1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 67.1: Chuyện cũ trước kia vạch trần bí mật lớn

      Editor: Puck


      lát sau, sắc trời dần tối, buổi trưa Tô Hồng Tụ ăn no, trong bụng khỏi ùng ục kêu loạn.

      Tôn Kiệt hơi kinh ngạc, với Tô Hồng Tụ: “Phu nhân, ngài cứ ở đây chờ tại hạ chút.” Rồi vào nhà.

      Tô Hồng Tụ vừa thấy cái khay trong tay Tôn Kiệt, mắt to sáng lên, hít hít mũi liều mạng nuốt nước miếng xuống.

      Tôn Kiệt vừa đặt cái khay xuống, Tô Hồng Tụ lập tức cầm đũa lên, nhét từng miếng từng miếng bao tử vịt và thịt gà vào miệng.

      Vừa ăn, còn vừa mơ hồ , huyên thuyên hỏi Tôn Kiệt: “Tôn quản , ngươi biết ta thích ăn bao tử vịt và thịt gà sao? Wow, Tôn quản , ngươi tự làm những thức ăn này sao? Mùi vị thơm, quả còn tốt hơn những ngự trù kia của Sở Hiên!”

      Tôn Kiệt ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, cũng trả lời, chờ Tô Hồng Tụ ăn sai biệt lắm, mới giọng : “Tại hạ cũng biết, tại hạ chỉ gặp lại ngài, cảm thấy ngài thích ăn những thứ này.”

      ăn cực kỳ vui mừng, đột nhiên bốn phía nổi lên gió lạnh, gió nhè lay hoa cỏ bốn phía, đón gió thu hơi lắc lư, trong lúc nhất thời bốn phía muôn hồng nghìn tía, lung lay sinh động.

      Tô Hồng Tụ khỏi khâm phục từ đáy lòng : “Tôn quản , ngươi cũng lợi hại, trồng những hoa này tốt như vậy. Ngươi xem mẫu đơn này, nó vốn nở rộ vào lúc này, ngươi thay đổi cả kỳ hoa nở của nó.”

      Tôn Kiệt vuốt ve cánh hoa như tình nhân, dịu dàng : “Thải Hoa lâu dựa vào núi mà xây, bốn mùa như mùa xuân, cho nên kỳ hoa nở thay đổi, hoa cỏ cây cối thế gian cũng có linh tính, người hết tâm với chúng, chúng cũng tự nhiên dốc toàn lực để báo đáp người.”

      Dáng gò má Tôn Kiệt như đao cắt, nhưng tình cảm dịu dàng lại khiến cho Tô Hồng Tụ cảm thấy như cất giấu nỗi u buồn, trong lúc nhất thời lại khiến cho nàng buồn bã mất mát, ngơ ngác nhìn có cách nào dời tầm mắt.

      Cho đến khi Tôn Kiệt dời lực chú ý từ hoa , nghiêng đầu nhìn Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ lúc này mới ý thức được luống cuống của mình, nhanh chóng xoa dịu.

      “Mẫu đan nhất đóa trị thiên kim, tương vị tòng lai sắc tối thâm. Kim nhật mãn lan khai tự tuyết, nhất sinh phụ hương hoa nhân.”

      Tô Hồng Tụ lẩm bẩm , ra nàng nào hiểu thơ gì? Chỉ có điều vừa vặn mấy ngày trước rảnh rỗi nhàm chán, lật bản thơ ở trong phòng Sở Hiên, câu này vừa vặn hợp với tình hình, Tô Hồng Tụ như vẹt ra.

      Tôn Kiệt nhìn Tô Hồng Tụ, giọng ngâm khẽ: “Kim nhật mãn lan khai tự tuyết, nhất sinh phụ hương hoa nhân.” Trong lúc nhất thời tinh thần chán nản.

      Tô Hồng Tụ đọc thuộc lòng xong bài thơ, mới đột nhiên giật mình, thơ này giống như bắn lén Tôn Kiệt? Lập tức rầu rĩ, vội vàng giảng hòa: “Tôn quản , ta thấy ngươi hoa như vậy, bằng ta tới dạy ngươi, cắt cành mẫu đơn này, ghép lên cây kia, năm sau có thể nở ra mẫu đơn hai màu đỏ trắng.”

      “Mẫu đơn hai màu?” Tôn Kiệt giống như rất có hứng thú, ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Tụ.

      ra cách này vốn phải do Tô Hồng Tụ nghĩ ra, chỉ có điều nàng từng nghe Hồ Cửu ca , ngày trước trong đại hôn của hồ nào đó, vị hôn phu của nàng vì để nàng vui vẻ, hao tâm tổn trí, trồng đầy mẫu đơn hai, ba màu ở hồ ly cốc.

      “Đúng vậy đúng đó! Tôn quản , ta dạy cho ngươi, riêng gì hoa có thể như vậy, còn có thể chiết cành táo lên cành lê, sinh ra trái cây có hai vị, ăn rất ngon đấy...”

      Tô Hồng Tụ tươi cười hớn hở, đến cảm xúc dâng trào, đột nhiên Tôn Kiệt hạ thân, cung kính khom lưng về phía sau lưng nàng: “Thái tử.”

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc, xoay người nhìn lại, biết Sở Hiên xông ra từ nơi nào, giờ phút này mặt có cảm xúc nhìn nàng.

      Wow, ngươi này, quả là đến tung tích bóng dáng, im hơi lặng tiếng, càng giống ma quỷ quái hơn ma quỷ quái. Tô Hồng Tụ oán hận nghĩ, nếu như Sở Hiên vào hang núi, hai quái vật trong hang núi nhất định bắt được .

      Qua hồi lâu, ai chuyện, Sở Hiên mở miệng, Tôn Kiệt là hạ nhân, tự nhiên cũng tiện mở miệng, Tô Hồng Tụ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 67.2: Chuyện cũ trước kia vạch trần bí mật lớn

      Editor: Puck


      Thấy Tô Hồng Tụ vào phòng khách, Tôn Kha hơi kinh ngạc, lập tức đẩy tầm mắt ra, nhìn Oanh Oanh nữa.

      Bởi vì vừa rồi khóc rống ít, hốc mắt hơi hồng, đầu mũi cũng sụt sịt, vừa nhìn chính là bụng uất ức.

      Tôn Kha thấy Tô Hồng Tụ như vậy, khỏi oán trách liếc Sở Hiên, Sở Hiên hơi nhíu mày, kể từ khi Tô Hồng Tụ vào phòng, Oanh Oanh vẫn oán hận nhìn nàng chằm chằm.

      Sau khi ngồi xuống, mọi người bắt đầu bàn luận lấy bản đồ bảo tàng và binh thư trong hang núi ra như thế nào.

      Oanh Oanh kiên trì muốn mình Tô Hồng Tụ vào động, Tôn Kha hết sức phản đối, nhất định phải nghĩ sách lược vẹn toàn, thể hành lỗ mãng giống như trước.

      Chỉ có Sở Hiên, từ đầu đến cuối, lời nào, cuối cùng chuyển sang Tô Hồng Tụ, hỏi nàng: “Ngươi có nghĩ ra biên pháp gì tốt ?”

      có!” Tô Hồng Tụ chút nghĩ ngợi, phản bác, vừa rồi nàng mới bị Sở Hiên làm cho bụng tức, nào có ý định nghĩ biện pháp gì thay cho Sở Hiên?

      “Vậy sao buổi chiều ngươi dạo xung quanh, còn trò chuyện vui vẻ với người khác?”

      Giọng Sở Hiên được tốt, Tô Hồng Tụ hơi ngạc nhiên, nghe giọng điệu Sở Hiên, giống như mơ hồ có chút oán giận và vị giấm chua?

      phải chứ, nàng chỉ mấy câu với Tôn Kiệt, Sở Hiên này, cũng khỏi quá chủ nghĩa nam tử, bức hôn nàng tính, chẳng lẽ còn muốn tước đoạt cả quyền nàng chuyện với nam nhân khác?

      “Sao ngươi biết lúc ta dạo ta suy nghĩ? Chỉ có điều ngược lại đúng là chuyện với Tôn quản rất hợp ý.” Tô Hồng Tụ mím môi , nghĩ thầm cho ngươi tức chết, khốn kiếp, phải ngươi để cho ta chuyện với Tôn Kiệt sao, về sau ta cố tình tìm nhiều cơ hội chuyện với Tôn Kiệt.

      “Ngươi -” Sở Hiên vừa định phát tác, nhưng lập tức biết mình luống cuống, đè nén tức giận, : “Ta thấy cho ngươi thời gian nửa tháng, ngươi cũng nghĩ ra, vẫn là sáng sớm mai vào động cho ta!”

      “Đừng! Ta nghĩ bây giờ, còn được sao?” Tô Hồng Tụ lập tức khuất phục, giống như trái cầu bị kim đâm xẹp.

      Hết cách rồi, người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu.

      Sau nén nhang, trong đầu vẫn rỗng tuếch.

      Oanh Oanh giống như quan tâm hỏi: “Thái tử phi, có thể có diệu kế gì? ra nếu pháp lực của Thái tử phi cao cường như thế, bằng trực tiếp lấy, cần gì phải hoảng hốt như thế?”

      Vốn Tô Hồng Tụ gấp đến độ xoay quanh rồi, bị Oanh Oanh chọc kích như vậy, cuối cùng phát tác, quát: “Ba người các ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy, có thể nghĩ ra mới là lạ! Ta vốn bị các ngươi cướp lấy, lấy binh thư và bản đồ bảo tàng cũng là việc nhà các ngươi, có liên quan gì đến ta? Nếu nửa đời sau nhất định phải sống chung chỗ với người mình ghét, chết là xong hết mọi chuyện!”

      Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Sở Hiên giống như đao nhọn đâm tới.

      Tô Hồng Tụ ngước cằm, trừng mắt to mắt với Sở Hiên.

      Đột nhiên, Sở Hiên sải bước tới, ôm ngang Tô Hồng Tụ lên, tới trước phòng chứa củi, lạnh lùng vô tình : “Ngươi ở bên trong từ từ suy nghĩ, cần lo lắng có người nhìn chằm chằm ngươi nữa!” xong, định độc ác nhốt Tô Hồng Tụ vào phòng tối.

      Tôn Kha sải bước tới, cản Sở Hiên lại.

      Sở Hiên hơi kinh ngạc với việc Tôn Kha công khai cãi lời, mặt lập tức chuyển thành đen sì, tức giận rốt cuộc cách nào kiềm chế, Tô Hồng Tụ thậm chí cảm thấy gân cánh tay mãnh liệt nhảy lên.

      Còn Tôn Kha chút nào khiếp sợ, ánh mắt kiên định, vì vậy hai người giằng co ở đó.

      Hồi lâu, Sở Hiên giễu cợt : “Tôn Kha, ngờ chúng ta bạn bè lâu như vậy, lần đầu tiên trở mặt, lại là vì nữ nhân!” Sau đó cúi đầu nhìn về phía Tô Hồng Tụ đờ đẫn trong ngực, khóe miệng giương lên, cười lạnh : “Hồ ly tinh quả nhiên là hồ ly tinh, dễ dàng mê hoặc nam nhân đến đầu óc choáng váng!”

      Sở Hiên vừa , cũng biết có phải vì trong lòng giận dữ, lực tay mực ngừng tăng thêm, đau đến toàn thân Tô Hồng Tụ run lên.

      Tôn Kha đau lòng nhìn Tô Hồng Tụ, thân thể càng căng thẳng, hơi do dự, hắng giọng : “Sở Hiên, nể tình cảm huynh đệ của ta và ngươi nhiều năm như vậy, cần làm khó nàng, nếu ...” Tôn Kha xong lời cuối cùng, ánh mắt kiên định.

      Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc, ngờ Tôn Kha lại có thể vì nàng mà trở mặt với Sở Hiên, lúc này cảm kích, nước mắt lã chã liếc mắt nhìn Tôn Kha.

      Cái nhìn này hoàn toàn rơi vào trong mắt Sở Hiên.

      Thân thể Sở Hiên cứng hơn, lửa giận trong mắt hừng hực gần như muốn bắt đầu rực cháy, tròng mắt lạnh lẽo lại nhanh chóng đỏ ửng trong nháy mắt: “Tình huynh đệ? Hừ, nếu ngươi còn nhớ đến tình huynh đệ với ta, nên biết, vợ bạn thể gạt, ngay cả nghĩ, cũng thể nghĩ!”

      Lần
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093

      Chương 67.3: Chuyện cũ trước kia vạch trần bí mật lớn

      Editor: Puck


      Đột nhiên, Tôn Kha buông cây sáo miệng xuống, sắc mặt u buồn, thậm chí trong mắt có lệ thoáng qua. “Xin lỗi.” Tôn Kha cúi đầu, giọng khàn khàn : “Ta giúp được gì cho ngươi.”

      sao.”

      Tô Hồng Tụ lắc đầu, về phía trước định nhàng ôm lấy Tôn Kha an ủi: “Cám ơn ngươi, vẫn luôn phí công lo lắng cho ta, còn có, xin lỗi, ngày trước ta nên ngươi như vậy.”

      Hai người ôn tình ôm nhau, an ủi lẫn nhau, lúc này, cây cách đó xa đột nhiên bốc cháy lên, mùi khét gay mũi theo gió truyền đến.

      Ngay sau đó, cây lớn ầm ầm đổ xuống đất, có người ra từ trong bóng râm, tròng mắt đỏ như máu, hình xăm Thao Thiết dữ tợn ngực đẹp đẽ và chói mắt.

      Người tới giống như ma từ tầng chót địa ngục bò lên, tản ra quỷ mị nguy hiểm lại mê hoặc lòng người.

      Khoảnh khắc khi nhìn mặt , lòng Tô Hồng Tụ co quắp kịch liệt.

      Mặt mũi này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hình như là Sở Hiên, lại dường như phải, mơ hồ lại hoàn toàn trùng hợp với cái bóng trong lòng Tô Hồng Tụ.

      Quanh thân Sở Hiên giống như có ngọn lửa mãnh liệt hừng hực thiêu đốt, Thao Thiết ngực đỏ tươi và dữ tợn, vẻ mặt kinh người.

      cú nhảy đến bên cạnh Tô Hồng Tụ và Tôn Kha, Tôn Kha cực kỳ khẩn trương chặn trước mặt Tô Hồng Tụ, lại bị chưởng mang theo kình phong của Sở Hiên bắn ra ngoài ba trượng, “Rầm” tiếng đụng vào thân cây, nôn ra máu dứt.

      Sở Hiên giữ chặt hai vai Tô Hồng Tụ, hoàn toàn để ý đến đầu vai mềm mại của nàng bị lửa nóng người làm tổn thương trong nháy mắt.

      “Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Tại sao có thể!?”

      Sở Hiên dùng sức lay thân thể Tô Hồng Tụ, khàn cả giọng gào to lên với nàng.

      Tô Hồng Tụ biết tại sao, bị tiếng gào tê tâm liệt phế, giống như tiếng thú hoang gầm rú đâm xuyên qua tim trong nháy mắt, nước mắt ròng ròng chảy xuống.

      Nhưng nàng há to miệng, lại biết mình nên đáp lại như thế nào.

      Chẳng qua cảm thấy Sở Hiên trước mắt giống như từng quen biết, chẳng qua cảm thấy Thao Thiết đỏ tươi trước ngực sao quen thuộc.

      Loáng thoáng, mơ hồ, trước mắt Tô Hồng Tụ ra bóng lưng cao lớn của , cách nàng càng ngày càng xa, càng lúc càng xa, cuối cùng nhàng mù mịt, biến mất trong vùng tăm tối.

      Tô Hồng Tụ như trúng phải đòn nghiêm trọng, ngực đau nhức, vừa định giãy giụa, Sở Hiên lại giữ chặt nàng vào trong ngực, dùng hết toàn lực vững vàng bóp chặt.

      Cũng biết trải qua bao lâu, Tô Hồng Tụ cảm giác xương toàn thân mình bị Sở Hiên ôm đến tan tác, nàng thử giãy người, lại giật mình khi thấy Sở Hiên ôm mình sớm mất ý thức.

      Mặc dù Sở Hiên mất ý thức, nhưng đôi tay vẫn vững vàng giữ chặt eo Tô Hồng Tụ, mày kiếm của nhíu chặt, mặt mũi die nd da nl e q uu ydo vặn vẹo, thoạt nhìn giống như gặp phải nỗi đau nào đó to lớn.

      Tô Hồng Tụ đẩy phát, lại đẩy nữa, thử đưa tay dò xét về phía dưới lỗ mũi , khỏi giật mình, gương mặt trở nên trắng bệch, dùng hết toàn lực lay Sở Hiên.

      “Này! Sở Hiên! Sở Hiên! Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ, Sở Hiên!?”

      Tô Hồng Tụ hoảng hốt, đầu đầy mồ hôi, mới vừa thăm dò như vậy, Sở Hiên lại hít thở.

      cứ như thế mà chết chứ?

      được, ngàn vạn lần được!

      Chính bản thân Tô Hồng Tụ cũng biết mình có cảm giác ra sao với Sở Hiên, mặt, nàng rất ghét , luôn ép nàng làm những chuyện nàng thích, nàng ước gì biến mất.

      Mặt khác, cái bóng nơi đáy lòng nàng lại hoàn toàn trùng hợp với Sở Hiên, nó giống như nhắc nhở nàng, cảnh cáo nàng, nhất định phải cứu Sở Hiên, bằng về sau nàng
      [​IMG]
      Last edited: 9/1/17
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 68.1: Sở Dật Đình tìm đến cửa

      Editor: Puck

      Đến cửa động, Tô Hồng Tụ học dáng vẻ Hồ Cửu ca trước đó, bô lô ba la nhảy tưng tưng, sau đó dán đầy phù chú ngoài cửa động.

      Xem chừng quái vật bên trong bị trấn trụ, Tô Hồng Tụ muốn để cho Tôn Kiệt vào tra xét trước, lỡ như hai quái vật này giống như hôm trước bổ nhào ra ngoài, dù sao Tôn Kiệt là nam nhân, chạy trốn nhanh hơn nàng.

      Nhưng biết vì sao, Sở Hiên chịu, nhất định kêu Tô Hồng Tụ vào động trước.

      Tô Hồng Tụ tràn đầy oán hận nhìn Sở Hiên, dường như muốn dùng đôi mắt đâm hai lỗ người Sở Hiên.

      Đúng rồi! Cây đuốc! Hai quái vật bị nhốt trong động lâu như vậy, hàng năm thấy mặt trời, nhất định sợ ánh sáng.

      Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ vội vàng để Tôn Kiệt chuẩn bị nến, càng nhiều càng tốt, định đặt cây nến suốt đường , tốt nhất chiếu sáng đường trong hang núi!

      Sau khi Tôn Kiệt nhận được đồng ý của Sở Hiên, lập tức xuống chuẩn bị, Tô Hồng Tụ lại giống như lần đầu tiên, định cởi quần áo ra vẽ chữ như gà bới người.

      Mới vừa cởi vạt áo ra, bị Sở Hiên bắt được, Sở Hiên đưa cho Tô Hồng Tụ vật, Tô Hồng Tụ cầm đến trước mắt vừa tỉ mỉ nhìn, tiền đồng giống tiền đồng, phù hộ thân giống phù hộ thân, biết là thứ đồ vật quỷ gì.

      Chỉ có điều, kỳ quái, mới vừa đeo thứ đồ quái quỷ đó lên cổ, người Tô Hồng Tụ mơ hồ nổi lên tầng ánh sáng đỏ, giống hệt ánh sáng đỏ khi trước nàng gặp nguy hiểm trong hang núi.

      “Đây là cái gì?” Tô Hồng Tụ nghi ngờ xác định, mặt tò mò hỏi Sở Hiên, Sở Hiên lại chỉ ngước cằm lên cao, dáng vẻ khinh thường trả lời.

      Hừ! Khốn kiếp! hổ là cùng cha sinh, hai đều thích khốc như vậy!

      Chỉ chốc lát sau, Tôn Kiệt mang tới sấp cây nến, để tiện mang theo, nến được xếp vào trong bịch thép, như vậy cho dù đặt ở trong túi cũng đốt quần áo.

      Tôn Kiệt thắp sáng từng ngọn nến, ở phía trước.

      Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ theo phía sau, hai tay cầm bó to nến, khắp nơi trong túi quần áo đều có nến, ngay cả tóc cũng gắn hai cây, có thể toàn thân tỏa sáng, chiếu đến mắt người mở ra.

      “Có phải ta chiếu lên khiến mắt ngươi mở ra , ngay cả hình dạng ta như thế nào cũng nhìn ?” Tô Hồng Tụ vẫn lo lắng, tâm thần thấp thỏm hỏi Tôn Kiệt.

      “Lâu chủ phu nhân sáng, ánh mắt của Tôn mỗ quả mở ra được.” Tôn Kiệt thấy Tô Hồng Tụ tức cười như vậy, trong lòng vừa buồn cười, vừa thương tiếc, cực kỳ dịu dàng .

      Nghe Tôn Kiệt như vậy, lúc này Tô Hồng Tụ mới yên lòng, xoay tròn chạy tới trước mặt Oanh Oanh, tức giận nặng nề : “Sao ngươi chậm vậy? Sao tránh tuốt đằng sau ta và Tôn quản ? Ngươi đừng quên, ngươi là mồi! Nên tuốt đằng trước! Nhanh lên, ngươi lên phía trước Tôn quản !”

      Oanh Oanh lửa giận ngập trời, ngay cả ngực cũng phồng lên, nhanh chóng phập phồng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

      Chỉ tiếc e ngại Sở Hiên ở đây, nàng dám phác tác, đành phải theo lời đầu đội ngũ.

      định vào động, đột nhiên, Sở Hiên ở phía sau gọi Tô Hồng Tụ lại: “Mang theo nhiều đuốc như vậy làm gì? Trong hang núi giống như có khí mỏ, nếu để ý, có thể nổ mạnh.”

      “Dù sao cũng chết, bị nổ bay hay bị quái vật ăn tươi nuốt sống có gì khác!?” Tô Hồng Tụ tức giận , trừng mắt liếc Sở Hiên, phát đẩy ra.

      Mặt Sở Hiên lập tức đen sì chẳng khác nào đáy nồi, đốt ngón tay rắc rắc vang dội.

      “Lâu chủ cần lo lắng, thuộc hạ nhất định thề bảo vệ phu nhân.” Tôn Kiệt đột nhiên xoay người .

      Lòng Tô Hồng Tụ ấm áp, đưa ánh nhìn cảm kích về phía Tôn Kiệt.

      Sở Hiên nhìn Tôn Kiệt, lại nhìn Tô Hồng Tụ, gì, buông tay để Tô Hồng Tụ .

      Mới vừa vào trong bước, nhìn thấy Oanh Oanh quay đầu lại, vẻ mặt ác độc lại hả hê nhìn nàng, ước chừng mong đợi đồng quy vu tận với nàng.

      Hừ! Khốn kiếp, sớm biết thế nàng dùng mỹ nhân kế gì đó với Sở Hiên, nên lừa gạt Sở Hiên quái vật dfienddn lieqiudoon trong động thích ăn thịt mỹ nhân, đưa Oanh Oanh đáng ghét này bị cắt nát vào trong động.

      Tô Hồng Tụ nhìn hai bên, đột nhiên túm lấy Oanh Oanh, dùng sức đẩy Oanh Oanh đến chỗ lần trước quái vật phun nước miếng vào nàng.

      “A -” Oanh Oanh lập tức hét thảm tiếng bắn lên từ mặt đất, quần áo sau lưng tan nát
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 68.2: Sở Dật Đình tìm đến cửa

      Editor: Puck


      Giờ phút nguy hiểm, Tô Hồng Tụ cũng để ý đến sợ hay sợ, mình có thể chết ở đây, chỉ cảm thấy nỗi tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, cái gì cũng bất chấp, nảy sinh ác độc xông tới, ngụm cắn dây leo cuốn người Tôn Kiệt, thân cây thô ráp nhất kia.

      Dây leo “Oa” tiếng, lại phát ra tiếng hét thảm giống như người, ngay sau đó mềm nhũn rớt xuống đất, sinh ra mảng lớn bụi bặm.

      Nhìn gương mặt khoan thai bình tĩnh của Tôn Kiệt, Tô Hồng Tụ lại chảy xuống giọt nước mắt.

      Kỳ quái, vừa rồi trong khoảnh khắc đó, sao nàng lại đau lòng như vậy? Cảm giác giống như từng quen biết, giống hệt như ngày đó khi nàng nhìn thấy diện mạo dữ tợn của Sở Hiên đứng trong lửa mãnh liệt, đầy mặt khổ sở chỉ trích nàng.

      Kỳ quái, tại sao những ngày này, trong lòng nàng đều dâng lên chút tâm tình xa lạ vón thuộc về nàng?

      Tô Hồng Tụ kịp suy nghĩ nhiều, mặc dù dây leo bị nàng giết chết, nhưng hai thú kia còn canh ngoài cửa động.

      Nếu nhanh chóng mang Tôn Kiệt ra ngoài, lát nữa chỉ sợ nàng phải đối đầu với hai thú.

      Tô Hồng Tụ tay chân nhanh nhẹn cắt dây leo thành từng đoạn dài ngắn, lúc này, lần đầu tiên trong lòng nàng cảm kích Sở Hiên, may mà vừa rồi nhét thanh dao găm vào trong ngực nàng.

      Tô Hồng Tụ dùng dây leo quấn vòng quanh Tôn Kiệt, cột lưng, cúi người xuống, sử dụng toàn bộ thể lực và lực còn lưu lại trong thân thể, cúi đầu, nhắm mắt lại, bất chấp tất cả xông ra ngoài cửa hang.

      Hồng hộc, tiếng hít thở của hai con thú phía sau càng ngày càng gần, Tô Hồng Tụ hét lên tiếng “A -” thân thể “Vèo” tiếng, rốt cuộc trong khoảnh khắc khi móng vuốt của hai con thú gần như vồ lấy nàng, cõng Tôn Kiệt thoát ra khỏi hang.

      Ra khỏi hang núi, đám người Sở Hiên lập tức đón, Tô Hồng Tụ vốn để ý mà quản bọn cái khỉ gió gì, đầy trong đầu đều là Tôn Kiệt chết rồi, bởi vì nàng mà chết.

      đau lòng muốn khóc, đau lòng thôi, lại bất ngờ nghe thấy Tôn Kiệt lưng mình ho khan trận: “Khụ... Khụ khụ...”

      Kèm theo trận ho khan này, hình như cả thân thể cũng hơi rung động.

      Tôn Kiệt chết?

      Tô Hồng Tụ nhất thời cực kỳ vui mừng, ném cái rương “Bộp” tiếng về phía chân Sở Hiên, cúi người xuống, đỡ Tôn Kiệt định tiếp khí cho .

      Đôi môi vừa chuẩn bị dán lên, Tôn Kha dieendaanleequuydonn im hơi lặng tiếng bên cạnh, đột nhiên đưa tay kéo Tôn Kiệt tới.

      Tôn Kha cúi người xuống, tiếp cho Tôn Kiệt mấy hơi thở, nhưng Tôn Kiệt hề phản ứng, gương mặt tuấn tú càng ngày càng trắng bệch.

      Tô Hồng Tụ nóng nảy, định tiến tới đẩy Tôn Kha ra, tiếp khí cho Tôn Kiệt, ai ngờ Sở Hiên nhanh tay lẹ mắt, tay giữ lấy cổ nàng, tay khác chụp mạnh ngực Tôn Kiệt.

      Tôn Kiệt ho khan mãnh liệt hồi, tiếng hít thở dần vang lên.

      Sở Hiên căm tức nhìn Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ vội vàng đẩy tay giữ cổ áo nàng, khẩn trương vòng tới vòng lui bên cạnh Tôn Kiệt.

      Tôn Kha lấy lọ thuốc trong ngực ra, đỡ Tôn Kiệt dậy, rót toàn bộ thuốc và trong miệng Tôn Kiệt.

      Qua hồi lâu, lông mi Tôn Kiệt rung rung, rốt cuộc dần mở hai mắt ra.

      Tô Hồng Tụ thở phào hơi, lảo đảo lui về sau, ngã nhào đất.

      “Đa tạ Thái tử, cứu tại hạ mạng.”

      Tôn Kiệt khom lưng, cung cung kính kính cám ơn Sở Hiên, Tô Hồng Tụ ở bên cạnh xì mũi coi thường, hừ, người kia cứu ngươi, ràng chỉ mượn cơ hội đánh ngươi chưởng, ngươi là đồ ngốc, phía sau lưng của ngươi bị đánh chưởng rồi, cách quần áo còn có thể nhìn thấy vết bầm tím hình bàn tay.

      Chỉ có điều, cho dù như thế nào, Tôn Kiệt cuối cùng sống lại, tảng đá treo đầu tim Tô Hồng Tụ rốt cuộc rơi xuống đất.

      Tô Hồng Tụ phủi bụi người, vừa định xoay người, ngờ Tôn Kiệt tiến lên bước, tóm chặt lấy tay nàng.

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Tôn Kiệt, chỉ thấy sắc mặt Tôn Kiệt đỏ bừng, cúi đầu cung kinh : “Đa tạ lâu chủ phu nhân, ơn cứu mạng của lâu chủ phu nhân, Tôn Kiệt thề báo đáp!”

      xong, giọng Tôn Kiệt càng lúc càng , đầu cũng cúi càng lúc càng thấp, cuối cùng, Tô Hồng Tụ chỉ nhìn thấy hai tai đỏ như máu trong đống tóc đen nhánh rối bù của .

      Tô Hồng Tụ thầm nghĩ, đây coi là ơn cứu mạng gì? ràng là ngươi cứu ta trước.

      Nhưng nhìn dáng vẻ này của Tôn Kiệt, mặt đỏ bừng, tâm thần thấp thỏm, trong lòng khẽ động, lại tự chủ nổi lên lòng giễu cợt.

      “Tôn quản , mặt của ngươi đỏ...”

      Tô Hồng Tụ lẩm bẩm, vừa định đưa tay sờ vành tai đỏ như máu của Tôn Kiệt, nhưng ngờ bị Sở Hiên ở phía sau bất ngờ túm lấy, trận chửi mắng đổ ập xuống: “Ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi xem! Quần áo xốc xếch! biết thẹn!”

      Sở Hiên tức giận nên lời.

      Tô Hồng Tụ cúi đầu xem xét, ra vừa rồi khi nàng và dây leo đọ sức, quần áo sớm bị kéo rách.

      Điều này có thể trách nàng sao? Nếu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :