1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị Hương - Cống Trà (82 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 70: Trêu Chọc


      Lời thầm, tình khiêu khích, hô hấp nóng bỏng khẽ khàng phất bên vành tai, lướt qua tóc mai, tràn khắp má. Khuôn mặt tươi cười của Diêu Mật trong chốc lát đổi thành sắc hoa đào, trong bụng lẩm bẩm, người này bây giờ hết còn kiêu căng, mà chuyển sang đường tình cảm dịu dàng rồi sao? Chỉ có điều phải , bộ dáng này của , thích hợp làm trai lơ à!

      Thấy Diêu Mật mặt cười ráng hồng, lại mím môi viết sách, trả lời , Tạ Đằng rút ra cây quạt, khẽ đứng dậy quạt cho nàng, vừa quạt vừa cúi xuống thủ thỉ vào tai: “Đường đường tướng quân, lại bưng trà rót nước, bóp vai cầm quạt cho nàng, nàng cảm thấy thế nào?”

      Diêu Mật cuối cùng cũng ngẩng đầu, mắt lúng liếng, miệng hàm xuân, cất giọng tán thưởng: “Hầu hạ tệ.”

      Dưới ánh nến, người đẹp cười duyên, giọng du dương mang theo ý cười kín đáo, ngực Tạ Đằng nóng lên, hơi khống chế được, muốn trêu chọc vài câu, dù sao trong thư phòng chỉ có hai người bọn họ, liền nhịn được.

      Thấy trễ, Tạ Đằng lại giọng ân cần: “Đừng viết quá lâu, cẩn thận hư mắt.”

      Tạ Thắng và Tạ Nam cũng vô cùng ân cần với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, biểu ý quan tâm, bưng trà rót nước liên tục.

      Dù sao cũng là cha đứa bé, lại hầu hạ ân cần như vậy, quá lạnh nhạt với hợp lẽ. Diêu Mật sảng khoái trong lòng, viêt xong cuốn sách, ép giấy cho bằng phẳng, sửa sang lại thư án rồi đứng lên : “Tướng quân, đưa ta về phòng!”

      “Tuân lệnh!” Tạ Đằng nháy mắt mấy cái với Tạ Thắng và Tạ Nam, mang theo ý cười, trong nháy mắt mở cửa thư phòng, xách đèn hộ tống Diêu Mật về phòng.

      Biết điều như vậy, cũng hiếm thấy đấy. Diêu Mật thấy hai mắt Tạ Đằng sáng rực, khó tránh được hơi rung động, nàng nghĩ, nếu dễ chuyện, phải khai thông , cho biết tại sao mình lấy chồng.

      đầu khác, Tạ Thắng và Tạ Nam cũng đưa Sử Tú Nhi và Phạm Tinh về phòng, dọc đường quy củ, ngay thẳng đứng đắn, cũng khiến cho Sử Tú Nhi và Phạm Tinh kinh ngạc thôi.

      Tới sáng hôm sau, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vừa chạm mặt, liền kể biểu làm người ta bất ngờ của mỗi huynh đệ Tạ gia tối hôm qua.

      Diêu Mật : “Tướng quân đưa ta tới ngoài cửa phòng, mỉm cười giúp ta đẩy cửa phòng ra, chẳng nóng lòng vào giống như trước, ta tất nhiên cũng mời . nhìn ta tiến vào, rồi đứng ngoài cửa cáo từ. Nhìn rất có lễ. Ta đóng cửa hồi lâu, vẫn cảm thấy lạ.”

      Sử Tú Nhi vỗ ngực cất giọng: “Nhị tướng quân đưa ta đến ngoài phòng, cũng nho nhã lễ độ cáo từ. Ta cảm thấy bất thường, nằm dài giường tới nửa canh giờ vẫn chưa ngủ, biết muốn chơi cái trò gì đây?”

      Phạm Tinh thấy Tạ Nam đổi sắc mặt ân cần niềm nở, nhưng lại giữ khoảng cách với nàng, trong lòng cảm thấy tư vị khác thường, tựa như trống rỗng vắng vẻ, là khó chịu, nay nghe Diêu Mật và Sử Tú Nhi vậy, cũng kể lại chuyện tối hôm qua: “Tam tướng quân đường đưa ta về phòng, chỉ mỉm cười đối đáp mấy câu, chẳng nhiều. Đến trước cửa phòng, ta nghĩ nếu có ý muốn vào, ta lập tức cự tuyệt, ai ngờ chẳng có ý như vậy, mà xoay đầu mạch.”

      Ba người các nàng suy đoán hồi vẫn nghĩ ra tại sao huynh đệ Tạ Đằng đột nhiên lại trở nên đứng đắn, liền dẹp chuyện này ra khỏi não, vui vẻ phấn khởi viết sách.

      Từ sau hôm đó, tối tối ba huynh đệ Tạ Đằng lại chạy đến thư phòng, tươi cười bưng trà rót nước, chưa từng động tay động chân, rất thủ lễ.

      Bọn họ càng như thế, tỷ muội Diêu Mật càng nghi ngờ, chỉ là người ta thủ lễ, các nàng thể hỏi tại sao các ngươi lại nhào vào ta, mặc dù lẩm bẩm vậy, nhưng cũng cảm thấy yên lòng.

      Bởi vì sắp tới sinh thần Tạ Đoạt Thạch, mà ông lại tuyên bố tổ chức tại Diêu phủ, muốn về phủ tướng quân, tỷ muội Diêu Mật phải lo chuẩn bị sớm, phát thiếp mời chuẩn bị tiệc rượu, bận rộn khinh khủng.

      Đến sinh thần Tạ Đoạt Thạch, chỉ có người quen của Tạ Đoạt Thạch, mà còn có các phu nhân có quan hệ với Diêu Mật Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng tới chúc mừng, cả người Cố phủ và Trương phủ tới tham gia náo nhiệt, tưng bừng gấp mấy lần tiệc sinh thần năm ngoái.

      Đến khi Đoan quận vương và Đức Hưng quận chúa tới, La lão gia và huynh đệ La Hãn cũng tới, rồi cả Mạnh Uyển Cầm dẫn theo Cố Mỹ Tuyết tới, Diêu Mật khỏi cười : “Những ai năm ngoái đến năm nay đến đông đủ, những ai năm ngoái đến năm nay cũng có mặt. May là chuẩn bị phong phú, lo thết đãi chu toàn.”

      Tạ Đoạt Thạch và huynh đệ Tạ Đằng dọn vào Diêu phủ, Tạ Đoạt Thạch lại mở tiệc chúc mừng sinh thần tại Diêu phủ, hành động này chính là tuyên bố với mọi người, mặc kệ đám Tạ Đằng và Diêu Mật có thành thân hay , bọn họ vẫn được thừa nhận là phu thê, người ngoài thể nhúng tay vào.

      La lão gia sau khi dâng quà chúc thọ cười ha hả : “Lão tướng quân may mắn à. Ba cháu dâu ai cũng giỏi giang. Chúc lão tướng quan năm sau có chắt ẳm.”

      “Ha ha ha!” Tạ Đoạt Thạch vừa nghe La lão gia chúc mình năm sau được bế chắt mặt mày hớn hở, cười xong liền kéo La lão gia sang bên hỏi: “Hôn La nhị còn chưa có động tĩnh gì sao?”

      chịu đón dâu ta cũng có cách nào.” Nhắc đến chuyện này, La lão gia liền chán nản, chuyện Tạ Vân trải qua lâu như vậy, con trai của mình vẫn chưa buông được, biết làm sao.

      Tạ Đoạt Thạch nghĩ tới năm xưa La Hãn lòng si mê Tạ Vân, bây giờ thành ra vậy, cũng đành lòng, nhắc nhở: “Ông xem nó và nương đằng kia hợp nhau chưa, mau mau tìm cách tác hợp mới phải.”

      đến việc này, hai mắt La lão gia sáng lên, ông thấp giọng : “Gần đây nó thường xuyên đến Tuyên vương phủ, qua lại với Đoan quận vương. Cũng hay chuyện với Đức Hưng quận chúa, có vẻ rất thân quen.”

      “Đây là lương phối đó!” Tạ Đoạt Thạch cười : “Tối nay chúng nó đều có mặt, ông nên nhân thời cơ, theo dõi cho kĩ vào, mới tìm được cơ hội cho chúng nó ở riêng chỗ.”

      “Điều này sao được? Sao lại đồi phong bại tục như thế được?” La lão gia trợn mắt nhìn Tạ Đoạt Thạch, thấp giọng : “Ông già mà nghiêm, coi chừng dạy hư con cháu.”

      “Ơ, ta đây là giúp ông nghĩ kế, để cho con trai nhà ông sớm rước dâu, ông vậy mà cảm kích?” Tạ Đoạt Thạch hừ hừ bảo: “Đợi tới ngày ta ẳm chắt, ông đừng có mà thèm.”

      Phương pháp đàng hoàng khiến con trai thay đổi chủ ý, muốn đón dâu, phải dùng tà pháp. Chỉ là lỡ như Đức Hưng quận chúa nhà người ta muốn sao? La lão gia ra dao động, chỉ là sợ Đức Hưng quận chúa có ý đó, suy nghĩ chút, cuối cùng cũng chịu bàn mưu cùng Tạ Đoạt Thạch. còn cách nào, ai kêu lão đầu này lắm kế làm gì.

      Tạ Đoạt Thạch gật đầu : “Ông tìm cách theo dõi chúng nó, nếu thấy chúng nó có tình ý với nha, lập tức ra tay. Nếu , đành ngừng thôi.”

      đầu khác, Mạnh Uyển Cầm dạy Cố Mỹ Tuyết: “Bây giờ tụ tập nơi đây, đều là đẹp trai tài giỏi, con mau tìm cách làm quen vài người, sau này người ta đến cầu hôn.”

      Cố Mỹ Tuyết nào có đặt mắt người con cháu nhà bình thường? Chỉ đưa mắt nhìn Đoan quận vương và La Hãn, luôn luyến tiếc hai người bọn họ. Bởi vậy khẽ cắn môi, dù sao nay hết sợ quan phủ ép buộc thành thân, còn nhiều thời gian để từ từ lựa chọn, tại sao cứ phải chọn bừa người? Muốn chọn, phải chọn mối thiệt tốt. phải mấy ả Diêu Mật hiến thân, liền được coi là phu nhân tướng quân đó sao? Bản thân mình có điểm nào mà bằng Diêu Mật? Ả leo lên được cái ghế phu nhân tướng quân, mình sao lại xứng làm vương, hoặc là làm La phu nhân chứ?

      Bên cạnh Diêu Mật có khá nhiều nữ quyến vây quanh, ai cũng hâm mộ : “Tướng quân mỗi ngày đều về phủ, đâu cả sao? cần a hoàn hầu hạ bên người, càng có vợ bé. Phu nhân tướng quân có phú khí!”

      Lại có nữ quyến lặng lẽ hỏi: “Phu nhân, người rốt cuộc là có phương pháp gì, mà buộc được tâm tướng quân vậy? Phải chỉ điểm vào chiêu, được giấu giếm.”

      Ái ái, trước đây quý nữ ngăn cản cho ta làm phu nhân tướng quân, bây giờ lại có cả đám quý phu nhân tới lãnh giáo, hỏi ta làm thế nào buộc tâm tướng quân. Cái trước cái sau, sao lại quá tương phản vậy? Diêu Mật muốn trả lời nghe phu nhân Tô phủ Lý phủ đến đưa quà chúc mừng, liền thoát ra, tới chiêu đãi. sao Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng cũng là công thần quốc gia, bây giờ còn định hôn với phó tướng Trần Vĩ Trần Minh của phủ tướng quân, về tình về lý, bọn ta phải tiếp đãi nữ quyến Tô phủ và Lý phủ chu đáo. Đây cũng là gián tiếp để Trần Vĩ và Trần Minh thêm thể diện.

      lâu sau, khách khứa đến đông đủ, yến tiệc chính thức bắt đầu. bữa tiệc có người đến hỏi Tạ Đằng: “Tướng quân nếu cùng phu nhân ân ái, thể rời nhau dù chỉ trong chốc lát, vậy sao đón phu nhân về phủ tướng quân, chính thức bái đường thành thân?”

      Lần quý nữ gây , tỷ muội Diêu Mật từ hôn, mọi người ai cũng . Khi Diêu Mật dọn vào Diêu phủ, chuyện Tạ Đằng sai bà mối tới cầu hôn bị từ chối, còn mới nên ít người biết. Mọi người chỉ thấy Tạ Đằng dọn qua ở Diêu phủ, đoán và Diêu Mật hiển nhiên là ân ân ái ái, nên mới có câu hỏi này.

      Tạ Đằng nghe vậy liền trả lời: “Tiểu Mật muốn gả, ta cũng đành chịu. Nay dưới hiên này, xin mọi người giúp đỡ chu toàn chuyện.”

      “Gúp đỡ thế nào?” Mọi người khỏi tò mò, điều kiện của tướng quân tốt như vậy, Diêu Mật thế mà chịu gả? Đây là đùa phải ? Nhất thời liền : “Dù tướng quân có phân phó thế nào, chúng ta nhất định cố gắng làm cho bằng được.”

      Tạ Đằng cười cười mấy câu, cần phải , mọi người tất nhiên là đồng ý.

      Diêu Mật và Sử Tú Nhi thăm hỏi nữ quyến, cảm giác được cách đó xa có ánh mắt sáng rực quay đầu lại nhìn, thấy Tạ Đằng và Tạ Thắng chuyện với mọi người, vừa vừa nhìn sang bên này, khỏi lẩm bẩm: “Sao cứ cảm thấy bọn họ có ý tốt vậy?”

      Nhân lúc rãnh rỗi, Diêu Mật Sử Tú Nhi: “Ta thấy huynh đệ Tạ gia mấy ngày nay cư xử khác thường, hôm nay lại càng kì lạ, cẩn thận bọn họ tính kế chúng ta đó.”

      Sử Tú Nhi suy nghĩ đáp: “Chỉ sợ là muốn đông người cầu hôn, trước mặt tân khách, bắt chúng ta đồng ý chứ gì?”

      Diêu Mật nghe xong cười : “Vậy tỷ gả hay gả?” Nếu lần này ở trước mặt tân từ chối lần nữa, huynh đệ Tạ giá bị ép còn bậc thang nào xuống, hôn này, có khả năng từ nay về sau phải thành mà thôi.

      Sử Tú Nhi hỏi ngược lại: “Còn muội?”

      Phạm Tinh nhất thời qua: “Hai người gì vậy?”

      Diêu Mật kéo nàng lại, thầm vào tai.

      Phạm Tinh giật mình đáp: “Hai tỷ tỷ đồng ý ta đồng ý. Hai tỷ tỷ đồng ý ta đồng ý.”

      “Chúng ta bàn lại tí !” Diêu Mật nghĩ nghĩ, cảm thấy lần này ở trước mặt tân khách, thể xử lí qua loa, cần phải nghĩ kĩ rồi mới quyết định.

      Yến tiệc tưng bừng, mọi người cũng phải vì đồ ăn mà đến, rất nhanh kết thúc tiệc chính, mọi người bưng trà, tìm đám đông tụ tập chuyện.

      Có vài vị tiểu thư nghe vườn Diêu phủ nổi danh hoa quý, liền nhã nhặn xin Diêu Mật dẫn các nàng xem, Diêu Mật cười đồng ý.

      Đức Hưng quận chúa cũng sang : “Ta sợ nóng, muốn ra vườn tản bộ, ta cùng các ngươi.”

      La lão gia đứng cách đó xa thấy Đức Hưng quận chúa theo đám Diêu Mật ra vườn, khỏi nheo mắt, suy nghĩ làm cách nào để thử lòng Đức Hưng quận chúa, vô kế khả thi đột nhiên thấy Tiểu Đao hầu hạ bên cạnh Tạ Đoạt Thạch, hai mắt lập tức sáng lên, hừ hừ, tiểu tử này phải là kéo mỹ nhân hạ trì (xuống hồ), rồi ôm mỹ nhân về đó sao? Được, có cách rồi.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 71: Oán Hận


      “Lão tướng quân, cho ta mượn vài vị phó tướng trong phủ dùng chút được ?” La lão gia tới nịnh nọt, ôi, vì hôn của con trai,chuyện mặt mũi thể diện đành để qua bên thôi!

      “Mượn làm gì?” Tạ Đoạt Thạch vừa nhìn La lão gia liền hiểu ra, cười : “Ông muốn cho người giả làm thích khách, để con trai nhà ông và Đức Hưng quận chúa nhảy xuống hồ sen chứ gì? Ta cái này thành công đâu.”

      “Người khác được con trai ta sao lại được chứ?” La lão gia biết phép thử này hơi hoang đường, nhưng nghĩ đến ngay cả đám Tiểu Đao hôn cũng có tin tức, La Hãn vẫn còn độc thân, ông rất sốt ruột.

      Tạ Đoạt Thạch lặng lẽ : “Thích khách và thích khách giả sao có thể so vớ nhau được? Với lại ông đừng quên, ông muốn giúp con trai ông bắt, là vị quận chúa, chứ phải con nhà dân thường. Ầm ĩ lên mà có kết quả, chẳng khác gì kết thù với Tuyên vương phủ.”

      La lão gia nghĩ cũng phải, khỏi uể oải thở dài: “Vậy phải làm thế nào?”

      “Ta có cách khá được, có muốn nghe ?” Lão ngoan đồng Tạ Đoạt Thạch tính toán trong lòng, vẫy La lão gia đến gần, rỉ vào tai: “Con ấy mà, sợ nhất là sâu chuột. Lúc này trời còn sáng, cứ bắt con chuột dọa người, rồi bắt mấy con sâu là dễ dàng…”

      La lão gia nghe xong, hai mắt sáng lên. Trước tiên phải dẫn Đức Hưng quận chúa và con trai ra riêng chỗ, sau đó sai người quăng sâu vào trong cổ Đức Hưng quận chúa, nương nhà người ta cả kinh hoảng sợ, tất nhiên là muốn lấy sâu ra. Con trai nhà mình nếu trong lòng hữu ý, cần đến giúp bắt sâu, mà phải tị hiềm bỏ . nương nhà người ta nếu có tâm, chịu cảm giác sâu ngọ nguậy ghê tởm trong người mà để con trai nhà mình giúp đỡ. Cái này nhất lai nhị khứ (biểu thị làm trước động tác nào đó, phần sau thường về kết quả của động tác đó), liền…

      “Kế hay, lão tướng quân hổ là đọc nhiều binh thư, trong bụng có sách.” La lão gia khoa trương khen ngợi, lại : “Nếu thành công, bộ cờ Lương Ngọc nhà ta là của lão tướng quân.”

      “Lạ gì chứ?” Tạ Đoạt Thạch đáp: “Ta sắp có chắt bồng rồi, rãnh đâu mà chơi cờ.”

      rãnh chơi cờ, vậy để dành sau này cho chắt ông chơi!” La lão gia quen thuộc Diêu phủ, mọi chuyện còn phải nhờ Tạ Đoạt Thạch sắp xếp, mới dẫn được Đức Hưng quận chúa và con trai mình ở riêng chỗ, bởi vậy cười thêm: “ chỉ bộ cờ, ngay cả chuỗi phật châu Lão Linh Cốt, cũng là của lão tướng quân.”

      “Vậy ta đây phải miễn cưỡng nhận mới được.” Lúc này Tạ Đoạt Thạch mới nở nụ cười.

      chuyện, bên ngòai có người tới báo: “Hai tiểu thư Tô phủ và tiểu thư Lý phủ tới.”

      Chính là ba người Linh Chi Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng. Bởi vì Linh Chi và Tô Ngọc Thanh kết nghĩa tỷ muội, Tô phủ đón Tô Ngọc Thanh hồi phủ chờ gả, cũng tiện đường đón luôn Linh Chi, lại Linh Chi có họ, nên theo họ Tô, sau này lấy Tô phủ làm nhà mẹ đẻ. Linh Chi tất nhiên là cảm kích vô cùng.

      Tạ Đoạt Thạch vốn nhờ Mạnh Uyển Cầm đón Linh Chi hồi phủ chờ gả, thấy Linh Chi muốn đến Tô phủ, đương nhiên là cản nàng.

      Trong chốc lát, đám Linh Chi tiến vào, chúc thọ Tạ Đoạt Thạch: “Kính chúc lão tướng quân, chúc lão tướng quân thọ tỉ Nam Sơn, phúc như Đông Hải.”

      Tạ Đoạt Thạch cười : “Tốt lắm tốt lắm, đứng lên cả ! Các ngươi tới muộn, kịp bữa tiệc, phải kêu người bày cho các ngươi bàn tiệc khác!”

      Linh Chi, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng bị Tạ Đoạt Thạch gõ đầu, đứng lên thưa: “Chúng ta đâu tới vì bàn tiệc. Chúng ta tới vì muốn tự tay dâng lên lão tướng quân hạ lễ do chính chúng ta thêu.”

      “Tốt, các ngươi có lòng.” Tạ Đoạt Thạch trước đây sợ ba nha đầu này phá rối việc mừng của đám Tạ Đằng và Diêu Mật, bây giờ ba nha đầu này sắp xếp hôn , cũng yên tâm.

      Cố phu nhân thấy tỷ muội Linh Chi trễ vậy mà còn tới hừ hừ trong olòng, nhưng cũng sai bà tử dọn bàn tiệc, mời các nàng dùng cơm. sao , Trần Vĩ, Trần Minh và Tiểu Đao là kiện tướng đắc lực của phủ tướng quân, sau này Diêu Mật khó tránh được phải tiếp xúc với tỷ muội Linh Chi, đành phải lung lạc thôi.

      Tiểu Đao từ lúc Linh Chi tiến vào, trong lòng hơi rối loạn yên, cứ liên tục nhìn lén. Bọn họ định hôn, Tô phủ liền đón Linh Chi về phủ ở, sau đó lại theo Tô Ngọc Thanh làm của hồi môn, gặp được dù chỉ lần. Bây giờ khó khăn lắm mới thấy, tâm tất nhiên là ngứa ngáy, suy nghĩ làm sao để có cơ hội chuyện cùng Linh Chi.

      Thấy Tiểu Đao nhìn trộm Linh Chi, La lão gia trêu: “Tiểu Đao, cậu mà trừng thêm nữa, coi chừng rớt luôn con ngươi xuống đất đấy.” Vừa vừa cười ha hả: “Là của cậu, là của cậu, có bay cũng thoát.”

      Mạnh Uyển Cầm thấy tỷ muội Linh Chi tới vô cùng ngạc nhiên, theo lý mà , đám này đợi gả, trước còn bị thua tay tỷ muội Diêu Mật, chắc đến chúc thọ, nhưng lúc này lại tới, bụng dạ rộng rãi như vậy sao?

      Lại về mọi người trong vườn, ra ít mồ hôi, số kiên nhẫn nóng nảy, ồn ào đòi nghỉ chân lát.

      Diêu Mật vội dẫn mọi người đến lương đình, sai a hoàn ngắt hoa tươi cho mọi người cài tóc mai, rồi cười cười mời ngồi. Sớm có quản gia nương sai người bưng trà quả tới, bày biện trong lương đình, trước là châm trà cho mấy phu nhân tiểu thư, sau đó cầm quạt quạt cho các nàng, hầu hạ thỏa đáng.

      Có hai vị phu nhân nhận ra quản gia nương này là người của Tuyên vương phủ, khỏi cảm thấy kì lạ, cười hỏi: “Ta nếu nhìn lầm, đây chẳng phải là ma ma của Tuyên vương phủ sao?”

      Diêu Mật cười đáp: “Đúng vậy, Tuyên vương phi là bỏ người mình ưng ý, để Trương ma ma sang đây phục dịch ta.”

      Đoan quận vương vốn muốn góp vui nhận Diêu Mật làm nghĩa muội, lai bị Diêu Mật uyển cự. Tuyên vương phi nghe vậy với Đoan quận vương: “Tính ra, ta và mẫu thân của Tạ Đằng là đường tỷ muội, mẫu thân Tạ Đằng qua đời, phủ tướng quân có lấy nữ quyến đắc lực, ngay cả chuyện cầu hôn cũng làm ẩu, giống bình thường. Diêu Mật kia nếu cùng Tạ Đằng phu thê chi thực, tất nhiên là biểu tẩu của con, còn nhận nghĩa muội làm gì? Thay vào đó đưa quản gia nương cho nàng dùng, sau này vào phủ tướng quân giúp nàng tay, trông coi phủ tướng quân, cũng coi như tâm của ta.”

      Đoan quận vương nghe Tuyên vương phi vậy, hiển nhiên lệnh người tặng quản gia nương sang Diêu phủ, vô cùng ghi nhớ lời của Tuyên vương phi.

      Diêu Mật rầu rĩ bên người có quản gia nương đắc lực, nghe vậy đương nhiên là nhận lấy, đích thân tạ ơn Tuyên vương phi.

      Tuyên vương phi ốm yếu, xưa nay ít ra phủ, thấy Diêu Mật đến thịnh tình đối đãi, tránh được chỉ dạy phen. Diêu Mật tất nhiên thụ giáo.

      Mọi người nghe Tuyên vương phi tặng cánh tay đắc lực của mình, Trương ma ma cho Diêu Mật, nhất thời đều cảm giác giống nhau. Xem ra, cho dù Diêu Mật chính thức gả vào phủ tướng quân, ai dám ủng hộ thân phận phu nhân tướng quân của nàng?

      Cố Mỹ Tuyết thấy Diêu Mật được nhiều người vây xung quanh, trong lòng cảm thấy bực bội, yên lặng ra phía sau lương đình, tự mình ngắm hoa, thấy bốn phái có người, bỗng nổi hứng chơi đùa ngắt cành hoa ngắt chọt chọt những con kiến bò mặt đất. chọt nghe bụi hoa bên kia truyền tới tiếng người: “Bây giờ nàng ta đắc ý, lát nữa xem nàng ta có còn cười được nữa hay ?”

      “Nếu phải nàng ta, ta đâu tới nỗi phải gả cho Trần Vĩ? Phải để nàng ta cũng mất mặt lần mới được.”

      “Lần trước nàng ta sai bà tử chơi chúng ta, hại ta bị rách miệng, giờ miệng sao, nhưng mối thù này ta chưa từng quên.”

      Cố Mỹ Tuyết nghe xong, biết là giọng của Linh Chi, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng lấy làm lạ, ba người này phải ở nhà đợi gả à? Sao lại chạy tới đây?

      Chỉ nghe Linh Chi tiếp: “Nếu phải nàng ta ghi trong thiếp phải mang theo nữ quyến, tướng quân sao lại dẫn chúng ta theo? Nếu chúng ta tới, vừa bị thích khách ám sát, vừa nhảy vào ao sen, để người ta hưởng lợi, thể gả cho chứ?”

      “Nếu phải nàng ta sai bà tử hạ thuốc xổ hại chúng ta bị tiêu chảy, rồi hại chúng ta bị thương, chúng ta mắc gì phải hoảng sợ chạy tìm tướng quân, khiến bị rơi xuống nước?” Tô Ngọc Thanh nghiến răng kèn kẹt: “Thế nhưng nàng ta bây giờ nở mày nở mặt, còn chúng ta sao? Phải trác tro lên mặt chờ xuất giá.”

      Lý Phượng hung hăng : “Dựa vào cái gì chứ? Phạm Tinh kia có điểm gì trội hơn ta? phải chỉ dựa vào hiến thân mà hưởng phúc hay sao?”

      Linh Chi càng khó nén ý hận, hít hơi bảo: “Các muội còn tốt hơn ta nhiều, gả cho người có danh tiếng. bằng lòng cái gì? Ta đây là nô tỳ có dòng họ , lại phải gả cho tên sai vặt cũng có dòng họ. Tuy rằng lão tướng quân cho Tiểu Đao họ Tạ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nô tài phủ tướng quân mà thôi. Tuy cởi được cái thân nô tài, nhưng nô tài với nhau, đâu có thể thoáng cái là bỏ được?”

      “Bây giờ trong cung hạ chỉ, phải là còn ép buộc thành thân sao? Nếu chúng ta phải rơi xuống nước, còn có cơ hội chọn lựa từ từ, đâu đến mức chật vật thế này?”

      thù trả thù, cho các nàng ta cảm nhận.”

      Cố Mỹ Tuyết càng nghe càng kinh hãi, ba người này hận tỷ muội Diêu Mật như vậy, mượn cớ chúc thọ tiến vào Diêu phủ, trốn trong vườn, biết là muốn quấy ra cái chuyện gì đây?

      Đợi ba người Linh Chi xong, ra khỏi bụi hoa, Cố Mỹ Tuyết mới xoa chân chậm rãi đứng lên, khóe miệng nổi lên ý cười, làm ầm ĩ cũng tốt.

      Tạ Đoạt Thạch chuẩn bị tiệc thọ thần này, nhân thủ Diêu phủ đủ, nên mang vài bà tử a hoàn từ phủ tướng quân sang dùng. Chưa kể Linh Chi vốn là a hoàn phủ tướng quân, cả Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng cũng làm a hoàn ở phủ tướng quân nửa năm, vô cùng quen thuộc với đám a hoàn bà tử. Các nàng dạo trong vườn lúc rồi trở ra phía trước, xuống trù phòng giúp tay, ai cũng thấy kì quái, chỉ cười : “Ây da, các ngươi giờ là người được cưng chiều, sao dám để các ngươi giúp đỡ?”

      Linh Chi giúp bà tử rót trà, giành bưng ra : “Ma ma lại chê cười chúng ta.” xong mất hút.

      Mạnh Uyển Cầm nghe Cố Mỹ Tuyết kể thất kinh, lát sau mở miệng: “Các ả chẳng qua là muốn chơi Diêu Mật vố, dù bị phát , lão tướng quân cũng làm gì các ả. Vả lại các ả là công thần quốc gia, bây giờ ngồi đợi gả, còn là gả cho phó tướng, chúng ta quan sát rồi tính tiếp.” Vừa vừa dặn Cố Mỹ Tuyết: “Các ả nếu thù trả thù, e rằng cũng là bỏ bã đậu vào trà, để tỷ muội Diêu Mật uống chén. Con cẩn thẩn chút, đừng có uống trà trong tay các ả.”

      Cố Mỹ Tuyết khó hiểu hỏi: “Các ả sợ đắc tội đám Diêu Mật, sau này yên ổn sao?”

      Mạnh Uyển Cầm lắc đầu: “Các ả trước đây bị rơi vào tay người Đại Kim quốc, gian nan lắm mới trốn về được. Lần này bị bà tử đùa cợt, thiếu chút nữa bị thích khách giết, lại bị qua quýt định người, cũng là mệnh tốt. Bây giờ trong lòng sinh oán, oán ra khỏi miệng chỉ sợ cách nào sống yên ổn. Nào mà nhớ được sau này?”

      Linh Chi bưng trà vào vườn, thấy a đầu quen quen qua kéo lại bảo: “Đây là trà mới pha, nhờ ngươi bưng qua cho các vị phu nhân uống!”

      Nha đầu cười đáp: “Vừa mới bưng qua, bây giờ lại bưng nữa?”

      Linh Chi thản nhiên bảo: “Đây là trà giải nhiệt. Trù phòng đặc biệt chuẩn bị riêng cho ba vị phu nhân.”

      Hôm nay trời nóng, là muốn uống trà giải nhiệt. A đầu cười nhận khay trà bưng .

      “Mặc kể là các ngươi uống, hay là các ngươi cho các phu nhân khác uống, tóm lại, đều có trò hay để xem!” Linh Chi tự nhẩm câu, nghểnh đầu xoay người tiến lại gần.
      Nhược Vân thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 72: Hẹn Hò


      Cố Mỹ Tuyết lặng lẽ theo sau Linh Chi, thấy nàng đưa trà cho tiểu a hoàn, sau đó lên phía trước, vừa nghĩ hiểu, liền theo tiểu a hoàn đến lương đình xem náo nhiệt, xem Diêu Mật có uống hay , nếu uống thành thế nào.

      Tiểu a hoàn Hồng Diệp bưng trà tìm tỷ muội Diêu Mật, thấy Diêu Mật phụng bồi mấy vị phu nhân phẩm hoa ngoài lương đình, đặt khay trà lên bàn đá, đợi Diêu Mật nhìn sang mới bẩm: “Phu nhân, đây là trà giải nhiệt trù phòng chuẩn bị riêng cho ba vị phu nhân.”

      Diêu Mật lấy tay bóp trán nhìn Đức Hưng quận chúa đứng cách đó xa, : “ là trà giải nhiệt trước phải bưng cho Đức Hưng quận chúa và Trương phu nhân. Các nàng hứng thú với hoa bên kia, đứng nhìn lúc lâu. Đừng để các nàng trúng nắng.”

      Hồng Diệp vâng lệnh bưng trà tới chỗ Đức Hưng quận chúa. Lại thấy bên ấy xuất a hoàn, biết cho Đức Hưng quận chúa cái gì mà Đức Hưng quận chúa vừa nghe, liền dẫn a hoàn ấy . Nhất thời dừng cước bộ, tới chỗ Trương phu nhân, cười : “Phu nhân, đây là trà giải nhiệt, thỉnh phu nhân uống, tránh bị trúng nắng.”

      Trương phu nhân uống quá nhiều trà, lúc này quá mót, để ý đến trà Hồng Diệp mang đến, bảo: “Đặt ở đây ! Chút nữa ta rửa tay xong về uống!”

      Hồng Diệp nghe xong đành phải bưng trà vào trong lương đình, đặt bàn đá. Đúng lúc bên ấy có vị Trịnh phu nhân ngoắc tay bảo ra, rằng cây quạt bị rớt trong lương đình, nhờ nàng vào lấy, Hồng Diệp tìm thấy quạt, vội vàng ra khỏi ngoài lương đình vui vẻ tìm vị Trịnh phu nhân kia đưa quạt.

      Diêu Mật xem hoa lúc, ngoảnh đầu thấy dưới chén trà có tờ giấy, đó viết mấy chữ cực lớn, cầm tờ giấy lên lẩm bẩm: “Tiểu Mật, gặp ở thư phòng!” Nàng nhìn bút tích, là chữ của Tạ Đằng, khỏi cười tiếng, : “Ngày nào cũng gặp chưa đủ sao, giờ muốn hẹn đến thư phòng?”

      Nàng miệng vậy, nhưng mấy ngày nay Tạ Đằng ân cần, cũng nỡ từ chối , liền giấu tờ giấy vào trong tay áo, cầm quạt, thong thả tới thu phòng.

      Lát sau Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng tới, thấy Cố Mỹ Tuyết đứng ngoài lương đình ngắm hoa chào hỏi.

      Cố Mỹ Tuyết thấy a hoàn bưng ba chén trà tới lui mà chưa có ai uống, lúc này thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tới, nhìn ràng là khát, liền sợ mình đứng đây, hai người này uống trà, mình cũng phải uống chén, lập tức cười đáp lại mấy câu, rằng thấy hoa bên kia hiếm gặp, muốn sang xem thử, xin lỗi rồi sang chỗ khác.

      Sử Tú Nhi thấy đám Tô Ngọc Thanh đến, khỏi cảm thấy kì quái, a, lần trước ở Diêu phủ bị chơi khăm, lại rơi xuống nước, bây giờ muốn cũng phải đợi gả, sao lại chạy đến Diêu phủ, lẽ nào chỉ đơn giản là vì chúc thọ lão tướng quân thôi?

      Phạm Tinh trước giờ có ấn tượng tốt với Lý Phượng, quá tin Lý Phượng cam lòng chịu gả cho Trần Minh, thấy có ai mở miệng: “Đây là địa bàn của chúng ta, nhưng hôm nay người đông nhiều lỗ hỗng, chỉ sợ các nàng dụng tâm kín đáo, gây trở ngại.”

      “Tiểu Tinh, muội gần đây thông minh ra rồi đấy!” Sử Tú Nhi trêu Phạm Tinh: “Chẳng hay nghĩ lấy chồng, mọi việc cần phải tự mình xử lí, thể trưởng thành sao?”

      Phạm Tinh đánh Sử Tú Nhi cái, gắt giọng: “Ta sợ…” Là sợ trong bụng có em bé, mọi việc thể cẩn trọng.

      Sử Tú Nhi nhìn sắc mặt của Phạm Tinh cũng hiểu ra, bà dì của các nàng nếu qua mấy ngày mà tới, chẳng phải là… Bất luận thế nào, mọi việc cẩn thận chút cũng sai.

      Hồng Diệp đưa quạt cho Trịnh phu nhân trở lại thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ngồi chuyện lương đình, liền cười : “Phu nhân, đặt bàn đá là trà giải nhiệt trù phòng cố ý chuẩn bị, hai vị phu nhân nếu khát, đúng lúc có thể uống trà.”

      Nếu trong bụng có em bé, thể uống trà giải nhiệt gì đó. Sử Tú Nhi mỉm cười : “Lúc nãy phải có bưng trà khác tới sao? Đem hai chén trà ấy cho chúng ta uống. Còn trà giải nhiệt này để lại cho người khác ! Đúng rồi, tí nữa thấy Diêu phu nhân, cũng được để nàng dùng trà giải nhiệt này!” xong thấy Hồng Diệp có vẻ mờ mịt hiểu, giải thích: “Mấy ngày nay ban đêm chúng ta thức khuya, uống trà thuốc nâng cao tinh thần, trà thuốc kia với trà giải nhiệt hợp, thể uống cùng lúc.”

      Hồng Diệp hiểu ra, cười cười rót hai chén trà xanh cho các nàng uống, còn kể chuyện phu nhân nhà này cái gì, phu nhân nhà kia cái gì.

      Thấy a đầu này lanh lợi, Sử Tú Nhi động tâm mỉm cười bảo: “Hồng Diệp, nơi này cần em hầu hạ, có việc khác giao cho em, nếu thành công, có thưởng.”

      “Xin phu nhân phân phó!” Hồng Diệp mừng rỡ, được nhị phu nhân tán thưởng, xem mấy đại a đầu kia còn dám khinh nàng hay ?

      Sử Tú Nhi thấy nàng mặt mày vui vẻ cũng cười theo, vẫy tay bảo nàng cúi tai xuống, : “Em qua bên kia, đừng kinh động đến người khác, chỉ cần để ý Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng hôm nay đến chúc thọ lão tướng quân, nhìn xem các nàng có động tĩnh gì ? Bất luận các nàng ấy làm gì, gì, em cứ lặng lẽ ghi nhớ, tí lại từng cái cho ta nghe.”

      Linh Chi vốn là a hoàn phủ tướng quân, lại có nhà mẹ đẻ, hiển nhiên dám kiêu căng phách lối như Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng, đoán chắc là dám làm loạn. cần để ý.

      “Vâng ạ!” Hồng Diệp tuổi , vốn có chút tinh nghịch, nghe được để nàng bí mật thám thính động tĩnh của Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng vô cùng hăng hái, cười tươi đáp: “Nhất định phụ phu nhân sở thác.”

      “A đầu này, cứ như là ra chiến trường vậy!” Sử Tú Nhi cốc trán nàng, mỉm cười: “Được rồi, !”

      Hồng Diệp nhớ tới khay trà Linh Chi bảo nàng bưng, trà này lại chẳng có ai uống, bởi vậy tiện tay nâng khay trà lên: “Vừa dịp bưng khay trà này về trù phòng, rồi vòng lại thám thính. Nếu mà bị người khác nhìn thấy tay , lại muốn sai sử ta.”

      Phạm Tinh khỏi đưa tay bẹo má Hồng Diệp, cất giọng vui vẻ: “Em đúng là tinh quái! từ từ, coi chừng ngã đấy!”

      Thấy Hồng Diệp hoạt bát xa, Phạm Tinh lại kéo Sử Tú Nhi lại ngồn băng đá tán dóc, cả buổi gặp Diêu Mật, ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi bảo: “Hôm nay Diêu tỷ tỷ bận rộn chân chạm đất, đợi lát nữa phải nhắc nhở nàng, để nàng nghỉ ngơi nhiều vào.” biết là có em bé hay đây, nếu có, hôm nay nắng nóng lại chạy tới chạy lui, ổn tí nào.

      Lại đến Đức Hưng quận chúa nghe a hoàn La Nhuận sốt ruột tìm nàng, liền theo a hoàn vòng qua góc vườn, tới nơi yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn, thấy cây cối xanh um, rất râm mát, cười : “Nơi này mát mẻ, hợp để chuyện.” xong lại thấy La Nhuận, khỏi hỏi: “Người đâu?”

      A hoàn nhanh: “Quận chúa đợi chút, ta sang chỗ khác nhìn xem có phải nhầm chỗ rồi hay .”

      Đức Hưng quận chúa cũng sợ a hoàn giở trò, tới góc lương đình, ngẩng đầu nhìn phong cảnh. Lại nghe bên kia có giọng : “Quận chúa, là hẹn ta sao?”

      Đức Hưng quận chúa quay đầu thấy La Hãn, khỏi nhìn hướng a hoàn rời , trong lòng chợt có cảm giác, lắc đầu đáp: “ phải ta hẹn ngươi. Vừa nãy có a hoàn muội muội La Nhuận của ngươi hẹn ta có việc, ta liền nhanh chóng tới.”

      La Hãn cũng là người thông minh, suy nghĩ chút hiểu nguyên do, bởi vậy cười nhạt : “ thú vị. Vừa nãy có tiểu a đầu quận chúa có lời muốn với ta, hẹn tới chỗ này gặp mặt. Ta tưởng rằng quận chúa có việc gấp, nên vội vã tới đây.”

      Năm ngoái Đức Hưng quận chúa vì Diêu Mật đưa tờ giấy, là nàng ái mộ Tạ Đoạt Thạch, muốn hợp tác với nàng, liền quyết định bắt tay với La Hãn, trong lòng cũng hơi thương xót mối tình si của đối với Tạ Vân, có tâm gì với , lúc này cười lên tiếng: “Bọn họ cũng là muốn giúp huynh. Nhưng dung mạo ta giống Vân , làm sao mà huynh để ý?”

      đến dung mạo, lúc này La Hãn mới nhìn kĩ Đức Hưng quận chúa, thấy nàng dung nhan kiều, hai má như hai quả đào, xinh đẹp, thoáng cái bật thốt: “Quận chúa tất nhiên xinh đẹp, cùng A Vân mỗi người vẻ.”

      Mặt Đức Hưng quận chúa nóng lên, muốn đổi chủ đề, chợt cảm thấy cổ hơi ngứa, trong nháy mắt, vật gì đó trượt vào cổ áo, hơi ngọ nguậy, nàng bị dọa , liền kéo quanh cổ áo, lại dám thò tay vào trong tìm, mặt nghiêm trọng đỏ hồng căng lên, thét to: “Có sâu!”

      La Hãn giật mình, lập tức : “Chỗ này cây cối xanh tươi, sợ là sâu róm. Da thịt sâu này bò qua đều sưng tấy. Quận chúa mau cởi áo khẩy nó ra.”

      Cởi, cởi quần áo? Đức Hưng quận chúa vừa thét chói tai vừa giậm chân, vọt vào trong lương đình, hét với La Hãn: “Huynh canh giúp ta, đừng để người khác thấy.” xong bất chấp tất cả tháo đai lưng, ra sức kéo giũ quần áo, muốn giũ con sâu kia xuống đất.

      Lại đến Diêu Mật tới thư phòng thấy Tiểu Đao vội vã chạy nơi nào đó, khỏi gọi lại, hỏi: “ đâu đó?”

      “Ra trước gặp lão tướng quân trình kết quả!” Tiểu Đao thấy Diêu Mật liền toét miệng cười, kể giấu giếm: “Lão tướng quân gọi hai a hoàn chia ra hẹn Đức Hưng quận chúa và La nhị gia tới nơi vắng vẻ gặp mặt, lại sai ta ném sâu róm lên người Đức Hưng quận chúa, lúc này sợ …”

      “Ông nội…” Diêu Mật ngẩn ra, nhịn được che miệng cười : “ hồ nháo!”

      “La lão gia hứa tặng lão tướng quân bộ cờ Lương Ngọc và chuỗi phật châu Linh Cốt lâu năm*, lão tướng quân mới đồng ý ra tay giúp đỡ.” Tiểu Đao giải thích giùm Tạ Đoạt Thạch, với vẻ đường đường chính chính: “Lão tướng quân là nối dây tờ hồng, làm chuyện tốt, phải hồ nháo.”

      “Được rồi, biết là cậu tôn thờ lão tướng quân rồi, có người lão tướng quân đúng, cậu liền đứng ra bảo vệ.” Diêu Mật cười xong, lấy trong tay áo ra tờ giấy đưa cho Tiểu Đao hỏi: “Cậu xem có phải là nét chữ của tướng quân hay ? Vừa nãy nhìn thấy dưới chén trà. đường nghĩ lại, ta cảm thấy tướng quân phải loại người nhẫn nại viết giấy, khổ sở đợi người.”

      Tiểu Đao nhận giấy nhìn rồi lắc đầu: “Rất giống nét chữ tướng quân, nhưng tướng quân dùng quán kiếm, đuôi chữ luôn giống tiểu kiếm, như chữ này, đuôi chữ mượt mà, đẹp đẹp, nhưng có khí thế.”

      phải nét chữ của Tạ Đằng, vậy là của ai? Trải qua chuyện Linh Chi, trải qua chuyện quý nữ, Diêu Mật hiểu được, cho dù nàng đồng ý hôn , nhưng e rằng dễ dàng xong chuyện. Chẳng hạn sinh thần Tạ Đoạt Thạch hôm nay, rất nhiều quý nữ từng khiêu khích nàng đến dự, sợ rằng chỉ đơn giản là chúc thọ, mà là thừa cơ làm loạn. Bây giờ tờ giấy này phải Tạ Đằng viết, tức là có người muốn gây .

      “Tiểu Đao, cậu đừng qua kia vội, trước cứ cầm tờ giấy này lặng lẽ đến thư phòng, xem ai ở trong đó? Nếu phải tướng quân, tức là có người muốn làm hại ta.”

      Thấy Tiểu Đao vâng lệnh, Diêu Mật quay trở về, ngẫm nghĩ phải tìm được Tạ Đằng, bảo đến thư phòng xem cuối cùng là thế nào.

      nơi khác, Đoan quận vương cũng nhận được tờ giấy, là Tạ Đằng hẹn ở thư phòng Diêu Mật, cũng nghĩ nhiều cất bước tới thư phòng Diêu Mật. Tới ngoài thư phòng, thấy cửa phòng khép hờ, liền đẩy cửa bước vào trong.

      thư án có trà quả, bầu rượu, vài cái chén và vài quyển sách tiêu khiển. ngồi xuống tự cầm bầu rượu rót chén uống, mở sách ra xem. Nhanh sau đó cảm thấy người khô nóng, liền nới lỏng đai lưng, kéo cổ áo, cầm quạt phẩy phẩy. Ai dè càng phẩy càng nóng, lập tức kéo đai lưng, vén toàn bộ quần áo lên, mặc dù cảm thấy ổn, nhưng phải chờ Tạ Đằng tới, hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.

      Cũng trong lúc đó, Hồng Diệp bưng khay trà trở về, còn chưa vào trù phòng nghe tiếng bước chân, ngoảnh lại, ra là Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng, lập tức đứng sang bên hành lễ.

      Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng vừa nóng vừa khát, thấy Hồng Diệp bưng trà đưa tay cầm chén, cười : “ muốn tìm chén trà nguội để uống, đây phải vừa khéo sao?” Vừa dứt lời cầm chén uống hơi hết sạch.

      Tô Ngọc Thanh Hồng Diệp: “ rót chén khác cho mọi người !” xong đặt chén lại trong khay.

      Chốc lát Linh Chi chạy tới, thấy khay trà Hồng Diệp bưng còn dư chén, liền cầm lên ực hớp.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 73: Thổ Lộ


      qua giờ Dậu, ánh nắng mặt trời rất gay gắt. Diêu Mật hơi hốt hoảng vội vàng chạy vào trong vườn, thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ngồi trong lương đình mới thở phào yên tâm, bước lên bậc tam cấp, vào lương đình : “Hôm nay người đông mắt loạn, e rằng có kẻ muốn hãm hãi tỷ muội ta, phải cẩn thận.”

      Sử Tú Nhi cười đáp: “Chúng ta bàn việc này chứ đâu! Những người khác thôi, nhưng Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng lần trước bị thiệt trong tay chúng ta, mất hết mặt mũi, lần này cùng nhau đến, chỉ sợ đơn giản.”

      Diêu Mật kể chuyện nhận được giấy cho các nàng, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe xong kinh ngạc, thủ đoạn hạ cấp này cũng sử dụng sao? Bởi vậy : “Nếu tờ giấy này là giả, người đến thư phòng chắc chắn phải là tướng quân, biết là tên thối tha nào đây? Rốt cuộc là ai muốn hại muội? Nếu tra được, nhất định bỏ qua cho nàng ta.”

      Diêu Mật bây giờ bình tĩnh lại, : “Đây là phủ của chúng ta, là địa bàn của chúng ta, , đến thư phòng!”

      Nếu có kẻ muốn hại nàng, lúc này ở thư phòng tất nhiên là người đàn ông khác. Đến khi nàng bước vào thư phòng, người đàn ông kia hành động. Sau đó, Tạ Đằng xuất , bắt gian tại trận mình và người đàn ông kia? Diêu Mật vừa suy nghĩ vừa tức giận, nghiến răng: “Ta muốn nhìn xem, cái gọi là quý nữ, ngoài những thủ đoạn này, còn có thủ đoạn nào nữa hay ?”

      Lại đến Tiểu Đao cầm tờ giấy lật tới lật lui, tìm mãi ra được gì, liền rảo bước tới thư phòng, mở hé cửa sổ ra, nhìn thấy Đoan quận vương xiêm y lộn xộn, sắc mặt đỏ rực, tay phe phẩy quạt, bước thong thả ở bên trong ngẩn ra, vào mà xoay người rời .

      Tạ Đằng cũng nhận được tờ giấy, nhanh chóng qua hai góc vườn, nhắm thư phòng mà tiến, được nửa đường gặp Tiểu Đao.

      Tiểu Đao hành lễ, vội đưa tờ giấy trong tay ra, : “Phu nhân nhận được tờ giấy, trong lòng nghi ngờ, ta đến thư phòng đại phu nhân nhìn xem, là Đoan quận vương ở bên trong.”

      Tạ Đằng đọc tờ giấy xong, sắc mặt trầm xuống: “Được lắm, dám tính kế ta và Tiểu Mật. biết sống chết!”

      Tiểu Đao nhắc nhở: “Và quận vương gia nữa.”

      Tạ Đằng gật đầu: “Dám tính kế chúng ta, ngoài thái hậu và quý nữ còn ai vào đây? Lần này phải khiến bọn họ biết mùi lợi hại.”

      “Tướng quân, cuối cùng ngài cũng đứng ra giúp phu nhân rồi sao?” Tiểu Đao cười hì hì : “Đám a hoàn bàn tán, rằng lần trước tướng quân vì phu nhân xuất đầu lộ diện, phu nhân mới từ hôn đó.”

      Cùng lúc đó, Linh Chi lặng lẽ hỏi Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng: “Sao?”

      Tô Ngọc Thanh vào tai Linh Chi: “Ta chuyện chúng ta bị thiệt cho Văn tiểu thư nghe, Văn tiểu thư liền đảm nhận, rằng cái gói đó của nàng khiến các ả Diêu Mật rơi xuống nước. Phải làm cho các ả hiểu, phải ai cũng có thể làm phu nhân tướng quân.”

      Văn tiểu thư trong miệng các nàng là chất nữ của đương kim thái hậu. Văn thái hậu chết liên tiếp hai nhi tử, lúc đó chiến tranh liên miên, triều đình khó vẩn đục, phải bồi dưỡng hoàng thúc lên ngôi hoàng đế. Nay ký hòa ước với Đại Kim quốc, triều đình dần dần trong sạch, thế lực củ Huệ Tông hoàng đế cũng từ từ lớn mạnh. Bà tuy danh thái hậu, nhưng ra chỉ là đại tẩu của Huệ Tông hoàng đế, tránh được việc bồi dưỡng người nhà mẹ đẻ. Bởi vì nguyên nhân các loại, Huệ Tông hoàng đế cực kì dung túng người Văn gia. Trong kinh thành Văn tiểu thư này là nhân vật còn kiêu ngạo hơn cả công chúa quận chúa. Trước đây uy hiếp tỷ muội Diêu Mật, Văn tiểu thư là trong những người dẫn đầu kích động.

      Nghe Tô Ngọc Thanh xong, Linh Chi thở phào, ra , các nàng muốn cho đám Diêu Mật trận ra hồn, nhưng có ai làm chỗ dựa, khi lộ ra, sau này bị hôn phu chỉ trích, vào cửa yên ổn. Bây giờ có Văn tiểu thư ra tay, khi đó các nàng chỉ cần đẩy cái là phủi sạch mọi quan hệ.

      Lý Phượng yên lặng : “Nghe thời Văn tiểu thư thường xuyện tới tướng quân phủ, tướng quân chưa từng để ý nàng, nên ghi hận trong lòng. Khi mấy ả Diêu Mật hiến thân, tướng quân ra trận, nàng vài lần muốn làm khó Diêu Mật, lại bị Đoan quận vương ngăn cản, bởi vậy hận lây cả Đoan quận vương.”

      Các nàng chuyện xong vào vườn.

      Lại đến tỷ muội Diêu Mật tới thư phòng, vừa đẩy cửa bước vào thấy trong phòng bóng người, nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, chỉ là đùa, phải có người muốn hãm hại các nàng? Vừa suy đoán a hoàn chạy tới, vẻ mặt vô cùng kinh hoảng, thưa: “Phu nhân, phu nhân, có người vừa ở trong vườn rơi xuống nước.”

      “Rơi xuống nước?” DIêu Mật cả kinh, lần trước nhập trạch có người rơi xuống nước. lần này thọ thần lại có người rơi xuống nước, quá kì lạ.

      Vẻ mặt a hoàn tái nhợt: “Hai vị Tô tiểu thư và vị Lý tiểu thư yên lành dạo, đột nhiên mặt mày đỏ sẫm, cả người run rẩy, chạy tới hồ sen nhảy ùm xuống nước. Trong chớp mắt Văn tiểu thư cũng chạy tới nhảy ‘bõm’ vào hồ sen. Kinh động đến rất nhiều người.”

      Cũng ngay lúc đó, Đoan quận vương ngâm mình trong thùng tắm, với Tạ Đằng: “Trong rượu hạ hỏa long tán?”

      Tạ Đằng gật đầu: “Hảo long tán này đúng như tên – khô nóng. Vừa ngửi toàn thân phát sốt, chứ đừng là uống vào. uống – thần trí mơ hồ, thấy nước liền nhảy, chỉ có ngâm trong nước, khí nóng toàn thân mới tản ra, thần trí mới thanh tĩnh.”

      Đoan quận vương cảm giác được người mình dần dần nóng nửa, lầm bầm: “Văn tiểu thư ngày càng lớn lối, giáo huấn nàng ta là được.”

      Tạ Đằng ngoài cười nhưng trong cười: “Gậy ông tắc đập lưng ông.”

      hạ thủ?” Đoan quận vương cười : “Dám xuống tay với chúng ta, rất nhanh nàng ta hối hận kịp.”

      Tạ Đằng cười, nghe thấy tiếng bước chân cất giọng hỏi: “Thế nào rồi?”

      Tiểu Đao dừng ở ngoài cửa, bẩm: “Như tướng quân ra lệnh, có người châm chén trà khác cho Văn tiểu thư. Văn tiểu thư vừa uống, quả nhiên khống chế được, chạy tới nhảy hồ sen.” xong, dừng chút hạ thấp giọng rồi tiếp tục: “Khi Văn tiểu thư nhảy xuống hồ sen, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng, Linh Chi nhảy xuống trước. Nhìn qua cũng là trúng độc hỏa long tán.”

      “Xem ra chuyện này có liên quan tới Linh Chi.” Đoan quận vương tiếp lời: “Tiểu Đao, nàng là hôn thê của ngươi, người có ngầm giải quyết riêng ?”

      Tiểu Đao tránh đáp, chỉ : “Ta nhảy xuống hồ cứu nàng. Đều là các bà tử biết bơi nhảy xuống mang các nàng lên. Ngâm lâu như vậy, các nàng uống ít nước.”

      Đám người Tạ Đoạt Thạch nghe có người ở trong vườn rơi xuống nước vội vàng chạy tới, thấy mấy bà tử vớt người lên, liền lệnh cho các bà khiêng vào sương phòng, lại sai người mời đại phu tới xem bệnh. Nữ quyến Tô phủ và Lý phủ thuận theo, kêu ca khóc lóc: “Lão tướng quân, nương nhà ta mang tấm lòng son tới chúc thọ lão tướng quân, yên lành lại nhảy xuống ao, e rằng có người ám toán các nàng, mong lão tướng quân tra xét, lấy lại công bằng cho các nàng.”

      Người Văn phủ càng thuận theo, sớm sai người báo cho Văn phu nhân, còn rằng muốn bẩm lên thái hầu, để thái hậu chủ trì công đạo. Lai lời ra tiếng vào rằng tỷ muội Diêu Mật trước đây bị Văn tiểu thư xa lánh, lúc này cố ý báo thù, khiến nàng rơi xuống nước mất mặt, rắp tâm hiểm ác đáng sợ vân vân và mây mây.

      la hét ầm ĩ Tạ Đằng và Đoan quận vương xuất . Tạ Đằng vỗ tay cái : “ tình ra sao nhanh chóng được phơi bày, các ngươi cần gây ầm ĩ.” xong lại vỗ tay cái nữa. “Người đâu, mời Hồng Diệp và Tiểu Đao ra đây.”

      Khi đám Hồng Diệp tới trước mặt, Tạ Đằng lại lệnh: “Tô tiểu thư và Văn tiểu thư các nàng cũng mời ra.”

      Người của Văn phủ: “Tướng quân, các nàng vừa rơi xuống nước…”

      “Trời nắng to, vừa xuống nước kéo lên, lúc này đổi xiêm y, uống canh gừng, chết được đâu.” Tạ Đằng lạnh lùng liếc qua đám người Văn phủ, thấy bà tử chịu nổi ánh mắt uy áp của mà cúi đầu, lúc này mới ra lệnh: “Mời các nàng ra!”

      Thoáng chốc a hoàn đỡ đám Văn tiểu thư tới sảnh, để các nàng ngồi ghế tựa. Tạ Đằng phất tay, bảo Hồng Diệp trình bày trước.

      Lá gan của Hồng Diệp cực lớn, ở trước mặt mọi người kể ra từng việc từ nàng sao mà gặp phải Linh Chi, sao mà Linh Chi sai nàng bưng trà cho tỷ muội Diêu Mật uống, rồi sao mà tỷ muội Diêu Mật uống, nàng phải bưng trà trở lại trù phòng, cuối cùng ba chén trà ấy vào hết trong bụng tỷ muội Linh Chi. Còn bổ sung thêm: “Tô tiểu thư các nàng uống trà xong vào vườn dạo, sau đó nhảy xuống hồ sen.”

      Mọi người vừa nghe hiểu ra, tỷ muội Tô Ngọc Thanh muốn hãm hại Diêu Mật, kết quả là tự bê đá đập chân mình.

      Hồng Diệp xong, Tiểu Đao liền đứng dậy móc từ trong ngực ra ba tờ giấy, bày ra trước mặt mọi người: “Có người mô phòng bút tích của tướng quân và phu nhân, đầu tiên là hẹn Đoan quận vương tới thư phòng, sau đó hẹn phu nhân. Người cuối cùng bị hẹn là tướng quân. May mà phu nhân nhạy bén, đưa giấy cho ta xem, ta đây phải là bút tích của tướng quân, phu nhân liền tới thư phòng nữa. Lúc tướng quân tới thư phòng, quận vương tới trước, uống chén rượu, rượu kia bị hạ hỏa long tán, thần trí của ngài lập tức , gặp người liền ôm, bảo người nóng chịu được.”

      Tiểu Đao xong lạnh lùng liếc nhìn đám người Văn phủ, tiếp tục: “Văn tiểu thư giỏi mô phỏng chữ viết của người khác. Hôm nay a hoàn của Văn tiểu thư lét lút vào thư phòng phu nhân.” Phần sau – cần nhiều lời ràng.

      Đám Linh Chi trắng bệch mặt mày, nửa câu phản bác cũng nên lời. Văn tiểu thư khiếp sợ, lúc này cũng thông.

      Tạ Đằng đợi Tiểu Đao xong quét mắt qua Văn tiểu thư, lạnh lùng lên tiếng: “Văn tiểu thư dù mô phỏng bút tích giống đến thế nào chăng nữa, chỉ cần có bút phong (nét riêng) của mình bên trong, gọi người giám định là được.” xong giọng trở nên uy nghiêm, trầm nặng: “Văn tiểu thư, lần này nếu nhìn nét mặt phụ mẫu chỉ đơn giản là cho uống chén rượu hạ hảo long tán. Nếu có lần sau, TUYỆT DUNG THA.” Vừa dứt lời liền giơ ghế đập mạnh xuống trước mặt Văn tiểu thư, trong nháy mắt chiếc ghế vỡ tan tành, có vài mảnh bay lên người Văn tiểu thư, nàng ta sợ đến nhắm tịt hai mắt.

      Mắt thấy sắc mặt đám người Văn tiểu thư trắng bệch, quý nữ trong đại sảnh cũng cúi thấp đầu, Diêu Mật chỉ hơi nhướng mày, bóp tay Sử Tú Nhi : “Tướng quân nhà ta uy phong!”

      Tạ Đằng xong, quay đầu nhìn Diêu Mật, sắc mặt trở nên ôn hòa,mở miệng ngay trước mặt mọi người: “Từ lúc ta xuất chinh, Tiểu Mật góp quân tư, ở phủ tướng quân quản gia nửa năm, oán hận. Đến khi ta về, nàng chưa từng hưởng nửa phần vinh quang, mà lại bị quý nữ uy hiếp. Đến lúc này, đám người Văn tiểu thư vẫn buông tha nàng, trách làm sao nàng chấp nhận lời cầu hôn của ta.”

      Sử Tú Nhi nghe xong, rỉ vào tai Diêu Mật: “Tướng quân nhà muội rốt cuộc cũng hiểu.”

      “Ta cũng hiểu!” Tạ Thắng tới bên Sử Tú Nhi, giật tay áo nàng, thấy nàng khinh khỉnh, cũng chịu buông ra, khẽ cất giọng: “Ai khi dễ nàng ? Nếu có, ta cũng đập nàng ta cái ghế.”

      Tạ Nam cũng tới cầm tay Phạm Tinh, hỏi: “Nàng chịu oan ức sao?”

      “Hết ức rồi!” Phạm Tinh ngọt ngào trong lòng, miệng lại oán giận. “Chàng cũng ra mặt giúp ta.”

      Diêu Mật ngẩn ngơ, trong lòng bách vị tạp trần, hóa ra Tạ Đằng hiểu tình cảnh của nàng.

      Tạ Đằng nhìn Diêu Mật, kéo tay nàng, bày tỏ ngay trước mặt mọi người: “Tiểu Mật, gả cho ta nhé! Ta đối xử với nàng tốt, để ai bắt nạt nàng! Nếu lại có người bắt nạt nàng, ta bắt tất cả bọn họ uống hỏa long tán.”

      đám nam tân khách đột nhiên ồn ào : “Diêu phu nhân, gả cho tướng quân thôi! Ta giúp phu nhân trông kĩ tướng quân, cho rước tam rước tứ.”

      “Diêu phu nhân, gật đầu chứ! Có nương nào muốn tiếp cận tướng quân, ta báo cho phu nhân hay, bắt nàng ta uống hỏa long tán!”

      “Diêu phu nhân, gả nào! lấy chồng được đâu! Tướng quân , ngày lấy được phu nhân, là ngày chúng ta được đón dâu! Vì chúng ta, phu nhân phải đồng ý!”

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 74: Điều Kiện


      Trong tiếng reo cầu gả, Diêu Mật nghiêng đầu nhìn Sử Tú Nhi và Phạm Tinh. Ba tỷ muội ta thề rồi, muốn gả cùng gả, lấy chồng cùng lấy chồng, ta có khả năng tự quyết định lấy hay lấy nha!

      Sử Tú Nhi thấy Diêu Mật nhìn mình than thầm, Tiểu Mật ơi Tiểu Mật, tự muội quyết định ! Nếu chúng ta dám chữ , mọi người tha cho chúng ta sao, tướng quân tha cho chúng ta sao? Muội đừng đẩy qua ta chứ!

      Phạm Tinh thấy Diêu Mật nhìn Sử Tú Nhi rồi quay sang nhìn mình càng nháy mắt ra hiệu, Diêu tỷ tỷ, tỷ vang danh bốn bề, ta dám lên tiếng, tỷ tha ta mà!

      Thấy Diêu Mật do dự, Tạ Đằng sốt ruột, bày tỏ trước quần chúng, nếu lại thất bại biết giấu mặt vào đâu chứ! nôn nóng la lên: “Tiểu Mật, nàng có cầu gì cứ , chỉ cần ta có thể làm, ta nhất định đáp ứng!”

      chứ?” Hai mắt Diêu Mật sáng lên, vui mừng trong lòng, ý nghĩ lập tức nảy lên trong đầu, muốn mở miệng lại cảm thấy mình hơi quá đáng, mà mở miệng lại cảm thấy nếu bỏ qua cơ hội tốt, sau này khó mà có được lần nữa.

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe xong, hai mắt cũng sáng ngời, hận thể thay Diêu Mật, liền vểnh tai nghe, chỉ cần Diêu Mật ra, Tạ Đằng đồng ý, các nàng cũng bắt Tạ Thắng và Tạ Nam đồng ý.

      “Tiểu Mật, nàng !” Tạ Đằng hạ quyết tâm, lần này nhất định phải khiến Diêu Mật đồng ý, thể kéo dài mãi được. Còn chưa chắc Diêu Mật có lớn bụng hay . biết bụng nàng có chưa nhỉ? Theo tính toán, hình như mấy ngày này biết được rồi! A, phải lần này trúng rồi chứ? Vì con ta, ta phải cẩn thận, ta phải dịu dàng, ta phải ngoan ngoãn phục vụ.

      Bên này cầu hôn, căng thẳng – kích thích – hưng phấn mong đợi. Bên ấy mưu kế bại lộ, đám người Văn tiểu thư vừa tức vừa thẹn vừa vô cùng xấu hổ, hận thể đào hố chui xuống đất. Cố phu nhân sớm sai người dẫn các nàng trở lại sương phòng, kết hận mà bảo hạ nhân hầu hạ các nàng chu đáo. Còn ai ủi vài câu rằng đại phu nhanh trở lại phủ, phải tịnh dưỡng cho tốt vân vân các kiểu.

      Tiểu Đao tuy mừng cho Tạ Đằng, nhưng khi nghĩ đến Linh Chi muốn hãm hại Diêu Mật mặt chút ý cười, xoay người vào sương phòng, hỏi ngay trước mặt Tô Ngọc Thanh và ý Phượng: “Linh Chi tỷ tỷ, tỷ muốn gả cho ta đúng ? Nếu muốn, hôn của chúng ta thôi ! Dù sao đây là chuyện cả đời, thể miễn cưỡng. nay triều đình cũng còn ép buộc kết hôn, nữ tử qua mười lăm vẫn có thể từ từ chọn lựa. Tỷ là công thần quốc gia, tỷ ăn bổng lộc triều đình cấp, cần sầu lo lập gia thất. Nên chọn người hợp ý mình.”

      “Tiểu Đao, cậu nghe ta !” Linh Chi vừa nghe Tiểu Đao xong phát hoảng, tuy trước đây có ghét Tiểu Đao, nhưng mấy ngày này ở chung, Tiểu Đao đối với nàng rất tốt, lòng, giờ sao chịu hủy hôn? Bởi vậy : “Ta chỉ là a hoàn, công thần hay đều cần. Trừ phi cậu chê ta.”

      Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng nghĩ đến Trần Vĩ và Trần Minh biết chuyện hôm nay ổn, bởi vậy cũng hoảng hốt, liền giúp Linh Chi: “Tiểu Đao, chúng ta nhất thời hồ đồ, cậu nên trách Linh Chi.”

      Tiểu Đao thấy Linh Chi sốt ruột bảo: “Tỷ tốt nhất là nghĩ ràng cho ta.” xong bỏ .

      Tại đại sảnh, Tạ Đoạt Thạch thấy Diêu Mật chần chừ, chịu nhanh chóng đồng ý cảm thán, cùng La lão gia: “Nhìn xem, muốn lấy vợ sao lại khó khăn thế chứ? Trước đây quan phủ ép hôn, các tiểu thư sợ gả được liền tranh đoạt hôn phu, chuyện càng lúc càng ác liệt, khiến mấy tiểu tử nhà ta trở nên quý giá, để con vào mắt. Bây giờ triều đình bỏ lệnh ép hôn, các tiểu thư lại bắt đầu kiêu ngạo rồi.”

      La lão gia nghe những lời này xong càng thêm sốt ruột, hận thể lôi Tiểu Đao sang mà hỏi, a, thằng nhóc này, lão già ta bảo cậu bắt sâu thả sâu, cậu rốt cuộc là có làm hay hả? Sao lại trở thành giúp tướng quân nhà cậu phá án, còn chuyện của lão sao đây?

      “Đừng sốt ruột, Tiểu Đao này rất cơ trí, bắt sâu là sở trường của nó, lo thất thủ đâu. Vả lại La nhị nhà ông bây giờ còn chưa xuất , Đức Hưng quận chúa cũng chẳng thấy đâu, chừng hai đứa nó mắt nhìn mắt, ở chỗ vắng vẻ chuyện đương rồi.” Tạ Đoạt Thạch ra vẻ dày dạn kinh nghiệm an ủi La lão gia: “Yên tâm mà đợi, được tin tốt.”

      La lão gia nghe xong liền thở phào, ông bàn bạc với Tạ Đoạt Thạch: “Ta lão tướng quân à, lâu nay kinh đô chưa có đại nào gây chấn động, hay là chúng ta cùng tổ chức hôn cho mấy tiểu tử, náo nhiệt trận?”

      “Nếu vậy, phải tìm cả vợ cho Đoan quận vương, gom cả nhóm đẹp trai tài giỏi này này lại rồi tổ chức, vậy mới đúng nghĩa náo nhiệt.” Tạ Đoạt Thạch vỗ tay cười to.

      Bọn họ cười Diêu Mật cất tiếng: “Ta ra điều kiện đấy!”

      Diêu Mật ổn định tinh thần, hai mắt lúng liếng đảo qua mặt Tạ Đằng, thấy ánh mắt kiên định, dáng vẻ nàng , ta có gan đáp ứng, cuối cùng cũng gằng từng chữ: “Huynh đồng ý với ta nạp thiếp, ta gả!”

      “Ta còn tưởng chuyện gì, ra là chuyện này! Đồng ý!” Tạ Đằng thở phào nhõm, bộ dạng hí ha hí hửng cười sảng khoái bế Diêu Mật xoay vòng, cảm thấy có vẻ hơi hại mắt, vội vàng buông Diêu Mật xuống, lại thấy mọi người xoay chỗ khác chuyện, ánh mắt cũng thèm liếc cho , nhất nhất bộ dáng ta nhìn thấy, lập tức sợ ai làm chứng, Diêu Mật lại nuốt lời, vội xác nhận lần thứ hai: “Ta đồng ý rồi, nàng cũng đồng ý có phải ?”

      “Ta chưa gì cả!” Diêu Mật rụt tay lại, mặt mũi nóng bừng cả lên, xoay đầu bỏ chạy. Trời ạ, đồng ý! Trời ạ, mọi người nghe thấy hết rồi! “Thịch, thịch”, tiếng gì đây, sao lại vang dội như thế? A, là tiếng tim đập!

      kích động! Diêu Mật vừa chạy vừa cười trộm, ngay trước mặt mọi người bày tỏ, rằng để ai bắt nạt ta, còn bằng lòng nạp thiếp. Ta phải nằm mơ chứ?

      Tạ Đằng thấy Diêu Mật bỏ chạy ngẩn ngơ, lại lập tức đuổi theo. Vừa đuổi vừa gọi: “Tiểu Mật, nàng được nuốt lời đó!”

      Thấy Diêu Mật và Tạ Đằng trước sau chạy ra ngoài, Tạ Đoạt Thạch ngửa đầu cười sảng khoái: “Bây giờ sang năm, ông đây nhất định được ôm chắt.”

      La lão gia giội nước lạnh, “Bây giờ phải chuẩn bị hôn lễ, tới lúc thành thân còn khoảng thời gian dài nữa! Đợi chúng nó động phòng, sợ phải đến mùa thu! Ông sang năm được chắt? Sang năm chẳng có gì khác đâu.”

      Tạ Đoạt Thạch liếc xéo La lão gia: “Cho nên mới ông là đồ cổ hủ! Chúng nó động phòng năm ngoái rồi, bây giờ ở Diêu phủ, muốn động lúc nào chả được, phải đợi tới khi thành thân? chừng lúc này chắt của ta nằm trong bụng Tiểu Mật rồi.”

      Phủ tướng quân này có nữ quyến, quả đúng là bậy bạ! La lão gia cảm thán, lại nghĩ tới trong nhà mình có nữ quyến thế nào, con trai mình cũng chịu thành thân, cũng làm người ta lo lắng như vậy thôi.

      Ông cảm thán thấy La Hãn trở vào, khỏi trợn mắt, tiểu tử này đắc thủ chứ? Khoan , ta thể sốt ruột làm lộ chân tướng, phải giả vờ biết mới được. Lát sau lại thấy Đức Hưng quận chúa trở vào, cúi đầu bước , dáng vẻ thần trí thả trôi đâu mất vui mừng, thành công rồi sao?

      Lại đến Tạ Thắng thấy đại ca nhà mình đuổi theo Diêu Mật chạy trốn, biết là cầu hôn thành công, lập tức cũng bất đám đông, kéo tay Sử Tú Nhi : “Tú Nhi, đại tẩu ưng đại ca rồi, nàng cũng ưng ta nhé!”

      Sử Tú Nhi bị tình cảnh vừa rồi lay động tâm tình, nghe Tạ Thắng bảo: “Huynh cũng bằng lòng cưới vợ bé sao?”

      Đây là chịu ta rồi sao? Tạ Thắng vui mừng vỗ tay: “Mọi người yên lặng!” Thấy đại sảnh yên tĩnh trở lại, liền lớn tiếng tuyên bố: “Ta đối với Tú Nhi toàn tâm toàn ý, có suy nghĩ gì khác. Nàng bằng lòng gả cho ta, ta nạp thiếp. Mong mọi người làm chứng!”

      với ta là được rồi, tuyên bố làm gì biết?” Tim Sử Tú Nhi đập loạn, miệng thầm, trong ngực lại vô cùng ngọt ngào. Thoáng cái cũng giật tay bỏ chạy, mắc cỡ chết mất!

      “Mau đuổi theo chứ?” Tạ Đoạt Thạch thấy Tạ Thắng cười ngây ngô, quên đuổi theo Sử Tú Nhi nhắc nhở, mắt thấy Tạ Thắng đuổi theo, lập tức ngửa đầu lên trời cười to: “Hai đứa giải quyết xong, đứa còn lại thế lực đơn bạc, nhanh thôi đồng ý. Sang năm nhất định được ôm ba đứa chắt rồi.”

      Tạ Nam thấy hai ca ca thành công, sớm giữ Phạm Tinh lại, cho nàng chạy mất, đợi Phạm Tinh ra điều kiện tự động mở miệng: “Ta nạp thiếp, ta chỉ lấy người là nàng.”

      Phạm Tinh càng thẹn thùng, yếu ớt : “Huynh buông ra, có chuyện gì từ từ .”

      “Vậy nàng đồng ý với ta !” Tạ Nam chịu buông ra, lớn giọng: “Mọi người cũng làm chứng cho ta, ta nạp thiếp, chỉ nguyện lòng cưới mình Tiểu Tinh.”

      “Ta đồng ý, huynh buông ra!” Phạm Tinh thấy Diêu Mật và Sử Tú Nhi bằng lòng, nàng sớm muốn đồng ý rồi, bây giờ chỉ đợi Tạ Nam buông ra, rồi chạy trở về.

      Tạ Nam cũng đuổi theo.

      Mọi người lại vui vẻ rối rít tới chúc mừng Tạ Đoạt Thạch, “Lão tướng quân à, phải nhanh có chắc nha, đại hỉ nha!”

      “Cùng vui cùng vui!” Tạ Đoạt Thạch vui như mở cờ trong bụng.

      Cố phu nhân cùng Sử di nương và Phạm di đứng ngây ngẩn trước cửa, a, quá hạnh phúc! Tướng quân cầu hôn trước mặt mọi người, còn đồng ý nạp thiếp, con mình may mắn! Ngày nào đó phải lên miếu khấu tạ thần ân mới được.

      Lại đến Tạ Đằng đuổi theo Diêu Mật, nhảy cái đứng trước mặt Diêu Mật, giang hai tay ra : “Chạy đâu đó?”

      Diêu Mật kịp thu thế chạy ngã vào ngực Tạ Đằng, liền dùng tay đấm : “Nhiều người nhìn như vậy, chàng biết xấu hổ sao?”

      “Chúng ta là phu thê, xấu hổ cái gì?” Tạ Đằng khoái trá, thấp giọng : “ tròn năm rồi!”

      Diêu Mật nghe xong liền hiểu ám chỉ cái gì, lần trước hiến thân cho tới hôm nay, đủ năm. nhịn được cảm thán, năm này xảy ra quá nhiều chuyện. Nhưng dù thế nào, Tạ Đằng thắng trận, toàn vẹn trở về! Những chuyện khác, mình cần gì phải so đo?

      Tạ Đằng thấy Diêu Mật gật đầu, liền kéo tay nàng, cùng nhau về phía trước, : “Sau này được phép cái gì mà nuôi trai! Phải đuổi Vệ Thanh về cung, cấm để bảo vệ Diêu phủ!”

      Nhanh vậy tính sổ rồi? Diêu Mật tựa cười tựa đáp lại: “Vệ Thanh chỉ là tiểu thị vệ thôi mà, chàng so bì với người ta làm gì?”

      “Mặc kệ, dù thế nào cũng được phép ở lại Diêu phủ.” Tạ Đằng thấy xung quanh có ai liền bế bổng Diêu Mật, thủ thỉ: “Tiểu Mật, chúng ta…”

      “Còn chưa bái đường thành thân, được!” Diêu Mật cuống quýt giãy giụa, uy hiếp: “Nếu thả ta xuống, ta phun mê hương đó!”

      “Tiểu Mật, nàng quên là ta ăn thuốc giải, sợ mê hương của nàng rồi sao?” Tạ Đằng cười cười, phun phun , ta còn lâu mới sợ nhé! Tuy rằng thuốc giải gì đó chỉ có công hiệu mười ngày, bây giờ mất hiệu lực. Nhưng ai bảo ta lại nhớ cái cảm giác lúc được phun mê hương, mơ hồ choáng váng, tay chân tê dại, ngực đập điên cuồng cơ chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :