Chương 31: Vệ Thập Nhị động lòng (1)
Editor: Puck
riêng gì Vệ Thập Nhị nhìn thấy đến ngây người, trong mắt Thanh Ngọc sau lưng cũng nhuốm lên vẻ ngạc nhiên.
Thanh Ngọc quả thể tin được, ba ngày ngắn ngủi thấy, dường như Tô Hồng Tụ thay da đổi thịt, so sánh với ba ngày trước, trình độ xinh đẹp cái trời cái dưới đất.
Nếu như ba ngày trước Tô Hồng Tụ vẫn chỉ là người phàm xinh đẹp lộng lẫy, ba ngày sau, nàng quả thành tinh khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh.
Kể cả Thanh Ngọc là nữ tử nhìn thấy tim cũng đập cuồng loạn, mắt đui mù sai, Vệ Thập Nhị thân là nam tử có thể ngăn cản sắc đẹp mị hoặc vô biên này như thế nào?
Cũng biết qua bao lâu, rốt cuộc Thanh Ngọc giật mình tỉnh lại, vội vàng nhìn Vệ Thập Nhị bên cạnh, lại chỉ thấy tròng mắt đen của Vệ Thập Nhị thanh thúy, chớp mắt, dùng ánh mắt nghiêm túc chăm chú trước nay chưa từng thấy nhìn Tô Hồng Tụ.
Lòng Thanh Ngọc lập tức đau nhói, nàng ở bên cạnh Vệ Thập Nhị nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Vệ Thập Nhị dùng ánh mắt như vậy nhìn nữ tử khác?
Mặc dù Vệ Thập Nhị sớm đính hôn cùng Tô Hồng Mai, nhưng Thanh Ngọc biết, ra Vệ Thập Nhị vốn chưa tới thích Tô Hồng Mai, cũng chỉ mượn Tô Hồng Mai đả thông quan hệ, vững chắc địa vị của mình ở triều đình và Binh bộ.
Thanh Ngọc chưa bao giờ ghen tỵ với Tô Hồng Mai, bởi vì nàng biết, Vệ Thập Nhị là nam nhân như ưng như sói, dã tâm bừng bừng, cả đời động lòng vì nữ tử, trong tròng mắt sắc bén của vĩnh viễn chỉ bùng cháy lên với quyền lục vào tràn đầy khao khát với địa vị.
Thanh Ngọc vẫn cảm thấy, chỉ cần mình tiếp tục theo Vệ Thập Nhị, chỉ cần mình vẫn cẩn thận, dịu dàng chăm sóc Vệ Thập Nhị, coi như Vệ Thập Nhị thể cưới nàng làm chính thê, ngày nào đó cũng bị nàng cảm động, thu nàng bên người.
Nhưng kể từ khi nhìn thấy Tô Hồng Tụ, ý nghĩ trong lòng Thanh Ngọc thay đổi.
ra Vệ Thập Nhị phải tâm địa sắt , vĩnh viễn động lòng với nữ tử, chỉ có điều, nữ tử kia vĩnh viễn thể nào là nàng mà thôi.
“Vệ Tướng quân...”
Thanh Ngọc thể nhịn được đau nhói như đao cắt lửa cháy trong lòng, khỏi mở miệng, gọi Vệ Thập Nhị tiếng.
Vệ Thập Nhị nhúc nhích, giống như vốn nghe thấy Thanh Ngọc gọi , vẫn nhìn Tô Hồng Tụ dinendian.lơqid]on
chớp mắt như cũ.
Tiểu nha hoàn Tú Nhi giống như cảm thấy gì đó, liếc nhìn Vệ Thập Nhị, lại nhìn Tô Hồng Tụ bên cạnh mình, trong mắt có thứ gì đó lóe sáng, nghiêng người sang, lặng lẽ che chắn Tô Hồng Tụ.
Năm đó Vệ Thập Nhị rời khỏi Tô Hồng Tụ, Tú Nhi cũng ở bên cạnh, Vệ Thập Nhị lạnh lùng cũng tuyệt tình, Tú Nhi nhìn tất cả vào trong mắt.
Bây giờ tiểu thư trở nên xinh đẹp, ánh mắt Vệ Thập Nhị nhìn tiểu thư cũng thay đổi, hừ, mặc kệ tương lai tiểu thư ở chung chỗ với ai, Tú Nhi nàng có lập trường, cũng có tư cách phản đối, nhưng chỉ có Vệ Thập Nhị, Vệ Thập Nhị lòng lang dạ sói, tâm địa sắt đá này, nàng quyết cho tổn thương tiểu thư của nàng nữa.
“Vệ Tướng quân! Thời gian còn sớm nữa, phải ngày hôm qua ngài hẹn với Lý lão tướng quân, tối nay thăm hỏi ngài ấy sao?”
Thanh Ngọc phiền não trong lòng, giọng khỏi hơi cất cao, chấn động đám lá cây bên đường lay động như vậy, hơn mười phó tướng sau lưng Vệ Thập Nhị cũng rối rít hồi hồn, tầm mắt đồng loạt nhìn về phía Vệ Thập Nhị vẫn trầm mặc , trong mắt mờ mịt .
Thấy thái độ của Vệ Thập Nhị, chúng tướng đều Tô Hồng Tụ muốn nàng nhảy núi, nàng tuyệt đối nhảy sông tự vẫn.
Cách xa, Tô Hồng Tụ nghe được hốt hoảng và lo âu trong lòng Tú nhi, tiểu thư rốt cuộc đâu, tiểu thư xảy ra chuyện gì chứ? Đều do Tú nhi tốt, nên rời khỏi tiểu thư lâu như vậy, nếu lần này có thể tìm tiểu thư về, Tú nhi tuyệt đối gặp tiểu Lưu tử nữa, nhất định vĩnh viễn theo bên cạnh tiểu thư, như hình với bóng, tấc cũng rời
Tiểu Lưu tử là đầu bếp ở Tô phủ, miễn cưỡng cũng coi như nửa người tốt với Tô Hồng Tụ, trong ngày thường xuyên trộm chút tổ yến cháo gà trong phòng bếp cho Tô Hồng Tụ.
Chỉ có điều, làm như vậy phải định lấy lòng Tô Hồng Tụ mà bởi vì đành lòng nhìn tiểu thanh mai trúc mã hai vô tư Tú nhi của mặt ủ mày chau, dung nhan buồn bã.
Ban đầu sau khi mẫu thân Tô Hồng Tụ cứu Tú nhi từng nuôi nhờ Tú nhi ở Lưu gia năm năm.
Nghe được tiếng lòng của Tú nhi, trong lòng Tô Hồng Tụ khỏi dâng lên nỗi niềm ấm áp, đây là lần đầu tiên, có người hề nghĩ ngợi quan tâm nàng, nhớ nhung nàng.
Mặc dù Sở Dật Đình từng quan tâm Tô Hồng Tụ, nhưng mà từ đầu đến cuối tâm tư của quá phức tạp, còn lâu mới bằng tam tư đơn thuần tha thiết chân thành của Tú nhi.
“Đừng khóc nữa, phải ta đây rất tốt sao? Được rồi, Tú nhi, là ta đúng, về sau nếu ta lại ra cửa, nhất định thông báo trước cho em tiếng.”
Tô Hồng Tụ xuống xe ngựa, mặt chậm rãi nở nụ cười dịu dàng.
Nụ cười như phù dung mới nở, mây tan trăng tỏ, trong lúc nhất thời, phu xe, Tú nhi, tiều phu đốn củi ngang qua, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Dưới ánh sáng màu vàng đỏ, trắng như băng tuyết, vô cùng non mịn, môi điểm son, lại đổ thắm kiều diễm giống như trái đào mới hái.
Nàng mặc hết sức đơn giản mộc mạc, mặt to son phấn, tóc, người cũng đeo bất kỳ đồ trang sức gì.
Chỉ có mai tóc đen nhàng đón gió đong đưa, trong hào quang màu vàng tỏa ra hết vòng này đến vòng khác ánh sáng lộng lẫy đẹp đẽ câu hồn đoạt phách.
Theo nàng mím môi cười, ánh mắt từ lạnh lẽo nhạt nhẽo ban đầu trở nên quyến rũ xinh đẹp, giây phút đó, trời đất cũng giống như biến đổi màu sắc, cảnh xuân tuy đẹp, nhưng so sánh được với nụ cười dịu dàng của giai nhân, hoàng hôn tuy nồng đạm, nhưng bằng sắc đỏ bên má của mỹ nhân.
Trong lúc nhất thời, tiếng hít thở, tiếng tim đập, ngay cả tiếng gió xào xạc cũng yên tĩnh, phảng phất giống như ngay cả trời cao cũng kinh ngạc với nét cười tuyệt mỹ xuất trần thoát tục như thế, đành lòng phát ra bất kỳ ấm thanh gì phá hỏng cảnh đẹp giống như mộng ảo này.
Đẹp đẽ rung động lòng người, điên đảo chúng sinh này, bất kỳ kẻ nào cũng cách nào bỏ qua, báu vật xinh đẹp tuyệt luân sinh ra để hái lòng nam nhân, cho dù người nam nhân kia già hay trẻ, bạc tình hay vô tình, chỉ cần là nam nhân, nhất định trốn thoát, tránh hết.
Lúc Vệ Thập Nhị xuất phủ, mặt cũng hiệu ý cười, ánh mắt dịu dàng đối mặt với Tô Hồng Tụ.
vốn chỉ nhìn liếc qua, lập túc muốn thu hồi tầm mắt của mình. Nhưng sau khi liếc nhìn, phát hiên, tầm mắt của mình giống như bị thứ gì đó dính chặt, hề chớp mắt nhìn nụ cười rực rỡ tuyệt mỹ sáng chói của Tô Hồng Tụ, dù cố gắng ra sao, ép buộc bản thân ra sao, thậm chí rút ra nửa thanh kiếm tốt bên hông, dùng sức cắt tay mình, cũng cách nào rời tầm mắt của mình , cách nào toàn tam say mê vẻ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Tô Hồng Tụ từ trong đáy lòng.
ra cõi đời này có cái đẹp, làm cho lòng người cam tâm tình nguyện vì nhận được nụ cười của mỹ nhân, tiếc khói lửa chiến tranh đùa giỡn thiên hạ các nước chư hầu, tiếc ngàn dặm bay nhanh chỉ vì sọt trái vải…
Nếu có được giai nhân này, cả ngày lẫn đêm làm bạn bên mình, giang sơn gì đó, thiên hạ gì đó, chính là muốn vứt lại thân vinh hoa phú quý, vứt bỏ tài sản và tính mạng của mình. Điên đảo càn khôn, dốc hết thiên hạ, cũng cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Vệ Thập Nhị nhìn Tô Hồng Tụ chớp mắt, lần đầu tiền trong đời tròng mắt đen lạnh lẽo thoáng qua vẻ kinh ngạc che giấu được và tim đập nhanh.
Ba ngày thấy, cũng chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, xem ra Tô Hồng Tụ lại khác ba ngày trước trời vực, lại lần nữa biến thành người khác.
Tô Hồng Tụ ba ngày trước, mặc dù cũng có thể là tuyệt sắc, nhưng chỉ phân cao thấp với mỹ nhân tuyệt đỉnh trong hậu cung Đại Thu, khó phân sàn sàn như nhau.
Vệ Thập Nhị còn có thể nhìn, dù sao rất được Chu đế tin tưởng, có thể tự do ra vào hậu cung, dung mạo nữ nhân dù xinh đẹp thế nào, thấy cũng nhiều, nên cảm thấy dễ nhìn.
Nhưng nào biết, chủ cũ này của , ràng trước kia cũng chỉ là Tô Hồng tụ nhan sắc trung bình, ba ngày trước xinh đẹp tuyệt luân, ba ngày sau lại thành điên đảo chúng sinh.
Nhìn Tô Hồng Tụ như vậy, rất khó khiến người ta phỏng đoán thêm ba ngày nữa, lại ba tháng, thậm chí ba năm, nàng biến thành như thế nào?
Nhất định là quốc sắc thiên hương, chim sa cá lạn, câu hồn đoạt phát, mị hoặc chúng sinh.
Có nam nhân nào có thể chống lại báu vật tuyệt sắc xinh đẹp xuất trần kinh hãi thế tục như vậy? Có nam nhân nào nhìn thấy mỹ nhân toàn thân dưới đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mỗi bước về trước, hương thơm câu hồn đoạt phách người lập tức xông đến đỉnh đầu người ta, rung động, muốn buộc mỹ nhân ngàn năm hiếm thấy, lầm lỡ rơi vào nơi phàm tục, trong cuộc sống vốn tồn tại ở bên cạnh mình, đời này kiếp này, kiếp sau đều vĩnh viễn chia lìa? Cho dù tính tình Vệ Thập Nhị lạnh lùng bạc bẽo, tuyệt tình phụ nghĩa, nhưng dù sao cũng là nam nhân, phải thần tiên.
Vệ Thập Nhị nắm chặt hai tay, trong tay vẫn cầm chặt lưỡi dao để giữ bản thân tỉnh táo, máu tươi đỏ thẫm tí tách chảy dọc theo bàn tay , xương ngón tay ràng trượt xuống dưới, mà bản thân lại giống như hề phát , vẫn chớp mắt, hết sức chăm chú nhìn Tô Hồng Tụ. riêng gì Vệ Thập Nhị, hơn mười tướng sĩ theo sau cũng lộ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt hốt hoảng. Đây là nương nhà ai, sao lại lớn lên...Lớn lên xinh đẹp nư vậy, khuynh quốc khuynh thành?
Nàng vốn giống con người.
Con người vì sao lại óng ánh trong suốt như thế, dưới sương mờ bao phủ nhìn da giống như phát ra bên ngoài vạn đạo ánh sáng vàng?
Con người làm sao lại có con mắt như vậy?
Đây rốt cuộc là đồi mát như thế nào? Quyến rũ xinh đẹp, mờ mịt đa tình, chỉ có điều trong lúc vô tình lướt qua về phía bọn họ, dường như bắn vèo vèo vào trong lòng mọi người ngàn vạn mũi tên nhọn. Đâm đến tâm thần phân liệt, hồn bay phách tán, kể từ đó chỗ sâu nhất trong linh hồn in dấu sâu hình ảnh xinh đẹp tuyệt luân khuynh quốc khuynh thành.
Con người phải như vậy, nên như thế…
Nữ tử này, tuyệt dối là tinh hại nước hại dân, thiên hạ sụp đổ!
Last edited by a moderator: 4/1/17
Phong Vũ Yên và Chris thích bài này.