1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 70.2: Tôn quản , cứu ta!

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ vuốt ve bức họa, lẩm bẩm , đột nhiên trong góc vang lên sột soạt, theo đó có bóng người đen thui quay sang, mặt thay đổi tập trung vào Tô Hồng Tụ.

      Khoảnh khắc đó, Tô Hồng Tụ gần như cho rằng trong góc đó có quỷ, bị sợ đến tim nàng sắp nhảy ra ngoài.

      quỷ cùng tộc, riêng gì người sợ quỷ, cũng sợ.

      Nhưng tập trung nhìn vào, trong góc nào phải quỷ gì? ràng là nam tử tướng nữ nhân tuyệt mỹ, tuổi còn trẻ xinh đẹp.

      Chuyện này... Đây chẳng phải là nam tử nàng nhìn thấy đấu giá sao ngày đó sao?

      Sao lại ở đây?

      Tô Hồng Tụ nhất thời kích động, để ý nhiều như vậy, xông lên nắm tay nam tử.

      “Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có phải là mẫu thân Sở Dật Đình , có phải Thục phi ? Sao ngươi biết biến thành nam nhân, còn bị người giam ở đây?”

      Giống như đến nơi đến chốn, Tô Hồng Tụ hỏi nam tử đống lớn vấn đề.

      Nhưng nam tử lại chưa trả lời nàng, chỉ đứng trong góc, lạnh như băng nhìn nàng.

      Cũng biết qua bao lâu, nam tử hơi động đậy, cuối cùng giọng khàn khàn vang lên: “Ngươi cuối cùng vẫn đến đây, cũng tốt, vận mệnh định, khó tránh khỏi kiếp nạn.”

      Tô Hồng Tụ bị lời nam nhân hoàn toàn sửng sốt, hoàn toàn nghe hiểu cái gì, chẳng qua cảm thấy ánh mắt nam nhân này nhìn nàng rất kỳ quái.

      Giống như hơi đau đớn, nhưng nhiều hơn là căm hận và thù địch trần trụi.

      Lần trước vội vàng gặp mặt chỗ đấu giá, hôm nay dường như mới là lần thứ hai gặp nàng chứ? cũng biết nàng mới đúng, tại sao lại dùng ánh mắt thù hận, tức giận như vậy nhìn nàng chằm chằm?

      Tô Hồng Tụ trăm mối vẫn có cách giải, nàng bị ánh mắt sắc bén như đao nhọn của dối phương nhìn khiến cả người được tự nhiên, tự chủ lui về sau bước.

      “Tới đây, ngươi tránh xa như vậy làm gì? phải ngươi muốn biết, ta có phải Thục phi ? Vì sao ta lại nhốt ở đây sao? Ngươi tới đây, ta cho ngươi biết thế nào.”

      Tô Hồng Tụ hoài nghi nhìn ánh mắt d1end4nl3q21yd0n lạnh lẽo đối diện, toàn thân bốn phía tản ra khí nam nhân lạnh lẽo nồng đậm, nghĩ thầm, ta tới, phải ngươi vẫn có thể sao?

      phải ngươi muốn ta qua, để làm chuyện gì tốt với ta chứ?

      Hoài nghi hoài nghi, Tô Hồng Tụ vẫn còn tò mò, nam nhân trước mặt rốt cuộc có phải là mẫu thân của Sở Dật Đình ?

      Do dự hồi lâu, Tô Hồng Tụ cẩn thận từng li từng tí bước về phía đối phương.

      Nam nhân túm lấy Tô Hồng Tụ, tay lạnh như khối băng chạy người Tô Hồng Tụ, khiến Tô Hồng Tụ sợ hãi trong lòng, nhưng nàng lại có can đảm lên tiếng. Chỉ đành nơm nớp lo sợ, mặc cho đối phương sờ từ xuống, rồi lại sờ từ dưới lên, gần như sờ soạng dưới toàn thân nàng.

      Cuối cùng, tay nam nhân dừng khuôn mặt xinh đẹp vô song của Tô Hồng Tụ.

      Trong nháy mắt, căm hận và phẫn nộ trong mắt nam nhân gần như muốn phun ra, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, có chút dữ tợn.

      nhiều năm như vậy, ngươi chút cũng thay đổi, dáng dấp còn nghiệt như vậy! Khó trách con thỏ chết tiệt kia vừa thấy ngươi, bị mê hoặc, so sánh với ngày trước, có chút tiến bộ nào!”

      Tô Hồng Tụ như tên hòa thượng lùn hai tấc với tay sờ tới đầu, nghĩ thầm rốt cuộc gì?

      Đối phương lại vuốt ve, đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài tiếng: “Thôi, nếu số mệnh định như vậy, xem ra cho dù ta trói buộc con ta lừa con ta cách xa ngươi, đều có ích! Chỉ có điều ngươi đồ hồ ly tinh đáng chết! Ngươi đừng mơ tưởng hại con ta lần nữa! Ta chui vào trong thân thể ngươi, nhìn người chằm chằm thời thời khắc khắc, nếu ngươi còn dám tổn thương con ta, lần này ta thà hao hết vạn năm tu vi, cũng muốn đồng quy vu tận với ngươi!”

      Nghe đến đó, Tô Hồng Tụ loáng thoáng hiểu ra, nam nhân trước mắt cẳng lẽ là người lưu lại lá thư trong rương sắt? Lời của quả giống như đúc lá thư kia viết, đều chửi rủa nàng là hồ ly tinh, đều nhắc tới nàng từng hại chết con .

      nhất định nhận lầm người, năm nay nàng mới vừa vặn năm trăm năm tuổi, khí lưu lại lá thư kia tối thiểu hơn ngàn năm, sao nàng có thể trở lại ngàn năm trước, khi bản thân mình còn chưa ra đời hại người khác?

      Hơn nữa, con phải là die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Sở Dật Đình sao? Chẳng lẽ còn có nhi tử khác?

      Tô Hồng Tụ tò mò trong lòng, khỏi lại gần thêm bước nữa, nhìn nam tử xinh đẹp kia, hỏi, “Ngươi... Rốt cuộc ngươi gì? Ta nghe hiểu, ta chưa từng hại
      [​IMG]

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 70.3: Tôn quản , cứu ta!

      Editor: Puck - *******************

      Tiếp theo chính là giọng lạnh lẽo, hung ác nham hiểm tàn bạo của Sở Hiên, “Oanh Oanh, có phải gần đây ta quá khoan dung với ngươi?”

      Oanh Oanh khúm núm, dám gì nữa, chỉ chốc lát thanh biến mất sau cửa.

      Sau đó, cánh cửa cọt kẹt, Sở Hiên vào, đỡ Tô Hồng Tụ dậy nhét viên thuốc vào trong miệng nàng.

      Lẽ ra thuốc người phàm thể có tác dụng với Tô Hồng Tụ, nhưng biết Sở Hiên nhét vào miệng nàng là linh đan diệu dược gì, qua bao lâu, đau đớn kịch liệt như cắt gân bẻ xương lại dần biến mất.

      Sở Hiên ôm người đau nhức lại hóa thành hồ ly vào trong ngực, lắc lắc lư lư, biết trong miệng hừ hừ cái gì, trong nháy mắt đó, Tô Hồng Tụ vô cùng muốn bật cười.

      Sở Hiên hừ vậy rốt cuộc là gì? Khúc hát ru giống khúc hát ru, đồng dao giống đồng dao, tất cả đều như tiếng bước !

      Chỉ có điều, cho dù như thế nào, hình như Sở Hiên hừ có tác dụng, chỉ chốc lát sau, Tô Hồng Tụ hề đau đớn nữa, ngủ say.

      Sáng sớm ngày hôm sau, trời chưa sáng, nghe được ngoài cửa có người có việc gấp bẩm báo. Sở Hiên nằm giường miễn cưỡng : “Có việc gì gấp? Chẳng qua ngươi có bị trách phạt , toàn bộ dựa vào chuyện ngươi bẩm báo rốt cuộc có bao nhiêu gấp.”

      Chỉ nghe người ngoài cửa nơm nớp lo sợ mà đáp: “Sáng nay Hoàng thượng băng hà rồi!”

      Lão sắc quỷ kia chết? Tất cả buồn ngủ biến mất sạch , Tô Hồng Tụ và Sở Hiên đồng thời ngồi dậy.

      khoảng thời gian rất dài, Sở Hiên vẫn ngơ ngác ngồi giường, có chút phản ứng.

      biết qua bao lâu, cuối cùng Sở Hiên bỗng nhúc nhích, tràn ngập mệt mỏi liếc Tô Hồng Tụ bên cạnh, giọng khàn đặc mà : “Thân thể ngươi thoải mái, cần theo ta hồi cung, mình ở đây nghỉ ngơi cho khỏe.”

      Tô Hồng Tụ nhìn khuôn mặt mệt mỏi mà đờ đẫn của Sở Hiên, nhớ tới ngày hôm qua gặp được mỹ nam kia, giống như đuổi theo đối phương mà , mỹ nam kia chết, sáng nay Lương đế băng hà rồi.

      Bọn họ họ Sở, quả nhiên trong thân thể có máu tộc, nếu sao có thể có tâm linh cảm ứng?

      Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên, há to miệng, phát lời của mình ít ỏi, lại nghĩ ra muốn gì dỗ dành .

      Nàng là hồ, phải người, hồ ly tinh đều có ngàn năm vạn năm tuổi, cho nên sống lâu như vậy, cho tới giờ còn chưa trải qua sinh ly tử biệt.

      Nhưng nhìn khuôn mặt ngây ngốc tiêu điều của Sở Hiên, Tô Hồng Tụ lại cảm thấy, gì trấn an , để như vậy, giống như ổn.

      Nhẫn nhịn hồi lâu, cũng nghĩ ra chữ gì thỏa đáng mà vô vị : “Cái kia, ngươi nên quá thương tâm, cha ngươi , cũng chưa hẳn phải là kiểu giải thoát.”

      Sở Hiên mặc quần áo, hán đẩy cửa phòng ra, mặt thay đổi với Tô Hồng Tụ: “Cha? A, xứng sao, trong lòng , chỉ có Sở Dật Đình mới là con .”

      Sở Hiên dứt lời, lạch cạch tiếng khép cửa phòng lại, theo bách quan sớm chờ đợi ngoài cửa vội vàng rời .

      Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn cửa phòng, nhớ tới trước kia mình len lén đọc tâm Sở Dật Đình, kể từ sau khi Thục phi die nd da nl e q uu ydo n , Lương đế tìm mọi cách ngược đãi , có vài lần thiếu chút nữa muốn mạng .

      Đây được coi là hành vi của cha ruột sao?

      Càng nghĩ, trong lòng càng khỏi buồn buồn, nhìn chung quanh chút, chỉ còn lại mình nàng trong phòng.

      Tô Hồng Tụ vốn đợi được, Sở Hiên vừa , nàng lập tức kịp chờ đợi chạy ra ngoài.

      tới lui, trong lòng khỏi trăm ngàn khổ tâm, có tư vị gì.

      Láo sắc kia, đúng là phải thứ gì, hại nhiều người như vậy tính, ngay cả con trai ruột của mình cũng tha.

      chết rất tốt, nên chết, nàng nguyền rủa , đến cõi cũng thể gặp lại Thục phi.

      rất lâu sau khi đến đoạn đường, thấy hai người từ xa tới, hóa ra là Oanh Oanh áp giải đại hán mặt mày dữ tợn. là oan gia ngõ hẹp!

      Tô Hồng Tụ vốn định lặng lẽ qua cho xong, ai ngờ Oanh Oanh đến gần, dừng bước trước mặt nàng, cung kính hành lễ, : “Xin chào Thái tử phi!”

      Tô Hồng Tụ sửng sốt, lại nhất thời kịp phản ứng với hành động khách khí như thế của nàng ta, cuống quýt trả lời khách sáo: “Ngươi cũng tốt!”

      Chờ sau khi đáp lại, lại ảo não trận, dài dòng cùng nữ nhân ác độc lại hay ghen này làm gì? Cứ luôn chẳng phải được sao?

      Chỉ thấy ác độc chợt lóe lên trong mắt Oanh Oanh, ngay sau đó nàng ta giả vờ cười : “Phu nhân, ngài luôn thân mình dạo trong hậu viện, ổn. Phải biết rằng nơi đây là kỹ viện, lỡ như chú ý xông lầm vào hậu viện nam nhân, nhìn trúng phu nhân, bắt phu nhân , vậy làm sao cho phải? Thái tử sủng ái ngài như thế, sợ rằng ngài bị thương sợi lông Thái tử cũng cực kỳ đau lòng.”

      Oanh Oanh cố ý gằn giọng lớn tiếng ba câu Thái tử sủng ái ngài như thế với đại hãn bi bắt .

      biết rốt cuộc nàng ta có mục die nda nle equ ydo nn đích gì, Tô Hồng Tụ liếc nàng ta, nghĩ thầm mình nên sớm hơn.

      nữa, Oanh Oanh, ngươi có việc, ta trước quấy rầy.”

      Tô Hồng Tụ tiếp tục tiến lên, vừa mới xa, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng đánh nhau.

      Quay đầu nhìn lại, biết đại hãn kia thoát khỏi dây thừng từ khi nào, lúc này so chiêu với Oanh Oanh.

      Nhìn phía ngoài, Oanh Oanh hình như hơi chiếm thế thượng phong, sau mấy chiêu, đột nhiên tình hình thay đổi, trước ngực Oanh Oanh ăn chưởng vô hình của đại hãn, nàng ta lùi lại mấy bước, ngã ngồi đất, mà đại hãn lộ vẻ kinh ngạc, giống như hết sức ngoài ý muốn với việc mình ra tay thành công, nhưng ngay sau đó ném Oanh Oanh lại, chạy thẳng về phía Tô Hồng Tụ.

      Dưới kinh ngạc, Tô Hồng Tụ vội vàng chạy về phía Oanh Oanh, né tránh phương hướng của đại hán, trước mắt chỉ có Oanh Oanh mới có thể ngăn cản .

      Ai ngờ, Oanh Oanh thấy nàng vội vàng chạy về phía mình, lại nghênh đón nàng, ngược lại bật người lên, từ từ đuổi theo sau lưng đại hãn.

      Mà bởi vì vậy, Tô Hồng Tụ thể có khả năng vượt qua đại hán, chạy đến bên cạnh Oanh Oanh.

      Lúc này, Tô Hồng Tụ bỗng nhận ra, ra Oanh Oanh muốn mượn đao giết người!

      Trong lòng hiểu được mình tứ cố vô thân rồi, Tô Hồng Tụ co cẳng chạy, nhanh như chớp chạy ra sau núi.

      biết có phải chạy bán sống bán chết theo bản năng , tốc độ dưới chân lại nhanh hơn bình thường rất nhiều, thân thể giống như cũng hơn trước.

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc, thể tưởng tượng nổi mà nhìn tay chân mình, giống như có luồng khí vàng óng chạy lên quấn thân thể nàng.

      Còn chưa kịp tra cứu đến cùng, sườn đồi phía trước mặt chặn đường của nàng.

      Trước có đường trốn, sau có truy binh, chẳng lẽ nàng chỉ có thể nhảy núi!?

      Nếu thế, toàn bộ thân thể này của nàng bị phá hủy, còn phải tìm cái khác, quan trọng nhất là, nàng thể báo thù giúp Tô Hồng Tụ kia, chắc chắn bị huyết chú cắn trả!

      Tới lúc gấp rút đầu đổ đầy mồ hôi, biết làm sao cho phải, thấy Tôn Kiệt xuất trong tầm mắt, nhanh chóng chạy về phía nàng.

      Tô Hồng Tụ chưa bao giờ có khoảnh khắc thích Tôn Kiệt như vậy, chỉ cảm thấy người này quả là cứu tinh của mình.

      khỏi mở rộng hai tay, vô thức xông về phía Tôn Kiệt làm tư thế muốn ôm.

      “Tôn quản , cứu mạng!”

      Ai ngờ, kích động hơi quá, Tô Hồng Tụ die~nda4nle^qu21ydo^n trượt chân, thân thể lập tức mất cân đối, ngửa ra sau.

      phải chứ, sao nàng xui xẻo như vậy!

      Tô Hồng Tụ mắt chữ A mồm chữ O, giữ tư thế muốn ôm kia, “A -” tiếng, sau đó ngã xuống vách núi.

      Gió gào thét vù vù bên tai, luồng khí như đao cắt mặt Tô Hồng Tụ, màng nhĩ bị ép tới trướng đau.

      biết vực núi này sâu bao nhiêu, rơi lâu như vậy, Tô Hồng Tụ còn chưa thấy được đáy vực.

      Thôi, nàng nhìn, dù sao lát nữa té xuống, chắc tan xương nát thịt, thân thể này nhất định giữ được.

      Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ quyết dằn lòng, nhắm mắt lại.

      Trong miệng đếm hai ba, nghĩ mình rốt cuộc mất bao lâu mới ngã nát vụn, lại cảm giác bên hông đột nhiên bị siết chặt, giống như được dây thừng cuốn lấy, tốc độ rơi xuống bỗng nhiên giảm xuống.

      Theo sát đó, cánh tay có lực siết chặt eo nàng.

      Hé mắt nhìn, Tôn Kiệt!

      tay Tôn Kiệt vòng qua eo Tô Hồng Tụ, tay còn lại nhanh chóng rút dao găm ra, đâm vào vách đá bên cạnh, khi dao găm đâm vào vách đá, hai chân đồng thời giẫm lên mỏm núi.

      Bởi vì xung lực phía dưới quá lớn, tuy dao găm cắm vào trong vách núi, nhưng thể ngăn cản xu thế hai người rơi xuống, hơn nữa dao găm lập tức bật ra khỏi vách núi.

      Tôn Kiệt cấp tốc giơ tay lên đâm lại, lần này giống như đâm sâu hơn, dao găm trượt qua nham thạch trong khe hở, phát ra tiếng vang chói tai, tóe ra đóm lửa màu xanh.

      Tôn Kiệt nắm chặt dao găm, miệng bắt đầu chảy máu, tốc độ rơi xuống của hai người bỗng nhiên giảm mạnh cho đến khi dừng lại.

      Nhìn xuống dưới, lúc này cách mặt đất chỉ có hơn mười mét.

      cực kỳ nguy hiểm, nếu vừa rồi trễ chút, chỉ sợ kể cả Tô Hồng Tụ đột nhiên khôi phục lực, nàng và Tôn Kiệt cũng bị rơi tan xương nát thịt, nay cả xương nguyên vẹn cũng tìm được.

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn Tôn Kiệt, chỉ thấy trán Tôn Kiệt chảy mồ hôi hột ra, chắc trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      Tôn Kiệt rút dao găm ra, ôm Tô Hồng Tụ chậm rãi phi thân xuống dưới, tay áo tiêu sái mà phiêu dật trung, hai người cứ ngơ ngác nhìn nhau chằm chằm như vậy, trong lúc nhất thời đều hai má đỏ ửng, ngực thình thịch.

      Cũng biết trải qua bao lâu, cuối cùng Tô Hồng Tụ mở miệng, phá vỡ khí ngượng ngùng mà mập mờ này.

      “Tôn quản , chúng ta rơi xuống đất. Ngươi.. Ngươi có thể bỏ ta ra ?”

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 71.1: Náo loạn đến thẹn thùng

      Editor: Puck - *******************

      Mặt Tôn Kiệt thoáng cái tụ máu đỏ bừng, ngay cả cổ cũng trở nên đỏ bừng, cúi đầu xuống dám nhìn Tô Hồng Tụ, giọng vô cùng nhàng, ấp úng: “Phu... Phu nhân, là ngài vẫn luôn cầm chỗ... Tại hạ...”

      Hả?

      Lúc này Tô Hồng Tụ mới phát , ra ngay từ đầu tay của nàng vẫn mực giữ chặt chỗ nào đó của Tôn Kiệt.

      Cúi đầu nhìn, chỗ đó phải chỗ nào khác, chính là bộ phận duy nhất ở dưới thân có thể dài ra làm cọng cỏ cứu mạng để nàng nắm chặt lấy.

      Tô Hồng Tụ gấp rút thu tay lại, thoáng cái trở nên cực kỳ ngượng ngùng, nhìn Tôn Kiệt, cười hì hì : “Tôn quản , túm đau ngươi chứ? nhìn ra, dáng dấp chỗ của ngươi tệ. lớn.”

      Ôi trời! Rốt cuộc nàng hươu vượn cái gì? Tô Hồng Tụ quả hận thể tát mình cái, vừa đến thời điểm mấu chốt miệng dùng được.

      Đều do Sở Hiên chết tiệt kia, luôn cãi nhau với nàng, lại chưa bao giờ chịu nhường nàng, mỗi lần cãi nhau đều là nàng thua, làm hại miệng nàng linh hoạt rồi.

      Lần này hay rồi, chỉ mặt Tôn Kiệt đỏ lên, ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu phát run.

      Chỉ thấy nhanh chóng xoay người, vội vàng cầm quần áo sửa sang lại, Tô Hồng Tụ nhìn lưng , chỉ có thể thấy tóc mềm như nhung, rối bời, hai cái tai nhọn đỏ đến máu lộ ra trong đống tóc như đống cỏ dại.

      Qua lúc, ửng đỏ tai Tô Kiệt dần mất , từ từ xoay người, nhưng vẫn dám nhìn Tô Hồng Tụ, chỉ cúi đầu thấp, để hai mắt nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình.

      “Phu... Phu nhân, roi của tại hạ...”

      Tôn Kiệt nhìn mặt đất, cúi đầu .

      Tô Hồng Tụ cúi đầu xem xét, ra dây thừng quấn eo nàng là roi ngựa của Tôn Kiệt, nghĩ đến có thể Tôn Kiệt có việc ra cửa, vừa trở về, bắt gặp Tô Hồng Tụ gặp rủi ro, vì vậy lập tức lao đến.

      Tô Hồng Tụ vội vàng gỡ roi ngựa ra, trả lại cho Tôn Kiệt, nhưng roi là hơi sứt mẻ.

      Lúc lấy roi ra, Tô Hồng Tụ tiện thể dfienddn lieqiudoon kiểm tra thân thể mình.

      Phù, cũng may, thân thể của nàng hề bị thương, mà ngay cả vết cắt rất cũng thấy.

      Đây quá may mắn. Dù sao nàng đợi mấy chục năm mới đợi được thân thể thích hợp để mình nhập vào thân, lỡ như thân thể này rơi hỏng, nàng hoàn toàn biết phải đợi bao nhiêu năm mới có thân thể thứ hai.

      Nhưng mà, mặc dù người có việc gì, bộ đồ mới sáng nay Tô Hồng Tụ vừa thay ra lúc rơi xuống vực bị gió lớn đáy vực thổi lên xé nát rồi, biến thành từng mảnh từng mảnh.

      Nàng bây giờ, dùng áo rách quần manh, quần áo rách nát để hình dung, thích hợp hơn hết.

      Khó trách Tôn Kiệt vẫn luôn cúi đầu dám nhìn nàng, dáng vẻ bây giờ của nàng, khác gì chạy trần truồng.

      Vậy phải làm sao bây giờ? Nàng làm sao ra khỏi vực núi này với Tôn Kiệt? Nàng cũng thể ra ngoài với thân thể trần truồng để làm trò hề cho Oanh Oanh.

      nghĩ ngợi, đột nhiên người ấm áp, giống như được người trùm món đồ lên.

      Quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tôn Kiệt, cởi áo người mình, choàng lên người nàng.

      Tô Hồng Tụ nhìn lồng ngực màu lúa mạch cường tráng rắn chắc của Tôn Kiệt, lại nhìn áo khoác màu xám người mình, biết vì sao, trong lòng khẽ động, lời chưa qua suy nghĩ, bật thốt lên: “Tôn quản , ta nghe trước kia lúc ngươi đại phú đại quý, trong nhà có nhiều cơ thiếp, rốt cuộc có phải là ?”

      Tô Hồng Tụ cũng biết, nhắc tới cơ thiếp của Tôn Kiệt, tương đương với rạch vết sẹo của , mặc dù giờ Tôn Kiệt nhớ chuyện gì, nhưng lần trước khi nàng nhắc tới cơ thiếp của , dáng vẻ Tôn Kiệt giống như có người hung hăng đâm đao vào ngực .

      nhất định cực kỳ muốn nghe đến, từ trong tiềm thức lảng tránh hai chữ này.

      Nhưng Tô Hồng Tụ biết tại sao, đột nhiên trong lòng sinh ra hiếu kỳ nồng đậm, cực kỳ muốn biết trước đó có phải Tôn Kiệt từng có nhiều cơ thiếp như vậy .

      Hiếu kỳ thế tới hung hăng, nàng vốn ngăn cản được.

      Quả nhiên, Tôn Kiệt vừa nghe thấy dieenndkdan/leeequhydonnn Tô Hồng Tụ đề cập tới hai chữ cơ thiếp, lập tức ngây ngẩn cả người, gò má vốn đỏ bừng thoáng cái trở nên trắng bệch.

      Cũng biết qua bao lâu, Tôn Kiệt mới cúi thấp đầu xuống, sắc mặt vẫn trắng bệch như vậy, giọng vô cùng nhàng: “Ta... Ta cũng biết, trong ký ức của ta có, nhưng... Nhưng có lần ta uống rượu tửu lâu, bất cẩn uống say, lúc thức dậy thân thể... nằm bên cạnh hai ca cơ mặc quần áo, ta nhớ có làm gì với các nàng , sau đó... Sau đó ta lấy hai ca cơ này về nhà, , chỉ có điều sau đó ta chưa từng chạm vào các nàng.”

      Khi Tôn Kiệt câu này giọng cực kỳ khô khốc, toàn thân đều căng thẳng, phảng phất mỗi chữ đều từ trong cổ họng nhổ ra cây đao.

      Ca cơ? A, nàng nhớ ra rồi, chắc hẳn là khi lần đầu tiên nàng gặp Tôn Kiệt, chính là hai tỷ muội làm bạn với tôn Kiệt rồi?

      Đây chắc hẳn có, lúc ấy nàng ngửi thấy hương vị tỷ muội kia người Tôn Kiệt, giữa người với người, nếu có quan hệ cực kỳ thân mật, dính hương vị lẫn nhau, mùi vị kia cho dù rửa như thế nào, kỳ cọ, đều ra.

      Nhớ tới đống lớn cơ thiếp trong nhà Tôn Kiệt chỉ là ngụy trang, ra có người chính thức gần thân thể , chẳng hiểu tại sao, trong lúc nhất thời tâm tình Tô Hồng Tụ rất tốt, khẽ đưa tay định cầm tay Tôn Kiệt.

      Nhưng mà tay mới đưa đến nửa, lại nhìn thấy mặt Tôn Kiệt trắng bệch tái mét, ánh mắt nhìn nàng có đau đớn và sợ hãi sâu, vẫn lải nhải ngừng như trước mà tiếp: “Ta , từ nay về sau ta bao giờ nữa... Lúc trước ta biết gặp lại ngươi, mong ngươi đại lượng bỏ qua cho ta, ta bao giờ nữa...”

      Lời Tôn Kiệt còn chưa đứt, Tô Hồng Tụ kéo tay : “, chúng ta phải nghĩ cách nhanh chóng ra ngoài.”

      Vừa kéo như vậy, Tôn Kiệt giống như đột nhiên choàng tỉnh ra từ trong cơn ác mộng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tô Hồng Tụ, ngơ ngác : “Xin lỗi, phu nhân, vừa rồi tại hạ lời gì kỳ quái chứ? Từ khi tại hạ sinh bệnh, vẫn như thế, có đôi khi nhớ nổi mình làm cái gì, mong phu nhân bỏ qua cho.”

      Tô Hồng Tụ nhìn mặt Tôn Kiệt, khổ sở và sợ hãi vừa rồi biến mất thấy gì nữa, Tôn Kiệt bây giờ, mặt có chút kinh ngạc, có chút ngốc nghếch, so sánh với vừa rồi hãm sâu vào khổ sở thể tự thoát ra được, giống như hai người.

      Nàng phải từng làm bị thương như vậy sao? ngay cả quá khứ của mình cũng quên.

      Chỉ có điều, như vậy cũng tốt. Như Thúy nhi , quên mới tốt, quên mất, cũng khó qua nữa.

      Tô Hồng Tụ thầm thề nơi đáy lòng, về sau bao giờ khơi mào ký ức của Tôn Kiệt nữa, đợi khi nàng khôi phục di@en*dyan(lee^qu.donnn) lực, nhất định làm phép niêm phong toàn bộ ký ức của Tôn Kiệt cất vào kho.

      chưa được mấy bước, thấy cách đó có xa có mấy đại hán quần áo cũng hơi rách nát ngơ ngác nhìn sang bên này.

      Hả? Xảy ra chuyện gì? Sao dưới đáy vực này lại có nhiều người như vậy? Xem ra giống như đại hán lúc trước Oanh Oanh áp giải, chẳng lẽ những người này đều bị Oanh Oanh ném từ đỉnh núi xuống nhưng may mắn giữ được mạng sống?

      Nhìn dáng vẻ bẩn thỉu của những người này, xem ra dã ngây người lâu trong hang núi, chẳng lẽ rơi vào nơi này rồi cuối cùng ra được? Tô Hồng Tụ hoảng sợ ra được, chỉ chỉ những người kia.

      Tôn Kiệt bèn giải thích: “Những người này là tử tù của Đại Lương?

      “Tử tù?” Tô Hồng Tụ nghi ngờ hỏi.

      Lúc này, Tô Hồng Tụ chú ý tới tay mình hơi ướt át, giống như còn hơi ẩm ướt, cúi đầu nhìn, trời ạ, tốt, hóa ra cổ tay Tôn Kiệt còn chảy máu.

      Tô Hồng Tụ lập tức giật mảnh vải từ váy rách nát của mình, băng bó cho Tôn Kiệt.

      Tay Tôn Kiệt hơi rung, từ chối: “Phu nhân, tự tại hạ làm được.”

      Tô Hồng Tụ cũng để ý đến , vẫn cẩn thận băng bó cho : “Tôn quản , tuy ta và ngươi quen biết lâu, ngươi hai lần liều mình cứu giúp, ta có cách nào báo đáp đại ân đại đức này, trước mắt năng lực có thể làm chút ít chuyện cho ngươi như vậy, ngươi còn muốn ngăn cản?”

      Tôn Kiệt thêm gì nữa, yên lặng nhìn Tô Hồng Tụ, cho đến khi nàng xử lý xong miệng vết thương cho , mới chậm rãi mở miệng: “Hàng năm Đại Lương tuyển đám tử tù thân thể khỏe mạnh vào hang núi, dùng để làm khuân vác.”

      Lúc này, Tô Hồng Tụ mới chú ý tới, dường như bên cạnh những người này còn có rất nhiều xe đẩy, trong xe đẩy đen sẫm, hình như là than đá.

      ra những người này ở chân núi đào than đá, khó trách người đen như vậy, bẩn thỉu như vậy, nhìn giống như mấy ngàn mấy trăm năm tắm rửa.

      tới lui, từ xa có vài người đâm đầu tới, nhìn thấy Tôn Kiệt, lập tức lui sang bên, cung kính hành lễ với : “Tôn quản .”

      Tô Hồng Tụ nhìn mấy người này, y phục người coi như sạch , chắc là trông giữ tù phạm.

      Tôn Kiệt liếc nhìn bọn họ, giơ tay lên quơ quơ với họ: “ xuống . Áp giải mấy người này ra ngoài, khuya hôm nay hành hình.”

      Tôn Kiệt xong, đưa tay chỉ mấy người tử tù còn ngơ ngác nhìn Tô Hồng Tụ.

      Giờ Tô Hồng Tụ mới hiểu được, ra Tôn Kiệt chỉ là quản của Thải Hoa lâu, còn là tổng quản của mỏ than dưới này.

      Tô Hồng Tụ nhìn mấy người bị áp giải xuống dưới, mấy người kia giống như có mấy ngàn mấy trăm năm chưa thấy nữ nhân, nghe thấy Tôn Kiệt muốn xử tử bọn , chút cũng kinh hoàng, còn đứng đó, mắt chớp mà nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 71.2: Náo loạn đến thẹn thùng

      Editor: Puck - *******************

      Chỉ có điều, giờ người Tô Hồng Tụ phủ thêm quần áo của Tôn Kiệt, phải trần trụi như vừa rồi, cảnh xuân lộ hết ra ngoài.

      Tô Hồng Tụ kéo vạt áo Tôn Kiệt, nhàng : “Tại sao phải xử tử bọn họ? Thân thể bọn họ nhìn có vẻ đều rất cường tráng, chắc có thể đào than đá thêm vài thập niên.”

      Nếu Tôn Kiệt những người kia đều là tử tù, Tô Hồng Tụ có đồng tình gì với bọn họ, mà chân chính bàn chuyện.

      Cả đám người kia đều cao lớn cường tráng, nhìn có vẻ có khí lực hơn hai người canh tử tù vừa đến hành lễ với Tôn Kiệt, tại sao Tôn Kiệt vừa nhìn bọn họ, lại muốn xử tử bọn họ?

      Tôn Kiệt lôi kéo Tô Hồng Tụ chậm rãi lên phía trước, gặp phải than đá gồ ghề cản đường, xoay người ôm Tô Hồng Tụ từng bước lên.

      Chỉ thấy cúi đầu, mặt có cảm xúc gì, giọng khó có được chút lạnh lùng: “Bọn họ thấy được phu nhân.”

      Tô Hồng Tụ sửng sốt, nghĩ thầm, đây là lý do gì?

      Nhưng nghĩ lại, a, hóa ra là như vậy, ton Kiệt chỉ, hẳn là mấy tử tù vừa rồi nhìn thấy nàng quần áo chỉnh tề, dáng vẻ áo rách quần manh ?

      Nghĩ thông suốt điều này, Tô Hồng Tụ lập tức hơi kinh ngạc, lại hơi khiếp sợ nhìn Tôn Kiệt.

      nhìn ra, nàng vẫn cảm thấy Tôn Kiệt ôn hòa lương thiện, là nàng gặp được người nhu nhược nhất, nhưng khi người này ra tay lấy tính mạnh người ta, ngờ dứt khoát, chẳng chút nương tình như vậy.

      “Phu nhân, đây là nơi khai thác mỏ và lao dịch nhiều năm, nên ở lâu, tại hạ đưa phu nhân trở về.”

      Tôn Kiệt vừa , vừa cúi đầu .

      Tô Hồng Tụ khẽ gật đầu, Tôn Kiệt ra dấu nàng trước bước.

      Đường trong hang núi gồ ghề, chân núi dựng hơn mười nhà lều đơn sơ, người nơi này đa phần ánh mắt ngây ngốc die nd da nl e q uu ydo n có tinh thần, giống như vào tuổi già, làm cho lòng người ta lo sợ bất an, Tô Hồng Tụ tự chủ bước nhanh hơn.

      tới lui, nếu dưới chân để ý, đạp phải tảng đá rồi, Tôn Kiệt đỡ Tô Hồng Tụ từ phía sau.

      Tô Hồng Tụ quay đầu lại cười cười với , lần quay đầu này, mới phát chỗ Tôn Kiệt vừa qua, mỗi dấu chân lưu lại đều có vết máu khiến cho người ta kinh sợ. Chẳng lẽ vì cứu nàng tổn thương chân? sau lưng nàng cũng vì che giấu vết thương chân?

      Nghĩ tới đây, Tô Hồng Tụ khỏi khô khốc miệng, thốt ra: “Tôn quản , ta cõng ngươi!”

      Tôn Kiệt thể tin nhìn Tô Hồng Tụ, ngay sau đó từ chối, Tô Hồng Tụ nào cho từ chối? Đưa tay định kéo lên lưng mình luôn.

      Khi Tô Hồng Tụ và Tôn Kiệt lôi lôi kéo kéo, từ xa thấy Oanh Oanh áp giải đại hán kia về phía bên này.

      Vẻ mặt Tôn Kiệt lập tức tối tăm, Tô Hồng Tụ cũng dừng động tác trong tay, tức giận nhìn Oanh Oanh.

      Sau khi Oanh Oanh đến gần, làm bộ làm tịch : “Ôi! Phu nhân! Phu nhân người bình yên vô là tốt rồi. Thuộc hạ còn lo lắng, lỡ như phu nhân rơi xuống vách núi, phát té chết, vậy như thế nào mới tốt?”

      Vừa vừa chuyển sang Tôn Kiệt, giọng lạnh lẽo, khỏi châm chọc: “Tôn quản , phải ngươi ra cửa có việc, phải buổi chiều mới trở về sao? Sao phu nhân kêu tiếng, ngươi lại xuất từ khoảng hả? Ngươi luyện thành tai nghe ngàn dặm từ khi nào? Ta muốn lại với Thái tử, nếu ngươi có tai nghe ngàn dặm, chừng có thể có tác dụng lớn!”

      Dứt lời, giao đại hán cho Tôn Kiệt, xoay người bỏ mạch.

      Tôn Kiệt dẫn đại hán vào căn lều cỏ, điểm huyệt ngủ của , đại hán lập tức mê man luôn.

      Tô Hồng Tụ vốn định tự mình trở về, nhưng Tôn Kiệt lo lắng nàng gặp bất trắc, sau khi thương lượng, quyết định bôi thuốc lên chân cho trước, đợi sau khi máu ngừng, lại đưa nàng về.

      Tôn Kiệt lấy chai thuốc từ trong ngực ra, ngượng ngùng nhìn Tô Hồng Tụ.

      Lúc này, Tô Hồng Tụ mới chú ý tới, ra riêng gì lòng bàn chân, nửa người dưới của Tôn Kiệt sớm máu tươi đầm đìa.

      Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn Tôn Kiệt cả người là máu, trong giây lát nhớ lại, lúc ngã xuống đáy vực, dường như Tôn Kiệt vẫn đẩy nàng ra ngoài.

      Đúng rồi, nhất định là như vậy, nhất định khi Tôn Kiệt ngã xuống bị va vào cành cây là đá lạ thò ra bên vách núi làm bị thương.

      “Chuyện này... Phu nhân, tại hạ bôi thuốc, ngài có thể quay đầu chỗ khác?”

      Tôn Kiệt liếc nhìn Tô Hồng Tụ, cúi đầu, giọng vô cùng nhàng thuần túy.

      Trong đống tóc rối bời của lại lộ ra hai tai nhọn đỏ như máu lần nữa.

      Tô Hồng Tụ nhìn Tôn Kiệt chằm chằm, chỉ cảm thấy trong lòng vừa đau lại vừa khổ sở, ê ẩm chua chát, ra vị gì.

      “Tôn quản , ngươi đại lão gia, thẹn thùng như vậy làm gì? phải vừa rồi ta cũng bị ngươi nhìn die nda nle equ ydo nn thấy hết? giờ, ta cũng nhìn sạch ngươi lần, coi như hai chúng ta huề nhau.”

      Tô Hồng Tụ đổi sắc mặt, vén tay áo lên định lột sạch quần áo người Tôn Kiệt xuống.

      Tôn Kiệt còn thất thần, Tô Hồng Tụ bắt đầu cởi bít tất cho rồi.

      Máu khiến chân và vải bít tất dính lại, Tô Hồng Tụ cẩn thận cởi ra, mới nhìn thấy lòng bàn chân Tôn Kiệt bị cọ sát đến máu thịt be bét, dưới chân Tô Hồng Tụ lập tức mềm nhũn, co quắp ngồi mặt đất. Mũi cay xè, hốc mắt đỏ.

      Tôn Kiệt, tại sao ngươi luôn đối xử tốt với ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi quan tâm ta từng quá phận làm tổn thương ngươi?

      Nghĩ tới đây, Tô Hồng Tụ lại lặng lẽ thầm thề nơi đáy lòng mình lần nữa, sau khi khôi phục lực, việc đầu tiên chính là phong bế vĩnh viễn ký ức của Tôn Kiệt, vĩnh viễn để cho biết mình từng đối xử với như vậy.

      Tôn Kiệt đỏ mặt lúc, nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh, cởi bít tất khác, bắt đầu bôi thuốc, vẫn quên an ủi Tô Hồng Tụ: “Phu nhân, chút vết thương này đáng là gì với Tôn mỗ, trước kia lúc Tôn mỗ buôn bán bên ngoài bị thương...”

      Tôn Kiệt đến đây, đột nhiên hơi ngừng lại, giống như ý thức được mình sai, cúi đầu xuống ấp úng nữa.

      Đáng tiếc trễ, Tô Hồng Tụ khổ sở đến nước mắt lưng tròng: “Trước kia khi ngươi buôn bán bên ngoài như thế nào? Tôn quản , có phải trước kia ngươi phải chịu rất nhiều khổ ?”

      Tô Hồng Tụ kéo áo Tôn Kiệt, liên tiếp hỏi thăm, nhắc tới ngày trước, Tôn Kiệt đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Tô Hồng Tụ, hồi lâu ra lời.

      Tô Hồng Tụ vừa đúng lúc cũng nhìn Tôn Kiệt chằm chằm, chỉ cảm thấy gương mặt này càng nhìn càng quen thuộc, dường như mình biết người bên cạnh này rất nhiều năm trước, giống như rất nhiều năm trước, từng tỉ mỉ chu đáo, cẩn thận săn sóc mà che chở nàng.

      Quá khứ, tại, tương lai, vĩnh viễn.

      Hai người lặng yên nhìn nhau, có gợi tình ấm áp bắt đầu dần chảy xuôi giữa hai người. giống như mỗi lần nhìn thấy Sở Dật Đình, cảm giác rung động tim đập mạnh, Tôn Kiệt cho Tô Hồng Tụ cảm giác ấm áp hơn, hiền dịu hơn, giống như lão bằng hữu lâu năm làm bạn bên mình.

      Thời gian cực nhanh, tình cảm ấm áp thay đổi, ánh mắt dịu dàng của Tôn Kiệt khiến trái tim Tô Hồng Tụ ấm áp mà ngọt ngào.

      Bôi xong thuốc, Tôn Kiệt mặc lại quần áo, hai người vai kề vai ngồi xuống.

      Tô Hồng Tụ bắt đầu câu được câu chăng hỏi : “Tôn quản , ngoại trừ cá, ngươi còn thích ăn gì? Từ nay die~nda4nle^qu21ydo^n về sau ta làm mỗi ngày cho ngươi.”

      Tôn Kiệt cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, cúi đầu thấp giọng : “Cũng có gì, Tôn mỗ đặc biệt thích ăn gì.”

      có đặc biệt thích ăn, luôn có đặc biệt thích. Ngươi , ngươi cho ta biết, Tôn Kiệt.”

      Cũng biết qua bao lâu, cuối cùng Tôn Kiệt nghiêng đầu, ra vẻ suy tư : “Đặc biệt thích ăn, biết, hình như là gà, a, còn có mề vịt.”

      Nhắc tới gà và mề vịt, Tô Hồng Tụ lập tức hào hứng, hai món này vừa đúng lúc là món nàng thích ăn nhất!

      khỏi kéo chặt ống tay áo Tôn Kiệt, tươi cười hớn hở : “Gà và mề vịt? khéo. Tôn quản , ta cũng vậy! bằng sau khi trở về ta làm cho ngươi. Từ nay về sau ta làm món đó mỗi ngày cho ngươi!”

      Tôn Kiệt ngẩng đầu nhìn mắt Tô Hồng Tụ, uyển chuyển từ chối: “ cần, phu nhân, Tôn mỗ muốn ăn, gọi người trong phòng bếp làm.”

      Tô Hồng Tụ nhìn Tôn Kiệt, trách móc: “Ngươi mực từ chối ta, chẳng lẽ ngươi muốn để cho ta mạng đổi mạng mới có thể cám ơn ân tình của ngươi?”

      Dưới vừa đấm vừa xoa, đeo bám dai dẳng của Tô Hồng Tụ, Tôn Kiệt có cách nào, chỉ đành phải đồng ý.

      Tô Hồng Tụ sướng đến phát điên rồi, hào hứng cằn nhằn cách làm gà bên tai Tôn Kiệt, gì mà gà kho tàu, gì mà gà ăn mày, gà ngâm rượu.

      Tôn Kiệt ở bên cạnh lẳng lặng nghe, bất tri bất giác, ánh mắt dần mông lung mơ màng, thái độ giống như hơi bối rối.

      Tô Hồng Tụ nhìn mặt Tôn Kiệt, ngừng lại, lại nhìn lại, cẩn thận hỏi : “Tôn quản , ngươi sao vậy? Có phải sực nhớ ra chuyện gì vui ? Đến đây ta dạy cho ngươi, nhớ tới chuyện vui, chỉ cần niệm ba lần cái này, chuyện vui lập tức có thể quên!”

      Tô Hồng Tụ vừa , nhanh chóng dùng ngón tay vẽ chữ như gà bới đất, chỉ vào chữ như gà bới muốn Tôn Kiệt xem.

      Lúc này, nàng hoàn toàn quên, nàng là , Tôn Kiệt là người, Tôn Kiệt vốn xem hiểu bức tranh của nàng.

      Cũng biết qua bao lâu, cuối cùng Tôn Kiệt ngẩng đầu lên, chỉ có điều nét mặt vẫn bối rối như cũ, hơi đơn.

      “Tại hạ biết, hình như tại hạ nhớ tới mấy món này, gà và mề vịt, hình như tại hạ biết người thích ăn món đồ này trước đó.”

      Tôn Kiệt nhìn Tô Hồng Tụ, ánh mắt ngây ngốc .

      Người quen biết từ trước?

      khéo, trước đó chẳng lẽ Tôn Kiệt biết người nào, vừa đúng lúc thích ăn món đồ giống nàng?

      Tô Hồng Tụ nhìn Tôn Kiệt, ánh mắt Tôn Kiệt bối rối mà mịt mờ.

      Đột nhiên, Tôn Kiệt giơ tay lên, nhàng, vô cùng nhàng cực kỳ nhàng vỗ về hai gò má Tô Hồng Tụ.

      “Tại hạ cảm giác, dường như tại hạ gặp phu nhân ở đâu đó.”

      Tô Hồng Tụ lộp bộp trong lòng, thầm kêu tốt.

      phải chứ, có phải bởi vì tiếp xúc với nàng thời gian dài, Tôn Kiệt nhớ tới chuyện lúc trước?

      Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ hoảng hốt trong lòng, vội vàng kéo tay Tôn Kiệt, cố gắng trấn tĩnh : “Tôn quản , sắc trời tối, bằng chúng ta về sớm chút? muộn, sợ rằng người trong lâu lo lắng.”

      Tôn Kiệt nhìn Tô Hồng Tụ, gì, khẽ gật đầu.

      Tôn Kiệt hộ tống Tô Hồng Tụ ra sau núi cho đến khi đến hậu viện, mới lưu lại mình nàng rời .

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 72.1: Sở Hiên cưỡng hôn

      Editor: Puck - *******************

      Lúc đến viện của Tôn Kha, đột nhiên nhìn thấy Oanh Oanh khóc chạy từ phòng ra.

      Oanh Oanh kia, đường nhanh chóng, mới vừa còn lắc lư ở đáy vực, thoáng cái chạy đến phòng Tôn Kha.

      Tô Hồng Tụ chịu nổi hiếu kỳ, lập tức vào.

      Vừa đẩy cửa ra, mùi rượu sặc mũi lập tức đập vào mặt, đột nhiên nghe thấy Tôn Kha gục xuống bàn năng ràng lẩm bẩm: “Tâm ý ta quyết, thay đổi! Ngươi .”

      Lần đầu tiên Tô Hồng Tụ vào phòng Tôn Kha, chỉ thấy đồ đạc và trang trí trong phòng đều hết sức sạch , chút cũng giống phòng nam nhân.

      Nếu như thấy vò rượu đầy đất, đầy bàn tán loạn mất trật tự.

      Thấy Tôn Kha mượn rượu giải sầu, trong lòng Tô Hồng Tụ cũng có cảm xúc gì, ra Tôn Kha vốn phải người đáng ghét, sai là sai ở chỗ sai người, người nào thích, lại thích Oanh Oanh.

      Tô Hồng Tụ đến bên cạnh bàn, cầm vò rượu trong tay Tôn Kha, cau mày : “Đừng uống! Cẩn thận thân thể!”

      Tôn Kha đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Tô Hồng Tụ, lại dụi dụi mắt, giống như thể tin Tô Hồng Tụ lại đột nhiên xuất trước mặt .

      Ngắm nhìn, Tôn Kha đột nhiên khẽ nhếch môi, nụ cười lộ vẻ u sầu, khi cười trong mắt lại có lệ thấp thoáng lay động.

      “Ngươi biết ? Vừa rồi nàng ấy gì với ta? Nàng ấy nàng ấy sai rồi, nếu ta rộng lượng bỏ qua cho nàng, nàng ấy ra đáy lòng nàng ấy vẫn luôn có ta.”

      “Hai chúng ta lớn lên từ , tình cảm dfienddn lieqiudoon vài chục năm, mạc dù ta từng nghe tin đồn về nàng ấy ở bên ngoài, nhưng ta vẫn luôn tin tưởng nàng ấy như vậy, ta vẫn luôn tin tưởng nàng ấy!”

      “Rốt cuộc vì sao nàng ấy phải đối xử với ta như vậy!”

      Nhìn dáng vẻ mắt rưng rưng, vô cùng đau đớn của Tôn Kha, Tô Hồng Tụ biết ngay, ra hắ cũng lạnh lùng vô tình như tỏ vẻ, ra nơi sâu nhất trong đáy lòng , vẫn còn bóng dáng Oanh Oanh.

      Vậy muốn nàng khuyên bảo thế nào cho phải đây?

      Muốn rộng lượng bỏ qua cho Oanh Oanh? Nhưng Oanh Oanh có hài tử với nam nhân khác. Tô Hồng Tụ cho rằng Tôn Kha có thể lòng dạ rộng lớn đến mức tiếp nhận đứa bé kia.

      Hơn nữa, Oanh Oanh ác độc như vậy, vừa rồi còn thiếu chút nữa hại tính mạng nàng, nếu để Tôn Kha cùng với Oanh Oanh, chừng có ngày, Oanh Oanh lại di tình biệt luyến, người khác, vậy làm Tôn Kha vướng bận rồi, vô cùng có khả năng xuống tay với .

      Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Hồng Tụ kéo ghế qua, ngồi xuống bên cạnh Tôn Kha, giọng khuyên giải : “Tôn Kha, ngươi đừng đau lòng. ra con người ngươi rất tốt, chỉ tiếc ngươi và Oanh Oanh nương có duyên phận. đời chỗ nào có cỏ thơm, ngươi còn trẻ như vậy, ngày nào đó, ngươi tìm được người tốt hơn Oanh Oanh nương, cũng đáng giá cho ngươi trả giá.”

      Tôn Kha cúi đầu, lặng im , hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Tụ, thào : “Ta cảm thấy ta tìm được người kia rồi, nhưng trong lòng người kia có người khác, ngươi , ta phải làm gì mới tốt?”

      Tô Hồng Tụ hồi hộp trong lòng, thầm kêu tốt, nhìn ánh mắt Tôn Kha nhìn nàng, chuyên tâm và khổ sở, người chẳng lẽ là nàng sao?

      Chuyện này nàng giúp đỡ được Tôn Kha.

      Mặc dù nàng cảm thấy Tôn Kha rất đáng thương, rất khiến cho nàng đồng tình, nhưng trừ đó ra, nàng sinh ra gì khác với Tôn Kha.

      Tô Hồng Tụ lúng túng cười cười với Tôn Kha: “Cái đó, ta đột nhiên nhớ tới, ta còn có chuyện, ta về phòng trước. Ngươi được uống nữa, biết ?”

      Sau khi trở về phòng, Tô Hồng Tụ dieenndkdan/leeequhydonnn vừa nằm giường nhắm mắt, còn chưa ngủ, trước mắt lại lên bóng dáng mỹ nam đó.

      Chỉ thấy mặt đầy tàn khốc, tức giận trợn trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt nhìn nàng vừa hung ác, vừa căm hận.

      cho phép gặp Tôn Kha, biết ? Nếu ngươi chọc nhi tử ta đau lòng, ta nhất định để cho ngươi sống bằng chết!”

      Mỹ nam đó hung tợn như vậy ở đáy lòng Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ muốn chẳng lẽ sau này nàng thể có bạn khác phái? Nhưng mới vừa nghĩ như vậy, mỹ nam đó lại hung ác hơn trợn mắt nhìn nàng, tự nhiên theo đó, ngực Tô Hồng Tụ cũng kịch liệt quặn đau.

      Gióng như có móng vuốt nhọn nắm chặt lòng nàng, giống như đột nhiên có bàn tay to vươn ra từ trong lồng ngực nàng, túm chặt trái tim nàng.

      “Ta mặc kệ ngươi có bằng hữu hay bằng hữu, tóm lại ngoại trừ nhi tử của ta ra, ta cho phép ngươi đến gần nam nhân khác!”

      Mỹ nam đó ở đáy lòng Tô Hồng Tụ dã man hiểu chuyện, hung dữ , Tô Hồng Tụ bị nắm đau chịu nổi, vừa định mở miệng kêu đau, cửa phòng đột nhiên “Két” tiếng bị người đẩy ra, mùi đàn hương quen thuộc theo đó mà đến, là Sở Hiên.

      Sở Hiên vừa vào cửa, mỹ nam đó lại sững sờ, vẻ mặt kích động, mừng rỡ như điên kêu tiếng: “Con ta!”

      Đáng tiếc bị giam trong thân thẻ Tô Hồng Tụ, mặc dù hân hoan, nhưng có cách nào nhào tới như nghĩ, chân chính ôm Sở Hiên vào trong ngực.

      Theo từng bước Sở Hiên cách Tô Hồng Tụ càng lúc càng gần, trong mắt mỹ nam đó dần tràn đầy nước mắt.

      Sở Hiên cúi người, mặt lo âu nhìn Tô Hồng Tụ khổ sở lăn qua lộn lại giường.

      Mỹ nam đó nhìn vẻ mặt vô cùng lo lắng và rầu rĩ của Sở Hiên, lại nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch của Tô Hồng Tụ giường, dáng vẻ đau đớn đến muốn sống, hồi lâu, cúi đầu thể làm gì khác hơn là thở dài, hóa thành làn khói xanh trở lại thân thể Tô Hồng Tụ lần nữa.

      Sau khi mỹ nam biến mất, Tô Hồng Tụ cuối cùng có thể chuyện, sau khi trở mình lập tức kêu to: “Ngươi cút ra ngoài cho ta! Cút ra ngoài! Cút! Hu hu, Cửu ca, thân thể muội đau, muội khổ sở. Muội muốn ở đây, muội muốn về nhà!”

      “Ngươi muốn đâu? Ngươi kêu ai cút?” Giọng Sở Hiên đột nhiên vang lên, chăn bị xốc mạnh lên.

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc, mở mắt trong giây lát, nhìn khuôn mặt hung ác giết người chớp mắt của Sở Hiên, ấp úng : “Ta... Ta nhớ nhà, ta, ta muốn... Muốn...”

      Đáng chết, việc này để nàng sao cho tốt?

      Chẳng lẽ lại cho Sở Hiên biết người bị nhốt, mỹ nam nghi ngờ là Thục phi nhập vào thân thể nàng?

      Sở Hiên thể nào tin.

      “Ta muốn, muốn cho... Đúng rồi, vừa rồi ta gặp ác mộng, ta muốn người trong mộng cút !”

      Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên, tâm hoảng ý loạn chân chính.

      Haizzz, phải chăng ở chung chỗ với Sở Hiên quá lâu, Tô Hồng Tụ luôn có cảm giác gần đây mình càng ngày càng di@en*dyan(lee^qu.donnn) có tiền đồ, vừa nhìn thấy Sở Hiên sợ. Nhìn khuôn mặt hung ác quắc mắt của , quên sạch toàn bộ lời muốn , chỉ có thể theo lời an ủi , nịnh nọt .

      “Người trong mộng của ngươi? Ai? Ta sao?” Sở Hiên vẫn chịu từ bỏ ý đồ, nhìn Tô Hồng Tụ, vẻ mặt hiểm.

      đúng đúng, là... Là, a, đúng rồi, người này là Oanh Oanh thủ hạ của ngươi! Vừa rồi nàng ta cố ý lừa gạt, đẩy ta rơi xuống vách núi. Nếu phải Tôn quản vừa lúc qua, ta sớm mất mạng! Đều do ngươi! Đều do ngươi! Lấy nữ nhân ác độc hiểm như vậy làm trợ thủ đắc lực cho mình, ta suýt chút nữa bị ngươi làm hại mất mạng! Hu hu, ngươi tên khốn kiếp kia, con ruồi xanh lục, ngươi còn biết xấu hổ đến trách ta!”

      Tô Hồng Tụ vừa khóc, vừa dùng hai tay che mắt, len lén đánh giá Sở Hiên.

      Nhắc tới Oanh Oanh vừa rồi thiếu chút nữa hại chết nàng, mặt Sở Hiên xẹt qua vẻ nham hiểm ác độc cực kỳ hung ác trong nháy mắt.

      Tô Hồng Tụ khỏi thầm xin lỗi Tôn Kha nơi đáy lòng. Sở Hiên vốn là quỷ hẹp hòi, thứ thuộc về mình, tuyệt đối cho phép người ngoài đến chấm mút và làm tổn hại, giờ nàng lấy chuyện Oanh Oanh hại nàng ra chọc , có thẻ nghĩ, kết cục chờ đợi Oanh Oanh thê thảm mà đau buồn như thế nào.

      Tôn Kha, xin lỗi, ai bảo người trong lòng ngươi tâm ngoan thủ lạt, đối nghịch với ta khắp nơi? Nàng ta chết, ngày nào đó, ta ngay cả chết tay nàng ta như thế nào cũng biết.

      Tô Hồng Tụ thêm mắm thêm muối khóc lóc kể lể lúc như vậy, quả nhiên, khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hiên quay , dặn dò thủ hạ đứng ngoài cửa: “, dưa phó đường chủ đến hình phòng, trực tiếp loạn côn đánh chết.”

      Phó đường chủ chính là Oanh Oanh, nghe Sở Hiên cuối cùng muốn xử trí Oanh Oanh, Tô Hồng Tụ thở phào hơi, trong lúc nhất thời lại giả vờ khóc được, chỉ có thể xoay vòng hai tròng mắt đen tròn xoe to sau khe hở ngón tay nhìn Sở Hiên chằm chằm.

      Giây phút này, sắc mặt Sở Hiên hơi hòa hoãn, đánh giá Tô Hồng Tụ từ xuống dưới, : “Việc này, vừa rồi Tôn quản bẩm báo ta rồi. Xem ra ngươi cũng bị thương, cũng chưa bị hù sợ.” Sau đó giọng thay đổi, giống như hơi tức giận: “Ngươi sớm biết nàng ta có ý tốt với ngươi, tại sao sớm chút cho ta? phải chờ tới khi gặp chuyện bất trắc mới lên tiếng!”

      Tô Hồng Tụ liếc trắng mắt Sở Hiên, lập tức trả treo: “Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ nhìn ra? Oanh Oanh đối nghịch ta khắp nơi, lần trước ở bên hồ, thừa dịp ngươi ở đó, thiếu chút nữa giết ta, ngươi đừng với ta chút ngươi cũng phát ra! ràng trong lòng ngươi do dự, muốn giết nàng ta!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :