1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 36: Trái tim nam nhân, kim dưới đáy biển (1)

      Editor: Puck


      biết tại sao, mỗi lần nghĩ tới bóng lưng quen thuộc kia, lồng ngực Tô Hồng Tụ lại đau ê ẩm, trong đầu cũng hỗn độn, mặc kệ nàng cố gắng nhớ lại như thế nào, liều mạng nhớ lại, cuối cùng đều nhớ nổi.

      Nhất định là ký ức tốt, Tô Hồng Tụ nghĩ, bằng tại sao mỗi lần nàng nghĩ tới bóng lưng kia, trong lòng khó chịu như vậy, giống như trong đáy lòng thấp thoáng có giọng khuyên bảo nàng, nên nghĩ nữa, tuyệt đối cần nhớ lại.

      nghĩ nghĩ, Tô Hồng Tụ cũng muốn tự tìm phiền não, giống như bây giờ mỗi ngày đều vui vẻ, vui vui vẻ vẻ, như vậy là tốt nhất.

      biết có phải bởi vì lần trước cãi nhau cùng nàng trận , Tô Hồng Tụ phát , Sở Dật Đình càng lạnh nhạt với nàng hơn lúc trước rồi.

      Trước kia mặc dù rất lạnh nhạt, nhưng phải cần thiết, tuyệt đối chủ động chuyện với nàng, nhưng giống như bây giờ, ngay cả mắt cũng nhìn xuống.

      Tô Hồng Tụ thầm nghĩ tiểu tử này mọn, nàng chủ động lấy lòng rồi, suốt dọc đường vẫn nghiêm mặt, lời, lần cũng quay đầu nhìn nàng.

      Nếu phải có thể nghe ràng tiếng lòng của , nàng cho rằng Sở Dật Đình thích nàng.

      phải hoàn toàn để ý, nghe Tô Hồng Tụ chân nàng bị trẹo, phát giác Tô Hồng Tụ đường hơi khập khiễng, chậm chạp từ từ, Sở Dật Đình vẫn tự chủ thả chậm bước chân.

      Người đến người , ngựa xe như nước, thỉnh thoảng mặt đường nổi lên cơn gió , thoáng nhấc nón dùng để che mặt của Sở Dật Đình lên. Mỗi lần, nhanh chóng thò tay đè chặt nón, nhưng mỗi lần, mặc dù chỉ thoáng lộ ra cái cằm hoàn mỹ kiên nghị, giống như đao khắc, người đường vẫn xôn xao ầm ĩ, đều xoay đầu nhìn theo chằm chằm.

      Tô Hồng Tụ cũng hơi nhập thần, cuộc sống kỳ diệu, lẽ ra con người nên có dáng dấp tuấn mỹ như thế, đẹp nhất trong tam giới, cho dù là nam hay là nữ, cũng nên xuất thân từ Hồ tộc.

      Nhưng mà, Tô Hồng Tụ lớn lên từ ở Hồ tộc, chưa từng gặp nam tử nào có dáng dấp tuấn mê hoặc như Sở Dật Đình, cũng khó trách đến đâu cũng đều phải đội nón.

      Tô Hồng Tụ cũng đẹp, nhưng căn cứ vào quan hệ với mị thuật, vẻ đẹp của nàng chỉ có khả năng hấp dẫn nam nhân.

      Nhưng cái đẹp của Sở Dật Đình, nam nữ đều xơi, già trẻ đều chơi, phải nguy hiểm, Sở Dật Đình mang theo gương mặt tuấn mỹ vô song này hành tẩu bên ngoài quan năm, chính xác, còn nguy hiểm hơn nàng.

      Tô Hồng Tụ vốn kiên trì, theo sau lưng Sở Dật Đình lúc, lập tức mệt mỏi, người này tỏ vẻ kỳ lạ gì, uổng phỉ bề ngoài tuấn tuyệt mỹ, ra lại là cọc gỗ, hề có chút tình thú nào, nàng theo lâu như vậy, vẫn chỉ biết đến bản thân về phía trước, câu cũng có.

      Cặp mắt quyết rũ của Tô Hồng Tụ nhìn loạn khắp nơi, lúc nhìn chằm chằm vào người bán hàng rong vớt cá vàng, nuốt nước miếng với cá vàng trong hồ cá người ta, nghĩ thầm, cá đẹp mắt như vậy, trước kia sao ta chưa bao giờ thấy? biết ăn có hương vị như thế nào.

      Lúc lại trông mong nhìn lão nhân làm kẹo mạch nha bên đường, lén lút lấy tiền đồng từ trong túi quần ra, theo phía sau đám người chờ mua kẹo mạch nha vừa làm xong.

      Sở Dật Đình đen sì mặt, vốn muốn để ý đến Tô Hồng Tụ, định thẳng.

      Nhưng tới lui, lại phát , chỉ cần nghe thấy tiếng loẹt xoẹt, bước chân uyển chuyển nhàng đằng sau chỉ cần chóp mũi ngửi thấy mùi hương thanh nhã, trong lòng lại lo lắng, đầy trong đầu đều là nàng có thể xảy ra chuyện gì , có thể giống như lần trước trong tiệm vịt quay, gặp phải người lòng dạ khó lường, bị người dụ ?

      Nghĩ như vậy, Sở Dật Đình vốn khống chế được bản thân, Tô Hồng Tụ nhanh, cũng nhanh, Tô Hồng Tụ chậm, đứng ở trước mặt người bán hàng rong mua đồ, cũng tự chủ, tùy theo thả chậm bước chân, đúng trong đám người như nước chảy chờ nàng.

      Nữ nhân này, đúng là tim phổi, bạc tình bạc nghĩa đến trình độ làm cho lòng người ta kinh ngạc.

      Cho tới trưa Sở Dật Đình đều bận rộn chuyện hôn của nghĩa muội Lương Hồng Xu, vốn lo lắng chuyện này truyền vào tai Tô Hồng Tụ, nàng đau lòng.

      Nhưng mà, giờ, nhìn dáng vẻ này của nàng, nào có chút đau lòng khổ sở nào?

      Bản thân Sở Dật Đình biết cảm giác trong lòng mình như thế nào hình như bởi vì tính tình lạnh lùng bạc bẽo của Tô Hồng Tụ giống Thục phi, hơi đau đớn, nhưng càng nhiều hơn, lại là vì Tô Hồng Tụ thèm để ý, hề đau lòng mà cảm thấy mừng rỡ.

      Nhìn dáng vẻ này của nàng, xem ra lời đồng đại là giả, hay rằng người khác ngoa, ra nàng vốn thích Lâm Hạo Hiên như vậy.

      Sở Dật Đình nghĩ như vậy, ngay cả bản thân cũng chú ý tới, cằm luôn căng cứng hơi thả lỏng, ánh mắt lạnh như băng thấu xương cũng thoáng mang theo vẻ ấm áp.

      Tô Hồng Tụ dạo chơi suốt dọc đường, chỉ chốc lát sau ôm đống đồ lớn.

      Nàng nhìn cánh tay rắn chắc có lực của Sở Dật Đình, nhớ tới lúc trước bản thân để cho khuân đồ giúp nàng, lời nào ném toàn bộ đồ đất.

      Lúc này Tô Hồng Tụ dùng chút đâu óc, ném thẳng đồ vào trong ngực Sở Dật Đình, mà móc hai miếng kẹo mạch nha mới mua được ở quán , vẻ mặt cười lấy lòng kéo tay Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình cùi đầu nhìn nàng giống như hỏi dò, Tô Hồng Tụ cũng năng gì, chỉ cười tủm tỉm nhét hai miếng kẹo mạch nha vào trong lòng bàn tay Sở Dật Đình.

      Mặc dù Sở Dật Đình có thuật đọc tâm, nhưng nhìn vẻ cười có ý tốt của Tô Hồng Tụ, lại nhìn đống đồ lớn nàng ôm trong ngực, làm gì có chuyện nghĩ ra nàng cho để làm cái gì?

      Lập tức rằng, vung tay cái ném kẹo mạch nha thấy bóng dáng.

      Lần này chọc giận Tô Hồng Tụ, lập tức sa sầm mặt, dạo phố nữa, mình ôm đống đồ lớn tức giận đứng ở giữa đường.

      Sở Dật Đình tiếp tục về phía trước, nhưng dần dần nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt, khỏi nhíu mày, thấp giọng mắng chửi câu gì đó, lại xoay người về phía bên cạnh Tô Hồng Tụ.

      “Ta phải tạp dịch của Tô phủ các ngươi! Ngươi muốn người cầm đồ giúp ngươi, sao mang theo người dưới ra cửa!”

      Sở Dật Đình vừa , ánh mắt lại lạnh như băng nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, nhìn dáng vẻ của , gương mặt chán ghét và kiên nhẫn, chút cũng có ý tứ giúp Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ căm giận trong lòng, nhưng dám biểu mặt, lần trước nàng đối đầu với Sở Dật Đình ai nhường ai, nhượng bộ chút nào, cuối cùng Sở Dật Đình thèm quan tâm đến nàng , nhất định do nàng dùng phương pháp đúng.

      Nếu thi triển mị thuật thành công, nàng gì Sở Dật Đình phải nghe nấy, muốn gì được đó.

      Vì vậy Tô Hồng Tụ thay đổi phương pháp, cũng chuyện, chỉ yên lặng cúi đầu, từ từ khiến hốc mắt đỏ bừng, dáng vẻ muốn khóc lại thôi, nản lòng thoái chí.

      Đáng tiếc, cho dù nàng sử dụng chiêu gì, dường như đều chạy thoát được hỏa nhãn kim tinh của Sở Dật Đình.

      “Bớt giả bộ cho ta, ngươi cho rằng ta nhìn thấu trò mèo của ngươi!” Sở Dật Đình lại tức giận mắng, túm lấy cánh tay Tô Hồng Tụ, cũng quan tâm tới thứ gì đó lộp bộp ngừng rớt xuống đất, dữ tợn : “Trời tối đen như mực rồi, ngươi thân nữ tử trong nhà, mò mẫm dạo bên ngoại làm gì? Nhanh về nhà!”
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Chris thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 37: Trái tim nam nhân, kim dưới đáy biển (2)

      Editor: Puck


      Khiến Tô Hồng Tụ tức giận, thiếu chút nữa lại giận dỗi chọc tức .

      Sở Dật Đình kia, sao dầu muối vào, hồ đồ linh nghiệm? Nàng nhẫn nhịn nở nụ cười như vậy với , sao vẫn ác thanh ác khí *?

      (*) ác thanh ác khí: giọng tức giận và lời nặng nề.

      Tô Hồng Tụ biết, thái độ của Sở Dật Đình với nàng coi như tốt rồi, nếu biến thành người khác, hoàn toàn nhảm nhiều như vậy với đối phương, sớm để cho kẻ dưới đuổi người ta rồi.

      “Ta quay về! phải ngươi biết, phủ Thừa tướng kia, vốn có ai để ý đến ta, phụ thân ta sớm quên ta và mẫu thân, giờ, đầy trong đầu chỉ có muội muội ta và tân phu nhân kia, ta trong nhà, câu đúng, đắc tội bọn họ, biết bọn họ phạt ta như thế nào!”

      Nghe như vậy, Sở Dật Đình hơi kinh ngạc.

      Quả , lần đầu tiên khi nhìn thấy Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ ở trong căn phòng rách nát, trong phòng gió lùa bốn phía nát cỏ tranh.

      Nhìn dáng dấp nàng vừa thấp vừa , vừa nhìn chính là dinh dưỡng đầy đủ, lâu được ăn cái gì ngon lành.

      Cũng khó trách nàng lại thèm ăn như vậy, vừa ra ngoài lập tức tìm đồ ăn khắp nơi.

      Nghĩ như vậy, phiền loạn trong lòng Sở Dật Đình dần tản , nhìn Tô Hồng Tụ, trong mắt tự chủ nổi lên vẻ đau đớn thương tiếc.

      “Tùy ngươi.”

      Sở Dật Đình lạnh lùng , hề theo sau lưng Tô Hồng Tụ nữa, mình xoay người sang chỗ khác, cứ thế .

      Tô Hồng Tụ vội vàng theo, Sở Dật Đình đưa lưng về phía nàng, nhìn tới, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của nàng, chậm rãi ở sau lưng lên nụ cười mưu ma chước quỷ thực được.

      Hai người cứ trước sau tới như thế, Tô Hồng Tụ nhìn cái gì cũng mới mẻ, xem cái gì cũng chơi hay, trước cửa võ quán người ta mở võ đài luận võ kén rể, nàng cũng muốn tham gia náo nhiệt, còn thiếu chút nữa bị nương nhà người ta dùng tú cầu ném trúng.

      biết từ lúc nào, đống đồ lớn ban đầu nàng ôm trong ngực rơi vãi hết đường rồi.

      Lại lúc lâu, Tô Hồng Tụ rốt cuộc cảm thấy đường có điểm đúng, trời trễ như vậy,sao Sở Dật Đình về phía dịch quán, mà càng ngày càng vào trong rừng sâu núi thắm rồi?

      Kỳ quái, cần trở về sao?

      Buổi tối ngủ được sao?

      Tô Hồng Tụ nào biết, bởi vì khuôn mặt của Sở Dật Đình quá mức tuấn mỹ, từ rướclấy vô số phiền phức.

      Nếu để cho người ta biết buổi tối ngủ ở đâu, cần phải , đêm hôm đó nhất định có người len lén sở tới giường , những người đó có đôi khi là nữ, có lúc lại làm nam, thậm chí có lần, sờ tới giường là có lão già sáu bảy chục tuổi, râu tóc cũng hoa râm.

      Vì vậy, Sở Dật Đình chưa bao giờ ngủ trong phòng, nóng nữa, lạnh nữa, cũng quen lấy trồi làm chăn, đất làm chiếu, ngủ ngoài đồng hoang.

      Lý do trong đó hết sức đơn giản, ở nơi cánh đồng bát ngát bao la, khó gặp được người lòng dạ khó lường, ra tay tương đối dễ dàng, đến mức bị kẹt trong phòng, để ý bị người ta ám toán.

      Tô Hồng Tụ trước đây hết sức đáng thương, chỉ có thể ở trong nhà cỏ bốn phía gió lùa, lung lay sắp đổ, ngờ Sở Dật Đình còn thảm hơn nàng, mặc kệ trời mưa gió, thậm chí bên ngoài lạnh lẽo đến kết thành băng, đều có thói quen ngủ ngoài đồng hoang.

      Mặt dù Tô Hồng Tụ biết Sở Dật Đình muốn dẫn nàng đâu, nhưng mà, theo sau lưng Sở Dật Đình, nàng lại hề cảm giác thấy yên bình hay bất an.

      Đợi cho đêm chậm rãi khuya dần, hai người tới cách đồng bát ngát bao la, côn trùng kêu rả rích bốn phía, bên cạnh còn có dòng suối trong suốt.

      Sở Dật Đình dừng bước chân, thản nhiên : “Nếu ngươi muốn về nhà, vậy tối nay ngủ ở đây cùng ta.”

      Tô Hồng Tụ lập tức vui mừng, nơi này đẹp, giống như sơn cốc khi nàng còn làm hồ ly từng ở.

      “Được, ngươi chờ đó, ta bắt cá cho ngươi!”

      Tô Hồng Tụ vui mừng hớn hở , cả cánh đồng bát nát đều rải đầy tiếng cười êm tai quyến rũ của nàng, giống như tiếng chuông ngân trong trẻo.

      Sở Dậy Đình khỏi kinh ngạc, mặc dù Tô Hồng Tụ ở phủ Thừa tướng được quan tâm, dù sao cũng là đại tiểu thư, Sở Dật Đình ngờ nàng bắt cá, lập tức kinh ngạc liếc nhìn nàng.

      nghĩ rằng, cái nhìn này vừa đúng lúc đối diện với khuôn mặt mềm mại đỏ bừng của Tô Hồng Tụ, thẹn thùng vô hạn, lúc nào tỏa ra vẻ quyến rũ và câu dẫn.

      Sở Dật Đình lập tức đen sì mặt, quay đầu .

      Tô Hồng Tụ đến bên dòng suối , kéo cao làn váy nhảy vào trong dòng suối ấm áp.

      ngờ, nàng hóa thân thành người, còn là hồ, kỹ xảo bắt cá lại đều biến mất, mặc kệ nàng đạp nước như thế nao, mở to hai mắt đưa tay bắt cá ra sao, những con cá trơn mượt kia cứ chạy trốn khỏi kẽ tay nàng, hận đến nàng nghiến răng kèn kẹt.

      Náo loạn hồi lâu, cá bắt được nửa con, ngược lại tự biến mình thành mặt mày xám tro, lôi tha lôi thôi thành dáng vẽ gì.

      Nhìn lại Sở Dật Đình, khá lắm, chẳng qua chỉ trong lát, bắt được nhiều thỏ hoang ở đây như vậy? Lại còn bắt được nhiều chim trĩ như thế?

      Hơn nữa bên trong còn có gà rừng đuôi đỏ nàng thích nhất.

      Tô Hồng Tụ nuốt nước miếng, cá cũng bắt, cũng mò mẫm đập nước nữa, loẹt xoẹt về phía Sở Dật Đình ngồi xuống bên cạnh, hai cặp mắt to quyến rũ như nước nháy mắt cũng nháy mắt, nhìn chằm chằm vào gà rừng thỏ hoang trong tay Sở Dật Đình.

      Sở Dật Đình mới vừa nướng xong con, rút gà rừng từ gậy gỗ ra, hai mắt Tô Hồng Tụ sáng lên, thò tay ra định đoạt lấy từ trong tay .

      Chỉ nghe ‘bốp’ tiếng, gậy gỗ chút lưu tình đánh vào mu bàn tay nàng.

      Tô Hồng Tụ hít khí, mắt to chớp chớp, vừa định giả khóc, lại lơ đãng liếc nhìn mu bàn tay trắng nõn mềm mại của mình.

      Hả, lần này mu bàn tay của nàng đỏ.

      mọn, thích, nhiều thứ như vậy, mình người lại ăn hết…”

      , ngừng oán trách, thấy Sở Dật Đình biết đào đâu ra tấm lá chuối, rửa lá chuối vào trong suối, cầm lá cây bọc gà nướng nhét vào trong tay nàng.

      “Còn nóng để lát nữa ăn.”

      sai, Sở Dật Đình vừa nhét gà nướng vào trong tay Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ bị bỏng đến “A” tiếng ném gà nướng xuống đất.

      May mà còn cách lớp lá chuối, bằng , hai bàn tay bé mềm mại trắng nõn kia lại bị nóng đỏ rồi.

      Tô Hồng Tụ giờ mới hiểu được, ra phải Sở Dật Đình chịu tặng gà nướng cho nàng, mà sợ gà nướng làm bỏng tay nàng, Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn Sở Dật Định nhìn thấy Sở Dật Đình nhếch môi, ra vẻ muốn cười lại .

      “Quỷ chết đói đầu thai, luôn ăn đủ no.”

      Nghe lén được tiếng lòng mang theo ý cười của Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ lập tức sa sầm mặt, liên tiếp trợn mắt nhìn vài lần.
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Chris thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 38: Trái tim nam nhân, kim dưới đáy biển (3)

      Editor: Puck


      Khó khăn lắm, rốt cuộc đợi được đến gà nướng nguội, Tô Hồng Tụ định ăn ngấu nghiến, lại nghe Sở Dật Đình đột nhiên : “Mặt của ngươi, mực nước cũng ngấm vào rồi.”

      Tô Hồng Tụ nghe xong lời này, trong lòng hoảng hốt, vội vàng chạy đến bên dòng suối soi xuống.

      Đúng vậy, trước khi nàng ra cửa cố ý dùng mực nước vẽ chân mày, chân mày biến thành khó coi thô to rồi, nhưng mực nước cũng thấm vào trong làn da nàng, mặc cho nàng rửa như thế nào, chà ra làm sao, vẫn đen sì mảng lớn, cặp mắt to tròn xoe ngập nước trong sáng, lại có hai chân mày vô cùng xấu xí nằm đó, dáng vẻ này, muốn bao nhiêu tức cười có bấy nhiêu tức cười, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.

      “Vậy phải làm sao bây giờ? Khi nào hai vết này mới có thể tiêu tan ? Ta muốn từ nay về sau đều biến thành như vậy!”

      Tô Hồng Tụ nóng nảy, kéo ống tay áo Sở Dật Đình, đáng thương .

      biết, có thể phải vài ngày.” Sở Dật Đình thản nhiên , “Cầm lấy cái này , bôi cái này lên mặt, có thể che khuất dấu vết mặt ngươi.”

      Sở Dật Đình xong, vung tay lên ném bột thuốc lúc trước cho Tô Hồng Tụ vào trong ngực nàng.

      Lần này Tô Hồng Tụ để ý thối hay thối, mặt yên ổn, nàng cũng muốn phá hủy nó.

      “A, được, cám ơn ngươi.” Tô Hồng Tụ cám ơn Sở Dật Đình, vội vàng đến bên bờ suối dùng nước suối hòa tan thuốc bột ra, bôi tầng mỏng lên mặt.

      Lúc từ bên bờ suối trở lại, vẻ diễm lệ của Tô Hồng Tụ giảm xuống, lần này chân chân chính chính trở thành thiếu nữ bình thường.

      Rốt cuộc cần lại thu hút người khác nữa rồi, Tô Hồng Tụ vui vẻ thôi, nàng ngồi bên cạnh Sở Dật Đình, cầm lấy gà nướng ăn nghiêm túc.

      Lúc Tô Hồng Tụ làm hồ ly thích ăn gà nhất, hơn nữa bởi vì hồ ly trong núi quá nhiều, con mồi dễ tìm di@en*dyan(lee^qu.donnn) như vậy, mỗi lần ăn gà nàng đều ăn sạch , ngay cả xương cũng cắn, hút sạch tủy trong xương.

      Lại biết dáng vẻ mình như vậy trong mắt Sở Dật Đình, ngược lại thành ăn đủ no, ăn con gà hận thể nhai cả xương.

      Bản thân Sở Dật Đình phát ra, Tô Hồng Tụ lại nhạy cảm mà nhận thấy, bất tri bất giác, ánh mắt Sở Dật Đình nhìn nàng nhu hòa hơn lúc trước nhiều, nhàn nhạt, mơ hồ lóe ra vẻ ôn nhu và thương tiếc, còn lạnh thấu xương và xa lánh như trước.

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ rốt cuộc mị thuật của mình có tác dụng với ?

      Nhưng gay go chính là, nàng nhớ mình sử dụng chiêu gì, thái độ của Sở Dật Đình lại đột nhiên trở nên thân thiện với nàng.

      Là bởi vì nàng đón nhận thuốc đưa? Hay bởi vì Sở Dật Đình thuần túy thích xem người khác ăn đồ gì đó làm?

      Tô Hồng Tụ nào biết, thái độ của Sở Dật Đình trở nên ôn hòa với nàng, hơn phân nửa bởi vì khuôn mặt của nàng.

      Thuốc này bôi lên, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức đen ít, vẻ tương tự với Thục phi giảm bớt rất lớn.

      Trước đó, nàng có năm phần giống Thục phi, đặc biệt là cặp mắt quyến rũ, rồi lại lộ ra vẻ hờ hững lạnh như băng.

      Nhưng bây giờ, ăn gà nướng thích nhất, nàng khó có được tâm trạng tốt, trong cặp mắt to xinh đẹp tràn đầy vui vẻ và thỏa mãn, tự nhiên cũng ít phần giống Thục phi rồi.

      Tô Hồng Tụ ăn quá tập trung, hề phát về sau khi Sở Dật Đình đưa gà nướng cho nàng, đều cố ý bỏ hết xương ra.

      Hơn nữa, Sở Dật Đình đưa cho nàng đều là cánh gà và đùi gà, những phần thịt ở xương ngực hay mỡ ăn ngon, đều tự ăn hết.

      Qua chừng nửa canh giờ, Tô Hồng Tụ ăn no thỏa thuê, mình đến bên cạnh dòng suối rửa tay, sắc trời tối, cá trong nước có linh hoạt, Tô Hồng Tụ nhào tới bắt, liên tiếp chộp được ba bốn con, mặt cỏ trống trải yên tĩnh, khắp nơi tràn ngập tiếng cười sung sướng ngọt ngào của nàng.

      Sở Dật Đình dập tắt đống lửa, trải thảo dược phòng côn trùng mình hái trong rừng lúc trước mặt đất, lại cởi áo ngoài người, trải bãi cỏ.

      Ngay cả chính cũng chú ý đến, trước kia lúc ở bên ngoài hoang dã, cho tới bây giờ đều tùy tiện tìm cành cây nằm xuống, đây là lần đầu tiên cẩn thận thu xếp cho người ta.

      Tô Hồng Tụ nghịch nước lung tung, Sở Dật Đình thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, khóe miệng của tự nhủ nở nụ cười, mặt, cũng từ từ thư giãn.

      lát sau, Sở Dật Đình giọng gọi: “Có thể rồi, lại đây ngủ .”

      Sau khi kêu xong nghe thấy trả lời, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Tô Hồng Tụ nữa.

      khỏi bị dọa cho hết hồn, che giấu tâm tư lại xem xét phát tiểu nha đầu này bò lên gốc cây đại thụ gần mười mét, đầu gối vào chạc cây nhìn lên trung. Trong tay còn cầm hai con cá ướt đẫm đùa.

      Lúc này, Sở Dật Đình mới phát , bản thân mình thu xếp uổng công rồi.

      Nhìn dáng vẻ nàng thoải mái dễ chịu danh xứng với thực, cũng biết ngủ đại thụ, đối với nàng mà , khác ngủ giường.

      Tô Hồng Tụ đột nhiên xoay người, cùi đầu nhìn Sở Dật Đình dưới tàng cây, kêu lên: “Dật Đình ca ca, ngày mai ta còn tới tìm ngươi, vẫn ngủ chung với ngươi ở đây.”

      Dật Đình ca ca? Sở Dật Đình sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Tụ, vừa đúng lúc đối diện với cặp mắt to sáng lấp lánh trong đêm tối. cúi đầu thản nhiên : “Tùy ngươi.”

      Sở Dật Đình từ chối nàng, Tô Hồng Tụ càng vui mừng hơn, giọng hưng phấn: “Dật Đình ca ca, ta rất thích cùng ngươi, ta vui vẻ.”

      Sở Dật Đình lên tiếng.

      Tô Hồng Tụ tự thấy mất mặt, làm sao vậy, mới vừa rồi còn rất tốt, ánh mắt Sở Dật Đình nhìn nàng ràng mềm mại ấm áp ít, sao trong nháy mắt, lại trở nên lạnh như băng, ánh mắt lạnh thấu xương chứ?

      kỳ quái, làm cho người ta hiểu nổi.

      Trái tim nam nhân, đúng là kim dưới đáy biển, dò đến, sờ tới.

      Sở Dật Đình lại để ý đến nàng, Tô Hồng Tụ càng chuyện với , bản thân tìm hai cành cây xiên cá, quyết định phơi gió đến sáng mai nướng ăn.

      bận rộn, đột nhiên nghe thấy giọng đột ngột mà lạnh lùng như băng của Sở Dật Đình: “Ta lưu lại lâu ở đây, nhanh chóng trở về.”

      Tô Hồng Tụ sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, đúng vậy, Sở Dật Đình là lục Vương gia nước Lương, đương nhiên có khả năng vẫn luôn ở lại Đại Chu, sau đại hôn của Lương Hồng Xu và Lâm Hạo Hiên, Sở Dật Đình phải quay về Đại Lương rồi.

      khỏi phiền muộn trong lòng, nàng đến nhân gian, dễ gì mới gặp được người nguyện ý chung đụng chỗ.

      nghĩ đến, Sở Dật Đình phải trở về nhanh như vậy.

      cho cùng, vẫn hề bị mị thuật của nàng ảnh hưởng chút nào, hề luyến tiếc nàn chứ?

      Tô Hồng Tụ cam lòng, lát sau, nàng đột nhiên nhảy từ cây xuống, quay mắt đối diện với Sở Dật Đình, dùng ánh mắt cực kỳ chuyên chú, cực kỳ thâm tình nhìn .

      Nàng vẫn cứ nhìn, Sở Dật Đình lại lạnh nhạt, cũng khỏi mở mắt ra, đối mặt với mắt của nàng.

      Thấy nhìn về phía mình, Tô Hồng Tụ đắm đuối đưa tình : “Dật Đình ca ca, người nhà ta đều tốt với ta, ngươi dẫn ta Đại Lương, được ?”

      Sở Dật Đình lạnh lẽo, thản nhiên : “Chẳng liên quan với ta.”

      Dứt lời, thân thể lộn vòng, ngủ bên cạnh.

      Tô Hồng Tụ nghe được đáp án trong dự kiến, khỏi vui vẻ cười rộ lên.

      Tiếng cười như chuông bạc vung lên trong đêm tối, dọa Sở Dật Đình nhảy dựng lên.

      khỏi hoài nghi nhìn về phía Tô Hồng Tụ, vừa vặn đối diện với nàng làm mặt quỷ về phía mình. gương mặt kia tràn đầy nụ cười, trong đôi mắt cũng là vẻ ngây thơ. Nào có dáng vẻ thâm tình như vừa rồi.

      tim phổi! Sở Dật Đình oán hận mắng tiếng trong lòng, lại lật người, để ý đến nàng.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Chris thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 39: Lâm Hạo Hiên chịu khổ sở phản bội (1)

      Editor: Puck


      giấc ngủ đến thẳng hừng đông, Tô Hồng Tụ lúc mơ mơ màng màng, chỉ nghe được dưới gốc cây vang lên tiếng bước chân lạo xạo, giống như có rất nhiều người vội vã dẫm nát lá cây rụng.

      Còn mang theo giọng nữ lanh lảnh và chói tai, nghe hết sức nóng nảy, có cảm giác từng quen biết.

      “Tìm! Tiếp tục tìm cho ta! tìm được, các ngươi đừng mơ có ai có thể sống trở về!”

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc, đây phải là giọng của Lương Hồng Xu sao? buổi sáng tinh mơ, nàng ta mang theo đám người tới rừng sâu núi thẳm tìm cái gì?

      định mở miệng hỏi, lại thình lình bị bàn tay đầy vết chai của kiếm bụm chặt miệng.

      giọng trầm thấp khàn khàn, giống như băng ngọc đánh nhau, sáng chói khiến người ta nghe thấy kiềm chế được đáy lòng tê dại từng cơn vang lên bên tai Tô Hồng Tụ: “Suỵt, đừng gì cả.”

      Đúng là Sở Dật Đình.

      Lúc này Tô Hồng Tụ mới phát , biết từ khi nào, Sở Dật Đình ngồi nhánh cây ngay sau mình, Sở Dật Đình bất ngờ che miệng, môi đào màu đỏ kiều diễm ướt át của Tô Hồng Tụ nhàng cọ vào lòng bàn tay , trong lúc này, dòng nước ấm tê dại nhanh chóng chạy qua đáy lòng hai người.

      Sở Dật Đình lập tức buông tay, quay đầu , cố gắng hết sức ngăn chặn nhịp tim đập nhanh rầm rộ, phảng phất giống như sóng lớn xô bờ trong lòng.

      Tô Hồng Tụ lại hết sức tò mò, đây là lần đầu tiên nàng sinh ra cảm giác như vậy với người khác phái, đáy lòng ngứa ngáy, tê tê, lại thành lời cụ thể là cảm giác như thế nào, nhưng lại cũng khó chịu, giống như còn hơi thoải mái.

      Tô Hồng Tụ định kéo tay Sở Dật Đình, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, Sở Dật Đình nhanh chóng né tránh xa xa, mọi người chạy đến gốc cây khác.

      Hứ, mọn, chạm chút rơi mất miếng thịt.

      hờn dỗi, ngừng thầm trong lòng, phía dưới cuối cùng Lương Hồng Xu tìm được đống lửa tối hôm qua Sở Dật Đình nướng đồ ăn, lập tức, nàng tức giận mà ghen ghét, tiếng lòng giống như tiếng sấm, cao quãng tám mà vang vọng bên tai Tô Hồng Tụ.

      ! Điều này sao có thể! Đây phải là ! Sở ca ca chắc bỏ ta xuống! Chàng thể nào thích nữ nhân khác!”

      “Chàng nhất định vì giận ta, giận ta nên giận dỗi với chàng, tùy tùy tiện tiện tìm người đính hôn.”

      “Đúng, chẳng qua chàng chỉ giận ta, chàng chẳng qua chỉ giận ta... Chỉ cần ta mềm mại lại với chàng, chỉ cần ta lập tức từ hôn với Lâm Hạo Hiên, chàng nhất định còn có thể trở về bên cạnh ta...”

      “Dật Đình ca ca thể là của người khác, chàng chỉ có thể là của ta, của ta!”

      ra mặc dù tối hôm qua Sở Dật Đình ở dịch quán, nhưng thủ hạ của Lương Hồng Xu chính là mật thám vẫn mực lặng lẽ theo .

      Đáng lẽ ra nếu tối hôm qua Sở Dật Đình còn ngủ mình, Lương Hồng Xu tìm đến chỗ này vào sáng sớm tinh mơ, nhưng mà, tối hôm qua mật thám lại co nàng tin tức giống như sấm sét giữa trời quang.

      Sở Dật Đình chỉ ngủ mình, tối hôm qua còn ngủ cùng nơi với nương tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp, chỉ như thế, còn tận tay nướng mấy con gà rừng vì nương đó, lúc ngủ, còn săn sóc nương đó khác thường, rải bột thuốc Lương Hồng Xu ở chung chõ với Sở Dật Đình từ , sao lại biết, nghĩa huynh này có khúc mắc lúc , lạnh nhạt vô tình với nữ nhân nhất, tránh như tránh rắn rết, chẳng thèm ngó tới.

      Lương Hồng Xu và Sở Dật Đình chung sống cùng nhau gần mười lăm năm, nàng vốn vẫn luôn rất tự tin, Sở Dật Đình vốn thích bất kỳ nữ nhân nào, gần quan được được ban lộc, chỉ cần nàng thêm chút sức, tìm cơ hội bò lên giường Sở Dật Đình, cho dù Sở Dật Đình có đồng ý hay , tương lai nhất định phải phụ trách nàng.

      ngờ Sở Dật Đình dầu muối vào, thân thiện và lạnh lùng khác thường với nàng, Lương Hồng Xu dưới cơn giận dữ, lúc này mới đáp ứng lời cầu hôn của Lâm Hạo Hiên, vốn định nhờ hôn này kích thích Sở Dật Đình chút, khiến Sở Dật Đình tự phát , mình vốn chẳng phải có cũng được mà có cũng chẳng sao, mà là thể thiếu.

      Nhưng mà, tối hôm qua mật thám báo lại như thế, trong lòng Lương Hồng Xu luống cuống.

      Đều người vô tình ra mới là người si tình nhất, kiểu người này hoặc động lòng, khi động lòng, cũng là chuyện khó quên nhất.

      Sở Dật Đình chưa bao giờ cho bất kỳ nữ nhân nào sắc mặt tốt, nhưng ràng bắt đầu quan tâm, săn sóc nữ tử.

      Đây chỉ chuyện: động lòng với nữ nhân này.

      Giờ phút này Lương Hồng Xu chân chân chính chính đau thắt trong lòng, hối hận thôi.

      Sở Dật Đình để ý đến nàng để ý đến nàng, nàng có nhiều thời gian dây dưa với , nhưng mà, giờ hay rồi, đều do nàng, nhất thời xúc động đáp ứng cầu thân của Lâm Hạo Hiên, nếu như Sở Dật Đình Đại Chu cùng nàng, nếu như Sở Dật Đình gặp nữ tử kia, vô cùng có khả năng cả đời động lòng với bất kỳ nữ nhân nào.

      Nhưng mà, giờ xong rồi, Sở Dật Đình ràng động lòng với nữ nhân khác.

      Phải biết rằng, mặc dù con của Lương đến đông, nhưng giữa các con, chỉ có Sở Dật Đình cực kỳ giống người.

      Cho dù là tướng mạo, giọng , hay tính cách cố chấp, cố chấp đến mức mười đầu bò cũng kéo lại.

      Lương Hồng Xu lớn lên trong hậu cung Đại Lương từ , Lương đế sinh tình Thục phi bao nhiêu, sao nàng biết?

      Sở Dật Đình giống như phụ hoàng như vậy, nhất định cũng cố chấp, nam nhân như vậy, khi động lòng với nữ tử nào, nhất định cả đời biến đổi, thay đổi.

      Lương Hồng Xu nghĩ tới nghĩ lui, càng hoảng hốt, mình ngây ngốc ngồi chồm hổm dưới tàng cây, hai mắt sưng đỏ, giống như quả đào mật, khóc đến hu hu, rất thê thảm.

      Tô Hồng Tụ ở cây nghe được đến ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lương Hồng Xu ở phía dưới.

      ngờ tới.

      Ban đầu khi Lâm Họa Hiên tới phủ Thừa tướng từ hôn, thái độ kiên quyết như vậy, là người đều có thể nhìn ra, nhất định động lòng với Lương Hồng Xu, bởi vì khi nhắc tới ba chữ Lương Hồng Xu, tròng mắt lạnh như băng lướt qua vẻ mềm mại nhàn nhạt.

      nghĩ tới, buồn cười chết người rồi, Lương Hồng Xu chỉ coi như ván cầu, chẳng qua nàng ta chỉ muốn mượn trèo lên cành cây cao Sở Dật Đình này, trong lòng nữ nhân họ Lương kia vốn sớm bị Sở Dật Đình chất đầy, ngay cả chút khe hở nho cũng lưu lại cho Lâm Hạo Hiên.

      Tô Hồng Tụ muốn cười, cũng muốn thẻ cao hứng ra như vậy, nhưng mà, ước chừng tình cảm lưu lại trong chủ nhân thân thể này tác quái, nàng ấy chính là sao cũng chịu nhịn được nữa, trong lòng vui sướng thoải mái cười từng trận.

      có ý tứ, nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu, xem ra nàng tuyển đúng người.

      Chỉ cần có thể mực túm lấy Sở Dật Đình, riêng gì có thể đả kích Lâm Hạo Hiên, cả Lương Hồng Xu, cũng là kích trí mạng.

      mũi tên trúng hai con nhạn, huyết chút người nàng cần hai lần công phu, chỉ cần lần có thể giải quyết.

      Tô Hồng Tụ cực kỳ vui thích, nàng cảm thấy Sở Dật Đình nhất định là của báu.

      được, bảo bối như vậy, ta nhất định thể để cho trở về Đại Lương như thế, để cho chạy, sao giải được huyết chú người ta?

      Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ lập tức thò tay bé, nắm chặt vạt áo của Sở Dật Đình.

      Khi ngẩng đầu nhìn Sở Dật Đình Tô Hồng Tụ hơi ngạc nhiên, sắc mặt của tệ, tròng mắt đen lạnh thấu xương bắn ra sát khí lạnh như băng, toàn thân căng cứng, đốt ngón tay đều hơi trắng bệch.

      cần phải nghe lén tiếng lòng , Tô Hồng Tụ cũng biết, cực kỳ chán ghét hành động việc làm mọn của nghĩa muội .

      Lương Hồng Xu ở phía dưới, nàng ta chỉ cần ngẩng đầu lên, có thể phát Tô Hồng Tụ và Sở Dật Đình ở cây.

      Tô Hồng Tụ lặng lẽ niệm chú thân, che giấu mình và Sở Dật Đình.
      Last edited by a moderator: 23/1/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :