1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 29: Gặp lại Tôn Kiệt (3)

      Editor: Puck


      Tôn Kiệt ra lệnh tiếng, tướng sĩ vốn bao bọc vây quanh Tô Hồng Tụ lập tức tản ra bốn phía, nhường ra cho Tô Hồng Tụ con đường.

      Tô Hồng Tụ hơi ngạc nhiên, nàng là , trực giác nhạy cảm, có thể nhận biết được tất cả các vật còn sống chung quanh ba dặm, nhưng trước khi Tôn Kiệt lên tiếng, nàng hề cảm giác được tồn tại của .

      Tôn Kiệt cũng phải , là người, thể nào giấu diếm hơi thở của mình, như vậy, nguyên nhân Tô Hồng Tụ cảm thấy được Tôn Kiệt tồn tại chỉ có : Bệnh của Tôn Kiệt quả rất nặng, thở ra nhiều, hít vào ít, thân thể có bao nhiêu khí nóng rồi.

      Nghe giọng của Tôn Kiệt, quả hết sức yếu ớt, hình như còn pha trộn đau đớn ngấm ngầm.

      Lúc Tôn Kiệt chuyện, giơ tay lên vén góc màn xe, Tô Hồng Tụ thấy mặt của , chỉ thấy buộc tóc, lụa tơ tằm xanh che hơn nửa khuôn mặt, khuôn mặt dưới tơ tằm xanh mơ hồ ra gò má chút huyết sắc, trắng bệch như tuyết.

      Khách quan mà , Tôn Kiệt quả có tư cách phong lưu, tướng mạo của hết sức tuấn mỹ, kiên nghị phong độ như Sở Dật Đình, Tôn Kiệt này xem ra có vẻ hơi nữ tính, hơi ma quỷ.

      Đương nhiên, ma quỷ của vốn xinh đẹp quyến rũ như nữ nhân. Mà đơn thuần thuộc về nam nhân, mê người mà quyến rũ, khóe mắt Tôn Kiệt hơi nhếch lên, lúc nhìn người cười trong mắt Die nd da nl e q uu ydo n
      đắm đuối đưa tình, dịu dàng vô hạn, nhưng nếu nghiêm mặt với người khác, mặt mày lạnh lẽo này, tầm mắt sắc bén này, lập tức phát ra uy nghiêm lẫm liệt và khiếp người.

      Hơn nữa dáng người của bền chắc, luôn thích khẽ mở vạt áo, lộ ra lồng ngực lớn màu lúa mạch, có mấy phần quyến rũ mê hoặc của nam tử Hồ tộc.

      Tô Hồng Tụ liếc Tôn Kiệt, nhìn dáng vẻ của , chắc vừa nghe được những lời nàng .

      Chỉ có điều nàng tính thu hồi những lời đó, nếu Tôn Kiệt cũng xuất ở đây, lên giật dây Tôn phu nhân tới chặn nàng.

      Nàng ràng từ chối , nhưng lại chết tâm, dây dưa , có thể kéo tới hơn ngàn người vây nàng, cứng đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

      Tô Hồng Tụ nhìn Tôn Kiệt nằm trong xe ngựa, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ lộ vẻ lạnh lẽo xa cách, giọng lạnh nhạt : “Tôn công tử cũng ở đây, rất tốt. Lúc trước thiếp thân với công tử rồi, muốn có bất cứ quan hệ gì với công tử. Hy vọng lần này công tử trở về, cần xuân, chợt nhìn, quả khuôn mặt giống như nữ tử thanh xuân hai mươi tuổi.

      Bà ta khóc như vậy, trong lòng Tô Hồng Tụ vẫn hoàn toàn lạnh lẽo, hề xúc động, binh lính và tướng lĩnh bên cạnh đều chịu nổi, từ xưa đến nay, lệ mỹ nhân đều là mộ của hùng. Những tướng lĩnh kia thấy Tôn phu nhân khóc đến đau lòng như vậy, rối rít lên, ngươi câu ta câu bắt đầu khuyên nhủ Tô Hồng Tụ, “Tiểu nương, nhìn nương tuoir còn tre, lòng dạ sao nguội lạnh như vậy? Ba đời Tôn gia độc đinh mấy đời, chỉ có nam tử như vậy, nương cứu , phải để cho cả Tôn gia người kế tục sao?”

      “Đúng vậy, tiểu nương, cứu mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nương chuyến với Tôn phu nhân, có làm sao? Người của Tôn gia cũng xơi tái nương?”

      Mọi người ngươi câu ta câu, nhìn ngoài mặt là khuyên nhủ To Hồng Tụ, thực tế chính là muốn lưu lại cho Tôn phu nhân ấn tượng tốt, tương lai thăng quan phát tài cũng được Tôn gia nâng đỡ.

      Mặc khác, thấy dung mạo Tô Hồng Tụ xinh đẹp, giọng ngọt ngào, trước nay chưa từng thấy, mới nghe lần đầu.

      Khuyên hay khuyên được nàng cũng sao cả, nếu được nàng nhìn mình nhiều hơn lần, nếu có tể nghe được nàng thêm câu với mình, thà bị trở lại chiến trường chịu mười đao tám đao, cũng vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện!

      Thừa dịp khuyên bảo Tô Hồng Tụ, cả đám quan binh giống như ruồi, vo ve vây quanh Tô Hồng Tụ.

      Nếu phải người Tô Hồng Tụ có nhiếp hồn thuật hộ thân, chỉ sợ đám quan binh mặt đỏ bừng, tim đập như sấm đánh sớm hóa thân thành lang sói, bổ nhào về phía nàng.

      Tô Hồng Tụ chỉ cảm thấy chán ghét, có con sao tất có mẹ vậy, Tôn Kiệt quần áo lụa là như thế, thân mùi phấn son, nàng chỉ cần dựa gần cảm thấy chán ghét. Nhưng mẫu thân của hình như hoàn toàn phát nhi tử của mình có phẩm hạnh thấp kém, lại còn suy nghĩ trong đầu, ‘Hừ, bị chồng ruồng bỏ này, còn có mặt mũi tự cao tự đại với mình, con ta nguyện ý cưới nàng, là phúc phận đời trước nàng ta tu luyện. được, phẩm hạnh bị chồng ruồng bỏ như vậy quyết thể làm chủ mẫu Tôn gia ta, cho dù như thế nào, ta nhất định phải khuyên Kiệt nhi, để cho nó chỉ nạp nàng ta làm tiểu thiếp.’

      Nghe chút, chẳng lẽ Tôn phu nhân này điên rồi?

      Đừng tiểu thiếp, cho dù là chính thế, cho dù Tôn phu nhân tặng vị trí chủ mẫu gia lại cho nàng, Tô Hồng Tụ nàng cũng lười liếc chán ghét Tôn Kiệt bẩn thỉu.

      Trò quái gì chứ, kẻ quần áo lụa là lăn lộn trong đám son phấn, kẻ phá của chỉ biết sông phóng túng, phong lưu khoái hoạt, Tôn phu nhân cho rằng nhi tử của ba ta là miếng bánh bao thơm ngon, tất cả nữ tử cõi đời này đều vót đầu cho nhọn, vội vàng gả vào nhà họ Tôn bọn họ sao?

      “Chính bà cũng , Tôn Kiệt là khuyển tử của bà, cũng phải của ta, chết hay sống, liên quan gì đến ta? Hơn nữa, ta cũng phải đại phu, bà mời ta có ích lợi gì? Ta biết trị bệnh.”

      Tô Hồng Tụ chút lưu tình, lạnh lùng , đám người Tôn phu nhân nghe nàng như vậy, đều rất kinh ngạc, vẻ mặt thể tin được nhìn nàng, hình như nghĩ tới nàng tuổi còn , ngờ lòng dạ lại nguội lạnh như vậy, mặc cho người khác quỳ lạy khóc xin, hơn thiệt, hề động lòng.

      “Ngươi…” Tôn phu nhân nóng nảy, mặt kìm nén đến đỏ bừng, bà hề để ý che giấu và ngụy trang nữa, khỏi đưa tay, toàn thân run rẩy chỉ Tô Hồng Tụ: “Ngươi đừng có cho mặt mũi mà lên mặt! Trong ngoài Kinh thành, có ai biết, ngươi phải là bị Lâm Hạo Thiên từ hôn! Tôn gia chúng ta muốn ngươi, là phúc phận kiếp trước ngươi tích được, ngươi tưởng rằng trừ Tôn gia chúng ta, còn có ai muốn ngươi kẻ chẳng biết xấu hổ, mặt lạnh lòng dạ hiểm độc bị chồng ruồng bỏ!”

      Tô Hồng Tụ thản nhiên cười, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tỏa ra vẻ quyến rũ và câu dẫn vô cùng: “ sao? Tôn phu nhân cảm thấy thiếp thân có ai muốn sao?”

      Tô Hồng Tụ xong, tay ngọc thon thon nhàng vẫy vẫy với đám quan binh vây quanh, sóng mắt ướt át đá lông nheo với mọi người: “Các người , Tôn phu nhân đúng sao? Nếu ta muốn gả cho người trong số các ngươi, các ngươi cần ta sao?”

      đám tướng lĩnh vốn bị Tô Hồng Tụ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tâm hồn lạc phách ít nhất cũng nửa, nào còn có ai chữ ? Rối rít đỏ mặt lên, cùng nhau gật đầu, cùng nhau về phía trước vây lấy Tô Hồng Tụ cá nước chảy lọt.

      đâu, đâu, chỉ cần Tô tiểu thư nguyện ý, bản tướng nguyện ý làm lễ chính thê, kiệu lớn tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng đón Tô tiểu thư vào cửa!”

      “Chỉ cần Tô tiểu thư gật đầu, tại hạ thề, đời này tuyệt đối cưới người khác, nhất định toàn tâm toàn ý, đối đãi với Tô tiểu thư như châu như bảo, xa rời!”

      “Nếu có được Tô tiểu thư làm thê tử, vật đúng là tam sinh hữu hạnh, đời trước tui được phúc phận, chính là để mạt tướng hưu tất cả thê thiếp trong nhà cũng sao!”

      đám tướng lĩnh cao lớn thô kệch nôn nóng sốt ruột, hoàn toàn triệt để liều mạng tiến đến trước mặt Tô Hồng Tụ thổ lộ tâm ý, chỉ thiếu chút nữa cầm đao cắt tay, đến uống máu ăn thề rồi.

      Tôn phu nhân thấy đám người được bà tới giúp bị hai lời bâng quơ của Tô Hồng Tụ dụ tới, đáng hận hơn chính là, mỗi người bọn họ nghe Tô Hồng Tụ cố ý gả cho, sớm vứt bà sau đầu, đều chen chúc nhau vượt lên trước, sợ mình ở sau người khác.

      Tôn phu nhân tức đến đòi mạng, mặt từ trắng thành đỏ, sau từ đỏ thành tím, chỉ chốc lát sau, lại đen sì chẳng khác nào đáy nồi.

      “Tô Hồng Tụ! Ngươi đừng hả hê quá sớm! Ngày mai ta tự mình dẫn người tới Tướng phủ cầu hôn, ngươi cho rằng phụ thân ngươi có thể lưu lại ngươi?! sớm bị ngươi vứt hết mặt mũi, ước gì sớm gả ngươi ra ngoài!”

      Tôn phu nhân cực kỳ tức giận, chỉ vào Tô Hồng Tụ tức giận mắng.

      Tô Hồng Tụ cười nhạt, dùng đuôi khóe mắt liếc Tôn phu nhân, chẳng thèm ngó tới: “Tôn phu nhân xin cứ tự nhiên, cần chuyện này trước cho ta biết. Chỉ có điều, hôm nay ta cũng để lại lời này ở đây. Tô Hồng Tụ ta gả heo gả chó, gả cho gà trống gáy sáng của quản gia phủ ta nuôi, cũng gả cho nhi tử phong lưu phóng đãng của bà, ta muốn sống thêm vài năm, cũng muốn giống như nhi tử của bà, tuổi còn trẻ thân dính quái bệnh!”

      Ý trong lời này của Tô Hồng Tụ quá ràng, bệnh của Tôn Kiệt, vốn hề liên quan đến nàng, mà chính do phong lưu phóng đãng người nữ nhân khác gây nên!

      “Ngươi… Ngươi…” Tôn phu nhân giận đến mắt đẹp đầy máu, toàn thân run rẩy, cánh tay chỉ về Tô Hồng Tụ, dáng vẻ muốn xông lên liều mạng với nàng.

      Nhưng mà đúng vào lúc này, phía sau màn che vừa dày vừa nặng xe ngựa bên cạnh nàng truyền đến tiếng cười suy yếu và tự giễu: “Haizzz, mẫu thân, cần cầu xin nàng ấy nữa, nghe, tản ra, thả nàng ấy !”

      Nghe giọng này, người trong xe ngựa phải ai khác, chính là Tôn Kiệt.
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 30: Mỹ nhân khuynh quốc

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ ngồi trong xe ngựa, vốn định nhắm mắt dưỡng thần, tính chuyện nghỉ ngơi, nhưng chỉ chốc lát sau nàng cảm thấy, phía sau có chiếc xe ngựa theo sát nàng.

      cần nhìn về sau, Tô Hồng Tụ cũng biết, người nọ nhất định là Tôn Kiệt.

      Tôn Kiệt này, đúng là hồn tan, đuổi sao cũng đuổi được.

      Khó trách Hồ Cửu ca vẫn liên tục dặn nàng, tương lai đến nhân gian tu luyện đừng quên thay đổi dung mạo, nếu chỉ sợ rước lấy truy đuổi vô cùng vô tận và mơ ước.

      Hồ Cửu ca đúng câu sai, đáng tiếc Tô Hồng Tụ mới tới nhân gian, trong lòng tràn đầy tò mò và hưng phấn, sớm ném cảnh cáo của Hồ Cửu ca ra sau đầu.

      giờ, coi như nàng đổi dung mạo cũng chậm rồi, có quá nhiều người thấy khuôn mặt của nàng.

      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ thở dài, vén rèm xe lên, với phu xe: “Thôi, trước Tô phủ, ở ngã ba phía trước rẽ phải, chúng ta ra khỏi thành.”

      Tính toán thời gian, Tô Hồng Tụ ra ngoài dạo được ba ngày rồi, Vệ Thập Nhị cũng chuẩn bị xong biệt viện ở ngoại ô Kinh thành.

      “Được rồi, nương ngồi cẩn thận, đừng ngã!”

      Phu xe lên tiếng, buông ra thanh “Giá” tiếng, kéo đầu ngựa hướng ngược đường với Tô phủ.

      Vó ngựa lộc cộc, cát bụi bay lên, chỉ chốc lát sau, Tô Hồng Tụ cảm thấy có người đuổi theo nàng ở phía sau.

      Lần này họ Tôn kia hẳn tìm được nàng, Tô Hồng Tụ nghĩ. Nàng ở trong phủ Thừa tướng vốn vô hình trong suốt, chưa có ai để ý đến nàng, tự nhiên ai biết nàng đâu.

      Ngoại trừ Tô Hồng Mai, ai biết Vệ Thập Nhị đưa biệt viện ở ngoại ô Kinh thành cho nàng.

      Tô Hồng Mai sĩ diện như vậy, Vệ Thập Nhị tuyệt đối để ý đến việc nàng ta phản đối, tuyên dương chuyện nàng ta đưa phòng cưới tự tay bố trí cho nàng.

      “Tiểu thư, tiểu thư, người có ở bên trong , tiểu thư...?”

      Xe ngựa vừa mới dừng lại, Tô Hồng Tụ còn chưa kịp xuống xe, xa xa, nghe thấy giọng nóng nảy lo lắng kèm theo tiếng khóc nức nở kêu gọi mình.

      Là Tú nhi, ba ngày liên tiếp tiểu nha đầu này thấy Tô Hồng Tụ, gấp đến độ hỏi thăm khắp nơi, nàng nghe ngóng được, sau này Tô Hồng Tụ về phủ, Vệ Thập Nhị đón tiểu thư ra ngoài, từ nay về sau, Tô Hồng Tụ ở trong biệt viện của Vệ Thập Nhị.

      Tú nhi lập tức thu dọn đồ đuổi theo, nhưng mà, mặc cho nàng kêu gọi thế nào ở cửa ra vào, dùng hết hơi sức đập cửa, cửa chính vẫn mở.

      Tú nhi lo lắng hỏng mất, gấp đến độ nước mắt rơi xuống giọng run rẩy.

      Nếu như phủ Thừa tướng to như vậy, còn có hai người tâm tốt với Tô Hồng Tụ, như vậy, tiểu nha hoàn Tú nhi tuyệt đối là người trong đó.

      Tú nhi vốn phải nha hoàn của Tô phủ, mà là ăn xin đường, mẫu thân Tô Hồng Tụ chứa chấp nàng, từ đó về sau, nàng coi Tô Hồng Tụ thành ông trời của mình, mạng của nàng, tất cả của nàng.

      Tô Hồng Tụ muốn nàng hướng đông, nàng tuyệt đối hướng tây, phái người đến tìm thiếp thân, nếu lần sau huy động lực lượng lớn như vậy, kinh động thủ vệ Kinh thành, sợ rằng ổn.

      Lời này của Tô Hồng Tụ ràng gây áp lực cho Tôn Kiệt, trong ngoài Kinh thành, ai biết, thủ vệ Kinh thành Vệ Thập Nhị là người của Tô Thừa tướng?

      Nếu kinh động Vệ Thập Nhị, biết được có người dây dưa dứt với người Tô gia địa bàn của , coi như Tôn Kiệt phú khả địch quốc*, cũng chỉ có thể chịu nổi.

      (*) phú khả địch quốc: giàu hơn quốc gia

      Tôn Kiệt vẫn cúi đầu, trầm mặc , hồi lâu giọng khàn khàn, khổ sở cười tiếng.

      nương ghét tại hạ như vậy? Mỗi lần tại hạ nhìn thấy nương, nương đều đùa bỡn tại hạ đáng đồng.”

      Tôn Kiệt vẫn luôn ngẩng đầu, mặc dù trở về Tôn gia, ngày đêm yên, mở mắt nhắm mắt đều là dung nhan tuyệt mỹ quyến rũ xinh đẹp của Tô Hồng Tụ.

      sợ.

      Trong lòng Tôn Kiệt đau đớn, tự giễu dứt, lời này vừa thốt ra sợ rằng có bất kỳ ai tin tưởng, nghĩ tới Tôn Kiệt , mười hai tuổi để tang cha, mười lăm tuổi mình chống đỡ Tôn gia, những năm này kinh doanh bốn phía, nhìn thấy vô số cảnh tượng kinh khủng ghê người đếm hết, vu thuật Miêu cương gì đó, thiên tai khô hạn gì đó, thây chất khắp đồng, dân đói đổi con để ăn.

      Thậm chí nhiều lần, Đại Chu và Đại Lương khai chiến, Tôn Kiệt cũng liều mạng qua hòn tên mũi đạn, mạo hiểm bị tên bắn trúng, nguy hiểm xuyên qua vũ khí lưỡi đao sắc bén, vận chuyển quân lương vì Đại Chu.

      Tôn gia vốn sắp ngã, quả năm đó chỉ nhờ Tôn Kiệt mới mười lắm tuổi dùng hai vai đơn bạc dốc hết sức gánh vác.

      Nếu là ngày trước, có người Tôn Kiệt, ngày kia trong lòng e ngại người nào đó, sợ đến ngay cả ngẩng đầu lên nhìn nàng cũng làm được, Tôn Kiệt nhất định cười ha ha, cho người nọ Tôn Kiệt nam nhân đại trượng phu, kiên cường bất khuất, đội trời đạp đất, sợ hãi.

      Nhưng kể từ khi gặp được Tô Hồng Tụ, Tôn Kiệt sợ , sợ nhìn thấy mặt Tô Hồng Tụ, sợ thái độ của nàng vẫn giống như lúc ở tiệm vịt quay, tràn đầy chán ghét và khinh bỉ.

      sợ nghe được giọng của nàng, sợ nàng lời cự tuyệt , mới vừa rồi ở trong xe ngựa, có khoảng thời gian rất dài, vẫn run sợ trong lòng, thấp thỏm lo âu.

      giờ, lại bị cự tuyệt lần nữa, đau đớn tê tâm liệt phế lại lần nữa tràn lên ngực ,đau đến trong cổ họng toàn máu tanh, toàn thân dưới mỗi chỗ đều giống như bị người dẫm dưới chân, hung hăng nghiền nát.

      “Ta xác thực rất ghét ngươi, biết vì sao, ta vừa nhìn thấy ngươi, toàn thân dưới đều thoải mái, coi như xin ngươi thương xót, từ nay về sau, đừng xuất trước mặt ta nữa.”

      Tô Hồng Tụ lạnh lẽo bỏ lại câu như vậy, rồi nhìn cũng nhìn Tôn Kiệt cái, buông màn cửa vừa dày vừa nặng xuống, kêu phu xe: “, Tô phủ thành tây.”

      Phu xe nâng roi ngựa lên, “Vút” tiếng quất lưng ngựa, theo chính là tiếng “Rầm” cực lớn, xe ngựa chạy vội, thổi lên bụi đất đầy trời, che khuất bầu trời, sặc đến nỗi người ở trạm kiểm soát đều ho khan dứt.

      Tôn phu nhân càng thêm căm phẫn, chợt vén màn xe, ngồi vào trong xe ngựa, nhìn Tôn Kiệt vẫn nhúc nhích phàn nàn trận: “Kiệt nhi, ta thấy vẫn thôi , Tô Hồng Tụ này đẹp đẹp, nhưng lòng dạ lại quá ác độc, coi như con lấy nàng ta về nhà, nàng ta cũng chắc sống tốt qua ngày với con, vẫn nghe mẫu thân , mẫu thân nạp mấy muội muội nhà dì con vào cửa, mặc dù mấy muội muội kia có dung mạo kém nàng ta, nhưng tính cách và tài tình đều là trong vạn người có , thể bắt bẻ…”

      Tôn phu nhân tức đòi mạng, nắm lấy Tôn Kiệt phàn nàn trận.

      Đợi đến khi khó khăn lắm mới hết lời, ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt nhắn của nhi tử trở nên trắng bệch, trong đôi mắt đẹp đa tình cũng tràn đầy nước mắt.

      “Kiệt nhi? Kiệt nhi…? Con cần hù dọa mẫu thân, con tỉnh, tỉnh , Kiệt nhi…”

      Tôn Kiệt vẫn ngồi như vậy, giống như yên lặng lắng nghe Tôn phu nhân dạy bảo, nhưng ánh mắt nhắm lại từ lúc nào.

      Mặc dù hôn mê bất tỉnh, nhưng tay vẫn nắm chặt, giống như móng vuốt quặp xuống, Tôn phu nhân thấy ràng, Tôn Kiệt vẫn luôn cầm chặt chịu buông, chính là sính lễ khi ra cửa kinh doanh lần đầu tiên, muốn đưa cho nàng dâu tương lai.

      Đây là cặp vòng ngọc thạch , đôi lớn có đôi có cặp. Tôn Kiệt vẫn cầm chặt nó trong tay, hiển nhiên muốn tìm cơ hội đưa cho Tô Hồng Tụ.

      Trong lòng Tôn phu nhân lập tức đau đớn, nước mắt lại bỗng chốc chảy xuống, cũng để ý đến thích hoặc ghét nữa, lập tức kêu phu xe ra roi thúc ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Tô Hồng Tụ.
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 31: Vệ Thập Nhị động lòng (1)

      Editor: Puck


      riêng gì Vệ Thập Nhị nhìn thấy đến ngây người, trong mắt Thanh Ngọc sau lưng cũng nhuốm lên vẻ ngạc nhiên.

      Thanh Ngọc quả thể tin được, ba ngày ngắn ngủi thấy, dường như Tô Hồng Tụ thay da đổi thịt, so sánh với ba ngày trước, trình độ xinh đẹp cái trời cái dưới đất.

      Nếu như ba ngày trước Tô Hồng Tụ vẫn chỉ là người phàm xinh đẹp lộng lẫy, ba ngày sau, nàng quả thành tinh khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh.

      Kể cả Thanh Ngọc là nữ tử nhìn thấy tim cũng đập cuồng loạn, mắt đui mù sai, Vệ Thập Nhị thân là nam tử có thể ngăn cản sắc đẹp mị hoặc vô biên này như thế nào?

      Cũng biết qua bao lâu, rốt cuộc Thanh Ngọc giật mình tỉnh lại, vội vàng nhìn Vệ Thập Nhị bên cạnh, lại chỉ thấy tròng mắt đen của Vệ Thập Nhị thanh thúy, chớp mắt, dùng ánh mắt nghiêm túc chăm chú trước nay chưa từng thấy nhìn Tô Hồng Tụ.

      Lòng Thanh Ngọc lập tức đau nhói, nàng ở bên cạnh Vệ Thập Nhị nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Vệ Thập Nhị dùng ánh mắt như vậy nhìn nữ tử khác?

      Mặc dù Vệ Thập Nhị sớm đính hôn cùng Tô Hồng Mai, nhưng Thanh Ngọc biết, ra Vệ Thập Nhị vốn chưa tới thích Tô Hồng Mai, cũng chỉ mượn Tô Hồng Mai đả thông quan hệ, vững chắc địa vị của mình ở triều đình và Binh bộ.

      Thanh Ngọc chưa bao giờ ghen tỵ với Tô Hồng Mai, bởi vì nàng biết, Vệ Thập Nhị là nam nhân như ưng như sói, dã tâm bừng bừng, cả đời động lòng vì nữ tử, trong tròng mắt sắc bén của vĩnh viễn chỉ bùng cháy lên với quyền lục vào tràn đầy khao khát với địa vị.

      Thanh Ngọc vẫn cảm thấy, chỉ cần mình tiếp tục theo Vệ Thập Nhị, chỉ cần mình vẫn cẩn thận, dịu dàng chăm sóc Vệ Thập Nhị, coi như Vệ Thập Nhị thể cưới nàng làm chính thê, ngày nào đó cũng bị nàng cảm động, thu nàng bên người.

      Nhưng kể từ khi nhìn thấy Tô Hồng Tụ, ý nghĩ trong lòng Thanh Ngọc thay đổi.

      ra Vệ Thập Nhị phải tâm địa sắt , vĩnh viễn động lòng với nữ tử, chỉ có điều, nữ tử kia vĩnh viễn thể nào là nàng mà thôi.

      “Vệ Tướng quân...”

      Thanh Ngọc thể nhịn được đau nhói như đao cắt lửa cháy trong lòng, khỏi mở miệng, gọi Vệ Thập Nhị tiếng.

      Vệ Thập Nhị nhúc nhích, giống như vốn nghe thấy Thanh Ngọc gọi , vẫn nhìn Tô Hồng Tụ dinendian.lơqid]on
      chớp mắt như cũ.

      Tiểu nha hoàn Tú Nhi giống như cảm thấy gì đó, liếc nhìn Vệ Thập Nhị, lại nhìn Tô Hồng Tụ bên cạnh mình, trong mắt có thứ gì đó lóe sáng, nghiêng người sang, lặng lẽ che chắn Tô Hồng Tụ.

      Năm đó Vệ Thập Nhị rời khỏi Tô Hồng Tụ, Tú Nhi cũng ở bên cạnh, Vệ Thập Nhị lạnh lùng cũng tuyệt tình, Tú Nhi nhìn tất cả vào trong mắt.

      Bây giờ tiểu thư trở nên xinh đẹp, ánh mắt Vệ Thập Nhị nhìn tiểu thư cũng thay đổi, hừ, mặc kệ tương lai tiểu thư ở chung chỗ với ai, Tú Nhi nàng có lập trường, cũng có tư cách phản đối, nhưng chỉ có Vệ Thập Nhị, Vệ Thập Nhị lòng lang dạ sói, tâm địa sắt đá này, nàng quyết cho tổn thương tiểu thư của nàng nữa.

      “Vệ Tướng quân! Thời gian còn sớm nữa, phải ngày hôm qua ngài hẹn với Lý lão tướng quân, tối nay thăm hỏi ngài ấy sao?”

      Thanh Ngọc phiền não trong lòng, giọng khỏi hơi cất cao, chấn động đám lá cây bên đường lay động như vậy, hơn mười phó tướng sau lưng Vệ Thập Nhị cũng rối rít hồi hồn, tầm mắt đồng loạt nhìn về phía Vệ Thập Nhị vẫn trầm mặc , trong mắt mờ mịt .

      Thấy thái độ của Vệ Thập Nhị, chúng tướng đều Tô Hồng Tụ muốn nàng nhảy núi, nàng tuyệt đối nhảy sông tự vẫn.

      Cách xa, Tô Hồng Tụ nghe được hốt hoảng và lo âu trong lòng Tú nhi, tiểu thư rốt cuộc đâu, tiểu thư xảy ra chuyện gì chứ? Đều do Tú nhi tốt, nên rời khỏi tiểu thư lâu như vậy, nếu lần này có thể tìm tiểu thư về, Tú nhi tuyệt đối gặp tiểu Lưu tử nữa, nhất định vĩnh viễn theo bên cạnh tiểu thư, như hình với bóng, tấc cũng rời

      Tiểu Lưu tử là đầu bếp ở Tô phủ, miễn cưỡng cũng coi như nửa người tốt với Tô Hồng Tụ, trong ngày thường xuyên trộm chút tổ yến cháo gà trong phòng bếp cho Tô Hồng Tụ.

      Chỉ có điều, làm như vậy phải định lấy lòng Tô Hồng Tụ mà bởi vì đành lòng nhìn tiểu thanh mai trúc mã hai vô tư Tú nhi của mặt ủ mày chau, dung nhan buồn bã.

      Ban đầu sau khi mẫu thân Tô Hồng Tụ cứu Tú nhi từng nuôi nhờ Tú nhi ở Lưu gia năm năm.

      Nghe được tiếng lòng của Tú nhi, trong lòng Tô Hồng Tụ khỏi dâng lên nỗi niềm ấm áp, đây là lần đầu tiên, có người hề nghĩ ngợi quan tâm nàng, nhớ nhung nàng.

      Mặc dù Sở Dật Đình từng quan tâm Tô Hồng Tụ, nhưng mà từ đầu đến cuối tâm tư của quá phức tạp, còn lâu mới bằng tam tư đơn thuần tha thiết chân thành của Tú nhi.

      “Đừng khóc nữa, phải ta đây rất tốt sao? Được rồi, Tú nhi, là ta đúng, về sau nếu ta lại ra cửa, nhất định thông báo trước cho em tiếng.”

      Tô Hồng Tụ xuống xe ngựa, mặt chậm rãi nở nụ cười dịu dàng.

      Nụ cười như phù dung mới nở, mây tan trăng tỏ, trong lúc nhất thời, phu xe, Tú nhi, tiều phu đốn củi ngang qua, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

      Dưới ánh sáng màu vàng đỏ, trắng như băng tuyết, vô cùng non mịn, môi điểm son, lại đổ thắm kiều diễm giống như trái đào mới hái.

      Nàng mặc hết sức đơn giản mộc mạc, mặt to son phấn, tóc, người cũng đeo bất kỳ đồ trang sức gì.

      Chỉ có mai tóc đen nhàng đón gió đong đưa, trong hào quang màu vàng tỏa ra hết vòng này đến vòng khác ánh sáng lộng lẫy đẹp đẽ câu hồn đoạt phách.

      Theo nàng mím môi cười, ánh mắt từ lạnh lẽo nhạt nhẽo ban đầu trở nên quyến rũ xinh đẹp, giây phút đó, trời đất cũng giống như biến đổi màu sắc, cảnh xuân tuy đẹp, nhưng so sánh được với nụ cười dịu dàng của giai nhân, hoàng hôn tuy nồng đạm, nhưng bằng sắc đỏ bên má của mỹ nhân.

      Trong lúc nhất thời, tiếng hít thở, tiếng tim đập, ngay cả tiếng gió xào xạc cũng yên tĩnh, phảng phất giống như ngay cả trời cao cũng kinh ngạc với nét cười tuyệt mỹ xuất trần thoát tục như thế, đành lòng phát ra bất kỳ ấm thanh gì phá hỏng cảnh đẹp giống như mộng ảo này.

      Đẹp đẽ rung động lòng người, điên đảo chúng sinh này, bất kỳ kẻ nào cũng cách nào bỏ qua, báu vật xinh đẹp tuyệt luân sinh ra để hái lòng nam nhân, cho dù người nam nhân kia già hay trẻ, bạc tình hay vô tình, chỉ cần là nam nhân, nhất định trốn thoát, tránh hết.

      Lúc Vệ Thập Nhị xuất phủ, mặt cũng hiệu ý cười, ánh mắt dịu dàng đối mặt với Tô Hồng Tụ.

      vốn chỉ nhìn liếc qua, lập túc muốn thu hồi tầm mắt của mình. Nhưng sau khi liếc nhìn, phát hiên, tầm mắt của mình giống như bị thứ gì đó dính chặt, hề chớp mắt nhìn nụ cười rực rỡ tuyệt mỹ sáng chói của Tô Hồng Tụ, dù cố gắng ra sao, ép buộc bản thân ra sao, thậm chí rút ra nửa thanh kiếm tốt bên hông, dùng sức cắt tay mình, cũng cách nào rời tầm mắt của mình , cách nào toàn tam say mê vẻ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Tô Hồng Tụ từ trong đáy lòng.

      ra cõi đời này cái đẹp, làm cho lòng người cam tâm tình nguyện vì nhận được nụ cười của mỹ nhân, tiếc khói lửa chiến tranh đùa giỡn thiên hạ các nước chư hầu, tiếc ngàn dặm bay nhanh chỉ vì sọt trái vải…

      Nếu có được giai nhân này, cả ngày lẫn đêm làm bạn bên mình, giang sơn gì đó, thiên hạ gì đó, chính là muốn vứt lại thân vinh hoa phú quý, vứt bỏ tài sản và tính mạng của mình. Điên đảo càn khôn, dốc hết thiên hạ, cũng cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.

      Vệ Thập Nhị nhìn Tô Hồng Tụ chớp mắt, lần đầu tiền trong đời tròng mắt đen lạnh lẽo thoáng qua vẻ kinh ngạc che giấu được và tim đập nhanh.

      Ba ngày thấy, cũng chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, xem ra Tô Hồng Tụ lại khác ba ngày trước trời vực, lại lần nữa biến thành người khác.

      Tô Hồng Tụ ba ngày trước, mặc dù cũng có thể là tuyệt sắc, nhưng chỉ phân cao thấp với mỹ nhân tuyệt đỉnh trong hậu cung Đại Thu, khó phân sàn sàn như nhau.

      Vệ Thập Nhị còn có thể nhìn, dù sao rất được Chu đế tin tưởng, có thể tự do ra vào hậu cung, dung mạo nữ nhân dù xinh đẹp thế nào, thấy cũng nhiều, nên cảm thấy dễ nhìn.

      Nhưng nào biết, chủ cũ này của , ràng trước kia cũng chỉ là Tô Hồng tụ nhan sắc trung bình, ba ngày trước xinh đẹp tuyệt luân, ba ngày sau lại thành điên đảo chúng sinh.

      Nhìn Tô Hồng Tụ như vậy, rất khó khiến người ta phỏng đoán thêm ba ngày nữa, lại ba tháng, thậm chí ba năm, nàng biến thành như thế nào?

      Nhất định là quốc sắc thiên hương, chim sa cá lạn, câu hồn đoạt phát, mị hoặc chúng sinh.

      Có nam nhân nào có thể chống lại báu vật tuyệt sắc xinh đẹp xuất trần kinh hãi thế tục như vậy? Có nam nhân nào nhìn thấy mỹ nhân toàn thân dưới đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mỗi bước về trước, hương thơm câu hồn đoạt phách người lập tức xông đến đỉnh đầu người ta, rung động, muốn buộc mỹ nhân ngàn năm hiếm thấy, lầm lỡ rơi vào nơi phàm tục, trong cuộc sống vốn tồn tại ở bên cạnh mình, đời này kiếp này, kiếp sau đều vĩnh viễn chia lìa? Cho dù tính tình Vệ Thập Nhị lạnh lùng bạc bẽo, tuyệt tình phụ nghĩa, nhưng dù sao cũng là nam nhân, phải thần tiên.

      Vệ Thập Nhị nắm chặt hai tay, trong tay vẫn cầm chặt lưỡi dao để giữ bản thân tỉnh táo, máu tươi đỏ thẫm tí tách chảy dọc theo bàn tay , xương ngón tay ràng trượt xuống dưới, mà bản thân lại giống như hề phát , vẫn chớp mắt, hết sức chăm chú nhìn Tô Hồng Tụ. riêng gì Vệ Thập Nhị, hơn mười tướng sĩ theo sau cũng lộ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt hốt hoảng. Đây là nương nhà ai, sao lại lớn lên...Lớn lên xinh đẹp nư vậy, khuynh quốc khuynh thành?

      Nàng vốn giống con người.

      Con người vì sao lại óng ánh trong suốt như thế, dưới sương mờ bao phủ nhìn da giống như phát ra bên ngoài vạn đạo ánh sáng vàng?

      Con người làm sao lại có con mắt như vậy?

      Đây rốt cuộc là đồi mát như thế nào? Quyến rũ xinh đẹp, mờ mịt đa tình, chỉ có điều trong lúc vô tình lướt qua về phía bọn họ, dường như bắn vèo vèo vào trong lòng mọi người ngàn vạn mũi tên nhọn. Đâm đến tâm thần phân liệt, hồn bay phách tán, kể từ đó chỗ sâu nhất trong linh hồn in dấu sâu hình ảnh xinh đẹp tuyệt luân khuynh quốc khuynh thành.

      Con người phải như vậy, nên như thế…

      Nữ tử này, tuyệt dối là tinh hại nước hại dân, thiên hạ sụp đổ!
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 32: Vệ Thập Nhị động lòng (2)

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ vén màn xe, cùng Tú Nhi ôm mấy món đồ nhàng, rồi hề làm nữa, mà người vừa đứng ử bên cạnh xe ngựa, vừa dùng ánh mắt mang theo chút cảm tình nào, thậm chí hơi lạnh lẽo nhìn Vệ Thập Nhị.

      Vệ Thập Nhị lời, ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi mặt Tô Hồng Tụ, dần dần, vẻ mặt mờ mịt trong mắt dần chuyển thành thâm thúy, sau đó thâm thúy hóa thành vùng tối chừng mực, sau là đầm đen thấy đáy.

      Lúc Vệ Thập Nhị mở miệng, mặt sớm thấy chút động tình và tim đập nhanh với Tô Hồng Tụ.

      “Có phải Tô tiểu thư nhớ lộn ? Vệ mỗ còn là người làm của Tô tiểu thư, cần thiết phải nghe lời của tiểu thư, làm bất cứ chuyện gì vì tiểu thư.”

      Tô Hồng Tụ nhíu mày, sao lời này quen tai thế?

      Đúng rồi, ba ngày trước nàng từng những lời như vậy với Vệ Thập Nhị. Khi đó nàng vừa mới hóa thân thành người, trong lòng tràn đầy khinh bỉ và chán ghét Vệ Thập Nhị.

      Tô Hồng Tụ mím môi cười tiếng, cũng phản bác lại lời của Vệ Thập Nhị, chỉ theo lời : “ cũng phải, haizzz, Tú Nhi, em tại sao cùng là con chó, lúc ta nuôi, chỉ biết làm việc sủa, đổi lại muội muội ta nuôi, trở nên chỉ biết sủa biết làm việc?”

      “Đó còn cần phải sao, chủ tử như thế nào, dĩ nhiên nuôi ra chó dạng đó.”

      Tú Nhi dịu dàng mỉm cười, theo Tô Hồng Tụ chuyển đồ gì đó ở xe ngựa xuống, Vệ Thập Nhị đến giúp họ, phu xe rất ân cần, vừa nhìn thấy họ xuống xe ngựa, lập tức đỏ mặt, tự nguyện mang giúp các nàng những món đồ nặng nhất khiêng vai.

      “Tiểu thư, sao, giúp nàng, ta đây tới.”

      Phu xe ấp úng , kể từ khi Tô Hồng Tụ xuống xe ngựa, ánh mắt của vẫn hề rời khỏi mặt của nàng. giờ phu xe hận chết mình, mới vừa rồi lúc nàng lên xe, sao liếc nhìn nàng, nữ tử xinh đẹp như vậy, tuyệt sắc như thế, đời này chỉ sợ có cơ hội liếc mắt nhìn như vậy.

      riêng gì phu xe, người đốn củi, săn thú ngang qua, chỉ cần là nam nhân, sau khi nhanh chóng liếc nhìn Tô Hồng Tụ, sắc mắt lập tức ửng hồng, thân bất do kỷ mà bu lại.

      Ngôi biệt viện này của Vệ Thập Nhị nằm ở ngoại ô Kinh thành, đáng ra có người ở, nhưng Tô Hồng Tụ vừa đứng ở cửa lớn, chỉ chốc lát sau, ngoài cửa lại có hơn mười thanh niên trai tráng tụ tập.

      Quả biết xuất từ đâu.

      “Tiểu thư, quan trọng, tiểu thư buông đồ tay xuống, ta đây tới mang giúp tiểu thư.”

      “Đúng vậy, tiểu thư, ngài da mịn thịt mềm, ăn sung mặc sướng, nào mang được vật nặng như vậy? Hãy để cho ta tới giúp tiểu thư, ngộ nhỡ cẩn thận quẹt hỏng tay tiểu thư, vậy làm sao cho phải?”

      Theo câu chỉ điểm này của người đốn củi, trong lúc nhất thời, mọi người vây xem đồng loạt ném tầm mắt lên tay
      bé trắng mềm mại của Tô Hồng Tụ.

      Tay này đẹp, trắng nõn mềm mại, óng ánh trong suốt, dưới ánh mặt trời, giống như ánh sáng trâu châu óng ánh trơn bóng.

      Nếu có thể được bàn tay bé mềm mại trắng nõn đó sờ cái, đừng mang chút đồ, chính là để cho bọn họ làm trâu làm ngựa, giúp người làm khổ dịch cũng cam tâm tình nguyện.

      Tô Hồng Tụ bị người bao bọc vây quanh, tiếng lòng người ta cũng truyền ràng vào trong đầu nàng.

      Mặc dù chuyện và hành động của những thôn phu nông tôn này hết sức thô lỗ, nhưng tính cách lại hết sức trong sáng, ngoại trừ muốn giúp nàng khuân đồ, nhân cơ hội nhìn lâu nàng mấy lần, trong lòng cũng có suy nghĩ tạp nham chính đáng gì.

      Từ trước đến giờ người khác đối xử tốt với Tô Hồng Tụ, nàng cũng có vẻ mặt ôn hòa với người ta, lập tức nhếch khóe môi, dịu dàng mỉm cười với đám người vây quanh: “ như vậy, thế xin cám ơn mọi người.”

      Theo nụ cười khuynh thành của mỹ nhân, mọi người lập tức đầu váng mắt hoa, tim đập loạn, nhìn cái gì cũng mơ mơ màng màng, ba bốn bóng hình chồng lên nhau.

      “Mấy người, theo ta.” Tiểu nha hoàn Tú Nhi đứng mũi chịu sào, dẫn mọi người vào biệt viện, còn lại mình Tô Hồng Tụ ở phía sau, bốn mắt nhìn nhau với Vệ Thập Nhị, hai bên nhìn nhau, giống như có ý muốn .

      Tô Hồng Tụ chờ Vệ Thập Nhị đưa khế ước mua bán nhà cho nàng.

      Vẻ mặt Vệ Thập Nhị hung ác nham hiểm, ánh mắt bén nhọn, giống như con dao sắc, cắt từng dao từng dao người Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ cách chừng hai ba mươi bước, nhưng vẫn có thể cảm giác được khí lạnh thấu xương tản mát ra từ người .

      Ngay như vừa rồi, khoảnh khắc khi Tô Hồng Tụ thành chó, sát khí người Vệ Thập Nhị lập tức dâng cao, quanh thân nhanh chóng quẩn quanh vẻ thù địch như băng dày ba thước kinh người.

      Mặt Tô Hồng Tụ đổi sắc, giống như hồn nhiên phát ra sát khí và lạnh lẽo tỏa ra người Vệ Thập Nhị, vẫn tươi cười kiều nhìn : “Vệ Tướng quân, hôm nay là ngày thứ ba, ngươi nên đưa khế ước mua bán nhà cho ta.”

      Hai người trầm, lạnh lẽo, trong lúc này ngoài biệt viện khí giống như giương cung bạt kiếm, khí lạnh lẽo.

      Ngay cả con chim cây cũng bị khí lạnh kinh người tỏa ra người hai người làm giật mình, cũng dám chíp chíp, vội vẫy cánh bay ra xa.

      biết qua bao lâu, khí lạnh trong mắt Vệ Thập Nhị dần rút , khóe môi mỏng lạnh lẽo chậm rãi nhếch lên, tạo thành nụ cười.

      Ngay cả Tô Hồng Tụ ngày thường thấy ma quỷ quái, cả đời giao thiệp với đủ loại ác quỷ, cũng hơi ngẩn ra, nàng sống năm trăm năm, chưa từng thấy vẻ mặt người nào lộ ra nụ cười trầm lạnh lùng như vậy.

      Vệ Thập Nhị nhìn khuôn mặt nhắn vô tình lạnh nhạt của Tô Hồng Tụ, tâm tình nơi đáy mắt ổn định, hồi lâu, thu lại nụ cười, chậm rãi mở miệng: “Ngươi sai. Cho dù giờ phút này thân phận và địa vị của Vệ Thập Nhị ta khác ngày trước đến cỡ nào, ở trong mắt người khác, ta vẫn là con chó Tô phủ các ngươi nuôi. Tô Hồng Tụ, ta có mạng như ngươi, sinh ra cao cao tại thượng, hưởng thụ phú quý vô cùng, ta chỉ là nô bộc, chỉ là con chó. Nhưng mà, ngươi nhớ kỹ cho ta, chỉ cần ta còn sống ngày, ta quyết cho phép nửa đời sau của mình vẫn là con chó của người khác!”

      Ánh mắt tối , đáy mắt lên vẻ chán ghét, Tô Hồng Tụ nhìn Vệ Thập Nhị, vẫn hờ hững lạnh như băng mở miệng: “Vệ Tướng quân suy nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ tới con chó tiểu Bạch ta nuôi lúc trước, từ sau khi theo muội muội Tô Hồng Mai của ta, tiếng kêu lớn hơn, nhưng quên sạch tất cả bản lĩnh săn trông cửa. Vệ Tướng quân cần gì phải kích động như vậy? Vừa rồi ngươi, mặc dù tiểu Bạch chỉ là con chó, mặc dù bị muội muội của ta mang nuôi, nhưng nếu ta kêu nó, nó vẫn lập tức trở lại bên cạnh ta. giống như những người khác, coi như cắt thịt của mình nuôi , giống như vẫn nuôi quen!”

      Tròng mắt sắc lạnh như băng của Tô Hồng Tụ nhìn Vệ Thập Nhị, khi nàng nhắc tới, bản thân từng cắt thịt cứu Vệ Thập Nhị, hai mắt Vệ Thập Nhị buồn bã, khí lạnh và sắc bén ở đó nhất thời tản ít, vẻ thù địch quang thân cũng nhạt trong nháy mắt.

      Bớt giận dữ lúc trước, ánh mắt Vệ Thập Nhị dần trở nên tĩnh mịch mà khó dò, thêm gì, mà mắt chớp, tiếp tục hề chớp mắt nhìn Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ cười nhạt trong lòng, khinh bỉ thôi.

      Buồn cười, phản bội chính là phản bội, nào có nhiều lý do như do?

      Vệ Thập Nhị cam tâm làm nô tài, vắt óc tìm kế bò lên , chẳng lẽ Tô Hồng Tụ nàng đáng đời làm đá kê chân cho , vì lao tâm lao lực, cắt thịt lấy máu cũng thể có câu oán trách?

      là trò cười lớn nhất thiên hạ, đời này, mỗi người đều có tư cách đến chỉ trích Tô Hồng Tụ nàng, chỉ có Vệ Thập Nhị, ngay cả chút xíu lập trường, chút xíu tư cách cũng có.

      Mà ngay cả mạng của , cũng vẫn do Tô Hồng Tụ nàng cứu về!
      Last edited by a moderator: 4/1/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :