1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 80: Cứu nàng mạng

      Editor: Puck - *******************

      Tu Hạo chỉ vào Tô Hồng Tụ ở trong phòng xa xa, Sở Hiên coi trọng Tô Hồng Tụ quá mức, bố trí nàng ở thâm cung ai có thể tùy ý tiến vào, ngược lại mang tới họa trí mạng cho nàng.

      Tu Hạo nhanh chóng sai thủ hạ bao vây cung điện Tô Hồng Tụ ở lại.

      Thân tín của bắt đầu chất than củi, củi, bông tẩm chất cháy bốn phía xung quanh.

      Khi bọn chuẩn bị xong, bọn họ nhanh chóng tản ra, núp trong rừng cây, kéo cung tiễn nhằm vào tẩm cung.

      Vân Phạm kinh ngạc thôi, “Các ngươi muốn thiêu chết nàng ta?”

      Vân Phạm vội la lên, rằng muốn mang theo thủ hạ của mình chặn Tu Hạo lại.

      Tu Hạo lạnh lùng cười, tròng mắt sắc bén lộ ra ánh sáng lạnh thấu xương: “Nàng ta chết, Sở Hiên cứu nàng ta ra.”

      Tu Hạo trầm giọng , ngẩng đầu nhanh chóng quét mắt qua đám cung thủ mai phục xong chung quanh: “Chỉ cần vào vòng vây kia”, Tu Hạo đưa tay, chỉ vòng củi vây quanh tẩm cung: “Chúng ta có thể bao vây lại, vạn tên cùng bắn, tin thành tổ ong vò vẽ.”

      Vân Phạm vẫn dám tin, cau mày, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tu Hạo: “Ngươi xác định mắc mưu của ngươi? Ta thấy chưa chắc, xuyên qua chúng ta, cho dù tất cả chúng ta chung vào chỗ, cũng phải là đối thủ của . Đến lúc đó, giết chúng ta trước, rồi vào cứu người.”

      Tu Hạo cười nhạt, ánh mắt nhìn Vân Phạm hung ác nham hiểm mà lạnh như băng, ở giữa lộ ra ánh sáng quỷ quyệt: “Ngươi sai rồi.” Tu Hạo xong, “Tách” tiếng đánh đá lửa trong tay, “ nhất định vào cứu người.”

      Tô Hồng Tụ hoàn toàn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

      Nàng mở cửa sổ ra, nhìn chung quanh, tìm được thịt gà, nên buông tha, ngoan ngoãn rúc về phòng, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, sau đó lên giường nghỉ tạm.

      Nhưng cũng lâu lắm, ngoài cửa sổ bay tới mùi là lạ, giống như có đồ gì đó bị đập bể.

      Tô Hồng Tụ nhíu mày, thả quần áo trong tay, nhanh như chớp chạy đến bên cửa sổ xem xét –

      Nàng lập tức trừng lớn hai mắt, khiếp sợ thôi.

      Bên ngoài cháy rồi!

      Nhưng mà điều này sao có thể? Bây giờ là mùa đông, bên ngoài tuyết đọng như vậy, vừa có lá khô cành khô, sao có thể cháy?

      Nhưng bên ngoài quả cháy, biết là ai, chất đầy bông và cành khô bốn phía, gió đông mãnh liệt, lửa mượn gió thổi, lửa lớn hừng hực chập chờn theo gió, trong giây lát từ điểm trước tẩm cung lan tràn ra chung quanh thành vòng lớn.

      Khói đen đậm đặc bay thẳng đến chân trời, gió nóng hổi thổi từ cửa sổ, từ khe cửa, bốn phương tám hướng khắp các ngõ ngách mãnh liệt đánh về phía Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ muốn chạy trốn, nhưng đáng sợ thay, cửa phòng sớm bị Sở Hiên khóa chặt bên ngoài.

      Nàng định nhảy cửa sổ, nhưng mà cửa sổ quá , chỉ có thể thò cái đầu ra ngoài, vốn thể để cho cả thân thể nàng chui ra.

      Nàng có chỗ có thể trốn, đường lui, muốn kêu người, nhưng lửa bên ngoài ràng cho thấy có người cố ý đốt.

      Người nọ nếu dám lộ liễu phóng hỏa, chung quanh nhất định vốn có người của Sở Hiên.

      Đúng vậy, sáng sớm tinh mơ bọn họ bị Sở Hiên mang hết ra ngoài rồi.

      Tô Hồng Tụ bất lực, đành phải run rẩy thấm ướt chiếc áo bông vào trong thùng tắm, quay đầu áo bông khoác lên người mình, mở hầm chui vào.

      Sở Hiên mang thuộc hạ xâm nhập rừng tùng, những ngày này gần như săn sạch thú của Đại Lương, nuốt vào trong bụng.

      Đến trưa, đại đội người ngựa dừng cạnh bụi cây bên dòng suối uống nước nghỉ ngơi, Sở Hiên lục lọi bọc quần áo mang theo người, lấy ra khối cứng ngắc dùng lá cây bao lấy, mở lá cây ra, ngồi bên bờ suối, vùi đầu ăn đống đen sì đó.

      Bộ hạ ra ngoài theo ở chung quanh đều nghiêng mắt, kinh ngạc thôi.

      Thánh thượng ăn gì vậy? Đen sì đống, giống như mấy cục than.

      Lúc nhai nuốt, bọn họ thậm chí còn nghe giữa hàm răng phát ra tiếng vỡ vụn “Rắc rắc”, “Rắc rắc”.

      Đồ chơi này có thể ăn sao? Nhìn có vẻ giống như có độc!

      Có mấy tướng quân muốn nịnh nọt Sở Hiên, mang lương khô tự mình mang theo đến gần Sở Hiên.

      “Bệ hạ, đừng ăn cái này, ăn của hạ thần !” Tướng quân Giáp cực kỳ ân cần, mang thịt khô của mình đưa cho Sở Hiên.

      Tướng quân Ất cam lòng rớt lại phía sau, lập tức tiến lên hung hăng đẩy tướng quân Giáp ra: “Bệ hạ, vẫn ăn die nd da nl e q uu ydo n của hạ thần , đây là thịt gấu chấm mật, còn có cái kia, đây là khô cá tự thần làm, hương vị cực ngon, bệ hạ, sao ngài nếm thử chút?”

      Sau đó tướng quân Bính, tướng quân Đinh, đám đông ùn ùn kéo đến, xoay chung quanh Sở Hiên, cố gắng đưa lương khô của mình tặng cho Sở Hiên.

      Sở Hiên giống như rất thích ứng được với nịnh nọt và ân cần của mọi người, ngẩng đầu lên, tròng mắt lạnh như băng nhanh chóng quét qua vòng tướng quân vây quanh mình.

      “Đừng vây quanh ta, tránh ra!”

      Sở Hiên tức giận , nuốt miếng thịt gà cuối cùng trong miệng xuống, xoay người múc ngụm nước suối uống vào.

      Nhưng lúc vừa uống xong ngụm nước suối lạnh như băng, mắt đột nhiên rét lạnh, thân hình cứng đờ, đột nhiên giống như cảm thấy gì đó, xoay người lại dò xét cẩn thận các tướng quân bên mình.

      Con mắt sắc của Sở Hiên bắt đầu trở nên lạnh, tròng mắt đen đột nhiên nhíu lại nguy hiểm.

      “Ai bảo các ngươi đều đến? phải ta , lưu lại hai người canh giữ trong cung sao.”

      Sở Hiên lạnh nhạt , tụ tập tất cả các tướng quân, cẩn thận kiểm tra quân số.

      !”

      Sở Hiên vừa dứt lời, có mấy tướng quân rơi vào phía sau đội ngũ rối rít lui về sau dò xét nhìn quanh, chỉ vào hướng Hoàng cung báo cáo với Sở Hiên: “Bệ hạ, xong! Bên kia dường như có khói đen bay ra, phương hướng kia, hình như là Hoàng cung!”

      Lời các tướng còn chưa dứt, mắt Sở Hiên trầm xuống, nhanh chóng rút đao dùng để mở đường bên hông ra, bóng dáng hoàn mỹ như con báo hung ác nhanh nhẹn nhất trong rừng rậm, qua giây lát chìm vào trong rừng cây trắng phau.

      Tu Hạo chờ Sở Hiên trong nhà gỗ bên cạnh lâu.

      hơi nóng lòng, trán tỏa ra mồ hôi nóng cuồn cuộn, nhịp tim như sấm đánh, lo sợ bất an. Bởi vì Tô Hồng Tụ lớn tiếng kêu cứu hoặc khóc thút thít giống như dự đoán.

      Nếu như tiếng kêu cứu của nàng ta bị Sở Hiên nghe thấy, Sở Hiên có thể vào cứu nàng ta hay , rất khó .

      Tu Hạo giận tái mặt, suy nghĩ sâu xa, ra lệnh thủ hạ ném toàn bộ bông và cành khô còn lại vào trong đống lửa.

      Vân Phạm kinh ngạc thôi, vội vội vàng vàng đứng lên định ngăn cản Tu Hạo, kéo tay Tu Hạo, phát ra tiếng hét to hùng hồn từ sâu trong cổ họng: “ được! Nếu như vậy ngươi thiêu chết nàng ta!”

      Tu Hạo sớm gấp như kiến bò chảo nóng, cước đá văng Vân Phạm, chỉ vào đầu đầy mồ hôi của Vân Phạm mà : “Nếu như vào, hai chúng ta đều phải chết!”

      Vân Phạm ngẩn người, trán dần dính đầy mồ hôi lạnh, do dự chỉ trong chốc lát, cuối cùng ngậm miệng lại, tùy ý để Tu Hạo ra lệnh cho đống thủ hạ của ôm bó bông ném vào trong đống lửa.

      Cũng lâu lắm, trong nhà gỗ quả truyền đến tiếng khóc nức nở rầu rĩ, vô cùng hoảng sợ của Tô Hồng Tụ.

      “Cứu mạng – khụ, khụ... Bị sặc...”

      “Cứu mạng! Cứu mạng! Ta nóng quá...”

      Tiếng khóc sụt sùi của Tô Hồng Tụ, tiếng khóc bị chôn vùi trong thanh thiêu đốt đùng đùng bốn phía, gió đông thổi vù vù rít gào, đến gần như nghe thấy.

      Nhưng mà Tu Hạo và Vân Phạm vẫn canh chừng bên ngoài đám cháy nghe thấy, bọn họ giống như kẻ liều mạng, bởi vì Tô Hồng Tụ yếu ớt hoảng sợ kêu cứu mà cười ha ha.

      Ai cũng dự đoán được Sở Hiên lại đột nhiên xuất từ bãi phi lao đối diện, mặt mày hoàn toàn xám tro, đối diện với Tu Hạo và Vân Phạm cười ngừng.

      Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt, Tu Hạo lập tức ngừng cười, cong lưng rút dao găm dưới eo ra thủ thế phòng ngự.

      Cự ly giữa hai người hơn mười bước.

      Mặt Sở Hiên hung ác nham hiểm, tròng mắt sắc bén lạnh lẽo như đao.

      Khoảnh khắc đó, Tu Hạo cảm thấy cả mặt Sở Hiên bị bóp méo, dữ tợn và điên cuồng, thù địch giống như gió lạnh die nda nle equ ydo nn làm cho người ta sợ hãi xoáy lên trong bãi đất bằng, bỗng nhiên quanh quẩn thân căng cứng của Sở Hiên.

      Trong khoảnh khắc đó, Tu Hạo cảm giác mình ngu xuẩn, nhất định bị thứ gì đập đầu, mới có thể nghĩ ra chủ ý cực kỳ điên rồ kia.

      hạ bẫy này vốn thể bao vây lấy Sở Hiên, Sở Hiên chỉ cần lắc mình về phía trước, dễ dàng có thể cắt đứt cổ họng .

      Quả nhiên, Sở Hiên nắm chặt đao trong tay, bước ra bước về phía Tu Hạo, vẻ mặt trầm mặt càng tăng thêm, dần ra vẻ hung ác.

      Đầu Tu Hạo đầy mồ hôi, toàn thân cứng ngắc, ngay cả tiếng tim đập lẫn giọng đều bất động trong nháy mắt.

      Nhưng mà vào đúng lúc này, Tô Hồng Tụ ở trong phòng phát ra tiếng thét thê lương chói tai: “A -”

      Sở Hiên bỗng dưng dừng động tác, ánh mắt lợi hại như điện lướt qua, sau đó, thân hình cao lớn đột nhiên thay đổi phương hướng, bóng dáng nhanh nhẹn giống như báo hoang chạy băng băng cấp tốc trong rừng rậm, trong nháy mắt nhào vào đám cháy hừng hực thiêu đốt.

      Tô Hồng Tụ khóc ra nước mắt, bởi vì cực kỳ thiếu dưỡng khí, kinh hoàng và sợ hãi, mặt mũi trắng như phấn bị nghẹn đến đỏ bừng.

      Lửa vốn chỉ đốt mặt đất, nhưng cơn gió lạnh thổi vù vù qua, lửa mượn gió thổi, khói đen đậm đặc xuyên qua cánh cửa hầm bằng gỗ, giống như quỷ quái giương nanh múa vuốt, sâu và đen bành trướng vô hạn, hùng hổ mãnh liệt đánh tới Tô Hồng Tụ ở dưới hầm.

      Tô Hồng Tụ hoảng hốt kêu tiếng, khói đặc nóng hổi cuối cùng lan đến góc nàng núp, khói đen hun đến nàng mở mắt ra, hơi nóng sặc người làm cho nàng khó thở, cổ họng đau đớn, mắt nóng lên, đành phải cúi đầu, liều mạng để mìn co lại trong góc.

      Đột nhiên, đỉnh đầu nàng vang lên giọng quen thuộc, khàn khàn trầm lắng, vô duyên vô cớ khiến cho tim nàng đập nhanh.

      “Ngẩng đầu.”

      Tô Hồng Tụ cực kỳ vui mừng, mặc dù hai mắt nàng bị khói đen hun đến nước mắt chảy ngừng, vốn mở ra được, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của nam nhân trước mặt, nhưng nhanh chóng ngẩng đầu, run run rẩy rẩy về trước ôm lấy cánh tay Sở Hiên.

      “Sở Hiên...”

      Tô Hồng Tụ vừa dứt lời, Sở Hiên bỗng nhiên cúi đầu, hề báo trước dán môi lạnh như băng lên chiếm lấy môi nàng.

      Tô Hồng Tụ khiếp sợ thôi, phản xạ có điều kiện nhanh chóng đưa tay định đẩy Sở Hiên ra. Nhưng khi luồng khí trong lành từ khoang miệng nóng bỏng của Sở Hiên truyền đến phổi như thiêu đốt của Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ lập tức thu hai tay lại, mười ngón tay trắng nõn như ngọc sáng long lanh nắm chặt lấy sau lưng cao lớn rắn chắc của Sở Hiên.

      Nàng tham lam hấp thu lấy hơi thở mới mẻ trong miệng Sở Hiên, thân thể nhắn xinh xắn dần mềm , mềm mại xương mà dựa sát vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của Sở Hiên. Hai bàn tay to lớn của Sở Hiên ôm chặt lấy lưng Tô Hồng Tụ, ôm nàng càng chặt hơn.

      Tiếp khí đơn thuần chẳng biết từ lúc nào biến thành nụ hôn bá đạo và cường thế, Tô Hồng Tụ bị đôi môi nóng bỏng và cuồng nhiệt của Sở Hiên hôn đến thở hồng hộc, gương mặt ửng đỏ.

      Nàng nhịn được muốn chống lại, nhưng Sở Hiên lại giữ gáy nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu lên, cảm nhận , đón nhận .

      Ham muốn có thế tới mạnh mẽ, chẳng phân biệt được trường hợp, có điều độ.

      trong cơn hỏa hoạn hừng hực Sở Hiên chút kiêng kỵ hôn, vuốt ve Tô Hồng Tụ.

      Bàn tay to lớn ấm áp của xuyên die~nda4nle^qu21ydo^n qua vạt áo nàng, điên cuồng và có lực chạm vào thân thể mềm mại trắng nõn.

      Nụ hôn của cường thế và dã man, mạnh mẽ tới, có chương pháp gì, Tô Hồng Tụ cách nào hô hấp, gần như chết đuối trong ngực tráng kiện cực nóng này.

      Cuối cùng, Sở Hiên buông Tô Hồng Tụ ra, lui về phía sau.

      Tô Hồng Tụ mở lớn miệng thở hổn hển, hai má đỏ bừng, ánh mắt mê man mà nhìn nam nhân vẻ mặt khó lường, tròng mắt đen lộ ra tia sáng kinh người trước mắt.

      có việc gì là tốt rồi.”

      Sở Hiên đưa tay ra, nhàng sờ lên gương mặt ửng đỏ của Tô Hồng Tụ. Khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười nhạt.

      Trong lòng Tô Hồng Tụ khẽ động, vì trong mắt nam nhân lạnh lùng này đột nhiên lên tình cảm dịu dàng lóe lên rồi mất như sao băng.

      Sở Hiên cởi áo khoác người xuống, ngâm nó trong thùng nước thấm ướt, khoác lên người Tô Hồng Tụ.

      ôm lấy Tô Hồng Tụ, bản lĩnh nhanh nhẹn, né tránh gì đó, tốn chút hơi sức nào thoát ra khỏi xà nhà nghiêng đổ xung quanh, mang theo Tô Hồng Tụ thoát khỏi biển lửa.

      Nhưng mà nguy hiểm lớn hơn chờ ngoài biển lửa.

      ngoài dự đoán của Sở Hiên, khi chân trước của vừa mới bước ra khỏi phòng cháy rừng rực, rừng phi lao bị đóng băng chung quanh vang lên rào rào, mười mấy người mặc áo giáp mềm, cầm cung tiễn đột nhiên xông ra từ trong rừng rậm.

      Bọn họ tạo thành vòng tròn, đều nhắm vào .

      Tròng mắt lạnh như băng của Sở Hiên quét bốn phía, nhanh chóng phân tích cũng như dự đoán tình thế.

      chú ý tới hai người xa lạ chưa bao giờ thấy đứng trước mặt , từ cách ăn mặc của hai người xa lạ này, bọn họ chắc là người Đại Chu.

      “Hai người các ngươi, do Phong Lăng Thiên phái tới?” Vẻ mặt Sở Hiên kỳ dị hìn chằm chằm vào Vân Phạm hồi lâu, lặng yên, ánh mắt đột nhiên nhuộm lên vẻ thâm trầm tàn ác, bờ môi làm cho người ta sợ hãi cười nhạt, khuôn mặt lạnh như băng tỏa ra sát khí tà mị, khiến lòng người phát run.

      Vân Phạm nơm nớp lo sợ, lui nhanh về sau vài bước.

      Đầu tuôn đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, biết bởi vì sợ hãi, hay bởi vì khí trời tháng này quá mức rét lạnh, dưới toàn thân lạnh run.

      “Ngươi muốn diệt trừ ta, dẫn nàng .” Sở Hiên ngắt lời, khẳng định chứ phải nghi vấn.

      Tất cả mọi người bị sát khí kinh người tỏa ra từ chung quanh thân Sở Hiên làm kinh sợ, mặc dù cả đám đều giơ cung tiễn nhằm về phía Sở Hiên, nhưng ai dám mở miệng, để Sở Hiên giao Tô Hồng Tụ ra.

      Tu Hạo phản ứng lại đầu tiên, Sở Hiên mang theo Tô Hồng Tụ thoát khỏi biển lửa, từng bước tới gần !

      Nếu ra tay, trễ rồi!

      Tu Hạo bực mình, giơ tay lên, ra lệnh tiếng: “Bắn!”

      ai nhìn Sở Hiên ra tay ra sao, mọi người chỉ thấy ánh sáng bạc lạnh lẽo như dòng nước xoáy bắn ra, đến đâu phá đến đó, Sở Hiên bỗng nhiên rút đao, như sói như hổ mãnh liệt nhào tới trước, đao chém đứt cổ Tu Hạo.

      Người áo đen bốn phía đều giương cung, bắt đầu bắn tên. Thân hình Sở Hiên nhanh nhẹn, nhanh như chớp, trong nháy mắt chặt đầu Tu Hạo, kéo Tô Hồng Tụ từ trong ngực mình ra, biến thân hình cường tráng của Tu Hạo thành cái khiên, mực bảo vệ Tô Hồng Tụ.

      giống như đầu thú hoành hành ngang dọc, thể địch nổi, ra tay nhanh nhẹn, nhanh như chớp, khoảnh khắc khi xông vào rừng cây bên trái chém tận giết tuyệt đám người áo đen trong rừng, nguyên đám phải cắt cổ, chính là chém đứt tứ chi, thậm chí, mổ nát bụng, máu tươi và nội tạng đổ tí tách suốt đường.

      Đám người áo đen ở rừng bên phải đều lộ vẻ sợ hãi, hai tay run run, cách nào cầm chặt cung tiễn trong tay.

      Bọn họ xoay người định rút lui, nhưng Sở Hiên cho bọn họ lui về sau.

      giống như tia chớp màu trắng, từ rừng cây bên này rào rào chém về rừng cây bên kia, nơi qua kẻ nào may mắn thoát khỏi, người áo đen đều phát ra tiếng rên thê lương, máu tươi đầm đìa, quay cuồng đất.

      Trước trước sau sau chỉ trong chớp mắt, thời gian vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, Sở Hiên giết phân thây cung tiễn mai phục trong rừng tính cả thủ lĩnh Tu Hạo gần như còn.

      Khi toàn thân nhuốm máu, nét mặt hung ác nham hiểm xuất trước mặt Vân Phạm, toàn thân Vân Phạm run lên, xụi lơ mặt đất, phát đáng xấu hổ, đũng quần của ướt, bị sợ đến són tiểu.

      Sắc mặt Vân Phạm trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, nét mặt hốt hoảng mà nhìn Sở Hiên chằm chằm.

      Sở Hiên nhìn từ cao xuống, lạnh nhạt liếc Vân Phạm sợ run, xụi lơ đất bằng nửa con mắt, thò tay dính đầy máu tươi và nội tạng, ngón tay bóp vụn, chỉ thi thể hài cốt bốn phía chung quanh.

      “Ngươi trở về, truyền lời của ta cho Phong Lăng Thiên.”

      Sở Hiên lạnh nhạt , tròng mắt sắc bén lạnh lẽo như đao.

      “Ai dám động vào nàng dù chỉ cọng lông măng, những người này chính là kết cục.”

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 81: Phá giải huyết chú

      Editor: Puck - *******************

      Sở Hiên vừa dứt lời, Vân Phạm lộn nhào, giống như đằng sau có con mãnh thú ăn thịt người truy đuổi , cũng quay đầu lại mà trốn vào trong rừng rậm.

      Rào rào, bãi phi lao lay động, rớt đầy xuống dưới lớp màu bạc lốm đốm. Mấy người áo đen thò đầu rụt cổ chui ra từ trong rừng rậm màu bạc, thủ hạ của Sở Hiên cuối cùng đuổi tới.

      Nhưng mà, bọn họ đến muộn bước, nơi này sớm còn chuyện của bọn rồi, chỉ còn thi thể đầy đất cần chôn, bằng qua bao lâu tuyết rơi, thi thể bị dính lại đất, khó có thể di chuyển.

      Y theo lệ cũ, quốc sư Tần An lên trước hỏi Sở Hiên: “Bệ hạ, có muốn chặt gãy tứ chi những người này, xử lý giống như trước kia?”

      Tần An gọi xử lý giống như trước kia chính là xử lý người làm phản, hoặc gian tế xâm nhập, chém đứt đầu, chém đứt tứ chi, chia làm sáu miếng treo cọc gốc ngoài Ngọ môn.

      Cách làm như vậy rất máu me, hết sức dã man, nhưng là biện pháp uy hiếp và làm kẻ thù kinh sợ nhất.

      Tần An chẳng qua chỉ hỏi Sở Hiên theo lệ thường, ba năm trước, người phản loạn đều xử trí như vậy, cho nên Tần An đợi câu trả lời của Sở Hiên, sai thủ hạ thu thập hài cốt và thây nát vụn đầy đất.

      Sở Hiên lại lạnh lẽo, tròng mắt sắc bén như dao nhọn, xoay đầu lại, vẻ mặt u tàn bạo nhìn thẳng vào Tần An.

      “Dừng lại. Ta bảo ngươi treo họ ra ngoài kia.”

      Sở Hiên lạnh lùng , phất tay cái ra lệnh khiến khó hiểu: “Chôn toàn bộ bọn họ. Máu cũng nghĩ cách dùng bùn che kín, còn mau !?”

      Sở Hiên lạnh lùng quát, bởi vì Tần An ngây ngốc và chậm chạp, đáy mắt lạnh lẽo bắn ra ánh sáng bén nhọn.

      “Dạ! Bệ hạ! Thần ngay.”

      Tần An bị dọa đến run rẩy, lập tức xoay người kêu thủ hạ.

      Sở Hiên hỏi tướng quân bên cạnh muốn áo bào sạch , thay trường bào nhuốm máu người, lúc này mới sải bước về trước, cước đá Tu Hạo đầu ra, lộ ra Tô Hồng Tụ run rẩy, mặt trắng bệch ở dưới.

      Tình hình chung quanh hết sức thảm thiết, khắp nơi tuyết trắng đều là vết máu đỏ thẫm và thi thể còn sót lại, dùng tu la địa ngục để hình dung cũng đủ.

      Nhưng ra Tô Hồng Tụ vốn nhìn thấy việc vừa xảy ra, bởi vì cặp mắt nàng bị khói đen nồng nặc hun mù, vốn mở ra được.

      Hơn nữa, bởi vì khoác áo bông ướt đẫm thời gian dài giữa đông, nàng sớm ngã bệnh, đầu váng mắt hoa, thân thể nóng lên.

      Nàng vốn biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy nhức đầu kịch liệt, toàn thân cũng lạnh.

      Sở Hiên nhìn Tô Hồng Tụ từ cao xuống, ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn vào đôi môi trắng bệch, run lẩy bẩy.

      quan sát phản ứng của Tô Hồng Tụ, trong tròng mắt đen lạnh lẽo của vẫn lưu lại tàn bạo và nhẫn tâm chưa hóa giải hết.

      Chỉ cần Tô Hồng Tụ tỏ vẻ sợ chút xíu, lui về sau, nghi ngờ chút nào, nhất định lập tức nổi giận, chừng làm ra chuyện gì đáng sợ hơn.

      Cũng may Tô Hồng Tụ có. Nàng bị đông cứng đến hỏng.

      Cảm thấy Sở Hiên đến gần, Tô Hồng Tụ giống như con thỏ con kêu than được cho đồ ăn, nhu cầu cấp bách cần thỏ mẹ ủ ấm và che chở, đầu cúi thấp, bổ nhào vào trong ngực Sở Hiên.

      “Ta... Ta... Ta lạnh đến xong rồi...”

      Tô Hồng Tụ giọng ai oán, giọng mềm mại nhàng mà ngọt ngán.

      Đôi tay lạnh lẽo của nàng vạch áo bào die,n; da.nlze.qu;ydo/nn bên ngoài của Sở Hiên ra, tìm tòi bên trong, vòng chặt eo ấm áp đến bỏng như lò lửa của .

      Đôi mắt sắc bén như mãnh thú của Sở Hiên co lại trong nháy mắt, giọng êm ái của Tô Hồng Tụ kỳ diệu hóa giải ác độc và thù địch trong mắt .

      “Bị đông lạnh?”

      Sở Hiên hạ thấp giọng , đôi bàn tay có thể dễ dàng bẻ gãy người khác chậm rãi dời lên , nhàng chạm lên mái tóc mềm mại xõa tung của Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ ở trong ngực Sở Hiên liều mạng gật đầu. Nàng đột nhiên bĩu môi, vẻ mặt cầu xin, giọng ai oán với Sở Hiên: “ thấy những con gà rừng đuôi đỏ ngươi bắt cho ta rồi, có thể bị chết cháy hết ?”

      Tô Hồng Tụ vội la lên, hai tay bé dùng sức lay thân hình phái nam cao lớn của Sở Hiên.

      Những ngày này, mỗi lần Sở Hiên ra ngoài, đều mang nhiều gà rừng đuôi đỏ về cho Tô Hồng Tụ, lúc đầu là chết, sau đó đều là sống, Tô Hồng Tụ bắt chúng nuôi trong hậu viện.

      “Chờ lát nữa bọn dập tắt lửa, ngươi có thể tìm cho ta ? Ta dễ gì nuôi chúng lớn, còn chưa kịp ăn.”

      Tô Hồng Tụ khẽ , chôn cái đầu vào trong lồng ngực ấm áp rắn chắc của Sở Hiên, từng chút từng chút, tràn đầy uất ức.

      Sở Hiên lặng im , kêu thủ hạ mang con gà rừng đuôi đỏ hôm nay vừa bắt được đến, đưa cho Tô Hồng Tụ.

      “Cầm, ở đây có.”

      Sở Hiên lạnh nhạt , giọng khàn khàn, giống như cổ họng bị khói hun phá, tràn đầy kiên nhẫn.

      Tô Hồng Tụ phiền muộn vui nhìn Sở Hiên, giống như đoán được Sở Hiên tìm những con gà rừng đuôi đỏ kia cho nàng rồi.

      Tô Hồng Tụ cúi chôn đầu vào trong ngực Sở Hiên, vẫn từng chút từng chút , trong lỗ mũi phát ra thanh “Hừ hừ” bất mãn. Hôm nay Sở Hiên mới mang về cho nàng hai con gà rừng đuôi đỏ, nhưng mà trong hậu viện nàng nuôi bầy cơ!

      Sở Hiên ôm Tô Hồng Tụ, chuyển đến tẩm cung, cước đá văng cửa phòng.

      “Rầm” tiếng vang lớn, Tô Hồng Tụ sợ tới mức chấn động toàn thân, thân thể cứng ngắc, giống như đột nhiên bị người làm phép cố định.

      “Câm miệng!”

      Sắc mặt Sở Hiên trầm, phát ra tiếng thét to kinh thiên động địa, giọng hùng hậu giống như sét đánh, chấn động tuyết mái nhà rớt xuống mảng lớn.

      Đợi Sở Hiên thay quần áo cho Tô Hồng Tụ xong, sắc thảo dược, ép nàng uống thuốc cực kỳ đắng xong, trời bên ngoài tối đen, gió bắc thổi vù vù, binh lính tuần tra bắt đầu tụm năm tụm ba quanh quẩn bên ngoài. Bọn họ chôn thi thể, dập tắt lửa rồi.

      Ngạc nhiên thay, Sở Hiên giường, mặc quần áo, đốt đuốc, dường như muốn ra cửa.

      “Cạch” tiếng, then cửa mở ra, Tô Hồng Tụ cuộn tròn ở giường bị Sở Hiên che phủ như trái cầu lập tức đứng thẳng người lên, đôi mắt trông mong nhìn Sở Hiên đứng ngoài cửa.

      “Ngươi... Bên ngoài trời lạnh, những con gà con kia bị hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi, ngươi mang nhiều người .”

      Tô Hồng Tụ khẽ , bởi vì sắc mặt lạnh như băng hung ác nham hiểm của Sở Hiên dọa người, cúi đầu, dám nhìn nữa, chỉ dám thỉnh thoảng liếc đuôi mắt lên lén dò xét .

      “Gà con đều ở trong hậu viện, tổng cộng có hai mươi ba con, ngươi dẫn người cẩn thận tìm xem.”

      Tô Hồng Tụ , như con dinendian.lơqid]on đà điểu, mặt gần như giấu vào trong chăn mền.

      “Ngươi cũng nên tìm sót.”

      “Rầm” tiếng, Sở Hiên sập cửa mà , tiếng bước chân trầm trọng sâu trong tuyết lạnh như băng, phát ra tiếng “Roạt”, “Roạt” giòn vang, dần dần về phía hậu viện bị thiêu hủy.

      Mặc dù Sở Hiên cố hết sức phong tỏa tin tức, chuyện Tô Hồng Tụ bị giấu ở hậu cung Đại Lương vẫn bị truyền ra ngoài.

      riêng gì Phong Lăng Thiên tìm kiếm Tô Hồng Tụ, Vệ Thập Nhị cũng thế.

      Những ngày này, thỉnh thoảng có người ngó dáo dác ngoài tường thành Hoàng cung, giống như tìm kiếm gì.

      Tất cả đương nhiên đều thoát khỏi mắt Sở Hiên.

      Giờ phút này đứng lầu quan sát cao nhất ở Hoàng cung, nét mặt lạnh lùng, phóng ánh mắt ra chung quanh. Vừa đúng lúc nhìn thấy có người lén la lén lút ngoài tường thành Hoàng cung, lưỡng lự qua lại.

      Tròng mắt đen của Sở hiên nhíu lại, trong đôi mắt lợi hại lập tức lộ ra ánh sáng hung dữ.

      “Đưa tên cho ta.”

      Sở Hiên đưa tay, nét mặt hung ác nham hiểm với Tần An vẫn chờ bên cạnh .

      Tần An ngẩng đầu nghi hoặc hiểu liếc qua Sở Hiên, cung kính lấy cung tiễn lầu quan sát xuống, hai tay bưng lên, đưa cho Sở Hiên.

      “Bệ hạ, cự ly quá xa, từ lầu quan sát này bắn tới...”

      Lời Tần An còn chưa dứt, chỉ cảm thấy khí bên tai giống như bị rút sạch, ầm tiếng, lập tức chóng mặt.

      Gian tế Đại Chu ở xa xa xoay người bí mật , gian tế đột nhiên chấn động, hơi dám tin ngẩng đầu lên nhìn, rồi cắm đầu ngã xuống đất.

      Bên tai Tần An, lúc này dây cung mới ong ong vang dội, Tần An tràn đầy sợ hãi nhìn Sở Hiên, từ lầu quan sát đến bên ngoài tường thành Hoàng cung có cự ly tối thiểu năm sáu trăm bước, tầm bắn cung tên xa nhất chính là ba trăm bước, mũi tên này của Sở Hiên, tốc độ nhanh, bắn chính xác, hoàn toàn thể tưởng tượng nổi, tên ra, người ngã gục. Còn nhanh hơn tia chớp, còn nhanh hơn sét đánh, đây vốn phải sức người có thể làm.

      Sở Hiên chậm rãi buông cung tên trong tay xuống, lạnh nhạt : “ mấy người, chôn .”

      Tần An trả lời câu theo thói quen: “Vâng.”

      Nhưng đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, mang theo chút sợ hãi, cẩn thận từng ly từng tí hỏi Sở Hiên: “Bệ hạ, sao cắt tứ chi treo cọc gỗ ngoài Ngọ môn? Như vậy mới có thể để cho người khác thấy, để bọn họ dám đến gần.”

      Ánh mắt Sở Hiên lạnh lẽo, ném cung tên trong tay trả lại cho Tần An: “Ngươi có nghe hiểu lời ta ?”

      Tần An nơm nớp lo sợ, lập tức khom người lui về sau, rời khỏi lầu quan sát.

      Kể từ sau khi cung điện bị thiêu, mấy ngày nay mỗi đêm Sở Hiên đều trở về.

      Ngoài cửa sổ cung điện của Sở Hiên chính là Ngọ môn, Tô Hồng Tụ nghe thái giám ngang qua , luật của Đại Lương hết sức tàn khốc, thường xuyên có người bị ngũ mã phanh thây sau đó treo ngược ở Ngọ môn.

      Vốn Tô Hồng Tụ hơi sợ, mỗi lần rời giường đều dám nhìn ngoài cửa sổ.

      Nhưng mà, lâu ngày rồi, phía Ngọ môn cũng chưa từng treo người chết, Tô Hồng Tụ cũng dần yên lòng, từ từ quen ở trong cung điện mới.

      Bây giờ mỗi tối Tô Hồng Tụ đều bị ép ngủ cùng Sở Hiên.

      Nàng muốn ngủ cùng Sở Hiên, mỗi tối đều len lén xuống giường, cố gắng cuộn chăn nệm ngủ sàn nhà.

      Nhưng mà Sở Hiên giống như đầu thú cảnh giác ngủ rất sâu, mỗi tối, Tô Hồng Tụ chỉ cần khẽ động, Sở Hiên lập tức mở hai mắt ra, dùng hai tròng mắt đen sắc bén lạnh lẽ hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

      cho nàng cuốn chăn , cũng cho nàng trải thảm đất, chỉ cần nàng vừa động, chân đá văng chăn thảm trong tay nàng ra xa.

      Tô Hồng Tụ thể làm gì, chỉ đành uất uất ức ức ôm chăn, cuộn thân thể bé lại, đưa lưng về phía Sở Hiên, mặt đối diện vách tường lạnh lẽo ngủ.

      ngày này, buổi sáng tinh mơ, Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên lại chung quanh, giống như thu dọn đồ đạc.

      Kỳ quái, sao lại dọn dẹp quần áo?

      Ah, sao lại cầm bạc vụn rồi?

      dọn quần áo trang sức của nàng rồi.

      Tô Hồng Tụ run lên, chui từ trong chăn ra, hai mắt to đen tròn trịa tỏa sáng, chớp mắt tập trung vào Sở Hiên.

      Hồi lâu, chờ Sở Hiên thu dọn xong mọi thứ, bắt đầu, xách hai chăn mền dày giường lên, Tô Hồng Tụ mới di@en*dyan(lee^qu.donnn) ánh mắt lấp lánh, giọng run rẩy khẽ : “Ngươi... Có phải ngươi định dẫn ta về hồ ly cốc ?”

      “Ngươi định dẫn ta về mừng năm mới, đúng ?”

      Tô Hồng Tụ mừng rỡ như điên, hai bàn tay bé trắng nõn ngừng run rẩy, nắm chặt đai lưng của Sở Hiên.

      Sở Hiên nghe vậy, tròng mắt đen lạnh lẽo nhíu lại trong nháy mắt, trong đó lên bóng ma khó dò, nhưng mảy may cảm xúc, vẫn cực kỳ nhanh chóng dọn dẹp chăn lông tán loạn giường.

      Tô Hồng Tụ cao hứng đến hỏng rồi, cần Sở Hiên dặn dò, nàng lập tức tự giác, ở bên cạnh Sở Hiên thu dọn đồ đạc cần dùng hằng ngày, lung tung lộn xộn gì đó.

      Khi Tô Hồng Tụ nhét những thứ đồ lung tung kia vào bao, đeo bao lưng, ngẩng đầu lên, tràn ngập mong chờ mà nhìn về phía Sở Hiên, nàng phát Sở Hiên sớm ngừng tay, giờ phút này quay đầu nhìn sang, tròng mắt đen thâm thúy, nét mặt khó lường mà nhìn nàng chằm chằm.

      “Nàng cứ muốn như vậy?”

      Sở Hiên khẽ , cởi bao đồ lưng Tô Hồng Tụ, để ý đến mà xách tay.

      Tô Hồng Tụ nhanh chóng gật đầu, cầm lấy cánh tay Sở Hiên liên tiếp: “Ừ! Ta muốn về nhà, ta nhớ Cửu ca và Thập ca, lâu ta gặp bọn họ.”

      Tô Hồng Tụ xong, bởi vì nhớ tới lâu gặp người thân, trong mắt to đen bóng vô thức rịn ra vài giọt lệ trong suốt.

      Sở Hiên nghiêng mắt, tròng mắt đen tĩnh mịch, nét mặt lạnh lẽo khó lường.

      “So với ta, nàng thích ở cùng Cửu ca và Thập ca nàng hơn, đúng ?”

      Tô Hồng Tụ liều mạng gật đầu, cầm lấy cánh tay “Ừ” ngừng.

      Hồi lâu, Sở Hiên mở mắt ra, khẽ cười.

      “Được, ta mang nàng về nhà.”

      Sở Hiên lạnh nhạt , trong nháy mắt giọng trở nên trầm lắng lạnh thấu xương, hung ác nham hiểm lạnh lẽo như tiếng kêu của ác ma nơi tầng dưới cùng địa ngục.

      Tô Hồng Tụ hồn nhiên hay, nàng cao hứng hỏng rồi, những ngày này, nàng mực ngừng khuyên cho nàng về nhà, cuối cùng đồng ý rồi!

      Nàng mừng rỡ như điên, hai tay bé trắng nõn ngừng lắc, nắm chặt cánh tay màu lúa mạch của Sở Hiên, như vẹt ngừng lặp lại: “Cám ơn, cám ơn, cám ơn, đa tạ ngươi!”

      cần cám ơn.” Sở Hiên khẽ , môi mỏng giơ lên, đáy mắt đóng băng nhàng in khuôn mặt hồng hào vui cười, nở rộ như hoa tươi, hân hoan như chim sẻ.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 82: Bán đứng nàng

      Editor: Puck - *******************

      Chuẩn bị xong tất cả rồi, Tô Hồng Tụ vô cùng theo sát Sở Hiên ra cửa.

      Nàng đứng ở ngưỡng cửa, xa xa nhìn thấy đúng là Sở Hiên dặn dò gì đó với thủ hạ, những người kia cung kính cúi thấp đầu đứng bên cạnh nghe.

      Dù sao chuyện cũng liên quan đến nàng, Tô Hồng Tụ tuyệt đối cảm thấy hứng thú với chuyện Sở Hiên dặn dò người dưới của .

      Toàn bộ chú ý của nàng đều bị hấp dẫn về hai con tuấn mã màu đen rung đùi đắc ý được mang yên tốt nhất.

      , chỉ có con trong đó được xưng là tuấn mã, con còn lại sao thấp bé vậy? Chỉ tới bụng nàng.

      Nhìn nó được xứng với rung đùi đắc ý, ngừng vung đuôi nhiệt tình nóng bỏng, giống ngựa, chỉ thấy giống chó lâu thấy chủ nhân, ngừng nịnh nọt tâng bốc chủ nhân.

      Con ngựa lập tức “Phì” tiếng, từ trong lỗ mũi phun ra hơi nóng ươn ướt, chớp đôi mắt ngập nước tròn xoe, cúi đầu bu về phía lòng bàn tay mềm mại của Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ càng nhìn càng , chịu hết nổi ôm lấy cổ con ngựa , hai cánh tay ngừng vuốt ve lông tơ xõa tung từ xuống dưới, cổ con ngựa .

      lâu, Sở Hiên xong với bọn thủ hạ của , chất mấy bao đồ cực ớn lên lưng con ngựa tương đối cao, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Tô Hồng Tụ.

      “Lên ngựa.” Sở Hiên lạnh nhạt , vừa dứt lời, giục ngựa trước, chỉ chốc lát sau kéo dài khoảng cách với Tô Hồng Tụ ra vài chục bước.

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc thôi, Sở Hiên muốn nàng cưỡi con ngựa lùn này sao?

      Nhưng con ngựa chỉ tới eo nàng, nhìn nó có vẻ gánh vác được bất kỳ sức nặng gì, nếu nàng cưỡi lên nó, nó nhất định lập tức gục xuống, bảo đảm bị nàng đè chết.

      Tô Hồng Tụ , phàn nàn đằng sau Sở Hiên: “Cái kia thể cưỡi! Nó . như con chó. Ngươi có thể đổi cho ta con ngựa cao hơn để ta cưỡi ?”

      Sở Hiên hoàn toàn để ý đến Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ ở phía sau ngừng dài dòng, ở phía trước giục ngựa , mắt thấy sắp vào rừng rậm, nhìn thấy tăm hơi rồi.

      có ngựa cao hơn, cưỡi sử dụng chân .”

      Rất xa, Tô Hồng Tụ nghe thấy Sở Hiên từ trong rừng cây mặn nhạt .

      Nàng mím mím môi, lời nào mà xoay người lên lập tức.

      Con ngựa dưới Tô Hồng Tụ nhìn có vẻ dùng được, ngờ lúc chạy đường lại rất nhanh, móng ngựa lộc cộc, bao lâu, Tô Hồng Tụ giục ngựa vượt qua Sở Hiên.

      Nàng nhìn chung quanh, chứng kiến cảnh vật ven đường than thở thôi.

      “Wow! Mau nhìn kìa! Cây này cao! Còn cao hơn Hoàng cung của ngươi!”

      “Hả, đây là trái gì, dáng dấp giống như đào, có thể ăn sao?”

      “Mau nhìn! Mau nhìn! Cái đuôi dfienddn lieqiudoon con chim bên kia giống như khổng tước xòe đuôi!”

      Tô Hồng Tụ như già Lưu vào đại quan viên *, nhìn chung quanh, tràn đầy ngạc nhiên với tất cả.

      (*) Đại Quan Viên của già Lưu: Già Lưu là nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy, còn có tác dụng tô điểm cho khắc hoạ đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong tác phẩm, làm cho những hình tượng nghệ thuật ấy phong phú hơn, phức tạp hơn và nổi bật hơn.

      ‘Đại Quan Viên là khu vườn giữ cho đám con được cách biệt với thế giới bên ngoài’ (lời tác giả Tào Tuyết Cần), hy vọng bọn họ ở lại trong vườn đó, sống tháng ngày tiêu dao vô ưu vô sầu, nhuốm mùi bẩn thỉu của lũ đàn ông. Đại Quan Viên chính là toà thành giữ gìn cho các . Ý của câu này tương tự câu “Nhà quê lên tỉnh”.

      chỉ có như thế, nàng gần như mở ra kèn đồng , lập tức oa oa chuyện ngừng.

      Sở Hiên chữ cũng trả lời nàng.

      mình Tô Hồng Tụ lầm bầm lầu bầu, lâu, miệng hơi khô rồi, con ngựa dưới người dường như có thể lực tốt, thở hổn hển hồng hộc hồng hộc từng hơi ngắn.

      Sắc trời bắt đầu dần đen, từng cụm mây đen lớn che phủ trời xanh, xem ra, giống như trời muốn mưa.

      Sở Hiên tung người xuống ngựa, tìm hang núi có thể nương thân, chất đầy cỏ khô vào bên trong, mang theo Tô Hồng Tụ vào.

      Hang núi rất , mình Tô Hồng Tụ ngồi vào, hơn nữa thêm đống lửa cháy hừng hực, gần như còn chỗ dư, Sở Hiên ngồi luôn ngoài cửa hang.

      Bên ngoài vang lên tiếng sấm đánh đùng đùng, mưa tí tách rơi, biết Sở Hiên nướng gì trong đống lửa.

      nướng chín cái, lấy ra, ném cục đen thùi lùi cho Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ ngửi rất thơm, giống như mùi hồ đào, lại giống như mùi quả trường thọ.

      Chắc là quả vỏ cứng nào đó.

      Tô Hồng Tụ dốc hết sức, kìm nén đến khuôn mặt trắng bệch, như thế nào cũng cắn được vỏ quả ra.

      Sở Hiên lạnh lùng liếc nàng, cầm lấy quả vỏ cứng lớn bằng quả dưa hấu trong tay nàng, hai tay bóp mạnh, rắc tiếng, cần tốn nhiều sức mở được quả ra.

      Tô Hồng Tụ đỏ bừng mặt, ngẩng đầu lên, giọng cám ơn Sở Hiên.

      Sắc trời đen hơn, lâu lắm, bên ngoài sấm sét vang dội, rầm rầm rơi xuống bắt đầu mưa như trút nước.

      Sở Hiên vẫn ngồi ngoài cửa hang, sau lưng cao lớn của giống như tấm lá chắn khổng lồ bền chắc thể gãy, chặn gió rét gào thét bên ngoài, xen lẫn với gió lạnh đến, nước mưa lạnh như băng thấu xương.

      Nếu như , bão táp bên ngoài sớm tạt vào hang, ướt đống lửa, làm Tô Hồng Tụ chết rét.

      Tô Hồng Tụ liếc nhìn Sở Hiên chắn ngoài cửa hang, lại dùng khóe mắt len lén đánh giá , hiểu tại sao, khuôn mặt di1enda4nle3qu21ydo0n trắng mềm lại lặng lẽ đỏ lên, giốn như trái cà chua mới chín, tươi đẹp ướt át.

      “Ngươi... Ngươi có thể ngồi vào trong chút, có thẻ tìm tảng đá chặn cửa hang.”

      Tô Hồng Tụ ấp úng, ngực thình thịch thình thịch đập loạn lên, khuôn mặt cũng càng kiều diễm, đỏ đến nóng lên.

      “Ta tìm được tảng đá.”

      Sở Hiên nhịn được , bẻ gãy cành khô trong tay, ném nó vào trong đống lửa cháy rừng rực.

      Lúc nửa đêm Tô Hồng Tụ vẫn được Sở Hiên bao lấy như trái cầu tròn vo, lăn trong hang.

      Nàng nhanh chóng ngủ mất rồi, mặc dù đây là lần đầu tiên nàng ngủ nơi hoang dã có người ở, nguy cơ bốn phía, thỉnh thoảng bên ngoài cũng phát ra tiếng bước chân quỷ dị, sói hoang gào thét, còn có tiếng nức nở nghẹn ngào và tiếng thở dốc của thú hoang biết tên.

      Thân hình cao lớn của Sở Hiên nửa tựa ngoài cửa hang, con mắt sắc bén, mặt chút thay đổi, hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào khoảng gian đen kịt ngoài rừng rậm.

      Thỉnh thoảng có thú hoang qua bên cạnh , đôi mắt xanh lè chớp nhoáng trong rừng rậm, nhìn chằm chằm vào hai mắt trong hang núi, đột nhiên lui ra, nức nức nở nở phát ra hàng loạt rên rỉ hàm nghĩa.

      Suốt đường lại ngừng, Tô Hồng Tụ biết Sở Hiên đây là muốn mang nàng đâu, nàng muốn biết mục đích của bọn họ ở chỗ nào, nhưng mỗi khi Tô Hồng Tụ hỏi, Sở Hiên phải đưa lưng về phía nàng, lời , trực tiếp dùng câu kiên nhẫn “Câm miệng” chặn miệng đến phiền của Tô Hồng Tụ.

      như thế năm ngày năm đêm, con đường càng ngày càng hẹp, con ngựa sớm thể về phía trước, Sở Hiên thả chúng , cõng Tô Hồng Tụ xuyên qua khe núi chật hẹp.

      Sáng ngày thứ sáu, con đường rộng mở thông thoáng, ngay trước khe núi xuất thôn trang khói bếp lượn lờ.

      Bốn phương thôn trang thông thoáng, từ các phương hướng đều có con đường mòn ruột dê thông đến, nó giống như trạm trung chuyển, là nơi người buôn bán vãng lai và người đường cần qua nghỉ ngơi.

      Sở Hiên hỏi người trong thôn muốn căn nhà tranh sạch , để lại Tô Hồng Tụ biết đâu, chắc thu xếp đồ ăn và vật dụng.

      mình Tô Hồng Tụ độc ở trong phòng, chán đến chết, nàng dạo lung tung, nhà tranh rất đơn sơ, bên trong có gì cả, ngay cả bếp lò cơ bản nhất cũng có.

      Tô Hồng Tụ muốn nấu nước uống cũng tìm được chỗ nhóm lửa.

      Nàng chỉ có thể làm việc duy nhất là dọn phòng, chuẩn bị xong giường chiếu, như vậy Sở Hiên vừa về là có thể nghỉ ngơi luôn, cần phải lo chiếu cố thu xếp cho nàng mà bận ngừng.

      Làm xong tất cả, Tô Hồng Tụ giống như thói quen tự nhiên, bất tri bất giác lôi áo bông của Sở Hiên trong bọc đồ ra, tìm chỗ rách phía đó, cầm cây kim bằng xương cá giản dị bắt đầu vá áo cho Sở Hiên.

      Hơn tháng qua, quần áo rách người Sở Hiên đều do Tô Hồng Tụ may vá, Tô Hồng Tụ cũng biết vì sao mình lại làm vậy, nàng vừa nhìn thấy quần áo của Sở Hiên có vết rách toàn thân thoải mái.

      Đợi khi nàng kịp phản ứng, nàng sớm cầm lấy kim tự nguyện bắt đầu may vá cho .

      Ví dụ như tại, Tô Hồng Tụ cẩn thận từng ly từng tí, vá từng mũi kim, ra nàng có năng khiếu may vá, nàng là hồ ly, phải người, vốn cần mặc quần áo.

      Bởi vì mỗi khi nàng đâm năm ba kim, nhất định kim đâm vào ngón tay mình.

      Chỉ khâu hơn nửa giờ, biết đầu ngón tay Tô Hồng Tụ bị đâm bao nhiêu, đau đến nước mắt nàng sắp rơi xuống rồi.

      Nhưng mà nàng vẫn trề môi, giống như bị cái gì uất ức, lại giống như hờn dỗi quần áo tay mình, vá từng mũi.

      Lúc Sở Hiên trở lại, mặt trời lặn về tây, từng nhà đều đốt sáng đèn lên.

      Nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, trời đất to lớn, bầu trời đầy sao sáng ngời, ngọn đèn dầu chập chờn mặt đất.

      Khi cửa phòng “Kẹt” tiếng mở ra, bóng dáng cao lớn của Sở Hiên xuất ngoài cửa ra vào, Tô Hồng Tụ run lên, đôi mắt tròn xoe đen thui tỏa sáng trong nháy mắt, như con mèo cực khổ lắm mới đợi được chủ nhân về, bước lon ton tới nghênh đón.

      “Ngươi trở lại? Sao ngươi về muộn vậy? Ngươi gặp nguy hiểm gì bên ngoài chứ? Ta với ngươi, nơi này d1end4nl3q21yd0n hơi kỳ quái, phải là nơi gì tốt. Vừa rồi ngươi ở đây, ta nhìn thấy vài người lén la lén lút ngồi chồm hổm ngoài cửa sổ, giống như muốn vào trộm đồ, khuya nay chúng ta khóa chặt cửa phòng chút...”

      Tô Hồng Tụ cũng quan tâm Sở Hiên có nghe hay , loạt, đợi dễ gì nàng mới hết lời, nàng ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát Sở Hiên vốn về mình, bên cạnh còn có người khác.

      nam nhân mặc trường bào, tóc dài che mặt.

      Nhìn có vẻ hơi quen mắt.

      Nam nhân này vừa nhìn thấy Tô Hồng Tụ, hai mắt sáng ngời trong nháy mắt, bước ra từ sau lưng Sở Hiên, trước sau phải trái tỉ mỉ đánh giá Tô Hồng Tụ.

      “Rất giống, rất giống, quả rất giống.”

      Nam nhân ngừng lẩm bẩm trong miệng, nhếch khóe môi vuốt râu.

      Giống như cảm giác được nguy hiểm, Tô Hồng Tụ càng rụt rè hơn, lon ton đến gần Sở Hiên, cẩn thận trốn sau lưng .

      Chuyện xảy đến tiếp theo làm cho nàng chấn động, nàng nghe thấy Sở Hiên và nam nhân đó giọng bàn bạc: “Hai trăm lượng, đổi nàng, thể ít hơn nữa.

      “Nhiều quá, trăm lượng.”

      trăm tám mươi!”

      trăm lẻ năm?”

      “Đồng ý!”

      Tô Hồng Tụ mắt chữ A mồm chữ O, thể tưởng tượng nổi mà nhìn Sở Hiên, nam nhân lạ lẫm đưa tấm ngân phiếu cho Sở Hiên, lên kéo cánh tay Tô Hồng Tụ, định dẫn nàng .

      “Ta muốn!”

      Tô Hồng Tụ hét lên tiếng, như con thú bị kinh hãi, sau đó “Vèo” tiếng trốn sau lưng Sở Hiên.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 83.1: Thú bị chọc giận

      Editor: Puck - *******************

      Tô Hồng Tụ nước mắt lưng tròng, toàn thân run lên, giống như đối phương càng về phía trước bước, nàng lại chuẩn bị té xỉu.

      Nam nhân mặc trường bào phải ai khác, chính là thủ hạ của Vệ Thập Nhị, Vệ Thiên.

      Vệ Thiên tỏ vẻ khó xử, Tô Hồng Tụ chịu cùng , cũng nên làm khó nàng quá mức. nhìn ra dường như Tô Hồng Tụ rất tin tưởng Sở Hiên, nên với Sở Hiên, muốn Sở Hiên thuyết phục Tô Hồng Tụ, sáng mai cùng , Sở Hiên đồng ý với .

      Vệ Thiên lui ra cửa, hai mắt vẫn lưu luyến rời nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm, giống như tòa núi vàng, cả người nàng đều dùng vàng tạo nên.

      Vì tìm Tô Hồng Tụ, Vệ Thập Nhị cũng coi như vung tiền như rác rồi. Thủ hạ của , hễ ai có thể mang Tô Hồng Tụ về cho , tất cả tiền thưởng vạn lượng, thăng quan cấp.

      Vì vậy Vệ Thiên cực kỳ coi trọng Tô Hồng Tụ.

      “Các ngươi! Tối hôm nay canh gác chỗ này cho ta!”

      Vệ Thiên hạ lệnh mấy thủ hạ canh chừng nhà tranh, lúc này mới lui về sau nhìn, giống như lượm được món lời cực lớn, cười híp mắt rời .

      Mấy nam nhân xa lạ lập tức cầm cung tên và thương bao vây quanh nhà tranh, Tô Hồng Tụ run rẩy, hai tay bé trắng nõn giống như hai lưỡi câu nho , bổ nhào về trước, móc chặt vạt áo Sở Hiên.

      Nhắc tới cũng khéo, chỗ nàng nắm có miếng vá sẫm màu, nhìn kỹ, vốn nhìn ra, miếng vá này vẫn do Tô Hồng Tụ tự tay vá cho Sở Hiên hai tuần lễ trước

      “Ngươi... Ngươi muốn dùng ta đổi bạc?”

      Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ, vẻ mặt bàng hoàng, nhiều hơn là thể tưởng tượng nổi.

      đâu, đâu.

      Sở Hiên vốn thiếu tiền!

      Chính bản thân Tô Hồng Tụ cũng biết, nghĩ đến Sở Hiên muốn dùng nàng đổi bạc, tại sao nàng lại cảm giác khó chịu như vậy.

      Giống như đột nhiên có người cầm thanh đao đâm vào trong lòng nàng, sống sờ sờ giật ra cái lỗ.

      Trong lỗ lạnh buốt, đều là gió lạnh thấu xương thổi vù vù.

      đâu, điều này sao có thể chứ?

      phải thà rằng mình bị thương, cũng làm tổn thương tới nàng sao?

      Ngày đó che chở nàng thoát khỏi đám cháy, mặc dù nàng lên tiếng, tuy nhiên mắt nàng vẫn thấy ràng, Sở Hiên vẫn luôn dùng hai tay mực che chở nàng, có nhiều lần, xà ngang [email protected]0n nóc nhà bị cháy rớt xuống, suýt chút nữa nện lên người nàng, đều lấy tay trực tiếp đẩy cọc gỗ ra.

      Còn có suốt dọc đường lần này, ràng thà mình chịu đông lạnh, thà rằng nhiều buổi tối ngủ, cũng muốn ở trong hoang dã bảo vệ nàng.

      ra phải nàng phát ra, vì nàng bỏ ra tất cả, nàng đều xem tất cả vào trong mắt.

      Nếu như lúc trước trong lòng Tô Hồng Tụ còn loáng thoáng có hình bóng Sở Dật Đình, như vây, hề nghi ngờ, bây giờ Sở Dật Đình sớm bị Sở Hiên thế chỗ hoàn toàn.

      Sở Dật Đình ném nàng lại, mà Sở Hiên lại lúc nào cũng làm bạn bên cạnh nàng.

      Cho dù nàng tức giận, đau lòng, lo nghĩ hay sợ hãi.

      Sao có thể vì chính là hơn trăm lượng bạc mà bán đứng nàng?

      thể nào, thể nào!

      Tô Hồng Tụ run rẩy, thân thể bé lạnh run lập cập, biết bởi vì sợ, hay bởi vì cảm xúc mơ hồ , ngay cả chính nàng cũng khó thừa nhận, khóc đến hai mắt sưng thành hai trái hồ đào, nước mắt ào ào, quả như trút xuống.

      Vẻ mặt Sở Hiên khó đoán, mắt đen lặng yên nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm.

      phải chính nàng ? Nàng muốn về nhà, nàng muốn ở bên cạnh Cửu ca và Thập ca của nàng hơn ở bên cạnh ta sao? A, ta cho nàng biết, ta có thời gian nhàn rỗi tới hồ ly cốc với nàng, muốn trở về, tìm bọn Vệ Thập Nhị cùng nàng!”

      Tô Hồng Tụ nào chịu nghe?

      Mặc kệ Sở Hiên gì với nàng, nàng đều lắc đầu nguầy nguậy, lệ ngừng rơi tí tách.

      Nhưng mà, nghe Sở Hiên phải bán nàng , thể phủ nhận, Tô Hồng Tụ thở ra trong nháy mắt.

      Giống như vừa rồi có người đẩy nàng đến vách núi, Sở Hiên lại kéo nàng lại.

      Ngực nàng hề đập loạn thình thịch nữa, lòng cũng buồn bực, chua xót tắc nghẹn trong cổ họng tất cả đều cánh mà bay trong nháy mắt rồi.

      Nhưng mà nàng vẫn như hài tử bị dọa sợ chịu nghe lời Sở Hiên , cầm lấy vạt áo Sở Hiên kéo ngừng, giải thích bám người buông.

      “Ta ! Ta chỉ muốn ngươi dẫn ta về. Ngươi , vậy ta cũng . Ta !”

      Mắt đen của Sở Hiên nhíu lại, nơi sâu thẳm trong đáy mắt có ánh sáng kỳ dị lóe lên, chậm rãi cong khóe môi, lấy tay nhàng sờ lên tóc Tô Hồng Tụ, cười như cười nhìn nàng.

      phải nàng vẫn luôn rất dieendaanleequuydonn muốn rời khỏi ta sao? phải nàng cứ gặp ta lại muốn cãi nhau với ta sao? Bây giờ, ta cho nàng cơ hội, nàng tự do, tìm Vệ Thập Nhị, tìm Phong Lăng Thiên, để cho bọn họ dẫn nàng về nhà!”

      Sở Hiên dứt lời, xoay người rời , sải bước lớn ra khỏi nhà tranh, mắt thấy định ra khỏi phòng, chìm trong bóng đem tối đen như mực khắp nơi bên ngoài.

      Tô Hồng Tụ nóng nảy, nàng giống như cái đuôi bỏ lai được, dính sau lưng nhắm mắt theo sát Sở Hiên.

      “Ngươi , vậy ta cũng .”

      Tô Hồng Tụ , hai cánh tay trắng nõn thò ra phía trước, như dây mây vừa nhổ ra khỏi mặt đất, chạm vào thân hình cao lớn rắn chắc của Sở Hiên, vội vội vàng vàng ỷ lại dính chặt lên.

      Mặt Sở Hiên đổi sắc, kéo theo Tô Hồng Tụ như da trâu dính eo , tiếp tục sải bước về phía trước.

      “Tránh ra! Đừng như keo da trâu dính lấy ta!”

      Tô Hồng Tụ nào chịu? Nàng như tiểu hài tử nóng nảy, liều chết túm lấy Sở Hiên từ phía sau cho .

      “Ngươi , vậy ta cũng ! Ngày mai ngươi trả lại tiền cho , bán ta nữa, ta !”

      Tô Hồng Tụ kêu lên, lại nhanh chóng lao đầu về trước vùi đầu vào sau lưng rắn chắc cao ngất của Sở Hiên.

      Sở Hiên đột nhiên dừng bước, đưa lưng về phía Tô Hồng Tụ.

      “Ta , nàng cũng ?”

      Sở Hiên khẽ , xoay người lại nét mặt phức tạp nhìn thẳng Tô Hồng Tụ, có hai đốm lửa bắt đầu ra từ sâu trong đáy mắt , nhanh chóng lan tràn, mạnh mẽ tràn đầy tính xâm chiếm.

      “Nàng cứ muốn rời khỏi ta như vậy?”

      Sở Hiên , giọng khàn khàn mà quyến rũ, trầm lắng như ác ma dụ dỗ từ nơi sâu nhất trong địa ngục.

      “Ừ!”

      Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu, sợ mình trả lời chậm, Sở Hiên tin.

      “Ta muốn rời khỏi ngươi, ngươi đừng bỏ lại ta mình, ngươi tuyệt đối đừng làm vậy.”

      Tô Hồng Tụ , đầu khẽ run ngừng theo mỗi câu nàng bật thốt ra, nàng giống như động vật khẩn cấp cần chủ nhân che chở, khắc cũng ngừng dính lấy người Sở Hiên, Sở Hiên di chuyển sang trái, nàng chuyển theo sang trái, Sở Hiên lui về sau bước, nàng lập tức dính chặt lên.

      “À.” Sở Hiên cười, đưa tay khẽ vỗ đầu ngừng lay động của Tô Hồng Tụ: “Vậy chúng ta thôi, hồ ly cốc nữa, về nhà.”

      Sở Hiên vừa dứt lời, Tô Hồng Tụ lập tức buông lỏng đôi tay vẫn vòng chặt quanh hông , nàng ngẩng đầu lên, hơi mê man, lại hơi đau lòng nhìn Sở Hiên.

      Đúng vậy, sao nàng lại quên, nàng đáp ứng Cửu ca, phải về hồ ly cốc.

      Mới vừa rồi trong nháy mắt đó, nghĩ tới phải rời khỏi Sở Hiên, nghĩ tới phải chia xa , nàng giống như bị người dieenndkdan/leeequhydonnn hung hăng đạp cước lên ngực, đau đến khó có thể hô hấp, biết làm sao, khỏi quên chuyện muốn về nhà, đầy trong đầu đều là làm sao mới có thể giữ Sở Hiên lại, nàng thể để cho , nàng thể chịu đựng được chia xa được .

      Trong lúc vô tình, trọng lượng của ở trong lòng nàng sao trở nên nặng như vậy, để cho nàng quên tất cả về nhà, quên tu tiên, quan tâm rồi.

      Nhưng được. Nàng nhất định phải về nhà.

      Nàng rất hay với Cửu ca, tại sao có thể giữ lời?

      Coi như Sở Hiên theo nàng, nàng cũng thể .

      Tô Hồng Tụ đứng thẳng người, mặc dù hai mắt vẫn đẫm lệ, run lẩy bẩy, nhưng ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn trịa đen sẫm kiên định, nhìn chằm chằm vào Sở Hiên.

      “Ta thể theo ngươi, ta, ta còn phải tu tiên, tương lai của ta muốn lên trời, ta thể luôn ở cùng chỗ với ngươi.”

      Tô Hồng Tụ cẩn thận , nàng nhạy bén phát nhiệt độ bốn phía bắt đầu hạ xuống trong nháy mắt, nụ cười trong đôi mắt lạnh lùng của Sở Hiên biến mất gần như còn, tròng mắt sắc bén của giống như hai cây đao nhọn sắc, hung hăng đâm chọc nàng, khiến lòng nàng, cả người nàng đều bị xuyên thủng.

      Nhưng nàng vẫn nắm chặt quả đấm , ấp úng, giọng ra.

      “Ta... Ta nhất định phải về nhà, Cửu ca họ chờ ta. Cùng... Cùng lắm sau này ta thường xuyên về thăm ngươi, Sau khi ta lên trời cũng thường xuyên tới thăm ngươi...”

      Lời Tô Hồng Tụ còn chưa dứt, Sở Hiên xoay người rời , bóng lưng cao lớn như con báo nhanh nhẹn hung mãnh nhất, hành tung khó dò, qua giây lát biến mất trong rừng rậm đen thui, thấy bóng dáng.

      Tô Hồng Tụ nhấc chân lên định đuổi theo, nhưng bọn thủ hạ của Vệ Thiên chặn ở cửa, để cho nàng .

      “Tô nương, mời nương quay lại.”

      thị vệ hơi lớn tuổi vẫn còn cung kính, cúi đầu ôm quyền khuyên Tô Hồng Tụ, còn mấy thị vệ tương đối trẻ bên cạnh vốn biết Tô Hồng Tụ là ai, bọn họ chỉ biết thủ lĩnh của bọn họ để cho họ ở đây canh chừng Tô Hồng Tụ, như vậy cho dù như thế nào, cho dù sống hay chết, muốn khóc hay muốn treo cổ, bọn họ thả cho nàng .

      Mấy người rút vũ khí ra trong nháy mắt, làm thành vòng hung thần ác sát cản Tô Hồng Tụ lại.

      “Vào ! Ngươi được ra khỏi phòng!”

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 83.2: Thú bị chọc giận

      Editor: Puck - *******************

      Tô Hồng Tụ cách nào, nhón chân lên mắt trông mong nhìn về phía rừng rậm nơi Sở Hiên biến mất, tâm thần yên, lo sợ bất an mà trở lại nhà tranh.

      Tối hôm đó, là đêm đầu tiên kể từ khi nàng tới đây, khó khăn nhất chịu rét lạnh.

      Sở Hiên ở bên cạnh nàng, có ai dùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng giữ ấm cho nàng, còn nướng gà nóng hôi hổi cho nàng đỡ đói, có nhiều lần, tt mơ ác mộng lệ rơi đầy mặt choàng tỉnh từ giường, đều kinh ngạc phát mình rơi xuống đất, chăn đệm quần áo tán loạn đầy đất.

      Kỳ quái, cho tới bây giờ nàng biết buổi tối khi mình gặp ác mộng khóc, còn có thể rớt khỏi giường. Lúc cùng với Sở Hiên, mỗi sáng nàng đều an toàn, thoải mái dễ chịu trong chăn vải bông ấm áp.

      Mặc dù thủ hạ của Vệ Thiên tỉ mỉ săn sóc như Sở Hiên, nhưng dù sao bọn cũng muốn để cho Tô Hồng Tụ chết rét hoặc chết đói.

      Sáng sớm, có người gõ cửa phòng, đưa cơm canh nóng và áo lông dày ấm áp, Tô Hồng Tụ ăn biết ngon, vừa ăn bữa sáng vừa nghẹn ngào, bên trong đầy nước mắt của nàng, canh vốn ngọt ngào cũng biến thành vị mặn, nàng ăn có chút cảm giác nào, chỉ lo nhét hết muỗng này đến muỗng khác vào miệng mình.

      Đút lấy đút để, nàng cúi đầu nhìn muỗng cầm trong tay, muỗng này hơn muỗng Sở Hiên tự tay làm cho nàng, dễ cầm, muỗng làm cho nàng, cán muỗng còn khắc hoa văn hình hoa sen nàng thích nhất.

      Tô Hồng Tụ đau lòng, vùi đầu vào trong đầu gối muốn ngẩng lên.

      biết Sở Hiên đâu, cả buổi tối thấy về, đến sáng vẫn thấy bóng dáng.

      có thể cần nàng nữa ? Ném mình nàng ở đây, bản thân về?

      Bởi vì nàng quá dài dòng, quá rắc rối, luôn cãi nhau với , luôn để cho vui.

      Đều do nàng tốt, khiến tức giận bỏ , đều là lỗi của nàng

      Tô Hồng Tụ khóc hết sức lợi hại, đầu vùi trong đầu gối khẽ run lên, đau lòng gần chết.

      Nàng cũng để ý tới Vệ Thiên ở bên ngoài cẩn thận quan sát nàng hồi lâu, cầm trong tay bức tranh, bức tranh vẽ chính là Tô Hồng Tụ.

      Đó là bức tranh Vệ Thập Nhị cho .

      Vệ Thiên chờ Tô Hồng Tụ khó khăn lắm mới khóc xong, bước lên trước vỗ bả vai Tô Hồng Tụ.

      ngờ phản ứng của Tô Hồng Tụ lại kịch liệt như vậy, “Xoạt” tiếng đầu rời khỏi hai đầu gối, hai tay trắng nõn nắm chặt bả vai Vệ Thiên, dùng toàn bộ sức mạnh, ngừng lắc Vệ Thiên.

      “Ta trở về với ngươi! Ngươi với Vệ Thập Nhị, ta muốn chỗ của , ta muốn Sở Hiên... Chính là ngươi vừa rồi bán ta cho ngươi, ra phải kẻ buôn người, là... Là của ta... Đúng rồi, là phu quân của ta!”

      Vệ Thiên đương nhiên quan tâm lời Tô Hồng Tụ, kéo Tô Hồng Tụ muốn mang nàng lên ngựa, Tô Hồng Tụ run rẩy, khóc ra nước mắt.

      Lỡ như nàng cùng Vệ Thiên, Sở Hiên có thể tới tìm nàng sao? có biết Vệ Thiên sắp xếp nàng ở đâu ?

      Hay là từ nay về sau die~nda4nle^qu21ydo^n có ý định quan tâm tới nàng nữa, mặc kệ nàng xảy ra chuyện gì, thân?

      Tô Hồng Tụ càng nghĩ càng đau lòng, Vệ Thiên mới vừa lôi kéo nàng lên ngựa, nàng ràng “Oa” tiếng cao giọng khóc rống lên.

      Tô Hồng Tụ đương nhiên phải khóc , nàng hy vọng Sở Hiên có thể nghe thấy nàng khóc, ra gặp nàng.

      Nhưng mà nàng đợi hồi lâu, bóng cây bên cạnh hề lay động, càng hề thấy bóng dáng Sở Hiên.

      Tô Hồng Tụ đau lòng, lại bắt đầu thút thít ngừng rơi lệ.

      Nhưng ngờ chiêu này lại hù dọa Vệ Thiên, Vệ Thiên vốn định tìm dây thừng cố định Tô Hồng Tụ ở lưng ngựa, đỡ phải lo nàng biết cưỡi ngựa, rơi từ lưng ngựa xuống.

      Tô Hồng Tụ vừa khóc, lập tức bỏ qua ý nghĩ này.

      Thôi, Vệ Thập Nhị từng rất ràng, cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn thương Tô Hồng Tụ.

      “Giá!”

      Vệ Thiên ôm Tô Hồng Tụ vào trong lòng, giơ roi ngựa đánh mạnh vào mông ngựa, móng ngựa lộp cộp, tạo ra cát bụi đầy trời.

      Mấy tên thủ hạ đằng sau cũng theo Vệ Thiên, giục ngựa ra roi, bay nhanh mà .

      Suốt dọc đường Tô Hồng Tụ đều lải nhải ngừng, lúc muốn uống nước, lúc lại muốn lương khô, lúc muốn xuống ngựa tiểu, lúc lại cái mông bị lưng ngựa cọ đến đau, muốn xuống ngựa nghỉ ngơi.

      May mà Vệ Thiên đối chiếu trước đó, Tô Hồng Tụ quả giống người trong bức họa như đúc, nếu , nàng phiền toái như vậy, Vệ Thiên sớm nhịn được.

      Bây giờ, Vệ Thiên vững tin Tô Hồng Tụ chính là người trong bức họa kia, thể thiếu mỗi chuyện đều cho nàng chút sắc mặt, tốc độ về trước của đoàn người ngựa cực kỳ thong thả, thời gian gần như chậm hơn trước mấy chục lần.

      Mãi cho đến khi lên con ngựa cao lớn của Vệ Thiên, Tô Hồng Tụ mới ý thức được vì sao Sở Hiên cho nàng cưỡi ngựa của , mà lại tìm cho nàng con ngựa thấp bé mập ú chậm rì rì.

      Tính tình ngựa ở đây quá mạnh, chạy die nda nle equ ydo nn quá mạnh quá nhanh, ngựa của Vệ Thiên cũng hoàn toàn phục tùng, thỉnh thoảng cũng cãi lại mệnh lệnh của , Vệ Thiên để ngựa về phía trước, con ngựa lại bướng bỉnh đứng tại chỗ .

      Vệ Thiên quất mông ngựa roi, có đôi khi con ngựa thậm chí còn dựng thẳng chân trước, ngửa mặt lên trời hí dài.

      ra Sở Hiên sợ nàng gặp nguy hiểm, mới cho nàng cưỡi con ngựa cao lớn.

      Tô Hồng Tụ càng nghĩ càng đau lòng, Sở Hiên có ý định quan tâm nàng sao? cũng quyết định vứt bỏ nàng như Sở Dật Đình?

      Suốt dọc đường, nàng đều thấy bóng dáng .

      Nàng thừa dịp tiểu, ăn gì đó, uống nước lúc rảnh rỗi, biết ném bao nhiêu mẩu lương khô, nếu như Sở Hiên theo phía sau, tốc độ về trước của bọn họ chậm như vậy, Sở Hiên sớm nên đuổi theo tới.

      Nhưng có, đoàn người ngựa chạy ra khỏi rừng cây, chạy vào sa mạc, bốn phía đều là đại sa mạc cát bụi mênh mông, vốn hề có nửa bóng dáng.

      Sở Hiên vứt nàng quan tâm.

      Tô Hồng Tụ đau lòng gần chết, ngồi lưng ngựa lung lay sắp đổ.

      Mà giờ phút này Vệ Thiên giục ngựa qua chỗ nước cạn đá lộn xộn rừng cây bụi thấp, có thể nhìn thấy chữ Vệ đỏ tươi cờ chiến tung bay mạnh mẽ giữa trung ở xa xa phía trước rồi.

      Vệ Thiên hít sâu hơi, giơ roi ngựa lên chuẩn bị hơi chạy băng băng qua chỗ nước cạn.

      Nhưng ngờ con ngựa nhanh, thận đạp trúng hòn đá bén nhọn chỗ nước cạn.

      “Hí -” tiếng ngựa hí bén nhọn, con ngựa đột nhiên giơ cao nửa thân , hai vó cách mặt đất ngửa mặt lên trời hí loạn.

      Vệ Thiên túm được dây cương, cùng với Tô Hồng Tụ trong lòng té xuống lưng ngựa.

      Mắt Vệ Thiên tinh nhanh, lập tức nhìn die nd da nl e q uu ydo n thấy hòn đá bén nhọn đâm trúng chân ngựa lúc này vừa vặn nhắm thẳng ngay đầu .

      Chuyện đột nhiên xảy ra, vốn kịp né tránh nữa, kịp làm duy nhất chính là nghiêng người sang, dùng thân thể mềm mại của Tô Hồng Tụ ngăn cản hòn đá cứng rắn sắc bén.

      Vệ Thiên làm như vậy chút do dự. Bản năng muốn sống trong nháy mắt chiếm thế thượng phong, trong đầu Vệ Thiên có chủ tử Vệ Thập Nhị của nữa, lật người, dùng thân thể chịu nổi kích của Tô Hồng Tụ làm đệm lưng, đẩy mạnh thân thể Tô Hồng Tụ tới hòn đá sắc bén.

      Khi sợi chỉ treo mành chuông trong nháy mắt, cát bay đá chạy, trời đất biến sắc, trong đất bằng đột nhiên nổi lên cơn gió cát điên cuồng.

      Thân hình điêu luyện của Sở Hiên như báo nhanh nhạy, ngay khi thân thể mềm mại của Tô Hồng Tụ sắp chạm đến hòn đá bén nhọn mặt đất, trong giây lát nhanh chóng xông ra từ trong gò cát đối diện, cuốn lên làn gió rét lạnh thấu xương nơi đất bằng, thân thể cường tráng của Vệ Thiên bị khí thế này đánh tới, quét ngang tất cả gió lớn vừa thổi, lại giống như đầu gối lông hề có sức nặng nào, khẽ bắn ra bãi nước cạn, lăn lăn, va va chạm chạm, để lại vết máu đỏ thẫm đất, nhanh như chớp lăn thẳng xuống.

      Mọi người lập tức thét lên kinh hãi, có hai người lập tức chạy vội tới chỗ bãi nước cạn Vệ Thiên lăn tới, mà nhiều người giục ngựa lên phía trước, rút cung tên và đao ra, hình thành vòng vây, vây lấy Sở Hiên và Tô Hồng Tụ lạnh run trốn sau lưng Sở Hiên.

      Lúc trước Tô Hồng Tụ hết sức sợ hãi, bởi vì trí nhớ của nàng dừng lại khắc trước đó, nàng và Vệ Thiên cùng ngã xuống ngựa, Vệ Thiên lại túm lấy nàng, muốn coi nàng là đệm lưng, ngăn cản hòn đá sắc bén như đao lạnh thấu xương.

      Sau đó chóp mũi nàng lại ngửi thấy mùi vị quen thuộc, mùi cỏ xanh mới lạ, mùi bùn đất nhàn nhạt, mùi hỗn hợp thể ngửi thấy, mùi máu tươi lâu ngày cực kỳ yếu ớt, lại làm thế nào cũng rửa sạch.

      Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là cái lưng rắn chắc cao ngất của Sở Hiên, giống như trước kia khi biết bao nhiêu lần nàng gặp nguy hiểm, nó nguy nga đổ, giống như tòa núi cao phong độ kiên nghị, thể phá vỡ, chút sứt mẻ mà chống đỡ chắn trước mặt nàng.

      Sở Hiên hoàn toàn bị chọc giận, mặt hung dữ căng cứng mà vặn vẹo, hai mắt đỏ ngàu, sát khí điên cuồng mãnh liệt đột ngột sinh ra từ mặt đất, giữa lúc đó thoáng cái quanh quẩn gào thét dưới người .

      nhìn giống như đầu sư tử dũng mãnh hoàn toàn bị người xúc phạm điểm mấu chốt, lửa giận ngập trời đẫm máu, mắt thấy muốn gào rú, chém tận giết tuyệt kẻ địch xung quanh người , xé thành mảnh cắn nuốt vào trong bụng.

      Tất cả mọi người chung quanh đều bị thù địch và sát khí từ quanh thân Sở Hiên tản ra làm cho sợ hãi, mặc dù bọn họ người đông thế mạnh, lại đám được trang bị đầy đủ, nhưng ai dám tới trước, giao thủ với Sở Hiên nhìn như con thú điên cuồng trong vòng vây, hai mắt đỏ như máu bắn ra sát khí tuyệt đối lạnh lẽo như thiêu hủy trời đất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :