1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Cắt thịt của (Thượng)

      Editor: Puck


      Mấy năm thấy, Tô Hồng Tụ thay đổi nhiều, mỗi lần nhìn thấy nàng, Vệ Thập Nhị đều cảm thấy mình nhìn người xa lạ lạnh lẽo tuyệt tình.

      Vệ Thập Nhị yên lặng nhìn Tô Hồng Tụ, che giấu cảm xúc phức tạp nơi đáy lòng, chậm rãi đến gần, đưa tay vào trong ngực, lấy ra hộp gấm màu đỏ đưa cho Tô Hồng Tụ: “Cây trâm, trả ngươi... Những năm nay... Người sống tốt ?”

      Tô Hồng Tụ chỉ lạnh lùng quét qua Vệ Thập Nhị, lời.

      Ánh mắt sắc bén như dao nhọn, lạnh lẽo tựa băng sương, may mà trong ngày Vệ Thập Nhị thường thấy gió tanh mưa máu, trong năm có đến nửa năm ở lưng ngựa, cũng trong nháy mắt hít thở thông, cảm giác ngực bị thanh đao sắc bén nhọn đâm thủng.

      Hồi lâu, Tô Hồng Tụ nhìn đống lớn đồ vật cũ thuộc về Vệ Thập Nhị, lạnh lùng mở miệng: “Vệ Thập Nhị, ngươi còn nhớ lúc ngươi còn bé yếu ớt nhiều bệnh, năm ngày ba bữa phát sốt, hoàn toàn phải thân thể cường tráng như tại, có thể tốn chút sức nào xách theo binh khí nặng năm mươi, sáu mươi cân nhảy lên lưng ngựa?”

      Vệ Thập Nhị ngẩn ra, chuyện lúc còn bé của chính , đương nhiên nhớ, chỉ có điều tại sao Tô Hồng Tụ vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này?

      Nàng vì chữa bệnh cho mà cầm cây trâm, phải thay nàng chuộc về rồi sao?

      “Sau ta cầm cây trâm của mẫu thân, tìm được vị danh y rất nổi danh ở kinh thành lúc ấy, chữa hết bệnh của ngươi.”

      Vệ Thập Nhị nhíu mày nhìn Tô Hồng Tụ, biết rốt cuộc nàng muốn gì.

      “Lúc ấy thần y kê cho ta toa thuốc, bên trong có vị thuốc dẫn, ta tìm khắp các tiệm thuốc trong kinh thành, cũng tìm được, Vệ Thập Nhị, ngươi biết vị thuốc dẫn kia là gì ?”

      Tô Hồng Tụ xong, cười lạnh, kéo ống tay áo lên, quay về phía ánh mặt trời, lộ ra cánh tay phải lồi lõm, máu thịt loang lổ ra trước mắt Vệ Thập Nhị.

      Sở Dật Đình trong tủ quần áo đột nhiên toàn thân cứng ngắc, hai quả đấm nắm chặt, cặp tròng mắt đen lạnh như lưu ly nhanh chóng ửng đỏ, dáng vẻ tròn mắt nứt ra cực kỳ giống đầu thú bị thương.

      Sắc mặt Vệ Thập Nhị cũng thay đổi, tròng mắt đen lạnh thấu xương giống như kinh ngạc, lại giống như khiếp sợ, kịch liệt lay động, trong nháy mắt nứt ra mấy đường vân vỡ vụn sâu.

      vết sẹo do dao khoét sâu tận xương, để lại từng mảng lồi lõm da thịt mịn màng mượt mà như tuyết, cho thấy die nda nle equ ydo n người động thủ lúc ấy có dứt khoát tàn nhẫn cỡ nào.

      Tim đột nhiên giống như bị người xé rách, Vệ Thập Nhị kinh ngạc nhìn Tô Hồng Tụ, nhìn cánh tay phải loang lổ lồi lõm, tấc da thịt thể gọi là hoàn hảo của nàng, cho dù như thế nào cũng cách nào dời tầm mắt.

      “Vị thuốc dẫn kia chính là thịt người.”

      Tô Hồng Tụ bình thản , gióng như tất cả xảy ra chung quanh mình chút liên hệ với nàng, những vết thương đáng sợ dữ tợn kia cũng phải xuất cánh tay nàng.

      “Vệ Thập Nhị, ngươi còn nhớ năm kia ? Chính là năm ngươi cùng Tô Hồng Mai. Năm ấy ta mới mười tuổi, thần y muốn ta tìm thịt người, ta dọa sợ, hoàn toàn biêt đâu tìm, vừa vặn quản gia nhà đối diện qua đời, ta giấu Tú nhi và phụ thân, mình cầm dao phay núp trong đám người khóc tang.”

      “Đêm hôm đó, chờ tất cả mọi người . mình ta lặng lẽ vào linh đường. Đó là chuyện kinh khủng nhất die enda anle equu ydonn mà cả đời ta trải qua, Vệ Thập Nhị, ngươi vĩnh viễn biết toàn thân ta phát run như thế nào, cố nén ghê tởm và nôn mửa cắt lấy miếng thịt người quản gia.”

      Tuy Tô Hồng Tụ vậy, nhưng mặt vẫn lạnh lùng như băng, tỏ vẻ gì, nhìn ra chút sợ hãi, tìm được vẻ hoảng sợ.

      Vậy mà nàng càng như thế, càng giống như thanh đao nhọn đâm vào trong lòng Vệ Thập Nhị.

      Những người khác biết, nhưng Vệ Thập Nhị lại ràng, ra Tô Hồng Tụ vô cùng nhát gan, trong ngày thường đường, ngay cả con sâu rớt lên người cũng thét chói tai hồi lâu.

      Nhát gan như vậy, hèn yếu như vậy, khi còn tấm bé, lúc nửa đêm dù nghe được chút tiếng vang Tô Hồng Tụ cũng bị đánh thức, rốt cuộc là lấy ra bao nhiêu dũng khí, mới núp trong linh đường người khác, khuya khoắt giơ dao lên cắt thịt cho – hơn nữa còn cắt thịt người vừa mới chết?

      Nếu phải nàng điên rồi, bị lời ngon tiếng ngọt của thần y dụ tinh thần bình thường, cũng chỉ có thể vì nguyên nhân – người nàng muốn cứu rất quan trọng với nàng, quá quan trọng, khiến cho Tô Hồng Tụ chơi trò may rủi bất chấp bản thân, thà mạo hiểm bị hù sợ điên khùng, bị người túc trực bên linh cữu phát , nguy hiểm loạn côn đánh chết, cũng muốn cứu .

      “Đoạn sau cần ta ngươi cũng biết, ngày đó ta cắt thịt đủ, gần đó lại có người qua đời, hết cách rồi, ta thể làm gì khác hơn là cắt thịt của mình.”

      Tô Hồng Tụ hời hợt, vừa xong, buông ống tay áo che loạt vết thương dữ tợn đáng sợ cánh tay.

      Nàng có thể thản nhiên vô , bình tĩnh lạnh nhạt, bởi vì giờ nàng còn chút lưu luyến nào với Vệ Thập Nhị. Đối với nàng, Vệ Thập Nhị chẳng qua chỉ là người xa lạ đáng ghét.

      Nhưng ngờ nhìn vào trong mắt Vệ Thập Nhị và Sở Dật Đình, dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh này lại thành đau lòng quá độ, tâm như tro tàn.

      Chỉ có người có tim lạnh đến đóng băng mới có thể mặt đổi sắc khi về quá khứ thảm thiết của bản thân, sóng nước chẳng xao động.

      “Năm đó ta cắt thịt cứu ngươi, có người có thể làm chứng, Vệ Thập Nhị, ngươi nên hiểu ý ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài...”

      Tô Hồng Tụ nhắc tới những chuyện xưa kia, dĩ nhiên phải vì tranh thủ đồng tình của Vệ Thập Nhị, mà Đại Chu có quy định bất thành văn, hễ là quan cao nhất định phải là người có đạo đức phẩm cách hết sức cao thượng.

      Nếu cha mẹ trong nhà vẫn còn, người nọ nhất định phải là người con có hiếu nổi tiếng xa gần.

      Còn bằng hữu thân thích của , vậy người này nhất định phải hết sức chăm sóc bằng hữu thân thích, lời dễ nghe, nếu bằng hữu nương nhờ nhà ngươi ăn uống miễn phí, chơi xỏ lá , ngươi cũng chỉ có thể rượu ngon món ngon cung phụng người ta như đại Phật.

      Ai bảo nhân phẩm đạo đức là căn cứ quan trọng nhất để đánh giá phẩm chất quan viên? người mà ngay cả cha mẹ bằng hữu của mình cũng chẳng thèm quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt, sao Hoàng đế tám cọc đánh đến có thể trông cậy vào trung thành?

      Bây giờ Vệ Thập Nhị là quan tam phẩm rồi, nhưng nếu nhân phẩm đạo đức của ngay cả cửu phẩm còn chưa đến – nếu như đương kim Thánh thượng biết từng vong ân phụ nghĩa, ruồng bỏ chủ cũ, tuyệt đối để cho ở lại vị trí giờ.

      Cho nên nàng mang chuyện này ra, bởi vì có nó, thần y trước kia du lịch khắp nơi lại hồi kinh rồi, chuyện ban đầu, trừ nàng và thần y, có bất kỳ ai biết, nàng chính là muốn lan rộng chuyện Vệ Thập Nhị tham phú quý, bội bạc ra ngoài, Tô Hồng Tụ là kẻ nữ lưu, lời có bất kỳ ai tin tưởng.

      Nhưng bây giờ khác rồi, thần y đó rất có tên tuổi, tới đâu cũng được người theo đuổi, thờ phụng như Bồ Tát sống, nếu ra ngoài làm chứng Vệ Thập Nhị từng ruồng bỏ chủ cũ, có thể nghĩ, Vệ Thập Nhị ngã thảm bao nhiêu.
      Last edited: 30/9/16
      linhdiep17, Hale205, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Cắt thịt của (Hạ)

      Editor: Puck


      Vệ Thập Nhị thu thần sắc, ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Tụ, ám ảnh trong tròng mắt sâu đen lay động, cảm xúc nhìn : “Ngươi định thế nào?”

      Sở Dật Đình cũng ở trong tủ quần áo nhìn Tô Hồng Tụ, ngờ Tô Hồng Tụ và Vệ Thập Nhị còn có dính dấp, hơn nữa, nghe lời bọn họ , nhìn vẻ mặt bọn họ, hình như giữa bọn họ có gì rất sâu xa.

      Sở Dật Đình hồi tưởng lại những vết sẹo cánh tay Tô Hồng Tụ, đột nhiên trong lòng căng thẳng, suy nghĩ trong nháy mắt hiểu chuyện.

      Tô Hồng Tụ thích, hoặc , từng thích Vệ Thập Nhị.

      “Cho dù ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi chuyện năm đó ra.” Vệ Thập Nhị nhìn Tô Hồng Tụ, đáy mắt vẻ gì. Biết Tô Hồng Tụ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy, chút cũng nhìn thấu nữ nhân này.

      Tô Hồng Tụ trước kia, lòng nghĩ cái gì, hỉ nộ ái ố, hận sân si, tất cả đều biểu mặt, nhưng bây giờ, vẻ mặt Tô Hồng Tụ lại lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lẽo, bất cứ lúc nào cũng làm cho người ta nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng.

      “Vệ ca ca, chàng thể đồng ý với nàng ta!” Nhìn thái độ Vệ Thập Nhị nghiêm túc như vậy, Tô Hồng Mai sau lưng nhịn được lo lắng mở miệng.

      Trời mới biết Tô Hồng Tụ muốn cái gì, nếu nàng ta muốn Vệ Thập Nhị quay về, vậy làm thế nào?

      được, nàng tuyệt đối thể để cho nàng ta được như ý.

      Tô Hồng Mai ngẫm nghĩ, đôi tay trắng bé khoác lên cánh tay Vệ Thập Nhị, đồng thời trừng lớn hai mắt, giống như phòng bị điều gì đó, hung tợn tập trung vào Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ buồn cười trong lòng, tại sao người thích nhặt rẻ rách người khác dùng còn dư lại lại cho rằng người khác cũng thích như mình? Chẳng lẽ đồ dính mùi vị người khác đặc biệt thơm? Lại còn rách nát dùng đặc biệt thuận tay?

      Nhưng mặt nàng ra vẻ khác thường nào, Tô Hồng Tụ hắng giọng, dùng giọng lạnh lẽo chút do dự mở miệng: “Rất đơn giản, ban đầu ta cắt cho ngươi bao nhiêu thịt, giờ ngươi cắt trả cho ta bấy nhiêu, ta còn muốn tòa trạch viện ở ngoại ô kinh thành của ngươi, tranh chữ cổ, đồ bày biện bên trong, ngay cả mảnh đất gạch cũng thể thiếu!”

      Lời Tô Hồng Tụ vừa ra, mặt Tô Hồng Mai lập tức mất hết huyết sắc, nàng trừng lớn cặp mắt nhìn Tô Hồng Tụ, nghẹn ngào gào lên: “Ngươi cái gì? Vệ ca ca, chàng đừng nghe lời nàng ta! Chúng ta tuyệt đối thể tặng trạch viện ở ngoại ô kinh thành cho nàng ta!”

      khi Tô Hồng Mai kích động, mất khống chế, vừa mất khống chế dễ dàng thét chói tai. Lúc nàng thét chói tai thường hoàn toàn biết mình cái gì, đây là bệnh cũ của nàng.

      Nghe thấy Tô Hồng Tụ đưa ra hai điều kiện này, quan tâm đầu tiên của nàng phải thân thể Vệ Thập Nhị như thế nào, có chịu được Tô Hồng Tụ lần cắt nhiều thịt như vậy người , mà là trạch viện được Thánh thượng ban thưởng cho Vệ Thập Nhị được nàng bố trí tỉ mỉ, vất vả dùng các đồ cổ tinh xảo và các tranh chữ vô cùng đắt giá nhét vào lại bị Tô Hồng Tụ muốn đoạt !

      Tô Hồng Tụ đó thích chuyện, hành động vụng về, nhìn cũng làm người ta ghét, từ đến lớn, bất cứ việc gì cũng sánh bằng nàng!

      Nghe được Tô Hồng Mai vậy, sắc mặt Vệ Thập Nhị tối sầm lại, cau mày nắm chặt hai quả đấm.

      Tô Hồng Mai lại hề cảm thấy, vẫn thét chói tai mắng chửi dứt, nàng quá tức giận rồi, vừa nghĩ tới nàng mất nhiều năm hao tổn tâm cơ vơ vét tranh chữ cổ như vậy, cùng với mẫu đơn xanh hiếm thấy nàng trồng ở hoa viên, thậm chí cả hồ cá chép vàng Tô Phúc dễ dàng gì vận chuyển từ Đại Lương về đều thuộc về Tô Hồng Tụ, ngực của nàng muốn vỡ ra: “Tô Hồng Tụ! Ngươi nhất định cố ý! Ngươi tiểu tiện nhân, ta biết trong lòng ngươi vẫn còn hận ta! được, gì cũng được! Trạch viện này là của ta! Là tự tay ta bố trí, định dùng làm phòng cưới của ta và Vệ ca ca...”

      Tô Hồng Mai còn chưa dứt lời, bị lời lạnh lẽo như đinh chém sắt của Vệ Thập Nhị cắt đứt: “Câm mồm! Nơi này die nda nle equ ydo n có chuyện của nàng! Quản gia! Lập tức đưa nhị tiểu thư trở về phòng!”

      Quản gia ứng tiếng mà đến, kéo cánh tay Tô Hồng Mai muốn đưa nàng ra ngoài, Tô Hồng Mai vẫn còn chưa từ bỏ ý định, chỉ tiếng ngày càng lớn, mà lời mắng càng ngày càng khó nghe: “Vệ Thập Nhị! Ngươi đừng cho rằng ta biết, ngươi vẫn luôn dây dưa, kiếm cớ thành hôn với ta, đơn giản vì trong lòng còn nhớ kỹ tiểu tiện nhân này! Hôm nay ta gì cũng để tiểu tiện nhân này được như ý! Quản gia! Buông ra! Có nghe thấy ! Nếu lúc nữa ta báo cho phụ thân, để phụ thân cho ngươi biết tay! Tô Hồng Tụ, ngươi đừng hả hê trước, ta cho ngươi biết, ngươi định cướp đồ của ta, đừng mơ tưởng! Cùng lắm ta và ngươi liều chết cá rách! Ngươi đừng cho rằng ta sợ ngươi -”

      Tô Hồng Tụ ngừng thét chói tai, mười móng tay sắc bén ngừng cào lên mặt quản gia, chỉ chốc lát sau cổ, mặt quản gia có hơn mười vết máu đỏ tươi.

      Quản gia khổ thể tả, nhưng lại dám buông tay, so với Tô Hồng Mai, sợ Vệ Thập Nhị hơn, Tô Hồng Mai nhiều lắm chỉ ngoài miệng kêu gào, giận dữ đánh vài roi, Vệ Thập Nhị biến sắc mới chân chính là hung ác, những năm gần đây, những người từng đối nghịch với , từng sỉ nhục hoặc tra tấn , hoặc mất tích, hoặc bị người phát phơi thây bên ngoài.

      Quản gia kéo mạnh Tô Hồng Mai về phòng, cạch tiếng khóa cửa phòng.

      Mặc dù Tô Hồng Tụ có phép thuật, có thể chặn miệng Tô Hồng Mai, nhưng nàng làm. Tô Hồng Mai nhục mạ nàng như vậy, nàng hời hợt, chút cảm giác nào, nhưng nghe vào lỗ tai Vệ Thập Nhị, là tư vị như thế nào, vậy chỉ có thể hỏi bản thân Vệ Thập Nhị.

      Vệ Thập Nhị xanh mặt, toàn thân căng thẳng, dáng vẻ nộ hỏa công tâm *, nhìn trong mắt Tô Hồng Tụ, là bức họa đẹp nhất thế giới.

      (*) nộ hỏa công tâm: tức giận đánh thẳng vào tim.

      “Này, rốt cuộc ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”

      Tô Hồng Tụ hời hợt , ngày trước, cho dù người Vệ Thập Nhị xảy ra chuyện gì, nàng đều trăm phương nghìn kế, thậm chí tiếc lấy thân thay thế tiêu trừ tai họa cho .

      Nhưng bây giờ , ngày nào đó, Vệ Thập Nhị ý thức được, cõi đời này từng có người móc tim móc phổi, bất chấp tất cả mà đối xử tốt với , cho dù bất kỳ kẻ nào, cho dù là Tô Hồng Mai cho quan to lộc hậu, giúp đỡ từng bước leo cao, so sánh với nàng năm đó, chỉ là đống cặn bã, đáng nhắc tới.

      Người có thể toàn tâm toàn ý, bất chấp tất cả trả giá vì Vệ Thập Nhị, chỉ lần này, cho dù quá khứ, tại hay tương lai đều còn.

      Đáng tiếc người kia chết rồi, bị Vệ Thập Nhị, bị Lâm Hạo Hiên, bị dưới Tô phủ tươi sống bức tử rồi.

      “Được, ta đồng ý với ngươi, dao găm ở đây, bây giờ ngươi có thể động thủ.”

      Vệ Thập Nhị cúi mắt, nhìn vẻ mặt, rút dao găm sắc bén bên hông ra, loảng xoảng tiếng ném đến trước mặt Tô Hồng Tụ.

      “Được! Vệ Thập Nhị, xem ra ngươi cũng sảng khoái!” Tô Hồng Tụ khom lưng nhặt dao găm lên.
      Last edited: 30/9/16
      linhdiep17, Hale205, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chị giỏi ... giơ ngón tay cái. chị cắt thịt cho tốt vào, tốt nhất lạng hết thịt càng tốt, ai bảo đối xử tốt như vậy móc tim móc phổi ra quan tâm chăm sóc đến Vệ Nhị nhưng đổi lại dc gì. hừ. như vậy là còn ít, trả thù tiếp chị ơi.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Xót xa cho nguyên chủ Tô Hồng Tụ. Đem tất cả tâm huyết để đối đãi nào ngờ lại nuôi phải bạch nhãn lang.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Sóng ngầm bắt đầu khởi động

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ bây giờ, sớm còn tình cảm muốn xa rời gì đó với Vệ Thập Nhị như trước kia.

      Tô Hồng Tụ lúc trước có lẽ còn có thể lưu luyến Vệ Thập Nhị thôi, đành lòng tổn thương , nhưng Tô Hồng Tụ bây giờ, đối với Vệ Thập Nhị vong ân phụ nghĩa, vứt bỏ nàng mà , chỉ còn lại khinh thường và chán ghét nồng nặc.

      Vì vậy lúc nàng cầm dao găm mở vạt áo Vệ Thập Nhị ra, chút do dự.

      Rốt cuộc nên cắt ở chỗ nào tốt?

      Phía hay phía dưới, là đao mất mạng, hay để cho bán thân bất toại, từ nay về sau chỉ có thể nằm giường?

      bằng, đao cắt chỗ đó của , để cho thể giao hợp, để nửa đời Tô Hồng Mai ngang ngược càn rỡ kia đều làm ni .

      Đầy cõi lòng Tô Hồng Tụ nghĩ ác ý, tự chủ khóe môi nhếch lên nụ cười xinh đẹp tuyệt mỹ, mặc dù nàng cầm dao găm khoa chân múa tay người dưới Vệ Thập Nhị, giống như có huyết hải thâm cừu gì đó với , nhưng mặt hề có mảy may kỳ lạ gì, ngược lại hăng hái dồi dào, hai tròng mắt đen nhánh như nước chiếu lấp lánh, giống như chơi trò chơi nào đó hết sức thú vị.

      Lúc nhìn thấy cơ ngực bền chắc bằng phẳng, dưới nắng chiều chiếu xuống, khẽ lộ ra màu lúa mì, Tô Hồng Tụ thậm chí còn tự chủ lè lưỡi liếm môi hồng.

      Nàng tham ăn, bởi vì trước đây lâu nàng còn ăn tươi nuốt sống thú, bắp thịt người Vệ Thập Nhị bền chắc như vậy, xem ra rất hấp dẫn, còn ngon lành hơn gà rừng bình thường nàng thích ăn nhất.

      Cổ họng Vệ Thập Nhị thoáng căng thẳng, bụng dưới nhanh chóng vọt lên dòng nước ấm.

      Tròng mắt đen của Vệ Thập Nhị co rúc lại trong nháy mắt, đưa tay, định túm lấy Tô Hồng Tụ chỉ cách mình chút -

      Nhưng ngờ dáng vẻ Tô Hồng Tụ cầm dao khoa chân múa tay người của lại vừa vặn lọt vào trong mắt Thanh Ngọc đến cùng Vệ Thập Nhị, giờ phút này giữ ngoài cửa.

      “Vệ tướng quân, mau tránh ra! Nguy hiểm!” Thanh Ngọc hoảng hốt, phá cửa mà vào, chỉ chốt lát tiến lên đẩy Tô Hồng Tụ ra.

      Lại bị Vệ Thập Nhị lạnh lùng thoáng nhìn, ánh mắt như đao nhọn này lập tức khiến Thanh Ngọc sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh.

      “Lui ra! Nơi này có chuyện của ngươi!”

      Giọng Vệ Thập Nhị trầm lạnh, Thanh Ngọc lập tức sắc mặt trắng bệch.

      Tô Hồng Tụ thoáng liếc nhìn Thanh Ngọc, lập tức nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm Thanh Ngọc.

      Thanh Ngọc này vốn lần xuất chinh nào đó Vệ Thập Nhị cứu từ trong tay tướng địch. Vệ Thập Nhị vẫn cho rằng là nam, vì vậy để cho trở thành thị vệ cận thân của mình.

      Nhưng Tô Hồng Tụ liếc mắt cái nhìn ra, mặc dù Thanh Ngọc dùng rất nhiều băng vải thắt chặt ngực mình, giọng cũng dùng thuốc thay đổi, nhưng nàng hề nghi ngờ chút nào là nữ tử.

      Xem ra, hình như nữ nhân này có tình cảm khác biệt với Vệ Thập Nhị có ân cứu mạng mình.

      kỳ quái, rốt cuộc Vệ Thập Nhị này có gì tốt? Trước có Tô Hồng Mai tiếc tất cả cướp từ bên cạnh nàng , lại theo tới Thanh Ngọc, thấy nàng cầm dao định cắt thịt người Vệ Thập Nhị, ràng nghĩ ở trong lòng, cho dù Vệ tướng quân muốn giết ta, ta cũng nhất định thể để cho nữ kia được như ý! Cùng lắm , ta thừa dịp nữ này chú ý, đao đâm tới, trước tiên đâm chết nàng ta.

      Tô Hồng Tụ ngạc nhiên, nàng liếc mắt nhìn, dùng đuôi mắt liếc về phía Thanh Ngọc ngoài cửa, quả nhiên toàn thân Thanh Ngọc căng thẳng, mặt lộ vẻ sát khí, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên liều mạng với nàng.

      Tô Hồng Tụ sợ người khác liều mạng với nàng, nàng chỉ sợ nếu bây giờ thân thể này bị người cắt phá, vậy thể dùng nữa, giờ thân thể này vốn tổn hại vô cùng nghiêm trọng, hoàn toàn có biện pháp tu bổ lần thứ hai.

      “Thôi, ta vẫn nên tự thân động thủ, máu dầm dề, suy nghĩ chút cũng ghê tởm.”

      Tô Hồng Tụ hời hợt , cố ý lui về phía sau chậm rãi nhích tới gần tủ quần áo.

      bằng như vậy , Vệ tướng quân, ta đổi người khác động thủ, ta đảm bảo cắt ngươi nhiều hơn phần thịt, như thế nào?”

      Tô Hồng Tụ vừa dứt lời, đột nhiên kéo, thả Sở Dật Đình trốn trong tủ quần áo ra.

      Thanh Ngọc vừa nhìn thấy Sở Dật Đình, sắc mặt lập tức trắng bệch. Sáu nước Trung nguyên, ai biết, người hiểu, kể từ năm mười hai tuổi, Sở Dật Đình xuất đường kinh thành bị người trói , thiếu điều bị nhục, sau bái lạy danh sư, khổ sở tu luyện trong rừng sâu nước độc sáu năm, lúc rời núi, thân võ nghệ cường hãn vô cùng, chưa có đối thủ.

      Cõi đời này, trừ Lâm Hạo Hiên được xưng là chiến thần Đại Chu, còn có chủ tử của nàng Vệ Thập Nhị, hoàn toàn có ai có thể qua được tròn mười chiêu dưới tay .

      Nếu động thủ cắt thịt người Vệ Thập Nhị là Tô Hồng Tụ, Thanh Ngọc còn có lòng tin có thể ngăn cản, nhưng người kia đổi thành Sở Dật Đình, mười Thanh Ngọc cũng phải là đối thủ của Sở Dật Đình.

      Tô Hồng Tụ biết pháp, nàng chỗ nào nghe ràng tất cả tiếng tại chỗ, nàng cố ý chọn Sở Dật Đình, tới động thủ với Vệ Thập Nhị, cứ như vậy, coi như Thanh Ngọc muốn ngăn cản, cũng hoàn toàn phải là đối thủ của Sở Dật Đình.

      Tô Hồng Tụ vừa đến gần tủ quần áo, Sở Dật Đình đoán được nàng định làm gì.

      vốn có thể mở miệng cự tuyệt Tô Hồng Tụ, thậm chí chửi rủa Tô Hồng Tụ trận, lại có thể làm trái ước định trước đó của bọn họ, để Vệ Thập Nhị biết trốn trong phòng nàng.

      Nhưng biết tại sao, nhớ tới vết thương chồng chất cánh tay Tô Hồng Tụ, nhớ tới Tô Hồng Tụ nhìn Vệ Thập Nhị như oán như giận, ánh mắt như vô tình lại như có tình, nhất là vừa rồi Tô Hồng Tụ lại nuốt nước miếng khi nhìn cơ ngực trần trụi của Vệ Thập Nhị, trong lòng Sở Dật Đình phiền não, hai chân của giống như bị buộc vào bao cát, bước cũng cất bước được.

      những , ngược lại khi Tô Hồng Tụ mở miệng muốn cắt thịt Vệ Thập Nhị đưa tay ra, trong nháy mắt cầm lấy dao găm sắc bén từ trong tay Tô Hồng Tụ.

      “Muốn ta giúp ngươi chém chỗ nào? !”

      Sở Dật Đình lạnh lùng , theo động tác Tô Hồng Tụ mở cửa, sải bước ra khỏi tủ quần áo.

      Thấy Tô Hồng Tụ đột nhiên thả ra người từ trong tủ quần áo, đầu tiên Vệ Thập Nhị kinh ngạc, tự trách sao mình lại phát trong phòng còn giấu người. Ngay sau đó, khi nhìn thấy mặt người kia, sắc mặt của lập tức biến đổi.

      “Lục Vương gia, lâu gặp? Lần trước từ biệt, chúng ta sắp nửa năm gặp? ngờ chúng ta gặp lại nhau ở đây.” Vệ Thập Nhị thu lại thần sắc trong tròng mắt, nhìn Sở Dật Đình, giọng lạnh lùng vang lên.

      “Sở mỗ cũng nghĩ đến, lại gặp Vệ tướng quân ở đây, Vệ tướng quân, lâu.”

      Sở Dật Đình lạnh lùng , tròng mắt nham hiểm nhìn Vệ Thập Nhị lạnh như băng, giống như giữa hai người có huyết hải thâm cừu đội trời chung gì đó.
      Last edited: 30/9/16
      linhdiep17, Hale205, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :