1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 33: Tu luyện mị thuật, quyến rũ Sở Dật Đình (tiểu tu 1)

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ hề để ý đến Vệ Thập Nhị nữa, lên xe ôm bài vị của Tô phu nhân xuống.

      Tuy đây cũng phải là mẹ ruột của nàng, nhưng biết có phải bởi vì nàng chiếm cứ thân thể của Tô Hồng Tụ , mỗi nửa đêm nằm mộng, đều thấy nữ nhân từ ái ôn nhu xuất trước mắt nàng, sờ lên tóc nàng, cười dịu dàng mà gọi nàng Tụ nhi.

      Nữ nhân đáng thương này, khi còn sống bị cha Thừa tướng lật lọng, thấy sắc quên nghĩa, dốc hết tài sản giúp Tô Phúc đả thông các nơi quan hệ trong Kinh thành, vẫn cứ mình dùng sức trợ giúp Tô Phúc leo lên vị trí Thừa tướng, ngờ Tô Phúc vừa leo lên vị trí Thừa tướng, liên tiếp cưới hơn mười nữ nhân của quan viên quan trọng trong triều, quên hết sạch thề non hẹn biển lúc trước.

      Khó khăn lắm, Tô phu nhân quên được tổn thương mà Tô Phúc mang đến, toàn tâm toàn ý, dốc hết tâm lực bồi dưỡng Vệ Thập Nhị, hy vọng trong tương lai Vệ Thập Nhị có thể bảo vệ, chiếu cố tốt cho nữ nhi của mình, ngờ lại nuôi ra đầu bạch nhãn lang, nàng mới vừa tắt thở, hạ táng bao lâu, Vệ Thập Nhị phản bội nữ nhân của nàng, theo Tô Hồng Mai có gia thế bối cảnh càng thêm hùng hậu, càng có thể mang đến cho tiền đồ xán lạn.

      Tô phu nhân buồn bã tăm tối khi còn sống, tất cả đều bị những nam nhân vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói này làm hại.

      riêng gì Tô phu nhân, Tô Hồng Tụ mềm yếu nhu nhược lúc trước phải cũng như thế sao?

      Nếu phải liên tiếp bị Vệ Thập Nhị, Lâm Hạo Hiên vứt bỏ, hoàn toàn mất dũng khí sống tiếp, Tô Hồng Tụ vốn tự sát.

      Người chết chết rồi, nếu bây giờ nàng thay thế Tô Hồng Tụ, nhất định phải hết cuộc sống sau này của nàng ấy, nàng tuyệt đối cho phép mình giống như Tô Hồng Tụ lúc trước, mặc cho những nam nhân lòng lang dạ sói này tùy ý chà đạp!

      Vệ Thập Nhị ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Tô Hồng Tụ, chân mày xinh đẹp này, tròng mắt lạnh nhạt này, khuôn mặt nhắn xinh đẹp vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mỗi lần đều liếc mắt nhìn vài lần, cảm giác trong lòng mình đau đớn.

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Vệ Thập Nhị hiểu, cũng phải mới biết Tô Hồng Tụ ngày hôm nay, ở bên cạnh Tô Hồng Tụ quá lâu, lâu đến vẫn cho rằng mình có cảm giác với Tô Hồng Tụ, mặc kệ Tô Hồng Tụ sống hay chết, quỳ gối bên chân đau khổ cầu khẩn hay kể từ đó thề đội trời chung với , cũng có chút xíu xúc động nào.

      Nhưng mà, kể từ vài ngày trước khi gặp lại Tô Hồng Tụ lần nữa ở phủ Thừa tướng, khi nhìn thấy, Tô Hồng Tụ dùng ánh mắt chán ghét, hoàn toàn xem như người xa lạ nhìn , lại phát , bản thân vốn phải chút cũng quan tâm.

      Vệ Thập Nhị hoảng hốt trong chốc lát, mày kiếm của khẽ nhíu, quá khứ tốt đẹp lại lần nữa xuất trước mắt , nhưng mà lại hết sức bối rối mà phát , phân tốt đẹp này là mộng hay là .

      Ở nơi sâu nhất trong trí nhớ của , mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nhắn xinh xắn nhu nhược như hình với bóng theo sau lưng .

      Bóng dáng kia có khi dí dỏm, có lúc e lệ, có khi vui mừng, có lúc đau thương.

      Tính tình Vệ Thập Nhị lạnh lạc, ở trong cuộc đời , chưa bao giờ để bất kì kẻ nào dừng lại trong lòng .

      Cho dù là Tô Hồng Mai, Thanh Ngọc, hay là Tô Hồng Tụ.

      Nhưng mà, ngay vừa rồi, khi nhìn chớp mắt nụ cười lạnh nhạt mặt Tô Hồng ụ, lại kinh ngạc phát , bóng dáng này lại lần nữa ra trước mặt .

      Mó giống như biến thành vật còn sống, duyên dáng thướt tha, lung linh sinh động, dần dần chồng lên bài vị Tô Hồng Tụ ôm người, cùng nàng biến thành người.

      Tròng mắt Vệ Thập Nhị thâm thúy, nhìn Tô Hồng Tụ chớp mắt.

      biết vì sao mình lại có đoạn ký ức khó hiểu như vậy, vốn thuộc về trí nhớ của mình, nhưng mà, có điều lại nhớ rất ràng, đó chính là, bóng dáng kia tuyệt đối phải Tô Hồng Tụ.

      giống, tướng mạo của các nàng, bóng lưng, giọng tất cả đều giống.

      Vệ Thập Nhị cười tự giễu, đây là điên rồi phải , đây vốn chẳng phải , chỉ là ảo ảnh.

      Mười mấy năm qua, biết bỏ ra bao nhiêu, hy sinh bao nhiêu mới đạt được quyền lực và địa vị như hôm nay, tuyệt đối có khả năng chỉ bởi vì bóng hình mà dao động, hối hận quyết định ban đầu của mình.

      “Chuyện năm đó, đúng là ta đúng, nếu có cơ hội, ta nhất định trả lại ân tình của ngươi, còn có của Tô phu nhân.”

      Vệ Thập Nhị hạ thấp giọng , ánh mắt của khôi phục trong sáng, quanh thân cũng còn lạnh thấu xương rét căm căm như vừa rồi.

      cần, từ nay chúng ta lộ quy lộ, kiều quy kiều* nghĩ ra còn có lý do gì để gặp lại Tướng quân.”

      (*) lộ quy lộ, kiều quy kiều: đường trả về đường, cầu trả về cầu = đường ai nấy

      Tô Hồng Tụ hời hợt , khi nàng mặt đầy vẻ khinh thường, cái liếc mắt cũng liếc về phía Vệ Thập Nhị.

      Vệ Thập Nhị nhíu nhíu mày, phát Tô Hồng Tụ quả có tiềm chất khơi dậy lửa giận của , nhớ được mình có nhiêu năm chưa từng nổi giận, tối thiểu chưa từng nổi giận tước mặt người khác, nhưng mà, mỗi lần gặp mặt Tô Hồng Tụ, lửa giận lại đảo loạn trong lòng , lập tức như kim đâm nhất thời như lửa cháy, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể bộc phát.

      Bởi vì giọng bâng quơ của Tô Hồng Tụ, bởi vì thái độ thèm quan tâm của nàng, có lẽ, cũng bởi vì ở trong cặp mắt to quyến rũ của nàng, còn có bóng dáng của Vệ Thập Nhị .

      “Gặp hay gặp phải do ngươi. Người đâu, canh giữ cho ta, có lệnh của ta, cho phép để mặc cho người phương nào vào, còn nữa, nếu nàng ta ra cửa, các ngươi lập tức theo nàng ta, thông báo hành tung của nàng lại cho ta.”

      Vệ Thập Nhị qua, bỏ lại những lời này rồi phóng người lên lưng ngựa, ai chú ý tới khóe môi của vẫn giữ nụ cười như có như , cười có thâm ý, giống như mong đợi cái gì, chờ đợi cái gì.

      Quả nhiên, Tô Hồng Tụ giận tím mặt, oán hận sau lưng Vệ Thập Nhị: “Vệ Thập Nhị! Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, lật lọng phản lời, giữ lời! ràng chính miệng ngươi , giao biệt viện này lại cho ta!”

      Rốt cuộc, cũng đến lược nàng bị chọc giận, cũng đến lượt nàng trong lòng thuận, tức giận lần đầu tiên.

      Nụ cười mặt Vệ Thập Nhị sâu hơn, phó tướng hộ vệ bên cạnh có ai lộ vẻ mặt kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn thẳng . Đây vẫn là lần đầu tiên, Vệ tướng quân cười đến thoải mái như vậy, vui thích trong tiếng cười vô hạn. Nheo lại tròng mắt đen, tràn đầy vui vẻ và thoải mái.

      “Ta tặng biệt viện này lại cho ngươi, nhưng mà, ngươi có biết ? Chu vi trăm dặm này đều là lãnh địa của ta, ta thích xếp ngươi vào đâu, xếp vào đó. Có bản lĩnh, ngươi bẩm báo Thánh thượng, để người thu mảnh đất này về.”

      “Ngươi… Được, Vệ Thập Nhị, ngươi chờ xem!”

      phải khiến Chu đế thu hồi lãnh địa của Vệ Thập Nhị sao? Chuyện này có khó khăn gì? Nếu để cho nàng gặp được Hoàng đế Đại Chu, nàng chỉ khẽ xuất ra chút mị thuật với , tin gì nghe nấy với nàng, cúi đầu nghe theo!

      Nhớ tới Hồ Cửu ca từng , trong cuộc sống vốn có nam nhân nào có thể ngăn cản mị thuật điên đảo chúng sinh của Hồ tộc, trong lòng Tô Hồng Tụ khỏi kỳ quái.

      có đúng như vậy sao? Nhưng mà, Vệ Thập Nhị, bao gồm cả Sở Dật Đình đáng ghét đó, giống như chịu ảnh hưởng mị thuật của nàng.

      Nếu bọn họ trúng mị thuật của nàng, nên cúi đầu nghe theo nàng , gì nghe nấy, nhưng mà, dáng vẻ tại này, ít nàng cũng nhìn ra trong bọn họ có ai thần hồn điên đảo vì nàng.

      Sở Dật Đình ngay cả tô mì cũng chịu tặng nàng, còn có Vệ Thập Nhị đáng ghét này, hoàn toàn nghe lời nàng dù chỉ điểm, đưa nàng phòng ốc còn kèm theo vài chục cọc gỗ, nguyên đám hung thần ác sát chặn ở cửa ra vào của nàng, từ nay về sau còn có ai dám tới cửa?

      Chẳng lẽ giống như Hồ Cửu ca từng , khi Hồ tộc mới nhập vào thân thể con người, mị thuật hơi giảm bớt, nếu siêng năng tư luyện, mị thuật dần biến mất?

      Như vậy làm sao cho phải? Nàng đồng ý với chủ nhân thân thể này, báo thù vì nàng ấy, nếu ngay cả chỗ dựa duy nhất là mị thuật cũng biến mất, vậy nàng chỉ có thể chờ huyết chú phát tác, trời giáng ngũ lôi, thần hồn đều bị tiêu diệt rồi.

      Trong lòng Tô Hồng Tụ càng yên, hơi bất an, thấy nàng đột hiên thêm gì nữa, Vệ Thập Nhị quay đầu , vòng mắt đen thâm thúy nhìn nàng.

      Nàng đẹp, cho dù là tức giận, là cười, là trầm mặc, cho dù mặt hề có cảm xúc gì, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn người khác, đều đẹp kinh người, có ý vô ý tản ra quyến rũ và câu dẫn người thường hoàn toàn khó có thể ngăn cản ra ngoài.

      Để mình nàng lưu lại nơi núi hoang đồng vắng nguy cơ bốn phía, lỡ như gặp người xấu làm sao?

      Cho dù nàng đâu, đều phải có người theo.

      , chúng ta hồi kinh!”

      biết qua bao lâu, Vệ Thập Nhị cuối cùng thu hồi tầm mắt, ra lệnh tiếng, mang theo hơn trăm tên thuộc hạ của mất.

      Tô Hồng Tụ vốn biết Vệ Thập Nhị lúc nào, đầy trong đầu nàng đều là suy nghĩ, chẳng lẽ mị thuật của nàng mất hiệu lực?

      Kể từ khi nàng hóa thân thành người đến nay, còn chưa từng gặp phiền não.

      Mặc dù thỉnh thoảng có người hơi đáng ghét lắc lư trước mặt nàng, ví dụ như Vệ Thập Nhị từng phản bội nàng, giờ giả mù sa mưa muốn trả lại ân tình cho nàng, hay Tô Hồng Mai vênh váo tự đắc, suốt ngày ăn mặc như hoa khổng tước, nhưng mà, những thứ đó đều là tình cảm của chủ nhân thân thể này, chỉ cần Tô Hồng Tụ thấy những người này, nàng ngay cả lần cũng nghĩ đến bọn họ.
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Chris thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 34: Tu luyện mị thuật, quyến rũ Sở Dật Đình (2)

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ trước khi làm người, vốn biết giữa người với người khác nhau trời vực, có vinh hoa phú quý như Sở Dật Đình, có Vệ Thập Nhị sinh ra làm nô tài.

      Dĩ nhiên, còn có số người nàng chưa bao giờ từng thấy, nghe cũng nghe qua.

      Sau khi Vệ Thập Nhị lâu, cao tăng vân du đến thăm, là muốn hóa duyên, Tô Hồng Tụ thấy vẻ mặt cao tăng lạnh nhạt, ngay cả con mắt cũng nhìn về phía nàng, trong lòng khỏi sinh ra nghi ngờ, thừa dịp cho cao tăng tiền bạc, cười dịu dàng mà đá lông nheo với đối phương.

      Tô Hồng Tụ vốn tưởng rằng cao tăng đỏ mặt, tối thiểu cũng nhìn nàng lâu vài lần, lại ngờ, nam nhân đầu được cạo trọc, người mặc trang phục màu vàng ly kỳ cổ quái cầm hết tiền bạc, tiếng cám ơn với nàng, quay đầu rời luôn, mặt có chút lưu luyến nào.

      phải chứ, ràng buổi trưa lúc nàng dọn vào, bên cạnh còn có đám người vây quanh, mỗi người đều cực kỳ ân cần, đỏ bừng cả mặt giúp nàng khuân đồ đấy.

      Sao mới nửa ngày, mị thuật của nàng lại biến mất gần như sắp có đây?

      Trong lòng Tô Hồng Tụ càng thêm nghi ngờ, lại tìm đến những thị vệ canh cửa Vệ Thập Nhị lưu lại, cười khanh khách ném rất nhiều ánh mắt quyến rũ về phía từng người.

      Nhưng mà, mỗi thị vệ kia đều như đầu gỗ, đừng bảo mắt đỏ tim đập, quả thực là mắt nhìn thẳng, cái cũng liếc qua mặt nàng.

      Tô Hồng Tụ nào biết những người Vệ Thập Nhị để lại đều là tử sĩ do chính huấn luyện năm năm trở lên? Những người này sớm bị vết đao liếm máu ngày tôi luyện mỗi ngày có chút tình cảm, dù cốt nhục chí thân của bọn chết trước mặt , bọn họ cũng nhất định nhìn nhiều, mỹ nhân đẹp nữa đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng liếc nhiều lên mặt nàng.

      Dĩ nhiên, trừ hai lần liên tiếp do Tô Hồng Tụ gặp phải nhân vật đặc biệt, kể từ sau khi nàng hóa thân thành người, mị thuật của nàng quả cũng thoái hóa ít.

      Hồ là hồ, người là người, mị thuật của hồ dùng thân người, vốn cần quá trình cọ sát thích ứng.

      Lần này Tô Hồng Tụ sốt ruột, vốn định ra khỏi phủ Thừa tướng, rồi trực tiếp tìm Lâm Hạo Hiên, ban đầu Lâm Hạo Hiên như thế nào với nàng, nàng theo hình mà vẽ hồ lô*, trả tất cả chịu đựng ban đầu cho .

      (*) theo hình mà vẽ hồ lồ : Mô phỏng đơn giản điều gì đó, thứ gì đó.

      Lâm Hạo Liên bội tình bạc nghĩa với nàng, vui vẻ với người mới, nàng dùng mị thuật của Hồ tộc quyến rũ Lâm Hạo Hiên, ngoài ra để hối hận lần, cho đội nón xanh.

      Đây chính là biện pháp trả thù cho Lâm Hạo Hiên tốt nhất mà Tô Hồng Tụ có thể nghĩ đến rồi.

      Chủ nhân thân thể này buộc nàng phải lập huyết chú, nhất định phải khiến Lâm Hạo Hiên sống bằng chết, hối hận suốt đời. Tô Hồng Tụ nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn cách này. Nhưng mà, giờ thảm rồi, sao những nam nhân này nhìn thấy nàng đều có chút phản ứng gì?

      Mị thuật của nàng biến mất nhan như vậy chứ? Nửa ngày còn nữa như thế?

      Tô Hồng Tụ mặt ủ mày ê, cả khuôn mặt nhắn trắng bệch tới lui trong phòng, lúc ra sân trước cười cười với người trông cửa, lúc lại ra phía sau, tìm được đầu bếp, câu Cả phòng này cho dù là người quét sân hay người giữ cửa đều là thủ hạ của Vệ Thập Nhị chính là tử sĩ, đương nhiên có chút phản ứng nà với mị thuật của nàng.

      Cũng lâu lắm, Tô Hồng Tụ hoàn toàn tuyệt vọng, nhốt mình trong phòng, mặc kệ Tú Nhi kêu như thế nào cũng chịu ra.

      Nàng tĩnh tọa trong phòng ngủ, hy vọng tu luyện mị thuật mình làm mất trở lại lần nữa.

      Tú Nhi nào biết trong lòng Tô Hồng Tụ suy nghĩ cái gì? Chỉ có điều khi nhìn thấy hành động thất thường hôm nay của Tô Hồng Tụ, cảm xúc mất mát của nàng là vì chuyện khác.

      chuyện khác, trong Kinh thành truyền ra ngoài đến xôn xao, rất có thể bị Tô Hồng Tụ nghe được.

      “Tiểu thư, tiểu thư?”

      Tiểu nha hoàn Tú Nhi cầm bữa tối, cẩn thận từng li từng tí gõ cửa phòng, cố gắng khuyên nhủ Tô Hồng Tụ, để cho tiểu thư vì chuyện này mà ấm ức.

      “Tiểu thư, người cần tức giận nữa, Lâm Hạo Hiên có gì tốt? Cho dù là nhân phẩm hay tướng mạo, đều kém xa lục Vương gia nước Lương tiểu thư gặp trước đó. Tiểu thư,theo Tú Nhi nhìn ra dường như Vương gia nước Lương đó có ý tứ với tiểu thư.

      Tú Nhi hạ thấp giọng, hôm nay trong ngoài khắp Kinh thành đều truyền , Lâm Hạo Hiên tự mình cầu được Thánh chỉ, muốn mười dặm hồng trang, lấy lễ Vương phi cực kỳ náo nhiệt mà đón Lương Hồng Xu vào phủ.

      Tú Nhi cho rằng Tô Hồng Tụ chưa dứt tình với Lâm Hạo Hiên, nghe được những lời này bên ngoài, cho nên mới buồn buồn vui, cả ngày sắc mặt cũng cực kém.

      “Được rồi, Tú Nhi ta phải vì chuyện của Lâm Hạo Hiên mà tức giận, đừng đoán mò.”

      Tô Hồng Tụ ngắt lời Tú Nhi, nàng hề có hứng thú với việc Lâm Hạo Hiên muốn kết hôn với ai, muốn làm hôn cực kỳ náo nhiệt như thế nào.

      Nàng chỉ quan tâm việc duy nhất - - mới vừa rồi tĩnh tọa chút, nàng hề có cảm giác được mị thuật của mình lui bao nhiêu bước, việc này là sao, tại sao vừa rồi nàng thi triển mị thuật với nhiều người như vạy, đều tạo nên tác dụng?

      Hay mị thuật này chỉ tạo ra tác dụng với người có tâm trí kiên định. Vệ Thập Nhị và Sở Dật Đình có tâm trí kiên định như vậy, khó có thể rung chuyển, rất khó tạo ra tác dụng?

      nghi ngờ, trăm mối vẫn có cách giải, tiểu nha hoàn Tú Nhi cẩn thận từng ly từng tí quan sát sắc mặt Tô Hồng Tụ, thây tiểu thư quá khổ sở, mới thở phào mạnh ơi, giọng điệu mềm , “Tiểu thư có thể nghĩ thông suốt cũng tốt. Tú Nhi cảm thấy, lục Vương gia nước Lương kia rất rốt, Tú Nhi nghe người ta , khi ở nước Lương, cho tới bây giờ ngài ấy gần nữ sắc, phụ hoàng của ngài ấy đưa tới bao nhiêu thiếu nữ, cho tới bây giờ ngài ấy cũng hề liếc mắt nhìn bọn họ, bọn họ đều tâm địa ngài ấy sắt đá, vô tâm vô tình, nhưng Tú Nhi thấy, lần trước khi ngài ấy thấy tiểu thư, mặt đỏ bừng, ngài ấy nhất định động lòng với tiểu thư, cũng khó trách, bây giờ tiểu thư trở nên xinh đẹp như vậy, ngay cả Tú Nhi nhìn thấy, trong lòng cũng nhảy loạn ngừng, dừng lại được…”

      Nghe thấy Tú Nhi nhắc đến Sở Dật Đình, trong lòng Tô Hồng Tụ khẽ động, giống như gạt mây thấy trời xanh.

      Đúng vậy, Sở Dật Đình xa lánh nữ nhân như vậy, căm hận dáng vẻ của nàng giống Thục phi, nếu nàng có thể tu luyện mị thuật khiến Sở Dật Đình động lòng với nàng, bắt lại Lâm Hạo Hiên, nhất định nắm chắc, chơi.
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Chris thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 35: Tu luyện mị thuật, quyến rũ Sở Dật Đình (3)

      Editor: Puck


      Buổi tối hôm đó, Tô Hồng Tụ chạy chạy lại chuyến, lấy đống lớn bột mì, nước lá ngải cứu, thậm chí lấy cả mực nước bôi lên mặt.

      Mặc dù nàng nhận bột thuốc Sở Dật Đình đưa cho nàng, nhưng lên nàng đồng ý lời của Sở Dật Đình , mang theo gương mặt này ra ngoài, quả quá nguy hiểm.

      Đợi nàng dịch dung xong, đứng xa xa trước gương đồng, mặc dù thiếu nữ trong gương vẫn thướt tha duyên dáng, phong thái yểu điệu như cũ, nhưng ràng ít tuyệt mỹ và linh động so với trước.

      Dáng vẻ này ra cửa, dẫn phiền toái đến!

      Tô Hồng Tụ vui vẻ, gác chân giường ngồi đến nửa đêm, rạng sáng ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, nàng dùng phương pháp biến thân ra cửa.

      Mặc dù Vệ Thập Nhị phái rất nhiều người canh giữ cửa nhà nàng, mặc dù bọn họ đều là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng dù sao bọn cũng chỉ là người thường, có pháp thuật, nào đề phòng được thuật thay đổi vô cùng của Tô Hồng Tụ?

      Cho đến khi đầu bếp làm xong điểm tâm, tiểu nha hoàn Tú Nhi la hét tìm nàng khắp nơi, bọn hộ vệ mới phát , thấy Tô Hồng Tụ.

      Bọn hộ vệ lập tức truyền tin này cho Vệ Thập Nhị luyện binh ở quân doanh, chỉ có điều, khi đó, thấy Tô Hồng Tụ qua canh giờ rồi.

      Tô Hồng Tụ ra cửa mới phát , nàng vốn biết đâu tìm Sở Dật Đình.

      Người của dịch quán vốn để cho nàng vào, nàng làm huyễn thuật lặng lẽ vào dịch quán, lại phát , Sở Dật Đình vốn ở bên trong.

      Tô Hồng Tụ lại dùng thuật đọc tâm đọc hết tất cả tâm trí của thị vệ dịch quán lần, phát ai trong bọn họ biết Sở Dật Đình đâu.

      Tô Hồng Tụ mãi tìm được Sở Dật Đình.

      Tối hôm nay đúng là đêm thất tịch, đường náo nhiệt, khắp nơi đều là người đến người , qua lại dứt.

      Lòng ham chơi của Tô Hồng Tụ nổi lên, định dạo lung tung khắp nơi theo dòng người, lúc theo đám người Dieenndkdan/leeequhydonnn giành đoán đố đèn trước quán bán đèn lồng hoa sen, lúc lại chen đến trước thuyền hoa xem náo nhiệt theo điệu sênh ca dằng dặc cách đó xa.

      Tô Hồng Tụ chưa bao giờ thấy cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, mấy chục thuyền hoa có lầu điêu lan ngọc thế * sóng đôi, nhiều tiếng nhạc thuyền, mơ hồ có thể nhìn thấy được cả nam nam nữ nữ đó. Có công tử trẻ tuổi tướng mạo tuấn, xem ra hết sức trẻ tuổi, mỗi tay ôm mỹ nhân, đùi còn có mỹ nhân khác ngồi, mỹ nhân lớn cười dịu dàng, mềm mại vô hạn bón nho mới hái cho .

      (*) điêu lan ngọc thế: Dùng để diễn tả công trình kiến trúc giàu sang tráng lệ.

      Mỗi mỹ nhân đều má phấn đỏ bừng, lóng lánh, giống như ngượng ngùng nhìn mặt công tử thiếu niên.

      “Dáng dấp Bạch công tử tuấn, nếu như chàng có thể chuộc ta về tốt rồi.”

      “Bạch công tử dịu dàng, chỉ cần chàng có thể chuộc ta, ta tình nguyện làm nô tỳ vì chàng.”

      Hình như nữ tử chung quanh cũng rất ái mộ Bạch công tử phong lưu phóng khoáng, Tô Hồng Tụ nghe lén tiếng lòng của các nàng, trong mười ý nghĩ có chín cái như vậy.

      Với cách nghĩ của đám nữ tử, Tô Hồng Tụ cười nhạt, chẳng thèm ngó tới.

      Thôi , cái này mà gọi là tuấn? Bạch công tử này, đôi mắt bự , cái mũi hơi lệch, lúc nhìn từ xa mới thoáng nhìn được chút mà thôi, so với Sở Dật Đình, quả cái trời cái dưới đất, là mây trắng cao cao tại thượng, là bùn nhão dơ bẩn chịu nổi.

      Chính bản thân Tô Hồng Tụ cũng biết tại sao mình lại hết sức chán ghét nam tử phong lưu háo sắc, có lẽ bởi vì bị chủ nhân thân thể này ảnh hưởng, mẫu thân chủ nhân thân thể này bị phụ thân Thừa tướng phong lưu háo sắc chọc giận mà chết.

      Tô Hồng Tụ hề có hứng thú với đám nữ nhân chân thành sùng bái Bạch công tử, ngược lại hết sức tò mò với thuyền hoa có lầu xếp song song mặt hồ, xem ra những thuyền hoa này cách rất gần bến tàu, gần đến mức dường như đưa tay ra là có thể sờ tới.

      Tô Hồng Tụ nhón chân lên, thử kiểm tra hoa văn thuyền hoa có lầu, đúng lúc này, đám người chen lấn, biết nhóm người từ nơi nào tới, lại chen vào đám người ven hồ, tất cả mọi người chuyển động, To Hồng Tụ bị đẩy ra bên ngoài, nàng thầm kêu khổ, lại chen nữa, nàng rơi vào trong sông rồi.

      Nàng lại biết bơi!

      tim gan run sợ, biết làm thế nào cho phải, đột nhiên, mùi cực kỳ giống mùi xạ hương của phái nam kín đáo chui vào trong lỗ mũi Tô Hồng Tụ.

      cánh tay mạnh mẽ mà có lực, cách vải vóc, mơ hồ có thể nhìn thấy bắp thịt màu lúa mạch vươn tới, vững vàng vòng chặt vòng eo nhắn đủ nắm tay của To Hồng Tụ.

      Đám người vẫn ngừng túm tụm ở chỗ cũ, nhào lên phía trước, chỉ có thiếu niên đứng ở sau lưng Tô Hồng Tụ, mang lưng thanh kiếm sắc màu đen, áo trắng như tuyết, bản lĩnh cường tráng, mắc kệ đám người chen chúc như thế nào, vẫn cao lớn giống như cây tùng, nhúc nhích.

      Tô Hồng Tụ vừa ngửi mùi biết , che chở nàng nhất định là Sở Dật Đình.

      Chỉ có Sở Dật Đình, mặc dù phải nam tử Hồ tộc, lại giống như nàng, người mang theo mùi thơm lạ lùng mê người trời sinh.

      Tô Hồng Tụ chưa bao giờ thích người như vậy, Sở Dật Đình tới đúng lúc.

      Thiếu chút nữa, nàng bị đám người chen lấn vào trong hồ.

      “Cám ơn ngươi, ta…”

      Tô Hồng Tụ mỉm cười, vừa định ngửa đầu cám ơn Sở Dật Đình, thuận tiện cho biết, bởi vì cứu nàng lần này, nàng quyết định xóa bỏ ầm ĩ với lần trước.

      Sở Dật Đình cũng kinh ngạc, tim đập mình và loạn nhịp nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng của Tô Hồng Tụ, khóe miệng dần dần lộ ra nụ cười gượng kinh ngạc.

      Tô Hồng Tụ dựa vào trong ngực , vừa lúc có thể nghe được tiếng lòng của .

      ra nàng dịch dung, Sở Dật Đình vốn nhận ra nàng.

      Nhưng mặc dù nhận ra nàng, nhưng vừa rồi ở bên hồ liếc nhìn, chỉ vì Sở Dật Đình thấy được bóng lưng quen thuộc, mắt thất bóng dáng bé nhu nhược này bị mọi người chen vào trong hồ, tự chủ vươn tay, kéo nàng lại.

      Tô Hồng Tụ khỏi ấm áp trong lòng, lần này nàng tới tìm Sở Dật Đình, vốn chính là muốn lấy lòng , xem mị thuật có thể có tác dụng với , nên thay đổi lạnh lẽo và xa cách mấy ngày trước đó, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ, đáng thương : “Làm thế nào bây giờ? Chân của ta bị trẹo, thể bước , như thế nào cho tốt?”

      thể , mị thuật của Hồ tộc quả vô cùng cường hãn, già trẻ ăn sạch, Tô Hồng Tụ ràng dịch dung, giờ chỉ ở mức trung bình, nhưng theo hốc mắt đỏ ửng, nước mắt lăn lăn hai vòng trong cặp mắt quyến rũ, dáng vẻ uất ức, muốn khóc lại thôi, nam nhân chung quanh lập tức đỏ mặt nhóm lớn.

      Có mấy nhịp tim như đánh, tướng mạo coi như đẹp trai, thậm chí xắn áo lên, kích động muốn đến nâng Tô Hồng Tụ dậy.

      Chỉ tiếc Sở Dật Đình bán nợ cho nàng, chỉ cúi đầu liếc nhìn nàng, quay đầu nhấc chân .

      Mị thuật của nàng có tác dụng với Sở Dật Đình!

      Tô Hồng Tụ cả kinh trong lòng, ảo não thôi.

      Tại sao có thể như vậy?

      Mị thuật càng có tác dụng, ý chí chiến đấu của Tô Hồng tụ lại dâng lên, trong lòng suy nghĩ, nàng nhất định phải bắt Sở Dật Đình lại, như thế nào cũng phải tu luyện mị thuật đến lô hỏa thuần thanh*, ai có thể ngăn cản.

      (*) lô hỏa thần thanh: dày công tôi luyện. Tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lên màu xanh, coi là thành công, ví với thành thục của học vấn, kĩ thuật… (theo Lạc Việt)

      Sở Dật Đình hờ hững với nàng, Tô Hồng Tụ có cảm giác rất tức giận, tự mình vỗ vỗ bùn đất váy, về trước mất bước chăm chú đuổi kịp .

      kỳ quái, cảm giác từng quen biết lại dâng lên trong lòng Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ nghi ngờ trong lòng, mắt chớp mà nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn phong độ của Sở Dật Đình.

      kỳ quái, tại sao nàng có cảm giác bóng lưng của Sở Dật Đình quen thuộc, phảng phất trước đây lâu, nàng từng giống như bây giờ, theo sát sau lưng người nào đó.

      Kỳ quái hơn chính là, nàng tới nhân gian, bởi vì mượn thân thể tại từng bị nam nhân thương tổn, gặp phải nam nhân hoặc nhiều hoặc ít cũng hơi chán ghét.

      Nhưng duy nhất chỉ có Sở Dật Đình ngay cả khi có chán ghét, có tức giận, nhưng qua được bao lâu, chán ghét này, tức giận này đều tiêu tan.

      Khi nàng nghĩ đến muốn tìm người giúp mình tu luyện mị thuật, nàng chỉ nghĩ tới chính là Sở Dật Đình, còn như Vệ Thập Nhị Lâm Hạo Hiên gì đó, nàng chỉ mới nghĩ tới tên của bọn , đáy lòng kìm chế được mà dâng lên khinh bỉ và chán ghét nồng đậm.
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :