quả rất tuấn tú, đợi lão tướng quân qua đời tính cách cho và Diêu Mật vụng trộm gặp nhau. Các loại hoa, uống chút trà, dạo phố, bao trai, lén gặp tình nhân, cuộc sống tốt đẹp khi về già thé này được đặt hết tay của Diêu Mật.

      La Hãn xem ra, Diêu Mật đối với có lòng, chỉ tiếc bị Tạ Đằng phá hoại. Hừ, năm đố mất Tạ Vân là chuyện thể thay đổi. Hôm nay, cho phép mình sẩy tay lần nữa, mặc kệ là dùng cách gì, cũng phải đoạt tiểu nha đầu này cho bằng được. Tạ Đằng, ngươi chờ đó!

      Tạ Đoạt Thạch thấy chiêu của cháu trai mình giành thắng lợi hoàn toàn, lập tức phủi tay, quyết định xoa dịu La Hãn, ông : “La nhị, nữ nhân của phủ tướng quân chúng ta luôn là xinh đẹp nhất, nha đầu này cũng ngoại lệ nên trách được ngươi động tâm. Như vậy , ngoài ba a hoàn này ra, những a hoàn khác cho tùy ngươi chọn hai người, thế nào?”

      Của hiếm lắm à? La Hãn thiếu chút nữa đấm ngực, bấm chặt hai tay, : “Ý tốt của lão tướng quân ta xin ghi nhận trong lòng, cáo từ!”

      thong thả, rảnh rỗi ghé qua đây chơi nhé!” Tạ Đoạt Thạch ra hiệu cho quản gia mau chóng tiễn người . Đứa này, cái khác có thể nhường cho , nhưng cháu dâu có khả năng!!!

      La Hãn vừa , Tạ Đằng nhớ tới hầu bao của mình, tới trước mặt Diêu Mật, hơi lúng túng : “Hầu bao của ta.” Cái gì ném, sao lại ném hầu bao chứ?

      Diêu Mật mím môi, chỉ nhìn Tạ Đoạt Thạch. Lão tướng quân, hầu bao này ngài còn muốn ta giữ hay , mau câu.

      Tạ Đằng thấy bộ dạng của Diêu Mật, lúc này mới ý thức được chính mình phá hư chuyện tốt của người ta. Lại , gia thế của La Hãn như vậy mà khẳng định lấy a hoàn làm chính thê, hình như rất nghiêm túc. Mình bị ma xui quỷ khiến gì vậy chứ, sao lại phá hỏng nhân duyên của người ta? Xem ra, nha đầu này hận ta muốn chết rồi!

      Tạ Đoạt Thạch khách khí nhìn Tạ Đằng, hừ : “Ném ra rồi còn muốn đòi lại? Đừng vọng tưởng!”

      Hầu bao này là di vật của mẫu thân, lại ném vào trong miệng a hoàn như vậy quả ổn. Tạ Đằng thấy giọng khó chịu của Tạ Đoạt Thạch, cười nịnh nọt, : “ vậy nội giữ giúp con nhé.”

      Tạ Đoạt Thạch khịt mũi, ngoảnh đầu với Diêu Mật: “Tiểu Mật nhớ giữ kĩ.”

      Diêu Mật gật đầu. Được rồi, bà nội đây giúp ngươi cất giữ! Sau này ngươi cưới vợ, lúc kính trà cho ta, ta đặt khay trà làm quà.

      lát sau, Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết tới nơi, nhưng La Hãn còn ở đây, mà Diêu Mật vẫn êm đẹp ngồi trong phòng, lập tức ngạc nhiên, a, La Hãn muốn đòi a hoàn, sao lại có a hoàn nào hết vậy?

      Tạ Đoạt Thạch thấy Mạnh Uyển Cầm cười : “Muội tới đúng lúc, sau này ba người Diêu Mật cùng dùng cơm với chúng ta. Trời còn sớm, dọn cơm trưa thôi!”

      Bởi vì toàn bộ nữ quyến của phủ tướng quân còn, nếu có trà tiệc gì, Tạ Đoạt Thạch và ba ngươi Tạ Đằng dùng cơm với nhau. Mạnh Uyển Cầm nghe Tạ Đoạt Thạch như vậy, ý tứ là sau này ba người Diêu Mật ăn cơm cùng chỗ với bốn người các ông, liền giật mình hoảng hốt, nhắc nhở: “Lão tướng quân, ba người Diêu Mật chỉ là a hoàn, cùng các người ngồi bàn đúng với lễ nghi.”

      Tạ Đoạt Thạch phiền nhất là những lễ tiết này, phất tay : “Lễ nghi cái chó má gì? Ở trong mắt ta chẳng đáng văn. Ăn bữa cơm phải quay quần bên nhau, vui vẻ mà ăn. Cứ theo lời ta mà làm!”

      “Vâng!” Mạnh Uyển Cầm còn cách nào, đành phải cam chịu đáp lời. Được rồi, phủ tướng quân có chủ mẫu nên mới loạn như vậy, còn cách nào khác. Đến khi Tạ Đằng thành thân, có chủ mẫu, sau này mới từ từ ổn định.

      lúc chuyện, Tạ Đằng thấy người hầu của mình lấp ló ngoài cửa, lập tức ra khỏi phòng, cùng người hầu của mình qua nới khác, thấp giọng hỏi: “Tra được những gì?”

      Người hầu trả lời: “Ba vị tiểu đầu bếp này đúng là thân quyến của Cố phủ, bởi vì gần tròn mười lăm tuổi mà chưa sắp xếp được hôn nên mới mượn cớ đến chúc thọ Cố lão phu nhân, theo mẫu thân đến ở lại Cố phủ, muốn tìm cách lập gia thất. Mấy ngày trước, ba tiểu đầu bếp này bên ngoài đến biệt viện Tây Sơn học nghệ, bên trong lại lén lút mua chuộc Mạnh Trung, tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp, dường như muốn mượn cơ hội này để tránh bị quan phủ cưỡng ép thành thân.”

      Tạ Đằng thấy hồi bẩm của người hầu và lời lúc trước của Diêu Mật có gì khác biệt, lúc này mới thở phào nhõm. giờ, mặc dù Đại Ngụy và Đại Kim kí hiệp ước, nhưng khó đảm bảo nước Đại Kim gây , đưa gian tế đến nước Đại Ngụy. Nếu ba này lai lịch , phủ tướng quân dù thế nào nữa cho các nàng ở lại. Nếu là thân quyến của Cố gia, các nàng ấy ở phủ tướng quân làm đầu bếp cũng được, làm a hoàn cũng được, tùy các nàng!

      Tạ Đằng hỏi xong vào phòng, thức ăn dọn xong, Tạ Đoạt Thạch ngồi ghế thượng, Diêu Mật ngồi bên tay phải của ông, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ngồi bên tay trái, nhìn nhìn, chỉ còn chỗ trống bên cạnh Diêu Mật, đành phải qua ngồi xuống.

      Thấy mọi người ngồi đông đủ, lúc này Tạ Đoạt Thạch mới nâng đũa. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh biết Tạ Đoạt Thạch thích ăn rau cải, vội vàng ra hiệu Diêu Mật gắp rau cải cho ông.

      Gắp rau cải thôi mà, nên ngượng ngùng. Diêu Mật lại gắp thêm thịt gà vào chén của Tạ Đoạt Thạch, ngọt ngào : “Lão tướng quân ăn cái này!”

      Tạ Đoạt Thạch vui vẻ cười híp mắt, : “Tạ Mật cũng gắp thức ăn cho Đằng Nhi , nó chỉ lo ăn cơm.”

      Diêu Mật còn chưa biết nên làm thế nào, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh dùng ánh mắt với nàng, bà nội gắp thức ăn cho cháu trai là vô cũng bình thường, gắp , gắp mau!
      Nhược Vân thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 16: Xét Đêm



      Diêu Mật bởi vì hôm nay mình nhất thời “Thay lòng đổi dạ”, thiếu chút nữa theo La Hãn, giải thích được, nên cảm thấy khá xấu hổ với Tạ Đoạt Thạch, nghe ông vậy, nàng cũng muốn làm ông phật ý thêm, gắp đại lát cá bỏ vào trong chén của Tạ Đằng, tốt bụng : “Ăn cá này!”

      Thấy Diêu Mật thoải mái gắp cá cho Tạ Đằng, Tạ Đoạt Thạch với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Các con cũng gắp cho Tạ Thắng và Tạ Nam mỗi người miếng!”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh rất dịu dàng gắp rau cho Tạ Thắng và Tạ Nam. Thân là trưởng bối phải phân xử công bằng, đối với ba đứa cháu trai này, thể nhất bên trọng, nhất bên khinh. Bây giờ Diêu Mật gắp thức ăn cho Tạ Đằng, các nàng đương nhiên cũng phải gắp cho Tạ Thắng và Tạ Nam ít.

      Ba huynh đệ Tạ gia thấy mặt mày Tạ Đoạt Thạch vui vẻ hồng hào, cả ba đều nghĩ Tạ Đoạt Thạch đây là xem Diêu Mật thành Tạ Vân, trong lòng phấn khởi! Nên cũng phối hợp, được gắp món nào ăn món đó, chút chê bai.

      Tạ Đoạt Thạch sảng khoái trong lòng, tiết trời tuy nóng, nhưng bữa cơm này ông ăn vui vẻ thoải mái.

      Mạnh Uyển Cầm theo lệnh sai người mang chén đũa lên, cứ tưởng là mặc dù Tạ Đoạt Thạch hoang đường, nhưng ba người Diêu Mật thân là a hoàn nên tự mình biết mình mà dám ngồi vào bàn, ngờ bà vừa trở về phòng, Mạnh bà tử liền bẩm: “Phu nhân, ba tiểu hồ ly kia ngồi vào bàn, còn ngồi bên cạnh Tạ lão tướng quân, tự do tùy tiện.”

      “Ngồi vào bàn?” Mạnh Uyển Cầm vô cùng ngạc nhiên mở to miệng, chẳng qua là loại a hoàn hạ đẳng, lại có gan ngồi ăn cùng bàn với ông cháu lão tướng quân ư?

      Sắc mặt Cố Mỹ Tuyết cũng trở nên khó chịu, nàng cắn môi, : “Mẹ, cần phải cho người điều tra lí lịch của các ả. Nếu chỉ là con của gia đình nghèo, lá gan chưa chắc lớn như vây.”

      Mạnh Uyển Cầm gật đầu : “Đúng vậy, Mạnh Trung tuyển các ả vào, để Mạnh Trung điều tra.”

      Đến đêm, Mạnh Trung tra xong thân thế của ba người Diêu Mật, báo lại với Mạnh Uyển Cầm: “Ba người các nàng là thân quyến của Cố phủ, Diêu Mật là cháu ngoại của Cố Đình, phụ thân nàng làm quan đất Giang Nam, rất công chính.”

      Vừa nghe đến hai chữ Cố phủ, mặt của Mạnh Uyển Cầm biến sắc, bà cười lạnh lùng, : “ ra là nhà ông ta.” Xem ra, ba ả đầu bếp này đến phủ tướng quân chính là tìm hôn phu, trách được hành vi khác người như vậy. Đầu tiên là câu dẫn ở thư phòng, sau đó là bàn, biết tiếp theo, có phải là giường nữa?

      Cố Mỹ Tuyết vừa nghe Diêu Mật là cháu ngoại của Cố Đình, nhịn được bĩu môi.

      Lại đến La Hãn sau khi hồi phủ, buồn bực yên, tâm như bị trăm ngàn móng tay quấy nhiễu, cơm trưa cũng ăn, ở trong thư phòng lại lại, đến khi chân đau nhức mà vẫn dừng được. Phải dùng thủ đoạn gì mới mang tiểu nha đầu kia về bên mình được đây? Muốn cướp người từ trong tay ba huynh đệ Tạ gia, dễ.

      Thấy La Hãn ra dùng cơm, La Ôn đứng ngoài thư phòng gọi tiếng. Thấy người đến là La Ôn, La Hãn : “Là đại ca à, vào !”

      La Ôn hơi La Hãn hai tuổi, tình cảm huynh đệ tệ, biết tâm trong lòng La Hãn, thấy vừa từ phủ tướng quân trở về liền thành như vậy nên : “Mất mất rồi, hà tất phải như vậy? Nếu Tạ Vân nương trời có linh, nhất định là mong ngươi có thể lấy vợ sinh con, sống vui vẻ an nhàn.”

      La Hãn lắc đầu: “Chính là bởi nghĩ đến việc lấy vợ sinh con nên mới phát sầu thế này đây.”

      “Tại sao lại thế?” Hai mắt La Ôn sáng lên, a, lão Nhị vì Tạ Vân mà mấy năm nay lúc nào cũng âu sầu, chịu lập gia thất, còn tưởng vì đến phủ tướng quân, cảm xúc dâng trào chứ! ra là có nguyên nhân khác, còn là muốn thành thân, đây quả thực là đại hỉ !

      La Hãn biết La Ôn đa mưu túc trí, suy nghĩ chút rồi kể lại chuyện xảy ra, cúi đầu : “Nha đầu kia cực kì giống A Vân, bằng mọi giá ta phải có được nàng.”

      Vì La Hãn chịu cưới vợ, La lão gia và Khương phu nhân vô cùng phiền muộn, nhiều lần để La Ôn tới khuyên, rằng chỉ cần La Hãn mến, bất kể tướng mạo thân phận hay nhân phẩm như thế nào nữa đều chấp nhận. Lúc này La Ôn nghe La Hãn vậy, trong lòng vui mừng, chỉ là giành a hoàn thôi, có rất nhiều cách.

      “Là a hoàn mới tiến vào phủ tướng quân à? hỏi qua kết khế ước bán mình các nàng ký chưa?” La Hãn cong tay gõ mặt bàn, : “Chỉ là a hoàn thôi, thế nào cũng có giá. Tìm cách khiến nhà nàng chuộc người. Ngươi lại từ nhà nàng lấy nàng, có cái gì khó khăn chứ?”

      La Hãn nghĩ vắt óc ra cách, nghe được lời này của La Ôn, tức khắc nhào tới ôm chầm La Ôn, : “Đại ca, ngươi đúng là ân nhân cứu mạng của ta, lời thôi cứu được mạng của ta.”

      La Ôn vừa bực mình vừa buồn cười, , đẩy La Hãn ra : “Trời nóng, ngươi lại mấy lời buồn nôn muốn bức chết ta sao?”

      La Hãn bị La Ôn đẩy cái, thuận thế xoay luôn vòng tròn, cười hì hì : “Ta lập tức cho người thăm dò lai lịch của ba nha đầu kia, xem thử là ai bán các nàng vào phủ tướng quân.”

      phải mới người sao, sao giờ lại thành ba người rồi?” La Ôn ngạc nhiên hỏi.

      “Đúng là người thôi, nhưng hai nha đầu còn lại là chị em tốt với nàng, tình cảm rất tốt, nàng cầu phải để hai người kia cùng nàng, làm bạn với nàng.”

      Vừa nghe La Hãn muốn kết hôn, La lão gia và Khương phu nhân vui mừng đến mức thể vui mừng hơn, lập tức ùa vào thư phòng của , mỗi người đưa ra mấy biện pháp. La lão gia : “Cách này được, để ta và mẹ ngươi hạ mặt đến phủ tướng quân thỉnh cầu lão tướng quân.”

      La Hãn : “Nha đầu kia nhìn giống A Vân, Tạ Đằng chắc chắn chịu nhường. Hay là trước tiên cứ hỏi thăm người nhà nha đầu kia ở đâu, để cho nhà nàng chuộc ổn hơn.”

      La Hãn như vậy, La lão gia và Khương phu nhân đương nhiên là đồng ý, vội vàng giục người thăm dò. Đến tối, La gia nghe người ta tỉ mỉ kể lại. La lão gia vô cùng ngạc nhiên : “Hóa ra là cháu ngoại của Cố Đình, biết vì nguyên nhân gì mà chạy đến phủ tướng quân nhỉ? Luận về gia thế, cháu ngoại của Cố Đình xem như cũng tương xứng với chúng ta. vậy, nhất định phải biết được nguyên do, để bà mối thẳng tiến đến Diêu gia cầu hôn mới được.”

      Vừa nghe Diêu Mật là thiên kim tiểu thư mà phải là a hoàn xuất thân hèn mọn, tâm La Hãn càng ngứa ngáy khó nhịn, xoa tay : “Con , cứ phân vân tại sao a hoàn lại có khí chất xuất chúng hơn người, hóa ra là tiểu thư nhà quan.”

      Khương phu nhân trầm ngâm lúc rồi : “Diêu tiểu thư tiến vào phủ tướng quân đúng để gạt người, chắc hẳn trong lòng có nỗi khổ, chúng ta thể lỗ mãng phá người ta.”

      Nghe Khương phu nhân xong, La Ôn đề nghị: “Nếu như vậy, Nhị lang nhà ta hãy tìm cơ hội hỏi Diêu tiểu thư, nếu nàng có chuyện khó xử, chúng ta giúp tay.”

      La Hãn nhếch miệng, cười : “Cha, mẹ, đại ca, các người nhất định được vội vàng. Cho dù có gặp Diêu Mật, cũng giả như biết thân phận của nàng tốt hơn.”

      La Ôn vỗ tay: “Chính xác. Nàng chỉ là a hoàn, ngươi lại làm mọi cách lấy lòng nàng, hứa cho nàng làm chính thê, ở bên nàng chút tính toán, chỉ lòng thích con người của nàng. Từng giờ từng khắc đối xử tốt với nàng, nàng chắc chắn cảm động. Đợi đến khi nàng lòng, mọi chuyện đều suôn sẻ.”

      La Hãn đột nhiên nhớ tới thái độ ngày hôm nay của Tạ Đằng, sắc mặt lập tức thay đổi, lẩm bẩm : “Nếu nàng là a hoàn, Tạ Đằng muốn có được nàng cũng là chuyện dễ dàng. được, ta phải nhanh chóng gặp nàng, hỏi nàng có nỗi khổ gì trong lòng để tùy cơ ứng biến.”

      La Ôn bày mưu: “Vậy chúng ta dùng kế điệu hổ ly sơn, cho ngươi tối nay thành .”

      Ba người Diêu Mật bây giờ là a hoàn hầu hạ Tạ Đoạt Thạch, tất nhiên được ngủ trong sương phòng trong viện của Tạ Đoạt Thạch. Cửa sổ và cửa chính của sương phòng rất lớn, giường cũng lớn, so với căn phòng các nàng ngủ mấy hôm trước tốt hơn gấp mấy lần, các nàng vừa lên giường liền lấy quạt quạt cho nhau, vừa quạt vừa tám chuyện xảy ra ngày hôm nay.

      Các loại chuyện từ ngoài kinh đến đời sống của La Hãn, buổi chiều Diêu Mật nghe được từ trong miệng của bà tử, nhất thời run chân, ôi, ôi, người đàn ông si tình! Huống hồ thân thế vào tướng mạo của đều hơn người như vậy. Trời ạ, nàng lúc đó nên móc hầu bao từ trong miệng ra, thẳng là mình nguyện ý gả cho mới đúng. Cơ hội tốt như thế lại bị hủy trong hầu bao.

      Thấy Diêu Mật buồn bực, Sử Tú Nhi nhéo lỗ tai nàng, : “Đừng nghĩ nữa, lão tướng quân mà biết được là tốt đâu!”

      Phạm Tinh vui mừng vì Diêu Mật bị La Hãn bắt cóc, lúc này cũng chen miệng : “Đúng vậy, chấm lão tướng quân rồi được suy nghĩ lung tung. lời hồng hạnh xuất tường, nếu bị ba đứa cháu biết, chỉ sợ ổn.”

      Diêu Mật thét to: “Ai ôi, ta vừa nghĩ đến ánh mắt nhìn ta chăm chú của , tim lại đập ‘thình thịch’, trước giờ chưa có người nào nhìn ta như vậy. Hơn nữa vừa đẹp, vừa…”

      Sử Tú Nhi còn cách nào đành phải giội nước lã lên đầu Diêu Mật: “Được rồi, người ta nhìn phải là ngươi, mà là hình bóng của Tạ Vân. Có nặng tình thế nào cũng dính dáng tới ngươi.”

      Phạm Tinh : “Đúng đấy, nếu lão tướng quân nhìn ngươi như vậy, đó mới là…”

      Diêu Mật và Sử Tú Nhi lập tức rùng mình, nếu lã tướng quân nhìn ngươi bằng ánh mắt đó, sợ chết người.

      Các nàng trò chuyện Mạnh bà tử tới gõ cửa, mặt cười nhưng lòng lại , : “Ba vị nương, nghe các ngươi tới hầu hạ lão tướng quân?”

      Diêu Mật cười đáp: “Bà có chuyện gì cứ thẳng.”

      Lúc này Mạnh bà tử mới : “Lão gia La phủ có rượu ngon, muốn cùng lão tướng quân và ba vị thiếu gia dưới ánh trăng phẩm rượu, còn để La đại gia và La nhị gia tự mình đến mời. Các ngươi còn hầu hạ lão tướng quân thay y phục?”

      “La lão gia? Là phụ thân của vị La nhị gia ngày hôm nay sao?” Diêu Mật thuận miệng hỏi câu.

      Mạnh bà tử : “Đúng vậy. La lão gia là lão tướng quân giao tình nhiều năm, La lão gia thích phẩm rượu, lão tướng quân nhất định phải cho chút thể diện.”

      chuyện xong, ba người Diêu Mật thay giày, vào phòng Tạ Đoạt Thạch. Tạ Đoạt Thạch tự mình đổi y phục, thấy các nàng tiến vào cười hiền hòa, : “Ngày còn sớm, các ngươi ngủ , cần hầu hạ.” xong lại nhìn ba người các nàng rồi tiếp: “Đêm nay ra ngoài phẩm rượu, chỉ sợ về nhanh được. Các ngươi hãy dặn phòng bếp chuẩn bị canh giải rươu.”

      Ba người Diêu Mật vâng lệnh, chờ Tạ Đoạt Thạch ra khỏi viện đến phòng bếp thông báo tiếng, nhìn sắc trời cũng chưa quá muộn, nhớ đến trong phòng nóng nực, bây giờ có về cũng ngủ đươc, ba người liền dọa vào vườn hóng mát.

      Lại đến Tạ Đoạt Thạch và ba huynh đệ Tạ Đằng sau khi ra cổng trong, chỉ thấy La Ôn đứng đó cười : “ phải là La nhị gia cũng tới à? Sao thấy bóng dáng của đâu?”

      La Ôn cười trả lời: “ mót quá nên tìm chỗ giải quyết rồi, tí nữa đuổi kịp chúng ta. Chúng ta trước thôi!”

      Ông cháu Tạ Đoạt Thạch chút nghi ngờ, theo La Ôn dẫn đầu cưỡi ngựa trước.

      Người sai vặt thấy đoàn người rời , sau lúc lâu vẫn thấy La Hãn xuất , liền hoài nghi mình bị hoa mắt, có thể La Hãn theo mọi người ra ngoài rồi. Bởi vì hai nhà là thế giao nên nghi ngờ gì, lát sau để ý nữa, tự mình cùng với những người khác rời .

      Lúc La Hãn tiến vào phủ tướng quân, lập tức giả vờ mắc tiểu, sau đó mai phục bên ngoài viện của Tạ Đoạt Thạch, đợi Tạ Đoạt Thạch ra ngoài, ba người Diêu Mật dạo trong vườn, liền lặng lẽ theo. Vừa vừa suy nghĩ nên làm cách nào để dẫn hai a hoàn kia nơi khác, để được ở riêng với Diêu Mật.
      Nhược Vân thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 17: Mưu



      Sáng hôm nay La Hãn mất hứng mà về, đêm nay lại thừa hứng theo La Ôn mời ông cháu Tạ Đoạt Thạch uống rượu, chuyện này đương nhiên khiến người Mạnh Uyển Cầm chú ý. Bà vừa nghe La Ôn và La Hãn tới liền để cho Mạnh bà tử lặng lẽ thám thính, theo sát chú ý đến từng hành động của La Hãn.

      Chuyện La Hãn giả vờ mắc tiểu, ở lại phủ tướng quân, sau đó lặng lẽ bám đuôi ba người Diêu Mật nhanh chóng bị Mạnh bà tử phát . Mạnh bà tử làm ồn lên, dấu người trong bóng đêm, rẽ qua góc, giọng dặn bà tử giữ vườn, để bà đến báo lại với Mạnh Uyển Cầm. Đợi sau khi bà tử giữ vườn gấp gáp rời , bà mới rẽ về chỗ cũ, rón ra rón rén theo sau La Hãn.

      Màn đêm buông xuống chưa được bao lâu, hơi nóng mặt đất chưa bốc , ba người Diêu Mật vòng đến bên cạnh cái giếng ở sau vườn, múc nước, người đề nghị mang thùng nước đến lương đình, hắt nước lên tảng đá ở lương đình, nghe tiếng “Thùng” vang lên từ lòng đất, hơi nước bắn lên, ướt ướt ẩm ẩm, lúc này mới nhìn nhau cười vui vẻ, nghịch ngợm kéo thùng nước lên, sau đó thong thả bước vào lương đình, mỗi người chiếm băng đá, ngồi hóng mát.

      Diêu Mật lau mồ hôi, : “Trước đây mỗi khi trời nóng, ở trong phủ thêu thùa đọc sách, uống nước ô mai ướp lạnh, bên cạnh còn có a hoàn cầm quạt hầu hạ, luôn cảm thấy cuộc sống vừa dài vừa chán, bây giờ ngược lại cũng hay, làm a hoàn nhưng vô cùng vui vẻ.”

      Sử Tú Nhi cười : “Đợi đến lúc chúng ta lên làm lão phu nhân phủ tướng quân, bối phận tăng, cuộc sống thay đổi.”

      Phạm Tinh gật đầu: “Đúng vậy.”

      La Hãn dùng hoa lá che dấu thân thể, ở từ xa nhìn Diêu Mật, thấy Diêu Mật nghiêng đầu trò chuyện, phong thái ngay ngắn động lòng người, lòng lại rung động như buổi sáng. Nha đầu này chỉ có tướng mạo giống Tạ Vân mà ngay cả dáng vẻ và phong thái cũng giống, khiến người động lòng cũng khó.

      Mạnh bà tử thân cách La Hãn xa, khóe miệng mang ý cười lạnh lùng. Mạnh phu nhân sáng suốt, kêu ta tới đây theo dõi, quả nhiên là theo dõi được cảnh tượng hấp dẫn đến bực này.

      Mạnh Uyển Cầm xem sổ sách dưới ánh đèn, nghe có bà tử giữ vườn cầu kiến vội cho bà ấy vào, bà tử kể trình báo xong, Mạnh Uyển Cầm cong mày : “Quả nhiên là đoán sai, La nhị kia chưa từ bỏ ý định, nhanh như vậy tới cửa.” xong liền dặn dò bà tử kia: “Ngươi mau giúp Mạnh bà tử trông chừng ba ả a hoàn, được để mất dấu. Ta an bài chút rồi tới.”

      Bà tử này biết chắc chắn sau này Mạnh Uyển Cầm thưởng bà hậu hĩnh, ánh mắt tức khắc lóe lên vẻ hưng phấn, lập tức gật đầu, vội vàng rời .

      Cố Mỹ Tuyết thấy bà tử khỏi, lúc này mới : “Mẹ, chúng ta nhanh bắt các ả, đến lúc đó nhân chứng vật chứng đầy đủ, xem các ả còn lời gì để ?”

      “Chúng ta đâu phải là người của phủ tướng quân, bắt các ả làm gì?” Mạnh Uyển Cầm với vẻ ung dung: “Muốn bắt, phải để cho biểu ca Tạ Đằng của con bắt. Chúng ta chỉ cần ngồi xem cuộc vui.”

      “Nhưng phải biểu ca Tạ Đằng đến La phủ phẩm rượu rồi sao?” Cố Mỹ Tuyết ngẩn ra, lập tức hiểu được, cười : “Vậy nha, vậy nhanh sai người tố cáo với biểu ca, trong phủ có trộm. Nếu nghe được lời này, biểu ca nhất định gấp gáp chạy về bắt trộm. Chỉ cần bắt được, tối nay có náo nhiệt.”

      Mạnh Uyển Cầm tán thưởng nhìn Cố Mỹ Tuyết, cười : “Con nếu nghĩ được nhiều như vậy, ta nên tụng kinh niệm phật rồi.”

      Vừa trò chuyện, Mạnh Uyển Cầm cho người gọi Mạnh Trung vào dặn dò mấy câu. Mạnh Trung vì tham tiền nên mới tuyển chị em Diêu Mật vào phủ làm đầu bếp, lúc này muốn lập công chuộc tội, vừa nghe được lời của Mạnh Uyển Cầm liền vội vàng sai người dắt ngựa, phi đến La phủ tìm Tạ Đằng.

      Mạnh Trung vừa , Mạnh Uyển Cầm lúc này mới cười với Cố Mỹ Tuyết, : “Tối nay những làm cho ba ả nha đầu kia lộ bộ mặt , còn xác định được hôn của con.”

      “Mẹ, mẹ có cách rồi sao?” Cố Mỹ Tuyết mừng rỡ ngạc nhiên.

      Mạnh Uyển Cầm gật đầu : “Ba nha đầu kia tới chưa được vài ngày, cần gì phải tiến hành từng bước, chi bằng giải quyết hết lần cho xong. Mà hôn của con cũng thể kéo dài được nữa. Nếu càng mong chờ, càng có hy vọng.” Mạnh Uyển Cầm ghé vào tai Cố Mỹ Tuyết thầm mấy câu, sau đó cắn răng : “Đến lúc đó nghe thấy tiếng cửa phòng mở, con cứ từ thùng tắm đứng dậy, tốt nhất là để cho nhìn sạch. Sau đó ta vọt vào, làm loạn ngay tại chỗ. muốn cũng phải nhận, muốn cũng phải nhận. Đến lúc đó lại mời lão tướng quân đứng ra làm chủ, chuyện này ổn thỏa. Sau khi thành thân, con lại nhanh chóng sinh nam nữ, sau này bị quấy nhiễu.”

      Cố Mỹ Tuyết nghe xong cúi đầu, giọng : “Nếu nghi ngờ chúng ta gài bẫy, vì thế mà chán ghét con sao?”

      Mạnh Uyển Cầm thở dài : “Muốn nghi ngờ cũng phải có cơ sở, muốn lấy được , con nên bận tâm nhiều như vậy. Con cũng sắp mười lăm rồi, thể chần chừ được nữa. Nếu thành công, phải chết tâm , nghe theo sắp xếp của mẹ.”

      Cố Mỹ Tuyết ngẩng phắt đầu dậy: “Mẹ, ngoại trừ biểu ca, con muốn ai cả.”

      “Vậy là được rồi phải sao? Tạ Đằng phải là nam tử bình thường, phải hạ thuốc mạnh mới có hiệu quả.” Mạnh Uyển Cầm , mặt cũng nóng lên, nếu như trước kia, bất luận thế nào bà cũng để con làm loại chuyện này, nhưng bây giờ nếu muốn chọn được phu quân tốt, còn khó hơn lên trời. Thay vì để nữ nhân khác dùng thủ đoạn đê tiện câu dẫn Tạ Đằng, bằng để con mình ra tay hơn.

      Lại đến La Hãn nhìn lén được lát, cảm thấy trong vườn dường như có ai nên đánh liều nhảy ra, rảo bước đến lương đình, ba người Diêu Mật chưa kịp hoảng sợ kêu lên đặt ngón tay lên môi “Xuỵt” tiếng, thấy ba người Diêu Mật nhận ra , mới : “Ở đây tiện chuyện, xin ba vị theo ta.”

      La Hãn trước kia hay đến phủ tướng quân nên quen thuộc với mọi ngóc ngách trong phủ, biết trong vườn có chỗ yên tĩnh, muốn dẫn ba người Diêu Mật đến đó trò chuyện, lại thêm: “Ta hại các ngươi, hãy yên tâm.”

      Ngươi hại chúng ta mới là lạ á? Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cảnh giác nhìn La Hãn, thế nào, thế nào, muốn bắt cóc Tiểu Mật nhà ta chứ gì? Ngươi bắt cóc nàng chính là bắt cóc hạnh phúc của bọn ta, mơ tưởng!

      Sử Tú Nhi nhanh chóng xem xét xung quanh, thấy ngoại trừ các nàng và La Hãn ra còn ai khác, lúc này mới thầm thở phào nhõm, đứng dậy ngăn trước người Diêu Mật: “Chỗ nào bọn ta cũng , La Nhị gia có lời gì cứ ở đây!”

      Phạm Tinh tiếp lời: “Đúng vậy, có chuyện gì ở chỗ này mà !”

      La Hãn nhìn Diêu Mật bị Sử Tú Nhi chắn trước người, hơi do dự, sau đó đành phải : “Tiểu Mật, lời hôm nay ta lòng, mong nàng suy nghĩ thêm.”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lập tức tức giận trợn mắt, các nàng nghe lầm đấy chứ, chưa gì gọi Tiểu Mật rồi sao? Chúng ta còn chưa thân thiết đến thế đâu!

      Ôi, trai đẹp như thế, lại ra những lời hứa hẹn mê hoặc như thế, ta còn muốn từ chối nữa sao? Diêu Mật lại lần nữa rung động, muốn đáp lời, lại bị Sử Tú Nhi xoay người che miệng, cách nghiêm túc: “Diêu muội muội, ngươi đừng nghe , mà còn ngọt hơn hát, ai biết có lòng hay ? Hơn nữa đêm hôm khuya khoắc rồi lại lẻn vào phủ tướng quân với chúng ta những lời này, nếu bị người khác phát , chúng ta liền hết đường chối cãi.”

      Phạm Tinh hiếm khi thông minh được lần, những ra đứng giữ trước lương đình mà còn : “La Nhị gia xong chưa? xong rồi mau giùm ta, lại rước đến phiền toái.”

      Sử Tú Nhi thêm: “Nơi này là phủ tương quân, phải như những phủ bình thường khác, La Nhị gia lẻn vào đây e rằng giấu được bao lâu. Nếu bị người khác thấy ngươi chuyện với bọn ta, bọn ta còn lời gì để bào chữa.”

      Diêu Mật sực nhớ tới, La Hãn đến phủ cùng La Ôn, lại lặng lẽ ở lại phủ, chẳng nhẽ có người nào phát ? Đây là phủ tướng quân đó! bình thường, tình chắc chắn có bẫy!

      Phạm Tinh sợ nhất là La Hãn bắt cóc Diêu Mật, phản ứng nhanh nhạy hơn mọi hôm rất nhiều, nàng nhanh chóng thét to: “Có người muốn hại chúng ta!!!!”

      Là Mạnh phu nhân? Diêu Mật và Sử Tú Nhi ngẩn ra, rất nhanh trở lại như cũ, bà tử giữ vườn nhất định là thông đồng với Mạnh bà tử, là người của Mạnh Uyển Cầm, vậy chẳng lẽ mắt bà ta bị mù, nhìn thấy La Hãn tiến vào sao? , bà ta chắc chắn mù, lúc này chỉ sợ chạy đến phòng Mạnh Uyển Cầm báo cáo rồi, đợi lát nữa dẫn người đến bắt kẻ thông dâm mất! Nhớ lần trước, bà ta và Cố Mỹ Tuyết chưa gì nghe được tin tức, chạy đến thư phòng bắt kẻ thông dâm đó thôi? Trong phủ tướng quân này, biết bao nhiêu người là tai mắt của bà ta?

      Thời gian các nàng ở tại phủ tướng quân dài nhưng cũng biết được, Mạnh Uyển Cầm ở phủ tướng quân vơ vét ít béo bở, nếu có người sợ ba nàng lên làm lão phu nhân phủ tướng quân, ngoại trừ Mạnh Uyển Cầm ra còn ai khác.

      Diêu Mật và Sử Tú Nhi liếc mắt nhìn nhau, thấy được nghi ngờ trong mắt đối phương, ông cháu Tạ Đoạt Thạch và Tạ Đằng ra cửa, người lớn nhất trong phủ tướng quân chính là Mạnh Uyển Cầm, bà xử lí vài a hoàn, ai dám ? Xem ra, La Hãn vào được là do Mạnh Uyển Cầm cố tình thả vào, mục đính chính là gắn tội lên người các nàng.

      Sử Tú Nhi và Diêu Mật nhanh chóng suy nghĩ, quét mắt nhìn xung quanh, quả nhiên thấy phía xa hơi rung động, dường như có người nấp ở đó. Diêu Mật nháy mắt với Sử Tú Nhi, vội với La Hãn: “La Nhị gia, nơi này thể trò chuyện, chúng ta nên lánh nơi khác.”

      Mạnh bà tử trong bóng tối, thấy Diêu Mật và La Hãn đáp lời, sau đó nhanh chóng cùng nhau ra vườn sau, bà lập tức vội vàng bước theo.

      Lúc này, Mạnh Trung tới La phủ, mượn cớ đến La phủ tặng thịt cho mọi người nhắm rượu mà vào vườn của La phủ, lặng lẽ kề bên tai Tạ Đằng, rằng trong phủ hình như có trộm, vì muốn làm mất nhã hứng phẩm rượu của lão tướng quân nên dám làm to chuyện, nhưng cũng dám dối gạt, nên tới đây bẩm báo với tướng quân.

      Tạ Đằng là dũng tướng chiến trường, nghe có trộm vào phủ lơ đểnh quan tâm, muốn vào cứ vào, những hộ vệ trước đây luôn theo chân giết địch chiến trường, hai gã trộm tiến vào phủ tướng quân, đó là tự đâm đầu vào chỗ chết.

      Mạnh Trung thấy Tạ Đằng thèm để ý vội vàng bổ sung: “ hai kẻ trộm tiến vào cũng chẳng phải là cái gì, chỉ sợ kẻ trộm kia cưỡng ép a hoàn…”

      Tạ Đằng vừa nghe, lập tức nhướng mày, ba a hoàn kia hay chọc người. Đầu tiên là chọc La Hãn, bây giờ lại chọc kẻ trộm. đúng, chỗ ngồi hình như thiếu La Hãn. Vậy kẻ trộm kia là La Hãn rồi? Nếu như vậy, phải nhanh chóng trở về phủ nhìn chút. Hộ vệ trong phủ như sói như hổ, nếu như bắt được La Hãn, đánh đến tàn phế, hai nhà liền thể giao hảo như cũ.

      Tạ Đằng gật đầu ra hiệu cho Mạnh Trung cần nữa, tự mình mọi người tiếng, là có việc phải , thấy mọi người cũng để ý lập tức cùng Mạnh Trung ra khỏi cổng La phủ, thúc ngựa như bay về phủ tướng quân.

      Trong phủ, Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết dẫn theo bố bà tử vai u bắp thịt vào vườn. Mạnh Uyển Cầm ra lệnh cho bốn bà tử thô bạo bình thường này: “Theo sau bọn chúng, từ phía sau cho La Nhị gia và ba ả a hoàn mỗi người gậy, đánh ngất xỉu rồi ném tới hồ Sấu Ngọc, xếp bọn chúng nằm cạnh nhau. Đợi tướng quân gần về tới phủ khiến bọn chúng tỉnh lại, để tướng quân thấy cảnh tượng ba ả kia ướt át toàn thân cùng với đàn ông khác nằm trong hồ.”
      Nhược Vân thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 18: Bụi Hoa


      Mạnh Uyển Cầm cho rằng, nếu Tạ Đằng thấy ba người Diêu Mật ngâm mình trong ao, chắc chắn để ba ả ở lại phủ, mặc kệ thân phận của các ả ra sao, lúc này các ả chỉ là a hoàn của phủ tướng quân, xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể tống các ả cho La Hãn. Còn La Hãn, mục đích của là Diêu Mật nên tất nhiên vui vẻ chấp nhận. Vả lại, người đàn ông và vài a hoàn ở trong hồ chẳng qua chỉ là mấy chuyện phong lưu, có gì phải xấu hổ, đối với chuyện xảy ra cũng cần phải đặc biệt truy cứu.

      Bốn bà tử nghe được lời của Mạnh Uyển Cầm hơi do dự, ba người Diêu Mật chỉ là a hoàn, các bà vâng lệnh mà đánh cũng sao, nhưng La Hãn lại là La Nhị gia của La phủ, đánh , nếu tính sổ với các bà các bà phải làm thế nào? Hơn nữa, dù La Hãn có võ nghệ cao cường như ba em Tạ Đằng nhưng cũng học chút công phu, trong bốn người các bà, ai cũng chắc chắn có thể gậy đánh ngất được .

      Mạnh Uyển Cầm biết suy nghĩ của các bà, thản nhiên : “Xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm. Vả lại, sau vườn đột nhiên xuất đàn ông, phải kẻ trộm chẳng lẽ lại là khách? Đánh trộm ngất xỉu sai cái gì?” xong gọi người trong bốn bà từ ra, đặt bao thuốc tay bà tử ấy, thầm: “Ngươi đợi La Nhị gia vừa quay đầu hãy tung bột phấn này ra, ánh mắt vừa mơ hồ lập tức gậy đập xuống.”

      Chúng bà tử ngầm hiểu, chuyện đêm nay, các bà chỉ có công, tuyệt đối sai, lập tức yên lòng. Bà tử cầm bột thuốc hơn chần chừ, nhưng tức khắc hăng hái trở lại. Bà là người tung bột thuốc, tiền thưởng so với ba người kia đương nhiên gấp đôi, vì tiền thưởng này, bà bất cứ giá gì cũng phải làm.

      Ba người Diêu Mật dẫn La Hãn vừa vừa trò chuyện, trong lòng hơi thấp thỏm. Nếu Mạnh Uyển Cầm có tâm tư đối phó các nàng, dù đêm nay thoát được La Hãn nhưng khó đảm bảo sau này Mạnh Uyển Cầm bày ra mưu khác. Thay vì sau này khó lòng phòng bị, bằng bây giờ giải quyết hết mọi trắc trở. Lại thêm, các nàng sau này có thể là lão phu nhân phủ tướng quân, là chủ mẫu chân chính của phủ, sớm muộn gì cũng đối đầu với Mạnh Uyển Cầm, thừa dịp lúc này lòng cảnh giác của Mạnh Uyển Cầm đối với các nàng chưa cao, các này phải bày mưu trả lại.

      Sử Tú Nhi biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng bóp chặt tay của Diêu Mật, lại bóp chặt tay của Phạm Tinh, ra hiệu đêm nay liều mạng với Mạnh Uyển Cầm.

      Diêu Mật từng học qua ít công phu, thính giác so với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tốt hơn chút, nàng vừa vừa chú ý nghe ngóng, loáng thoáng, có lúc nghe được tiếng bước chân, có lúc lại dường như có, trong lòng biết là có người theo các nàng, chỉ là nấp ở nơi nào đó trong bóng tối chưa thân mà thôi, nàng nhất thời cắn răng, các nàng chẳng qua chỉ là những yếu đuối, biện pháp cứng rắn dùng được, phải dùng lí trí. Nếu làm ổn thỏa thiết lập được ít uy tín trong phủ, làm chuyện gì cũng bị người ta ra tay cản trở.

      Khó khăn lắm mới tìm được chỗ yên tĩnh, Diêu Mật dừng bước lại, đơn giản: “La Nhị gia, lão tướng quân và tướng quân có trong phủ, Mạnh phu nhân muốn nhân cơ hội này xử lí chúng ta, biết ngài có thể giúp chúng ta tay được ?”

      La Hãn lòng muốn lấy lòng Diêu Mật, chẳng qua hơi khổ sở vì có Sử tú Nhi và Phạm Tinh ở bên cạnh, có cách nào trò chuyện với Diêu Mật, nay nghe nàng như vậy, sao lại đáp ứng chứ? lập tức trả lời: “Tiểu Mật, nàng muốn ta giúp thế nào, ta liền giúp nàng thế nấy. Mạnh phu nhân chỉ là cháu của lão tướng quân, vì phủ tướng quân có nữ quyến nên mới tạm thời qua đây giúp chưởng quản mọi việc tay, đắc tội với bà ta cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.”

      Sử Tú Nhi nghĩ nghĩ, nếu nàng là Mạnh Uyển Cầm, nàng làm như thế nào?

      Đối với chuyện kiểu này, ngược lại, Phạm Tinh từng có kinh nghiệm, trước đây nàng ở nhà, thấy tận mắt thẩm nương vu hãm cho vị thiếp câu dẫn đần ông bên ngoài, cảnh tượng tương tự như tối nay.

      Nghe xong giả dụ của Phạm Tinh, Diêu Mật và Sử Tú Nhi đưa mắt nhìn nhau, : “Ngươi , có khả năng Mạnh Uyển Cầm đánh ngất chúng ta, rồi ném toàn bộ chúng ta vào trong ao. Sau đó dẫn lão tướng quân tới bắt gian ư?”

      Phạm Tinh ghé vào tai Diêu Mật, : “Quần áo mùa hè mỏng, nếu chúng ta ngâm trong nước, quần áo dán người, bị lộ tất tần tật. Dù cho chúng ta và đối phương xảy ra chuyện gì, cũng khó mà giải thích.”

      Cảnh tượng ba nữ nam ngâm mình trong hồ như thế nào La Hãn cũng đoán được, lửa giận bùng lên trong lòng, lòng dạ muốn cưới Diêu Mật làm chính thê, nhưng nếu Diêu Mật còn chưa vào cửa mà bị hạ nhân bêu xấu, sau này truyền ra ngoài, Diêu Mật bị xem là thất đức, nàng thể theo nữa. Việc này nếu truyền , quả làm trò cười cho thiên hạ. Mạnh Uyển Cầm, mụ được lắm, thừa dịp lão tướng quân ở đây, liền bạo gan làm càn như vậy sao???

      Năm đó bảo vệ được Tạ Vân, chẳng lẽ lúc này ngay cả a hoàn cũng che chở được? La Hãn quyết định trong lòng, trầm giọng : “Yên tâm, có ta ở đây, xảy ra chuyện gì. Hết thảy cứ để ta lo.”

      “A!” chỉ mỗi Diêu Mật mà ngay cả Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vừa nghe được lời này của La Hãn đều kìm được đưa mắt nhìn . Đất nước thời này, bởi vì nữ nhiều nam ít, tuy các nàng xuất thân là thiên kim tiểu thư, nhưng ở trước mặt nam tử cũng dám cảm giác mình được chiều. Hơn nữa, việc cưới xin còn lận đận, đến bây giờ vẫn chưa có nơi có chốn, thêm việc bị Cố Đông Cẩn và Cố Đông Du ghét bỏ, nên đối với nam tử trẻ tuổi, các nàng còn trông chờ gì, chứ đừng là mong được họ chở che, bảo vệ. Lúc này, La Hãn vừa như vậy, hiểu sao, các nàng đều cảm thấy rung động. Aii, nếu phải…., các nàng thành toàn cho và Diêu Mật.

      Diêu Mật nghe được lời này lần thứ ba động tâm, ôi, cuộc sống dưỡng lão an nhàn sung sướng ta muốn, đức lang quân tuấn tú này ta cũng muốn, làm sao để được cả hai đây??????

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh mặc dù ngay cả chính mình cũng rung động, nhưng lại sợ Diêu Mật động tâm, vội vàng dùng ánh mắt trấn an Diêu Mật, ây Tiểu Mật, sau khi lão tướng quân qua đời, hai bọn ta se chỉ luồn kim, cho ngươi và vị lang quân khôi ngô này xuân tình đa độ, sung sướng tiêu dao. Cho nên, cuộc sống dưỡng già hạnh phúc có, đức lang quân khôi ngô cũng có mà.

      La Hãn có chuyện trong lòng, tầm mắt đặt người Diêu Mật, cũng nhìn thấy ba người các nàng liên tục trao đổi ánh mắt với nhau, chỉ chăm chú quan sát xung quanh, ở đây hoa cỏ tươi tốt, nếu có người được bụi hoa che chắn, ở phía sau đập gậy quả là khó lòng phòng bị, bởi vậy giọng : “ qua bên này.” xong liền rảo bước về phía trước.

      Ba người Diêu Mật biết La Hãn quen thuộc với phủ tướng quân hơn các nàng, thấy được bình tĩnh đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng bám sát theo.

      Sau khi rẽ qua góc, đến gần ao Sấu Ngọc, La Hãn đột nhiên dừng bước, giọng chỉ tay với ba người Diêu Mật: “Mau, trốn mau!”

      *** Mình xin đính chính lại Sấu Ngọc đây là ao chứ phải hồ nhé, hồ mà ở trong vườn rộng quá, hợp lí cho lắm và trong bản raw ao cũng đúng hơn.

      Mặt dù ba người Diêu Mật vừa vừa trò chuyện, nhưng vẫn nghe được tiếng bước chân loáng thoáng, hình như phía sau có tiếng động, trong lòng sớm hoảng loạn, La Hãn vừa dứt lời, các nàng liền theo hướng mà ngón tay La Hãn chỉ, chui vào bên trong bụi hoa.

      La Hãn cũng theo sau chui vào. Bụi hoa nơi này là trong những bụi hoa mà năm đó khi theo đuổi Tạ Vân mang đến phủ tướng quân, trồng thành hình trái tim. Bây giờ bụi hoa mọc rất tốt, trông rất um tùm rậm rạp, nhưng biết , bên trong mười mấy bụi hoa này là khoảng trống hình trái tim, người có thể nấp.

      Bốn bà tử cầm theo gậy gộc thô to, dưới che chắn của bóng đêm và bui hoa, bốn bà rón ra rón rén theo sau mấy người Diêu Mật, suy nghĩ làm sao để ra sau lưng các nàng mà các nàng phát ra được, gậy đánh ngã các nàng. ngờ vừa quẹo qua góc, lại đột nhiên thấy ba người Diêu Mật đâu, lập tức ngẩn người, sau đó nhanh chóng bước lên phía trước, đuổi theo.

      Ba người Diêu Mật nghẹn họng nhìn trân trối bốn bà tử cầm gậy gộc chạy ngang qua, quả nhiên là đoán sai, Mạnh phu nhân ra tay!

      La Hãn đợi bốn bà tử qua, lúc này mới giọng thầm: “Các ngươi nấp ở chỗ này nên cử động, ta giải quyết mấy bà tử kia.”

      mình ngươi có được ?” Diêu Mật quan tâm hỏi.

      La Hãn nghe ra lo lắng trong lời của Diêu Mật, cảm thấy ấm áp trong lòng, : “ sao, chỉ là vài bà tử, xử lí rất nhanh thôi.”

      Diêu Mật gật đầu, dặn dò: “ nên đả thương người, các bà ấy chỉ là vâng lệnh hành .”

      Tiểu Mật của ta quả nhiên vừa xinh đẹp vừa thiện lương, cùng A Vân giống nhau như đúc. La Hãn cảm thán trong lòng, lên tiếng: “Yên tâm.” xong liền chui ra hỏi bụi hoa, biến mất thấy bóng dáng.

      Bốn bà tử được Mạnh Uyển Cầm dặn dò phải giải quyết đám người Diêu Mật trong yên lặng, được đả động đến hộ vệ trong phủ, bởi vậy, mặc dù thấy đám người Diêu Mật nhưng các bà cũng chỉ dám liếc mắt nhìn nhau sau đó lên phía trước đuổi theo. Đuổi theo hồi vẫn thấy người, lúc này mới cuống cuồng, cầm gậy thọc vào trong các bụi hoa xem xét.

      La Hãn thân sau bụi hoa, chờ tới khi bà tử bị rơi lại sau mấy bà tử khác vài bước chợt tiến lên, dùng sức kẹp cổ của bà tử đó, bà tử còn chưa kịp kêu lên, tay phải cướp lấy gậy của bà, gõ mạnh lên đầu của bà, thèm nhìn bà ngất hay chưa ngất nhanh chóng lôi bà vào trong bụi hoa.

      Ba bà tử còn lại được vài bước, thấy bà tử kia đuổi tới, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bụi hoa khẽ động, thấy bóng người, liền lầm bầm trong miệng: “Bà già này, chắc là tối nay ăn quá nhiều, bây giờ tìm chỗ giải quyết. Bộ biết lúc này là lúc nào sao, nhịn chút chết à?” Ba người kia xong đứng lại chờ, lúc sau vẫn thấy người ra, người trong ba : “Được rồi, ta ở lại chờ bà ấy, các ngươi lên phía trước tìm .”

      La Hãn dù sao cũng là lén lút ở lại phủ tướng quân, mặc dù nắm chắc đánh ngất được hết mấy bà tử này cùng lúc nhưng lại sợ kinh động đến người khác, nên nếu có thể lặng lẽ đánh được bao nhiêu lặng lẽ đánh bấy nhiêu. Mắt thấy mấy bà tử này xì xào bàn tán, hai người trong đó bỏ chỗ khác, chỉ còn lại người lập tức vén tay áo, định bụng lặng lẽ đập cho bà tử kia gậy. Chỉ cần xong người này, dư lại hai người kia cũng dễ dàng giải quyết.

      ——

      Ba người Diêu Mật chờ trong bụi hoa chưa được bao lâu, chợt nghe bên ngoài bụi hoa “khẩy, khẩy” tiếng vang rất , La Hãn chui đầu vào, giọng : “Bốn bà tử bị đánh ngất xỉu, ta để các bà ở sau bụi hoa, chỉ là các ngươi…”

      Diêu Mật hiểu được ý tứ của , giờ Tạ Đoạt Thạch và em Tạ Đằng chưa hồi phủ, Mạnh Uyển Cầm nếu như thấy mấy bà tử đâu cho hộ vệ của phủ vào vườn lục soát, tùy tiện gán tội danh cho các nàng, các nàng cũng chẳng thể nào chạy thoát.

      Sử Tú Nhi suy nghĩ chút rồi : “Phải ra khỏi vườn, tìm chỗ khác mà trốn, đợi bốn người lão tướng quân về rồi tính tiếp.”

      La Hãn gật đầu: “ từ bên này con đường dẫn ra khỏi vườn.” tỉ mỉ miêu tả con đường , còn chưa dứt lời, : “Ra khỏi vườn, các ngươi định trốn nơi nào?” vừa vừa dụi mắt, lúc đánh bà tử thứ tư cẩn thận bị bà ta tung bột thuốc vào mặt, bây giờ cảm thấy mắt và lỗ mũi ngưa ngứa.

      Diêu Mật : “Chỗ an toàn nhất lúc này tất nhiên là chỗ ở của Mạnh phu nhân và Cố tiểu thư.”

      Phạm Tinh tiếp lời: “Vậy chúng ta hãy nấp trong phòng Cố tiểu thư. Phòng của Mạnh phu nhân có nhiều bà tử lui ra lui vào, e bị lộ.”

      La Hãn nghe các nàng thương lượng xong, nhân tiện luôn: “Các ngươi trước, ta đem bốn bà tử kia đến ao Sấu Ngọc, sắp xếp xong tới.” Dám ức hiếp Tiểu Mật của ta à, chờ ân hận đến đứt ruột !
      Nhược Vân thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 19: Tắm


      Nhìn theo tỷ muội Diêu Mật quẹo đến con đường cho đến khi khuất khỏi tầm mắt, La Hãn mới lưu luyến thu tầm mắt về, xoay đầu đến bụi hoa lôi ra bà tử, kéo bà ta đến ao Sấu Ngọc, đặt đầu và tay mặt nước, sau đó mới quay về kéo những bà tử còn lại.

      Ao Sấu Ngọc được đào để dẫn nước, nước trong ao chỉ cao quá đầu gối, hề sâu, bởi vì nó nằm trong vườn, cách phòng luyện võ xa nên huynh đệ Tạ Đằng mỗi khi trời nắng nóng, sáng sớm sau khi tập võ, thường đến tắm trong ao. Cũng hạ lệnh nghiêm ngặt, nếu cho phép, bất kì a hoàn hay bà tử nào cũng được đến ao Sấu Ngọc, bởi vậy, nơi đây vô cùng đẹp đẽ và thanh tịnh.

      La Hãn đặt bốn bà tử vào trong nước, sau khi sắp xếp xong, cảm thấy toàn thân nóng rực, lập tức ngồi xổm xuống cạnh ao, hắt nước rửa mặt, rửa xong, mặc dù mặt bớt khô nóng, nhưng cả người vẫn hừng hực khó chịu, trong nhất thời hận thể lột hết quần áo mà nhảy vào ao ngâm nước.

      La Hãn biết rằng, thuốc bột mà Mạnh Uyển Cầm đưa cho bà tử kia có tên là “Hỏa Long Tán”, người bình thường chỉ cần ngửi ít, trong vòng nửa canh giờ, toàn thân khô nóng khó chịu, cần phải ngâm trong nước mới cảm thấy thoải mái. Mạnh Uyển Cầm tính kĩ, dù mấy bà tử có đánh ngất được La Hãn hay , chỉ cần La Hãn ngửi được bột phấn này chắc chắn phải nhảy xuống ao Sấu Ngọc mà ngâm. Chỉ là bà nghĩ tới, trước khi bà tử hắt bột phấn bị đánh xỉu cố gắng đưa tay đỡ gậy, thuốc bột hắt lên mặt La Hãn cũng chỉ dính lên mắt và mũi của . Bởi vậy, mặc dù La Hãn muốn cởi quần áo ngâm nước, nhưng vẫn kiềm chế được.

      La Hãn đưa tay khuấy nước trong ao, tự giễu: “Nếu bây giờ ta cởi ao ngâm nước, đợi lát nữa Mạnh phu nhân tới bắt gian, chẳng phải là bắt được ta và bốn bà tử?” vừa , cũng cảm thấy lời của mình hơi hoang đường, trong nhất thời bấm ngón cái vào lòng bàn tay, gắn chịu cơn nóng bốc lên. Xác định lối , sau đó dọc theo con đường đến viện của Cố Mỹ Tuyết. Bất kể như thế nào nữa, trước khi Tạ Đoạt Thạch và huynh đệ Tạ Đằng hồi phủ, để cho hai mẹ con Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết làm hại Diêu Mật.

      Tỷ muội Diêu Mật men theo con đường ra khỏi vườn, thoáng chốc cảm thấy vừa hưng phấn vừa căng thẳng. Nghĩ thử xem, trước kia các nàng sống trong phủ, mỗi ngày trôi qua là như thế nào? Vừa buồn lại vừa chẳng thú vị. Năm cũ trôi qua, năm mới đến, năm nào cũng như năm nào, ngay cả những vị khách đến tham dự tiệc mừng năm mới, mọi năm đều giống như nhau, như các nàng mỗi năm lại tăng thêm tuổi. Bây giờ tốt rồi, đến phủ tướng quân chưa được bao lâu, mà mỗi ngày trôi qua vừa phong phú vừa thú vị lại vô cùng kích thích. Nhìn , đêm hôm khuya lắc khuya lơ, La Hãn bất ngờ xuất , Mạnh Uyển Cầm bất ngờ chơi chiêu, các nàng lại ngờ trước được liên thủ chống lại Mạnh Uyển Cầm, dự định kéo Mạnh Uyển Cầm xuống ngựa.

      Cả lòng bàn tay của Phạm Tinh thấm đầy mồ hôi lạnh, sờ sờ, lại thấy mình mang theo khăn, đành học theo dáng vẻ thô tục của a hoàn, chùi tay bằng gấu áo, môi hơi cong lên, : “Sử tỷ tỷ, Diêu tỷ tỷ, ta hồi hộp quá chừng!”

      Sử Tú Nhi vuốt ngực, trả lời: “Tim ta cũng nhảy loạn xạ hết lên rồi đây. Nghĩ lại trước kia khi ta còn ở trong phủ, Mạnh phu nhân tuổi như vầy chính là bề của ta, chưa bao giờ cả gan bất kính. Lúc nào cũng cảm thấy các bà cao cao tại thượng, vừa mở miệng có thể ép ta ngóc đầu lên nổi. nghĩ ngày hôm nay mình lại có gan đối phó Mạnh phu nhân, vừa nghĩ chút thôi tim đập loạn.”

      Diêu Mật ra cũng hơi căng thẳng, nhưng vì muốn trấn an hai người bọn họ nên : “Các ngươi đừng quên, lão tướng quân là người của chúng ta, bàn về bối phận, Mạnh phu nhân còn phải gọi chúng ta tiếng mợ đấy. Chúng ta chính là trưởng bối của bà ta, bà ta lại bạo gan đối xử với chúng ta như thế này, nên trách sao chúng ta lại đối phó bà.”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vừa nghe thấy lời của Diêu Mật, lập tức hít hơi, đúng vậy, các nàng chính là lão phu nhân tương lai của phủ tướng quân, thể để cho tiểu bối trèo đầu trèo cổ mà ngồi! thể để cho Mạnh Uyển Cầm làm loạn địa bàn phủ tướng quân của chúng ta!!!!!!!!

      Ba người trò chuyện hồi từ từ bình tĩnh lại, sau đó men theo bóng đêm đến viện của Cố Mỹ Tuyết cách đó xa.

      Hai hộ vệ tuần tra ban đêm của phủ tướng quân Trần Vĩ và Trần Minh cảm thấy ba người Diêu Mật mờ ám lén la lén lút nên bí mật nép vào tường theo dõi, hai người tự cho là chưa ai phát ra mình, nên bẩm lẩm tự : “Ba a hoàn này làm cái gì vậy?”

      Trong nhà Trần Vĩ xảy ra chuyện phải nghỉ phép hai ngày, tối nay mới vừa về đến phủ tướng quân, biết được tỷ muội Diêu Mật trở thành a hoàn hầu hạ Tạ Đoạt Thạch, tỏ vẻ quái lạ: “Đây phải là ba tiểu đầu bếp mới tới phòng bếp sao? Chạy tới chỗ này thập thò cái gì?”

      Trần Minh tay chống nạnh, đáp lại: “Ba tiểu nha đầu này mấy ngày trước đúng là làm đầu bếp, nhưng hôm nay được lão tướng quân nhìn trúng, điều đến làm a hoàn bên người rồi.”

      Trần Vĩ gật gù: “Vị đầu bếp họ Diêu kia, dáng người hơi giống với tiểu thư* của chúng ta, lão tướng quân nhìn thấy nàng tất nhiên là có vài phần cảm tình.”

      *Tiểu thư ở đây là Tạ Vân nhé, phải má Cố kia đâu :3

      “Đâu chỉ đơn giản là vài phần cảm tình như vậy, ngồi vào bàn ăn chung rồi, sắp thành người nhà rồi.”

      màn của Tạ Đằng và Diêu Mật ở thư phòng đêm hôm qua, bởi vì Mạnh Uyển Cầm dẫn theo nhiều người đến bắt gian nên hầu như khắp phủ đều biết được. Sáng sớm vừa mở mắt, tin đồn Tạ Đằng nhìn trúng Diêu Mật, muốn nạp nàng muốn truyền như điên khắp phủ rồi, chẳng qua là chuyện này chưa có nhiều người biết thôi. Trần Minh : “A Vĩ, vậy là ngươi chưa biết chuyện xảy ra tối hôm qua giữa Tướng quân và Diêu đầu bếp rồi! Tặc tặc, đặc sắc như kịch vậy!”

      “Xảy ra chuyện gì?” Trần Vĩ vừa nghe thấy chuyện có dính líu đến Tạ Đằng liền tò mò quan tâm.

      Trần Minh đằng hắng giọng, văn chương uốn lượn: “Tối hôm qua, tiểu đầu bếp ra giếng rửa mặt, tướng quân vừa thấy nàng, lập tức đánh nàng ngất xỉu, sau đó ôm nàng về thư phòng, đặt nàng án thư….” dừng lại chút, tưởng tượng lại từng chi tiết mọi người truyền nhau trong phủ, lại thêm ít mắm, thêm ít muối kể lại cho A Vĩ nghe, nước miếng văng bốn phía, xong còn bổ sung thêm chuyện sáng nay La Hãn đến phủ đòi Diêu Mật, Tạ Đằng cực kì bất mãn, hai nam tranh nữ, thiếu chút nữa đánh nhau, vân vân và mây mây.

      Trần Vĩ nghe xong há hố mồm, sau hồi lâu mới : “Hiếm thấy tướng quân xem trọng ai, các huynh đệ chúng ta nhất định phải tương trợ cho ngài, giúp ngài sớm ôm mỹ nhân về tay.”

      Trần Minh: “Tướng quân vụng mồm vụng miệng, biết lời ngọt ngào với mỹ nhân. Tên La Hãn kia ngược lại, vừa thấy Diêu nương đồng ý hứa hẹn dùng kiệu hoa to lớn đỏ thẫm nghênh nàng vào cửa làm chính thê, nhắm ngay nỗi lòng của mỹ nhân.”

      Trong những người được Tạ Đằng phái điều tra thân thế của Diêu Mật có Trần Minh. Vì Trần Vĩ là đường ca của , cũng dối gạt, nhanh chóng hạ thấp giọng, ra lai lịch của Diêu Mật.

      Trần Vĩ : “Nếu là cháu của Cố Đình chính là người nhà. Bây giờ tướng quân nhìn trúng nàng, lão tướng quân cũng cùng nàng ngồi vào bàn ăn cơm, có lẽ nàng nhanh chóng thành phu nhân tướng quân thôi.”

      Bọn họ trò chuyện, thấy Diêu Mật thập thò bên tường, dáng vẻ như muốn tiến vào viện của Mạnh Uyển Cầm nhưng lại biết nên làm như thế nào, liếc mắt nhìn nhau, : “Phu nhân tương lai của tướng quân muốn điều tra Mạnh phu nhân đây mà! Chúng ta mau giúp nàng tay, để nàng lặng lẽ vào trong!”

      Ở trong lòng của Trần Vĩ và Trần Minh, Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết là người ngoài, nữ nhân được Tạ Đằng nhìn trúng mới là người của phủ tướng quân. Nếu là người của phủ tướng quân, bọn họ nhất định phải ra tay giúp đỡ.

      Trần Vĩ chân tay nhanh nhẹn, hai ba bước bước đến ngoài cổng lớn của viện, gọi vài tiếng. bà tử nghe được tiếng kêu, liền ra ngoài mở cửa viện để nhìn, thấy Trần Vĩ đứng ngoắc tay cách đó xa, lập tức chạy ra khỏi cửa, tới hỏi: “Trần gia có việc gì sao?”

      Tỷ muội Diêu Mật thấy cửa viện mở ra, có người hỏi bà tử vài câu, người nọ cúi đầu, nhìn về phía các nàng, mà bà tử kia lại đưa lưng về phía các nàng, lập tức mừng rỡ, ba người chạy ra khỏi vách tường, nghiêng người, chạy nhanh vào trong viện.

      Khóe mắt Trần Vĩ đảo qua, thấy ba người Diêu Mật chạy vào trong viện của Mạnh Uyển Cầm, lúc này mới : “Cũng có việc gì, chẳng qua là tướng quân và lão tướng quân có trong phủ, các người cần phải cảnh giác nhiều hơn.”

      Bà tử đáp lời, sau đó xoay người vào viện, đóng kín cửa lớn.

      Lúc này, Tạ Đằng hồi phủ, ở trong vườn điều tra phen, dẫn người đến ao Sấu Ngọc, thấy trong ao dường như có bốn người ngâm nước, mặt cũng lộ vẻ gì, chỉ nhảy cái đến bên cạnh ao, cúi đầu nhìn xuống, vừa nhìn liền thở ra hơi. thừa nhận, trong lòng vừa nãy nhảy thót cái, cứ cho rằng ngâm mình trong ao chính là ba người Diêu Mật và La Hãn, vừa thấy là bốn bà tử, chẳng biết tại sao, liền thở phào nhõm.

      Tạ Đằng đưa tay kiểm tra hơi thở của các bà tử, thấy các bà chỉ hôn mê, liền thò hắt nước lên mặt các bà, vừa gọi vài tiếng.

      hộ vệ theo nhanh chóng nhảy xuống ao, xốc bốn bà tử lên bờ, lây các bà tỉnh dậy rồi đặt câu hỏi. Bốn bà tử trước tiên là bị dọa giật nảy mình, sau đó gào khóc sướt mướt, rằng nào là các bà vừa vào vườn gặp kẻ trộm, nào là vừa tiến lên nhìn bị kẻ trộm ném vào trong ao, thiếu chút nữa chết đuối, vân vân và mây mây.

      Tạ Đằng mặc dù ngờ vực tin nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi các bà có thấy hình dáng của kẻ trộm hay . Bốn bà tử liền nhớ lại trang phục quần áo của La Hãn mà tả, còn rằng chưa nhìn thấy mặt của kẻ trộm bị đánh ngất xỉu.

      Tạ Đằng nghe xong, sắc mặt tức khắc đen xì, theo miêu tả của các bà, kẻ trộm phải La Hãn còn là ai? ngồi xỗm xuống quan sát mặt đất, thấy bên cạnh ao có dấu chân dọc theo đường về phía trước, trong lòng sáng tỏ, gật đầu với hộ vệ, : “Để hai người ở lại đưa các bà tử ra khỏi vườn, những người khác theo ta!”

      đầu khác, Mạnh Uyển Cầm thấy bốn bà tử trở về đúng giờ để bẩm báo thầm cảm thấy ổn, trong chốc lát, Mạnh Trung tới : “Phu nhân, thấy La Nhị gia và ba người Diêu Mật đâu, trong ao là bốn bà tử.”

      “Cái gì?” Mạnh Uyển Cầm giậm chân, thoáng chốc lại hỏi: “Tướng quân nơi nào?”

      Mạnh Trung trả lời: “Bên cạnh ao có dấu chân, tướng quân lần theo dấu chân truy đuổi.”

      Mạnh Uyển Cầm vừa nghe, bất chấp đám người tìm Diêu Mật, vội vàng dẫn người trở về, quyết tâm phải đuổi Tạ Đằng vào viện cho bằng được, lập tức hô lên hai chữ “Có trộm”, dẫn Tạ Đằng vào trong phòng Cố Mỹ Tuyết.

      Lại đến tỷ muội Diêu Mật tiến vào trong phòng Cố Mỹ Tuyết cách thuận lợi, nương theo ánh sáng chiếu vào ô cửa sổ quan sát xung quanh, rất nhanh quyết định trốn dưới gầm giường.

      Tỷ muội Diêu Mật vừa mới trốn kĩ, “Cạch” tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, có người thắp đèn, sau đó hai bà tử khiêng thùng tắm tiến vào đặt trước giường, đổ nước vào trong thùng tắm.

      Tỷ muội Diêu Mật dám thở mạnh, tiếng nước đổ ào ào, bà tử đổ nước xong, cuối cùng cũng ra ngoài, các nàng lúc này mới thở phào hơi, lại thấy trước giường bỗng nhiên tối sầm lại, thân ảnh chui vào.

      Dưới ánh đèn, Diêu Mật thấy ràng người tiến vào là La Hãn.

      Sử Tú Nhi nhanh chóng đưa tay ngăn La Hãn, cho chui vào trong, Phạm Tinh cũng ra sức đẩy ra ngoài, trời ạ, được chui vào, ngươi tìm chỗ khác !

      Diêu Mật cũng cấp bách, liều mạng xua tay, ý bảo La Hãn hãy tìm chỗ khác mà trốn.

      La Hãn khó nhịn được khô nóng người, ý thức cũng hơi chút mờ mịt, linh hoạt như bình thường, thấy tỷ muội Diêu Mật đồng ý cho trốn dưới gầm giường, liền nhanh chóng khom lưng chui ra ngoài, cúi nửa người trốn sau thùng tắm trước giường, nghiêng tai lắng nghe, thấy tiếng bước chân tới ngoài cửa, muốn tìm chỗ khác để nấp, lọt vào mắt , ngoại trừ gầm giường chẳng còn chỗ nào để trốn, trong nhất thời liền khẩn trương, chút nghĩ ngợi, ngồi dậy vịn vào thành thùng tắm nhảy cái, nhảy vào trong thùng, nín thở ngồi xỗm dưới nước.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :