1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 72.2: Sở Hiên cưỡng hôn

      Editor: Puck - *******************

      Sở Hiên trừng Tô Hồng Tụ hồi lâu, thể đồng ý, cúi đầu cười: “Ngươi hiểu, ta đương nhiên muốn giết nàng ta, cha nàng ta là phụ tá quan trọng của thủ hạ ta.”

      “Là phụ tá quan trọng, hay phu nhân của ngươi là ta tương đối quan trọng!?”

      Nghe Tô Hồng Tụ lại lần nữa mình là phu nhân của , hình như tâm trạng của Sở Hiên thoáng trở nên khá hơn. Vẻ hung ác nham hiểm và ác độc mặt biến mất thấy bóng dáng trong nháy mắt, nhìn Tô Hồng Tụ, cười tiếng: “Tại sao ngươi luôn gọi ta là con ruồi xanh lục?”

      Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên chằm chằm, tức giận : “Ngươi đen như vậy, đầu luôn cắm cây trâm mộc màu xanh lục đậm, xa xa nhìn, phải là con ruồi xanh lục đậu lung tung?”

      Chỉ thấy mặt Sở Hiên trầm xuống, giọng điệu đột nhiên hạ thấp: “Ngươi thích người da đen sao?”

      Tô Hồng Tụ bị giọng hiểm của Sở Hiên hù sợ trong lòng chìm xuống, nghĩ thầm đây là làm sao vậy? Nhìn mặt Sở Hiên đen như đít nồi, nàng lại có lá gan hỏi ngược lại, đành phải theo lời Sở Hiên : “, ta thích người da đen.”

      Cảm xúc của Sở Hiên thoáng chuyển biến tốt đẹp, hỏi tới: “Tại sao?”

      Tô Hồng Tụ cần nghĩ ngợi : “Như vậy lúc ta đứng bên cạnh ngươi, người khác cảm thấy ta trắng.”

      “Phì, ha ha ha!”

      Tô Hồng Tụ vừa như vậy, Sở Hiên hơi sững sờ, đột nhiên ngửa mặt lên trời phá ra cười ha ha. Trong tiếng cười tràn đầy sung sướng, tràn đầy vui sướng.

      Tô Hồng Tụ ở bên cạnh ngơ ngác nhìn Sở Hiên, nghĩ thầm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hiên cười sung sướng và vui vẻ như vậy.

      Cười cười, Sở Hiên ngồi vào bên cạnh Tô Hồng Tụ, mặt như có chuyện gì xảy ra, giống như lơ đãng nhắc tới: “Vừa rồi ngươi dạo ở đâu hả? Có phải tìm Tôn Kha ?”

      Tô Hồng Tụ hoảng hốt, nghĩ thầm chẳng lẽ Sở Hiên có thiên lý nhãn? Sao biết vừa rồi nàng tìm Tôn Kha?

      Nếu Sở Hiên biết, Tô Hồng Tụ cũng có ý định giấu giếm, đàng hoàng : “Ừmh, ta tìm , tâm tình của được tốt, uống rất nhiều rượu, ta khuyên . Đúng rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng tin tức xử tử Oanh Oanh cho Tôn Kha, ta sợ trong lòng khó chịu.”

      Sở Hiên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên die nd da nl e q uu ydo n mặt trầm xoay người lại: “Ngươi khuyên ? Ngươi có coi trọng ta Ngươi có biết bây giờ ngươi là phu nhân của ta ? Ngươi gả làm vợ người, thể tùy tùy tiện tiện vào phòng nam nhân khác!”

      Sở Hiên bóp chặt đôi tay Tô Hồng Tụ, đè nàng vào trong lòng, ánh mắt nhìn nàng vừa tức giận lại kịch liệt, thấp thoáng mang theo màu máu điên cuồng.

      “Ta làm sao? Ta lại làm gì? Ta chỉ vào khuyên , cả tay cũng bị sờ đến! Ngược lại ngươi! Lúc để ta chịu chết thay ngươi, lúc lại chẳng hiểu sao nổi giận với ta, ngươi đừng quên, ta chưa bao giờ đồng ý gả cho ngươi, chẳng qua bị ép buộc! Ngươi có tư cách gì chỉ trích ta!”

      Tô Hồng Tụ gào lên như vậy, Sở Hiên lập tức lời nào, người này quả nhiên thể làm chuyện sai, bằng cả đời bị đối phương nắm thóp.

      Cũng biết qua bao lâu, ánh mắt Sở Hiên đột nhiên buồn bã, hơi mỉa mai : “Đúng, ngươi đương nhiên để cho Tôn Kha chạm vào ngươi. Ngươi , ta thiếu chút nữa quên, người trong lòng ngươi là Sở Dật Đình, ngươi chỉ cho mình Sở Dật Đình đụng vào ngươi!”

      Sở Hiên xong, đột nhiên kích động, hung hăng đấm tay xuống giường, khuôn mặt cam lòng, phát giật ngọc bội trước ngực Tô Hồng Tụ, đợi Tô Hồng Tụ phát tác, cúi người cưỡng hôn nàng.

      quên ? Ừm? Nhớ quên , từ nay về sau, sống tốt với ta. Ta đối xử tốt với ngươi, cho dù ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi! Ngươi đừng cứ mãi dùng ánh mắt như vậy nhìn ta! Rốt cuộc ta có chỗ nào bằng Sở Dật Đình!?”

      Nụ hôn của Sở Hiên mang theo chiếm đoạt và giữ lấy, ra tức giận và cam lòng tràn ngập lòng, thô bạo khiến Tô Hồng Tụ đau đớn, Tô Hồng Tụ khỏi trừng lớn mắt, vẻ mặt tức giận và cam lòng mà trừng Sở Hiên.

      Tô Hồng Tụ giãy giụa cố gắng die nda nle equ ydo nn thoát khỏi, lại bị Sở Hiên bóp chặt, nhúc nhích được chút nào.

      Giây phút này, Sở Hiên giống như thú hoang mất trí nổi giận, hề để ý đến Tô Hồng Tụ chống lại, chỉ đắm chìm trong nỗi thống khổ của mình cách nào tự kiềm chế.

      Đột nhiên, Tô Hồng Tụ uất ức đến khóc lên thành tiếng khiến Sở Hiên giống như bất ngờ bị nước mắt của nàng làm bỏng, khôi phục ý thức, đau lòng mà nhìn nàng, đạp cửa bỏ chạy.

      Cũng lâu lắm, tiểu nha hoàn Thúy nhi vội vàng chạy đến, nhìn Tô Hồng Tụ quần áo chỉnh tề, lệ rơi đầy mặt giường, đầu tiên giật mình, ngay sau đó thay quần áo người Tô Hồng Tụ bị Sở Hiên kéo loạn.

      Thúy nhi nhặt miếng ngọc bội của Sở Dật Đình bị ném đất, may mắn thay miếng ngọc bội coi như rắn chắc, bị Sở Hiên dùng toàn lực ném, nhưng nát vụn, hoàn hảo như lúc ban đầu.

      Thúy nhi nhìn ngọc bội trong tay, trong khoảng thời gian ngắn, hơi sợ run.

      Mặc dù Thúy nhi chỉ là nha hoàn, nhưng bởi vì thời gian ở bên cạnh Sở Hiên lâu, cho nên phân biệt ra được đồ vật Hoàng thất.

      Thúy nhi vừa nhìn thấy ngọc bội tay, lập tức nhận ra, đây nhất định thuộc về vị Hoàng tử, nhất định là tín vật người nào đó trong Hoàng thất đưa cho Tô Hồng Tụ làm tín vật định tình.

      Thúy nhi nhìn ngọc bội tay, lại nhìn Tô Hồng Tụ mất hồn mất vía giường, giờ phút này thanh kia lại xông ra từ đáy lòng Tô Hồng Tụ, giọng và vẻ mặt đều nghiêm khắc mà chỉ trích nàng.

      “Ngươi lại đối xử tốt với nó chút? Nếu như phải ngươi, thân thể nó sao bị người ta đánh nát? Sao nó lại trở thành nhiều người như vậy? Ngươi nghe đây, Tô Hồng Tụ, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp nào, tóm lại ta cho phép ngươi lại làm tổn thương lòng con ta, lần cũng cho! Nếu lần sau ngươi còn dám đối xử với nhi tử của ta như vậy, ta nhất định làm cho ngươi sống bằng chết!”

      Bị tinh này quấn lâu như vậy, Tô Hồng Tụ văng vẳng loáng thoáng có thể hiểu ra, nhi tử kia của tinh này chắc bị phân tán ra thành nhiều mảnh, hóa thân thành nhiều người.

      Trong đó có là Sở Dật Đình, cái khác vừa vặn là Sở Hiên vừa xông ra cửa.

      Trò hề, nàng chỉ có thân, sao có thể phân ra cho nhiều người như vậy? Mặc dù quả nàng có cảm tình với con , nhưng cũng chỉ giới hạn ở Sở Dật Đình! Nàng cũng có bản lĩnh tổn thương lòng của mỗi người bọn họ!

      Nhất là Sở Hiên, bình dấm chua lớn điên cuồng, bình dấm chua chết tiệt! vốn cho phép nàng thân cận với nam nhân khác.

      Vậy muốn nàng tìm nhi tử khác còn lại của như thế nào, liều mạng tập hợp bọn họ chung chỗ như thế nào?

      Dù sao nàng cũng làm được, tinh này thích kêu gào sao gào, muốn giết nàng, cứ giết là được.

      Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ dứt khoát die~nda4nle^qu21ydo^n dang hai tay ra, hoạt động, giống như chết nằm vật xuống giường.

      Thúy nhi thấy Tô Hồng Tụ nằm giống như chữ đại (大) giường, ra vẻ chờ chết, đột nhiên trong lòng chua xót, đứng dậy nhặt ngọc bội treo lại cổ cho Tô Hồng Tụ.

      “Phu nhân, ngài cần bực bội lâu chủ. Trong lòng lâu chủ quan tâm ngài, vừa rồi Tôn quản đến thông báo cho lâu chủ, phu nhân ngài xảy ra chuyện, biết lâu chủ lo lắng bao nhiêu. Thúy nhi theo lâu chủ lâu như ậy, chưa bao giờ thấy lâu chủ như hôm nay.”

      “Hừ, lo lắng? Nếu như lo lắng cho ta, lúc trước để mình ta chui vào hang núi chịu chết rồi!”

      Mặc cho Thúy nhi khuyên can, nhưng dưới đáy lòng Tô Hồng Tụ sớm nhận định, Sở Hiên yên lòng với nàng, cho dù làm gì với nàng, nhất định có mục đích riêng, có ý đồ khác.

      Nhắc tới hang núi, Tô Hồng Tụ đột nhiên nghĩ tới Tôn Kiệt. Khi đáy lòng nàng thoáng nghĩ đến mặt mũi Tôn Kiệt, tinh đó lại kêu gào tiếng cực kỳ thê lương nơi đáy lòng nàng: “Con ta!”

      Chỉ có điều, sau tiếng kêu gào như vậy, tinh đó cuối cùng quấn lấy Tô Hồng Tụ nữa, hình như đau lòng quá độ, im hơi lặng tiếng rồi.

      “Đúng rồi, Thúy nhi, Tôn quản như thế nào? Vết thương người có khả hơn chút nào ?”

      tinh đó quấn lấy, Tô Hồng Tụ lập tức phấn chấn, ngồi dậy từ giường, nhìn Thúy nhi, hai mắt sáng ngời hỏi.

      Vừa nghe Tô Hồng Tụ nhắc tới Tôn Kiệt, mặt Thúy nhi buồn bã, nhanh chóng cúi đầu, đau lòng muốn khóc.

      Việc này dọa sợ Tô Hồng Tụ, còn tưởng rằng Tôn Kiệt xảy ra chuyện gì, đưa tay chộp lấy Thúy nhi bên cạnh, giọng nóng nảy, liên tiếp hỏi: “Ngươi đừng khóc, Thúy nhi, ngươi mau cho ta biết, Tôn quản rốt cuộc như thế nào?”

      Thúy nhi khóc ngừng, nghẹn ngào : “Tôn... Tôn quản có việc gì. , chẳng qua vừa rồi nô tỳ thổ lộ với ngài ấy, ngài ấy từ chối nô tỳ, trong lòng ngài ấy có đối tượng rồi.”

      Thúy nhi xong, đột nhiên cất tiếng hu hu khóc rống lên.

      Nàng ấy vừa khóc, Tô Hồng Tụ khó tránh khỏi tay chân hơi luống cuống, tay chân vụng về vội vàng an ủi Thúy nhi: “Đừng khóc, Thúy nhi, sao, có Tôn Kiệt, nam nhân tốt đời còn có nhiều mà, đúng rồi, đường đệ của Tôn quản , người tên Tôn Kha đó cũng tệ.”

      Tô Hồng Tụ khuyên lâu, Thúy nhi vốn để ý đến nàng, khóc lúc, có thể đau lòng quá độ, mình chạy ra ngoài.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 73.1: Gặp lại Sở Dật Đình

      Editor: Puck - *******************

      Cả buổi tối, Tô Hồng Tụ thấy Sở Hiên, ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, nàng bị Sở Hiên ôm từ trong chăn ra ngoài.

      Tô Hồng Tụ dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nhìn Sở Hiên, lại nghe Sở Hiên : “, ta dẫn ngươi ra ngoài dạo chút.”

      Ra ngoài dạo chút? Wow, hay quá, nàng bị Sở Hiên nhốt trong phòng gần tháng, sắp buồn bực chết rồi.

      Bối rối biến mất trong nháy mắt, Tô Hồng Tụ thuần thục mặc quần áo tử tế, tay khoác lên cánh tay Sở Hiên, cảm xúc dâng trào : “, chúng ta lên lên đường!”

      Nhìn từ quần áo đến sắc mặt của Sở Hiên, giống như trắng đêm ngủ, người cũng lộ ra mùi rượu nồng nặc. Tô Hồng Tụ túm lấy vạt áo trước của Sở Hiên ngửi. Mặt Sở Hiên tối sầm, vội hất tay nàng, thay đồ.

      Khi dùng đồ ăn sáng, Sở Hiên mực vuốt ve cây dao găm sáng bạc nhấp nháy, nhìn có vẻ hết sức sắc bén, Tô Hồng Tụ nhất thời hiếu kỳ, tới gần hỏi: “Đây là dao gì? Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào nó?”

      Sở Hiên liếc Tô Hồng Tụ, cố ý chậm rãi : “Cây dao này được tẩm kịch độc, chỉ cần nhàng vạch xuống, lập tức có thể khiến người ta mất mạng.”

      Sở Hiên xong, đưa dao lên trước mặt Tô Hồng Tụ, cố ý để nàng nhìn ràng: “Ta mặc kệ ngươi có bằng hữu hay bằng hữu, tóm lại lần sau để cho ta nhìn thấy ngươi ở cùng chỗ với nam nhân khác, ta dao chọc chết nam nhân đó.”

      Tô Hồng Tụ lập tức cảm thấy khủng hoảng, trừng lớn mắt lo sợ bất an nhìn Sở Hiên, hồi lâu thể ra lời.

      Thấy Tô Hồng Tụ sợ hãi như thế, Sở Hiên giống như hết sức hài lòng, tiện tay lấy tấm khăn che mặt trong nực ra, che mặt Tô Hồng Tụ.

      Lúc này là hè, thời tiết hết sức nóng bức, Tô Hồng Tụ oán hận nhìn Sở Hiên: “Có thể mang ? Cực kỳ nóng.”

      Sở Hiên chút do dự từ chối nàng: “ được! mang ra ngoài!”

      “Vậy có thể dịch dung ? Đúng rồi, Sở...” Tô Hồng Tụ đến đây, đầu lưỡi cứng lại, nàng vốn định Sở Dật Đình từng cho nàng dịch dung, nhưng nhìn dáng vẻ Sở Hiên có thể xứng với đại danh bình dấm chua lớn điên cuồng, có thể nghĩ, nhắc tới Sở Dật Đình, nàng tuyệt đối có kết cục gì tốt.

      Quả nhiên, Sở Hiên vô cùng nhạy bén, Tô Hồng Tụ mới chữ “Sở”, mặt của lập tức biến thành đen sì, mặt lên vẻ hiểm ác độc: “sở gì? !”

      “Sở... Ta , giờ còn sớm, chúng ta nhanh chóng ra cửa !”

      Lầu chính cách sân sau Thải Hoa lâu rất xa, Sở Hiên ôm Tô Hồng Tụ thi triển khinh công gần canh giờ, mới đến Uyển thành dưới chân núi.

      Sau khi vào thành, Tô Hồng Tụ cao hứng đến hỏng rồi, đôi mắt nhàn rỗi, xoay chuyển lòng vòng bốn phía.

      Hôm nay đường náo nhiệt, khắp nơi có thể nhìn thấy nam nữ kết bạn mà , hình như có ngày lễ gì đó.

      Nhất là các nam nhân, người đều mặc đồ lính, sau lưng cũng đeo binh khí, nhìn có vẻ hết sức oai hùng, hết sức tiêu sái.

      lâu Tô Hồng Tụ chưa ra cửa, sợ lần này trở về cùng Sở Hiên, cả đời có cơ hội ra ngoài rồi, vì vậy hai mắt quay tròn mãnh liệt nhìn nam nhân đường.

      Ngắm nhìn, Tô Hồng Tụ cảm giác Sở Hiên nắm tay nàng càng lúc càng chặt, càng cầm càng hung ác, cuối cùng lại hung hăng véo nàng.

      Tô Hồng Tụ ai ôi tiếng, vẻ mặt tức giận nhìn Sở Hiên, thấy vẻ mặt Sở Hiên trầm làm cho người ta nhìn mà sợ.

      Tô Hồng Tụ càng rụt lại, đành phải nuốt lời phàn nàn vào trong bụng. Làm ra vẻ : “Ngươi nhìn xem người dfienddn lieqiudoon bọn họ mặc gì? Nhìn có vẻ tiêu sái, tuấn. Nhưng mà, đương nhiên, hì hì, mặc dù ngươi mặc, nhưng ngươi vẫn tuấn hơn bọn họ.”

      Tô Hồng Tụ cười hì hì nịnh nọt Sở Hiên, tuy như vậy, nhưng trong lòng nàng lại oán thầm thôi: Sở Hiên kia, ràng trước kia phải như thế? Nàng nhớ ràng lúc mới đầu gặp , rất lạnh như băng, rất nghiêm túc, rất khiến cho người ta nhìn mà sợ?

      Sao mới qua mấy tháng, lại trở nên keo kiệt, lại nhen, lòng dạ hẹp hòi?

      Ừm, được rồi, về điểm nhìn mà sợ, tên này ngược lại chút thay đổi, càng ngày càng kinh khủng.

      Mặc dù người đường tấp nập, nhưng dung mạo hơn Sở Hiên người cũng có, thỉnh thoảng có mấy người tuấn chút, phần lớn có mỹ nữ vờn quanh bên cạnh, cơ thiếp thành đoàn.

      Chỉ có Sở Hiên, bên cạnh chỉ có mình Tô Hồng Tụ, bởi vì suốt đoạn đường này, Tô Hồng Tụ biết thu hoạch được bao nhiêu ánh mắt hâm mộ mà ghen ghét của nhiều thiếu nữ.

      Tô Hồng Tụ vốn thích tham gia náo nhiệt, lúc trước ở bên cạnh Sở Dật Đình, nàng từ sáng đến tối vắt óc tìm mưu kế nghĩ sao kéo Sở Dật Đình ra ngoài chơi nhiều cùng nàng.

      Hôm nay người bên cạnh thay đổi thành Sở Hiên, tính cách thích tham gia náo nhiệt vẫn hề thay đổi tí nào.

      Mắt thấy quảng trường phía trước vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài rất nhiều người, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng kinh hãi thổn thức trong đám người và tiếng trầm trồ khen ngợi của cả sảnh đường, Tô Hồng Tụ vội vàng kéo Sở Hiên chạy tới.

      Bàn tay bé nhẵn nhụi trắng như tuyết vừa nắm lấy bàn tay to màu lúa mạch xương cốt ràng, chỉ thấy bàn tay to dieenndkdan/leeequhydonnn kia khẽ run lên, theo đó nhanh chóng nắm lại, mực cầm bàn tay bé trắng nõn yếu ớt mềm mại như đậu hũ bên trong.

      Mặc dù Tô Hồng Tụ thích tham gia náo nhiệt, nhưng vì trời sinh thấp bé, mỗi lần thao gia náo nhiệt đều được người khác chống đỡ, phía trước xảy ra chuyện gì, nàng vốn nhìn ra.

      Nếu người bên cạnh nàng là Sở Dật Đình, nàng đại khái có thể kéo Sở Dật Đình vào trong đám người.

      Đáng tiếc, người bên cạnh nàng là Sở Hiên, người ưa sạch này vốn cho phép Tô Hồng Tụ của chen vào trong đám người, Tô Hồng Tụ tức giận nhảy lên lưng Sở Hiên, Sở Hiên đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó nhàng nâng đỡ, vai đỡ Tô Hồng Tụ.

      ra ở giữa đám người là hai huynh đệ biểu diễn công phu, ca ca nằm vài chục thanh đao hợp thành núi đao, mũi đao sắc nhọn hướng lên, chọc vào lưng . Lúc này đệ đệ lại đặt miếng đá khổng lồ lên ngực ca ca, sau đó chậm rãi giơ búa trong tay lên.

      Búa đột nhiên nện xuống, Tô Hồng Tụ hoảng hốt kêu tiếng, xoay người ôm lấy đầu Sở Hiên, dám nhìn nữa, chỉ nghe bốp tiếng, giống như tiếng tảng đá vỡ vụn, sau đó là tiếng khen ngợi trầm trồ như sấm bên tai.

      Cũng biết bao lâu, cuối cùng trong đám người có tiếng gì nữa, Tô Hồng Tụ đưa tay muốn bò từ người Sở Hiên xuống.

      Nhưng mà lúc bò xuống, sơ ý chút, đôi môi đỏ mọng mềm mại lại vừa đúng lúc dán lên đôi môi ấm áp khô ráo của Sở Hiên.

      Vừa dán lên, Tô Hồng Tụ hơi sợ ngây người, trong đầu nhanh chóng xẹt qua cái bóng, phảng phất giống như cực kỳ lâu trước kia, nàng từng thâm tình ôm hôn người như vậy, chỉ có điều người từng thân mật với nàng như vậy phải Sở Dật Đình, mà là... Mà là...

      Mà là người khác mơ mơ hồ hồ khắc trong đầu nàng, bắt sao cũng bắt được ảo ảnh.

      Phải chăng bởi vì nhìn hấy bức tranh treo trong phòng Thục phi kia, Tô Hồng Tụ cảm giác, những ngày này, cái bóng kia càng ngày càng ràng trong đầu nàng, càng ngày càng tới gần, giống như có thể nhanh chóng bị nàng bắt được.

      Có lẽ, có lẽ hôn tiếp nàng có thể nhớ ra?

      Nghĩ tới đây, Tô Hồng Tụ chút do dự, kéo Sở Hiên qua, thình lình cho nụ hôn nóng bỏng lâu dài di@en*dyan(lee^qu.donnn) mà ngượng ngập. Trong lúc nhất thời Sở Hiên kịp phản ứng, lại ngơ ngác bị nàng hôn như vậy.

      Lúc này toàn bộ người vốn đứng xem xiếc chuyển thành liếc nhìn bọn họ. Các nam nhân giật mình há to miệng, các nữ nhân thẹn thùng lấy khăn tay che mặt, tiếng kinh hô thình lình vang lên.

      Vừa hôn xong, Tô Hồng Tụ lau miệng, vẫn chưa thỏa mãn nhìn Sở Hiên: “Có thể tới lần ?”

      Vừa rồi, trong tích tắc như vậy, nàng gần như bắt được cái bóng kia rồi, đáng tiếc biết tại sao, giây sau cùng, cái bóng kia lại mỗi lúc xa dần.

      Có lẽ hôn thêm lần nữa, nàng có thể nhìn thấy mặt người kia.

      Tô Hồng Tụ nghĩ như vậy, mắt trừng lớn mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn Sở Hiên.

      Sở Hiên ngơ ngác nhìn Tô Hồng Tụ, khoảnh khắc đó, Tô Hồng Tụ gần như cho rằng cặp mắt thiêu cháy rồi.

      Có thuyết bất thanh đạo bất minh, Tô Hồng Tụ chưa bao giờ nhìn thấy tình cảm vô cùng nóng bỏng đột nhiên phun ra từ trong đôi mắt lạnh như băng của Sở Hiên.

      Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn kinh ngạc và vui mừng khôn xiết thiêu đốt trong mắt Sở Hiên, giây phút này coi như nàng là kẻ ngu cũng nhận ra, ra Sở Hiên vẫn luôn... Vẫn luôn mọn khi thấy nàng ở chung chỗ với nam nhân khác như vậy, thích tháy nàng tới gần nam nhân khác như vậy lại là vì... Lại là vì...

      Lại là bởi vì thích nàng.

      Tô Hồng Tụ nhớ tới lần đầu tiên gặp Sở Hiên, đáy lòng hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn lạnh như băng, cũng có nhiều tình cảm ngay cả với phụ hoàng mẫu phi , tràn đầy đều là dã tâm mênh mông, dục vọng công thành chiếm đất, chiếm đoạt sáu nước, thậm chí tham vọng dẹp yên thiên hạ.

      Vì thỏa mãn dã tâm của mình, thậm chí từng coi nàng như quà tặng đưa ra ngoài.

      Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt Sở Hiên nhìn nàng thay đổi, là bắt đầu từ lúc nào, trái tim lạnh như băng trở nên nhiệt huyết mà nóng hổi, sôi trào mãnh liệt bên trong đều là dục vọng chinh phục và giữ lấy nàng?

      Xong rồi, thảm rồi, nàng hôn như vậy, chẳng lẽ hôn thành chuyện bất trắc? Nàng vốn cảm thấy Sở Hiên chắc chắn có phản ứng gì với nụ hôn của mình, nên mới lớn mật yên lòng mà hôn !

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 73.2: Gặp lại Sở Dật Đình

      Editor: Puck - *******************

      Tô Hồng Tụ yên, lo sợ bất an, đột nhiên cảm thấy bên hông siết chặt, người bị Sở Hiên bế lên, ngay sau đó cảm thấy thân thể bay nhanh mà .

      Ngay khoảnh khắc khi bị Sở Hiên ôm , Tô Hồng Tụ tình cờ liếc mắt về phía cuối phố, nam nhân đầu mang mặt nạ sói, mặt cảm xúc gì, mực nhìn thẳng vào nàng, khoảnh khắc khi tầm mắt va chạm với nam nhân đó, trong lòng Tô Hồng Tụ khẽ động, gần như khống chế nổi mình, thiếu chút nữa bật thốt ra: “Sở Dật Đình!”

      May mà đầu óc nàng coi như thanh tỉnh, vẫn chưa quên bây giờ mình bị Sở Hiên giữ trong tay, khoảnh khắc khi lời sắp thốt ra khỏi miệng, nàng lại ép nuốt nó trở lại trong bụng.

      Sở Hiên vượt mái băng tường, cuối cùng thả Tô Hồng Tụ xuống trong ngõ người.

      Tô Hồng Tụ ngước mắt nhìn , chỉ thấy ngực hơi phập phồng, ngưng mắt nhìn nàng sâu, mặt đỏ giống như cục than đá nung đỏ.

      Đột nhiên khăn che mặt bay lên, Sở Hiên cúi đầu hôn như chuồn chuồn lướt nước môi Tô Hồng Tụ, sau đó biết bao lâu giọng hỏi nàng: “Nàng.. Tại sao nàng hôn ta? Có phải có cảm giác... Cảm thấy ra nàng cũng thích ta?”

      Tô Hồng Tụ há to miệng ngơ ngác nhìn Sở Hiên, nàng chưa bao giờ nghĩ tùy ý hôn như vậy, trong lòng Sở Hiên dâng lên sóng gió lớn như thế.

      Nhất thời ngàn vạn cảm xúc dâng lên trong đầu, nhưng kỳ quái, khi nàng nhìn mặt Sở Hiên, giây phút đó, hiển trước mắt nàng, vốn chẳng phải Sở Hiên, mà là khuôn mặt nghiệt khác, ranh ma, tuấn lại tuyệt mỹ.

      có ba phần như Sở Hiên, có ba phần như Sở Dật Đình, cũng có chút như Tôn Kiệt.

      Nhưng ngạc nhiên thay, ràng Sở Hiên, Sở Dật Đình, Tôn Kiệt đều phải người hung ác nham hiểm di@en*dyan(lee^qu.donnn) như vậy, tối thiểu khi bọn họ đối xử với nàng vẫn tương đối khá.

      Nhưng trước mắt Tô Hồng Tụ, trong nháy mắt khi hiển gương mặt này, rốt cuộc dùng vẻ mặt gì nhìn nàng?

      Giống như căm hận, lại như mỉa mai, lại giống như cười nhạo, lại như căm thù.

      Ngàn vạn hồng trần, chúng sinh, chính giữa ngàn vạn người, cũng chưa chắc có thể tìm được đôi mắt như vậy, phảng phất như say đắm nồng nhiệt thiêu đốt, lại giống như căm hận như ngọn lửa đỏ thẫm.

      Tô Hồng Tụ bị gương mặt đột nhiên hiển trước mặt mình làm hoảng hồn ú ớ, trong lúc nhất thời ú ớ, ra lời.

      May mà Sở Hiên đợi lú, thấy Tô Hồng Tụ gì, cũng ép buộc nàng, mà tràn ngập kiên nhẫn tiếp tục chờ nàng.

      Hai người cứ giằng co như vậy, cho đến khi có người nhìn vào trong ngõ , Sở Hiên mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt khăn che mặt lên, chậm rãi đeo cho Tô Hồng Tụ, bình tĩnh : “Thôi, nàng cũng sao, nàng thích ta cũng có gì, tóm lại nàng gả cho ta, đời thế này, , cho dù chết nàng cũng chỉ có thể là quỷ của Sở Hiên ta.”

      Sở Hiên đếm xỉa đến dáng vẻ rét mà run của Tô Hồng Tụ, bình thường, bên ngoài càng quan tâm, trong lòng , thường thường vừa vặn trái ngược lại.

      Tô Hồng Tụ thông minh lên tiếng, vào lúc này thuận theo Sở Hiên tuyệt đối phải ý kiến hay.

      Ra ngõ , nhìn thấy tiệm mì, Tô Hồng Tụ cảm giác mình đói rồi, tìm bàn lớn ngồi xuống, kêu chén hoành thánh, mà Sở Hiên muốn ăn gì, bởi vì thời tiết quá nóng, hoành thánh lại quá nóng, Tô Hồng Tụ ra đầu mồ hôi.

      hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn nhìn chung quanh xem có tiệm nước ô mai nào , lại nhìn thấy Sở Hiên đứng dậy, vào tiệm ở phố đối diện, lúc ra, tay có thêm ly nước trái cây ướp lạnh.

      Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn Sở Hiên, người đến người đường, hối hả, Sở Hiên vẫn khom người cẩn thận bảo vệ ly nước trái cây trong tay, biết, nhìn dáng vẻ bây giờ của xứng với khẩn trương, toàn thân căng thẳng như vậy, chừng cho rằng che chở trong ngực là châu báu hiếm thế đâu.

      Sở Hiên chen lấn từ trong đám người ra ngoài, cầm ly nước trái cây trong tay đặt xuống trước mặt Tô Hồng Tụ, vẫn khuôn mặt xứng với mặt chết thường ngày, lúc ăn cơm, cũng quên liên tục ngừng phóng sát khí lạnh lẽo ra bốn phía chung quanh, làm hại tất cả thực khách chung quanh đều bị dọa chạy, chủ tiệm và người làm ở ngay bên cạnh tỏ vẻ ai oán nhìn , giận mà dám gì.

      Lúc tính tiền, Sở Hiên nhìn cũng nhìn, tiện tay ném cho tiểu nhị của tiệm nén vàng, mặt tiểu nhị cười như hoa, oán niệm lúc trước cánh mà bay, Tô Hồng Tụ và Sở Hiên die nd da nl e q uu ydo n ra xa, tiểu nhị vẫn còn ở phía sau ngừng cúi đầu khom lưng: “Khách quan thong thả, lần sau lại đến!”

      Đến chợ, Tô Hồng Tụ cảm giác nửa đời sau của mình mờ mịt, hy vọng xa vời, rất có thể vĩnh viễn bị Sở Hiên nhốt trong hậu cung rồi. Vì vậy giống như phát điên vơ vét hàng hóa của đám người bán hàng rong đường, gần như mua toàn bộ con đường.

      Cuối cùng Sở Hiên dứt khoát ném túi tiền cho nàng, để cho nàng mua đủ. Hà hà! Nếu tiền về nàng, nàng thể xài loạn như vậy.

      Tô Hồng Tụ nhận được túi tiền, cười híp mắt giấu nó vào trong cái yếm người, mua loạn.

      Sở Hiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      Sau đó hai người lại dạo tiệm vải, tiệm châu báu mua đồ trang sức ngọc bội.

      Tô Hồng Tụ nhớ tới Tôn Kiệt năm lần bảy lượt cứu nàng, trong lòng cảm kích, nên muốn mua bảo ngọc chặn tai họa trừ tà đưa cho Tôn Kiệt.

      Nhưng mà chọn ngọc là tri thức, người bình thường rất dễ dàng mắc lừa, coi thứ phẩm là bảo bối, mua ngọc nát về hề có tác dụng.

      Tô Hồng Tụ lại khác, nàng là , giác quan thứ sáu nhạy bén trời sinh, gần như chỉ cần liếc, có thể phân biệt được miếng ngọc nào là tốt, miếng ngọc nào là thứ phẩm.

      Chọn tới chọn lui, nhanh chóng chọn ngọc bội uyên ương nghịch nước cất vào trong lòng.

      Mặc dù hoa văn ngọc bội thích hợp lắm, nhưng chọn lấy hồi lâu, Tô Hồng Tụ chọn ra được miếng nào tốt hơn, càng có linh khí hơn miếng này.

      Sở Hiên vẫn ở bên cạnh nhìn Tô Hồng Tụ chọn ngọc bội. Thấy Tô Hồng Tụ cất ngọc bội vào trong lòng, gì, sau khi tính tiền rồi mang theo nàng rời khỏi tiệm châu báu.

      tới lui, Tô Hồng Tụ cảm giác dường như đằng sau có người theo mình, quay đầu lại nhìn, đằng sau có hai trung niên dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi, lén la lén lút, thò đầu rụt cổ, hình như là trộm, , càng giống thổ phỉ hơn!

      Tô Hồng Tụ kéo Sở Hiên bên cạnh, dán lên lỗ tai : “Phía sau có người xấu theo chúng ta!

      ngờ Sở Hiên thèm quan tâm đến lời nàng , chỉ coi như nghe thấy, vẫn kéo tay Tô Hồng Tụ vội vội vàng vàng về phía trước.

      Tô Hồng Tụ nhìn mặt Sở Hiên, trong lòng khỏi nghi ngờ, vội vã như vậy, rốt cuộc muốn dẫn nàng đâu? Bình thường khi nàng ở Thải Hoa lâu cũng thường nhìn thấy thủ hạ của die nda nle equ ydo nn xử lý việc gấp cho , nhưng mỗi lần, mặt Sở Hiên đều chút thay đổi, mặt chết như có chuyện gì xảy ra, còn chưa bao giờ nhìn thấy như vậy, mặt lộ vẻ nóng nảy, trán cũng đổ mồ hôi rồi.

      Tô Hồng Tụ lon ton theo Sở Hiên như vậy, Sở Hiên quá nhanh, lại người cao ngựa lớn, bước bước tương đương với Tô Hồng Tụ bước hai bước.

      Tô Hồng Tụ phía sau, nhanh chóng theo kịp, khỏi chảy dài mặt, uất ức : “Ta , chân ta đau.”

      Tô Hồng Tụ vốn cho rằng Sở Hiên mắng nàng, hoặc kéo nàng tiếp tục buộc nàng lên phía trước, đâu có ngờ rằng Sở Hiên nghe Tô Hồng Tụ phàn nàn ngừng, lời nào, xoay người lại, phát ôm Tô Hồng Tụ vào trong ngực.

      “Chi -?” Tiểu hồ ly hoảng hốt trong lòng, hai lỗ tai mềm như nhung lập tức dựng lên, Sở Hiên duỗi bàn tay to che cho nàng.

      kêu, nhanh chóng đến.” Sở Hiên cúi đầu nhìn Tô Hồng Tụ, vẫn vội vàng như cũ lên phía trước, bao lâu, tòa công trình miếu thờ to lớn xuất trước mặt Tô Hồng Tụ, cửa ra vào ràng có ba chữ to màu đỏ thắm: Miếu nhân duyên.

      Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên, lại nhìn đống thiện nam tín nữ bên cạnh, mặt chậm rãi lên vẻ bàng hoàng.

      Gì chứ? Suốt đường vội vội vàng vàng như vậy, chính là vì đưa nàng đến chỗ này sao?

      Miếu nhân duyên? Sở Hiên mang nàng đến cầu duyên? Nhưng mà nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lại khốc như vậy, giống như tin những điều này?

      Lúc này, bởi vì dòng người quá đông, hai nam nhân lén la lén lút đằng sau sớm bị đám người chen chúc , thấy bóng đáng, Tô Hồng Tụ nghe thiện nam tín nữ bên cạnh đỏ ửng mặt, vui sướng thẹn thùng xì xào bàn tán.

      “Có nghe chưa? Miếu này linh lắm, nữ nhi mặt rỗ nhà Vương nhị ở Thành Tây, nghe cũng bởi vì đến đây cúng tiền nhang đèn, tháng trước ràng gả ra ngoài.”

      “Còn dừng lại đó, ta còn nghe , sau khi nữ nhi què nhà Lưu đại quỳ lạy ở đây, cũng gả đến hộ trong sạch!”

      “Bồ Tát phù hộ, ông trời phù hộ, để cho con nhất định có thể gả đến hộ trong sạch, tín nữ dập đầu cho Bồ Tát trong này!”

      Tô Hồng Tụ nhìn hai bên, phần lớn tới trong miếu là nữ nhân, có ít nam nhân, Sở Hiên vừa tiến vào, đa phần khuê nữ thiếu nữ đều quay đầu đến gò má đỏ ửng, mắt chớp mà nhìn .

      Mặt Sở Hiên đổi sắc, vẫn xứng với mặt chết người lạ chớ tới gần, dáng vẻ cầu duyên lạnh lùng như làm ám sát, những nữ nhân kia nhìn rồi nhìn, ai dám tiến gần.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 74.1: Sở Dật Đình, ta nhớ ngươi

      Editor: Puck - *******************

      Hai người tới trước đại điện, hàng lớn quỳ trước điện, Sở Hiên nắm tay Tô Hồng Tụ, hai người cùng quỳ xuống nhắm mắt cầu nguyện.

      Tô Hồng Tụ yên lặng cầu khẩn trời xanh phù hộ cho nàng sớm ngày đắc đạo thành tiên, nhưng nghĩ lại, dường như miếu nhân duyên quản việc kia, lại thay đổi nguyện vọng, cầu khẩn trời xanh sớm ngày cho nàng và Sở Dật Đình gặp lại nhau.

      Mới vừa cầu nguyện xong, mở mắt ra, nhìn thấy Sở Hiên chớp mắt nhìn nàng.

      Sở Hiên tỏ vẻ đếm xỉa đến, hết sức tùy ý hỏi Tô Hồng Tụ: “Nàng vừa cầu nguyện cái gì?”

      cho ngươi!” Tô Hồng Tụ trừng mắt liếc Sở Hiên, sau đó kéo tiểu tăng quét rác bên cạnh, tiến đến bên tai người nọ : “Sở Hiên là thùng dấm chua lớn đại biến thái, là con ruồi xanh lục khiến cho người ta thích!”

      Thừa dịp tiểu tăng sững sờ, Tô Hồng Tụ xoay người sang chỗ khác, ra sau lưng Sở Hiên cười thản nhiên: “Ta cho biết rồi!”

      Sau khắc, tiểu tăng đáng thương bị Sở Hiên túm lấy vạt áo trước xách lên, Sở Hiên như hung thần ác sát ép hỏi: “Vừa rồi nàng gì với ngươi hả?”

      Tiểu tăng nơm nớp lo sợ mà trả lời: “Sở Hiên là thùng dấm chua lớn đại biến thái, là con ruồi xanh lục khiến cho người ta thích!”

      Sở Hiên nghe xong, mặt biến thành màu xanh rồi, lạnh lùng ra: “ nhìn ra, ngươi tiểu hòa thượng, to gan, dám nhục mạ ta, có phải muốn sống !?”

      Lực tay Sở Hiên lớn, đau đến tiểu tăng luôn miệng cầu xin tha thứ: “! Ta rốt cuộc có chỗ nào giống như con ruồi xanh lục!?”

      ... phải...” Tiểu tăng sợ tới mức toàn thân run lên, mặt mũi tràn đầy sợ hãi: “Ngài... phải ngài hỏi ta vừa rồi nữ thí chủ kia gì với ta sao?”

      Sở Hiên chậm rãi giơ tay lên, Tô Hồng Tụ thấy tình thế ổn, vội đến ngăn cản, ai ngờ Sở Hiên đột nhiên buông lỏng tay, quay đầu lại tức giận nhìn nàng chằm chằm, Tô Hồng Tụ thấy suy nghĩ sáng tỏ, vội nơm nớp lo sợ trốn sau lưng Bồ Tát.

      Vị tiểu tăng kia xụi lơ đất, được đại hòa thượng trong miếu giúp đỡ ra ngoài.

      Sở Hiên túm lấy Tô Hồng Tụ, buồn bực lên tiếng phóng ra ngoài đại điện, Tô Hồng Tụ sợ quá nóng giận, vội cầm tay , cười híp mắt nịnh nọt: “Ta đùa với ngươi chút. Chẳng lẽ ngươi mọn như vậy, ngay cả vui đùa chút cũng được sao?”

      Sở Hiên liếc Tô Hồng Tụ, gì, kéo Tô Hồng Tụ ra khỏi đại điện.

      Hai người theo những người khác vào hậu viện. Trong góc hậu viện bày chiếc bàn vuông, bọc tấm vải đỏ cực kỳ chặt chẽ, bàn đặt cái rương đỏ vuông vuông thẳng thẳng.

      Trong rương đều là quẻ xăm, có tăng nhân mặt mũi hiền lành ngồi bên cạnh, phụ trách giải xăm. Có nhiều thiện nam tín nữ xếp hàng hai bên, đều chờ rút xăm.

      Tô Hồng Tụ chưa bao giờ nhìn thấy cái này, hào hứng chạy tới, thò tay vào trong rương đỏ, cũng muốn rút.

      Tăng nhân giải xăm ngồi bên cạnh đầu tiên tùy ý liếc nhìn Tô Hồng Tụ, sau đó hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, mắt chớp mà nhìn thẳng Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ kỳ quái trong lòng, hỏi tăng nhân kia: “Lão nhìn chằm chằm vào ta làm gì vậy? mặt ta có gì kỳ kỳ quái quái sao?”

      Lão tăng nhân nhìn Tô Hồng Tụ, khẽ mỉm cười, thản nhiên : “ ra có, chỉ có điều lão tăng nhìn mặt thí chủ, có mệnh hoa đào trăm năm khó gặp, người theo đuổi thí chủ chắc hẳn rất nhiều.”

      “Gì mà nhiều...” Tô Hồng Tụ cúi đầu, phiền muộn vui : “Ta cũng thành thân!”

      Nghe Tô Hồng Tụ như vậy, lão tăng nhân giống như hơi kinh ngạc, hơi dám tin mà nhìn Tô Hồng Tụ: “Thí chủ? Thí chủ thành thân rồi hả? Thí chủ gả cho ai? Có thể dẫn vị hôn phu của thí chủ tới cho lão tăng nhìn ?”

      Tô Hồng Tụ chỉ chỉ vào Sở Hiên dinendian.lơqid]on đứng bên cạnh nàng, sa sầm mặt, bĩu môi : “Ừ, chính là .”

      Lão tăng nhìn Sở Hiên, lại nhìn Tô Hồng Tụ, bấm tay tính toán, sắc mặt trở nên kỳ quái, trong miệng ngừng lẩm bẩm: “Kỳ quái, kỳ quái.”

      Trong lòng Tô Hồng Tụ hiếu kỳ, hỏi tăng nhân kia: “Kỳ quái ở đâu?”

      Lão tăng nhân lại chỉ nhìn Tô Hồng Tụ, lời, xoay người sang chỗ khác, dặn dò tiểu tăng sau lưng thu cái bàn và rương lại, thôi.

      “Này, lão chờ chút, kỳ quái gì chứ? Lão vẫn chưa cho ta biết đó?”

      Tô Hồng Tụ đầy bụng nghi ngờ, đuổi theo lão tăng nhân kia tha, Sở Hiên lại sớm nhìn ra manh mối mặt lão tăng nhân.

      Vừa rồi Tô Hồng Tụ là phu quân của nàng, trong mắt lão tăng nhân kia thoáng lên vẻ kinh ngạc, thoáng kinh ngạc, như vậy, giống như lời nàng là chuyện quái lạ.

      Tô Hồng Tụ còn định túm lão tăng nhân kia, Sở Hiên lại đột nhiên ngăn cản nàng, giọng điệu cực mạnh với nàng: “, chúng ta xem, theo ta trở về.”

      Tô Hồng Tụ vốn chưa kịp phản đối, Sở Hiên ôm lấy nàng, ném quẻ xăm tay nàng xuống, thi triển khinh công, bước nhanh mà .

      đường, hai người lại gặp phải hai nam nhân như kẻ cướp mặt mày hèn mọn bỉ ổi, theo phía sau, đeo mặt nạ sói dữ tợn, mặt có cảm xúc gì, ánh mắt cực lạnh.

      Sở Hiên ôm Tô Hồng Tụ, vừa đúng lúc lướt qua nam nhân kia, khoảnh khắc khi hai người chạm vào nhau, Sở Hiên hơi lảo đảo, mày kiếm thoáng cái nhíu lên, cúi người, giống như cuối cùng đứng vững, ôm Tô Hồng Tụ, quỳ chân đất, mặt chậm rãi lên vẻ khổ sở.

      Vừa rồi, ngay khoảnh khắc khi chạm vào nam nhân mang mặt nạ, có hình ảnh rất sống động, trông rất sống động bất ngờ cảm giác mà chạm vào trong óc Sở Hiên.

      Trước mặt Sở Hiên chậm rãi lên vùng thảo nguyên mênh mông vô tận, tám con Thần thú oai phong lẫm liệt, dáng người hùng tráng ngủ đông thảo nguyên.

      Khoảnh khắc khi nhìn những Thần thú đó, giống như có thanh vang lên bên tai Sở Hiên, đây là huynh đệ của , đều biết những Thần thú đó, từng sống chung chỗ với bọn họ.

      Trong đầu Sở Hiên đau hơn, buông Tô Hồng Tụ trong ngực ra, chịu hết nổi dùng tay ôm đầu, đập từng phát lên vách tường đối diện.

      Ngoại trừ Thần thú, trong bụi cỏ như như , văng vẳng loáng thoáng giống như còn có bóng trắng núp mà từng gặp trước đó, cho cảm giác tim đập nhanh vô cùng quen thuộc.

      cơn gió thổi qua, thổi ngang đồi cỏ xanh khắp núi, bóng dáng nho tròn tròn ở giữa bụi cỏ dần ra, ngờ lại là tiểu hồ ly chín cái đuôi trắng, tròn vo, lông mềm như nhung.

      Lúc đầu gặp tiểu hồ ly này, trong lòng Sở Hiên vừa động, thiếu chút nữa khống chế được mình, muốn tiến lên ôm tiểu hồ ly vào trong ngực.

      Nhưng mà dường như tiểu hồ ly dfienddn lieqiudoon phát ra , nhìn cũng liếc mắt nhìn về phía , ngược lại vui vẻ ra mặt, vô cùng phấn chấn mà chui tới chui lui giữa tám vị huynh đệ khác của .

      Nàng nhất thời chui vào trong bờm con Thần thú, cười khanh khách lăn quan lăn lại trong đám lông giống như tấm thảm, lúc lại lẻn vào trong ngực con Thần thú khác, chi tiếng ngậm lấy con mồi Thần thú vừa mới bắt được, bay qua mà trốn vào rừng cây.

      Sở Hiên vươn tay, muốn dốc hết toàn lực cho đối phương biết, trong này, nơi này chỉ có tám con Thần thú, còn có nữa, nhưng chẳng hiểu vì sao, từ đầu đến cuối, có bất kỳ người nào liếc mắt nhìn về phía .

      Những huynh đệ kia của nhìn thôi , kể từ khi con tiểu hồ ly lông mềm như nhung ra từ bụi cỏ, Sở Hiên giống như hề có khắc đặt lực chú ý lên người những huynh đệ kia của .

      Nhưng khi tiểu hồ ly kia vẫn nhìn , giống như coi tồn tại, Sở Hiên lại biết vì sao, trong lòng đau đến giống như muốn nứt ra.

      “Tới đây, tới đây, vật , tới chỗ của ta.”

      Sở Hiên duỗi dài tay, dốc hết toàn lực, phát ra thanh về phía con hồ ly.

      Nhưng giọng như vậy, yếu ớt như vậy, bị gió thổi , biến mất thấy gì nữa, từ đầu tới cuối truyền vào trong tai con tiểu hồ ly kia.

      Sở Hiên trơ mắt nhìn tiểu hồ ly cách mình càng lúc càng xa, càng ngày càng xa, cuối cùng, nàng tung người cái nhảy vào trong ngực nam nhân như tiên giáng trần, áo trắng, tướng mạo tuấn.

      Tiểu hồ ly ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn vị như tiên giáng trần ôm mình, đột nhiên đỏ mặt lên, cuộn tròn mình lại, vùi sâu, sâu vào trong ngực vị như tiên giáng trần kia.

      Khoảnh khắc khi chứng kiến cảnh tượng này, đau tê tâm liệt phế cuốn về phía Sở Hiên, gần như đỡ được, chỉ cảm giác trong ngoài mình đều bị người xé thành hai nửa.

      Sở Hiên đấm quyền lên mặt đất, đột nhiên ngửa đầu phát ra tiếng thét dài tức giận và đau đớn: “Ngao -!”

      Tô Hồng Tụ vốn định tới đỡ , nhưng nhìn thấy sắc mặt dữ tợn, cặp mắt ửng đỏ của , phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ giống như dã thú lên trời.

      Tô Hồng Tụ giật mình, lui về sau mấy bước, lập tức ngã ngồi mặt đất.

      hoảng hốt, biết làm dieenndkdan/leeequhydonnn thế nào cho phải, xa xa, hình như nam nhân mang mặt nạ đó lại xuất trước mắt Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn nam tử đứng ở góc đường, cho nàng cảm giác quen thuộc quen thuộc, người tản ra mùi đàn hương quyến rũ và say lòng người.

      Nam nhân này thể nào là người khác, nhất định chính là Sở Dật Đình!

      “Dật Đình ca ca...”

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc mà nhìn Sở Dật Đình đứng trước mặt mình, lời, ánh mắt lạnh lẽo, nàng nghĩ ra, tại sao Sở Dật Đình lại nhìn nàng như vậy.

      Chẳng lẽ như lời Tôn Kha , Sở Dật Đình bị Phong Lăng Thiên xóa trí nhớ?

      , thể nào, đâu, dáng vẻ Sở Dật Đình nhìn nàng, ràng giống như biết nàng.

      phải biết nàng, chỉ có điều so sánh với ngày trước, cảm giác cho nàng đột nhiên trở nên lạnh quá, trong tròng mắt thanh thúy lạnh lẽo kia hề quay cuồng khổ sở đè nén và mâu thuẫn giống như trước, mà giống như biến thành hai luồng lửa đỏ thẫm, cháy hừng hực, Tô Hồng Tụ nhìn hiểu khuấy tung kích động liên hồi ở chính giữa, phân biệt điên rồ và chấp niệm.

      “Ngươi nghĩ ra chưa? Nếu nghĩ ra, sao. Thời gian còn dài, còn có ba năm, ngươi từ từ suy nghĩ, chờ ngươi nhớ ra, hãy tới tìm ta, Sở Hiên, kẻ địch của ngươi phải là của ta, ta là ngươi, ngươi chính là ta, ta muốn sinh ra tranh chấp với ngươi. Ba ngày sau, ta mang thứ thuộc về ta .”

      Nam nhân mang mặt nạ , chậm rãi tới gần Sở Hiên, khi qua Tô Hồng Tụ Tô Hồng Tụ kéo lại, giọng run rẩy, lại mang theo vẻ chờ đợi, vừa thấp thỏm hỏi: “Ngươi... Ngươi có phải là Dật Đình ca ca của ta ? Ngươi... Ngươi sao vậy? Có phải Phong Lăng Thiên động chân động tay gì với ngươi ? Sở Dật Đình, ngươi, ngươi cần nhìn ta như vậy, ta, ta hơi sợ.”

      Tô Hồng Tụ kéo áo Sở Dật Đình, cẩn cẩn thận thận .

      Khoảnh khắc khi tiếp xúc thân thể đối phương, ngọt ngào và hạnh phúc lâu như thủy triều mãnh liệt ập tới vỗ vào lòng Tô Hồng Tụ.

      Mặt Tô Hồng Tụ đỏ lên, trong lòng ngọt ngào, xông lên phía trước, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa lao vào trong lồng ngực ấm áp mà bền chắc của Sở Dật Đình.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 74.2: Sở Dật Đình, ta nhớ ngươi

      Editor: Puck - *******************

      sai, cảm giác này, mùi vị này, tuyệt đối sai, mặc dù biết vì sao Sở Dật Đình lại biến thành dáng vẻ này, tại sao muốn mang mặt nạ xuất trước mặt nàng, nhưng tuyệt đối sai, người được nàng ôm, phải là người khác, chỉ có thể là Sở Dật Đình.

      Trừ ra, người nào có thể cho nàng cảm giác tim đập nhanh và ngọt ngào như vậy, trừ ra, có ai có mùi đàn hương quyến rũ và say lòng người như vậy.

      Tô Hồng Tụ tựa vào trong ngực Sở Dật Đình, cả đầu óc đều hỗn loạn, thể xác và tinh thần đều say.

      Mà Sở Hiên ở bên cạnh vẫn chưa khôi phục như cũ, giống như hề nhìn thấy Tô Hồng Tụ và Sở Dật Đình ôm chặt nhau rời trước mặt, vẫn dùng tay ôm đầu, thở phì phò nặng nề.

      Cũng biết qua bao lâu, cuối cùng, có dăm ba người đường qua đầu ngõ, thấy Tô Hồng Tụ khuôn mặt ửng đỏ, mềm mại xương tựa vào trong ngực Sở Dật Đình.

      Đám người bắt đầu chậm rãi tụ tập, chỉ trỏ Tô Hồng Tụ.

      mặt Tô Hồng Tụ càng đỏ, cảm thấy ngượng ngùng quá, lùi ra sau bước, nhàng đẩy mình ra khỏi ngực Sở Dật Đình.

      giống lúc trước, trước kia, nếu như Tô Hồng Tụ cũng muốn xa rời Sở Dật Đình như vậy, mặc dù Sở Dật Đình tỏ vẻ điềm nhiên như , nhưng mặt đỏ.

      Nhưng lúc này, vẻ mặt Sở Dật Đình chút thay đổi, vẫn lạnh như băng mà hờ hững như vừa rồi.

      Nhưng mà, mặc dù giỏi ngụy trang, nhưng vẫn chạy thoát được hai mắt Tô Hồng Tụ vẫn mực chăm chú nhìn .

      Vừa rồi, ngay khi Tô Hồng Tụ ôm chặt , ràng trong tròng mắt lạnh như băng của Sở Dật Đình có ngọn lửa hừng hực thiêu cháy điên cuồng trong nháy mắt.

      Hừ, giả bộ cái gì, nhiều ngày gặp, người này vẫn như cũ, vẫn thích giả bộ khốc!

      May mà nàng sớm luyện thành đôi hỏa nhãn kim tinh, mỗi biến hóa cảm xúc dù rất mặt , đều đừng mơ tưởng thoát khỏi ánh mắt của nàng.

      Tô Hồng Tụ dương dương đắc ý nghĩ, nhìn chung quanh, trời ạ tiếng, xoay người sang chỗ khác, giống như định bước .

      Vừa rồi nàng bổ nhào quá mạnh, nếu để ý, khiến ngọc bội vừa mua định đưa cho Tôn Kiệt rơi đất.

      Mới vừa bước bước, bỗng dưng, có giọng trầm lắng lại nguy hiểm đột nhiên vang lên bên tai nàng: “Ngươi trốn ta? Có phải ngươi nhớ ra cái gì đó ?”

      Sở Dật Đình đột nhiên lên tiếng, tay giữ cổ tay Tô Hồng Tụ, dùng sức kéo nàng về bên cạnh mình.

      Tay hai người vừa mới tiếp xúc, Tô Hồng Tụ “Chi” tiếng, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng.

      Haizzz, rốt cuộc đây là làm sao? Sao nàng cảm giác mình càng ngày càng có tiền đồ, tại sao chỉ bị Sở Dật Đình nắm tay, sờ chút, thân thể lại nóng như muốn thiêu đốt? Ngực cũng thình thịch thình thịch, kịch liệt nhảy lên giống như muốn bật ra từ trong miệng.

      có... có, tại sao ta di1enda4nle3qu21ydo0n phải trốn ngươi? Ta... Ta... ra ta rất nhớ ngươi...” Tô Hồng Tụ hơi ngượng ngùng trả lời, đầu cúi xuống thấp, dám ngẩng lên, lại dám nhìn Sở Dật Đình.

      Vốn, nàng sớm thầm nghĩ, gặp lại Sở Dật Đình, nhất định phải mắng máu chó đầy đầu, bao giờ để ý nữa, cũng gì với .

      Nhưng mà nào nghĩ đến, chính thức gặp , những quyết tâm, những hận thù, những nguyền rủa, những căm hận kia, tất cả đều cánh mà bay, còn dư lại, chỉ có tràn đầy ngọt ngào và vui mừng.

      Mặc dù như thế, Tô Hồng Tụ lại vẫn cảm thấy cam lòng, cúi đầu, tiếng như muỗi kêu, ấp úng : “Ngươi... Ngày đó vì sao ngươi lại bỏ lại ta mình? Ngươi có biết ta sợ bao nhiêu ? Ngươi... Có đôi khi hận ngươi chết được...”

      Bàn tay to của Sở Dật Đình rơi lên bờ vai mềm mại của Tô Hồng Tụ, dùng lực khiến nàng cách nào chống lại, chậm rãi xoay người nàng lại. Sau đó, nắm eo nàng, tay bế nàng lên, ép nàng ở lại trong ngực mình.

      “Ngẩng đầu.” Sở Dật Đình .

      Mặt Tô Hồng Tụ tràn đầy đỏ bừng, cắn chặt răng, chậm rãi ngẩng đầu lên. Chỉ có điều, đầu nàng ngẩng lên, nhưng ánh mắt lại nhìn bên cạnh, chính là chịu nhìn Sở Dật Đình.

      “Ngươi trốn ta sao?” Sở Dật Đình hỏi lần nữa.

      có!” Đáp án của Tô Hồng Tụ giống nhau, chỉ có điều chột dạ hơn mạnh hơn, giọng cũng càng .

      Bàn tay màu lúa mạch nhàng nâng khuôn mặt mềm mại trắng nõn của Tô Hồng Tụ lên, tròng mắt đen thâm thúy nhìn thẳng vào trong mắt nàng, khiến cho nàng cuối cùng trốn thoát.

      “Nhìn ta.”

      Sở Dật Đình cất giọng ấm áp , hơi thở nóng bỏng, quét qua môi mềm của Tô Hồng Tụ.

      Cái nhìn chăm chú của , động tác của , và lời của , hoàn toàn giống như biến thành người khác, mang đến cho Tô Hồng Tụ áp bức mạnh mẽ chưa từng có và tim đập nhanh.

      Từ lọn tóc đến đầu ngón chân của Tô Hồng Tụ, đều xấu hổ thành màu hồng phấn, ngực như có nai con loạn, hơn nữa phải chỉ có con, mà đàn nai con, nhấc chân chạy như điên trong ngực nàng.

      Ngón tay dài thô ráp của Sở Dật Đình lướt qua đôi môi mềm mại mặt hồng hào theo gò má Tô Hồng Tụ.

      “Ta bỏ mình nàng lại, ngày đó ta , chỉ đột nhiên có việc gấp. Sau đó, phải ta nhờ đại ca ta d1end4nl3q21yd0n chăm sóc nàng sao?”

      “A.”

      Tô Hồng Tụ hỗn loạn, trong đầu hoàn toàn nhão nhoét.

      ra là vậy, Sở Hiên do ngươi tìm đến chăm sóc ta...”

      Tô Hồng Tụ theo lời Sở Dật Đình, bởi vì hai tay Sở Dật Đình mở vạt áo của nàng, thò vào, lục lọi khắp nơi bên trong mà thân thể nàng rung động hồi.

      cho ta biết, những ngày này nàng có đột nhiên nhớ ra cái gì? Có gặp được người nào khiến cho nàng cảm thấy từng gặp trước đó ?”

      Sở Dật Đình chậm rãi gần sát Tô Hồng Tụ, dùng đôi tay thuần thục khiến Tô Hồng Tụ cách nào phản kháng kéo vào ngực mình, đồng thời đưa môi gần sát Tô Hồng Tụ, theo mỗi cái thầm, từng phát từng phát nhàng liếm đôi môi đỏ mọng mềm mại xinh đẹp của Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ gần như sắp ngất rồi, nào còn nghe được Sở Dật Đình hỏi nàng cái gì?

      Nàng run run rẩy rẩy thò bàn tay bé, dùng hết toàn lực kéo Sở Dật Đình vào lòng mình.

      Khoảnh khắc khi hai thân thể gần sát nhau, mặt Tô Hồng Tụ lập tức đỏ đến giống như muốn máu.

      biết Sở Dật Đình vén làn váy nàng lên từ lúc nào, bàn tay to lớn chậm rãi sờ soạng vuốt ve nơi mềm mại bất kỳ kẻ nào cũng chưa từng đụng vào.

      Cảm giác nóng rực như núi lửa vẫn hừng hực thiêu đốt giữa hai người, tay Sở Dật Đình kéo quần áo rộng thùng thình người Tô Hồng Tụ, đè ngã nàng đất, ngậm lấy môi điên cuồng hôn môi.

      Lúc này, Tô Hồng Tụ mới chú ý đến, ra nàng và Sở Dật Đình còn ở trong ngõ hẻm, biết từ khi nào nàng bị Sở Dật Đình mang vào căn nhà xưa cũ.

      Cũng biết hôn bao lâu, móng tay Tô Hồng Tụ bám lấy sau lưng Sở Dật Đình gần như muốn cắm vào trong thịt . Sở Dật Đình mới kéo nàng ra chút, dừng nụ hôn nóng bỏng mà lâu dài.

      “Ngoan, nàng vẫn chưa cho ta biết, những ngày này nàng có nhớ ra cái gì , có gặp người nào khiến cho nàng cảm thấy giống như quen biết ?”

      Tô Hồng Tụ ý loạn tình mê, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay kéo đai lưng Sở Dật Đình, tay Sở Dật Đình lại giữ tay của nàng, vẫn nhanh chậm, nhất quyết tha mà hỏi nàng.

      Khẽ bóp như vậy, Tô Hồng Tụ mới ngạc nhiên giật mình, rốt cuộc nàng làm gì? Sao nàng lại kéo đai lưng Sở Dật Đình xuống rồi hả?

      Nhưng mà, kỹ thuật hôn và phương pháp của người này kỳ diệu. học từ đâu? Hai ba lần khiến nàng choáng váng xây sẩm mặt mày, khó kìm lòng nổi.

      ... biết chính thức giao mình cho người này là cảm giác như thế nào.

      biết vào thời điểm kia người này có thể nhiệt huyết kích thích dữ dội rồi như vậy , giây phút vừa rồi, Tô Hồng Tụ cảm giác trước mắt đầy hoa túc kiều diễm đỏ như lửa nơi tầng địa ngục cuối cùng nở rộ, khiến người ta như thiêu thân lao vào lửa, muốn ngừng mà được.

      chuyện.” Sở Dật Đình hỏi tới lần nữa. Tô Hồng Tụ chôn sâu khuôn mặt đỏ bừng ứ máu vào trong lồng ngực ấm áp nhiệt huyết của Sở Dật Đình, đầu tiên lắc lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

      có... có. Chỉ có điều die,n; da.nlze.qu;ydo/nn ta gặp được mẫu thân ngươi rồi, nàng cho ta xem bức tranh, ta cảm giác hình như ta gặp nam nhân mặc đồ trắng trong bức ở đâu đó rồi...”

      Nghe Tô Hồng Tụ nhắc tới nam nhân mặc đồ trắng, hai tròng mắt Sở Dật Đình lập tức nheo lại, ở giữa tách ra ánh sáng nguy hiểm.

      “Nam nhân gì? Nàng có nhớ nam nhân đó tên gì ? Nàng có cảm thấy nam nhân đó cho nàng cảm giác rất thân thuộc, khiến nàng thích từ đáy lòng ?”

      Tay Sở Dật Đình giữ chặt cổ tay Tô Hồng Tụ, nét mặt nghiêm túc, thậm chí hơi hung ác nham hiểm mà nhìn nàng chằm chằm.

      Tô Hồng Tụ lộp bộp trong lòng, nhạy bén nhận thấy người Sở Dật Đình bắt đầu tỏa ra vẻ thù địch nồng đậm.

      Đây là thế nào? Sao nhắc tới nam nhân áo trắng, Sở Dật Đình lại tức giận như vậy?

      Nàng cảm thấy nam nhân áo trắng kia khiến cho nàng có cảm giác rất thân thuộc, khiến nàng cảm thấy rất thích, nhưng mà, cũng chỉ là thích mà thôi. Hoàn toàn thể so sánh với cảm giác khô nóng toàn thân, cả người bốc lửa khi nàng và Sở Dật Đình ôm nhau.

      Tô Hồng Tụ dán chặt mình vào trong ngực Sở Dật Đình, giọng : “Ta nhớ gì cả, ta chỉ cảm thấy người kia khiến cho ta rất quen thuộc, ta mến , Sở Dật Đình, người trong lòng ta là ngươi.”

      Tô Hồng Tụ vừa như vậy, Sở Dật Đình mỉm cười, thù địch người chậm rãi tiêu tán.

      Sở Dật Đình ôm chặt Tô Hồng Tụ trong ngực, môi mỏng lướt qua môi nàng, đôi mắt đen sắc bén, khi nàng mê say chú ý rút từng tầng băng lạnh, mà chuyển thành lửa nóng cháy mạnh.

      “Nhiều ngày gặp như vậy, nàng có nhớ tới ta ?” Sở Dật Đình dán sát lỗ tai Tô Hồng Tụ, dùng giọng thầm nhàng nhất, giống như từ tầng địa ngục dưới cùng, như tiếng ác ma dỗ dành.

      phải ta từ đầu rồi sao? Sở Dật Đình, ta nhớ ngươi...”

      Tô Hồng Tụ bị Sở Dật Đình ôm chặt, toàn thân vô lực, đầy mặt đỏ bừng mà thấp giọng .

      Còn ngươi?

      Nhiều ngày gặp như vậy, ngươi có nhớ ta ?

      Tại sao lâu như vậy ngươi tới gặp ta?

      Đúng rồi, bây giờ ngươi biết ràng, ta phải Thục phi rồi sao?

      Nhiều nghi vấn xẹt qua đầu Tô Hồng Tụ, nhưng cuối cùng lại thể bị nàng hỏi ra lời, chỉ vì Sở Dật Đình nhanh chóng nghiêng người, sâu, nhiệt tình như lửa ôm hôn nàng.

      Môi mỏng nóng như bàn ủi, đầu tiên nhàng lướt qua, ôn lại dư vị ngọt ngào của nàng, theo nàng rên rỉ khẽ run, Sở Dật Đình quấn chặt lấy cái lưỡi thơm của Tô Hồng Tụ, dụ dỗ nàng đáp lại...

      Cửa nhà cũng đóng, sau khi Sở Dật Đình ôm Tô Hồng Tụ vào trong nhà, rồi quản nó nữa.

      Bên ngoài người đến người , nhốn nha nhốn nháo, hai người lại mắt điếc tai ngơ, chìm đắm trong nụ hôn của nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :