1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 77.2: Thao Thiết sống lại, cắn nuốt đám sói (1)

      Editor: Puck - *******************

      Nhưng hiểu sao vẫn chỉ đơn giản kiềm chế, chân mày nhíu chặt, từ đầu tới cuối vẫn ra nửa câu nào với Tô Hồng Tụ.

      Sở Hiên cởi lớp áo lông dày người, tay phải dùng sức, bất chấp tất cả kéo khuôn mặt non mềm của Tô Hồng Tụ dính sát lên lồng ngực ấm áp rắn chắc của mình.

      “Ôm chặt ta.” Sở Hiên lạnh hạt , giọng lạnh lẽo vô tình, khi ôm lấy Tô Hồng Tụ, trong nháy mắt cởi áo lông dày, kéo đôi tay bị cóng đến sắp đóng băng của Tô Hồng Tụ ôm chặt bên hông ấm áp của mình.

      Tô Hồng Tụ bị Sở Hiên ép buộc ôm vào ngực, bên tai nàng là tiếng tim đập “Thình thịch” mạnh mẽ mà có lực của Sở Hiên, khuôn mặt nhắn trắng bệch bị đông lạnh dựa sát vào lồng ngực ấm áp cực nóng như lò lửa của Sở Hiên, hai tay bé trắng nõn bị Sở Hiên quấn chặt quanh hông, giống như gấu túi treo người Sở Hiên.

      Mùi đàn hương quen thuộc càng lúc càng nồng tràn đầy trời đất vọt về phía nàng, ràng là mùi đàn hương mê người người Sở Dật Đình.

      Tô Hồng Tụ ngửi, nhịn được đỏ ửng cả mặt cả má, quơ quơ người Sở Hiên, giọng với Sở Hiên: “Thả ta xuống, ta có thể tự .”

      Sở Hiên ngoảnh mặt làm ngơ, hề để ý tới nàng.

      dùng bàn tay to khỏe mực đỡ lấy mông mềm mại mượt mà của Tô Hồng Tụ, tay kia che khuất khuôn mặt duy nhất lộ ra bên ngoài của Tô Hồng Tụ, cất bước lớn lên phía trước, chỉ chốc lát sau, cách Thải Hoa lâu rất xa, vừa nhìn, cả tòa Thải Hoa lâu tráng lệ biến thành điểm đen trong đám tuyết trắng phau.

      Tô Hồng Tụ xoay tròn mắt, cẩn thận ngẩng đầu lên.

      Bên ngoài trời giá lạnh đất đóng băng, gió lớn tuyết mãnh liệt. Ngựa vốn thể ra ngoài trong thời tiết như vậy, muốn ra ngoài, chỉ có thể bộ.

      theo phía sau Sở Hiên, tất cả thủ hạ của đều che chắn mình cẩn thận, từ đầu đến chân đều được che chắn trong áo da lông dày dặn, chỉ có Sở Hiên, bởi vì muốn che chở nàng, cởi vạt áo, tháo áo da lông ấm áp che cổ, mặt, người đều bị tầng tuyết trắng bao trùm dày đặc.

      Tô Hồng Tụ thò ngón tay, nhàng chọc chọc bàn tay to của Sở Hiên che mặt. Lòng bàn tay Sở Hiên rất ấm, như lò lửa , dính sát gò má lạnh như băng của nàng, nhưng mu bàn tay lại lạnh như băng, phía ngoài bị bông tuyết cực lạnh che lên tầng mỏng.

      Tô Hồng Tụ nhìn, chịu hết nổi thò tay bé, chăm chú kéo hai vạt áo của Sở Hiên rảnh bận tâm vào trong tay, mực che chắn cho thân thể lạnh buốt bị đông cứng của .

      “Ngươi... Ngươi đừng hiểu lầm, ta phải che giúp ngươi, ta, ta là...”

      Tô Hồng Tụ , muốn mình nỡ để Sở Dật Đình bị lạnh, nhưng lời ra đến bên miệng, cuối cùng vẫn câu chót ra.

      Trong lòng nàng, vẫn mang tâm lý may mắn, muốn tin tưởng Sở Dật Đình và Sở Hiên biến thành cùng người.

      Tầm mắt lạnh như băng của Sở Hiên nhanh chóng liếc xuống dưới, ôm Tô Hồng Tụ càng chặt vào trong ngực, hét to tiếng với thủ hạ theo phía sau : “ nhanh chút, đừng để đến khi trời tối!”

      Sở Hiên nhảy tới trước vài bước, người đao độc đầu đội ngũ.

      Suốt dọc đường Tô Hồng Tụ đều vùi đầu trong ngực ấm áp của Sở Hiên, hai bàn tay bé đông lạnh sắp kết băng [email protected]0n vẫn nắm chặt vạt áo Sở Hiên.

      Nàng vốn định ra ngoài cùng Sở Hiên nhìn địa hình như thế nào, như vậy ngày kia nàng rời khỏi Thải Hoa lâu, tốt xấu gì bị lạc đường.

      Nhưng mà Sở Hiên ôm nàng về trước hơn nửa canh giờ, Tô Hồng Tụ nghe thấy tiếng gió bên tai ù ù càng mạnh, nhánh cây và lá khô rung động, khe núi trống trải thỉnh thoảng phát ra tiếng gió bén nhọn, nàng giống như con nhím hoảng hốt cuộn mình chặt, đừng tới ngẩng đầu nhìn ngó, chính là hơi động, lộ chút y phục của Sở Hiên che chắn cho nàng ra, cũng đông lạnh đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt trắng bệch.

      Thời tiết quá lạnh.

      đường về phía trước, mặt trời sắp xuống núi, gió tuyết cuối cùng tạm dừng, nhánh cây hai bên rung động răng rắc, trong rừng bắt đầu mơ hồ truyền đến tiếng thú kêu to, còn có tiếng gáy vang của chim chóc biết tên.

      Tô Hồng Tụ hiếu kỳ thôi, vén vạt váo Sở Hiên lên, đầu thò ra bên ngoài ngó nghiêng.

      Khắp nơi đều trắng xóa, nhánh cây trong rừng bị gió lớn thổi rung động, thỉnh thoảng rớt xuống lớp tuyết đọng, vài trái cây sớm khô quắt rơi xuống.

      Phía trước vốn hề có đường, tay Sở Hiên ôm nàng, tay nắm chắc cây đao lớn sắc bén, vừa lên phía trước, vừa ngừng chém đứt cành khô và cỏ dại bên đường.

      Phóng mắt nhìn, bốn phía trừ cây chính là cỏ, nếu phải mỏm đá lọ ra, vốn thể nhận ra đây là đường.

      Tô Hồng Tụ khỏi nhụt chí, đường như vậy bảo nàng nhận ra làm sao? Rời khỏi Sở Hiên, nhất định lạc đường, nàng còn có cách nào rời khỏi Thải Hoa lâu.

      Tô Hồng Tụ đạp chân cái, buồn bã ỉu xìu mà rụt đầu lại. Con đường phía trước dần thoáng, cấm địa Đại Lương gần ngay trước mắt.

      Tô Hồng Tụ đột nhiên nhìn thấy bên chân Sở Hiên có cỏ dáng dấp rất giống chuông gió.

      Gió khẽ thổi, gió lướt qua, cỏ gì đó lay động, giống như phát ra tiếng leng keng giòn vang dễ nghe.

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc thôi, níu lấy vạt áo trong của Sở Hiên thầm với : “Mau nhìn, bên chân ngươi có đám cỏ giống như chuông gió!”

      Sở Hiên hề phản ứng lại Tô Hồng Tụ, dò xét trái phải, muốn tìm hang núi cho Tô Hồng Tụ nương náu tạm thời.

      Thủ hạ của cũng cùng vào cấm địa với , nếu vào, bọn họ vốn có mạng ra, trong cấm địa có bầy sói hoang, Sở Hiên thể mang Tô Hồng Tụ vào, như vậy quá nguy hiểm.

      Tô Hồng Tụ còn biết nàng phải tạm biệt Sở Hiên ở cửa thung lũng, nàng cho rằng Sở Hiên ôm nàng suốt dọc đường như vậy, đương nhiên tới chỗ nào cũng ôm nàng, nhất định ôm nàng về.

      Cho nên khi nàng nhìn thấy Sở Hiên dùng đao san bằng tuyết đọng ở cửa hang, chất đầy cỏ khô vào bên trong, bế nàng tiến vào, đốt lửa, nàng kinh ngạc thôi, nhịn được đưa tay bé níu chặt .

      “Ngươi định đâu?” Tô Hồng Tụ vội la lên, bởi vì lo âu, hai mắt to tròn trịa chuyển động nhanh như chớp ngừng.

      Lúc này nàng mới phát , Sở Hiên dieendaanleequuydonn mang nàng tới đây rất thích hợp.

      Trước mặt đen kịt, là hang núi hẹp dài, trong khe núi đá hình thù quái lạ dày đặc, gần như tìm được chỗ đặt chân.

      Tô Hồng Tụ rời khe núi xa như vậy, đều có thể nhìn thấy ràng, khắp vách đá hai bên khe núi đều là đá vụn và tuyết đọng xiêu vẹo chực đổ.

      Phải qua khe núi này, nhất định đặc biệt nguy hiểm, nếu để ý, bước chân chệch chút, cũng rơi xuống đá lớn hai bên vách đá.

      chỉ như thế, dường như có cảm giác là lỗi của nàng, Tô Hồng Tụ cảm tháy đằng sau khe núi có thứ gì tốt.

      Có tiếng vang kỳ quái hu hu ngao ngao phát ra từ bên trong, giống như tiếng chó sủa... , đúng, giống tiếng sói tru hơn.

      Sau khi Sở Hiên đặt Tô Hồng Tụ xuống, che kín quần áo cho nàng, đốt lửa lên, xoay người rời .

      hiểu tại sao Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy hết sức sợ hãi, cảm giác này tới quá mức vội vàng, thậm chí nàng còn chưa kịp phân , nàng sợ hãi Sở Hiên ném mình nàng vào đây quan tâm, hay là sợ vào trong khe núi đáng sợ kia, phát sinh chuyện gì tốt.

      Lỡ như về được, nên làm gì bây giờ?

      Lỡ như Sở Hiên chết, vậy có phải, có phải Dật Đình ca ca của nàng, thậm chí cả Tôn Kiệt chết cùng ?

      Nghĩ tới đây, Tô Hồng Tụ thoáng khẩn trương lên, tay trắng nõn nắm chặt lấy vạt áo Sở Hiên, mặt tái nhợt, mắt hốt hoảng, gì cũng chịu thả .

      “Ngươi nên vào, bên trong có thanh tốt, trong lúc này rất nguy hiểm!”

      Tô Hồng Tụ vội la lên, bổ nhào về phía trước, dứt khát dùng cánh tay trắng nõn của mình ôm chặt lấy eo Sở Hiên.

      Sở Hiên chạy tới cửa hang, bất ngờ bị Tô Hồng Tụ ôm lấy, thân thể cứng đờ, dừng bước, con mắt lạnh như băng tự chủ khẽ chớp.

      Ở cùng Tô Hồng Tụ bao lâu, Tô Hồng Tụ nhìn quắc mắt, đối chọi gay gắt với , phải sợ hãi lạnh run, lưu luyến rời như vậy, thậm chí còn chủ động ôm eo , đây vẫn là lần đầu tiên.

      Sở Hiên cúi đầu liếc nhìn bàn tay bé trắng nõn của Tô Hồng Tụ quấn quanh eo , tròng mắt đen u ám lại lần nữa bắn ra mũi nhọn tràn đầy tính chiếm hữu, cực kỳ xâm lược, hán chậm rãi quay đầu lại, giọng khàn khàn du dương, giống như tiếng đàn violon trầm lắng bên tai, say lòng người mà mê muội.

      “Buông tay.”

      Sở Hiên khẽ , hai tay dùng sức dễ dàng thoát khỏi trói buộc của Tô Hồng Tụ.

      “Ta cho ngươi !”

      Tô Hồng Tụ vội la lên, lại bổ nhào về trước ôm chặt lấy eo Sở Hiên.

      Tròng mắt đen của Sở Hiên thâm thúy, hơi nhíu mày, sau lưng mang theo Tô Hồng Tụ như gói đồ dính eo , về trước vài bước, xoay người nhổ vài cọng cỏ dại giống như chuông gió.

      “Cầm chơi.”

      Sở Hiên , giọng khàn khàn dieenndkdan/leeequhydonnn trầm lắng, tràn ngập sức hút, giơ tay lên nhàng sờ tóc Tô Hồng Tụ.

      “Đợi ở đây, ta tìm cỏ tiên cho nàng, giải huyết chú ngực nàng.”

      Tô Hồng Tụ còn định cùng ra, Sở Hiên nháy mắt với hai thủ hạ bên cạnh, hai người nhanh chóng lui lại phía sau mực giữ chặt hai vai Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ vừa vội vừa sợ, nàng ngăn được Sở Hiên, ngược lại bị hai thị vệ này lôi trở lại hang núi, đợi đến khi hai người thị vệ này buông nàng ra rời khỏi hang núi, nàng vọt tới cửa hang xem xét, bên ngoài nào còn bóng dáng Sở Hiên? Chỉ còn lại hai hàng dấu chân sâu, thẳng về phía cấm địa Đại Lương.

      Tô Hồng Tụ bất lực, nàng sống ở hồ ly cốc từ , mùa đông ở hồ ly cốc chưa bao giờ lạnh như vậy. Mặc dù nàng rất muốn đứng ở cửa hang chờ Sở Hiên về, nhưng khi cơn gió lạnh thấu xương mãnh liệt thổi qua mặt nàng, nàng lập tức bị thổi tới làm lui về sau vài bước, run rẩy rút vào trong hang.

      Sở Hiên ở bên cạnh nàng, mình Tô Hồng Tụ ngồi trong hang núi, hết sức khó chịu.

      Bên tai nàng là tiếng gió gào thét ù ù, xen lẫn tiếng nhánh cây lay động ầm ầm, trong khe núi cách đó xa truyền đến tiếng thú hoang kêu rên, khủng bố mà thê lương, nghe được khiến lông tơ dưới thân nàng đều bị dựng lên.

      Tô Hồng Tụ thò hai tay bị đông lạnh đến đỏ tới gần đống củi, nàng khỏi hơi kỳ quái, nhiều người theo Sở Hiên đến nơi này như vậy, tại sao chỉ có mình vào khe núi khủng bố lại đen thui đó?

      Tại sao người khác đều ở bên ngoài chờ ? Tại sao có ai theo vào với ?

      phải Thái tử Đại Lương sao? Nào có chuyện mình Thái tử dính vào nguy hiểm, còn để cho thủ hạ chờ ở ngoài?

      nghĩ lung tung, bắt được trọng điểm, lại đột nhiên nghe thấy cách đó xa truyền đến tiếng rên rỉ thê lương, truyền thẳng vào trung, bén nhọn mà bi thương.

      Tất cả chim chóc trong rừng cây đều phạch phạch bay lên bầu trời, cả khe núi, thậm chí ngay cả trong rừng đều vang lên tiếng rên rỉ thê thảm mà hung ác của mãnh thú.

      biết trong khe núi xảy ra chuyện gì, nghe động tĩnh đó, bên trong chỉ có đầu hú gầm thét.

      , mùi này, mùi linh hồn này, bên trong khe núi vốn phải thú, mà là sói thành tinh!

      trách được thủ hạ của Sở Hiên vào cùng , người nào có thể là đối thủ của !

      Tô Hồng Tụ run rẩy, trái tim dừng lại trong nháy mắt.

      Phản ứng đầu tiên của nàng chính là Sở Hiên xảy ra chuyện, vốn phải là đối thủ của nhiều sói như vậy!

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 78.1: Thao Thiết sống lại, cắn nuốt bầy sói (2)

      Editor: Puck - *******************

      Tô Hồng Tụ nắm chặt hai quả đấm, tròng mắt sợ đến mức chuyển loạn, nàng cũng để ý nhiều như vậy, túm lấy thị vệ gần đó.

      “Ta cầu xin ngươi! vào cứu ! Bằng ngươi mang ta vào, ngươi có thể lập tức ngay!”

      Tô Hồng Tụ vội la lên, tay bé trắng nõn dùng sức lắc thân thể to lớn của đối phương.

      Nhưng Sở Hiên mang tới, đâu phải là thị vệ bình thường? Đều là tử sĩ nuôi dưỡng trong Đông cung, trừ bản thân ra, những người này vốn để cho bất kỳ ai ra lệnh.

      Thị vệ vẫn nhúc nhích, nghiêng mắt cũng liếc nhìn Tô Hồng Tụ, tay Tô Hồng Tụ túm chặt lấy kiếm bên hông , dứt khoát tháo kiếm xuống, treo lên lưng.

      Tô Hồng Tụ bất lực, tâm hoảng ý loạn.

      Biết Sở Hiên lâu như vậy, ngoại trừ thích và sợ hãi, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ sinh ra cảm giác gì với .

      Nhưng mà tại sao, vừa nghĩ tới có thể gặp nguy hiểm, trong lòng nàng lại sợ như vậy? Vừa nghĩ tới có thể chết, nàng lại cảm giác giống như có thứ đồ gì đó quan trọng của nàng bị người cầm ?

      Tô Hồng Tụ tự với mình, , phải, nàng mới quan tâm Sở Hiên, nàng chỉ vẫn , Sở Dật Đình rốt cuộc đâu, nàng chỉ hy vọng Sở Hiên còn sống, để nàng lên tiếng hỏi tung tích Sở Dật Đình.

      Tô Hồng Tụ dậm chân, run run gạt tuyết đọng người, xem chừng tất cả mọi người xung quanh đều có phản ứng, dứt khoát kéo xiêm áo, che kín mình, như trái cầu tròn vo xông ào vào trong khe núi.

      Đường núi gập ghềnh, đường đều là tuyết đọng và đá vụn, Tô Hồng Tụ lảo đảo, thêm nữa trong khe núi ngừng truyền ra tiếng rên rỉ thê lương của thú hoang, thân thể đường ngừng run rẩy và lắc lư.

      Nàng cắn chặt môi dưới, lòng bàn chân bị tuyết đọng và đá vụn đóng băng va chạm đến đau nhức.

      Khi trong khe núi lại lần nữa truyền ra tiếng kêu thê lương mà sắc bén, Tô Hồng Tụ gần như muốn khóc thành tiếng. nàng bất chấp hai chân có đau , người có lạnh , bước nhanh hơn, nhanh như chớp xông vào hang sói hoang.

      Khi đến khe núi, bước chân cuối cùng của nàng nhảy vào trong khe núi đen thui lạnh lẽo, cảnh trước mắt khiến toàn thân Tô Hồng Tụ chấn động, múa từ đầu đến chân gần như kết thành băng.

      Toàn thân Sở Hiên nhuốm máu, tay mang theo cây đao máu tươi đầm đìa, trước mắt vùng đỏ thẫm, gần nhất die nd da nl e q uu ydo n có hai đầu sói hoang bị đao chém đứt cổ, máu tươi nhuộm đầy đá, cỏ, phía sau con báo hoang bị mổ bụng, nội tạng đủ màu chảy đầy đất, còn chưa chết hẳn, vẫn thở dốc rên rỉ.

      Xa hơn phía sau có nội tạng và phần chân tay bị cụt của con gì, nhão nhoét gần như phủ kín khe núi.

      Tô Hồng Tụ chỉ có sợ hãi, cảnh trước mắt khiến nàng chán ghét buồn nôn đến gần như lập tức phun ra.

      Nàng muốn nhìn, trong dạ dày nàng bắt đầu làm ầm ĩ như dời sông lấp bể, đầu óc nàng hoàn toàn mê muội.

      Nhưng mà hiểu tại sao, nàng lại cách nào chuyển mắt sang hướng khác.

      Phía trước đống lớn phần chân tay bị cụt và nội tạng, bóng dáng đen thui của Sở Hiên như thú dữ, lạnh lẽo quỷ quái, hai mắt lạnh như băng của thâm thúy lợi hại, thái độ cực kỳ lạnh lùng.

      người tỏa ra sát khí cực lạnh, vẻ hung ác nham hiểm của khiến người ta rét mà run.

      Nghe thấy ở cửa khe núi có động tĩnh, thân thể Sở Hiên chấn động rất trong nháy mắt, bản năng kẻ săn thú khiến cho nhanh chóng nắm chặt đao trong tay, cong lưng nín hơi mắt thấy muốn đánh mạnh về phía Tô Hồng Tụ.

      Nhưng Sở Hiên dừng lại ngay sau đó, khi phát người đứng ở cửa khe núi là Tô Hồng Tụ.

      dừng lại, tròng mắt lạnh như băng mà hung ác nham hiểm, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ, tạo ra bóng mờ đen thui mặt , ánh mắt lạnh lẽo của càng có vẻ tàn bạo dọa người.

      Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ, lông tơ toàn thân dựng hết lên. Nàng cho rằng Sở Hiên lại định gào lên hoặc nổi giận với nàng, thậm chí nàng giơ hai tay lê, chuẩn bị khi thấy nổi giận, lập tức che mắt.

      Sở Hiên khi nổi giận quá khủng bố, dưới toàn thân lộ ra khí phách và tàn bạo lạnh thấu xương như băng giá, khiến cho người ta thể nào tới gần, hùng hổ dọa người.

      Nhưng mà Sở Hiên lại chữ cũng trách Tô Hồng Tụ.

      nhảy tới vài bước, nhanh chóng đến gần Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ định dưa tay lên che mắt, Sở Hiên lại kéo bàn tay bé mềm mại trắng nõn của nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay ấm áp rộng lớn của mình.

      “Trốn ra sau ta !” Sở Hiên lạnh nhạt , dùng lực mạnh kéo Tô Hồng Tụ ra sau lưng, thân hình cao lớn giống như tòa núi cao nguy nga bất động, đứng sừng sững đổ, bảo vệ Tô Hồng Tụ cực kỳ chặt chẽ.

      Nhìn thấy người vào khe núi tăng thêm , thú hoang vòng quanh Sở Hiên bắt đầu nóng giận, đặc biệt là bầy sói núp trong rừng cây.

      Bọn sói hoang này quanh năm độc chiếm khe núi, sinh sống trong khe núi hơn trăm năm.

      Chưa từng có người nào dám vào die nda nle equ ydo nn khe núi, ai dám quấy rầy chúng, đây là trường săn bắn tự nhiên của bầy sói, trong rừng có bầy nai và lợn rừng.

      Sói trong khe núi sớm tu luyện thành tinh, sở dĩ nơi này bị Lương đế coi là cấm địa, riêng gì bởi vì có những sói hoang này, quan trọng hơn là, trong truyền thuyết, nơi này từng là sào huyệt của ác thú Thao Thiết.

      Năm đó đầu ác thú xé nát Tử Bạch Kim Tinh, bị tiên giới đuổi bắt, từng núp ở đây.

      Khi cắn nuốt Tử Bạch Kim Tinh, chút máu tươi và thịt nát của Tử Bạch Kim Tinh rơi mặt đất, tập hợp linh khí của trời đất, sinh ra cỏ tiên có thể phá giải tất cả chú thuật thế gian, trị hết bách bệnh.

      ai biết trong khe núi này có cỏ tiên thần kỳ như vậy, mọi người chỉ biết trong khe núi tích góp từng chút oán hận và tức giận ngàn vạn năm của Thao Thiết.

      Người vào khe núi, dĩ nhiên bị bầy sói cắn nát thành mảnh vụn, mặc dù may mắn thoát khỏi công kích của đám sói, cũng chịu nổi oán khí mãnh liệt của Thao Thiết lưu lại trong khe núi mà chết bất đắc kỳ tử.

      Cuộc chiến trong khe núi thảm thiết ác liệt như thế, bầy sói đằng sau rừng cây rối rít đỏ mắt, giọng gầm thét, dùng móng vuốt đào bới, sát khí nặng nề nhe răng kêu to.

      Vẻ mặt Sở Hiên lạnh lùng sát khí đầy người, phóng mắt nhìn chung quanh, nhanh chóng mà lạnh lùng bình tĩnh phán đoán tình thế chung quanh.

      đưa cây đao đầm đìa máu tươi trong tay cho Tô Hồng Tụ, rút cây dao găm từ trong giày ra, cong eo lên, như đầu thú hoang chân chính bày ra tư thế tấn công.

      “Nhìn thấy tảng đá phía bên kia ? Trốn ra sau tảng đá , mặc kệ xảy ra chuyện gì, được tới.”

      Tô Hồng Tụ tâm hoảng ý loạn, hấp thu nhiệt độ nóng hôi hổi như bếp lò người .

      Nhưng mà Sở Hiên sai, nàng gần sau Sở Hiên, chỉ làm cho thêm phiền, hại phân tâm.

      “Được...” Tô Hồng Tụ dùng sức gật đầu, thân thể run run rẩy rẩy trốn sau tảng đá cao hơn người cách đó xa. “Ta tới, ngươi cần để ý đến ta...”

      Lời Tô Hồng Tụ còn chưa dứt, bầy sói núp kín trong rừng cây giống như có thể nghe hiểu được lời nàng với Sở Hiên, chúng đều ngửa mặt lên trời phát ra tiếng tru thê lương mà kéo dài, thừa dịp Sở Hiên phân tâm, từ trong rừng cây lao thẳng về phía .

      Chỉ nghe trong rừng cây vang lên tiếng rào rào ầm ầm, trăm đầu sói dứt, thế tới hung hãn như sóng xô bờ, trong lúc nhất thời tất cả bụi cỏ màu xanh lá đều bị da lông màu đen của bầy sói che kín, giống như làn sóng đen mãnh liệt nhào tới cạnh mỏm đá.

      Sở Hiên vẫn duy trì tư thế khom lưng die~nda4nle^qu21ydo^n động chút nào, từ góc độ của Tô Hồng Tụ, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng bị kéo dài vặn vẹo trong sắc đêm đen nhánh như quỷ.

      Nếu nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt lúc này của Sở Hiên, nàng nhất định bị dọa đến gặp ác mộng hàng đêm, từ nay về sau cũng dám chỉ đơn giản đến gần .

      Hai mắt Sở Hiên trợn lớn, tròng mắt tụ máu, dưới toàn thân nhanh chóng tỏa ra sát khí điên cuồng mà tàn bạo hung hăng, dung nhan tuấn mỹ của bị sát khí lạnh lẽo toàn thân cuốn lấy, có vẻ càng dữ tợn mà lạnh lùng.

      mặt thú dữ tợn thấp thoáng nổi lên mặt , cùng lúc đó, trăm con sói hoang mãnh liệt đánh về phía , Tô Hồng Tụ chỉ nghe được Sở Hiên hạ thấp giọng, từ chỗ sâu trong lồng ngực phát ra tiếng tru điên cuồng mà hùng hậu, trăng lạnh như nước, bóng dáng tráng kiện của Sở Hiên như mãnh thú thoát ra, dùng khí thế sấm vang chớp giật mà mãnh liệt nhào tới đám sói.

      Toàn thân Tô Hồng Tụ run rẩy, run rẩy thôi, nàng vốn nhìn động tác của Sở Hiên ra sao, chỉ có thể nhìn thấy cây dao găm màu sáng bạc trong tay giống như tia chớp nhanh chóng lóe lên trong đêm tối.

      Bốn phía đầy tiếng gào thét chói tai, thú hoang kéo dài tiếng kêu rên buồn đau, máu thịt chia lìa, tiếng xương cốt bị chém nát chói tai.

      Trong ánh sáng bạc đan vào ánh trăng như lưới, mười đầu sói nhào vào Sở Hiên đầu tiên gần như cùng lúc bắn ra – trong đó có chín đầu bị Sở Hiên đao chém đứt cổ, con sói đầu lĩnh lớn nhất cũng sung sức nhất bị Sở Hiên mổ nát bụng, lúc nghiêng bay ra ngoài nội tạng máu đen phun đầy đất.

      Tiếp theo vài chục đầu sói chỉ chốc lát bị Sở Hiên vung đao chém đứt tứ chi, máu tươi như điên cuồng rót vào thôi, con bị Sở Hiên chọc nát bụng, ruột nhiều màu chảy đầy đất, còn nhiều con bị đao của Sở Hiên chọc trúng tim, ngay cả gào thét cũng kịp phát ra, trợn tròn mắt, nhe răng ngừng thỏ.

      Chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, chỗ Sở Hiên đứng thành biển máu.

      Bầy sói còn lại phía sau co rúm lại, run rẩy, tạo thành nửa vòng tròn vẫn vây chặt Sở Hiên, nhưng con nào dám tiến lên, cố gắng cắn xé hoặc khiêu khích Sở Hiên nữa.

      Mọi thanh im lìm, bốn phía dường như yên tĩnh.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 78.2: Thao Thiết sống lại, cắn nuốt bầy sói (2)

      Editor: Puck - *******************

      Tất cả bầy sói bị kinh hoàng rồi, chúng vốn nên cảm giác thấy sinh vật đáng sợ, nhưng chúng nó chính mắt bị cảnh máu me mà lạnh lùng, bị sinh vật cường hãn hung mãnh thô bạo thể địch nổi trước mắt uy hiếp đến sợ.

      vốn dĩ phải người, là vua của vạn thú, là thú dữ hung hãn đám sói vốn cách nào địch nổi.

      Bầy sói đều lui lại phía sau, thảm thiết gào thét, trong ánh mắt nhìn Sở Hiên lộ ra khủng bố và sợ hãi vô cùng vô tận.

      Sở Hiên giết lui đám sói, sắc mặt khôi phục trong nháy mắt, vẫn là vẻ lạnh lùng như băng trước kia, vẻ khát máu tàn bạo vừa rồi giống như chưa từng xuất mặt .

      chỉ như thế, lúc quay đầu lại nhìn Tô Hồng Tụ, vì dạo hỏng nàng, còn kéo da thú người, lau máu tươi nội tạng dính mặt mình.

      ra!”

      Sở Hiên lạnh nhạt , xoay người sang chỗ khác rồi cất bước lớn đến gần Tô Hồng Tụ.

      Hai chân Tô Hồng Tụ như nhũn ra, mặt mày trắng bệch, ở đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng phát Sở Hiên khủng bố mà dũng mãnh như thế.

      Điên cuồng và lực lượng của quả kinh thiên động địa, thể địch nổi.

      Nàng bị sợ hãi.

      Ngay lúc này nàng đột nhiên ý thức được trước kia biết mình bao nhiêu lần chọc giận Sở Hiên là ngu xuẩn cỡ nào, nếu như lần kiên nhẫn, nàng sớm đầu thân hai nơi, trở thành xương cốt và khối vụn như đám sói hoang nằm đất kia rồi.

      Vì vậy khi Sở Hiên nhíu mày sải bước lớn tới gần nàng, đợi dừng lại, Tô Hồng Tụ lui về sau co rúm lại, “Phịch” tiếng ngã nhào xuống đất.

      “Chạy vào làm gì!? phải bảo nàng chờ ở trong hang núi sao!?”

      Sở Hiên giận tím mặt, giọng như sấm đánh, sét đánh vang dội đỉnh đầu Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ kinh hãi thôi, nàng gần như phản xạ có điều kiện, nhanh chóng cuộn tròn người lại, hai tay bé trắng nõn run rẩy, che mắt.

      nên tới, nên tới...”

      Tô Hồng Tụ run rẩy , khuôn mặt bị sợ tới trắng bệch, thân thể bé bị sợ đến ngừng run rẩy, hai chân liều mạng đạp ra ngoài, để cho Sở Hiên đến gần nàng.

      Sắc mặt Sở Hiên trầm xuống, mắt thấy định phát tác, nhưng hai mắt mắt đột nhiên sắc lạnh, mắt tinh phát hai chân Tô Hồng Tụ trong đôi giày trắng thêu hoa đỏ thẫm mảnh, vết máu li ti rỉ ra đáy giày, nhiễm đỏ đất tuyết.

      Sở Hiên trầm mặc , tròng mắt thâm thúy nhanh chóng xẹt qua cảm xúc khó dò.

      mình nàng chạy vào, là bởi vì lo lắng cho ta?”

      Sở Hiên hạ thấp giọng , nhanh chóng đưa tay nắm lấy hai chân bị thương của Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ, mặc dù sớm dùng hai tay che mắt, nhưng vẫn kiềm chế được, xuyên qua kẽ ngón tay len lén đánh giá Sở Hiên.

      Ngực dính vào cái gì vậy? Đen đen tròn tròn, vừa trắng lại đỏ, nhìn giống như con ngươi vừa bị người ta đào khoét ra, ặc –

      Tô Hồng Tụ đầu váng mắt hoa, trong dạ dày đảo lộn. Nàng muốn nhìn, nhưng cặp mắt lại hoàn toàn ngoài die,n; da.nlze.qu;ydo/nn phạm vi khống chế của nàng, vẫn nhanh như chớp ngừng chuyển động, liều mạng muốn nhìn chằm chằm người Sở Hiên.

      Ngực Sở Hiên toàn máu đỏ, đen đen trắng trắng biết dính tuyết hay là óc.

      cổ áo lông còn treo con mắt máu chảy ròng ròng.

      thắt lưng bị dính đoạn ruột trắng hồng xen lẫn.

      đùi dính khối thịt đen sì.

      Tô Hồng Tụ càng nhìn càng chán ghét, nhưng mà lại có cách nào chuyển mắt sang chỗ khác, nàng nhìn xung quanh, nhặt lá chuối cực lớn khô vàng, che cả mặt.

      “Rào” tiếng, Sở Hiên khẽ đưa tay bóp nát lá khô, ném đất.

      Tô Hồng Tụ lại nhặt viên đá lên, che đầu mình.

      “Bịch” tiếng, viên đá bị chưởng của Sở Hiên bắn ra xa, bay xéo, bắn thẳng vào cây hoa cách đó xa.

      Tô Hồng Tụ gấp đến mức tròng mắt chuyển loạn, nàng bất lực, dứt khoát cởi áo lông người, quay đầu trùm kín mặt.

      Sở Hiên lại kéo áo lông trùm đầu Tô Hồng Tụ.

      tự tay giật lấy đao đưa cho Tô Hồng Tụ trước đó, “Roẹt” tiếng cắt áo da lông thành hai mảnh.

      Tô Hồng Tụ càng co rụt lại, định lên trước giật lấy áo lông da trong tay Sở Hiên, sắc mặt Sở Hiên lại trầm xuống, ánh mắt rét lạnh, đột nhiên đứng dậy cầm đao đầm đìa máu tươi trong tay “Xẹt” cái cắm đất.

      “Ta cảnh cáo nàng! được trốn ta!”

      Đao đất đong đưa, phát ra tiếng ong ong kinh khủng, lực Sở Hiên to lớn, quả thể tưởng tượng, cắm thẳng nửa thanh đao vào trong đất, chỉ còn lại mỗi chuôi đao trụi lủi lộ ra bên ngoài.

      Sở Hiên nheo hai mắt thâm thúy giăng đầy mây đen, trong nháy mắt vẻ lo lắng bao phủ lên lạnh thấu xương.

      Sát khí lạnh lẽo vẫn còn như mưa rào dữ dội nhanh chóng quấn lấy thân , hai mắt sắc bén, nét mặt hung ác nham hiểm, bởi vì Tô Hồng Tụ cố gắng trốn tránh lần nữa, tay phải cầm dao găm lộ ra gân xanh, kẽo kẹt rung động.

      Tô Hồng Tụ khóc ra nước mắt, nàng muốn tìm món đồ gì đó che mắt, nhưng lại sợ Sở Hiên xé nát nàng thành từng mảnh như xé đám sói dưới cơn giận dữ.

      Nàng muốn ngoan ngoãn nghe lời Sở Hiên đối mặt với , nhưng mà khắp người Sở Hiên dính đầy máu tươi đầm đìa, mảnh vụn sói hoang khủng bố lại chán ghét. Mỗi lần nàng liếc mắt nhìn, cảm dinendian.lơqid]on thấy trong dạ dày như dời sông lấp biển, gần như muốn phun ra.

      phải, phải ta muốn trốn ngươi, là người ngươi...”

      Tô Hồng Tụ gấp đến mức khuôn mặt trắng bệch, liều mạng lắc lắc tay cố gắng giải thích với Sở Hiên, Sở Hiên ra tay nhanh như chớp, mạnh như báo, vừa nóng giận đồng thời nhanh chóng ra tay, mực giữ chặt cằm mềm mại của Tô Hồng Tụ.

      “Nhìn ta! được sợ ta! Nếu ta móc mắt của nàng!”

      Sở Hiên tức giận , hai mắt lạnh như băng lộ ra ánh sáng sắc bén hung ác, toàn cơ thể căng thẳng, khuôn mặt tuấn hung ác mà vặn vẹo, cộng thêm toàn thân nhuốm máu, người dính từng khối thịt vụn của sói, nhìn có vẻ, quả như ác ma leo ra từ nơi sâu nhất của địa ngục, khủng bố mà ác liệt.

      Tô Hồng Tụ sợ tới mức trái tim sắp ngừng đập, nàng ý thức được mình chọc giận Sở Hiên lần nữa, giải thích quá trễ, con quỷ khủng bố như ma quỷ quái kia vốn phải nóng nảy như bình thường.

      có thể giết chết nàng như giết bầy sói ?

      Đúng rồi, nhất định chặt đầu nàng xuống trước, sau đó băm tứ chi của nàng, giống như đố phó với con sói hung mãnh đầu tiên lao về phía , cuối cùng kéo ruột nàng ra để nàng chết tan nát, toàn thây.

      Tô Hồng Tụ xoay tròn đôi mắt, bởi vì sợ hãi quá mức khiến cho khuôn mặt trắng bệch, toàn thân run lên.

      Nàng đột nhiên hề có dấu hiệu, “Oa” tiếng khóc lên.

      Nàng vừa khóc vừa nấc, thân thể ngừng run rẩy, hai tay hai chân cùng sử dụng, ngừng mà đẩy, đạp Sở Hiên vẻ mặt hung ác nham hiểm, ngồi xổm trước mặt nàng.

      “Hu... Ngực ngươi có con mắt...”

      Tô Hồng Tụ khóc ròng , cước vừa vặn đá lên ngực Sở Hiên, con mắt dính cổ áo run lên, nhanh như chớp lăn mặt đất.

      “Ặc... đai lưng ngươi có khúc ruột...”

      Tô Hồng Tụ run run rẩy rẩy liếc nhìn đai lưng máu chảy đầm đìa của Sở Hiên, lệ nàng lập tức như suối trào, nước mắt chảy ào ào xuống.

      “Ta yên lòng ngươi, mới chạy vào, ngay cả thủ hạ của ngươi cũng có ai chịu vào! Ngươi biết phân di@en*dyan(lee^qu.donnn) biệt, tim phổi! Ngươi hung dữ gì mà hung dữ!?”

      Tô Hồng Tụ ướt át , dù sao nàng đánh lại đại ma vương khủng bố kia, nếu Sở Hiên động sát khí với nàng, trăm nàng cũng cách nào sống đến ngày mai.

      Nàng dứt khoát thẳng ra ngoài, nhặt áo lông Sở Hiên vừa cắt ra lên, biến thành vũ khí, “Bốp”, “Bốp” ngừng quất lên người Sở Hiên.

      Chút hơi sức của nàng đánh lên người Sở Hiên, giống như muỗi cắn, vốn cảm thấy gì.

      Sở Hiên buông tay ra lui về sau tiếng khi Tô Hồng Tụ khóc thành tiếng.

      Đôi mắt lúc trước còn sắc bén, lạnh như băng sương, nhưng khi nghe Tô Hồng Tụ vừa khóc vừa kêu, nấc cụt nàng lo lắng cho , yên lòng mới chạy vào, sắc mặt Sở Hiên hơi thay đổi, đáy mắt đóng băng trong nháy mắt lên u khó nắm bắt.

      đứng bên cạnh, lời nào, khóe môi khẽ nhếch, tròng mắt đen thâm thúy nhìn Tô Hồng Tụ trước mặt như đứa con nít vừa khóc vừa gào.

      Tô Hồng Tụ liều mạng đạp chân, ném đồ loạn, Sở Hiên cũng ngăn cản nàng, càng tiến lên an ủi nàng.

      chỉ thừa dịp nàng náo loạn, cởi áo lông dính máu người, cầm chúng tay ra sức rũ, quét sạch vết máu đen và thịt bầm dính phía .

      lại dậm chân, làm rớt thịt và máu dính quần mỏng và hai chân.

      Sở Hiên dùng tay bốc tuyết lạnh lẽo đất, mặt đổi sắc, bắt đầu dùng tuyết lạnh giá lau chùi thân thể.

      Đợi đến khi Tô Hồng Tụ khó khăn lắm khóc xong rồi, náo xong rồi, nấc cụt ngừng rồi, nàng phát Sở Hiên đứng trước mặt nàng nhìn hồi lâu.

      Kỳ quái, sao thấy khúc ruột và con mắt người nữa.

      Ah, sao vết máu người cũng lau khô rồi?

      Sao trở nên sạch như vậy, kinh khủng, lại khiến cho nàng chán ghét giống như vừa rồi?

      Tô Hồng Tụ ngơ ngác, mở to cặp mắt nhanh như chớp nhìn thẳng Sở Hiên.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 78.3: Thao Thiết sống lại, cắn nuốt bầy sói (2)

      Editor: Puck - *******************

      Sở Hiên nhịn được liếc nàng, kỳ quái: “Phiền chết! Ta xảy ra chuyện gì? Khóc đến người ta choáng váng đầu óc!”

      Tô Hồng Tụ ngơ ngẩn, lúc này mới phát ra mình lại khóc.

      Khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên, thân thể run rẩy, lui về sau co rụt lại, cuộn thành trái cầu xoay người sang chỗ khác nhắm ra sau lưng Sở Hiên.

      Sở Hiên về trước mấy bước, giang hai tay về phía Tô Hồng Tụ, lạnh lùng : “Tới đây, ta ôm nàng vào hang núi sưởi ấm.”

      Tô Hồng Tụ để ý tới Sở Hiên, nàng mới cần đại ma vương kinh khủng này ôm nàng.

      Nàng vẫn ôm chặt đầu gối, co tròn như trái cầu, đưa lưng về phía Sở Hiên, tiếng nào, vẫn nhúc nhích.

      hồi lâu, nàng nghe thấy sau lưng mình phát ra tiếng “Roạt”, “Roạt” vật nặng rơi vào trong mặt tuyết phát ra tiếng vang.

      Nàng vội vàng quay đầu nhìn lại –

      Sở Hiên đợi được câu trả lời của nàng, xoay người . Bước chân của dẫm sâu vào trong tuyết đọng gần nửa thước, chỉ chốc lát sau cách xa nàng khoảng lớn, thân thể biến thành điểm đen trong màn tuyết trắng xóa.

      Tô Hồng Tụ nóng nảy, nếu đại ma vương khủng bố kia vui ném nàng lại, nàng tuyệt đối thể sống quá ngày nơi trời băng đất tuyết hoang dã này.

      Tô Hồng Tụ run lên, đứng dậy, vội vội vàng vàng định đuổi theo Sở Hiên.

      Nhưng mà nàng quên, hai chân nàng bị thương, nàng vừa đứng thẳng người, cơn đau đớn từ gan bàn chân thình lình kéo tới từng cơn ỉ.

      Tô Hồng Tụ lung la lung lay run lên, đau đến hai chân như nhũn ra, lập tức ngồi xổm xuống, ngờ bởi vì như vậy, đè lên bọt nước trong lòng bàn chân, đau đớn càng kịch liệt, sắc mặt nàng trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh.

      “Này, quay lại!”

      Tô Hồng Tụ khẽ kêu, cố gắng khiến cho Sở Hiên chú ý, để cho xoay người lại cứu nàng.

      Nhưng nàng ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt nào thấy bóng dáng Sở Hiên? sớm rất xa, ngay cả bước chân dfienddn lieqiudoon vừa mới đặt xuống bị tuyết chôn vùi.

      Tô Hồng Tụ vừa sợ hãi vừa hoảng sợ. Xong đời, tuyết lại bắt đầu rơi, nếu như nàng nhanh chóng đuổi kịp Sở Hiên, lúc nữa tuyết rơi lớn, nàng có thể bị sống mà đông chết bên ngoài!

      Tô Hồng Tụ khóc ra nước mắt, lấy hết dũng khí “Vọt” tiếng đứng lên, bất chấp đau đớn tan nát lòng dạ từ lòng bàn chân, vội vội vàng vàng bước lên phía trước.

      Nàng vừa về trước bước, trước mặt đột nhiên tối sầm, biết Sở Hiên nhảy ra từ đâu.

      Hai tay của mở rộng, về trước đưa ra động tác như muốn ôm nàng, nhưng lên trước, từ đầu tới cuối vẫn đứng xa xa, cách nàng hai ba bước chân.

      Tô Hồng Tụ hoảng hồn ú ớ, bốn phía rất yên tĩnh, nàng vốn nghe thấy bất kỳ bước chân gì, càng nghe thấy chút tiếng vang, Sở Hiên lặng lẽ xuất , quả giống như sở trường nấp của mãnh thú, có thể nhanh chóng tới gần con mồi, khi chạm đất phát ra bất kỳ thanh gì, xuất quỷ nhập thần đến khiến người ta sởn tóc gáy.

      Mắt Sở Hiên thâm thúy, hề nhúc nhích mà nhìn nàng chằm chằm.

      “Rốt cuộc có qua ? qua ta đây.”

      Sở Hiên , lại giang hai tay ra về phía Tô Hồng Tụ, nhưng vẫn chịu nhấc chân bước ra bước.

      Tô Hồng Tụ bất lực, nàng bĩu môi, nhảy qua, như trái cầu phiền muộn vui lăn vào trong ngực Sở Hiên.

      Sở Hiên vừa ôm lấy Tô Hồng Tụ, nhanh chóng cởi vạt áo làm bằng da lông dày người bọc chặt lấy thân thể bé bị đông lạnh đến lạnh buốt của nàng.

      cúi mạnh đầu, đôi môi khô nóng ấn mạnh lên gò má đông lạnh đến trắng của Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ “A” tiếng, vừa định đưa di1enda4nle3qu21ydo0n tay đẩy Sở Hiên ra, Sở Hiên túm hai tay nàng nhét vào trong ngực, sải bước chân lên phía trước.

      Tô Hồng Tụ vào hang núi, lúc này mới phát , ý – đây đâu phải hang núi gì? ràng là sào huyệt của con thú hoang nào đó, khắp bốn phía đều rải rác đầy xương và da lông, xem ra cách đây ít nhất mấy trăm mấy ngàn năm.

      Trong đó có nhiều xương thoái hóa rồi, nàng để ý dẫm lên cái, xương lập tức phát ra tiếng “Rắc” bể tan thành bụi.

      Tô Hồng Tụ hết nhìn đông lại nhìn tây, cảm giác hang núi này khiến cho nàng rất quen thuộc, thành lời quen thuộc ở chỗ nào, có thể là mùi vị ở nơi này.

      Mặc dù hang núi u lại ẩm ướt, tràn ngập mùi hôi thối khắp nơi, nhưng, cẩn thận ngửi, khó phân biệt, dường như trong khí còn tràn ngập mùi vị quen thuộc mà mê người khác.

      Tô Hồng Tụ nhíu mũi dùng sức ngửi, hả? Đây phải mùi người Sở Hiên sao?

      Tại sao khắp trong hang núi này lại có mùi người Sở Hiên? Chẳng lẽ trước kia từng ở đây?

      Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ cảm thấy suy nghĩ của mình hết sức buồn cười, Sở Hiên là Thái tử Đại Lương, sao có thể ở trong hang núi u lại ẩm ướt như vậy?

      Tô Hồng Tụ còn dáo dác, tìm kiếm nơi phát ra mùi, Sở Hiên ở bên cạnh sớm bắt đầu bận rộn, bửa củi nhóm lửa, đun tan băng cho nàng lau chùi, đốt lửa giữ ấm cho nàng.

      Tô Hồng Tụ hít mũi, đôi mắt trông mong nhìn Sở Hiên nướng gà đống lửa. kỳ diệu! Lại là gà rừng đuôi đỏ nàng thích ăn nhất! Cũng biết Sở Hiên bắt được từ đâu.

      Nàng sờ sờ bụng, buổi chiều ăn gì, nàng đói rồi, đôi mắt cũng hoa.

      Tô Hồng Tụ tò mò nhìn chỗ sâu trong hang, biết nàng hoa mắt hay bởi vì đói bụng đến quá lợi hại, đầu óc tỉnh táo rồi, Tô Hồng Tụ cảm giác hoa màu trắng nở rộ trong chỗ sâu của hang quá quen thuộc, cho nàng cảm giác rất thân thiết.

      Những hoa kia nở rộ trong hang núi u ám, tạo ra ánh sáng kỳ dị, giống như chiếc đèn lồng .

      Cẩn thận ngửi, hình như mùi thơm tản mát ra từ những đóa hoa kia.

      Đây rốt cuộc là hoa gì? Sao khiến cho nàng có cảm giác quen thuộc như vậy? Thân thiết hoài niệm giống như người thân lâu nàng gặp.

      Tô Hồng Tụ tò mò nhìn những đóa hoa kia, trong lòng tò mò, nhịn được đưa tay bé sờ chúng.

      Nàng chú ý tới, từng cử động của nàng, vẻ mặt mê man khi nhìn những đóa hoa màu trắng kia, ánh mắt d1end4nl3q21yd0n dịu dàng thắm thiết lúc vuốt ve cánh hoa, tất cả chút cũng rớt đất rơi vào trong đáy mắt Sở Hiên.

      Mặt Sở Hiên đổi sắc, đứng trước cửa dậm mạnh chân, làm rớt tuyết đọng đầy người, cầm trái mâm xôi hoang dại vừ mới rửa xong vào.

      “Ăn ?”

      Sở Hiên khẽ , giọng trầm khàn mà quyến rũ, đưa trái mâm xôi cho Tô Hồng Tụ, đột nhiên cúi đầu ngôi bên cạnh, lời mà ôm nàng vào trong ngực.

      Toàn thân Tô Hồng Tụ căng thẳng, lập tức thò bàn tay bé ra ngừng đẩy Sở Hiên.

      Sở Hiên động đậy gì, như có việc gì cầm hai bàn chân trắng mềm như tuyết của nàng lên, đặt gót sen và trong lòng bàn tay, ngón tay màu lúa mạch nhàng đặt lên, tìm kiếm bọng nước lòng bàn chân bị đá quẹt vào.

      Tư thế này quá mập mờ, Tô Hồng Tụ gần như ngồi giữa hai chân Sở Hiên, phía sau mông trắng tròn trịa của nàng nóng bỏng, cần phải đoán cũng biết, chỗ đó nhất định là - của Sở Hiên.

      Tô Hồng Tụ căng thẳng người, khuôn mặt nóng lên, động được, động cũng được.

      Việc này, việc này quá lúng túng...

      Hai má Tô Hồng Tụ đỏ bừng, tròng mắt sợ hãi đến xoay chuyện loạn nhanh như chớp.

      Mặt Sở Hiên lại biến sắc, giống như hồn nhiên hay biết Tô Hồng Tụ khẩn trương với tự nhiên.

      “Nổi lên mấy nốt.” Sử Hiên tuyên bố, tay như có việc gì túm lấy Tô Hồng Tụ, bàn tay màu lúa mạch thuần thục chạy khắp thân thể non mềm mà nóng hổi của Tô Hồng Tụ, suồng sã vuốt ve từng tấc thân thể mềm mại.

      Bọng nước rải khắp lòng bàn chân trắng như tuyết, có mấy nốt vỡ, máu tươi đỏ thẫm chảy ra ngoài.

      Sở Hiên đột nhiên buông Tô Hồng Tụ ra, tìm kiếm gì đó trong cái gùi sau lưng, chỉ chốc lát sau, rút con gà rừng đuôi đỏ đông lạnh to như cục băng từ trong cái gùi ra.

      Sở Hiên nhét gà rừng vào trong ngực Tô Hồng Tụ.

      “Cầm .”

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 79: Nhược điểm trí mạng của Sở Hiên

      Editor: Puck - *******************

      Sở Hiên thản nhiên , Tô Hồng Tụ mừng rỡ thôi, lập tức bới hang tìm chỗ giấu gà rừng – trước kia lúc nàng làm hồ ly, mùa đông cất con mồi như vậy.

      Khi Tô Hồng Tụ đào hang, Sở Hiên giống như ảo thuật lôi ra thùng gỗ cực lớn từ trong hang, đổ nước nóng vào thùng, sau đó hái những hoa màu trắng nở mặt đất kia, ném vào trong thùng gỗ.

      Lúc này, Tô Hồng Tụ đọc được tâm , những thứ cỏ này có thể loại trừ huyết chú người nàng, nên nhúc nhích, ngoan ngoãn mặc cho Sở Hiên bến nàng vào trong thùng gỗ.

      “Cái kia...” Tô Hồng Tụ cẩn thận dè dặt liếc nhìn Sở Hiên, cân nhắc chút, giọng mở miệng : “Cửu ca ta kêu ta đến lễ mừng năm mới trở về, ta lâu quay về hồ ly cốc rồi, ta nhớ Cửu ca ta, ta nhớ nhà.”

      hồi lâu, Sở Hiên hề để ý đến Tô Hồng Tụ, vẫn ngừng nhổ cây thuốc mặt đất, phát ném vào trong thùng gỗ.

      Thấy Sở Hiên cứ để ý đến nàng, Tô Hồng Tụ hơi tức giận, đổi lại bình thường, nàng nhất định cãi lộn với Sở Hiên.

      Chỉ có điều bây giờ, nàng vừa nhận biết được Sở Hiên có bao nhiêu khủng bố, có cho nàng trăm lá gan, nàng cũng lấy được dũng khí tranh chấp với .

      Tô Hồng Tụ còn cáh nào, đành phải hết lần này tới lần khác nhàng kéo ống tay áo Sở Hiên, dè dặt cẩn thận, trong miệng càng huyên thuyên ngừng: “Ta nhớ nhà! Ta phải về nhà!”

      Chân mày Sở Hiên nhíu chặt, giây phút này mắt chớp mà quan sát dấu ấn màu đỏ ngực Tô Hồng Tụ.

      Thân thể Tử Bạch Kim Tinh biến thành những cỏ thuốc này có tác dụng trừ tà, lẽ ra dùng những cỏ thuốc này, chú người Tô Hồng Tụ lập tức biến mất.

      Nhưng mà, hiểu tại sao, có lẽ Tô Hồng Tụ kia lúc tự sát để lại oán niệm quá mạnh mẽ, dấn ấn ngực Tô Hồng Tụ ngược lại hề biến hóa, thậm chí theo ngâm thuốc, càng sâu hơn trước.

      Quan sát hồi lâu, Sở Hiên dứt khoát lột xiêm áo người Tô Hồng Tụ xuống, chỉ vào huyết chú màu đỏ thẫm ngực Tô Hồng Tụ, quắc mắt hỏi nàng: “Rốt cuộc thứ này xảy ra chuyện gì? Nàng làm sao vậy? Tại sao lại để người khác hạ chú với nàng?”

      Sở Hiên tức giận trừng mắt nhìn Tô Hồng Tụ, dáng vẻ hung ác nổi trận lôi đình, giết người chớp mắt dọa sợ Tô Hồng Tụ đến mức tim cũng sắp ngừng.

      “À ... Chính là lúc ta vừa biến thành người, cái kia, nữ nhân này muốn ta báo thù cho nàng, muốn Lâm Hạo Hiên và Lương Hồng Xu đều chết yên lành!”

      Lương Hồng Xu vốn chính là nghĩa muội của Sở Hiên, Sở Hiên vừa nghe tên Lâm Hạo Hiên và Lương Hồng Xu, cần Tô Hồng Tụ , lập tức hiểu bảy tám phần. ra nữ nhi Thừa tướng bị Lâm Hạo Hiên từ hôn lúc trước là Tô Hồng Tụ.

      “Ngu xuẩn! Việc này đâu phải có thể tùy tùy tiện tiện đồng ý với người khác? Nàng có biết bản thân có bao nhiêu khả năng? Chỉ bằng nàng? Chỉ sợ nàng còn chưa chạm đến Lâm Hạo Hiên, cũng chết rồi!”

      Sở Hiên coi thường .

      Tô Hồng Tụ bị chọc tức, nhưng nàng có lá gan trả treo. Nàng nghĩ thầm, phải vậy chứ! Nếu phải Sở Dật Đình mang nàng tới đây, Sở Hiên lại nhốt nàng lại, sao nàng có thể để cho huyết chú lưu lại người lâu như vậy? coi nàng là con ngốc sao?

      Nhớ tới Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ khỏi chua xót trong lòng. Nàng ngơ ngác nhìn Sở Hiên, trong lòng có ngàn lần vạn lần muốn tin tưởng, Sở Dật Đình cứ biến mất thấy như vậy.

      ràng tướng mạo giọng tính khí hai người hề có chỗ nào giống nhau, điều này sao có thể? Sở Dật Đình biến mất sao?

      Nhìn chút, Tô Hồng Tụ nhịn được, giọng hỏi Sở Hiên: “Cái đó Dật Đình ca ca của ta đâu vậy? Ngươi đừng gạt ta, phải bị ngươi ăn chứ? Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi phải Sở Hiên, ngươi... người ngươi có khí rất nặng...”

      Nhịn lâu, Tô Hồng Tụ coi như hỏi nghi ngờ chất sâu nơi đáy lòng, ngẩng đầu lên, sợ hãi và mê man nhìn Sở Hiên.

      “Sở Dật Đình của nàng? A, Sở Dật Đình trở thành người của nàng từ khi nào rồi hả? có ở đây, nàng sai, ta bắt ăn rồi.”

      Sở Hiên nhìn Tô Hồng Tụ, lấy con gà rừng đuôi đỏ được nướng chín đống lửa xuống.

      Tô Hồng Tụ nào có thể chấp nhận câu trả lời như vậy của ? Trong lúc nhất thời lòng đau như cắt, khỏi thò chân nhe răng trong ngực Sở Hiên: “Khốn kiếp! Ngươi trả Dật Đình ca ca cho ta! Ngươi trả Dật Đình ca ca cho ta!”

      Tô Hồng Tụ liều mạng giãy giụa, muốn tránh khỏi lồng ngực ép buộc giam cầm của Sở Hiên.

      “Nàng lại kêu nữa .”

      Sở Hiên lạnh lùng , ngẩng đầu lên hề chớp mắt nhìn Tô Hồng Tụ.

      Trong ánh lửa chập chờn, bóng dáng Sở Hiên cao lớn tạo thành bóng ma khổng lồ cúi đầu xuống, tối mù mịt, bao lại [email protected]0n cả Tô Hồng Tụ, từ cao nhìn xuống, sắc mặt lạnh lẽo mà nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm. Dưới ánh lửa bập bùng, ngũ quan khắc sâu hình thành bóng dáng đối lập mãnh liệt, khuôn mặt lạnh lẽo trước mắt dọa người.

      “Nàng lại kêu tiếng nữa, nàng có can đảm, lại kêu tiếng Sở Dật Đình trước mặt ta! Có tin bây giờ ta móc ra, nấu thành canh thịt nhét cho nàng!?”

      Thân thể Tô Hồng Tụ co rụt lại, thoáng cái sợ tới mức phát ra thanh gì.

      Qua hồi lâu, Tô Hồng Tụ lại bắt đầu thầm, uất ức ngừng.

      “Ngươi, ngươi hung dữ! Ta.. Ta ghê tởm ngươi, ta muốn ở cùng với ngươi, ta phải về nhà.”

      Tô Hồng Tụ vừa , vừa ngẩng đầu lên, sợ hãi mà liếc mắt nhìn Sở Hiên.

      Dưới ánh lửa lấp loáng, đôi mắt hung ác nham hiểm của Sở Hiên giống như mắt con thú hung ác tàn bạo nhất trong rừng sâu. Mắt của đột nhiên nhíu lại, cực kỳ giống con báo nhìn chòng chọc con mồi, bất cứ khi nào bất cứ lúc nào đều chuẩn bị nhào tới cho nó kích trí mạng, nguy hiểm mà nhíu lại.

      Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ, đếm xỉa đến hơi chuyện tiếp: “Ngươi đừng làm ta , nương ngươi cho ta biết, ngươi đến độ kiếp. Sở Dật Đình, Sở Hiên và Tôn Kiệt đều là ngươi, hừ, ta cũng tin, ngươi có thể móc chính ngươi ra, nhét cho ta ăn! Ta cho ngươi biết! Ta phải về nhà, ta phải về nhà!”

      Sở Hiên chữ, giống như hoàn toàn nghe được, mò Tô Hồng Tụ từ trong thùng gỗ ra, dùng da lông lau khô, vác thẳng lên lưng.

      Lúc Tô Hồng Tụ vào hang dẫm nát đá, Sở Hiên nheo mắt lại đánh giá chung quanh, cẩn thận vượt qua đá vụn từng bước về phía trước.

      Tô Hồng Tụ thấy Sở Hiên để ý đến nàng, trong lòng càng bực, chịu hết nổi ghé vào lưng Sở Hiên, giọng ngừng: “Hừ, ta chưa từng gặp người nào hẹp hòi như ngươi! Muốn ăn dấm chua của người khác, của mình cũng muốn ăn, sớm muộn gì có ngày ngươi cũng ngã vào vại dấm chua mà chết! Hừ, ngươi đừng cho rằng ta biết, Tôn Kiệt, Sở Dật Đình, còn có Sở Hiên kia, bọn họ đều thích ta. Ngươi do ba người bọn họ biến thành, ngươi nhất định cũng thích ta. Ngươi mang ta về nhà, ta, cả đời ta chán ghét ngươi!”

      Sở Hiên đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa để ý giẫm lên đá vụn, thân thể nghiêng , suýt chút nữa làm rớt Tô Hồng Tụ cõng sau lưng.

      “Câm miệng!” Mặt Sở Hiên biến sắc, nét mặt lạnh lùng, đưa lưng về phía Tô Hồng Tụ phát ra tiếng gầm hùng hậu, Tô Hồng Tụ bị dọa hết hồn, thân thể bé khẽ run lên, chu miệng run run rẩy rẩy nằm bò lên sau lưng Sở Hiên, cũng dám phát ra tiếng gì nữa.

      Sở Hiên mang Tô Hồng Tụ về Thải Hoa lâu, mà mang nàng trở về Hoàng cung, Lương đế băng hà, bây giờ Sở Hiên đăng cơ làm đế.

      Mặc dù lúc làm Thái tử rất bận rộn, cả ngày suốt đêm thấy bóng người, nhưng mà, từ khi đăng cơ, hình như càng thêm bận rộn, thường mười ngày nửa tháng về lần.

      biết bận rộn cái gì, Tô Hồng Tụ cảm giác, mỗi lần Sở Hiên trở về, dáng vẻ của đều hơi quỷ dị.

      Giống như, giống như mỗi lần nàng thấy , cũng cảm giác lực người mạnh hơn trước.

      Nhưng rốt cuộc làm sao mà dieendaanleequuydonn được như vậy? Chẳng lẽ ra cửa để tu luyện? , mười ngày nửa tháng có thể tu luyện thành cái gì?

      Hơn nữa, càng ngạc nhiên hơn, mỗi lần trở về, người Sở Hiên luôn mang theo mùi máu nồng đậm.

      Có lẽ ra ngoài đánh trận rồi, dù sao giờ Đại Lương khai chiến với Đại Chu.

      Mặc dù biểu của Sở Hiên rất quái dị, nhưng Tô Hồng Tụ cũng muốn, nàng vốn quan tâm Sở Hiên quá mức.

      ngày này, Tô Hồng Tụ lại bắt đầu dạo trong phòng, nàng tìm canh gà đuôi đỏ vừa rồi nàng hầm xong.

      Tìm hồi lâu, tìm được nồi rồi, nhưng canh gà bên trong thấy nữa, cửa sổ phòng ngủ mở toang, mặt tuyết trắng tinh nhuộm tầng canh gà màu vàng nhạt, nhìn có vẻ, Sở Hiên đổ canh gà.

      Tô Hồng Tụ ủ rũ, cúi gằm đầu xuống.

      Dựa vào cái gì! Tên khốn kiếp này, hôm nay dễ gì nàng mới có hứng thú, tự ra tay hầm nồi canh gà, cho dù hơi cháy khét, nhưng cần Sở Hiên vội tới vứt của nàng!

      Nhưng mà, hơi kỳ quái, mặt tuyết chỉ có nước canh màu vàng, lại hề thấy thịt gà màu đen trong canh.

      Thịt gà đâu rồi? Là bị chó hoang bên ngoài ngậm trong mồm tha rồi sao?

      Tô Hồng Tụ lên tinh thần, nằm bên cửa sổ định nhìn xem bên ngoài có dấu chân chó hoang , nàng cũng chú ý tới bên ngoài Hoàng cung cách đó xa, có hai cặp mắt đen sắc bén thừa dịp nàng thò đầu ra khỏi phòng, dò xét nàng cẩn thận.

      Tới phải ai khác, chính là thủ hạ của Phong Lăng Thiên, Vân Phạm và Tu Hạo – ngự tiền thị vệ của Đại Chu.

      Những ngày Tô Hồng Tụ mất tích, Phong Lăng Thiên vẫn phái người tìm nàng chung quanh, bọn họ gần như lật tung cả Đại Lương và Đại Chu, khó khăn lắm, cuối cùng mới phát Tô Hồng Tụ ở trong tẩm cung của Sở Hiên.

      Lúc đầu thấy Tô Hồng Tụ, Vân Phạm hơi kinh ngạc, hơi ngạc nhiên, rất được Chu đế tin tưởng, hàng năm ra vào hậu cung, mỹ nhân từng gặp coi như đếm hết, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy người đẹp như vậy, quyến rũ như vậy, nhất là cặp mắt to ngập nước kia, giống như câu hồn người, nhìn nhiều thêm lát, quả ngay cả cũng bị mê hoặc.

      trách được Phong Lăng Thiên vẫn nhớ mãi quên nữ tử này.

      Bây giờ, tìm được người, vấn đề còn lại chỉ có , nên thừa dịp Sở Hiên có ở đây, mang Tô Hồng Tụ .

      Nghĩ tới đây, Vân Phạm đột nhiên rùng mình, nhớ tới tin tức những ngày qua thủ hạ chính là mật thám mang đến cho .

      Mấy ngày nay Sở Hiên thường xuyên ra trận, chém giết vô số đại tướng từ tam phẩm của Đại Chu trở lên, cũng biết tại sao, những đại tướng bị chém giết ai có thi thể để lại.

      riêng gì những đại tướng kia, thủ hạ của bọn cũng biến mất theo, có tin tức , Sở Hiên chôn sống dieenndkdan/leeequhydonnn tất cả bọn họ rồi. Hễ là người từng giao chiến với , từng đắc tội với người của , cho dù người kia có giá trị lợi dụng bao nhiêu, Sở Hiên đều lưu lại người sống, luật chém tận giết tuyệt, chừa mống.

      Hoàn thành nhiệm vụ Phong Lăng Thiên giao cho quan trọng hơn, nhưng mà, đắc tội Sở Hiên, mang tới trả thù và đả kích phải có thể chịu đựng nổi.

      Vân Phạm chần chừ dứt, hạ thấp giọng, trầm giọng với Tu Hạo ở bên cạnh vẫn lẳng lặng chăm chú nhìn vào Tô Hồng Tụ: “Chúng ta phải nghĩ biện pháp, thể cứ dẫn nàng ta như vậy, Sở Hiên dễ dàng bỏ qua cho chúng ta.”

      Sắc mặt Tu Hạo lạnh lẽo, như đinh chém sắt: “ có cách nào, chúng ta muốn mang nàng ta , chỉ có thể chém đầu Sở Hiên trước.”

      Tu Hạo xong, giơ tay đặt lên cổ, làm động tác chém đầu.

      Tu Hạo hoảng hốt thất sắc, “Giết chết Sở Hiên?” trừng lớn cặp mắt, dáng vẻ nhìn Tu Hạo giống như Tu Hạo mọc ra hai cái đầu.

      “Ai có thể tiêu diệt , ngươi sao?”

      Vân Phạm ngạc nhiên , mấy ngày nay, Sở Hiên bách chiến bách thắng chiến trường, hề có đối thủ, dũng mãnh sớm truyền khắp sáu nước trung nguyên.

      Vì giết chết Sở Hiên, bọn họ gần như dùng đủ biện pháp, ám sát, hạ độc, bố trí bẫy rập, phái gian tế Hoàng cung Đại Lương.

      Tuy nhiên biện pháp nào hiệu quả.

      Cả đám thích khách phái đều bị Sở Hiên mổ bụng mổ ngực, phơi thây ở Ngọ môn, người đầu độc vốn thể đến gần bên cạnh , bày bẫy rập tất cả đều bị Sở Hiên liếc mắt nhìn ra, còn chưa có chút công dụng nào, cũng bị phái người phá hủy trước.

      Sức quan sát và sáng suốt của Sở Hiên có thể là hạng nhất, hơn nữa có thần lực thiên phú, dũng mãnh vô địch, gần như có nhược điểm.

      Vân Phạm cúi đầu, rơi vào trầm tư, cũng ý thức được mình bất tri bất giác ý tưởng trong đầu ra.

      “Làm thế nào mới có thể đối phó được ? gần như có nhược điểm.”

      Vân Phạm hạ thấp giọng , ngừng lắc đầu, tự mình lẩm bẩm.

      Từ đầu đến cuối ánh mắt Tu Hạo sắc bén, hề chớp mắt nhìn Tô Hồng Tụ tới lui trong phòng, ánh mắt dáo dác ngó qua cửa sổ.

      Nghe được lời Vân Phạm , khóe môi Tu Hạo nhếch lên, nhanh chóng nở nụ cười quỷ quyệt ác độc.

      “Đúng, trước kia có nhược điểm.”

      Tu Hạo lạnh nhạt , tròng mắt nhìn Tô Hồng Tụ híp lại nguy hiểm trong nháy mắt, khí lạnh nơi đáy mắt phóng ra.

      “Nhưng bây giờ có, ở trước mặt chúng ta.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :