1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị Hương - Cống Trà (82 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 50: Nửa Đêm


      Đêm đông, cửu biệt trùng phùng, **. Tạ Đằng ôm Diêu Mật ngồi đầu gối, trêu ghẹo đủ kiểu, nhiệt huyết sôi trào, muốn tiến thêm bước. Diêu Mật kiềm lòng được, muốn nghênh lại cự, giãy giụa trong lòng. Tình này cảnh này, ám muội khôn cùng. Đột nhiên, tủ quần áo truyền ra tiếng “Đinh”, hai người đồng thời sửng sốt, nuốt lời khiêu khích tình xuống, im lặng, theo tiếng động nhìn tới.

      Diêu Mật ngồi đầu gối Tạ Đằng, ngẩng đầu nhìn tủ quần áo, cả người liền ngồi thẳng, nhất thời cảm thấy vật mang theo hơi nóng hổi, trượt về phía trước, nhắm giữa hai đùi mà thẳng tiến, cả người nàng run lên, dám lộn xộn nữa, chỉ siết chặt tay Tạ Đằng, cho mò thêm xuống, : “Tiếng gì vậy?”

      Tạ Đằng lúc này mới nhớ tới Linh Chi còn nấp trong tủ quần áo, trong lòng vô cùng chán nản. Sao lại quên mất a hoàn này chứ? thể để Tiểu Mật bắt ngay tại trường được. Tay vẫn còn che che đẩy đẩy tại nơi ấy người Diêu Mật, miệng : “Nhất định là chuột!”

      Òa, là chuột? Diêu Mật nghĩ tới con chuột chậm chạp lần trước ở thư phòng, hai chân run lên, co rụt lại, bàn chân liền tì lên hai bắp chân của Tạ Đằng, hai tay ôm ngang hông Tạ Đằng, thét lớn: “Sao lại có chuột?”

      Hai chân Diêu Mật rụt lại thế này, bàn chân đặt bắp chân Tạ Đằng như vậy, hai chân liền giang rộng ra, vật kia để giữa hai đùi nàng, thoáng cái trượt vào khe hỡ giữa hai chân nàng, chút do dự ló đầu vào, cách lớp quần rơi vào ôn hương.

      “A!” Toàn thân Diêu Mật run lên, mặc kệ con chuột, giùng giằng muốn nhảy xuống. Tạ Đằng lâu ngày có hơi người, nay nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, chỉ động cái, ** nụ hoa, sao còn khả năng kiềm chế, sao để Diêu Mật chạy mất? Chỉ ôm chặt Diêu Mật, ra sức dụi vào, nếu phải có Linh Chi nấp trong tủ quần áo, lúc này nhịn được nữa.

      Diêu Mật vừa kích thích vừa sợ hãi, reo ầm lên: “Có chuột, có chuột!”

      Tạ Đằng còn cách nào, đành đặt Diêu Mật lên giường, cởi giày của nàng, nhét nàng vào trong ổ chăn, ôn nhu : “Nàng nằm đây đừng cử động, ta đập con chuột!” xong giũ vỏ gối ra, gấp thành hình chữ nhật che hai mắt mờ mịt của Diêu Mật lại, rồi thắt nút, dịu dàng quan tâm cẩn thận : “Cảnh đập chuột khá máu me, nàng nên nhìn, tránh bị dọa sợ.”

      Mắt Diêu Mật bị che lại, mảng đen như mực, trong lòng ngọt ngào, tướng quân chu đáo. Nhất thời lại nhớ đến dáng vẻ lông xù xấu xí của con chuột, tóc gáy dựng hết cả lên, dặn dặn lại Tạ Đằng: “Hay là đừng đánh, cẩn thận dơ phòng và tay, đuổi nó thôi.”

      “Được, đuổi nó.” Tạ Đằng trùm mền kín khắp người Diêu Mật, chỉnh lại quần áo, vẻ mặt nghiêm túc, bước hai bước tới, mở cửa tủ quần áo ra, liên tục dùng tay ra dấu cho Linh Chi hóa đá giữa tủ quần áo, bảo nàng mau.

      Tủ quần áo vừa mở, Linh Chi cảm thấy cỗ chua xót xộc lên đầu, từng hạt nước mắt lớn như hạt đậu rơi vào trong chén, “Ừm” tiếng, đưa tay lau nước mắt, im lặng ra khỏi tủ quần áo, im lặng ra phía ngoài.

      Tạ Đằng lấy làm lạ, nàng đây là khóc cái gì? Vất vả nấu cháo mà ai ăn sao?

      Linh Chi bưng chén cháo ra ngoài, cảm giác được chén cháo ấm nữa, cháo cũng lạnh, nhất thời, lệ trong mắt lại tuôn. Nhớ năm ấy, tướng quân rơi xuống nước, uống thuốc ngại đắng, tự mình đút mứt hoa quả cho , mới uống thuốc. Ngày đó ban đêm phòng bếp đưa thức ăn, đều lắc đầu chịu dùng. Cuối cùng vẫn là chính mình nấu cháo táo đỏ bưng vào phòng cho , từng thìa từng thìa đút ăn. Khi đó tướng quân tám tuổi, mình mới bảy tuổi.

      Diêu Mật nghe tiếng mở cửa tủ quần áo, sợ đến run lên, hỏi: “Tướng quân, đuổi chuột chưa?”

      đuổi.” Tạ Đằng lên tiếng, “Cạch” mở cửa, quay đầu nhìn Diêu Mật, thấy nàng nằm bất động, thầm thở phào hơi.

      Linh Chi chân bước quan bậc cửa, chân ngập ngừng lên bước, đụng đầu vào cánh cửa, miệng “Ái” tiếng kêu lên.

      Nghe thấy tiếng kêu của Linh Chi, Diêu Mật kéo vỏ gối che mắt ra, nằm sấp bên mép giường thò đầu ra nhìn, vừa nhìn, thấy Tạ Đằng ngu ngốc đứng cạnh cửa, Linh Chi tay phải bưng cháo, tay trái xoa trán, lưng tựa vào cạnh cửa rơi lệ.

      Nguy rồi, oan này rửa thế nào cũng sạch. Tạ Đằng thầm hô ổn, trong cái khó ló cái khôn, với Diêu Mật: “Linh Chi bưng cháo vào, bị đụng đầu.” Nàng phải là ra ngoài, nàng là mới vừa đến, đầu bị đụng đau, nên mới khóc!

      Diêu Mật mờ mịt gật đầu, à, bưng cháo vào, thấy tình cảnh ướt át trong phòng, xoay người rời , lại bị đập đầu ở cạnh cửa sao? Tội quá!

      Tạ Đằng thấy Diêu Mật “À” tiếng tiếp vội vàng phân phó Linh Chi: “Được rồi, để cháo bàn, ngươi mau xuống !”

      Linh Chi mím môi, nén nước mắt, trong nháy mắt tới bàn, giương mắt nhìn Diêu Mật giường, đối diện với ánh mắt của Diêu Mật, lại vội vàng cúi đầu, đặt chén lên bàn.

      Diêu Mật thấy nàng ăn mặc phong phanh, buột miệng hỏi: “Linh Chi, ngươi lạnh à? Sao mặc ít vậy?”

      Linh Chi bị nghẹn phen, cứng nhắc : “Ta sợ lạnh.” biết xấu hổ, còn chưa chính thức bái đường với tướng quân mà tự nhiên nằm giường rồi. Nếu lão phu nhân và phu nhân còn ở đây, đánh đuổi ngươi ra mới là lạ.

      Trời rất lạnh, lưng Tạ Đằng lại thiếu chút nữa đổ mồ hôi, vội vàng giảng hòa, : “Cơ thể Linh Chi rất tốt, sợ lạnh.”

      “Tướng quân, cơ thể ta ra tốt.” Linh Chi oán hận, ta tuy là a hoàn, tốt xấu gì cũng là vì nước lập công, hoàng thượng chính miệng khen thưởng ta. Các ngươi được ức hiếp ta như vậy.

      Thấy bộ dạng oan ức của Linh Chi, Diêu Mật hơi kì quái, chuyện là thế nào? Đâu phải là ta sai ngươi nửa đêm nửa hôm đến đưa cháo đâu, ngươi bày bộ mặt dì ghẻ này là cho ai xem?

      Tạ Đằng lại nhịn được, khoát tay : “Linh Chi, ngươi lui xuống!”

      “Tướng quân!” Linh Chi kêu tiếng, đột nhiên nước mắt rơi như mưa, cả buổi tối tủi thân nhịn được, khóc nức nở: “Nô tì có chỗ nào tốt, lại khiến cho tướng quân chán ghét?” xong lê hoa đái vũ nhìn Tạ Đằng, che giấu tình ý trong mắt.

      A, đây là tình huống gì? Diêu Mật nhìn Tạ Đằng, lại nhìn Linh Chi, đột nhiên bừng tỉnh, ai ô, tiểu a hoàn ái tướng quân, đêm khuya bưng cháo đến, muốn bày tỏ quyến rũ, ai ngờ gặp phải ta nằm giường, nên ấm ức đây mà! Ta quen biết hơn mười ngày, từng hiến thân, còn tiểu a hoàn chính là vài chục năm phân tình, theo dọc đường xuất chinh trở về, hơn nữa còn hầu hạ tướng quân.

      Tạ Đằng bất đắc dĩ cau mày: “Linh Chi, trời còn sớm, mau quay về ngủ !”

      Nghe thấy lời của Tạ Đằng, Linh Chi biết thiên vị Diêu Mật, nhanh chóng kiềm nước mắt, vén áo thi lễ, xoay người khỏi.

      Thấy Linh Chi rồi, Diêu Mật bò dậy, ngồi bên mép giướng tính đứng dậy, : “Con chuột kia đâu rồi?”

      “Ở dưới sàng!” Tạ Đằng thấy Diêu Mật muốn chạy, vội dọa dẫm, quả nhiên, vừa dứt lời, hai chân Diêu Mật liền rụt lại, thét lên: “ phải bên tủ quần áo sao, sao lại dưới sàng?”

      “Ta vừa mở cử tủ quần áo, nó liền chạy tới bên này.” Tạ Đằng bước nhanh tới phía trước, ngồi bên mép giường cởi giày rồi lên giường. Nhất thời làm động tác hổ đói bắt dê, đẩy Diêu Mật xuống giường.

      Khí tức nguy hiểm đập vào mặt, Diêu Mật thoáng cái ngửa đầu, tự động ngậm môi Tạ Đằng, đợi Tạ Đằng ý loạn tình mê, tay chân dần dần tê dại, đột nhiên buông môi Tạ Đằng, phun ngụm khí lên chóp mũi Tạ Đằng, đẩy ra rồi lật người xuống giường, mang giày rời .

      ***Ed chương này mà tui tức dễ sợ ><, bạn Linh Chi kia vô duyên khủng khiếp, thấy bạn áo mỏng là biết ý gì rồi, tám chín phần chén cháo kia chắc cũng bị bạn ấy hạ thuốc. Vậy mà ra vẻ thanh cao, như mình oan ức lắm ý, chị tưởng ai cũng có giá như chị à, là Tạ Đằng thích trước Diêu Mật trước nhé, khi đó Diêu Mật còn hồn nhiên ngây thơ vô số tội nữa cơ :)) Uầy, vậy mà lúc đọc đoạn chị khóc trong tủ lại thấy tội tội mới ác chứ, té ra chị này tự biên tự diễn, bị ATSM !!!!!!!!
      Nhược Vân thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 51: Chạy


      Đêm hôm đó, Diêu Mật gõ cửa phòng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, ba người sốt ruột bàn bạc suốt cả đêm.

      Nhớ lúc đầu, các nàng bị huynh đệ Cố gia ghét bỏ, sau đó suy nghĩ chẳng ra làm sao tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn, muốn gả cho Tạ Đoạt Thạch, ngờ may mắn có duyên, đầu tiên là các nàng được Tạ Đoạt Thạch nhận làm nghĩa tôn nữ, sau đó hiến thân cho huynh đệ Tạ gia, mới được như ngày hôm nay. giờ chỉ cần chờ huynh đệ Tạ gia đặt sính lễ, dùng kiệu hoa đỏ thẫm nghênh các nàng vào phủ tướng quân, các nàng chính thức là phu nhân tướng quân. Thế nhưng hôm nay chứng kiến thái độ của Linh Chi Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng, nhân ra rằng, các nàng suy nghĩ quá đơn giản.

      Diêu Mật kể chuyện đêm nay mang quần áo tới phòng Tạ Đằng, lại phát Linh Chi nấp trong tủ quần áo, mà Tạ Đằng lại dối nàng. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lập tức lòng đầy căm phẫn, thiếu chút nữa đập bàn, các nàng mặc dù chưa chính thức bái đường thành thân với huynh đệ Tạ Đằng, nhưng Tạ Đoạt Thạch uống trà nhận cháu dâu do các nàng kính, hoàng đế cũng phong các nàng là cáo mệnh phu nhân, ngay cả người ngoài cũng thừa nhận thân phận của các nàng, Linh Chi sao lại dám làm như vậy? Là coi thường gia thế của Diêu Mật, hay ỷ vào chỗ dựa là Tạ Đằng?

      Diêu Mật thấy các nàng nổi giận, cơn tức tích tụ trong lòng của bản thân lại tiêu vài phần, nàng cười : “Ta vừa nghe có chuột, chỉ nằm lỳ giường, sợ đến dám nhúc nhích, dè đâu vừa mở mắt, lại thấy qua khe hở dưới bàn, dưới đất có đường phản quang kéo dài thẳng tới trước tủ quần áo, lại nhìn chén cháo bàn, lúc này mới ngộ ra, cái đường kia, là do nước cháo xuống đất. Linh Chi ràng là cố tình để ta biết, trốn trong tủ, phải là chuột gì, mà là nàng. Buổi chiều đầu tiên Tạ Đằng hồi phủ, giấu a hoàn trong tủ quần áo, sau này còn biết thế nào nữa đây?”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lo lắng, thời gian các nàng chung sống với Tạ Thắng và Tạ Nam quá ngắn, tình cảm chưa sâu, càng thể so với Diêu Mật bẩm sinh có dung mạo giống Tạ Vân, nếu Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng ra chiêu, các nàng sợ có phần thắng.

      quy tắc ngầm thế này, những a hoàn hầu hạ bên người đàn ông, có thể hầu hạ giường. khi các nàng hầu hạ giường, có em bé, chuyện này đúng là tốt.

      Diêu Mật bóp trán : “Dựa vào tướng mạo và thân phận địa vị của tướng quân, muốn quyến rũ , chỉ có mình Linh Chi. Phòng được Linh chi, cũng phòng được người khác.”

      Sử Tú Nhi ngẩn ngơ: “Vậy phải làm sao?”

      Diêu Mật thở dài, ngửa đầu : “Biện pháp tốt nhất, đương nhiên là làm cho tướng quân thích ta, đến chết cũng buông, thể bỏ ta, nếu như vậy, những nữ nhân khác đều là mây trôi. Nhưng chuyện này, sao mà có thể?”

      Phạm Tinh ngây ngốc hỏi: “Tướng quân thích tỷ sao?”

      Diêu Mật che mặt trả lời: “ lúc trước vì phải xuất chinh, nóng lòng lưu hậu, tất nhiên là tình cảm dịu dàng, năng cũng rất dễ nghe. Nhưng ở trong lòng , chỉ sợ ta còn bằng a hoàn kia ấy!”

      Phạm Tinh gật đầu: “Còn Lý Phượng kia nữa, tuy là làm a hoàn, thứ nhất gia thế của nàng tốt hơn ta, thứ hai nàng cũng có tên công thần, ngày hôm nay nhìn thấy, còn thèm để ta vào mắt, mà Tạ Nam cũng chẳng tỏ thái độ gì.”

      Sử Tú Nhi đập bàn quát: “Chúng ta được bi quan, phải vạch mưu tốt vào, bọn họ còn chưa thích chúng ta đấy!”

      Diêu Mật nhìn trộm Sử Tú Nhi rồi : “ ra tỷ muốn , tỷ có biện pháp khiến Tạ Thắng quyết lòng với tỷ rồi đúng ?”

      Phạm Tinh nghe xong đập Sử Tú Nhi cái: “Sử tỷ tỷ mau!”

      Sử Tú Nhi đẩy tay Phạm Tinh ra, lè lưỡi : “Tiểu Tinh ơi, muội dù có sốt ruột, cũng đừng dùng nhiều sức như vậy chứ.” xong xoa cổ, thấy Phạm Tinh nịnh nọt bóp vai cho nàng, lúc này mới : “Các muội quên biệt viện Tây Sơn?”

      Diêu Mật và Phạm Tinh vừa nghe xong liền tỉnh táo tinh thần, cười : “Đúng ha, sao lại quên mất nó chứ?”

      Mấy vị ma ma ở Tây Sơn biệt viện là từ trong cung ra, trong đó có vị là Tô ma ma, từng hầu hạ qua hai đời hoàng hậu, những muốn gả chồng, chỉ cần được bà chỉ điểm mấy chiêu, liền có thể ôm phu quân vào tay. Nếu bàn về chuyện lí giải tâm lí nam nhân, khắp kinh thành này, người nào có thể so được với Tô ma ma. Tương truyền rằng, a trong Hồng Lâu cũng muốn học bà mấy chiêu, lại bị bà đánh . Việc này chẳng biết là hay giả, nhưng có thể thấy được, trong tay Tô ma ma có thuật “Ngự nam”.

      Lại đến Tạ Đằng sau đêm mộng xuân, trời vừa sáng tỉnh lại, cần người hầu, tự chỉnh đốn bản thân rồi ra khỏi phòng, chạy tới sảnh trước nhưng nhìn thấy tỷ muội Diêu Mật, chỉ có Cố phu nhân các bà bận rộn ở đại sảnh, lập tức hỏi: “Tiểu Mật đâu rồi?”

      Cố phu nhân thấy mới ngủ dậy, vội vàng sai a hoàn bày điểm tâm sáng, cười : “Lúc tướng quân xuất chinh, các nàng lên miếu cầu xin phù hộ, nay tướng quân thắng trận trở về, các nàng muốn sáng sớm tự mình lên miếu lễ tạ.”

      lát sau, Tạ Đoạt Thạch cùng Tạ Thắng và Tạ Nam cũng ra, bốn ông cháu ngồi dùng điểm tâm, mời đám người Cố phu nhân ngồi xuống cùng dùng bữa, nhưng Cố phu nhân các bà cười khước từ, : “Trời lạnh, thức ăn vừa để xuống còn hơi nóng. Chúng ta cũng chờ, từ sớm dùng điểm tâm. Vì sợ lão tướng quân và tướng quân đường mệt nhọc, cũng dám quấy rầy. ngờ lão tướng quân và tướng quân lại thức dậy sớm.”

      chuyện, Linh Chi cùng Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng lại nhảy tới giành hầu hạ, vội vàng cầm chén múc cháo cho ông cháu Tạ Đoạt Thạch, niềm nở gắp thức ăn.

      Đám người Cố phu nhân nhìn nhau, mỉm cười cáo lui. Các bà là thông gia của phủ tướng quân, là tới giúp tay, phải tới làm quản gia làm a hoàn, ba người Linh Chi muốn giành làm a hoàn, các bà cản trở, cũng cần phải bày ra dáng vẻ như lâm đại địch ở bên cạnh giám thị.

      Tạ Đằng lại có chút yên lòng, sáng nay thức dậy, phát vệt nước cháo bên tủ quần áo, Tiểu Mật nàng, chẳng lẽ phát ra rồi? Đợi nàng trở về, phải giải thích đàng hoàng mới được.

      Lúc này, tỷ muội Diêu Mật ở trong miếu dâng hương xong, chọn đường đến Tây Sơn biệt viện, cầu kiến Tô ma ma.

      Thân phận của tỷ muội Diêu Mật bây giờ khác biệt, Tô ma ma vừa nghe các nàng cầu kiến nào dám chậm trễ, đích thân ra đón, cười : “Ngọn gió nào thổi ba vị phu nhân tướng quân tới đây?”

      Tỷ muội Diêu Mật trước đây gặp Tô ma ma, lúc này cười đáp lời: “Ma ma đừng giễu cợt chúng ta. Có thể tới nơi này, tất nhiên là có việc cầu ma ma giúp đỡ.”

      Vừa chuyện, đoàn người vào tĩnh thất, có a hoàn tới dâng trà, sau khi hàn huyên vài câu, a hoàn lui xuống, lúc này Diêu Mật mới mục đích các nàng tới đây.

      Tô ma ma tất nhiên là biết các nàng đến đây với ý gì, chỉ lẳng lặng nghe xong, mới cười lên tiếng: “Nam tử nổi danh kinh đô này, lão thân đều biết. Nếu là huynh đệ tướng quân, là những vị phu quân ngàn dặm mới tìm được. Nhưng nam nhân mà, thể quá chiều chuộng, hễ chiều chuộng gặp chuyện may. Muốn trách, chỉ có thể trách chiến tranh bao năm qua, làm chết quá nhiều nam giới. Bây giờ con nếu như chủ động, muốn có vị hôn phu, còn khó hơn lên trời. Giống như tướng quân với thân phận và địa vị bậc này, đừng là bây giờ, cho dù đến sáu mươi tuổi, cũng có cả đám nữ tử đổ xô vào. Ba vị phu nhân muốn phòng ngừa là phải.”

      Lời của Tô ma ma đánh thẳng vào suy nghĩ trong lòng Diêu Mật các nàng, chẳng lẽ đúng sao? Trước đây các nàng cũng nghĩ tới Tạ Đoạt Thạch như vậy mà! Bây giờ huynh đệ Tạ Đằng thắng lợi hồi kinh, biết bao nhiêu nương bắt đầu rục rịch, tính ra mà , uy hiếp của đám Linh Chi đối với các nàng cũng quá lớn.

      Tô ma ma thấy các nàng có cảm giác nguy cơ, liền cười cưởi giảng dạy ít chiêu, thêm: “Nữ tử bất kể là như thế nào, trước hết phải chính mình, tự tôn tự ái. Nếu ngay cả mình còn thương bản thân mình, sao có thể chờ đợi người đàn ông toàn tâm toàn ý phủ phục mình? Kiêng kị nhất là ở trước mặt đàn ông quyến rũ lấy lòng họ, chút chủ kiến. Cơ bản mà , nam nhân đều tự trọng, cần phải hành hạ, nữ tử khó cưới vào tay, mới biết quý trọng. Nếu dễ dàng đạt được, bọn họ liền để vào mắt. Cho dù bái đường thành thân, cũng muốn chút mới mẻ đa dạng, như đổi trang phục, đổi tư thế, thế thể thay đổi. Bây giờ chưa chính thức bái đường thành thân, có rất nhiều biện pháp để nhử bọn họ.”

      đến chuyện này, tỷ muội Diêu Mật cũng màng xấu hổ, lấy nghi ngờ của bản thân ra hỏi thăm.

      Phạm Tinh xấu hổ rụt rè : “Ta cũng muốn, thế những mẹ ta kể, nếu chỉ nhử bọn họ thôi, nữ nhân khác nhân cơ hội xen vào, đến lúc đó lại ổn.”

      Tô ma ma thấy trong ba người, Phạm Tinh là ngại ngùng nhất, thể chỉ bảo vài câu, cười : “Mặc kệ là phu nhân nhử hay chưa nhử, đều có nữ nhân khác quyến rũ Tam tướng quân. Nhưng nếu trêu ngươi nhử , phu nhân cao quý hơn nữ nhân khác nhiều, nhử, phu nhân cùng dạng với nữ nhân khác.”

      Phạm Tinh biết tình cảm giữa mình và Tạ Nam chỉ bình thường thôi, nếu phải trước khi xuất chinh hiến thân, Tạ Nam nhớ nàng, xem nàng là người như bao người khác. Trong lòng vô cùng băn khoăn, hỏi lần nữa: “Phải nhử thế nào?”

      “Nhử nam nhân ham muốn chuyện này, có rất nhiều phương pháp. Để ta cho phu nhân biết vài phương pháp thường dùng.” Mặt Tô ma ma cười tươi thành đóa hoa cúc, cúi đầu thầm bên tai Phạm Tinh.

      Diêu Mật và Sử Tú Nhi cũng vội vàng tiến tới nghe.

      Sau nửa ngày, tỷ muội Diêu Mật thu được ít kiến thức. Tô ma ma lại : “Lòng người dễ thay đổi, những gì có thể với các phu nhân, chỉ là ít như vậy. Còn lại, phải do các phu nhân tự tìm hiểu. Nếu còn muốn thảo luận, ngày sau cứ đến biệt viện Tây Sơn đây.”

      Thấy Tô ma ma giấu diếm, tỷ muội Diêu Mật tất nhiên là cảm kích. Tô ma ma thấy các nàng cảm ơn cười ha ha: “Các phu nhân kì thực thành truyền kì, huynh đệ tướng quân nếu phụ các phu nhân, e rằng dân chúng tha cho bọn họ.”

      “Truyền kì cái gì?”

      Tô ma ma thấy vẻ mặt nghi ngờ của các nàng, cười cười trả lời: “Mặc dù các phu nhân là thân thích Cố phủ, nhưng Cố phủ ở kinh thành quyền quý như các nhà khác. Lại đến dòng dõi nhà các phu nhân, thậm chí so được với Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng. Nhưng duyên sinh khiến các phu nhân có thể thành đôi với huynh đệ tướng quân, tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn. Tin tướng quân bọn họ giành thắng lợi truyền tới, chuyện kể ở bên ngoài, có người biên soạn thành câu chuyện, tên là ‘Kì duyên kí’, nội dung là kể về những chuyện xưa nay của các phu nhân.”

      Tỷ muội Diêu Mật cả kinh, hỏi Tô ma ma: “Có chuyện như vậy sao?”

      Tô ma ma gật đầu: “Bởi vậy, các phu nhân nên tự ti.”

      Từ Tây Sơn biệt viện ra, Diêu Mật trầm ngâm cả buổi, sau đó mới với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Chúng ta dù sao vẫn chưa chính thức bái đường thành thân với tướng quân bọn họ, trở về thu dọn đồ đạc thôi!”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh gật đầu: “Đúng vậy, phải nhanh chóng về nhà.” Muốn cưới các nàng, phải tam sính lục lễ chu đáo dâng tới cửa cầu hôn, phải khiến các nàng vui vẻ mới được.

      Hôn thế này, từ đầu xứng đôi, các nàng lại tự hạ mình, thấp hơn cái đầu. Chỉ có ngẩng đầu lên, để huynh đệ Tạ gia cầu hôn, các nàng mới cao quý vinh hiển. Sau khi xuất giá, mới có uy. Còn đám Linh Chi, đó là huynh đệ Tạ gia chọc phải phiền phức, tùy bọn họ giải quyết, các nàng cần phải ra tay.

      Đến khi tỷ muội Diêu Mật hồi phủ, huynh đệ Tạ Đằng vào cung yến tiệc. Diêu Mật kêu quản gia lên, giao sổ sách cho , lại dặn dò phen, rồi về phòng tự mình thu dọn đồ đạc.

      Cố phu nhân nghe xong lời của Diêu Mật, cũng phản đối, chỉ sai bà tử biết ăn đến bẩm báo cho Phạm lão phu nhân, để Phạm lão phu nhân phái người tới đón các nàng.

      Trải qua chuyện đêm hôm qua, Linh Chi cứ đinh ninh rằng Diêu Mật tìm cách đối phó nàng, sớm cùng Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng bàn bạc chu đáo, chỉ đợi Diêu Mật phát giận, tới phòng chứa củi thắt cổ làm ầm lên. ngờ đợi đêm mà thấy Diêu Mật ra tay, lại nghe được tin các nàng dọn đồ về Cố phủ, khỏi mừng rỡ, tốt nhất là luôn đừng trở lại, hừ hừ!

      Phạm lão phu nhân là người có hiểu biết, nghe được tỷ muội Diêu Mật về Cố phủ, sớm sai người đến đón, lại sai người quét dọn sương phòng, rồi dặn dò vài người con dâu trong nhà ít câu, lúc này mới yên lòng lại.

      lâu sau, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn đến đón các nàng về phủ.

      Tới tối, huynh đệ Tạ Đằng dự tiệc trong cung trở về, cách ngoài cửa lớn phủ tướng quân xa, chỉ thấy ba dáng người xinh đẹp xách đèn lồng đứng chờ, khỏi xúc động, giục ngựa chạy tới.

      Tạ Đằng cưỡi ngựa tới tới cửa, đập vào mắt là khuôn mặt chào đón của Linh Chi, trong nháy mắt ý cười khóe miệng biến mất, tung người xuống ngựa, hỏi: “Tiểu Mật đâu?”

      Linh Chi cẩn thận liếc nhìn Tạ Đằng, hành lễ : “Ba vị phu nhân về Cố phủ.”

      Tạ Đoạt Thạch xuống ngựa sau Tạ Đằng, nhìn có chút hả hê : “Cháu dâu chạy rồi hả?”

      “Về nhà mẹ đẻ, phải chạy!” Tạ Đằng sửa từ cho Tạ Đoạt Thạch, ngẩng đầu thấy Tạ Thắng và Tạ Nam dừng ngựa ở phía sau xoay người lại, với bọn họ với vẻ vô cùng đau thương: “Này, vợ các đệ chạy mất rồi!”
      Nhược Vân thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 52: Con Rể


      Tạ Thắng ngây ngẩn cả người, xuất chinh hơn nửa năm, ngày đêm lo lắng, khó khăn lắm mới trở về, tối hôm qua chỉ vừa nhìn thoáng qua, sáng nay thấy bóng người, là vợ mình chùa dâng hương, bây giờ tốt rồi, dự tiệc về, vợ mình chạy mất. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?

      “Đại ca, vợ của đệ luôn thuần lương, sao lại đột nhiên chạy mất thế này?” Tạ Nam nóng ruột, nghĩ đến Phạm Tinh chỉ nghe lệnh của Diêu Mật, khỏi chỉ trích Tạ Đằng: “Có phải là đại ca đắc tội với đại tẩu, đại tẩu tức giận dắt theo vợ đệ chạy luôn rồi ?”

      Tạ Đằng vừa nghe Tạ Nam , lập tức trừng mắt, cái gì cái gì? Vợ nhà chú mà thuần lương á? ám chỉ Tiểu Mật nhà ta thuần lương sao?

      Vừa chuyện, mọi người vào phủ.

      Quản gia nghe ông cháu Tạ Đoạt Thạch trở về, vội vàng ra đón, ông muốn bẩm báo chuyện của tỷ muội Diêu Mật, nhưng Tạ Đoạt Thạch nghe mà chỉ vào Tạ Đằng: “Ta già rồi, mặc kệ là chuyện gì. Sau này mà có việc, cứ bẩm báo cho A Đằng biết là được.” rồi sải bước vào trong, vợ của người nào người nấy tự tìm về, ta dính vào.

      Thấy Tạ Đoạt Thạch phản ứng, quản gia đành hướng theo chiều gió, bẩm báo với Tạ Đằng: “Tướng quân, ba vị phu nhân hồi Cố phủ rồi.”

      biết!” Tạ Đằng trừng mắt với quản gia, liếc thấy Linh Chi bưng trà tới, tay nhận trà tay phất lên : “Trời cũng tối rồi, các ngươi lui xuống ! Để quản gia hầu hạ là được.”

      Đây là có lời muốn hỏi quản gia. Linh Chi nhìn có chút hả hê, nét mặt cũng biểu gì, chỉ cúi đầu đáp tiếng, cùng với Tô Ngọc Thanh, Lý Phượng lui xuống.

      Tướng quân đánh giặc đẫm máu bên ngoài, chiến thắng trở về, nhẽ ra nên thăm hỏi trấn an, ba vị phu nhân lại tiếng mà bỏ về Cố phủ, chỉ sợ tướng quân tức giận. Quản gia suy xét ngôn từ, cật lực che giấu giúp đám người Diêu Mật.

      Từ lúc huynh đệ Tạ Đằng xuất chinh, quản gia và bọn Diêu Mật ở chung hơn nửa năm, lòng kính nể bọn người Diêu Mật, rất sợ các nàng lần này họ đánh mất luôn tâm của đám người Tạ Đằng, nên : “Tướng quân, quả hơn nửa năm nay phu nhân rất cực khổ. Lúc tướng quân xuất chinh, quân tư thiếu hụt, vẫn là do phu nhân nghĩ ra cách, cầu xin hoàng hậu, giúp Đoan quận vương gom góp quân tư. Lấy đồ trong phủ tướng quân tiên phong đổi bạc quyên góp cho quân tư. Sau khi các binh sĩ trong gia phủ nghe nghĩa cử của phu nhân, cũng vội vàng mang bạc đến gom góp cho quân tư. Mọi người chung sức, nên góp tiền sung quân tư rất nhanh. Tính ra , ba vị phu nhân chính là công thần đó!”

      Cái Tạ Đằng muốn nghe phải là những thứ này, hỏi: “Sao các nàng ấy lại muốn bỏ ?”

      Hóa ra ông nãy giờ là vô ích à? ngụm máu lão của Quản gia suýt nữa phun ra ngoài, khó khăn lắm mới định thần lại, thầm ném cho Tạ Đằng cái liếc mắt, lầm bầm : “Tướng quân vẫn chưa biết?”

      “Có chuyện gì cứ thẳng , nghẹn chết người đấy!” Tạ Đằng đập bàn.

      Tướng quân ơi, người muốn nạp Linh Chi, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, nhưng thê luôn luôn là thê, thiếp chỉ mãi là thiếp, thể ái thiếp diệt thê được! Thiếp có công giúp nước, thê cũng có công giúp nước, lại có tình. Sao có thể để mặc cho phu nhân bỏ như vậy? Quản gia thầm, miệng ông : “Phu nhân vẫn chưa chính thức bái đường thành thân với tướng quân, đương nhiên muốn bỏ , vẫn nên tính toán với phu nhân tướng quân. Các nàng về Cố phủ là chuyện đương nhiên. Tướng quân nên nhanh chóng tới Cố phủ cầu hôn đặt sính lễ rồi cưới người về phủ tướng quân mới là.”

      Đám người Diêu Mật ở phủ tướng quân ở hơn nửa năm, đột nhiên về Cố phủ, đúng là có chút quen, lăn lộn khó ngủ, đến khi trời sắp sáng mới ngủ được. Ngày hôm sau thức dậy hơi muộn, muốn gặp Phạm lão phu nhân, sớm có người đến báo hỉ, rằng Diêu lão gia đến kinh thành.

      Diêu Mật vừa nghe cha nhà mình đến, khỏi kinh hỉ, vội vàng chuẩn bị, cùng với đám người Cố phu nhân ra ngoài nghênh đón.

      Diêu lão gia sớm nhận được tin, rằng Diêu Mật vào phủ tướng quân, liền chuẩn bị lên kinh, chỉ là thói đời công bằng, vì đánh giặc nên mới tới chậm. Đến khi nghe đám người Tạ Đằng đánh thắng, triều đình lại phái binh mã khác tiêu diệt vài tên sơn tặc, lúc này mới hơi yên tâm, dẫn người tiếp tục lên kinh thành.

      Nhất thời mọi người gặp nhau, đương nhiên là có nhiều chuyện muốn . Diêu Mật hỏi mọi người trong gia đình có mạnh khỏe , nghe đệ đệ muội muội hiểu chuyện hơn rất nhiều, giờ có tổ phụ tổ mẫu cùng mọi người giúp đỡ, mọi ổn định, nàng cũng yên lòng.

      vui vẻ có người mang đến thiếp giấy, cười là do phủ tướng quân đưa tới.

      Là con rể tướng quân tới! Diêu lão gia nghe, mừng đến mức chà xát hai tay, sao cũng ngờ được nữ nhi nhà mình lại may mắn đến như thế,có thể tóm được con rể tướng quân cơ đấy.

      Cố phủ sớm có người ra đón Tạ Đằng vào, tuy đám người Cố Đình là trưởng bối, nhưng cũng dám chậm trễ, vội vàng tiếp khách, lại để cho Diêu lão gia qua gặp mặt. Mặc dù Diêu lão gia xe mệt nhọc, nhưng vừa nghe Tạ Đằng muốn gặp ông, mệt nhọc trong người hoàn toàn biến mất, vội vàng rửa mặt thay y phục, chỉnh lại cho sạch , lúc này mới ra ngoài.

      Phút chốc, lại có người đến mời Cố phu nhân ra ngoài, rằng Tạ Đằng có việc muốn thương nghị với bà. Mọi người cười : “Hẳn là thấy vợ chồng các người đều ở đây, chắc là tới cầu hôn rồi! Bây giờ muốn thương nghị mấy chuyện sính lễ đây mà, mau !”

      Cố phu nhân thầm đắc ý, tối hôm qua nữ nhi nhà mình mới hồi phủ, hôm nay tướng quân chờ được phải đến cầu hôn, vừa lúc lão gia nhà mình lên kinh, là có mặt mũi!

      biết Tạ Đằng với Diêu lão gia và Cố phu nhân cái gì, lúc sai lại có người đến mời Diêu Mật ra ngoài.

      Lúc này Diêu lão gia rất kích động, ngửa mặt lên trời mà cười, ông sống đến từng tuổi này, cuối cùng ông cũng gặp được tướng quân. Lúc trước ở quê, ông có nghe vài chiến tích của lão tướng quân và tướng quân, hôm nay thấy tướng quân sờ sờ trước mắt, nhiệt huyết sôi trào!

      Cố phu nhân thấy thần sắc Diêu lão gia, nhìn ông kiểu hận rèn sắt thành, làm sao vậy chứ? Lão gia nhà mình sao lại có thể nhìn con rể cách nịnh nọt như vậy. Ta thể khoanh tay ngồi nhìn được.

      Diêu lão gia với Tạ Đằng mấy câu, nâng chung trà lên uống hớp để bình tĩnh lại chút, thấy sắc mặt Cố phu nhân lạnh nhạt, khỏi nháy mắt ra hiệu với bà, đây là tướng quân, là tướng quân đó, triều Đại Ngụy là dựa vào mới chiến thắng được, mọi người mới có ngày lành, chào đón nhiệt tình chút !

      Cố phu nhân làm bộ thấy ánh mắt của Diêu lão gia, lòng thầm : Người biết, còn tưởng rằng ông mới là người cầu thân! Đúng là lo sợ quá mức. Đó là con rể của ông đấy, ông run quá mức nên chả có tí uy phong nào của nhạc phụ cả!

      Ta run quá uy phong ra nổi. Trong lòng Diêu lão gia trả lời, vừa liên tục nháy mắt, Tiểu Mật cũng… , mau cho tướng quân đường đường chính chính cưới con . nên làm cao làm giá nữa, cẩn thận kẻo tướng quân đổi ý đấy. Vả lại Tiểu Mật hiến thân rồi, giờ lại vờ kiêu kì, coi chừng chuyện lớn thành.

      Tạ Đằng thấy vợ chồng bọn họ nháy mắt với nhau, chỉ cười : “ biết nhạc phụ nhạc mẫu đối với chuyện sính lễ, có cầu gì ?”

      đến sính lễ, Cố phu nhân lại bất an, phủ tướng quân là bậc nhân gia nào chứ, bọn họ muốn cưới vợ, sính lễ đương nhiên là đầy đủ. Nhưng Diêu gia phải cho Diêu Mật của hồi môn nào đây? Lúc trước bà vốn cho rằng Diêu Mật gả vào Cố phủ, nên chuẩn bị đồ cưới với Cố phủ. Nếu bây giờ gả vào phủ tướng quân, những đồ cưới này, là ít ỏi.

      Diêu lão gia cũng nghĩ đến điểm này, trong lòng suy nghĩ, phu nhân bảo ta mang theo đồ cưới của Tiểu Mật lên kinh, ta mang đến. Nhưng hôm nay lúc ở bên trong xe ngựa vén rèm nhìn chung quanh, thấy kinh thành này phồn hoa gì sánh được, nam nữ già trẻ, quần áo và những vật mang theo, đều rạng rỡ xinh đẹp. Lại nhìn đồ cưới của Tiểu Mật cái, dường như phóng khoáng lắm. Gia thế xứng với người ta, đến đồ cưới cũng keo kiệt, sợ rằng Tiểu Mật bị người ta chê cười.

      Cố phu nhân vẫn chưa lên tiếng trả lời, có nha hoàn bên ngoài bẩm: “Bái kiến tiểu thư!” Nhất thời biết là Diêu Mật tới, vội vàng cất giọng : “Tiểu Mật à, vào rồi .” Ở phủ tướng quân người ta nửa năm, lại hiến thân, quả thực cần tị hiềm như những nương chưa kết hôn khác. Có lời muốn trước mắt mọi người, như vậy cũng tốt.

      Diêu Mật nghe giọng của Cố phu nhân, vội vàng vén mành mà vào, nhất thời chống lại ánh mắt sáng quắc của Tạ Đằng, khỏi dời đầu nhìn chỗ khác, chỉ qua hành lễ với Diêu lão gia và Cố phu nhân.

      Diêu lão gia thấy Diêu Mật với Tạ Đằng lời nào, có chút gấp gáp, cướp lời : “Tiểu Mật à, bái kiến tướng quân !” Vừa vừa đứng lên, tự tay đưa ấm trà qua châm trà cho Tạ Đằng, vừa : ” Tiểu Mật nhà ta hiểu chuyện, tướng quân đừng chấp nhặt với nó.”

      Mồ hôi từng giọt, cha à, cha là nhạc phụ mà? Đầu Diêu Mật đầy gạch đen, liếc mắt nhìn Tạ Đằng, ngươi dám ngồi bất động, dám hưởng thụ trà của cha ta?

      Ta dám! Tạ Đằng đối lại ánh mắt của Diêu Mật, sớm cười đứng lên, bưng chén trà của Diêu lão gia, đặt vào tay Diêu Mật : “Tiểu Mật, uống trà !”

      Diêu lão gia thấy sắc mặt Diêu Mật, lại sợ Tạ Đằng phản cảm, nhưng thấy Tạ Đằng bưng trà đưa cho Diêu Mật, lại thấy bộ dáng cao ngạo của Diêu Mật nhất thời ngạc nhiên, lập tức lại mừng như điên. Aha, tướng quân giống ta, sợ vợ!
      only Hong thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 53: Phản Đối


      Thấy Tạ Đằng ân cần, cơn giận của Diêu Mật vơi phân nửa, thèm để ý đến Diêu lão gia và Cố phu nhân ngồi bên, ngắt lời Tạ Đằng: “Bên người tướng quân có mỹ tỳ hầu hạ, cưới vợ làm gì? Thành thân làm gì?”

      Diêu Mật xong, Cố phu nhân tiếp lời: “ đến mỹ tỳ, ta cũng muốn hỏi tiếng, tướng quân định an bài Linh Chi như thế nào?” Linh Chi là công thần của quốc gia, hoàng đế chính miệng để Linh Chi hầu hạ bên người Tạ Đằng, ý tứ của bọn họ hiển nhiên quá ràng. Tạ Đằng sớm muộn gì cũng nạp Linh Chi làm thiếp, nhưng con chưa xuất giá lại đụng phải chuyện này, trong lòng làm sao mà vui vẻ?

      Nghe Cố phu nhân hỏi, Tạ Đằng ngẩng ra, lại lén liếc Diêu Mật, thấy nàng mím môi, liền : “Linh Chi chỉ là a hoàn, Tiểu Mật thích ấy, để nàng hầu hạ ông nội. Đợi ấy tìm được ý trung nhân, đưa của hồi môn là xong chuyện.”

      Diêu Mật muốn thêm, lại thấy Diêu lão gia và Cố phu nhân nhìn nàng, liền dừng lại, chỉ trừng mắt với Tạ Đằng.

      Tạ Đằng lúc này cuối cùng cũng hiểu, ra Diêu Mật tiếng nào bỏ chạy về Cố phủ là vì chuyện Linh Chi, chỉ là Diêu lão gia và Cố phu nhân ngồi đó, tiện giải thích, bởi vậy đứng lên : “Nhạc phụ, nhạc mẫu, con và Diêu Mật bên nhau ít cách xa nhiều, khó khăn lắm mới gặp lại nhau, nàng lại chạy về Cố phủ. Bây giờ có số chuyện muốn cùng nàng giải thích, mong nhạc phụ và nhạc mẫu tránh chút.”

      Thấy Diêu lão gia và Cố phu nhân hai lời liền ra ngoài, Diêu Mật hơi chưa tỉnh hồn lại, còn chưa bái đường thành thân mà, cha mẹ sao lại để mình ở mình với Tạ Đằng vậy?

      Đến khi tiếng bước chân của Diêu lao gia và Cố phu nhân xa, Tạ Đằng vội vàng áp sát lại gần Diêu Mật, đưa tay muốn nắm lấy tay của nàng.

      Diêu Mật sớm rụt tay ra phía sau, chu miệng : “Động , động là ta thổi!”

      “Được rồi, ta động!” Tạ Đằng thấy vẻ mặt hờn dỗi của Diêu Mật, môi chu lên như nụ hoa, hồng nhuận mê người, sớm có ý nghĩ xấu xa, nhưng lại sợ Diêu Mật thổi mê hương, chỉ dám tiếng gọi: “Tiểu Mật, Tiểu Mật, Mật,…”

      “Cấm kêu, buồn nôn!” Diêu Mật thấy giọng điệu này của Tạ Đằng, trong lòng muốn cười, lại nhịn được, hai cặp mắt long lanh nước liếc , hừ hừ : “Ngươi thích Linh Chi, sao lại giấu nàng trong tủ quần áo?”

      “Ta sợ nàng hiểu lầm!” Tạ Đằng kể lại tường tận chuyện đêm trước, lại thấp giọng thêm: “Linh Chi vốn là a hoàn của tiểu ta, lần này chịu cực khổ, nên nỡ trách nàng ta. Bây giờ nàng ta lại có hành vi như vậy, cũng tiện giữ lại bên người. Nhưng cha mẹ của nàng ta qua đời, trong kinh thành có thân thích, nếu để nàng ta rời phủ, cũng còn chỗ khác để . Hơn nữa nàng ta vừa lập công, mới đến phủ tướng quân hai ngày, nếu bất ngờ đưa nàng ta đến nơi khác, chỉ sợ nàng ta nghĩ quẩn…”

      Nghe đến đây, toàn bộ lửa giận trong lòng Diêu Mật đều tiêu tan, nàng giọng : “Tuy nàng ta là bên tình nguyện, nhưng nếu chàng biết an phận, trêu chọc nàng ta, sao mà ra tới nông nỗi này chứ?”

      “Ta bị oan mà!” Tạ Đằng thấy nét mặt của Diêu Mật hơi hòa hoãn, tỉnh bơ di chuyển ghế tựa, với vẻ oan ức: “Đều tại ta lớn lên tướng mạo bất phàm, bất động lên tiếng, cũng có ong bướm đến ngắt mật.”

      “Phì!” Diêu Mật nhịn cười được, chọc chọc tay vào ngực Tạ Đằng, : “Sao lại dùng từ bậy bạ như vậy? Nhìn chàng này, có học cũng giỏi được.”

      “Ta đọc rất nhiều sách, nhưng phần lớn là binh thư, du ký chỉ có ít.” Tạ Đằng nhân cơ hội bắt lấy tay Diêu Mật, thấy Diêu Mật dùng dằng, liền ôm trọn tay nàng, dùng ngón tay trái vuốt ve lòng bàn tay của nàng. Hai người ngồi gần, ngửi thấy hơi thở lẫn nhau, Tạ Đằng ngửi được mùi hương lạ lùng, đáy lòng như bị mèo cào, nhất thời cúi xuống, ngậm ngón tay của Diêu Mật, nhàng cắn liếm, thân hình càng lúc càng sát lại gần.

      “Buông ra!” Diêu Mật sợ bị người khác nhìn thấy, ra sức kéo tay lại, thấy kéo mãi được, đành phải hạ thấp giọng : “Ta muốn thổi khí!”

      “Nàng thổi !” Tạ Đằng thả tay Diêu Mật, đưa mặt lại gần uy hiếp: “Nàng thổi ta bất tỉnh, nàng có thể tùy ý chà đạp.”

      “Ta thổi đấy!” Diêu Mật làm ra vẻ hung ác, nhưng lại thổi ra, Tạ Đằng giang tay, ôm Diêu Mật ngồi đầu gối mình, nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lòng, nào có khả năng suy nghĩ gì được nữa? Cúi đầu định hành , lại nghe thấy tiếng bước chân, Cố phu nhân ở bên ngoài vào: “Tiểu Mật, Sử lão gia và Phạm lão gia vừa đến kinh thành, chân trước chân sau vào Cố phủ, Tú Nhi và Phạm Tinh vội ra đón. Chúng ta thể thất lễ, nghênh thôi!”

      Nghe thấy tiếng động, Tạ Đằng đành buông Diêu Mật ra, nhất thời cam lòng, lại lén mút ngụm hương thơm mát môi nàng mới chịu thả, cười : “Nếu Sử lão gia và Phạm lão gia đến, ta phải hồi phủ báo cho A Thắng và A Nam, để bọn họ nhanh chóng tới Cố phủ cầu hôn. Bọn họ từ lúc vợ chạy trốn, ăn ngon ngủ yên, rất tội nghiệp!”

      Sử Tú Nhi về Cố phủ, luôn luôn cảm thấy bất an, rất sợ hôn có biến, đến khi Diêu lão gia lên kinh, Tạ Đằng lập tức vội vội vàng vàng chạy tới đề nghị kết thông gia, các nàng càng sốt ruột. Lúc này nghe được cha mình lên kinh vô cùng vui mừng. Sử Tú Nhi nhanh chóng thay xong quần áo, cùng Phạm Tinh ra ngoài, vừa vừa : “Sớm nhận được tin của cha ta, là ông lên kinh thành, ngờ lại nhanh hơn hai ngày so với dự đoán.”

      Phạm Tinh đáp: “Cha ta mùa thu lên kinh, là sợ sông kết băng thuyền được, nên cưỡi ngựa, tốn nhiều thời gian hơn, lúc này mới tới.”

      Hai người chuyện, hiểu lòng nhìn nhau. Cha mình lên kinh, Tạ Thắng và Tạ Nam nhanh chóng đến cầu hôn. Tảng đá lớn trong lòng có thể buông xuống.

      Tạ Thắng và Tạ Nam nghe tin Sử lão gia và Phạm lão gia đến kinh thành, quả nhiên vội vàng giục ngựa tới Cố phủ.

      Đến chiều, mọi người trong kinh thành nghe được, ba huynh đệ Tạ gia nhờ quan mai mối, chọn ngày lành tháng tốt đến Cố phủ cầu hôn tỷ muội Diêu Mật. Vì phủ tướng quân có nữ quyến, đích thân ba huynh đệ Tạ gia đến Cố phủ, cùng nhạc phụ và nhạc mẫu tương lai bàn bạc sính lễ.

      Lúc tin tức truyền đến Tô phủ, mẹ kế của Tô Ngọc Thanh Trầm thị bị dọa giật, kêu người đưa tin tới hỏi: “Đây là ?”

      “Sao có thể là giả?” Người đưa tin liếc nhìn Trầm thị, : “Tô Ngọc Thanh mặc dù phải con ruột của ngươi, cũng nên để nàng chịu thiệt. Ngươi phải ra mặt giúp nàng.”

      Trầm thị mẹ kế Tô Ngọc Thanh, xuất thân danh môn, năm xưa bị chồng chưa cưới từ hôn, khó tìm được mối hôn tốt, bất đắc dĩ phải gả vào Tô gia làm vợ kế, sau khi phụ thân của Tô Ngọc Thanh chết ngoài chiến trường, quan hệ giữa bà và Tô Ngọc Thanh càng lúc càng nhạt. Lần này nghe tin Tô Ngọc Thanh chết, lại lập công theo đạo quân trở về, vội vàng sai người đến nghênh Tô Ngọc Thanh về Tô phủ. Ai ngờ lại nghe được tin, rằng nàng và biểu muội Lý Phượng cùng vào phủ tướng quân làm a hoàn, hình như có thể lên làm phu nhân tướng quân. Bởi vậy chịu khó chờ đợi, nghĩ Tô Ngọc Thanh đến lúc đó còn phải về Tô phủ đợi gả. ngờ lại chờ được tin huynh đệ Tạ Đằng đến Cố phủ cầu hôn.

      Tuy rằng Sử Tú Nhi hiến thân trước khi Tạ Thắng chinh chiến, nhưng với thân thế của nàng, nhiều lắm chỉ làm thiếp. Tô Ngọc Thanh khác, phụ thân nàng có chiến công, bây giờ mặc dù còn, nhưng Tô gia có người khác làm quan, gia tộc cũng có thế lực. Vả lại, Tô Ngọc Thanh vì nước lập công, luận công tốt, luận gia thế thể chê, luận tình cảm chung sống càng khỏi phải , đáng ra Tạ Thắng phải cưới Tô Ngọc Thanh làm thê, Sử Tú Nhi làm thiếp, mà phải ngược lại.

      Trầm thị ở đây nghiến răng, sớm có a hoàn đến bẩm, rằng đại tẩu Tô thị của Lý Phượng tới. Bà vội vàng sai người ra mời vào.

      Tô thị xuất thân bình thường, nhưng có cậu làm người hầu ở Tuyên vương phủ, tin tức linh thông. Vừa tiến vào : “ Nha đầu Tiểu Phượng này, uổng phí chuyến đến nước Đại Kim, lại có đầu óc, để mặc Tam tướng quân đến Cố phủ cầu hôn. Ta suýt chết vì tức!”

      Các bà trò chuyện, có người đến báo Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng đến, khỏi nhìn nhau, hai nha đầu này cũng chưa tới mức ngu xuẩn, biết chạy về nhà mẹ cầu cứu.

      Linh Chi theo Tô Ngọc Thanh các nàng về Tô phủ, thấy Trầm thị và Tô thị, liền theo Tô Ngọc Thanh hành lễ. Trầm thị vừa nghe Linh Chi cùng Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng kết nghĩa tỷ muội, liền kéo Linh Chi lại : “Nếu như vậy, cũng nên gọi ta tiếng mẫu thân mới phải.”

      Linh Chi chưa về nhà mẹ đẻ, muốn mượn thế Tô gia, nghe vậy hiển nhiên gọi mẫu thân, lại theo Lý Phượng gọi Tô thị là đại tẩu. Trầm thị và Tô thị đều có quà cho nàng. Linh Chi nhận lễ này, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng cũng bỏ qua điểm hài lòng trước kia về mẹ kế và chỉ dâu, ngồi xuống chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Chạng vạng tối, vài vị quý nữ đến Tuyên vương phủ, thấy Đức Hưng quận chúa, đều có lời muốn .

      “Dựa vào cái gì? Các ả dựa vào cái gì?” vị quý nữ tức đến méo miệng, hung dữ : “Chỉ dựa vào lần các ả hiến thân trước khi tướng quân ra trận, mà muốn làm phu nhân tướng quân. mai mối, lại động phòng hiến thân là quan hệ bất chính. Cho các ả làm quý thiếp là cho lắm mặt mũi, còn muốn làm tướng quân phu nhân sao? Điều này khiến cho rất nhiều tiểu thư tìm được chồng ở kinh thành sao mà chịu cho nổi? Lần này bầu khí bình yên bị phá vỡ. Nếu lấy cái loại nữ nhân mai mối leo lên giường người ta, nước Đại Ngụy có còn để ý đến cái gì là liêm sỉ ?”

      Mấy vị quý nữ này cũng như nhau từng tơ tưởng Tạ Đằng, từng chạy đến phủ tướng quân đưa tình, lúc này đều đố kị điên cuồng, có cách nào kiềm chế. Các nàng là quý nữ, có chỗ nào so được với mấy ả Diêu Mật? Vậy mà thể tìm được đấng lang quân như ý, trơ mắt nhìn huynh đệ Tạ gia rơi vào tay người khác. Tạ Đằng lần này chiến thắng trở về, tất nhiên phải cưới quý nữ xứng tầm, các ả Diêu Mật ấy nhiều nhất được được làm cáo mệnh quý thiếp thôi. thể ngờ, nhanh như vậy nghe tin đồn, Tạ Đằng muốn chính thức cưới Diêu Mật vào cửa làm phu nhân tướng quân. Nào có thể được?

      Trong lòng Đức Hưng quận chúa cũng cho rằng, tuy tỷ muội Diêu Mật hiến thân, có cáo mệnh, nhưng cùng lắm chỉ đáng làm vợ lẽ, có cửa làm chính thất. Bây giờ nghe được tin, cũng vô cùng khó chịu, đúng vậy, Diêu Mật dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?

      quý nữ : “Ta dặn quản gia phân phó, tất cả cửa hàng tơ lụa ở kinh thành được bán tơ lụa cho người Cố phủ. Có gan kiện chúng ta ? Xem còn muốn làm phu nhân tướng quân nữa ? tấm vải mới cũng mua được, Cố phủ sao mà lo nổi việc cưới xin?”

      vị quý nữ khác : “Ta cũng xin mẫu thân ra lệnh, tất cả các cửa hàng châu ngọc được bán lấy nửa món đồ cho người Cố phủ. Trừ phi Diêu tiểu thư xuất giá cần nữ trang, , ả chỉ còn nước khóc.”

      “Gần cuối năm, các phủ đều thu mua những thứ này, ta nhờ tỷ tỷ ra lệnh, phàm là người Cố phủ tới cửa, có ra giá cao tới đâu cũng được bán. Cũng thông báo cho mấy nhà quen biết, nhà ai dám bán, chính là đối nghịch với nhà ta. Ta muốn cho Cố phủ cơm tất niên cũng ăn được.”

      “Tưởng bò lên giường là được làm phu nhân tướng quân? Nằm mơ ! Ta phải để ả biết , muốn làm phu nhân tướng quân, phải có thân có thế rồi nghĩ tới.”

      Đức Hưng quận chúa im lặng: Diêu Mật, lần này ngươi đắc tội với phần đông quý nữ kinh thành, nếu chịu thiếp còn có đường sống, nếu khăng khăng muốn làm chính thê, tương lai ngươi chỉ có nước khóc thét.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 54: Đến Đây


      Diêu lão gia mệt nhọc cả đường lên kinh, hôm nay thấy Tạ Đằng lập tức phấn khởi, tối uống vài chén rượu, ngày hôm sau liền hơi đau đầu, ông biết ngày vui của con mình sắp tới, lúc này nên sinh bệnh, liền vôi vàng nhờ Cố phu nhân mời đại phu đến xem bệnh.

      Cố phu nhân sốt ruột, lại với đại tẩu là Sử phu nhân sai người mời đại phu. Sử phu nhân đương nhiên dám chậm trễ, phái quản gia mời đại phu, rồi muốn vấn an Diêu lão gia, lại bị Cố phu nhân ngăn cản: “Cũng có gì đáng ngại, ngay cả ta cũng hơi đau đầu, là tối hôm qua quá vui mừng, nhất thời muốn uống rượu, lại phải gió, nhiễm lạnh mà thôi. Đại phu tới kê hai thang thuốc là khỏi bệnh, đại tẩu cứ lo việc mình.”

      Sử phu nhân nghe Cố phu nhân vậy, biết là bệnh , cũng để trong lòng, xử lí gia vụ. Lại cùng Sử di nương bàn bạc nên sắm đồ cưới cho Sử Tú Nhi như thế nào, cười : “Mặc dù phải gả cho Đại tướng quân, nhưng là Nhị tướng quân, cũng nên thất lễ.”

      Hôm qua Sử lão gia lên kinh, Tạ Thắng nghe tin đến bái lạy, còn chính miệng cầu hôn, tảng đá trong lòng Sử di nương cuối cùng cũng rơi xuống, trò chuyện với Sử lão gia đêm, mừng đến mức biết làm thế nào cho phải. Lúc này nghe Sử phu nhân vậy, tất nhiên là trả lời: “So với phủ tướng quân, chúng ta chỉ là nhà nghèo cửa hẹp, ngờ lại được hôn như vậy. Lão gia , đồ cưới phải cố gắng mua tốt. Mặc dù thể vượt qua Diêu Mật, nhưng cũng xấp xỉ mới được.”

      Sử di nương vậy, Sử phu nhân hiểu , Sử gia muốn tiêu số tiền lớn để sắm của hồi môn cho Sử Tú Nhi, bà cười : “Y phục cưới may từ sớm, rất đẹp, cần lo lắng. Chỉ là nữ trang trước đây của các ngươi, tuy lớn, tinh xảo, nhưng là đồ truyền từ mấy đời, lỗi thời. Phải nhanh chóng ra cửa hàng châu báu cầu làm nhiều món trang sức thịnh hành cho hợp thời mói phải.”

      Sử di nương cười trả lời: “Ta sáng sớm nay hẹn Cố phu nhân các bà ra ngoài dạo, chỉ là Diêu lão gia bị bệnh, Cố phu nhân thể ra ngoài, nên ta hẹn Phạm di tới của hàng châu báu xem trước, nếu có kiểu đẹp đặt vài bộ.”

      Các bà vừa trò chuyện xong, Phạm di đúng hẹn xuất phủ cùng Sử di nương.

      Sử phu nhân lo việc nhà xong xuôi chạy tới phòng Phạm lão phu nhân chuyện phiếm, thấy a hoàn pha trà mới, liền cười : “Nghe hương rất thơm, chẳng hay là trà do Phạm lão gia mang lên kinh?”

      Phạm lão gia là người nhà mẹ đẻ của Phạm lão phu nhân, mang rất nhiều đặc sản quê hương lên kinh, cũng mang thêm vài lạng trà Phạm lão phu nhân thích uống, Phạm lão phu nhân tất nhiên là vui mừng, nghe Sử phu nhân góp vui, liền trả lời: “ phải con cũng có phần sao, còn chưa pha?”

      Có người trêu chọc: “Phần của Đại phu nhân sớm giấu kĩ rồi, mỗi khi uống phải lén lút ngồi trong phòng uống với Đại lão gia. Thường ngày có Đại lão gia, cứ trực chạy đến bên người lão phu nhân nịnh nọt.” xong tất cả mọi người cùng cười.

      Mọi người nhờ hôn của tỷ muội Diêu Mật được thêm phong quang, ai ai cũng nở măt nở mày. Có vài con dâu nhân cơ hội này nịnh bợ Phạm lão phu nhân, bà phúc lớn, duyên mới tới người đứa cháu ngoại Diêu Mật, Diêu Mật được làm phu nhân tướng quân vân vân mây mây. Phạm lão phu nhân nghe xong rạng rỡ mặt mày.

      cao hứng trò chuyện, chợt nghe nhốn nháo ngoài cửa, Sử phu nhân nghe ra giọng của quản , khỏi nhíu mày, vén rèm ra ngoài : “Chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”

      Sắc mặt của quản rất tệ, ông vội vàng tiến lên : “Đại phu nhân, nguy rồi! Đại phu chịu tới Cố phủ, phòng ngoài loạn hết cả lên.”

      “Đây là sao?” Sử phu nhân cả kinh.

      Quản gia đáp: “Ở Ngũ gia y quán, tất cả đại phu mượn cớ có việc thể tới. Ta sinh nghi, đưa bạc cho đại phu, lúc đó mới , nữ nhi của thái y đứng đầu thái y viện đến y quán tuyên bố, cấm bọn họ đến cửa Cố phủ. Bọn họ nghĩ, kinh thành có nhiều đại phu, bọn họ cũng có người khác , huống gì chỉ là bệnh , giống cứu người, bọn họ liền mượn cớ tới.”

      Sử phu nhân tái mặt, “Thỉnh đại phu khám bệnh, lại liên quan đến mạng người , nữ nhi của thủ viện (người đứng đầu viện) làm loạn cái gì? Chúng ta đắc tội với nàng khi nào?”

      Phạm lão phu nhân nghe tiếng chuyện, cũng kêu người vào hỏi, nghe là mời được đại phu vô cùng kinh ngạc, bà trách mắng: “Hồ đồ, nữ nhi thủ viện thái y viện sao lại càn quấy như vậy?”

      Lúc này, Sử di nương và Phạm di ra ngoài trở về, sắc mặt cũng rất kém, chỉ giọng : “Cố phủ rốt cuộc là đắc tội với ai? Mấy nhà châu báu vừa nghe đến tên của chúng ta, liền dám nhận lời, này phải biết trách ai.”

      Các bà vừa vào phủ, lập tức nghe quản gia mời đại phu, đại phu chịu tới, mấy xấp vải đặt cách đây vài ngày, chủ tiệm bỗng đột nhiên tới cửa, là vải vóc hư hại thể bán, xin trả lại tiền đặt cọc.

      Diêu Mật nghe thầy thuốc chịu tới biết ngay là có biến, vội vàng sai người đến phủ tướng quân gặp Tạ Đằng, để Tạ Đằng mời vị quân y đến Cố phủ xem bệnh cho Diêu lão gia. Vừa dặn dò xong, Phạm lão phu nhân cho người đến mời nàng qua phòng. Nàng đến phòng Phạm lão phu nhân, thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng ở đây, thấy nàng tới, Phạm Tinh suy nghĩ thốt lên: “Tiểu Mật, quý nữ kinh thành hợp lại ức hiếp chúng ta! chúng ta xứng đáng làm phu nhân tướng quân.”

      Nghe xong chuyện xảy ra, Diêu Mật tức giận nghiến răng, “Buồn cười, các nàng ấy hiếp người quá đáng. Lúc trước khi huynh đệ tướng quân đánh trận chiến trường, chúng ta ở phủ tướng quân sống cực khổ, mỗi ngày chờ tin tức, lại vì chuyện quyên quân tư mà sức đầu mẻ trán, các nàng ấy ở nơi nào? Bây giờ lại chúng ta xứng đáng làm phu nhân tướng quân. Hợp lại tẩy chay Cố phủ, muốn làm cái gì đây chứ?”

      Cố phu nhân nghe được tin cũng chạy tới, cả giận rằng: “Mặc dù chưa chính thức bái đường thành thân, nhưng lúc đó kính trà, có Đoan quận vương và La nhị gia làm chứng, hơn nữa hoàng thượng cũng phong cáo mệnh, bây giờ thành hôn chỉ là thực nghi thức cuối cùng, các quý nữ ấy làm loạn cái gì?”

      Sử Tú Nhi vò nát khăn tay, : “Trước kia chúng ta đến phủ tướng quân, thấy những quý nữ này hết vào lại ra phủ tướng quân, tướng quân lại chưa bao giờ để ý đến bọn họ. Chẳng lẽ lần này đánh trận trở về, tâm lí thay đổi, thích bọn họ chắc? Bọn họ nghĩ kiểu gì biết?”

      Phạm Tinh run run mở miệng: “Lẽ nào cứ để bọn họ như vậy?”

      Diêu Mật trả lời: “Trong số những quý nữ ấy, có khác nhiều là thân quyến của Thái hậu nương nương.”

      Cố phu nhân nghe xong, hơi kinh hãi. Huệ Tông hoàng đế vốn là hoàng thúc, bởi vì hai hoàng đế chất điệt bù nhìn băng hà, tìm được người kế vị, thái hậu mới chọn ông, phương diện nào đó mà , là danh chính ngôn thuận, hơn nữa cũng vì vậy, những việc quan trọng trong triều đình có phần lớn do thái hậu nắm quyền quyết định. Những người phản đối tỷ muội Diêu Mật làm tướng quân phu nhân, ít nhiều gì cũng có quan hệ với thái hậu, lúc này mà làm loạn lên, chỉ sợ hoàng thượng khó có thể vì Diêu Mật làm chủ.

      Diêu Mật cắn môi : “Bây giờ vậy, chỉ còn nước tiến cung đòi hoàng hậu nương nương phân xử.”

      Mọi người lại suy nghĩ, ngoài cách đó ra cũng còn cách nào khác, bởi vậy lệnh người chuẩn bị, hộ tống Diêu Mật tiến cung.

      Hoàng hậu nghe Diêu Mật cầu kiến, vội vàng sai người tuyên nàng vào cung.

      Đợi Diêu Mật xong, hoàng hậu cũng hơi tức giận, quý nữ trong kinh càng ngày càng càn rỡ. Nhất thời lệnh người tuyên Đức Hưng quận chúa tiến cung chuyện.

      Đức Hưng quận chúa nghe tuyên mình vào cung cùng quý nữ tìm kế sách, mọi người bàn bạc xong, tiễn Đức Hưng quận chúa ra cửa, đưa nàng lên ngựa.

      Vào cung, hoàng hậu vòng vo tam quốc mà thẳng vào vấn đề chính: “Những quý nữ ấy muốn thế nào?”

      Trước kia Đức Hưng quận chúa hay lui tới phủ tướng quân, mọi người đều cho rằng nàng trở thành phu nhân tướng quân, ngờ về sau lại sinh biến hóa, mặt nàng luôn lộ vẻ tức giận, dù hết sức thống hận Diêu Mật, nhưng cũng muốn Diêu Mật sống yên ổn. Lần nàng quý nữ ầm ĩ phần là do nàng châm ngòi, bởi vậy liền : “Các nàng ấy , trừ phi tỷ muội Diêu tiểu thư đoạt giải quán quân cuộc thi Bách Hoa trong mùa xuân sang năm, giành được giải tài mạo song toàn, bằng , xứng đáng trở thành phu nhân tướng quân.”

      Triều Đại Ngụy từ khi khai quốc đến nay, cách mỗi ba năm, kinh thành tổ chức cuộc thi Bách Hoa, đến lúc đó, chỉ cần là những nữ tử chưa lập gia đình, mười ba tuổi trở lên, mười tám tuổi trở xuống, bất luận là nghèo hay giàu, đều có thể tham gia. Người đoạt giải nhất, ngoài giải thưởng giải tài mạo song toàn, còn được tiền và tặng phẩm. Từng có vài nữ tử đoạt giải nhất được lên làm quý phi, phu nhân nhà quyền quý, hoặc làm tướng quân phu nhân.

      Cuộc thi Bách Hoa ba năm trước, vì bên ngoài xảy ra chiến tranh, bên trong bè đảng phân loạn, hoàng đế băng hà, tân hoàng kế vị vân vân và mây mây nên phải ngừng lại. Lần này Tạ Đằng chiến thắng trở về, cả nước hân hoan, liền có người dâng sớ đề nghị năm sau tổ chức lại cuộc thi Bách Hoa, tân hoàng phê chuẩn. Mọi người tất bật chuẩn bị.

      giờ hoàng hậu nghe Đức Hưng quận chúa vậy, hiểu được, toàn bộ quý nữ là muốn mượn cớ khiêu chiến tỷ muội Diêu Mật, nếu Diêu Mật chấp nhận, việc này khó mà suôn sẻ.

      nơi khác, Tạ Đằng cũng nghe được chuyện quý nữ liên kết tẩy chay Cố phủ, khỏi cau mày, tức tốc chạy sang Cố phủ vấn an Diêu lão gia, nghe quân y Diêu lão gia có gì đáng ngại yên lòng, : “Nhạc phụ phải lo lắng, mọi chuyện có ta.”

      Chiều muộn, Diêu Mật xuất cung, nghe Tạ Đằng tới, lại chịu gặp, chỉ đến gặp Phạm lão phu nhân và Cố phu nhân bọn họ, rằng đồng ý tham gia cuộc so tài Bách Hoa.

      Phạm lão phu nhân hít hơi lạnh, sau đó : “Vòng loại cuộc thi Bách Hoa quy cách nghiêm ngặt, cuối cùng chỉ còn trăm quý nữ tham gia đấu bán kết. Đấu bán kết tổng cộng có mười màn, mỗi màn loại mười nữ tử, tới cuối cùng còn lại mười nữ tử tham gia chung kết. Có thể lọt vào mười người đứng đầu đều là tài mạo hơn người. Các con có thể lọt vào mười người cũng tệ, nhưng muốn đoạt giải quán quân, sợ rằng dễ.”

      Diêu Mật cười cười trả lời: “Chỉ có thể thi đấu hết sức, có thể đứng nhất hay , phải xem ý trời. Còn những chuyện khác, tới đâu hay tới đó.”

      Sử Tú Nhi và Pham Tinh kéo Diêu Mật sang bên, thầm: “Tiểu Mật, trước kia chúng ta thương lượng, nếu kinh đô tổ chức cuộc thi Bách Hoa, chúng ta nhất định phải vừa ăn vừa xem cho mắt, chứ đâu phải thi. Nhưng chúng ta thua sao? Lẽ nào lấy chồng?”

      “Sao có thể như vậy?” Diêu Mật lặng lẽ trả lời: “Chúng ta đoạt giải nhất tất nhiên khiến đám quý nữ ấy tâm phục khẩu phục, nếu được, lừa huynh đệ tướng quân bỏ trốn về quê chúng ta thành thân, để bọn họ dính vào. Sau khi sinh em bé về kinh. Đến lúc đó, đám quý nữ nhiều chuyện này chắc chắn lấy chồng.”

      Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghĩ nghĩ, cười : “Được, nếu thua lừa huynh đệ Tạ gia bỏ trốn, cho đám quý nữ ấy tức hộc máu mà chết.”

      Diêu Mật: “ sai. Trận này, chúng ta phải giữ liên lạc chặt chẽ với huynh đệ Tạ gia, trước tiên làm bọn họ hôn mê, sau đó bắt cóc.”

      Diêu Mật biết rằng, Tạ Đằng lúc này đứng ngoài cửa, từng lời của nàng nghe sót câu, khóe miệng thoáng chốc cong lên, đến đây, đến đây mê ta !
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :