1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mị cốt thiên thành - Du Gia Tiểu Kiều

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 65.2: Tô Hồng Tụ xuất giá (hạ)

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ nhìn Oanh Oanh đứng bên phải Sở Hiên, trong khoảng thời gian ngắn hơi choáng váng, chẳng lẽ Tôn Kha và Oanh Oanh lại là tay trái tay phải của Sở Hiên?

      Đây cũng quá đúng lúc, Sở Hiên, Oanh Oanh, Tôn Kha lại cùng xuất chung phòng, quả kiếm đủ kẻ thù của nàng rồi.

      Dưới uy hiếp của Sở Hiên, Oanh Oanh cũng dám ngẩng đầu nhìn Tô Hồng Tụ, lại nheo mắt liếc trộm nàng, trong ánh mắt toát ra thù hận nồng nặc.

      Tô Hồng Tụ đoán sai, Oanh Oanh và Tôn Kha đúng là tay trái tay phải của Sở Hiên, Sở Hiên là lâu chủ của Thải Hoa lâu, mà Oanh Oanh và Tôn Kha theo thứ tự là phó lâu chủ và đường chủ.

      Mặt ngoài Thải Hoa lâu là kỹ viện, ra là nơi Sở Hiên bí mật dùng để thu góp tình báo và làm tổ chức ám sát.

      “Có việc ta muốn cho mọi người.” Sở Hiên khẽ liếc qua mọi người, hề để ý : “Ngày hôm qua ta thành thân, vị này sau này là phu nhân của ta, từ nay về sau, các ngươi thấy phu nhân, đồng nghĩa với thấy ta.”

      Nghe vây, thân hình Tôn Kha hơi lung lay, hai quả đấm bên người càng nắm chặt hơn, còn Oanh Oanh tỏ vẻ thể tưởng tượng nổi, nhìn Tô Hồng Tụ tỏ vẻ gì, lại nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Sở Hiên, giống như nghĩ ra, sao Tô Hồng Tụ lại đột nhiên gả cho Sở Hiên.

      Chỉ có điều, nghĩ ra nghĩ ra, Tô Hồng Tụ gả cho Sở Hiên, là chuyện cực tốt với Oanh Oanh, điều này có ý nghĩa, Tô Hồng Tụ quấn lấy Sở Dật Đình nữa.

      Nghĩ tới đây, mặt Oanh Oanh khỏi lộ vẻ đỏ ửng vui mừng.

      “Chúc mừng lâu chủ, chúc mừng lâu chủ.”

      Mọi người cùng hô chúc mừng, khom lưng hành lễ với Sở Hiên, chỉ ngoại trừ Tôn Kha, kể từ khi thấy Tô Hồng Tụ xuất , Tôn Kha vẫn giữ động tác: Toàn thân cứng ngắc, hai quả đấm siết chặt, vẫn nhúc nhích.

      Sau khi Sở Hiên tuyên bố quan hệ phu thê của mình và Tô Hồng Tụ, lại để cho nàng lui ra trước, bọn họ tiếp tục bàn luận chuyện trong lâu.

      Bởi vì rảnh rỗi nhàm chán, Tô Hồng Tụ để cho tiểu nha hoàn Thúy nhi dẫn mình khắp nơi.

      Thải Hoa lâu kế núi gần sông, phía sau núi là vùng xanh lục rộng lớn mênh mông, thanh thúy ướt át, trong lâu canh xanh thành rừng, hoa cỏ xanh um, đình đài lầu các thiết kế cấu tạo tinh xảo, dòng suối cầu tự nhiên hài hòa, nếu như bỏ qua những nữ nhân quần áo chỉnh tề, lại lại khắp nơi, quả là nơi tình thơ ý họa hay.

      Nhìn kỹ phía dưới, Tô Hồng Tụ phát , dường như cỏ cây hoa lá trong lâu cũng trải qua tu bổ và sửa chữa tỉ mỉ, cũng biết người hoa nào phí tâm tư lớn như vậy?

      Tô Hồng Tụ hết nhìn đông lại nhìn tây, mặt ngoài nàng quan sát cảnh sắc trong lâu, ra bất cứ lúc nào cũng tìm chỗ để chuồn .

      nhìn chằm chằm vào cửa gỗ cách đó xa, nghĩ thầm có nên qua đẩy thử cái , nào ngờ đằng sau đột nhiên bị đánh cái nặng nề, khiến cho nàng bị đụng thiếu chút nữa nằm đất.

      Tô Hồng Tụ vốn tựa vào tường, lẽ ra nên có ai ngang qua đây, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, đụng phải nàng phải ai khác, chính là Oanh Oanh.

      “Ngươi làm gì? Đường trước mắt , nhất định phải chen đến đường bên này!”

      Tô Hồng Tụ nổi giận, trừng mắt về phía Oanh Oanh.

      Oanh Oanh lại ngoảnh mặt làm ngơ, khóe môi khẽ câu lên, vẻ mặt đắc ý, cười như cười.

      “Lúc trước nghe bọn ngươi là Thục phi, ta còn tin, giờ xem ra, đúng là giả. ra, Thục phi có phải là mẫu thân của ngươi ? Ngươi và Sở Dật Đình dinendian.lơqid]on ra là huynh đệ ? Cũng chỉ có mẫu thân như vậy, mới có thể sinh ra nữ nhi như thế, lẳng lơ tùy tiện, đứng núi này trông núi nọ, tốc độ thay lòng còn nhanh hơn trở mặt!”

      Bởi vì Oanh Oanh quá mức đắc ý, cho nên tới lui tránh khỏi tao nhã, vừa hay cũng gì chọc giận Tô Hồng Tụ, lại đâm chọc chính chỗ đau của nàng ta.

      Chỉ thấy Tô Hồng Tụ cười nhạt tiếng, cũng nổi giận, còn chắp tay về phía Oanh Oanh: “Cũng vậy, đến tốc độ thay lòng, cận thân còn kém
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 65.3: Tô Hồng Tụ xuất giá (hạ)

      Editor: Puck


      Người tới phải ai khác, chính là Tôn Kha.

      Tôn Kha đến trước mặt Tô Hồng Tụ, nghiêm mặt với Thúy nhi: “Ngươi xuống trước, lâu chủ tìm phu nhân có việc.”

      Từ trong đáy lòng Tô Hồng Tụ muốn ở riêng chỗ với Tôn Kha, nên lên tiếng giữ Thúy nhi lại, nhưng Thúy nhi quay đầu lại lui xuống.

      là xui xẻo.

      Tô Hồng Tụ xoa mông đau, trước tới Oanh Oanh, lại tới Tôn Kiệt, giờ là Tôn Kha, nay còn có hết hả?

      ai oán, cúi đầu muốn nhìn Tôn Kha, Tôn Kha thấy Tô Hồng Tụ tránh hai mắt mình, trong lòng chua chát, buột miệng thốt lên: “Ngươi gả cho Sở Hiên khi nào? Tại sao ta biết? Người trong lòng ngươi phải Sở Dật Đình sao!?”

      Tô Hồng Tụ thầm nghĩ riêng gì ngươi biết, ngay cả bản thân ta trước hôm nay còn hoàn toàn biết.

      trở lại, ta kết hôn hay mắc mớ gì tới ngươi? Chúng ta vừa thấy mặt cãi nhau, ta ăn no rỗi việc mới chuyện này cho ngươi.

      Vì vậy hỏi đằng đáp nẻo, đếm xỉa tới mà : “Sao ngươi tìm Oanh Oanh? Nàng ta vừa rời từ bên kia.”

      Vừa , còn vừa duỗi tay, chỉ hướng Oanh Oanh rời .

      “Ngươi đừng cố ý chuyển đề! Tô Hồng Tụ, ta hỏi ngươi! Là ngươi thấy Sở Hiên, thấy có quyền thế hơn Sở Dật Đình, nên thay lòng? Tô Hồng Tụ! Ban đầu là ai cho ta biết, khi thích người nào đó, trừ phi đến chết rời, nếu tuyệt đối thay lòng!?”

      Giờ phút này tâm trạng Tôn Kha cực kỳ mâu thuẫn, cùng lúc, tiếp nhận được, Tô Hồng Tụ khiến cho ngày đêm yên, tương tư tận xương nhiều ngày như vậy lại là nữ tử đứng núi này trông núi nọ, lẳng lơ tùy tiện, quả khác Oanh Oanh chút nào.

      Về phương diện khác, cảm giác mình điên rồi, ràng là Tô Hồng Tụ và Oanh Oanh có gì khác nhau, những lời lúc trước của nàng chẳng qua chỉ thuận miệng ra, nhưng sao lại cảm thấy đau lòng như vậy? Giống như có điều tốt đẹp vẫn canh cánh trong lòng đột nhiên bị nghiền nát, ràng lúc trước Oanh Oanh phản bội , chỉ cảm thấy sỉ nhục, thấy đau lòng.

      Chẳng lẽ... Chẳng lẽ hại?

      , .

      Sao lại thích người hết lần này tới lần khác sỉ nhục nữ nhân của ?

      Huống chi, bây giờ nàng lại là nữ nhân của huynh đệ tốt nhất của , cũng là chủ tử của .

      Tôn Kha dùng ánh mắt như thế nhìn nàng, Tô Hồng Tụ nổi giận, khỏi trừng mắt với Tôn Kha: “Ngươi có bệnh hả, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nguyện ý gả cho Sở Hiên hả? Chính ngươi vừa , quyền lớn thế lớn, ta thảo dân nho , muốn lấy ta, có đến phiên ta sao?”

      Nghe thấy Tô Hồng Tụ như vậy, Tôn Kha thở ra hơi dài, nhưng khi thấy búi tóc phụ nhân kết hôn đầu Tô Hồng Tụ, ánh mắt của lại buồn bã, chua chát : “Sở Hiên , có đối xử tốt với ngươi ?”

      tốt!” Tô Hồng Tụ tức giận trả lời, Sở Hiên ba lần bốn lượt ép bức nàng, còn nhốt nàng trong phòng cho nàng ra ngoài, đợi khi nàng khôi phục pháp lực, chính là người đầu tiên nàng đá bay đến tận chân trời!

      Tôn Kha siết chặt tay, khẽ giọng : “Ngươi, tính tình của ngươi quá nóng nảy rồi, ta giải thích cho Sở Hiên, ngươi chỉ cần mọi chuyện nhìn theo , tự nhiên...”

      câu ngắn ngủi, nhưng Tôn Kha lại vô cùng khó khăn, phảng phất chưa chữ, giống như đột ngột nhổ ra cây đao từ trong cổ họng .

      Cuối cùng, Tôn Kha thể nửa câu còn lại ra khỏi miệng, mà nắm chặt hai quả đấm cúi đầu.

      Mọi chuyện nhìn theo ? Xin lỗi, nàng có thói quen lấy lòng người mình ghét!

      Nhất thời nhìn nhau chẳng gì, hồi lâu, Tôn Kha ngẩng đầu lên, : “Lâu chủ ở phía trước chờ ngươi, ta dẫn ngươi qua.”

      xong, ánh mắt tự chủ liếc về phía cái eo bị trật của Tô Hồng Tụ: “Ngươi lên , ta cõng ngươi qua.”

      Tôn Kha vừa , vừa hạ người nửa ngồi trước mặt Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ nhìn Tôn Kha trước mặt, lại nhìn núi đá rừng thẳng đứng phía trước cách đó xa, con đường gập ghềnh uốn lượn, do dự hồi lâu, cuối cùng ngoan ngoãn nằm sấp lưng Tôn Kha.

      Tôn Kha thi triển khinh công, suốt đường nhanh, xuyên qua hòn giả sơn, tới trước hang núi lạnh lẽo u ám.

      Rất xa, thấy Sở Hiên chắp tay sau lưng chờ trước cửa hang.

      “Phu nhân, sách cổ ghi lại, người được thần thú được thiên hạ, nếu như vậy, quả Sở Hiên ta may mắn.” Mặt Sở Hiên cảm xúc, thản nhiên : “Mặc dù ngươi vừa gầy dieendaanleequuydonn vừa quắt, là cây đậu ve, nhưng nếu ngươi có thể giúp ta nhất thống thiên hạ, ta chính là cố mà làm, lập ngươi làm hậu cũng sao.

      Lời chuyện khiến Tô Hồng Tụ nhồi tức đầy ngực, thiếu chút nữa bộc phát, khỏi cười khinh miệt : “Chúc mừng! Vậy ngươi còn nhanh nhất thống thiên hạ, tìm ta tới làm chi!?”

      “Nơi này có hang núi.”

      Ngữ khí của Tô Hồng Tụ rất nóng nảy, nhưng Sở Hiên lại chưa tức giận, vẫnc hậm rãi .

      “Ta mù!”

      Tô Hồng Tụ nổi giận, cuối cùng kiềm chế được quát ra tiếng.

      “Trong động có cánh cửa, đây là chìa khóa, ngươi vào động, lấy bản đồ bảo tàng và binh thư trong đó ra cho ta.”

      Lúc này Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi đúng, hang núi ở đây, chìa khóa ở trong tay Sở Hiên, nếu cầm chìa khóa mở cửa có thể lấy được bản đồ bảo tàng và binh thư, sao Sở Hiên tự mình vào?

      “Tại sao ngươi tự vào?

      Tô Hồng Tụ nhẫn nhịn, nhìn khuôn mặt băng sơn có cảm xúc gì, rốt cuộc chịu hết nổi, bật thốt lên.

      “Ngươi cho rằng ta muốn vào lấy? sách cổ kia có ghi lại, chỉ có thần thú vật mới có thể tiến vào, nếu là người vào động, chết cũng bị thương. Ngươi yên tâm, sau khi ngươi vào, nếu ra được, ta dùng lễ Hoàng hậu cử hành quốc táng cho ngươi.”

      Tô Hồng Tụ sắp hộc máu, chẳng lẽ tên này lấy nàng chính là vì cái này? Dùng quốc táng đổi lấy mạng của nàng?

      định chỉ vào Sở Hiên chửi ầm lên, lại bất ngờ trông thấy sắc mặt Sở Hiên dần hung ác: “Nếu ngươi muốn vào, cũng được, vậy giờ ta treo ngươi chết.”

      Tô Hồng Tụ có cách nào, Sở Hiên này hiển nhiên là người thể dùng đạo lý thông được.

      thể làm gì, đành phải cúi thấp đầu thỏa hiệp: “Đưa cây đuốc cho ta, bên trong quá tối, ta hơi sợ.”

      Mè nheo, dễ gì, đốt cây đuốc, mới vài bước vào trong hang núi,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 66.1: Nam nhân có lòng đố kỵ siêu cường

      Editor: Puck


      Càng vào trong hang động, ánh sáng càng tối, cảm giác cũng càng kỳ quặc, hồng hộc, loáng thoáng hình như còn có thể nghe thấy tiếng thở của sinh vật lớn.

      Tô Hồng Tụ khó tránh khỏi khẩn trương, nơm nớp lo sợ.

      Mặc dù bản thân nàng là , nhưng từ lớn lên trong hồ ly cốc, lại được Hồ Cửu ca bảo vệ, trừ vài sói hoang chó hoang vô ý xông vào trong cốc, vón từng gặp gì.

      Khi được nửa, Tô Hồng Tụ ngừng lại, cảm giác này quá kỳ quái, càng vào bên trong, giống như có thể cảm thấy được có luồng hơi nóng phả lên cổ nàng.

      ràng có thứ gì đó cách đó xa hô hấp.

      Có phải là quái gì đó trong đó ? tốt, nàng vẫn theo đường cũ về tốt hơn, cùng lắm để cho Sở Hiên treo cổ, dù sao đây cũng phải thân thể của nàng.

      Đúng lúc này, trong tầm mắt của Tô Hồng Tụ nhanh chóng xuất hai bóng đen mơ hồ, bóng đen thở hổn hển nhanh chóng bổ nhào về phía nàng.

      Tô Hồng Tụ hoảng hốt thất sắc, ném cây die nd da nl e q uu ydo n đuốc trong tay, hóa thân làm hồ ly, bốn chân chạm đất, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi cửa động.

      Nhưng hai thứ đuổi theo này tốc độ phải nhanh bình thường, mặc dù Tô Hồng Tụ dốc hết toàn lực, vẫn thể nào chạy trốn, bị thứ trong đó làm té nhào xuống đất, “Ngao” tiếng phun đầy nước bọt lên mặt nàng.

      “A -”

      Tô Hồng Tụ thét lên tiếng, cho rằng lần này mình chết chắc, nhưng mà, khi quái vật mở miệng to như chậu máu, cắn về phía cổ nàng, “Rào” tiếng, ngực Tô Hồng Tụ chiếu ra ánh sáng vàng vạn trượng. Ánh sáng vàng dần ngưng tụ thành dáng vẻ thú cao lớn cường tráng trong hang động, lớn tiếng gào thét nhào tới hai quái vật phía sau nàng.

      Rốt cuộc trong hang núi là thứ gì đây? Sư tử giống sư tử, cọp giống cọp, ngược lại hơi giống thần thú ngày trước Hồ Cửu ca dạy nàng phân biệt.

      Hồ Cửu ca dạy nàng phân biệt rất nhiều thú và thần thú, nhưng Tô Hồng Tụ sớm quên sạch nhớ.

      Ấn tượng duy nhất chỉ có , đó chính là Thao Thiết màu đỏ như máu xăm vào ngực nàng từ .

      Như , thú kia chính là xông ra từ ngực nàng, dáng vẻ cực kỳ giống thú xăm ngực nàng.

      Tô Hồng Tụ lo được nhiều như vậy, tim gan run sợ chạy ra cửa hang, hình như thú xông ra từ ngực nàng cản trở hai con quái vật kia, chỉ nghe thấy trong hang núi vang lên tiếng vật lộn và hét vang, cũng thấy có bất kỳ thứ gì đuổi theo.

      Tô Hồng Tụ hơi chạy ra khỏi hang núi.

      Mới vừa rồi tiếng kêu kinh thiên động địa của Tô Hồng Tụ sớm làm kinh động Sở Hiên vẫn canh giữ ngoài cửa hang.

      Thấy Tô Hồng Tụ bình an có việc gì ra khỏi cửa hang, mặt Sở Hiên thoáng xẹt qua vẻ vui mừng, biết vì bản đồ bảo tàng và binh thư, hay vì thấy Tô Hồng Tụ bình an ra khỏi hang.

      Tô Hồng Tụ lảo đảo, phát va vào trong ngực Sở Hiên, Sở Hiên lập tức đưa tay, kéo nàng ra khỏi hang, đột nhiên giữa hai người lóe lên tia điện roẹt roẹt, Sở Hiên bị điện giật ngã lui về phía sau bước dài, nghi ngờ xác định nhìn Tô Hồng Tụ.

      Tô Hồng Tụ cúi đầu xem xét, biết từ khi nào người mình bao phủ tầng sáng đỏ nhàn nhạt, mới vừa rồi khi Sở Hiên đụng phải nàng, ánh sáng đỏ giống như bảo vệ nàng, lóe ra ánh sáng màu vàng, bắn Sở Hiên ra.

      Bên cạnh đó, huyệt đạo người Tôn Kha còn chưa được giải, thấy Tô Hồng Tụ bình an vô ra khỏi động, vẻ mặt tràn đầy mất mát lại vui mừng.

      Sở Hiên liếc mắt nhìn Tôn Kha, cởi áo người mình, ném cho Tô Hồng Tụ ở xa xa – trước lúc vào động, Tô Hồng Tụ vốn mặc áo khoác, da thịt tinh tế trắng như tuyết lộ ra trong khí, phía bôi đầy chú ngữ hình thù kỳ quái.

      Sở Hiên vừa thấy sắc mặt Tôn Kha lại bắt đầu biến đỏ, tức giận, giọng điệu tốt hỏi Tô Hồng Tụ: “Tiến vào chưa? Có thấy bản đồ bảo tàng và binh thư ?”

      “Ngươi cứ treo cổ ta lên , bên die nda nle equ ydo nn trong có hai... Hai quái vật canh giữ cửa, dường như ăn thịt người!” Tô Hồng Tụ vuốt ngực, thở ra hơi, hổn hển .

      “Quái vật?” Sở Hiên nhíu mày.

      “Mới vừa rồi phải ngươi bị ta bắn ra sao? Đó chính là quái vật người ta làm phép, may nhờ pháp thuật của ta cao cường, làm kinh hãi quái vật, nếu bây giờ ngươi sớm chết rồi, ta cho ngươi biết, quái vật kia lợi hại, chỉ biết ăn thịt người, còn có thể nguyền rủa! Xem ra mạng ngươi nhất định vô duyên với đồ trong hang, ta khuyên ngươi, bằng sớm buông tha .”

      Tô Hồng Tụ xằng bậy, cố gắng hù dọa Sở Hiên, ngờ Sở Hiên vốn khinh thường lời giải thích của nàng.

      “A, quái vật kia lợi hại như vậy, sao ngươi có thể còn sống ra ngoài? Nếu ngươi có thể chống lại những quái vật kia, có thể thấy được chỉ là nhân vật đáng đến.”

      Tô Hồng Tụ nổi giận, nhìn Sở Hiên chằm chằm : “Nếu chỉ là nhân vật đáng đến, vậy sao ngươi vào được!?”

      “Ngươi là , ta là người. Ngươi cho rằng cái gì ta cũng biết?
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 66.2: Nam nhân có lòng đố kỵ siêu cường

      Editor: Puck

      thể , năng lực tự kiềm chế của Sở Hiên quả rất mạnh, trong nháy mắt sau khi mất khống chế, lập tức khôi phục trấn tĩnh.

      Sở Hiên ngừng chút, dần thu tay bóp cổ Tô Hồng Tụ: “Tùy ngươi.” Mặt Sở Hiên chút thay đổi, thản nhiên : “Dù sao ngươi nghĩ cũng nghĩ uổng công, phu nhân của Sở Hiên ta, tuyệt đối cho phép người khác nhúng chàm. Ngươi thích Tôn Kha như vậy, cứ chờ làm quả phụ !”

      Sở Hiên dứt lời, đứng dậy ra cửa, dặn dò nha hoàn canh giữ cửa ở bên ngoài: “Mau tới tắm rửa thay quần áo cho phu nhân.” Sau đó ngồi bên cạnh, hề có ý tứ tránh ra.

      Tô Hồng Tụ trợn mắt nhìn hồi lâu, cứ ngồi đó động.

      Suy nghĩ chút, cũng được, bây giờ người nàng bẩn như vậy, bị quái vật phun đầy nước bọt lên đầu, Sở Hiên thích sạch như thế, chắc chắn đụng tới nàng.

      Nghĩ như vậy, thoải mái đứng bên cạnh thùng tắm, đưa tay mặc cho tỳ nữ cởi áo nới dây lưng cho mình.

      dễ gì, chúng tỳ nữ hầu hạ Tô Hồng Tụ tắm xong, dùng tinh dầu hoa mẫu đơn xoa bóp thân thể cho nàng, rồi bắt đầu mặc đồ cho nàng.

      Trong tất cả đống quần áo này, Tô Hồng Tụ chịu nổi nhất chính là cái yếm lắc qua lắc lại, cũng biết thắt trước thân thể làm cái gì, lúc bộ luôn cọ tới cọ lui, khiến cho nàng rất thoải mái.

      Chúng tỳ nữ vừa mới buộc cái yếm vào cho nàng, nàng tự mình cởi xuống, cầm áo lót bên cạnh định tròng vào người.

      Mới vừa cởi xuống nửa, nghe được Sở Hiên bên cạnh gầm lên giận dữ: “Mặc cái yếm vào cho ta!”

      Tô Hồng Tụ trợn to hai mắt, căm tức nhìn Sở Hiên giống như canh chừng con mồi vẫn đứng bên cạnh nàng, mặc dù nàng rất muốn ném cái yếm lên mặt Sở Hiên, nhưng mà, nhìn nét mặt Sở Hiên, lại tình nguyện mặc cái yếm vào, chỉ sợ lập tức định xông lên ép buộc nàng.

      Giằng co hồi lâu, còn cách nào, Tô Hồng Tụ đành phải đen mặt mặc cái yếm lên trước ngực.

      Đổi xong quần áo, Tô Hồng Tụ theo Sở Hiên tới sảnh trước, cái bàn tròn cực lớn trước mặt bày đầy thức ăn dfienddn lieqiudoon nóng hổi, Tôn Kha, Tôn Kiệt, Oanh Oanh đứng hầu sau lưng Sở Hiên, bên cạnh bàn chỉ có hai ghế, rất dễ nhận thấy, chỉ có Sở Hiên và Tô Hồng Tụ mới có tư cách ngồi xuống.

      Sau khi ngồi xuống, Sở Hiên phất phất tay, bọn người Tôn Kha lui xuống, ý Sở Hiên bảo Tô Hồng Tụ ngồi bên cạnh , Tô Hồng Tụ dám phản kháng, mọi cách tình nguyện qua ngồi.

      Bởi vì cánh tay quá ngắn, bàn lớn món ăn ngon, Tô Hồng Tụ gần như với tới phân nửa, khỏi sa sầm mặt, cúi đầu nản lòng, nản chí ăn mấy món đồ thích ăn trước mặt mình.

      Sở Hiên liếc thấy mặt Tô Hồng Tụ như khổ qua, lại xưa nay chưa từng thấy gắp cho nàng miếng thịt gà kho tàu ở xa. Đáng tiếc khi nhìn Sở Hiên gắp miếng thịt gà kia, Tô Hồng Tụ cũng biết là người quen được hầu hạ, vốn phân biệt thịt gà ở bộ phận nào ngon, miếng thịt kia ăn ngon.

      Sở Hiên gắp cho Tô Hồng Tụ miếng thịt ức gà, Tô Hồng Tụ vốn giận dỗi , miếng thịt này nàng thích ăn nhất, ngay lập tức nhấc tay, kẹp đũa, lại gắp thịt gà vào trong chén Sở Hiên.

      “Ngươi cũng ăn.” Tô Hồng Tụ thuận miệng .

      Sở Hiên đột nhiên hơi mất tự nhiên, lạnh lùng thốt lên: “Mau ăn! Ăn no ngủ giấc, sáng sớm ngày mai ta dẫn ngươi đến hang núi!”

      A! Trời ạ! Ông trời nhanh hạ đạo lôi kiếp bổ trúng nàng ! Lúc này nàng nhất định vội tránh! Chỉ cần lôi kiếp này có thể bổ trúng Sở Hiên ngồi bên cạnh nàng!

      Tô Hồng Tụ lạnh lùng nhìn Sở Hiên, càng nhìn, càng cảm thấy lửa giận ngập trời, càng nhìn, quả phổi của nàng càng tức muốn nổ tung.

      Nhìn bàn có ớt siêu cay, Tô Hồng Tụ gắp nhiều vào trong chén Sở Hiên, giả mù sa mưa : “Món này ăn ngon, ngươi ăn nhiều chút.”

      Ai ngờ Sở Hiên nhanh chóng dịch chén ra, vẻ mặt ghét bỏ : “Ngươi bẩn, đũa của ngươi có nước miếng, lấy ra, ta ăn!”

      Tô Hồng Tụ nổi trận lôi đình, lập tức phản bác: “Vậy sao vừa rồi ngươi còn gắp thức ăn cho ta, ta chê ngươi bẩn, tại sao ngươi chê ta bẩn?”

      “Ta chê ngươi bẩn bởi vì ta sạch hơn ngươi, người cầm khăn lau bàn lau miệng như ngươi dĩ nhiên chê ta bẩn.” Sở Hiên như lẽ đương nhiên.

      “Ngươi tên khốn kiếp này! Ta ghê tởm ngươi! Chờ ta khôi phục pháp lực, ta nhất định muốn chưởng đập chết ngươi!”

      Có câu thể nhịn nữa cần nhịn nữa, Tô Hồng Tụ cảm giác mình nhịn tiếp, phải nổ tung, khỏi vỗ bàn, vỗ ghế.

      Chỉ tiếc tầm mắt vừa tiếp xúc với vẻ mặt hung ác giết người chớp mắt của Sở Hiên, Tô Hồng Tụ lại giống như trái bóng cao su xì hơi, vèo vèo bao lâu lại quắt hết.

      “Cái này, ra ta
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 66.3: Nam nhân có lòng đố kỵ siêu cường

      Editor: Puck


      Tô Hồng Tụ dùng sức hít hà, nghe thấy trong đó có vài bụi hội tụ linh khí trong trời đất, bao lâu có thể hóa thành hoa , khỏi khâm phục người làm vườn.

      Hồ Cửu ca từng , có thể dưỡng hoa thành hoa cực kỳ dễ, chỉ cso thể dùng tâm người trồng hoa hoa, hoa mới có thể khuynh tâm nở rộ.

      khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ sâu với người làm vườn, rốt cuộc là người như thế nào, khuynh tâm như vậy, dưỡng hoa cỏ bình thường thành hoa có linh tính.

      Đúng vào lúc này, sau lưng Tô Hồng Tụ vang lên tiếng bước chân nhè , là ai?

      Quay đầu lại nhìn, ra là chú nai con.

      Nai con đứng trong bụi hoa, chớp hai mắt to trong suốt sáng ngời, lông mi dày như phiến quạt, xem ra hết sức đáng .

      Nai con này sợ người, nó dò xét cẩn thận Tô Hồng Tụ lần, mắt vụt sáng mấy cái, sau đó chậm rãi vào trong sân, khéo léo nằm trong góc, giống như đợi chủ nhân.

      Tô Hồng Tụ đột nhiên dâng lên lòng hiếu kỳ sâu hơn, trong viện này hoa như có linh hồn, động vật như có linh tính, chủ nhân kia biết là cao nhân phương nào?

      Tính ham chơi của Tô Hồng Tụ chợt nổi lên, chạy đuổi theo nai con.

      Nai con thấy nàng đến gần, lập tức đứng lên chạy , giữ khoảng cách với nàng rồi mới dừng lại, cảnh giác nhìn chăm chú vào nàng.

      Vốn chỉ là đuổi theo chạy , trò chơi trốn tìm, nhưng dù sao Tô Hồng Tụ cũng là thú, còn trùng hợp là săn đuổi thú, trong lúc nhất thời bị con nai con trốn trốn tránh tránh khơi dậy thú tính, cúi người xuống, “Ngao” tiếng bổ nhào về phía nai con.

      Nai con dẫm lên hoa dưới tình huống linh hoạt mà trốn ra, Tô Hồng Tụ vốn bắt được, cuối cùng nó bị ép đến góc vườn hoa.

      Tô Hồng Tụ ngăn chặn đường ra duy nhất, chuẩn bị nhào tới cắn vào cổ nai con –

      Đột nhiên nghe thấy giọng khàn khàn quen thuộc vang lên từ phía sau lưng: “Lâu chủ phu nhân, ngài làm gì ở đây vậy?”

      Tô Hồng Tụ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, lại là Tôn Kiệt.

      Trong lúc nhất thời cực kỳ lúng túng, phản bác được, thể làm gì khác hơn là ho khan mấy tiếng, chui ra từ trong bụi hoa.

      có... Ta làm gì cả. Chính là thấy nai con đáng , muốn trêu chọc vui đùa nó chút.”

      đến đó nai con “Soạt” tiếng chui ra từ trong bụi hoa, giống như tìm kiếm bảo vệ núp sau lưng Tôn Kiệt, vừa rụt đầu rụt cổ, nhút nhát nhìn Tô Hồng Tụ.

      Tôn Kiệt nhìn dáng vẻ nai con hoảng sợ, lại nhìn Tô Hồng Tụ, ho khan vài tiếng, đột nhiên hạ mắt xuống.

      Tô Hồng Tụ nhìn theo tầm mắt của , ra vừa rồi lúc nàng đuổi bắt nai con bất tri bất giác vén váy lên, thắt ở die,n; da.nlze.qu;ydo/nn ngang hông, giờ phút này, hai bắp chân trắng nõn của nàng hề che giấu mà lộ ra trước mắt Tôn Kiệt.

      Chính bản thân Tô Hồng Tụ cảm thấy có gì, nàng vốn phải là người, là hồ ly, ban đầu khi nàng làm hồ ly, mỗi ngày phải thân thể trần truồng chạy loạn khắp nơi sao?

      Nhưng nhìn Tôn Kiệt thoải mái như thế, Tô Hồng Tụ vẫn nhanh chóng buông váy xuống.

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, nhìn ngó chung quan, chỗ này quả như khu rừng , tươi đẹp khác biệt, biết tốt gấp trăm hay gấp ngàn lần
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :