1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị Hương - Cống Trà (82 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 75: Thành Thân


      Đến tối, tân khách vui vẻ ra về. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chui vào phòng Diêu Mật rồi đóng cửa lại, ba tỷ muội ở giường rì rầm tán chuyện.

      năm trước các nàng cùng nhau tiến vào phủ tướng quân, muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, khổ cực thế nào chỉ mình các nàng thấu được. ngờ năm sau các nàng trở thành người trong lòng Tạ gia huynh đệ, được bọn họ cầu hôn trước mặt mọi người, bằng lòng nạp thiếp, vui vẻ thế nào cũng chỉ có các nàng nhất.

      Diêu Mật tay trái ôm eo Sử Tú Nhi, tay phải ôm eo Phạm Tinh, ‘Ôi’ tiếng : “Chúng ta có cách nào nuôi trai nữa rồi!”

      “Ta thấy có thể nuôi ngay trước mặt tướng quân mà.” Sử Tú Nhi giọng: “Chúng ta có bổng lộc riêng, biết viết sách kiếm bạc, bây giờ còn có cổ phần tú trang, tự nuôi sống bản thân là thành vấn đề. Gả vào phủ tướng quân chỉ như dệt hoa gấm, cần phải cực khổ như các phu nhân phủ khác, phải giúp phu nhân nạp thiếp, sống trong đau khổ niềm vui.”

      Phạm Tinh vô cùng vui mừng, ngờ rằng Tạ Nam cầu hôn nàng trước mặt đông người, dễ dàng hứa toàn tâm toàn ý với nàng, còn thề nguyện nạp thiếp. Nửa năm này nàng vốn thiếu kiên, định thiếu tự tin, nhưng bây giờ còn như vậy, mà chỉ có niềm vui sướng thể thành lời. Nàng nghĩ tâm trạng mình có được ngày hôm nay chính là kết quả cùng tranh đấu, giúp đỡ lẫn nhau của nàng cùng Diêu Mật và Sử Tú Nhi. Nếu chỉ dựa vào bản thân, chắc chắn lúc trước hiến thân, chống đỡ được cho tới ngày Tạ Nam nguyện ý. Bởi vậy nàng cũng mở miệng góp giọng: “Mặc dù đồng ý thành thân, chúng ta thể để họ xem thường, phải tiếp tục viết sách kiếm tiền, để họ biết dù có họ hay , chúng ta vẫn sống tốt.”

      Diêu Mật nghe xong gật đầu mạnh: “Đúng đúng, phải để họ biết, có họ chúng ta vẫn khỏe mạnh, có chúng ta, họ phải hối hận cả đời.”

      Sử Tú Nhi nghĩ đến chuyện, cố gắng nén xuống nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được, vào tai Diêu Mật: “Tiểu Mật, phải muội thổi ra mê hương sao? Vậy muội chỉ cần lúc cùng tướng quân thân thiết thổi hơi vào mũi tướng quân, tướng quân còn dám…” Còn dám chê muội sao?

      Phạm Tinh cũng vì chuyện này rối đầu rất lâu, chỉ là tiện hỏi Diêu Mật, nay thấy Sử Tú Nhi đề cập cũng nhịn được nữa, thốt lên: “Nếu tỷ làm tướng quân bất tỉnh rồi tóm gọn vào tay?”

      Diêu Mật trợn mắt, hai nàng này gần đây viết tiểu thuyết và đọc tiểu thuyết, đầu óc đúng là toàn những suy nghĩ bình thường, sức tưởng tượng cũng phong phú quá rồi.

      Thấy Diêu Mật đáp, Sử Tú Nhi lắc vai nàng: “ mau, mau!”

      Diêu Mật miễn cưỡng trả lời: “Tướng quân ăn thuốc giải, sợ ta thổi mê hương.”

      “Chậc, ra là thế! ngờ!” Sử Tú Nhi hấp háy mắt: “Vậy y chang phu thê thông thường, chẳng có gì mới mẻ. Tỷ bảo này Tiểu Mật, muội có thiên phú dị bẩm lại dùng được, phí quá mất!”

      Phạm Tinh phụ họa: “Ta còn nghĩ sau này tướng quân nghe lời, hoặc là ầm ĩ với tỷ, tỷ thổi ngụm rồi kéo vào phòng. Ngày hôm sau ngoan ngoãn ngay.”

      Diêu Mật trợn tròn mắt nhìn Phạm Tinh: “Tiểu Tình, ta phát sau khi Tam tướng quân cầu hôn, muội dường như trở thành người khác, cái gì cũng dám .”

      “Có đâu?” Phạm Tinh cười thầm, chịu thường nhận bởi có Tạ Nam làm chỗ dựa vững chắc mà trong lòng yên ổn, lá gan to ra, cái gì cũng được.

      Các nàng ở đây tán dóc, huynh đệ Tạ gia lại trằng trọc cả đêm ngủ. Ở Diêu phủ lâu như vậy lại được gần gũi vợ mình. Vượt qua bao nhiêu khó khăn mới có thành công ngày hôm nay, tưởng rằng sắp được âu yếm, ai ngờ các nàng lại cùng nhau trốn vào phòng, hoàn toàn bỏ mặc bọn họ! được, phải nhanh chóng thành thân để tránh đêm dài lắm mộng, ba a đầu này lại giở trò gì nữa khốn.

      Tạ Đoạt Thạch khuya cũng đến thăm mà phải lo bàn bạc hôn với Diêu lão gia, Sử lão gia và Phạm lão gia, ông muốn huynh đệ Tạ Đằng nhanh chóng thành thân. Đám Diêu lão gia năm ngoái lên kinh, nán lại đến bây giờ vẫn chưa về quê, gia đình dưới quê sớm liên tục gửi thư giục về, bọn họ cũng muốn mau chóng tổ chức hôn cho tỷ muội Diêu Mật rồi an tâm về quê. Hai bên giống ý nhau, đều muốn thành thân càng nhanh càng tốt.

      Đám Cố phu nhân cũng nóng ruột lo sợ Diêu Mật lại đổi ý muốn thành thân. Huynh đệ Tạ gia càng lo lắng hơn, ngày hôm sau gấp gáp mời bà mối rồi lập tức áp tải bà mối tới phủ cầu hôn, làm tất tần tật mọi cấp bậc lễ nghi chỉ trong ngày.

      Hai hôm sau, tỷ muội Diêu Mật phát bà dì đúng hẹn lại tới, khỏi thét lên: “Á, trời ơi, ta chưa có em bé.”

      Ba người hơi uể oải, muốn có đứa bé sao lại khó khăn đến thế?

      Diêu Mật thấy vẻ mặt của các nàng an ủi: “ phải là do chúng ta làm quá ít đó sao, sau thành thân làm nhiều chút nhanh có thôi.”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh xấu hổ đẩy Diêu Mật: “May mà người đó.” Ba người lại đùa giỡn ầm ĩ.

      Ngay sau đó, Tạ Đoạt Thạch cũng nhanh chóng nhờ Khâm Thiên Giám* chọn ngày tốt, định ngày tám tháng tám thành thân.

      *Cơ quan trông nom về thiên văn và việc làm lịch của các triều đình phong kiến.

      Sau khi định ngày, Cố phu nhân đuổi huynh đệ Tạ Đằng về phủ, cho họ ở lại Diêu phủ.

      Lần này huynh đệ Tạ Đằng ở lại Diêu phủ, tuy mọi việc đều có người xử lí ổn thỏa, nhưng lại muốn . Cố phu nhân cười : “Cưới vợ mà các cậu chịu rời , bị người ta đàm tiếu.”

      Huynh đệ Tạ Đằng hết cách, đành phải về phủ tướng quân.

      Cố phu nhân chuẩn bị của hồi môn cho tỷ muội Diêu Mật xong từ sớm, bây giờ chỉ còn đợi huynh đệ Tạ Đằng sang rước dâu, còn việc gì nhưng lại rất sốt ruột. Lại lo lắng phủ tướng quân có nữ quyến, người lo liệu hôn , sợ Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết cam tâm, nên với Tạ Đoạt Thạch mong ông mời hai tẩu tẩu nhà mình sang lo liệu hôn .

      Tạ Đoạt Thạch đương nhiên từ chối, hai vị tẩu tẩu này của Cố phu nhân là mợ Diêu Mật, là dì Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, sao lại tận tâm chứ? Các bà ở phủ tướng quân lo liệu, mọi việc tất nhiên bàn bạc với đám Cố phu nhân, rồi lại hỏi ý kiến mình, so ra thuận tiện hơn Mạnh Uyển Cầm nhiều.

      Hôn của Tạ gia huynh đệ và tỷ muội Diêu Mật chưa định xong, mọi người vẫn rất lo lắng, nghe chọn được ngày tốt liền hùng hổ chuẩn bị.

      Đến ngày thêm trang (nôm na là tặng trang sức), nữ quyến Cố phủ, Tuyên vương phủ và La phủ đến thêm trang cho tỷ muội Diêu Mật, Trương đại nhân cũng bảo phu nhân ông tới thêm trang, lựa lúc giục sách, rằng các nàng mấy tháng nay vẫn chưa viết xong tình trích lời , ngoài ra còn giục mau viết tình trích lời hai, thêm hai quyển truyền kì nọ cũng phải mau chóng viết ra. Nếu đợi sau khi thành thân, các nàng phải giúp chồng dạy con, còn đâu thời gian trống để viết sách?

      Diêu Mật định trả lời Trương phu nhân quản gia nương đến bẩm rằng hoàng hậu phái người đến thêm trang, nàng đành vội vàng đích thân ra nghênh đón.

      Lúc đầu của hồi môn của tỷ muội Diêu Mật vốn hơi ít, sau này viết sách kiếm ít bạc mua thêm ít trang sức mới, lại thêm việc thêm trang của các phủ, trong cung ban thưởng đồ trang sức, của hồi môn, thu được lượng quá sức tưởng tượng.

      Đám Cố phu nhân thầm tính toán, kiểm kê xong thở phào nhõm. Lần này nữ nhi nhà mình được nở mày nở mặt gả , sợ thiên hạ chỉ trỏ.

      Tới ngày đưa tráp hai tám tháng bảy, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn đích thân mang của hồi môn đến phủ tướng quân, đường có rất nhiều người vây xem. Ai cũng tấm tắc khen: “Ai bảo Diêu thị có của hồi môn? Vậy từng cái rương lớn này là gì? Ta rồi mà, nàng có hoàng hậu và Tuyên vương phi chống lưng, lại biết viết sách kiếm bạc, sao lại có của hồi môn chứ?”

      Lại có nhiều người ước ao: “Các nàng may mắn quá, chỉ là con tiểu quan vùng khác lại được gả cho ba vị tướng quân.”

      Thấy sắp thành thân, tỷ muội Diêu Mật vô cùng căng thẳng. Rồi tự cười chính mình, cùng nhau gả vào chỗ sao lại lo lắng làm gì?

      Tới đầu tháng tám, Đức Hưng quận chúa cùng La Nhuận và vài biểu muội Cố phủ đến đưa gả, lại tặng thêm chút lễ vật, là đích thân làm.

      Diêu Mật dù lo lắng vẫn quên quan sát Đức Hưng quận chúa, muốn hỏi lại thôi. Lát sau thấy Đức Hưng quận chúa ngắm giá y, mới lặng lẽ hỏi La Nhuận: “Ta nghe phủ nhà em nhờ người đến vương phủ cầu hôn cho nhị ca em, vậy?”

      La Nhuận cười đến mặt mày cong cong, lặng lẽ đáp: “Tất nhiên là . Bên kia tuy lập tức đồng ý nhưng giữ lại canh thiếp, rằng muốn xem bát tự, đây phải là được bảy tám phầm rồi sao?”

      “Đợi nhị ca em thành thân xong tất nhiện đến lượt em, nhớ chọn người tốt nhé.” Diêu Mật thấy La Nhuận dịu dàng ngoan ngoãn, cũng thích nàng, khỏi trêu vài câu.

      chuyện có vài vị tiểu thư có chút giao tình với Diêu Mật đến tặng lễ chúc phúc, khiến Diêu Mật bớt lo lắng.

      Sắp đến giờ, Cố phu nhân mang bà tử đến dẫn Diêu Mật tắm và trang điểm. bị nhào qua nhào lại Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tới, ngồi xuống hai bên Diêu Mật.

      Sử Tú Nhi hừ hừ : “ phải là cùng gả vào phủ tướng quân sao? Dĩ nhiên phải cùng nhau trang điểm mặc giá y, cùng nhau đợi gả. Tách chúng ta ra làm gì biết?”

      Phạm Tinh cũng sợ ở mình, kiên quyết chịu ra ngoài, chịu ở cùng Diêu Mật và Sử Tú Nhi.

      Đám Cố phu nhân bất đắc dĩ : “Chúng nó muốn ở chỗ chỗ! Đừng mặc nhầm giá y là được.”

      Bà tử vội vàng dạ thưa rồi tiếp tục bận rộn sửa móng chải tóc cho tỷ muội Diêu Mật, sau đó hỏi tới canh nào rồi.

      Cố phu nhân đáp: “Còn hai canh nữa kiệu hoa tới!”

      Tỷ muội Diêu Mật bị nhào nặng xong dùng bữa đơn giản, sau đó lại dùng nước hương liệu tắm rửa rồi trang điểm.

      Hai vị ma ma trang điểm quen với việc này, giúp các nàng vẽ mi tô môi xong cười : “Da phu nhân đẹp, trang điểm xong càng thêm xinh.”

      Diêu Mật đợi ma ma trang điểm xong soi gương, vừa nhìn vào suýt nữa nhận ra chính mình, khỏi kinh ngạc : “Đây là ta sao?”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng soi gương, lại nhìn đối phương, lẩm bẩm: “Trang điểm xong chẳng phân biệt được ai ra ai. Chúng ta giống tỷ muội sinh ba quá!”

      “Trang điểm là như vậy.” Ma ma trang điểm : “Tân nương phải vui vẻ mới tốt.”

      Vui vẻ là đúng, nhưng mặt mấy lớp phấn thế này, mày to thế này, môi đỏ thế này, ai mà nhìn ra dung mạo chứ? Diêu Mật thầm toát mồ hôi, nếu chúng ta mở miệng ai phân biệt được chúng ta?

      Các nàng nghĩ canh giờ là đủ rồi, cảm thấy lo lắng nữa, ngồi từ từ chải đầu. ngờ bên ngoài bỗng ồn ào, có người la lên: “Tướng quân bọn họ sợ kịp nên tới sớm trước canh rồi!”

      Cố phu nhân nghe xong quýnh lên: “ phải bảo giờ Thân mới tới sao?”

      Bên ngoài vọng vào: “Tướng quân rằng Khâm Thiên Giám hôm nay giờ Mùi và giờ Thân đều là giờ lành, tới sớm canh giờ cũng là lấy vợ thế thôi.”

      Có muốn cũng nên gấp như thế chứ? Mọi người thầm , vội vàng giúp tỷ muội Diêu Mật mặc giá y, đội khăn voan đỏ lên đầu.

      Trong lúc lộn xộn, Diêu Mật kéo tay Cố phu nhân, nỡ bỏ ra. Cố phu nhân chỉ vỗ tay nàng : “Con vừa vào cửa phủ tướng quân là chủ mẫu, việc gì cũng phải đắn đo suy nghĩ và khoan dung hơn. Những lời tối hôm qua của con, con phải nhớ kĩ.”

      Mũi Diêu Mật bỗng hơi xót, khẽ: “Con biết.”

      Hỉ nương nghe bên ngoài ồn ào xôn xao, pháo nổ tưng bưng liền nhắc nhở: “Lão phu nhân, mau cho tiểu thư lên kiệu hoa thôi, chớ để lỡ giờ lành.”

      Sử di nương và Phạm di cũng dặn dò Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vài lời, nghe được kiệu hoa tới sai hỉ nương đỡ Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ra ngoài.

      Cố phu nhân nhớ còn hà bao phải đưa Diêu Mật, vội kéo Diêu Mật lại, lấy hà bao từ trong tay áo mình ra nhét vào tay Diêu Mật, thấp giọng dặn dò: “Vào tân phòng, con nhét hà bao này xuống dưới gối.” Trong hà bao hé ra tấm bùa xin được từ miếu, khi phu thê thân mật đặt dưới gối sau đêm tân hôn hôn phu toàn tâm toàn ý.

      Sử di nương và Phạm di cũng kéo Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lại đưa hà bao có bùa xin được từ miếu ấy cho các nàng.

      Ba hỉ nương đỡ tỷ muội Diêu Mật nghe gian ngoài vang lên tiếng trống rất vang, ba người lập tức dìu tân nương ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa lớn, giọng bỗng vang lên: “Giờ lành đến, tân nương lên kiệu!”
      Nhược Vân thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 76: Hoa Giá


      “Tiểu Mật, Tiểu Mật!” Tạ Đằng thấy ba hỉ nương dìu ba tân nương vận trang phục giống như nhau khiến biết đâu là Diêu Mật, khỏi gọi hai tiếng rồi sai kiệu phu nhắc nhở hỉ nương: “Dẫn Tiểu Mật đến đây, đừng nhầm người!”

      Hỉ nương tươi cười: “Sao nhầm được chứ? Tướng quân yên tâm!”

      Diêu Mật nghe thấy giọng Tạ Đằng mỉm cười, dù cách lớp khăn voan đỏ nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khẩn trương của Tạ Đằng.

      Tạ Thắng và Tạ Nam cũng lo lắng nhìn hỉ nương, nhìn hỉ nương dìu tân nương lên kiệu hai người vẫn chưa yên tâm gọi tiếng xác nhận người trong kiệu là thê tử của mình mới vui vẻ trở lại.

      Năm ngoái trong kinh thành có hai tỷ muội cùng gả lên nhầm kiệu hoa, bái nhầm đường, vào động nhầm phòng, hai nhà biết làm sao đành sai cho sai luôn. Huynh đệ họ thấy ba tân nương như vậy khó mà bận tâm. Đừng nhầm mà! Gả cùng nhà, phải xuôi chèo mát mái chứ!

      Tạ Đằng quan tâm trước mặt có bao nhiêu người, tháo ngọc bội người đặt vào tay Diêu Mật: “Nàng cầm lấy, ta nhìn thấy trong tay ai có ngọc bội biết đó là nàng. Hôm nay người đông, sợ lại nhận nhầm!”

      Thấy Tạ Đằng cẩn thận như vậy, Diêu Mật cố gắng nén cười ‘ừ’ tiếng nhận ngọc bội nắm chặt trong tay, lại cuộn tua quanh ngón tay để chắc chắn rơi, lúc này mới : “Chàng chớ lo, khi bái đường gọi tiếng là được rồi.”

      Tạ Đằng cười hì hì, thấy Cố phu nhân bước tới ngừng .

      Đến lúc này, Cố phu nhân lại có chút kiềm được, vài ba bước đến trước mặt Tạ Đằng, giọng : “Tướng quân, tính tình Tiểu Mật hơi bướng bỉnh, mong cậu bao dung nó nhiều hơn. Sau này chúng ta rời kinh, nó có nhà mẹ đẻ, còn xin cậu…”

      Tạ Đằng vội đáp: “Nhạc mẫu yên tâm, ta nhất định đối tốt với Tiểu Mật, để nàng chịu oan uổng.”

      Sử di nương và Phạm di nương cũng dặn dò Tạ Thắng và Tạ Nam rằng giao con cho hai người, mong hai người đối xử tốt với nó.

      Đám Diêu lão gia đứng bên thầm lắc đầu, mối hôn này kéo dài từ năm ngoái đến năm nay mới thành công, con mình ràng ăn huynh đệ Tạ Đằng sạch từ trong ra ngoài rồi mà còn lo lắng cái gì? Con được gả cho người như vậy phải cười vui vẻ mới phải! Sao lại mau để tướng quân lấy vợ chứ? Kẻo lỡ giờ lành bây giờ.

      Chốc lát có người tới nhắc nhở, Cố phu nhân mới buông tha Tạ Đằng, để cưỡi ngựa dẫn kiệu hoa xuất môn.

      Vì Diêu phủ quá gần phủ tướng quân, kiệu phu quyết định vòng để khắp kinh thành được xem lễ cho thỏa mắt, được ngắm kĩ nghi thức đón dâu của ba vị tướng quân. Lúc cỗ kiệu vòng tới gần Hoàng Hạc lâu cố ý chậm lại, trống nhạc càng thêm tưng bừng, làm đủ kiểu khoe khoang.

      Ba tướng quân nước Đại Ngụy cùng nhau rước dâu, việc trọng đại như vậy há có thể xem sao? Vừa mới giờ Ngọ, trai kinh thành kết bạn xuất môn, rầm rộ kéo nhau xem ba huynh đệ Tạ Đằng đón dâu. Vài vị thiếu nữ chưa đính hôn lại mang tâm trạng nghi ngờ, tỷ muội Diêu Mật chẳng qua là con tiểu quan nơi khác, chỉ có duyên gặp gỡ được làm phu nhân ba huynh đệ Tạ gia, còn khiến ba huynh đệ Tạ gia phát thệ nạp thiếp, may mắn biết nhường nào? Các nàng dù thế nào cũng phải xuất môn đưa gả, ngầm trợ uy, cổ vũ tỷ muội Diêu Mật.

      đám nương sớm chờ đỉnh Hoàng Hạc lâu, dùng khăn tay quấn cành hoa quế, mắt lại nhìn chúng thiếu niên bên dưới.

      Kinh thành xưa nay có tục lệ, khi kiệu hoa ngang Hoàng Hạc lâu, các nương ngồi xem lễ lầu các nếu nhìn trúng thanh niên nhà ai có thể ném khăn tay, nếu thanh niên bị ném trúng cũng vừa ý nương ấy bẻ hoa quế đáp lễ. Còn nếu nhìn trúng lặng lẽ trả khăn tay cho người ta và : “Khăn tay của nương vô ý rơi xuống, mỗ nhặt giúp nương. Chúc nương sớm tìm được lương duyên nhứ ý vân vân và mây mây.”

      Lúc này, đám nương lầu các xì xào bàn tán: “Diêu Mật may mắn quá, được tướng quân bày tỏ trước mặt đông người, nở mày nở mặt gả , bây giờ những quý nữ trong kinh thành từng bắt nạt nàng ta mất hết thể diện rồi nhỉ?”

      “Những tiểu thư khác thôi chứ Văn tiểu thư lần này sợ là còn mặt mũi nào gặp người khác. phải là nàng ta trước đây thường suốt ngày tới phủ tướng quân, rồi ngấm ngầm tuyên bố nhất định khiến tướng quân quỳ dưới gấu quần nàng ta sao? Kết quả thế nào, tướng quân nhìn cũng buồn nhìn nàng ta. Lần trước càng hay hơn, nàng ta muốn hãm hãi Diêu Mật lại bị gậy ông đập lưng ông.”

      vậy là thế nào, vậy là thế nào? Sao chúng ta lại biết?”

      “Có hôm ta tới Tô phủ, vô tình nghe nữ quyến Tô phủ nhắc tới. Khi đó người ta khong cho phao chuyện này, các mới biết.”

      nương nọ xong lại kể chuyện ở Diêu phủ, Văn tiểu thư muốn hãm hại Diêu Mật, rốt cuộc lại bị Tạ Đằng nhìn thấu khiến nàng ta bị uống hỏa long tán và rơi xuống nước.

      Mấy nương khác nghe xong trợn mắt há hốc mồm, sau lúc lâu mới lên tiếng: “Gan nàng ta , tướng quân ở đó mà dám ra tay hại người cơ à?”

      “Các xem, với tính khí của Văn tiểu thư, bị nhục mặt như vậy có cứ thế mà thu tay ?” nương khác nghi ngờ vân vê khăn tay : “Dù dám làm công khai, cũng ngấm ngầm hạ thủ chứ nhỉ?”

      Văn tiểu thư lúc này lầu các khác dặn dò thị vệ: “Đợi kiệu hoa qua ngươi xối thứ này xuống, ngươi cứ xối phần ngươi, có gì ta chịu trách nhiệm.”

      “Tiểu thu, ngày đại hỉ của tướng quân mà xảy ra chuyện thế này, chỉ tướng quân điều tra, ngay cả trong cung cũng nhúng tay vào. Đến lúc đó thái hậu nương nương hỏi chúng ta, chúng ta…” Thị vệ khó xử, tính tình của tiểu thư rất tùy hứng, Tạ gia như mặt trời ban trưa, cớ gì phải đắc tội bọn họ?

      “Ngươi xối, ta xối.” Văn tiểu thư lạnh lùng hừ tiếng, nàng nhất định phải khiến Diêu Mật bại trận trong ngày đại hôn, cả đời quên được chuyện này! Nàng giết người khiến người bị thương, nàng chỉ giội đồ, dù cho bị bắt được, cùng lắm là mắng chửi vài câu, chứ làm gì được nàng?

      Trong góc tối của lầu các có hai người đàn ông cầm vọng viễn đồng nhìn kiệu hoa tới, người trong đó lên tiếng: “Lần trước chết hai gã cao thủ, Đột Hoa vương gia trở về đại phát cuồng tính sao?”

      Người còn lại trầm mặc chút rồi trả lời: “Chúng ta tuy là nội ứng nhưng bây giờ hai nước kí hòa ước, thể lộ mặt, nếu khiến người ta nghi ngờ.”

      “Đương nhiên, nhưng dù sao cũng phải khiến Tạ Đằng ăn nhục vào ngày đón dâu rồi báo cho Đột Hoa vương gia biết, nếu …”

      Sau khi hai nước kí hòa ước, ám tuyến trong cung cón nhiều tác dụng, mấy ngày nay làm được gì để Đột Hoa vương gia cao hứng, nếu bọn họ lại tiếp tục lập được công, e rằng phải cút đầu về. Có công trở về dĩ nhiên nở mày nở mặt. có công, chỉ sợ sau này phải khổ dài dài.

      Bọn họ trò chuyện chợt nghe trận cười vang, thò đầu nhìn qua thấy nương béo quang vừa minh chính đại ném khăn tay quấn nhành quế xuống đầu vị lang quân tuấn tú ngang qua, đức lang quân ấy vừa nhìn lên, nàng ta lập tức báo tên, giống như chắc chắn rằng đức lang quân ấy đến phủ cầu hôn nàng ta vậy.

      Có người cười đùa: “ nương béo đó là họ hàng xa của Văn gia, tự tin lắm nha! Chỉ là sao nàng ta biết nghĩ chút, thiếu gia tuấn người ta là biểu ca của tướng quân phu nhân đấy! Có lai lịch vậy sao mà để ý nàng ta chứ?”

      Thiếu gia tuấn lãng ấy chính là ca ca Cố Mỹ Tuyết, lúc này dẫn muội muội xem lễ, tính ngắt hoa quế dỗ muội muội mình cười, ngờ lại bị người ta ném cho đầu đầy hoa quế. ngẩng lên thấy nương ném hoa là vị họ hàng Văn gia tộc tên Văn Tuyết Mai nhíu mày, sai hạ nhân trả hoa lại rồi quay đầu bỏ , lời khách sáo cũng buồn mở miệng.

      Trong tiếng cười đùa, trống nhạc dần vang dội, kiệu qua đến bên này.

      Người xem lễ lầu các đều tung nhành quế, đồng thanh hô lớn: “Hoa quế, hoa quế, chúc phu nhân sớm sinh quý tử!”

      Cánh hoa bay lả tả, hương hoa quế thấm mát lòng người. Nhiều nương phủ gia muốn tung cổ vũ nhưng cuối cùng giữ khăn tay lại chờ nhìn trúng trai tráng nhà ai nhân cơ hội ném xuống dưới.

      Diêu Mật ngồi trong kiệu nghe thấy thanh chúc phúc, lại ngửi mùi hoa quế, khỏi cười khẽ. Lại nghe trong tiếng tung hô có người reo lên: “Này, được chen lấn, coi chừng ngã vào tướng quân phu nhân đấy!”

      trận cười to vang lên, có người lên tiếng: “Phu nhân tướng quân nên cười vui vẻ nha, đợi hơn năm nay cuối cũng cũng đợi được kiệu hoa của tướng quân!”

      “Xì, vậy là đúng, phải là tướng quân đợi hơn năm cuối cùng cũng đợi được phu nhân gật đầu chịu gả mới phải. Nếu tướng quân bày tỏ trước mặt đông người, phu nhân mà chịu gả à!” giọng đanh đá vang lên.

      “Được rồi được rồi, nữ tử các người lợi hại lắm! Nghĩ lấy chồng liền lấy, khiến chúng ta phải khổ theo!”

      “Quan phủ hết ép phối, sau này mấy người nhớ coi chừng. Dù sao nữ tử nhiều, tất cả lấy chồng cũng đáng việc gì.”

      “Đừng, phải gả chứ! Cùng lắm ta tỏ tình trước nhiều người là được chứ gì!”

      “Xí, người tưởng người là tướng quân à, tỏ tình trước nhiều người là bà đây động tâm sao?”

      Diêu Mật loáng thoáng nghe được tiếng mọi người ồn ào khẽ mỉm cười. Tuy nàng lần đầu tiên gả nhưng lại ngượng ngùng giống những nương khác, chỉ là tim hơi đập loạn.

      Sử Tú Nhi ngồi trong kiệu nghe thấy tiếng cười , khỏi cúi đầu cười, lặng lẽ vén khăn đội đầu rồi thả xuống. năm trước, nàng thế nào cũng cũng tin được có ngày nàng gả cho Tạ Thắng. Hôm nay tâm nguyện thành, niềm vui sướng này muốn giấu cũng giấu được.

      Phạm Tinh cười ngây ngô dưới khăn trùm đầu, được gả cho vị hôn phu tốt như thế, ông trời coi như cũng biết mở mắt.

      Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn hộ tống phía sau đội ngũ, thầm với nhau: “Nữ tử kinh thành ái mộ tướng quân rất đông, sợ rằng các nàng lại bất ngờ quấy phá. Chúng ta phải cẩn thận.”

      Cố Đông Du thấp giọng : “Chuyện khác lo, chỉ lo trong các nàng ta có người tung tung hoa quế mà tung cái khác kìa.”

      “Yên tâm, với bản lĩnh của tướng quân để người ta ném đồ làm loạn. Vả lại thị vệ phủ tướng quân lên cao quan sát, người khác ném bậy được đâu.”

      Từng có kiệu hoa qua Hoàng Hạc lâu bị người trong lầu các nguyền rủa giội nước tiểu, sau này kiệu hoa nào qua đều phải vô cùng cẩn thận. Cố Đông Cẩn phải lo lắng, chỉ là nghĩ đến Tạ Đằng giống người thường, hẳn là có người nào dám xui xẻo đụng tại đây đâu.

      Kiệu hoa vòng qua góc này, người phủ tướng quân ra có đề phòng. Trần Vĩ và Trần Minh sớm giữ chỗ trong góc lầu các, tuần tra xung quanh. Lần trước Đột Hoa vương gia thảm bại rời kinh, tất nhiên có hậu lễ. Tướng quân đoán để lại nội tuyến ở kinh thành, tướng quân muốn nhân ngày đại hôn dụ nội tuyến của ra, tiêu diệt mẻ.

      Hai đại hán trong lầu các biết Trần Vĩ và Trần Minh mai phục ở phía sau, gã giơ tay phóng ngân châm xuống bụng con ngựa Tạ Đằng cưỡi. Gã còn lại – thanh đao sắc bén trong tay rít gió phân thành hai đường đâm tới Diêu Mật trong kiệu hoa.

      Cùng lúc đó, Văn tiểu thư lệnh thị vệ hắt nước tiểu trong thùng xuống kiệu hoa, muốn dội vào Diêu Mật khiến nàng thân tanh hôi, cả đời thể quên.
      Nhược Vân thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 77: Bái Đường


      Ngày tám tháng tám, hương quế thơm thoang thoảng, tướng quân Tạ Đằng của đương triều Đại Ngụy cùng hai đường đệ Tạ Thắng và Tạ Nam đón dâu, kiệu hoa ngang Hoàng Hạc lâu, muôn người reo hò, cánh hoa quế bay lả tả như trời đổ mưa hoa…

      Có tài tử chiếm vị trí tốt đỉnh lầu các, ghi chép lại khung cảnh tưng bừng này. Tài tử cặm cụi viết chợt nghe thấy hồi xôn xao, khỏi đứng dậy nhìn xuống, chỉ thấy hai bên kiệu hoa đột nhiên xuất hai thị vệ nhảy lên dùng ô tán rộng che đỉnh kiệu. Nháy mắt lại làn gió tanh hôi kéo tới, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy kiệu phu bước mà như bay, trong chớp mắt ba kiệu hoa xa vài chục bước tới chỗ an toàn.

      Lúc này, Trần Vĩ và Trần Minh đánh ngất hai gã thích khách, kéo chúng tới góc khuất chờ quan phủ tới xử lí.

      Chốc lát tự có thị vệ trước về phủ tướng quân báo cáo tình hình cho Tạ Đoạt Thạch.

      lầu các đột nhiên bắn xuống cây ngân châm, đúng lúc tướng quân khảy cành hoa quế. Ngài tiện tay vung lên, ngân châm liền cắm vào nhành quế, làm ngài bị thương. Hai thanh đao bắn về phía kiệu hoa thuộc hạ đỡ được, đúng lúc đó lầu các lại có người giội nước tiểu, hai huynh đệ dùng ô chặn lại, giọt nước tiểu nào bắn vào kiệu hoa. Thuộc hạ tự biết hai thích khách kia có Trần Vĩ và Trần Minh lo liệu nên cầm đao ‘thăm hỏi’ kẻ đổ nước tiểu. Người đổ nước tiểu là Văn tiểu thư. Thuộc hạ biết thể hù dọa, chỉ lướt đao qua cắt phăng phân nửa tóc nàng, nàng ta tự té xỉu. Tiểu Đao vẫn còn tức giận, ‘chăm sóc’ tên thị vệ bên người nàng, nhưng lại giội trệch nước tiểu lên người Văn tiểu thư khiến nàng tỉnh dậy. Nàng ta vừa tỉnh dậy ngửi thấy mùi tanh, lại lăn đùng ra ngất.”

      Trong cung. Văn thái hậu nghe tin, tức giận đến đập bàn thét: “A đầu ngu xuẩn này. Phủ tướng quân là những người như thế nào? Nó muốn làm gì làm sao? Truyền lời của ta, a đầu này ở trong phủ tĩnh dưỡng, được phép bước ra khỏi cửa. Nửa năm sau tìm cho nó vị hôn phu rồi gả ra ngoài !” nay huynh đệ Tạ gia như mặt trời đỉnh, Văn gia lại dần dần suy thái, nếu cứ để a đầu này tiếp tục ngang ngược ở kinh thành, sợ rằng lại chuốc họa cho Văn gia.

      Huệ Tông hoàng đế nghe tin, thản nhiên : “Nên cho Văn tiểu thư bài học.”

      Lúc này, thiên hạ thái bình, võ tướng thế lớn, Huệ Tông hoàng đế hy vọng Tạ Đằng liên hôn với quý nữ. Nay huynh đệ Tạ Đằng cưới con tiểu quan nơi khác, lại lập lời thề nạp thiếp, cũng kết bè kết đảng, đối với triều đình mà là chuyện rất may mắn. Đến nỗi để tiểu thư Văn gia đắc tội với Tạ Đằng hết lần này đến lần khác, gián tiếp khiến Văn gia và Tạ gia bất hòa. Hai nhà này bất hòa, Tạ Đằng ngã về phía thái hậu, đế vị ông ngồi càng thêm ổn định.

      Hoàng hậu tất nhiên là cùng lòng với Huệ Tông hoàng đế: “Nhà mẹ đẻ của tỷ muội Diêu Mật có thế lực, bản thân các nàng lại rất giỏi giang. Phải lôi kéo các nàng.”

      Huệ Tông hoàng đế cười ha hả: “Thái tử tám tuổi rồi, bằng chúng ta đợi Diêu Mật sinh nữ nhi rồi đón con nàng vào cung làm thái tử phi. Có Tạ Đằng làm nhạc phụ, ngôi vị thái tử tự nhiên vững chắc.

      “Diêu Mật mới thành thân, ngài thương nhớ con người ta?” Hoàng hậu cười như cười : “Chỉ là, tướng mạo của Tạ Đằng và Diêu Mật đều hoàn mỹ, nữ nhi sinh ra kém chỗ nào. Tính ra cũng là giai nhân tuyệt sắc.”

      Thái hậu trải qua ba đời vua, có Văn gia tương trợ, thế lực những năm gần đây dù bằng khi xưa nhưng cũng thể khinh thường. Huệ Tông hoàng đế ít nhiều luôn đề phòng bà, ngài nghĩ, nếu Diêu Mật sinh con , phải cân nhắc làm thông gia. Chỉ cần lung lạc được Tạ Đằng, Thái hậu và Văn gia dám ngông cuồng.

      Cuối cùng, ba kiệu hoa cũng vòng hết nửa kinh thành, khắc giờ Dậu đến cửa lớn phủ tướng quân.

      Cỗ kiệu vừa dừng, huynh đệ Tạ gia bắt đầu đạp cửa kiệu, hỉ nương nhanh chóng đỡ tân nương, ba huynh đệ dùng lụa đỏ dắt tân nương của mình nhảy qua chậu than ở bậc cửa.

      Tỷ muội Diêu Mật ở phủ tướng quân hơn nửa năm, tuy đầu trùm khăn nhưng vẫn chút lo sợ, theo chỉ dẫn của hỉ nương, nhanh chóng tiến vào sảnh.

      Tạ Đoạt Thạch nhìn ba cháu trai dùng lụa đỏ dắt tân nương vào cửa, ông vô cùng vui mừng, ngồi bình ổn ở chính giữa, đợi bọn họ bái đường.

      Mấy phó tướng ồn ào: “Mau mau bái đường thành thân, mau mau đưa vào động phòng. Lão tướng quân chờ ẵm chắt đấy!”

      võ tướng khác cười đùa: “Chớ quấy rầy chớ quấy rầy, chừng tiểu tướng quân nằm trong bụng phu nhân. Các người đâu phải biết, tướng quân và phu nhân là vợ chồng, bây giờ bái đường chỉ là nghi thức mà thôi.”

      Miệng những võ tướng này đúng là thể mọc hoa lan, cái gì cũng ra được. Diêu Mật lặng lẽ thầm, lúc này lại cảm thấy mặt mình nóng bừng, hỉ nương thầm bên tai: “Võ tướng là như vậy, phu nhân cần hoảng.”

      Hỉ nương thấy nàng bình tĩnh ấn tay nàng bảo nàng quỳ xuống cái đệm đỏ. Nàng quỳ xuống, cảm giác được tân lang cũng cầm lụa đỏ quỳ theo.

      Đợi ba cặp quỳ xuống đối mặt nhau xong, quan lễ nghi bắt đầu hô: “Nhất bái thiên địa!”

      “Nhị bái cao đường!”

      “Phu thê giao bái!”

      “Kết thúc buổi lễ!”

      “Đưa vào động phòng!”

      Những lời này vừa dứt, quan khách liền reo hò. Thoáng chốc vang lên những tiếng reo ồn ào đến rung nóc nhà: “Đưa vào động phòng! Đưa vào động phòng!”

      Thấy cuối cùng cũng kết thúc buổi lễ, mọi người thở ra nhõm. Ầm ĩ lâu như thế cuối cùng cũng chính thức bái đường thành thân.

      Ba hỉ nương cũng thong thả, mỗi người tự chúc tân nương cát tường, sau đó trong những tiếng ồn ào đỡ tân nương đến tân phòng.

      Mãi khi đến tân phòng, ngồi bên mép giường, Diêu Mật vẫn chưa tỉnh hồn lại, chính thức bái đường thành thân rồi sao? Chỉ nghe giọng của hỉ nương và a hoàn bên cạnh: “Chúc mừng phu nhân!”

      Diêu Mật ‘ừ’ tiếng, năm trở lại đây, lòng lúc nào cũng căng như dây cung, đột nhiên nới lỏng. Đúng vậy, nàng tuy miệng lấy chồng, nhưng luôn mong được gả . Nàng còn là chị em dâu với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, phủ tướng quân cũng hầu hết là người quen, niềm vui sướng này xuất phát từ tận đấy lòng.

      Phạm Tinh ngồi ở mép giường hơi hoang mang, dần dần cũng trấn tĩnh lại, rốt cuộc gả, dễ gì!

      Sử Tú Nhi ngồi trong tân phòng cũng vô cùng xúc động, cuối cùng cũng lấy chồng rồi.

      Trời dần tối, Tạ Đằng tiến vào tân phòng, thấy tân nương ngồi bên giường nhúc nhích, tuy biết đêm nay có thể đường đường chính chính ôm người đẹp vào lòng, nhưng tim vẫn nhảy loạn xạ, khuôn mặt tuấn lãng đỏ sẫm, tình ý vô bờ.

      Hỉ nương đưa gậy cho Tạ Đằng, cười vui vẻ: “Mời tướng quân vén khăn!”

      Tuy biết dưới khăn voan là Diêu Mật, nhưng tay vẫn run run, Tạ Đằng tự an ủi chính mình, lần đầu thành thân mà, căng thẳng là chuyện đương nhiên. Để che dấu thất thố của mình, Tạ Đằng trước vén khăn, chỉ phất tay cho a hoàn và hỉ nương lui.

      Tuy mới thành thân, nhưng ra năm trước bọn họ động phòng, giờ chỉ là nghi thức nhưng cũng rất quan trọng. Hỉ nương vài câu cát tường rồi dẫn a hoàn lui xuống.

      Đợi phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Tạ Đằng vỗ vỗ mặt, sợ mùi rượu người mình quá nặng nên quạt vài cái rồi mới lên tiếng: “Ta vén khăn đây.” Nghe tân nương trang điểm rất xinh đẹp, vừa nhìn liền kinh ngạc, biết Tiểu Mật trang điểm xinh đẹp đến nhường nào nhỉ?

      Tạ Đằng biết là, lúc hỉ nương bắt đầu thả lỏng tâm trạng, cũng dìu sai người, người ngồi trong tân phòng lúc này phải Diêu Mật, mà là Sử Tú Nhi.

      Tướng mạo huynh đệ Tạ gia tuy giống nhau lắm, nhưng giọng nó lại có phần tương tự. Hơn nữa Tạ Đằng uống rượu, hơi ậm ừ khó nghe . Sử Tú Nhi nghe giọng vốn hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, thường ngày ba huynh đệ họ Tạ giọng điệu nghe giống nhau, tiếng cũng tương tự, lúc này rượu vào tiếng hơi khác là chuyện bình thường.

      Tạ Đằng xong, cầm gậy vén khăn voan, nhàng hô: “Tiểu Mật!”

      Sử Tú Nhi lúc này lại nghe rất , nàng trợn mắt nhìn mặt Tạ Đằng, giọng vô cùng kinh hoảng: “Tướng quân, sao lại là ngài?”

      Nghe được giọng khan khác, lại nhìn kĩ chút, cây gậy trong tay Tạ Đằng suýt chút nữa rơi xuống đất, như mắc nghẹn: “Tiểu Mật đâu?” Ai lại đùa ta ác như vậy, dám dùng kế đánh tráo?

      nơi khác, Tạ Thắng đẩy cửa tân phòng, thấy tân nương ngồi ở góc giường, cả người căng thẳng, khỏi cười, Tú Nhi xưa nay lớn mật, ngờ lúc này lại khẩn trương như vậy. phất tay cho hỉ nương và a hoàn lui, dùng gậy mà thẳng tới vén khăn, giọng dịu dàng: “Tú Nhi!”

      “Nhị tướng quân?” Phạm Tinh ngẩng đầu thể tin được nhìn Tạ Thắng, Tạ Nam đâu rồi? Chuyện này là sao?

      Tạ Thắng nửa tỉnh nửa say, tân nương lại trang điểm rất đậm, giọng run rẩy khiến nhất thời đoán được người trước mắt là ai, chỉ thào hỏi: “ phải là Tú Nhi? là ai?”

      “Ta là Phạm Tinh!” Phạm Tinh hết giật mình lại ngẩn người, tiếp theo hét ầm lên: “Nhầm rồi nhầm rồi!”

      Tạ Nam lúc này vén khăn trùm đầu Diêu Mật, giọng tràn đầy tình cảm dịu dàng, động tác nghẹ nhàng cẩn thận, ánh mắt chân thành thâm tình nhìn tân nương.

      Khăn voan vừa nhấc, Diêu Mật ngước mắt lên, mỉm cười nhìn tân lang.

      hữu tình, hữu ý, cây nến đỏ bàn tươi rói nhìn bọn họ.

      Sau khắc, tiếng kêu sợ hãi vang lên.

      Tân khách còn chưa cáo từ đột nhiên được thông báo, huynh đệ Tạ gia muốn bái đường lần nữa, mời bọn họ làm chứng lại.

      Sau lúc lâu, ba huynh đệ Tạ gia dắt tân nương của họ ra, quan lễ nghi bắt đầu hô lại loạt “Nhất bái thiên địa, nhì bái cao đường, phu thê giao bái!”

      Lúc này, tân nương còn đội khăn voan, lớp trang điểm mặt cũng tẩy rửa sạch , nhìn thanh khiết dễ chịu.

      Chuyện là thế nào? tốt đẹp tại sao lại phải bái đường thêm lần nữa? Mọi người nghi ngờ, chốc sau liền có suy đoán nhẹn bén: “Lẽ nào bọn họ dắt nhầm tân nương, bái sai đường?”

      Lúc này, huynh đệ Tạ gia mỗi người đều giữ rịt tân nương của mình, dắt vào tân phòng.

      Vừa vào phòng, Tạ Đằng đóng chặt cửa phòng, nâng mặt Diêu Mật lên ngắm kĩ, miệng lẩm bẩm: “Lúc này sai người chứ?”

      “Bây giờ sai.” Diêu Mật ngước mắt cười trong ánh nến, tình cảm dịu dàng vô cùng.

      Lòng Tạ Đằng run lên, cảm giác như có vật gì va chạm trong ngực, lại như có, chỉ còn lại ngọt ngào, xoa tay Diêu Mật, ôm nàng vào lòng.

      Diêu Mật nghe tiếng tim Tạ Đằng đập dồn, cọ cọ trong ngực , mỉm cười ngước mắt đối diện ánh mắt của Tạ Đằng. Nàng lại hơi chu miệng, thổi bên môi Tạ Đằng, thầm: “Ta muốn mê đảo chàng!”

      Tạ Đằng khàn khàn giọng: “Đến , nào phải lần đầu.” Vừa dứt lời liền kéo tay Diêu Mật vào thăm dò ngực mình, tay còn lại xoa vai Diêu Mật.

      Khẽ chạm cánh môi đào, hương thơm lạ lùng kéo tới, tay chân Tạ Đằng tuy hơi nhũn, nhưng vẫn kiên trì, thào: “Tiểu Mật, thuốc giải chỉ có công hiệu mười ngày thôi, ta bây giờ còn sức lực. Nếu ta vững, chuyện còn lại giao cho nàng.” xong liền ngậm cánh môi mềm mại, trằn trọc tiến vào.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 78: Động Phòng


      Mềm, trắng, trơn, mặc nhìn mặc sờ. Tạ Thắng tay vuốt ve, khóe miệng ngậm ý cười: “Tặng nàng!”

      Sử Tú Nhi thấy đưa bức tượng ngọc nương tử to bằng nắm tay, nàng vội vàng nhận lấy ngắm kĩ, thấy dung mạo của nương tử bằng ngọc này vô cùng giống mình, khỏi hỏi: “Đây là?”

      “Trước đây ta được khối ngọc, nên dùng dao khắc ra, nàng nhìn xem có chút nào giống nàng chứ?” Tạ Thắng như dâng vật quý.

      “Rất giống.” Sử Tú Nhi thích muốn buông tay, nhất thời lại sợ làm rơi, liền vội đặt thư án, cười : “ ra chàng còn biết điêu khắc!”

      “Ta làm nhiều hơn cho nàng. Dù làm tướng quân, với tay nghề này cũng dư sức nuôi nàng.” Tạ Thắng vênh vênh tự đắc, lại tiếp tục khen mình câu: “Được gả cho vị hôn phu giống như ta, là nàng nhặt được bảo vật.”

      Trong ánh nến, Sử Tú Nhi quay đầu lại nhìn: “Chàng đúng là thích khoe khoang! Nhưng sao, ta thích!”

      “Tú Nhi, nàng là tri kỉ của ta.” Tạ Thắng xoa mặt Sử Tú Nhi, ngón tay trượt xuống vuốt ve môi nàng, ánh mắt chăm chú thâm tình.

      Sử Tú Nhi bị nhìn đến trống ngực đạp loạn, nàng vội cúi đầu xuống, miệng lại hỏi: “Trước đây chàng thích ai sao?”

      Nhắc đến chuyện này, Tạ Thắng bỗng dưng tức giận, hừ hừ : “Ta tất nhiên là . Nàng lại có.”

      “Ta có khi nào?” Sử Tú Nhi ngạc nhiên.

      “Nàng từng thích ông nội, khi đó còn muốn cùng đại tẩu gả cho ông nội nữa chứ! Nếu ông nội nhận các nàng làm cháu nuôi, chừng bây giờ nàng làm bà nội của ta rồi!” Tạ Thắng trách móc, oán giận liếc mắt: “Ông nội có cái gì tốt? Các nàng ai cũng thích ông.”

      A, ta có thể nguyên nhân được ? Lúc đó là bị ép bất đắc dĩ phải dùng hạ sách mà? Sử Tú Nhi thầm đổ mồ hôi, trong đêm đại hôn sao lại chuyện trước đây hả?

      Vì đó là ông nội của mình, nếu là người khác, mình sớm chỉnh trận. Tạ Thắng canh cánh trong lòng, đột nhiên lại nhớ tới Cố Đông Du, tiểu tử này cũng từng chen hơn bước chân vào chuyện của bọn họ, tuy Tú Nhi nhìn trúng , nhưng nếu làm hậu thuẫn, Tú Nhi sao có thể kiêu ngạo như thế chứ? Bởi vậy mở miệng : “Còn tên tiểu tử Cố Đông Du ấy nữa.”

      Đây là tính toán nợ cũ? Sử Tú Nhi thầm đổ mồ hôi, nàng quyết định chặn miệng người nào đó lại, để quên chuyện trước kia.

      Chốc sau, Tạ Thắng bị đẩy lên giường, quả nhiên quên mất chuyện muốn hỏi, chỉ nhiệt tình phản ứng.

      nơi khác, Tạ Nam đưa Phạm Tinh vào tân phòng, vẫy tay cho hỉ nương và a hoàn lui, thấy Phạm Tinh mắc cỡ đỏ mặt dám ngẩng đầu, liền dùng tay nâng cằm nàng lên, bắt nàng ngẩng đầu, miệng đầy ý cười: “Chậc chậc, lúc trước dám hiến thân, lúc này chính thức bái đường, sao lại bắt đầu ngượng ngùng rồi?”

      Phạm Tinh đưa tay đấm , tiếng đáp: “Đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu, tại sao lúc đó lại có gan như thế?”

      những có gan, mà còn rất to gan. Khiến ta hiểu vô cùng.” Tạ Nam thấy Phạm Tinh chớp mi, sắc mặt như hoa đào, vô cùng xinh đẹp, nhất thời tim như nổi trống, nhớ lại lần đầu tiên thân mật, thào: “Lần đó nàng đút ta viên dược, chẳng lẽ chính nàng cũng ăn viên, mới…”

      “Nào có!” Phạm Tinh khẽ : “Đêm hôm đó xảy ra nhiều chuyện, cái gì ta cũng chưa ăn, chỉ uống ít rượu, sau đó lại uống thang thuốc giải rượu.” xong chợt sợ hãi. “Ta nhớ rồi, sau khi uống thuốc giải rượu, toàn thân bắt đầu nóng lên, khi đó cứ nghĩ do trời nóng, chẳng lẽ?”

      “Thuốc giải rượu?” Tạ Nam biến sắc, “ như vậy, hóa ra là có người muốn hại nàng, may mà nàng gặp ta?”

      Phạm Tinh cố gắng nhớ lại chuyện khi đó, sau lúc lâu lại cất tiếng: “Chuyện lâu lắm rồi, nhớ nổi.”

      Tạ Nam ôm nàng: “Tuy là thành toàn cho chúng ta, nhưng dám hãm hại nàng, ta nhất định phải tra , rồi kê đơn cho người đó nuốt nổi luôn.”

      “Ừ!” Phạm Tinh thấy bộ dáng sau này bảo vệ nàng, để người khác ăn hiếp nàng của Tạ Nam trong lòng ấm áp, chủ động tiến lại gần, mạnh dạn hôn Tạ Nam cái.

      Tạ Nam thấy Phạm Tinh nhìn mình với ánh mắt sùng bái, lại chủ động hôn mình rung động trong lòng, cũng rảnh mà suy nghĩ, ôm Phạm Tinh vào lòng, dịu dàng hôn trả.

      Lại đến hai người Tạ Đằng và Diêu Mật đùa giỡn nhau hồi, cuối cùng mới nhớ ra mình chưa uống rượu giao bôi.

      Tạ Đằng cầm bình rót rượu, đặt chén vào tay Diêu Mật, bản thân cầm chén, hai người vòng tay, tựa mặt nhìn nhau, từ từ kề chén rượu đến bên miệng, từ từ uống hết rượu.

      Tạ Đằng cúi đầu uống xong, đặt chén rượu xuống rồi ngẩng đầu nhìn Diêu Mật, dưới ánh nến, người đẹp như hoa, ngực tức khắc đập loạn, lại ngửi thấy mùi hương của nàng, tâm càng thêm say, cả người tê dại, nghiêng đầu hít sâu hơi, tay trái lần mò ôm eo Diêu Mật, chỉ cái xoay người ngồi vào ghế trước thư án, thầm: “Tiểu Mật, Nàng đẹp! Ta muốn…”

      Diêu Mật hít thở vừa bỏng vừa gấp, nàng chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, Tạ Đằng đặt nàng bàn, đẩy ấm trà kề vào miệng nàng. Nàng liền đưa tay ra sau cầm ấm trà đẩy tới miệng Tạ Đằng: “Trước đây chàng bắt nạt ta!”

      Tạ Đằng lời trêu ghẹo, đột nhiên bị đẩy ấm trà tới miệng, nhân cơ hội uống hơi trà, sau đó mới gạt ấm trà, đẩy lại vào miệng Diêu Mật, giọng mang hai nghĩa: “Nàng ngậm giúp ta.”

      Sắc mặt Diêu Mật đỏ bừng, nàng ngậm ấm trà mút ngụm rồi nghiêng đầu liếc Tạ Đằng, vô cùng phong tình.

      Diêu Mật vừa nheo mắt như thế, Tạ Đằng thiếu chút nữa cầm lòng được. Dưới ánh nến, đôi mắt như sao sáng của Diêu Mật mơ màng, cánh môi ngậm ấm trà đỏ tươi ướt át, nàng thở, mùi thơm lạ lùng tràn khắp chung quanh.

      Thấy Tạ Đằng tay chân như nhũn ra, Diêu Mật cười khẽ, nàng đẩy ấm trà ra, hỏi: “Lần đầu ta và chàng gặp nhau đập vỡ ấm trà, chàng giữ miệng ấm lại sao?”

      “Đương nhiên.” Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đằng đỏ sậm, nghiêng đầu né hơi thở của Diêu Mật, rồi quay lại cười đáp: “Có muốn ta lấy cho nàng xem ?”

      cần, chàng giữ lại !” Diêu Mật nở nụ cười.

      Lần thứ hai Tạ Đằng hít phải hơi thở, tay chân hơi còn cảm giác, đành nghiêng sang bên chống đỡ thân thể, thoáng buông Diêu Mật ra, hỏi: “Lúc đó các nàng rằng phải gả cho ông nội, chuyện này là sao?”

      “Ông nội tốt mà, lúc đó tỷ muội ta có tư tưởng này có gì kì quái chứ?” Diêu Mật che miệng cười đến run người, nàng nhớ lại khi đó bản thân cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh còn xem huynh đệ Tạ Đằng là cháu trai, suy nghĩ nào khác, bỗng nhiên bụng lại xót, ôi, trước đây ngốc quá!

      Thấy Diêu Mật thừa nhận, Tạ Đằng hừ hừ : “Ta có chỗ nào bằng ông nội chứ?”

      Chuyện này xưa nay luôn muốn hỏi, lại nhịn đến bây giờ mới hỏi, là cực hạn.

      Diêu Mật ngẩn ra, đột nhiên cười rộ lên, đập tay vào thư án, đợi Tạ Đằng sơ ý liền thổi hơi tới . Mắt thấy lại nhũn ra, nàng lập tức đặt người lên thư án, còn mình xoay người nằm lên ngực , đổi giọng hô: “Mau, gọi tiếng bà nội!”

      “Bà nội?” Tạ Đằng buột miệng thốt lên, thầm nghĩ phải trở người lại, nhưng tay chân mềm nhũn thể động đậy.

      “Cháu trai ngoan, thơm cái nào.” Diêu Mật hôn môi Tạ Đằng, hung hăng mút mát, lại sờ mó lung tung hồi mới buông ra, ngồi dậy thở dốc.

      “Tiểu Mật, ta còn thuốc giải đấy!” Tạ Đằng đợi Diêu Mật buông mình ra, lại quên mất phải khiến Diêu Mật trả lời mình bẳng ông nội chỗ nào, chỉ móc từ trong ngực ra viên thuốc, tính nuốt vào.

      Diêu Mật đè tay xuống, nũng nịu kiều : “Thuốc này ăn nhiều có hại cho cơ thể chứ? Nếu có hại chớ ăn. Cùng lắm ta…”

      “Đây là bí hoàn, có gì tốt cho cơ thể. Chỉ là mùi vị hơi tệ.” Tạ Đằng hít phải hơi thở của Diêu Mật, cả người mềm nhũn, tự biết mình chưa đủ định lực, vội ném viên thuốc vào miệng, nuốt xuống, lúc này mới áp sát Diêu Mật, làm liều hít sâu vài hớp, chỉ cảm thấy thần hồn say mê, nhưng bị gì, ***** gì sánh bằng.

      Lúc này, Diêu Mật lại nhớ tới cái hà bao Cố phu nhân đưa cho nàng, nàng sờ tới sờ lui vẫn tìm thấy, thoáng chốc, bàn tay bé lại càng dò xuống sâu hơn.

      Bộ dáng luồn bàn tay xinh trắng trẻo mềm mại vào trong ngực sờ tới sờ lui của Diêu Mật, ở trong mắt Tạ Đằng, ràng là nàng khiêu khích . cũng dò tay vào, nắm tay Diêu Mật chạy loạn. Thấy nàng giãy giụa chịu xuống nữa, liền rút tay Diêu Mật ra, đặt vào nơi sưng cứng của bản thân, nhàng xoa bóp, phủ sát bên tai nàng hỏi: “Thế nào?”

      Cái này cũng tự kỉ* được sao? Diêu Mật cắn môi ừm tiếng, mặt mày đỏ lựng, tim nhảy loạn, kìm lòng đậu.

      *Tự bản thân: từ ‘tự kỉ’ mình hay dùng ấy.

      Mặc dù trực tiếp trả lời, nhưng tiếng ừm này của nàng chính là thừa nhận mình rất mạnh rất lớn, Tạ Đằng cười tự đắc, lại kéo luôn bàn tay bé còn lại của Diêu Mật tới.

      Lúc trước tuy từng thân mật, nhưng phải là phu thê, hai người tuy kích thích, nhưng đủ vui sướng. Bây giờ chính thức bái đường, còn bái những hai lần, chính thức là phu thê, làm kiểu nào cũng cảm thấy quá đáng. Cảm giác bị trói tay trói chân trước đây của Diêu Mật hoàn toàn biến mất, nàng chủ động áp người vào Tạ Đằng, ngón tay mân mê cổ , chiếc lưỡi thơm thơ nhàng tấn công.

      Tạ Đằn sao chịu nổi mềm mại như thế? sớm vùng lên phản công, lời và hành động song song, bàn tay to lớn chu du khắp nơi, cuối cùng bắt lấy nơi non mềm ấm áp, nhàng xoa nắn. Cả người Tạ Đằng dụi sát vào nơi nào đó, vừa nóng vừa bỏng, thoáng chốc tiếng thở dốc vang lên.

      “Tiểu Mật!” Tạ Đằng hô tiếng, đợi chuyển qua giường đặt Diêu Mật thư án, đưa tay tháo nữ trang đầu Diêu Mật để sang bên, tóm lọng tóc của nàng đặt mũi khẽ ngửi, từ tóc hôn dần lên đến môi nàng, tình ngữ chân thành. Chỉ thấy môi Diêu Mật như đôi cánh hoa đào e ấp, sắc mặt ráng hồng, hương thơm ập tới từng lượt, nhất thời Tạ Đằng hơi kiềm chế nổi, chỉ lòng muốn khiến Diêu Mật chủ động cầu xin , cuối cùng cũng nén được cơn khát trong lòng, vén áo của nàng lên, xoa nắn nơi non mềm ấm áp.

      Diêu Mật biết Tạ Đằng cố ý khiêu khích nàng, muốn dụ nàng chủ động, bởi vậy nàng cũng kiềm chế, chỉ dùng đầu lưỡi liếm môi Tạ Đằng, hai tay vòng lưng , hai chân câu lên, đôi mắt quyến rũ như tơ, miệng bật ra những tiếng rên rỉ, tình mê hoặc.

      Tạ Đằng chặn môi Diêu Mật, đè nàng xuống làm loạn, thoáng chốc cởi hết quần áo của Diêu Mật ra, thấy nàng chỉ còn chiếc yếm đỏ thêu lá xanh, hai vai tinh tế trơn nhẵn, da như ngọc, cả người thơm tho mềm mại, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, toàn thân nóng như lửa thiêu, khó lòng kiềm chế.

      “Tiểu Mật, nàng đẹp quá!” Tạ Đằng cảm thán, dùng ngón tay kéo loạn dây yếm của Diêu Mât, lại kéo mãi ra, trong lúc nóng lòng, liền dùng chút lực xé đứt dây yếm, kéo yếm vứt sang bên, rồi tức khắc áp sát thân mình xuống, hận thể chảy tan vào người Diêu Mật.

      Diêu Mật cũng động tình, xoa bóp lưng Tạ Đằng, bàn tay nhàng thăm dò, khiêu khích khắp nơi.

      Tạ Đằng nào chịu nổi khiêu khích tới mức này, môi lưỡi lập tức phủ xuống quét loạn, thổi thổi nơi non mềm ấm áp, ngậm điểm phấn hồng, chỉ nút cái nghe Diêu Mật kêu lên, lập tức dụ dỗ: “Nàng gọi ta tiếng xuôi tai, ta tiếp tục, nếu …”

      Diêu Mật cắn môi ‘ừ’ tiếng , lúc hít thở, hương thơm lạ lùng lan tỏa, toàn thân nàng tê dại, khỏi hô : “Đằng lang!”

      “Gọi là tâm can bảo bối của ta!” Tạ Đằng lại nút ngụm, phủ bên tai Diêu Mật khẽ, chỉ bảo nàng phải gọi như thế nào mới ********.

      “Như vậy mà được sao?” Diêu Mật nghe thấy những lời buồn nôn, nàng nào dám gọi theo? Cắt giảm ít, nàng mới mở miệng: “Đằng lang, hôn ta .” Càng giọng càng đến nổi thể nghe thấy, nàng xong, toàn bộ da gà đều nổi lên, cả người run rẩy, nhưng lại cười rất tươi.

      “Tiểu Mật, Mật, ta…” Miệng của Tạ Đằng chỉ toàn thốt ra những lời buồn nôn trong sách, ghé vào tai Diêu Mật vài câu ướt át, thừa dịp Diêu Mật động tình, bàn tay to lớn của di chuyển xuống dưới, đẩy vào nơi, vân vê nắn nắn chỗ đầy khít, bắt Diêu Mật gọi những lời xuôi tai.

      Thần hồn Diêu Mật bay nửa, hai mắt mơ màng, có hơi chịu nổi, đành hét tiếng, thoáng cái lại ôm đầu Tạ Đằng, hai tay vòng chặt đầu , Tạ Đằng thuận thế hướng xuống dưới, lưu luyến trước ngực, nàng lại bất giác hét thêm tiếng.

      Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, toàn thân Tạ Đằng sôi trào, lại nhàng di chuyển lên , ngậm cả môi Diêu Mật vào miệng, dây dưa với cái lưỡi thơm tho của nàng, bàn tay to lớn lại thăm dò nơi nào đó, ngón tay đè ép vào, nhàng đảo tròn, dùng đủ cách khiêu khích.

      Diêu Mật động tình, cả người mềm như bún, khe khẽ cầu xin.

      Tạ Đằng thấy độ lửa đủ, lúc này mới ôm Diêu Mật tới giường, cởi giày nàng ra, cũng quăng giầy mình , nhào tới.

      Trong ánh nến, màn che gió tự động, có tiếng thở dốc tiếng rên rỉ quanh quẩn đâu đây
      Nhược Vân thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 79: Ngọt Ngào


      Tạ Đằng nhẫn nhịn chừng ấy tháng, chỉ lần đối với là chưa đủ, hai người chơi đùa mãi đến khi Diêu Mật la chịu nổi, Tạ Đằng mới buông tha cho nàng. Cả người Diêu Mật mềm nhũn chút sức lực, vừa kề gối nàng liền thiếp .

      Tạ Đằng ngủ thẳng đến ngày hôm sau, nghe được tiếng động mở mắt, chỉ thấy màn trướng đỏ thẫm nhàng lung lay, nến long phượng còn chưa cháy hết tỏ lờ mờ trong phòng. vén chăn cũng tên là long phượng hợp hoan lên, lần mò vào trong, thơm tho ấm áp, vẫn còn lưu lại mùi hương cơ thể Diêu Mật, khỏi cất tiếng gọi: “Tiểu Mật!”

      “Ừm!” Giọng của Diêu Mật truyền đến từ sau bình phong, kèm theo là tiếng nước chảy, nàng rửa mặt.

      “Vẫn còn sớm, sao ngủ thêm lát?” Tạ Đằng vươn vai cười .

      “Sớm chỗ nào? Mặt trời leo đến đỉnh rồi!” Diêu Mật thẹn thùng, hôm qua mệt muốn chết khiến hôm nay nàng ngủ dậy trễ. Nếu trong phủ có mẹ chồng phải hầu hạ, e rằng lớn chuyện.

      Tạ Đằng lơ đểnh nằm xuống trở lại, : “Sợ cái gì? Tất cả có ta.”

      Diêu Mật có chút dở khóc dở cười, đây phải là vấn đề có sợ hay ! Nàng trả lời: “Phải dâng trà, thể lỡ giờ.” Lại bổ sung: “Chàng cũng mau đứng lên , đừng để người ta chờ!”

      Đợi Diêu Mật rửa mặt xong, bước qua bình phòng ngồi vào bàn trang điểm, Tạ Đằng cũng khoác áo rời giường, nhưng vội rửa mặt, mà cầm lược chải tóc cho Diêu Mật, xong nhìn nàng trong gương, thấp giọng : “Thấy ta chải đầu cho nàng thế nào?”

      “Chàng đừng quấy rối, rửa mặt nhanh lên.” Diêu Mật cười e thẹn: “Trong phích còn nước nóng, chàng nên pha nước lạnh rồi rửa. Nếu đủ, ta gọi người mang nước đến.”

      Tạ Đằng nở nụ cười, hôn lên tóc Diêu Mật: “Ta luôn rửa nước lạnh, dùng nước nóng.” xong lại thấy Diêu Mật né cho áp tới, Tạ Đằng liền cúi đầu bên tai Diêu Mật: “Tối hôm qua làm nàng đau sao?”

      Diêu Mật khỏi lườm , nàng vén tóc quan sát cổ mình, rất sợ để lại dấu vết, quả nhiên hõm vai có mấy vến ngấn, nàng liền oán giận: “Chàng nhìn này, làm sao ta gặp người khác đây?”

      “Đổi áo cổ cao chút là được.” Tạ Đằng khỏi cười ‘ha ha’, nhìn vết tích người nàng : “Ta thoa thuốc mỡ cho nàng.” Vừa dứt lời liền cầm thuốc mỡ qua giúp Diêu Mật thoa lên cổ, thoa xong lại cúi đầu : “Có cần thoa chỗ ấy ?”

      “Phụt!” Diêu Mật phì cười, ban ngày ban mặt, cái gì vậy chứ?

      Tạ Đằng tiếp tục sợ chết: “Nếu , buổi tối ta thoa giúp nàng.”

      Diêu Mật cầm lược ném , phát cáu: “Câm miệng!”

      Tạ Đằng đưa tay bắt chiếc lược, cười ha hả: “Ta giúp nàng vẽ mi.”

      “Chàng ngồi sang bên , nháo nữa là muộn đấy.” Diêu Mật cản Tạ Đặng, thấy cuối cùng cũng ra sau bình phòng, nàng lúc này mới ngồi xuống trang điểm.

      Mấy a hoàn đợi ngoài cửa phòng nghe được thanh muốn vào, nhưng thấy Diêu Mật gọi nên dừng bước, liếc mắt nhìn nhau, rồi lui ra phía sau vài bước.

      Quản gia nương dẫn người đến, thấy mấy a hoàn quy củ thầm gật đầu. Bà vẫy tay với a hoàn trong đó, thấy a hoàn chạy tới mở miệng hỏi: “Có gọi người vào ? Có cần nước nóng ?”

      “Thưa gọi người, cũng cần nước nóng.” A hoàn đỏ mặt: “Chỉ nghe bên trong có tiếng chuyện, tướng quân và phu nhân thức dậy.”

      Quản gia nương gật đầu: “Nhớ kĩ, phu nhân gọi, nhất định được tự ý vào.”

      “Vâng!” Nha đầu vội vàng gật đầu.

      Trong phòng, Tạ Đằng ra sau bình phong rửa mặt, sạ lúc lại cất giọng: “Tiểu Mật, quần áo ta sao?”

      Diêu Mật giật mình: “Chàng mang quần áo vào à?”

      Tạ Đằng vọng ra: “Ta tưởng rằng từ nay về sau, những chuyện này là do nàng quản mà.”

      Diêu Mật mím môi, vừa tìm quần áo vừa : “Vậy người hầu hạ chàng trước đây sao?”

      “Nàng biết?” Tạ Đằng kinh ngạc, “Ta nghĩ nàng ái mộ ta, phải ta lấy chồng, cái gì của ta cũng tìm hiểu hết.”

      Diêu Mật đỏ mặt, vắt quần áo lên bình phong, thấp giọng : “Đặt ở đây, tự chàng mặc lấy.”

      “Giúp ta mặc mà!” Tạ Đằng cầu xin, “ dễ gì cưới vợ, phải cho ta hưởng thụ tư vị được vợ hầu hạ chứ!”

      Diêu Mật bất đắc dĩ, đành phải qua bên kia bình phong, cầm lấy quần áo, chợt làn sáng lóa lên, Tạ Đằng đứng dậy từ thùng tắm, : “Nhìn tư thái của tướng công nàng , đẹp ?”

      biết xấu hổ.” Diêu Mật cười đến đỏ mặt, nàng nhìn cũng dám nhìn, chỉ đưa quần áo tới rồi : “Mặc quần áo vào!”

      Hai người ầm ĩ hồi, rốt cuộc cũng mặc xong, Tạ Đằng bế Diêu Mật ra bình phong, đặt nàng trước gương trang điểm, nhìn nàng chải đầu búi tóc, cài đồ trang sức xong xuôi, liền xoay trái xoay phải tán thưởng: “ đẹp!”

      Diêu Mật ngọt ngào trong bụng: “Được rồi, chàng ngồi xuống mau, ta giúp chàng chải kiểu tóc tuấn.”

      Tạ Đằng vội vàng ngồi xuống, đợi Diêu Mật chải tóc cho xong, hài lòng ngắm nghía, sau đó bắt đầu trách móc nhũ mẫu của mình: “Tạ ma ma tay to, mỗi lần đều tùy tiện vấn tóc cho ta, đến nhìn cũng nhìn, cứ thẳng tay đâm trâm vào rồi bỏ .”

      Diêu Mật vô cùng vui vẻ. Nàng ngờ Tạ Đằng có người hầu hạ! muốn a hoàn vào phòng, lại ngại gã sai vặt ồn ào, cuối cùng bên người chỉ còn mình nhũ mẫu hầu hạ. Mắt nhũ mẫu Tạ ma ma của kém, bà luôn khuyên gọi a hoàn vào phòng, gọi, kết quả là mỗi lần chải đầu Tạ ma ma đều chải qua loa cho xong chuyện.

      Lát sau, hai người mặc xong quần áo, có a hoàn vào bê thùng nước ra ngoài, có bà tử đến thu dọn giường chiếu, yên lặng tiếng động dọn dẹp xong xuôi ra ngoài.

      Khi hai người đến đại sảnh, trong cung có ý chỉ truyền đến, khen tỷ muội Diêu Mật hiền huệ, lệnh các nàng phải thực tốt trách nhiệm của nữ quyến Tạ gia, hiếu kính lão tướng quân, rồi ban tặng vài thứ.

      Mọi người vội vàng tạ ân. Người tuyên chỉ là Cao công công, ông vài câu chúc mừng đám Tạ Đằng và Diêu Mật, đòi phần thưởng cho mình, sau đó mới cười tủm tỉm rời .

      Tạ Đoạt Thạch chờ kịp, sớm gọi quản gia nương mau mau bưng trà lên, cười : “Cháu dâu dù kính trà, nhưng ta vẫn muốn uống thêm lần nữa.”

      Mọi người nghe xong, khỏi nở nụ cười.

      Tỷ muội Diêu Mật nhận trà, người trước người sau lên kính, đợi Tạ Đoạt Thạch nhận trà xong, phát lì xì cho các nàng, các nàng lại bắt đầu kính những người khác trong tộc Tạ gia.

      Chốc lát kính trà hoàn thành, nhận thân thích xong xuôi, mọi người ngồi xuống bắt đầu trò chuyện.

      Đến khi khách tan, Sử Tú Nhi lén kéo Diêu Mật tới hỏi: “Tiểu Mật, muội khỏe chứ?” Sao lại thành thế này, có phải tối hôm qua bị ngược đến chết sống phải phải ?

      Diêu Mật đỏ hồng hai má, tình chị em tốt quá đôi khi cũng tiện mà! Xem , chuyện gì cũng hỏi được. Nàng ‘khụ’ tiếng, nhìn trái nhìn phải rồi : “Sai rồi, sai rồi, xưng hô sai rồi!”

      Sử Tú Nhi đứng hình chút mới phản ứng lại, nàng che miệng gian: “Đại tẩu, tẩu có khỏe hả?”

      Thoáng chốc Phạm Tinh cũng sít lại gần, thấp giọng : “Diêu tỷ tỷ, Sử tỷ tỷ, tối hôm qua sợ khiếp ấy! Khăn voan vừa vén lên, vậy mà phải là Tam tướng quân, lúc đó ta bối rối.”

      đến việc này, Diêu Mật và Sử Tú Nhi cũng cảm thán: “ ràng là nhận ra nhau, khi bái đường cũng có lên tiếng xác nhận, cứ nghĩ rằng nhầm, ai ngờ cũng sai. May mà bái đường thêm lần nữa, bằng , trong lòng thế nào cũng ngờ vực lại bái nhầm.”

      Các nàng tán dóc quản gia tới ngượng ngùng mở miệng: “Phu nhân, trong phủ ai quản lý, biết…”

      Trước đây Tạ Đoạt Thạch mời Mạnh Uyển Cầm tới quản , mấy hôm nay lo hôn mời hai mợ của Diêu Mật, hôm qua Diêu Mật xuất giá, hai người này dặn dò suốt đêm rồi cáo từ, rằng phủ tướng quân có ba vị chủ mẫu, các bà thích hợp nhúng tay vào. Hôm nay quản gia và quản gia nương bận đến sức đầu mẻ trán, bây giờ lại có việc cần bẩm báo với Tạ Đoạt Thạch, lại bị Tạ Đoạt Thạch trừng mắt: “ phải cưới ba cháu dâu rồi sao? Giờ còn hỏi ta?”

      Quản gia bất đắc dĩ, đành phải cẩn thận chạy tới hỏi Diêu Mật.

      Diêu Mật nghe xong, reo lên: “Trương bá, chúng ta mới xuất giá mà! Sao cho chúng ta nghỉ ngơi chút, chưa gì trọng trách đầy người thế?”

      Trương bá lại ngượng ngùng, : “Phu nhân còn chưa biết, từ năm ngoái khi phu nhân về nhà mẹ đẻ, phủ tướng quân hơi lộn xộn! Bây giờ phu nhân trở về, phải nhanh chóng quản gia , nếu lại thêm loạn.”

      Tỷ muội Diêu Mật ở phủ tướng quân quản lý gia nửa năm, quen thuộc với mọi người mọi việc trong phủ, các nàng nghe quản gia xong, chỉ biết cười khổ: “Đem sổ sách tới đây thôi, dù sao cũng phải để mắt đến.”

      Tới chiều, các nàng phân công lại như trước kia. Diêu Mật quản lý lễ viếng xã giao, mọi thứ trong khố phòng, các khoản thu chi ngày tết ngày lễ. Sử Tú Nhi lo việc thu mua của trù phòng và thức ăn cho mọi người. Phạm Tinh xử lý mọi việc liên quan đến vườn tược và khuê phòng.

      Rất nhanh sau đó mọi việc ngăn nắp đâu ra đấy, mọi người còn rối ren, có việc gì đều biết tìm ai mà bẩm báo.

      Các nàng ở đây quản lý sổ sách, phân công hạ nhân làm việc, bận đến chạng vạng vẫn chưa xong. Tạ Đoạt Thạch lại cùng huynh đệ Tạ Đằng ngồi trong vườn uống rượu ngắm hoa, cười ‘ha ha’ : “Nhìn xem, cháu dâu vừa tới, chúng ta an nhàn.”

      Bọn họ chuyện trò, sớm có a hoàn đến đưa bánh, thay trà, cung kính bẩm: “Lão tướng quân, tướng quân, chút trà bánh này là ba vị phu nhân vừa làm, thỉnh tướng quân và ba vị tướng quân nếm thử, nếu hợp khẩu vị làm nhiều hơn.”

      “Là bánh hoa quế.” Tạ Đằng chọn lấy miếng nếm thử. “Rất ngon.”

      Tạ Thắng và Tạ Nam cũng thử bánh, hầm hồ : “Vợ ta làm, đương nhiên là ngon.”

      Tạ Đoạt Thạch sốt ruột: “Thủ hạ lưu tình, để cho ta vài miếng.”

      A hoàn trầm mặc: Lão tướng quân, tướng quân, các ngài thiếu ăn thiếu uống sao?

      Quản gia nương lặng thinh: Trước đây, mỗi khi đến tháng tám, lão phu nhân và phu nhân đều thích làm bánh hoa quế, lão tướng quân và tướng quân ăn ít. Sau này lão phu nhân và phu nhân mất, còn ai làm bánh hoa quế. Bây giờ có ba vị phu nhân, lão tướng quân và tướng quân đương nhiên tranh nhau ăn.

      Tạ Đoạt Thạch ăn bánh hoa quế, đột nhiên đứng lên ngửa đầu cảm thán: “Ba cháu dâu quả tệ! Sau này cần phải thường xuyên có bánh hoa quế ăn. Bởi vậy ta , ba tiểu tử các ngươi phải cưới các nàng vào phủ sớm hơn mới phải.”

      Thấy Tạ Đoạt Thạch khen ngợi tỷ muội Diêu Mật, huynh đệ Tạ Đằng đột nhiên nhớ tới tỷ muội Diêu Mật bảo rằng trước đây các nàng vốn rất ái mộ Tạ Đoạt Thạch, vì Tạ Đoạt Thạch mới vào phủ tướng làm a hoàn. Nhất thời ba huynh đệ liếc mắt trừng nhau, dù thế nào cũng được để cho ông cụ này biết được, vợ chúng ta từng ái mộ ông!

      Tạ Đoạt Thạch lại cảm thán: “Nếu ta mà còn trẻ như tuổi đôi mươi…”

      Huynh đệ Tạ gia trăm miệng lời: “Nghĩ sao chứ?” Lẽ nào muốn tranh vợ với chúng ta?

      Tạ Đoạt Thạch cười ha hả: “Chẳng sao cả. Thế nhưng mấy đứa nhất định có bánh hoa quế ăn.”
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :