1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị Hương - Cống Trà (82 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 65: Mềm


      Rượu giúp người ta tăng cam đảm, lời này quả sai. Phậm Tinh thường ngày thẹn thùng, vài chén rượu xuống bụng đã ngà ngà say, lá gan lập tức to lên, chui thẳng vào trong ngực Tạ Nam, thỏ thẻ: “Lần trước, ta muốn giúp chàng có em bé, lần này, chàng phải giúp lại ta.”

      Tạ Nam nghe rõ, cúi tai xuống bên môi Phạm Tinh, thấp giọng hỏi: “Nàng nói gì?”

      Ưm, chính là, chính là lần trước ta hiến thân, lần này đến phiên chàng hiến thân đó. Phạm Tinh cuối cùng cũng còn hơi thanh tỉnh, nói ra lời trong lòng, chỉ ngậm vành tai Tạ Nam, khẽ cắn một cái, thổi khí: “Ta muốn chàng…”

      “Được, ta lập tức cho nàng.” Tạ Nam vừa bị cắn bị mút, lại nghe những lời này, thì toàn thân tê dại, cả người nhũn ra, dùng khuỷu tay đẩy cửa phòng bế Phạm Tinh vào, ngay sau đó đạp chân vào cửa, khuỷu tay vừa đụng, đã cài chốt cửa lại, bước vài bước ôm Phạm Tinh ngồi bên mép giường, dịu dàng cúi đầu xuống.

      “Đừng!” Phạm Tinh cam lòng, dùng tay ngăn trước môi Tạ Nam, cúi đầu thật thấp hỏi: “Chàng thích ta sao?”

      “Thích, rất thích!” Tạ Nam cả người như lửa nóng, chỉ muốn dụ Phạm Tinh ngoan ngoãn nghe lời, nghe vậy liền ra sức gật đầu.

      Trả lời nhanh như vậy, tám chín phần là nói dối. Phạm Tinh tin, cho Tạ Nam hôn, hỏi lại: “Vậy chàng thích ta ở điểm nào?”

      Tạ Nam buồn bực, bà nhỏ ơi, mần chuyện cho xong xuôi rồi hỏi những cái này được hả?

      “Nói!” Phạm Tinh nhéo mặt Tạ Nam, thuận thế sờ sờ, xoa xoa môi Tạ Nam, nhớ lại cảnh tiếp xúc da thịt lần trước thì động tình, nhưng lại chịu dễ dàng xuôi theo, bày vẻ mặt đợi Tạ Nam trả lời.

      Tạ Nam hết cách đáp: “Điểm nào cũng thích.”

      “Gạt người!” Phạm Tinh đẩy Tạ Nam một cái , rồi đấm vào tay Tạ Nam, khóc ‘Òa’ một tiếng, dù thế nào, hắn vẫn thích ta.

      Lại sai chỗ nào rồi? Tạ Nam vã mồ hôi, đưa tay lau nước mắt giúp Phạm Tinh, dụ dỗ nói: “Một chút cũng lừa nàng, thật!”

      “Ta tin đâu.” Nước mắt Phạm Tinh cứ từng giọt từng giọt nhỏ xuống, toàn bộ lo lắng sợ hãi tự ti vân vân che giấu mấy ngày nay xộc lên đầu, nàng nghẹn ngào: “Ta chỉ muốn nghe một câu nói thật.”

      Tạ Nam yên lặng một chút rồi nói: “Tiểu Tinh, nàng sai người trêu chọc Lý Phượng, miệng nàng ta rách một lỗ to chảy đầy máu, dáng vẻ nhếch nhác, vả lại nàng ta rơi xuống nước, được Trần Minh cứu lên hô hấp nhân tạo, ôm tới ôm lui, cuối cùng cũng đồng ý gả cho Trần Minh. Nàng còn lo lắng cái gì?”

      “Oaa!” Phạm Tinh vừa nghe những lời này, biết sức lự từ đâu tới mà đẩy Tạ Nam ra nhảy xuống, chạy tới kéo chốt mở cửa, tay chỉ ra ngoài nói: “Ngươi !” Khỏi phải hiến thân, khỏi phải giúp ta sinh em bé.

      “Nàng say?” Tạ Nam nhìn Phạm Tinh, thấy nước mắt mặt nàng, vẻ mặt tràn đầy buồn rầu thì hơi nghĩ ra, đứng lên nói: “Nàng rốt cuộc là muốn như thế nào?” Nói xong lại nhớ tới lời của Phạm lão gia, lúc nữ nhân nói tràng giang đại hải đừng quan tâm làm gì, cứ chuyên tâm hành động, lập tức tới cài chốt cửa lần nữa, dịu dàng bảo: “Có chuyện này cần nói trước.” Nói xong đưa tay ôm Phạm Tinh, chặn miệng nàng lại, mặc kệ nàng giãy giụa, bế nàng ném lên giường, đồng thời vung tay, dập nến.

      Một nơi khác, Tạ Thắng đỡ Sử Tú Nhi về phòng, thấy mặt nàng hà hồng, cặp mắt ật nước, ngực phập phồng lên xuống, xinh đẹp lời nào tả được, cả người khỏi nóng lên, nóng lòng muốn nhào tới ngay lập tức, chỉ là trong lòng còn nhớ lời của Sử lão gia, được thiếu tình ngữ chân thành, nhu tình mật ý.

      Tửu lượng Sử Tú Nhi tệ, uống vài chén chỉ là chuyện muỗi, đường thì giả vờ say và mệt mỏi, nay vừa vào phòng lập tức đẩy Tạ Thắng ra, tự mình tới trước bàn, lắc lắc ấm trà, thấy trà nguội, liền rót một chén.

      Tạ Thắng xoay người đóng kín cửa, cũng ngồi trước bàn, nâng chén trà trong tay Sử Tú Nhi lên, hai mắt sáng quắc nói: “Ta đút nàng uống.”

      Đối diện với ánh mắt nóng rực của Tạ Thắng, mặc dù tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng Sử Tú Nhi vẫn là mặt đỏ tim đập dồn dập, có hơi hoảng hốt, lại cười nói: “Tự ta uống được rồi.” Vừa chuyện, ngón tay khẽ cào lòng bàn tay Tạ Thắng, đưa chén đến bên mép, thấy Tạ Thắng còn chưa buông tay, môi tiến tới miệng chén, như hữu ý như vô ý chạm vào tay Tạ Thắng, khóe mắt dò xét Tạ Thắng, vô cùng phong tình.

      Tạ Thắng nào còn chịu nỗi khiêu khích như vậy? Liền đưa tay ôm Sử Tú Nhi vào ngực, thấp giọng hỏi: “Đầu có nhức ? Có muốn ta xoa giúp nàng ?” Ha ha, là giả vờ say rượu dụ dỗ ta đây mà, là gãi đúng chỗ ngứa.

      “Ừm, hơi nhức.” Sử Tú Nhi tựa đầu vào lồng ngực Tạ Thắng nghe nhịp tim đập, đến khi đưa tay xoa bóp trán, liền chỉ vào bả vai : “Bận rộn cả ngày, vai cũng mỏi.”

      Tạ Thắng cười xấu xa, lập tức chuyển tay sang vai Sử Tú Nhi nhàng vuốt ve. Sử Tú Nhi rên tiếng thoải mái, thầm bảo: “ chút, chút, a, lên chút, lên chút, ưm, là chỗ này.”

      Ánh nến nhè , mỹ nhân kiều, mặt Tạ Thắng đỏ sậm, hai mắt say mê, cúi đầu khàn giọng hỏi: “Đến giường nhé?”

      “Đến giường làm gì?” Sử Tú Nhi đẩy đẩy ngực Tạ Thắng, hai tay vòng qua hông , cả người xoay tới xoay lui, nũng nịu: “Ta muốn lên giường?”

      “Được, lên lên.” Tạ Thắng ý loạn tình mê, dùng tay gạt hết đồ vật bàn xuống, bế Sử Tú Nhi đăt lên, hai tay chống hai bên bàn, cúi thấp đầu hỏi: “Ở nơi này sao?” Sử lão gia dặn, nữ nhân rất coi trọng cảm xúc, nàng thích thế nào, đừng hỏi tại sao, cứ như vậy mà làm, hòa hợp.

      A, lại muốn chơi đùa sao? Tim Sử Tú Nhi nhảy loạn xạ, vội vàng tự nhủ với chính mình, đừng động tâm đừng động tâm, đây là để hiến thân kiếm đứa thôi, nếu động tình, người chịu thiệt cuối cùng vẫn chính là mình.

      Sử Tú Nhi cắn môi, xòe tay chống ngực Tạ Thắng cho cúi người xuống, cười quyến rũ : “Do ta chủ động.”

      Tạ Thắng biết Sử Tú Nhi đanh đá lớn mật, nhưng cũng ngờ nàng bạo gan như vậy, lại đòi chủ động. lập tức giả vờ thẹn thùng, giọng ỏn ẻn: “Nàng muốn thế nào như thế ấy.”

      Sử Tú Nhi nghe giọng điệu như vậy kinh hãi rùng mình, lông tơ lưng dựng đứng cả lên, thế nhưng lại càng thêm can đảm, đẩy Tạ Thắng, lớn giọng : “Lúc này, ngươi là nam sủng, chủ nhân cái gì nghe cái ấy.”

      Chơi khá đấy! Tạ Thắng nhảy nhót, lập tức gật đầu: “Xin Sử gia phân phó.”

      Tên này ràng là bị dạy dỗ chưa đủ. Sử Tú Nhi thầm, túm cổ áo Tạ Thắng kéo đến mép giường, thấy mắt lộ ra ý vui vẻ đẩy ngã xuống giường, lại thấy phản kháng, liền thô bạo xé áo , xoắn lại thành dải rồi bịt mắt lại, thấp giọng ra lệnh: “Cấm nhúc nhích!”

      “Ta động.” Tạ Thắng bị bịt mắt, liền chu môi chờ đợi.

      Sử Tú Nhi áp tay mình lên môi Tạ Thắng, nhất thời sinh ác độc tuột quần xuống, dùng ống quần cột hai chân lại, xong xuôi mới ngồi lưng , uốn tới ẹo lui, chẳng qua là làm .

      “Tú Nhi, van nàng!” Tạ Thắng nhịn được, đưa tay xé toạt ống quần vướn víu chân, nhanh như hổ vồ mồi, trở người đè Sử Tú Nhi xuống giường.

      Lại đến Cố phu nhân nghe được chuyện Tạ Đằng vấn kế từ trong miệng Diêu lão gia buồn cười thôi, “Tướng quân những đánh trận vô cùng lợi hại, mà chuyện tình cảm nam nữ, cũng ngốc cách vô cùng ‘lợi hại’. Tiểu Mật chê nó khi nào đâu? ràng là sợ bị nó chê mới đúng. Nó sao lại hiểu chứ? Nó chỉ cần biểu lộ thành tâm tí, mềm dẻo tí, Tiểu Mật mà thuận theo sao? là phu thê của nhau cả rồi, chỉ thiếu nghi thức bái đường nữa thôi, thế mà lại giày vò nhau làm gì cho khổ?”

      Diêu lão gia cười đáp: “Chúng ta ở kinh thành lâu thế này, chỉ chờ chúng nó bái đường thành thân trở về. Chỉ là chúng nó cứ chịu ai nhường ai thế kia, biết tới khi nào mới bái đường thành thân đây?”

      Cố phu nhân lắc đầu: “Cứ vậy tới khi ra em bé mới chịu thành thân sao?”

      Chỉ cần có em bé, xem nàng có dám thuận theo ? Lúc này Tạ Đằng cũng đè Diêu Mật giường, trêu ghẹo đủ kiểu, mắt thấy cả người Diêu Mật xụi lơ, xinh đẹp mê hoặc nhìn trong mắt rực lửa, lại hành động mà hỏi: “Nàng đồng ý gả cho ta, ta liền…”

      Đây là dùng nam sắc trêu đùa sao? Diêu Mật vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng lại hơi ngờ vực, Tạ Đằng học chiêu này từ đâu chứ? Lần trước đâu thấy rành rọt như vậy. Bởi vậy dò hỏi: “Công phu câu người của tướng quân lợi hại hơn lần trước gấp mấy lần, chẳng lẽ là ngày ngày cùng người khác luyện tập?”

      “Chưa từng cùng người khác luyện tập, chỉ luyện tập với nàng.” Nghe Diêu Mật , Tạ Đằng đắc ý cười: “Lại hợi ? uổng công ta đêm đêm khêu đèn nghiên cứu mấy loại sách kia.” xong lại ghé vào tai Diêu Mật thầm mấy lời khiến người khác đỏ mặt tía tai.

      “Phù!” Trống ngực Diêu Mật đập điên cuồng, mặt đổ tới tận mang tai, toàn thân hư thiêu đốt, uốn người tới thổi Tạ Đàng ngụm.

      mùi thơm lạ lùng ập tới, Tạ Đằng hơi choáng, chỉ khẽ nghiêng đầu, đợi bình thường trở lại : “Tiểu Mật, chuyện Linh Chi giải quyết xong rồi, chúng ta vẫn nên thành thân thôi!”

      Diêu Mật đột nhiên im lặng lúc rồi mở miệng: “Đại ca, nếu dung mạo ta giống tiểu , chàng còn thích ta sao?”

      “Đây là ý gì? Ta đâu phải vì dung mạo nàng giống tiểu mới thân thiết với nàng.” Tạ Đằng thấy Diêu Mật hết rầu rĩ chuyện Linh Chi, lại rầu rĩ chuyện dung mạo, khỏi lắc đầu, thở dài : “Nữ nhân các nàng sao lại phiền phức như vậy?”

      Nhìn , vẫn là có cách nào khai thông mà! Diêu Mật cũng thầm thở dài, thoáng cái lại hít sâu hơi, bất thình lình thổi khí vào mặt Tạ Đằng, nhìn tay chân Tạ Đằng bắt đầu mềm nhũn lật người dậy ném Tạ Đằng lên giường, cưỡi lên người , thấp giọng : “Chàng cầu xin ta, ta liền…”

      Ha ha, đây là chàng tự dâng mình tới cửa, lúc này cầu xin ta, sau này coi chàng còn dám mạnh miệng ?

      Cả người Tạ Đằng mềm nhũn, sau lúc mới khôi phục sức lực, biết từ đâu móc ra viên thuốc ngậm vào miệng, cười : “Tiểu Mật, nàng thổi nữa .”

      Ta thổi ta thổi. Diêu Mật quả nhiên là thổi hơi vào mặt Tạ Đằng, lại thấy tay tuy có mềm nhũn, nhưng rất nhanh trở lại bình thường vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ây, sao vậy? Chàng lại bất tỉnh.”

      Tạ Đằng cười đắc ý: “Hôm qua có được viên giải bách độc, hôm nay thuận miệng nuốt xuống, ngờ viên thuốc này giải lại được mê hương của nàng, ha ha ha.” xong lại ôm Diêu Mật vào ngực, thấp giọng khiêu khích: “Nàng phun thử xem!”

      Phun phun, ai sợ ai chứ? Diêu Mật ra sức thổi lên mặt Tạ Đằng.

      Tay chân Tạ Đằng thoáng mềm, lại lập tức trở lại như thường, vô cùng đắc ý đè Diêu Mật lần nữa, hung ác bá đạo: “Xem nàng sau này còn dám kiêu ngạo nữa ?”

      Ta cứ phun! Diêu Mật tiếp tục thổi khí chóp mũi Tạ Đằng, lại bị Tạ Đằng chặn miệng.

      Trêu đùa tới nửa đêm, Tạ Đằng hơi nhịn nổi, áp môi mình lên môi Diêu Mật. Chỉ cảm thấy mềm mềm, trơn nhẵn, tươi non, và hương thơm kì lạ quanh quất bên chóp mũi, kiềm được nữa,…

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 66: Lửa Tình


      Sáng ra, ba huynh đệ Tạ gia thần thanh khí sảng chạm mặt, nhìn nhau đắc ý.

      Tạ Nam mở miệng đầu tiên: “Tiểu Tinh nhà ta mềm mại chết được! Nàng cứ sợ ta muốn nàng, luôn quấn quýt bên ta! Tí nữa nàng tỉnh lại, ta bàn bạc với nàng, xem khi nào mời bà mối hợp.” Ôi, thê tử hiền dịu như vậy, sao nỡ lòng đợi nàng lớn bụng mới làm phiền nàng chứ? Chi bằng lúc này cầu hôn rước dâu luôn thể.

      Tạ Thắng càng tự đắc, muốn giành vênh váo của Tạ Nam, lại cảm thấy khoe khoang chuyện Sử Tú Nhi mạnh mẽ bạo dạn trong chuyện ấy ra ngoài ổn cho lắm, chỉ hắng giọng : “Tú Nhi nhà ta khá lớn mật chủ động, so với các tiểu thư phủ tướng quân ngày xưa mạnh mẽ hơn nhiều! Còn mời bà mối đến cửa cầu hôn sao, đó là chuyện tất nhiên.” Thê tử hiểu chuyện như vậy, còn ta vô cùng sâu đậm, cớ gì phải ngược nàng chứ? Phải nhanh chóng cầu hôn để nàng yên lòng thôi!

      Tạ Đằng mỉm cười, tự dưng cảm thấy khí ở Diêu phủ trong lành hơn nhiều những nơi khác, : “Tiểu Mật nhà ta tài mạo song toàn, từ nhà bếp cho đến phòng khách, có thể tính toán có thể viết, biết ăn biết , lại si mê ta như vậy, ta sao đành lòng phụ nàng? Phải mời bà mối tốt nhất tới cửa cầu hôn.” Tối hôm qua ân ái vậy ràng chịu xuống nước với ta, bây giờ mời bà mối tới, tất nhien là mã đáo công thành.

      Ba huynh đệ Tạ Đằng muốn cho tỷ muội Diêu Mật niềm vui bất ngờ, dùng điểm tâm, chỉ với Cố phu nhân tiếng rồi về phủ tướng quân.

      Sáng sớm Tạ Đoạt Thạch luyện võ xong, thấy phủ tướng quân vắng đám Tạ Đằng hơi vắng vẻ, gọi Trần Vĩ Trần Minh cùng dùng điểm tâm, trò chuyện với Trần Minh: “Chuyện của Lý Phượng ngươi trước tiên nên bẩm với phụ mẫu nhà ngươi, rồi trịnh trọng đến Lý phủ cầu hôn mới phải.”

      Vì đám người Đột Hoa vương gia chưa rời kinh thành, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng dám trở về nhà, luôn ở tại phủ tướng quân, Trần Vĩ Trần Minh cũng dám rời nửa khắc, bảo vệ các nàng sít sao.

      Trần Minh khổ não than: “Ta hỏi Lý tiểu thư có nguyện ý gả cho ta , nàng cứ liên tục lắc đầu, chưa chịu mở miệng lời nào.”

      Tạ Đoạt Thạch : “Ngươi chỉ cần cầu hôn Lý phủ, nàng ta tất nhiên đáp ứng.” Trần Minh người có chiến công, lại làm phó tướng, hơn nữa gia cảnh cũng tệ. Còn như Lý Phượng, tối qua an tĩnh đêm, hẳn thông suốt, phản đối hôn .

      trò chuyện Tiểu Đao tiến vào, Tạ Đoạt Thạch bảo ngồi xuống rồi cười : “Phụ mẫu Tiểu Đao và Linh Chi đều mất, các ngươi từ lớn lên ở phủ tướng quân hôn tất nhiên do phủ tướng quân giúp các ngươi lo liệu, chuyện bà mối tới cửa cũng chỉ là hình thức, phức tạp. Tiểu Đao yên tâm.”

      Tiểu Đao cười toét miệng, trả lời: “Có lão tướng quân làm chủ, ta có gì mà yên lòng?”

      Lát sau, huynh đệ Tạ Đằng trở về, rằng phải mời bà mối sang Diêu phủ cầu hôn. đến chuyện này, Trần Vĩ và Trần Minh cũng phụ họa, hôm qua ôm người ta, ban đêm canh chừng, dù thế nào cũng phải nhanh chóng cầu hôn để an lòng người ta.

      Tạ Đoạt Thạch thấy sắc mặt của ba huynh đệ, biết họ đắc thủ, cười ha hả thôi, ôi, sắp có cháu bồng rồi!

      Bọn họ thương lượng rồi, đều nhất trí trước tiên nên nhờ nữ quyến biết ăn sang thăm dò ý tứ, sau đó nhờ quan môi giới tới cầu hôn, nhưng vậy mới ổn.

      Tạ Đoạt Thạch nghĩ hồi, sai người mời Mạnh Uyển Cầm sang phủ, nhờ bà hỗ trợ xử lý ít việc vặt. Mạnh Uyển Cầm vì hôn của Cố Mỹ Tuyết còn chưa có quyết định mà gấp đến độ thể gấp hơn, vừa nghe Tạ Đoạt Thạch mời bà đến phủ tướng quân, liền cho Cố Mỹ Tuyết theo, trong lòng tính toán muốn mượn tay Tạ Đoạt Thạch, giúp Cố Mỹ Tuyết định hôn. Nếu đính hôn, chỉ sợ bị quan phủ cưỡng phối.

      Mạnh Uyển Cầm đến phủ tướng quân nghe được lời của Tạ Đoạt Thạch : “Lão tướng quân, các nàng Diêu phu nhân chỉ thiếu nghi thúc bái đường thành thân, cũng có việc gì. Chỉ là Tô nương và Lỹ nương vôn là công thần quốc gia, vừa là thiên kim tiểu thư, lại hạ thân làm nô tỳ phủ tướng quân, so ra cũng thiệt hơn nhiều. Nên đến Tô phủ và Lý phủ dò ý rước rồi mời bà mối tới cầu hôn sau.”

      Tạ Đoạt Thạch cười bảo: “Trần Vĩ Trần Mình, các ngươi với phụ mẫu tới nhà người ta dò ý tứ trước .”

      Huynh đệ Tạ gia lại cho rằng cần cho nữ quyến đến trước làm gì, cứ để bà mối thẳng tiến cầu hôn à được. Rất nhanh, họ sai quản gia mời bà mối, phải là bà mối mồm mép, mặt mày tươi cười, và hết phải có tính kiên nhẫn.

      Lại đến tỷ muội Diêu Mật sau khi tỉnh dậy, sai ngươi sang bên kia thám thính.

      Sử Tú Nhi lộ liễu xoa lưng, thẳng: “Bận rộn cả đêm, phỏng chừng bây giờ dính bầu rồi.”

      Phạm Tinh đỏ mặt : “Theo như ma ma ở biệt viên Tây Sơn, sau khi bà dì tới mười ngày là dễ có bầu nhất, biết là hay giả đây. Nếu , tất nhiên thành công.”

      Diêu Mật mặt mày ửng hồng, nhìn Sử Tú Nhi và Diêu Mật : “Bà dì chúng ta tới cùng ngày, nếu ma ma biệt viện Tây Sơn , chúng ta đồng thời dính bầu.”

      Sử Tú Nhi hét toáng lên: “Nguy mất, chúng ta mà cùng lần tốn kém lắm, phải nhanh chóng viết sách trữ tiền thôi.”

      Diêu Mạt cười hì hì: “ bằng chúng ta hợp tác viết truyện dài, dùng chuyện chúng ta vào phủ tướng quân làm cốt truyện, viết gai thoại truyền kì.”

      Phạm Tinh tiếp lời: “Ý này rất hay. Dù thế nào cũng có Lí đại nhân giúp chúng ta bán sách, lo lượng tiêu thụ.”

      chuyện, Cố phu nhân sai người tới mời các nàng ra ngoài dùng điểm tâm, trong nhất thời len lén nhìn các nàng, tháy các nàng mặt mày ngậm hàm xuân khỏi thầm lắc đầu, sớm gả vào phủ tướng quân có gì tốt, sao lai đương vụng trộm như vậy?

      Sử di nương và Phạm di cũng lắc đầu, nhưng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh dù thế nào cũng cùng Tạ Thắng và Tạ Nam ph thê chi thực, lại được Tạ Đoạt Thạch chấp nhận, dù chưa chính thức bái đường thành thân, nhưng tiểu phu thê muốn ân ái là chuyện con người bình thường. Các bà ấy làm trưởng bối, thôi đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Sau khi dùng điểm tâm, dọn dẹp xong, tỷ muôi Diêu Mật bắt đầu viết sắp, mới viết được hai quyển có a hoàn đến báo: “Phu nhân, tướng quân mời bà mối tới cửa cầu hôn.”

      phải lấy chồng à? Sao lại mời bà mối?” Diêu Mật ngẩn ra, tức khắc sai mời mời Cố phu nhân vào, vội vàng hỏi: “Mẹ, nên đồng ý hôn .”

      “Đây là thế nào? Các con hôm qua còn… Ta nghĩ các con và tướng quân êm dẹp rồi chứ.” Cố phu nhân sốt ruột khuyên nhủ: “Tốt nhất là đồng ý thôi! đáp ứng nữa làm kiêu quá. Sợ rằng tướng quân lạnh tâm, đến cầu hôn nữa.”

      “Mẹ, bây giờ tướng quân muốn nghênh con vào cửa chỉ vì giữ thể diện!” Diêu Mật cắn bút : “Chúng ta bây giờ có nhà, cái gì cũng thiếu, tại sao phải gả vào phủ tướng quân xem sắc mặt chứ? Còn nữa, lần này là Linh Chi, biết lần sao là người nào. Bản thân tướng quân thỏa đáng, con thể lo.”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh xin Sử di nương và Phạm di từ chối hôn . Sử di nương và Phạm di khuyên nhủ nhiều lần, nhưng các nàng nghe, rằng dù có đồng ý ác nàng cũng gả.

      Diêu lão gia nghe tin cũng bối rối, như vậy mà còn chịu lấy chống, đây là muốn làm loạn tới mức nào?

      Sử di nương và Phạm di hết cách, cũng trở vào bàn bạc, : “Qua lần này, người kinh thành chấp nhận mấy đứa nó là phu nhân tướng quân, chỉ thiếu nghi thức nữa mà thôi. Bây giờ mấy đứa nó chịu thành thân, chắc chắn là có ý khác. Chỉ là phải trả lời bà mối như thế nào?”

      Cố phu nhân suy nghĩ lúc rồi lên tiếng: “Thôi với bà mối, hôm qua nhập trạch, thích khách náo loạn nên bị kinh sợ, nên bàn chuyện cưới xin, phải sau nhập trạch mười hai ngày, lên miếu xin thẻ bình an, trấn phủ, Tiểu Mật chúng nó lấy lại tinh thần, rồi lại bàn chuyện cưới xin.”

      “Cũng chỉ có thể vậy.” Sử di nương thở dài: “Chúng ta chọn ngày tốt đến bái phỏng lão tướng quân, bàn lại vài chuyện.”

      nơi khác, huynh đệ Tạ Đằng uống trà chờ tin tốt lành của bà mối, ai dè chờ hồi, bà mối đen mặt vào, kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra.

      A, lại bị từ hôn? Huynh đệ Tạ gia chết đứng người. Lúc này đồng ý, chẳng lẽ các nàng ấy đợi tới lúc có em bé mới đồng ý sao? Thế này là thế nào? VỚi dung mạo của bọn họ, cầu hôn lại bị từ chối đến mấy lần.

      Mạnh Uyển Cầm nghe xong liền : “Theo lí mà , thích khách náo loạn ngày nhập trạch, lại có người chết, là điềm xấu. Cố phu nhân bảo đợi sau mười hai ngày mới cầu hôn cũng có lí. Các người là đàn ppng hiểu mấy chuyện kiêng kị này.”

      Nghe Mạnh Uyển Cầm vậy ,Tạ Đằng lập tức cao hứng, ta rồi, đêm qua ân ái như vậy, sao lại từ hôn chứ? Chỉ đợi mười hai ngày thôi, chịu đựng chút, cũng chẳng có gì đáng ngại.

      Tạ Thắng và Tạ Nam nghe xong cũng bình thường trở lại.

      Bọn họ ở đây suông sẻ, Trần Vĩ và Trần Minh sai người đến Tô phủ và Lý phủ thăm dò, rằng hôm qua xảy ra chuyện, sẵn sàng cưới Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng làm vợ, Tô phủ và Lý phủ sai người chuyện với Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng lát liền gật đầu đồng ý.

      Tạ Đoạt Thạch thấy chuyện Trần Vĩ Trần Minh thuận lời bàn bạc với Mạnh Uyển Cầm, rằng phải giúp Tiểu Đao tổ chức hôn .

      Mạnh Uyển Cầm đương nhiên đáp ứng, cười : “Thời gian qua Tiểu Đao phục vụ phủ tướng quân, nay thành hôn, dù sao cũng nên có nhà riêng cho mình chứ?”

      Tạ Đoạt Thạch : “A Đằng trước đây có mua tòa nhà khá rộng rãi, cách kinh thành xa. Đó là chuẩn bị cho mấy vị hộ vệ khi nào kết hôn dùng. Tiểu Đao thành hôn, tất nhiên phải dọn vào nhà đó ở. Chỉ là phụ mẫu Tiểu Đao còn, phủ tướng quân phải giúp nó tổ chức hôn . Nếu A Đằng cưới vợ, việc này là chuyện của vợ nó. Nhưng bây giờ vợ nó đáp ứng hôn , phủ tướng quân cũng có ai chủ trì những cái này, đành phải để cho người giúp phen.”

      Cố phu nhân nghe Mạnh Uyển Cầm dẫn Cố Mỹ Tuyết vào phủ tướng quân khong khỏi giậm chân, với Diêu Mật: “Linh Chi mới , Cố Mỹ Tuyết lại đến, Cố Mỹ Tuyết trước đây có tâm tư, bây giờ chỉ sợ càng giở thủ đoạn. Tiểu Mật à, con sao lại tức giận vậy hả?”

      “Mẹ, có Cố Mỹ Tuyết cũng còn người khác. Chuyện này căn bản là do tướng quân, chứ phải mấy nữ nhân kia.” Diêu Mật thở dài: “Con đáp ứng hôn rầu như thế. Nếu như đáp ứng rồi, nhìn hết nữ nhân này đến nữ nhân khác tiếp cận tướng quân, vậy càng sống nổi.”

      Diêu Mật sốt ruột, Cố phu nhân lại đứng ngồi yên, tìm Sử di nương và Phạm di bàn bạc đối sách. Ba người trao đổi lúc đổi quần áo đến phủ tướng quân.

      Tạ Đoạt Thạch nghe các bà tới, vội vàng sai người đón các bà vào trong.

      Cố phu nhân vòng vo mà trực tiếp thẳng với Tạ Đoạt Thạch bọn Diêu Mật muốn gả chồng, các bà ấy hết cách mới lựa lời từ chối bà mối, bây giờ sốt ruột, cố ý đến cùng Tạ lão tướng quân nghĩ cách.

      Tạ Đoạt Thạch vội, cười híp mắt : “Để bọn nó ân ái nhiều vào, tất nhiên là gỡ ra. Đến lúc đó cần chúng ta thúc giục, bọn nó cũng tự tìm cách thành thân.”

      Từ phủ tướng quân trở về, đám Cố phu nhân mang theo ý cười mặt. Hôn này thoát đâu được, mặc kệ là có chính thức bái đường thành thân hay , nữ nhi bọn họ vẫn là phu nhân tướng quân.

      Tới tối, đám Tạ Đằng quả nhiên là chạy đến Diêu phủ, rằng Đột Hoa vương gia chưa rời kinh, sợ lại có thích khách đột nhập Diêu phủ, mấy ngày nay, ban ngày bọn họ ở phủ tướng quân xử lí công việc, ban đêm qua ngủ ở Diêu phủ.

      Cái này giống con rể tới chơi nhà quá ! Cố phu nhân nghe Tạ Đằng tới, khỏi vã mồ hôi, con ban ngày từ chối hôn , ban đêm con rể tới nhà, phu thê chúng nó đây là chơi trò gì?

      Huynh đệ Tạ gia đêm qua nếm trải tư vị, trong lửa tình nồng nhiệt, ở phương diện nào cũng nghĩ bọn họ là nhất, tỷ muội Diêu Mật chắc chắn nhiệt tình đối đãi bọn họ. ngờ đám Diêu Mật vừa nghe bọn họ tới, sợ bọn họ trèo cửa sổ, lập tức chạy đến thư phòng của cha ngủ với mẹ mình.

      Đêm nay, huynh đệ Tạ gia trằn trọc ngủ được, cứ bấm ngón tay tính ngày, ừm, chưa đầy mười hai ngày nữa được thành thân. Thành thân, nhanh chóng cưới vợ. Đến lúc đó, đêm nào cũng…
      Nhược Vân thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 67: Tình Ý


      Mưa liên tục suốt ba ngày, tỷ muội Diêu Mật ra khỏi cửa, chỉ hăng say viết sách. Các nàng bố trí bối cục của đại thư phòng, dời thư án đến cửa sổ, ba người mỗi góc thư án, vừa cười vừa viết sách vô cùng vui vẻ.

      Bởi vì Trương đại nhân sai người đưa bạc tới, rằng Đột Hoa vương gia muốn viết hai mươi quyển, chậm nhất là ngày mai phải nộp lên. Các nàng viết ngày viết đêm chỉ được mười tám quyển, bởi vậy đêm này vào đại thư phòng viết nốt hai quyển còn lại. Cũng may sách chỉ có tám trang, nhiều, trong chốc lát xong quyển.

      Lại Tạ Đằng tới Diêu phủ, nghe Diêu Mật viết sách trong thư phòng liền tới gõ cửa, gọi: “Tiểu Mật!”

      Diêu Mật nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên, thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cười xấu xa đập thư án bảo: “Lão đại tới rồi, lão nhị và lão tam còn chưa tới sao? Chờ chút nữa coi các ngươi cười có nổi .”

      Quả nhiên Diêu Mật vừa dứt lời, chợt nghe Tạ Thắng và Tạ Nam mỗi người gọi tiếng.

      Diêu Mật cười cười: “Chúng ta tuy lấy chồng nhưng cũng đừng lãnh đạm như vậy, dù sao bọn họ cũng là phụ thân của con chúng ta mà!”

      “Con nào mà con?” Sử Tú Nhi khỏi xấu hổ, “Thai còn chưa thấy đâu, gì đến con với cái.”

      Phạm Tinh lại lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, thấy Tạ Nam vẫn gọi, đành phải : “Cửa khóa, các huynh vào !”

      Tiếng mở cửa vàng lên, ba huynh đệ Tạ gia cùng nhau bước vào.

      Tạ Đằng dương dương tự đắc cầm gói đồ tới bên người Diêu Mật, tháo vải bọc ra, nịnh nọt: “Tiểu Mật, đây là nghiên mực Thanh Mặc, mực mài ra vừa đen vừa đậm, còn mang theo mùi thơm dịu, dùng mực này viết chữ, đảm bảo chữ nàng tỏa ngát hương thơm.” xong đặt nghiên mực xuống thư án, cầm thanh mực lên mài nhàng.

      Tạ Thắng cũng mở hộp gấm cho Sử Tú Nhi xem, cười bảo: “Đây là bút lông sói thượng đẳng ta đặc biệt mua cho nàng, hạ bút hữu thần, nàng xem thử.” xong đặt bút vào tay Sử Tú Nhi, đổi cây bút lông dê nàng cầm tay. Thấy Sử Tú Nhi do dự chấm mực, lập tức giúp nàng mài mực, muốn Sử Tú Nhi hiểu được đây phải là cây bút tầm thường.

      Tạ Nam cũng yếu thế, đặt miếng ngọc trấn giấy (đồ chặn giấy) vào tay Phạm Tinh, đắc ý : “Trấn giấy này chỉ có mình công dụng giữ giấy, viết chữ mà mệt mỏi, cũng có thể làm gối tay.” xong nâng khuỷu tay Phạm Tinh gác lên trấn giấy, giúp nàng đưa nghiên mực tới gần, lại tự mình đốt lư hương, bỏ vài mẩu hương hoa bách hợp vào, đợi đến khi hương thơm dần dần tỏa ra, liền xé tay áo của mình, thốt lên: “Ta là hồng tay áo thêm thơm đấy!”

      Tỷ muội Diêu Mật nghe vậy khỏi nở nụ cười, bầu khí trong phòng dãn ra, nhưng cũng chưa đủ hài hòa.

      Tạ Đằng mài mực xong, Diêu Mật thử ngửi, quả nhiên có hương thơm nhàn nhạt tỏa ra, mực nghiên này so với nghiên của nàng thơm hơn nhiều, nàng hỏi: “Nghiên mực này mua ở đâu, mà rất khác với các loại phố!” xong lại quan sát, lúc này mới phát nghiên mực được điêu thành hình cá chép, thân nghiên khắc vân cá, mắt cá dùng hạt châu sáng như đuốc tạo thành, rất rực rỡ. Lập tức Diêu Mật hiểu, đây phải là nghiên mực dùng giá cả bình thường có thể mua được.

      Tạ Đằng cười lơ đểnh: “Nghiên mực Thanh Mặc này là phần thưởng tiên hoàng ban tặng, lâu nay chỉ trưng dùng đến, vì nghĩ nàng viết sách, muốn mua nghiên mực tặng nàng, nhưng dạo khắp phố vẫn tìm thấy cái nào ưng ý, liền nghĩ tới nghiên mực này, vừa dịp cho nàng dùng.”

      xum xoe, gian tức đạo. Diêu Mật thấy Tạ Đằng vồn vã giật mình trong lòng, nhắc nhở chính mình, được rung động, được rung động., được để nghĩ mình đây dễ mềm lòng, muốn làm gì làm. Bởi vậy quyết tâm nhìn nữa, chuyện tâm viết sách.

      Tạ Thắng mài mực xong lại bóp vai cho Sử Tú Nhi, : “Thoải mái ? Viết quá lâu, cánh tay rất dễ đau nhức, cái này ta nhất.”

      Muốn bóp cánh tay lén lút mà bóp, đừng làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mất thuần phong mỹ tục lắm nha! Sử Tú Nhi gạt tay Tạ Thắng ra mới tỉnh ngộ, a, chúng ta sớm lấy chồng, có nhu cầu nuôi trai, bây giờ chút quan tâm trẻ con thế này chịu nổi, sau này sao mà có dũng khí nuôi trai chứ? Được, phải bắt phục dịch!

      Diêu Mật viết sách mấy ngày nay, tay cũng hơi đau nhức, thấy Tạ Thắng bóp tay giúp Sử Tú Nhi liền thèm thuồng, ngẩng đâu nhìn Tạ Đằng, lại lắc lắc cánh tay, uể oải : “Tay đau quá!”

      Tạ Đằng ngẩn ra, lập tức hiểu được, ra sau lưng Diêu Mật xoa bóp, chỉ là trong lòng cảm thấy quen, hầu hạ nàng trước mặt nhiều người thế này, bị truyền mất mặt chết!

      Tạ Nam thấy Phạm Tinh dò xét nhìn rồi lại vùi đầu viết sách, dường như muốn nhiều lời, suy nghĩ chút liền hiểu được, vội càng châm trà đưa tới, lấy lòng: “Tiểu Tinh, uống chút trà rồi viết!”

      Trong nháy mắt lòng Phạm Tinh mềm nhũn, nhận chén trà uống hết nửa rồi nhìn Tạ Nam, thấy mặt có ít nước, tay áo hơi ướt, khỏi nhíu mày thấp giọng : “Khi huynh qua đây mang theo ô sao? Tuy là đầu hè, nhưng trời lúc trong lúc lạnh, mắc mưa tốt đâu.”

      Nhìn , Tiểu Tinh nhà ta quả nhiên ân cần dịu dàng nhất, luôn quan tâm chú ý tới ta, rời được ta. Tạ Nam đắc thắng liếc Tạ Đằng và Tạ Thắng, vênh váo với hai đại huynh, miệng lại với Phạm Tinh: “Trước đây chiến tranh, chúng ta lợi dụng trời mưa mai phục trong đất bùn ba ngày ba đêm cũng sao. Chút mưa này nhằm nhò gì.”

      Diêu Mật lúc này mới để ý tới tóc Tạ Đằng dính nước, nhìn kĩ khó mà phát , cũng cau mày, phủ tướng quân có nữ quyến, ba huynh đệ Tạ gia ra cửa cũng nào để ý trời mưa, còn cầm ô cái gì. Bởi vậy nàng nhăn nhó hỏi: “Tiểu Đao đâu? Lúc huynh ra cửa nhắc cầm theo ô sao?”

      Tạ Đằng thấy Diêu Mật chủ động hỏi, liền : “Tiểu Đao bận dọn nhà mới để nhanh chóng cưới Linh Chi rồi.” xong chợt nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Diêu Mật: “Chỉ là mưa bụi thôi mà, cần gì phải mang ô?” Há há, Tiểu Mật quan tâm ta đấy!

      Diêu Mật đẩy song cửa sổ nhìn ra ngoài, trong bóng đêm thấy mưa to hay mưa , lắng nghe, thỉnh thoảng vang lên tiếng “Độp”, tựa như gió phất qua lúc giọt nước lá cây rơi xuống đất, biết chỉ là mưa rơi lác đác, nàng : “Mưa bụi cũng là mưa, lần sau nhớ mang ô.” Tại đây trong đêm mưa, cuối cùng lòng nàng kiên định nổi, bất giác để điệu mềm , nàng dặn dò : “Đợi tí nữa sai trù phòng* nấu cho chàng chén nước gừng.”

      *Xưa nay mình cứ thuần việt thành nhà bếp, nhưng lâu dần thấy nó hay, chỉnh sửa có trong ebook.

      Sử Tú Nhi nghe bọn họ chuyện, nàng nhìn Tạ Thắng, thấy cả người thoải mái, thầm gật đầu, tốt lắm, rất biết chăm sóc bản thân. Nàng vui vẻ: “ người Nhị tướng quân dính mưa, có lẽ là cầm theo ô.”

      Tạ Thắng cười : “Đêm nay lúc ra cửa, Cố Mỹ Tuyết cầm ô đuổi theo, bọn họ chạy nhanh lấy ô, ta thấy nên cự tuyệt lòng tốt của Cố Mỹ Tuyết, liền thuận ta nhận cây ô che mưa.”

      Sử Tú Nhi nghe xong, tim liền lạc nhịp. Được lắm, Cố Mỹ Tuyết lúc đầu muốn Tạ Đằng, biết thành, bây giờ nhắm Tạ Thắng. nên tức giận, nên tức giận, phải lấy sao? Chuyện này chẳng liên quan gì tới ta. Mặc dù nghĩ vậy, trong lòng nàng vẫn thoải mái, gác bút lại : “Ta mệt rồi, phải về phòng nghỉ ngơi, các ngươi cứ tự nhiên.” xong đứng dậy, đẩy cửa hơi.

      “Nàng ấy sao vậy?” Tạ Thắng nghĩ ra, hỏi Diêu Mật: “ chuyện rất vui vẻ, sao lại đắc tội nàng ấy được?”

      Diêu Mật nghĩ đến Cố Mỹ Tuyết ở trong phủ tướng quân, trong lòng cũng khó chịu, kéo Phạm Tinh, hai người đứng dậy, với huynh đệ Tạ gia: “Trời muộn, chúng ta về phòng nghỉ ngơi, các huynh cứ tự nhiên.”

      Diêu Mật kéo Phạm Tinh ra khỏi thư phòng, lấy ô trong thùng đặt hành lang, đuổi kịp Sử Tú Nhi, ba người che ô chậm rãi bước trong mưa.

      Tuy rằng lấy chồng, cũng từ hôn, nhưng ra các nàng vẫn có chút trông chờ. Trông chờ huynh đệ Tạ gia có lòng, có thể là phu quân để ta dựa vào. Thế nhưng phủ tướng quân mới ba a hoàn, Cố Mỹ Tuyết lại tới. Sau này Cố Mỹ Tuyết , biết lại là ai nữa đây. Nếu như là tiểu thư nhà quyền quý, khi truyền ra cái gì, huynh đệ Tạ gia nạp cũng phải nạp.

      Các nàng ra dám mơ cao huynh đệ Tạ suốt đời có vợ lẻ, nhưng ít ra cũng phải đặt các nàng trong lòng, quan tâm đế ý nghĩ của các nàng mới phải.

      “Bái kiến phu nhân!” Hai thị vệ đứng cách đó xa thấy bóng người lay động, nhìn qua là tỷ muội Diêu Mật, liền hành lễ, xách đèn lồng tới.

      Diêu Mât nhận ra hai viên thị vệ gọi Vệ Thất, gọi Vệ Thanh, là em cùng tộc, hỏi han mấy câu. Nếu như lấy chồng, sau này Diêu phủ còn phải dựa vào những thị vệ này bảo vệ, dù sao cũng phải lôi kéo bọn họ.

      Vệ Thất và Vệ Thanh là hai thị vệ đầu lĩnh, hỏi đáp , có vẻ sáng suốt.

      Đoàn người vào viện của Sử Tú Nhi, Sử Tú Nhi nhìn Vệ Thất, thấy áo hơi ướt cầm ô tới trước mặt : “Cho ngươi!”

      Vệ Thất nhận ô, vội tạ ơn.

      Sử Tú Nhi nghe giọng Vệ Thất hơi pha địa phương, khỏi cười : “Chẳng lẽ ngươi là người Thương Châu?”

      “Đúng vậy.” Vệ Thất theo cha rời quê hương từ , đối với mọi chuyện trong quê còn , nghe Sử Tú Nhi bảo nàng cũng là người Thương Châu, liền đánh bạo hỏi thăm vài câu.

      Vệ Thanh bởi vì nương thích liên tục hỏi đọc qua ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ’ Diêu Mật viết chưa, rất muốn kiếm quyển về khoe tỷ muội, liền giúp nàng ấy tìm quyển. tới mấy ngày vẫn chưa có dịp chuyện này với Diêu Mật. Lúc này nhân cơ hội ra.

      Diêu Mật vừa nghe cười: “Cái này rất dễ, ngươi đợi lát theo ta tới thư phòng, ta cho ngươi quyển.” Vừa nãy vội , chưa dọn xong sách trong thư phòng, còn phải trở lại dọn dẹp.

      Sử Tú Nhi cũng yên lòng a hoàn dọn thư phòng, với Diêu Mật: “Ta cũng .”

      Vừa lúc Sử di nương tới, bà : “Sáng mai dọn còn chưa muộn, mưa ngớt thế này, lại lung tung làm gì?”

      Sử Tú Nhi đáp: “Bởi vì trời mưa, nên mới đóng cửa sổ, thu dọn gọn gàng cho yên tâm.”

      Diêu Mật cười : “A hoàn biết chữ, bảo nàng ta vào thư phòng, chẳng qua chỉ là lau chùi thư án, cũng biết sách nào nên để ở chỗ nào.”

      Sau đó, Tạ Thắng nghe được, Sử Tú Nhi tặng Vệ Thất cây ô, vui vẻ trò chuyện với Vệ Thất, hai người còn là đồng hương. Vệ Thất còn hái lá cây thổi khúc phổ biến ở quê hương.

      Lại sau sau đó, có tin tức truyền tới, Sử di nương làm đặc sản quê hương, khi nghe Vệ Thất và Vệ Thanh là người cùng quê, mời bọn họ tới ăn chung. Vệ Thất kia tự mình trò chuyện với Sử Tú Nhi, còn Vệ Thanh lại làm Diêu Mật rất vui vẻ.

      Lại sau sau sau đó nữa, bọn họ nghe Diêu Mật và Sử Tú Nhi cùng Vệ Thất Vệ Thanh tới đại thư phòng, dáng vẻ rất khả nghi.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 68: Thở Dốc



      Lúc lời đồn truyền tới, Diêu Mật riêng với Vệ Thanh.

      , coi thử!” Tạ Đằng mặc dù quá tin Diêu Mật cùng thị vệ làm ra cái chuyện gì, nhưng mấy ngày nay chẩm (ngủ mình) khó ngủ, trong lòng có chút tà hỏa, vừa nghe Diêu Mật và Thị vệ ở cùng chỗ, hơi buồn bực.

      Tạ Thắng cũng buồn bực, hừ hừ, đồng hương, thổi tiểu khúc quê hương, ăn cùng bàn, bây giờ lại cùng nhau tới thư phòng. Coi ta tồn tại sao?

      Hai người bước nhanh, chỉ trong chốc lát tới thư phòng, biết suy nghĩ cái gì mà cùng nhau nấp sau cây đại thụ ngoài thư phòng, nhanh sau đó thấy Diêu Mật Sử Tú Nhi cùng Vệ Thất Vệ Thanh bước ra khỏi thư phòng, Vệ Thanh săn sóc tung ô che đầu Diêu Mật, Vệ Thất cẩn thận xách đèn lồng soi đường cho các nàng, bốn người vừa vừa cười, dáng vẻ vô cùng vui sướng.

      Hình như, nghe được Diêu Mật hỏi Vệ Thanh có biết thổi khúc hay , Vệ Thanh trả lời, Diêu phu nhân muốn nghe, ta liền thổi khúc. Sử Tú Nhi hỏi Vệ Thất có nhớ đặc sản quê hương nào , có muốn ăn hay ?

      Đợi đến khi nhóm người xa, Tạ Đằng mới lẩm bẩm: “Chỉ là hai thị vệ, ta khẩn trương cái gì? Vả lại Tiểu Mật cũng phải loại người như vậy.”

      Tạ Thắng cũng lẩm bẩm: “Tiểu thị vệ chỉ là đồng hương, Tú Nhi thân thiết dịu dàng, cũng là chuyện thường tình.”

      Hai người vừa chuyện vừa tự ý thức được, bọn họ đường đường là tướng quân, nấp dưới cây đại thụ nhìn vợ của mình cười với thị vệ, hình như có gì đó ổn.

      Hai tay Tạ Đằng ôm ngực, ngực chợt hơi lạnh, là vì nước cây vào ngực , lại sờ ngực, làm nước thấm vào trong áo, cân nhắc : “Lần trước nhờ nhạc phụ đại nhân chỉ điểm, liền đắc thủ. Bây giờ cũng phải thỉnh giáo nhạc phụ phen.” Dù thế nào cũng tin, rằng Diêu Mật thà thân thiết với tên thị vệ, mà chịu ở cùng với . Chắc chắn có nội tình, chỉ cần tìm Diêu lão gia, vừa hỏi liền ràng.

      Tạ Thắng nghe xong cũng gật đầu: “Nhạc phụ ta cũng là người dễ chuyện, chỉ giúp Tú Nhi, mà còn thiên vị ta. Ta phải với ông, rãnh rỗi điều Vệ Thất ra ngoại viện, đừng để vào nội viện. Chớ để Vệ Thất ỷ mình là đồng hương, vênh váo mình là người nhà, mà khi dễ người khác.”

      Diêu lão gia và Sử lão gia đánh cờ, nghe Tạ Đằng và Tạ Thắng tới nhìn nhau lắc đầu. Mấy ngày nay họ thấy , con mình muốn gã vào phủ tướng quân, mà là có tâm tư khác!

      Còn chuyện Vệ Thất và Vệ Thanh đêm nay là do Sử lão gia sai người truyền cho Tạ Thắng Tạ Đằng, liệu trước bọn họ tới vấn kế, quả nhiên sai.

      Diêu lão gia thấp giọng bảo: “Dù sao cũng phải ép tướng quân tỏ chút thái độ, diệt tận gốc những nữ nhân có tư tưởng trèo cao, Tiểu Mât sau này vào phủ tướng quân mới được sống yên ổn. Còn , cưới cũng được.”

      Quan sát mấy ngày, Diêu lão gia cũng hiểu đôi chút, nữ nhi nhà mình sợ Tạ Đằng đủ tâm, lại sợ vào phủ tướng quân có chỗ dựa, lo lắng đủ thứ, mà Tạ Đằng lại chẳng ý thức được Diêu Mật lo cái gì, cứ tự mình hành động. Theo cái đà này, chỉ sợ xảy ra chia cách. Hơn nữa nếu Tạ Đằng tự mình đối diện với những chuyện này, đàng hoàng đứng trước mặt mọi người làm chỗ dựa cho Diêu Mật, chỉ sợ quý nữ kinh thành tiếp tục gây .

      Diêu lão gia nửa đời thất bại, dễ gì có được con rể tướng quân, nhưng sau mấy ngày suy nghĩ liền buông tay, mọi việc thể cưỡng cầu, đại khả cần quá câu chấp, vả lại con mình thế này, so với lúc trước còn dễ gả hơn. Còn nếu con gả vào phủ tướng quân, cũng có thể sống dễ dàng, người ta cũng dám thừa nhận thân phụ nhân phủ tướng quân. Sau này sinh hài tử của Tạ Đằng, cũng có người phụng dưỡng và dựa vào như ai. Dù ở riêng, Tạ Đằng có nạp người khác, cũng biết bảo vệ con mình.

      Sử lão gia thấy Sử Tú Nhi bây giờ là cáo mệnh phu nhân, biế viết sách kiếm tiền, thua kém đàn ông, sau này mà phải tranh thủ tình cảm với đống tiểu thiếp, cũng có chút cam lòng, bằng khỏi vào phủ tướng quân, chỉ cần lui tới Nhị tướng quân là được rồi! Tuy vậy hơi kì lạ, những con mình và Nhị tướng quân có nghĩa phu thê, trong kinh đô ai mà biết, bái đường có việc gì? Cứ sinh em bé làm tiểu tướng quân thôi.

      Hai người suy nghĩ Tạ Đằng và Tạ Thắng tiến vào, liền để hai người ngồi xuống, cười bảo: “Tương quân trễ thế này lại tới, có chuyện gì quan trọng sao?”

      Tạ Đằng thẳng: “Tiểu Mật hình như còn thành kiến với con, con lại đoán được tâm tư của nàng, đặc biệt tới thỉnh giáo nhạc phụ.”

      “Tướng quân, Tiểu Mật với ta, rằng bây giờ nó sống rất tốt, muốn xuất giá.” Diêu lão gia thấy Tạ Đằng biến sắc, càng tăng giọng: “Nó nếu vậy, ta là phụ thân, cũng tiện cưỡng ép, chỉ hỏi nó sau này có tính toán gì ? Nó tính sau này tìm vị phu quân.”

      Diêu Mật muốn chồng, lại muốn kén rể, nếu là người khác , Tạ Đằng tuyệt đối tin. Chưa kể đến là tướng quân đương triều, thân phận địa vị tướng mạo như vậy, chỉ cần nữ nhân có hiểu biết chọn , chứ phải là tìm người khác làm hôn phu. Vả lại Diêu Mật và có nghĩa vợ chồng, người ngoài nhìn vào chính là phu nhân phủ tướng quân, giờ đây chỉ còn thiếu nghi thức nữa thôi, sao lại vứt chứ. Nhưng những lời này là từ trong miệng Diêu lão gia ra, khỏi nghi ngờ, bán tín bán nghi hỏi: “Lời này của nhạc phụ là ?”

      “Tướng quân trước đừng gọi ta là nhạc phụ, chỉ sợ cuối cùng, chúng ta được làm bố vợ.” Diêu lão gia thấy Tạ Đằng nghiêm trọng, liền bổ sung: “Nghe giọng của Tiểu Mật, cũng là suy nghĩ rất kĩ.”

      Thấy Diêu lão gia có hàm ý khác, Tạ Đằng lúc này mới để ý, cau mày : “Con tìm Tiểu Mật hỏi thử.”

      “Ngài cần hỏi, con của ta, sao lại biết tâm của nó.” Diêu lão gia : “Lần đầu từ hôn, là vì quý nữ gây , tướng quân chưa từng vì nó xuất đầu lộ diện. Lần thứ hai từ hôn, là vì muốn gả vào phủ tướng quân, để được sống thoải mái hơn.”

      “Nhưng con và Tiểu Mật có nghĩa phu thê.” Tạ Đằng trong lòng trầm xuống, mơ hồ cảm giác được, Diêu lão gia dối.

      “Khụ, gả vào phủ tướng quân, cũng có nghĩa là cùng tướng quân thân mật.” Diêu lão gia chỉ ra, hai người cưới gả, cũng có thể làm tình nhân đấy thôi!

      Tạ Đằng thể tin được nhìn Diêu lão gia, lão đầu này, lão đầu này sao lại có kì tư diệu tưởng vậy chứ? thành với Tiểu Mật cũng có thể nghĩ tới chuyện này? Hay là học ông luôn nhỉ?

      Diêu lão gia vừa cười vừa tiếp tục làm vấn đề: “Bây giờ Tiểu mật có nhà, có bạc, rất có thể muốn có trẻ em, có hoàng thượng và lão tướng quân làm chỗ dựa, tuy bái đường thành thân nhưng người ta cũng phải gọi tiếng phu nhân, như vậy, lấy chồng cũng chẳng có việc gì. Tướng quân ngày nào còn chưa chính thức đón dâu, người ta đối đãi với nó như phu nhân tướng quân. Tới khi tướng quân cưới vợ, hoặc nạp thiếp, Tiểu Mật được tự do, có thể kén rể.” Khi Diêu lão gia tới hai chữ kén rể, ngữ điệu thâm sâu, ám chỉ, cũng có thể nuôi nhân tình, nuôi trai. Chỉ cần nuôi được là nuôi.

      Tạ Đằng sững sờ nghe xong, càng hiểu được, đây là cái chuyện gì vậy hả?

      Tạ Thắng vốn muốn xin Sử lão gia chỉ giáo, lại nghe thấy lời Diêu lão gia, liền quên mất. Diêu Mật có tư tưởng này, Sử Tú Nhi đương nhiên cùng chung mặt trận, cần gì phải hỏi nữa chứ?

      “Con tìm Tiểu Mật hỏi chuyện.” Lúc này Tạ Đằng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, người khác có thể giỡn với chuyện này, Diêu Mật cũng có thể cố tình nũng nịu chuyện đâu, nhưng Diêu lão gia là nhạc phụ, chắc chắn lấy chuyện này ra đùa với .

      Tạ Thắng như bị nghẹn trong ngực, lại nghĩ Sử Tú Nhi vừa mới cười với Vệ Thất, cổ ghen tuông xông thẳng lên ngực, cũng đứng ngồi yên, chỉ cảm thấy đêm nay hàng phục Sử Tú Nhi, có cách nào ngủ được, bởi vậy cũng đứng lên : “Con tìm Tú Nhi hỏi .”

      Thấy Tạ Đằng và Tạ Thắng như lốc xoáy bỏ , DIêu lão gia và Sử lão gia nhìn nhau cười, tốt rồi, biết khẩn trương là tốt rồi. Hai vị tướng quân là hùng, là đối tượng ái mộ của nữ tử kinh thành, nhưng con nhà mình cũng quý báu vậy, thể chịu thiệt.

      Tạ Thắng nhanh chóng tới trước phòng Sử phu nhân, sai a hoàn vào trong thông báo, thấy Sử phu nhân ra, liền kính cẩn : “Muộn thế này, quấy rầy nhạc mẫu.”

      Sử phu nhân cười đáp: “Nhị tướng quân hà tất khách khí? Tìm Tú Nhi đúng ?” xong nháy mắt mấy cái, nhìn trong phòng, lại quay đầu bảo: “Ta ngại phòng oi bức, bức đến tiểu sương phòng nghỉ ngơi. Nhị tướng quân có lời muốn Tú Nhi, cứ vào trong.” Xong lại dặn dò hai a hoàn: “, chuyển chăn mền tới sương phòng. Ngoài cửa sổ chỗ kia có trồng chuối, vừa lúc có thể nghe tiếng mưa rơi mà ngủ.”

      Hai a hoàn đồng thanh: “Phu nhân phong nhã!”

      “Còn phải , chừng sáng mai thức dậy ta còn ngâm ra bài thơ chuối.” Sử phu nhân trêu ghẹo, dẫn hai a hoàn và hai bà tử .

      Cầu xin Sử phu nhân ngay trước mặt bà tử, Tạ Thắng nóng hết cả mặt.

      Bà tử và a hoàn đều để tâm, ai mà biết phu nhân và Nhị tướng quân là phu thê cơ chứ? Phu thê mâu thuẫn, dọn ra ở riêng, là chuyện thường tình. Chỉ cần hạ nấc thang, liền hòa thuận ngay ấy mà. Đây là lão phu nhân cho bọn họ cơ hội chứ đâu!

      Sử Tú Nhi ở trong phòng nghe Tạ Thắng tới, muốn tìm người cài chặt chốt cửa, lại ngẫm nghĩ, mắc gì phải cự tuyệt người ta? Chỉ coi là nhân tình, đối xử như trai lơ, phải thoải mái vui sướng hơn sao? Bở vậy thấy Tạ Thắng vào, liền : “Muộn rồi, có chuyện gì sao?”

      “Có chuyện, chuyện rất lớn.” Tạ Thắng ngồi xuống cạnh Sử Tú Nhi, nóng lòng động thủ giống như xưa, mà dừng ở mắt nàng : “Tú Nhi, ta nghe nhạc phụ , nàng muốn gả vào phủ tướng quân sao?”

      Sử Tú Nhi nghe xong trợn mắt nhìn Tạ Thắng, thấy rất nghiêm túc, có vẻ rất quan tâm, liền cũng nghiêm túc trả lời: “Vậy ngươi xem, ta bây giờ sống ung dung, hay lúc làm phu nhân phủ tướng quân của ngươi ung dung?”

      Tạ Thắng nghẹn họng, sau khi gả vào phủ tướng quân, phải lo liệu gia , khách tới xã giao, giúp chồng dạy con vân vân, còn chỗ nào thoải mái chứ? Như lúc này vậy, muốn ngủ ngủ, muốn dậy dậy, mới là tự do thoải mái.

      lâu sau, Tạ Thắng chua chát lên tiếng: “Nàng thể vì ta hi sinh chút sao?”

      Đây này, cuối cùng cũng đúng thái độ rồi đấy! Trong lòng Sử Tú Nhi thoải mái lên, nàng buồn cười ôm đầu gối, nén giọng : “Ta phải suy nghĩ , xem ngươi có đáng được ta hi sinh hay .”

      “Vậy phải thế nào, nàng mới cho là có giá trị?” Tạ Thắng thấy bả vai Sử Tú Nhi khẽ động đậy, trong lòng cũng khẽ động đậy, chỉ lặng lẽ nhích tới gần, đưa tay xoa bóp vai Sử Tú Nhi, nịnh nọt: “Ít nhất, ban đêm cũng là ta hầu hạ nàng mới khỏe.”

      biết xấu hổ sao? Ban đêm hầu hạ? Là muốn hầu hạ giường chứ gì? Sử Tú Nhi hừ hừ, rụt vai, ngẩng đầu lên : “Sau này nữ nhân khác đưa ô hay đưa cái gì, cũng được nhận.”

      “Được, nhận.” Tạ Thắng đáp cần suy nghĩ.

      Biết nghe lời, thái độ tạm được. Sử Tú Nhi hơi thoải mái, quyết định tiến thêm bước: “Ngoại trừ ta, được gần gũi nữ nhân khác.”

      “Được, gần.” Tạ Thắng thấy bầu khí ngày càng tốt, có hi vọng thân mật, miệng , người sớm cuối xuống, ôm eo Sử Tú Nhi ,chặn miệng nàng.

      “Ta còn chưa hết.”Sử Tú Nhi thấy khai thông tệ, có hi vọng hết ra, lại bị chặn miệng, tất nhiên là hài lòng, ra sức đẩy , chỉ là vừa câu, lại bị chặn.

      Hai người nhanh chóng lăn ra giường, nghe thấy tiếng , chỉ còn lại tiếng thở dốc.

      Tạ Đằng rời khỏi thư phòng Diêu lão gia, nghe được Diêu Mật đêm nay đến phòng Cố phu nhân, mà ngủ trong phòng của nàng, liền tới phòng Diêu Mật. Tới ngoài cửa, vừa tính gõ cửa, lại nghe trong phòng truyền giọng : “Tiểu Mật, phải tỷ muốn nuôi trai sao? Ta thấy Vệ Thanh cũng được lắm.” Là giọng của Phạm Tinh.

      Tới giọng của Diêu Mật: “Ta cũng cảm thấy tệ, vừa săn sóc vừa dịu dàng, dáng dấp cũng khôi ngô.”
      Nhược Vân thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 69: Dịu Dàng


      Ta chưa đủ sóc sóc, chưa đủ dịu dàng, chưa đủ đẹp trai sao? Tạ Đằng lấy tay ôm trán, đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu. Phải tìm cách nghênh tiểu nữ nhân suy nghĩ kì lạ này vào phủ mới phải. Nếu để mặc nàng bên ngoài, biết lại xảy ra chuyện gì.

      Diêu Mật và Phạm Tinh chuyện vui vẻ, biết là Tạ Đằng đứng ngoài cửa phòng, rồi lặng lẽ bỏ .

      nơi khác, Tạ Thắng cùng Sử Tú Nhi triền miên, tự cho hàng phục nàng, liền dịu dàng : “Tú Nhi, sáng mai ta lại mời người đến cầu hôn, nàng đồng ý, ta chọn ngày lành đón nàng xuất giá.”

      “Ai phải gả?” Sử Tú Nhi miễn cưỡng : “ phải bây giờ rất tốt sao?”

      “Nàng, nàng phải vừa mới …” Tạ Thắng nổi đóa, trách mắng: “Nàng chỉ vì nhìn trúng nam sắc của ta, phải vì muốn thành thân?”

      “Ta cũng đâu có .” Sử Tú Nhi kéo chăn trùm kín, ngáp: “Ta ngủ.” xong nhắm mắt.

      Coi ta là gì hả? Tạ Thắng hết sức rầu rĩ, như thế này rất tốt, tốt chỗ nào chứ?

      Sáng hôm sau, Diêu Mật và Phạm Tinh nghe Vệ Thất và Vệ Thanh đêm hôm khuya khoắc tuần phủ, hiểu thế nào bị ngã vào ao sen, cả buổi bò dậy nổi, thiếu chút nữa mất mạng.

      Phạm Tinh vô cùng khó hiểu, chống má : “Vệ Thất và Vệ Thanh biết bơi à? Ngày trước xuống nước tróc thích khách, sao giờ chỉ rơi xuống ao lại lên nổi?”

      Diêu Mật cũng mơ hồ, lúc thấy Cố phu nhân hỏi: “Mẹ, chuyện Vệ Thất Vệ Thanh là thế nào?”

      Tuy tỷ muội Diêu Mật là chủ nhân của phủ, nhưng mọi người còn chưa , các nàng lại lo viết sách, mọi chuyện liền để Cố phu nhân lo liệu. Hộ vệ xảy ra chuyện, hạ nhân chỉ bẩm báo Cố phu nhân, quấy rầy cá nàng.

      Cố phu nhân cũng biết trong lòng, rằng chuyện này có dính dáng đến huynh đệ Tạ gia, nhưng bà mà lòng vòng: “Đêm qua mưa lớn, bọn họ tuần phủ, đến bên ao sen, thấy lá sen lộn xộn, nhớ lại gần đây có thích khách, liền sinh nghi, nhảy xuống ao kiểm tra, ngờ chân vướn vào rong rêu, bị chìm xuống. Dù sao bọn họ bơi giỏi, rất nhanh leo lên. Nhưng vẫn phải tịnh dưỡng vài hôm mới có thể tiếp tục trực gác.”

      Diêu Mật : “Phải cho bọn họ nghỉ phép, mới nghỉ ngơi đàng hoàng được.”

      Cố phu nhân gật đầu: “Ta phân phó mời đại phu đến khám bệnh cho bọn họ, may bọn họ là người tập võ, thân thể tráng kiện, cũng có gì đáng ngại.”

      Đến đây chưa được mấy hôm, hết thích khách tới thăm lại tới hộ vệ rơi xuống nước, ràng là điềm xấu. Diêu Mật trầm mặc lúc rồi lên tiếng: “Mẹ, chúng ta mời đại sư trong miếu tới đuổi tà thôi! Dù sao đây cũng là nhà cũ, có niên đại, e rằng…”

      Cố phu nhân tất nhiên là đồng ý, : “Nửa tháng nữa là sinh thần lão tướng quân, còn phải chuẩn bị quà mừng. Con nên bỏ chút thời gian chuẩn bị trước, tránh lúc đó lại luống cuống chân tay.”

      Diêu Mật tính toán ngày giờ, lúc này mới kinh ngạc phát giác, thầm: “ ra gần năm rồi.” Biết Tạ Đằng, cũng gần năm!

      Mẹ con trò chuyện, Trương phủ cho người sang giục sách, là mấy ngày nữa Đột Hoa vương gia rời kinh, tỷ muội Diêu Mật nhanh nhanh dâng sách.

      Diêu Mật vội vàng cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tới thư phòng, viết xong sách giao cho người đưa tin, còn gửi thêm phong thư, rằng các nàng có ý định viết truyền kì, đến lúc đó mong Trương đại nhân hợp tác bán sách, Trương đại nhân nếu có thời gian, xin đến phủ bàn bạc.

      Trương đại nhân nhanh chóng tới, hai bên thương nghị, vẫn dựa theo lệ cũ, tỷ Diêu Mật viết sách, Trương đại nhân chịu mọi chuyện in ấn bán sách, lợi nhuận chia năm năm.

      Diêu Mật hiểu Trương đại nhân là được Huệ Tông hoàng đế bày mưu, lòng xoay sở bạc cho quốc khố, bản thân hề tham tiền, nhưng nếu muốn hợp tác lâu dài, phải cho người ta ít lợi lộc, bởi vậy lặng lẽ : “Trương đại nhân, sau này ngài cứ lấy nửa phần trong năm phần của chúng ta, coi như là của ngài mất công cực nhọc, việc này cần phải báo lên, chúng ta cũng tuyệt đối .”

      Trương đại nhân nghe xong khỏi kinh ngạc vui mừng, mặt lại lộ ra, ông : “Ý tốt của phu nhân, tất nhiên thể chối từ.” Bởi vậy trong lòng thầm quyết định, mặc kệ truyền kỳ các phu nhân viết có xem được hay , nhất định phải cố hết sức đẩy mạnh tiêu thụ.

      Tỷ muội Diêu Mật ở đây nôn nóng viết sách, huynh đệ Tạ Đằng cũng bận rộn ở quân doanh, bởi vì mấy ngày nữa đám Đột Hoa vương gia rời kinh, sợ rằng trước khi rời kinh bọn họ còn muốn giở trò, cũng mật thiết giám thị, dám coi thường. Dù vậy, đêm đêm đều tới Diêu phủ nghỉ ngơi, sáng sớm rời .

      Bên ngoài thấy huynh đệ Tạ gia ngủ đêm ở Diêu phủ đồn đại đủ kiểu. Nhưng cơ bản vẫn là, huynh đệ Tạ gia tuy còn chưa chính thức cưới tỷ muội Diêu Mật, cũng có nghĩa phu thê, bây giờ ngủ đêm ở Diêu phủ, là chuyện phu thê bọn họ, người ngoài thể can thiệp.

      Mấy ngày nay Đột Hoa vương gia suy nghĩ lúc đó Diêu Mật thổi hương gì lên mặt , bởi vậy mà ngầm kinh hãi, chỉ Tạ Đằng biết võ công, mà Diêu Mật cũng đơn giản, muốn đối phó bọn họ, chỉ sợ được. Hơn nữa lại thấy triều Đại Ngụy quân thần đoàn kết, hoàng hậu tài đức, dưới đồng lòng, liền hết suy nghĩ lòng riêng. quá mấy ngày rời kinh thành.

      Tạ Đằng tiễn Đột Hoa vương gia, lại được mật báo, triều Đại Kim sau khi bại trận vẫn ngừng nội loạn, trong thời gian ngắn có lực kích động chiến tranh, yên lòng.

      Trong thời gian này lại xảy ra chuyện khác, ở quê Thanh Châu của Sử Tú Nhi, bởi vì sợ quan phủ ép hôn mà hai trăm nương tuổi tròn mười lăm kết bạn cùng nhau chạy đến bờ hồ Đại Minh, rằng nếu quan phủ cưỡng xứng các nàng, các nàng đồng loạt nhảy xuống hồ. Việc này cực kì ầm ĩ. Có đoàn thứ nhất, ngay sau đó liền có đoàn thứ hai, lần này là ba trăm nương nào đó kết giao muốn nhảy xuống hồ, quan phủ vì ổn định các nàng mà rằng, tấu lên triều đình, nếu hoàng thượng ân chuẩn, cưỡng ép thành thân nữa.

      Huệ Tông hoàng đế nghe chuyện, vội vàng triệu tập đại thần bộ Hộ bàn bạc, cuối cùng quyết định, hủy bỏ chỉ lệnh ban đầu, tiếp tục cưỡng phối hôn , hi vọng gì mà khi nào gả, gả cho ai, đều do các vị nương cùng trưởng bối tự thân quyết định, quan địa phương can thiệp.

      Lệnh này khiến khí kinh thành vô cùng tưng bừng, rất nhiều nương tuổi gần mười lăm mặt mày vui vẻ, hẹn nhau chúc mừng. Mạnh Uyển Cầm giúp Cố Mỹ Tuyết tìm mối khắp nơi, nghe chỉ lệnh cũng thở phào, thiếu chút nữa mừng chảy nước mắt, Cố Mỹ Tuyết: “Mẹ vẫn còn lòng tin, may mà chưa tùy tiện gả con cho người khác, bây gờ tốt rồi, yên tâm lựa được mối tốt.”

      Cố Mỹ Tuyết cũng tuôn lệ, nức nở: “Con còn muốn, nếu tìm được nhà thích hợp, liền hạ quyết tâm làm thiếp thị của nhị biểu ca, cũng tốt hơn gả cho bất cứ ai.”

      Tỷ muội Diêu Mật dù bị ép gả chồng, nghe được chỉ lệnh này, cũng nâng chén chúc mừng.

      số nương có ý tưởng, quan phủ còn cưỡng xứng, liền dự định lấy chồng, lấy hết bạc để dành cho của hồi môn, chung với vài người mở tú trang (tú: thêu), chiêu vài nương làm thợ thêu, hăng hái làm việc thua gì đàn ông.

      Cố phủ có vài nương thêu thùa xuất chúng, trước đây qua quýt lấy chồng, nay nghe chỉ lệnh vô cùng hối hận, hận thể tái giá. Lại tìm Diêu Mật, mong nàng đứng ra làm đầu lĩnh, mở tú trang chuyện làm tú phẩm hàng chất lượng cao cho phú hộ, đồng thời cũng tiến cung xin hoàng hậu, độc quyền tú phẩm xảo cho cung phi.

      Diêu Mật nghe cũng xui lòng, bởi vậy cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh hợp lại bàn bạc, ba người hợp kế, cãm thấy việc này rất khả thi. Lập tức tiến cung xin hoàng hậu.

      Hoàng hậu nghe các nàng muốn mở tú trang xong cực kì tán thành, bảo rằng cũng muốn tham gia góp vốn. Có hoàng hậu chống lưng, mở tú trang kiểu gì mà nổi? Tỷ muội Diêu Mật vô cùng mừng rỡ.

      Cố thị tộc muội nghe được tin tốt lành, ai ai cũng mặ mày rạng rỡ,cười : “Ba vị phu nhân chỉ cần góp vốn, ngồi đợi tiền tới là được. Chuyện khác giao hết cho ta. Những chuyện vặt vãnh, ta để cha giải quyết ổn thỏa.” Nàng ta chỉ là nhi nữ nhà tiểu quan, muốn mở tú trang, chỉ sợ được lâu dài. Có tỷ muội Diêu Mật có hoàng hậu chống lưng, lão tướng quân là chỗ dựa vững chắc, ai dám động đến nàng ta?

      Diêu Mật ngầm điều tra vị Cố thị tộc muội này, biết được nàng ta bị nuông chìu k=hóa hư như Cố Mỹ Tuyết, mà là người khá biết trước biết sau. Bởi vậy cùng nàng ta thương nghị hiệp ước góp vốn, hai bên mời Phạm lão phu nhân và hai mợ trong nghề đứng ra làm chứng, kí hiệp ước hợp tác.

      Tạ Đằng nghe tin lẩm bẩm: “Được lắm, viết sách được, rồi chịu lấy chồng, nay lại còn muốn mở tú trang, coi cái đuôi có vểnh ngược lên trời ?”

      Tạ Thắng nghe xong, vào thư phòng Tạ Đằng la ầm lên: “Đại ca, thể mặc các nàng ấy làm ầm mãi được, mau nhanh đón vào cuẳ mới yên ổn.”

      “Các nàng ấy chịu cưới biết làm sao?” Tạ Đằng lắc đầu thở dài, lại cảm thấy nhức đầu, đập mạnh tay vào thư án : “Rốt cuộc phải như thế nào, Tiểu Mật mới chịu đổi ý?”

      Tạ Nam cũng chạy vào, vừa vừa lau mồ hôi: “Phản rồi, phản rồi, ba nương bé , lại muốn mở tú trang.”

      Bởi vì cái tư tưởng tiện ra nào đấy, ba huynh đệ Tạ gia siêng năng chạy đến Diêu phủ, chỉ ngủ đêm tại Diêu phủ, ba ngày có việc gì cũng ngồi ở Diêu phủ. Mọi người mới đầu còn hơi lạ, sau mấy ngày liền thành thói quen.

      Tạ Đoạt Thạch sáng tối quạnh quẽ, khỏi ngửa mặt than với ông trời: “Cháu dâu cưới, cháu trai cũng luôn, đây là vì sao?”

      Ông tác phong nhanh nhẹn, mau chóng sai quản gia thu dọn hành lí, cũng chuẩn bị nhảy sang Diêu phủ. Trước sai người thông báo Cố phu nhân, là ông thích hoa cảnh Diêu phủ, muốn dọn sang Diêu phủ ở thời gian ngắn, sắp tới tiệc sinh thần cũng tổ chức ở Diêu phủ.

      Cố phu nhân vừa nghe biết là Tạ Đoạt Thạch muốn giúp cháu mình cưới tỷ muội Diêu Mật, bà vội vàng sai người quét tước sương phòng, lại hỏi sở thích của Tạ Đoạt Thạch, rồi dẫn người tới trang trí phòng ông ở.

      Diêu phủ có đám Cố phu nhân lo liệu, ăn mặc đều có thứ tự, sớm tối lúc nào cũng có người tói hỏi han, bây giờ lại thêm Tạ Đoạt Thạch đến ở, nhất thời chưa được.

      Đến khi Tạ Đoạt Thạch dọn vào Diêu phủ, Diêu phủ càng thêm náo nhiệt, sớm tới người tới người , Lại thêm Đoan quận vương và La Hãn mươn danh nghĩa tới bái phỏng Tạ Đoạt Thạch, cũng thường xuyên ra vào Diêu phủ.

      Huynh đệ Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn cũng suốt ngày ra vào Diêu phủ. Nhưng bọn họ là vì giúp đỡ Cố thị tộc muội mở tú trang, mới chạy đế Diêu phủ bàn bạc với tỷ muội Diêu Mật.

      Thấy Diêu phủ tưng bừng náo nhiệt, Tạ Đoạt Thạch đợi thời cơ, gọi ba huynh đệ Tạ Đằng vào phòng, chỉ vào bọn họ mắng: “Ông nội với mấy người cái gì? Lâu như vậy, sao còn chưa giải quyết được vợ mình hả? Coi chừng chúng nó bị người ta lừa mất đấy!”

      Huynh đệ Tạ Đằng cuối cùng thể thừa nhận, ra tới nước này, bọn họ thể ở đây được.

      Tạ Đoạt Thạch cười : “Có ta ở đây, đảm bảo các được ôm mỹ nhân về.”

      “Xin ông nội chỉ giáo!” Tạ Đằng lúc này thành tâm thành ý xin Tạ Đoạt Thạch dạy bảo.”

      Tới tối, lúc tỷ muội Diêu Mật ở trong thư phòng, ba huynh đệ Tạ gia lại xuất , vô cùng an cần niềm nở quạt mát bưng trà hầu hạ các nàng, săn sóc dịu dàng gì xuất ra hết.

      Tạ Đằng càng lặng lẽ cúi người vào tai Diêu Mật: “Ta như vầy, đr săn sóc, đủ dịu dàng, đủ đẹp trai chưa?”
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :