Chương 28: Gặp lại Tôn Kiệt (2)
Editor: Puck
Mắt đẹp của thiếu phụ rưng rưng, mặt đầy vẻ khẩn cầu quỳ xuống trước Tô Hồng Tụ, dáng vẻ khổ sở hèn mọn, đau đến muốn sóng này, binh lính và tướng lĩnh bên cạnh cũng lộ vẻ gì.
Tô Hồng Tụ hề phản ứng.
Nàng những hề phản ứng, ngược lại lạnh lùng, mặt càng lạnh lùng.
“Nếu phu nhân tìm được thiếp thân, nên biết, lúc trước ở quán rượu thiếp thân cự tuyệt lệnh lang. Phu nhân tìm nhiều người như vậy tới bao vây thiếp thân, rốt cuộc muốn ép buộc thiếp thân gặp lệnh lang, hay muốn ép buộc trói thiếp thân đến trước mặt lệnh lang?”
Mặt Tô Hồng Tụ chút thay đổi, cách lạnh như băng, giọng lạnh nhạt vô tình giống như thổi lên cơn gió lạnh lẽo nơi đáy lòng mọi người, cóng đến máu ngưng tụ, toàn thân cứng ngắc.
Thiếu phụ mở to mắt đẹp, trong mắt khẽ lộ vẻ kinh ngạc, hình như thể tin được Tô Hồng Tụ lại dùng giọng điệu như vậy chuyện với mình.
Thân thế của Tô Hồng Tụ, tất cả mọi người ở đây đều ràng, dễ nghe chút, là dòng chính nữ của Tướng phủ, thiên kim của Thừa tướng, khó nghe chút, ra là kẻ có mẹ cả chết, ai chăm sóc, trong phủ bị mẹ kế và muội muội ép tới ngóc đầu lên được.
Nghe mấy ngày trước vị hôn phu của nàng còn tới cửa lui hôn với nàng.
Ở Đại Chu, nữ tử bị nam nhân từ hôn có tình cảnh cực kỳ khó khăn, ai quan tâm vì lý do gì mà nam nhân lui hôn nhà , tất cả mọi người chắc chắn đổ hết lỗi lên người nhà .
Trong ngoài Kinh thành, dưới triều đình, về dòng chính nữ nhà Tô Thừa tướng bị từ hôn, sớm ai biết, ai hiểu, bị người bàn luận ầm ĩ, đại gia giễu cợt.
Tôn phu nhân vốn tưởng rằng tự mình ra mặt, bán cho Tô Hồng Tụ mặt, thái độ với Tô Hồng Tụ khá hơn chút, Tô Hồng Tụ nhận tình cảnh của mình, chắc chắn cảm động đến rơi nước mắt với bà, cam tâm tình nguyện cùng bà về Tôn phủ.
Giống như nữ tử mất phụ đức*, bị hưu trước như vậy, trừ Tôn gia bọn họ ra, vốn có ai muốn!
(*) phụ đức (妇德): nết na của phụ nữ.
Dĩ nhiên, cưới Tô Hồng Tụ về làm chính thê là vạn lần được, nhưng nếu Kiệt nhi của bà thích, nạp về làm tiểu thiếp cũng sao.
ngờ Tô Hồng Tụ lại biết phân biệt, hề cho bà bậc thang, bà ăn khép nép, thậm chí xem trọng nàng ta là trưởng nữ của Tô Thừa tướng, tiếc quỳ xuống với nàng ta, thái độ của Tô Hồng Tụ với bà lại lạnh lẽo như vậy, hề đồng ý với ý kiến của bà.
Tôn phu nhân hơi giận dữ, thầm nghĩ Tôn Kiệt coi trọng nữ tử nhà nào cũng được, lại coi trọng kẻ tâm cao khí ngạo, trong mắt người như vậy.
Nếu Tô Hồng Tụ phải nữ nhi của Thừa tướng, bà sớm để người lên hung hăng tát nàng ta hai bạt tai.
Mặc dù Tôn phu nhân giận trong lòng, nhưng mặt hề thay đổi, vẫn vẻ khổ sở đáng thương, đầy mặt bi thương khóc lóc cầu xin Tô Hồng Tụ: “Tiểu thư, tiểu thư ngài nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, tuy Tôn gia chúng ta là thương nhân, môn đệ kém xa Tô gia, nhưng dầu sao Tô lão gia cũng là họ hàng xa với chúng ta, tiểu thư, kể từ khi về nhà khuyển tử vẫn nằm giường dậy nổi, thuốc uống vào, đại phu , nếu như, nếu như tiếp tục như vậy nữa, rất có thể chống đỡ nổi! Tiểu thư coi như thương xót, cứu khuyển tử mạng, dân phụ cầu xin tiểu thư!”
Tôn phu nhân vừa dứt lời, hu hu cầm khăn che mặt.
Mặc dù tuổi Tôn phu nhân gần bốn mươi, nhưng được bảo dưỡng cực kỳ thỏa đáng, làn da như mỡ đông, đóa phù dung trắng nõn và kiều diễm như mỳ dương quá buồn cười!
Thục phi là Thục phi, nàng là nàng, chỉ bởi vì đôi mắt giống nhau, Sở Dật Đình đánh đồng ấn tượng về nàng và Thục phi. Nàng sao vô tội, sao mà oan uổng?
ra Sở Dật Đình tặng tô hoành thánh cho nàng, thậm chí đánh nàng đũa, Tô Hồng Tụ cũng hề cảm thấy tức giận, nhưng dọc đường nghe được tiếng lòng của , Tô Hồng Tụ thể nhịn được nữa.
Tô Hồng Tụ hạ mành xe xuống, suy nghĩ thêm về Sở Dật Đình nữa, hết sức tập trung sửa sang lại đồ chơi mới mẻ nàng vơ vét từ trong các cửa hàng dọc đường.
Giỏ hoa nho được bện tinh xảo, bên trong còn lót tầng sợi bông dày, mặc dù Tô Hồng Tụ biến thành người, nhưng dùng pháp lực duy trì thân người này quá mệt mỏi với nàng.
Hình dáng lớn của giỏ hoa vừa đúng, có thể để cho buổi tối khi nàng ra nguyên hình, làm ổ ngủ.
Còn có tã lót màu đỏ, nghe người bán cho nàng , hình như dùng để giữ ấm cho con nít mới sinh ra.
Nhưng mà với Tô Hồng Tụ mà , tã lót này vừa vặn để khi nàng biến thành hồ ly, tối mùa đông, nàng có thể cuộn tròn núp trong tã lót ngủ, tã này xem ra ấm áp, tinh xảo, còn đẹp mắt hơn cả tổ lông hồ ly mà Cửu ca làm cho nàng nhiều.
Còn có đống lớn chăn , gối đầu , đều do Tô Hồng Tụ mua dự bị, dùng lúc chính nàng ra nguyên hình.
Tô Hồng Tụ sờ cái này, xoa cái kia, vui mừng, đồ của người quả nhiên tốt, tinh xảo mềm mại gấp trăm ngàn lần đồ của hồ ly, đột nhiên, phu xe ghìm cương ngựa dừng lại, xe ngựa dừng ở trạm kiểm soát, hình như muốn kiểm tra.
Mấy quan lính lên xe ngựa, lật qua lật lại kiểm tra món đò trong xe, lại tỉ mỉ quan sát mặt của Tô Hồng Tụ, lúc này mới đỏ bừng mặt, tim cuồng loạn rời .
Tô Hồng Tụ cho rằng kiểm tra xong, nên vén màn xe lên, định thúc giục phu xe nhanh chóng lên đường.
Nhưng vén màn xe lên, Tô Hồng Tụ lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người, vốn vắng vẻ, người đường thưa thớt, chẳng biết từ lúc nào trạm kiểm soát có tầng tầng lớp lớp quan binh vây quanh, đứng ở giữa đám quan binh là thiếu phụ trung niên ung dung hoa lệ, khí chất lạnh lùng.
người thiếu phụ khoác cái áo lông màu trắng như tuyết, búi tóc chải hết sức trang nhã, bà ta nhất định giàu cũng quý.
Lúc thiếu phụ nhìn thấy Tô Hồng Tụ, cũng phải kinh ngạc, tròng mắt đen thu thủy nhanh chóng xẹt qua vẻ ngạc nhiên. Bà cúi đầu, giọng thở dài: “Khó trách.”
Tô Hồng Tụ nhanh chóng sử dụng thuật đọc tâm với thiếu phụ, nếu lòng dạ thiếu phụ xấu xa, muốn hại nàng, giờ nàng có thể lấp tức ra pháp thuật biến thân chạt trốn.
Tô Hồng Tụ tỉ mỉ đọc tâm của thiếu phụ lần, thở phào nhõm, ngay sau đó bỏ ý niệm dùng thuật biến thân.
Nếu cần gấp, nàng cũng muốn để cho người khác, nhất là nhiều như vậy, trăm ngàn quan binh cũng biết nàng phải người.
Mặc dù Tô Hồng Tụ có thể dùng thuật che lại miệng người khác, nhưng làm phép cũng cần phải tiêu hao linh lực, Tô Hồng Tụ cũng muốn lãng phí quá nhiều linh lực vì chuyện quan trọng như vậy, nàng còn phải tập hợp linh lực tu tiên!
Thiếu phụ nhìn chớp mắt khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, điên đảo chúng sinh của Tô Hồng Tụ, lúc tới bà hết sức tự tin, vẻ cao cao tại thượng, ai bì nổi, nhưng khi bà nhìn thấy mặt Tô Hồng Tụ, khi bà cúi đầu vô ý liếc thấy lệnh bài phủ Thừa tướng bên hông Tô Hồng Tụ, bà lập tức kinh ngạc, nhanh chóng hồi tưởng lại, dường như mình từng gặp nữ tử xinh đẹp tuyệt sắc khuynh thành ở đó.
Khuôn mặt quyến rũ này, eo thon này… Đúng rồi, trong thọ yếu của Tô Thừa tướng năm ngoái, nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ này phải là trưởng nữ của Tô Thừa tướng, Tô Hồng Tụ sao?
Nghĩ như vậy, Tôn phu nhân lập tức hạ thấp điệu bộ, dáng người đong đưa về trước bước, dịu dàng với Tô Hồng Tụ: “Tiểu thư họ Tô? Là nữ nhi của Tô Thừa tướng? Dân phụ cả gan, mời Tô tiểu thư đến nhà bần hàn, Tô tiểu thư coi như thương dân phụ, cứu nhi tử của dân phụ!”
Thiếu phụ dứt lời, khẽ rơi lệ nhìn Tô Hồng Tụ, rồi khụy chân xuống, mắt thấy muốn vái lạy Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ cũng ngăn lại, nàng chỉ hơi chán ghét, hơi tự tại, khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Mới vừa rồi nàng nhanh chóng thi triển thuật đọc tâm với tiếu phụ, lộ ra, tới phải ai khác, chính là mẫu thân của Tôn Kiệt, công tử phong lưu nhất Đại Chu gặp ở tiệm vịt nướng.
Tô Hồng Tụ ghét bỏ Tôn Kiệt từ tận đáy lòng, vốn muốn nhắc đến bất cứ quan hệ gì với . Nhưng nhìn người của Tôn gia bày trận như vậy, kinh động cả Binh bộ, hiển nhiên mời được nàng về, chịu dễ dàng từ bỏ ý đồ rồi.
Last edited by a moderator: 4/1/17
Phong Vũ Yên và Chris thích bài này.