1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 84: muốn rời

      Editor: Puck - *******************

      Đội ngũ hai bên giương cung bạt kiếm, mắt thấy tranh đấu đẫm máu hết sức căng thẳng.

      Nếu đổi lại thành lúc trước, Tô Hồng Tụ biết sợ hãi đến mức nào, nhất định sớm tìm xó xỉnh hẻo lánh núp, nếu cũng phải tìm thứ gì đó che mắt.

      Nhưng mà bây giờ, tầm mắt của nàng khắc cũng rời bóng lưng cao lớn rắn chắc của Sở Hiên trước mắt.

      Tô Hồng Tụ thò hai bàn tay trắng nõn mềm mại, vươn ra trước quấn chặt lấy vòng lưng rắn chắc ấm áp của Sở Hiên, nàng dính thân thể mềm mại xương của mình lên sát Sở Hiên.

      “Thịch thịch”, “Thịch thịch”, nhịp tim mạnh mẽ mà có lực truyền đến từ lồng ngực kề chặt của nàng và Sở Hiên, từ ngực nàng, hay từ người Sở Hiên nàng vẫn mực ôm chặt.

      Nhịp tim nóng bỏng mà có lực kỳ diệu bình ổn tất cả sợ hãi và hoảng sợ trong lòng Tô Hồng Tụ trong nháy mắt.

      có chuyện gì, Tô Hồng Tụ nghe thấy lòng mình bình tĩnh, ổn định mà yên ổn vậy với mình. Chỉ cần trong ngực nàng có nam nhân kiên cường mạnh mẽ mà tuấn kia, bất kỳ nguy hiểm nào thế gian, đầu trâu mặt ngựa, ma quỷ quái, dù là bất cứ vật gì cũng thể lướt qua mà làm tổn thương nàng.

      Tô Hồng Tụ ngoan ngoãn, mực dính sau lưng Sở Hiên, giống như cái đuôi dứt bỏ ra được, dán chặt thân thể mềm mại trắng nõn của mình lên sau lưng rắn chắc tin cậy của Sở Hiên.

      Sở Hiên và thủ hạ của Vệ Thiên giằng co hồi lâu, nhưng vẫn ra tay.

      thực tế, cũng muốn ra tay với bọn họ, trước đó mặc dù phái ra rất nhiều thủ hạ vào Đại Chu, nhưng vẫn dò ra được hành tung của Vệ Thập Nhị.

      Tuy giết chết bọn họ đơn giản, nhưng đáng tiếc người chết chuyện, muốn cắn nuốt Vệ Thập Nhị, để lực của thành của mình, Sở Hiên còn phải dựa vào những người này.

      Bởi vậy Sở Hiên chỉ uy hiếp đe dọa bọn họ trận, rồi thoáng lui về sau, che chở Tô Hồng Tụ dời đến cồn cát cách đó xa.

      “Nghe đây, ta thể vào cùng nàng, lát nữa ta , nàng vẫn phải theo chân bọn họ.”

      Sở Hiên khẽ , lòng bàn tay nóng bỏng chậm rãi rời xuống, cẩn thận nắm chặt lấy bàn tay bé lạnh buốt trắng nõn vẫn ôm lấy eo .

      Tô Hồng Tụ ngừng lắc đầu, hai tay siết lại, giống như rắn nước càng co càng chặt quấn chặt lấy Sở Hiên, gì cũng chịu buông tay.

      “Ta muốn! Trừ phi ngươi cùng ta, nếu ta cầm cục gạch ném nát đầu mình...”

      Lời Tô Hồng Tụ còn chưa dứt, Sở Hiên nhanh chóng xoay người, tròng mắt đen thâm thúy điên cuồng, ở giữa phun trào ra lửa giận sáng quắc, gần như muốn đốt cháy thân thể đơn bạc của Tô Hồng Tụ.

      bậy bạ gì vậy? Mau buông tay!”

      Sở Hiên tức giận , dùng sức muốn tránh khỏi ràng buộc của Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ lại sống chết chịu buông tay, hai người xô xô đẩy đẩy, cãi nhau, tranh chấp dứt.

      có kết quả, Vệ Thiên lúc trước bị Sở Hiên lao tới đụng ngã, lăn mấy vòng bãi nước cạn được thủ hạ chính là thợ săn giỏi lên, đầu đụng đến bể đầu chảy máu, mặt mũi bầm dập, chẳng biết từ lúc nào đuổi thủ hạ ra, tròng mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào Sở Hiên bị Tô Hồng Tụ ôm chặt eo, nét mặt cổ quái lên.

      “Ngươi... là thợ săn lưu lạc quanh đây?”

      Vệ Thiên tới trước, đầu đuôi hỏi như vậy.

      Sở Hiên ngừng lại, tròng mắt đen di@en*dyan(lee^qu.donnn) sắc bén nhíu lại trong nháy mắt, đưa mắt nhanh chóng liếc qua Vệ Thiên, mở miệng : “ phải.”

      Sở Hiên , lại nhanh chóng lui về sau nhìn Tô Hồng Tụ vẫn dây dưa buông ra, như kẹo mè xửng dính chặt lấy sau lưng , ánh sáng trong mắt lóe lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vệ Thiên.

      “Ta là... Thủ hạ của nàng.”

      Sở Hiên , giơ tay lên nhàng vỗ lấy đôi tay Tô Hồng Tụ quấn lấy bên hông .

      Nghe được Sở Hiên ra hai chữ “Thủ hạ”, ánh mắt Tô Hồng Tụ sáng lên, nhanh chóng buông Sở Hiên ra về trước.

      sai, sai. do ta nhặt, phải, là ta mua được, là thủ hạ của ta!”

      Vệ Thiên hơi suy nghĩ chút, lập tức đưa tay về phía Sở Hiên, cung cung kính kính nắm tay . “Nếu là thủ hạ của Tô nương. Vệ Thiên mạo phạm. Kính xin nên nổi giận, Vệ Thiên mới vô ý mạo phạm. Chỉ có điều sống chết trước mắt, người... Mọi người đều như vậy.”

      Vệ Thiên khẽ , thân thể kiềm chế được bắt đầu run rẩy, chỉ cảm thấy bốn phía lạnh lẽo thấu xương, cóng đến toàn thân cứng ngắc, thể động đậy.

      ràng mới đầu xuân, thời tiết bắt đầu ấm dần, người mặc cũng rất nhiều, có vài áo lông tốt dày, Vệ Thiên lại cảm giác giống như có người ném vào hầm băng vô cùng lạnh lẽo, lạnh lẽo thấu xương truyền từ chân , từ đỉnh đầu , chui khắp tất cả ngóc ngách dưới toàn thân hướng về ngực , giống như có thanh đao sắc bén xuyên thấu trái tim trong nháy mắt.

      Mắt Sở Hiên lạnh lẽo, tròng mắt đen lạnh lùng như dao nhọn, bễ nghễ nhìn Vệ Thiên từ xuống.

      ràng làm gì Vệ Thiên, nhưng Vệ Thiên lại sợ đến run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ngừng lui về sau.

      Lần đầu tiên Vệ Thiên chân chân cảm nhận được sát khí ác độc và lạnh thấu xương từ trong mắt người khác.

      ra khí thế của người có thể cường hãn bén nhọn đến vậy, Sở Hiên cần mở miệng, thậm chí có bất kỳ động tác gì, chỉ đơn giản đứng đó, sát khí tản mát từ dưới toàn thân cũng có thể khiến cho người ta nhượng bộ lui binh, rét mà run.

      Tô Hồng Tụ biết Vệ Thiên làm gì, tại sao với Sở Hiên xong lại run lên.

      riêng gì Vệ Thiên, mọi người chung quanh nhìn sắc mặt Sở Hiên tốt, vừa mang theo kính sợ, lại dần phòng bị sâu, nhiều hơn là sợ hãi trí mạng vô cùng vô tận.

      “Này, nếu ngươi tin tưởng là dinendian.lơqid]on người của ta, cách khác, ngươi phản đối ta mang cùng , đúng ?”

      Tô Hồng Tụ vừa nghe được Vệ Thiên Sở Hiên thành thủ hạ của nàng, lập tức vui mừng lên, nhất quyết tha, đuổi theo Vệ Thiên ngừng.

      “Có phải ? Ngươi ra ? Ngươi nhất định phải , ta... Ta để cho giáo huấn các ngươi, giết chết tất cả các ngươi.”

      Tô Hồng Tụ nhìn ra những người này cũng sợ Sở Hiên muốn chết, mặc dù nàng biết là vì cái gì, ràng Sở Hiên chẳng hề làm gì.

      Nàng cố ý nhảy lên bước, cất cao giọng, vụng về tỏ vẻ uy hiếp.

      Tô Hồng Tụ ỷ có Sở Hiên ở sau lưng làm chỗ dựa cho nàng, chân chính ứng với bốn câu kia: Cáo mượn oai hùm.

      Nếu có Sở Hiên đứng sau lưng nàng, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn đám sau lưng nàng chằm chằm, nhiều hơn trăm nàng, cũng bị bọn Vệ Thiên để vào trong mắt.

      Mà bây giờ tình huống lại khác biệt lớn như thế.

      Tô Hồng Tụ vừa ra bốn chữ giết chết tất cả, Vệ Thiên lại toàn thân run lên, hề nghĩ ngợi cúi đầu đồng ý: “Được.... Được được, chỉ... Chỉ có điều có việc, nếu Tô nương nhất định dẫn cùng, chuyện như vậy Vệ Thiên thể nhắc nhở ràng trước.”

      Vệ Thiên , cúi đầu khom lưng, ngừng lui về sau, giống như sợ lời ra chọc giận Sở Hiên, đưa tới họa sát thân cho chính .

      “Lúc trước Vệ Tướng quân từng có quy định, cho phép bất kỳ người ngoài nào tiến vào nơi ngài đóng quân, nếu Tô nương nhất định dẫn cùng, vậy chỉ đành uất ức Tô nương ở trong túp lều phía ngoài, chờ Vệ Tướng quân trở lại, Vệ Thiên bẩm báo lại với Vệ Tướng quân, làm bố trí tiếp.”

      Tô Hồng Tụ vừa nghe Vệ Thiên lời này, vui vẻ rồi, đây coi là điều kiện gì?

      Chỉ cần có thể ở cùng chỗ với Sở Hiên, đừng nhà tranh rách nát đơn sơ, kể cả ăn gió nằm sương, trời làm màn, đất làm chiếu, nàng cũng câu oán hận.

      “Có thể, chúng ta ở ngoài chờ Tướng quân các người về mới thôi.” Tô Hồng Tụ chút nghĩ ngợi đồng ý.

      Vệ Thiên cúi đầu khom lưng, lập tức đáp lại: “ như vậy, xin Tô nương tha thứ Vệ Thiên bất kính, tạm thời uất ức Tô nương rồi.”

      Vệ Thiên xong, sải bước lên trước, muốn dẫn đường cho Tô Hồng Tụ, mang theo nàng và Sở Hiên vào nơi đóng quân của Vệ Thập Nhị.

      Tô Hồng Tụ cực kỳ hào hứng kéo cánh tay Sở Hiên, muốn dẫn cùng nhau tiến vào nơi đóng quân.

      Nào biết nàng khẽ kéo, rồi lại dùng sức kéo, Sở Hiên vẫn nhúc nhích, vẫn cứ đứng tại chỗ, vẻ mặt sắc bén, mặt lạnh như băng sương, mắt lạnh nhìn nàng.

      “Ngươi... Ngươi vẫn còn giận ta?”

      Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc, lên trước mấy bước, rồi lon ton ôm lấy cánh tay Sở Hiên.

      Trong nháy mắt đó, nàng đột nhiên ý thức được Sở Hiên muốn vào cùng nàng.

      muốn để ý đến nàng, muốn chuyện cùng nàng, thậm chí cũng muốn thấy nàng.

      chỉ dùng ánh mắt là có thể khiến Vệ Thiên kinh sợ, khiến Vệ Thiên ngoan ngoãn nghe lời của , gì mà cũng die,n; da.nlze.qu;ydo/nn thể chung cùng nàng, gì mà chỉ có mình nàng vào cùng Vệ Thiên. Tất cả đều là lời dối lập ra vì để thoát khỏi nàng.

      chỉ muốn vào chung cùng nàng, muốn nhìn thấy nàng.

      Nhìn lại, bây giờ ràng đối diện trực tiếp với nàng, ánh mắt bén nhọn u ám, lạnh lùng và xa lánh ra được.

      chính là muốn sống gần nàng, muốn ở chung chỗ với nàng.

      Nhưng mà tại sao?

      Tô Hồng Tụ mình làm chuyện gì đáng để Sở Hiên nổi giận lớn như vậy, duy nhất giải thích thông, chính là lúc trước nàng cho biết, nàng nhất định phải về nhà.

      Chẳng lẽ chính là chuyện này mới chân chính chọc giận đến ?

      ...

      Chẳng lẽ muốn nàng rời khỏi đây, giống như nàng muốn rời xa , cũng muốn rời xa nàng?

      là như vậy sao? là vậy sao? Nam nhân tuổi trẻ tuấn, cường hãn dũng mãnh đến trời đất cũng hơi biến sắc này, đối với nàng...

      , đâu, nhất định chỉ muốn mất vật sở hữu thôi!

      Tô Hồng Tụ suy nghĩ lung tung, suy nghĩ loạn như nồi cháo nóng bị cháy khét, Sở Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng bất động, giống như định lên trước ngăn cản , ánh mắt lạnh lẽo, xoay người rời , được gọi là chút do dự.

      Trong nháy mắt Tô Hồng Tụ kêu lên sau lưng Sở Hiên: “Ta muốn ngươi !”

      Nàng ấp úng, mơ hồ , giọng vừa khẽ vừa thấp, nhu mì điềm đạm, tràn đầy e lệ.

      “Ta... Ta... Cùng lắm , sau khi ta thường xuyên trở lại.”

      Tô Hồng Tụ khẽ , khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt.

      Lúc bắt đầu, khi nghe được Tô Hồng Tụ ở sau lưng mình gọi cần , Sở Hiên còn khẽ dừng lại chút, song khi nghe ràng nửa câu sau của Tô Hồng Tụ, Sở Hiên lập tức nhấc chân, tốc độ biến mất còn nhanh hơn lúc trước.

      Tô Hồng Tụ mắt thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Sở Hiên lại muốn biến mất vào sa mạc mịt mờ phía trước, trong lòng quýnh lên, hốc mắt đỏ bừng trong nháy mắt, mắt thấy lại tí tách rơi lệ.

      “Ta... Ta...”

      “Vậy tháng ta ở đây, tháng về nhà.”

      Bước chân của Sở Hiên thoáng dừng lại chút, bóng dáng cao lớn của dừng lại bên gò cát nơi nghiêng mình xuất khi trước.

      Mắt Tô Hồng Tụ sáng lên, chạy bước lon ton đuổi theo.

      Nhưng nàng vừa mới bước về phía trước bước, Sở Hiên cũng lập tức bước về trước bước.

      Bước chân của Sở Hiên lớn hơn bước chân của Tô Hồng Tụ nhiều, bước của đồng nghĩa với ba bước chân của Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ vội đuổi theo, Sở Hiên ngược lại cách nàng càng xa.

      Tô Hồng Tụ vừa gấp vừa sợ, vội vàng ngừng bước.

      Quả nhiên, nàng vừa dừng lại, giống như mọc mắt sau lưng, có thể nhìn thấy cử động của nàng, động tác bước chân cũng kém nàng chút nào.

      Tô Hồng Tụ nghẹn ngào, giọng tiếp tục ra.

      “Ta... Ta...”

      “Nếu tháng ta ở đây, nửa tháng ở nhà.”

      Sở Hiên lại bắt đầu về trước, càng chạy càng nhanh, ngay cả bóng dáng cũng sắp thấy.

      Tô Hồng Tụ gấp đến mức “Oa” tiếng khóc lớn lên.

      “Ba ngày ở nhà, hai mươi bảy ngày đều ở đây!”

      Nàng tức giận , vừa khóc, vừa dùng sức dậm chân, nếu như Sở Hiên quay lại nữa, có thể nghĩ, quá bao lâu bàn chân trắng nõn mềm mại của nàng bị rách nát tảng đá bén nhọn chỗ nước cạn.

      Sở Hiên cuối cùng dừng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, mặt lạnh như băng mà với Tô Hồng Tụ: “Ba tháng trở về lần, mỗi lần cho phép vượt quá ngày.”

      “Được.”

      Tô Hồng Tụ như phản xạ có điều kiện nhanh chóng đồng ý Sở Hiên.

      Đợi nàng phản ứng kịp, nàng vừa mới cái gì, nàng quả thể tin vào tai mình.

      Nàng điên rồi! phải giờ nào phút nào nàng cũng nhớ nhà, tâm tâm niệm niệm muốn trở về sao?

      Sao nàng lại dễ dàng đồng ý điều kiện thể tưởng tượng nổi của như vậy?

      Ba tháng trở về lần, mỗi lần được vượt quá ngày, cái này gọi là về nhà sao?

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 85: Người nóng nảy

      Editor: Puck - *******************

      Đây là thăm tù! Ngắn như vậy ngay cả thăm tù cũng bằng!

      Nàng bị nhốt rồi sao? Nàng cũng phải ngồi chồm hổm trong nhà giam!

      Tô Hồng Tụ trợn tròn mắt, tức giận tập trung vào Sở Hiên.

      Sở Hiên cuối cùng chậm rãi từ đầu gò cát bên kia về, dừng bên cạnh nàng.

      Tròng mắt đen của sắc bén, mặt thay đổi nhìn Tô Hồng Tụ, vẻ mặt Tô Hồng Tụ như đưa đám, thái độ khó coi giống như vừa nghe được tin tức ngũ lôi oanh đỉnh *.

      (*) ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý chỉ đả kích trầm trọng.

      .”

      Sở Hiên lạnh nhạt , vừa nhấc chân tới trước mặt Tô Hồng Tụ.

      Tất cả đám thị vệ bên cạnh đều chân tướng, hiểu ra sao mà nhìn hai người bọn họ.

      Ai cũng nghe hiểu vừa rồi hai người tranh chấp cái gì. Gì mà ở trời, gì mà tháng ba tháng.

      Chỉ có điều Tô nương này vô dụng, gây gổ ầm ĩ với cả thủ hạ của mình, cuối cùng dưới cơ lại còn cao giọng khóc rống lên. Ngồi xổm mặt đất ngừng dậm chân muốn ta nhanh chóng quay lại.

      Rốt cuộc hai người này ai là chủ ai mới là tớ?

      “Vừa... Vừa rồi ta sai rồi, , là ngươi nghe lầm, phải, ra tốt.”

      tháng trở về ba ngày, được ?”

      “Hai tháng ba ngày?”

      “Hai tháng ngày?”

      Suốt dọc đường Tô Hồng Tụ đều sau Sở Hiên, như cái đuôi vứt bỏ được, nhắm mắt theo đuôi, như hình với bóng.

      Nàng vừa , vừa lải nhải ngừng, nhưng Sở Hiên ngay cả chữ cũng trả lời nàng.

      Vệ Thiên dẫn Sở Hiên tới nhà tranh, rồi dẫn thủ hạ của lui xuống, cho Sở Hiên, Vệ Thập Nhị ra trận, ba ngày sau đó trở lại, đến lúc đó bố trí cho Tô Hồng Tụ như thế nào, còn phải nghe Vệ Thập Nhị sắp xếp.

      Sở Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Vệ Thiên cúi đầu, lời nào, “Rầm” tiếng tung chân đá văng cửa nhà tranh, tiếng nổ kinh thiên động địa, thể tưởng tượng nổi, cả nhà tranh cũng rung lên vì Sở Hiên dùng sức lực địch nổi đá.

      Mặt Vệ Thiên xám như tro tàn, nhanh chóng mang theo thủ hạ rút về trại lính.

      Tô Hồng Tụ còn thầm, chỉ có điều cầu của nàng càng ngày càng thấp, giọng cũng càng ngày càng đáng thương, nghe giống như ở bất cứ đâu bất cứ khi nào cũng muốn khóc lên.

      “Ba tháng trở về hai ngày, được ?”

      Sở Hiên đột nhiên dừng lại, xoay người, nét mặt hung ác nham hiểm, sắc mặt lạnh lùng mà lườm Tô Hồng Tụ.

      được! Câm miệng!”

      quát, giọng hùng hậu giống như sét đánh, tất cả bụi nóc nhà tranh bị chấn động rớt xuống, rơi hết lên người và Tô Hồng Tụ, khiến hai người mặt xám mày tro, giống như con khỉ chui ra từ trong ống khói.

      Tô Hồng Tụ bị giật mình, nước mắt “Tí tách” rớt xuống, thân thể bé rúc vào góc tường trong nháy mắt, lạnh run, khuôn mặt trắng bệch.

      Sở Hiên đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra thò đầu ra ngoài quan sát.

      Vị trí đóng quân của Vệ Thập Nhị rất tốt, ở trong ốc đảo sa mạc, đông ấm hè mát, khí hậu dễ chịu.

      Hơn nữa, nếu như nhớ lầm, dường như từng tới nơi này.

      Ánh mắt Sở Hiên tối sầm, đóng cửa sổ, phủi bụi người, đưa lưng về phía góc tường nơi Tô Hồng Tụ đứng ngồi xổm xuống.

      lên.” Sở Hiên nhịn được , hai cánh tay xòe ra làm động tác muốn nâng cái mông của Tô Hồng Tụ lên.

      “Khụ... Khụ khụ... đâu?”

      Tô Hồng Tụ ho ngừng, gần như bị bụi dày đặc của cả phòng sặc đến thở nổi.

      Vệ Thiên kia, cũng quá keo kiệt rồi, tìm phòng rách nát gì đâu, nhìn có vẻ mấy trăm năm lau chùi. Khắp nơi đều là bụi, người sao có thể ở?

      Tô Hồng Tụ đưa tay bé, ngừng lau bụi ở chóp mũi, nàng lề mà lề mề, từ đầu tới cuối cũng chịu úp sấp lên lưng Sở Hiên.

      chỉ như thế, nàng còn mặt đỏ bừng, tròng mắt sợ đến chuyển loạn nhanh như chớp, cúi đầu ngừng lui về sau.

      Nằm sấp... Úp sấp lưng , phải ngồi tay sao?

      Hai tay của chẳng phải muốn nâng mông nàng?

      Mới... Mới cần.

      Mặt Tô Hồng Tụ đỏ bừng, tim đập loạn, nghĩ đến phải tiếp xúc thân mật gần gũi với Sở Hiên như vậy, biết sao, tâm hoảng ý loạn, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

      ... Sao có thể dùng tư thế này để cho nàng úp sấp lưng , chẳng lẽ biết như vậy rất mắc cỡ, rất ngượng ngùng?

      Tô Hồng Tụ miên man suy nghĩ, khuôn mặt nhắn ửng hồng, Sở Hiên đợi được đáp lại của Tô Hồng Tụ, cực kỳ nhịn được, sải bước lớn tới, tay nâng Tô Hồng Tụ lên, tay đỡ phía dưới.

      giống như xách chiếc gối đầu bằng lông mao hề có sức nặng nào, mang theo Tô Hồng Tụ ra khỏi phòng.

      “Định... Định đâu?”

      Tô Hồng Tụ khẽ hỏi, túm lấy cánh tay dfienddn lieqiudoon cường tráng có lực của Sở Hiên, điều chỉnh tư thế, thoải thoải mái mái ngồi xuống khuỷu tay rắn chắc ấm áp của .

      “Ta dẫn nàng chỗ tốt.”

      Sở Hiên khẽ , tròng mắt đen sắc bén nhìn thẳng về phía trước.

      Ánh trăng chiếu lên gò má cương nghị như đao khắc của , giống như bôi tầng ánh sáng vàng nhạt lên khuôn mặt tuấn mỹ của , phát sáng rạng rỡ, khí khái hùng hừng hực.

      Tô Hồng Tụ khẽ nhìn, tự chủ được đỏ ửng khuôn mặt nhắn, vội vội vàng vàng cúi đầu xuống.

      Kỳ quái, sao dáng dấp của lại đẹp mắt như vậy?

      Trước kia ràng nàng cảm thấy được dáng dấp dễ nhìn của .

      Xưa nay, Tô Hồng Tụ đều cảm thấy Sở Hiên khiến cho nàng thích, tính tình tốt, lại hung dữ, bây giờ vẫn là lần đầu tiên nàng nghiêm túc, tỉ mỉ quan sát từ đầu đến chân.

      Mày kiếm của cứng rắn, sống mũi thẳng, đôi môi cực mỏng, lại có vẻ rất hấp dẫn, mỗi đường cong mặt cũng đều hoàn mỹ lưu loát như điêu luyện sắc sảo.

      Đặc biệt là cặp mắt kia của , vừa lạnh lẽo lại bén nhọn, khí phách hùng hồn, giống như động đen nhìn thấy đáy, có thể hút tất cả quanh mình vào, khiến cho mỗi người nhìn thấy đều thể di dời tầm mắt, tự chủ được bị hãm sâu.

      Tô Hồng Tụ càng nhìn càng mê muội, khuôn mặt nhắn đỏ đến mức như muốn thiêu cháy.

      Sở Hiên ôm chặt Tô Hồng Tụ, bắt đầu chạy như bay về phía trước.

      Tô Hồng Tụ thò lên dò xét, Sở Hiên chạy quá nhanh, gió thổi cực kỳ mãnh liệt, nàng hơi lạnh.

      Tô Hồng Tụ cẩn thận đặt bàn tay bé trắng nõn vào bàn tay ấm áp đầy đặn của Sở Hiên, theo đó hai gò má nàng ửng đỏ, vội vội vàng vàng thu tay bé lại. Toàn thân nàng cũng nóng đến sắp bốc cháy.

      Nhưng nàng vừa rút tay về, lại lạnh.

      Cứ như vậy, vòng vòng lại, lần, hai lần, ba lần, bốn lần.

      Mỗi lần, tốc độ thu về của Tô Hồng Tụ nhanh hơn, khuôn mặt nhắn của nàng cũng càng đỏ, từ trái đào di1enda4nle3qu21ydo0n biến thành trái cà chua, từ trái cà chua biến thành trái táo, cuối cùng, dứt khoát vinh quang tột đỉnh biến thành trái dâu tằm.

      Sở Hiên biết Tô Hồng Tụ làm gì, chỉ biết lòng bàn tay mình lạnh lẽo, Tô Hồng Tụ đột nhiên đặt bàn tay bé lạnh buốt vào, lát sau lại trống , Tô Hồng Tụ lại rụt tay về.

      Như thế hết tới hai, hết hai tới ba, bốn năm sáu bảy lần dứt.

      Sở Hiên cuối cùng bắt đầu kiên nhẫn, khi Tô Hồng Tụ lại lần nữa cố gắng thu bàn tay bé lại, năm ngón tay mạnh mẽ càm chựt bàn tay bé non mềm trắng nõn trong lòng bàn tay.

      “Lạnh nắm chặt tay ta.”

      Sở Hiên nhịn được , cởi vạt áo, nhét thân hình nhắn của Tô Hồng Tụ vào lồng ngực ấm áp khô ráp của mình, bước nhanh hơn chạy như bay về phía trước.

      Trong nháy mắt Tô Hồng Tụ lạnh rồi.

      thực tế, từ lúc nàng sinh ra cho đến giờ, nàng còn chưa bao giờ nóng bức như vậy.

      Thân hình mềm mại của nàng dính sát lồng ngực khô nóng của Sở Hiên, bên tai nàng là tiếng tim đập “Thình thịch” mạnh mẽ có lực của , chóp mũi là mùi xạ hương phái nam quen thuộc mà nồng đậm người , thân thể bị ôm chặt vào trong ngực, cả người đều nhũn rồi, tim đập lợi hại, hô hấp cũng bắt đầu thoải mái.

      việc dường như bắt đầu hơi rất thích hợp.

      Tô Hồng Tụ mơ hồ , có phải nàng ngã bệnh? Sao khẽ dựa vào đầu váng mắt hoa, toàn thân nóng lên?

      Sở Hiên mang theo Tô Hồng Tụ đến gần mục đích, phía trước là bụi cỏ rậm rạp, trong bụi cỏ có nhiều chỗ rất ẩm ướt, rơi vào, chân rút ra được, là ao đầm thiên nhiên.

      Sở Hiên để Tô Hồng Tụ xuống, muốn Tô Hồng Tụ theo phía sau .

      Từ phía xa truyền đến vài tiếng sói tru, mắt Sở Hiên hơi lạnh, ngắm nhìn bốn phía, sau đó kéo chặt Tô Hồng Tụ, “ theo ta!” ra lệnh.

      Tô Hồng Tụ thuận theo khác thường, bàn tay to cầm tay nàng rất ấm áp, làm cho nàng hề rét lạnh, yên tâm d1end4nl3q21yd0n lạ thường.

      Khắp quanh mình đều là đôi mắt xanh biếc, thỉnh thoảng có bóng đen quỷ dị nhanh chóng chạy qua bên người nàng.

      Nhưng mà tất cả đều chưa từng khiến nàng sợ hãi, cho dù gặp phải chuyện gì.

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu chăm chú nhìn bên mặt Sở Hiên, nghiêm túc mím chặt môi, giống như yên lặng cho nàng biết, có năng lực bảo vệ nàng, có chuyện thể giải quyết.

      Dưới ánh trăng, bọn họ xuyên qua vùng thảo nguyên lớn. dẫn theo nàng, nàng thỉnh thoảng len lén chăm chú nhìn , cao lớn tuấn tú như thế, gió đêm nghịch loạn tóc đen theo khuôn phép đầu , bờ vai của rộng đến thể tưởng tượng nổi, áo lông của che được đường cong dưới cơ thể... Kỳ quái, nàng phát mình càng ngày càng thích vụng trộm nhìn .

      Sở Hiên dẫn Tô Hồng Tụ đến hồ nước lớn, trời nước màu, hồ nước bốc khói, dưới ánh trăng hồ nước màu xanh biếc càng làm nổi bật trời đầy sao, đẹp như tiên cảnh.

      “Đẹp quá...” Tô Hồng Tụ chịu hết nổi giọng tán thưởng, mắt gợn sóng.

      “Đây là hồ Nguyệt San.” Sở Hiên xong, bắt đầu ra tay cởi bỏ quần áo người.

      “Ngươi làm gì thế?” Tô Hồng Tụ hoảng hốt, sắc mặt khó khăn lắm mới khôi phục bình thường lại đỏ bừng, yên mà nhìn thẳng Sở Hiên.

      “Tắm rửa.” Sở Hiên đáp ngắn gọn dứt khoát, cúi người kéo vải thô quấn chân, làn da màu đồng rắn rỏi mạnh mẽ tỏa sáng dưới ánh trăng, tìm được vết sẹo thân thể , lồng ngực cứng như sắt thép, bụng cứng rắn rắn chắc, khí lực toàn mỹ của tràn ngập hơi thở điên cuồng.

      Tô Hồng Tụ nhìn hai mắt chớp, gần như cách nào chuyển mắt sang hướng khác, lồng ngực của nàng bắt đầu thình thịch thình thịch đập mạnh, hô hấp của nàng hỗn loạn, lại lần nữa toàn thân khô nóng, gò má nóng lên.

      Sở Hiên quay đầu lại liếc Tô Hồng Tụ: “Đợi ở đây, đừng xuống, hồ nước quá lạnh, phía trước còn có suối nước nóng, lát nữa ta dẫn nàng...”

      Lời còn chưa dứt, Tô Hồng Tụ lon ton xoay người sang chỗ khác, sau đó đưa lưng về phía , chịu nhìn .

      Mắt Sở Hiên tối sầm, thân thể căng cứng trong nháy mắt, nắm chặt hai quả đấm.

      Mắt sắc nhọn, nét mặt hung ác nham hiểm, nhìn giống như đầu thú điên cuồng hoàn toàn bị chọc giận, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

      “Xoay đầu lại đây! Nàng cứ muốn nhìn ta như thế?”

      Sở Hiên giận tím mặt, sải bước lớn lên phía trước, túm lấy thân hình bé yếu ớt của Tô Hồng Tụ, mạnh mẽ dùng sức xoay nàng lại –

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 86: Có phải ngươi được ?

      Editor: Puck - *******************

      Tô Hồng Tụ chấn động, hai mắt tròn xoe chớp chớp, sáng ngời mà trong suốt nhìn thẳng vào Sở Hiên.

      Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ếch kêu hơi yếu, nệm cỏ xanh, đất mênh mông, chân trời treo vầng trăng sáng, còn có sao đầy trời nhấp nháy.

      Cánh đồng bát ngát, khí tươi mát, gió lạnh hiu hiu thổi.

      Gò má Tô Hồng Tụ đỏ bừng, đôi mắt to mượt mà như trân châu đen sáng ngời nhấp nháy mông lung, tóc dài rối bời dây dưa cổ trắng như sứ, tóc đen dày như tơ gấm kéo dài, dễ dàng xuyên qua lồng ngực mạnh mẽ cứng cỏi như sắt thép, giống như đôi tay bé vô hình, mực túm lấy tim .

      Sở Hiên đưa tay, cẩn thận vén mái tóc, sợi tóc trơn bóng sáng mềm như tơ gấm trượt qua lòng bàn tay dày rộng của , trong đôi mắt như băng của phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp mà trắng nõn của Tô Hồng Tụ, giọng tự chủ bắt đầu thả lỏng.

      “Tránh cái gì? Sao đột nhiên xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía ta?”

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc dứt.

      cởi sạch quần áo người, nàng xoay người sang chỗ khác, chẳng lẽ còn muốn nhìn thẳng ? Mặt Tô Hồng Tụ đỏ bừng, ấp úng đáp lại: “Ngươi.. Ngươi cởi quần áo, ta xoay qua chỗ khác, chẳng lẽ còn phải nhìn ngươi?”

      “A.” Sở Hiên thong thả ung dung đáp, tròng mắt đen của thâm thúy, ánh mắt sáng quắc, giống như con báo luôn luôn cảnh giác, bảo vệ chặt con mồi, tròng mắt sắc bén của hề chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn như hoa, tỳ vết của Tô Hồng Tụ.

      Mắt nàng đẹp. Vừa đen vừa tròn, trong suốt lóe lên, giống như trong vỏ trai e ngại lộ ra trân châu đen, sợ hãi, cự tuyệt như ra vẻ mời chào.

      Da của nàng non mềm, cả đời đều chưa từng thấy làn da như vậy người khác, trắng như sữa, non như tuyết trắng rơi trong bầu trời đêm mùa đông xuống, đụng cái nát, băng làm thịt, ngọc làm xương.

      Mắt Sở Hiên sáng quắc, sâu trong đáy mắt bất tri bất giác dấy lên lửa dục hừng hực, ngón tay thô ráp của khẽ vuốt ve làn da trơn bóng trắng như sữa trước gò má, vuốt ve tới lui, lưu luyến, dời xuống từng chút.

      Ngón tay chậm rãi dừng lại đôi môi ửng hồng xinh xắn như đào, chỗ sâu trong mắt Sở Hiên phun ra ngọn lửa thiêu đốt, gần như làm bỏng Tô Hồng Tụ.

      Lửa dục yên lặng bỗng chốc đốt lên nhanh như tia chớp, Sở Hiên đưa tay nâng trán Tô Hồng Tụ, cúi thấp người, cánh môi lửa nóng áp lên bờ môi mềm mại run rẩy của nàng, đầu tiên nhàng phớt qua, ngay sau đó cuồng nhiệt như lửa chiếm lấy cánh môi mở ra, dùng đầu lưỡi thân mật đẩy hàm răng của nàng ra, quyến luyến với đầu lưỡi mềm mại của nàng.

      Tô Hồng Tụ đưa hai tay, định đẩy về trước chút, nhưng mà theo hôn môi càng mãnh liệt của Sở Hiên, cánh tay ôm nàng càng dùng sức, khí lực toàn thân của Tô Hồng Tụ gần như đều bị Sở Hiên hút hết, bàn tay bé trắng nõn đẩy lồng ngực cường tráng của dần mềm mại, vô lực mà thả xuống.

      Từ sâu trong cổ họng Tô Hồng Tụ phát ra tiếng rên , nụ hôn này quá kích thích, đòi hỏi, quyết liệt của Sở Hiên làm cho nàng run rẩy. Nàng cảm thấy tứ chi mềm yếu, đầu óc mê man.

      Sở Hiên cho Tô Hồng Tụ cơ hội thở dốc, thân thể cường tráng đè lên người nàng, nụ hôn của giống như muốn điên cuồng nuốt hết nàng, môi lưỡi của ngừng trêu chọc nàng, ớt át mà dây dưa cùng nàng...

      biết qua bao lâu, Sở Hiên mới kết thúc nụ hôn kích thích sôi sục huyết mạch này, buông Tô Hồng Tụ ra, thân hình cường tráng vẫn mực đè nặng lên thân thể mềm mại của nàng, kịch liệt thở dốc.

      Sở Hiên nóng bỏng nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, dáng vẻ ánh mắt bối rối càng tăng thêm chút hấp dẫn hơn trước kia.

      Vô tội mà đơn thuần, khiến cho người ta kiềm chế được mà muốn hung hăng chà đạp.

      Nhưng mà Sở Hiên tiến thêm động tác tiếp theo, chỉ buông hai tay ra, vỗ vỗ cỏ khô dính tóc Tô Hồng Tụ, nhàng mà ôm Tô Hồng Tụ vào trong ngực.

      “Nàng nhìn nàng xem, tại sao vậy? Vừa bẩn vừa đen.”

      Sở Hiên khẽ , bởi vì cực kỳ kiềm chế mà tiếng trở nên khàn khàn, trầm lắng cuốn hút mà tràn đầy tính xâm lược mạnh mẽ.

      Tô Hồng Tụ có thể bẩn sao?

      Lúc trước Sở Hiên rung phòng bùn và bụi, tất cả đều đổ ập xuống rớt người nàng, bây giờ lại đè nàng vào bãi cỏ, lăn thành thân lá cây và cỏ khô.

      Bây giờ hay, ràng là lỗi của , lại hoàn toàn đổ hết lên người nàng.

      Mắt Sở Hiên thâm thúy, cánh tay cường tráng ôm chặt lấy Tô Hồng Tụ mềm mại xương trong ngực, bàn tay to có thể dễ dàng vặn bẻ người khác cẩn thận vỗ bụi đất và lá khô người Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ vẫn còn hỗn hỗn độn độn, đầu óc .

      phải nàng chưa từng hôn người khác, mặc dù nàng chưa bao giờ chuyện tình với người khác.

      Nhưng mà cả đời này của nàng vẫn chưa từng có cảm nhận say mê mà kỳ diệu như vậy.

      Giống như cả người nàng đều hòa tan, bốc hơi, hơi nóng sáng rực xuyên thấu cơ thể và kích thích dữ dội chấn động cõi lòng Tô Hồng Tụ run rẩy thôi.

      Chưa bao giờ có người khiến cho nàng sinh ra cảm giác như vậy, tan xương nát thịt, muôn đời phục. Giống như linh hồn nàng thoát khỏi thân thể nàng, lâng lâng lên tận bầu trời.

      Tô Hồng Tụ híp mắt, tầm mắt mông lung, ánh mắt mờ mịt nhìn thẳng vào Sở Hiên.

      Trong đêm gió lớn, hơi lạnh, Tô Hồng Tụ thò ai tay, muốn kéo Sở Hiên lại cạnh mình gần hơn chút nữa.

      Nhưng Sở Hiên lại run lên, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Tô Hồng Tụ.

      Bên người Tô Hồng Tụ đột nhiên lạnh, nàng bất mãn thầm, cuộn tròn thân thể muốn chui vào trong ngực Sở Hiên, cực kỳ khát vọng nhận lấy ấm áp và nhiệt huyết trong lồng ngực cường tráng của khiến cho nàng yên tâm.

      Sở Hiên lại đứng lên, lùi sang bên cạnh, Tô Hồng Tụ chụp hụt, thân thể bé luôn giữ ở trạng thái cuộn tròn, nhanh như chớp lăn vài vòng bãi cỏ mới miễn cưỡng dừng lại.

      “Ngươi làm gì vậy!”

      Tô Hồng Tụ chịu hết nổi định phàn nàn, nàng cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo lại, mở to đôi mắt to tròn xoe đen bóng, tức giận mà lườm nguýt Sở Hiên.

      Sở Hiên lại sớm đến bên hồ, xoay người mãnh liệt chui vào trong hồ nước lạnh thấu xương.

      sang bên cạnh.”

      Sở Hiên lạnh nhạt , vung hai tay bắt đầu bơi ra giữa hồ nước óng ánh trong suốt.

      “Đừng có như xương, tìm chỗ dựa vào khắp nơi.”

      Nghe được Sở Hiên nàng thành [email protected]0n có xương, quai hàm Tô Hồng Tụ lập tức phồng lên, càng thêm tức giận, nhịn được nhặt mấy tảng đá bên hồ, “Tủm, tủm” ném vào trong hồ nước xanh biếc mênh mông.

      “Ngươi mới có xương.”

      Tô Hồng Tụ oán giận khẽ , nắm vốc đá vụn tủm tủm ném vào trong hồ.

      Tủm tủm tủm tủm, mặt hồ bị ném thành lỗ , nước hồ lạnh như băng giống như giọt mưa tí tách bắt tung tóe ra bốn phía.

      Thấy Tô Hồng Tụ cầm đá ném , Sở Hiên trồi lên mặt hồ, lắc lắc đầu, tự nhiên cười tiếng, lật người bơi ra giữa hồ, dưới ánh trăng, thân thể cường tráng của , làn da thịt màu lúa mạch dính đầy giọt nước trong suốt, hóa thành thể với hồ nước đẹp đẽ.

      thể , dáng vẻ thân thể trần trụi của khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, ngược lại hấp dẫn kinh người, hấp dẫn như hít thở thông.

      Giống như trời sinh nên như thế, hòa làm thể với đại tự nhiên, nhanh như báo, nhanh như ưng, mạnh như hổ, nhanh như sói. Đường cong dưới toàn thân lưu loát, bắp thịt căng đầy đều là tuyệt tác tinh sảo nhất của trời cao.

      Tô Hồng Tụ nhìn nhìn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhanh chóng chúi đầu vào trong khuỷu tay mình. Vừa rồi... ràng phải là ảo giác nàng.

      Vừa rồi ràng hưng phấn, nàng dán chặt như vậy, cảm thấy từ sớm, cực kỳ hưng phấn, nơi đó nóng như thiêu đốt đến gần như muốn làm bỏng nàng.

      ràng sớm vận sức chờ phát động, nhưng lại cố tình cứng rắn kiềm chế mình, đột nhiên ngừng lại, rốt cuộc là tại sao?

      phải nửa người dưới của nam nhân đều là động vật sao, lúc nam nhân hưng phấn rất khó kêu dừng sao?

      Tại sao đột nhiên lại dừng động tác, tại sao có động tác bước tiếp theo?

      Tô Hồng Tụ quá hiếu kỳ rồi, nàng dieendaanleequuydonn hoàn toàn chú ý tới tình cảm của mình với Sở Hiên chẳng qua chỉ là u mê, nếu như Sở Hiên gần sát, ôm chặt nàng, chừng nàng thét chói tai, cuối cùng lại đẩy ra.

      Đầy trong đầu nàng đều là có phải biết, có phải biết ?

      “Có phải ngươi thể ?”

      Tô Hồng Tụ khẽ , khuôn mặt nhắn ửng đỏ, “Tủm” tiếng ném vào hồ nước xanh biếc.

      “Cái gì thể?”

      “Rào” tiếng, Sở Hiên đột nhiên xuất bên chân Tô Hồng Tụ.

      Từng giọt nước trong suốt chảy xuôi lồng ngực rắn chắc khêu gợi của , trong rừng sâu yên tĩnh, giọng khàn khàn của Sở Hiên càng lôi cuốn trầm trọng.

      Ánh mắt sắc bén của , mắt chớp mà nhìn thẳng Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ bị Sở Hiên nhìn đến hoảng hồn ú ớ, mặt càng đỏ, giống như bị đốt cháy.

      Nàng cúi đầu, dám nhìn Sở Hiên nữa, vùi đầu trong đầu gối, buồn bực : “Ngươi chính là được! Nếu sao ngươi tiếp tục? Ngươi có biết chuyện ngươi phải tiến vào! vào đó, sau đó ta mang thai cục cưng của ngươi, ta sinh con cho ngươi...”

      Tô Hồng Tụ đến đây, ngẩn người, mặt đỏ thành tím, vội vàng lấy tay bịt miệng, trừng lớn hai mắt, tỏ vẻ gặp quỷ mà nhìn thẳng vào Sở Hiên.

      Rốt cuộc nàng hươu vượn gì vậy?

      phải nàng còn về nhà sao? phải nàng còn muốn tu tiên sao?

      Nàng nhất định là điên rồi.

      , nàng vừa phải là nàng, nàng chỉ muốn lấy ví dụ.

      Đúng, nàng chỉ vì dạy cho Sở Hiên dễ hiểu.

      Nhưng mà tại sao nàng phải dạy Sở Hiên?

      Tô Hồng Tụ đánh chết cũng muốn nghĩ tiếp. Nàng dùng hai tay bé trắng nhõn che mắt, cũng dám nhìn Sở Hiên nữa.

      “A.” Nghe thấy Tô Hồng Tụ sinh hài tử, tròng mắt đen sắc bén của Sở Hiên nhíu lại trong nháy mắt, ánh mắt cảnh giác lập tức lướt qua bụng bằng phẳng của Tô Hồng Tụ.

      “Có ý gì? Tại sao phải để ta và nàng sinh tiểu hài tử? ràng!”

      Sở Hiên đặt tay lên bờ hồ, dùng khăn mặt lau sạch thân thể, thờ ơ hỏi Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ xấu hổ thôi, nào chịu chuyện với Sở Hiên?

      Nhưng nàng , Sở Hiên vẫn ngâm mình bên cạnh chân nàng , chỉ như thế, còn thò bàn tay to rắn chắc màu lúa mạch ra nắm chặt cổ chân mềm mại trắng nõn của nàng, mân mê xoa bóp, vuốt ve tùy ý.

      Tô Hồng Tụ bị Sở Hiên vuốt ve dieenndkdan/leeequhydonnn đến muốn cười, nàng sợ nhột, khỏi cười khanh khách ra tiếng.

      có, có gì, ta chính là làm suy luận... Khanh khách... Ta sợ nhột, đừng gãi.”

      Tô Hồng Tụ cười , thò bàn tay bé dùng sức đẩy bàn tay to lạnh buốt của Sở Hiên đặt cổ chân nàng.

      “A.” Tròng mắt đen sắc bén của Sở Hiên tối sầm lại trong nháy mắt.

      “Chỉ là ví dụ? ?”

      giọng thào, đột nhiên “Rào” tiếng bật người ra khỏi mặt nước.

      Tô Hồng Tụ vội vàng đưa hai tay trắng nõn lên che mắt.

      lâu, tiếng mặc quần áo sột soạt dần ngừng, Tô Hồng Tụ vụng trộm bỏ tay ra, chỉ từ kẽ ngón tay ngừng trộm liếc Sở Hiên.

      theo nhanh lên! Đừng kỳ kèo mè nheo mãi!”

      Sở Hiên lạnh nhạt , hề có ý tứ đợi Tô Hồng Tụ chút nào, cất bước lên phía trước.

      Tô Hồng Tụ đột nhiên đau xót trong lòng, thành lời là cảm giác gì, giống như có người cầm cây kim, chọc thẳng vào tim nàng.

      làm sao vậy?

      Sao ôm nàng?

      chán nàng quá bám người, cuốn lấy quá lợi hại sao?

      Tô Hồng Tụ biết sao, trong lòng càng khó chịu, ràng Sở Hiên cũng xa, trong bụi cỏ vừa yên tĩnh lại nguy hiểm chỉ có mình nàng, nàng lại hề cảm thấy sợ hãi chút nào.

      Nàng chỉ thấy vắng vẻ trong lòng, hơi chột dạ, mà càng nhiều hơn là hốt hoảng.

      Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa hai tay ôm chặt đầu gối.

      Thấy Tô Hồng Tụ phía sau hồi lâu theo, Sở Hiên nhíu mày, xoay người sải bước lớn trở lại bên cạnh Tô Hồng Tụ.

      “Làm sao vậy? Ngồi chồm hổm ở đây giở trò gì?”

      Sở Hiên lạnh nhạt , trong giọng khàn khàn lạnh như băng là bực bội, ở giữa nhanh chóng xẹt qua dồn nén dễ nhận thấy.

      có chuyện gì, chính là nổi.”

      Tô Hồng Tụ cúi đầu , thân thể càng cuộn chặt đến lợi hại, đầu dùng sức chôn trong cánh tay khoanh tròn, như thế nào cũng chịu ngẩng lên.

      “Chân dài của nàng dùng để làm gì? tí xíu đường cũng nổi, phế vật!”

      Sở Hiên trách mắng, tinh mắt nhìn thấy cổ trắng nõn của Tô Hồng Tụ nổi lên hàng loạt da gà đỏ hồng.

      Sở Hiên ngồi xổm xuống, cởi áo lông dày người, nhanh chóng dùng áo lông bọc chặt lấy Tô Hồng Tụ lạnh run.

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên nhanh chóng liếc mắt nhìn Sở Hiên, lại lườm nguýt, giả bộ đáng thương mà cúi thấp đầu xuống.

      “Đúng là nổi đấy, ta chính là nổi!”

      Tô Hồng Tụ cúi đầu xuống, khẽ , đồng thời nhanh chóng duỗi hai cánh tay bé mảnh khảnh trắng nõn ra phía trước.

      Ý của nàng quá ràng, nào có chuyện nổi? ràng làm nũng để người ta ôm.

      Tròng mắt đen của Sở Hiên nhíu lại, nhanh chóng đứng thẳng người dậy.

      “Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đứng dậy tự mình !”

      vừa dứt lời, Tô Hồng Tụ ở phía sau nghẹn ngào, nhanh chóng dùng tuyệt chiêu lần nào cũng thành công – khóc.

      Chỉ thấy thân thể bé của nàng khẽ run hai cái, hai hàng nước mắt nhanh như chớp lăn ra khỏi hốc mắt, nước mắt nắm thả tự nhiên, lệ như suối trào, quả giống như suối phun.

      Chân mày Sở Hiên nhăn lại, mặt lập tức biến sắc, đứng bên cạnh nhìn Tô Hồng Tụ nước mắt lưng tròng, lâu .

      lúc, Tô Hồng Tụ thấy khóc đủ rồi, rón rén ngẩng đầu lên, nàng hé mắt nhìn xung quanh, nào còn thấy bóng dáng Sở Hiên?

      Chỉ còn mỗi gió thổi u u, cỏ lắc lư rì rào.

      Tô Hồng Tụ đau lòng gần chết, giống như ngực bị người ta hung hăng đâm đao, nước mắt cuồn cuộn chảy ra, “Oa” tiếng cất cao giọng khóc rống lên.

      Mới vừa khóc tiếng, Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy người bẫng, chóng mặt, trời đất quay cuồng trận, nàng bị Sở Hiên túm lấy đai lưng.

      “Ôm cái kia.”

      Sở Hiên trầm giọng , giọng lạnh như băng mà kiên nhẫn.

      Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn, những thứ này là gì vậy? đào đâu ra đống lớn lá chuối, còn muốn nàng ôm lá chuối vào trong ngực?

      Ôm những lá này, nàng còn ôm thế nào?

      Tô Hồng Tụ cong môi lên lắc đầu liên tục.

      cần, cần, ta muốn ôm những thứ này, ôm thứ này để làm gì?”

      “Bảo nàng ôm nàng ôm!”

      Sở Hiên tức giận , giọng hùng hậu giống như sét đánh, trong bụi cỏ vốn có vài đôi mắt xanh biếc thoắt thoát , bị Sở Hiên gắt gỏng quát nạt như vậy, sột soạt vang lên, dã thú trốn trong bụi cỏ chạy sạch trong nháy mắt.

      Tô Hồng Tụ bị giật mình, nơm nớp lo sợ thu người lại, mắt thấy lại muốn rơi lệ.

      Nàng vô thức ôm chặt lá chuối trong tay.

      Sở Hiên nhấc Tô Hồng Tụ lạnh đến run lẩy bẩy lên, ai tay ôm chặt lấy thân thể bé trắng nõn mềm mại vào trong lòng.

      Gió đêm thổi vù vù, bụi cỏ vang theo rì rào, lửa dục nóng bỏng mạnh mẽ nổi lên trong rừng sâu đen kịt yên tĩnh.

      Cho dù có vài tầng lá chuối cách trở, hai tròng mắt sắc bén của Sở Hiên vẫn nhanh chóng biến thành đen, trở nên sâu thẳm mỗi lần thân thể mềm mại của Tô Hồng Tụ cọ cọ trong vòng ôm của mình.

      Vừa đặt Tô Hồng Tụ xuống cửa hang ở suối nước nóng, tay Sở Hiên ấn mạnh Tô Hồng Tụ về phía vách đá.

      Hôn môi nóng bỏng giống như mưa rào như gió điên cuồng mạnh mẽ trút lên người Tô Hồng Tụ, Sở Hiên vòng chặt hai tay, xoay người, kéo Tô Hồng Tụ cách xa vách đá ướt át lạnh lẽo, ôm vào trong ngực, điên cuồng hôn môi.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 87: Kết thúc

      Editor: Puck - *******************

      Thời gian ba ngày thoáng qua tức , Tô Hồng Tụ cũng ở trong nhà tranh Vệ Thiên sắp xếp cho nàng, mà tiến vào hang núi Sở Hiên tìm cho nàng, đồng thời sử dụng rơm rạ làm chăn nệm.

      Chẳng hiểu tại sao, Tô Hồng Tụ cảm thấy, người nơi này giống như để nàng vào trong mắt.

      Hang núi ngay bên ngoài nơi đóng quân, thủ hạ Vệ Thiên cũng thường săn, qua lại qua cửa hang, nhưng bọn chưa bao giờ chào hỏi nàng, nhìn thấy nàng cũng coi như thấy.

      Ngoại trừ Vệ Thập Nhị, vốn có mấy người biết Tô Hồng Tụ, huống hồ, Vệ Thập Nhị ra ngoài, vốn có ở đây, có lệnh của Vệ Thập Nhị, càng thêm có ai để ý đến Tô Hồng Tụ.

      Ở trong hang núi ba ngày, mặc dù Sở Hiên đều đốt thảo dược đuổi côn trùng ở tất cả các chỗ hẻo lánh trong hang núi, nhưng Tô Hồng Tụ vẫn bị chích đến cả người đầy nốt, khuôn mặt mềm mại sưng lên hai nốt, đỏ đỏ quả cứ như phá tướng.

      Nàng bụm mặt, làm bộ đáng thương, từ khe ngón tay rón rén nhìn Sở Hiên chuẩn bị quần áo vì nàng, bôi thuốc đuổi côn trùng lên người.

      “Ta thích nơi này.”

      Tô Hồng Tụ thò bàn tay bé, nhàng kéo vạt áo Sở Hiên, khẽ : “Rốt cuộc tới khi nào ngươi mới dẫn ta , khi nào chúng ta mới có thể về nhà?”

      Tô Hồng Tụ khẽ , thói quen thành tự nhiên, nàng bất tri bất giác coi hậu cung Đại Lương là nhà.

      Sở Hiên nhanh chóng ngẩng đầu, tròng mắt đen sắc bén nhanh chóng liếc qua Tô Hồng Tụ người đầy nốt côn trùng cắn, cúi gằm đầu, vẻ mặt cầu xin.

      biết.”

      Hán lạnh nhạt , chú ý tới cánh tay trắng nõn của Tô Hồng Tụ lại thêm nốt nhọt tím xanh, vừa rồi va chạm trúng, chân mày nhanh chóng nhăn lại.

      Mặt đất hang núi quá cứng ngắc, cho dù die~nda4nle^qu21ydo^n Sở Hiên sớm phủ đầy rơm rạ mềm mại lên mặt đất, nhưng da thịt mềm mại của Tô Hồng Tụ vẫn chịu đựng được, hơi để ý chút vết nhọt bị bể ra.

      Sở Hiên chuẩn bị xong quần áo cho Tô Hồng Tụ, đê cháo gà nóng hổi mới vừa nấu xong vào tay nàng, lấy cung tên, cầm đao cắm vách đá, xoay người rời .

      Tô Hồng Tụ vội vàng đứng thẳng người dậy, ở sau lưng Sở Hiên ngó dáo dác ngừng nhìn quanh.

      “Ngươi phải đâu? Phải bao lâu? Lúc nào trở lại?”

      săn thú, biết.”

      Sở Hiên nhịn được , bóng dáng hoàn mỹ mất tích nơi rừng sâu, như con báo thấy bóng, ngay lập tức biến mất tung tích.

      Vùng sa mạc cách đó xa, quân đội Vệ Thập Nhị viễn chinh trở về gặp phải nguy cơ trước đó chưa từng có, đội người ngựa nước Ly vây thổ bảo nho dùng để phòng ngự lại.

      Chân mày Vệ Thập Nhị nhíu chặt, sắc mặt trầm, lời mà nhìn tướng sĩ nước Ly bên ngoài thổ bảo võ trang đầy đủ, giơ cao cung tên và đao chuẩn bị xông vào thổ bảo.

      Vệ Thập Nhị cảm thấy trong quân của mình có gian tế, nếu sao tướng sỹ nước Ly lại biết được hôm nay trở về chọn con đường này?

      Còn thiết lập mai phục hai bên đường trước đó?

      Mà bây giờ tra quá muộn, kẻ địch xông ra càng nhiều, từ đầu tường thổ bảo nhìn xuống, bên ngoài đông nghịt như bùn chảy, lại giống như bầy kiến chi chít, quân đội nước Ly chắc huy động toàn bộ lực lượng xuất trận, tiếc giá nào vây ở đây.

      Đại Chu và nước Ly là kẻ thù truyền kiếp, mấy năm liên tục chinh chiến dứt, ngươi chết ta sống, đánh nhau chết sống trăm năm.

      biết có biết bao nhiêu tướng sỹ ưu tú của nước Ly chết dưới tướng lĩnh thủ hạ của Đại Chu, giống vậy, những năm này có vô số binh lính của Đại Chu bị mất mạng dưới gót sắt của quân đội nước Ly.

      Hai đội ngũ giống như bầy thú khát máu nguyên thủy nhất, vừa thấy mặt muốn cắn xé nhau, chém giết lẫn nhau, chết ngừng.

      Tướng lĩnh quân đội nước Ly – Mạc Kha – giết đỏ mắt rồi, hét lớn tiếng, “Cánh phải, theo ta, lên!”

      Mạc Kha thét lớn tiếng, giơ cây die nda nle equ ydo nn đao đầm đìa máu tươi lên, giẫm lên thi thể tướng sĩ tường thành bị bắn rơi liên tục, cao giọng tru lên, như đầu thú khát máu tàn bạo nhất, hùng hổ mà phóng tới thổ bảo.

      Vệ Thập Nhị nhíu mày, kêu thủ hạ, “Bắn cho ta!”

      Mưa tên từ trời rơi xuống giống như châu chấu, nghiêng trời lệch đất rơi xuống, xuyên qua áo giáp mỏng của tướng lãnh thủ hạ Mạc Kha, găm bọn họ đất.

      Mỗi lần thủ hạ của Vệ Thập Nhị phóng ra, gần như đều khiến Mạc Kha tổn thất trầm trọng.

      Nhưng mà Mạc Kha sớm giết đỏ mắt rồi, thấy thủ hạ cách nào công kích thổ bảo, Mạc Kha thu đao đầm đìa máu tươi tay lại, rút cung tiễn sau lưng ra, từng mũi tên , tiếng xé gió “Vèo vèo” bay , tướng sỹ bên cạnh Vệ Thập Nhị lập tức ngã xuống đất.

      Binh lính hộ vệ bên người Vệ Thập Nhị thể bắt đầu lui về sau.

      Mạc Kha kéo căng hết dây, dùng toàn lực, hét lớn tiếng, hùng hổ bắn mũi tên sắc bén mà hung mãnh về phía Vệ Thập Nhị.

      “Phập” tiếng, tiếng xé gió nổi lên, vào lúc này, Vệ Thập Nhị chỉ thấy vết máu trượt qua, sau đó đầu bay lên ánh trăng màu máu, ánh trăng lạnh lẽo, chảy xuôi theo mọi thứ, thấu vào da thịt thấm xương tủy người, lại làm khuất ánh mặt trời phía tây, cuối cùng thu lại thành đao, lạnh lẽo bay ra đỡ lấy mũi tên Mạc Kha dùng hết toàn lực, bắn ra.

      Dưới ánh đao tiến tới, tên của Mạc Kha bị xiết đến nát bấy, cuốn dưới đầu tường.

      Mạc Kha điên cuồng, phát ra tiếng thét to với Sở Hiên chặn lại mũi tên trí mạng cho Vệ Thập Nhị: “Ai?”

      Môi mỏng của Sở Hiên khẽ nhếch, cười như cười, đứng đầu thành, từ cao mà bễ nghễ nhìn xuống Mạc Kha: “Chết đến nơi rồi, còn cần quan tam người khác tên gì?”

      Mạc Kha nổi giận, thân hình đột ngột xông lên từ mặt đất, giống như con chim ưng hùng vĩ bay lên, trong nháy mắt nhảy lên đầu mọi người, cước của dẫm nát đầu binh sỹ, khụ tiếng, người nọ bị dẫm gãy cổ, cổ ngửa ra sau, máu tươi trong miệng chảy lênh láng, mắt thấy sống được nữa rồi.

      Mạc Kha nhảy lên đầu tường, đao vung liên tục, mấy người lính vây quanh lập tức phơi thây đầy đất.

      Máu tươi văng khắp nơi, binh lính còn lại vội vàng che chở Vệ Thập Nhị, muốn lui về sau, Mạc Kha vừa nhìn thấy Vệ Thập Nhị, cười dữ tợn tiếng, thân hình lại lần nữa bay lên.

      Theo đột nhiên bay lên, thân thể die nd da nl e q uu ydo n của hóa thành hư ảnh màu đen trung, đến nhanh như chớp.

      Vài tên binh sỹ lên trước chặn đánh, còn chưa nhìn thân hình của , bị đao đầm đìa máu tươi trong tay chém thành hai đoạn.

      Binh sỹ cuối cùng dưới tay Vệ Thập Nhị bị Mạc Kha chém giết, mày kiếm của Vệ Thập Nhị nhíu chặt, vẻ mặt nặng nề.

      Khi tiếng vang lớn, quanh quẩn thôi đầu thành, đao đầm đìa máu tươi trong tay Mạc Kha bị chặn lại, bóng dáng nhanh nhẹn như báo của Sở Hiên, khảnh khắc khi Mạc Kha sắp đánh về phía Vệ Thập Nhị, di chuyển thân thể nghênh đón trước mặt Mạc Kha.

      Mạc Kha thu đao lại, đối mặt với Sở Hiên, cười ha ha, cười phải nụ cười của người, mà là nụ cười của thú hoang.

      Hai kẻ mạnh gặp nhau, tính dã man trong máu Mạc Kha bị kích thích trong nháy mắt, nhìn thấy Sở Hiên, giống như đầu sói nhìn thấy con mồi, nhìn thấy chút tình cảm nào trong đôi mắt mờ mịt mông lung, chỉ bắn ra ánh sáng lạnh lùng khát máu.

      Ngay sau đó, Mạc Kha nhào tới, vung đao, choang choang nổ bên tai dứt, ánh đao bóng kiếm, còn ai thấy bóng dáng của Sở Hiên và Mạc Kha, chỉ thấy ánh bạc ngừng nhấp nháy giữa trung, nhanh như chớp, mạnh như sấm, chấn động, rung chuyển trời đất.

      Vệ Thập Nhị hoàn toàn khiếp sợ rồi, cao thủ cùng cấp bậc chiến đấu, trước nay chưa bao giờ được gặp, quả thể tưởng tượng, hổ khiếu long ngâm.

      Khi Mạc Kha hét lớn tiếng lần nữa, giơ đao lên, thân hình bay lên mãnh liệt đánh về phía Sở Hiên, Sở Hiên lui về sau bước, giơ đao bắn ra ánh bạc lên trung đón nhận Mạc Kha.

      Hai đao màu bạc va chạm vào nhau.

      đầu thành, giống như dâng lên vầng thái dương, đôi mắt của tất cả mọi người đều bị chiếu sáng, sau tiếng vang lớn, ngay lúc này cả tường thành đột nhiên rung lên, ầm ầm giữa bụi đất tung bay, đúng là sụp đổ.

      Tất cả mọi người đều bị tiếng vang chấn động mãnh liệt này ngã xuống đất.

      Trời ạ! Đây là thần lực như thế nào! Điều này có thể do người làm ra được sao?

      Tất cả mọi người sợ ngây người.

      Mạc Kha bị sức lực này đánh thẳng tới dưới đầu tường, lắc lư hai lần, té mặt đất, máu tươi trong miệng chảy lênh láng, binh lính đằng sau xông lên, bảo vệ .

      Sắc mặt Sở Hiên nghiêm nghị, nhìn từ cao xuống, đứng ngạo nghễ đầu tường.

      Tường thành bên cạnh sụp đổ mảng lớn, khói đặc cuồn cuộn tràn ngập lên. Dưới tình cảnh như vậy tô đậm, Sở Hiên như thiên thần hạ phàm!

      Đám binh sỹ nước Ly bắt đầu hốt hoảng lui về sau, bọn họ hoàn toàn bị tình cảnh trước mắt dọa sợ.

      Mọi người như thủy triều xôn xao, lui xuống, đỡ Mạc Kha hấp hối trong miệng chảy đầy máu tươi, trong nháy mắt lui về sau, tan biến trong vô hình.

      Văn này viết nổi nữa, quả quyết thất bại, đề cương kiểu kết thúc tôi.

      Cuối cùng Sở Hiên nuốt cả Vệ Thập Nhị và Phong Lăng Thiên. Tô Hồng Tụ vẫn nhớ ra Tử Bạch, hai người hạnh phúc sống chung chỗ.

      KẾT THÚC

      --- ------oOo---- -----

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :