1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị Hương - Cống Trà (82 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 55: So Tài


      Tạ Đoạt Thạch biết tin quý nữ gây , thậm chí cho đại phu đến Cố phủ chữa bệnh cho Diêu lão gia, vô cùng khinh ngạc, từ khi nào mà lá gan của đám quý nữ này to đến vậy? bàn việc bọn họ vừa thắng trận trở về, hoàng đế dám tiếp đón sơ suất, chỉ cần việc tỷ muội Diêu Mật được phong cáo mệnh, những hành vi này của quý nữ chính là đánh vào mặt vua, chuyện này đơn giản.

      Đợi Tạ Đằng hồi phủ, Tạ Đoạt Thạch gọi vào thư phòng, thong thả : “A Đằng, lần này chúng ta thắng lợi trở về, nhưng lại quên chuyện.”

      Tạ Đằng tỉnh ngộ, gật đầu đáp: “Hoàng thượng lên ngôi mới ba năm, phân nửa quyền hành đều nằm trong tay Thái hậu. Lần này thắng lợi trở về, trong cung ban thưởng, chúng ta chỉ mới tạ ơn Hoàng thượng, lại quên mất Thái hậu. Thái hậu chắc chắn khó chịu.”

      Thái hậu hài lòng bọn họ, lại thể thể ra mặt, sợ người ta chèn ép công thần, chỉ có thể mượn tay quý nữ cảnh cáo Tạ Đằng. Tạ Đoạt Thạch thấy Tạ Đằng minh bạch, cười : “Thái hậu già rồi, lòng dạ ngày càng hẹp hòi. May mà Hoàng thượng có hoàng hâu khá là thông tuệ và sáng suốt đứng sau giúp đỡ.

      Phải nhắc tới, Thái hậu chính là đại tẩu của Huệ Tông hoàng đế, sinh ra, cũng nuôi lớn, lại phải khoanh tay đứng nhìn Huệ Tông hoàng đế từ từ ngồi vững vàng ngai vàng, khó trách được bà muốn xây dựng quyền lực riêng cho mình, để cho mọi người biết được, Thái hậu bà vẫn còn khả năng xoay chuyển triều chính.

      Tạ Đằng lắc đầu: “Chỉ e Tiểu Mật thấy ta che chở nàng, tức giận.”

      Ban đêm, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ngồi trong phòng trò chuyện, người này nhìn người kia rồi nặng nề thở dài, nếu phải sợ đám quý nữ chĩa mũi nhọn vào Cố phủ, gây phiền phức cho người Cố phủ, các nàng chẳng nhận lời tham gia cái gì mà Bách Hoa so tài này đâu! Nếu thắng tốt rồi, nếu thua, chẳng phải để người ta tài mạo bình thường, phải dựa vào hiến thân mới được ngồi vò vị trí phu nhân tướng quân sao!

      Diêu Mật lên tiếng: “Đến lúc đó tùy tình hình mà ứng phó.”

      Sử Tú Nhi lo lắng: “Chúng ta thà gả cho lão tướng quân còn sướng hơn! Nếu theo lão tướng quân, chắc chắn được hưởng phúc, phải lo lắng nhiều chuyện như vậy! Lại càng sợ lão tướng quân cưới vợ bé!”

      Phạm Tinh nghĩ đến Lý Phượng, lại nghĩ đến chuyện bị đám quý nữ ép tới nước này, khăng khăng cho rằng Tạ Nam bất lực, cũng gật đầu : “Nếu chúng ta là nữ nhân của lão tướng quân, lão tướng quân chắc chắn có biện pháp khiến đám quý nữ biết khó mà lui, chứ phải để chúng ta tự mình ra mặt, còn phải tham gia cái cuộc thi Bách Hoa khỉ gió kia. Ta cầm kì thi họa mọi thứ đều thường thường, thắng được mới là lạ!”

      Diêu Mật bật thốt lên: “Nếu quan phủ mạnh tay phối xứng, chúng ta lại có tiền, cứ ở với nhau, cần gì phải cưới chồng. Như vậy cũng có thể dạo phố trồng hoa uống trà nuôi trai.”

      Hai mắt Phạm Tinh sáng lên, tiếp lời: “Chúng ta là nghĩa tôn nữ của lão tướng quân, là nghĩa muội của tướng quân, dù sao cũng được bọn họ che chở, ngoài đám quý nữ kia, ai dám ức hiếp chúng ta, chúng ta quyết lấy chồng. Còn bọn quý nữ kia muốn gả muốn lấy ai cứ gả cứ lấy người đó, chẳng liên quan tới chúng ta.”

      Sử Tú Nhi cảm thấy mình hiến thân, lại giữ gìn phủ tướng quân hơn nửa năm, Tạ Thắng trở về phải thương nàng, kết quả là, chỉ mang theo Tô Ngọc Thanh trở về, lại còn để đám quý nữ chèn ép Cố phủ, nàng sớm nộ khí xung thiên, nay nghe được lời của Pham Tinh, gật mạnh đầu : “ĐÚNG!”

      Phạm Tinh thấy Sử Tú Nhi tán thành, lập tức kéo nàng : “ ra ta muốn sống với Tạ Nam, ta chỉ muốn sống với hai tỷ.”

      “Ặc!” Sử Tú Nhi và Diêu Mật hai mặt nhìn nhau.

      Phạm Tinh tủi thân xoa mắt, cúi đầu : “Ta sợ Tạ Nam lòng, hơn nữa Lý Phượng kia rất lợi hại. Ta ở với hai tỷ mới yên tâm.”

      Diêu Mật vuốt ngực, ngây người trả lời: “Ờ ta cũng thấy vậy, gả vào phủ tướng quân ra chẳng có gì tốt. Giúp chồng dạy con, cả đời vì phu quân lao lực, họ muốn cưới thiếp, còn phải giả bộ hiền lành, giúp họ nạp vào. Lập gia đình gì chứ, là sống cuộc sống phải của mình, sống cho người khác đúng hơn. Chúng ta rốt cuộc là muốn gì đây?”

      Ba người gào trận, cuối cùng vẫn chẳng biết làm sao, đành ngủ.

      Vì tỷ muội Diêu Mật nhận lời tham dự cuộc thi Bách Hoa, chúng quý nữ cũng yên tĩnh, còn nhắm vào Cố phủ.

      Cố phu nhân đợi Tạ Đằng tới, cần mời bà mối gấp, đợi sang xuân rồi tính tiếp. Nữ nhi của mình trước đây hiến thân, lại chăm lo cho phủ tướng quân nửa năm, bây giờ muốn chính thức vào cửa còn phải xem sắc mặt của chúng quý nữ, có đạo lí. Tướng quân mặc dù đánh trận xuất sắc, nhưng phương diện này rất chậm lụt. Chi bằng nghĩ ra cách tốt, để lần vất vả suốt đời an nhàn.

      Bất kể thế nào, tỷ muội Diêu Mật cũng tích cực chuẩn bị cho cuộc so tài, lúc các nàng nghe kể về những cuộc so tài trước đây thiên về cầm kì thi họa, mà thường chú trọng những đề tài cổ quái thở phao nhõm, tồi, nếu là đề tài cổ quái, các nàng ngược lại nắm chắc được vài phần. Các nàng chỉ e ngại so tài cầm kì thi họa đàng hoàng thôi.

      Trong chớp mắt hết năm, cuộc thi Bách Hoa bắt đầu khai mạc. Vòng loại là thi nữ hồng và chữ thiếp, mỗi người tự vẽ bức chân dung, tỷ muội Diêu Mật dễ dàng lọt vào danh sách trăm người.

      Huệ Tông hoàng đế cũng rất để ý cuộc thi Bách Hoa này, ông triệu kiến quan viên, để quan viên hợp tác với các thủ phủ kinh đô, chi phí cho cuộc thi do các thủ phủ xuất ra, sau khi cuộc thi kết thúc, trừ bỏ tiền vốn, nếu có lợi nhuận, trong cung và thủ phủ chia năm năm.

      Quan viên hơi sững sờ, các cuộc thi Bách Hoa trước đây, đâu đâu cũng là cảnh náo nhiệt, chi tiền xa xỉ, chỗ nào có lợi nhuận? Đây rành rành là muốn Các thủ phủ moi bạc ra mà!

      nay quốc khố trống rỗng, Huệ Tông hoàng đế lo lắng đến suýt chút bạc đầu, từ lâu chờ đợi thời cơ hốt bạc. Gần đây nghe tỷ muội Diêu Mật phải tham gia cuộc thi Bách Hoa, kiềm lòng được nhớ đến chuyện lần trước các nàng gom góp quân tư, bởi vậy cùng hoàng hậu bàn bạc, năm xưa, tổ mẫu hoàng hậu từng tham gia cuộc thi Bách Hoa, cuộc thi năm đó có mỹ nữ tên là Như Vân, người xem vì muốn tiếp cận mỹ nữ, đều xuất bạc cầu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, khiến cho quan viên nhân cơ hội hốt biết bao nhiêu là bạc. Thoáng chốc mắt hai người sáng rực lên, cuộc thi Bách Hoa lần này có rất nhiều quý nữ tham gia, vả lại còn có kiện Diêu Mật phu nhân tướng quân tương lai danh tiếng như gió đầu ngọn, đến lúc đó người xem chắc chắn chen chúc giành hàng ghế đầu. Nếu khoanh vùng tổ chức cuộc thi, xây dựng cửa ra vào, thu lệ phí người xem, thu được bộn tiền.

      Quan viên nghe xong lời của Huệ Tông hoàng đế, vô cùng mừng rỡ, liên tục : “Hoàng thượng minh!”

      Vào ngày thứ tám của tháng ba, cuộc so tài Bách Hoa thi đấu bán kết. Địa điếm đấu bán kết được thiết lập trong quảng trường cách hành cung xa. Giờ thi còn chưa tới, đám người chạy tới, tất cả trình ra thẻ bài làm bằng đồng, có người cười : “Thẻ bài của ta khắc hoa văn, có thể ngồi trước ba hàng ghế giữa. Nhưng cũng tốn đến nghìn lượng mới mua được.”

      Lại có người lên tiếng: “Ta tốn trăm lượng, chỉ ngồi được ở hàng sau cùng.”

      nhóm người khác mua thẻ bài có hoa văn, chỉ mất mười lượng, nhưng có chỗ ngồi, phải đứng.

      Các phủ có tỷ muội tham dự giải đấu, cũng phải cắn răng bỏ ra số tiền lớn mua chỗ ngồi ở hàng trước, cổ vũ cho tỷ muội nhà mình.

      Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn nén đau lòng bỏ năm trăm năm lượng bạc mua ghế ở hàng giữa, lúc tiến vào tìm chỗ ngồi : “ biết so cái gì đây?”

      “So cái gì? Đương nhiên là so ai kiếm được nhiều bạc hơn, giờ phải là thời gian phong hoa tuyết nguyệt, bạc mới quan trọng.” Huệ Tông hoàng đế ở trong cung cười tủm tỉm với hoàng hậu, “Phải mượn mười cuộc so tài kia kiếm khoản.”

      Lúc này, trong quảng trường có người gõ chiêng trống, sau khi mọi người yên lặng, quan viên bưng cái hộp lên đài, trước mặt mọi người xé phong bì, lấy ra tờ giấy, đọc lớn: “Cuộc so tài thứ nhất mang tên Lan Tâm Tuệ Chất. trăm thí sinh bằng dụng cụ được phát ra, trong nửa canh giờ phải thêu, viết, vẽ, tạo ra vật để triễn lãm. Sau khi hạ màn để người xem tham quan, người có ý định mua, nhưng trước tiên phải có tiền, ghi danh, mỗi người được mua nhiều nhất vật. Mười người được ít bạc nhất bị loại.”

      Quan viên tuyên bố khai mạc, sớm có người báo cáo tình hình ở quảng trường với trong cung, Huệ Tông hoàng đế vừa nghe có ba nghìn người xem, kiềm lòng được tính toán sơ số bạc hốt được, thoáng cái máu trào tim đập nhanh, wa, quá nhiều bạc! Chỉ phí vào thôi rất khả quan. Đến lúc thí sinh bán cái gì đó, rút tiếp, hốt tiếp,…

      Hoàng hậu lại : “Nhiều người như vậy, coi chừng xảy ra hỗn loạn!”

      Sứ giả đáp: “Dựa vào từng thẻ bài có binh lính đến giữ trật tự, huống chi ở đó có tướng quân tọa trấn, muốn loạn cũng loạn được!”

      Sau khi sứ giả lui xuống, hoàng hậu lại mở miệng: “Hoàng thượng, nếu tỷ muội Diêu Mật bị loại, vậy ….”

      Huệ Tông hoàng đế cười nham hiểm: “Các nàng ấy coi hoàng đế ta chỉ là bình bông thôi sao! Loại cứ loại , ta đây tứ hôn cho. Ai dám kháng chỉ?”

      “Hoàng thượng minh!” Hoàng hậu khen câu, thấy có người, mới lặng lẽ hỏi: “Bên thái hậu phải ăn như thế nào?”

      Bởi vì chuyện quý nữ đồng ý Diêu Mật gả cho Tạ Đằng, làm như con nít khóc nháo om sòm, hoàng thượng thể vì chuyện này mà trở mặt với thái hậu, cũng thể đứng ở giữa mà nhìn. Nghe hoàng hậu hỏi vậy, ông cười cười đáp: “Thái hậu chẳng qua là muốn hạnh họe thử trẫm, chỉ cần thường xuyên thỉnh an, bà ấy hết tức giận thôi!”

      Hoàng hậu nghe xong, cũng cười cười: “Ta còn nghĩ, đám quý nữ kia bắt nạt Diêu Mật mà sao Tạ Đằng lại có động tĩnh gì! Hóa ra …”

      Huệ Tông hoàng đế gật đầu: “Nay vừa đánh thắng trận, thể làm nội loạn. Tướng quân đúng là người sáng suốt!”

      Hoàng đế hoàng hậu ở đây trò chuyện, ngoài quảng trường vô cùng căng thẳng, trăm thí sinh đều ngồi trước bàn, nhìn xấp chỉ thêu, vải thêu, cọ vẽ, giấy trắng trăm bộ giống như nhau trước mặt mà vắt óc suy nghĩ, phải làm thế nào để làm ra vật đụng ai.

      Người ngồi khán đài lúc này chỉ trỏ thí sinh ở trước mặt, bàn tán: “Trong trăm thí sinh, phần đông là quý nữ, chỉ có vài tiểu thư bích ngọc!”

      tài tử : “Nghe mẫu thân ta bảo, cuộc so tài Bách Hoa trước kia, mỹ nữ Như Vân, tuy là tiểu thư bích ngọc, lại vang danh tài nữ kinh diễm. Nhưng tư chất thí sinh lần này, có vẻ quý nữ hơn bậc.” Xong lại thấp giọng tiếp: “

      Ba vị phu nhân tướng quân cũng rất tốt, chỉ biết các nàng áy có thắng được hay ?”

      Có vài quý nữ định liệu kỹ lưỡng trước, cầm giấy mà họa. Lại có vài có tài thêu thùa, sớm cầm kim xâu chỉ, muốn trong nửa canh giờ làm ra tú phẩm nho . (tú phẩm: sản phẩm may vá, thêu thùa…)

      Diêu Mật nghĩ khả năng thêu của mình cũng tồi, vội vàng lấy kim thêu, chọn tấm vải, suy nghĩ nên thêu cái gì để dụ người mua, nghĩ cả buổi trời, các gì cũng bác bỏ, nhất thời lo cuống lên, chẳng lẽ vòng thứ nhất bị loại? Như vậy quá mất thể diện. Có cái gì làm người ta vừa nhìn muốn mua đây?

      Nếu , bức tranh tướng quân lõa ~ thể??? Diêu Mật hơi ác ý nhìn trộm Tạ Đằng cách đó xa, mặt đỏ lên, ai bảo nhìn quý nữ ức hiếp chúng ta, mà có động tĩnh gì chứ? phải đám quý nữ kia đều muốn có sao, nếu nhìn thấy bức họa , chắc chắn tranh nhau mà mua rồi?
      Nhược Vân thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 56: Tình Ngữ


      Diêu Mật trải xấp giấy trắng ra bàn, căn lề ngay ngắn, che mặt mặt dưới bằng những tấm vải thêu, rồi dùng kim đóng vải và giấy thành quyển sách buộc chỉ.

      Sử Tú Nhi vẽ cách cứng nhắc, nâng mắt thấy Diêu Mật đóng quyển sách, suy nghĩ chút hiểu, nàng lấy ra xấp giấy trắng, dùng bức tranh mới vẽ xong làm bìa, nhanh chóng đóng thành quyển sách, sau đó mài mực, lật bìa ra viết.

      Phạm Tinh cầm vải thêu tay, thêu được vài đường chỉ, theo đường thêu, vài đóa hoa xuất , lại liếc mắt nhìn Diêu Mật và Sử Tú Nhi, thấp thoáng thấy được các nàng đóng quyển sách buộc chỉ, viết viết cái gì đó, bỗng nhiên đầu óc thông ra, nàng bỏ vải thêu, lấy kim đóng sách.

      Người khán đài thấy các thí sinh có may vá những đường kim mũi chỉ như rồng bay phượng múa, có phấn khởi phác vẽ, đều rướn cổ lên nhìn, rồi bàn tán: “Ây, ba vị phu nhân tướng quân viết gì đó biết? Sắp hết giờ rồi, các phu nhân có làm kịp đây?”

      Thoáng cái nửa canh giờ trôi qua, tiếng chiêng gõ vang lên, các thí sinh nộp sản phẩm mình làm cho quan viên, ghi danh vào sổ.

      Quan viên ghi danh xong, lần lượt đọc tên từng thí sinh và giơ cao sản phẩm người đó làm ra lên, : “Nếu nhìn trúng vật nào, sang bên trái chỗ Biên thị vệ đăng ký tên, nếu cung đủ cầu, sau khi thi xong thí sinh cân nhắc làm thêm ít.” Hoàng thượng nhắc nhở, bằng sau khi thi cùng thí sinh kí giấy ước, phàm là những sản phẩm các nàng ấy làm ra thông qua chúng ta bán , lợi nhuận chia năm năm.

      Quan viên đọc đến tên Diêu Mật, giơ sản phẩm của nàng lên, khỏi ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, ông hắng giọng thầm: “Diêu Mật, sản phẩm ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ’, có tranh có lời, tổng cộng tám trang, ai muốn mua hãy mau chóng ghi danh vào sổ.”

      “Hả? ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ’? Ta nghe lầm chứ?” Người ở dưới nhất thời ồ lên rồi đồng loạt reo ầm: “Ha ha, nàng là phu nhân tướng quân mà, tướng quân mấy cái này với nàng rất bình thường. Trời ơi, ta muốn mua quyển, muốn xem mấy lời tư mật Đại tướng quân tâm tình là như thế nào.”

      “Ta cũng mua ta cũng mua, có tranh có lời, ngu gì mà bỏ lỡ?”

      “Còn chần chừ gì mà mua, nhất định phải mua quyển tư mật tình ngữ độc nhất vô nhị này.”

      Tạ Đằng nghe quan viên xong cả kinh thiếu chút nữa rớt cả quai hàm, thấy ở dưới có đống người ngờ nghệch bỗng lập tức ào tiếng xông tới chỗ thị vệ đăng ký, sợ đăng ký chậm là mua được. Ngay cả thí sinh tranh tài đài cũng ra hiệu cho người thân ở dưới đài mua quyển. Tạ Đằng giận đến tái mặt, giật lấy sách buộc chỉ trong tay quan viên, mở ra nhìn, thấy mỗi trang vẽ nam nữ, bên dưới kèm theo chú thích, sắc mặt càng lúc càng u, lật đến trang cuối cùng, thấy đó đề chữ ‘Tất cả tình ngữ này là hư cấu, xin đừng đối chiếu.’ sắc mặt mới trở nên tốt hơn, “phạch” mọt tiếng ném quyển tình ngữ lại cho quan viên rồi hung hăng trừng mắt với Diêu Mật cách đó xa.

      Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tụm lại chỗ chuyện, nàng cảm giác được ánh mắt nguy hiểm quét tới, cần nhìn cũng biết ngay đó là Tạ Đằng, nàng chỉ hừ hừ vài cái rồi với Sử Tú Nhi: “Cho tức hộc máu luôn.”

      Vì chưa thấy đọc đến sách của Sử Tú Nhi, nên Phạm Tinh hỏi: “Sử Tú Nhi, tỷ viết cái gì?”

      Sử Tú Nhi che miệng cười : “Ta là ‘Nhị tướng quân say rượu hái hoa tặng mỹ nhân’.” xong lại cúi xuống thầm bên tai Phạm Tinh: “ ra chỉ là tả cảnh sau khi Nhị tướng quân uống say, hái hoa tặng ta thôi. Nửa canh giờ ta chỉ viết được nhiêu vậy.”

      Diêu Mật tiến tới nghe, nghe xong hiểu ý cười tiếng, lại hỏi Phạm Tinh: “Còn muội? Muội viết cái gì?”

      Phạm Tinh mắc cỡ đỏ mặt: “Ta viết ‘Ba bốn chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân’, ra , mấy chuyện của tiểu đệ nhà ta ấy mà, chẳng qua là mượn tên tuổi Tam tướng quân.”

      Khi quan viên giơ sản phẩm của Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lên, mọi người lại tiếp tục sững sờ, sau đó cũng chạy như bay đến đăng kí mua, nhất thời quảng trường hỗn loạn, thiếu chút nữa khống chế được, vẫn là nhờ Tạ Đằng dẫn binh lính đến quát vài tiếng, người xem mới ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.

      Tin tức nhanh chóng truyền về cung, Huệ Tông hoàng đế nghe bẩm báo xong, dứng dậy với hoàng hậu: “Ha ha, cái gì mà tướng quân tình ngữ chứ? Chúng ta phải mua quyển về xem mới được.”

      Hoàng hậu cười thôi, : “Diêu Mật đúng là cao thủ. Những quý nữ kia phải ngăn cản, cho nàng gả vào phủ tướng quân à? Nàng viết quyển tình ngữ. Mặc kệ tình ngữ bên trong là hay giả, người đọc chắc chắn cho rằng, đó là những lời tướng quân với nàng ấy. Tướng quân phụ bạc nàng,trời đất dung.”

      “Được lắm, diệu kế.” Huệ Tông hoàng đế vỗ tay cười cười: “Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng rất khôn ngoan, những điều các nàng viết đều để cho người đọc nhìn ra, các nàng rất thân thiết với Nhị tướng quân và Tam tướng quân, những chuyện khi xưa của Nhị tướng quân Tam tướng quân, các nàng ấy biết tất. Quý nữ dựa vào cái gì mà cho các nàng ấy gả?”

      trò chuyện, mật vệ lại đến báo: “Hoàng thượng, Diêu Mật, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thuận lợi vào vòng hai, nhưng các nàng ấy lại bỗng nhiên tuyên bố khắp đài là rút khỏi cuộc thi, tham gia nữa.”

      Huệ Tông hoàng đế ngẩn ra, lập tức hỏi: “Sách các nàng ấy có bao nhiêu người mua?”

      Mật vệ bẩm: “Bẩm hoàng thượng, các nàng ấy niêm giá mười lượng bạc, có nghìn người đăng kí trong danh sách muốn mua, thanh toán bạc.”

      “Tốt lắm!” Huệ Tông hoàng đế vô cùng vui mừng, mười lượng bạc quyển sách, các nàng ấy to gan, dám hét giá trời. Dân kinh thành đúng là lắm bạc, chỉ vài tờ giấy, vài câu đương mà bỏ ra tới mười lượng bạc để mua. Mỗi quyển nghìn người mua, ba người vị chi là ba nghìn , thu được ba vạn lượng, trong cung năm phần, các nàng năm phần, chắc ngợp trong đống tiền quá!

      Mi mắt hoàng hậu giật giật, kiếm tiền cũng dễ quá há? Vậy nếu ta viết bản ‘Huệ Tông hoàng đế tình ngữ’, cũng kiếm được bộn tiền chứ phải ít?

      Huệ Tông hoàng đế thấy vẻ mặt của hoàng hậu, nháy mắt ra hiệu, đừng chứ, trẫm còn quý lớp da mặt này lắm. Đừng vứt nó mà đổi bạc chứ!

      Lại bàn đến đám quý nữ thấy tỷ muội Diêu Mật đột nhiên tuyên bố rút khỏi cuộc thi Bách Hoa ngạc nhiên thôi, sớm có quý nữ tiến lên cản lại : “Diêu Mật, ngươi rút khỏi cuộc thi, là chứng tỏ buông tha cho vị trí phu nhân tướng quân sao?”

      Diêu Mật thản nhiên liếc quý nữ này cái, suy nghĩ chút rồi xoay người bước lên đài, vỗ tay : “Các vị, Diêu Mật có chuyện muốn , thỉnh các vị lắng nghe, trả lại công bằng cho tiểu nữ.”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng bước theo Diêu Mật lên đài, đứng trái phải bên DIêu Mật, cố gắng giữ bình tĩnh, tướng quân ra mặt giúp các nàng, có nghĩa là các nàng mặc cho quý nữ ức hiếp.

      Lần đầu tiên đứng trước nhiều người như thế này, dù sao cũng hơi khẩn trương, lòng bàn tay Diêu Mật đổ đầy mồ hôi, nhất thời cơn giận lại bùng phát, khi bị người khác ức hiếp, càng im lặng càng khiến họ làm tới, phải nên đáp trả, để các nàng hiểu , chúng ta phải đồ vật mặc cho các ngươi muốn làm gì làm.

      Chuyện ba người các nàng tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn phải trọng tâm, cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ, nhưng Diêu Mật gạt , chỉ lượt sơ qua, sau đó mới : “Chúng ta vì muốn né tránh quan phủ cưỡng ép phối hôn nên mới vào phủ tướng quân làm a hoàn, lúc làm a hoàn, được lão tướng quân xem trọng, nhận làm nghĩa tôn nữ. sống vui vẻ, đột nhiên biên quan truyền tới tin tức, rằng ông cháu tướng quân phải ra chiến trường. Lão tướng quân liền làm chủ cho chúng ta và huynh đệ tướng quân bái lạy dưới ánh trăng, kết thành phu thê. Ngày tiếp theo, Đoan quận cương và La nhị gia cũng chứng kiến lão tướng quân uống trà do chúng ta kính và chính miệng nhận chúng ta làm cháu dâu. Khi ông cháu tướng quân ra trận, hơn nửa năm này, chúng ta ở phủ tướng quân chống đỡ như thế nào, mọi người đều biết. giờ, quý nữ kinh đô cho phép chúng ta gả cho huynh đệ tướng quân, còn nhân cơ hội uy hiếp người Cố phủ, thậm chí phụ thân ta sinh bệnh, còn có quý nữ cho đại phu đến Cố phủ chữa bệnh cho ông. Vậy mà các nàng lại , muốn các nàng tâm phục khẩu phục, chúng ta phải tham gia cuộc thi Bách Hoa, đoạt được giải quán quân mới có tư cách làm phu nhân tướng quân.”

      Thấy Diêu Mật lớn giọng để truyền xa, giọng hơi khàn khàn, Sử Tú Nhi bèn tiếp lời: “Năm ngoái, huynh đệ tướng quân vốn là muốn nhờ bà mối đến cửa cầu hôn, mẫu thân của ta và các nàng cũng đặt của hồi môn, châu ngọc của thương nhân châu bảo, vậy mà, vừa nghe đến tên chúng ta, họ dám bán ra lấy nửa món đồ. Sau này mới biết được, có quý nữ lệnh cho bọn họ, bắt bọn họ được bán đồ trang sức cho chúng ta. Quá đáng hơn là còn tuyên bố rằng cho người Cố phủ dùng cơm tất niên. Mãi đến khi chúng ta đồng ý tham gia Bách Hoa so tài, mọi chuyện mới tạm ổn. Chúng ta nhận lời tham gia cuộc thi Bách Hoa này, phải là vì chúng ta sợ, mà là vì chúng ta muốn liên lụy đến người Cố phủ.”

      Phạm Tinh cũng dũng cảm : “Chúng ta tham gia so tài, bây giờ muốn tiếp tục so nữa, muốn về nhà, lại có quý nữ ngăn cản cho chúng ta . Mong mọi người bình xử, dưới chân thiên tử này, có phải chưa từng có vương pháp đúng ?”

      Nơi này xảy ra chuyện, Tạ Đoạt Thạch rất nhanh nghe , ông vỗ tay tán thưởng: “Tốt lắm, hổ danh là nghĩa tôn nữ của ta, hổ danh là cháu dâu của ta.”

      Tiểu Đao cười : “Lão tướng quân, ba vị phu nhân vừa xong, mọi người trong quảng trường liền bàn luận ầm ĩ, cuộc thi Bách Hoa thiếu chút nữa bị các phu nhân nhiễu loạn. Còn tướng quân ra hiệu cho Trần Vĩ và Trần Minh bảo vệ ba vị phu nhân rời khỏi quảng trường rồi đưa về Cố phủ. giờ mọi người cũng có lòng xem so tài, chỉ lo bàn tán trời dưới đất. Nhưng ai ai cũng ủng hộ ba bị phu nhân, cho rằng quý nữ nên cầm gậy đánh uyên ương.”

      Tạ Đoạt Thạch cười ‘Ha ha’, : “Dám ức hiếp cháu dâu ta, đây chính là kết cục.”

      Tiểu Đao bội phục thôi: “Lão tướng quân này, phu nhân của phủ tướng quân chúng ta lúc nào cũng mạnh mẽ, từ lão phu nhân, phu nhân năm xưa, đến tiểu thư, hề thua kém đấng nam nhi. Ba vị phu nhân bây giờ còn càng lợi hại hơn.”

      “Chứ còn gì nữa.” Tạ Đoạt Thạch vô cùng tự hào: “Ta tự mình chọn cháu dâu, sao có thể hoàn hảo?”

      Lúc này, tỷ muội Diêu Mật về Cố phủ, kể sơ lại chuyện xảy ra, đám người Phạm lão phu nhân vỗ tay ngớt: “Tốt lắm, phải để cho mọi người bình xử.” Sợ thêm làm tỷ muội Diêu Mật mệt mỏi, nên để các nàng về phòng nghỉ ngơi, lại sai người nghe ngóng xem người bên ngoài như thế nào.

      Diêu Mật kéo Sử Tú Nhi và Phạm Tinh về phòng, sau khi đóng cửa phòng lại liền “AA” tiếng, : “Trời ạ, chúng ta phát tài rồi. Có cả nghìn người chi bạc mua sách buộc chỉ của chúng ta luôn!”

      Sử Tú Nhi vỗ ngực : “Có bạc, có thân phận, gả làm gì chứ? lấy chồng. Những quý nữ kia muốn gả cứ lùa hết bọn họ vào phủ tướng quân . Tiện thể cho Tô Ngọc Thanh và các nàng ấy đấu luôn trận.”

      Phạm Tinh cao hứng nhất, cười đến mặt mày đều cong cong, nàng với Diêu Mật: “Tiểu Mật, chúng ta có bạc, cứ mua tòa nhà mà ở, đừng làm phiền người Cố phủ. Chỉ ba chúng ta sống với nhau thôi!”

      “Đúng đúng, cứ làm như vậy !” Diêu Mật cười hì hì: “Chúng ta đến xin hoàng thượng ban cho tòa nhà và vài tên hộ vệ, vạn đại cát.”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ôm chầm lấy Diêu Mật, : “Tiểu Mật mà bỏ được tướng quân sao?”

      “Vứt sang bên !” Diêu Mật ôm đầu Sử Tú Nhi, xoa xoa vài cái : “Ta quyết định rồi, đợi chúng ta có chỗ yên ổn, ta viết tiếp ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ – phần hai’ kiếm tiền dưỡng lão.”

      Sử Tú Nhi tiếp lời: “Vậy ta viết ‘Nhị tướng quân say rượu hái hoa tặng mỹ nhân – phần hai’.”

      Phạm Tinh cười tức bụng: “Ta đương nhiên là viết ‘Năm sáu bảy chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân’.”

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 57: Từ Hôn


      Cuộc thi Bách Hoa vừa kết thúc, ba huynh đệ Tạ gia chạy thẳng đến Cố phủ.

      Tỷ muội Diêu Mật nghe bọn họ tới trốn ở trong phòng chịu ra. Các trưởng bối Phạm lão phu nhân và Diêu lão gia có mặt, huynh đệ Tạ gia cũng thể ép gặp tỷ muội Diêu Mật, vả lại, khi quý nữ ức hiếp người Cố phủ, bọn họ lập tức xuất đầu lộ diện là , bởi vậy dù thế nào, bọn họ cũng là đuối lí trước, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, huynh đệ Tạ gia phải hậm hực mà về.

      Ngày hôm sau, tỷ muội Diêu Mật mặc trang phục và đeo trang sức của cáo mệnh phu nhân, dâng thẻ bài cầu kiến hoàng hậu. Hoàng hậu lập tức tuyên các nàng tấn kiến.

      Đối với chuyện xảy ra trong cuộc so tài Bách Hoa ngày hôm qua, hoàng hậu cảm thấy cực kì hứng thú, đợi tỷ muội Diêu Mật đến hành lễ xong xuôi cười hỏi chuyện, nghe các nàng kể đến đoạn nghĩ ra chủ ý, quyết định viết tình ngữ tướng quân các loại, bà nhịn được cười, ba nha đầu này thú vị.

      chuyện, có cung nữ tới bẩm báo rằng Huệ Tông hoàng đế hạ triều, đến điện của hoàng hậu. Hoàng hậu vội vàng dẫn tỷ muội Diêu Mật ra nghênh đón.

      Huệ Tông hoàng đế thấy tỷ muội Diêu Mật, phất tay cho các nàng miễn lễ rồi cười : “Mau trình lên tình ngữ viết ngày hôm qua!”

      Diêu Mật đứng lên đáp: “Tình ngữ viết ngày hôm qua ở chỗ Lý đại nhân! Nghe cuộc thi Bách Hoa kết thúc, tổng cộng có hơn nghìn người trả bạc mua tình ngữ. cần phải in ấn, thần phụ tự tay viết ra. Tối hôm qua thần phụ viết được ba mươi quyển, tốn rất nhiều thời gian mới xong. Đương nhiên nếu hoàng thượng muốn, thần phụ lập tức viết ra trình lên!”

      “Viết ra là khác!” Huệ Tông hoàng đế tức khắc sai người hầu hạ bút mực, lại hào hứng hỏi: “Diêu phu nhân, những điều ngươi viết là tướng quân tình ngữ?”

      Diêu Mật giảo hoạt trả lời: “Tướng quân có hay , hoàng thượng hỏi tướng quân .” Cho dù Tạ Đằng có những lời này hay , đều phủ nhận. càng thừa nhận, người khác càng tin rằng , nàng càng bán được nhiều sách.

      Hoàng hậu rất hứng thú với ‘Nhị tướng quân say rượu hái hoa tặng mỹ nhân’ nên bảo Sử Tú Nhi viết cho quyển. Còn thái hậu nghe các nàng tới,cũng sai cung nữ tới bảo bà rất thích ‘Hai ba chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân’, Phạm Tinh hãy viết cho bà quyển.

      Triều Đại Ngụy có rất nhiều tài tử, nhưng các tài tử này chỉ ngâm thơ,coi thường phường viết sách, tiểu thuyết nên chịu viết lách. Ngẫu nhiên cũng có vài quyển du kí, nhưng cũng chỉ viết du sơn ngoạn thủy hoặc những lời lẽ dạy người. Còn hí kịch đa số là những cố cũ rích. Giống như chuyện tỷ muội Diêu Mật viết ra, vừa đủ để thỏa thú bát quái của dân chúng, vừa đủ mới mẻ thú vị. chỉ thái hậu thích, bọn cung nữ bàn tán cả đêm qua nay cũng cố gắng rướn người nhìn tỷ muội Diêu Mật ngoáy bút cho mắt dù chẳng thấy được chữ gì.

      Khi tỷ muội viết sách xong, vừa lúc Trương đại nhân chủ trì cuộc thi Bách Hoa cũng tới bẩm báo lợi nhuận thu được ngày hôm qua.

      Từ trong cung ra, sắc mặt tỷ muội Diêu Mật vô cùng vui vẻ. ngờ hoàng đế dễ chuyện như vậy! Các nàng dâng sách buộc chỉ lên, thưa rằng nguyện ý chia nửa từ vạn năm ngàn lượng bạc các nàng có được vào quốc khố, chỉ mong hoàng thượng ban thưởng tòa nhà và vài tên hộ vệ. Hoàng thượng đương nhiên là hoàn toàn đồng ý, lập tức ra lệnh ban cho ba người các nàng tòa nhà gần phủ tướng quân, ngoài ra, cũng tặng thêm mười tên hộ vệ.

      Sống giữa phủ do hoàng đế ban thưởng, được bảo vệ bởi mười tên hộ vệ do hoàng đế chỉ định, sau này các nàng sống mình có ai dám đến gây . Này so với lúc trước muốn gả cho lão tướng quân, cuộc sống lúc về già còn sung sướng tốt đẹp hơn. Ngay bây giờ có thể dạo phố trồng hoa thưởng trà viết lách, muốn làm gì làm.

      Phạm Tinh vặn ngón tay, xem ra phải mất rất nhiều thời gian mới viết xong cả ngàn quyển sách. Nàng cười : “Hoàng thượng muốn tỷ muội chúng ta an tâm viết sách, mỗi khi viết xong trăm quyển sách giao cho trương đại nhân. Đến khi viết xong nghìn quyển, nếu vẫn có người muốn thương lượng với Trương đại nhân, việc ông ta là nhận bạc, việc chúng ta là viết. Phải đề cập đến chuyện chúng ta viết theo tập, để Trương đại nhân giúp chúng ta bán, tiền lời chia năm năm. Ta nghĩ, quyển thứ hai mà bán được, viết tiếp quyển thứ ba.”

      Có chỗ dựa hoàng đế, có chiêu bài ba huynh đệ Tạ gia, các nàng cho rằng chỉ cần dựa vào việc viết sách cũng có thể sống tốt, cần gì phải nôn nóng lấy chồng. A, cuộc sống tươi đẹp đứng phía trước vẫy tay gọi các nàng, đá huynh đệ Tạ gia sang bên thôi!

      Tỷ muôi Diêu Mật vừa xuất cung, hoàng hậu liền : “Huynh đệ tướng quân lập đại công, chúng ta có thưởng gì cũng xứng đáng, trước mắt ban thưởng ba vị phu nhân của bọn họ tòa nhà và mười tên hộ vệ, coi như cũng hợp lí.”

      Huệ Tông hoàng đế đáp lời: “Tỷ muội Diêu Mật dù gả vào phủ tướng quân, chỉ dựa vào việc các nàng là nghĩa tôn nữ của lão tướng quân, nghĩa muội của huynh đệ tướng quân, trẫm cũng phải ban thưởng cho các nàng nơi ở. Bây giờ ban thưởng tòa nhà, cần ra, lão tướng quân và tướng quân tự cảm kích.”

      Lúc thánh chỉ truyền tới Cố phủ, cả phủ tưng bừng như hội. Triều Đại Ngụy từ lúc lập quốc đến nay, với thân phận nữ tử, được hoàng đế ban cho tòa nhà có được bao người?

      Cố phu nhân sợ quý nữ thêu dệt chuyện lại thấy hoàng đế ban nhà, biểu lộ thái độ ủng hộ, khỏi thở phảo nhõm.

      Sau cuộc thi Bách Hoa, quý nữ ra sức gây sức ép dư luận, nhưng còn khí thế như trước, sau khi hoàng đế ban thưởng, lại thêm thái hậu ư hử gì, các nàng đành phải lặn xuống.

      Sau vài ngày, có mấy nhà sau lúc trước đưa bạc nhận được sách buộc chỉ. Tạ gia huynh đệ cũng tìm cách lấy được quyển. ba người nhìn xong biết nên khóc hay cười. Tạ Đằng đọc xong quyển ‘Hai ba chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân‘ : “A Nam, lúc đệ bị viên đường tọt vào mũi mà khóc um sùm lên à?”

      “Nào có?” Tạ Nam lau mồ hôi: “Cái này viết ai đấy chứ? Tóm lại, phải ta.”

      Tạ Thắng đọc quyển do Sử Tú Nhi viết, lại ngầm hiểu ý cười tiếng, Tú Nhi muốn ta hái hoa tặng nàng sao, việc này quá dễ! lại đọc quyển của Diêu Mật, nhịn được hỏi: “Đại ca, huynh từng mấy lời buồn nôn này sao?”

      Tạ Đằng trả lời câu hỏi của Tạ Thắng, chỉ ngửa đâu lên trời than: “Nữ nhân đáng sợ !”

      nơi khác, tỷ muội Diêu Mật bàn bạc thời điểm dọn nhà mới có a hoàn đến bẩm: “Tiểu thư, tướng quân cho người đến cầu hôn.”

      Diêu Mật nghe a hoàn xong, đánh mắt với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, ba người cùng nhau rời khỏi phòng.

      Thấy ba người đột nhiên xuất , Cố phu nhân sợ hết hồn, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho các nàng vào.

      Diêu Mật nhìn bà mai, nàng tự tìm cái ghế ngồi xuống rồi : “Thỉnh ma ma về lại tướng quân, bây giờ tỷ muội ta nương nhờ Cố phủ, thích hợp bàn chuyện thành thân. sau này lại chọc phải quý nữ phát uy, làm phiền chúng ta và liên lụy Cố phủ.”

      Cố phu nhân muốn lên tiếng, lại dừng lại.

      Chuyện bái đường thành thân này phải cần hai bên cùng có tình, bàn bạc ổn thỏa, rồi mới nhờ quan phủ đến mai mối. Đây là lần đầu tiên bà mai thấy quý nữ đợi gả lại chạy ra như vậy, ngoài cười nhưng trong cười đáp: “Tiểu thư ăn cẩn thận. Đừng nhanh lời mà chậm cả đời.” Đùa à, thân cũng hiến rồi, thời gian này còn ầm ĩ cả lên, chỉ còn nghi thức, còn mau đáp ứng, sớm bái đường thành thân, hoàn thành việc lớn, còn kiểu cách làm gì? Ngươi lấy chồng, vẫn còn nhiều người đợi gả cho tướng quân đấy!

      Diêu Mật thầm thở dài hơi. Thái độ của bà mai cũng là thái độ của mọi người, nàng gả cho Tạ Đằng, là trèo cao. Nàng thoáng liếc bà mối : “Lời này của ma ma đúng rồi, ta chỉ là ở nhờ Cố phủ, tiện chuyện thành thân, sao bà biết là phá hủy chuyện chung thân đại cả đời? Nhìn thái độ của ma ma, xem ra phải là tới cầu hôn, mà là tới để dạy đời ta.”

      “Ta chẳng qua là được tướng quân nhờ tới cầu hôn, nào dám dạy tiểu thư cái gì?” Bà mai cười khẩy trong lòng, kinh thành có biết bao nhiêu tiểu thư gả được, mình ngươi là nữ nhi của quan lại nhoi nơi khác, dựa vào hiến thân trèo lên vị trí chính thê, lúc này mau chóng đồng ý thành thân, còn muốn ra vẻ cho ai xem?

      “Ma ma, mời !” Cố phu nhân thấy vẻ mặt đồng ý thành thân, cho ngươi cả đời hối hận của bà mai, cũng hơi tức giận, bưng trà tiễn khách.

      “Các ngươi…” Bà mai thấy mẹ con nàng vừa gì, khỏi sững sờ, lập tức đảo mắt nhìn Sử di nương và Phạm di, các ngươi cũng muốn từ hôn?

      Sử di nương và Phạm di trước đây mua đồ trang sức, đến bây giờ vẫn chưa nuốt trôi cục tức, ỷ vào Sử Tú Nhi và Phạm Tinh hiến thân, là người của phủ tướng quân, cuối cùng gì cũng gả , bởi vậy các bà cũng lớn giọng : “Ma ma, mời !”

      “Cái gì, các nàng ấy từ hôn?” Tin tức truyền về phủ tướng quân, Tạ Đằng bóp trán : “Các nàng ấy muốn gì đây chứ?”

      “Đại ca, chuyện này là sao?” Tạ Thắng cũng vô cùng khó hiểu, các nàng ấy hiến thân, còn lo liệu giúp đỡ mọi chuyện trong phủ tướng quân hơn nửa năm, đương nhiên là phu nhân phủ tướng quân, bây giờ chính thức cầu hôn, vậy sao lại từ chối? Nếu là chuyện quý nữ gây làm các nàng ấy tức giận, phải giải quyết rồi sao? Các nàng ấy bị thiệt gì, hơn nữa, dư luận cũng nghiêng hẳn về phía các nàng ấy rồi mà?

      Tạ Nam càng kinh ngạc hơn, dò hỏi: “ phải các nàng ấy rất nóng lòng muốn gả à? Sao giờ lại từ hôn?”

      Tạ Đằng nghĩ chút rồi mở miệng: “A Nam, tối nay đệ đến thăm Phạm Tinh thử xem, cố gắng hỏi cho được các nàng ấy rốt cuộc là muốn như thế nào?”

      Trong ba tỷ muội, Phạm Tinh là dễ mềm lòng nhất, cũng dễ chuyện nhất, bắt đầu từ nàng là lựa chọn tốt. Tạ Nam gật đầu: “Được, cứ làm như vậy .”

      Ban đêm, trời trăng, gió lớn, Tạ Nam nhàng lẻn vào Cố phủ, Tạ Nam tìm phòng của Phạm Tinh, hơi kích động và hưng phấn, chọc lỗ giấy dán cửa sổ nhìn vào trong, thấy Phạm Tinh hí hoáy viết cái gì đó, thỉnh thoảng lại cau mày nghĩ ngợi, Tạ Nam lập tức tỉnh ngộ, a ha, nha đầu này nhất định là viết ‘Hai ba chuyện lí thú thời thời ấu Tam tướng quân’ đây mà, chuyện lí thú của ta mà ta chẳng dính tí gì, khi còn bé ta nào đần độn như vậy.

      Phạm Tinh viết liên tục mấy quyển sách, muốn nghỉ ngơi, lại nghe thấy tiếng mở cửa, nàng tưởng là a hoàn nên : “Trà đủ rồi, cần đưa thêm.”

      Tạ Nam thản nhiên đẩy cửa vào, : “Là ta !” Lại bổ sung: “A hoàn dâng trà xỉu rồi!”

      “Huynh tới làm gì?” Phạm Tinh hơi hoảng, hai má xuất hai rặng mây ráng hồng.

      “Ta tới hỏi nàng, sao lại từ hôn?”

      Phạm Tinh trả lời, chỉ loay hoay tìm quanh, rồi lấy ta hộp gấm, đặt lên bàn, : “Trả lại huynh!”

      “Cái gì đây?” Tạ Nam mở hộp ra nhìn, đây là trâm ngọc tặng Phạm Tinh trước khi xuất chinh, khỏi ngẩn ngơ, đẩy hộp lại phía trước: “Đồ tặng lấy lại.”

      Diêu tỷ tỷ, Sử tỷ tỷ, cứu mạng! Phạm Tinh nghĩ thế nào cũng ra được tại sao lúc trước mình lại dũng cảm hiến thân như vậy. Hai người ràng quen nhau.

      Thấy dáng vẻ tiểu bạch thỏ hoảng sợ của Phạm Tinh, Tạ Nam nhớ tới cảnh đêm trước khi xuất chinh, trong lòng bỗng dịu lại, ôn nhu : “Dừng sợ, nàng tốt nhất hay cho ta biết, rốt cuộc phải như thế nào nàng mới chịu gả!”

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 58: Dự Tiệc


      Ánh nến chập chờn, như tắt như . Phạm Tinh mím chặt môi, dù thế nào cũng chịu .

      Ai nha đầu này dễ dụ chứ? Tạ Nam nóng nảy tiến lên bước: “Nàng xem, ta có chỗ nào được?”

      “Huynh nên ép ta!” Phạm Tinh cũng gấp, lui từng bước về sau, tay chống lên bàn, dám nhìn Tạ Nam, chỉ lẩm bẩm: “Dù thế nào nữa cũng lấy chồng.”

      Tạ Nam dụ dỗ hồi mà Phạm Tinh vẫn hé răng, thiếu chút nữa đấm ngực, hỏi: “Vậy nàng muốn gả cho ai?”

      cái gì vậy hả? Lẽ nào cho rằng ta nhìn trúng người khác? Phạm Tinh tức giận ngẩng đầu lên : “Ai cũng lấy.”

      Tạ Nam cứ tưởng rằng vừa nhìn thấy mình, Phạm Tinh mềm lòng, cái gì cũng hết ra, khi đó có thể vênh váo trước mặt hai ông , ngờ Phạm Tinh lại thế này, nhất thời biết nên làm sao, phải sao với hai người đó đây chứ? Phạm Tinh phải phạm nhân, thể ép, thể đánh, mắng chửi.

      Tạ Nam trừng mắt nhìn Phạm Tinh, trừng mắt, trừng mắt, đột nhiên ôm bụng : “Đau quá!”

      “Này, huynh sao vậy?” Phạm Tinh thấy Tạ Nam toát mồ hôi trán, dáng vẻ đau đớn, nàng vô cùng luống cuống.

      “Ta lần trước chiến trường bị đâm bị thương, vết thương tuy lành, nhưng thỉnh thoảng vẫn đau râm ran, nằm nghỉ lát sao.” Tạ Nam cố nhéo bàn tay phải, gương mặt nhanh chóng đỏ lên, mồ hôi lạnh túa ra, dáng vẻ như sắp khụy xuống.

      Phạm Tinh tuy hơi nghi ngờ, nhưng nhìn Tạ Nam như vậy, nàng gạt bỏ nghi ngờ, chỉ vào giường : “Nếu vậy huynh nằm xuống chút , ta sai người gọi đại phu.” Hơn nửa đêm, Tạ Nam mặc dù đột nhiên lí do xuất trong phòng nàng, nhưng hai người dù sao cũng có nghĩa phu thê, nàng cũng nghĩ nhiều.

      Tạ Nam thấy Phạm Tinh muốn đẩy cửa gọi người nhanh như chớp xoay người, đưa lưng chặn cửa, tay cài chặt chốt cửa, tay còn lại bắt lấy tay Phạm Tinh ấp vào bụng mình: “Nàng sờ cái sao, cần gọi đại phu.”

      Á á, bị lừa rồi! Mặt Phạm Tinh đỏ phừng, muốn rút tay lại nhưng Tạ Nam cầm quá chặt, thoáng chốc nhớ lại cảnh hiến thân đêm ấy, nàng cực kì ngượng ngùng, thấp giọng : “Buông ta ra!”

      “Nàng cho ta biết, tại sao lấy chồng, ta buông nàng ra.” Tạ Nam đùa giỡn vô lại, càng lúc càng tiến sát lại, hơi thở phất mặt Phạm Tinh, thấy Phạm Tinh ngượng ngùng, hai mắt nửa khép nửa mở, bụng dưới đột nhiên nóng rang, đưa tay ôm Phạm Tinh vào ngực, cúi đầu hôn nàng.

      Trời ạ? Chuyện này là sao? Cả người Phạm Tinh mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng vững, nàng ra sức đấm vào ngực Tạ Nam.

      Thấy Phạm Tinh vũng vẫy kịch liệt, Tạ Nam sợ kinh động đến người khác nên thả tay Phạm Tinh ra, cười : “Có hay ? ta hôn.”

      “Ta .” Ta là được chứ gì? Trái tim bé của Phạm Tinh đập loạn, trong lòng có cảm giác , giơ ngón tay lên trả lời: “Thứ nhất, huynh mang theo Lý Phượng về phủ, ta vui. Thứ hai, huynh đệ quý nữ ăn hiếp tỷ muội chúng ta, ta khó chịu. Thứ ba, bà mối huynh mời rất dữ, ta thoải mái.”

      “Thứ nhất, Lý Phượng chỉ là a hoàn, so đo với a hoàn làm cái gì? Thứ hai, quý nữ phải uy hiếp các nàng nữa rồi sao? Thứ ba, bà mối cầu hôn, nàng chỉ cần đồng ý, đừng quan tâm dữ hay dữ.” Tạ Nam hít hơi, nắm lấy tay Phạm Tinh: “Sáng mai ta mời bà mối khác tới cửa.”

      Hai rặng mây đỏ mặt Phạm Tinh còn chưa mất , nghe Tạ Nam vậy, nàng thiếu chút nửa bùng nổ, dẫm chân : “ cả buổi huynh vẫn hiểu, còn hỏi cái gì? Mời bà mối khác cũng gả!”

      “Tại sao?” Tạ Nam nhìn dáng vẻ của Phạm Tinh, trong lòng hơi tâm viên ý mã, hận thể kéo nàng vào ngực, cố gắng kiềm chế.

      “Có kẻ trôm, có kẻ trộm!” Phạm Tinh phát cáu, cái gì mà Lý Phượng chỉ là a hoàn, người ta là công thần, lại chịu yên ổn làm tiểu thư, nguyện ý làm a đầu của huynh, tâm tư ràng như vậy, tin huynh biết. ra huynh muốn nạp Lý Phượng làm tiếp đúng ? Nạp cho sướng thân ! Ta lấy chồng.

      Nghe Phạm Tinh đột nhiên ho to có kẻ trộm, Tạ nam bị dọa đến giật mình, đưa tay muốn che miệng nàng, lại nghe bên ngoài ồn ào náo loạn, có tiếng bước chân vội vã sang bên này, đành bất đắc dĩ đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.

      “Trộm đâu?” Mọi người chạy đến, hoảng loạn hỏi.

      Phạm Tinh chỉ ngoài cửa sổ: “Là con mèo, ta nhìn lầm.”

      Diêu Mật và Sử Tú Nhi nghe tin, cũng đuổi tới hỏi: “Tiểu Tình, sao vậy?”

      Đợi mọi người giải tán, Phạm Tinh mới kể cho Diêu Mậy và Sử Tú Nhi nghe chuyện xảy ra.

      Diêu Mật và Sử Tú Nhi cũng tức giận, huynh đệ Tạ gia này biết mình sai ở chỗ nào sao?

      “Sai ở chỗ nào?” Ban đêm, tạ Nam chật vật hồi phủ, chuyện đêm nay thăm dò Phạm Tinh cho Tạ Đằng và Tạ Thắng nghe, chỉ là hiểu Phạm Tinh tịa sao lại tức giận, lau mồ hôi : “ ngon lành, nàng đột nhiên hô có trộm làm ta phải chạy.”

      Tạ Đằng và tạ Thắng ngơ ngác nhìn nhau. lâu sau, Tạ Thắng la lên: “Chúng ta cũng đâu phải là cưới được vợ, nôn nóng như vậy làm cái gì? Sợ gả được cũng đâu phải là chúng ta. Lạnh nhạt với các nàng ấy thời gian, xem các nàng còn phách lối như vậy ? Đến lúc đó chừng còn cầu xin chúng ta. Các nàng ấy chịu gả, mẫu thân các nàng chịu để yên sao? Các nàng ấy dám gả? Ta tin.”

      Huynh đệ Tạ gia bị con theo đuổi, nuông chiều thành thói quen, trước giờ chưa từng ăn với phụ nữ. Khi ở Cố phủ, tỷ muội Diêu Mật trốn gặp bọn , mời bà mối đến bị từ hôn, nửa đêm vòng vèo hỏi tâm , thiếu chút nữa bị coi là kẻ trộm, thoáng chốc cũng nổi giận. Nữ nhân mà, nuông chiều nàng, nàng coi mình là hết, lạnh nhạt với nàng thời gian, xem nàng có gấp hay ?

      Tạ Đoạt Thạch nghe tỷ muội Diêu Mật từ hôn, chỉ cười cười với Nghiêm phó tướng: “Vợ chồng trẻ bọn nó đùa giớn ấy mà, xem ai chịu thua trước.”

      Nghiêm phó tướng đáp: “Phu nhân tướng quân đúng là người lợi hại, trước kia nghĩ cách gom góp quân tư nhìn ra được. Tướng quân cầu còn được mà lại.” xong cười ha hả.

      Lúc vận chuyển vật phẩm quân tư, Nghiêm phó tướng tận mắt thấy cảnh Diêu Mật và Đoan quận vương gom quân tư, ấn tượng sâu sắc, bây giờ nhắc lại với Tạ Đoạt Thạch vẫn cực kỳ bội phục, : “Tướng quân sao có năng lực như vậy? nàng dâu như thế, nên sớm cưới vào cửa mới bớt căng thẳng.”

      Bọn họ bàn bạc có người đến bẩm báo rằng sứ giả triều Đại Kim tới kinh thành, theo còn có Đột Hoa vương gia.

      Đột Hoa vương gia này là đệ đệ nhất của hoàng đế Đại Kim quốc, năm nay hai lăm tuổi, là người văn võ song toàn. Tạ Đoạt Thạch biết tàn nhẫn của , nay nghe tin theo sứ giả vào kinh, khỏi nổi lên lòng cảnh giác, sai người mời huynh đệ Tạ Đằng vào bàn bạc.

      Tạ Đằng nghe Đột Hoa vương gia tới cũng dám khinh thường, vội dặn dò Trần Vĩ Trần Minh cùn Tiểu Đoa tỉ mỉ chú ý đến động thái của Đột Hoa vương gia, tùy thời bẩm báo. Bởi vì vụ này, huynh đệ Tạ gia thể đến Cố phủ, càng thể quan tâm tỷ muội Diêu Mật nghĩ thế nào.

      Bên tướng quân đột nhiên lạnh xuống, phái người đến Cố phủ nữa, người Cố phủ ngược lại thực sốt ruột, lại thể mặt dày hỏi, chỉ bóng gió với con , sao lâu rồi gặp Tạ Đoạt Thạch, có nên thăm chút hay ?

      Diêu Mật biết lo lắng của Cố phu nhân, chỉ : “Mẹ mẹ sốt ruột làm cái gì? Quýnh lên chỉ làm mất giá thôi.” xong cũng đề cập đến chuyện này nữa, chỉ trao đổi chuyện dọn vào nhà mới: “Mẹ mẹ xem lúc chúng ta dọn vào nhà mới, có nên mở tiệc rượu hay ?”

      Cố phu nhân thoáng chốc bị dời lực chú ý, cười bảo: “Các con là cáo mệnh phu nhân, còn lĩnh hoàng mệnh viết sách, là lúc nở mày nở mặt, vào nhà mới phải bày rượu. cần mở lớn, chỉ cần mời mấy vị thân thích, bày mấy bàn là được.”

      Tỷ muội Diêu Mật ở kinh thành chỉ quen biết người Cố phủ và tướng quân phủ. Cố phu nhân nghĩ, mở tiệc rượu, mời lão tướng quân và tướng quân tiệc, đến lúc đó tùy cơ ứng biến, để tướng quân sai Linh Chi , lại êm đẹp với Diêu Mật, nhắc lại hôn . Bây giờ mà nhân nhượng phủ tướng quân, quả rất mất mặt.

      Lại về Linh Chi nghe Diêu Mật từ hôn, khỏi mừng thầm, với Tô Ngọc Thạnh và Lý Phượng: “Các ả đúng là biết điều, sau này có mà hối hận.”

      Tô Ngọc Thanh cười vui vẻ: “Các ả nhứ mình là loại người gì, có thể với tới tướng quân cao cao tại thượng là may mắn tu mấy đời của các ả, vậy mà từ hôn? Sợ rằng quá mấy ngày mặt dày tới cửa. Chúng ta chỉ cần đứng xem thôi!”

      Lý Phượng ở bên người tạ Nam, sớm biết Tạ Nam là người hiểu phòng tình, nàng ta trêu chọc vài lần suôn sẻ, sớm nóng nảy, nay nghe Phạm Tnh từ hôn, lập tức mừng cười : “Ả cho mình là công chúa à! Lại còn từ hôn.”

      Linh Chi biết lòng Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng nghĩ gì, thấp giọng : “Ta vốn là a hoàn, đương nhiên thể như hai muội nghĩ đến vị trí chính thê. Nhưng các muội… nếu phải vì chuyện này, cũng cần phải chịu thiệt làm a hoàn.”

      Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng vừa nghe, lặng lẽ gì. Ba người các nàng mặc dù là công thần, nhưng dù sao vẫn từng rơi vào trong tay người Đại Kim quốc, bất kể thân có trong sạch hay , đều thể nghĩ đến vị trí chính thê của huynh đệ tạ gia. Hôm nay mong chờ, chẳng qua chỉ là quý thiếp. Bây giờ huynh đệ Tạ gia cho các nàng lưu lại phủ tướng quân, chắc răng sau này chỗ cho các nàng. Chỉ là nghĩ đến tỷ muội Diêu Mật xuất thân bằng các nàng, sau này lại cưỡi lên đầu các nàng làm chủ mẫu, tóm lại là thoải mái.

      Các nàng trò chuyện, có a hoàn đến bẩm: “Ba vị tỷ tỷ, huynh đệ tướng quân phải dự tiệc, răng trong thiếp có ghi mang theo nữ quyến, nên sai ba vị tỷ tỷ gia trang, theo bọn họ dự tiệc!”

      “Đến dự tiệc nhà ai?” Chân mày Linh Chi lộ vẻ vui vẻ, mấy ngày nay, tướng quân khó gần, bây giờ chịu mang nàng dự tiệc, đây là?

      A hoàn đáp: “Diêu phu nhân vào nhà mới, bày rượu chúc mừng, gửi thiếp mời huynh đệ tướng quân đến chung vui.”

      “Diêu phu nhân nào?” Linh Chi kéo a hoàn hỏi lại: “ cho ràng!”

      “Chính là phu nhân của tướng quân chúng ta chứ ai!” Tiểu a hoàn vui sướng : “Hoàng thượng thưởng nhà cho phu nhân, tòa nhà ấy gần phủ tướng quân. Khi nào phu nhân về phủ, đến xe ngựa cũng cần, vài bước là tới.”

      “Diêu Mật vào nhà mới bày rượu, tướng quân dẫn chúng ta chúc mừng?” Linh Chi, Tô Ngọc Thanh, Lý Phượng liếc nhau, trong mắt nhau nhìn thấy vẻ khó tin.

      A hoàn khỏi, khóe miệng Tô Ngọc Thanh cong lên vui vẻ, nàng vỗ tay : “Các ả từ hôn tướng quân hcuaw quá mấy ngày mời tướng quân dự tiệc, chịu nổi rồi sao? Tướng quân lại muốn dãn chúng ta dự tiệc, đây là muốn trêu ngươi các ả. Chúng ta phải phối hợp với tướng quân bọn họ.”

      Linh Chi nghe xong nở nụ cười, sờ mặt : “Dưỡng mấy tháng, da ta đỡ lên nhiều.”

      Lúc trở về kinh thành, các nàng ta vừa đen vừa gầy vừa có vẻ già, bằng tỷ muội Diêu Mật tươi non, bây giờ khác, kém tỷ muội Diêu Mật, lập tức, các nàng khôi phục lại lòng tin.

      Đến ngày Diêu Mật nhập trạch, mọi người Cố phủ đương nhiên tới đông đủ đầu tiên, vài vị phu nhân có giao tình với tỷ muội Diêu Mật cũng tới sớm. Tiếp theo là Mạnh phu nhân dẫn theo Cố Mỹ Tuyết.

      Diêu Mât dang trò chuyện với vài vị phu nhân, quản gia tiến vào bẩm: “Đoan quận vương và Đức Hưng quận chúa tới!”

      “La phủ La nhị gia tới!”

      “Lí đại nhân và phu nhân tới!”

      Ái, có đưa thiếp mấy người này đâu, nhưng bọn họ tới chúc mừng, cũng thể sơ suất! Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi vội vàng ra ngoài nghênh đón.

      Vừa nghe Đoan quận vương và Đức Hưng quận chúa tới, đám người Cố phu nhân vô cùng mừng rỡ, được vương phủ nể mặt thế này thức là hiếm có.

      Vừa nghênh đám người Đoan quận vương vào nhà, quản gia lại bẩm: “Lão tướng quân và Nghiêm phó tướng tới!”

      Tỷ muội Diêu Mật vừa nghe, vội chạy ra ngoài, thấy Tạ Đoạt Thạch và Nghiêm phó tướng vội vàng hành lễ, sau đó vui vẻ dẫn hai người vào trong.

      Phạm Tinh lại liếc mắt ra cửa, muốn hỏi xem huynh đệ Tạ Nam tại sao thấy, cuối cùng vẫn nhịn được hỏi.

      Tạ Đoạt Thạch thấy các nàng hỏi, cũng cố tình , chỉ cười ha hả khen tòa nhà bày trí đẹp.

      Khoảng canh giờ sau, ngoại trừ huynh đệ Tạ Đằng, các tân khách đến đông đủ, Diêu Mật tuyên bố nhập tiệc, quản gia lúc này mới thở phì phò đến bẩm: “Phu nhân, ba vị tướng quân của phủ tướng quân tới!”

      Người tới là khách, dù sao cũng phải rộng lượng chút. Diêu Mật và Sử Tú Nhi liếc nhìn nhau cái rồi mới chịu ra ngoài nghênh đón, thấy Tak Đằng Tạ Thắng và Tạ Nam theo quản gia vào, phía sau mỗi người là a hoàn xinh đẹp, đó là Linh Chi, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng.
      Nhược Vân thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 59: Ghen


      Chuyện huynh đệ Tạ Đằng mời bà mối tới cửa cầu hôn bị tỷ muội Diêu Mật từ chối, mọi người trong sảnh ai cũng biết. Họ đoán, sở dĩ tỷ muội Diêu Mật từ chối vì hai lí do sau: Thứ nhất, khi tỷ muội Diêu Mật bị quý nữ chèn ép, huynh đệ Tạ Đằng đứng ra giúp các nàng; thứ hai, bên người đám Tạ Đằng là ba a hoàn xinh đẹp.

      Nhưng dù thế nào thì hôm nay là ngày tỷ muội Diêu Mật nhập trạch, huynh đệ Tạ gia lại mang theo ba a hoàn này đến dự tiệc, đây là tới làm người ta buồn mửa sao?

      La Hãn vốn là có thành kiến với hành vi của Tạ Đằng, lúc này tới bên người Diêu Mật thì thầm: “Tiểu Mật, ta sẽ chống lưng giúp nàng, nàng chỉ cần để ý tới bữa tiệc.” Nói xong lại nháy mắt mấy cái.

      Diêu Mật thấy Tạ Đằng dẫn theo Linh Chi vào, nàng vô cùng tức giận, chỉ cắn môi nói lời nào, vừa nghe La Hãn nói xong, trong bụng cảm thấy ấm áp, nàng cười trả lời: “Nếu đã vậy, tí nữa phải phiền huynh rồi.”

      La Hãn vui vẻ nói: “Ta ngại phiền phức.”

      “Ta nữa.” Đoan quận vương thấy Tạ Đằng dẫn Linh Chi vào thì hơi hả hê, lại thấy La Hãn đến bên Diêu Mật, hắn cũng tiến tới, nghe xong lời của La Hãn, cũng chen miệng: “Tiểu Mật, nếu có gì, nàng cứ đến vương phủ ở với ta, làm trắc phi của ta.”

      “Quận vương gia, việc khác chớ bàn luận, hôm nay là ngày ta nhập trạch, muốn phá hỏng tâm tình. Chút nữa còn phải mong ngài ra mặt giúp đỡ.” Diêu Mật thấy ́ phu nhân đón huynh đệ Tạ Đằng ngồi vào chỗ, lập tức ngồi thẳng người lại, nghiêng đầu cười đùa với Đoan quận vương.

      Thấy Tạ Thắng và Tạ Nam mang Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng vào, ́ Đông Cẩn và ́ Đông Du sớm đã nhíu mày, mỗi người tới sau lưng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, cúi đầu nói nhỏ: “Biểu muội, hôm nay là ngày đại hỉ, đừng để ý với bọn hắn.”

      Tay trái Sử Tú Nhi nắm thành quyền, móng tay bấu vào lòng bàn tay, mặt lộ vẻ gì khác thường cười với ́ Đông Du: “Biểu ca phải giúp ta, tốt nhất là cho Tạ Thắng hiểu rõ, ta còn có người muốn, nhất ̣nh phải gả cho hắn.”

      ́ Đông Du lăn ra từ đống nữ nhân đánh nhau, nắm rõ lòng phụ nữ, nghe thấy lời của Sử Tú Nhi, hắn kề sát lại tai nàng nói thật nhỏ: “Biểu muội yên tâm, có ta ở đây, muội những mất mặt, mà Tạ Thắng còn nổi máu ghen tuông.”

      “Cảm ơn biểu ca!” Sử Tú Nhi biết ́ Đông Du có kinh nghiệm đương nam nữ, hắn đã nói vậy, chắc chắn là có thể khiêu khích Tạ Thắng nổi máu ghen, giữ thể diện cho nàng, thoáng cái sảng khoái vô cùng, thấp giọng cười trả lời: “Sau này sẽ trả ơn huynh.”

      “Biểu muội, cần khách khí.” Tỷ muội Sử Tú Nhi giống như trước kia, hiện giờ được hoàng đế ban nhà, được thường xuyên tiến cung, cho dù nàng có lấy Tạ Thắng hay thì vẫn là nghĩa tôn nữ của Tạ Đoạt Thạch, lấy lòng nàng chả có hại gì. ́ Đông Du cười hì hì nói: “Biểu muội thương ta thì nói giúp ta vài câu trước mặt Lý đại nhân.”

      Sử Tú Nhi biết ́ Đông Du có tình ý với thiên kim nhà Lý đại nhân, mấy ngày nay tìm đủ mọi cách thu hút sự chú ý của Lý đại nhân, bởi vậy nàng gật đầu đáp: “Rất dễ, huynh yên tâm!”

      ́ Đông Cẩn và Phạm Tinh là quan hệ bạn dì, trước đây vốn là bàn hôn sự, thiếu chút nữa ̣nh hôn, tuy rằng thành, nhưng đối với Phạm Tinh cũng có một ít cảm giác sâu xa, nay thấy Tạ Nam dẫn Lý Phượng huênh hoang vào, hiển nhiên là coi thường người ta, bởi vậy hắn chút do dự đứng sau lưng Phạm Tinh, thấp giọng nói: “Tiểu Tinh, biểu ca sẽ để Tạ Nam bắt nạt muội.”

      Phạm Tinh gật đầu cám ơn ́ Đông Cẩn.

      Tạ Đằng dưới sự dẫn đường của ́ phu nhân ngồi vào vị trí, thấy Diêu Mật ngồi yên nhúc nhích, cũng tới bắt chuyện với hắn, mà Đoan quận vương và La Hãn lại xum xoe phía sau Diêu Mật, trong lòng lập tức cuồn cuộn sóng. Hai người này muốn làm cái gì? Tiểu mật từng hiến thân, ại sống trong phủ tướng quân hơn nửa năm, mặc dù chưa chính thức vào cửa, nhưng ai mà biết nàng là phu nhân tướng quân? Tụm lại tưng bừng làm cái gì? Tí nữa cho các ngươi bẽ mặt.

      Tạ Thắng thấy ́ Đông Du ghé tai Sử Tú Nhi trò chuyện, Sử Tú Nhi cười đến run cả người, lập tức cảm thấy ́ Đông Du rất khiến người ta phát ghét, người này trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi, ngay cả phụ nữ có chồng cũng muốn chọc vào, muốn sống nữa sao?

      Thấy Phạm Tinh yên lặng nghe ́ Đông Cẩn nói chuyện,Tạ Nam cực kì buồn bực, đêm đó chỉ ôm một chút đã kêu oai oái, còn gọi người bắt kẻ trộm, mà giờ lại thân mật thì thầm với biểu ca.

      Linh Chi cúi đầu rũ mắt đứng phía sau Tạ Đằng, trong lòng tưng bừng như mở hội. Tướng quân mang nàng dự tiệc, những khiến cho Diêu Mật mất mặt, đồng thời còn gián tiếp nói cho người ta biết, nàng là nữ quyến phủ tướng quân, chỉ là a hoàn bình thường.

      Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng cũng ôm tâm tư khác, hy vọng Tạ Thắng và Tạ Nam ngay tại chỗ này xảy ra xích mích với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh.

      Bầu khí kì dị thì bên ngoài có người tiến vào bẩm báo: “Thánh chỉ đến!”

      Tỷ muội Diêu Mật chưa kịp ra ngoài nghênh đón, Cao công công đã nhanh chóng bước vào: “Hoàng thượng truyền lệnh, chúc mừng Diêu thị, Sử thị, Phạm thị nhập trạch, ban thưởng một cặp bạch ngọc sư tử, một cặp chuôi như ý.”

      Tỷ muội Diêu Mật vội vàng tạ ơn nhận lễ vật và tạ ơn Cao công công.

      Trước khi tới Cao công công đã được hoàng hậu dặn dò, nếu thấy huynh đệ Tạ Đằng ở đây, phải ́ tình thêm dầu vào lửa, bởi vậy ông híp mắt cười với Diêu Mật: “Hoàng hậu có lời muốn chúc phu nhân, rằng phu nhân trước đây vì tướng quân xuất chinh, vì đại nghĩa, phải giúp tướng quân lưu hậu. Hiện nay tướng quân thắng lợi trở về có dẫn thêm mỹ nhân khác, mà phu nhân cũng mang thai. Gần đây nghe nói phu nhân uyển cự hôn sự với tướng quân, tướng quân lại sốt ruột, có thể thấy đôi bên có ý với nhau. Tướng quân thì sao, nhưng phu nhân dù sao cũng chịu thiệt. Bởi vậy truyền lệnh, nếu phu nhân có ý trung nhân khác, có thể bẩm lên hoàng thượng và hoàng hậu, hoàng thượng và hoàng hậu sẽ vì phu nhân tác chủ.”

      “Tạ hoàng hậu nương nương ân trọng, nếu có ý trung nhân, nhất ̣nh sẽ bẩm lên.” Diêu Mật thoải mái vô cùng, hoàng hậu thật nể mặt mũi! Ở trước mặt huynh đệ Tạ Đằng nói như vậy chính là nói cho Tạ Đằng hay, tuy từng hiến thân, cũng bắt buộc phải gả cho hắn, quá đã!

      Cao công công trước đây hợp tác với Diêu Mật bán quạt lá cọ của Huệ Tông hoàng đế được một nghìn lượng bạc, bây giờ Diêu Mật lại bán sách buộc chỉ, ông cũng được ít lợi, bởi vậy thiên về đám Diêu Mật hơn: “Diêu phu nhân, theo ta nhìn, mười thị vệ hoàng thượng ban thưởng đều mặt mày sáng sủa, lại có một thân công phu, tùy tiện chọn một người làm chồng cũng tệ.” Ông vừa nói xong, thấy Tạ Đằng lạnh lùng liếc qua, đành phải dừng lại, chuyện phu thê người ta quả thực nên quản nhiều. Thoáng chốc liền cáo từ.

      Mấy vị phu nhân tới chúc mừng thấy bầu khí kì dị, vốn là đứng ngồi yên, mãi đến khi Cao công công tiến vào tuyên chỉ và truyền khẩu dụ của hoàng hậu, nhất thời liếc nhìn nhau, lần lượt chúc mừng tỷ muội Diêu Mật. Vì triều Đại Ngụy nữ nhiều nam ít, chỗ đứng của nữ tử càng ngày càng thấp, nếu sẽ chịu đựng đàn ông và ưu sầu hôn sự. Bây giờ tỷ muội Diêu Mật được hôn sự tốt như vậy lại từ chối để bao dưỡng một quân đoàn đàn ông. Hơn nữa hoàng thượng và hoàng hậu còn làm chỗ dựa cho tỷ muội Diêu Mật, cho các nàng chọn hôn phu khác, bất kể như thế nào nữa, đây là giúp giới nữ xả uất ức. Các bà phải đứng về phe Diêu Mật.

      Tỷ muội Diêu Mât mặc dù từng hiến thân, lại ở phủ tướng quân hơn nửa năm, nhưng hiện giờ các nàng được hoàng thượng ưu ái ban thưởng phủ đệ, hơn nữa vì bán sách mà trong tay cũng rủng rỉnh bạc. Có nhà có bạc có ̣a vị, bảo có ai nguyện cưới các nàng chứ?

      Tâm trạng Tạ Đằng trầm xuống, ̣nh mở miệng, lại thấy La Hãn đoạt trước một bước, ở trước mặt mọi người nói: “Tiểu Mật, hãy suy nghĩ về ta!”

      Nếu là người khác nói câu này, Tạ Đằng sẽ để ý, nhưng La Hãn lại khác, La Hãn trước đây si mê Tạ Vân, sau này lại điên cuồng muốn cưới Diêu Mật, Tạ Đằng sao có thể bỏ qua. Thấy La Hãn còn ̣nh nói thêm, Tạ Đằng nhịn được bước nhanh về phía trước, chắn ngang La Hãn và Diêu Mật, lạnh lùng lên tiếng: “La nhị gia, chuyện phu thê giữa ta và Tiểu Mật, ngươi nên dính ào.”

      “Phu thê cái gì? Các ngươi phải còn chưa bái đường sao?” La Hãn bước đến bên Diêu Mật nói: “Tiểu Mật, nàng nghĩ xong thì trả lời cho ta biết, ta sẽ sai bà mối tới cửa cầu hôn.”

      ́ Đông Du thấy bọn họ ầm ĩ, bởi vậy nháy mắt với Sử Tú Nhi rồi bước tới cạnh Tạ Thắng, cười nói: “Nhị tướng quân nếu đã đối với Tú Nhi vô tình, ta đây hiển nhiên là muốn cùng nàng nhắc lại hôn sự. Đến lúc đó, còn phải mời Nhị tướng quân tới uống rượu mừng.” Được tranh nữ nhân với Nhị tướng quân, cũng vô cùng có mặt mũi!!!!

      Sắc mặt Tạ Thắng càng lúc càng trầm, hận thể cho ́ Đông Du một đấm, tiểu tử này góp vui làm cái gì? Bởi vậy nói: “Tú Nhi làm phu nhân tướng quân nửa năm, sao có thể gả cho người khác? Biểu ca nói đùa.”

      ́ Đông Cẩn thấy Phạm Tinh hơi bất an, liền trấn an nàng: “Có chỗ dựa hoàng thượng và hoàng hậu, hơn nữa lão tướng quân còn là nghĩ tổ phụ của muội, Tam tướng quân làm gì được muội đâu. Yên tâm !”

      Tạ Nam thấy hai người họ tụm lại trò chuyện, một hơi tức giận có chỗ nào trút ra, bỗng nhiên thấy ghét mùi hương thơm nồng người Lý Phượng, cau mày nói: “ trét người cái gì vậy? Hun chết ta. Đứng xê ra.”

      Thấy bầu khí càng lúc càng bất thường, ́ phu nhân nóng nảy, qua kéo Diêu Mật nói: “Hôm nay là ngày nhập trạch đại hỉ, ít nói chuyện quan trọng lại .”

      “Khai tiệc!” Diêu Mật vội vàng phân phó, cười vui vẻ mời mấy vị trưởng bối ngồi vào ghế đầu, mình cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ngồi vào ghế chủ tọa, đám ́ phu nhân ngồi kế bên.

      Đoan quận vương và La Hãn cất lại tâm tư, trong bữa tiệc ân cần đủ kiểu, vừa gắp rau, vừa gỡ xương cá cho Diêu Mật, vừa trò chuyện với nàng, tóm lại, phải làm cho huynh đệ Tạ gia tức ói máu mới thôi.

      Tạ Đằng quả thật rất bực dọc. Hai người này ngay trước mặt hắn lại dám xum xoe lấy lòng Diêu Mật, biết sau lưng hắn còn làm thành cái dạng gì?

      ́ phu nhân sai người đưa rượu và thức ăn cho mười vị thị vệ. Thật ra Cao công công nói cũng có lí, nếu gả cho tướng quân, chọn trong mười người này làm con rể cũng tồi.

      Mười thị vệ được rượu và thức ăn, phái hai vị vào cám ơn Diêu Mật. Cũng là hai vị lang quân khôi ngô tuấn tú.

      A, hai thị vệ này đẹp trai ha. Chọn làm chồng cũng chẳng thiệt gì. Diêu Mật đảo mắt, lập tức sai a hoàn bưng mâm bánh ngọt cho hai người.

      Tạ Đằng mím chặt môi, nhìn thế nào cũng thấy hai thị vệ này càng nhìn càng đáng ghét.

      Sử Tú Nhi đột nhiên nhớ đến trước kia nói cùng nuôi trai lơ với Diêu Mật, cũng đánh mắt nhìn hai thị vệ này mấy lần. Thoáng cái ngẩng lên, đã thấy Tạ Thắng liếc mắt qua đây, ánh mắt vô cùng hung dữ, liền hấp háy mắt với hắn, hừ hừ, đừng chọc bà, chọc bà bà nuôi trai lơ cho ngươi nhìn giờ.

      Phạm Tinh cũng theo ánh mắt của Sử Tú Nhi nhìn hai thị vệ rồi lặng lẽ thu hồi tầm mắt, lập tức thấy Tạ Nam trừng mắt với nàng, liền cúi đầu, huynh hung dữ vậy làm gì? Huynh mang a hoàn đến dự tiệc còn cho ta nhìn người khác sao?

      Sử di nương dự tiệc, ngoắc tay gọi một bà tử tâm phúc đến dặn dò: “Lặng lẽ ra tiệm thuốc mua một bao bã đậu, lựa lúc người ta chưa phát hiện bỏ bã đậu vào trong trà, bưng cho ba vị a hoàn tướng quân mang tới, nhìn các nàng uống xong tới báo lại cho ta.”
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :