1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị Hương - Cống Trà (82 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 5: Mê Đảo


      ***Em trai của Tạ Đằng là Tạ Nạm chứ phải là Tạ Nam, hôm trước kiểm tra lại bản QT mới phát ra :-(, so sorry vì nhầm lẫn này T T….
      Dù sao Diêu Mật quen với nếp sống của tiểu thư, đột nhiên biến trở thành đầu bếp, ngủ trong phòng dành cho hạ nhân, còn phải chen chúc ba người giường nên nàng có chút quen, trằn trọc lúc lâu mới vào giấc ngủ.

      Nhưng tới nửa đêm nàng tỉnh dậy vì nóng, đưa tay tìm quạt sờ được, đành phải bò dậy, mang giầy, mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ để tìm chiếc quạt gió, tìm lâu vẫn thấy gì, khỏi thở dài, bê thau đồng lên, đẩy cửa ra ngoài.

      Trong phủ tướng quân có cái giếng nằm gần phòng bếp, Diêu Mật chưa được nửa vòng đến bên giếng. Sau khi quay lên non nửa thùng nước, nàng giặt ước khăn, sau đó lau mặt và sau cổ cả người mới đỡ nóng chút. Nhất thời, nàng lén lút nhìn xung quanh, thấy nửa đêm yên tĩnh lá gan lập tức to lên, Diêu Mật tháo giầy chân trần đứng bên thành giếng, vén ống quần, sau đó xối nước từ trong thùng lên bắp chân, trong nháy mắt cảm giác mát lạnh truyền đến, nàng cảm thấy cực kì thoải mái dễ chịu.

      Diêu Mật rửa chân xong, đặt thau đồng xuống mặt đất, co chân lên lắc lắc cho khô nước, tính giầy vào đột nhiên cảm giác được có người ở phía sau lén lút nhìn nàng, nàng tóc gáy dựng đứng, xoay người, ngờ lại chẳng thấy gì.

      Diêu Mật bị dọa sợ, lập tức trong miệng lầm rầm niệm Phật, chân tay luống cuống mang lại giầy, tay trái siết chặt cái khăn, tay phải ôm thau đồng trước ngực, xoay người tính bỏ chạy.

      Diêu Mật vừa chạy được hai bước chợt nghe “Rầm” tiếng, thau đồng ôm chặt trước ngực hình như đụng phải vật gì, Diêu Mật chút suy nghĩ trở thau đập loạn xạ về phía trước, trong miệng hét lên: “Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!”

      Diêu Mật ném thau đồng vào khoảng , trong lòng càng lúc càng hoảng, bỗng dưng trợt chân té xuống đất, phần vì hoảng sợ nên ngất .

      Diêu Mật vừa bất tỉnh, ba bóng người liền xuất , ba cặp mắt lóe sáng lên, người dùng mũi chân hơi đá vào cằm Diêu Mật, tặc lưỡi, : “Tiểu Đao với ta ba nữ đầu bếp mới tới có người giống tiểu , ta lại tin, ngờ mặt mũi của nha đầu này đúng là có mấy phần tương tự với tiểu .”

      thanh khác vang lên: “Đúng là hơi giống!” xong liền xoay người nhìn về phía người còn lại nãy giờ vẫn trầm mặc chưa lên tiếng, : “Đại ca, huynh xem…”

      Người được gọi là đại ca kia chính là Tạ Đằng, nâng cằm Diêu Mật lên nhìn, thản nhiên trả lời: “Nếu giống tiểu thể mặc nàng lưu lạc, Thắng đệ, trong phòng đệ vẫn chưa có người nào, đệ nạp nha đầu này !”

      “Đại ca, trong phòng huynh cũng chưa có ai mà, sao huynh nạp nàng ấy!” Tạ Thắng nhìn Diêu Mật, lúc đầu cũng hơi động tâm, nhưng vừa thấy Tạ Đằng để ý đến nàng lập tức phục, ta cũng động tâm, ta nào có xúc động?

      Tạ Nạm nghe Tạ Đằng và Tạ Thắng chuyện, lập tức lùi chân, cười hì hì : “Nha đầu này đúng là may mắn, đại ca và nhị ca đều muốn tranh nàng!”

      “Nào phải của hiếm gì mà thèm?” Tạ Đằng và Tạ Thắng trăm miệng lời, sau đó xoay người bỏ . Tạ Đằng vừa được mấy bước liền quay đầu dặn dò Tạ Nạm: “Nền đất lạnh, cẩn thận nàng đổ bệnh, ngươi đưa nàng về phòng !”

      hơn nửa đêm, sao ta lại đưa nàng về phòng? Tạ Nạm định phản đối nghe Tạ Đằng thêm: “Đưa nàng đến thư phòng ấy, nơi đó có người!”

      “Huynh tự mình làm . Đây phải chiến trường, ta mắc chi phải nghe lời huynh.” Tạ Nạm xong lập tức bỏ chạy nhanh như chớp.

      Tạ Thắng nhìn Tạ Nạm bỏ chạy, cũng lén lén trốn .

      Tạ Đằng thở dài hơi, chậm chạp quay lại chỗ Diêu Mật, ngồi chồm hổm xuống tính xốc Diêu Mật lên, đột nhiên cẩn thận bị luồng mị hương phả vào mặt, may mà phản ứng nhanh chóng lập tức nín thở, nhưng vẫn bị hít vào ít, trong tức thời chân tay tê dại, hai mắt hoa lên.

      Khi Diêu Mật tỉnh dậy cảm thấy có người ngồi xổm bên cạnh mình, hơi thở của đàn ông đập vào mặt, tức hô hấp vừa gấp lại vừa nóng, chút suy nghĩ hé miệng ra thở hơi. Vừa tiện tay quờ quạng, cầm thau đồng trong tay, giơ lên đập rồi đập.

      Tạ Đằng dù sao cũng là đại tướng chém giết chiến trường, tay chân dù tê dại nhưng chỉ hơi nghiêng người chút tránh được thau đồng của Diêu Mật, khẽ quát: “Ngươi là người phương nào? Trà trộn vào phủ tướng quân là có mục đích gì?” Vừa mở miệng thổi ra mê hương, chắc chắn phải là nữ đầu bếp thông thường.

      Tạ Đằng vừa quát lập tức thở ra hơi mạnh, tay dùng sức chế trụ cổ tay của Diêu Mật, tay còn lại bóp lấy cổ của nàng.

      Diêu Mật tuy chỉ gặp Tạ Đằng lần nhưng lại có ấn tượng rất sâu, vừa mới mơ màng dưới ánh trăng lập tức phát ra người trước mặt là Tạ Đằng, liền kinh ngạc, ai ngờ lại bị Tạ Đằng bóp cổ, nàng vửa hoảng vừa sợ, thân hình lại mềm nhũn, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.

      Tạ Đằng nhíu mày nhìn Diêu Mật mềm oặt té xuống đất, vừa nghĩ đến mưu dùng mê hương của nàng, cảm thấy hơi tức giận, tay duỗi cái xốc ngang nách của nàng bế nàng lên, vài bước đến trước cửa thư phòng.

      Vào thư phòng, Tạ Đằng ném Diêu Mật lên chiếc ghế, thắp đèn, sau đó cầm ấm trà, mở nắp, hắt nước trà lên mặt Diêu Mật, nhìn nàng từ từ mở mắt ra, lúc này mới lạnh lùng hỏi: “, là ai phái ngươi tới? Có mục đích gì?”

      Diêu Mật đưa tay lau sạch nước trà mặt, sững sờ nhìn Tạ Đằng, sau lúc mới hiểu có lẽ là Tạ Đằng hiểu lầm, nàng lặp lại chuyện họ với Mạnh Trung cho Tạ Đằng nghe.

      , đừng tách ta ra tay ác độc.” Sắc mặt của Tạ Đằng hung ác nặng nề liếc nhìn Diêu Mật, lại duỗi tay đặt cổ của nàng, tay hơi dùng sức, lập tức nghe thấy tiếng “ôi ôi” của Diêu Mật, nhìn giống với vẻ mặt khi cười của Tạ Vân, kìm lòng được buông tay, cúi người : “Tuy ngươi , ta vẫn có biện pháp tra ra được. phải ngươi còn có hai đồng bọn sao?”

      Tạ Đằng buông tay, lúc này Diêu Mật mới thở nổi, ai ngờ lại ngửi được hơi thở của , lập tức thở dồn dập, đỏ mặt : “Ta láo, tin ngươi cứ tra.”

      “Còn muốn ngụy biện?” Tạ Đằng cười lạnh tiếng, : “ bình thường sao có thể giấu mê hương ở trong miệng, thổi cái liền khiến người ta mê đảo?”

      “Ta có giấu mê hương, chỉ là…” Diêu Mật thấy Tạ Đằng trừng mắt nhìn nàng, cũng hung hăng trừng mắt lại. Nếu chịu thua trước mặt sau này khi cưới Tạ lão tướng quân, sao có thể có uy phong của bậc trưởng bối?

      “Chỉ là thế nào? !” Tạ Đằng thấy cánh môi của Diêu Mật khẽ run, biết là nàng sợ sệt, vậy mà đôi mắt hạnh nhân xoe tròn vẫn trừng lại , nhìn có chút hơi buồn cười, sát khí trong lòng cũng giảm xuống mấy phần, thấp giọng : “Nếu ngươi thành , ta tha cho ngươi mạng.”

      Diêu Mật ho khan tiếng, dùng tay gắng sức đầy tay của Tạ Đằng ra, cười khổ : “Ta chẳng qua chỉ là chân yếu tay mềm, Tạ tướng quân hà tất như lâm phải đại địch?”

      Tạ Đằng “hừ” tiếng, nới lỏng tay ra.

      Lúc này Diêu Mật mới : “Ta là cháu ngoại của Cố Đình, bởi vì giải quyết được chuyện cưới xin nên mẫu thân của ta mang ta đến kinh thành, muốn gả ta cho vị biểu ca, ta muốn gả cho biểu ca, nhưng thấy mình sắp tròn mười lăm tuổi mà vẫn chưa tìm được phu quân nên đành phải nghĩ cách gạt đám người Cố gia, lặng lẽ tiến vào phủ tướng quân làm đầu bếp để né tránh chuyện hôn nhân. Tuyệt phải là gian tế trà trộn vào phủ tướng quân.”

      Nàng vừa vừa cắn môi: “Về chuyện giấu mê hương trong miệng, tướng quân hiểu lầm rồi. Từ lúc đến tuổi cập kê đến nay, mỗi khi có nam tử trẻ tuổi đến gần, hô hấp của ta lập tức rối loạn, vừa gấp lại vừa nóng, khí trong miệng thở ra lại giống với mê hương. Vừa nãy ta ngã xuống đất, tướng quân đến gần, dưới tình thế cấp bách, tướng quân thở mạnh nên ta…”

      “Trong miệng vừa thở ra hơi lền mê đảo người khác?” Tạ Đằng dùng ánh mắt giống như xem kịch nhìn Diêu Mật, chậm rãi : “ bằng ngươi mình là hồ ly tinh , ta càng dễ dàng tin ngươi hơn.”

      “Tạ tướng quân tin cứ thử lần.” Diêu Mật bất đắc dĩ lắm mới bí mật của mình cho người khác, lại thấy Tạ Đằng tin, khỏi tức giận.

      Tạ Đằng cười lạnh tiếng, tiến lên phía trước nắm lấy cằm của Diêu Mật, buộc nàng hé miệng, sau đó nhìn vào bên trong, đột nhiên đưa ngón trỏ của tay phải ra vói vào trong miệng Diêu Mật, thăm dò khắp mọi nơi, sau đó dừng lại mơn trớn chiếc lưỡi phấn hồng của nàng, chắc chắn rằng trong miệng nàng giấu thứ gì mới rút tay lại.

      Tạ Đằng vừa co tay lại, Diêu Mật khép miệng nuốt nước miếng, trong phút chốc hô hắp lại dồn dập, khẽ cúi đầu, thở dốc : “Tướng quân kiểm tra xong chưa?”

      Hai ngón tay phải của Tạ Đằng dính nước miếng của Diêu Mật, ẩm ướt dinh dính, mi mắt liền giật giật, lại thấy Diêu Mật rủ đầu, cằm của nàng cọ xát trong lòng bàn tay trái của , nàng vừa mới mở miệng , luồng khí nóng hổi phất vào tay của , mùi thơm kì lạ lan tỏa khắp nơi. hơi rụt tay trái về, tay phải chà chà quần áo, cảm giác kì lạ bắt đầu bùng lên trong lòng, giọng trầm lại: “ phải ngươi thổi hơi liền mê đảo người khác sao? Lại đây thử xem.”

      Diêu Mật nghe thấy lời của Tạ Đằng, từ từ đứng lên, bước nửa bước tiến gần tới Tạ Đằng, nheo mắt lại hít hơi sâu, mặt đỏ lên, đột nhiên thổi hơi vào mặt của Tạ Đằng.

      Tạ Đằng kiểm tra trong miệng của Diêu Mật, đúng là có giấu vật gì, nghĩ rằng nàng chắc ngậm viên mê hương. Ban nãy thổi dùng hết viên dược kia rồi. Nếu lần này thôi ra có tác dụng gì, đắc thắng nhìn Diêu Mật, coi nàng còn chối đường nào. Nên khi thấy nàng tiến lại gần, hé miệng thổi, cũng tránh , tính giễu cợt nàng. Đột nhiên lại ngửi thấy mùi hương kì lạ kia, đầu óc choáng váng, khuôn mặt tuấn tú nóng lên, tay chân tê dại. cố cưỡng lại, xoay người, ngã ngồi chiếc ghế Diêu Mật ngồi khi nãy.

      Diêu Mật nuốt nước bọt, đầu lưỡi bị Tạ Đằng bắt lấy vẫn còn hơi đau, sau đó cúi người về phía trước, nhắm đến chiếc mũi cao thẳng của Tạ Đằng ác độc thở hơi. Thấy khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đằng đỏ lên, môi giật giật nhưng phát ra tiếng, nàng mới đứng thẳng dậy, lẩm bẩm : ” Bất kính với trưởng bối bị trời phạt.”

      Trưởng bối? Nàng nghĩ bản thân trông giống tiểu có thể xem là trưởng bối của sao? Tạ Đằng thính tai, nghe được lời Diêu Mật lẩm nhẩm mình, khỏi bất ngờ.

      Diêu Mật vừa vừa đưa tay vuốt vuốt tóc, sờ phải lá trà, đành lấy tay áo lau . Nàng quay lại cầm ấm trà bàn lắc lắc, thấy trong đó vẫn còn ít trà liền đổ ra cốc rồi hắt thẳng mặt Tạ Đằng. Sau đó nàng vội vàng lùi lại vài bước, thấy Tạ Đằng giật giật, lập tức : “Tạ tướng quân, ngài tin ta rồi chứ?”

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 6: Ướt Át


      ***Nam đồng với Nạm nên mình để Nam cho dễ nghe nhé :3
      Giọng của Diêu Mật hơi run run, tay nàng ôm chặt ấm trà dám buông. Người trước mặt chính là tướng quân giết địch vô số, nàng sao lại chỉ vì bị hắt nước trà lên mặt, trong cơn tức giận liền hắt lại ? Nàng còn chưa trở thành bà nội của người ta mà lại lấy suy nghĩ của bề dạy dỗ , sao có thể bỏ qua cho nàng đây?

      Tạ Đằng đưa tay lau sạch nước trà mặt, nhặt lá trà còn sót lại mũi của , kẹp chặt vào tay bắn ra, lá trà theo tiếng gió bay về phía trước.

      Diêu Mật vừa noi xong, hai cánh môi khép lại, lại cảm giác được vật gì đó bay lọt vào miệng của nàng, nàng bị dọa đến giật mình, vội vàng phun ra nhìn xem, ra là mẩu lá trà, bỗng dưng trước mắt liền tối sầm lại, trời đất đảo lộn, nàng còn chưa kịp ré lên phát mình bị Tạ Đằng bụm miệng, đẩy ngã xuống thư án, ấm trà trong tay cũng bị Tạ Đằng đoạt .

      Tạ Đằng rất bực mình, trong cùng buổi tối, lại bị tiểu quỷ mê đảo đến hai lần, chuyện này mà truyền ra ngoài còn đâu mặt với mũi?

      Diêu Mật hoảng sợ giãy giụa, lại thấy Tạ Đằng chậm rãi cúi đầu xuống, kề sát môi của nàng, khỏi sửng sốt, muốn làm gì? Làm nhục trưởng bối chính là tội lớn đấy!

      Hai chân Tạ Đằng đè chặt lên hai chân của Diêu Mật khiến nàng thể cựa quậy, tay trái khẽ đảo cái, bắt lấy cằm của nàng buộc nàng phải hé miệng ra, tay phải kê miệng ấm vào miệng của nàng, rót trà vào miệng của nàng, nghe tiếng uống nước “ừng ực” vang lên, thầm hừ tiếng: Cho dù ngươi có giấu mê hương tận cổ họng, nhưng nửa bình trà rót hết, mê hương cũng bị hòa tan với nước trà, xem ngươi còn tác oai tác quái được bao lâu?

      Lại đến Tạ Thắng và Tạ Nam bỏ được nửa đường rồi mà thấy Tạ Đằng đuổi tới, nhất thời dừng bước, nhìn nhau cười tiếng. Tạ Nam : “ chừng đại ca nhìn trúng nha đầu kia, đưa nàng về phòng rồi ?”

      Tạ Thắng nhìn vầng trăng đỉnh đầu, cười : “Chúng ta trở lại rình coi chút!”

      Tạ Nam lập tức đồng ý, hai người quay trở lại lối cũ, thấy bên cạnh giếng chỉ còn thau đồng và khăn rơi nền đất, Tạ Đằng và Diêu Mật lại thấy đâu. Hai người ngầm hiểu trong lòng, cười hì hì chạy tới bên ngoài thư phòng của Tạ Đằng, có ánh sáng hắt ra từ cửa sổ, hình như còn vang lên tiếng chuyện, hai người vội bước vào, đưa tay ra hiệu cho nhau, sau đó nấp bên ngoài song cửa sổ, dùng tay chọc thủng lỗ lớp giấy rồi trộm nhìn vào trong. Vừa nhìn đến liền há hốc mồm, dám tin những gì mình chứng kiến.

      Dưới ánh nến mơ hồ dịu , Tạ Đằng đè chặt eo của tiểu đầu bếp, đặt nửa người nàng lên thư án, tay trái bắt lấy cằm của nàng, tay phải cầm ấm trà, miệng ấm kề trước miệng của tiểu đầu bếp, dường như đút trà cho nàng uống. Hay là… uống rượu nhỉ?

      Nửa người tiểu đầu bếp ngã nằm thư án, tóc dài đen nhánh xõa ra như rẻ quạt, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Tạ Đằng, cánh môi nhắn thắm đỏ ngậm miệng ấm, nuốt từng ngụm từng ngụm, dường như khiêu khích, dường như mời gọi, vô cùng quyến rũ.

      Lại nhìn đến Tạ Đằng, mắt phượng hẹp dài khép hờ, đôi môi mím chặt, vẻ mặt cười như cười, vạn phần tà mị, còn đâu dáng vẻ của Tạ Đằng kiêu ngạo, thanh tâm quả dục, gần nữ sắc nữa kia chứ!

      hổ danh là đại ca của bọn họ, tình trường đúng là cũng đầy bản lĩnh như chiến trường, đánh đâu thắng đó, phi phàm. Cặp mắt của Tạ Thắng lóe sáng, muốn nhìn thêm chút nữa lại bị Tạ Nam đứng bên cạnh kéo kéo, nhất thời ý thức được tai mắt của Tạ Đằng vô cùng linh hoạt, bọn họ mà nhìn tiếp chỉ sợ bị phát , vội vàng nín thở, lặng lẽ lui vài bước về phía sau.

      Khóe miệng Tạ Thắng nhếch , cười khẽ, Tạ Nam đưa tay ra dấu, ý bảo hai người mau đến mách với ông nội.

      Chiến tranh kết thúc, cha mẹ của Tạ Đằng đều còn, trong nhà chỉ còn lại người là , Tạ lão tướng quân Tạ Đoạt Thạch tất nhiên là luôn luôn thúc giục mau chóng thành thân, sớm sinh quý tử, an ủi cha mẹ trời có linh thiêng. Nhưng Tạ Đằng ý chí sắt đá, đối với nữ nhi của đám người nịnh bợ phủ tướng quân nhìn như thấy, chưa từng có suy nghĩ hoặc nôn nóng thành thân.

      Tạ Đoạt Thạch rất sốt ruột, dặn dò riêng Tạ Thắng và Tạ Nam, bắt bọn họ phải chú ý động tĩnh của Tạ Đằng, nếu thấy có ý với người con nào lập tức phải báo với ông, để ông giúp Tạ Đằng nạp vào phòng.

      Nếu bình thường Tạ Thắng và Tạ Nam đứng nhìn trộm ngoài cửa, chắc chắn gạt được Tạ Đằng, nhưng đêm nay Tạ Đằng lại bị Diêu Mật mê hoặc những hai lần, thẹn quá hóa giận, nào còn để ý đến động tĩnh ngoài cửa sổ. Tạ Đằng lắc lắc ấm trà, bên trong sạch nước, lúc này mói rút miệng bình ra, cười lạnh : “Tốt lắm, ngươi thổi ta lần nữa thử xem!” Hơn nửa ấm trà trút xuống, dù cổ họng ngươi có giấu bao nhiêu viên mê hương cũng giữ được. Xem ngươi còn dám láo nữa ?

      nơi khác, Sử Tú Nhi ngủ thẳng đến nửa đêm cũng phải tỉnh dậy vì nóng nực, nàng sờ cổ, tất nhiên là đầy mồ hôi, lập tức quờ quạng hai bên tìm chiếc quạt, sờ mãi vẫn thấy gì, nàng vừa mở mắt nhìn lại thấy Diêu Mật đâu, vội vàng ngồi dậy, vừa quay đầu thấy Phạm Tinh cũng tỉnh, liền cười : “ thấy Diêu Mật đâu cả!”

      Phạm Tinh liếc nhìn xung quanh, thau đồng ở góc phòng cũng biến mất, lập tức mỉm cười: “Chắc là ra giếng rửa mặt rồi! Chỗ ở của hạ nhân cũng là, cửa sổ , gió lại vào, ngủ chút mà toàn thân đầy mồ hôi.”

      Sử Tú Nhi gật đầu, xuống giường mang giầy, : “Chúng ta cũng nên ra giếng tắm thôi, đêm nay quá oi bức!”

      Sau khi mặc xong quần áo, hai người cầm khăn đẩy cửa ra ngoài. Vừa vừa trò chuyện, rất nhanh tới giếng, lại thấy bên cạnh giếng đặt cái thau đồng, chiếc khăn ướt rơi nền đất, nhưng lại thấy Diêu Mật.

      Sử Tú Nhi đầu tiên là bị dọa cho giật mình, sau đó đến bên thành giếng nhìn xuống dưới, bên cạnh giếng là chiếc gàu treo lủng lẳng, mặt giếng bằng phẳng yên lặng, cái gì cũng thấy. Phạm Tinh thấy Sử Tú Nhi nhìn trong giếng, bị dọa đến mặt cắt còn chút máu, la thất thanh: “Diêu tỷ tỷ, Diêu tỷ tỷ, Diêu Mật!”

      Sử Tú Nhi bị tiếng hét của Phạm Tinh làm giật mình, sau đó cũng sợ hãi hô vài tiếng, nhưng lại nghe tiếng Diêu Mật đáp lại, hai người bị dọa luống cuống, vứt khăn trong tay xuống đất, ôm nhau hỏi: “Làm sau bây giờ?”

      Sử Tú Nhi bình ổn tinh thần: “Đây là phủ tướng quân, Diêu muội muội lại biết chút công phu, có chuyện gì xảy ra đâu. Chắc muội ấy ham chơi, chừng chạy chỗ khác hóng mát rồi. Chúng ta hãy tìm bà tử gác đêm hỏi câu.”

      Bà tử gác đêm còn chưa tỉnh ngủ, nghe được Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh thấy Diêu Mật, mắt tam giác[1] chớp chớp, sau đó cười gian tiếng : “ nương, ta riêng cho các ngươi biết thôi. Tháng trước, tiểu thư đến phủ ở lại, nửa đêm nửa khuya a hoàn của nàng thấy nàng đâu, cũng giống các ngươi la hét trong phủ như thế này, kết quả là bị bêu xấu. Các ngươi có biết vì sao ?”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lấy làm lạ, hỏi: “Vì sao?”

      Bà tử nhìn trái nhìn phải lúc, sau đó thần thần bí bí thấp giọng : “Đêm đó, tướng quân ở trong phòng đọc sách, La tiểu thư chạy đến mai phục bên ngoài cửa thư phòng, chỉ vì muốn được thấy tướng quân lần. Lúc mọi người tìm thấy nàng, ai cũng xấu hổ đỏ bừng mặt. Ta mà là các ngươi à, ta kêu loạn lên như thế đâu, mà chỉ lặng lẽ đến trước cửa thư phòng của tướng quân, lặng lẽ kéo nàng ấy trở về.”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh liếc nhau cái, từ trong mắt đối phương nhìn thấy được điều gì đó. Đúng vậy, sau khi các nàng vào phủ tướng quân, dù chưa nhìn thấy Tạ Đằng, nhưng trái tim thiếu nữ lại thôi thúc, lúc nào cũng giãy giụa tự nghĩ: Có nên câu dẫn Tạ Đằng trước tiên nhỉ, nếu được đến Tạ lão tương quân có sao đâu? Nhưng chắc gì các nàng lọt vào mắt của Tạ Đằng cơ chứ? Nhưng chắc gì Tạ Đằng chỉ có mình các nàng thôi? Dù có nghĩ kiểu gì nữa, các nàng cũng ngờ được Diêu Mật đêm hôm khuya khoắc lại hành động mình, câu dẫn Tạ Đằng trước các nàng bước.

      Sau khi các nàng cám ơn bà tử gác đêm, còn nhét cho bà hầu bao , dặn bà phải giữ miệng, Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh sửa lại áo, chỉnh lại quần, xong xuôi liền đến trước cửa thư phòng Tạ Đằng. Nếu Diêu Mật thành công, tất nhiên bỏ mặc các nàng. Nếu Diêu Mật thành công, các nàng phải dẹp sạch ý niệm này, lòng dạ câu dần Tạ lão tướng quân là được rồi.

      Diêu Mật lúc này vừa thẹn lại vừa tức. Nàng chẳng qua là vì nóng mới thức dậy, bưng thau đồng ra giếng tính tắm rửa chút, sao lại xui xẻo như vậy chứ? Đầu tiên là bị dọa ngất, tiếp theo là bị đánh cho bất tỉnh, sau đó lại bị bắt đến thư phòng hắt trà dư, tưới trà nguội. Lại nhìn đến Tạ Đằng này, kẹp lấy hông của nàng, đè lên chân của nàng, còn bày ra bộ dáng đến đây , có can đảm thử thổi ta lần nữa xem, khí nàng nín trong ngực nãy giờ dồn lên, vọt đến cổ họng, nàng ngẩng nửa đầu, chợt phồng má, mở miệng, “hô” tiếng thổi lên mặt của Tạ Đằng, thổi lần, thổi hai lần, rồi thổi đến lần thứ ba…

      Ngươi phải là muốn ta thổi sao? Ta thổi mạnh, ngươi còn chưa choáng ta còn chưa thổi xong.

      Tạ Đằng chính là nhìn Diêu Mật cười nhạt, thấy nàng phồng miệng lên định thổi, chịu thua nghênh đón, cúi đầu xuống : “Thổi , coi ngươi còn thổi ra cái dạng gì?” còn chưa dứt lời hương thơm lạ lùng đập vào mặt, toàn thân lập tức tê rần, chân tay mềm nhũn, khỏi kinh hãi: Đây là thế nào? Chẳng lẽ nữ đầu bếp này có thể thổi ra mê hương?

      Tạ Đằng chưa kịp suy nghĩ lập tức giữ chặt cổ tay của Diêu Mật, đồng thời đảo người cái, tựa thư án thở dốc. vừa xoay như vậy liền nằm ngay chỗ Diêu Mật nằm vừa nãy, mà nửa người nằm thư án, còn Diêu Mật đè lên người của .

      Trời ạ, cứu mạnggg! Diêu Mật liều mình giãy giụa, muốn thoát khỏi tay của Tạ Đằng, chẳng qua tay chân của Tạ Đằng tuy tê dại nhưng vẫn còn chút sức lực, ôm Diêu Mật mãi buông, trong mắt còn lóe lên tia hung dữ.

      Hai người thư án đẩy đẩy kéo kéo, nghe được hơi thở lẫn nhau, sắc mặt của Diêu Mật như hoa đào, hô hấp dồn dập, hơi thở vừa gấp lại vừa nóng phả vào mặt của Tạ Đằng, đôi mắt của Tạ Đằng dần dần trở nên mê mang, hai chân mở ra, kẹp nửa người Diêu Mật, tay phải kéo chặt Diêu Mật, làm thế nào cũng buông.

      Mắt thấy Tạ Nam chạy như bay về bẩm báo với Tạ Đoạt Thạch, Tạ Thắng cẩn thận quay trở lại nhìn trộm, chỉ thấy nửa người Tạ Đằng đè chặt tiểu đầu bếp, để ấm trà ra khỏi miệng của tiểu đầu bếp, mập mờ vài câu gì đó. Tiểu đầu bếp cũng lớn mật, lại có thể ngẩng đầu lên sát vào mặt Tạ Đằng, hôn .

      Ướt át chết mất! Tim của thiếu niên Tạ Thắng nhảy loạn xạ “thịch, thịch, thịch”, khẽ dụi dụi đôi mắt, đợi đến khi dụi mắt xong lại xem tiếp, tình huống phát sinh biến hóa, trở nên càng lúc càng ướt át.

      Lúc này, tiểu đầu bếp đè lên hông Tạ Đằng, ép thư án, Tạ Đằng bóp chặt tay của tiểu đầu bếp, di chuyển đến thắt lưng của nàng, tiểu đầu bếp vừa nghênh vừa cự[2], né tránh, lại phải né tránh, hai người thư án uốn tới ẹo lui…

      Tạ Thắng nhìn cảnh này mặt đỏ, tim đập dồn dập, chỉ cảm thấy mũi nóng lên, đưa tay lau cái, lại cảm thấy hơi dinh dính, nương theo ánh trăng liếc nhìn thấy ngón tay của mình toàn là máu. Đánh giặc đổ máu, nghĩ tới nhìn trộm ngoài cửa sổ cũng đổ máu.

      Tạ Thắng vẫy vẫy ngón tay, dùng quần áo lau vết máu, muốn nhìn trộm tiếp lại nghe thấy bên kia có thanh, dường như có người đến, chút nghĩ ngợi, chỉ vụt cái nấp vào chỗ tối

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 7: Rên Rỉ


      Trong trí tượng tượng của mọi người, võ tướng là những con người cao lớn thô bạo. Nhưng Tạ lão tướng Tạ Đoạt Thạch, cho tới ba người Tạ Đằng đều là những tướng sĩ thân ngọc, lông mày như liễu, khóe mắt hàm xuân, vô cùng tuấn tú.

      Tạ Đoạt Thạch lúc còn trẻ chính là bộ dáng như vậy, lấy vợ cũng là tiểu thư thế gia xinh đẹp của đất kinh thành, phu thê ân ái, hai đứa con trai cùng đứa con Tạ Vân cùng thừa hưởng những nét đẹp của cha mẹ, tuấn mỹ hơn người. ngờ chiến tranh xảy ra, con trai và con của ông đều ra . Bây giờ nhìn ba đứa cháu trai có tướng mạo cực kì giống con mình, ông cụ cảm thấy trách nhiệm lớn lao.

      Bởi vì đêm nay tiết trời oi bức, Tạ Đoạt Thạch cũng ngủ yên giấc, nghe được tiếng kêu của Tạ Nam, ông cụ trở mình, cất giọng : “Là Nam Nhi à? Vào !”

      “Ông nội, đại hỷ đến rồi!” Tạ Nam gian xảo chạy vào phòng Tạ Đoạt Thạch, tiện tay thắp nến lên, sau đó cười hì hì : “Đại ca ở thư phòng với tiểu đầu bếp. Bọn họ…”

      “Con cái gì?” Tạ Đoạt Thạch ngạc nhiên mừng rỡ.

      Tạ Nam vội thêm mắm thêm muối kể lại chuyện mới xảy ra. Theo miêu tả của Tạ Nam, Tạ Đằng nhìn thấy tướng mạo của Diêu Mật có mấy phần tương tự Tạ Vân cầm lòng được, suốt mấy đêm liền mang nàng đến thư phòng, ngươi ân ta ái, vô cùng thân mật.

      Tạ gia giờ có bốn người đàn ông, có lấy nữ quyến nào, mấy đứa cháu trai chịu đón dâu chưa đến, ngay cả trong phòng cũng nạp người, Tạ Đoạt Thạch lúc nào cũng lo âu, là ông nội chứ phải bà nội, đối với chuyện chọn nàng dâu cho ba đứa cháu trai cũng có chủ ý gì. Chỉ cần cháu ông thích là được. giờ nghe được Tạ Đằng thân cận với nữ đầu bếp mới tới, nửa khuya rồi mà vẫn còn trong thư phòng này này nọ kia, đuôi mày liền cong lên lộ ra ý cười, vỗ tay : “Làm tốt lắm! thích là phải ra tay, như vậy mới là đàn ông chân chính!”

      Tạ Nam cũng tươi cười như hoa, : “Ông nội, chúng ta mau bắt gian tình nào!”

      Tạ Đoạt Thạch vừa mang giầy vừa trả lời: “Chớ vội, đại ca ngươi trẻ tuổi dẻo dai, trong thời gian ngắn thế này còn chưa xong đâu!”

      Tạ Nam mặc dù chưa từng có kinh nghiệm tình trường, nhưng quân doanh là nơi nào cơ chứ? Đây chính là nơi tụ tập của những thành phần năng bậy bạ. Trong chốc lát liền hiểu được ý tứ của Tạ Đoạt Thạch, khỏi cười hắc hắc, dựng ngón tay cái lên khen: “Ông nội dày dạn kinh nghiệm.”

      Tạ Đoạt Thạch vỗ vào ngón tay của Tạ Nam, nhếch mày : “Còn phải , ta đây chính là lão tướng quân thân kinh bách chiến.” Nhớ năm đó, chiến trường, tình trường, dã chiến, giường chiến, có chỗ nào mà ta uy phong lẫm liệt? Nếu ba cháu trai của ta có được phân nửa sức lực của ta năm ấy bây giờ ta có chắt trai mà ôm rồi.

      Lúc Tạ Đoạt Thạch và Tạ Nam vội càng chạy đến thư phòng kinh động đến những bà tử gác đêm. trong số những bà tử đó liền nhanh chóng đến báo cho Mạnh bà tử bên người Mạnh Uyển Cầm. Mạnh bà tử bất chấp đêm hôm khuya khoắc vội vàng chạy báo cho a hoàn Linh Chi bên người Mạnh Uyển Cầm. Rất nhanh sau đó, Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết biết được tình.

      Có Mỹ Tuyết trợn ngược đôi mày lá liễu : “Ta sớm biết ba ả đầu bếp kia vào phủ là để câu dẫn biểu ca mà, có sai đâu.”

      Mạnh Uyển Cầm cau mày : “Tạ đầu bếp mời ta đến quản lí việc trong nhà, chính là thể dung thứ cho nữ đầu bếp nửa đêm chạy loạn.” xong liền dặn dò kẻ dưới chuẩn bị để chạy đến thư phòng. Thấy Cố Mỹ Tuyết cũng muốn theo, biết thể ngăn được, nên đành phải dặn dò mấy câu, để nàng theo sau mình.

      Lúc hai nhóm người chạy đến thư phòng của Tạ Đằng, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng kề sát bên của sổ chọt lỗ nhìn vào trong, vừa nhìn mặt liền đỏ đến tận mang tai, dám lên tiếng. Aiii, Diêu Mật đây là đắc thủ sao? Nhìn hai người thư án như vậy, nếu phải là có mặc quần áo chính là…

      Chân tay Tạ Đằng tê dại, cùng Diêu Mật lôi lôi kéo kéo chút liền trượt ra phía sau thư án, hai chân đưa lên, vừa vặn kẹp mông của Diêu Mật. Diêu Mật bị dùng sức xé ra kéo tới, hai chân chơi vơi , quần áo mùa hè lại mỏng, lập tức cảm giác được bất thường, khỏi liều mình vặn vẹo giãy giụa, thấp giọng van xin: “Thả ta ra!”

      Hơi thở nóng bỏng của Diêu Mật phả vào gáy, mùi thơm lạ lùng lan tỏa khắp nơi, Tạ Đằng lập tức điều hòa hơi thở của mình, thở hổn hển lúc lâu, sau đó giọng trầm khàn ám muội vang lên: “Thả ngươi ra để ngươi hại người khác sao?”

      Vậy ngươi đến tột cùng là muốn thế nào đây hả? Diêu mật ngửi được hơi thở nam tính của Tạ Đằng, ngực lại phập phồng lên xuống, đôi môi nhắn mềm mại run trước ngực của Tạ Đằng.

      Mê hương này quả nhiên là lợi hại! Tạ Đằng tự chủ được kẹp chặt Diêu Mật, tay trái duỗi cái, đặt lên eo Diêu Mật xoa bóp, trong nháy mắt liền phát thân thể của mình nổi lên biến hóa.

      Tạ Thắng nấp trong bóng tối, thấy được khuôn mặt xinh đẹp của hai tiểu đầu bếp víu nhau rình coi bên cửa sổ, lập tức vừa dùng tay lau sạch lỗ mũi vừa lặng yên tiếng động vụt đến sau lưng của Sử Tú Nhi, thầm hỏi: “Đẹp mắt ?”

      Tạ Thắng tai mắt linh hoạt, vừa chuyện, nghe được trong phòng Tạ Đằng và Diêu Mật rên rỉ, mu bàn tay nóng lên, biết mình lại chảy máu mũi, liền đợi Sử Tú Nhi quay đầu mà hướng sang bên cạnh lóe cái, lại trốn về góc tối.

      Cảnh tượng bên trong thư phòng vô cùng nóng bỏng, hai má của Sử Tú Nhi nóng bừng như lửa, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, chợt cảm thấy bên tai hơi ngứa, lại có thanh hỏi mình coi có thích mắt , Sử Tú Nhi thuận miệng xuỵt tiếng. Muốn chết hả, được nhìn nhìn , còn hỏi làm gì? Nàng vừa xuỵt xong, lập tức cảm giác được có điểm bình thường, nhất thời quay phắt người lại, phía sau, bóng người cũng có. Nàng bị dọa đến sắc mặt trắng xanh, lập tức đưa tay kéo kéo Phạm Tinh, ngón tay để ngang môi ý bảo Phạm Tinh chớ lên tiếng, mặt khác lại kéo Phạm Tinh tránh sang bên kia, cúi người sát bên tai Phạm Tinh hỏi: “Vừa nãy ngươi có nghe thấy tiếng gì ?”

      Phạm Tinh mặt đỏ tai tía, Tạ Đằng cùng Diêu Mật thư án rên rỉ lớn như vậy, nàng cũng phải là người điếc, tất nhiên là nghe được.

      Thấy Phạm Tinh cúi đầu chịu đáp, Sử Tú Nhi tính hỏi thêm lần nữa, vừa ngẩng đầu lên, ai ngờ lại nhìn thấy phía xa có ánh sáng của đền lồng tới, nàng biến sắc, cắn môi : “Trốn mau!”

      Hai người vừa trốn , ánh đèn lại tới gần thêm chút, Sử Tú Nhi vừa nhìn đoán ra, thấp giọng : “Hình như là hai mẹ con Mạnh Uyển Cầm và tiểu thư.”

      Phạm Tình bị cảnh tượng trong thư phòng làm cho chấn động đến giờ vẫn chưa hồi phục lại, trong đầu mơ mơ hồ hồ, mờ mịt hỏi: “Khuya vậy rồi mà các nàng ấy còn đến đây làm gì?”

      “Tới bắt gian chứ làm gì!” Sử Tú Nhi đơn giản trả lời, cười mỉa: “Người nào biết nhìn vào còn tưởng rằng Mạnh phu nhân là mẹ vợ của Tạ tướng quân, còn tiểu thư là vợ của ngài luôn ấy! Nhìn xem kìa!”

      Cần biết rằng, đám bà tử ở phòng bếp vô cùng nhiều chuyện, xuống bếp nhặt rau cũng loạn, miệng lúc nào nhàn rỗi, huyên thuyên chính là nhai hạt đậu. Huống hồ hai mẹ con Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết tuy phải là nữ quyến của phủ tướng quân mà lúc nào cũng ra vẻ ta đây là đương gia chủ mẫu sai sử người khác, số người trong phủ từ lâu nghi ngờ xì xào. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh làm việc trong phòng bếp mấy ngày nay cũng nghe được tích của hai mẹ con Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết. Biết được Cố Mỹ Tuyết lòng dạ muốn gả cho Tạ Đằng, nhiều lần tống cổ những a hoàn quyến rũ Tạ Đằng ra khỏi phủ. Thậm chí còn trở mặt với nhiều vị tiểu thư, nguyên nhân cũng bởi vì những vị tiểu thư kia đêm hôm khuya khoắt đến mai phục ngoài thư phòng, muốn câu dẫn Tạ Đằng.

      Phạm Tinh nghe Sử Tú Nhi chuyện, sau hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, : “Mạnh phu nhân là cháu họ ngoại của Tạ lão tướng quân, tính ra, tiểu thư cũng coi như là biểu muội của Tạ tướng quân, nhưng dù như vậy cũng lấy đâu ra quyền mà bắt gian chứ?”

      Sử Tú Nhi nắm tay của Phạm Tinh, : “Hãy nhìn xem Tạ tướng quân có che chở cho Diêu muội muội hay , nếu che chở Diêu muội muội, Manh phu nhân tiểu thư gì đó đều dẹp hết qua bên. Nếu che chở Diêu muội muội, chúng ta chỉ còn nước đứng ra.”

      Ba người các nàng đến phủ tướng quân với nhau, mấy đêm nay cùng ngủ chung phòng, cho dù có moi tim ra cũng phải tường trợ lẫn nhau, các nàng chỉ là những thiếu nữ bình thường, đều sợ bị phối xứng phải người cảnh ngộ bất hạnh, nên ba người liên thủ với nhau, phải cực kì đoàn kết mới có đường sống. giờ Diêu Mật hư hư thực thực dính vào Tạ Đằng, lại đụng phải Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết đến bắt gian, các nàng cần phải giúp Diêu Mật vượt qua cửa ải khó khăn này.

      Phạm Tinh hiểu ý tứ của Sử Tú Nhi, quay lại nắm chặt tay của nàng, : “Nếu Diêu tỷ tỷ lọt vào mắt xanh cảu Tạ tướng quân, đến lúc đó chúng ta cũng được cứu, chúng ta tốt xấu gì cũng xứng đôi với võ tướng thân gia trong sạch, cần phải cùng người ta làm thiếp.”

      Sử Tú Nhi gật đầu, đúng vậy, nếu như gả cùng người, thể nào cũng phải làm thiếp. Nhưng gả cho Tạ Đoạt Thạch lại là chuyện khác. Tạ Đoạt Thạch tuổi già, ba người các nàng cùng gả cho ông, tất nhiên cũng cần phải tranh tình đoạt giường, sinh con dưỡng cái, chính thứ cũng cần quá để ý. Đợi đến khi Tạ Đoạt Thạch chết , các nàng chính là trưởng bối to nhất phủ tướng quân, ba người liên thủ lại với nhau, còn lo gì được sống những ngày tháng tốt đẹp như trong quá khứ? Nhưng nếu cùng gả cho nam tử có tuổi tác tương đương phải sanh con đẻ cái cả đời, lại còn tranh đoạt tài sản, rồi thị thiếp tranh giành tình cảm, bởi vậy tuyệt đối được làm lẻ, nhất định phải lên chính thê, mới bị người ta dẫm nát.

      Lúc Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thầm to Tạ Đoạt Thạch và Tạ Nam cũng tới nhảy qua nấp ở bên cạnh Tạ Thắng. Tạ Thắng còn chưa mở miệng, Tạ Đoạt Thạch đưa tay ra hiệu cần phải , sau đó chỉ đến ánh đèn ngày càng gần kia.

      Tạ Thắng nhếch miệng, nín cười. Ha ha, xem ra là biểu muội Mỹ Tuyết tới bắt gian.

      Tạ Đoạt Thạch cũng cười thoải mãi, haiz.., đợi đến khi Cố Mỹ Tuyết đẩy cửa vào trong, trận tranh cãi ầm ĩ tất nhiên là thiếu được, cháu trai của ông cũng thể che chở mình tiểu đầu bếp, đến lúc đó chúng ta thừa dịp tiến vào dùng lời lẽ chính nghĩa mà quát, sau đó đưa ra đề nghị dàn xếp ổn thỏa giúp cháu trai, cưới cả Cố Mỹ Tuyết lẫn tiểu đầu bếp vào phòng, là đại hỷ .

      Tạ Nam nhanh chóng phát đầu kia có tiếng động, muốn ló đầu ra xem bị Tạ Thắng kéo lại, ghé vào tai : “Là hai tiểu đầu bếp còn lại.”

      “Ặc!” Tạ Nam xoa hai tay, tốt, đêm nay náo nhiệt!

      Trong thời gian ngắn như vậy mà ngoài cửa trở nên rất náo nhiệt, ba làn sóng ngầm trỗi dậy, trong cửa sổ tay chân Tạ Đằng dù mềm nhuyễn nhưng cũng phát ra, đưa tay giữ chặt eo của Diêu Mật, trước tiên phải chế ngự nàng mới được.

      Diêu Mật nằm người Tạ Đằng, cảm giác được toàn thân Tạ Đằng nóng như thiêu đốt, biết rằng là bình thường, trong bụng nhanh chóng nảy ra suy nghĩ. Nếu như nàng thuận thế câu dẫn Tạ Đằng, hậu quả thế nào đây? , nàng làm nổi. Nhưng với tình huống trước mắt, nếu thất thân, nàng cũng chỉ có thể làm thiếp của Tạ Đằng. Nàng thà gả cho Tạ Đọa Thạch, còn hơn là thành thiếp của Tạ Đằng.

      Tạ Đằng thở gấp, hai chân đạp cái, nương theo sức đạp mà kéo Diêu Mật tuột ra phía sau thư án, nghĩ muốn tuột xuống thư án, ai ngờ mới khẽ động cái, Diêu Mật liền giãy mạnh, tay sờ thư án, nâng ấm trà lên, hung ác đập vào đầu .
      Nhược Vân thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 8: Xuân Cung Đồ


      Tiểu quỷ này độc ác! Hai chân Tạ Đằng kẹp mông của Diêu Mật, tay ôm ngang hông nàng, người còn bị nàng đè lên, có cách nào tránh được. cũng hoảng, phần eo hơi dùng sức, lúc ấm trà xẹt qua liền ngửa ra sau, quai hàm vừa nhấc, hé miệng ra, vững vàng ngậm ấm trà trong miệng.

      Diêu Mật đập thành công, ấm trà còn bị ngậm chặt lấy lại được, cả người lại bị ôm thể nhúc nhích, nhất thời gấp đến độ lưng ướt sủng mồ hôi.

      Ấm trà Tạ Đằng ngậm trong miệng xuống từng giọt từng giọt trà còn sót lại, vị chát thấm vào cổ họng, trong thời gian ngắn hơi thanh tỉnh, thầm mắng tiếng: Đêm nay bị tiểu đầu bếp này mê đảo đến ba lần, suýt chút nữa còn bị đập vỡ đầu, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh hùng uy mãnh cả đời bị hủy hết. Hôm nay chỉ có thể chế ngự tiểu đầu bếp, khiến nàng ngoan ngoãn vâng lời, để nàng lung tung, mới giữ được tên tuổi chiến tướng của mình.

      Ánh nến nhàng lay động, Tạ Đằng ngậm trà nhìn Diêu Mật, thấy sắc mặt của nàng như hoa đào, hai mắt long lanh ật nước, môi bĩu ra như nụ hoa, chợt giật mình trong lòng, dáng vẻ này của tiểu đầu bếp , , rất mê người. Nàng vì trốn việc cưới xin nên mới tiến vào phủ tướng quân, lẽ nào chưa bao giờ mảy may tồn tại chút xíu tâm tư nào, muốn câu dẫn ta sao? Tình cảnh này chính là thời cơ câu dẫn rất tuyệt vời cho nàng! Nàng sao lại ngốc như vậy, sao vẫn cùng ta giành giật ấm trà? Phải nên nhanh chóng buông tay, thổi ngụm mê hương, vén quần lên mới đúng!

      Ngu ngốc! Ngu ngốc! Câu dẫn người mà cũng hiểu. Tạ Đằng thầm mắng Diêu Mật. Cả người bị kích thích nóng lên, còn phải đợi như thế nào nữa mới được đây, bỗng dưng cảm thấy giá trị của mình như giảm xuống, trước giờ là người kiêu ngạo, chỉ có nữ nhân mới luôn câu dẫn , từ khi nào lại chủ động câu dẫn nữ nhân?

      Tạ Đằng nếu nổi lên tâm tư, rất nhanh xuân tình liền nhộn nhạo, kiên nhẫn giật giật thắt lưng, ngay tức khắc liền dừng lại, hai tay đè chặt hông của Diêu Mật, ngón tay xoa nắn mông của nàng, hơi chút bực bội, động mau, sau lại nằm yên thế hả? Nhìn , ta cũng động rồi đấy!

      Sao lại ôm chặt ta buông, đến tột cùng là muốn như thế nào? Diêu Mật sốt ruột muốn chết, nàng ra ngoài lúc lâu như vậy, nếu bị người khác phát phải thế nào bây giờ? Nàng hạ quyết tâm phải gả cho Tạ lão tướng quân, bây giờ lại cùng cháu trai của người ta chất đè lên thư án, nếu Tạ lão tướng quân biết được còn lấy nàng nữa sao?

      Diêu Mật quýnh lên, khỏi vặn vẹo giãy giụa, muốn thoát khỏi tay Tạ Đằng nhảy xuống. nghĩ nàng vừa lắc người, Tạ Đằng liền “Ưm” tiếng, phối hợp giật giật, tay ôm hông nàng càng ép chặt hơn chút.

      Diêu Mật nghe tiếng bằng giọng mũi kia của Tạ Đằng, lập tức bị dọa sợ đến hồn vía lên mây, làm gì, làm gì? Người này muốn làm gì?

      Kết quả là Tạ Đoạt Thạch nhảy lên nóc nhà, giở miếng ngói nhìn trộm vào trong, chỉ thấy Diêu Mật cưỡi người Tạ Đằng, Tạ Đằng mút ấm trà trong tay Diêu Mật, vừa mút vừa nhìn Diêu Mật với ánh mắt rất gợi tình, mặt Diêu Mật đỏ rực, đôi mắt lóng lánh ật nước, phong thái quyến rũ độc nhất vô nhị đưa mắt nhìn Tạ Đằng, thân người uốn tới uốn lui, làm loạn người Tạ Đằng. Nếu hai người phải mặc quần áo chẳng khác gì bộ Đêm hạ Xuân cung đồ.

      Vui mình bằng mọi người đều vui, vẻ mặt của Tạ Đoạt Thạch cười tươi hớn hở ngoắc tay gọi Tạ Thắng và Tạ Nam cùng nhảy lên nóc nhà. Nơi lỗ ngoài cửa sổ sao có thể ràng như đây? Chỉ có giở miếng ngói nóc nhà, từ phía nhìn xuống, mới toàn diện, mới ràng, mới mắt! (=:)

      Tạ Thắng cùng Tạ Nam thấy Tạ Đoạt Thạch vẫy tay, vội xiết chặt đai lưng, tung người cái nhảy lên nóc nhà, Tạ Đoạt Thạch nhanh chóng vạch ra lớp ngói rồi trộm nhìn vào trong, khỏi cảm thán: Quả nhiên nóc nhà so với cửa sổ càng kích thích hơn!

      Tạ Nam lần thứ hai giơ ngón tay cái với Tạ Đoạt Thạch, đúng là gừng càng già càng cay, dưới chỉ dẫn của ông nội, chuyện gì mà ràng chứ?

      Tạ Đoạt Thạch kiêu ngạo ngửa đầu, đó là tất nhiên, nhớ năm xưa, ta vì ái mộ bà nội các ngươi mà đêm hôm khuya khoắc nhìn trộm nàng, phi thẳng lên nóc nhà, kết quả là thấy được… ừm… bà nội các ngươi tắm. Sau khi xem xong càng kiên quyết muốn rước nàng vào cửa. Sau này bà nội các ngươi hỏi ta, sao lại bà đến như vậy? Lúc đó ta đáp, được xem qua thân thể của nàng sao có thể ? Sau đó, sau đó… Tạ Đoạt Thạch nhớ lại chuyện xưa, ngồi nóc nhà nhìn cách đó xa, thấy đèn lồng sáng rực càng lúc càng gần, khỏi dặn dò Tạ Thắng và Tạ Nam: “, xuống dưới mai phục, xem Mỹ Tuyết và các bà ấy đến bắt gian!”

      Lúc này, Phạm Tinh ra sức ngắt nhéo tay của Sử Tú Nhi, nàng hơi luống cuống, các nàng vốn là lúc đầu muốn mượn tướng mạo giống Tạ Vân cỉa Diêu Mật để khiến Tạ Đoạt Thạch chú ý, ngờ tình chuyển biến, Diêu Mật dường như câu được Tạ Đằng. Nhưng nếu như Tạ Đằng dễ dàng câu dẫn như vậy, sao đến bây giờ vẫn chưa thành thân? Huống hồ Diêu Mật chỉ mới dính được Tạ Đằng mà đám người CỐ Mỹ Tuyết đến bắt gian, chỉ sợ nơi này có bẫy.

      Phạm Tình mà nghĩ được như vậy tất nhiên Sử Tú Nhi nghĩ đến. Tính ra, Tạ Vân là của Tạ Đằng, Tạ Đằg thấy tướng mạo của Diêu Mật giống kéo tới thư phòng cả đêm như vậy dường như có chỗ hợp lí. Các nàng tuy là những thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn, hôn chờ trước mặt, thất bại chút cũng sao, nhưng ngay cả biểu ca mất nết Cố Đông Du kia cũng coi trọng các nàng, Tạ Đằng tốt đẹp như vậy mà lại để ý Diêu Mật sao?

      Sử Tú Nhi căn cắn môi, thầm vài câu vào tai Phạm Tinh.

      “Như vậy mà cũng được sao?” Phạm Tinh hốt hoảng.

      “Bất kể là thế nào, cũng thể để cho Cố Mỹ Tuyết bắt được yếu điểm.” Sử Tú Nhi vỗ vai Phạm Tinh, khuyên nàng nên sợ hãi, có việc gì cứ để mọi người gánh vác.

      Phạm Tinh gật đầu, tay nắm chặt thành quả đấm lấy thêm can đảm.

      Tạ Đoạt Thạch ở đầu kia lắng nghe nhưng nghe ra được Sử Tú Nhi và Phạm Tinh những gì, lập tức chọc chọc Tạ Thắng bảo: “, xuống sau lưng hai tiểu đầu bếp kia nghe lén xem các nàng bàn bạc chuyện gì. Nghe cho để chúng ta phối hợp tốt chút. Đến tóm gọn mẻ lưới, cho đại ca ngươi nạp luôn hai nha đầu kia.”

      Tạ Thắng chỉ sợ thiên hạ loạn, lại có Tạ Đoạt Thạch chỉ đạo, càng thêm hưng phấn, nhanh chóng “vèo” tiếng vọt đến đầu kia, dán tan vào tường nghe lén Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chuyện.

      Sử Tú Nhi được vài câu cảm giác được tai mình hơi nhột, nhịn được quay đầu nhìn quanh, nàng vẫn như cũ thấy được cái gì, đành lắc đầu than thở: Tối nay mình bị sao vậy nhỉ? Lúc nào cũng cảm thấy có người theo dõi phía sau, nhưng ràng là đâu có ai!

      Thân thủ Tạ Thắng cực nhanh, nghe xong lập tức trở về bên người Tạ Đoạt Thạch, thấp giọng báo cáo: “Hai tiểu đầu bếp kia tính chuyện đến gõ cửa thư phòng, muốn liều mạng lôi tiểu đầu bếp bên trong .”

      “Chuyện này sao có thể được? Tạ Đằng và tiểu đầu bếp thân mật ngọt ngào, há lại để người khác phá đám?” Tạ Đoạt Thạch cáu kỉnh, ra lệnh cho Tạ Thắng và Tạ Nam: “, đánh ngất hai tiểu đầu bếp muốn làm kẻ xấu phá hoại chuyện tốt của người khác kia trước rồi sau.”

      chiến trường, khi Tạ Đoạt Thạch ra lệnh, Tạ Thắng và Tạ Nam bất kể mọi thứ, luôn luôn vâng lệnh mà đánh ngã quân địch, bây giờ để đánh ngã hai tiểu đầu bếp kia, phải chỉ tốn ít thời gian thôi sao? Huống hồ, hai người bọn họ là những thiếu niên mười mấy tuổi đầy nhiệt huyết, vừa rồi nóc nhà thấy tiểu đầu bếp đè ép Tạ Đằng, cảnh tưởng Tạ Đằng mút ấm trà trong tay tiểu đầu bếp kích thích nóng bỏng nhanh chóng khiến cho hai người máu nóng sôi trào, chỉ cảm thấy nếu đêm nay làm chút chuyện gì ngủ yên. Nghe được lời của Tạ Đoạt Thạch, hai người liền lách cái thấy tăm hơi.

      Lúc Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh bàn bạc nên làm thế nào để gõ cửa thư phòng Tạ Đằng đột nhiên cảm thấy bên tai ngứa nhè , nàng quay đầu, chỉ giơ tay lên vuốt ve lỗ tai, định tiếp, đột nhiên thấy sau lưng Phạm Tinh lóe lên bóng người, đợi nàng sợ hãi kêu lên, Phạm Tinh mềm oặt ngã xuống đất.

      Tạ Thắng ở sau lưng Sử Tú Nhi hà hơi, thấy nàng muốn kêu lên, lập tức đưa tay phải ra áp sát lại che miệng của nàng, tay trái trói chặt hai tay của nàng ra phía sau, giọng : “Im lặng, mở miệng bị đánh.”

      Ta kêu, kêu. Sử Tú Nhi ra sức gật đầu.

      Tạ Thắng hơn Tạ Đằng tuổi, xưa nay thích nhất là so đo hơn thua với Tạ Đằng, phàm là những gì Tạ Đằng thích, nhất định phải tìm cách có cho bằng được, Tạ Đằng thành thân nạp người vào phòng, cũng cần biết Tạ Đằng là vì chưa có người trong lòng mới làm như vậy mà cũng nín nhịn để ý đến thiếu nữ nào. Đêm nay thấy Tạ Đằng và tiểu đầu bếp xằng bậy trong phòng, mới nhận ra, kì ba tiểu đầu bếp mới tới cũng tệ. Diêu Mật kia tuy đẹp hơn, nhưng Sử Tú Nhi này rất biết cách ăn , cũng quá mê người rồi! suy nghĩ trong lòng, bèn giống như Tạ Nam ra tay quyết đoán mà chỉ che miệng của Sử Tú Nhi lại, muốn khuyên vài câu vài câu, đánh ngất.

      Mắt thấy Phạm Tình chưa kịp thấy người ra tay mà tiếng động té xuống đất, người nọ dường như biến mất thấy tăm hơi, trong lòng Sử Tú Nhi chỉ có suy nghĩ: xong rồi, phủ tướng quân có trộm!

      Tạ Thắng thấy Sử Tú Nhi ngọ nguậy gật đầu, môi cọ trong bàn tay của , làn môi mềm mại như cánh hoa khiến hơi buông lỏng tay.

      Sử Tú Nhi cảm giác tay che miệng mình buông lỏng, chút nghĩ ngợi mà há miệng cắn.

      Tạ Thắng lập tức phản ứng, bàn tay co chặt, lần thứ hai che kín miệng của tiểu đầu bếp. ngờ vì ra tay quá nhanh, tay bị trượt, ngón tay lập tức lọt vào trong khuôn miệng mở ra của Sử Tú Nhi, chỉ cảm thấy nóng ấm và ướt ẩm, nhưng ngay sau đó, cảm giác đau nhức liền truyền tới, khỏi kêu lên tiếng, lập tức dùng tay trái bắt lấy cằm của Sử Tú Nhi, cho nàng tiếp tục cắn.

      Tạ Nam sau khi dễ dàng đánh ngất Phạm Tinh vòng ra phía sau Tạ Thắng, thấy Tạ Thắng ôm tiểu đầu bếp, tay khẽ động cái, ngón tay liền lọt vào trong miệng của nàng, sau đó hình như vì bị nàng cắn mà khẽ rên lên, tay trái lại bóp cằm của tiểu đầu bếp mà vẫn đánh ngất nàng, khỏi kinh ngạc, nhị ca đây là…? Oa ha ha ha, tối nay tốt, đại ca nhìn trúng tiểu đầu bếp, nhị ca cũng như vậy nhìn trúng tiểu đầu bếp. Được, phải báo cho ông nội mới được!

      Tạ Đoạt Thạch thấy đám người Cố Mỹ Tuyết đến gần, trong lòng thầm tính toán thời điểm các nàng tới cửa thư phòng, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạ Nam trở lại, cười hỏi: “Nhị ca con đâu rồi?”

      Tạ Nam cười hắc hắc, kề sát bên tai Tạ Đoạt Thạch mấy câu. Tạ Đoạt Thạch thiếu chút nữa bật cười, giọng trêu chọc: “Nhị ca con cũng ôm tiểu đầu bếp à? Tốt lắm. Chỉ trong vòng đêm mà có được mấy đứa cháu dâu. Đúng rồi, Nạm Nhi, phải vẫn còn tiểu đầu bếp sao? Con cũng vơ người ta luôn . Đừng để thua hai ca ca của con, tốt đâu.”

      Sắc mặt Tạ Nam nóng lên, trả lời: “Con còn mà!”

      “Này mà cái gì? Con phải tròn mười sáu tuổi rồi sao? Nhớ lại khi xưa, ta cũng mười sáu tuổi thôi mà cùng bà nội của con sinh em bé.” Tạ Đoạt Thạch lầm bầm vài tiếng, thấy Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết bước tới, đoàn người “Ầm” tiếng phá cửa thư phòng, tất cả ào vào trong, nén được trào phúng: “Các bà ấy mạnh mẽ quá nhỉ!” xong liền dặn dò Tạ Nam: “, theo vào, chớ để cho tiểu đầu bếp chịu thiệt.”
      Nhược Vân thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 9: Bắt Gian


      Với thính lực của Tạ Đằng, từ lâu phát giác được ngoài cửa có người rình coi, nóc nhà có người lật ngói, cách đó xa còn có nhiều tiếng bước chân lộn xộn đến.

      Là ai muốn phá hư chuyện tốt của người khác? Hừ, muốn bọn xấu mặt à! Tạ Đằng khịt mũi, giật giật ấm trà trong miệng, mặc kệ Diêu Mật giãy giụa, trong chốc lát nghe được tiếng chân bên ngoài tới gần, bất thình lình buông tay, miệng hé ra, phun ấm trà ra ngoài.

      Diêu Mật ra sức kéo ấm trà, ngờ Tạ Đằng lại đột ngột há miệng, nàng theo đà giật được ấm trà, chỉ nghe tiếng “Phanh” vang lên, ấm trà nện mạnh đầu của nàng. Đầu nàng choáng váng, tay vừa trượt, “Rắc” tiếng, ấm trà bị ném xuống đánh vỡ vụn, lá trà tung tóe đầy đất.

      Tạ Đằng nhanh tay nhanh mắt duỗi chân đặt mông của Diêu Mật, nửa thân người ngửa ra, đưa tay kéo lấy Diêu Mật, thấy trán nàng nổi lên cục u lớn, còn nàng yếu ớt ngất xỉu.

      “Oành” tiếng, Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết dẫn người phá cửa thư phòng ra, toàn bộ đám người ào vào bên trong. Đập vào mắt chính là hình ảnh Tạ Đằng ung dung ngồi thư án, Diêu Mật ngã dưới thư án, bên cạnh là ấm trà vỡ nát.

      “Biểu ca, huynh sao chứ?” Cố Mỹ Tuyết lập tức vọt vào, vòng qua Diêu Mật và ấm trà bị vỡ tới bên cạnh thư án, giọng đầy ám chỉ: “Ta nghe có người tới đây quấy rầy biểu ca, liền ngay tức khắc dẫn người tới.”

      Bởi vì trước kia liên tục có a hoàn đánh chủ ý lên người Tạ Đằng, thường đêm hôm khuya khoắt đến mai phục bên ngoài thư phòng của , Tạ Đằng chịu nổi bèn dặn dò quản gia mấy câu. Vì nay quản gia phủ tướng quân giúp đỡ Mạnh Uyển Cầm quản lí việc nhà nên liền đem chuyện này cho Mạnh Uyển Cầm. Mạnh Uyển Cầm lập tức mượn cơ hội này để xử lí những a hoàn muốn tiếp cận Tạ Đằng. Giống như đêm hôm nay vậy, các nàng cũng nghĩ Diêu Mật nhất định là muốn câu dẫn Tạ Đằng, nên mặc dù là các nàng phá cửa xông vào, Tạ Đằng cũng trách cứ các nàng, mà chi giao Diêu Mật cho các nàng xử lí.

      Tạ Đằng lạnh lùng nhìn Cố Mỹ Tuyết, đáp lại lời của nàng, hương thơm đặc biệt quanh quẩn trong chóp mũi phai , tay chân còn tê dại, nhưng lại vô cùng bực dọc. có cùng tiểu đầu bếp này đương hay là chuyện của , đám nữ nhân này sao lại dám phá cửa xông vào? Coi đây là nơi nào? Coi là người nào?

      Cố Mỹ Tuyết thấy cảnh tượng trong phòng liền tưởng là Diêu Mật vào phòng câu dẫn Tạ Đằng, bị Tạ Đằng dùng ấm trà đập cho bất tỉnh, trong bụng mừng thầm, đập đẹp lắm, xem ngươi sau này còn dám câu dẫn người ta nữa ?

      Mạnh Uyển Cầm thấy sắc mặt khó chịu của Tạ Đằng, lập tức hiểu được, con cả mình mặc dù ái mộ Tạ Đằng, nhưng dẫu sao vẫn chưa cùng người ta tính chuyện cưới xin, nay hơn nửa đêm mà dẫn người đến bắt kẻ thông dâm, quả hơi quá đáng. Bà ổn định tinh thần, cười nịnh nọt, : “Đại lang, là chúng ta lỗ mãng…”

      Tạ Đằng ngắt lời của Mạnh Uyển Cầm, : “Làm khó cho và biểu muội rồi, hơn nửa đêm ngủ, luôn dẫn người khắp nơi bắt kẻ thông dâm, vất vả.”

      Mạnh Uyển Cầm nóng mặt, nàng tuy là trưởng bối nhưng hơi sợ Tạ Đằng, định lại vài câu sau lưng vang lên thanh của Tạ Đoạt Thạch: “ quá nửa đêm, sao lại ồn ào đến vậy?”

      Tạ Đoạt Thạch vừa dứt lời bước vào thư phòng, liếc mắt thấy Diêu Mật ngã đất, ông ngẩn người, lập tức buồn bực. Ông vừa mới nóc nhà nhìn thấy ràng, tiểu đầu bếp này có nét tương tự với con Tạ Vân của ông, lại cùng Tạ Đằng thân thiết nồng nhiệt, trong lòng coi Diêu Mật là người nhà của mình, lúc này, trong nháy mắt người nhà của ông té đất, bất tỉnh nhân , sao có thể được?

      Tạ Đoạt Thạch liếc nhìn, cho rằng Diêu Mật là do Cố Mỹ Tuyết đánh bất tỉnh, lập tức giận tím mặt, : “Cố Tuyết, tay ngươi cũng khỏe !”

      Cố Mỹ Tuyết ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu được, nàng tủi thân cãi lại: “Đây phải do con!”

      Sắc mặt Tạ Đoạt Thạch thêm trầm, nếu phải Cố Mỹ Tuyết, chính là Mạnh Uyển Cầm. Cố Mỹ Tuyết còn chưa định hôn mà hai mẹ con có gan đập tiểu đầu bếp hôn mê bất tỉnh, sau này nếu vào cửa, tiểu đầu bếp còn sống nổi sao? Khó có khi Đằng Nhi coi trọng người, hai mẹ con thành toàn cho lại còn phá đám, bây giờ còn đánh bất tỉnh người ta?

      Tạ Nam xưa nay ưa Cố Mỹ Tuyết, lúc này thấy Diêu Mật té xuống đất, cũng hung hăng trừng mắt với Cố Mỹ Tuyết, định vài câu nghe được hai giọng cùng lúc vang lên: “Diêu Mật, ngươi sao vây?” Tiếp theo, chỉ thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh gấp gáp chạy vào thư phòng, ngồm xổm đất lay người Diêu Mật, vừa khóc vừa với Tạ Đoạt Thạch: “Thỉnh lão tướng quân làm chủ cho chúng ta.” Nhất định là Cố Mỹ Tuyết bày cuộc lừa Diêu Mật vào tròng, bây giờ còn tiến vào bắt lẻ thông dâm, cầm ấm trà đập Diêu Mật hôn mê bất tỉnh!

      Cố Mỹ Tuyết nghe ra điều bất thường, lập tức tức giận mắng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Các ngươi cái gì đó hả? Gì mà làm chủ với làm chủ? Nửa đêm nửa hôm mà dám chạy vào thư phòng của biểu ca, còn năng biết xấu hổ.”

      phải ngươi cũng chạy tới đó sao?” Sử tú Nhi phản bác, trừng mắt với Cố Mỹ Tuyết : “Tuy chúng ta chỉ là đầu bếp, so được với tiểu thư cành vàng lá ngọc, nhưng tiểu thư cũng đâu thể đánh người ta hôn mê bất tỉnh chứ?”

      “Ta có. tin hãy hỏi biểu ca.” Cố Mỹ Tuyết nổi nóng, ràng là biểu ca đánh ả hôn mê bất tỉnh, các ngươi lại đổ tội danh lên đầu của ta.

      Mạnh Uyển Cầm cũng tức giận, quát Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Mắt nào của các ngươi thấy Mỹ Tuyết đánh xỉu người? tận mắt nhìn thấy đừng lung tung. Huống chi chỉ là nữ đầu bếp nho , nửa hôm nửa khuya lại dám xông vào phòng của đại lang, bị xem là kẻ trộm đập cho hôn mê bất tỉnh là đúng, đáng đời ả.”

      “Câm miệng hết cho ta.” Tạ Đoạt Thạch quát Mạnh Uyển Cầm, ngồi xuống đấm bóp nửa người Diêu Mật, phân phó bà tử lấy thuốc trị thương.

      Trán Diêu Mật tuy bị nện lực lớn nhưng cũng chưa đến nỗi phải bất tỉnh, chẳng qua trong lòng vừa hoảng vừa vội, còn bị đập cho phát, quá khiếp sợ nên mới ngất . Tạ Đoạt Thạch chỉ bấm cái, nàng mở mắt ngồi dậy, oan ức bặm môi nhìn Tạ Đằng ngồi thư án. Mất hết mặt mũi rồi, đập được người ta còn đập chính mình.

      Dáng vẻ bặm môi của Diêu Mật có năm phần tương tự Tạ Vân, Tạ Đoạt Thạch khỏi thất thần, trong lòng run lên, thiếu chút nữa gọi “Vân Nhi”, sau lát : “Có đau ?”

      “Đau quá!” Diêu Mật đưa tay xoa quả trứng gà to lớn trán, nước mắt lưng tròng, ô ô, đau chết mất!

      Tạ Đoạt Thạch vỗ vai Diêu Mật, giọng ấm áp: “Đừng sợ, thuốc trị thương trong phủ rất tốt, chỉ thoa ít là đau.”

      “Diêu Mật, ngươi đỡ hơn chưa?” Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thấy Diêu Mật tỉnh liền thở phào, quả nhiên Tạ Đoạt Thạch thiên vị Diêu Mật, mặt lộ vẻ vừa thương lại vừa , hai nàng mừng rỡ trong lòng, thành công, thành công rồi, đại xong nửa!

      Diêu Mật ngồi dậy, Mạnh Uyển Cầm nương theo ánh nến thấy được nhan sắc của Diêu Mật, trong lòng khỏi trầm xuống. sớm nghe được tiểu đầu bếp mới tới có nét tương tự Tạ Vân, nhưng lúc đó bà để trong lòng, ngờ tối nay vừa nhìn thấy, quả nhiên là rất giống nhau. Tạ Đoạt Thạch nhớ con bảo bối mất của mình, thấy tiểu đầu bếp này giống Tạ Vân, tất nhiên giúp đỡ nàng. Nhìn hai tiểu đầu bếp còn lại, dáng dấp của cực kì xinh đẹp, so với Mỹ Tuyết thua kém tí nào. Nếu như để các nàng ở lại phủ tướng quân, chỉ sợ…

      Đêm nay náo loạn như thế này, trong lòng Diêu Mật hiểu , nếu được Tạ Đoạt Thạch và Tạ Đằng che chở, sau đêm nay các nàng nhất định bị Mạnh Uyển Cầm đuổi ra khỏi phủ.

      Sử Tú Nhi nhanh nhạy nháy mắt ra hiệu cho Diêu Mật, ý bảo nàng hãy nhanh chóng hành động.

      Khóe mắt Diêu Mật thoáng liếc nhìn Tạ Đằng, thấy săc mặt của lúc này cực kì thối, trong lòng run rẩy, đưa tay kéo tay áo của Tạ Đoạt Thạch, ánh mắt sùng bái vô cùng, nàng dò hỏi: “Lão tướng quân, ta có thể đến phòng của ngài hầu hạ ngài chứ?”

      Ngay tức khắc Tạ Đoạt Thạch liền hiểu được, đứa này đáng thương, sợ bị Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết đuổi nên mới cầu ông giúp đỡ, đến nàng có mấy phần giống với Vân Nhi, chỉ cần Đằng Nhi khi nãy mới “ức hiếp” nàng, ông che chở nàng hai phần.

      Thấy Tạ Đoạt Thạch gật đầu, thương tiếc nhìn Diêu Mật, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng nhân cơ hội này, vội vàng : “Lão tướng quân, ba người chúng ta cùng nhau tiến vào phủ, muốn tách ra! Xin lão tướng quân để cho hai người chúng ta theo Diêu Mật hầu hạ chăm sóc ngài.”

      Được, ra tiểu đầu bếp này gọi là Diêu Mật, tên dễ nghe, Tạ Đoạt Thạch hỏi tên của Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, sau đó gật đầu : “Các ngươi nếu cùng nhau tiến vào phủ, vậy hãy cùng nhau chăm sóc ta.” Đằng Nhi thích Diêu Mật, Thắng Nhi thích Sử Tú Nhi, còn Phạm Tinh này, dáng vẻ cũng dễ mến đáng , Nam Nhi thích nàng, an bài ba nàng ở bên cạnh mình ổn thỏa. Cứ như vậy, Đằng Nhi, Thắng Nhi và Nam Nhi ngày nào cũng đến viện của ông thỉnh an trò chuyện, ngày nào cũng gặp ba tiểu đầu bếp này…

      Tay phải Tạ Đằng bất tri bất giác nắm chặt thành quyền, được lắm, ông nội tuy lớn tuổi, nhưng đúng là gừng càng già càng cạy, dù năm mươi tuổi nhưng thoáng qua vẫn nhìn ra được dáng dấp mỹ nam khi còn trẻ. giờ lại có bộ dáng thương xót người ta như vậy, tiểu đầu bếp này ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt lập tức thay đổi. Trông dịu dàng nhu thuận. Nàng vừa nãy còn cưỡi người ta, vậy mà ánh mắt nhìn ta lúc này hung hăng, chút nào là giống khi nãy.

      Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết thấy Tạ Đoạt Thạch gật đầu đồng ý cho ba người Diêu Mật ở bên cạnh hầu hạ ông, lập tức hiểu được, Tạ Đoạt Thạch chính là muốn che chở cho các nàng!

      Cố Mỹ Tuyết đảo mắt nhìn ấm trà vỡ vụn mặt đất, cố ý : “Biểu ca, nàng yểu điệu xinh đẹp như vậy mà biểu ca cũng thương tiếc đập ấm trà vào nàng.” Lão tướng quân, biểu ca thích ả này, còn đập ấm trà vào ả, ông để ả hầu hạ bên cạnh như vậy, sợ tình ông cháu bị ảnh hưởng sao?

      Cố Mỹ Tuyết vừa dứt lời, Tạ Đoạt Thạch và đám người Tạ Thắng lập tức sửng sốt, tất cả đều dùng ánh mắt quở trách nhìn Tạ Đằng. Hảo tiểu tử, cùng người ta ân ái vui vẻ thư án, vậy mà vừa nghe có người đến, chỉ vì để giữ gìn mặt mũi thẳng tay đập tiểu đầu bếp người ta hôn mê bất tỉnh. Tiểu đầu bếp này trêu ai ghẹo ai chứ? Nửa đêm nửa khuya ra ngoài tắm rửa, lại bị ngươi dọa ngất rồi ôm vào thư phòng làm loạn, giờ nàng bị đối xử như vậy, sau này chịu để ý ngươi mới là lạ!

      Mặt Tạ Đằng tối sầm, hừ hừ trong mũi, cũng lên tiếng giải thích, đồ quỷ , chuyện ngươi tự làm mình hôn mê bất tỉnh, ta nhắc lại. Nhưng chuyện đêm nay ngươi thổi mê hương mê đảo ta, nếu mà dám ra… ngươi chờ đó!

      Thấy được ánh mắt của Tạ Đằng, Diêu Mật cố gắng bình tĩnh, nhanh chóng củng cố lại mục tiêu của mình, trong chốc lát nàng muốn chứng minh trong sạch của bản thân, vội vàng giải thích với Tạ Đoạt Thạch: “Vì trời nóng nên ta ra giếng múc nước rửa mặt, ngờ ba người Tạ tướng quân lại giả quỷ dọa ta ngất xỉu. Lúc ta tỉnh lại thấy mình ở trong thư phòng. Trong lúc kinh sợ cầm ấm trà muốn đập Tạ tướng quân, ngờ lại lỡ tay đập bản thân mình.”

      Tạ Đoạt Thạch ra vẻ hiểu tất cả, vừa nghe vừa gật đầu, tỏ ý toàn bộ đều tin vào lời của Diêu Mật. Da mặt của tiểu nương còn mỏng, thể bóc trần lời của nàng.

      Thấy Tạ Đoạt Thạch tin lời của mình, Diêu Mật đắc ý liếc nhìn Tạ Đằng, hừ hừ, uy phong cái quái gì? Chờ tới ngày gọi ta là bà nội cưng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :