1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị Hương - Cống Trà (82 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 80: Có Thai


      Chưa tới hai ngày, huynh đệ Tạ gia cảm giác sâu sắc được cưới vợ tốt. Ban đêm trong ngực ôm nhuyễn ngọc ôn hương, ban ngày mọi chuyện ăn, mặc, , ở đều có người quản lí ổn thỏa, trong phủ ngay ngắn trật tự, lúc nào cũng vui vẻ. Bọn họ chợt nhận ra mấy năm qua mình sống khốn khổ, hiểu tại sao mình lại chịu đựng được cuộc sống như vậy.

      Quản gia lặng lẽ với quản gia nương: “Gia đình hòa thuận vạn hưng. Ba tướng quân tình cảm sâu đậm, ba phu nhân lại vô cùng thân thiết, có thương có thương. Lúc này xem ra khá giống với khi lão phu nhân các bà còn sống. Nếu ba vị phu phân sinh hạ tiểu thiếu gia càng thêm vui vẻ.”

      Quản gia nương gật đầu: “Đại phu nhân nhạy bén thông tuệ, Nhị phu nhân gan dạ ngay thẳng, Tam phu nhân dịu dàng đôn hậu. Bây giờ có ba phu nhân ở đây, phủ tướng quân càng thịnh vượng.”

      Vừa sau đêm tân hôn tỷ muội Diêu Mật muốn bắt tay phát triển gia nghiệp, huynh đệ Tạ Đằng sủng ái vô hạn, hạ nhân trung thành nghe theo, khí trong phủ lúc nào cũng vui mừng.

      Tạ Nam nhân lúc rảnh rỗi tra ra chuyện năm trước, với Tạ Đằng Tạ Thắng: “Đại ca, Nhị ca, vào sinh thần ông nội năm trước, có người hạ thuốc hại tỷ muội Tiểu Tinh. Bây giờ điểu tra được, nghi ngờ lớn nhất là Mạnh phu nhân. Tiếc là việc qua, còn đủ chứng cứ.”

      Tạ Thắng nghe xong trầm ngâm: “DÙ sao Manh phu nhân cũng là cháu bên họ ngoại của ông nội, cũng từng quản phủ tướng quân. Bây giờ mọi chuyện rồi, nhất định phải truy cứu.”

      Tạ Đằng suy nghĩ lát rồi : “Dù thế nào cũng phải cảnh tỉnh Mạnh phu nhân, để bà hiểu chúng ta biết bà động tay động chân, chỉ là tính toán, để sau này bà ta biết thu liễm.”

      Tạ Nam: “Kể ra Mạnh phu nhân cũng quá tệ, những chuyện bà ta làm trước đây e rằng là vì hôn Cố Mỹ Tuyết.”

      Tạ Đằng cưới được Diêu Mật, trong bụng ngọt ngào, nghe Tạ Nam vậy cũng gật đầu bảo: “Vậy thôi được!”

      Ba ngày sau tân hôn là ngày lại mặt. Sáng sớm, Cố Đông Du và Cố Đông Cần đến đón tỷ muội Diêu Mật về nhà mẹ đẻ.

      Tạ Đằng đỡ Diêu Mật tới trước mặt Tạ Đoạt Thạch chào tạm biệt, Tạ Đoạt Thạch gật đầu: “Ba vợ chồng mấy đứa cứ thế mà à? Để ông già ta ở nhà mình, ăn cũng ngon.”

      Đến lượt Tạ Thắng và Sử Tú Nhi, Tạ Đoạt Thạch lại : “Tú Nhi cháu dâu ngoan của ta, đừng ở lại lâu quá, dùng cơm xong là về được rồi!”

      Cuối cùng là Tạ Nam và Phạm Tinh, Tạ Đoạt Thạch còn chưa mở miệng, Phạm Tinh lên tiếng: “Diêu phủ cách phủ tướng quân chỉ vài bước chân, tổ phụ yên tâm, chúng ta về nhanh thôi!”

      Tin được bọn này mới lạ! lâu nữa đám Cố phu nhân về quê, còn phải là nhân dịp lại mặt mà giữ mấy đứa ở lại mấy ngày sao? Dù sao Diêu phủ cũng là phủ của ba đứa, ba đứa mà ở lại, đám nhóc Tạ Đằng chịu về sao? Ta sợ sống đơn lắm.

      Diêu Mật thấy dáng vẻ lưu luyến muốn chia xa của Tạ Đoạt Thạch ngạc nhiên thôi, có cần phải khoa trương như vậy chứ? Bởi vậy nàng : “Hay là ông nội cùng đến Diêu phủ với chúng ta?”

      “Ta cũng có ý đó!” Tạ Đoạt Thạch nghe xong lập tức gọi người thu dọn đồ đạc, bảo rằng phải lại mặt với tỷ muội Diêu Mật.

      Đám hạ nhân nhìn nhau, từ trước đến nay chỉ nghe con rể theo vợ về lại mặt, nào có bao giờ thấy ông nội cũng theo trở về? Chuyện này hợp phong tục chứ?

      Diêu Mật chỉ thuận miệng , ngờ Tạ Đoạt Thạch muốn trở về cùng các nàng, nàng khỏi mỉm cười, thấy hạ nhân dọn đồ : “Ông nội, Diêu phủ chỉ cách phủ tướng quân vài bước chân, muốn thứ gì chỉ cần sai người về đem qua, hà tất là vọi vàng dọn đồ như vậy?” biết còn tưởng là sắp xa nhà ấy!

      Tạ Đoạt Thạch khoác tay: “Dọn qua tốt hơn. Đến Diêu phủ ta còn muốn đánh cờ cùng cha con, thưởng trà cùng cha Tú Nhi, ngắm hoa với cha Tiểu Tinh, bận rộn lắm, rảnh nhớ mà việc này!”

      chuyện, hạ nhân chuẩn bị đồ xong. Mọi người lập tức tới cửa phủ, ngồi xe ngựa riêng về Diêu phủ.

      Đám Cố phu nhân lệnh người ra cửa đợi từ sớm, nghe bọn họ tới liền vội vàng ra đón, thấy Tạ Đoạt Thạch nhảy xuống từ xe ngựa, ai ai cũng giật mình, thế này là?

      Diêu Mật giải thích: “Chúng con lại mặt, ông nội muốn tìm cha chơi cờ, bởi vậy mới chung.”

      ra là thế!” Cố phu nhân gật đầu cười đón bọn họ vào phủ.

      Phạm di thấy Phạm Tinh dung mạo sắc mặt xinh đẹp, bà vô cùng hài lòng, với Tạ Nam: “Ở phủ tướng quân dưỡng mấy ngày, thần sắc của Tiểu Tinh cũng tệ.”

      Tạ Nam dõng dạc: “Mấy ngày nay con chăm sóc Tiểu Tinh mọi bề, nàng tất nhiên khá lên.”

      Phạm Tinh: là ai chăm sóc ai chứ?

      Sử di nương cũng thấy Sử Tú Nhi dường như thêm nuột nà, bà tin mới ba ngày, con mình trở nên mướt như vậy. Bởi vậy bà lặng lẽ bóp tay và cổ tay nàng, sau đó lại bóp mông, xác nhận là thêm thịt, khỏi vui vẻ : “Xưa nay Tú Nhi ăn mãi mập, bây giờ có thịt.” Vợ béo mang thai mới lợi!

      Tạ Thắng nghe xong những lời này nghiêm túc thưa: “Nhạc mẫu yên tâm, con nuôi Tú Nhi béo lên!”

      Sử Tú Nhi: Nuôi heo sao?

      Cố phu nhân thấy thần sắc Diêu Mật tuy tốt, nhưng dưới mắt hơi xanh đen, hình như hay thức khuya, bà liếc mắt quở trách Tạ Đằng, lời mang hai nghĩa: “Đừng đêm nà cũng thức khuya quá, tốt cho cơ thể.”

      Tạ Đằng vội giải thích: “Tiểu Mật lạ giường, mấy ngày nay ngủ ngon. Ít ngày nữa quen thôi.”

      Diêu Mật: Ta lạ giường? Nếu phải tối nào chàng cũng đòi lần đủ, ta sao trở nên tiều tụy thế này?

      Mọi người bước vào phủ, Phạm lão phu nhân xùng hai mợ mợ Diêu Mật và vài vị biểu muội cũng ở đây, mọi người chào hỏi rồi ngồi xuống trò chuyện.

      Tất cả vừa trò chuyện vừa lặng lẽ quan sát ba cặp vợ chồng mới cưới, thấy bọn họ đều ngậm cười nơi khóe miệng, biết rằng rất ân ái, mới yên lòng.

      lát sau, đám Diêu lão gia nghênh Tạ Đoạt Thạch ra ngoài giải sầu, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn cũng dẫn huynh đệ Tạ Đằng tới chỗ khác trò chuyện. Đám nữ quyến liền bắt đầu vây quanh tỷ muội Diêu Mật, hỏi liên tục.

      Cố phu nhân kéo Diêu Mật sang bên thầm: “Tân hôn ngọt ngào, nhưng được quá sức. Quá sức làm tổn thương thân thể, có lợi cho việc mang thai.”

      Diêu Mật đỏ mặt giọng đáp: “Dạ biết!”

      Cố phu nhân béo má nàng : “Những lúc thế này nên ăn nhiều, dưỡng thân thể. Cũng phải cẩn thận hơn, nhỡ có khi nào còn biết.”

      “Mẹ, con mới cưới ba ngày, mẹ gấp cái gì!” Diêu Mật hờn mát: “Còn sớm mà!”

      “Sớm gì mà sớm? Tính ra con gả cho tướng quân hơn năm rồi, chút động tĩnh cũng có, sao khiến người ta sốt ruột được? Bây giờ chính thức gả, phải vội vàng lên, chú ý ăn nhiều vào.”

      Diêu Mật thầm vã mồ hôi, thể gật đầu: “Dạ biết!”

      Nhiều ngày nay Diêu Mật ban ngày quản gia , ban đêm “hầu hạ” Tạ Đằng, về nhà mẻ đẻ nàng thầm muốn nnghĩ ngơi, ăn cơm chưa xong lập tức lên giường an giấc. Vừa đặt lưng xuống ngủ thẳng đến chạng vạng. Khi tỉnh lại khỏi “Ôi” tiếng, : “Trễ vậy rồi sao, thể tin được!”

      A hoàn bên cạnh cười : “Phu nhân cần phải vội. Lão phu nhân giữ lão tướng quân và tướng quân ở lại phủ đêm, phu nhân cũng tất nhiên phải qua đêm nay mới có thể về.”

      Vừa xong, Cố phu nhân bước vào: “Chúng ta chọn ngày, qua Trung thu về quê. Lần này biết đến khi nào mới gặp lại con. Phải giữ con lại phủ đêm. Sáng mai con mới được trở về phủ tướng quân.”

      Diêu Mật đợi Cố ohu nhân tới gần, nhổm người dậy ôm bà : “Mẹ, con nỡ xa người.”

      Cố phu nhân xoa đầu nàng: “Năm ngoái dẫn con lên kinh thành, ngờ tìm được nhân duyên tốt như vậy, mẹ cảm thấy quá thỏa lòng rồi. Nay thấy tướng quân thương con, lão tướng quân quý con, mẹ còn gì yên lòng?”

      Đến tối, đám Cố phu nhân bày tiệc thết đãi Tạ Đoạt Thạch và ba huynh đệ Tạ Đằng, sau tiệc vui mọi người giải tán. Diêu Mật ngủ với Cố phu nhân, hai mẹ con có rất nhiều lời muốn .

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng ngủ với mẹ của mình, Sử di nương và Phạm di cũng có rất nhiều chuyện dặn dò các nàng.

      Gần đến Trung thu, phủ tướng quân nhiều người lui tới, Cố phu nhân dám giữ Diêu Mật ở lại, ngày hôm sau thu dọn đồ đạc tiễn bọn họ về phủ tướng quân.

      Vừa về phủ, có vài nữ thân quyến với phủ đến tặng lễ, Diêu Mật khỏi xốc tinh thần xã tiếp đãi. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng bận rộn sắp xếp vườn, Trung thu phải vào vườn ngắm trăng.

      Rất nhanh đến Trung thu, đêm đó trăng tròn treo cao, khung cảnh rực rỡ, nhà nhà vui vẻ, phủ tướng quân càng ngập tiếng cười.

      Tối muộn về phòng, Tạ Đằng ôm Diêu Mật dịu dàng vuốt ve, tình cảm ngọt ngào, náo loạn vài lần mới ngủ.

      Vài ngày sau, đám Diêu lão gia và Cố phu nhân phải về quê, đám Tạ Đằng và Diêu Mật vội vàng tiễn. Cố phu nhân lặng lẽ kéo Diêu Mật thầm: “Phải để ý nhiều hơn, có lập tức viết thư báo mẹ.” Vừa vừa nhìn bụng Diêu Mật.

      Diêu Mật biết nên khóc hay cười, thầm đáp lời: “Mẹ, mới mấy ngày, sao có thể nhanh như vậy?”

      Tiễn đám Cố phu nhân xong, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh về lại Diêu phủ dặn dò quản gia nương vài câu, để bà trông coi phủ chu đáo, cũng dặn dò thị vệ, sau đó mới về phủ tướng quân.

      Cuối tháng tám, tin La Hãn chính thức đến Tuyên vương phủ cầu hôn Đức Hưng Quận chúa truyền đến, khi Diêu Mật hỏi Tuyên vương phủ đồng ý hôn , nàng khỏi chúc mừng La Hãn và Đức Hưng quận chúa.

      Cùng lúc đó, Cố Đông Du và Cố Đông Cần cầu hôn quý nữ, lại bị từ chối. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nhìn có vẻ hả hê: “Bọn họ tự cho là thiếu niên phong lưu, tài mạo song toàn, muốn ai liền cưới được người đó. Bây giờ bị cự tuyệt, bọn họ nhanh chóng nhận ra phân lượng của mình.”

      Phạm Tinh nhớ lại chuyện trước kia, nàng vô cùng hả dạ : “Bọn họ trước kia cho tỷ muội ta vào mắt! Bây giờ để bọn họ nếm thử cảm giác bị lơ đẹp là gì.”

      Diêu Mật nghe xong mỉm cười: “Lúc đó bọn họ chỉ nghĩ tới quận chúa, bây giờ lùi điều kiện xuống bậc, cầu hôn quý nữ, tự cho mười phần chắc chín phần, lại ngờ người ta vốn buồn nhìn bọn họ.”

      Ba người tám chuyện, khỏi thổn thức hồi tưởng chuyện trước đây, cảm thấy may mắn khi Cố Đông Du và Cố Dông Cẩn nhìn trúng ba tỷ muội các nàng, các nàng mới trôi nổi đến phủ tướng quan làm đầu bếp, có cơ hội gặp huynh đệ Tạ Đằng. Nếu e rằng giờ ở Cố phủ làm oán phụ.

      Ba người ở đây cười đùa, bên ngoài lại nổi lên lời đồn rằng ba phu nhân tướng quân có khả năng sinh con, vân vân và mây mây. Có người : “Khi ba vị tướng quân xuất chinh, ba vị phu nhân muốn giúp phủ tướng quân có người nối dõi, chưa bái đường động phòng. Sau này ba vị tướng quân lại tới Diêu phủ nghỉ ngơi thời gian dài, thường xuyên thân mật. Vậy mà chút động tĩnh cũng có. Bây giờ thành thân hơn tháng, vẫn chưa thấy tin gì, sợ là thể đẻ con. Phủ tướng quân cao cao tại thượng, chẳng lẽ phải tuyệt hậu?”

      thể có con? Bà đây đẻ tám mười đứa cho các nàng trố mắt ra nhìn!” Diêu Mật nghe được lời đồn, khỏi tức giận cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “ chừng nhà nào đó muốn đưa con đến phủ tướng quân làm thiếp, lại thể tiếp cận nên tung tin chăng?”

      Muốn đáp trả tin đồn, cách tốt nhất là nhanh chóng có bầu. Ba người xong vội vàng đến miếu Tử Mẫu xin quẻ.

      Các nàng xin quẻ về lại truyền đến tin Linh Chi có thai, khỏi ngạc nhiên, nha đầu kia thành thân chậm hơn các nàng nửa tháng, ngờ bây giờ có tin tức. Mấy ngày sau, lại truyền đến tin Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng mang thai. Diêu Mật chính thức sốt ruột, người ta có bầu nhanh như thế, sao nàng cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vẫn chưa có động tĩnh gì?

      Nhũ mẫu của Tạ Đằng thấy nàng lo lắng, biết nghe được từ ai, với Diêu Mật: “Phu nhân, nghe muốn nhanh có bầu, có phương pháp dân gian.”

      Diêu Mật vừa nghe có cách, vội vàng bảo nhũ mẫu mau .

      Nhũ mẫu cười cười: “Nghe rất nhiều phu nhân đưa rượu và thức ăn đến thư phòng, lâu sau liền mang thai… Thư phòng là nơi lí tưởng.”

      Cái này…? Diêu Mật mặc dù quá tin tưởng nhưng cũng ôm chút hi vọng, đến tối liền chuẩn bị, đổi mới hoàn toàn trang phục, bưng rượu và đồ nhắm đến thư phòng Tạ Đằng.

      Tạ Đằng ngồi trong thư phòng lật binh thư, nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, vội vàng hé cửa sổ ra nhìn, thấy bóng dáng yểu điểu, tay trái cầm đèn lồng, tay phải xách làn mỉm mười trong lòng. A ha, Tiểu Mật tới thăm ta sao? Tức khắc quyết định chơi đùa với Diêu Mật phen, nhảy từ cửa sổ lên nóc nhà.

      Diêu Mật vào thư phòng thấy thư án đốt đèn, sách mở, nhưng thấy bóng dáng Tạ Đằng, khỏi ngẩn ra, đâu rồi? Nàng treo đèn lồng lên, giường là vải hoa màu đỏ, từ trong làn lấy rượu và thức ăn đặt bàn, dời đèn, nhìn rất có khí, lúc này nàng mới ngồi vào ghế chờ Tạ Đằng.

      Tạ Đằng ngồi nóc nhà thấy Diêu Mật cười tủm tỉm bày rượu và thức ăn, nhất thời muốn trêu đùa, nhảy xuống nóc nhà, đứng ngoài cửa sổ tung chưởng, chưởng gió này thổi tắt đèn lồng và đèn bàn. đợi Diêu Mật kịp phản ứng, Tạ Đằng nhảy vào từ cửa sổ, cả người lách đến sau lưng nàng, đưa tay ôm trọn eo Diêu Mật.

      Trước mắt Diêu Mật tối sầm, thấy ánh nến bị tắt, nàng nhớ tới trước đây từng có thích khách vào thư phòng ám sám Tạ Đằng. Thoáng chốc nàng lại phát có người đứng sau lưng mình, kịp suy nghĩ, Diêu Mật vơ bình rượu bàn ném ra phía sau, chuẩn bị thét lên. ngờ nàng vừa há, miệng bị chặn, tiếng thét bị nén trở lại.

      Tạ Đằng tay trái nắm bình rượu Diêu Mật ném, tay phải đặt Diêu Mật lên thư án, cúi người : “ đêm thế này, phu nhân nỡ nào động tay?”

      Nghe được giọng của Tạ Đằng, Diêu Mật lòng đầy sợ hãi hóa thành tức giận. Có cần phải đùa như vậy chứ? Nàng hít hơi sâu thổi tới Tạ Đằng, hung hăng đoạt bình tay , đồng thời đẩy lên thư án, hừ hừ: “Đừng tưởng chàng biết công phu là có thể bắt nạt người ta.” xong nắm cái bánh bao nhét vào miệng Tạ Đằng.

      Tạ Đằng ngậm bánh báo, ngửa đầu chuẩn xác nhét đầu bánh còn lại vào miệng Diêu Mật, hai tay giữ chặt vai Diêu Mật cho nàng trốn, trở mình lật ngược thế cờ đặt Diêu Mật trở lại thư án.

      Diêu Mật lấy bánh bao trong miệng hai người ra, thở gấp : “Xằng bậy nữa là ta thổi mê hương.”

      Tạ Đằng ngửi thấy hương thơm người Diêu Mật, lại bị hơi thở nàng phả tới, gân cốt liền mềm ra, có hơi kiềm chế nổi, lúc này nghe nàng liền trêu: “Nàng thổi , ta chờ.”

      Nhiều ngày nay, Tạ Đằng dần dần hết sợ mê hương của Diêu Mật, lại còn cảm thấy mình càm ngày càng thích ngửi mê hương này, mỗi lần ngửi liền dũng mãnh gì sánh được. Sau đó còn phát , mê hương này ngoài khiến người ta nghiện ra, còn có tác dụng thúc tình. Bây giờ thấy Diêu Mật hờn dỗi, vội khiến nàng áp sát vào mình, khiêu khích đủ cách.

      Dần dần, hai người bắt đầu rên rỉ.

      Tạ Đằng và Diêu Mật ôn lại lần đầu hai người gặp nhau, vô cùng kích tình, vô cùng vui vẻ. Ngày hôm sau liền dậy muộn. Bọn họ rửa mặt xong, có a hoàn bảm báo thư của Diêu lão gia đến.

      Diêu Mật nghe xong vội mở thư ra đọc, thấy cả nhà bình an yên lòng. Lại thấy Diêu lão gia bảo em trai định thân, em có nhà, khóe miệng khỏi cong lên. Bây giờ thái bình thịnh thế, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thể thay đổi tình hình nam nữ, đệ đệ chọn được thê tử thích hợp có gì lạ, nhưng muội muội tìm được vị hôn phu xứng đôi dễ gì.

      Tạ Đằng nhìn từ sau Diêu Mật, cười : “Muội muội nàng nếu chọn được hôn phu, lại bảo nhạc mẫu dẫn em ấy lên kinh thành! Kinh thành nhiều tuấn nam, thế nào cũng tìm được người tương xứng.”

      Diêu Mật cười đáp: “Nhà nó hứa hôn cũng là thế gia vọng tộc đấy!” xong nhìn kĩ phía sau, có kèm theo vài trang thư của Cố phu nhân. Trong thư chi chít những lời dặn dò Diêu Mật và kể tình hình Diêu gia lúc này.

      Diêu Mật đọc trang giấy cuối cùng, thấy Cố phu nhân tỏ nỗi lòng tìm chồng cho con , nàng khỏi cảm thán “Xót thay lòng cha mẹ”.

      Muội muội Diêu Mật vốn yếu đuối, tài mạo cũng bằng Diêu Mật, Cố phu nhân có tính toán khác, sợ nàng gả xa nhà có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, bởi vậy cố gắng tìm cho nàng hôn thích hợp ngay tại quê. Mọi người liền còn khuyên bà dẫn tiểu nữ lên kinh tìm rể quý.

      Diêu Mật đọc thư xong, dụi mắt, mẫu thân nhà mình biết phải trái. Bà vì mình được gả cho tướng quân mà lợi dụng mình tìm rể quý cho em .

      Lúc trước dẫn Diêu Mật lên kinh thành, vì tìm hôn phu cho nàng mà giữa đường gặp bao nhiêu trắc trở, Cố phu nhân vốn tự hiểu trong lòng. Khi Diêu Mật hiến thân cho Tạ Đằng cũng được mọi người thừa nhận, sau đó càng bị nhiều quý nữ bắt nạt, ngồi kiệu hoa ra cửa còn sém bị dội nước tiểu. Phu nhân tướng quân phải ai cũng làm được. Hôn này vừa xứng đôi, vừa vững vàng. Bởi vậy khi tiểu nữ tới tuổi cập kê, Cố phu nhân dám cậy thế, chỉ dựa vào tư chất của tiểu nữ tìm cho nó gia đình tương xứng.

      Cố phân nhân còn thúc giục Diêu Mật mau mang thai, mặc kệ Tạ Đằng sủng ái như thế nào cũng bẳng đứa con, việc cấp bách lúc này là nhanh nhanh có chửa.

      “Con cũng biết, nhưng chuyện này phải cứ vội là có.” Diêu Mật lẩm bẩm mình.

      Đến tháng mười, tỷ muội Diêu Mật vẫn chưa có động tĩnh gì, lời đồn bên ngoài càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí trong tộc Tạ thị còn có người tới cửa đề nghị Tạ Đoạt Thạch mau chóng nạp thiếp cho huynh đệ Tạ Đằng, rằng với thân phận và địa vị của huynh đệ Tạ Đằng, cưới mười mấy người cũng quá đáng. Sau khi người tộc Tạ thị , lập tức có người đến thăm dò, nguyện lòng dâng con đến làm thiếp phủ tướng quân. Thoáng chốc, phủ tướng quân bắt đầu dậy sóng, đủ chuyện xấu sau lưng.

      Giữa tháng mười, Phạm Tinh nghe dì nàng Hồ phu nhân mắc bệnh, nàng vội qua Cố phủ vấn an, thấy chỉ là bệnh đáng lo ngại, mới yên lòng.

      Hồ phu nhân bởi Phạm Tinh chưa có bầu mà hơi lo lắng, bà dặn dò đủ chuyện, lặng lẽ hỏi han đến quỳ thủy (kinh nguyệt) của nàng, chẳng lẽ thể chất quá hàn, dễ mang thai.

      Phạm Tinh thấy có người ngoài mới giọng : “Ông nội từng vào cung mượn thái y về phủ tướng quân, bảo chẩn bệnh cho ông nhưng ra là bắt mạch cho ba tỷ muội con. Sau khi chẩn mạch thái y có đưa vài thang thuốc bổ, dặn cứ đúng giờ mà dùng. Ông ta nhiều, chỉ bảo là có gì đáng ngại. biết vì sao chúng con vẫn chưa có bầu?”

      Y thuật của thái y trong cung tất nhiên cần hoài nghi. Hồ phu nhân gật đầu: “Nếu vậy các con nên điều dưỡng cho tốt để sinh. Tính ra các con tới phủ tướng quân chỉ hơn hai tháng, cần phải vội.”

      Vốn vội, nhưng bên ngoài nhiều lời đồn, hơn nữa cả Linh Chi, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng đều mang bầu, mới khiến các nàng quýnh lên. Phạm Tinh kể xong rồi cảm ơn Hồ phu nhân an ủi.

      Phạm lão phu nhân nghe được Phạm Tinh tới, vội vàng sai người mời nàng ở lại dùng cơm. Phạm Tinh muốn Phạm lão phu nhân phật lòng, liền cười nhận lời.

      Tới trưa, nữ quyến Cố phủ ngồi quanh bàn ăn. Lúc ăn có dâng lên món rau Phạm Tinh thích. A hoàn thấy nàng nhìn, đợi phân phó tiến lên gắp cho nàng. Phạm Tinh mỉm cười gắp rau vào miệng chợt dừng lại đẩy bát ra, tiếng cáo tội rồi rời bàn, chỉ sai người đem cho nàng chén trà.

      Mọi người kinh ngạc, định hỏi nguyên do Phạm lão phu nhân mặt mày sáng bừng vui vẻ, ra lệnh: “Mau mời đại phu đến phủ.”

      lâu sau, Tạ Nam thúc ngựa tới phủ, vừa thấy đại phu liền hỏi hỏi lại, xác nhận là Phạm Tinh có thai, mừng đến choáng váng.

      Đám Phạm lão phu nhân thấy dáng vẻ của , khỏi vui vẻ, lại nghĩ đến phủ tướng quân có nữ quyến lớn tuổi tọa trấn, sợ Phạm Tinh xảy ra sơ sẩy, bàn bạc lúc, quyết định mời Tô phu nhân theo bọn họ đến phủ tướng quân, bất cứ lúc nào cũng có thể trông chừng.

      Đợi Tạ Nam cẩn thận từng li từng tí bảo vệ Phạm Tinh hồi phủ tướng quân, mọi người trong phủ nghe được tin lành, cả phủ vô cùng vui mừng. Tạ Đoạt Thạch càng cười toét thể khép miệng, nhưng vẫn còn lo lắng, vội mời thái y đến bắt mạch. Thái y tới chẩn mạch lại ngay trước mặt mọi người, lần thứ hai xác nhận Phạm Tinh mang thai hơn tháng, mọi người lúc này mới bình tĩnh.

      Ba huynh đệ Tạ gia đứng ngoài nghe được tin tốt, lập tức liếc nhau, ổn rồi, lời đồn bên ngoài chấm dứt.

      Tạ Đằng và Tạ Thắng ước ao đố kị căm hận trừng Tạ Nam, tiểu tử này, ngây ngô lỗ mãng, chuyện gì cũng rớt phía sau chúng ta, lúc này lại được làm cha trước tiên!

      Tạ Nam đắc ý, lặng lẽ trả Tạ Đằng và Tạ Thắng ánh mắt: Há há, sau này con trai ta làm đại ca trong phủ. Con trai mấy người chờ làm đệ đệ !

      Vênh váo gì chứ? phải Tú Nhi của ta cũng có sao? Tạ Thắng nghĩ tới đây, hai mắt chợt bừng sáng, vội vàng mời thái y chẩn mạch cho Sử Tú Nhi, cầu mong là mạch hỉ.

      Sử Tú Nhi cẩn thận chăm Phạm Tinh, nghe được Tạ Thắng cũng mời thái y chẩn mạch cho mình, khỏi sửng sốt, nhớ tới quỳ thủy của mình cách Phạm Tinh bao nhiêu ngày, mấy hôm nay cũng chưa tới, nàng thiếu chút nữa quên, phải có rồi chứ?

      Thái y chẩn mạch cho Sử Tú Nhi xong, rất nhanh truyền tin rằng Sử Tú Nhi cũng mang thai. Tạ Thắng vừa nghe, ngây ngốc lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Đến khi Tạ Nam tới liền chụp bả vai Tạ Nam, vỗ cái ‘bốp’, reo lên: “Tiểu tử, con trai ta vẫn là ca ca, con trai nhà ngươi mới là đệ đệ!”

      Tạ Đằng nhìn hai người họ, tâm tình phức tạp, Tiểu Mật à Tiểu Mật, chúng ta cũng phải gấp rút lên, sinh em bé cũng được thua chúng nó! Tạ Đằng cũng vội sai người mời thái y chẩn mạch cho Diêu Mật, a hoàn chạy đến bẩm báo: “Tướng quân, phu nhân được thái y chẩn ra mạch…”

      Tạ Đằng thốt lên: “Sao sao, Tiểu Mật cũng có rồi?”

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 81: Viên Mãn


      A hoàn này chạy hụt hơi, gấp, chưa kịp xong lại bị Tạ Đằng cắt ngang, kết quả là bị sặc nước miếng, ho sặc sụa lúc lâu vẫn chưa xong lời.

      Tạ Đằng nào chờ được? thèm quan tâm đến nữ quyến ngồi đầy trong phòng, vội vàng vén rèm vào phòng, hỏi như bị ma đuổi: “Tiểu Mật, nàng thế nào?”

      Nhũ mẫu Tạ ma ma của Tạ Đằng nghe tiếng kêu, đứng dậy cản Tạ Đằng, trách móc: “Ba phu nhân đều có hỉ, sợ các nàng bị kinh động, tướng quân hô to gọi làm gì?”

      Ba vị phu nhân đều có hỉ? cách khác, Tiểu Mật cũng có sao? Tạ Đằng nín thở, cẩn thận hỏi lại: “Tiểu Mật cũng có?”

      phải bảo Điểm Cúc ra báo hỉ rồi à? Chẳng lẽ a hoàn đó ràng?” Tạ ma ma cười đến mặt mày nở hoa, nhưng vẫn cho Tạ Đằng vào phòng, bà thầm: “Sao mà có được? hơn tháng rồi!”

      Tạ Đằng tắt luôn tiếng thở, sau lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, cả mặt tràn đầy ý cười, vui vẻ ra khỏi phòng, vừa thấy Tạ Thắng và Tạ Nam còn đứng đó, Tạ Đằng kéo tay hai người: “Hai tiểu tử này, đánh trận .”

      “Đại ca, dù bây giờ Đại tẩu có bầu, sau này có thôi, huynh đừng đánh ta.” Tạ Thắng vội vang xin.

      “Đúng vậy, dễ gì Tiểu Tinh nhà ta mới mang thai, huynh đánh ta thành đầu heo khiến nàng sợ sao?” Tạ Nam cũng nịnh nọt xin tha, tội nghiệp Đại ca quá, lần này bị tụt lại phía sau rồi sao?

      Tạ Đằng nghe vậy ngẩng đầu lên trời cười to, lại sợ tiếng cười của mình khiến tỷ muội Diêu Mật ở bên trong kinh hãi, vội vàng nhịn cười, đưa tay đấm Tạ Thắng và Tạ Nam, vô cùng vênh váo : “ nhảm gì vậy? Đại tẩu các đệ cũng có. Ta đây vui mừng.”

      Tới chiều, người người ra vào phủ tướng quân chúc mừng.

      Phạm lão phu nhân nghe được tin vội đưa tới ba vị nhũ mẫu dày kinh nghiệm, dặn dò ba bà chăm sóc tỷ muội Diêu Mật.

      Đám Diêu Mật cùng mang thai, Tạ Đoạt Thạch sợ các nàng mệt nhọc, tính mời Mạnh Uyển Cầm sang phủ tướng quân giúp chưởng quản gia lần nữa. Tạ Đằng biết được, ngăn cản: “Ông nội, trước đây phủ tướng quân có nữ quyến, phải nhờ Mạnh phu nhân sang trông nom. Bây giờ tỷ muội Tiểu Mật mang thai, nhưng có a hoàn bà tử hầu hạ, cũng có thể quản lí đôi việc trong phủ, cần làm phiền Manh phu nhân. Nếu bà ấy tới, chừng lại xảy ra chuyện.”

      Tạ Đoạt Thạch được Tạ Đằng nhắc nhở cũng nghĩ tới, nay tỷ muội Diêu Mật có thai, tâm tư khó bị phiền nhiễu, nếu Mạnh Uyển Cầm lại dẫn Cố Mỹ Tuyết đến, nhỡ như… Ông gật đầu : “Thôi được, đành dặn a hoàn bà tử cẩn thận hơn. Mỗi ngày con tuần quân doanh xong về sớm chút!”

      Tạ Đằng gật đầu, cuối cùng vẫn kể lại chuyện lúc trước trước khi xuất chinh Mạnh Uyển Cầm hạ độc trong rượu, nhíu mày : “Tiểu Mật có hỉ, chỉ sợ số người chịu ngồi yên, cố ý giở trò, vẫn nên đề phòng hơn.”

      Tạ Đoạt Thạch nghe xong đáp: “ như vậy, đừng để mẹ con Mạnh phu nhân tới cửa.”

      Ngày hôm sau, Tạ Đằng đích thân đến Cố phủ mời Đại cữu mẫu Tô phu nhân của Diêu Mật đến phủ tướng quân giúp đỡ.

      Mạnh Uyển Cầm vốn dĩ chuẩn bị dẫn Cố Mỹ Tuyết đến phủ tướng quân, lại nghe Tạ Đằng mời Tô phu nhân đến phủ, biết mình xong rồi. Bà hết cách đành phải cố gắng khuyên giải Cố Mỹ Tuyết để nàng chấm dứt ảo mộng. Vừa mới có người đến phủ cầu hôn, nhà trai coi như cũng trung hậu chất phác, bản thân bà cũng mau chóng kết thúc tư tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ của mình, đồng ý hứa gả Cố Mỹ Tuyết thôi. Mạnh Uyển Cầm thở dài: “Nhân duyên thể cưỡng cầu, phải của con thuộc về con. Của con dễ dàng đến tay.”

      Diêu Mật thấy Mạnh Uyển Cầm nhân cơ hội đến phủ tướng quân, hơn nữa còn hứa gả Cố Mỹ Tuyết, nàng thầm thở phào. Tai họa ngầm này cuối cùng cũng được giải trừ.

      Có Tô phu nhân hỗ trợ chưởng quản gia , Diêu Mật ốm nghén cũng quá cực khổ, ăn ngon ngủ ngon, rảnh rỗi lại tiếp tục viết trích tình lời hai.

      Chớp mắt hết năm, đầu xuân Diêu Mật viết xong trích tình lời hai, nghe Trương đại nhân bảo bán rất chạy. Ông còn thêm mọi người chờ truyền kì, chỉ sợ tỷ muội Diêu Mật sắp sinh thể viết.

      Diêu Mật cười đáp: “Dân phụ sắp sinh còn nấu nước làm ruộng, tỷ muội ta cách ngày sinh những mấy tháng, sao bị nuông chiều thành thế này rồi? Đại nhân yên tâm, truyền kì đến tháng năm viết xong. Còn sau khi chúng ta sinh em bé phải lo chăm con, có thời gian viết những cái này.”

      Trương đại nhân nghe xong cười : “Ta chỉ sợ tướng quân trách ta. Rằng ta hối thúc phu nhân viết sách.”

      Vừa xong, quả nhiên Tạ Đằng vào đuổi khách, trừng mắt với Trương đại nhân: “Trương đại nhân, trong kinh thành này đâu thiếu tài tử và tài nữ, ông để bọn họ viết sách, lại đến làm phiền Tiểu Mật của ta, được.”

      “Ai bảo người trong kinh thích sách phu nhân viết chứ?” Trương đại nhân thầm vã mồ hôi, dám nán lại lâu, xong vội cáo từ.

      Tạ Đằng thấy Trương đại nhân rồi liền ngồi xuống bóp chân cho Diêu Mật, thấy chân nàng bị phù, khỏi oán giận: “Thái y ăn gạo của triều đình, chân nàng bị sưng thế này, vậy mà lão biết cách chữa.”

      Diêu Mật bật cười: “Thái y dặn phải năng lại, lưu thông khí huyết. Mà ta mới vài bước có cả đám người đến đỡ, chưa từng tự mình hoạt động.”

      “Được, khi nào ta vài vòng với nàng.” Tạ Đằng yên tâm để Diêu Mật cùng người khác, kiên quyết lúc nào đó tự mình tản bộ trong vườn cùng Diêu Mật.

      Diêu Mật yên lặng mỉm cười. Mới đầu nàng sợ mình có bầu, nữ nhân khác đánh chủ ý lên người Tạ Đằng, ngờ đến bây giờ trong phủ vẫn yên bình. Nàng cười : “Ta sợ ta có bầu, chàng tìm mỹ nhân, ngờ chàng vẫn quan tâm đến ta.”

      Tạ Đằng vừa xoa bóp chân cho Diêu Mật vừa đáp: “Để ý ta nhiều lắm chớ. Hôm trước dự tiệc, lúc uống rượu có mỹ nhân hầu rượu. Ta chỉ nâng chén lên rồi giả vờ làm đổ, rằng phu nhân ta mang thai ngửi được mùi rượu người ta, người nọ phải kêu mỹ nhân lui. Nhìn xem, ta toàn tâm toàn ý như vậy, sau khi sanh con, nàng phải báo đáp ta.” xong nhìn quanh có người, Tạ Đằng vội vàng hớp làn hương môi Diêu Mật, rỉ tai : “Tối nay ta tới phòng nàng.”

      “Đừng, cẩn thận khó sinh.” Diêu Mật hờn dỗi.

      DIêu Mật có bầu liền giống như phân phòng với Tạ Đằng, Tạ Đằng kiên nhẫn được, bao lâu sau len lén đến phòng Diêu Mật, dù làm gì nhưng lại đùa đến phát ra rất nhiều thanh, khiến mấy bà tử gác đêm luôn nghi thần nghi quỷ. Sau này khi biết là Tạ Đằng len lén chạy vào, các bà canh phòng vô cùng nghiêm ngặt. Tạ Đằng tất nhiên có cách qua mặt các bà, tiếp tục ra vào. Kết quả mấy bà tử canh gác đến thần hồn nát tính.

      Tháng sáu, tỷ muội Diêu Mật sắp sinh, mọi người khỏi trận địa sẵn sàng đón quân địch.

      Tạ Đoạt Thạch nghĩ tới sắp được bế ba chắt trai, mặt mày lúc nào cũng hớn ha hớn hở, nhưng lại thầm lo lắng, người sinh sao, ba người cùng sinh chỉ lo được chu toàn.

      Hai mợ mợ của Diêu Mật sớm đến đóng đô ở phủ tướng quân, để khiến huynh đệ Tạ Đằng yên tâm hơn, hai bà rằng đẻ con nhanh như vậy, nhưng bọn họ vẫn chịu , ngồi chờ cách phòng sinh xa, mỗi khi nghe thấy tiếng la của tỷ muội Diêu Mật liền hoảng sợ muốn chạy vào trong.

      Tô Phu nhân thấy thế đau đầu, bên trong sanh con đủ loạn, ba huynh đệ này ngồi đây càng thêm phiền!

      Có bà tử đến báo Tạ Đoạt Thạch, Tạ Đoạt Thạch đến gọi ba người này , Tô phu nhân và Hồ phu nhân lúc này mới thở phào.

      Chạng vạng tối, ba huynh đệ Tạ gia lại chạy đến gần phòng sinh đợi, đợi chưa được bao lâu nghe thấy tiếng gào thảm thiết, thậm chí còn phân biệt được giọng của ai, sau đó lập tức ngưng bặt, bọn họ liền run như cầy sấy, bỗng nhiên lại nghe được tiếng trẻ con khóc rất to và khỏe, bà đỡ ở bên trong báo hỉ: “Sinh rồi, sinh rồi, là tiểu thiếu gia, mẹ tròn con vuông!”

      “Con trai của ta!” Ba huynh đệ trăm miệng lời, tức khắc liền muốn chạy ào vào phòng sanh, lại bị Tô phu nhân ngăn cản: “ thể vào. Mới chỉ người sinh, các ngài…”

      “Tất nhiên là vợ Tiểu Mật của ta sinh.” Tạ Đằng tự tin, ta là lão đại, con trai ta đương nhiên cũng là lão đại.

      Tạ Đoạt Thạch ngồi trong thư phòng nghe tin, khỏi vê râu cười lớn, “Phủ tướng quân có người nối dõi rồi!” Ông hỏi thêm: “Cháu dâu nào sinh?”

      Bà tử còn chưa đáp, lại thêm bà tử tiến vào, thở gấp thưa: “Lão tướng quân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân cùng canh giờ sinh tiểu thiếu gia!”

      Sau khi sinh em bé, Diêu Mật mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, lúc nàng mở mắt tỉnh dậy thấy Tạ Đằng ôm con ngồi bên mép giường nhìn nàng cười ngây ngô.

      Bà tử thấy nàng tỉnh dậy, vội bưng nước nóng vào vắt khăn lau mặt cho nàng, nàng bảo Tạ Đằng ôm con lại gần cho nàng nhìn, tuy còn yếu nhưng nàng vẫn hỏi: “Tú Nhi và Tiểu Tinh có khỏe ? Các nàng sinh con trai hay con ?”

      Tạ Đằng trả lời từng câu, sau đó lại : “Hai muội ấy sinh con cùng lúc, cả hai đều giành làm cậu, chịu làm cậu ba. Ông nội phải ra mặt con của A Thắng gọi là Nhị thiếu gia, con của A Nam cũng gọi Nhị thiếu gia, cả hai đều là cậu hai. Bọn họ mới hết tranh cãi.”

      Diêu Mật nghe xong bật cười, hỏi: “Ông nội đặt tên cho mấy đứa chưa?”

      “Con chúng ta là Tạ Lang, con A Thắng là Tạ Vĩ, con A Nam là Tạ Tông.”

      Hai người trò chuyện Tạ Lang tỉnh giấc khóc oa oa. Vú em vội ôm bé đút sữa. Tạ Đằng nhận chén trong tay bà tử, đút Diêu Mật uống canh, cho bà tử ra đứng ngoài cửa, lặng lẽ mân mê đầu Diêu Mật, khẽ : “Nàng vất vả quá!”

      Được gả cho đức lang quân như ý, hơn nữa còn là vạn người chỉ có , Diêu Mật vô cùng ngọt ngào, miệng lại : “Đầu đầy dầu, toàn là mồ hôi, chàng đừng sờ.”

      “Ta chê.” Tạ Đằng tiếp tục sờ đầu Diêu Mật, nhịn được đắc ý : “Tiểu Mật nhất nhé, sinh sớm hơn vợ A Thắng và A Nam, ta là lão đại, con trai ta cũng là lão đại, uy phong.”

      Người thứ hai trong phòng sinh – Tạ Thắng đắc ý nịnh nọt Sử Tú Nhi: “Tú Nhi nhất nhé, cuối cùng cũng làm cho con trai ta lên làm cậu hai giống như ta. có lão đại che chở, dưới có thằng ba kính trọng, tệ.”

      Người thứ ba trong phòng sinh – Tạ Nam ngây ngô cười hi hi, khen lấy khen để Phạm Tinh: “Tiểu Tinh à, nàng nhanh nhẹn! Rốt cuộc cũng sinh con cùng lúc với Nhị ca. Con chúng ta phải làm cậu ba giống như ta, lại làm lão nhị. Nàng xem kìa, con chúng ta khôi ngô! Chắc chắn đẹp trai gấp mấy lần con bọn .”

      Bà tử đứng bên cạnh trầm mặc: Em bé mới sinh mặt nhăn mày nheo, chỉ có chỏm lông, đâu mà nhìn ra được khôi ngô với chả ngôi khôi? Rồi còn xinh trai hơn con của Đại tướng quân và Nhị tướng quân nữa chứ?

      Tin ba vị phu nhân tướng quân sinh cùng ngày nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Các phu nhân tiểu thư hâm mộ : “Các nàng ấy may mắn, chỉ lấy được đức lang quân như ý, mà còn là người chỉ trong vạn người, bây giờ xem ai dám rung chuyển được vị trí của các nàng trong phủ tướng quân.”

      Có đám phu nhân khác lại lặng lẽ bàn tán: “Ba vị tướng quân vốn là chị em họ, tình cảm gắn bó! Bây giờ làm chị em dâu, lại càng khăn khít hơn, vốn dĩ ai dám động đến các nàng, mới đây còn cùng đẻ con trai trong cùng ngày, địa vị vững chắc, quý nữ bậc nào cũng rung chuyển được các nàng.”

      “Dù thế, ngoại trừ may mắn mà các nàng cũng giỏi giang. Trước đây dám hiến thân sợ làm quả phụ. Sau này viết sách kiếm bạc, dũng cảm từ hôn lấy chồng. Làm cho ba vị tướng quân cầu hôn ngay trước mặt mọi người, thề nạp thiếp. Bản lĩnh như vậy phải ai cũng có được. Vậy nên các nàng ấy mới được lên làm phu nhân tướng quân.”

      Lúc này Diêu Mật quạt cho Tạ Lang, nhìn con ngủ say, nàng thở dài: “Bà vú em bé sợ nóng tháng sáu, kiên quyết dùng chăn bọc nó, kết quả là khóc nháo ngừng, cả sữa cũng muốn uống. Vẫn phải làm theo lời mợ bỏ chăn, thay quần lót, quạt mát thế này mới chịu ăn chịu ngủ.”

      Tô phu nhân cười đáp: “Ta thấy bé trai khỏe mạnh, nghĩ rằng dù sinh sớm vài ngày nhưng khác những đứa trẻ sinh đủ ngày, ngờ lại sợ nóng.”

      Thăm Diêu Mật và Tạ Lang xong, Tô phu nhân lại chạy sang thăm Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, chỉ bảo các nàng những việc sau khi sinh.

      Chốc lát có a hoàn đến bẩm báo, La Hãn chọn được ngày tốt cưới Đức Hưng Quận chúa vào cửa. Diêu Mật dù sinh chưa tròn tháng, nghe được tin này vẫn vội sai người chuẩn bị quà mừng đưa sang.

      Tô phu nhân thấy vậy, nhất thời nhớ tới Cố Đông Du hôn vẫn chưa thấy tin gì, bà khỏi thở dài, sớm biết Diêu Mật giỏi giang thế này, nên để Cố Đông Du cưới nàng mới phải. Bà lại nhìn Tạ Lang, đột nhiên có suy nghĩ, đứa bé này mới mười ngày tuổi, nhưng mặt mày sáng sủa, có thể thấy là cậu chàng khôi ngô, chắc chắn cũng là tướng quân. Đông Du mặc dù cưới Diêu Mật, lúc này phải nhanh nhanh đón dâu, sinh con kết thân với phủ tướng quân mới phải. Con trai Cố phủ muốn lấy con phủ tướng quân hơi khó khăn, nhưng nếu con muốn gả cho con trai phủ tướng quân rất dễ.

      Mấy ngày nay Tạ Đoạt Thạch cười khép miệng, thoáng cái có ba chắc trai, tay phải ôm đứa, tay trái ôm đứa, đầu gối ngồi đứa, nhất định vô cùng vui vẻ. Bởi vậy ông định làm tiệc đầy tháng hoành tráng, vội vàng mời Tô phu nhân đến bàn bạc chuyện thiếp mời.

      Qua tiệc đầy tháng của ba chắt trai, rất nhanh đến lễ Trung thu, nhìn ba đứa chắt, Tạ Đoạt Thạch vui mừng: “Nếu như có thêm mấy chắt càng trọn vẹn.”

      Đến tối, Diêu Mật dỗ Tạ Lang ngủ, dặn dò vú em trông chừng rồi mới trở về phòng. Tạ Đằng ngồi trong phòng đợi lúc lâu, thấy Diêu Mật vào vội ôm chầm lấy nàng, hơi thở tràn ngập khoang mũi Diêu Mật, thấy nàng hít thở dồn dập, sắc mặt như hoa đào y hệt lúc chưa gả, khỏi động tình, cúi sát bên tai : “Chúng ta mau sinh con thôi!”

      Diêu Mật thổi Tạ Đằng, thấy tay vẫn mạnh mẽ như cũ, ôm chặt lưng nàng, khỏi cười khẽ: “Lại ăn thuốc giải?”

      . Là ta rèn được. Chỉ cần cắn chặt răng nhịn vài lần, hết sợ nàng thổi mê hương.” Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đằng đỏ sậm, thầm: “Bây giờ ngửi, gân cốt chỉ mềm, tới nỗi ngay tức ngã xuống.”

      Diêu Mật mỉm cười đấm ngực Tạ Đằng, nhàng : “Con trai được à? Sao phải sinh con ?”

      Tạ Đằng trả lời: “Có con trai rồi tất nhiên muốn thêm con . Vả lại hôm trước thấy phu nhân Lý phó tướng bế con sang, đứa bé đó mềm mềm đáng , rất ngoan ngoãn, ta cũng muốn đứa con như vậy.”

      Diêu Mật cười đẩy trán Tạ Đằng: “Chàng thích con Lý phó tướng như thế, lấy về làm vợ cho A Lang chúng ta là được rồi.”

      Tạ Đằng cười ha ha, gật đầu : “Ý này tệ!”

      Hai người vừa trò chuyện vừa ôm nhau lên giường.

      Khi Tạ Lang được tuổi, thái y chẩn được Diêu Mật có thai, lần này tất cả mọi người đều : “Nhất định là con !”

      Tháng tư năm sau đó, Diêu Mật sinh con , tên là Tạ Viện. Cả phủ vui mừng, ai cũng bảo rằng bé này cực giống Tạ Vân, Tạ Đoạt Thạch càng cưng chiều Tạ Viện, chẳng bao lâu ba đứa chắt nọ bị lãng quên.

      Tạ Viện tuổi, mặt mày rất đẹp. Mọi người đều : “Nhìn dáng vẻ này, lớn lên nhất định còn xuất chúng hơn cả mẫu thân, sau này cầu hôn e rằng đạp gãy cửa.”

      Đến ngày thôi nôi chọn đồ, phu nhân tiểu thư các phủ khác tới xem, thấy Tạ Viện còn bé nhưng luống cuống, càng tấm tắc khen ngợi.

      Mấy phu nhân đứng chung quanh thầm, người trong đó mở miệng: “Tin nóng, hổi tin nóng hổi, các bà muốn nghe ?”

      mau.”

      “Vừa nghe được tin Hoàng hậu có ý định kết thân với phủ tướng quân, trước đây từng sai người dò la phu nhân tướng quân sinh con trai hay con . Còn đùa rằng nếu sinh con trai, lớn lên làm Phò mã. Nếu là con , được giữ làm hoàng tử phi. Bây giờ xem ra, dung mạo này của Tạ Viện chừng trúng ý Hoàng hậu nương nương.”

      “Ha ha ha, bà tưởng sao? Nghe Hoàng thượng chỉ sủng ái mình Hoàng hậu, Hoàng tử và Công chúa bây giờ mười mấy tuổi. Đợi đến khi tiểu thiếu gia phủ tướng quân lớn, Công chúa lập gia đình. Hoặc là hoàng tử, ngài đợi được đến năm hai mươi mấy tuổi để cưới tiểu thư phủ tướng quân làm phi đâu!”

      Mọi người nghĩ tới Thái tử năm này mười tuổi, Tạ Viện năm nay tuổi, hai người cách nhau mười tuổi, khả năng lớn, thoáng chốc đều cười, để ý nữa.

      Các bà trò chuyện có người vào bẩm báo.

      “Thái tử đến!”

      Nghe được hai chữ “Thái tử”, mọi người vội vàng ra ngoài nghênh đón.

      Thái tử Ngụy Hành năm nay mười tuổi, tướng mạo giống Hoàng hậu, vô cùng tuấn tú. Từ đắc phong làm Thái tử, được nuôi dưỡng dạy dỗ bao năm trong cung đình, nhất cử nhất động đều uy nghi chút nào giống thiếu niên bình thường. Thoáng cái vào, cười vài câu rồi bước lên nhìn Tạ Viện chọn đồ.

      Tạ Viện tay trái chọn sách, tay phải chọn bút, cầm bút đâm đâm vào sách.

      Mọi người thấy vậy cười : “Ôi, chọn bút và sách, lớn lên nhất định là tài nữ!”

      Tạ Viện ngẩng đầu, thấy đai lưng Ngụy Hành buộc cái chuông tròn thơm bằng vàng, hơi đung đưa, bé thích thú giơ bút và sách, ý bảo Ngụy Hành bế.

      Ngụy Hành thấy Tạ Viện đáng , nhịn được giang tay bế Tạ Viện, cười hỏi Tạ Đằng và Diêu Mật: “Tên em bé là gì?”

      “Đại danh là Tạ Viện.” Tạ Đằng thấy Tạ Viện ngồi đầu gối Ngụy Hành, dùng bút đẩy lắc chuông thắt lưng cậu sợ bé ngã, đưa tay muốn ôm bé, ngờ Tạ Viện né đầu muốn ôm, Tạ Đằng mỉm cười : “Sao, thích cha?”

      vị phu nhân bên cạnh chen miệng: “Nàng và Thái tử có duyên đó!”

      Dù sao Ngụy Hành cũng là Thái tử, đây là lần đầu tiên cậu ôm trẻ em. Cảm thấy Tạ Viện ấm ấm mềm mềm, người thơm mùi sữa, nhịn được vê ngón tay Tạ Viện, ngạc nhiên : “ mu bàn tay em bé có lúm đồng tiền.”

      Tạ Viện thấy Ngụy Hành bóp tay mình, tưởng cậu muốn giành bút, bé khỏi bực mình mở khuôn miệng nhắn làm động tác muốn cắn người.

      Diêu Mật thấy vậy vội bế Tạ Viện lên, : “Đợt này Viện Viện mọc răng, ngứa nướu, thích cắn người, Thái tử gia cẩn thận!”

      Tạ Viện bị Diêu mật bế , cắn trúng Ngụy Hành, bé cam lòng ló đầu qua vai Diêu Mật, bất ngờ thổi hơi tới Ngụy Hành.

      Ngụy Hành ngửi được hương thơm lạ lùng, chân tay thoáng cái tê dại, cậu phản ứng nhanh, vội tựa lưng vào ghế, trong nháy mắt bình thường trở lại, thấy mọi người ung dung dường như có việc gì, cậu cười : “Viện Viện quậy .”

      Diêu Mật cũng nhìn ra chỗ ổn, nhất thời chột dạ. Trời ạ, Viện Viện biết thổi mê hương? Thế nhưng còn bé như vậy, chuyện này…

      Buổi chọn đồ kết thúc, mọi người cáo từ, Diêu Mật vội kể chuyện này cho Tạ Đằng, Tạ Đằng kinh ngạc, nghĩ cách đùa Tạ Viện thổi khí, lại thấy gì khác thường: “Chẳng lẽ con chuyện này lúc linh lúc linh? Hay là khi nào tức giận mới linh?”

      Hai người lại đùa lúc nữa, thấy Tạ Viện có, đành thôi.

      chuyện, có a hoàn đến đưa thư. Diêu Mật đọc xong vô cùng vui mừng, với Tạ Đằng: “Mẹ ta chuẩn bị lên kinh thành, chọn ngày khởi hành, giữa tháng năm đến.”
      Nhược Vân thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 82: Sum Vầy (Kết Thúc)


      Trong cái nóng của tháng năm, thình lình đổ xuống trận mưa, sáng ra mát mẻ.

      Và chiếc xe ngựa đậu trước cửa lớn phủ tướng quân, người xe còn chưa xuống, người đứng đợi trước cửa vui vẻ hô lớn: “Lão phu nhân tới!”

      “Mẹ!” Diêu Mật cho người ra đợi nhiều lần, nghe xe tới, nàng nôn nóng chạy ra, đúng lúc cửa xe mở, Diêu Mật vội tiến lên đỡ Cố phu nhân, mừng đến lạc giọng. Nàng vừa gọi vừa nhìn Cố phu nhân, hai mẹ con bao năm trời mới gặp nhau, đỏ hồng hai vành mắt.

      “Tiểu Mật, Lang Nhi và Viện Nhi đâu? Ta vì muốn thăm cháu ngoại trai và cháu ngoại của ta mà tới.” Cố phu nhân thầm, lại cười bổ sung: “Đương nhiên cũng vì chúc thọ bà ngoại của con.”

      Diêu Mật vui sướng dặn dò mọi người sắp xếp hành lý rồi trả lời: “Mẹ, bà ngoại luôn nhắc tới mẹ, cứ bảo mẹ giờ còn con phải gả nên tới chúc thọ bà. Mấy hôm trước con tới Cố phủ vẫn còn nghe bà than như vậy! Con chỉ mẹ gửi thư bảo năm nay đến. Mấy hôm nay con luôn sai người ra bến sông canh chừng, mẹ vừa tới lập tức báo cho bà biết.”

      Cố phu nhân cười tít mày: “ phải vì lo hôn cho đệ đệ và muội muội con, mới có thời gian nghỉ ngơi đó sao? Cha con cũng muốn lên kinh cùng ta, lại bỗng nhiên thăng chức, xin nghỉ được. Ta phải mình.”

      Diêu Mật nghe Diêu lão gia già lại đột nhiên thăng quan, nàng khỏi ngẩn ra hỏi: “Sao con thấy trong thư?”

      Cố phu nhân vỗ tay Diêu Mật, “Thăng chức tri, ở quê xem ra tệ. Nhưng so với các quan trong kinh thành đáng nhắc tới, nên viết trong thư. Vừa hay ta lên kinh, thuận miệng báo con biết.” Con rể là tướng quân, con ngồi vững ghế phu nhân tướng quân, lão gia nhà mình chỉ cần gây ra lỗi trước sau gì cũng thăng chức. Nếu có ngày được làm quan kinh thành, đến kinh thành đoàn tụ với con và con rể mới là chuyện đáng mừng.

      Hai mẹ con chuyện lúc Sử Tú Nhi và Sử di nương ra đón: “Tới rồi à, đợi cả buổi, còn lo đường xảy ra chuyện.”

      Sử di nương tới mấy hôm trước, nay thấy Cố phu nhân tới, bà vô vùng vui vẻ, “Năm đó chúng ta lên kinh, gặp nhau ở Cố phủ. Năm nay lên kinh chúng ta lại gặp nhau. Xem ra rất có duyên.”

      lâu sau, Phạm Tinh cũng ra đón, nàng cười đến mắt miệng cong cong, vấn an Cố phu nhân: “Mẹ con năm nay cũng lên kinh, tháng trước mới gửi thư. Chắc mấy ngày nữa tới!”

      “Lần này trùng hợp, vừa dịp sum vầy.” Cố phu nhân nhìn mọi người, thấy Diêu Mật phong thái đường đường, dù sinh trai nhưng vẫn rất xinh đẹp khiến bà cảm thấy yên lòng vì biết Tạ Đằng đối xử nàng tệ. Bà lại nhìn Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cười với Diêu Mật, xem ra tình cảm gắn bó như trước đây, chị em dâu đồng lòng thầm gật đầu.

      Bước qua cửa lớn, tới hành lang hoa treo lủng lẳng, sớm có bà tử dắt bé trai ba tuổi ra đón. Cố phu nhân thấy đứa bé này tướng mạo giống Tạ Đằng như đúc, biết đây là Tạ Lang, đợi Tạ Lang bước lên bái kiến, bà bỏ lại Diêu Mật rảo nhanh đến ôm Tạ Lang gọi cực cưng, lại “tặc tặc” : “Tướng mạo rất được, chăm rất giỏi!”

      Mọi người lên tiếng đáp: “ chỉ có vậy! Nó mới ba tuổi, hằng ngày được lão tướng quân dẫn luyện võ, rất khỏe mạnh!”

      Tạ Lang tuy còn nhưng rất thông minh, vừa thấy thế biết lão phu nhân cười tươi trước mặt mình là bà ngoại, đợi Diêu Mật bảo gọi tiếng “Bà ngoại.”

      Cố phu nhân ừ đáp, ôm cậu vào phòng, bà vội thả xuống mà ngắm kĩ, với đám Diêu Mật: “Tướng mạo này, sau này phủ tướng quân ít người đạp cửa!”

      Mọi người cười trả lời: “Đợi gì đến sau này, bây giờ dụ dỗ biết bao người rồi!”

      Cố phu nhân nghe xong, hỏi đầu đuôi.

      Mọi người kể chuyện con La Hãn luôn quấn bên cậu, tcòn uyên bố sau này lớn lên phải lấy cậu làm chồng cho Cố phu nhân nghe. Cố phu nhân cười ha hả.

      “Đây là cho con chơi, sau này bà đưa nhiều hơn!” Cố phu nhân bảo bà tử theo lấy hộp gấm mở ra cho Tạ Lang xem, “Là ông ngoại con mua từ thương nhân ngoại quốc, cho con bắn chơi.”

      Mọi người nhìn xem, là hộp đầy hạt ngọc lưu ly, khỏi cười : “Tuy đây là kinh thành nhưng vật này cũng rất hiếm lạ, thân gia (thông gia) lão gia có lòng.”

      Chốc sau a hoàn dâng trà lên, Cố phu nhân mới buông Tạ Lang ra, lấy trà nhấp ngụm, xoay đầu nhìn ra ngoài. Diêu Mật biết bà ngóng Tạ Viện, vội hỏi bà tử: “Viện Nhi ngủ dậy chưa?”

      Bà tử chưa đáp bên ngoài có giọng trẻ con bi ba bi bô vang lên.

      Nhũ mẫu bế trắng trẻo hơn tuổi tiếng vào.

      “Ôi ôi, là Viện Nhi à!” Cố phu nhân thấy Tạ Viện người như ngọc, đáng chịu được, bà đưa tay ra ôm, sai bà tử mang quà lên.

      Diêu Mật thấy Cố phu nhân bế Tạ Viện buông, nàng khỏi cười : “Mẹ, người thả nó xuống . Nhìn nó xinh xắn nhắn vậy, ra nặng lắm.”

      Cố phu nhân bồng muốn buông tay, hết nhìn trái lại ngắm phải, khen ngợi: “Dung mạo này quá tinh xảo, có người nào muốn làm nghĩa mẫu của nó ?”

      Diêu Mật đáp: “Đâu chỉ ? Hơi nhiều đấy! Vừa thấy nó, ai cũng giành làm nghĩa mẫu!”

      Lát sau, Tạ Vĩ và Tạ Tông cũng chạy đến, theo mọi người cười tít mày gọi Cố phu nhân là bà ngoại.

      Cố phu nhân: “Ba tiểu thiếu gia cũng sinh ngày, trước sau chỉ cách nhau khoảnh khắc, lúc đó trong phủ nhất định hỗn loạn?”

      Mọi người kể lại tình cảnh trong phủ lúc ấy, sinh động như : “May mà có lão tướng quân bình tĩnh, mọi chuyện mới được giải quyết. Bây giờ ba tiểu thiếu gia đều theo lão tướng quân học võ, mới có khuôn có phép!”

      Tạ Đằng nghe Cố phu nhân tới liền phi ngựa hồi phủ, tức tốc vào sảnh bái kiến Cố phu nhân, hỏi những chuyện từ sau khi bà rời , rồi hỏi thăm sức khỏe của Diêu lão gia, hỏi xong cười : “Nhạc mẫu tới, phải ở thêm vài ngày.”

      Cố phu nhân trả lời: “Ngoài tới thăm Lang Lang và Viện Viện, cũng là vội đến chúc thọ mẫu thân ta. Đợi đến thu mới về.”

      chuyện, bên ngoài có người đếm thưa với Phạm Tinh: “Tam phu nhân, thân gia lão phu nhân tới bến sông, lúc này ngồi xe ngựa, tiểu nhân về trước bẩm báo.”

      Phạm Tinh nghe xong khỏi vui vẻ: “Còn tưởng sáng mai mới tới chứ, nóng ruột cho người ra bến đợi, ngờ bây giờ tới nơi.” Nàng vội vàng muốn ra cửa nghênh đón, lại nghe mọi người bảo: “Quản phi ngựa về báo, lão phu nhân ngồi xe ngựa tới đây, ít nhất cũng phải mất hai khắc (1 khắc = 15 phút) mới đến, Tam phu nhân cần nôn nóng.”

      Phạm Tinh nghĩ cũng phải, nàng vội sai người đến xem sương phòng bố trí thỏa đáng hay chưa, rồi sai người báo cho Tạ Nam, sau đó lại tiếp tục sốt ruột dẫn Tạ Tông ra cửa đứng đợi.

      Cố phu nhân nghe Phạm di tới cảm thán: “ trùng hợp.”

      lâu sau, Phạm Tinh dẫn Phạm di vào, mọi người gặp mặt, vui mừng hỏi chuyện.

      Tạ Thắng và Tạ Nam cũng nhanh chóng hồi phủ, mỗi người bái nhạc mẫu của mình, rồi kể vài chuyện sau khi các bà rời .

      Bởi vì thấy Tạ Đoạt Thạch đâu, Cố phu nhân nhịn được khẽ hỏi.

      Diêu Mật cười đáp: “Hoàng thượng bảo ông nội tiến cung dạy võ nghệ cho Thái tử. Ông nội muốn từ chối, lại sợ nếu ông , chuyện này rơi đầu Tam tướng quân, ông đành phải đồng ý. Cũng may môt tháng chỉ cần tiến cung hai lần, quá phiền phức. Vừa đúng hôm nay lại tiến cung.”

      Tới tối, Tạ Đoạt Thạch từ cung trở về, nghe Cố phu nhân và Phạm di tới, ông vô cùng vui mừng, lại hỏi thấy đám Diêu lão gia lên theo, khỏi tiếc nuối: “Bọn họ đều khéo tay hay đánh cờ, nghĩ nếu họ lên kinh, tài đánh cờ của huynh đệ Lang Nhi chắc chắn tiến bộ. Phải viết thư để bọn họ rảnh rỗi lên kinh tụ họp mới được.”

      Đám trẻ thấy Tạ Đoạt Thạch trở về, lập tức chạy tới kéo tay kéo chân của ông: “Thái gia gia, ra ngoài chơi với bọn con.”

      “Được, muốn chơi gì nào?” Tạ Đoạt Thạch sảng khoái đáp.

      “Chơi quan binh bắt cướp.” Đám trẻ đồng thanh.

      Tạ Đoạt Thạch cười híp mắt đồng ý.

      Tạ Lang lập tức dẫn đầu đứng lên, Cậu tuy nhưng mồm miệng rất lanh lợi. Cậu trẻ vội chỉ huy Tạ Đoạt Thạch là cướp, cậu là tướng quân, Tạ Vĩ và Tạ Tông là phó tướng, Tạ Viện là bảo vật. Nào là cường đạo trộm bảo vật, huynh đệ họ đoạt lại bảo vật, bắt cướp vân vân.

      Tạ Đoạt Thạch cười ‘Ha ha’ ôm Tạ Viện, bày vẻ cướp được bảo vật ra ngoài, Tạ Viện mặc dù chưa biết chuyện, nhưng bé cũng í ới ý bảo mình bị cướp.

      Ba cậu bé nhanh chóng đuổi theo, lâu sau truyền đến trận cười vui vẻ.

      Đám Diêu Mật : “Ông nội mỗi ngày làm cướp thành thói quen rồi.”

      Mọi người lại cười rộ lên.

      Lát sau, có người Cố phủ đến thưa rằng Phạm lão phu nhân nghe tin các bà tới, tất nhiên là vô cùng vui sướng, nhưng nghĩ đến các bà đường mệt nhọc, cần phải vội đến Cố phủ, sáng hôm sau rồi tới.

      Cố phu nhân thấy Tạ Lang và Tạ Viện, bây giờ lại nhớ mẫu thân Phạm lão phu nhân của mình, chờ được đến sáng mai, chỉ bảo Tạ Đằng đưa bà đến Cố phủ.

      Bọn họ vừa ra cửa, Phạm lão phu nhân lại cho người đếm bẩm là sợ Cố phu nhân muốn đến Cố phủ, bằng để các bà đến phủ tướng quân tiện hơn.

      Cố phu nhân nghe xong rất vui mừng. Mọi người cười sai người đến Cố phủ đón Phạm lão phu nhân và cậu mợ Diêu Mật.

      Buổi tối, phủ tướng quân bày gia yến (tiệc gia đình) đón Cố phu nhân và Phạm di, người Cố phủ cũng đến, tuy là gia yến, nhưng được sum vầy dưới mái nhà, vô cùng vui vẻ.

      Thấy trước phủ tưởng quân đậu vài chiếc xe ngựa, vài người đường ngang qua bàn tán: “Nghe mẫu thân của ba vị phu nhân tướng quân lên kinh, phủ tướng quân bày gia yến.”

      “Ha ha, nghe đâu năm đó ba vị phu nhân tướng quân ưu sầu vì việc gả chồng, mẫu thân các phu nhân vì hôn của các nàng mà lo lắng đến bạc đầu, nhân cơ hội tới chúc thọ Phạm lão phu nhân, các bà dẫn con lên kinh, nghĩ cách tìm hôn cho các nàng. Ai ngờ hai vị thiếu gia Cố phủ nhìn trúng ba vị phu nhân tướng quân. Ba vị phu nhân tướng quân trong cơn tức giận chạy đến biệt viện Tây Sơn học nghệ, học được rất nhiều bí thuật từ ma ma trong biệt viện Tây Sơn, sau đó mới trà trộn vào phủ tướng quân làm a hoàn, nhanh chóng mê hoặc ba vị tướng quân rồi lên làm phu nhân tướng quân.”

      “Nhà mẹ đẻ của ba vị phu nhân có thế lực gì, con lại được gả làm vợ cho tướng quân, ba tướng quân coi các nàng như báu vật, chỉ sợ chỉ học bí thuật của ma ma biệt việt Tây Sơn nhỉ?”

      “Sợ rằng còn học Ngự nam thuật.”

      “Thảo nào.”

      “Cũng thể vậy! Ba vị phu nhân tướng quân trước đây quyên quân tư, viết sách kiếm tiền, mở tú trang, nữ nhân bình thường nào làm được. Các nàng lệ thuộc vào ai, giống nữ tử đương thời, tướng quân vì vậy mà kinh trọng các nàng, có gì kì lạ đâu.”

      Người qua đường vừa vừa chuyện, càng lúc càng xa. Trong phủ tướng quân truyền ra những tiếng cười ấm áp hạnh phúc.

      Toàn văn hoàn.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :