1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Mỹ nhân tuyệt thế đưa tới xôn xao (2)

      Editor: Puck


      Vó ngựa lộc cộc, lâu lắm, trước mắt xuất cái chợ náo nhiệt, mùi thịt nồng nặc từ tiệm cơm, từ quán bên đường, tất cả từ các góc chui vào mũi Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ chịu hết nổi hít mũi, mắt to tròn trịa tập trung nhìn chằm chằm vào cửa tiệm vịt nướng bên đường.

      Mặc dù Phong Lăng Thiên thấy được mặt Tô Hồng Tụ, nhưng có thể nghe được nàng ngừng nuốt nước miếng trong lòng mình.

      Từng tiếng ừng ực hơi yếu giống như tiếng chùy nho , gõ từng phát vào trong buồng tim cứng rắn như sắt của Phong Lăng Thiên, may là xưa nay Phong Lăng Thiên trầm ổn, tự chủ hơn người, trái tim cũng sụp đổ.

      đáng thương, vật gầy yếu, xem ra đói lả, ngay cả bụng cũng kêu ùng ục.

      Thân thể mềm mại xương trong ngực, ôm lên có chút sức nặng nào, Phong Lăng Thiên hồi tưởng lại lúc mình ôm Tô Hồng Tụ lên ngựa, mềm mại như vậy, vòng eo mảnh khảnh như vậy, hai tay có thể khép lại, quả hơi dùng sức gãy mất.

      Phong Lăng Thiên nhịn được đưa tay khẽ vuốt ve bả vai Tô Hồng Tụ, bàn tay màu lúa mạch vừa mới rơi xuống đầu vai yếu mềm mại, Phong Lăng Thiên giống như bị thứ gì đó hun nóng, hơi ngẩn ra, nhanh chóng rút tay lại.

      Tô Hồng Tụ biết lồng ngực Phong Lăng Thiên chấn động mạnh, cảm xúc bắt đầu khởi động, toàn bộ tâm thần sớm bị tiệm vịt nướng bên cạnh hấp dẫn.

      Tô Hồng Tụ thè lưỡi mềm liếm môi, tròng mắt đen của Phong Lăng Thiên sau lưng nàng nhanh chóng tối lại, thân thể căng cứng nhúc nhích.

      Mắt Tô Hồng Tụ nhìn chằm chằm vào vịt nướng treo móc sắt, vàng ruộm, thơm ngát, ra đây chính là thức ăn của người, xem ra quả ngon hơn thịt tươi máu chảy dầm dề, lông cũng chưa nhổ sạch nhiều.

      Tô Hồng Tụ hít mũi, cái xoay người linh hoạt xuống ngựa, khoảng khắc khi ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực rời , ngực Phong Lăng Thiên lại co rút đau đớn, nhịn được đưa tay, hình như muốn giữ lại, nhanh chóng chộp lấy vạt áo trắng như tuyết bay bay của Tô Hồng Tụ.

      Nhưng ngay khi ngón tay sắp chạm đến vạt áo trắng như tuyết này, Phong Lăng Thiên kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy thất thố của mình, lại nhanh chóng thu tay phải lại về phía sau.

      Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Đồng tử Phong Lăng Thiên co lại, trong tròng mắt đen thui tĩnh lặng lại thoáng qua vô số sóng đậm.

      phải chứ, phải chưa từng thấy mỹ nhân, từ đến lớn, nhóm triều thần, phụ hoàng biết từng nhét bao nhiêu mỹ nhân vào tẩm cung của .

      Có dung mạo tuyệt mỹ, có thân hình xinh đẹp, có thanh êm tai, cũng có thân mang mùi thơm lạ lùng.

      Nhưng lại chưa bao giờ sinh ra cảm giác như vừa rồi với bất kỳ nữ nhân nào.

      Mới vừa rồi, khoảnh khắc khi tay đặt đầu vai Tô Hồng Tụ, giống như có luồng nhiệt nóng thông qua lòng bàn tay máu tươi đầm đìa mà xuyên thẳng vào trái tim .

      thể cảm giác gì, giống như động lòng, nhưng cũng tốt đẹp, ngược lại có cảm giác trái tim bị người siết chặt trong tay, với khổ sở chua xót bị bóp đến nát bấy.

      Đây, giống như phải là cảm giác động lòng, ngược lại càng giống như có người dùng dao găm đào trái tim từ ngực của còn sống sờ sờ .

      Từ đó về sao, hỉ nộ ái ố, chua xót ngọt đau do bản thân làm chủ, mà do người đào trái tim của nắm trong tay.

      Phong Lăng Thiên lời, sắc mặt quái dị, cưỡi lưng ngựa nhìn Tô Hồng Tụ phía trước.

      Tô Hồng Tụ còn biết mình vô thức thi triển mị thuật chính xác lầm đánh trúng Phong Lăng Thiên, chỉ Phong Lăng Thiên, Vệ Thập Nhị, Sở Dật Đình cũng hoặc nhiều hoặc ít bị mị thuật của nàng ảnh hưởng.

      Bọn họ vốn phải là người dễ dàng động lòng, nhưng mà pháp của Hồ tộc cường đại nào, cổ có Đắc Kỷ, Bao Tự, khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân, làm cho Quân Vương kể từ đó lâm triều, chiến tranh ngàn dặm, nước mất nhà tan đều chỉ vì thu được tiếng cười của các nàng.

      Hai người này đều có thể coi là tổ sư của Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ so sánh với họ, cũng hề rơi vào thế hạ phong chút nào.

      Chì có điều, Tô Hồng Tụ mới tu luyện năm trăm năm, biết phải vận dụng thân mị thuật nghiêng trời lệch đất, điên đảo càn khôn của mình.

      Tất cả tâm tư của nàng đặt toàn bộ lên vịt nướng thơm ngào ngạt, vàng óng trước mắt.

      Xem ra ngon quá, mê người, đúng lúc, nàng nhớ ngày trước lúc mình ra đường mua đồ, từng mua con vịt nướng như vậy, lúc ấy chủ tiệm hỏi nàng muốn bao nhiêu tiền đồng?

      Hình như là hai mươi.

      Tô Hồng Tụ dùng sức nuốt nước miếng, đôi tay nhanh chóng lấy ra thỏi bạc vụn nhất từ trong bọc quần áo.

      “Ông chủ, vịt nướng, cho ta , là hai”

      thể lỗ mũi Tô Hồng Tụ vô cùng thính, vừa nghe chọn trúng tiệm vịt nướng nổi danh nhất, khách nhiều nhất Kinh thành, ban đầu lúc Tô Hồng Tụ làm người, cũng hiểu quy củ, người khác đều ở đây xếp hàng, nàng lại ngừng tiến tới trước mặt ông chủ, lấy bạc ra hỏi mua vịt nướng.

      Ông chủ vốn định lời từ chối, lúc chứng kiến Tô Hồng Tụ tới nhập đội, ông chủ nhíu chặt chân mày.

      Nhưng khi Tô Hồng Tụ há miệng, giọng giống như nhạc tiên linh hoạt kỳ ảo khẽ vui mừng bay vào lỗ tai ông chủ, ông chủ giống như bị người đấm mạnh quyền, chỉ thoáng cái dừng toàn bộ động tác tay, há to miệng, mặt đỏ lên, trợn to mắt, giống như bị thứ gì đó dính chặt, nháy mắt nhìn thẳng Tô Hồng Tụ.

      riêng gì ông chủ, tất cả người xếp hàng bên cạnh, cho dù là bác trai bác lớn tuổi, tay vẫn cầm tiền đồng, kể cả nam nữ con nít sáu bảy tuổi, tất cả đều đồng loạt nghiêng đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc, tập trung vào Tô Hồng Tụ.

      Đây rốt cuộc là giọng như thế nào?

      Linh hoạt kỳ ảo dễ nghe, mềm dẻo êm tai nghe giống như phải giọng của người phát ra, ngược lại giống như tiếng nhạc tiên từ bầu trời truyền đến, mê hoặc lòng người, uyển chuyển mờ ảo.

      người mở miệng có giọng hay như vậy, rốt cuộc ngàng có bao nhiêu xinh đẹp?

      Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người sáng quắc chớp mắt tập trung vào Tô Hồng Tụ, dường như muốn xuyên qua màn che mỏng mặt nàng, thấy dung mạo chân .
      Last edited: 4/1/17

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      uhm .... nào là nam chính vậy cà? chị đáng a. hy vong chi có dc 1 người lòng thương chi. hi
      SooSyl thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Mỹ nhân tuyệt thế đưa tới xôn xao (3)

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ hoàn toàn phát bốn phía bởi vì nàng mà xôn xao, ông chủ tiệm vịt nướng nhận lấy bạc trong tay nàng, kinh ngạc mà tìm thỏi bạc lớn như nhau đưa cho nàng, nhìn chớp mắt nàng cầm hai đĩa vịt nướng được chặt , mùi thơm xông vào mũi ngồi xuống bên cạnh bàn.

      Bên cạnh xếp hàng còn có hơn chục người, nhưng mỗi người này sớm nhìn Tô Hồng Tụ đến choáng váng, cũng ai chú ý đến Tô Hồng Tụ chen ngang, nàng vốn là người xếp hàng sau cùng, lại mua vịt nướng trước tất cả bọn họ.

      Trong lòng mọi người đều nghĩ đến cùng kiện: Lúc nữa nàng phải ăn gì đó, đến nỗi vẫn còn che mặt chứ?

      Nghĩ như vậy, những người này quên sạch bọn họ đến để mua vịt nướng, ngay cả ông chủ tiệm vịt nướng cũng quên mình làm ăn, hàng vịt nướng trong lò nướng bên cạnh nướng đến thành đen, nhưng thèm quan tâm đến, chỉ lo chớp mắt, cặp mắt nóng bỏng nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, giống như sợ mình chớp mắt, nhìn sót dung nhan của Tô Hồng Tụ giấu dưới khăn che mặt.

      Tô Hồng Tụ liếc nhìn hai bên, học khách bàn bên cạnh cầm đũa lên, bàn tay trắng như tuyết của nàng nhàng đưa lên , chậm rãi tháo mũ thâm đen che mặt xuống.

      Trong thoáng, chỉ nghe tiếng hút khí vang lên chung quanh, tay tiểu nhị run lên, ly trà bát đũa khay loảng xoảng rớt đất, tất cả ăn vịt hoặc đợi vịt đều đỏ mặt, nín thở, chớp mắt nhìn Tô Hồng Tụ ngồi ở góc quán vịt nướng bắt mắt nhất gần cửa sổ.

      Đây là người sao?

      Rốt cuộc là nữ tử nhà ai, lớn lên nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp tuyệt trần như thế?

      Kể cả đệ nhất mỹ nữ Lâm Phụng Tiên của Đại Chu, chỉ sợ cũng bằng sợi tóc của nữ tử này.

      Mặt trời chiều ngả về tây, hào quang sáng chói xuyên qua cửa sổ, lấm tấm rải đầy lên người Tô Hồng Tụ.

      Nữ tử đắm chìm trong ánh sáng vàng vạn trượng, màu da trắng nõn, giống như nõn nà, hai cặp chân mày cong cong như lá liễu khi chau mày vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

      Cặp mắt mờ mịt mông lung mang theo hơi nước, lúc nhìn bất kỳ ai, vật gì đều giống như muốn lại thôi, gợi tình quyến rũ.

      Chóp mũi trắng nõn trơn bóng khéo léo mượt mà, dưới vầng sáng màu vàng nhạt chiếu xuống, non mềm giống như có thể chảy ra nước.

      Chứ đừng tới hai cánh môi ướt át đỏ mọng kiều diễm, phía biết thoa phấn hay vẫn còn dính hơi nước trong khí, xem ra, dường như tản ra mềm mại trơn bóng như châu tròn ngọc sáng, nếu phải tất cả mọi người nhìn thấy Tô Hồng Tụ xinh đẹp tuyệt thế mà kinh ngạc đến ngây người, nếu phải tất cả mọi người đều bị dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh này mà hôn mê, chỉ sợ bọn họ sớm xông tới vây quanh bao bọc lấy Tô Hồng Tụ, ban ngày ban mặt, dưới con mắt bao người muốn mạnh mẽ cướp lấy màu mật ong ngọt ngào khóe môi Tô Hồng Tụ.

      Khoảnh khắc khi Tô Hồng Tụ lấy mũ che mặt xuống, mọi thanh im lìm, tiếng chuyện bốn phía, tiếng bước chân, tiếng hít thở, đột nhiên có bất kỳ thanh gì.

      Chỉ có tiếng tim đập thịch thịch thịch kịch liệt và dồn dập, tiếng sau mạnh hơn tiếng trước, tiếng sau nhanh hơn tiếng trước.

      Tô Hồng Tụ dùng đũa gắp miếng thịt vịt tươi non lên, thè lưỡi màu hồng, khẽ cuốn, cuốn thịt vịt vào trong miệng.

      Đột nhiên tiếng hút khí vang lên xung quanh, theo đó chính là tiếng lách ca lách cách, người đường cùng động vào, bởi vì thực khách vội đứng dậy mà bàn ghế bị đổ nứt ra tiếng.

      Mọi người – tất cả nam nhân đều sắc mặt đỏ bừng, toàn thân căng thẳng bám chặt mặt bàn, sợ kích động bản thân lập tức nhào tới trước mắt Tô Hồng Tụ, lanh chanh láu táu mạo phạm giai nhân.

      Giờ phút này trong lòng bọn họ chỉ có ý niệm duy nhất, ta nên làm thế nào mới có được nàng? Nàng rốt cuộc là nữ nhi nhà ai? Ta nên cầu hôn ai? Nếu như nàng ghét bỏ ta có vợ cả, có phải ta nên hưu vợ cả, dùng đại kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng đón nàng vào phủ?

      Chỉ cần có thể lấy được nàng, chỉ cần nàng nguyện ý cùng ta, chính là để cho ta giảm thọ mười năm, , chính là phạt ta dốc hết gia tài, từ nay về sau biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, ta cũng vui vẻ chịu đựng.

      Coi như giết chết ta rồi, ta cũng cam nguyện, cho dù ta chỉ có thể sống ngày như vậy, cũng uổng phí cuộc đời này, cam tâm tình nguyện.

      Mọi người nghĩ nghĩ như vậy, nhưng ngoại trừ ba cái bàn, toàn thân căng thẳng, liều mạng nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ, chân chính dám bước lên bước lại người.

      Nguyên nhân có, bởi vì lúc thi triển mị thuật thường kèm theo nhiếp hồn thuật cường đại, nếu tinh thần lực đủ mạnh, hoặc người có ý chí kiên định, bị nhiếp hồn thuật của Tô Hồng Tụ bắn ngược lại, đến gần nàng nửa bước cũng lạnh lẽ toàn thân, sợ hãi giật mình trong lòng.

      Mị thuật của Hồ tộc thực quá cường đại, mà trừ mị thuật, Hồ tộc cũng có bất kỳ thuật sát sinh nào, vì tự vệ, tổ tiên của bọn họ cứng rắn trói chung mị thuật và nhiếp hồn thuật vào chỗ.

      Nếu , bất kỳ con cháu Hồ tộc nào nhập thế, đừng tu tiên, sợ rằng cả ngày lẫn đêm đều bị ngường giành giật cướp , trừ chạy trối chết và tự vệ, làm được bất cứ chuyện gì.

      Mặc dù nhiếp hồn thuật này đáng sợ, nhưng từ xưa đến nay vẫn có háo sắc liều mạng, Tôn công tử ở cạnh bàn Tô Hồng Tụ chính là trong số đó.

      Tôn công tử tên đầy đủ là Tôn Kiệt ở Đại Chu cũng coi như nhà giàu có, gần như nửa cửa hàng ở kinh thành đều do nhà mở.

      Hôm qua, Tôn Kiệt vừa mới hoàn thành vụ làm ăn lớn, hôm nay hào hứng mang theo cả nhà đến tửu quán ăn mừng, ngờ vừa mới ngồi vào chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu lên, chạm mặt trông thấy dung nhan tuyệt mỹ của Tô Hồng Tụ, gương mặt xinh đẹp quyến rũ tìm ra ngôn từ để hình dung.

      Tôn công tử lập tức chấn động trong lòng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, mặc dù nữ quyến trong nhà rất nhiều, hơn nữa từ năm mười ba tuổi nạp tiểu thiếp đầu tiên, mỹ nữ bên cạnh như mây, cơ thiếp thành đống, nhưng đống mỹ nữ cơ thiếp như vậy lại chưa bao giờ cho cảm giác như thế.

      Giống như tim bị người đào , mỗi lần liếc nhìn Tô Hồng Tụ trong lòng chính là co quắp trận.

      Điều này hoàn toàn khác cảm giác động lòng với nữ tử trong quá khứ, mà mỗi chổ toàn thân đều kêu gào, đau đớn giãy giụa, nhất định phải lấy được nàng, đoạt lấy nàng, từ nay về sau, dù móc tim móc phổi, bỏ hết vinh hoa phú quý thân, thậm chí ngay cả tính mạng cũng cần, cũng phải ở chung chỗ cùng nàng.

      Cho nàng tốt nhất cõi đời này, muốn cho nàng cười vui, với mỗi ngày, dù lấy tất cả người , thậm chí đào trái tim cho nàng cũng sao cả.

      Chỉ cần nàng có thể cùng , chỉ cần nàng có thể nhìn lâu chút.

      Tôn công tử hoảng hoảng hốt hốt, thần hồn điên đảo, đứng lên định tới kéo Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ vốn biết thuật đọc tâm, hơn nữa, nội tâm mong muốn nàng của Tôn công tử mãnh liệt như thế, quả giống như có người hắng giọng la to bên tai nàng, coi như nàng muốn nghe, cũng nghe thấy.

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, hờ hững, lạnh băng nhìn lướt qua Tôn công tử.

      Tròng mắt trong suốt óng ánh đen bóng lộ ra chán ghét và khinh thường nồng đậm, giống như thanh đao bén nhọn, cắm thẳng vào ngực Tôn công tử.

      Tô Hồng Tụ chỉ câu, câu hời hợt, gương mặt tuấn tú của Tôn công tử lập tức còn huyết sắc, trở nên trắng bệch như tờ giấy.

      Nàng : “Đừng chạm vào ta, ngươi bình thường phóng đãng, người có mùi cợt nhã lớn.”

      Tô Hồng Tụ có thể đọc , khi Tôn công tử đứng dậy đến gần nàng, nhanh chóng khám phá xong suy nghĩ trong lòng .

      ghê tởm, bẩn, đầy đầu nam nhân này đều là cùng chỗ với nữ nhân, nàng vừa mới nhanh chóng đọc ý nghĩ của , trừ ăn chơi đàng điếm, phong lưu khoái hoạt, trong đầu Tôn công tử này hoàn toàn có những suy nghĩ gì khác.

      Để cho Tô Hồng Tụ làm sao có thể chán ghét? Làm sao có thể khinh bỉ? Lập tức chân mày nhíu chặt lại, lui về phía sau tránh né.

      Tô công tử thấy trong tròng mắt lạnh lẽo hờ hững của Tô Hồng Tụ chảy ra khinh bỉ và khinh thường nồng đậm, nàng nhìn giống như nhìn cỏ dại ven đường, , ngay cả cỏ dại vẹn đường cũng bằng, hoàn toàn là đồ bỏ người ta vứt ở ven đường.

      Ánh mắt Tôn công tử thất vọng, tim lập tức đau nhức kịch liệt, há miệng, do dự định gì đó với Tô Hồng Tụ, cuối cùng câu cũng ra được, ngược lại “Phụt” tiếng phun ra búng máu tươi lớn.

      Ngay cả nhìn Tô Hồng Tụ cũng chưa từng nhìn Tôn công tử cái, xoay người rời , rốt cuộc nàng cũng ý thức được ánh mắt những người xung quanh nhìn nàng có cái gì đúng, Tô Hồng Tụ cũng thích bị người coi như là khỉ làm xiếc vây xem, lập tức bưng khay lên, định lên phòng bao lầu hai.

      Nhưng ngờ vừa bước chân ra, cổ chân thấy co rút đau đớn.

      Tô Hồng Tú lộ vẻ kiên nhẫn, chân mày cau lại nhìn xuống dưới, ra vẫn là Tôn công tử, thấy Tô Hồng Tụ định , nhanh chóng đưa tay nắm lấy cổ chân nàng.
      Last edited: 4/1/17
      linhdiep17, ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Mỹ nhân tuyệt thế đưa tới xôn xao (4)

      Editor: Puck


      Trong tròng mắt đen thâm thúy của Tôn công tử lộ ra đau thương và khổ sở nồng đậm, sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy, đôi tay nắm chặt cổ chân Tô Hồng Tụ, giọng khàn khàn, mỗi lời chữ ra đều giống như phun ra dao găm mang máu trong cổ họng: “Họ... Nếu như nàng thích, ta có thể buông tha các nàng ấy... Tại hạ cả gan, xin hỏi nương, nương có thể cho tại hạ biết quý danh ?”

      Tôn công tử vừa mới hai chữ buông tha ra khỏi miệng, đống lớn mỹ nhân cơ thiếp sau lưng lập tức xôn xao cả lên.

      Có hai nữ tử trẻ tuổi mặt mũi xinh đẹp, nhìn giống nhau như đúc, giọng êm tai dễ nghe như chuông bạc, hình như là tỷ muội song sinh, lập tức đẩy đám người bước ra ngoài, trái phải kéo cánh tay Tôn công tử.

      “Tôn Kiệt! Chàng cái gì!? Có phải chàng quên , ban đầu lúc chàng đến nhà chúng thiếp cầu hôn, thề son sắt với phụ mẫu thiếp cái gì? Chàng ràng, đời thế đối xử tốt với hai chúng thiếp, đời này, cho dù như thế nào, cho dù tương lai chàng phú quý hay bần tiện, cũng chúng thiếp như trân bảo, xa rời! Sao chàng có thể lời mà giữ lời, lật lọng!”

      Hai tỷ muội lớn tiếng kêu khóc, vừa kéo chặt cánh tay Tôn Kiệt, vừa lệ rơi đầy mặt, lửa ghen ngập trời nhìn chằm chằm Tô Hồng Tụ.

      riêng gì hai tỷ muội này, tất cả nữ nhân phía sau nghe được Tôn Kiệt như vậy, cũng sắc mặt trắng bệch, vô cùng đau đớn, rối rít xông lên bao bọc vây quanh lấy Tôn Kiệt, từng người khóc nháo, kéo quần áo Tôn Kiệt, muốn thu hồi lời vừa .

      Nhưng Tôn Kiệt lại giống như bị thứ gì đó cố định lại, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, trong tròng mắt tràn đầy kỳ vọng và khẩn cầu cấp bách.

      Nhưng Tô Hồng Tụ lại hoàn toàn trả lời .

      chỉ có như thế, thời gian tầm mắt lạnh lẽo nhạt nhẽo dừng mặt Tôn Kiệt càng lúc càng dài, biểu cảm của Tôn Kiệt càng lúc càng u ám, cuối cùng, lại có chút huyết sắc nào, trở nên trắng bệch giống như tử thi.

      Tô Hồng Tụ vốn mở miệng gì với Tôn Kiệt, Tôn Kiệt ý thức được ánh mắt của nàng nhìn có hàm ý gì.

      Nàng thậm chí có bất kỳ di.enda.nle.equ.yydonn động tác gì, chỉ đứng bình tĩnh ở đầu cầu thang, lạnh lùng, tiếng động nhìn .

      Tôn Kiệt lại thấy được chán ghét và khinh bỉ nồng đậm từ trong ánh mắt lạnh lẽo của nàng.

      Giống như có thanh ghé vào lỗ tai lớn tiếng cười nhạo, người ngu si mơ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nữ tử xinh đẹp tuyệt luân như vậy vĩnh viễn là khát vọng mà thể đụng tới, cho dù giàu có nhất nước, thậm chí quyền khuynh thiên hạ, chưa chắc nàng nhìn lâu chút, huống chi hôm nay dắt theo nhiều cơ thiếp trong nhà ra ngoài như vậy.

      Tô Hồng Tụ nhúc nhích, đôi môi chưa từng mở ra vì , ánh mắt lạnh lẽo cự tuyệt , từ vẻ khinh bỉ, toàn thân cao thấp của nàng tỏa ra lạnh lẽo và xa lánh, nghe được nàng càng ngày càng chán ghét và phỉ nhổ .

      ghê tởm, bẩn, người nam nhân này, nếu đến gần ta chút, ta bị mùi son phấn nồng nặn người hun đến thở nổi, còn lôi kéo ta, thả ta , còn hỏi tên tuổi ta là gì, tên họ của ta có liên quan gì đến ? Ta vĩnh viễn muốn nghe tên của mình được thốt ra từ trong miệng nam nhân bẩn ghê tởm như vậy.

      Ngực Tôn Kiệt đảo lộn, trong lòng đau nhức, vốn cho rằng đó chính là phán đoán của , bởi vì thấy được Tô Hồng Tụ xinh đẹp tuyệt luân, dung mạo tự nhiên tuyệt mỹ như tiên trời, tự ti mặc cảm, cho nên nghe thấy thanh như thế bên tai.

      được nữa, câm mồm! Câm mồm! Đừng có mà lẩm bẩm!

      Đây phải chính miệng nàng với ta! Môi nàng ràng động đậy! ràng nàng thêm gì! Nàng , ghét bỏ ta, họ... Lúc gặp các nàng, ta còn hiểu, ta còn biết cảm giác chân chính thích người ra là như vậy, ta biết!

      Ta giống như nàng nghĩ, ta như vậy! Ta chỉ... Nếu như mà ta sớm biết cảm giác thích người ra là như vậy, lúc trước ta tuyệt đối trêu chọc bọn họ!

      phải vậy, đừng nữa! Nàng nghĩ về ta như vậy, phải, phải, tuyệt đối phải...

      Hai mắt Tôn Kiệt đầy máu, toàn thân căng thẳng, nắm chặt hai quả đấm, khó khăn mở miệng, dường như muốn gì đó với Tô Hồng Tụ: “Ta...”

      chữ “Ta” ngắn ngủn, nhưng lại muôn vàn khó khăn, giống như từ trong cổ họng cứng rắn vỡ ra, giống như máu từ ngực ép ra.

      Tô Hồng Tụ có chút ấn tượng tốt với nam nhân thần hồn điên đảo, tình cảm sâu nặng với mình.

      Ngẫm nghĩ lại lời của , cái gì gọi là trở về bỏ các nàng ấy?

      Các nàng ấy là nữ nhân của , từng cùng sớm chiều, cùng giường chung gối, phải chó hay mèo, động vật lưu lạc nhặt được đường, muốn ném ném, muốn giữ lại giữ lại.

      Nam nhân này kịp chờ đợi ra lời này, chẳng lẽ muốn đánh động nàng?

      ghê tởm! Sao mà buồn cười!

      Những nữ nhân này ràng phải bị người ép buộc kính đáo đưa cho , ràng chính nhìn trúng sắc đẹp của người ta, tam thư lục lễ (1) lấy về nhà.

      Nếu cưới người ta về nhà, về tình về lý, cũng phải đối xử tốt với các nàng.

      Ngược lại qua quýt, nhìn trúng mỹ nhân mới, lập tức có thể vứt mỹ nhân cũ ở bên cạnh, ở Đại Chu, cuộc sống nữ nhân bị phu quân vứt bỏ gian nan đến mức nào? Nàng chính là ví dụ sống sờ sờ.

      Nàng còn chưa gả cho Lâm Hạo Hiên, chỉ bị Lâm Hạo Hiên đơn phương giải trừ hôn ước, trong ngoài kinh thành truyền dung mạo nàng xấu xí, có thể so với Chung Vô Diệm, những nữ nhân này sớm gả cho , thành người của , giờ lại bị đuổi về nhà, hoàn toàn thể có khả năng tiếp tục sống ở nhà mẹ.

      Suy nghĩ đầy đầu người nam nhân này chỉ có chính , hoàn toàn để ý đến sống chết của người khác.

      Chỉ cần bản thân vui vẻ là được, chỉ cần bản thân hắng thoải mái là được.

      quá ác tâm, quá đáng ghét, quả còn bằng Lâm Hạo Hiên.

      Tô Hồng Tụ hoàn toàn có ý định tiếp tục nghe Tôn Kiệt , Tôn Kiệt muôn vàn khó khăn, vất vả lắm mới ra được chữ “Ta” từ trong cổ họng, Tô Hồng Tụ lạnh lùng, chút lưu tình cắt đứt lời : “Tên của ta tiện cho công tử, ta cũng muốn sau này có bất kỳ dính líu gì đến công tử. Công tử muốn vì tiểu nữ mà buông tha những mỹ nhân bên cạnh này, tiểu nữ cảm thấy lời này của công tử buồn cười. Tiểu nữ và công tử chưa hề gặp mặt, cũng chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, công tử cần vì tiểu nữ mà làm như thế!”

      Tô Hồng Tụ vừa dứt lời, lập tức sử dụng pháp thuật dùng sức văng cổ tay Tôn Kiệt liều mạng nắm chân mình ra, xoay người sang chỗ khác, nhàng .

      Tôn Kiệt trơ mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp tuyệt luân cách mình càng lúc càng xa, càng ngày càng xa, trong khoảnh khắc đó, cảm giác trái tim mình như bị bàn tay to lớn nhìn thấy bóp nát bấy.

      phải vậy, phải như thế.

      Nàng hiểu lầm , định có trách nhiệm mà đuổi những nữ nhân kia , chỉ muốn , nếu như, nếu như nàng nguyện ý cùng , nếu như nàng chê nữ nhân bên cạnh quá nhiều, có thể để cho họ từ nay về sau tiếp tục xuất trước mặt nàng nữa.

      bố trí tốt cho họ, mặc kệ họ muốn phải làm gì trong lúc này cũng đáng kể. Coi như thiếu các nàng ấy.

      Chỉ cần nàng vui vẻ, chỉ cần nàng sung sướng, cho dù tán gia bại sản, cho dù ném chính mạng của mình, cũng nguyện ý.

      phải, phải như trong ý nghĩ đó của nàng…

      Tô Hồng Tụ làm thuật, ra những thanh Tôn Kiệt vừa mới nghe kia cũng phải là ảo giác của mà vì, Tô Hồng Tụ cự tuyệt , vì để cho hoàn toàn chết tâm với nàng, cố ý thi triển pháp người .

      Nhưng nàng ngờ những thanh này chẳng những khiến Tôn Kiệt chết tâm, ngược lại giống như tấm bùa chú bằng máu xé nát lòng , ép gần như điên cuồng.

      phải vậy, phải thế, nàng đừng , vừa rồi ta… có ý đó…”

      Tôn Kiệt lung la lung lay, tròng mắt đầy máu, hai quả đấm nắm chặc thành quyền bên người.

      Khóe mắt nứt đến tận cùng, đau đến muốn sống, dáng vẻ vừa nhìn cực ỳ giống như đầu thú bị người vây chặt xung quanh, đẩy vào bước đường cùng.

      Cơ thiếp bên người cũng bị dáng vẻ điên cuồng này hù sợ, nào còn ai dám quấn lấy ? Rối rít tự chủ tản ra bên ngoài thành vòng.

      Tôn Kiệt trơ mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp nhu nhược của Tô Hồng Tụ từng bước biến mất nơi khúc quanh lầu hai. vươn tay, định giữ Tô Hồng Tụ lại, chỉ cảm thấy huyết khí ở ngực mình cuồn cuộn từng trận, hoàn toàn có cách nào cử động, cho dù động ở đâu, cho dù hơi nhúc nhích đầu ngón tay, giống như sợi tơ mỏng kéo trái tim của , ngực lập tức đau tê tâm liệt phế.

      trợn to mắt, nghĩ cẩn thận nhìn kỹ Tô Hồng Tụ, nhưng thanh kia giống như lời niệm chú quanh quẩn quấn quýt bên tai , xua được.

      Nàng coi trọng ngươi…

      Ngươi thấy vừa rồi nàng nhìn ngươi với ánh mắt như thế nào sao? Quả còn bằng đống phân ngựa ven đường.

      Muốn nàng động lòng với ngươi, hừ! Hoàn toàn là ý nghĩ kỳ lạ, người ngốc mê!

      Tôn Kiệt bước tới phía trước bước, sợi chỉ cắm vào ngực ngay lập tức xé mở vết thương đầm đìa máu trong lòng .

      Thêm bước nữa, theo bước, nhanh lên, nàng ở phía trước, nàng, phải nàng ghét bỏ ta…

      Ta có thể giải thích kỹ với nàng, nàng nghe ta giải thích, cùng lắm từ nay về sau, ta giao tất cả của ta cho nàng, cho dù là cơ nghiệp trăm năm của Tôn gia, gia tài bạc vạn của ta, hay cái mạng này của ta.

      Nàng , nàng tha thứ cho ta, nàng nghe ta giải thích…

      Tôn Kiệt gần như dùng hết toàn lực, mới mạnh mẽ chống đỡ thân mình theo Tô Hồng Tụ lên lầu hai, đáng tiếc cuối cùng chưa vào phòng cùng Tô Hồng Tụ - nhiếp hồn thuật của Hồ tộc quá cường đại, giống như trái tim Tôn Kiệt vốn coi là mạnh mẽ, sống đến bây giờ, là kỳ tích.

      Lúc sắp đến cửa phòng của Tô Hồng Tụ, trước mắt Tôn Kiệt bỗng tối sầm, thân thể lắc lư, cuối cùng cắm đầu về phía trước ngã quỵ xuống.

      Mặc dù hôn mê, nhưng ánh mắt vẫn nhắm lại, vẫn đầy máu trong mắt, tràn đầy đau khổ và khát vọng nhìn theo phương hướng Tô Hồng Tụ biến mất.

      (1) Tam thư lục lễ: Theo nghi thức truyền thống của Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 thư giới thiệu và 6 lễ.

      - Tam thư:

      + Sính thư: thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cần hôn và xin phép được qua nhà bàn tính mọi chuyện.

      + Lễ thư: Trong thư nhà trai chọn ngày lành tháng tốt, nhờ người mai mối sang nhà hỏi ngày sinh tháng đẻ của mà họ muốn cưới.

      + Nghênh thư: Thư dự kiến ngày giờ rước dâu.

      - Lục lễ là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà chấp thuận kết tình thông gia.

      + Lễ nạp thái (dạm ngõ): kèm theo lá thư thứ nhất.

      + Lễ vấn danh: kèm theo lá thư thứ hai.

      + Lễ nạp cát: Sau khi có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, có bàn luận sơ bộ về hôn .

      + Lễ nạp tệ (nạp trưng): đính hôn

      + Lễ thỉnh kỳ: kèm theo lá thư thứ ba.

      + Lễ nghênh thân (Vu quy)

      Tam thư lục lễ ý chỉ được cưới hỏi đàng hoàn.
      Last edited: 4/1/17
      linhdiep17, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Mỹ nhân tuyệt thế đưa đến xôn xao (5)

      Editor: Puck


      Theo tiếng “Rầm”, Tôn Kiệt ngã xuống, thực khách trong tiệm vịt quay lập tức như người tỉnh dậy từ trong giấc mộng kiều diễm tươi đẹp, từng người như mới tỉnh dậy từ trong mộng, mặt lộ vẻ ngỡ ngàng.

      ra mới vừa rồi mị thuật và nhiếp hồn thuật của Tô Hồng Tụ chỉ ảnh hưởng tới mình Tôn Kiệt, cũng ảnh hưởng tới tất cả những người nhìn thấy dung mạo chân của nàng trong tiệm vịt quay.

      Chỉ có điều, Tôn Kiệt gần nàng nhất, chịu ảnh hưởng đồng thời của pháp thuật sâu nhất, lúc này mới kiềm chế được muốn thân cận với nàng.

      Nhưng ngờ Tô Hồng Tụ đọc thấu tim trong nháy mắt, chẳng những để cho nhích lại gần mình chút nào, ngược lại, vài ba lời, mấy ánh mắt để cho Tôn Kiệt đau đến muốn sống, đau lòng như cắt, lảo đảo muốn ngã.

      Những thực khách này trơ mắt nhìn công tử Tôn Kiệt được xưng phong lưu hàng đầu ở Đại Chu cam chịu trước mặt Tô Hồng Tụ, tuấn như vậy, được nữ nhân mến như vậy, quyền thế trong nhà ngập trời, gia tài bạc vạn cũng được mỹ nữ tuyệt thế kia cho chút sắc mặt tốt nào, bọn họ - những người kém xa Tôn Kiệt – sợ rằng càng được nàng xem trọng rồi.

      Nghĩ tới đây, những người này khỏi khẽ vuốt ngực, thầm may mắn.

      Mặc dù mới vừa rồi người bị từ chối phải bọn họ, mà là Tôn Kiệt, nhưng bọn họ cũng bị nhiếp hồn thuật ảnh hưởng, mỗi người đều cảm nhận được khổ sở và tuyệt vọng như Tôn Kiệt.

      Giống như trái tim sống sờ sờ bị người xé thành hai nửa, giống như cả người cũng bị thứ gì đó đánh thành hai nửa từ trong ra ngoài.

      Máu tươi đầm đìa kia, tê tâm liệt phế, cảm giác ngực buồn bực đến cách nào hô hấp, quá khổ sở, quá đau, làm cho người ta khó có thể chịu được.

      Bọn họ chỉ thấy Tôn Kiệt khổ sở, mình thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cũng lạnh lẽo, toàn thân run rẩy thể ngăn cản, nếu đổi lại là mình, cũng giống như Tôn Kiệt bị mỹ nữ tuyệt thế kia chút do dự cự tuyệt ngay trước mặt mọi người, có thể nghĩ, bây giờ luống cuống trước mặt mọi người phải là Tôn Kiệt, mà biến thành chính bọn .

      Mọi người nghĩ như vậy, trong khoảnh khắc đồng loạt đưa mắt nhìn về Tôn Kiệt hôn mê bất tỉnh, tròng mắt màu máu đỏ tươi, hai mắt vẫn mở to.

      Nhìn sắc mặt trắng bệch, toàn thân co rút, giống như bị trọng thương trí mạng, dáng vẻ vừa phun máu tươi của vừa rồi, quả giống như có người đánh chưởng ngay ngực.

      Có thể coi như thế, vẫn còn trợn to mắt nhìn theo hướng Tô Hồng Tụ biến mất, cho dù hai mắt đầy máu, thái độ khổ sở bi thương gần như vặn vẹo, vẫn lưu luyến chìa tay về phía Tô Hồng Tụ biến mất.

      Dáng vẻ này, quá đáng sợ, quá mức đáng thương.

      Nếu như vừa rồi, tất cả nam nhân di.end anle/equ ydonn trong tiệm vịt quay đều kịp chờ đợi muốn thân cận, biết Tô Hồng Tụ, giờ như vậy, Tôn Kiệt cho bọn thân máu tươi đầm đìa làm mẫu, ngược lại trong tiệm vịt quay ai muốn tiếp xúc với Tô Hồng Tụ rồi.

      Thiếu mỹ nhân bèo nước gặp nhau, nhiều lắm trong lòng hơi tiếc nuối, ngày vẫn qua, cũng thiếu sót chút nào.

      Nhưng nếu như Tôn Kiệt, sau khi động lòng rồi bị mỹ nhân hung hăng cự tuyệt, kết quả của Tôn Kiệt đặt trước mắt mọi người, đau đến muốn sống như vậy, tuyệt vọng thê thảm như vậy, trong tiệm vịt quay có bất kỳ nam nhân nào muốn gặp tao ngộ như Tôn Kiệt.

      Vì vậy Tô Hồng Tụ vào phòng, mọi người dần thu hồi tầm mắt, lâu lắm, sảnh chính vốn giống như chết lặng, có chú thanh nào lại bắt đầu nhốn nháo, dần có tiếng người.

      Mọi người lại bắt đầu việc nhà, chuyện phiếm, hình như tất cả mọi người đều đạt thành nhận thức chung, ai mở miệng nhắc tới mỹ nhân tuyệt thế vừa rồi khiến bọn họ kinh ngạc.

      Tất cả công lao đều thuộc về nhiếp hồn thuật cực kỳ mạnh mẽ của Hồ tộc. Khôn sống dại chết, tổ tiên Hồ tộc buộc chặt mị thuật và nhiếp hồn thuật mạnh mẽ chung chỗ, dĩ nhiên phải die nda nle equ ydo nn vì làm hại con cháu bọn họ từ đó có ai hỏi han, bị người e ngại kính sợ tránh như tránh bọ cạp, mà thay con cháu bọn họ lựa chọn mạnh nhất, bạn đời có thể xứng đôi với bọn họ nhất.

      Người chịu nổi nhiếp hồn thuật mạnh mẽ này tự động tránh , giống như đông đảo thực khách trong tiệm vịt quay.

      Mà người có thể chống đở được nhiếp hồn thuật mạnh mẽ này, cho dù chống cự như thế nào, trốn tránh như thế nào, nguyền rủa thống hận như thế nào, dù dùng hết tất cả biện pháp chắt đứt rễ tình của mình, tương lai cũng nhất định chạy thoát khỏi rễ tình sâu đậm của con cháu Hồ tộc, mối tình thắm thiết, vì bọn họ như si như cuồng, dốc hết cả đời.

      Tôn Kiệt miễn cưỡng coi như chống đỡ được nhiếp hồn thuật của Tô Hồng Tụ, còn biết, chỉ vì cái nhìn này nửa đời sau của cũng bị sửa, mặc dù đông đảo cơ thiếp nhìn hộc máu hôn mê, lập tức luống cuống tay chân nâng trở về nhà, nhưng từ đó về sau, lúc mở mắt nhắm mắt, đầy lòng đầy mắt đều chỉ có thể nhìn mình Tô Hồng Tụ.

      Từ nay về sau, từ này này, bắt đầu từ giờ phút này, trong mắt của , trong lòng của , toàn bộ tinh thần và thể xác chỉ say đắm, hết lòng mến mộ mình Tô Hồng Tụ.

      Dĩ nhiên, Tôn Kiệt phải là người duy nhất chống cư được nhiếp hồn thuật cường hãn của Tô Hồng Tụ, người có thể chống cự được nhiếp hồn thuật mạnh mẽ bén nhọn gần như đoạt được tính mạng người này, còn có người khác, đó chính là Phong Lăng Thiên, từ sau khi Tô Hồng Tụ xuống ngựa nhúc nhích nữa, mực ở lưng ngựa mắt chớp nhìn nàng chằm chằm.

      Tôn Kiệt hộc máu hôn mê, bởi vì Phong Lăng Thiên cũng giống vậy, bị mị thuật mê hoặc lòng người này đánh trúng, gần như cảm động lây với .

      Khi Tô Hồng Tụ lạnh nhạt, chẳng thèm đoái hoài tới mà nhìn Tôn Kiệt trong thoáng chốc, Phong Lăng Thiên gần như cho rằng người Tô Hồng Tụ khinh bỉ chán ghét nhìn tới phải là Tôn Kiệt, mà là chính .

      Khóe mắt Tôn Kiệt nứt ra, con mắt đỏ tươi, liều mạng đưa tay về phía Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ lại ngoảnh mặt làm ngơ với , chẳng thèm ngó tới, ngay cả nhìn cũng lui về sau liếc mắt nhìn.

      Cuối cùng, bởi vì Tôn Kiệt chịu được đau nhức bởi lồng ngực xé rách vỡ toang, phun ngụm lớn máu tươi về phía trước, bất tỉnh mặt đất.

      Những người khác thấy tình cảnh này, bởi vì bị nhiếp hồn thuật mạnh mẽ của Tô Hồng Tụ ảnh hưởng, cũng chỉ lộ vẻ sợ hải giật mình, sợ trong lòng, nhanh chóng đánh mất si mê và lưu luyến với Tô Hồng Tụ.

      Nhưng Phong Lăng Thiên lại cố tính chống lại nhiếp hồn thuật vô cùng cường hãn của Tô Hồng Tụ.

      Cảm giác trong tim phải sợ hãi và hoảng hốt, mà giống Tôn Kiệt như đúc, đau đến muốn sống, tuyệt vọng và bi thương.

      Nếu như cũng giống như Tôn Kiệt, bị Tô Hồng Tụ dùng ánh mắt khinh bỉ chán ghét nhìn… đúng, mặc dù Tô Hồng Tụ có biểu cảm gì nhìn , nếu Tô Hồng Tụ cũng cự tuyệt giống như cự tuyệt Tôn Kiệt…

      Mới chỉ nghĩ như vậy, Phong Lăng Thiên lại cảm thấy tim giống như bị cắm thanh đao nhọn, máu toàn thân đều đau đến ngược dòng.

      Nếu cũng bị Tô Hồng Tụ độc ác từ chối, nhất định trở nên bao giờ như chính , cho phép mình có tiền đồ hộc máu bất tỉnh giống như Tôn Kiệt, nhưng chỉ sợ cũng điên rồ gặp ma còn là chính .

      Nghĩ như vậy, Phong Lăng Thiên vốn định cùng Tô Hồng Tụ vào tiệm, dùng bữa cùng nàng, sau đó hỏi tên nàng cùng nơi ở nhưng nhìn Tôn Kiệt toàn thân đầm đìa máu tươi, sắc mặt trắng bệch được người đưa ra từ cửa tiệm, lại nhìn đám tử sĩ phủ Thái tử và thân tín sau lưng , mỗi người bọn họ đều do dốc hết tâm huyết nâng đỡ và cất nhắc lên.

      Tròng mắt Phong Lăng Thiên buồn bã, nhanh chóng bỏ ý niệm muốn làm quen với Tô Hồng Tụ.

      , dùng tròn mười năm, cẩn thận, ky quan toán tẫn *, khó khăn lắm mới trừ hai ca ca bên mình, bò đến vị trí dưới người, vạn người này, chỉ thiết chút nữa, còn kém bước cuối cùng này, giang sơn, quyền lực, phú quý và vinh hoa vô biên dễ như trở bàn tay.

      (*) Ky quan toán tẫn: mưu kế tính toán tường tận.

      tuyệt đối để cho mình bị nữ tử ảnh hưởng.

      Dù đó là nữ tử đầu tiên hơi động lòng, cũng được.

      !”

      Phong Lăng Thiên đột nhiên ghìm cương quay đầu ngựa, chiến bào màu đỏ nâng lên theo gió, thuộc hạ của đều kinh ngạc, bọn họ ràng nhìn thấy tầm mắt của Phong Lăng Thiên hề rời khỏi mặt của Tô Hồng Tụ kể từ khi nàng lấy nón che mặt xuống, mỗi người bọn họ đề cho rằng lần này rốt cuộc Phong Lăng Thiên động lòng vì nữ tử, nhưng, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Phong Lăng Thiên định làm quen với nữ tử kia?




      Chương 21: Gặp lại Sở Dật Đình (1)

      Editor: Puck


      “Thái tử điện hạ, nếu ngài có ý với nữ tử này, cựu thần có thể thăm dò gia thế nàng vì ngài...”

      Trong đám người theo Phong Lăng Thiên, có lão đầu râu ria hoa râm, mặt đầy nếp nhăn khô gầy, là Lưu Vĩnh Thái phó của Phong Lăng Thiên.

      Lưu Vĩnh nhìn Phong Lăng Thiên lớn lên từ , rất trầm ổn, lão luyện, nhẫn, mưu lược, Phong Lăng Thiên tuyệt đối là số số hai trong nhóm huynh đệ tỷ muội kia, xuất chúng nổi bật.

      chỉ có tật xấu, để cho phụ tá và thủ hạ của canh cánh trong lòng, đau đầu dứt.

      Đó chính là biết vì sao, Phong Lăng Thiên hết sức xa lánh những phi thiếp mà phụ hoàng chọn lựa cho.

      Huynh đệ của đến tuổi này, là trưởng tử, thứ tử thứ nữ cũng sớm sinh mười sinh tám.

      Duy chỉ có Phong Lăng Thiên, phụ hoàng đưa cho bao nhiêu nữ nhân, chuyển giao tất cả những nữ nhân đó cho thủ hạ của , đến nay vẫn đơn mình, đừng con cái, Lưu Vĩnh quả hoài nghi, đến nay có phải Phong Lăng Thiên biết việc đời .

      có, con cháu Hoàng thất, mỹ nữ diie ndaa nleeq uuyd oon bên cạnh như mây, hấp dẫn ngàn vạn, còn nhiều cơ hội có thể tiếp xúc nữ nhân.

      có, Lưu Vĩnh lại chưa bao giờ thấy Phong Lăng Thiên đưa nữ nhân nào về Đông cung ngủ chung.

      Phong Lăng Thiên hề để ý chút nào đến chuyện này của mình, hoàn toàn để trong lòng, lại làm gấp đống lớn tâm phúc và phụ tá trung thành tận tâm.

      Như vậy thể được. Chẳng lẽ Thái tử điện hạ ham nữ sắc? Hay là có bệnh khó mở miệng tiện ra? Chẳng lẽ ra thích nam nhân...?

      Phải biết, mặc dù Phong Lăng Thiên là Thái tử địa vị cao quý, nhưng trước , còn có hai Thái tử, bọn họ cũng vì như thế này hoặc bị tội danh mà bị đương kim Thánh thượng phế vị trí Thái tử, cách chức làm thứ dân.

      Lấy tâm trí và mưu lược của Phong Lăng Thiên, mặc dù đến mức xen vào ai, phạm vài sai lầm thể tha thứ, nhưng, có nhi tử suy cho cùng vẫn ổn.

      Nếu người có tâm mang chuyện này đến trước mặt Thánh thượng quạt gió thổi lửa, bởi vì chuyện này mà Thánh thượng tự phế Phong Lăng Thiên, cũng phải thể.

      Chính vì thế mà thủ hạ của Phong Lăng Thiên đều vì Phong Lăng Thiên mà gấp muốn chết, mặc dù dáng dấp Tô Hồng Tụ quả rất đẹp, quá mức mị, cũng phải là nhân duyên tốt, nhưng chỉ cần Phong Lăng Thiên có ý tứ với nữ nhân, nguyện ý thân cận nữ nhân, những thủ hạ kia cũng A di đà Phật, cảm tạ trời đất, nào còn quản xem nữ tử này có xứng đôi với hay ?

      Nhưng mà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao nhìn thấy Phong Lăng Thiên động lòng với nữ tử kia, ràng cái chớp mắt của cũng chưa từng rời khỏi nữ tử kia, nhưng quay đầu lại, lại muốn thân cận với nữ tử kia rồi hả?

      Chẳng lẽ chân chính trả lời cho suy đoán của bọn , Phong Lăng Thiên có bệnh khó có thể mở miệng tiện ra?

      Lưu Vĩnh gấp muốn chết, hận thể xông tới túm lấy Phong Lăng Thiên, cứng rắn nhét Phong Lăng Thiên vào trong lầu hai, buộc Phong Lăng Thiên thân cận với Tô Hồng Tụ, nhưng mà Phong Lăng Thiên lại ném xuống chữ “”, ngay cả nhìn cũng liếc mắt nhìn về phía sau, quay đầu ngựa, mất.

      Chiến bào màu đỏ sau lưng đón gió mạnh mẽ, khí phách vô biên và huyết khí lan tràn trong khí, giống như sen hồng uống máu nở rộ kéo dài mười dặm phố.

      Nhìn dáng vẻ Phong Lăng Thiên, nho nhã, tuấn, lịch , dịu dàng, ai có thể nghĩ tới ba ngày trước người này mới chôn tươi giết sống mười vạn tên lính quy hàng ở Thiều Quan?

      Khi biết Thiều Quan cạn lương thực, còn dư lương thực chỉ có thể ứng phó nửa tháng sau, Phong Lăng Thiên quyết định hạ sát lệnh nhanh.

      Phải biết rằng từ trước đến giờ chuyện hạ lênh giết chóc như vậy nhà dùng binh luôn khinh thường. Người ta ràng đầu hàng ngươi, ngươi còn giết người ta, vậy chẳng buộc người khác sau này liều chết phản kháng, cho dù như thế nào cũng quỳ gối với ngươi?

      Nhưng Phong Lăng Thiên mặc kệ, chết mười vạn người, còn hơn chết toàn bộ người Thiều Quan, chết kẻ địch, còn hơn chết người mình. Ngay cả phụ tá và mưu sĩ hết lời khuyên bảo , thậm chí lấy cái chết uy hiếp, Phong Lăng Thiên cũng thay đổi quyết định của mình.

      Lòng dạ độc ác, mạnh mẽ vang dội. Chuyện Phong Lăng Thiên quyết định, người khác chưa bao giờ có thể thay đổi.

      Đây cũng chính là lý do năm đó Lưu Vĩnh chọn trúng Phong Lăng Thiên trong mười mấy Hoàng tử, cố ý muốn làm Thái phó cho .

      Lưu Vĩnh than thở dài, thể làm gì khác hơn là nhìn theo phương hướng Phong Lăng Thiên giục ngựa xa, lâu lắm, cũng thương tiếc mà thúc tuấn mã phía dưới: “Giá!”

      Vó ngựa lộc cộc, cuồng phong mãnh liệt, Lưu Vĩnh ra lệnh tiếng. “Đuổi theo thiết chủ!” trăm tên quân sỹ mặc áo giáp màu đen võ trang đầy đủ lập tức cùng nhau ghìm cương quay đầu ngựa.

      Tiếng dậm chân tại chỗ rầm rầm chấn động thiên hạ, trăm kỵ binh tinh nâng lên bụi đất đầy trời, cho cát bay đá chạy giục ngựa đuổi theo Phong Lăng Thiên xa.

      Tô Hồng Tụ sớm quên Phong Lăng Thiên vẫn chờ bên ngoài, nàng hoàn toàn biết mới vừa rồi mình mang đến cho Phong Lăng Thiên rung động thế nào, giờ phút này toàn bộ tâm thần của nàng đều tập trung lên vịt nướng thơm ngào ngạt, vàng óng.

      Tô Hồng Tụ cầm đũa lên, kịp chờ đợi nhét miếng vịt nướng vẫn còn bốc hơi nóng vào miệng, miếng thịt thơm ngon vừa mới vào miệng, khuôn mặt nhắn xinh đẹp quyến rũ nghiêng nước nghiêng thành lập tức toát ra vui vẻ và thỏa mãng khó có thể dùng lời diễn tả được.

      Thấy tiểu nhị bên cạnh cầm khay mang thức ăn lên sắc mặt đỏ bừng, ngực đập mạnh thình thịch.

      Tô Hồng Tụ thính mũi, tiểu nhị ngang qua cửa phòng, nàng sớm ngửi thấy người đối phương nồng nặc mùi vị trái cây.

      “Cầm trong tay người, là cái gì vậy?”

      Trong lòng Tô Hồng Tụ tò mò, tiểu nhị nâng khay vải mới lấy từ sương phòng cách vách lên, lột vỏ, đống lớn mượt mà trơn bóng, trắng nõn sáng long lanh, xem ra hết sức mê người, chọc cho Tô Hồng Tụ nuốt vài ngụm nước miếng liên tiếp.

      “Chuyện này… Đây là … Cống phẩm trong cung, bởi vì… Bởi vì chưởng quỹ của chúng ta có người trong cung cho nên mới… Mới…”

      Sắc mặt tiểu nhị đỏ ửng, nhịp tim đập như sấm đánh, câu hỏi đơn giản, đáp đứt quãng, bừa bãi, Tô Hồng Tụ nghe hiểu tiểu nhị cái gì, nàng tiến tới trước mặt tiểu nhị, dùng hai ngón tay trắng nõn mềm mại nhón lấy trái vải trong khay, lưỡi mềm duỗi ra, xoẹt cái cuốn trái vải vào trong miệng.

      Tiểu nhị ngơ ngác há to miệng, nhìn chớp mắt Tô Hồng Tụ phồng lên quai hàm trắng mềm tinh tế, nhai từng miếng mà nuốt trái vải xuống bụng.

      Đột nhiên, Tô Hồng Tụ lại há mồm lần nữa, cái lưỡi mềm mại nhàng nhè ra hột vải màu đen.

      Sắc mặt tiểu nhị lập tức ửng đỏ, trong nháy mắt đó, máu toàn thân giống như cũng bởi vì sôi trào mà khô khốc, hai chân tiểu nhị mềm nhũn, thể tiếp tục chống đỡ mình đứng thẳng, rầm tiếng yếu đuối, và chạm vào thực khách phía sau.

      Trừ thanh ầm ĩ tiểu nhị phát ra khi ngã xuống, còn có thanh ầm ĩ khác của tiếng bước chân truyền ra từ dưới lầu.

      Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào, ngoài cửa có tráng hán cao lớn vững chắc, tráng hán có chiều cao chín thước thân hình khôi ngô. Sau lưng nam nhân đầu mang nón che mặt, sau lưng đeo bội kiếm màu đen.

      Cho dù dùng nón che mặt, thực khách trong tiệm hay vừa sải bước vào cùng nam nhân này, rối rít nghiêng đầu , nín thở trầm ngâm, chớp mắt tập trung vào .

      Phong thái như vậy, hoa mỹ như vậy, thân huyết sát chi phí cường hãn và lẫm liệt, phải Sở Dật Đình còn có thể là ai?
      Last edited: 4/1/17
      linhdiep17Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :